- Vào đi.
- Cậu thấy trong người thế nào rồi? Đã hết sốt hoàn toàn chưa? - Anh đến ngồi vào chiếc ghế đối diện Lâm Hạo
- Khỏe rồi, cảm ơn cậu. - Lâm Hạo ngước nhìn lên một cái rồi mắt lại dán chặt vào chiếc điện thoại trên tay, nghe âm thanh phát ra thì rõ ràng là từ một game nào đó
- Mình có chuyện muốn nói với với cậu. - Minh Khải chậm rãi từng từ
- Vẫn đang nghe. Nói đi. - Lâm Hạo vẫn cái dáng vẻ không lộ cảm xúc.
- Chuyện này quan trọng, cậu dẹp cái điện thoại đi đã, nếu không mình không nói được.
- Được rồi. - Lâm Hạo để điện thoại sang một bên
- Cậu có nhớ một lần năm cấp hai đội bóng rổ của chúng ta bị xử thua cuộc do đối phương gian lận, cậu tố cáo họ ngược lại còn bị trọng tài mắng, thật ra trọng tài cũng đã bị bên kia dùng tiền mua chuộc rồi.
- Thế thì sao? - Lâm Hạo nhướng mày
- Ánh mắt cậu lúc đó rất đáng sợ, cứ như muốn nhào đến đánh một trận rồi ra sao thì ra. Cả đội bóng định khuyên can nhưng lại lo bị cậu đánh luôn nên sợ hãi lùi về sau.
- Cậu nói trọng tâm có được không? - Lâm Hạo bắt đầu khó chịu
- Đến trọng tâm rồi đây. Chỉ có mỗi Lăng Thiếu Dương bước lên, cố nhét vào tay cậu chiếc máy chơi game, năn nỉ cậu mấy câu, rồi thì cậu tiến lại một góc bấm bấm và không còn chuyện gì nữa. Sau đó mình thấy là lạ nên đi hỏi thì biết được là mỗi khi cậu không thể khống chế cảm xúc của mình cậu sẽ chơi game để cố cân bằng lại.
- Rốt cuộc cậu muốn nói gì?
- Nghe bảo lúc mới sốt tỉnh lại ở nhà mình cậu đã chơi game?
- Là do nhà cậu quá buồn chán không có chuyện gì để làm. - Lâm Hạo tức thì trả lời
- Khi nãy chuyện cậu cãi nhau với Giang Tuấn rồi đuổi cả cậu ấy và Phương Ly ra khỏi phòng họp mình cũng đã có nghe, và giờ cậu lại ngồi đây chơi game.
- Trùng hợp thôi!
- Bình thường chẳng khi nào thấy cậu chơi, huống hồ là tập trung như thế.
- Chẳng lẽ lúc nào chơi game mình cũng phải báo cáo cậu?
- Lâm Hạo, có câu này, không biết cậu từng nghe chưa - Minh Khải chợt hạ giọng - Có những thứ nếu chúng ta không biết trân trọng nó sẽ biến mất mãi mãi.
Không gian lặng thinh bất chợt ập đến, mỗi người con trai đều đuổi theo một suy nghĩ.
- Tại sao cậu lại nói chuyện này với mình? - Một lúc sau Lâm Hạo lên tiếng
Nét mặt Minh Khải giăng đầy phiền muộn, nở nụ cười dù trong lòng không hề thấy vui
- Bởi vì…mình không phải là người không có được hạnh phúc thì sẽ tìm cách ngăn cản người khác có được hạnh phúc đó.
Minh Khải nói rồi rời khỏi, chỉ còn lại Lâm Hạo trong căn phòng trống vắng.
Anh khẽ nhắm mắt, tâm trạng phức tạp, tay càng siết chặt hơn.
Rốt cuộc dạo gần đây anh bị gì thế này, sao cứ nhớ đến cảnh tượng cô gái đó ôm Ân Ân khóc nức nở ở cửa tiệm quần áo, rồi bây giờ lại thêm bên tai văng vẳng những câu nói vào cái hôm anh ngất đi.
Và cả khi nãy…giây phút nhìn thấy vẻ bất ổn của cô, cứ như lý trí bị nhấn chìm, anh đột nhiên không sao kiềm chế nổi bản thân nên đã có hành động như vậy, thái độ như vậy dẫu là ở trước mặt bao nhiêu người.
Nghĩ không thông, Lâm Hạo lấy điện thoại trên bàn tiếp tục chơi game.
"Có những thứ nếu chúng ta không biết trân trọng nó sẽ biến mất mãi mãi"
…………………………….
