Cũng ngay giây phút này, ông ta mới phát hiện biển học vô bờ, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn, núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Nhưng ông ta lại biết nhiều hơn thế.
Bởi vì ngoài những bản lĩnh nhìn thấy được của Linh Diên, nàng còn có Nghịch Thiên Thần Châm.
Kể từ khi không gian Huyên Băng thăng lên cấp bốn vào lần trước, nàng lại mất hết nội lực một tháng, trong khoảng thời gian này lại bận rộn chăm sóc Đỗ Ẩn, vì vậy khiến nàng không để ý tới thần khí nghịch thiên của mình. Đợi đến khi nàng dùng suy nghĩ tiến tiến vào không gian Huyền Băng mới phát hiện ruộng thuốc lại mở rộng không chỉ một lần. Hiện tại có thể nhìn ra nàng đã có một ruộng thuốc lớn ít nhất năm mẫu.
Mà dưới sự trợ giúp của Huyền Băng Thần Châm, hệ thống quét cơ thể bệnh nhân cũng càng nhạy bén hơn trước. Điều khiến Linh Diên vui mừng chính là sau cấp bốn, không gian lại có thêm một tác dụng lúc trước không có.
Lúc đối mặt với những chứng bệnh đơn giản, không gian sẽ tự động phối thuốc. Số dược liệu này đều được lấy ngay tại chỗ, chỉ cần là dược liệu mà không gian có thì đều có thể sử dụng. Chỉ có điều không cần nàng ra tay mà sẽ tự động biến thành đan dược, giảm bớt công sức đáng kể. Đương nhiên, nếu không gian thiếu loại dược liệu nào, Tiểu Băng Dực sẽ thông báo với nàng qua hệ thống.
Điểm đáng tiếc duy nhất chính là chức năng khác thường trên người nàng, năng lực đặc biệt có thể hấp thụ bệnh khí trong cơ thể đối phương vẫn không có bất kỳ phát triển nào. Số lần sử dụng mỗi tháng vẫn là một lần.
Đương nhiên, hệ thống còn có một chức năng khác là lập đơn thuốc tương ứng cho các loại dược liệu được gieo trồng trong không gian, sau khi được hệ thống xét duyệt thông qua sẽ đạt tới yêu cầu thăng cấp, sau đó không gian hệ thống sẽ đổi thành thuốc Tây. Đây chính là thay đổi từ Trung y sang Tây y.
Nhưng mấy ngày nay những thứ nàng có thể đổi đều giới hạn trong các loại thuốc, hơn nữa đều dừng lại ở ranh giới cấp bốn. Về phần các loại phần thưởng như thiết bị y tế vẫn chưa nhìn thấy.
“Chủ nhân, người cố gắng thêm chút nữa, đến khi không gian thăng lên cấp năm sẽ xuất hiện nước Sinh Mệnh có thể kéo dài mạng sống.
Lúc giọng nói của Tiểu Băng Dực vang lên trong linh hải của Linh Diên, động tác khuấy thuốc của nàng khựng lại giây lát: “Ngươi nói gì? Nước Sinh Mệnh?”
“Phải, là nước Sinh Mệnh. Mỗi giọt nước Sinh Mệnh này giọt đều quý giá, nó thăng cấp theo diện tích của ruộng thuốc. Mấy ngày qua, tổng cộng người đã mở rộng mười sáu ruộng thuốc, chờ đến lúc cấp năm chính là hai mươi ruộng thuốc. Vì vậy, mỗi ngày sẽ có hai mươi giọt nước Sinh Mệnh. Tuy rằng chỉ có hai mươi giọt nhưng đã đủ để người cứu người rồi. Mỗi giọt nước Sinh Mệnh đều quý giá vô cùng, không tới thời khắc mấu chốt thì không thể sử dụng.”
Ánh mắt Linh Diên đột nhiên sáng ngời: “Thế chẳng phải còn hữu hiệu hơn linh đan diệu dược sao?”
Cơ thể tròn vo của Tiểu Băng Dực lăn một vòng trong thức hải, mềm nhũn nằm rạp dưới đất.
“Nói thì nói vậy, nhưng thứ này cũng không phải chữa được trăm bệnh, dùng nhiều hơn không phải nước thần mà là thuốc độc. Chuyện này không vội, chờ người thăng cấp tự nhiên sẽ có giới thiệu cặn kẽ.”
Linh Diên không khỏi mất mát một trận, nhưng nàng cũng biết vạn vật trên thế gian đều có quy luật sinh tồn nhất định, đặc biệt là trong không gian.
“Vậy… sau cấp năm thì sao, còn có thứ gì tốt không?”
Tiểu Băng Dực duỗi móng vuốt nhỏ đầy lông của mình ra, cau mày suy nghĩ một lát rồi gật đầu với nàng.
“Có, còn có một con suối, tác dụng của con suối này tương đương với thuốc khử trùng, vô cùng thực dụng và hiệu quả.”
Ánh mắt Linh Diên lại sáng ngời: “Thuốc khử trùng? Thuốc khử trùng để rửa vết thương ấy hả?”
Tiểu Băng Dực tao nhã ngáp một cái, chậm rãi gật đầu với nàng rồi đưa bốn chân lên trời ngủ mất.
Linh Diên thông qua linh thức kiểm tra tình huống phát triển của dược thảo trong không gian Huyền Băng, đăm chiêu xoa cằm.
Thuốc cần dùng cho ca phẫu thuật lần thứ hai của Đỗ Ẩn cơ bản đã chuẩn bị thỏa đáng. Thứ duy nhất nàng thiếu chính là một bộ dụng cụ phẫu thuật và một bộ dụng cụ truyền dịch. Tuy rằng nàng đã lừa được không ít thứ từ chỗ Công Tử Diễn, nhưng dù sao nó cũng không phải đồ từ hệ thống, đặc biệt là đồ hệ thống còn được sản xuất riêng cho tình trạng bệnh của Đỗ Ẩn. Đó là những dụng cụ phẫu thuật còn tinh xảo hơn đồ của Công Tử Diễn.
Nhưng để đổi hai bộ dụng cụ này nàng còn phải hoàn thành các nhiệm vụ do không gian ban bố. Muốn hoàn thành nhiệm vụ cứu giúp tất nhiên Linh Diên phải ra ngoài, như vậy thời gian phẫu thuật nhất định phải dời lại. Cũng may nàng phối không ít thuốc, chuyện dời lại này cũng không có gì to tát.
Nhiệm vụ của bộ dụng cụ phẫu thuật do hệ thống ban bố là giúp đỡ bệnh nhân chủ động tìm đến sự giúp đỡ của nàng, độ khó của ca bệnh cũng phải từ ba sao trở lên. Sau khi cứu xong là có thể nhận được bộ dụng cụ phẫu thuật. Mà bộ dụng cụ truyền dịch thì cần nàng tìm kiếm bệnh nhân có độ khó từ bốn sao trở lên. Tương tự với nhiệm vụ trước, cũng là sau khi cứu xong mới có thể nhận được.
