Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, Phương Ly có mặt từ rất sớm, khi vạn vật xung quanh vẫn còn chưa được ánh mắt ban mai đánh thức, chỉ có vài ánh đèn tỏa sáng đến chỗ cô đứng một cách lặng lẽ.
Cô dừng chân trước ngôi mộ màu trắng khang trang, phía trên hiện lên khuôn mặt của người phụ nữ với nụ cười hiền hòa chưa bao giờ thay đổi.
Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Phương Ly đứng lặng yên trầm ngâm, gió thổi quanh cô thật lạnh lẽo, làm mái tóc và tà váy đung đưa.
Lát sau, đôi môi nở nụ cười mềm mại rạng rỡ, cô biết đó là điều mẹ luôn muốn nhìn thấy ở cô
- Mẹ ơi, hôm nay con đến có rất nhiều tin vui muốn báo cho mẹ biết! Đó là...con đã gặp lại ba và mẹ ruột của mình rồi. Hóa ra họ đều vẫn còn sống. Còn nữa...con sắp kết hôn...con gái mẹ sắp kết hôn rồi...mẹ có vui không?
Lời nói vừa thốt ra, cổ họng Phương Ly bỗng dưng nghẹn ứ, không thể nói tiếp và cũng không biết nên nói thế nào.
Một dòng nước mắt mặt chát xuất hiện nơi khóe mắt cô chảy dài trên má.
Rõ ràng đều là tin vui, nhưng vì sao nụ cười của cô khiến người ta nhìn vào không phân biệt đó là do sự gắng gượng hay xuất phát từ tận trái tim. Bộ dạng cô giờ đây cũng tựa như con bướm xinh đẹp nhưng đôi cách đã bị gãy mất, từ nay về sau, nó không cách nào bay lượn trên bầu trời tự do được nữa.
Phương Ly vội vàng giải thích với mẹ rằng là do cô quá đỗi vui mừng nên mới khóc.
Bởi vì rốt cuộc thì những vướng mắc trong quá khứ của ba mẹ cô điều được hóa giải, giống như những đám mây đen bị gió cuốn đi...
Rốt cuộc thì gia đình cô sau bao trắc trở đã được đoàn tụ bên nhau, ấm áp vui vẻ...
Cô có ba, có mẹ, có chị hai, có Lạc Lạc, xung quanh còn rất nhiều bạn bè luôn quan tâm lo lắng cho cô.
Giờ đây còn sắp gả cho một người con trai toàn tâm toàn ý yêu thương và chăm sóc cô suốt đời...
Từng ngày, từng ngày sau này cô sẽ sống thật hạnh phúc, mẹ ở dưới đó không cần bận lòng nữa...
Chỉ mong mẹ hãy phù hộ cho bệnh tình của mẹ ruột cô được chữa khỏi khỏi hoàn toàn...
- Quả nhiên tôi đoán không sai, hôm nay cô nhất định sẽ xuất hiện ở đây!
Giọng nói hung hăng quen thuộc cất lên trong không gian tĩnh lặng khiến Phương Ly có chút giật mình. Biết là ai đang nói nên cô cũng không có hứng thú quay đầu nhìn lại.
Lưu Nhã Đình mặc chiếc váy màu tím nhạt, đôi giày cao gót đính đá, từng bước đi lại. Toàn thân cô ta tràn đầy ngọn lửa phẫn nộ, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô, sau đó giận dữ quát
- Phương Ly, cô đắc ý lắm có đúng không? Tôi thật không hiểu ông trời vì sao năm lần bảy lượt dung túng cho hạng đàn bà đê tiện như cô!
- Lưu Nhã Đình, cô mau câm miệng lại, trước mặt mẹ tôi không cho phép cô nói mấy lời không sạch sẽ! - Phương Ly xoay người lại, hằn học nhìn cô ta
Sau khi vừa nghe thấy thế, Lưu Nhã Đình liền đưa mắt nhìn qua bức hình trên bia mộ, khóe miệng cô ta lập tức nở nụ cười mỉa mai khinh miệt
- Ồ, vậy tôi có nên kể cho mẹ cô nghe những chuyện “tốt đẹp” mà cô đã làm không?
