Tiếng động mạnh vang lên phía sau cánh cửa cắt đứt câu nói của Vân Hà…
Có thứ gì đó vừa rơi xuống va chạm mạnh với nền đất…
Giang phu nhân cùng Vân Hà thất kinh nhìn ra phía cửa…
- Là ai vậy?
Do cửa phòng chỉ mở được phân nửa, thêm vào đó Phương Ly nghe theo lời Ngọc Mai trước khi đến khoác lên người bộ đồng phục y tá của bệnh viện, tay cầm khay đựng thuốc và dụng cụ y tế, trên mặt đeo khẩu trang kín mít nên Giang Phu Nhân chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng, không nhìn rõ được là ai cũng như không hề mảy may nghi ngờ. Vân Hà hệt như thế.
Tuy vậy, hành động vừa rồi của Phương Ly gây nên tiếng động khiến bà vô cùng khó chịu nên mới đứng dậy ra ngoài định dạy dỗ mấy câu.
Ngón tay Phương Ly nắm chặt, bàn tay đang run rẩy từ từ nhói đau, nhịp tim tăng dồn dập theo từng bước chân bà hướng về phía mình.
Cô lúc này rất muốn hét lên thật to “Xin phu nhân đừng ép chị ấy phải kết hôn với Giang Tuấn nữa, con mới chính là Phương Ly”.
Nhưng…cổ họng như bị bàn tay ma quái nào đó bóp chặt, không sao bật thốt nên lời.
Và sau đó, cô lại muốn lập tức rời khỏi đây cùng với mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu mình, giống như một bản năng, nhưng mà, khi phát hiện ra bà chỉ còn cách mình có vài bước chân, mang theo ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc thì tay chân cô không sao cử động nỗi.
Ngay lúc nửa còn lại của cánh cửa sắp được đẩy ra thì bỗng dưng có một bàn tay vươn đến nắm chặt rồi kéo mạnh Phương Ly về sau lưng mình, dùng cơ thể to lớn che chắn cả người cô, nhất là để khuôn mặt cô không lọt vào tầm mắt Giang phu nhân.
Hai mắt Phương Ly trợn tròn vì tình huống quá đỗi đột ngột này
- Các người làm gì ở đây vậy?
- Bác gái, thành thật xin lỗi bác, cô này là y tá mới của bệnh viện cháu, mới đến hôm nay. Tay chân vụng vụng về về, đã làm phiền bác và Giang Tuấn nghỉ ngơi rồi! - Lăng Thiếu Dương luýnh quýnh giải thích, một bàn tay đặt ra sau lưng xua lấy xua để ngụ ý bảo Phương Ly mau chóng rời khỏi
Giang phu nhân vẫn không thấy hài lòng với lời giải thích trên, chân mày bà chau lại
- Bệnh viện lớn thế này mà tuyển vào người như vậy sao? Cầm có tí đồ cũng không xong. Làm lỗi cũng không biết mở miệng xin lỗi. Lần sau đổi người khác đến đi!
- Tất nhiên là vậy rồi ạ, cháu sẽ đuổi cô ta đi xa thật xa rồi tìm y tá tốt nhất ở đây đến chăm sóc cho Giang Tuấn, cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi bác yên tâm.
Rồi anh quay về phía Phương Ly, vẫn đứng chắn ngang ở giữa cô và Giang phu nhân, vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu
- Cô còn đứng đây làm gì, không mau về viết bản kiểm điểm đi, đồ đạc dưới sàn không cần cô dọn, tôi sẽ lập tức gọi người khác đến. Đi mau!
Sau đó, bằng sự nhanh nhẹn của mình, anh nhanh chóng kéo Giang phu nhân quay vào phòng, đóng sập cửa, thành công thực hiện màn giải vây.
………………….
Trên hành lang hun hút, lặng ngắt đến ngạt thở và dường như kéo dài vô tận, Phương Ly cố kìm nén tiếng nức nở nghẹn ngào nơi cuống họng, từng bước chân cô đờ đẫn, toàn thân như mất hết sức lực, ánh đèn bệnh viện hắt xuống phản chiếu bóng người xiên xiên chậm chạp kéo dài.
Con đường này thật giống như những gì trước kia cô đã từng đi qua, phía trước chờ đợi vẫn luôn là bóng đêm vô tận, hạnh phúc có chăng chỉ là những đốm sáng nhỏ vụt tắt trong nháy mắt, không cách nào níu giữ.
Tiếng mưa bên ngoài lúc này đã dừng hẳn, bốn bề yên lặng, vậy mà bên tai cô vẫn liên tục truyền đến những âm thanh ầm ầm như sóng dậy, liên miên không ngớt.