Đương nhiên, chẩn đoán cấp sao là do hệ thống quyết định. Nói cách khác, nàng không có quyền này. Nếu muốn đạt được phải thăm dò liên tục mới biết cuối cùng cái gọi là ba sao là khoảng bệnh lý thế nào.
Linh Diên nhức đầu xoa mi tâm, vốn nàng tưởng rằng mình có thể hoàn thành liền một mạch, bây giờ xem ra không đơn giản như vậy!
Nhưng tác dụng của dụng cụ y tế là mấu chốt của toàn bộ ca phẫu thuật, cho dù là Linh Diên cũng không qua loa được.
Nàng không có thời gian kéo dài, vì vậy đi tìm Hắc lão thương lượng một chút.
Cũng may Vệ Giới không hạn chế nàng quá nhiều, ra ngoài cũng không khó.
Muốn tìm được bệnh nhân nhanh chóng và chính xác nhất, nơi tốt nhất chính là y quán. Mặc dù bệnh nhân trong y quán ở dân gian không có quyền có thế như của Thái y viện, nhưng lại có không ít bệnh lý linh tinh. Chỉ cần nàng muốn, hoàn thành hai nhiệm vụ này vẫn rất dễ dàng.
Y quán nằm ở phụ cận cửa thành, đợi đến khi Linh Diên chạy tới thì cửa thành đã đóng, đúng lúc nghe thấy tiếng cửa thành bị đập rung lên ầm ầm, động tác mạnh, âm thanh vang, vừa nghe đã biết là người luyện võ.
Thị vệ thủ thành từ chối mở cửa, nhưng không biết đối phương nói gì, bọn họ lập tức vội vã mở cửa thành.
Trong nháy mắt cửa thành mở ra, một hàng kỵ binh với tốc độ cực nhanh đi trước mở đường, theo sát phía sau là một chiếc xe ngựa. Đằng sau đội ngũ này còn có hơn hai mươi thị vệ chạy theo, sắc mặt mỗi người đều căng thẳng, không nói lời nào chỉ lo chạy. Nhìn từ đám binh sĩ dẫn đầu và quy mô của xe ngựa, người trên xe không phú cũng quý, hơn nữa rất có thể là người trong triều đình.
Linh Diên vừa thấy là người của triều đình liền không có hứng thú, theo bản năng nắm cương ngựa tránh sang một bên. Nhưng lúc chiếc xe ngựa này chạy lướt qua nàng, một mùi máu tươi nồng nặc khiến nàng nhíu mày theo bản năng. Trúng độc?
Lúc này, người trên đường vẫn chưa tản đi, tốp năm tốp ba chuẩn bị về nhà. Có người nhìn thấy đội nhân mã này lập tức kinh ngạc kêu lên.
“Đây, đây chẳng phải là xe ngựa của Dung thân vương phủ ư? Sao lại vội vã như vậy, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Linh Diên vốn không định lo chuyện bao đồng vừa nghe thấy Dung thân vương phủ thì bước chân hơi dùng lại. Dung thân vương phủ? Sao lại quen tai như vậy?
Ánh mắt Linh Diên lóe lên, nhớ lại, trước khi nàng đến nước Tư U cũng đã tiến hành điều tra cặn kẽ về hoàng thất nước Tư U. Lúc nhắc tới Dung thân vương chẳng những không có bất kỳ tin tức tiêu cực nào mà điều được lưu truyền là Dung thân vương nổi tiếng cương trực công chính thế nào, gần gũi với mọi người ra sao. Một người như vậy, quả thực đáng để nàng ra tay giúp đỡ.
Nhưng nói đi nói lại mặc dù Vệ Giới và Vệ Tử Hằng là huynh đệ ruột, nhưng rõ ràng Vệ Tử Hằng thân thiết với Vệ Du Sâm hơn một chút. Đặc biệt đáng nhắc tới chính là ngôi vị hoàng đế của Vệ Du Sâm còn do Vệ Tử Hằng nhường lại.
Lúc này Vệ Tử Hằng xảy ra chuyện, Vệ Giới sẽ có thái độ gì?
Bây giờ nàng là Phượng vương phi, đương nhiên phải cân nhắc tới lợi ích của Vệ Giới.
Theo danh tiếng của nàng, Vệ Tử Hằng xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên sẽ tới nhờ giúp đỡ. Linh Diên nghĩ tới đây thì lập tức thay đổi tuyến đường, trở về Phượng vương phủ.
Quả nhiên, bên này nàng vừa vào cửa, Lam Dục đã vội vàng ra đón: “Vương phi nương nương, người trở lại rồi, vương gia đang tìm người đấy!”
Linh Diên nghe xong chân không ngừng bước định đi về hướng Hiên Viên các, không ngờ Lam Dục lại nói: “Vương gia ở tiền sảnh, người Dung thân vương phủ vừa đi.”
Linh Diên nhướng mày, thầm nghĩ động tác của Dung thân vương phủ thật là nhanh.
Lúc Linh Diên đến tiền viện, Vệ Giới đang chắp tay sau lưng đứng dưới ánh trăng, nhìn trăng tròn trên đầu, không biết đang nghĩ gì.
Cơ thể cao lớn của hắn đứng đón gió, áo đen tóc huyền nhẹ nhàng phất phơ trong gió hè oi bức, quanh người tản ra khí thế không giận mà uy, quét sạch cái nóng bức bối đêm hè của Linh Diên đang dến gần.
Linh Diên nhìn một bên mặt dữ tợn lạnh như băng của hắn, nói khẽ: “Vừa rồi ta đã thấy, hình như Dung thân vương trúng kịch độc, ngàn cân treo sợi tóc. Ngươi… có sắp xếp gì không?”
Vệ Giới nghiêng đầu, cặp mắt hờ hững lạnh nhạt đảo qua mặt nàng: “Ngươi đi đi. Đại ca ông ấy, trông cậy vào ngươi.”
Vệ Du Sâm đứng thứ hai, Vệ Tử Hằng là hoàng trưởng tử của tiên đế, Vệ Dật đứng hàng thứ ba, mà Vệ Giới thì đứng thứ bảy. Lão tứ, lão ngũ và lão lục đã sớm bị lưu đày tới các nơi làm quận vương, không có thánh chỉ không được vào kinh. Dưới Vệ Giới còn hai vị hoàng tử, một mười sáu, một mười lăm, đều bị Vệ Du Sâm chèn ép tới không thể trở mình. Có thể nói, bây giờ hoàng tử cùng thế hệ với Vệ Du Sâm còn hoạt động trên triều đình cũng chỉ có hai người Vệ Tử Hằng và Vệ Giới.
