Lúc nàng tỉnh lại, Bạch Tra đang ra vẻ đáng thương thè lưỡi liếm mặt nàng, bên kia, Hắc Thuần cũng mặt mày rầu rĩ nhìn nàng.
Phát hiện ra nàng đã tỉnh, lỗ tai của hai manh sủng thoáng cái dựng lên. Bạch Tra càng hưng phấn liều mạng liếm lấy liếm để: “Chủ nhân, người tỉnh rồi ư? Thật tốt quá.”
Biểu hiện của Hắc Thuần càng trực tiếp hơn: “Sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?”
Ly Diên thả lỏng cơ thể, sau khi cảm nhận một lát, uể oải nói: “Những cái khác còn đỡ, chỉ là cảm giác không có sức lực gì.”
“Máu đã sắp bị hút khô rồi, làm sao còn sức lực được nữa? Cả nội lực cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Nếu không phải cơ thể này của người nghịch thiên, cho dù là có mấy cái mạng cũng không đủ để người chơi đó có biết không?”
Ly Diên xoa huyệt Thái Dương, nhìn về phía hai manh sủng: “Ta hôn mê tám ngày rồi hả? Trời ạ, tám ngày mà còn mệt thành như vậy? Vậy sao ta có thể tham gia ngày mở màn của Chỉ Túy Kim Mê vào hai ngày sau đây?”
“Dựa vào thân thể này của người mà còn muốn đi lăn lộn? Người vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đi!”
Ly Diên uể oải nói: “Phải rồi, mấy người kia đâu? Tình huống của bọn họ thế nào rồi?”
“Người còn có tâm trạng đi quan tâm người khác hả? Chính người bây giờ đã thành ra như vậy, bọn họ sống hay chết mắc mớ gì tới người?”
Giọng của Hắc Thuần có chút hung hăng, Ly Diên đưa tay sờ đầu nó, xoa dịu cơn giận của nó.
Chỉ nghe Bạch Tra ở một bên nhẹ giọng giải thích: “Sau khi người hôn mê, không biết sao Vệ Giới lại đột nhiên tỉnh lại. Sau khi tỉnh thấy mình suýt chút lấy mạng người, nam nhân kia vậy mà lần đầu tiên tỏ ra áy náy. Sau đó hắn liền sắp xếp cho người ở đây, mấy ngày nay cũng thường xuyên tới thăm người, còn mời đại phu cho người. Nhưng người ngoài không biết thể chất của người, bọn ta biết rõ nên luôn canh chừng ở đây.”
Cũng may căn phòng này có chỗ tắm rửa. Đừng thấy bọn nó nhỏ nhưng sức mạnh vẫn còn, dọn dẹp cho Ly Diên cũng không thành vấn đề.
Ban ngày có Vệ Giới, buổi tối có hai manh sủng, tám ngày này Ly Diên ngược lại không chịu tội gì. Nàng luôn trong trạng thái hôn mê, tất nhiên cũng không cảm giác được đau đớn gì. Ngược lại là Vệ Giới, sau khi trải qua chuyện này, thái độ của hắn với nàng xem như thay đổi tận gốc. Bởi vì hắn phát hiện sau khi hấp thu máu của Ly Diên, luồng khí trong cơ thể hắn vậy mà biến mất khó hiểu. Chuyện đáng sợ hơn chính là cả đan điền bị phong ấn của hắn ấy thế mà cũng có dấu hiệu nới lỏng.
Trong tám ngày, hắn tận dụng cả thời gian ngủ nghỉ ăn uống để thử mở đan điền bị phong ấn. Đáng tiếc cho dù hắn cố gắng thế nào vẫn chỉ có thể duy trì trạng thái hôm đó, vậy mà không có chút tiến triển. Hiện tại Vệ Giới vậy mà cảm thấy nha đầu Ly Diên kia chính là phúc tinh trong sinh mệnh của mình.
Nếu Ly Diên nghe được, chắc chắn sẽ không cảm thấy như vậy. Nàng thậm chí sẽ cảm thấy nam nhân này chính là tai tinh của mình mới đúng.
“Ngươi nói sao cơ? Băng Phách Thần Châm của ta, biến mất hả?”
Lúc Ly Diên nghe thấy tin tức này, cả người lập tức sụp đổ. Mắt nàng đỏ bừng, dùng sức lay Hắc Thuần: “Không thể nào, sao có thể như vậy được? Đang yên đang lành, sao lại biến mất chứ? Có phải tên khốn Vệ Giới kia cất châm của ta không? Không được, ta phải đi tìm hắn!”
Thế nhưng nàng chỉ mới ngồi dậy, một cơn chóng mặt đã ép nàng phải ngã lại xuống giường.
Ly Diên đỡ đầu mình, đau đớn nhìn Hắc Thuần: “Thật, thật sự biến mất rồi hả?”
Hắc Thuần nặng nề nhẹ gật đầu với nàng: “Thật sự biến mất.”
Chỉ có điều, là đồng thời biến mất trong cơ thể của các ngươi.
Sở dĩ nó không nói ra những lời này là vì cảm thấy giải thích với im lặng cũng giống nhau, bởi vì băng châm biến mất là sự thật.
Ly Diên nghe xong, thoáng cái trầm mặc, cả buổi cũng không nói một câu.
Bạch Tra thử khuyên nàng vài câu, lại bị Hắc Thuần lôi kéo biến mất trong lồng ngực của nàng. Bởi vì Vệ Giới đã tới.
Quả nhiên, một giây sau, cửa phòng bị người mở ra từ bên ngoài. Lúc ánh mắt của Ly Diên tụ lại trên bóng người đột ngột xuất hiện kia, đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng thoáng cái hiện lên một tia hận ý.
Cũng không biết nàng lấy sức mạnh từ đâu ra, vậy mà phắt cái đã từ trên giường nhảy xuống, chạy về phía Vệ Giới.
Người kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đang định mở miệng hỏi thăm, vừa “Ngươi” một cái đã Ly Diên đã tát vào mặt hắn.
Chỉ nghe một tiếng “Chát” vang lên, nửa gương mặt mang vết sẹo của Vệ Giới bị đánh tới nghiêng qua một bên.
Không khí trong phòng lập tức đông lại thành băng, lúc nam nhân nào đó quay gương mặt âm trầm sang nhìn Ly Diên, lại bị nước mắt trên mặt nàng làm cho giật nảy.
“Hu hu, đều tại ngươi, băng châm của ta đang yên đang lành biến mất rồi. Ngươi biết cái châm kia quan trọng với ta cỡ nào không? Đó là thứ bầu bạn với ta từ nhỏ đến lớn, cứ vậy mà biến mất, ở đâu rồi? Ngươi nói cho ta biết, băng châm của ta đang yên đang lành sao nói biến mất là biến mất?
Nam nhân ngươi là khắc tinh của ta đúng không? Rõ ràng là ta cứu ngươi, nhưng ta thì sao? Ngươi nhìn hiện tại ta biến thành thế nào đi. Chẳng những nội lực không còn, bây giờ cả máu, cả cần câu cơm mà ta dựa vào để sống cũng biến mất. Đồ đáng ghét, đáng ghét!”
Nhìn thiếu nữ mặt đen đứng trước mặt mình khóc tới mặt mày nhem nhuốc, mặt của Vệ Giới lại từ âm u chuyển sang đầy mây.
Nói thật, giờ phút này trong lòng hắn cũng cực kỳ phức tạp.
Mặc dù bây giờ hắn không ghét nữ nhân này nữa, thậm chí còn biết ơn nàng, nhưng nhìn nàng ở đây gào khóc như vậy, chẳng hiểu sao hắn lại phiền não.
Hắn không biết băng châm trong miệng nàng là gì, nhưng cũng đoán được tất nhiên hôm ấy đã xảy ra chuyện gì đó.
Lúc này cho dù mình nói gì cũng là dư thừa, hắn dứt khoát đứng đó, mặc cho nàng đánh chửi.
Bất kể thế nào, mình hút nội lực của người ta, hút máu của người ta là sự thật, nếu như cộng thêm băng châm gì nữa, vậy thì hoàn toàn tính là ba tội lỗi lớn.
Đánh vài cái thì đáng là gì?