- Cô nói cái gì? - Phương Ly trừng mắt siết chặt nắm tay
Lưu Nhã Đình không do dự đến một giây lanh lảnh cất tiếng, từng câu nói đều như mũi dao găm tẩm độc từng nhát, từng nhát đâm thẳng vào lòng cô
“Bác gái, để cháu nói cho bác biết con gái của bác là hạng người nào! Cô ta là một con rắn độc, vì danh lợi mà bất chấp tất cả!
Sau khi đùa giỡn tình cảm của Lâm Hạo, giẫm lên anh ấy để được nổi tiếng, hại anh ấy suýt nữa thân bại danh liệt thì coi anh ấy như rác rưởi vứt đi mà không mảy may thương tiếc, khiến Lâm Hạo người không ra người, thậm chí anh ấy bây giờ đang ở đâu, còn sống hay đã chết cũng không ai rõ.
Trong khi mọi người đang sợ rằng anh ấy sẽ xảy ra chuyện chẳng lành thì cô ta ắt hẳn rất sung sướng hạnh phúc chuẩn bị làm cô dâu của kẻ khác nhỉ? Cô ta không sợ quả báo sao, cô không sợ sau khi chết sẽ bị ác quỷ bắt xuống địa ngục sao?”
- Lâm Hạo...Thật sự không ai biết...anh ấy...ở đâu...sống...hay chết...
Gương mặt Phương Ly thoáng chốc trắng bệch, cô mặt kệ những câu công kích nhục mạ của Lưu Nhã Đình, tâm trí chỉ nghĩ đến điều đó.
Cô cố kiềm chế cơn run rẩy nhưng lại không có cách nào nói ra đươc một câu trọn vẹn, lòng cô như có hàng vạn mũi kim châm.
Lưu Nhã Đình hôm nay đến đây ngoài chuyện mắng Phương Ly để trút giận, nguyền rủa cô, dằn mặt cô về việc tấm thiếp màu vàng, còn muốn thăm dò xem cô có biết tông tích của Lâm Hạo không? Nhưng xem ra...
Lưu Nhã Đình đột ngột cười phá lên, giọng nói giễu cợt, ánh mắt lạnh lẽo
- Ồ tôi không dám tin là cô còn nhớ tên của Lâm Hạo đấy! Nhưng Giang gia thiếu phu nhân tương lai như cô có tư cách gì để hỏi đến anh ấy, người cô nên quan tâm lúc này chẳng phải chồng chưa cưới của mình sao?
Phương Ly đờ đẫn, người lạnh buốt như băng, không có tư cách, cô đúng là không có tư cách...
Lưu Nhã Đình tiếp tục công kích cô
- Xung quanh Giang Tuấn đó có nhiều phụ nữ lắm, cô nên vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào để thỏa mãn anh ta lâu dài, rồi nhanh chóng sinh cho anh ta một đứa con để cả đời này anh ta cũng không bỏ được cô...
_Bốp!!!!
Một cái tát đập mạnh lên má Lưu Nhã Đình!
Cô ta bị tấn công bất ngờ nên đứng lặng như trời trồng, hai mắt mở to, chỉ cảm thấy gò má bên trái nóng rát, dấu bàn tay từ từ nổi lên...
- Lưu Nhã Đình, từ nãy đến giờ tôi đã nhịn cô nhiều lắm rồi. Kẻ không sợ quả báo chính là cô!
Cùng với cái tát tai này, Phương Ly đầy phẫn nộ đáp lại
- Cô còn dám nhắc đến chuyện sinh con sao? Hôm đó cô diễn kịch lừa tôi, bảo rằng mình mang thai con của Lâm Hạo, rồi dùng những lời những giống như vừa rồi khiêu khích cho tôi nổi giận mà tát cô. Tiếp đó, cô tự mình té ra đường rồi thuê người giả vờ tông vào làm cô bị sẩy thai, thành công đem mọi tội lỗi trút hết lên đầu tôi. Vị bác sĩ cấp cứu đó và những lời ông ta nói đều là kịch bản của cô chứ gì?! Tôi không tranh đoạt bất cứ thứ gì của cô, nhưng cô lại đúng là mất hết tính người, đến chuyện như vậy cũng làm ra được. Ban đầu là vu oan cho Lâm Hạo làm cô mang thai, sau đó muốn tôi cả đời mang vết nhơ không thể tẩy xóa, cả đời không dám ngẩng đầu lên nhìn ai, mặc cảm tội lỗi mà vĩnh viễn rời xa anh ấy có đúng không?
