“Thực ra, so với chuyện ở Ngụy vương phủ, chuyện ta còn tò mò chính là muội đấy, từ khi nào mà muội dính líu đến Phượng vương vậy? Lần này ta vô tình biết Tư Ư sẽ liên hôn với nước Mị, mà đối tượng của chuyện liên hôn lần này là thất tiểu thư không tiếng tăm của Khang thân vương phủ. Theo như ta biết, không phải muội chính là kẻ xui xẻo đó ư?”
Về thân phận thật của Ly Diên, nàng không cố ý che giấu. Khi Phượng Trì thành lập, danh tính của một vài người trong số họ đều được giải thích một cách đơn giản. Cho nên không có gì ngạc nhiên khi Hoa Mậu có thể điều tra ra, ngược lại tra không ra mới là kỳ lạ.
Vốn Ly Diên cũng định giải thích việc này, bây giờ năm huynh muội đang tề tụ cũng là lúc nên giải thích, lúc này mặt không thay đổi nói: “Nhờ ơn của mấy người, Ngụy vương trúng độc, có người tìm đến Linh gia trang. Người được gọi là phụ thân của ta vừa lúc nhìn thấy ta, đưa ta rời khỏi Linh gia trang, dùng mộ phần của di nương để uy hiếp ta, bắt ta một năm sau trở về thực hiện hôn ước.”
Ly Diên nói thì đơn giản, nhưng bọn họ đã có rất nhiều tin từ từ mấy câu ngắn ngủn này.
Ví dụ như, vì sao khi cách nhiều năm người cha này còn nhớ nàng mãi không quên, lợi dụng triệt để?
Ví dụ như, tại sao không lấy công chúa quận chúa, lại lấy một thứ nữ đã mất tích nhiều năm?
Lại ví dụ như, nếu chuyện này đã định sẵn, loại thỏa thuận nào đã đạt được giữa hoàng thượng và Khang thân vương, thậm chí là hoàng đế Tư U?
Còn có, trong việc này, Phượng vương Vệ Giới sắm vai diễn gì? Vì sao trùng hợp như vậy, vào đúng thời gian này xuất hiện ở nước Mị? Chẳng lẽ hắn vì vị hôn thê này mà đến?
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều im lặng không biết nên nói tiếp thế nào.
“Dung mạo của ta từ trước đến nay đã không còn là bí mật, hoàng thượng cũng biết. Nhìn tình huống lúc này, hoàng thượng cũng không để ý người lên kiệu hoa là ai, bọn họ không để ý, các huynh cảm thấy Vệ Giới sẽ để ý? Dù sao cũng chỉ thú vào cửa, sau đó vứt ở hậu viện không để ý đến. Với dung mạo của ta, người ta sẽ không để tâm nhìn ta thêm một cái. Cho nên vụ hôn sự này nếu như không nhận ngược lại sẽ phiền phức. Nhận, đương nhiên cũng có phiền phức, nhưng cũng là cách duy nhất có thể lại gần Phượng vương phủ.”
Nếu chỉ là một Phượng vương phủ, chắc chắn nàng sẽ không có hứng thú lớn như vậy, nhưng theo sự phát triển của Phượng Trì sơn trang nhiều năm qua, bọn họ đã tra ra được đối tượng đối địch có liên hệ chặt chẽ với Phượng vương phủ.
Tuy nhiên mọi thứ về Phượng vương phủ, cho dù là trong giang hồ hay hoàng thất bốn nước đều là cấm kỵ. Đừng nói điều tra, căn bản là không thể nào xuống tay, lại thêm bây giờ Phượng Trì muốn mở rộng ở Tư U, thay vì giao chuyện này cho người khác, chẳng bằng nàng tự thu xếp sẽ tiện hơn.
Lão hổ còn có lúc ngủ gật, nàng gần quan được ban lộc cũng sẽ tra được ít bí mật. Cho dù là chút ít, nhưng đối với Phượng Trì bọn họ cũng có thể đạt được tác dụng quan trọng. Nghĩ đến điều này, Ly Diên mới đồng ý nhận củ khoai lang phỏng tay này.