Cứ thế, Ly Diên quyền đánh cước đá vào người hắn. Cũng may nàng bệnh nặng mới khỏi, không có sức lực gì, với người nào đó cũng chẳng khác gì gãi ngứa.
Giày vò xong, hài tử xem như khóc mệt, mềm nhũn ngồi dưới đất, mặc cho Vệ Giới ôm nàng lên giường, chốc lát sau đã ngủ mất.
Nhìn dung nhan say ngủ của nàng, Vệ Giới bất lực lắc đầu: “Vẫn còn là một đứa trẻ choai choai!”
Ngẫm lại mình lớn hơn người ta cả tám tuổi, nghiêm khắc mà nói xem như một con trâu già rồi. Tuy rằng cỏ non này thoạt nhìn vừa mập vừa đen, nhưng nể tình nàng dinh dưỡng phong phú, cũng không phải hoàn toàn không thể bỏ vào miệng.
Có lẽ, lâu dài là được rồi?
Dưới sự tự an ủi của người nào đó, hàng hóa nào đó luôn bị ghét bỏ, hình như đã được định giá.
Sau đó, Vệ Giới từ chỗ Thanh Thần biết, mình thật sự đã nuốt băng châm của người ta. Mặc dù hắn đồng ý tìm cho nàng ngân châm tốt hơn, nhưng với Ly Diên có vẻ đã không còn ý nghĩa gì. Bởi vì chỉ có người sử dụng Băng Phách Thần Châm là nàng mới biết, chỉ sợ trên đời này không tìm ra bộ Băng Phách Thần Châm thứ hai. Ngân châm cho dù tốt cũng không thay thế được giá trị của Băng Phách Thần Châm.
Hai ngày sau, cơ thể của Ly Diên vẫn vô cùng yếu ớt, nhưng nàng lại không muốn bỏ lỡ ngày mở màn khó có được lần này. Vì vậy sáng sớm hôm nay nàng đã thu dọn ổn thỏa, ép người nào đó đưa nàng tới hiện trường.
Bốn người Thanh Thần, cộng thêm Ly Diên và Vệ Giới là sáu người, sáu bệnh nhân bị thương, ngoại trừ Vệ Giới tổng thể khá hơn một chút ra, tình huống của mấy người còn lại đều không quá tốt. Nhưng bọn họ cũng biết nếu bỏ lỡ lần này, lần sau không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào. Vì vậy, cho dù lê cơ thể bệnh tật cũng phải đến.
Bởi hôm nay không chỉ đơn giản là mở mang kiến thức về Chỉ Túy Kim Mê, quan trọng hơn là còn có thể gặp thiếu thành chủ của Bất Dạ thành. Cơ hội hiếm có như vậy, nói gì cũng không thể bỏ qua. Cũng vì vậy nên hôm nay trời chưa sáng cả người của khu vực lớn cũng tập trung hết bên ngoài Chỉ Túy Kim Mê, chờ ở cổng của khu vực mình, đợi được cho vào.
Ly Hồng Đào vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Ly Diên. Vốn tưởng rằng lúc mọi người tập hợp sẽ ở cùng một chỗ, không ngờ rằng lại ở trong khu vực của riêng mình, điều này khiến cho ông ta đã đợi hơn mười ngày càng sốt ruột phát hỏa. Thế nên ngay khi thủ vệ cổng của Chỉ Túy Kim Mê cho qua, ông ta lập tức xông tới.
Những người phía sau nhìn mà nghẹn họng trân trối, đều bàn tán.
“Khang thân vương này làm sao vậy? Mấy ngày nay cứ như con khỉ, trên nhảy dưới né, chưa từng thấy ông ta vội vàng như vậy.”
“Còn không phải là thế ư, người không biết còn tưởng rằng ông ta vội đi đầu thai!”
Người bên cạnh bàn tán thế nào, Ly Hồng Đào không thèm quan tâm, trong mắt ông ta chỉ có một mình Ly Diên.
Cũng may sau khi qua cổng lớn của Chỉ Túy Kim Mê liền tới một quảng trường khổng lồ, có người đặc biệt hướng dẫn bọn họ tới đâu tập hợp. Ly Hồng Đào không lập tức chạy tới, tìm được bóng dáng của Ly Diên trong dòng người đông đúc.
Khi ông ta nhìn thấy Vệ Giới đứng bên cạnh Ly Diên, thậm chí còn đỡ nàng, tròng mắt của ông ta suýt chút rơi ra ngoài.
“Mắt mình bị hoa hả? Tiện nha đầu Ly Diên này, từ bao giờ mà cả Phượng vương cũng dụ dỗ được?”
Nhìn hai người thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, chẳng lẽ khẩu vị của Vệ Giới thật sự nặng như vậy, vừa ý khuê nữ nhà ông ta rồi hả?
Tuy rằng hai người là hôn phu hôn thê chân chính, nhưng chẳng biết tại sao, cảnh tượng này lại khiến trong lòng Ly Hồng Đào rất bất an. Nhưng cuối cùng bất an ở đâu, ông ta lại không nói ra được. Trong lúc do do dự dự, ông ta đã đi tới trước mặt Ly Diên.
Chương 182: Bài kiểm tra vào cửa
Thấy Ly Hồng Đào, mấy người Thanh Thần không bất ngờ chút nào, hiển nhiên Ly Diên cũng thế.
Thanh Thần sờ mũi, nhìn ba người còn lại: “Chúng ta đi hỏi thăm một chút, xem chừng nào bọn họ tới.”
Nói xong, hắn kéo mấy người rời khỏi.
Mà Vệ Giới vẫn vững như Thái Sơn đỡ cánh tay Ly Diên, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt ra hiệu của Ly Hồng Đào.
Rõ ràng Ly Diên cũng không muốn lãng phí thời gian với ông ta, vì vậy nhíu mày nhìn sang: “Tìm ta làm gì?”
Ly Hồng Đào vừa thấy bộ dạng như việc không liên quan tới mình này của Ly Diên, gương mặt già nua hết xanh lại đỏ. Cố tình trước mặt Vệ Giới, ông ta lại không thể nổi giận, chỉ có thể cố nén bất mãn, gượng cười: “Diên Nhi à, không biết chỗ ngươi đã có kết quả chưa?”
Ly Diên nhướng mày.
Ly Hồng Đào vội hỏi: “Không phải ngươi quên rồi chứ? Chính là mấy mẫu máu ngươi lấy lần trước, bây giờ đã có kết quả chưa?”
“Há, không có kết quả, không tra được, có lẽ các ngươi không có vấn đề gì.”
Trái tim vốn treo lơ lửng của Ly Hồng Đào lập tức hạ xuống, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết sao, ông ta vẫn có chút bất an, đặc biệt là khuê nữ nhà mình tỏ vẻ không có gì quan trọng, càng khiến ông ta thấp thỏm: “Thật, thật sự không có vấn đề?”
“Không biết, dù sao ta không điều tra ra. Có lẽ, ông có thể để người khác xem thử?”
Ly Diên cười khinh thường, Ly Hồng Đào khẽ nhíu mày: “Ít nhiều gì ta cũng là phụ thân ngươi, ngươi không thể nghiêm túc một chút hả? Thái độ của ngươi như vậy là sao?”
Ly Diên tiếp tục cười khinh: “Phụ thân? Ha ha, ông đúng là buồn cười vô cùng. Lúc trước là ông vứt bỏ ta, bây giờ muốn tới nhận ta cũng là ông. Ta là cái gì? Hàng hóa hả? Thật có lỗi, ta không thể rộng lượng đến thế. Như bây giờ rất tốt, ông không nợ ta, ta cũng không nợ ông, chúng ta cũng không ai cản trở ai, rất tốt.”
Ly Hồng Đào nghe xong, lửa giận lập tức lan tràn, đặc biệt là những lời này còn nói ra trước mặt Vệ Giới, ông ta càng thêm bất mãn.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ngươi không nợ ta? Mạng của ngươi là do ta cho, làm sao ngươi có thể không nợ ta? Ngươi thiếu nợ ta, cả đời cũng không trả hết, cho dù tương lai ngươi vào cửa Phượng vương phủ, cũng…”
Nhưng lời tiếp theo còn chưa nói xong, Ly Diên đã không chút nể nang ngắt lời ông ta.