Câu cuối, Phương Ly đau đớn hét lên.
Tất cả mọi chuyện đều do lòng nhẫn tâm và sự đố kị của kẻ trước mặt bày ra, vậy mà lúc trước cô lại tin là thật, trách lầm anh...
Lưu Nhã Đình mặt mày tái mét, hai bàn tay nắm chặt vào nhau che đậy sự run rẩy
Không thể nào, kế hoạch của cô chu đáo tỉ mỉ như vậy, diễn xuất cũng nhất định không có sơ hở, làm sao cô ta phát hiện ra được?
- Muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm! Mà tấm thiếp màu vàng đó, chắc hẳn là cô cũng nhận được rồi có đúng không?
- Tôi đang tự hỏi là ai đã sắp xếp một cách ngu xuẩn như vậy?- Đôi mắt Lưu Nhã Đình sáng quắc lên sự giận dữ
- Lưu Nhã Đình, sáu năm trước tôi đã từng nói, một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua cô, nhưng là bằng chính thực lực của mình chứ không phải giống như những thủ đoạn bỉ ổi mà cô đã dùng với tôi.
- Cái gì?
- Còn là cái gì, chính cô là chủ mưu đứng sau lưng, âm thầm mượn tay Phương Du và miệng lưỡi của giới truyền thông để hủy hoại tôi. Cô nhất định sẽ phải trả giá cho hành động của mình!
Lưu Nhã Đình cứng họng nói không nên lời. Đến chuyện này mà cô ta cũng biết!
Nhưng lát sau ánh mắt cô ta sáng rực đầy tự tin của kẻ chiến thắng
- Cứ cho là cô đoán đúng tất cả đi, nhưng cô có bằng chứng gì bảo là tôi làm, nếu có thì bây giờ tôi đã chẳng thể ung dung đứng ở đây rồi. Chiến thắng bằng thực lực sao? Ha, cô nghĩ mình là ai? Lúc tôi đứng trên đỉnh cao của sự nổi tiếng, người người nhà nhà không ai không biết thì cô chỉ là một con nhóc ngày ngày trốn trong xó xỉnh nào đó tự hát cho chính mình nghe thôi!
Đứng trước lời nói đầy cay nghiệt đồng thời mang theo sự đã kích mạnh mẽ như thế mà Phương Ly vẫn bình tĩnh nở nụ cười, lời lẽ kiên quyết
- Đúng, sáu năm trước chính là như vậy. Nhưng sáu năm sau, tôi đứng ở đây để nói cho cô biết, ở cuộc thi tuần sau tôi nhất định sẽ giành chiến thắng trước cô, cho nên cô đừng có mà không xuất hiện!
- Được, tôi sẽ cho cô biết mùi vị của sự thất bại là thế nào? Trong trận đấu đó, tôi sẽ cho cả thế giới biết cô so với tôi chẳng bằng cái móng tay!
- Vậy tôi sẽ chờ! Nhiều năm như vậy rồi, mọi thứ cũng nên kết thúc thôi! - Phương Ly nhẹ nhàng buông một câu
Lưu Nhã Đình quay lưng đi thẳng, chớp mắt bóng dáng đã chẳng còn nhìn thấy nữa...