Lúc mới biết được tính toán của nàng, Hàn Tẫn và Thẩm Tứ rất không tán thành. Hiện giờ nói như vậy, Tô Ngu và Hoa Mậu cũng đều nhíu mày, trong mắt nồng nặc ý phản đối.
“Ta đã quyết định rồi.” Nàng không để ý đến bốn người kia. Tuy nhẹ, nhưng không ai cho rằng nàng không có sức nặng, hơn nữa lời này là từ miệng tiểu muội bọn họ kính trọng nhất. Nhiều năm qua, chỉ cần là chuyện mà nàng đã quyết định, cho dù bọn họ phản đối cũng vô dụng, chỉ có thể nghe theo.
Nếu đổi lại khi nàng năm tuổi, bọn họ có lẽ còn hơi nghi ngờ lời nàng nói. Nhưng sau bao nhiêu năm ngầm hiểu, hiển nhiên là tính khí ban đầu đã biến mất, cũng chỉ còn lại im lặng không nói gì.
Chương 62: Con trai trưởng của Tô gia
Không phải bốn người huynh đệ bọn họ đã quen với việc bị nha đầu kia chèn ép, mà là họ hiểu rõ khả năng của nàng. Chỉ cần nàng nói muốn làm thì chắc chắn đã nắm chắc, nếu không nàng sẽ không nói ra. Bây giờ nàng đã mở miệng, dù họ có phản đối cũng vô ích. Nếu đã vậy, tại sao họ lại phản đối chứ?
Suy cho cùng tiến vào Tư U không chỉ là một giấc mơ mà là một kế hoạch đã lâu. Bây giờ có cơ hội như thế, xem ra không có lý do gì để từ chối, nhất là lần này người thực hiện chính là Ly Diên, vậy lại càng không cần lo lắng .
Bốn huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đều nhìn ra vẻ bất lực, cuối cùng Tô Ngu mở miệng: “Nếu muội đã quyết, vậy huynh cũng quay về cùng muội.”
Tô Ngu là đích tử của thừa tướng Tư U, nhưng lại không phải là trưởng tử.
Thời trẻ thế lực nhà ngoại hùng mạnh, năm đó thừa tướng còn là thư sinh nghèo, sau khi được quý nữ cao môn yêu thích, ấm ức gả thấp cũng từng bước giúp ông ta leo lên vị trí hiện tại. Nhưng ông ta không hề vui khi bị người khác nghĩ rằng dựa vào nữ nhân mới có được vị trí này, thêm vào gia tộc phu nhân đang dần xuống dốc, mà Tô Thừa lại từng bước vươn lên. Hư tình giả ý và ngấm ngầm chịu đựng ban đầu bấy giờ càng trầm trọng thêm.
Cuối cùng, năm năm trước, mẫu thân của Tô Ngu tức giận sinh bệnh mà chết, khiến đứa đích tử là hắn cũng không được ưa thích. Lúc ấy Tô Ngu mới mười ba tuổi, sau khi mẫu thân chết bệnh mới mấy tháng đã có ngoại thất vào cửa. Tô Ngu thế mới biết vì sao mẫu thân năm này không bằng năm trước, hóa ra quan hệ phu thê bọn họ đã sớm giống như người lạ. Phụ thân hắn với ngoại thất đã có một trai một gái, mà tuổi của chúng còn lớn hơn cả hắn. Ngoại thất bây giờ đã sớm trở thành bình thê của ông ta
Thứ bọn họ ăn, uống, dùng đều là của hồi môn của mẫu thân, nếu không phải cái nhà kia không ở nổi nữa, sao Tô Ngu lại trốn nhà bỏ đi chứ ? Lại sao có thể để tiện nhân kia lợi dụng sơ hở, tìm mọi cách diệt trừ hắn?