“Giấc mơ đẹp như vậy, ông vẫn nên bớt mơ thì hơn. Trong mắt ông có ta hay không, ta rất rõ ràng. Đương nhiên, trong mắt ta có ông hay không, chắc hẳn ông cũng không mù. Nếu như ông nhất định phải không biết xấu hổ bám lấy, ha ha, đừng trách ta không cảnh cáo ông, đến lúc đó cũng đừng trách ta không để ý chút quan hệ máu mủ cuối cùng kia.”
Quẳng ra những lời này xong, Ly Diên kéo Vệ Giới vẻ mặt hờ hững đi lướt qua Ly Hồng Đào.
Nàng hoàn toàn không nhìn cái mặt già vặn vẹo hết xanh lại đỏ của ông ta.
“Đáng ghét, tốt, rất tốt, hi vọng sang năm lúc ngươi xuất giá còn có thể nói như vậy.”
Lúc này Ly Hồng Đào đang mơ giấc mộng đẹp, làm thế nào cắt xén đồ cưới của nàng, khiến nàng cho dù gả vào vương phủ cũng phải cầu xin ông ta tha thứ. Ông ta hoàn toàn không để ý tới sự thật người ta đã trở thành nhị tiểu thư Linh gia trang. Ngoài ra, cho dù không có ông ta, không có Linh gia trang, tài phú mà Ly Diên có, ông ta cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Đáng tiếc, chờ khi ông ta biết rõ tất cả, nữ nhi của ông ta đã sớm đứng trên ngọn núi cao nhất của đại lục này, cả ông ta muốn gặp mặt một lần cũng là không thể.
Ly Diên vừa đi được hai bước, không biết nghĩ tới điều gì, ngừng lại. Vệ Giới luôn giữ im lặng khó hiểu nhìn sang nàng.
Ly Diên mấp máy môi, vẻ mặt thận trọng nhìn hắn: “Ta biết, theo dung mạo của ta, chỉ sợ không xứng với Phượng vương ngươi. Những lời ta nói lúc trước cũng không phải nói đùa, nếu như ngươi không có ý với ta, hoặc là trong lòng chán ghét ta, ta hi vọng ngươi có thể nể tình ta ba phen mấy bận cứu ngươi, giải trừ hôn sự này. Như vậy bất kể với ngươi hay là với ta cũng đều có lợi.”
Vệ Giới hơi ngơ ngác, hiển nhiên không ngờ rằng nàng lại nói thẳng ra. Nhưng hắn cũng không chán ghét nàng như lời nàng nói.
“Làm sao ngươi biết ta sẽ phản đối hôn sự này chứ? Hơn nữa, hôn sự đã chiêu cáo với thiên hạ, ngươi cho rằng có thể tùy tiện giải trừ sao? Càng miễn bàn là… chính vì những khuyết điểm này của ngươi mới có ta của hôm nay. Nếu không thì, ngươi cho rằng hoàng huynh ta muốn gì ở ngươi?”
Ly Diên mấp máy môi, hiển nhiên cũng hiểu ý trong lời nói của hắn. Tuy rằng nàng rất ít chú ý tới chính trị, cũng không có nghĩa tin tức của nàng không linh thông.
Ly Diên theo bản năng nhíu mày: “Thế nên?”
“Thế nên, ngươi không cần phải như vậy, an tâm gả vào Phượng phủ đi. Chỉ là chuyển sang nơi khác sống mà thôi, ngươi nói thử xem đúng không?”
Ly Diên hơi nhíu mày, khó chịu trừng người nào đó: “Đừng bảo ngươi thật sự cho rằng ta là đồ ngốc đấy? Phượng vương phủ kia của ngươi chưa chắc cạn hơn Khang thân vương phủ, vị trí Phượng vương phi này thật sự dễ làm vậy ư? Phì, ta thấy là ngươi vội vã muốn kéo ta vào cái hố lửa này mới đúng.”
Vệ Giới đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, khóe mắt lông mày hiện lên chút sắc bén: “Nếu biết, ngươi có dám chấp nhận thử thách hay không?”
Ly Diên bị sự nghiêm túc bất ngờ của hắn dọa sợ, nhưng nghĩ lại, hắn có thể trực tiếp báo cho nàng biết như vậy, xem như đã tôn trọng nàng rồi.
Ly Diên bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “Tin ta đi, nếu ta có cách nhảy khỏi cái hố lửa này thì đã chẳng ở đây thương lượng với ngươi rồi. Mà thôi, nếu duyên phận đã thế, vậy chúng ta cứ hợp tác. Nhưng, ở chỗ này, ta nghĩ chúng ta cần phải ước pháp tam chương.”
Vệ Giới lại đột nhiên buông tay nàng ra, lành lạnh liếc nàng: “Ước pháp tam chương của ngươi, đợi đến khi gả vào vương phủ rồi nói sau.”
Bây giờ nói không khỏi quá sớm, ai biết trong khoảng thời gian này lại xảy ra biến cố gì?
Có lẽ Ly Diên cũng nghĩ tới điểm này, liền nghe lời nhẹ gật đầu. Hai người cùng nhau đi tới chỗ đông người nhất.
Đột nhiên những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi lộ ra vẻ mặt khó tin.
Ai có thể ngờ rằng, Phượng vương Vệ Giới luôn bị đồn là không gần nữ sắc, bây giờ chẳng những tới gần nữ sắc, cố tình còn là một nha đầu chỉ có giới tính nữ, không có nhan sắc, còn vừa béo vừa đen lại xấu.
Khẩu vị Phượng vương điện hạ vĩ đại chúng ta vậy mà nặng như thế từ bao giờ?
Bất kể người ngoài châu đầu ghé tai bàn tán thế nào, người trong cuộc tư đầu tới cuối đều không quan tâm. Sự chú ý của bọn họ chẳng biết đã tập trung vào câu hỏi vào cửa từ khi nào. Nói cách khác, chỉ có hiểu được câu hỏi này, ngươi mới có tư cách tiến vào cửa lớn của Chỉ Túy Kim Mê.
Đừng nhìn bên ngoài nhiều người như vậy, trên thực tế, người của Chỉ Túy Kim Mê ngoại trừ hai vị hộ vệ áo trắng đang canh giữ ở hai bên bố cáo, chưa từng xuất hiện người dư thừa thứ ba. Mặc cho các ngươi ở đó châu đầu ghé tai, người ta từ đầu tới cuối đều mặt không đổi sắc nhìn về phía trước, hoàn toàn không đặt những người này vào mắt.
Lúc Ly Diên chuyển mắt nhìn câu hỏi đang được treo, đồng tử theo bản năng co lại. Ngay từ khi xuất hiện, câu hỏi này đã làm khó vô số người, rơi vào trong mắt Ly Diên, ngoại trừ khiếp sợ chỉ còn lại khiếp sợ.
Câu hỏi: Bốn cặp vợ chồng ngồi trò chuyện với nhau. Trong bốn nữ nhân, A ăn hết ba quả lê, B ăn hết hai quả, C ăn hết bốn quả, D ăn hết một. Trong bốn nam nhân, số lê Giáp ăn giống với vợ mình, Ất ăn gấp hai lần thê tử, Bính ăn gấp ba lần thê tử, Đinh ăn gấp bốn lần thê tử. Bốn cặp vợ chồng tổng cộng ăn ba mươi hai quả lê. Hỏi, thê tử của Bính là ai?
Bởi vì, nàng lại trông thấy ABCD trong câu hỏi này. Đánh dấu rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn không đủ nói rõ thân phận của đối phương sao?
Trái tim Ly Diên thoáng cái nhảy tới cổ họng, nàng không che giấu được hưng phấn trong lòng, quay đầu kéo Vệ Giới. Đôi tay run rẩy kia khiến Vệ Giới hơi sững sờ: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, ta có thể có sao được. Ta chỉ là quá căng thẳng, ha ha, đúng, quá căng thẳng.”
Bởi vì căng thẳng, tay của nàng đưa ra, xòe ra, hành động giống khiêu khích đó liên tục rước lấy sự chú ý của Vệ Giới.