Trái với dáng vẻ vừa rồi trước mặt Lưu Nhã Đình, khi lần nữa quay lại đối diện với tấm bia mộ của mẹ, Phương Ly cả người ngã phịch xuống đất, đầu cô đau đớn như sắp nứt ra
- Mẹ, xin mẹ, hãy cho con thu lại những lời trước đây con đã nói về anh hai. Rằng anh ấy đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con, đừng để con nhìn thấy anh ấy nữa, rằng con sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh ấy, trừ phi anh ấy chết đi...Con xin lỗi, con sai rồi, lẽ ra con không nên đắm chìm trong nỗi đau của mình rồi dùng những lời lẽ tàn độc như thế để nguyền rửa, tàn nhẫn làm tổn thương anh ấy và khiến mẹ đau lòng như thế...
Trái tim quặn thắt, đôi mắt nhìn xuống để mặc cho những giọt nước mắt sợ hãi tiếp tục chảy dài
- Con rất sợ mọi thứ sẽ ứng nghiệm...Hãy để con chịu sự trừng phạt mà con đáng phải chịu. Còn Lâm Hạo...xin mẹ, hãy phù hộ cho anh ấy suy nghĩ thông suốt đừng làm chuyện gì dại dột, khỏe mạnh và bình an sống tiếp cuộc đời này và cả quãng đời còn lại không phải một mình chịu đựng cô độc nữa...
Giống như mẹ có thể nghe thấy những lời cô nói, trời đang nắng chói chang bỗng dưng u ám, những hạt mưa rơi xuống và tung bay trong không trung.
Mọi thứ xung quanh Phương Ly lúc này đều trở nên hỗn độn và giá lạnh nhưng cô đờ đẫn ngồi đó, mong rằng cơn mưa gột rửa nỗi đau trên người cô, nhưng dường như nó lại càng khiến vết thương thêm chảy máu đầm đìa...
Phương Ly sực tỉnh khi cảm nhận được có bóng dáng đứng phía sau cầm ô che cho mình.
Kí ức đột ngột hiện về...
Sáu năm trước...ở khuôn viên phía sau trường An Hoa...
Đã từng có người, cứ như thế, dưới cơn mưa mà đi vào trong trái tim cô...
“Khóc xấu thế nào mà đến ông trời cũng không chịu được phải đổ mưa để dừng cô lại.”
Có lẽ...cô đã yêu anh ngay từ khoảnh khắc đó mà chính cô cũng không biết...
Người phía sau chứng kiến cô trong cảnh tượng này thì không kiềm lòng được, một còn lại không cầm ô nhanh chóng đỡ người cô đứng dậy.
Trái tim giật thót, trong màn mưa cô cố gắng ngoái đầu sang nhìn, mong sẽ bắt gặp gương mặt mà mình muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng mà...không phải anh...không phải là anh...
- Sao em lại biến bản thân mình ra thế này, mau vào xe lau khô người trước đã, rồi anh đưa em về...
Sau khi về nước, anh rất mong có một cuộc gặp gỡ và trò chuyện riêng với cô. Thật không ngờ, lần gặp nhau sau họp báo lại trong tình cảnh đau lòng này.
- Anh Minh Khải, em...sao anh lại ở đây? - Giọng cô run run, không biết là vì lạnh hay vì đã để anh chứng kiến cảnh tượng vừa rồi
- Cứ lên xe trước đã, có gì chứng nói sau!
- Không, em...
- Cứ thế này ngày mai em sẽ lại đổ bệnh mất, đừng quên em vừa mới xuất viện được có mấy ngày...
- Nhưng...
Minh Khải nhận ra sự khác thường của Phương Ly nhưng chưa kịp để cô nói điều gì đó, anh đã trực tiếp dìu cô đi về phía xe. Biết mình không có lý do gì tránh né được việc này, cô đành nghe theo anh.
Sau khi vào xe, anh đưa cho cô một chiếc khăn bông to màu trắng để lau tóc và trùm người lại cho ấm rồi điều chỉnh nhiệt độ để cô thấy dễ chịu hơn.
- Sao anh lại ở đây? - Cô nhắc lại câu hỏi lúc nãy
Minh Khải trước nay không nói dối, anh nhìn vào màn mưa phía sau khung cửa kính mà trả lời
- Là vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ nuôi em và cũng là mẹ ruột của Lâm Hạo, anh muốn đến để xem có gặp được cậu ấy không, nào ngờ...
