- Gì…em…nói sao? Anh hai em muốn đi mua sắm luôn á?
- Á…không phải, Ân Ân nói nhầm, anh hai bảo muốn dẫn em và chị đi công viên, em muốn đi công viên hơn. Chị, đừng đi siêu thị nữa, đi cùng em với anh hai nhé!
- Không phải chị không muốn, nhưng…
_Cốc…cốc…cốc
Tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến, Phương Ly lật đật chạy ra mở, người đối diện cất giọng vẫn lạnh lẽo như thường
- Cho hai người 5 phút thay quần áo, xe đang đợi ở dưới.
- Tôi…tôi quên nói với anh…tôi có hẹn với một người rất quan trọng đi trung tâm thương mại rồi, và cũng có thứ quan trọng cần mua.
Một người rất quan trọng?
- Nam hay nữ. - Chân mày Lâm Hạo nhíu chặt
- Hả?
Cô tự hỏi tại sao anh lại muốn biết cô hẹn với với nam hay nữ, còn lên giọng như đang tra khảo vợ ngoại tình thế?
- Không trả lời, lẽ nào là không phải nam cũng không phải nữ! - Trong lúc cô đang mải mê với suy nghĩ này thì người trước mặt đã phun thẳng một câu
- "…"
- Anh nói gì thế! Là nữ, lại còn rất dịu dàng và xinh đẹp. - Phương Ly lớn tiếng khẳng định
- Cả hai cái Triệu Ngọc Mai đều không có! Người khác à? - Chân mày Lâm Hạo dãn ra, như bâng quơ nói
Tên này, ý gì đây? Anh Thiếu Dương mà biết thì sẽ lớn chuyện đấy nhé!
- Ừ, là một người khác, anh không quen đâu.
- Chị ơi, hay là ba chúng ta ghé qua siêu thị một tí để gặp bạn chị rồi cùng đến công viên được không? Anh hai rất đẹp trai, bạn chị là con gái thì sẽ thích anh hai thôi! - Ân Ân sợ cô không đi nên chạy ngay đến nói
Còn khuya nhé! Con gái trên đời này trừ em ra không có ai thích cái mặt lạnh như tiền của anh hai em trưng ra ngay từ lần đầu gặp đâu.
Quan trọng hơn là…
Đã hứa chỉ có cô và Ân Ân vậy mà giờ lại dẫn thêm một người con trai xa lạ đến gặp chị Nhã Đình, thậm chí người đó còn từng hùng hồn tuyên bố rằng mình ghét âm nhạc dẫn tình huống tệ nhất là dẫu đứng trước một ca sĩ thần tượng ai ai cũng biết anh vẫn có khả năng hồn nhiên cất tiếng
"Lưu Nhã Đình? Chưa nghe bao giờ."
"Ca sĩ? Có nổi tiếng không?"
"Dù sao thì cũng không quan tâm."
Nếu như thế sẽ chắc chị ấy xấu hổ chết mất thôi, cô cũng thấy có lỗi rất nhiều nữa.
- Thôi, hay là em cùng anh hai đi công viên đi, cho chị xin lỗi, một lần này thôi, chị và bạn chị trước giờ mới có cơ hội đi cùng nhau thế này nên chị muốn giành nhiều thời gian.
- Dạ, nhưng tối nay sinh nhật Ân Ân, chị phải về đấy! - Con bé có chút thất vọng
- Trời, chị đi một tí rồi về liền mà!
- Được rồi, tùy cô! - Lâm Hạo lạnh lùng phun ra bốn chữ rồi ra ngoài đóng mạnh cửa lại
……………
Cũng may là tiện đường nên cô được cho quá giang trên chiếc Ferrari bóng loáng.
Xe từ từ dừng lại trước cổng trung tâm thương mại.
Ngày chủ nhật.
Nắng vàng rực rỡ.
Người qua kẻ lại ồn ào náo nhiệt.