Điều khiến hắn lạnh lòng hơn nữa là mấy năm nay bất kể là phụ thân hay ông bà nội đều không nhìn không hỏi tới đứa đích tử chân chính là hắn. Thậm chí mỗi lần gặp mặt còn dùng lời lẽ cay nghiệt, lại không biết tất cả những gì bọn họ có lúc này đều là Mộc gia cho.
Thế mà bọn họ lại dùng cách này để trả ơn Mộc gia.
Cái nhà kia, Tô Ngu không muốn quay về, nhưng một câu của Ly Diên hôm nay đã khiến hắn hạ quyết tâm, muốn đoạt lại tất cả thứ hắn nên có.
“Đại ca, huynh chắc chắn chứ?”
Tô Ngu cười cười ấm áp nhìn nàng: “Đây là chuyện không sớm thì muộn, đúng chứ? Để cho bọn chúng hưởng thụ nhiều năm như vậy, khi chúng tưởng rằng tất cả đều là của mình, huynh lại lần nữa xuất hiện cho chúng một đòn trí mạng không phải là một chuyện rất thú vị à?”
Khóe miệng Ly Diên khẽ co giật. Mợ nó, ai nói Tô ca ca của họ thật thà tốt bụng, đó đều là bề ngoài. Nhìn đi, trình độ phúc hắc này cũng không kém hơn những huynh đệ khác đâu!
“Nếu đại ca đã quyết định, tiểu muội cũng sẽ giúp huynh đoạt lại tất cả thuộc về huynh. Có huynh ở Tư U, ta giống như có được chỗ dựa. Đại ca, một năm, chúng ta chỉ có thời gian chuẩn bị một năm.”
“Yên tâm đi.” Ba chữ vô cùng đơn giản dường như đã dự đoán được tương lai của Tô gia. Tô Ngu, đích tử chân chính của Tô gia, ngoại tôn của Mộc gia không đơn giản chỉ muốn đoạt lại tất cả thứ thuộc về hắn, mà muốn giúp ông bà ngoại lần nữa vực dậy, hung hăng cho tên phụ thân bội tình bạc nghĩa kia một cái tát.
Chương 63: Thịnh hội bốn nước
“Qua hai tháng nữa là thịnh hội bốn năm một lần của bốn nước, ta cảm thấy đó là một cơ hội. Đợi tiễn Vệ Giới đi, huynh và ta đều đã chữa khỏi thương thế. Các ca ca, ta cảm thấy chúng ta có thể nhân cơ hội này biểu hiện tốt một chút. Không chỉ cho chính chúng ta, mà còn vì Phượng Trì sơn trang chúng ta, giành tiếng nói.”
Ly Diên không bao giờ phủ nhận tham vọng của mình, điều này đã được chứng minh bằng hành động kể từ khi nàng mở mắt năm ba tuổi.
Kiếp trước, nàng là bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, cuối cùng lại chết trên bàn mổ do làm việc quá sức. Ba mươi năm ngắn ngủi, nàng đã ra đi mà không kịp cảm nhận hương vị của tình yêu, hơi ấm của gia đình.
May ông trời thương xót, cho nàng cơ hội sống lại, còn đúng lúc được đại tiểu thư của thế gia y dược cứu. Trong lúc nàng dốc lòng nghiên cứu y thuật vẫn không quên năng lực vốn có của chính mình. Dù là kiếp trước hay kiếp này nàng vẫn rất tự lập, luôn cho rằng tiền đáng tin cậy hơn đàn ông. Chỉ khi bản thân nữ nhân có càng nhiều, mới không bị lừa dối bởi những người có dã tâm.
Có lẽ là kiếp trước đã thấy rất nhiều, kiếp này nàng còn cố gắng hơn kiếp trước. Điều khác là kiếp này có người giúp nàng chia sẻ lo lắng, không giống như kiếp trước nàng phải dựa vào chính mình làm mọi chuyện, vì vậy cuối cùng mới chết trên bàn mổ.