- --Một tuần sau---
Kết thúc buổi học, khi đang thu xếp sách vở chuẩn bị ra về thì màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn được gởi đến. Thấy dãy số lạ Phương Ly không khỏi thắc mắc.
- [Hãy mau đến hồ bơi phía sau trường, có chuyện quan trọng.]
- [Ai vậy?] - Cô nhắn lại
Chưa đầy một phút đã có trả lời phản hồi
- [Tôi là người biết anh hai đã mất tích của cô đang ở đâu. Nếu cô không đến thì sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại anh ta nữa. Cho cô 5 phút.]
Anh hai…
Tay Phương Ly run rẩy cầm không vững chiếc điện thoại.
Ban đầu cô cũng nửa tin nửa ngờ. Nhưng mặc kệ, cho dù chỉ có 1% hy vọng cũng phải thử.
Phương Ly bỏ vội sách vở vào cặp không kịp khóa xong đã ba chân bốn cẳng chạy vụt đi mà không biết phía xa bên ngoài cửa lớp ánh mắt đen sẫm dõi theo mình, không nhịn được mà bật cười thích thú vì sắp có một con cá sa lưới.
……….
Vừa đến hồ bơi Phương Ly đã dáo dác nhìn xung quanh.
Hoàn toàn vắng tanh, chỉ có âm thanh sóng nước chảy dềnh dàng.
Cảm giác ớn lạnh ập tới cứ như là có ai đứng đằng sau đang nhìn mình, cô cũng có chút sợ sợ, nghĩ là người vừa nhắn tin đã đến nhưng khi quay lại nhìn thì chẳng thấy ai. Vài lần như thế thì cô không còn quay lưng lại nữa.
- Chắc là bị người ta đem ra đùa giỡn rồi, không biết ai mà ác đến như vậy?
Hơn năm phút trôi qua, Phương Ly bực mình lẩm bẩm, xong thì cất điện thoại vào cặp để về nhà. Cô không hề hay biết rằng có người đang nhẹ nhàng tiến về phía mình, hai cánh tay giơ lên một cách mờ ám.
- Á…
Người đó một chút do dự cũng không có, thẳng tay đẩy người cô lao xuống hồ nước xanh thẳm lạnh lẽo. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không ăn thua bởi vì cô vốn không biết bơi.
Người con gái đứng trên thành hồ bật cười khanh khách đầy thỏa mãn
"Mày đúng là muốn tìm anh mày đến phát điên rồi, tao chỉ cho, chết rồi thì có thể gặp lại nhau đấy."
"Để xem sau này mày còn dám động đến con trai trong trường nữa không? Tạm biệt nhé!"
Phương Ly muốn kêu cứu nhưng lại bị nước nhấn chìm xuống, nước sặc hết cả vào mũi và miệng, ra sức vùng vẫy trong vô vọng, một hồi không còn hơi sức nữa.
Trong lúc cô nghĩ cuộc đời mình chắc là kết thúc tại đây thì đột nhiên cảm giác được có người nhảy xuống, dùng cánh tay vươn lấy nắm chặt cánh tay cô…Là ai vậy?
……………….
Lúc tỉnh lại cô đưa mắt nhìn một lượt thì thấy mình đang nằm ở một nơi xung quanh chỉ một màu trắng xóa.
Lại là bệnh viện, cô ghét nơi này nhưng sao số phận cứ gắn chặt cô với nó.
À không, đây không phải bệnh viện mà là phòng bệnh đặc biệt của An Hoa.
Bộ đồng phục trên người đã được thay bằng bộ quần áo khô ráo.
- Con tỉnh lại rồi sao, có thấy đau đầu chóng mặt ở đâu không? - Một cô y tế lại gần hỏi thăm
- Dạ con không sao, nhưng mà sao con ở đây vậy cô?
- Có một bạn nam đã cứu và mang con vào đây, bạn ấy bảo lát nữa sẽ quay lại xem con thế nào.
- Dạ con cảm ơn cô.
- Con nên cảm ơn bạn nam ấy mới phải, với lại lần sau đừng có đi đứng bất cẩn để trượt chân ngã xuống hồ nữa nghe chưa? - Cô y tế nói rồi xoay người đi
Bất cẩn sao? Rõ ràng là có người âm mưu hãm hại cô mà.
Trong trường này có biết bao nhiêu đứa con gái muốn cô chết đi, nên dù có cố đoán thì cũng không đoán được.