Cố tình người nào đó còn bất giác lập đi lặp lại động tác này. Cuối cùng, Vệ Giới một phát hất cái tay dán dấu vết “BT” kia ra, tức giận lau mồ bị nàng dính phải lên người, hoài nghi hỏi:
“Ngươi xác định ngươi không sao hả?”
Ly Diên cũng không vì hắn hất tay mình ra mà nảy sinh bất mãn gì, ngược lại vẫn mặt mày hưng phấn chỉ vào câu hỏi trên tường: “Thế nào, ngươi có giải được không?”
Vệ Giới nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, vừa nhìn lập tức bị thu hút mọi sự chú ý. Mà theo động tác mím môi của hắn, ánh mắt cũng dần dần chăm chú.
Thấy cảnh này, khóe môi Ly Diên cong lên. Nàng muốn xem thử, chỉ số thông minh của vị Phượng vương điện hạ này cuối cùng thế nào.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều thấy câu hỏi này, hiện trường đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường. Mỗi người đều nhíu mày, buông mắt suy nghĩ.
Trong tiếng gió xào xạc, lại có một người dưới ánh mắt trừng to, nghẹn họng trân trối của mọi người, vẻ mặt bình tĩnh đi đến trước mặt hai hộ vệ áo trắng, thản nhiên ngẩng đầu: “Ta đã có đáp án.”
Nói xong, người nọ đứng thẳng không nhúc nhích. Chốc lát, hai hộ vệ áo trắng vốn mặt không biểu cảm, cụp mắt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có chút nghiêm túc nhìn người kia. Hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt khiến người ta khó có thể lý giải được, sau đó nghiêng người sang, khách khí hữu lễ nói với người nọ.
“Trả lời chính xác, cô nương, mời.”
Chương 183: Dương Tố kia, ngươi quen à?
Đúng vậy, người này không phải ai khác, chính là Ly Diên.
Ly Diên đang định đi, đột nhiên bên hông có thêm một đôi tay. Lúc nàng kinh ngạc nhìn qua, đối phương lại bước lên trước nàng một bước, mục tiêu chính là hộ vệ áo trắng.
Cũng không biết hắn nói gì, tóm lại thị vệ áo trắng cũng nhường đường cho hắn: “Hai vị đều trả lời chính xác. Hiện tại, mời thông qua hành lang này, tiến vào hội trường.”
Ly Diên nhìn sang Vệ Giới: “Ngươi được đấy, nhanh vậy đã có đáp án rồi hả?”
Vệ Giới nhướng mày nhìn nàng: “Đây không phải chuyện hợp tình hợp lý ư? Ngược lại là ngươi, có chút nằm ngoài dự liệu của bổn vương.”
Ly Diên theo bản năng bĩu môi: “Dám xem thường bổn cô nương? Hừ!”
Nhìn bóng lưng của nàng, khóe mắt Vệ Giới thoáng cái đông lại một đạo tinh quang. Nha đầu này, quả thực đáng để hắn dùng trái tim đánh giá cẩn thận.
Mắt thấy Ly Diên và Vệ Giới muốn đi vào, Thanh Thần mặt mày còn ngơ ngác, hoàn toàn là biểu cảm không hiểu. Câu hỏi này thoạt nhìn không có gì, nhưng sau khi nghiên cứu kỹ vẫn có rất nhiều khúc mắc bên trong.
Thanh Thần từ trước đến nay đi theo Vệ Giới chưa từng mang đầu óc nóng nảy: “Vương gia, ngài không thể mặc kệ bọn thuộc hạ được, câu hỏi này…”
Nhưng không đợi hắn nói xong, thị vệ áo trắng đã không thay đổi đứng dậy: “Không được châu đầu ghé tai. Trả lời được thì mau vào, không trả lời được cũng xin đừng nóng nảy, trước lúc mặt trời xuống núi vào trong cũng được.”
Cái gì? Trước lúc mặt trời xuống núi?
Thanh Thần vội vàng nhìn Vệ Giới, Vệ Giới ném cho hắn một ánh mắt chuyện của mình thì tự làm, sau đó liền ung dung bước vào ngưỡng cửa kia. Theo hai người bọn họ bước vào, cánh cửa kia tự động đóng kín. Tiếng “ầm” vang lên kéo mọi người còn đang chìm trong suy nghĩ về với thực tế.
“Có người trả lời được rồi hả?”
“Đúng vậy, không hổ là Phượng vương điện hạ, nhanh như vậy đã có đáp án rồi. Điều bất ngờ là nha đầu mặt đen kia cũng trả lời được, đúng là không thể tưởng tượng nổi!”
“Các ngươi nói gì? Con nhóc vừa đen vừa béo kia cũng trả lời được?”
“Không phải vậy ư, bàn tốc độ, người ta còn nhanh hơn Phượng vương một lát đó!”
“Trời ạ, làm sao bọn họ làm được? Đến giờ trong đầu ta vẫn là một đống bột nhão đây, người ta vậy mà có đáp án rồi?”
Có người ảo não, có người đố kỵ, tất nhiên cũng có người sợ thiên hạ không loạn, đưa mắt nhìn sang Ly Hồng Đào vẻ mặt ghen ghét ở cửa.
“Này, Khang thân vương, nghe nói nha đầu mặt đen kia là con gái ông đúng không?”
“Là đứa con gái thứ mấy thế? Bọn ta nghe nói, con gái ông sắp gả cho Phượng vương? Đây là sự thật hả?”
“Nhìn khoảng cách giữa Phượng vương điện hạ và nữ nhi kia của ông, chẳng lẽ lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt?”
“Chậc chậc, nếu là vậy, thật sự cũng không quá kém cỏi. Ha ha, đề khó như vậy, nàng thế mà giải được, xem ra mặt trí thông minh cũng không quá tệ, ít nhất hơn chúng ta rất nhiều. Các ngươi nói có phải không?”
…
Theo giọng nói ở đây càng lúc càng lớn, Ly Hồng Đào vốn đã vì Ly Diên mặc kệ mình mà trực tiếp bước vào, sắc mặt có thể nói là tối sầm, bây giờ không chút khách sáo hét lên.
“Có phải con gái của ta hay không thì liên quan quái gì tới các ngươi? Các ngươi có thời gian ở đây chém gió, còn không bằng xem đề cho thật tốt đi! Bây giờ mà giải không ra, các ngươi ai cũng đừng hòng vào.”
Lời này vừa thốt ra lập tức kéo mấy người còn đang nói xấu về với thực tế. Mọi người nhao nhao cau mày nhìn về phía bảng câu hỏi.
Trong đầu họ lại nghĩ, nếu như con nhóc kia còn có thể giải được, dựa vào đâu mà bọn họ không thể giải ra.
Lúc này từng người thu hồi sắc mặt nóng nảy, ngược lại rất nghiêm túc suy nghĩ.
Trong lúc này, bọn Thanh Thần đang chăm chú đột nhiên ngẩng đầu. Từng người trợn to mắt, hưng phấn không thôi chạy về phía hai hộ vệ áo trắng.
Nhìn dáng vẻ là biết chắc bọn họ có đáp án rồi, chỉ có điều có người nhanh hơn bọn họ, đoạt trước một bước chiếm lấy tiên cơ.
“Nè, Tô Ngu, ngươi là quỷ đói đầu thai hả, tốc độ nhanh như vậy, giẫm lên giày của ta rồi.”
Tô Ngu quay đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Mọi chuyện phải phân thứ tự trước sau chứ?”
Thanh Thần nóng nảy nhìn cửa lớn đóng chặt, nghĩ thầm không biết thất ca có chờ bọn họ hay không, lúc này bực bội phất tay: “Được được được, ngươi trước, ngươi trước còn không được hả? Dù sao chúng ta đều là đợt thứ hai tiến vào, cũng không tính là mất mặt.”
“Đợt thứ hai?” Tô Ngu cười lạnh một tiếng: “Chúng ta không phải đợt thứ hai, mà là đợt thứ ba.”
Cái gì, đợt thứ ba?
Thanh Thần không biết là, trước đám bọn họ, đại môn từng mở một lần, chỉ là lúc đó mọi người tập trung đấu võ mồm hoặc suy nghĩ nên vậy mà không có ai chú ý tới. Trùng hợp là Tô Ngu tính ra đáp án nhìn thấy được, vì vậy lúc này hắn mới nói vậy.
“Là ai?”