Kiếp này, nàng sẽ tích phúc thật tốt, không chỉ phải có tiền bạc, quyền lực, còn muốn có được tình cảm gia đình, lại càng muốn có được một nam nhân thực sự quan tâm đến nàng. Một nam nhân không ghét bỏ khuôn mặt này của nàng, thật sự yêu thương nàng. Mặc kệ là bao lâu, nàng cũng sẽ đợi.
Người chỉ có đứng ở chỗ cao mới có tư cách nhìn xuống, nếu không, ngươi cũng chỉ có thể chờ bị giẫm đạp. Đây là nơi kẻ mạnh sinh tồn.
Long đế quốc, nơi chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách đặt chân trong truyền thuyết sẽ là mục tiêu để nàng phấn đấu.
“Bọn ta đã sớm tính đến chuyện này rồi. Chúng ta im lặng nhiều năm như vậy, quả thực đã đến lúc lấy lại những gì thuộc về mình.”
Bốn người bọn họ, vào năm năm trước vẫn là những kẻ xa lạ, nhưng bởi vì Ly Diên mà bện lại thành một sợi dây thừng. Tuy Phượng Trì sơn trang đã có vị trí của mình nhưng mạng lưới quan hệ trong triều vẫn kém một chút. Đúng lúc bốn người bọn họ lại là con cháu danh môn trong bốn nước, nếu như sau này tiếp quản gia tộc đương nhiên sẽ mang đến hiệu quả không tưởng được cho Phượng Trì sơn trang.
Tuy rằng thân phận bốn người bọn họ ở trong chốn giang hồ không cố ý che giấu, chỉ cần là người có ý muốn muốn điều tra sẽ biết, điều này không khó. Bọn họ không phủ nhận chờ sau khi mình tiếp quản gia tộc, những thân phận này sẽ mang theo một số phiền phức không đáng có. Nhưng sau khi cân nhắc tổng thể vẫn cảm thấy lợi nhiều hơn hại, nếu đã có lợi, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Thịnh hội của bốn nước là cuộc gặp gỡ giao lưu có quy mô khổng lồ được tổ chức bốn năm một lần. Trong đó bao gồm các cuộc tranh tài, đấu trí liên quan đến thực lực quốc gia về võ thuật, văn hóa, nghệ thuật, thương mại, nông nghiệp, thậm chí còn có không ít danh môn hậu duệ quý tộc gây dựng mạng lưới liên hôn, quy mô rất lớn. Nếu như đoán không nhầm thì lúc này bắt đầu, chỉ sợ Tư U sẽ kín chỗ.
Đúng vậy, nơi tổ chức thịnh hội năm nay chính là Tư U. Chính vì nguyên nhân hoàng đế của các nước đều phải tham gia cho nên mới khiến trận thế này hoành tráng như thế, cẩn thận như thế, gây chú ý như thế. Có bao nhiêu người muốn nhân cơ hội này thể hiện trước mặt hoàng đế rồi một bước lên trời.
Tất nhiên, điều này không có gì xấu hổ, bởi vì Phượng Trì sơn trang của họ cũng ôm ý nghĩ như vậy.
Bốn năm trước họ mới nổi lên, bốn năm sau đã trở thành những ngôi sao đang lên, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì quá đáng tiếc.
Cho nên, bọn họ phải tham gia.
Chương 64: Dùng thân phận gì
“Vậy muội muội, muội định lấy thân phận gì để xuất hiện?”
Lời của Thẩm Tứ khiến Ly Diên sửng sốt trong chốc lát, sau đó trong mắt hiện lên vẻ do dự. Đúng vậy, nàng phải tham gia với thân phận gì bây giờ?
Quỷ Y Phượng Trì?
Không, không được. Nếu là Quỷ Y thì không thể có quan hệ gì với Phượng Trì sơn trang. Cho dù Vệ Giới đã biết thân phận của nàng nhưng nàng vẫn không muốn tiết lộ mối liên hệ trực tiếp giữa Phượng Trì và Phượng Trì sơn trang.
Đại tiểu thư Phượng Nguyên?