- Anh đã biết chuyện đó rồi sao? Mẹ anh ấy...- Phương Ly kinh ngạc
- Phải, sáu năm trước anh tình cờ biết được chuyện đó.
Nhưng trừ điều này ra thì còn lại anh cũng chẳng biết gì, nhất là lý do vì sao Lâm Hạo năm đó lại đối xử với Phương Ly như vậy, anh nghĩ mãi cũng không hiểu và cũng không tin.
- Vậy là anh...cũng không biết anh ấy đang ở đâu...? - Mi mắt Phương Ly cụp xuống, cô nói nhỏ đến mức chỉ để bản thân nghe thấy
- Phương Ly, anh không tin ngày đó cậu ấy lại tàn nhẫn bỏ rơi em mà không có lý do, cũng như anh không tin những lời em nói ở cuối buổi họp báo đó là thật. Rằng em chỉ xem Lâm Hạo là một người bạn cũ không còn chút tình cảm nào nữa, và kết hôn với Giang Tuấn là quyết định em không bao giờ hối hận! Phương Ly, rốt cuộc em đang che giấu điều gì? - Minh Khải nghĩ mãi vẫn không hiểu
- Anh nghĩ quá nhiều rồi...những lời đó đều là thật! - Hai bàn tay Phương Ly xoắn vào nhau, không dám nhìn thẳng anh
- Vậy thì tại sao em lại ngất xỉu vì mệt mỏi kiệt sức, Phương Ly mà anh biết, truyền thông đó vốn dĩ không hề có sức ảnh hưởng với em. Tại sao lúc trong bệnh viện em không hề nở một nụ cười hạnh phúc nào của người sắp sửa làm cô dâu, còn vờ như vô tình gặp Lăng Thiếu Dương để nghe ngóng về tung tích của Lâm Hạo?
- Em...- Cô quay đi hướng khác để che giấu ánh mắt mình
- Và tại sao hôm nay em lại đến đây từ từ mờ sáng, đến khi nắng lên chói chang, đến khi mưa tầm tã trút xuống, mặc cho bản thân có thể đổ bệnh cũng nhất quyết không chịu rời đi? Chẳng phải là muốn đợi cậu ấy xuất hiện, đợi để gặp được cậu ấy, muốn được nhìn thấy cậu ấy bình an khỏe mạnh? Em rõ ràng vẫn còn rất yêu cậu ấy...Tâm đã còn yêu, sao lại phủ nhận rồi đồng ý gả cho người khác?
- Anh đừng nói nữa, xin anh, đừng nói nữa, đừng nói nữa...
Phương Ly hét lên rồi bịt tai lại. Có bao nhiêu mệt mỏi, bất lực đều dồn vào tiếng hét đó, nước mắt rồi cũng lại từng đợt từng đợt rơi xuống hòa vào tiếng nức nở của cô, màn mưa cũng không che khuất được...
Minh Khải thấy cô như vậy thì không phải luýnh quýnh, sợ hãi, sau đó là đau lòng...
Anh choàng tay ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng an ủi như một đứa trẻ
- Anh xin lỗi, anh không phải là muốn dồn ép em, anh chỉ là...anh xin lỗi...Em nhất định là có nỗi khổ, lẽ ra anh không nên làm vậy!
- Về nhà...em...muốn về nhà! - Cô quá mệt mỏi chỉ muốn rời xa tất cả
- Được, anh đưa em về nhà. Về đến nhà em nhớ tắm rửa rồi ngủ một giấc cho mau khỏe lại nhé!
.................
Đứng trước căn biệt thự to lớn, Minh Khải muốn đưa cô vào trong rồi mới an tâm rời đi nhưng Phương Ly từ chối bảo rằng mình đã ổn rồi, trong nhà cũng có rất nhiều người, anh không cần lo cho cô nữa. Nói qua nói lại một hồi anh mới chịu lái xe rời khỏi.
Phương Ly trong bộ dạng mệt mỏi ủ rũ, mái tóc vẫn còn ướt đi vào nhà. Người hầu thấy vậy liên tục hỏi han cô nhưng cô đều không đáp.