Cánh cửa phòng y tế được đẩy ra, có người bước đến bên cạnh giường cô, ân cần hỏi
- Cô bé, em tỉnh rồi à?
Một giọng nói ôn hòa vang lên, trước mặt cô là một nam sinh cao ráo khoác lên mình bộ đồng phục của trường. Gương mặt tựa như thiên sứ, mái tóc nâu hạt dẻ rũ xuống, nét mặt hài hòa, sóng mũi cao, trên cổ còn đeo thêm một sợi dây chuyền hình thập tự giá lấp lánh.
Trên tay anh cầm một đồng xu và đang tung nó lên rồi bắt, vài lần như thế.
Phương Ly giật mình khi chợt nhớ đến anh hai, anh hai cô lúc nhỏ…rất thích chơi trò này.
- Chào anh. - Phương Ly khẽ gật đầu - Là anh cứu em à?
- Phải, anh là học sinh mới chuyển trường, muốn đi tham quan một chút nào ngờ lại phát hiện ra em. May mắn cho em là gặp được anh đấy! - Chàng trai mỉm cười rất tươi
- Cảm ơn anh nhiều lắm.. thật sự rất cảm ơn anh. - Cô hơi cúi đầu
- Phải rồi, anh tên Phương Minh Vũ, em tên gì?
- Anh vừa…nói…anh là... - Rầm một tiếng như sét đánh ngang tai, Phương Ly thất kinh mở to mắt, lắp bắp không ngừng
Phương Minh Vũ là tên của anh hai mà, người này…trùng tên với anh hai.
- Em sao vậy? Không lẽ tên anh đẹp quá hả? - Minh Vũ trêu chọc - Có rất nhiều người đều bảo như thế đấy!
- Anh…cho em hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi? - Phương Ly trong lòng rối loạn vô cùng
- Anh 18 tuổi, mới chuyển trường về học lớp 12A2.
- Vậy lúc nhỏ anh sống ở đâu? Trong nhà anh có những ai? - Ngay cả tuổi cũng giống khiến tim cô đập nhanh như muốn vỡ ra, run rẩy hỏi tiếp
- Nếu em muốn theo đuổi anh thì cứ nói một tiếng, anh vẫn chưa có bạn gái. - Chàng trai bật cười
- Anh hiểu lầm rồi, em không phải là có ý đó. - Tay cô xua liên tục
Chàng thanh niên khẽ lắc đầu. Anh đã gặp qua không biết bao nhiêu cô gái rồi, dạng nào cũng có. Có điều cô bé trước mặt đây quả là rất dễ thương, thoạt mới đầu nhìn trông không nổi bật lắm nhưng càng nhìn càng thấy có nhiều điểm rất thu hút, hơn hàng tá con gái mặt mày son phấn khác, nhất là ở cái trường toàn mấy cô thiên kim tiểu thư đỏng đảnh nhìn đến phát chán này.
- Em cho anh xin số điện thoại nhé!
- Sao ạ?
- Khi nào rảnh em phải trả ơn anh chứ. - Minh Vũ nháy mắt, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười có thể làm say chết bao nhiêu cô gái nhưng anh không ngờ nó lại không có tác dụng với cô gái trước mặt - Với lại em cũng muốn biết thêm về anh mà, đúng không?
Hình như…người con trai này biết được cô đang nghĩ gì thì phải?
- Em tên Phương Ly, lớp 10A11…
Cô đang nói thì cố tình đứt quãng, nín thở, âm thầm chờ đợi một phép màu…
- Trùng hợp thật, thế thì chúng ta có cùng họ rồi.
Rốt cuộc…phép màu cũng không xảy ra…
8 năm rồi, ông trời vẫn chưa có ý định chiếu cố đến cô…
- Có gì anh cứ đến tìm em, em nhất định em sẽ trả ơn cho anh một cách đàng hoàng tử tế. - Phương Ly cúi đầu để che giấu đôi mắt long lanh ươn ướt của mình - Xin lỗi nhưng bây giờ trễ rồi, em phải về nhà, cảm ơn anh lần nữa vì đã cứu em.
- Hay để anh đưa em về?!
- Không cần đâu ạ, em đã phiền anh nhiều rồi, em có thể tự về được.
Cô ôm lấy cặp sách rồi rời đi.
Phương Minh Vũ dán chặt đôi mắt vào bóng lưng xinh đẹp đến khi khuất dạng, đôi môi nở một nụ cười thích thú
"Cô bé đáng yêu, chúng ta sẽ mau chóng gặp lại nhau thôi."