Vệ Tử Hằng có ý nghĩa đặc biệt với Vệ Du Sâm, trong khi Vệ Giới là thiếu niên có tài quân sự. Hắn ta không thể bỏ qua một nhân tài có thể giúp đỡ cho binh lực nước Tư U.
Đừng thấy thường ngày Vệ Giới không thường qua lại với Vệ Tử Hằng, nhưng Linh Diên lại cảm giác được hắn cũng không căm ghét vị huynh trưởng này.
Linh Diên kinh ngạc nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Đại ca bị người ta tính kế, đột nhiên trúng độc, thái y trong cung và đại phu vương phủ đều bó tay…”
Một câu ngắn ngủn của hắn đã khiến Linh Diên rõ ràng, nàng nhìn hắn: “Ta đi lấy hòm thuốc rồi xuất phát.”
Nói xong, nàng không quay đầu lại chạy về phía Dược viên, Vệ Giới sau lưng nhìn Lam Dục: “Sắp xếp xong xuôi chưa?”
“Xin vương gia yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Vệ Giới hơi gật đầu, vạt áo màu đen phất qua, người đã đi về phía cửa chính.
Đến khi Linh Diên thu xếp ổn thỏa lên xe ngựa, bất ngờ bị Vệ Giới đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong làm giật mình: “Sao ngươi cũng ở đây?”
Vệ Giới lạnh nhạt nhìn nàng, không nói gì mà dặn Thanh Thần bên ngoài xe: “Xuất phát.”
Linh Diên xấu hổ, cũng không hỏi nhiều, đàng hoàng ngồi đó, trong lòng nàng vẫn đang nghĩ: Chẳng lẽ là vì đại ca trúng độc nên ảnh hưởng tâm trạng?
Những nàng nghĩ lại, tính tình của người này vô cùng khó lường, lúc bình thường thì rất bình thường, lúc không bình thường thì tính tình kia hận không thể khiến người ta nghiến răng nghiến lợi. Nàng dứt khoát ngậm miệng.
Hai người im lặng cả quãng đường, chỉ tốn thời gian một chén trà đã đến một con đường liền kề, con đường này cùng cấp bậc với con đường của Phượng vương phủ, là khu tụ tập hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý của kinh thành.
Bên này hai người còn chưa xuống ngựa, quản gia của Dung thân vương phủ đã ra đón. Ông ta vừa nói xin lỗi vừa giải thích vương phi đang ở Lê Vu viện chờ hai người, cũng để lộ lát nữa hoàng thượng và thái hậu cũng đến.
Vệ Giới “Ừ” một tiếng xem như đáp lại, Linh Diên lại kéo ông ta qua hỏi một chút về tình huống của Vệ Tử Hằng.
Trong lúc hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới Lê Vu viện.
Dung vương phi Ninh Thục Viện nghe thấy động tĩnh lập tức mang theo đôi mắt sưng đỏ ra đón. Bà nhìn thấy Vệ Giới thì khàn giọng nói: “Thất đệ, đệ tới rồi.”
Vệ Giới gật đầu với Ninh Thục Viện: “Hoàng tẩu, đây là Linh Diên.”
Dứt lời, hắn không quên túm cổ áo sau gáy của Linh Diên, nhấc nàng đang cầm hòm thuốc tới trước mặt Ninh Thục Viện.
Linh Diên vội vàng vấn an Ninh Thục Viện: “Hoàng tẩu, ta là Linh Diên.”
Ninh Thục Viện nhìn Linh Diên mặc y phục cùng màu với hoàng đệ trước mặt, lại nhìn gương mặt xem ra không khác mấy so với lời đồn của nàng, lập tức kích động kéo nàng vào chủ viện.
Ninh Thục Viện vừa đi vừa nghẹn ngào nói: “Thất đệ muội, lát nữa hai chị em dâu chúng ta sẽ hàn huyên sau. Ngươi mau vào xem hoàng huynh của ngươi một chút đi, ông ấy nôn rất nhiều máu, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Ninh Thục Viện nói xong hốc mắt liền ửng đỏ, sau đó nước mắt rơi xuống. Linh Diên nhìn thấy vội vàng nắm thật chặt tay bà, an ủi: “Hoàng tẩu yên tâm đừng sốt ruột, để ta xem hoàng huynh.”
Cho dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng Linh Diên lại hoàn toàn không xa lạ với Ninh Thục Viện này.
Trên tư liệu nói vị Dung vương phi này có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền lành, bây giờ xem ra không hề nói quá, vừa nhìn đã thấy là người dễ đối phó. Đặc biệt là rõ ràng tình huống nguy cấp nhưng vị vương này lại tỏ ra rất tỉnh táo, không nóng không vội, có điều lòng bàn tay bà đã căng thẳng tới đổ mồ hôi, đủ để thấy bà không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Đều nói vợ chồng Dung thân vương phu thê tình thâm thế nào, bây giờ xem ra hoàn toàn không phải giả.
Ninh Thục Viện rưng rưng gật đầu, tự mình đưa Linh Diên với Lê Vu viện. Bọn họ mới vào viện tử đã thấy trên hành lang có mấy vị đại phu đang châu đầu ghé tai, nghiên cứu thảo luận bệnh tình. Khi thấy Ninh Thục Viện bọn họ vội vàng khom người cúi đầu, nhỏ giọng vấn an: “Vương phi.”
“Ừ, các ngươi tạm thời lui ra đi, ở đây không cần các ngươi. Có sắp xếp gì ta sẽ phái người báo tin.”
Chúng đại phu kinh ngạc ngước mắt, đều muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Linh Diên bên cạnh vương phi và Vệ Giới sau lưng bọn họ thì bỗng dưng im bặt, cung kính trả lời: “Vâng, vương phi.”
Kinh thành đã sớm lưu truyền dung mạo Linh Diên kỳ lạ xấu xí cỡ nào, cùng với y thuật không thể khinh thường của nàng. Cho dù là thái y hoàng cung hay đại phu dân gian đều hiếu kỳ về vị Phượng vương phi này từ lâu, nhìn giờ nhìn thấy Vệ Giới đứng đó còn có gì không hiểu?
Sau khi cả đám hành lễ với Vệ Giới thì cung kính lui xuống, sau đó ma ma và nha hoàn bên cạnh vương phi lập tức cho người hầu lui xuống, viện tử thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Linh Diên tiến vào chủ viện của Lê Vu viện lập tức ngửi thấy mùi máu tanh ngập tràn trong không khí, nàng nhíu mày.
Loại độc này là độc gì!