Bước tới đại sảnh lại bắt gặp ba cô cùng Giang Tuấn đang ngồi đối diện nhau trên ghế sofa trò chuyện, giống như một màn con rể đang ra mắt ba vợ.
Cảnh tượng này không có gì là bất ngờ. Nhất định là mẹ đã kể cho anh ấy biết...một phần của câu chuyện.
Quay lại hai ngày trước, dưới sự sắp xếp của cô ba và mẹ rốt cuộc đã có một buổi ăn tối đoàn tụ với nhau sau gần hai mươi lăm năm.
Ngày hôm đó, cô đã được chứng kiến nụ cười dịu dàng hạnh phúc của ba và những giọt nước mắt xúc động cùng với sự kinh ngạc không sao nói được nên lời của mẹ. Tất cả đều chân thật và cảm động lòng người. Sau ngần ấy năm, biết bao nhiêu thế sự xoay vần nhưng hình ảnh của họ vẫn in sâu vào tâm trí của đối phương.
Chỉ tiếc thời gian đã làm thay đổi rất nhiều thứ, ai nấy giờ đây đều có cuộc sống riêng, gia đình riêng của mình, ước nguyện của những năm tháng tuổi trẻ đành bị chôn vùi.
Nhưng có thể gặp lại nhau theo cách này đã là kì tích của tạo hóa, tảng đá đè nặng trng lòng rốt cuộc cũng có thể buông xuống, cùng nhau hướng về ngày mai tràn ngập ánh nắng.
Dĩ nhiên Phương Ly thấy rất hạnh phúc khi chứng kiến mọi thứ diễn ra trước mắt mình. Hơn nữa, khi biết ba còn sống thì mẹ sẽ không còn cố chấp không chịu chữa bệnh, đồng thời có thêm lý do để tiếp tục chiến đấu giành lại sự sống, đó là tất cả những gì mà cô ước mong, rồi đây cả gia đình sẽ được đoàn tụ sẽ với nhau một cách trọn vẹn.
Cuối ngày hôm đó mẹ đã ôm cô vào lòng rồi khóc nức nở, mẹ bảo rằng ông trời đối với mẹ quá tốt, cho mẹ gặp lại ba, rồi lại sắp được chứng kiến hôn lễ của con gái cùng với người sẽ mãi yêu thương chăm sóc cho cô cả đời, ước nguyện đời này đều trở thành sự thật, cho dù bệnh tình không thể chữa khỏi, cho dù có chết mẹ cũng cảm thấy cam lòng.
Khi nghe đến đó thì Phương Ly đã biết, ngay cả một tia hy vọng để cô thay đổi quyết định của mình cũng không có...
Mà cho dù có thể thay đổi...thì cô cùng người đó cũng không cách nào bên nhau được nữa...
Vậy thì...việc duy nhất mà cô có thể làm...là để những người mà mình yêu thương được hạnh phúc vui vẻ...
Hôm nay Giang Tuấn xuất hiện ở đây nhất định là do mẹ đã nói cho anh biết rằng cô đã tìm được ba ruột của mình giống như những gì bà đã thảo luận trước đó với cô, còn chuyện năm xưa của bà và ba cô sẽ được chôn giấu đi vì sợ đôi bên sẽ khó chấp nhận được.
Nhìn thấy cô trong bộ dạng như thế bước vào nhà, cả anh cùng Đỗ lão gia đều lo lắng đứng dậy chạy đến
- Con gái, con sao vậy? Sao lúc sáng lại bảo tài xế về trước, rốt cuộc con đã đi đâu mà thành ra thế này?
- Dạ không, con vẫn đi viếng mộ mẹ nuôi, chỉ là không ngờ trời mưa đột ngột, con đi bộ ra đón taxi nên mới bị ướt. - Phương Ly nói dối vì không muốn ba thêm lo lắng
- Phương Ly, anh xin lỗi, lẽ ra anh nên đưa em đi. Anh không ngờ em lại đi sớm như vậy, lúc anh đến đây thì...- Giang Tuấn áy náy lên tiếng
- Không sao, là do em dậy sớm nên muốn đi sớm thôi, không phải lỗi của anh. Em lên phòng thay đồ trước. Anh ở đây nói chuyện với ba em đi nhé!
