Đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi trong lớp đọc tin nhắn hiển thị trên màn hình mà Phương Ly không khỏi giật mình ngồi thẳng dậy.
Cô lật đật kiểm tra lại bộ quần áo trong cặp của mình… thôi xong, sáng sớm do quá vội vàng cô đã lấy nhầm đồng phục thể dục của Lâm tiểu nhân.
Tiết sau của cô cũng là tiết thể dục, cô cũng không thể nào mặc bộ quần áo size nam rộng thùng thình này xuống sân được.
Vẻ mặt cô ỉu xìu quay sang cầu cứu Ngọc Mai
- Làm sao đây, mình thật sự phải vào phòng thay đồ nam, mình có chuyện.
- Dính tới tên Lâm Hạo đó? - Ngọc Mai đoán
- Phải. - Phương Ly gật đầu một cách khó khăn
- Thưa thầy bạn Phương Ly bị đau bụng ạ, em muốn dẫn bạn ấy xuống phòng y tế. - Ngọc Mai phản ứng nhanh nhạy giơ tay cao lên xin phép
- Sắp hết giờ rồi, sẽ tới tiết thể dục, em ráng chịu có được không? - Thầy giáo dừng viết bảng, quay đầu lại hỏi
- Á…Á… đau quá, thưa thầy em không chịu được. - Phương Ly cố gắng diễn thật sâu, nhắm mắt tỏ vẻ mặt đau khổ, tất cả đều tại "ai đó" dồn cô đến bi kịch này
- Được rồi nhưng chỉ được đi một người thôi kẻo người khác chú ý. Phương Ly, em có thể tự đi không? - Thầy giáo lo lắng hỏi han
- Dạ…được ạ.
Phương Ly lấy bộ đồng phục che mặt mình lại, ôm bụng giả vờ chậm chạp ra khỏi lớp, Ngọc Mai nhìn theo mà lắc đầu.
Đứng trước cửa căn phòng mà cả đời này cô cũng không nghĩ có ngày mình đặt chân tới, thận trọng ngó nghiêng xung quanh để chắc chắn không có ai rồi mới hít thật sâu bước vào.
Lâm Hạo đã có mặt sẵn ở đó, sắc mặt u ám nhìn đồng đồ đắt giá đeo tay.
- Đến muộn hai phút.
- Xin lỗi….
Cô không dám nói là do đầu gối còn hơi đau đi nhanh có chút khó khăn vì nói ra thì anh ta cũng chẳng thương hại mà vẫn mắng cô như thường.
Nói đi nói lại đồng phục thể dục nam nữ đều giống nhau, chỉ khác mỗi kích cỡ, lúc cô phơi lại để hai bộ ở cạnh nhau, dẫn đến xếp lại và đưa nhầm cho Lâm tiểu nhân này.
- Có phải cô cố ý không? - Lâm Hạo khoanh hai tay trước ngực nói
- Cố ý cái gì? - Phương Ly không hiểu
- Được gặp riêng tôi ở trường.
Cái tên tiểu nhân này, đừng có mà vu oan cho con gái nhà lành như vậy.
Phương Ly bặm môi trợn mắt không nói gì chỉ từ từ hai tay đưa anh bộ quần áo. Còn cái cách anh đưa lại dường như muốn đập thẳng bộ quần áo vào mặt cô.
- Tại sao phải bắt tôi đem đến tận đây mà không phải chỗ khác? - Phương Ly xụ mặt xuống
- Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. - Lâm Hạo hờ hững nói
- Anh…tính giỏi thật đấy, rõ ràng là an toàn với anh nhưng nguy hiểm với tôi mà…với lại… - Phương Ly thoáng xấu hổ, cúi mặt nói tiếp - Dù sao tôi cũng là con gái…lỡ có ai thấy thì sao?
- Tôi không sợ mất danh dự khi bị phát hiện ở cùng cô thì cô sợ cái gì?
- Anh…ý anh là danh dự của tôi không quan trọng???
- Tôi không nói, là cô tự suy diễn ra đấy nhé.
- Dù sao danh dự của con gái quan trọng hơn. - Phương Ly lớn tiếng giành quyền lợi
- Cô không phải con gái.- Lâm Hạo dứt khoát
- Anh…- Cô nghẹn họng không lý lẽ nào cãi được nữa
Cả hai đang bận cãi nhau tiếng ồn vang tới từ phía bên ngoài càng lúc càng to, hình như có người đang bước tới, còn không phải một hay hai người mà là rất nhiều người.