Đối mặt với sự tò mò của người nào đó, Tô Ngu tức giận: “Vào rồi chẳng phải sẽ biết hả?”
…
Ly Diên và Vệ Giới dẫn đầu tiến vào Chỉ Túy Kim Mê trước, đầu tiên là tiến vào một hành lang được ánh đèn trang trí nhiều màu đẹp mắt chiếu sáng (tương tự với sàn nhảy ở hiện đại). Vừa rời khỏi hành lang, bọn họ đã bị sốc bởi tất cả những gì nhìn thấy trước mắt, đứng đờ tại chỗ, hồi lâu không nói câu nào.
Không biết đã qua bao lâu, Ly Diên mới tìm lại được ý thức của mình. Nàng nhìn thế giới tuyệt đối có thể nói là xa hoa lãng phí trước mặt, than thở: “Không hổ là Chỉ Túy Kim Mê, cảnh tượng ở đây giống như được đo ni đóng giày cho bốn chữ này vậy, lộng lẫy, sang trọng, khí phái.”
Hội trường lớn như vậy, không phải kim cương thì là hoàng kim, hoặc là phỉ thúy hay ngọc lưu ly, dùng những thứ đá quý cao cấp nhất này để trang trí lên, chỉ “Ngợp trong vàng son” làm sao đủ để hình dung nó?
Cái này, cái này hoàn toàn không phải phương pháp trang trí mà người cổ đại có thể nghĩ ra được.
Chỉ dạ minh châu bao quanh các góc cạnh của tầng cao nhất toàn bộ hội trường cũng không thể dùng hàng trăm để đếm. Mạnh tay như thế, nội tình của Bất Dạ Thành này phải dày bao nhiêu?
Ly Diên còn như vậy, Vệ Giới bên kia hiển nhiên cũng không thể bình tĩnh hơn nàng.
Từ trong mắt hắn, nàng rõ ràng thấy được khó tin.
Theo lý thuyết kiểu trang trí như vậy đều rất phổ biến ở một số địa điểm cao cấp, thậm chí là các chỗ ăn chơi như sàn nhảy. Nhưng lạ là nó lại có thể xuất hiện ở cổ đại, chuyện này thì không thể dùng ánh mắt bình thường để đối đãi rồi.
Ly Diên tin, nếu để cho nàng, chưa chắc nàng có thể làm được đến mức này.
Vì vậy, dưới tình huống nàng còn chưa gặp mặt người cũng xuyên không này cũng đã sinh ra một chút kính sợ.
Chỉ dựa vào thực lực như vậy, tương lai của Bất Dạ Thành đâu chỉ như những gì nàng thấy hiện tại?
Thời gian dần trôi qua, nàng bắt đầu đồng tình với kẻ giật dây này. Dựa vào thực lực như vậy, bọn họ có thể tính toán được người đó hay sao?
Cho dù ngươi là Long đế quốc trâu bò thì sao?
Ha ha, Ly Diên tỏ vẻ mình càng ngày càng chờ mong cuộc tranh đấu lần này.
Nàng tin, thu hoạch lần này tất nhiên sẽ khổng lồ trước nay chưa từng có.
“Câu hỏi vừa rồi, ngươi trả lời thế nào?”
Chẳng biết Vệ Giới đã khôi phục bình tĩnh từ bao giờ, đứng trên sàn nhà sáng tới mức có thể soi gương, quay người sang nhìn Ly Diên.
Ly Diên cười ha ha: “Cứ thế mà trả lời thôi, lại không phải câu hỏi gì quá khó. Sao thế? Có vấn đề gì hả?”
“Ta chỉ hiếu kỳ các bước giải của ngươi thế nào?”
Có thể nhanh tới mức bên này hắn vừa đọc xong đề, nàng đã có kết quả. Trí nhớ như vậy, ngay cả hắn cũng không nhịn được phải bội phục.
Ly Diên thấy hắn thực sự có hứng thú, vì vậy trình bày đơn giản suy nghĩ của mình.
“Từ trong câu hỏi có thể biết, 32 quả lê trừ 10 quả do thê tử ăn, nam nhân ăn tổng cộng 22 quả. Đầu tiên, loại trừ được ba cặp lớn nhất, tức cặp Bính và C 12 quả, cặp Đinh và C 16 quả, cặp Đinh và A 12 quả. Bởi vì trong ba cặp này chỉ cần có một cặp được thành lập, cho dù số lê còn lại chia theo phần nhỏ nhất cũng vẫn không đủ. Sau đó lại xem, vì lê là một số chẵn, cho nên vợ của Giáp và Bính bắt buộc phải là A D hoặc B C, tức cặp Giáp Bính A D 6 quả hoặc Giáp Bính B C 14 quả.
Khi Giáp Bính A D 6 quả, Đinh chỉ có thể chọn B 8 quả, và vợ của Ất sẽ là C 8 quả, tức 22 quả. Sau đó, rất rõ ràng, vợ của Giáp là A 3 quả, vợ của Bính là D 3 quả. Khi Giáp Bính B C 14 quả, Đinh D 4 quả, Ất A 6 quả, tổng cộng là 24 quả, thừa mất rồi… Bất kể ghép hai người còn lại như thế nào thì cũng không được, cho nên Giáp Bính A D được thành lập, vợ của Bính là D.”
Sau khi Ly Diên dùng phương pháp loại trừ để kiểm tra cả câu hỏi dưới đất một lần, Vệ Giới bất giác hỏi: “Chỉ như thế nhưng thoạt nhìn cũng rất phức tạp, làm sao ngươi có thể tính ra trong thời gian ngắn như vậy?”
Ly Diên làm sao nói, nàng đã từng gặp câu hỏi này trong QQ Group ở hiện đại, thậm chí còn đặc biệt tính thử một lần?
Bây giờ nàng chỉ nhìn đề một lần cũng đã biết bí quyết, tất nhiên lợi dụng các phương pháp tính toán hiện đại, tính ra đáp án.
Theo nàng biết, phương pháp tính toán ở thời không này còn rất lạc hậu. Ngược lại là Vệ Giới, tốc độ vận chuyển của đầu óc hắn khiến Ly Diên cũng không nhịn được coi trọng một chút: “Vậy còn ngươi? Ngươi tính ra thế nào?”
Vệ Giới nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Từ lúc chúng ta tiến vào quảng trường này, ta đã nhìn thấy đề bài này rồi.”
Chương 184: Trước kia đã làm, tin không?
Ý hắn là muốn nói với nàng rằng, ngay từ đầu hắn đã yên lặng tính toán câu hỏi này trong lòng rồi ư?
Trong lòng Ly Diên kinh ngạc, thảo nào lúc trước khi nàng và Ly Hồng Đào đấu võ mồm, hắn lại đứng một bên im lặng. Thì ra lúc đó hắn đã bắt đầu suy nghĩ về đề bài này rồi sao?
Vừa nói thế, hình như cũng bình thường. Với nàng, câu hỏi này cũng không thể tính ra trong hai ba lần.
Đương nhiên, có lẽ còn có người thông minh hơn bọn họ.
Nàng chợt có chút xấu hổ: “Nếu như ta nói trước kia ta đã làm câu này, ngươi tin không?”
Không thể không nói, nghe người nào đó nói xong những lời này, trong lòng Vệ Giới dễ chịu hơn một chút.
Tại sao chứ?
Bởi vì trong mắt hắn, nếu mình thua một đứa nhóc chỉ mới mười tuổi như nàng, có lẽ lòng muốn chết cũng có đúng không?
“Tin!”
Chuyện này sao có thể không tin chứ? Nhất định phải tin mới đúng.
Kết quả, hai người bất giác nhìn nhau cười.
Không biết đứng yên tại chỗ bao lâu, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Ly Diên nhìn lại, lông mày không tự chủ nhíu lại: “Mau nhìn kìa, có người tới.”
Còn là người quen nữa.
Đúng vậy, người vừa tới không phải ai khác, chính là bạn cũ của Ly Diên – Hồng Tà, còn có một nữ nhân xa lạ rất xinh đẹp. Về phần người còn lại, không biết tại sao trông khá quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
“Dương Tố? Hồng Tà?”