- Em nhớ giữ gìn sức khỏe, vài hôm nữa là thi đấu với Lưu Nhã Đình rồi! - Giang Tuấn vẫn không yên tâm
- Ừ, em biết rồi! Ba, con đi nhé!
Cô nói xong rồi cứ thế bước lên lầu để lại hai người đàn ông ánh mắt muộn phiền.
- Hay là hôm nay cháu ở lại đây dùng cơm nhé! - Đỗ lão gia lên tiếng
- Vâng ạ! - Giang Tuấn cũng muốn có thêm thời gian trò chuyện cùng ông, muốn ông cảm thấy an lòng khi giao Phương Ly cho anh
Vào cái hôm gặp lại, ông đã nghe Di Mẫn kể rất nhiều chuyện tốt về ‘con rể tương lai’ này, đồng thời anh còn là đứa con trai mà bà ấy nuôi nấng chăm sóc từ lúc nhỏ, từ tài nhân đến nhân cách luôn khiến bà tự hào. Nhân lúc nói chuyện cùng anh ông cũng âm thầm đánh giá.
Cậu ấy quả thật hội tụ khá nhiều ưu điểm. Là một thanh niên tốt, điềm đạm lịch sự, không phải kiểu người đào hoa làm khổ con gái, yêu thương Phương Ly sâu đậm, còn bày tỏ cưới được con bé là điều khiến cậu ấy hạnh phúc nhất trên thế gian này. Nhưng mà...
- Ba, tụi con về rồi!
Dòng suy nghĩ của Đỗ lão gia bị cắt đứt khi có âm thanh phát ra phía cửa chính.
Là Duy Thành và Vân Hà, hai đứa con của ông vừa mới đi siêu thị về. Lúc sáng Vân Hà nổi hứng muốn đi mua nguyên liệu về nấu ăn và làm bánh cho cả nhà.
Hôm nay là ngày nghỉ, vậy mà Duy Thành cũng không có hẹn gặp bạn bè gì, còn chủ động đề nghị hộ tống con bé đi vì sợ con bé bị bắt cóc, lúc về lại vui vẻ xách đồ phụ. Ban đầu ông cứ tưởng hai đứa này không hợp nhau, nhưng xem ra...ai nhìn vào không biết còn tưởng chúng nó đang cặp kè với nhau...
Đôi bên nhìn thấy nhau trong tình huống này, cả người có chút khựng lại vì bất ngờ. Nhất là Vân Hà, nụ cười vừa rồi trên môi cô đột ngột tắt ngúm, đôi mắt thậm chí không thể thẳng về phía trước.
Khỏi nói cô cũng biết nguyên nhân Giang Tuấn xuất hiện ở đây...chỉ có thể là vì em gái cô...
Nhưng có khi nào sau khi nhìn thấy cô anh sẽ tố cáo những ‘chuyện xấu xa’ cô đã làm với Phương Ly cho ba nghe không?
Bỏ đi, chuyện đó với cô không còn quan trọng nữa...
- Hai đứa mau lại đây! - Đỗ lão gia bảo
Cả hai không nói gì, trao mấy bọc đồ cho người làm rồi bước tới. Một người chán nản, một người ủ rũ thất thần.
Còn Giang Tuấn, ban đầu bắt gặp chàng thanh niên kia đi cùng cô gái đó thì có chút sững sốt, sau đó trong lòng dường như cảm thấy khó chịu...
- Giới thiệu với cháu, đây là con trai nuôi của bác, Đỗ Duy Thành, bằng tuổi với cháu đấy! - Đỗ lão gia giới thiệu
- Chào cậu!