Trong nháy mắt cửa đóng lại, sắc mặt Ninh Thục Viện đột nhiên tái nhợt. Bà kích động kéo tay Linh Diên, lo lắng nói:
“Đệ muội, ta biết y thuật của ngươi không tầm thường, hi vọng ngươi cứu vương gia của bọn ta. Cầu xin ngươi, hai đứa con trai của ta đều không ở bên cạnh, vương gia lại đột nhiên trúng độc, chuyện này thật quái dị. Ta thật sự không dám dùng thái y trong cung, cả những đại phu vừa nãy cũng vậy. Ta rất lo lắng, hy vọng duy nhất của ta chính là ngươi. Đệ muội, ta cầu xin ngươi, nhất định phải cứu sống vương gia nhà bọn ta!”
Dứt lời, bà ra vẻ muốn quỳ xuống. Linh Diên thấy thế vội vàng vươn tay giữa chặt Ninh Thục Viện: “Hoàng tẩu, người làm gì vậy? Mau đứng lên trước đi, để ta xem bệnh tình của vương gia đã được không?”
Ninh Thục Viện nghe thấy thế chợt phản ứng lại, vừa lau nước mắt vừa kéo Linh Diên vào phòng trong: “Xem ta này, suýt chút nữa quên mất chính sự rồi. Đệ muội nhắc đúng, mời đệ muội đi theo ta, đi theo ta.”
Sau khi mọi người vào phòng trong, chân mày nhíu chặt của Linh Diên không hề hạ xuống. Nhất là khi nhìn thấy Dung thân vương nằm trên giường mặt mày đã xanh đen, gương mặt từ trước đến nay không lộ rõ vui mừng cũng thay đổi trong nháy mắt.
Linh Diên lập tức thăm dò mạch đập của Dung thân vương để xác định suy đoán của mình. Sau khi nàng thăm dò, trong đôi mắt đen hiện lên một vệt sáng mờ tĩnh mịch khó dò.
Thế mà không phải độc mà là cổ.
“Sao rồi đệ muội? Cuối cùng vương gia nhà ta bị sao vậy? Tại sao nhiều đại phu như vậy cũng không nhận ra đây là độc gì? Rõ ràng trước khi đi vương gia vẫn khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại phát độc chứ? Ban nãy ông ấy nôn ra rất nhiều máu đen…”
“Máu đâu?” Linh Diên bất chợt ngẩng đầu, Ninh Thục Viện nao nao: “Máu? A, máu, ở bên cạnh, ta lập tức phái người đi lấy.”
Đại phu ắt phải dùng số máu độc kia, vì vậy bà không tùy tiện vứt bỏ.
Sau khi Ninh Thục Viện trải qua chuyện này làm việc càng cẩn thận, cho dù cầm một cái ống nhổ cũng không mượn tay người khác mà tự làm.
Nhưng Linh Diên nhìn thấy hành động này của bà lại không khỏi hơi nhíu mày, lập tức lấy ra bột phấn màu trắng rắc vào chậu nước sạch bên cạnh, nói với Ninh thị: “Máu này có chứa vật kịch độc, kính xin hoàng tẩu hãy rửa tay trừ độc, đừng chạm vào bất kỳ đồ vật gì nữa, giao cho hạ nhân là được rồi.”
Ninh thị kinh ngạc nhìn Linh Diên, dường như không ngờ rằng đệ muội này lại có tâm tư kín đáo và thiện lương như vậy, lập tức nảy sinh vài phần hảo cảm với nàng.
“Vậy thì cảm ơn đệ muội.”
Linh Diên không để ý tới bà nữa, bởi vì giờ phút này mắt nàng đã khóa chặt vào máu đen đã đông lại thành khối, phát ra mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn trong ống nhổ.
Đối với cái này, dường như Linh Diên không có phản ứng nào, còn thò tay chạm vào thử, cầm trong tay nắn bóp, sau đó nhẹ nhàng ngửi một cái.
Lúc này, trong linh thức của nàng đã phân tích ra thành phần của máu độc này. Ca bệnh này được xếp bốn sao, nói cách khác là rất nghiêm trọng.
Theo hệ thống chữa bệnh và phân tích máu độc, loại độc này đã tiềm tàng trong người mấy năm. Không, nói chính xác hơn là cổ này tự nhiên phát độc, hẳn là đã chạm tới nhân tố ngoại lực nào có thể kích thích cổ độc của Dung thân vương. Thứ này có thể là một loại độc khác, cũng có thể là người, càng có thể là vật.
Hiện tại Dung thân vương đang rơi vào trạng thái hôn mê, vì vậy không tiện phán đoán. Nhưng nàng có thể khẳng định, loại độc này không phải độc mà là một loại cổ độc Tây Vực cực kỳ bá đạo.
Mấy ngày nay nàng rõ ràng cảm giác được hệ thống không gian giỏi về Tây y. Những loại cổ xưa như cổ độc này thì không thể kiểm tra ra, việc này còn phải dựa vào kinh nghiệm tích lũy của bản thân nàng.
Thật không may, trước khi nàng xuyên qua vì cảm thấy hứng thú với cổ độc nên đã đặc biệt đến khu vực Tương Tây và đặc biệt ở lại đó mấy năm, cũng học hỏi được rất nhiều từ không ít người già.
Văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, cả những thuật cổ độc này cũng đã được lưu truyền xuống qua mấy ngàn năm phát triển.
Cổ độc còn độc hơn độc, cực kỳ bá đạo.
Kiếp trước nàng đã thấy không ít, nhưng số lần chính thức ra tay lại không nhiều lắm. Không ngờ rằng hôm nay có thể tận mắt thấy trên người Dung thân vương, xem như chuyến đi này không tệ.
Sau quá trình chẩn đoán bệnh dài dòng, lông mày Linh Diên càng nhíu càng chặt.
Trong lúc đó, Dung thân vương lại thổ huyết một lần, máu nôn ra không còn là máu tươi thường thấy mà là cục máu đen tuyền. Mùi của nó cực kỳ gay mũi, đủ để thấy đã trúng độc sâu, đến mức nguy hiểm tính mạng.
Ninh Thục Viện bên cạnh luôn chú ý tới biểu cảm của Linh Diên, tuy rằng không nhao nhao làm khó nhưng khăn tay trong tay bà đã bị bà sắp vặn rách vì căng thẳng.
Bên này Linh Diên vừa đứng dậy, bên kia Ninh Thục Viện đã ân cần bưng thuốc khử trùng tới: “Thất đệ muội, mau, mau rửa tay.”
Chương 296: Quỷ Y tới cửa
Linh Diên cảm thấy phản ứng của Ninh Thục Viện rất kỳ quái: “Hoàng tẩu, thế này sao được chứ?”
“Không sao, không sao đâu. Mau, mau rửa tay đi. Rửa xong rồi thì có thể nói cho ta biết tình hình của vương gia không?”
Linh Diên cho tay vào chậu nước do Ninh Thục Viện bưng tới, rửa tay.
Sau khi Ninh Thục Viện bưng chậu đi, còn có ý tốt mà đưa khăn tay qua. Hành động không để ý tới thân phận như vậy khiến Linh Diên vô cùng kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng không khỏi nảy sinh mấy phần hảo cảm với bà.