Lúc giọng nói thì thầm của Vệ Giới vang lên bên tai Ly Diên, người nào đó vốn còn đang chìm trong suy tư, đồng tử thoáng cái co lại.
Trời ạ, nàng nghe thấy gì vậy?
Dương Tố?
Ly Diên theo bản năng nhìn sang bạch y nam tử bên cạnh vị mỹ nhân kia, nhìn chằm chằm một cách chăm chú, yên lặng dò xét.
Sau một hồi lâu, nàng xoa ngực, quay đầu nhìn về phía Vệ Giới: “Dương Tố đó, ngươi quen à?”
Vệ Giới bình thản nói: “Người này từng ghé thăm lúc ngươi hôn mê, chỉ có điều đã bị ta đuổi đi. Sao thế? Quen hả?”
Ly Diên hít vào một hơi: “Ngươi nói gì? Hắn từng tới thăm ta?”
Vệ Giới thâm thúy nhìn nàng: “Thế nào? Ngươi thật sự quen à?”
Lúc đó Dương Tố không trả lời hắn như vậy. Chẳng lẽ, giữa hai người này, thật sự có giấu giếm chuyện gì?
Vẻ mặt Ly Diên thoáng cái trở nên phức tạp khó dò. Nhưng vào lúc người xa lạ trước mặt sắp đến, nàng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đó là chuyện của mấy năm trước rồi, sau này nói tiếp. Mấy người này là ai?”
Vệ Giới không chút gợn sóng nói: “Rất rõ ràng, có lẽ bọn họ chính là người giật dây.”
Mấy người này, từ khi ở quảng trường hắn đã chú ý tới rõ. Rõ ràng bọn họ tới từ khu vực màu đen, cộng thêm Hồng Tà kia còn ở bên trong, thân phận tất nhiên không cần nói cũng biết.
Hồng Tà không ngờ rằng còn có người có thể tiến vào Chỉ Túy Kim Mê trước bọn họ. Lúc hắn nhìn thấy nha đầu mặt đen thoạt nhìn bình tĩnh lạ thường đứng bên cạnh Vệ Giới, không tự chủ nhíu mày: “Sao ngươi lại ở đây?”
Ly Diên phì cười một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn: “Câu này của Hồng môn chủ đúng là buồn cười. Tại sao ta lại không thể ở đây?”
“Không, không phải, làm sao ngươi có thể vào trước…” Hắn còn chưa dứt lời, nữ nhân mặc váy dài màu lam, dung mạo cực kỳ xinh đẹp kia đã cong môi, đánh hông đi về phía bọn họ.
“Ồ, chắc hẳn hai vị chính là Phượng vương điện hạ và Khang thất cô nương đúng không?”
Vệ Giới nhướng mày, cười như không cười nhìn nàng ta.
Ly Diên nhàn nhạt gật đầu, khách sáo lại xa lạ mà nói: “Đúng vậy, xin hỏi ngươi là?”
“Ừm, tại hạ là bằng hữu của Hồng môn chủ. Tên ta là Bách Lý Phức, vị này, chắc hẳn Phượng vương điện hạ cũng quen, Dương Tố. Ba người bọn ta là bằng hữu.”
Ánh mắt Ly Diên dần dần dời đến người Dương Tố, sau khi phát hiện đối phương cố ý tránh né mình, nàng cười nhạt gật đầu: “Hữu lễ.”
“Thật không ngờ rằng, Khang thất cô nương chẳng những y độc trình độ hạng nhất, cả đầu óc cũng nhanh nhạy. Xem kìa, mới không để ý một cái đã để hai người vượt lên trước.”
Ly Diên cực kỳ không thích kiêu ngạo và xem thường trong câu chữ của nàng ta, lúc này bên môi nở nụ cười trào phúng: “Câu hỏi được công bố với công chúng, tất nhiên mỗi người đều có cơ hội vượt lên trước.”
Cho dù các ngươi quen thuộc nơi này thì sao?
“Hình như thất cô nương có chút địch ý với ta thì phải.”
Tuy rằng Ly Diên tươi cười, nhưng nụ cười kia lại không có chút độ ấm.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta mới gặp lần đầu, cớ sao ta lại có địch ý với ngươi được?”
Nụ cười của Bách Lý Phức cứng đờ, đang định nói gì đó, sau lưng lại truyền tới giọng nói của Tô Ngu: “Biết ngay hai người không đi xa mà, quả nhiên đang chờ ở chỗ này!”
Vừa dứt lời, giọng nói ồn ào của Thanh Thần cũng từ xa truyền tới. Ly Diên nhìn Tô Ngu, vội vàng vẫy tay: “Nhanh lên, hình như phía trước rất lớn, chúng ta mau đi xem thử phía trước có gì đi.”
Dường như Bách Lý Phức rất khó chịu vì Ly Diên không chú ý tới mình, lúc này mờ ám liếc Vệ Giới luôn im lặng, cười nói: “Chỉ sợ đây là lần đầu tiên thất cô nương tới nơi này đúng không? Chi bằng, để ta đưa mọi người đi dạo nhé?”
Ly Diên đang muốn từ chối, Tô Ngu lại đột nhiên tiếp lời: “Ồ? Xem ra Bách Lý cô nương đã đến rất nhiều lần rồi hả? Nếu như thế, vậy thì làm phiền ngươi rồi.”
Bách Lý Phức nhìn lại, ánh mắt thoáng chốc sáng ngời. Không ngờ rằng ở đây ngoại trừ Diêm La mặt lạnh Vệ Giới kia còn có mấy vị thanh niên tài tuấn tướng mạo không tồi như vậy, lúc này nụ cười trên mặt càng tươi.
“Như thế, xin mời các vị đi theo ta.”
Nói xong, nàng ta lắc mông đi trước, Ly Diên cố ý tụt lại phía sau nàng ta thật sự rất chán ghét ánh mắt long lanh thỉnh thoảng bay tới của nàng ta.
Nàng không khách sáo nói nhỏ với mấy người Vệ Giới: “Có đại mỹ nữ như vậy đi trước dẫn đường, các ngươi phải mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ, miễn cho bất cẩn bị câu hồn. Đến lúc đó, nữ tử không ai muốn như ta cũng không có năng lực cứu các ngươi.”
Vệ Giới gật đầu, vậy mà thật sự suy nghĩ về lời nói của nàng một chút. Sau khi quan sát trên dưới, như thể thật sự có chuyện như vậy mà nói: “Không nhìn ra đó, ngươi vẫn rất tự hiểu lấy.”
Ly Diên nghẹn họng, đang định mắng, đột nhiên hắn lại chuyển lời: “Nhưng, ngươi còn nhỏ, vẫn còn không gian phát triển.”
Ly Diên nhếch miệng cười xấu hổ: “Ha ha, khó cho ngươi còn có ảo tưởng với ta. Nhưng muốn ta trở nên xinh đẹp, chỉ sợ là không thể nào.”
Nói đến đây, nàng không quên thừa thắng xông lên: “Ngươi cũng thấy đấy, nữ nhân cần phải so sánh, thấy không? Nữ nhân như vậy mới có thể xưng là nữ nhân, giống như ta, nhiều nhất chỉ có thể coi là nữ. Không bằng, ngươi hãy cân nhắc việc giải trừ hôn ước, thế nào?”
Ánh mắt Vệ Giới hơi lườm, trầm ngâm gật đầu: “Đúng vậy, người ta là nữ nhân, ngươi là nữ oa tử. Thời gian còn sớm, tốt nhất ngươi hãy tiếp tục cố gắng!”
Nói xong, hắn phất tay, xoay người bỏ đi, không chút lưu luyến.
Ly Diên dứ nắm tay nhỏ với bóng lưng của hắn, oán hận nói: “Ngươi thật sự không hiểu hay là cố ý? Cố gắng? Cố gắng cái cọng lông ấy? Cố gắng trở nên xinh đẹp tranh giành tình cảm với mấy nữ nhân kia của ngươi hả? Phì, đúng là nói nhảm.”
“Khụ khụ khụ, nè, muội nói chuyện ít nhiều cũng chú ý chút đi.”