Là những lời khi nãy chị Vân Hà đã nói…
Chị sẽ lấy Giang Tuấn sao…?
Chị sẽ hy sinh hạnh phúc cả cuộc đời mình vì cô sao…?
Còn Giang Tuấn …
Chỉ vài ngày trước thôi anh đã bảo rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian này…
Vậy mà giờ đây thân người anh trắng bệch nằm trên giường bệnh, đôi mắt khép chặt lại, tay chân không cử động, cơ hồ như lúc nào đó sẽ tan biến trong không khí.
Cô không thể chối bỏ cảm giác cực kì sợ hãi của mình khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Anh đã tự sát…
Và cả Giang phu nhân...
Bà chẳng làm gì sai mà suýt nữa phải gánh chịu nỗi đau mất con không gì bù đắp được, mọi niềm tin và hy vọng đều bị hủy hoại…
Là cô…
Tất cả là do cô…
Những tháng ngày qua quá đỗi yên bình, quá đỗi hạnh phúc, nên cô đã chìm đắm trong nó mà quên đi mất thực tại tàn nhẫn, rằng hạnh phúc cô đang có chỉ là trong phút chốc và quyết định của cô rồi đây sẽ làm liên lụy cũng như gây đau khổ cho biết bao nhiêu người.
Mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ dừng lại nếu như cô cứ tiếp tục trốn tránh sai lầm thế này.
Không, cô không thể làm một đứa ngốc nghếch hay mù lòa, càng không thể làm một kẻ vô tâm vô phế được, không thể giương mắt nhìn bất kì ai phải hy sinh hay gánh chịu thêm vì cô nữa, nhất là chị hai.
Cô phải trở về để mà giải quyết tất cả mọi chuyện mình đã gây ra…
Quay đầu lại, bỗng một tia sáng mạnh mẽ vụt qua mắt.
Cô trở về…
Vậy còn Lâm Hạo thì sao?
Anh đã từng vì sự ra đi của cô mà từ bỏ cuộc sống tươi đẹp này…
Nếu lần nữa mất đi cô, liệu anh còn có thể sống tiếp được không?
“Anh rất sợ, sợ rằng lúc mở cửa ra sẽ không thấy em! Sợ rằng sẽ không được gặp lại em nữa…”
“Em sẽ mãi mãi ở bên anh!”
“Nếu anh không chê, năm nào em cũng sẽ chuẩn bị buổi tiệc nhỏ giống như thế này. Anh từ nay sẽ không cô đơn nữa, anh có em, còn có con của chúng ta cùng nhau đón mừng sinh nhật anh, có được không?”
Trái tim Phương Ly quặn thắt, thế giới trước mặt bỗng trở nên tăm tối, đầu đau như muốn nổ tung ra. Nước mắt của cô dường như không còn chảy xuống má nữa mà hết thảy đều chảy ngược vào tim, lạnh buốt…
Lúc nãy, tuy không biết là anh đã ước điều gì trong sinh nhật của mình, nhưng cô chắc chắn rằng…
Trong điều ước đó, có cô…
Ước gì có ai đó nói cho cô biết cô nên làm thế nào đây? Cô chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, một hạnh phúc bình thường giản đơn như bao nhiêu người con gái khác trên đời, tại sao lại khó khăn đến như vậy?
Tại sao?
Đột nhiên có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Hít thở sâu, cô có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nhịp tim đầy hỗn loạn của anh.
Vòng tay ấm áp siết chặt, hơi ấm trên người anh tỏa ra, bao phủ lấy cô, giống như tia nắng mặt trời hết lần này đến lần khác giúp cô chống chọi với ngày đông giá buốt lạnh lẽo, che chở cô sau bao năm tháng vẫn không đổi dời, với tình yêu chỉ dành cho duy nhất một mình cô.
Trái tim Phương Ly run bần bật, sự cảm động cùng nỗi đau khổ khiến cô không thể nào bật thốt thành tiếng, trong đôi mắt nhắm chặt tràn ngập nỗi bi thương cùng cực.
Cô vốn không muốn để anh thấy bộ dạng của cô lúc này, càng không muốn để anh đau lòng nhất là trong ngày sinh nhật của mình, vậy mà…
Hồi lâu cô vẫn không mở lời, Lâm Hạo cũng không nói gì mà trực tiếp bế cô lên đi về phòng.
Vừa đặt cô xuống giường, anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ vương trên má cô, vuốt lại những lọn tóc rối của cô về phía sau.
Trên người cô rõ ràng không có vết thương nào, vậy mà anh vẫn không kìm được cất tiếng đầy xót xa
- Em đau lắm đúng không?