Chết, chẳng lẽ tới mới đó đã tới giờ lớp 12A1 vào phòng thay đồ!!!
Phương Ly hốt hoảng lay lay cánh tay Lâm Hạo tìm con đường sống, bây giờ cô chạy ra thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấy.
- Anh nghĩ cách giúp tôi đi, nếu họ phát hiện ra danh dự đời con gái của tôi tính làm sao? Sau này tôi còn phải lấy chồng nữa.
- Chui vào trong đó đi.
Lâm Hạo tỉnh bơ như đã dự liệu sẵn từ trước chỉ tay về chiếc tủ ở góc tường, đủ để một người chui vào ngồi…nhưng quan trọng là …
- Nhưng nó có khe hở mà. - Phương Ly nhăn nhó
- Có ai bảo cô nhìn à?
- Tôi…
- Học cách kiềm chế tính háo sắc của mình đi.
- Anh…
Tại sao nói dễ nghe vậy chứ, dù có nhìn hay không nếu bị phát hiện vẫn chết như thường thôi. Một cô gái bị phát hiện trốn trong tủ phòng thay đồ nam thì số phận sẽ thế nào?
Lâm Hạo không điếm xỉa đến cô nữa, quay mặt đi, nụ cười nhàn nhạt mà lạnh lùng
- Thế thì cứ đứng đây luôn đi, tôi sẽ nói là cô vào đây rình người khác bị tôi bắt được.
- Anh dám…- Cô tức đến chết
- Nói tiếp đi cô còn mười giây. - Ai đó vẫn rất thản nhiên trên đau khổ của cô mà đếm số - Chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn…
Sao đời cô mỗi lần dính tới tên tiểu nhân này lại xui như vậy chứ…
Hết cách đành buộc phải nhét mình vào chiếc tủ, cuối cùng là…nhắm mắt lại rồi tự nhủ với lòng
”Mày không nhìn thấy gì hết cũng không nghe thấy gì hết!!!”.
Nghe tiếng bước chân rầm rập đi vào chắc bên ngoài có nhiều người lắm, dù bịt tai lại vẫn nghe tiếng ồn ào vang lên không dứt. Cô ngồi trong tủ vừa ngộp vừa nóng, vừa sợ hãi, một phút trôi qua như hàng thế kỉ, Huhu…
Khi nghe tiếng bước chân đồng loạt rời khỏi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Định chui ra khỏi nhưng chợt có tiếng nói vang lên, biết mình vẫn chưa an toàn nên nán lại.
Chất giọng ấm áp này…là của anh Minh Khải mà!
- Mình theo như lời cậu nói lần trước, làm những chuyện giúp đỡ “em ấy”, nhưng “em ấy” hình như vẫn chưa hiểu ra tình cảm của mình. - Minh Khải hơi ủ rũ
- Cậu ra ngoài đi chuyện này không nên để “người khác” nghe được. - Lâm Hạo lại nhìn vào cánh cửa tủ đóng kín
Minh Khải đảo mắt một vòng quanh phòng, cửa thì đóng, một con ruồi cũng không thấy, lấy đâu ra "người khác".
- Nơi này có ai đâu! Cậu đang đánh trống lãng đấy à? Nói xem, bây giờ mình nên...
- Rốt cuộc cậu có muốn để cô ta nghe chuyện này không? - Lâm Hạo lớn tiếng
- Tất nhiên là không, nếu có thì tôi sẽ đứng đây hỏi ý cậu à? - Minh Khải khẳng định
- Thế đi ra ngoài nhanh đi! - Lâm Hạo gắt lên
Minh Khải lơ mơ không hiểu nhưng vẫn đi ra vì cho rằng Lâm Hạo hôm nay không được khỏe trong người nên mới thế.
- Thế tôi đi. Cậu thay đồ đi. - Minh Khải nói rồi đi mất
Phương Ly lúc này mới đẩy cửa chui ra khỏi tủ, ngẩng mặt lên, trên người Lâm Hạo vẫn là bộ đồ học sinh như ban đầu.
Anh đứng yên quan sát gương mặt được phủ lên một lớp phấn đỏ đỏ hồng hồng của cô.
- Đỏ mặt, tôi không biết cô trong sáng vậy đấy!