Trên thực tế, chắc chắn thân phận này là thích hợp nhất, nhưng khuôn mặt của nàng bây giờ khiến cho người ta quá chú ý, người quen vẫn có thể nhận ra được. Thứ hai, nàng vẫn muốn dùng khuôn mặt này vào Phượng vương phủ, lúc này lộ ra, vậy không thích hợp.
Nhưng mà khuôn mặt quỷ và dáng người của nàng quá phô trương, không muốn người ta chú ý đến cũng khó!
Càng nghĩ, càng không có cớ hợp lý, cuối cùng nàng xua tay: “Việc này không vội, để ta nghĩ lại. Nhưng thật ra các ca ca nên chuẩn bị để khởi hành về đi. Phượng Trì sơn trang có ta rồi, trước khi đi ta sẽ sắp xếp tốt. Ngược lại là các huynh phải thu xếp việc trong nhà cho thỏa đáng, đúng chứ?”
“Việc này muội đừng lo, mấy năm nay bọn ta cũng không phải ăn chay, tuy là mặc kệ nhưng cũng không phải không làm gì.”
Nói chuyện chính là Thẩm Tứ. Thẩm Tứ là con của Định Tây hầu ở nước Yến, tuy rằng chưa kế thừa tước vị, nhưng ở Thẩm gia, trừ Thẩm Tứ thì không ai có tư cách này.
Tương tự, Hoa Mậu là đích thế tử của Hoa vương phủ nước Thiên Độc, đương nhiên cũng sẽ không kém. Nhất là chuyện của Ngụy vương, hắn vẫn để trong lòng. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của huynh đệ, dù thế nào cũng phải tra cho rõ.
“Ngày mai ta sẽ đi trước. Chuyện của Ngụy vương không tra được rõ ràng sẽ là cái gai trong lòng, không bằng quay về điều tra rõ trước.”
Phụ thân hắn là một vương gia khác họ của nước Thiên Độc, mẫu phi của hắn cũng là công chúa hoàng gia, khác với ba người khác đều bị bắt buộc rời nhà trốn đi thì hắn lại là vì tính ham chơi của mình mới gặp những người khác, sau này hứng thú hợp nhau với mấy người này mới nên mới gia nhập.
Hoa Mậu đã quen bay nhảy, hàng năm đều ở bên ngoài, cho dù là Phượng Trì sơn trang hắn cũng chưa bao giờ ngoan ngoãn ở lại vài ngày, luôn đến và đi vội vàng. Nên khi hắn nói như vậy không ai cảm thấy có gì khó chịu.
Lúc mấy người đi ra từ phía sau núi, bên ngoài trời đã nóng không chịu nổi, sau khi khó có được dịp tụ tập dùng chung một bữa tiệc nhà, Ly Diên đi đến Trúc viên để xem xét tình huống Tô Ngu sau đó mới đến đến Miểu Phong lâu.
Khi Ly Diên đến, bốn người chủ tớ đang ngồi ở trong đình nghỉ mát, không biết đang nói gì. Thấy nàng xuất hiện, rõ ràng nàng cảm thấy ánh mắt của Vệ Giới càng sắc bén hơn xưa. Loại cảm giác này khiến nàng cực kỳ không thoải mái, như thể trong nháy mắt bị người ta nhìn thấu, nhưng khi xác nhận lại lần nữa, ánh mắt của người kia đã bình tĩnh trở lại, cũng không nhìn ra được nguyên nhân
Mấy người Thanh Dạ nhìn thấy nàng lập tức đứng dậy muốn nhường chỗ ngồi, đột nhiên nhớ tới quy củ của chủ tử, lúc này hơi xấu hổ đi lên: “Tiền bối, ngài đã tới?”
Ly Diên không quan tâm, búng nhẹ đầu ngón tay, một sợi tơ trong suốt nhanh chóng bắn ra, chuẩn xác quấn quanh cổ tay Vệ Giới.