Lẽ ra câu hỏi đó phải dành cho anh mới phải, cô biết, cô đau một thì anh còn đau hơn cô gấp nhiều lần.
- Nếu như em thất hứa với anh, lần nữa rời xa anh, gây đau đớn tổn thương cho anh, thì anh…có tha thứ cho em không? - Hồi lâu, Phương Ly nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói
- Bất luận em có gây tổn thương lớn thế nào cho anh, anh cũng sẽ tha thứ cho em.
- Em xin lỗi, em…- Phương Ly khẽ lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ
- Em không cần nói câu xin lỗi, người nên xin lỗi chính là anh. Năm đó anh đã từng hứa sẽ bảo vệ em cả đời, yêu thương em cả đời, rốt cuộc anh cũng không được, lại còn bằng cách tàn nhẫn nhất hủy hoại niềm tin của em, đẩy em rời xa anh. Đến khi em mất đi trí nhớ, anh lại lợi dụng cả những người bên cạnh diễn một màn kịch bảo rằng em là vợ của anh, sau đó giam cầm tự do của em, không cho phép em có bất kì cơ hội nào để đưa ra lựa chọn nữa…Anh đã làm sai rất nhiều chuyện, em vốn không có lý do để ở lại bên anh.
Cô hốt hoảng nắm chặt tay anh
- Không đâu, anh tuyệt đối không phải người như thế. Em làm sao có thể không biết, từ trước đến nay, mỗi một chuyện anh làm đều là vì em, mỗi một tổn thương anh phải chịu đều liên quan đến em. Em quyết định rồi, em sẽ không đi đâu cả. Chuyện của chị hai và Giang Tuấn nhất định sẽ có cách giải quyết vẹn toàn nhất.
- Vậy còn trí nhớ của em?
Bốn chữ đó giống như một loại bùa chú nguyền rủa sinh mệnh, khiến anh không cách nào thoát ra được.
Anh biết, tận đáy lòng của Phương Ly có một vết thương quá lớn. Chỉ là hiện tại cô đã hoàn toàn mất đi kí ức.
Rất nhiều lần anh mơ thấy vào thời khắc cô nhớ lại, sẽ dùng ánh mắt hận thù mãnh liệt còn hơn cả trước kia để mà nhìn anh.
Trong cơn ác mộng đó, anh đau đớn không sao thở nổi.
- Phương Ly, có một chuyện, anh muốn em hứa với anh, và nhất định em phải làm được.
- Là chuyện gì?
Nỗi đau trong lòng Lâm Hạo cuồn cuộn dâng trào.
- Đến ngày em nhớ lại tất cả mọi chuyện trước kia, thì khi đó tuyệt đối đừng tự dằn vặt bản thân, cũng đừng trốn tránh hoặc giả vờ như không quen biết anh. Anh muốn nghe chính miệng em, đứng trước mặt anh, nói ra lựa chọn của mình. Dù nó có là gì…
Nghe đến đó, Phương Ly không kiềm chế được mà gào lên
- Không, tất cả chỉ là những kí ức đau khổ, giống như mọi người nói, em sẽ vì nó mà ghét anh, hận anh, không bao giờ tha thứ cho anh, cho nên em không muốn nhớ lại nữa, không muốn, cả đời cũng không muốn!
- Em bình tĩnh lại đi! - Thật ra anh mới là người không thể bình tĩnh nỗi khi nghe cô nói vậy
Trong đôi mắt đen láy sâu thẳm là vẻ kiên định không sao đổi dời
- Lâm Hạo, chúng ta sau này có thể không quan tâm đến những chuyện trước kia, cũng không cần biết đến sau này, tất cả làm lại từ đầu có được không? Nếu còn có kiếp sau, em vẫn muốn được gặp anh, được ở bên anh, yêu anh, chăm sóc anh…
- Anh không dám cầu đến kiếp sau, kiếp này sống trọn vẹn là đủ rồi. - Anh đưa tay vuốt má cô, con ngươi lại ẩn chứa sự đau đớn.
Phương Ly mím chặt môi, nhanh như cắt cô vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào ngực anh, tiếp tục rơi những giọt nước mắt không muốn anh nhìn thấy.
Anh nói rất đúng, con người ta phải trân trọng những thứ trước mắt mình, trân trọng từng giây phút, từng khoảnh khắc, một kiếp trọn vẹn một kiếp, đừng bỏ lỡ nhau bởi vì đâu ai chắc rằng người ta từng gặp, người ta từng yêu kiếp sau còn có thể gặp lại?