Phương Ly chào tạm biệt Ân Ân rồi đưa tay mở cửa. Lúc bước xuống, cô có liếc về phía Lâm Hạo nhưng…anh chẳng hề đưa mắt nhìn sang một cái, làm cô nuốt luôn câu tạm biệt vào trong bụng.
Chẳng phải lúc nào anh cũng chê cô phiền phức, vướng tay vướng chân, đi cùng cô giống như phải chăm thêm một đứa trẻ nghịch ngợm?
Giờ được giải thoát rồi, sao vẻ mặt anh lại trông u ám thế kia?
Phương Ly lấy điện thoại ấn số gọi chị Nhã Đình để biết địa điểm gặp nhau, vừa kết thúc cuộc gọi thì điện thoại cũng hết pin luôn.
Chẳng mấy chốc cũng tới.
Cô tròn xoe mắt khi nhìn thấy Giang Tuấn.
- Sao vậy, nhìn thấy anh em không vui à? - Anh bước đến, thấy vẻ ngơ ngác thì không nhịn được liền xoa đầu cô
- Làm gì có chuyện đó chứ. Càng đông càng vui mà! - Phương Ly nhoẻn miệng cười
/"Còn anh, chỉ cần có em thì anh đã vui rồi!"/
- Chúng ta vào trong đi, hôm nay siêu thị giảm giá to lắm! - Nhã Đình vui vẻ
- Lưu Nhã Đình, một ca sĩ nổi tiếng mà chen chân đi mua đồ giảm giá, không sợ người ta biết sẽ cười em à. - Giang Tuấn trêu
- Có anh cười em chứ ai, ca sĩ nổi tiếng thì cũng là người mà! Với em ngụy trang thế này thì đố ai nhận ra em. - Nhã Đình luôn tự hào với tài "che giấu thân phận" của mình
- Phải rồi, em giống bà già già quá nên không ai nhận ra là phải.
- Anh nói cái gì, nói lại em xem nào, anh mới giống ông già đó.
- Phải rồi, ông già đẹp trai!
- Anh…đẹp gái thì có đấy!
Phương Ly nhìn hai người họ vui đùa, tự nhiên thoải mái, thật sự không khỏi muốn thốt lên một câu "Anh chị xứng đôi quá".
Một người con gái tuyệt vời như chị Nhã Đình, tại sao Giang Tuấn lại không muốn chị ấy trở thành bạn gái của anh nhỉ?
- Nói nhiều quá hàng giảm giá bị mua hết bây giờ, mau đi thôi!
Bước vào trung tâm thương mại được vài bước cả ba chợt phát hiện một nhóm người đang tập trung lại, đứng trước một cái bục cao, không…là một sân khấu nhỏ nhưng được trang hoàng hút mắt cùng tiếng nhạc rộn ràng phát ra từ hai chiếc loa đặt hai bên.
Hóa ra nơi đây đang có chương trình quảng cáo cho các sản phẩm của một nhãn hàng khá nổi tiếng. Nếu ai xung phong lên hát, tùy theo sự hưởng ứng của khán giả sẽ được nhận quà tương ứng.
- Phương Ly em lên đó hát thử đi! - Giang Tuấn đẩy nhẹ vai cô - Anh đảm bảo em sẽ thu về quà không cầm hết đấy!
- Thôi, có chị Nhã Đình ở đây, em không dám múa rìu qua mắt thợ đâu.
- Không sao, chị từng nghe anh Giang Tuấn bảo em hát rất hay, không thua gì chị, chị muốn nghe thử. - Nhã Đình đầy vẻ hào hứng
- Chị, đừng nghe anh ấy khoa trương, giọng ca của em chỉ được cái dễ nghe chút, đời nào so sánh được với chị. - Phương Ly ngượng vô cùng
Giang Tuấn kéo Nhã Đình sang một bên, dúi vào tay cô chiếc điện thoại của anh
- Em giúp quay lại lúc Phương Ly hát nhé!
- Anh muốn giữ làm kỉ niệm à?
- Không phải, anh muốn đưa phần biểu diễn của Phương Ly cho mẹ anh xem, vì mẹ anh hiểu lầm chuyện cô ấy không dự thi New Stars là do sợ hát trước đám đông.