Vệ Giới vô cảm nhìn nàng, Ly Diên cố gắng giả vờ bình tĩnh, bình ổn tâm tình lại rồi cẩn thận kiểm tra mạch của hắn, sau đó nhìn Thanh Dạ ở bên cạnh: “Tiếp tục kê thuốc tắm và thuốc uống trong hai ngày, từ ngày mốt sẽ bắt đầu châm cứu.”
Nàng nói xong tựa hồ không muốn đợi thêm nữa, xoay người muốn rời đi, nhưng lúc này một giọng nói lạnh lùng không hề báo trước vang lên: “Chờ đã.”
Chương 65: Đối đầu trực tiếp
Trong lòng Ly Diên đột nhiên giật thót, chân hệt như đeo chì, không thể nhúc nhích một bước.
Đối với phản ứng của bản thân, người nào đó rất buồn bực, cực kỳ khinh thường bản thân tại sao nhìn thấy nam nhân này thì không tự tin như vậy, không phải là bị đánh sợ chết khiếp rồi chứ? Đến mức đó ư?
Nhưng nhìn thấy sườn mặt dữ tợn kia của hắn, nàng lại không khỏi run lên, nhất là nghĩ đến chuyện tối hôm qua bị theo dõi, nàng luôn cảm thấy nam nhân này hình như đã biết gì đó. Là người khác thì thôi, nhưng cố tình hình thể của nàng như vậy, người khác không muốn nhận ra cũng khó đúng không?
Cũng may Ly Diên cũng không phải là người mới ra đời, chung quy cũng trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ không đến mức không ứng phó được tình huống này. Mặc kệ trong lòng nàng có kiêng kị người trước mặt cỡ nào cũng không lộ ra nửa phần. Nàng chậm rãi xoay người, nhìn Vệ Giới, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Không biết Phượng vương điện hạ có gì căn dặn?”
Vệ Giới không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, mắt phượng xinh đẹp lóe lên khí tức ảm đạm u ám, đối lập với sườn mặt dữ tợn, khiến cho trong lòng Ly Diên không tự chủ được căng thẳng
Hắn lạnh lùng nhìn nàng rồi từng bước đến gần, Ly Diên cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy. Theo từng bước di chuyển của hắn, tay ở trong tay áo đã nắm chặt. Khi mà nàng cho rằng hắn muốn làm gì đó, người kia đứng ở nơi cách ba trượng, nhẹ giọng nói: “Không biết tiền bối và đại tiểu thư Phượng Nguyên của Phượng Trì sơn trang có quan hệ gì?”
Ly Diên khẽ cau mày, một tia cảnh giác xẹt qua mắt nàng. Nam nhân này vậy mà nói thẳng thừng đến mức này, hắn muốn làm gì?
Sự trực tiếp của hắn khiến nàng không vui. Trực giác nói với nàng rằng nam nhân này chưa từng đặt Phượng Trì sơn trang bọn họ vào mắt, nếu không tại sao hắn lại không chút lưu tình nói những lời như vậy? Thực sự nghĩ rằng Phượng Trì sơn trang bọn họ sợ hắn sao?
Thật sự là một tên tự đại!
Nàng có thể cho hắn thể diện, nhưng quyết không cho phép hắn làm chuyện gì bất lợi với Phượng Trì sơn trang.
Suy nghĩ vừa chuyển, nàng mím môi, ánh mắt dần dần tụ lại: “Dám hỏi lời này của các hạ là có ý gì? Nếu như lão nhân nhớ không lầm, thân phận của ngươi ở Phượng Trì sơn trang chỉ là khách, ở trong mắt của lão nhân, ngươi chỉ là một bệnh nhân. Làm khách và bệnh nhân, hiện tại lại hỏi những lời đường đột như vậy, chẳng lẽ đây là tu dưỡng của Phượng vương điện hạ?”
Nói trắng ra là, quan hệ của bà đây và Phượng Nguyên liên quan quái gì tới ngươi?