Chỉ lần này nữa thôi, cô sẽ không khóc nữa, cũng sẽ không vì sự tổn thương của mình làm anh phải bận tâm thêm nữa.
Lâm Hạo vẫn dịu dàng như vậy, vỗ nhẹ lưng cô để an ủi
Không một tiếng động, cả hai lặng lẽ ôm nhau.
- Ngủ đi, có anh ở đây. Ngày mai thức dậy chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả mọi chuyện. Rồi sẽ có cách giải quyết mà! - Lát sau anh đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp cho cô
Phương Ly cầm tay anh, lắc lắc đầu
- Anh mới phải ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe. Đừng tưởng em không biết, đêm nào anh cũng đợi em ngủ thức đến khuya làm cái gì đó, thần thần bí bí.
- Anh…
- Mặc kệ, ngày mai thức dậy, việc đầu tiên em muốn là cùng anh ngắm bình minh. Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, có nhiều nơi em muốn anh dẫn em đi, có nhiều món ngon em muốn được cùng anh nếm thử.
Cô còn muốn trở thành cô dâu của anh, cùng nắm tay anh đi hết những năm tháng dài rộng của cuộc đời…
Lâm Hạo nghi hoặc nhìn cô
- Em sao thế? Mới khóc mà đã cười rồi? Còn những lời vừa rồi…
Lạc quan, vui vẻ, giống như những chuyện ban nãy vốn dĩ không xảy ra. Sự hồi phục của cô khiến anh kinh ngạc không dám tin là thực. Vốn dĩ định mở miệng nhưng rốt cuộc thu hết vào trong.
- Được, ngủ đi, những gì em muốn làm ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau làm.
Cho dù là ngắm bình minh hay đi đến chân trời góc biển, chỉ cần là điều cô muốn làm anh sẽ thực hiện bằng mọi giá.
Trong giấc ngủ chập chờn, Lâm Hạo cảm nhận được hơi ấm của cô quẩn quanh, cảm nhận được cô dịu dàng đặt nụ hôn lên má anh.
Anh muốn vươn tay giữ lấy cô, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, nhưng cơ thể thật sự rất mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, tay chân không nhấc lên được.
Không sao, điều quan trọng nhất bây giờ chính là anh phải ngủ một giấc thật ngon, để ngày mai khi thức dậy sẽ giữ trọn lời hứa với cô cũng như giải quyết những khó khăn trước mắt, sau đó mang một đời một kiếp trọn vẹn trao cho cô.
Ngày mai…
Hy vọng anh vẫn còn có ngày mai…
………………….
Buổi tối, đang ngủ đột nhiên cảm thấy khát nước, Phương Ly bật tung chăn bước xuống giường, đi đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ rót cho mình một cốc nước. Cả quá trình hành động của cô đều rất khẽ khàng vì sợ đánh thức Lâm Hạo.
Cầm chiếc ly chứa thứ chất lỏng sóng sánh trên tay, đổ nhiên đầu cô thấy hơi choáng váng, mọi thứ trước mặt bỗng dưng mờ dần, cả ánh trăng và vì sao đang sáng tỏ trên kia, dường như chúng càng lúc càng xa cô.
Một tay đưa ra vịn chặt cạnh bàn, Phương Ly lắc lắc đầu mấy cái vẫn không ăn thua.
Rốt cuộc gần đây cô bị sao vậy, thỉnh thoảng lại bị hoa mắt chóng mặt, đầu đau âm ỉ như có cái gì đó vỡ ra, cả người nặng trĩu đến đứng cũng không vững, buổi tối nằm trằn trọc mãi mới ngủ được nhưng vừa chìm vào giấc ngủ thì lại mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy cả người ướt đẫm mồ hôi.
Sợ Lâm Hạo biết được sẽ lo lắng nên cô đã lén lút đi hỏi bác sĩ, nhưng lại bị anh Thiếu Dương phát hiện và bảo rằng vì cô từng mất đi trí nhớ nên não bộ bị ảnh hưởng, không cần lo lắng cũng không nên dùng thuốc, chỉ cần giữ tinh thần thoải mái tự khắc sẽ khỏi.
Nhưng mà tình trạng hiện tại mỗi lúc một xấu hơn, hơn nữa, cô cứ thấy bất an thế nào ấy…
Dù sao tối nay cũng không ngủ được, khi nãy lại nghe Ngọc Mai bảo anh Thiếu Dương sẽ có ca trực nên cô muốn đi gặp anh ấy để hỏi cho bằng được.
Đợi một lúc cơn đau thuyên giảm, nghĩ là làm, thật nhẹ nhàng, Phương Ly ra khỏi phòng và khép chặt cửa lại.
P/s: Chap sau căng lắm đây