Tô Ngu tụt lại phía sau một bước vừa khéo nghe thấy Ly Diên lầm bầm lầu bầu. Tuy rằng đã sớm quen với việc nha đầu kia không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt toàn là đại nam nhân, nghe vẫn không khỏi khiến người ta xấu hổ. Đặc biệt là khi ánh mắt của hắn cố ý vô tình đảo qua trước ngực Ly Diên, lại bị Ly Diên vỗ một cái vào trán.
“Ca ca, huynh nhìn đi đâu đấy? Dựa vào dáng người này của ta, huynh cũng nhìn nổi hả?”
Lúc vẻ mặt Ly Diên đùa cợt nhìn Tô Ngu, người kia mặt mũi đỏ bừng: “Khụ, muội, muội nói gì đó?”
“Muội muội ta cũng không ngại mà, ca ca huynh như vậy khiến người ta rất khó làm người đó!”
Có thể chứng kiến Tô Ngu lúng túng, tâm trạng của Ly Diên không khỏi khá hơn. Khóe môi nàng khẽ cong, hai tay đặt sau lưng, thảnh thơi đi về phía trước.
Trước khi đi, nàng còn không quên bỏ lại một câu: “Ca ca phải nhìn thật kỹ đó, ở đây có rất nhiều cơ hội buôn bán.”
Được nàng nhắc nhở như vậy, Tô Ngu mới lấy lại tinh thần từ trong lúng túng vừa này, tập trung nhìn cách bài trí bên trong.
Không ngờ vừa nhìn đã khiến hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc…
Bên kia, Bách Lý Phức nhiệt tình giới thiệu với mấy người Vệ Giới: “Chỉ Túy Kim Mê là câu lạc bộ giải trí hàng đầu trong Bất Dạ thành. Chín chùm sáng này đại diện cho các khu vực khác nhau, tuy rằng bây giờ chúng ta đã vào hội trường, nhưng nếu muốn hiểu thêm về nó vẫn phải vượt qua kiểm tra.”
“Vượt qua kiểm tra thế nào?”
Chẳng biết Ly Diên đã xáp lại từ bao giờ, thấy ánh mắt Bách Lý Phức luôn dính vào một người, sắc mặt nàng có chút khó coi.
Ly Diên không nói gì chen vào giữa nàng ta và Vệ Giới, còn vênh váo đẩy Vệ Giới một cái, cực kỳ chiếm hữu ôm cánh tay hắn, sau đó liếc Bách Lý Phức như khiêu khích.
Ngoài mặt Bách Lý Phức không chút rung động, nhưng ánh mắt lại thi thoảng liếc về phía cánh tay của hai người, trong mắt viết đầy khiếp sợ.
Đã sớm nghe nói Vệ Giới không gần nữ sắc, thật không ngờ rằng vậy mà phá lệ với củ khoai lang đen này. Chẳng lẽ lời đồn lúc trước không đáng tin?
Khi ánh mắt nàng ta hơi lườm, mang theo nghi hoặc nhìn về phía Vệ Giới, Ly Diên lại cao giọng: “Thế nào? Bách Lý cô nương không muốn giải thích ư?”
Chương 185: Nam nhân này muốn làm gì?
Bách Lý Phức tức giận quay đầu nhìn lại, giọng điệu có vẻ hơi cứng nhắc: “Trước mỗi khu vực đều có yêu cầu vào cửa, tự ngươi không biết nhìn hả!”
Trong đôi mắt đen của Ly Diên hiện lên tia giảo hoạt. Nàng méo miệng, ra vẻ đáng thương nhìn Vệ Giới: “Giới ca ca, người ta không biết chữ, huynh đọc cho người ta nghe được không?”
Lời vừa nói ra, chẳng những Vệ Giới cả người cứng ngắc, khóe miệng co giật, cả bốn người Thanh Thần đang xem trò vui cũng không khống chế nổi dạ dày nhộn nhạo. Bọn họ liều mạng giật giật khóe miệng, bình tĩnh cách xa người đen béo nào đó đang cố ý khiến người ta buồn nôn. Bởi vì bọn họ thật sự không biết, một giây sau mình có trực tiếp nôn ra hay không.
Về phần Hồng Tà và Bách Lý Phức, một ngươi đồng tử giãn ra, sắc mặt thối đến mức có thể bao quanh mấy thứ màu vàng gì đó.
Người còn lại thì trực tiếp hoa dung thất sắc, khó mà chịu được trừng Ly Diên: “Thất cô nương, có ai nói cho ngươi biết, làm nũng với nam nhân cũng phải phân người không?”
Ly Diên trừng mắt nhìn, vẻ mặt ngu ngốc nhìn nàng ta: “Phân người? Phân người nào?”
Bách Lý Phức cảm thấy mắt tối sầm lại. Kẻ xấu xí này, rốt cuộc là thật sự không biết hay giả vờ không biết? Nàng ta nói rõ ra như vậy, nàng vẫn có thể làm như không có việc gì. Quả thực, quả thực là ngu không ai bằng.
Giọng điệu nàng ta tự nhiên bất giác trở nên tồi tệ: “Ngươi hỏi phân người nào? Ngươi cũng không tự đi soi gương xem bộ dạng mình thế nào, vậy mà giữa ban ngày ban mặt kéo tay nam nhân. Ngươi không cảm thấy chướng mắt, nhưng làm phiền ngươi nghĩ cho những người khác một chút được không? Đúng là khó coi! Mất mặt xấu hổ!”
Lời này, xem như nói nặng rồi.
Hồng Tà khẽ nhíu mày, không tán thành nhìn Bách Lý Phức.
Nữ nhân này ngang ngược quen thói, ít nhiều gì cũng phải xem trường hợp chứ? Lời như vậy mà cũng nói ra được.
Thế nhưng, có thể thấy có người nói xấu Ly Diên như vậy, hắn vẫn rất vui.
Vô hình trung, hình như thiệt thòi mà mình phải chịu từ nàng đã được kiếm lại rồi. Để nàng cũng nếm thử mùi vị bị người ta khinh bỉ, xem tương lai nàng còn đi trào phúng người khác thế nào.
Nghĩ vậy, không tán thành vừa nổi lên khi nãy của Hồng Tà lập tức tan thành mây khói.
Đôi mắt đen như mực của Dương Tố lại vì lời nói của Bách Lý Phức mà lập tức nhíu lại. Trong đôi mắt luôn rũ xuống kia lại hiện lên chút đồng tình. Về phần sự đồng tình này là dành cho ai thì không biết được.
Trong khoảng thời gian này bốn người Thanh Thần luôn sớm chiều ở chung với Ly Diên, dần dần cũng có chút tình cảm. Tuy rằng không bằng mấy người Tô Ngu, nhưng bọn họ đã sớm lựa chọn mặc kệ khuyết điểm trên người Ly Diên rồi. Bây giờ bị người ta không chút nể nang nói ra như vậy, trong lòng bọn họ ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, đều muốn ra mặt cho Ly Diên. Nhưng không ngờ rằng, có người nhanh hơn bọn họ một bước.
“Bổn vương thích nàng như vậy đấy, ngươi có ý kiến gì?”
Ly Diên ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía nam nhân chẳng biết đã ôm chặt nàng vào ngực từ lúc nào. Cánh môi nàng khẽ nhúc nhích, nhiều cảm xúc khác nhau lướt qua trong mắt.
Dường như Bách Lý Phức không ngờ rằng người khó có khả năng ra mặt cho Ly Diên nhất lại đột ngột nói ra một câu như vậy, lúc này ngẩn người, quên phản ứng.
Những gì nàng ta đang nghĩ trong đầu chính là câu nói đương nhiên kia: Thích? Ngươi có ý kiến gì?
Ý nghĩ đầu tiên của nàng ta chính là, chuyện này sao có thể?
Không ngờ rằng nàng ta nghĩ vậy, thế mà còn thốt ra miệng: “Đùa, đùa gì vậy? Chuyện, chuyện này sao có thể?”
Vệ Giới híp đôi mắt phượng, trong mắt như có một vệt tàn khốc lặng yên xuất hiện.
Chỉ thấy bàn tay đang ôm bên hông Ly Diên của hắn đột nhiên dùng sức, chợt kéo cái eo mập một cái, trong nháy mắt váy đen đột ngột bay múa, nàng đã nặng nề ngã vào ngực hắn.