- Anh đã nhờ thì sao em dám từ chối chứ. - Nhã Đình đưa tay ra nhận lấy
Đợi người trung niên trên sân khấu kia hát xong Giang Tuấn liền lắm chặt tay cô, hướng về phía bục cao
- Khoan đã, em…
- Em muốn trở thành ca sĩ thì càng không thể bỏ lỡ những cơ hội được hát trước tập thể thế này, có biết không? - Giọng anh chợt trở nên cứng rắn
- Em biết…nhưng…
- Không nhưng gì cả, nghe anh đi…
Giang Tuấn rất bình tĩnh thản nhiên, mượn micro của nữ MC để dùng trước gương mặt ửng đỏ, cái nhìn có phần có phần kinh ngạc của chị ấy rồi kéo cô đi ra giữa sâu khấu, nâng micro lên, giọng nói mạnh mẽ hiên ngang
- Xin chào tất cả mọi người! Hôm nay thời tiết thật tuyệt để mua sắm đúng không?
Nhiều người không có hứng thú với chương trình này vẫn dừng chân lại, những ai định rời khỏi cũng không đi nữa, nhất là các cô gái dưới sân khấu, họ đồng loạt hô vang "Phải" xen lẫn vô số âm thanh ái mộ
Ái mộ chàng trai trên kia…diện mạo và sức hút đều không thua kém bất kì minh tinh ca sĩ nào.
- Lúc mua sắm tâm trạng phải vui vẻ hưng phấn thì mới đi hết được cái trung tâm thương mại rộng lớn này, cũng như tranh thủ được những món hàng sales off, còn ai không tranh thủ được thì lúc tính tiền cũng không bị đổ mồ hôi hột đúng không?
Anh như một MC thực thụ, vừa dứt câu liền đưa micro hướng về phía dưới, khán giả thích thú reo hò.
Không những đám đông, MC, mà đến Phương Ly cũng hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí mà anh mang lại.
- Nhằm góp phần tăng niềm vui mua sắm vào một ngày cuối tuần đông đúc thế này, bạn gái tôi muốn tặng các bạn một bài hát, các bạn hãy cho cô ấy một tràng pháo tay thật to cổ vũ tinh thần đi nào ‼!
_Bốp bốp bốp...
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ khiến Phương Ly tự tin hơn.
Chiếc micro được chuyền sang cho cô cùng cái gật đầu động viên.
Phương Ly mỉm cười, đôi mắt lóe sáng như được ánh mặt trời chiếu rọi, bắt đầu cất tiếng ca.
Tiếng hát của cô trong veo như mặt nước hồ mùa xuân, lúc mềm mại dạt dào cảm xúc, lúc cao trào vui tươi khuấy động lòng người.
Nhã Đình đứng dưới sân khấu ngơ ngẩng, trong lòng bất chợt ập đến một loại cảm giác, cô bất an về một điều mà phải mất một lúc mới định hình được đó là gì.
Những người làm trong ngành âm nhạc đều rất nhạy cảm…
Gương mặt đó…
Nụ cười đó…
Chất giọng đó….
Là thiên phú…
Một viên ngọc quý…
Chỉ cần được rèn giũa
Sẽ phát ra hào quang khiến người ta phải lóa mắt.
Làng giải trí ngọa hổ tàng long, không phải cô chưa từng bắt gặp những giọng hát hay, hơn mình cũng có, chỉ là thiếu may mắn để được nổi tiếng, nhưng cô bé này thì khác, không giống họ, mang lại cho cô nỗi lo sợ chưa từng có…
Câu nói của Giang Tuấn khi nãy bất chợt văng vẳng bên tai
"Anh sẽ đưa phần biểu diễn của Phương Ly cho mẹ anh xem…"
"Cho mẹ anh xem…"
"Mẹ anh…"
Đoạn video kết thúc, màn hình nhanh chóng hiển thị hai lựa chọn.