Kéo Ninh Thục Viện đi ra khỏi nội thất, thoáng chốc không khí liền trở nên trong lành hơn rất nhiều. Linh Diên biết có che giấu cũng vô dụng, liền nói hết đầu đuôi ngọn ngành tình hình chẩn đoán bệnh vừa rồi ra cho bà nghe.
Nghe Linh Diên nói xong, Ninh Thục Viện sửng sốt ngây ra cả một khắc rồi mới nhìn về phía nàng với gương mặt trắng bệch.
“Sao lại… nghiêm trọng như vậy? Lại còn là… còn là cổ độc nữa. Ông trời ơi… vương gia… vương gia trúng loại độc này khi nào vậy?”
Linh Diên nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhìn Ninh Thục Viện, nói: “Hoàng tẩu, theo suy đoán của ta thì ít nhất độc này đã ẩn trong cơ thể chừng mười lăm năm rồi.”
Đồng tử của Ninh Thục Viện đột nhiên co lại, lập tức đứng bật dậy: “Ngươi nói gì cơ? Mười lăm năm sao? Mười lăm năm? Làm sao có thể như vậy được?”
Nhưng rất nhanh, nước mắt bà đã không chịu nổi áp lực quá lớn này mà tuôn rơi lã chã.
Cảnh tượng này khiến Linh Diên nhìn thấy mà cũng bất giác rưng rưng nước mắt.
“Thật sự là từ mười lăm năm trở lên đó, chắc chắn không thể ít hơn được. Loại cổ độc này đến từ Tây Vực. Cụ thể là độc gì thì còn cần ta phân tích từng chút một đã.”
Lời của Linh Diên còn chưa dứt, Ninh Thục Viện đã cuống cả lên mà mở to đôi mắt sưng đỏ, kéo nàng một cái.
“Thất đệ muội, ngươi nói cho ta biết đi, bệnh của vương gia, ngươi có nắm chắc không? Vương gia nhà chúng ta… ông ấy… ông ấy còn sống được bao lâu nữa?”
Linh Diên tính toán một hồi: “Nhìn theo tình hình trước mắt thì ta nắm chắc được bốn phần. Nếu có thể phân tích được thành phần của độc thì có thể nâng lên đến tám phần.”
“Thật… thật sao?” Ninh Thục Viện hưng phấn mở to mắt nhìn nàng. Với bà mà nói, cho dù chỉ có một phần hi vọng thì bà cũng phải cố gắng đến cùng. Huống hồ gì hiện giờ có bốn đến tám phần hi vọng, thân là thê tử, tất nhiên bà phải dốc hết sức ủng hộ Linh Diên.
Nghĩ tới đây, bà nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt nhìn nàng đăm đăm.
“Thất đệ muội, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sống trong viện tử của ta luôn đi. Bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản ngươi được. Ngươi yên tâm, có cần gì thì cứ dặn dò ta. Trách nhiệm của ta chính là đẩy hết những nhân tố bên ngoài kia ra, sẽ không để bất kỳ ai đến làm phiền ngươi. Đệ muội, tính mạng của vương gia nhà ta, ta… ta… ta xin nhờ ngươi đó!”
Ninh Thục Viện đang lúc đau lòng, liền quỳ xuống với vẻ mặt đầy biết ơn. Linh Diên đâu thể cho phép bà làm vậy, ra sức kéo bà lên.
Ninh Thục Viện không nhịn nổi nữa, đổ gục lên vai Linh Diên mà khóc hu hu.
Tiếng khóc đau thương, chua xót, khiến người nghe cũng bất giác dâng lên một cảm giác đè nén vô danh trong lòng.
Đêm đó, Linh Diên đã thương lượng với Vệ Giới, tạm thời nàng sẽ ở trong Dung vương phủ. Vệ Giới xác nhận Đỗ Ẩn tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng xong thì liền đồng ý.
Có thể nhìn ra được, trong lòng Vệ Giới, mạng của hoàng trưởng huynh này còn chưa quan trọng bằng mạng của Đỗ Ẩn. Về phần vì sao hắn lại để nàng ở lại, đại khái chắc cũng là nể tình ơn cứu mạng của thái hậu năm đó.
Cơ bản là vì nàng nói mười lăm năm khiến Ninh Thục Viện đã có tính toán. Sáng ngày hôm sau, phòng vệ của cả Lê Vu viện đã tăng lên ít nhất ba, bốn lớp lực lượng phòng vệ so với ngày hôm qua.
Đến khi bệnh tình của Dung thân vương đã tạm thời ổn định lại, Ninh Thục Viện mới có thời gian rảnh để gửi thư cho hai đứa con trai của mình.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, e rằng hai đứa con trai của bà đều sẽ quay về đây. Nếu không, để lại mấy đứa con của vợ lẽ trong phủ, chẳng phải sẽ lật trời hay sao?
Có điều những đều này để không phải điều bà coi trọng. Đối với bà mà nói, ai hạ độc mới là việc khiến bà tò mò hơn.
Dung thân vương Vệ Tử Hằng năm nay đã bốn mươi ba tuổi rồi, là đứa con trai ruột duy nhất của đương kim thái hậu. Cho dù nay đã tới tuổi trung niên, nhưng hình tượng dáng vẻ hiên ngang, tao nhã vô cùng của ông vẫn y như xưa không hề giảm sút. Cho dù nay nằm trên giường, trừ sắc mặt trắng bệch ra, vương phi vẫn chăm chút cho ông gọn gàng lạ thường. Ông không hề có chút dáng vẻ nào của người đang bệnh tình nguy kịch, khiến người khác nhìn vào đều không nhịn được mà sinh lòng kính ngưỡng.
Chỉ là, một người như vậy, sao lại trúng cổ độc đến từ Tây Vực?
Theo những gì bà biết, Tây Vực rất ít khi đặt chân vào đại lục Tứ Phương, từ trước đến nay vẫn luôn giữ khoảng cách tuyệt đối với đại lục Tứ Phương.
Do quốc gia của bọn họ quá nhỏ, hằng năm trừ việc tiến cống cho bốn nước ở đại lục một số lượng mỹ nữ, dê bò ngựa, vân vân nhất định ra thì còn phải tiến cống cho Long đế quốc nhiều lợi ích hơn nữa. Đương nhiên cũng không thể thiếu được vô số vàng bạc châu báu. Mục đích chính là để có thể sinh tồn được trong tình cảnh ngặt nghèo trước mắt.
Nhưng sao Dung thân vương lại vô duyên vô cớ phát bệnh vì cổ độc?
Còn nữa, hôm qua ông đã đi đâu về?
Trên đường đã xảy ra chuyện gì? Tiếp xúc với ai?
Mười lăm năm trước đã trải qua chuyện gì?