Nàng vừa dứt lời, trong phòng lập tức rơi vào im lặng. Bốn thị vệ bên cạnh Vệ Giới kinh ngạc nhìn nàng, dường như không tin bà lão này có gan như vậy, dám ở đây chất vấn nhân phẩm của chủ tử bọn họ?
Hắn mặc một chiếc áo bào màu trắng, vô hình làm dịu đi sát ý mạnh mẽ, cũng che đi một chút bệnh trạng, nhưng đối với một số người, bất kể là mặc loại quần áo nào cũng không thể nào che đậy được khí chất của mình.
Cũng giống như người này, bất kể khi nào và ở đâu cũng có thể tỏa khí phách nghiêm nghị, chỉ cần đứng tại chỗ cũng có thể kiến ngươi có cảm giác áp bách khó cưỡng. Loại người này giống như vương giả trời sinh, ngay cả khi lời nói của hắn không thích hợp nhưng lại có thể mang đến cảm giác ớn lạnh đáng sợ khiến ngươi không thể chối từ.
Nếu không phải đang dịch dung thành trưởng bối, nàng cũng không dám nói ra lời này. Chính bởi vì dùng khuôn mặt này mà nàng mới dám đối đầu trực diện với hắn.
Nàng cứ nghĩ nếu nàng đã hỏi như vậy, hắn ta sẽ biết điều mà dừng lại, thế nhưng người nam nhân này rõ ràng không phải là người như nàng tưởng, cho dù bị nàng đáp trả mạnh mẽ như vậy, hắn vẫn không dao động, cong môi, mắt phát ra tia sáng khó hiểu nhìn nàng: “Tiền bối là không muốn nói hay không dám?”
Chương 66: Nghi ngờ trở thành sự thật
“Không dám thì sao? Không muốn thì sao nữa? Phượng vương điện hạ, từ khi nào chuyện của Phượng Trì sơn trang bọn ta lại đến lượt một người ngoài như ngươi tới quản vậy?”
Khi Ly Diên phất tay áo, quay người muốn rời đi, Vệ Giới lại nhướng mày, nói với vẻ như không hề để tâm: “Lẽ nào căn bản không có cái gọi là Phượng Trì? Trên thực tế, Phượng Trì và Phượng Nguyên là một người, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Ly Diên liền cảm thấy trái tim nhỏ của mình đột nhiên nhảy lên, mí mắt cũng không ngừng giật giật. Ông nội ơi, thật sự bị nam nhân này nhìn ra rồi. Nàng biết ngay dáng người này của nàng sẽ hại chết người mà.
Ly Diên không nhanh không chậm quay người lại, đón nhận ánh mắt tối đen như mực khiến người ta không nhìn ra được nguyên cớ gì trong đó, lẫm liệt nói: “Mạch não của Phượng vương điện hạ đúng là kỳ diệu thật đấy. Có điều đó là chuyện của ngươi. Ngươi muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó, lão thân không quản được. Nhưng độc của ngươi có muốn giải nữa hay không thì lại do lão thân quyết định. Ngươi nói xem, hai loại thân phận này quan trọng hay thân thể đáng quý của Phượng vương điện hạ ngài quan trọng đây?”
Đôi mắt phượng của Vệ Giới híp lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng: “Xem ra tiền bối giận bản vương rồi. Ha ha, cũng được thôi. Nếu tiền bối đã không muốn nói nhiều thì bản vương tất sẽ không hỏi nhiều.”
Nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên là cầm lên được thì phải bỏ xuống được, mềm nắn rắn buông.
Ly Diên vứt lại một ánh mắt “Xem như tiểu tử ngươi thức thời” cho Vệ Giới rồi phất tay áo rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng biến mất ở Miểu Phong lâu, Thanh Thần cau mày đi lên trước nhìn Vệ Giới: “Thất ca, vừa nãy sao huynh lại hỏi như vậy? Lẽ nào lão thái thái này với Phượng Nguyên thật sự là cùng một người sao? Ha ha ha, cái, cái này có phải là khẩu vị hơi nặng quá rồi không?”