Ngón tay Nhã Đình nhích dần, nhích dần, từng chút một sang bên phải giống như có một thế lực ma quỷ nào đó đang điều khiển.
Máy lạnh vẫn hoạt động, nhưng mồ hôi trên trán cô lại chảy ra…
Và rồi…
Phương Ly cùng Giang Tuấn nhận quà xong bước xuống sân khấu, thấy Nhã Đình sắc mặt không ổn thì vội chạy đến hỏi
- Chị ơi, chị không sao chứ?
- Em thấy không khỏe à? Hay là dạo này em lại làm việc mà không chịu nghỉ ngơi đấy?
- Anh Giang Tuấn…em xin lỗi, em lỡ tay…xóa hết đoạn video lúc Phương Ly biểu diễn rồi! Em thật xin lỗi! - Cô thật chậm trao lại anh chiếc điện thoại
- Không sao, xóa rồi thì thôi, bây giờ quan trọng là sắc mặt em kém lắm, để anh đưa em về nhà!
- Em…em tự đón taxi đi được, hai người cứ ở lại…
Nhã Đình vội vã rời khỏi cánh cửa lớn của trung tâm thương mại, không hề ngẩng đầu lên, không hề hay biết rằng hai bóng dáng cùng lúc đó bước vào theo hướng ngược lại chính là hai người mà đời này cô mong muốn gặp lại nhất.
Họ chỉ cách cô một khoảng gần trong gang tấc…
Vậy mà chẳng thể nhìn thấy nhau…
- Giang Tuấn, cảm ơn anh. - Nhã Đình vừa rời khỏi, Phương Ly quay sang, trong lòng không ngừng cảm kích
- Cảm ơn chuyện gì?
- Cảm ơn anh vì đã giúp em tự tin đứng trên sân khấu, giúp em luôn có cảm giác bản thân mỗi ngày đang tiến gần, tiến gần đến ước mơ của mình. Và anh cũng là người duy nhất không chê cười ước mơ của em, không ngừng khích lệ động viên em. Hy vọng sau này em sẽ có cơ hội đáp trả…
Giang Tuấn nhìn cô chăm chú
- Không cần sau này, bây giờ cũng được mà.
- Hả?
Đôi tay choàng nhẹ qua vai, kéo cô đến gần hơn.
Sau đó…anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, dịu dàng tinh tế.
Mặt Phương Ly nóng bừng, đầu óc trống rỗng một khoảng không.
Cô không kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra cả!
Có vẻ vì không muốn gây quá nhiều sự chú ý với người ở đây nên nụ hôn chỉ kéo dài tích tắc, giống như bạn trai cưng chiều bạn gái.
Phương Ly chớp chớp mắt ngại ngùng, quay mặt sang một bên để phân tích chuyện hoang đường vừa rồi.
Chính vào lúc đó…
Mắt cô lại chạm phải một con ngươi đen sẫm lạnh lẽo như hồ nước đóng băng đang nhìn mình.
Thân thể cô chấn động, túi quà trên tay rơi bộp xuống đất.
Nơi khóe miệng người con trai đó nhoẻn một nụ cười mang đầy ẩn ý mỉa mai.
Mỉa mai chính bản thân mình…
Anh đã từng thề sẽ không tin tưởng bất kì ai nữa
Nhưng anh đã tin tưởng cô
Cứ nhớ đến cái dáng vẻ thất thiểu khi cô vẫy tay chào Ân Ân
Nên anh đã cố thuyết phục con bé quay lại đây cùng mình
Định rằng trao Ân Ân cho cô rồi quay về nhà, hôm sau cả ba sẽ cùng đi công viên
Điện thoại cô không thể gọi được
Trung tâm thương mại có nhiều cửa ra vào
Anh đành dắt con bé đi loanh quanh tìm cô
Vậy mà
Cái mà cô cho anh nhìn thấy
Lại là sự lừa gạt
Một người rất quan trọng, muốn dành nhiều thời gian
Không ngần ngại đứng ở nơi đông người thể hiện tình cảm.
Hóa ra là cậu ta…