Những điều này chắc đều có manh mối để lần theo. Nếu không làm rõ, bà biết phải tra tìm nguyên nhân thế nào đây?
Chỉ là nếu hỏi, sợ rằng sẽ liên lụy đến bí mật của hoàng thất…
Tuy bà không phản đối chuyện tiếp xúc, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dùng phương thức này để chính thức dung nhập vào nội bộ Vệ thị. Đặc biệt là quan hệ giữa Vệ Giới và Vệ Tử Hằng hình như cũng không tốt như trong tưởng tượng của bà.
Phải làm thế nào mới được đây?
Nhưng nếu Vệ Giới đã đồng ý để Linh Diên tới thì cho thấy rõ hắn chủ trương để nàng cứu người. Nếu đã như vậy, vẫn nên đợi bệnh tình của Dung thân vương ổn định rồi lại nói tới chuyện khác nhau nhỉ?
Tuy Dung thân vương trúng độc đã không phải ngày một ngày hai nữa rồi, nhưng vì lí do an toàn, Linh Diên vẫn vô cùng tận chức tận trách mà triệt để tra xét viện tử của Dung thân vương và cả viện tử của vương phi một lượt. Đương nhiên là chẳng có bất kỳ phát hiện gì cả. Ngược lại vì hành động này mà khiến vương phi như gặp phải đại địch. Trừ giữ lại những người mình tín nhiệm ra, những người khác đều bị bà đuổi ra ngoài hết.
Vì không tra ra được căn nguyên, phân tích mà hệ thống không gian đưa ra cũng chỉ là phiến diện, cho nên trước mắt việc duy nhất Linh Diên có thể làm chính là dùng châm bạc khống chế cổ độc của Vệ Tử Hằng.
Cứ như vậy, mỗi ngày mười hai canh giờ, ít nhất có đến một nửa thời gian là trên người ông đều cắm đầy châm bạc.
Nhưng tiếp tục như vậy thì cũng không phải là cách.
Đêm đó, Linh Diên đã tìm tới Dung thân vương phi, muốn tìm hiểu về những chuyện bất thường đã xảy ra với Dung thân vương mấy năm nay. Thậm chí, ngay cả đêm xảy ra chuyện không may đó cũng không thể bỏ qua được.
Sau khi Ninh Thục Viện nghe xong, bà đã im lặng ước chừng đến một khắc rồi mới áy náy nói với Linh Diên: “Thất đệ muội à, không phải ta không tin tưởng ngươi, chỉ là chuyện này liên quan quá rộng, mà nếu ngươi biết thì thật sự cũng không có lợi cho ngươi. Cho nên vì lí do thật trọng, ta cần trưng cầu ý kiến của hai đứa con trai ta đã. Không biết như vậy ngươi có chấp nhận không?”
Linh Diên nghe xong liền gật gật đầu rất tự nhiên: “Hoàng tẩu nói rất phải. Nếu Linh Diên không phải bất đắc dĩ, cũng không có ý tìm hiểu đâu. Chỉ là độc của vương gia thật sự quá kỳ quặc rồi…”
Linh Diên còn chưa nói dứt câu, Ninh Thục Viện đã cắt ngang lời nàng: “Đệ muội, ngươi không cần tự trách đâu. Ngươi và Phượng vương là người như thế nào, trong lòng ta và mọi người đều hiểu, trước nay cũng chưa từng đề phòng hai người. Chỉ là chuyện này… haiz… vài ba câu cũng không nói rõ được. Tóm lại, người nên tự trách là ta mới phải. Ngươi nói đúng, thân là người hành y, đây là một quá trình chẩn đoán bệnh của các ngươi. Thực ra hai ngày nay ta đã định nói với ngươi vài chuyện, nhưng không phải là vì vương gia đột nhiên phát độc, khiến ta không thể không thận trọng hay sao? Ngươi yên tâm đi, cho ta thời gian hai ngày nữa. Trong hai ngày, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Trong vòng hai ngày, thư của Vệ Ly và Vệ Diệp chắc cũng đến nơi được rồi nhỉ?
Linh Diên gật đầu: “Vậy thì làm phiền hoàng tẩu rồi.”
Nếu đã như thế, nàng cũng đành dùng cách của mình, khống chế độc tố của Dung thân vương trước đã, đề phòng tốc độ lan ra của nó. Mà muốn làm được việc này thì còn cần…
“Hoàng tẩu, ta còn cần người giúp ta chuẩn bị một vài loại thuốc…”
Dù Ninh Thục Viện đã đưa thư tới cho thái hậu và hoàng thượng, nói bệnh tình của Dung thân vương đã được khống chế, nhưng thái hậu thương nhớ con trai, làm sao có thể không đến được?
Đặc biệt là trước đó còn có nhiều thái y tới như vậy, làm sao thái hậu có thể không biết chứ?
Bà liền chạy tới vương phủ ngay lập tức.
Vệ Giới ra khỏi Dung thân vương phủ, vốn muốn quay về Phượng vương phủ, nhưng trên đường đi ngang qua Thượng Quan phủ, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó. Khi hắn đang định nắm chặt dây cương tung người xuống ngựa thì bỗng nhớ ra thân phận của Thượng Quan Tình Hi, động tác của hắn chợt cứng đờ.
Nhìn sắc trời, đoán chừng còn chưa tới một canh giờ là trời sáng rồi. Nghĩ tới đây, hắn liền nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho Thanh Thần.
“Các ngươi về trước đi, ta có chút chuyện cần làm.”
Đến khi xe ngựa của Phượng vương phủ rời đi, vạt áo đen của Vệ Giới mới bay tung lên, hóa thành một cơn gió, biến mất ở bức tường cao của Thượng Quan phủ.
Lực lượng ám vệ canh gác ở Tình các rõ ràng đông hơn nhiều so với những nơi khác trong Thượng Quan phủ. Nhưng đối với một người mạnh như Vệ Giới mà nói, căn bản, những điều này căn bản chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Đừng thấy Vệ đại gia còn đang mang nội thương, nhưng đối với hắn, ra vào Tình các là vô cùng đơn giản.
Sau khi Vệ Giới vào phòng, Thượng Quan Tình Hi mới cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Vì trước đó đã có người bẩm báo với nàng rằng Dung thân vương phủ xảy ra chuyện, cho nên khi Vệ Giới tới, nàng chẳng hề thấy lạ chút nào.
“Tình hình của Vệ Tử Hằng thế nào?”
Vệ Giới chậm rãi ngồi xuống bên chiếc bàn bát tiên, tự rót cho mình một chén trà. Sau khi thấm giọng, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đi từ trong bóng tối ra, người mà hắn có nhìn thế nào cũng không tìm ra được bóng dáng của mẫu thân năm đó.
“Có nha đầu Linh Diên ở đó, tạm thời còn chưa chết được. Có điều… nếu nói là cổ độc, chắc là sở trường của người đúng không?”