- Không phải…tôi…tôi đỏ mặt vì nóng, anh có biết là trong đó nóng lắm không, anh vào mà ngồi thử xem. - Cô lắp bắp chống chế, mặt vẫn đỏ gay cả lên
- Tôi quang minh chính đại, đâu có giống như cô, có tật giật mình phải vào đó ngồi!
- Anh… - Phương Ly thiếu điều hộc máu tại chỗ, cô bị như vầy là vì ai chứ. - Mà nãy giờ anh sao chưa thay đồ ra sân đi
- Sợ có người nhìn trộm.
- Tôi không có nhìn.
- Tôi có nói cô à.
- Rõ ràng anh đang ám chỉ tôi. Nơi này còn ai nữa đâu!
- Được rồi, nãy giờ có nghe gì không? - Lâm Hạo sắc mặt hơi biến đổi
- Nghe gì? Tôi bịt tai suốt từ đầu đến lúc bước ra. - Phương Ly ráng làm ra vẻ mặt thản nhiên nhất
Lâm Hạo hy vọng cô gái này thật không nghe gì, nguyên tắc làm người của anh là không bán đứng bạn bè.
Sau cuộc nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người khi nãy thì Phương Ly cũng không hiểu hết hoàn toàn, nhưng đại khái có thể đoán được anh Minh Khải đang thích "một cô gái nào đó" rồi nhờ Lâm Hạo cho ý kiến.
Nghe trộm chuyện riêng người khác là không tốt, cô vô ý nghe rồi nên cứ vờ như không biết gì.
- Ra ngoài nhanh để tôi thay đồ, hay là muốn tôi cởi đồ trước mặt cô? - Lâm Hạo từng chữ rõ ràng như một lời đe dọa
- Anh cởi thì cứ cởi đi, mặc kệ tôi. - Phương Ly đang bận suy nghĩ chuyện của Minh Khải nên bất giác không biết mình đang nói gì
Đến khi nhận ra…!!!
Lâm Hạo từng bước tiến về phía cô, anh tiến một bước cô lùi một bước đến khi thân thể nhỏ bé bị bóng dáng cao lớn của anh ép đến cả người dựa hẳn vào chiếc tủ sắt phía sau.
Ánh mắt của cô nâng lên chạm ngay khuôn mặt đẹp trai đầy ma mị cùng ánh mắt đen thẫm của anh thì vừa sợ hãi, vừa hoảng hốt tim vừa đập thình thịch không ngừng.
Lâm Hạo một tay chống mạnh lên tủ ngăn cô chạy trốn, tay còn lại đưa lên, cô tưởng anh sẽ giở trò sàm sỡ nên đưa tay đưa tay lên giữ chặt cổ áo nào ngờ…
- Anh... định....định làm gì...?? - Cô hốt hoảng lắp bắp, bàn tay giờ đã đưa lên che mặt, nào ngờ anh lại…cởi nút áo của chính mình.
- Làm việc phải làm ở phòng thay đồ. - Lâm Hạo nhàn nhã nói
- Anh…biến thái.
- Tôi thay đồ ở phòng thay đồ thì gọi là biến thái! Thế người trên thế giới này đều là biến thái rồi.
Cô tự hỏi có phải tên này gọi cô đến đây là vì giây phút này không? Khiến cô có mười cái miệng cũng nói không lại.
- Anh mà không dừng lại tôi la lên đó!
- Thế la đi, để người ta vào đây bắt quả tang cô rình tôi thay đồ.
- Anh…
- Giờ…thế nào??? - Lâm Hạo gằn lên từng chữ
- Tôi sai rồi, tôi ra, tôi ra mà…!! - Phương Ly mếu máo trả lời tắp lự
Lâm Hạo thả tay. Cô khiếp vía liền ba chân bốn cẳng ôm bộ đồ thể dục chạy vụt đi lập tức. Thật là nguy hiểm quá.
Lâm Hạo nhìn bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa mà lắc đầu
”Y như một con ngốc”.
Phương Ly không ngờ rằng cảnh tượng khi cô rời khỏi phòng thay đồ nam đã đập vào mắt một người, người đó nghiến răng, lửa giận bốc lên, ngón tay như những móng vuốt sắc xé toạc chiếc lá trên cây
“Ra là mày. Tao sẽ cho cả An Hoa này biết mày là người thế nào?”.