Trước mắt bao ngươi, hắn vậy mà duỗi ngón tay ngọc ra, khẽ nâng cái cằm không biết nặng bao nhiêu của nàng, gò má bên phải có vết sẹo từng chút nhích lại gần nàng…
Ly Diên nhìn gương mặt tuấn tú từ từ phóng đại, hơi thở lập tức nghẹn lại. Nam nhân này muốn làm gì? Bộ dạng này của nàng, hắn thật sự có thể hôn nổi không?
Cho xin đi, trước khi hôn xem thử tuổi của người ta được không?
Mười tuổi đó, ngươi làm vậy khác vì dâm ô một đứa bé?
Nếu như Vệ Giới biết vào thời khắc mấu chốt này, trong lòng của người nào đó vậy mà có thể nảy ra nhiều ảo tưởng lộn xộn như vậy, không biết có đấm bay nàng hay không.
Hắn nghiêng người về trước, nàng ngửa đầu ra sau.
Có lẽ trong mắt người ngoài, ánh mắt của hắn ẩn ý đưa tình bao nhiêu. Nhưng người nào đó từ trước đến nay biết tự giác lại thấy rõ bình tĩnh và tỉnh táo trong mắt hắn. Nói cách khác, lúc này không phải đầu óc của hắn úng nước, mà là vô cùng rõ ràng bản thân đang làm gì.
Nàng thẳng lưng, thình lình đổ người về trước.
Quả nhiên, hành động đột ngột của nàng khiến người nào đó trở tay không kịp, theo phản xạ có điều kiện, vậy mà lui về sau.
Ly Diên nhẹ nhướng mày, tiện tay đẩy Vệ Giới ra, sau đó không buồn không giận nhìn nữ nhân đã đắc ý tới nhếch môi bên cạnh, thản nhiên nói: “Thấy rõ chưa? Đấy chính là phương thức ở chung của bọn ta. Là phu, thê, chưa, thành, thân. Chắc hẳn vị cô nương này đã thấy rõ ràng rồi, ngươi còn có ý kiến gì không?”
Từ ban đầu ý loạn tình mê, đến cuối cùng quyết đoán xuất kích. Không thể không nói, sự tỉnh táo của Ly Diên đã nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Từ phản ứng của nàng xem ra, quả thực không giống như một tiểu nha đầu chỉ mới mười tuổi có thể làm được.
Trong lúc này, Bách Lý Phức cũng dần dần khôi phục tỉnh táo, ánh mắt nhìn Ly Diên từ từ đan xen sự tối tăm.
Nàng ta nhìn nàng, cặp môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ hé mở: “Tất nhiên, nếu là phu thê chưa, thành, thân cô nương muốn làm gì cũng được. Có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng tới cách cư xử của người khác thế nào, đúng không?”
Nghe nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “chưa thành thân”, Ly Diên cười ha ha: “Đương nhiên, thoạt nhìn khẩu vị của Bách Lý cô nương rất lớn, vậy thì để xem ngươi có thể nuốt được miếng thịt béo này hay không.”
Nói xong, hai con ngươi của nàng chứa ý vị khó hiểu nhìn Vệ Giới và Bách Lý Phức, quan sát qua lại.
Ánh mắt mờ ám như vậy khiến người nào đó rất khó chịu, không vui trong mắt càng thêm dày đặc.
Đối thoại giữa Ly Diên và Bách Lý Phức hoàn toàn không giấu giếm, mấy nam nhân đứng xung quanh hiển nhiên cũng nghe thấy rõ. Nói thẳng như vậy, cho dù là kẻ ngu cũng phải hiểu, huống chi người đứng ở đây chỉ số thông minh cũng không thấp.
Ly Diên nói chuyện không thích quanh co lòng vòng, nhất là nói chuyện với nữ nhân. Nữ nhân không độ lượng bằng nam nhân, đã quen không phóng khoáng, thay vì lãng phí miệng lưỡi, chi bằng trực tiếp một chút.
Không ngờ rằng Bách Lý Phức này cũng là một nữ nhân cực kỳ có cá tính. Nếu đổi lại là nữ nhân khác, chỉ sợ đã sớm vì những lời này mà mặt đỏ tới mang tai rồi. Thế nhưng nàng ta lại không, ngược lại còn can đảm liếc mắt đưa tình với Vệ Giới. Sau đó, nàng ta vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Ly Diên.
“Chuyện này không phiền thất cô nương quan tâm, bổn cô nương biết nên làm thế nào. Chỉ có điều… đến lúc đó thật, hi vọng người nào đấy đừng khóc nhè là được.”
Ly Diên tức giận quay đầu nhìn nàng ta chằm chằm, nàng ta lại mỉm cười nhướng mày với nàng.
Ngây thơ và chững chạc, phút chốc đã thấy rõ.
Chỉ có điều, trong nháy mắt nữ nhân nào đó giống như con gà mái chiến thắng, kiêu ngạo xoay người, trong mắt Ly Diên lại hiện lên ý cười không tốt lành.
“Ngươi đắc ý lắm hả?” Lúc giọng nói lạnh buốt của nam nhân nào đó vang lên bên cạnh, cổ họng ủa Ly Diên bất giác nuốt nước bọt.
Nàng cứng ngắc xoay người, khóe miệng bỗng nhúc nhích: “Đắc, đắc ý cái gì?”
Khóe miệng Vệ Giới lại chợt kéo ra một đường cong lành lạnh, trong mắt xuất hiện chút lạnh lùng.
Sau khi thâm thúy nhìn nàng, hắn không nói gì đã bỏ đi.
Ly Diên nhìn bóng lưng của hắn, trong đầu xuất hiện vô số câu hỏi: “Có, có ý gì đây?”
“Có ý gì? Ý chính là hắn tức giận, không phải rất rõ ràng sao?”
Tô Ngu lườm nàng, nhẹ nhàng lắc đầu. Nha đầu này, cuối cùng có biết mình đã làm gì hay không?
Ban nãy hắn thấy rõ, rõ ràng Vệ Giới cố ý giải vây cho nàng, nhưng nha đầu kia hay rồi, vậy mà ở trước mặt bọn họ bán Vệ Giới đi.
Thật không biết nàng cố ý hay vô tình, cho dù muốn thoát khỏi trói buộc của hôn ước cũng không thể hạ giá đối phương trước mặt người khác như vậy chứ?
Nha đầu kia, chỉ số cảm xúc (EQ) thật khiến người ta phải lo lắng.
“Tại sao hắn lại tức giận?”
Tô Ngu không nhịn được liếc nàng một cái: “Muội tự nghĩ đi!”
“Hả? Huynh nói rõ ràng đi, đừng đi, đừng đi mà!”
Ly Diên xách váy, động tác vụng về mau chóng đuổi theo.
“Hồng Tà, không phải là Bách Lý Phức này nghiêm túc đấy chứ?”
Dương Tố đứng từ xa chăm chú nhìn cảnh này, cau mày nhìn về phía Hồng Tà cũng đang nhíu mày.
“Nghiêm túc? Xì, ngươi từng thấy nàng ta nghiêm túc với nam nhân nào chưa? Huống chi, nam nhân này còn đến từ đại lục Tứ Phương!”
Trong mắt bọn họ, đại lục Tứ Phương là quần thể yếu ớt. Cho dù người này là số một ở đại lục Tứ Phương, nhưng trong mắt bọn họ vẫn là kẻ yếu dưới cùng.
Bách Lý Phức từ trước đến nay cảm thấy mình tài trí hơn người, làm sao lại chú ý tới một nam nhân như vậy?
“Nhưng, nhưng nhìn ánh mắt của nàng ta, không giống như là…”
Hồng Tà phì cười một tiếng: “Đó là do ngươi không hiểu nàng ta. Không có được mới gây thương nhớ, đúng không?”
“Hừm…” Dương Tố nhìn Bách Lý Phức và Hồng Tà lần lượt rời khỏi, trong mắt toát ra sự lạnh lùng mà bình thường không lộ rõ.
“Lũ người kiêu căng tự đại, thật sự cho rằng đại lục Tứ Phương là nơi tập trung kẻ yếu ư? Nếu các ngươi thật sự nghĩ vậy, thế thì ngay từ đầu các ngươi đã sai rồi. Chẳng những sai, hơn nữa còn cực kỳ sai, cực kỳ sai!”