Thượng Quan Tình Hi kinh ngạc nhướng mày: “Ý ngươi là thứ Vệ Tử Hằng trúng là cổ chứ không phải độc sao?”
Vệ Giới nhẹ gật đầu: “Kết luận của Linh Diên là như vậy. Hơn nữa, cổ này đã chôn vùi trong cơ thể ông ấy mười lăm năm rồi. Người nói xem, có khi nào chuyện này có liên quan đến người đó không?”
Nhìn chung trong nửa đời của Vệ Tử Hằng, trước nay ông chưa từng hổ thẹn với ai bao giờ. Bất kể đối đãi với ai, ông cũng mang hình tượng của sứ giả hòa bình đầy vẻ độ lượng nhân từ. Một người như vậy, hắn không nghĩ ra được ông có thù với ai, mà ai sẽ có thù với ông. Vậy thì, người đáng nghi duy nhất chính là…
“Cổ mười lăm năm ư?”
Thượng Quan Tình Hi khó giấu được vẻ kinh hãi trong đáy mắt: “Là cổ gì? Có tra ra được chưa?”
Vệ Giới lắc đầu: “Khi ta rời đi thì vẫn chưa tra ra. Linh Diên nói là khá phức tạp, cần xác định thêm một bước rồi mới có thể đưa ra kết luận được.”
“Vậy ngươi tới đây là muốn kêu ta qua đó à?”
Vương Đống xoa cằm nghĩ ngợi một hồi: “Dung vương phủ… giờ vẫn chưa thể diệt được. Hơn nữa, giữa ta và Vệ Ly có hiệp nghị. Trong thời gian hắn rời kinh, ta có trách nhiệm bảo vệ Dung vương phủ. Vả lại…”
“Vả lại cái gì?”
Thượng Quan Tình Hi đầy vẻ không quan tâm, vuốt mái tóc đen dài của mình, ngồi xuống trước mặt hắn. Vì nàng cúi thấp đầu, cho nên không hề chú ý tới đôi mắt đột nhiên trở nên u tối của Vệ Giới.
“Vả lại, theo những gì ta điều tra được, lực lượng năm đó Vệ Dật để lại đã bị Vệ Ly biến thành của hắn rồi.”
Giọng của Vệ Giới không cao không thấp, không nhanh không chậm, lập tức khiến thân thể của Thượng Quan Tình Hi cứng đờ. Khi nàng nhìn về phía hắn, hắn đang híp mắt nhìn chằm chằm nàng không chớp.
Thượng Quan Tình Hi bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đến mức có hơi mất tự nhiên, khi định lảng tránh đi thì lại nghĩ tới kiếp này nàng ta đã không còn là Đỗ Vân Ca nữa, tại sao vẫn còn kiêng kỵ vì tên húy của người đó chứ?
Nghĩ tới đây, hai bàn tay nàng ta chống xuống bàn, chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vệ Giới: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Vệ Giới thoáng ngước mắt lên nhìn: “Không có gì, ý trên mặt chữ thôi. Ta biết trước nay người luôn có một thứ tình cảm không thể nói thành lời với tam hoàng thúc, đặc biệt là cái chết của ngài ấy còn là vì người nữa. Lẽ nào người không cảm thấy tại sao lực lượng của ngài ấy lại chuyển tới tay Vệ Ly sao?”
Thân thể Thượng Quan Tình Hi hơi lảo đảo.
Đôi mắt lạnh lùng sáng trong như ánh trăng gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Giới, tay nắm chặt mặt bàn theo bản năng: “Lan Nhi, ngươi có lời gì cứ nói thẳng. Trêu đùa mẫu thân của ngươi như vậy thật sự hay lắm sao?”
Vệ Giới cười khẽ, khóe môi hơi cong lên: “Theo những gì ta biết, mấy năm nay Vệ Ly vẫn luôn làm một số chuyện đối kháng với Vệ Du Sâm. Hơn nữa, Vệ Ly này không phải Vệ Ly kia. Mười sáu tuổi, vừa đúng lúc một vòng luân hồi bắt đầu. Người nói xem?”
Thượng Quan Tình Hi chợt cúi đầu, ánh mắt như điện xẹt, nhìn chằm chằm vào hắn: “Ý của ngươi là…”
Vệ Giới nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói trầm thấp thuần phác có mang theo mấy phần khàn khàn.
“Ta cũng chỉ là đoán thôi, không xác định lắm. Nhưng chắc người cũng biết, tuy Vệ Dật đã chết vì người, nhưng như vậy không có nghĩa ngài ấy là một kẻ nhu nhược. Ngược lại, lực lượng trước kia của ngài ấy không hề kém Vệ Du Sâm chút nào. Nhưng sau khi ngài ấy chết, những lực lượng đó cũng đã biến mất theo. Cho dù Vệ Du Sâm đã điều động lực lượng ẩn vệ của hoàng thất cũng không thể moi ra được lực lượng của Vệ Dật. Điều này cho thấy gì? Cho thấy trước khi Vệ Dật chết đã có sắp xếp rồi, mục đích chính là để đề phòng Vệ Du Sâm. Người nói xem, một lực lượng mà ngay cả Vệ Du Sâm cũng không cách nào điều động được, tại sao cuối cùng lại rơi vào tay tiểu tử Vệ Ly đó?”
“Nhưng Vệ Ly… ta… ta chưa từng liên hệ hắn với Vệ Dật. Cho dù giờ ngươi nói cho ta biết thì ta cũng không thể nào liên hệ công tử nhà giàu ăn chơi đó với Vệ Dật được. Lan Nhi, cái này… cái này đâu phải chỉ chênh lệch có ngàn dặm đâu chứ?”
Vệ Giới nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có một tia đùa cợt: “Chắc không phải là người vẫn cho rằng đời trước thế nào thì đời này chắc chắn sẽ phải như thế đó chứ? Vậy người thì sao? Tính cách bây giờ của người, có còn tìm thấy được chút bóng dáng nào của Đỗ Vân Ca hay không? Người còn như thế, làm sao hắn lại không thể được?”
“Nhưng… nhưng ta vẫn không tin. Sao hắn có thể sống lại được? Làm sao có thể như thế được?”
“Ta và người đều sống lại rồi, còn có gì là không thể nữa chứ?”
“Ngươi chắc chắn như vậy sao?”