Giang Tuấn đưa tay ra nhưng lại không được đối phương hưởng ứng
- Ba không cần giới thiệu đâu, trước đó tụi con đã gặp nhau rồi! - Đỗ Duy Thành như lơ đễnh nói, kí ức ngày mưa hôm đó cùng những câu nói và hành động của người trước mặt khiến anh cứ nhớ đến là cực kì khó chịu
Đỗ lão gia lắc đầu một cái rồi lại tiếp tục, giọng điệu vui vẻ
- Còn đây chắc bác không cần giới thiệu rồi. Con gái lớn của bác, Vân Hà, chị song sinh của Phương Ly. Có phải hai đứa giống nhau một cách kinh ngạc hay không? Cháu nhất định phải cẩn thận nhé, người ngoài có thể nhìn nhầm, nhưng cháu tuyệt đối không được nhìn nhầm đâu!
Lời nói của ông mang ẩn ý ai cũng hiểu.
- Nhìn nhầm không sao, con người ai chẳng có lúc sai. Chỉ sợ những người sai rồi vẫn sống chết không chịu thừa nhận, ngược lại còn đổ lỗi cho người khác! - Đỗ Duy Thành nhân cơ hội đó khóe môi nâng lên một đường
Vân Hà liếc nhìn, ra hiệu cho anh đừng nói nữa.
Giang Tuấn phút chốc rơi vào trầm tư, không ai biết là anh đang nghĩ gì. Lát sau, anh chầm chậm đưa tay ra trước mặt Vân Hà, sắc mặt không biểu hiện gì nhưng giọng nói vẫn là lạnh lùng đâm vào trái tim người khác như thế
- Chào cô!
Tình cảnh bây giờ, đáng lẽ ra anh phải gọi cô một tiếng ‘chị’ nhưng có làm sao cũng không thốt lên được chữ đó.
- Vâng...chào anh!
Đột nhiên Vân Hà lại nghĩ, giá như đây là lần đầu tiên cô cùng anh gặp gỡ nhau, quen biết nhau, thì tốt biết bao, thật sự tốt biết bao...
Không muốn ba nhận ra điều gì bất thường, cô vươn cánh tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào anh thì bàn tay đã bị bàn tay khác chụp lấy rồi nắm chặt.
- Đói quá, đói đến không chịu được nữa rồi, chúng ta mau vào bếp nấu cơm rồi dọn lên ăn đi! - Đỗ Duy Thành kéo tay cô tiến thẳng về hướng khác
Vân Hà hoàn toàn không hiểu là anh bị gì, thấy anh lôi kéo mình không ngần ngại phun thẳng một câu
- Đói! Ba mươi phút trước anh mới ăn sáng ở siêu thị xong mà? Bụng anh đúng là cái thùng không đáy, thảo nào béo như vậy!
- Đỗ Duy Thành: “...”
- Là do tôi không tự làm khổ mình, giảm cân để có dáng đẹp như ai đó! - Anh xấu hổ chống chế
- Tôi thon thả tự nhiên nhé, có ganh tị cũng đừng bịa chuyện như vậy!
- Ganh tị? Chừng nào cô được thân hình đồng hồ cát hãy nói nhé!
- Anh...
Cả ai chẳng ai nhường ai, mỗi người một câu cho đến khi bóng dáng khuất dần.
Lúc các món ăn thơm phức nghi ngút được dọn lên bàn lớn, người lúc nãy luôn miệng than đói lại là người không có mặt với lý do có công việc đột xuất cần giải quyết nên phải ra ngoài. Vân Hà cũng bảo trong người có chút không khỏe nên cũng về phòng, lát nữa sẽ ăn sau. Phương Ly thì người hầu báo lại là lúc nãy dầm mưa về thấm mệt nên về đến đã ngủ say tới giờ, không ai nỡ đánh thức. Bữa ăn chỉ đành có hai người.
Lúc Giang Tuấn nhìn những món ăn quen mắt được sắp xếp trên bàn anh đã nhận thấy điều không ổn, sau khi cho nếm thử hương vị của chúng thì sự bất ổn đó càng mạnh mẽ hơn.
Làm sao có thể như vậy? Rõ ràng Phương Ly từ lúc về đến giờ không hề bước chân xuống đây, mấy món này làm sao mà do cô nấu được.
Nếu là thế...nếu là thế thì...chẳng lẽ...