Vệ Giới lắc chén trà trong tay với vẻ chẳng hề để ý, nói bằng giọng nhàn nhạt: “Cũng không phải, chỉ là có chút tò mò về hắn thôi. Ban đầu ta không hề chú ý tới hắn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà cái tên Vệ Ly lại không ngừng xuất hiện trong lời nói của thuộc hạ bên ta. Dần dà, ta đã nảy sinh hứng thú rất sâu sắc với tên tiểu tử này. Nhưng hắn trơn như một con lươn vậy, căn bản không bắt được bất cứ điểm yếu nào của hắn, thậm chí là hướng đi. Cho dù là lực lượng sau lưng hắn, cũng đã tổn phí thời gian gần năm năm của ta mới có thể bắt được. Khi ta phát hiện những việc hắn làm đều là đấu tranh với Vệ Du Sâm thì sự hứng thú ta dành cho hắn liền càng thêm sâu sắc hơn. Bất tri bất giác, hình như hai người bọn ta đã tiến tới cùng chung nhận thức. Ta có thể cưới được Linh Diên, công lao của hắn cũng không thể xem thường được. Về phần hắn có phải người mà người muốn tìm hay không thì tạm thời vẫn chưa thể đưa ra kết luận được. Có điều, người có thể mượn cơ hội này để dung nhập vào bên cạnh hắn…”
Lời Vệ Giới nói khiến đầu Thượng Quan Tình Hi thoáng chốc đã trở nên sáng suốt: “Ý của ngươi là để ta nhân cơ hội này mà vào Dung vương phủ sao?”
“Con người Vệ Tử Hằng này, trừ mắt nhìn hơi kém một chút, phò tá một người không nên phò tá ra thì đúng thật là không có tật xấu gì khác nữa. Đặc biệt là mấy năm nay, tuy ông ấy chưa từng giúp đỡ ta trước mặt, nhưng lại mượn tay thái hậu bảo vệ ta trưởng thành đến bây giờ. Ta có thể lên chiến trường cũng đều là công lao của ông ấy. Nếu thật sự tính ra thì ông ấy cũng là Bá Lạc* của ta đó. Một người như vậy mà chết đi thì không khỏi quá đáng tiếc rồi. Đặc biệt, tuy Vệ Ly luôn mắng ông ấy là già hom hem không ngừng, nhưng lại không che giấu được sự kính trọng đối với ông ấy. Nếu chúng ta đã có ý muốn hợp tác, vả lại ông ấy cũng từng giúp ta, tất nhiên là không thể trơ mắt nhìn phụ thân Vệ Ly đi tới chỗ chết rồi.”
Thượng Quan Tình Hi mấp máy môi, trong đôi mắt đẹp sâu thẳm tối tăm phảng phất như có bóng đêm vô tận, bao nhiêu tâm sự đều ẩn giấu trong đó, đè ép khiến nàng có chút thở không nổi.
Vệ Giới cũng không ép nàng ta, yên lặng ngồi đó đợi câu trả lời từ nàng ta.
Rõ ràng là đêm hè nóng bức, nhưng xung quanh hai người lại như bị gió lạnh vô biên bao vây lấy. Không ngoài dự đoán, những điều chợt lóe lên trong đầu họ đều là đủ chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Sau khi tâm tư ấy dần dần làm chủ đầu óc kiếp này của bọn họ, cuối cùng Thượng Quan Tình Hi đã đi ra từ trong hồi ức. Nàng ta nhìn chằm chằm Vệ Giới, trong giọng nói có xen lẫn cảm xúc phức tạp không thể nói rõ.
“Thân phận hiện giờ của ta, e là khó…”
“Theo những gì ta biết, không phải trên giang hồ còn có một Quỷ Y tới không thấy bóng đi không thấy hình sao?”
Thượng Quan Tình Hi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ý ngươi là kêu ta giả mạo…”
Vệ Giới cười như không cười, nhìn nàng: “Có gì không được chứ? Lẽ nào y thuật của người còn không bằng Linh Diên hay sao?”
Thượng Quan Tình Hi hơi nhíu mày: “Lan Nhi, mỗi nghề đều có sở trường riêng, dù là y thuật thì cũng phân ra rất nhiều chủng loại. Học là vô bờ, không có ganh đua so sánh gì để nói cả. Chỉ dựa vào những lời đồn trước đây, ta đã chắc chắn y thuật của Linh Diên này không thể coi thường được rồi. Nếu lúc này mà ngươi mời ta tới đó, chẳng phải là…”
“Cứu người vốn không thể chậm trễ. Người không cần băn khoăn quá nhiều đâu. Trời sắp sáng rồi, người nên cho ta một câu trả lời thẳng thắn rồi.”
Thượng Quan Tình Hi hít sâu một hơi, nhìn Vệ Giới, giọng nói khô khốc gượng gạo: “Nếu đã như vậy thì tạm thử một lần xem sao.”
Vệ Giới có được đáp án vừa ý, liền đứng dậy: “Một canh giờ sau, ta sẽ ở phòng chữ Thiên số một Túy Hương lâu chờ người tới. Ngoài ra, không cần quá chú ý ăn mặc, chỉ cần che đi dáng vẻ hiện tại của người là được rồi. Dù sao thì những lời đồn về dung mạo của Quỷ Y trên giang hồ nhiều lắm.”
Thượng Quan Tình Hi gật gật đầu: “Yên tâm đi, cái này ta hiểu rõ mà.”
Nhờ phúc của Linh Diên, Vệ Giới lợi dụng nàng ta như chuyện đương nhiên, mời Thượng Quan Tình Hi dưới thân phận Quỷ Y tới Dung thân vương phủ.
“Hoàng tẩu, vừa hay Phượng Trì tiên sinh ở kinh thành, Linh Diên đặc biệt tới cửa mời tiên sinh tới đây vì hoàng huynh đó.” Dứt lời, còn không quên nhìn Linh Diên một cái như cảnh cáo.
Trong lòng Linh Diên rất ấm ức. Hay lắm cái tên Vệ Giới này, ngươi thế này là rõ ràng muốn thăm dò ta đúng không?
Trước đây hoài nghi cũng thôi đi, mợ ngươi, lại còn thật sự tìm ra một Quỷ Y đưa tới cho nàng nữa. Hắn thế này chắc chắn là có ý muốn khiến nàng mất mặt.
Đặc biệt là thuật dịch dung của vị Quỷ Y này còn khá tốt, ít nhất là với con mắt nhìn của nàng thì có thể nói là hoàn mỹ không tưởng nổi.
Giống như để phối hợp với tạo hình thiên hình vạn trạng kỳ lạ vô cùng của Quỷ Y, vị “Quỷ Y” này còn cố ý biến thành thư sinh non trẻ, thanh tú nho nhã chẳng hề có chút ngạo mạn nào. Đối diện với vẻ kích động của Ninh Thục Viện, người ta còn biểu hiện ra dáng vẻ bình thản ung dung, không kiêu ngạo không nóng vội đặc trưng của “Quỷ Y” nữa.
Tướng mạo của “Quỷ Y” rất bình thường, là kiểu gương mặt đại chúng có chôn giữa đám người thì cũng không tìm ra được, không nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Nếu không phải Vệ Giới giới thiệu ở đây thì rất khó mà tưởng tượng được hắn ta là Quỷ Y Phượng Trì tiếng tăm lừng lẫy.