Thân phận của Thanh Thần vô cùng đặc biệt. Tuy cũng theo bên cạnh Vệ Giới từ nhỏ như bọn họ, nhưng trong tình huống không có ai, hắn vẫn luôn gọi Vệ Giới là thất ca. Về phần nguyên nhân thì Vệ Giới chưa từng giải thích, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không hỏi.
Bóng lưng cao gầy của Vệ Giới đứng trước cửa sổ thẳng tắp cao ngạo như trúc xanh, đôi mắt màu mực thâm sâu khó đoán. Đối với câu hỏi của Thanh Thần, hắn không hề trả lời thẳng mà lại nhìn về phía Ly Diên biến mất, khóe miệng cong lên đầy thâm ý khiến người khác không thể đoán biết được.
Ly Diên chật vật vô cùng quay về tới Đào Nhiên cư, nghĩ tới ánh mắt như cười như không khi nãy của nam nhân đó, trái tim nàng dần dần chìm xuống đáy vực. Hiện giờ, điều duy nhất nàng có thể cảm thấy may mắn đó là dù nam nhân đó có biết nàng là Phượng Nguyên thì đã sao? Chỉ dựa vào thuật dịch dung này của nàng, muốn tìm được nàng giữa đám đông, chỉ e là không dễ dàng như vậy.
Ra khỏi Phượng Trì sơn trang rồi, ai còn quen biết ai nữa chứ?
Nhưng đồng thời nếu tương lai nàng phải gả vào phủ Phượng vương, sợ là sẽ không đơn giản như những gì nàng tưởng tượng. Nam nhân đó thật sự quá nhạy bén rồi!
Nàng không hiểu, trừ dáng người của nàng ra thì còn điểm nào có thể khiến hắn nhìn một cái đã nhận ra chứ?
Ly Diên tuyệt đối không biết, không chỉ có dáng người, còn có mùi hương tự thân nàng không thể nắm bắt được.
Đối với hạng cao thủ hàng đầu như Vệ Giới, cho dù nội lực tạm thời bị hạ thấp thì giác quan trên người vẫn nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều. Thêm vào đó, Quỷ Y Phượng Trì vốn đã có đủ loại truyền thuyết, hắn tuyệt đối không thể nào nhận định ngay đây chính là diện mạo thật sự của nàng sau khi nàng đã hóa trang được.
Chính vì Quỷ Y có quá nhiều hình dáng nên ngay từ đầu hắn đã chưa từng nhận định đây chính là nàng. Sau khi hạt giống hoài nghi được gieo xuống thì chỉ cần chú ý thêm một chút là có thể đoán ra được rồi.
Đặc biệt là hắn còn phát hiện ra một điểm, dáng người nàng là thứ không thể nào thay đổi được. Chỉ một điều này thôi là đủ rồi.
Chương 67: Cởi áo tháo đai lưng
Hai ngày sau, Ly Diên vẫn hóa trang thành lão thái thái đi tới Miểu Phong lâu.
Tục ngữ nói rất hay, nhìn thấu không nói ra. Cho dù bọn họ đã biết có lẽ là nàng dịch dung rồi, nhưng chỉ cần không kéo tấm mặt nạ này của nàng xuống thì sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của bản thân nàng. Quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ gì chứ, lão nương nên làm thế nào vẫn cứ làm thế đó là được rồi.
“Hôm nay sẽ châm cứu cho ngươi. Quá trình châm cứu khá lâu, ta không thích có người ngoài ở đây. Các người lui xuống hết đi.”
Ly Diên cũng không phí lời, đặt hòm thuốc của mình xuống bàn nghe “cạch” một tiếng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt bình tĩnh của người nào đó, dứt khoát nói.
Bốn người Thanh Thần vừa nghe vậy đã bất giác nhìn về phía chủ nhân của mình.
Đôi mắt đen của Vệ Giới trầm xuống, không nói gì nhưng lại lạnh lùng liếc nàng một cái: “Bao lâu?”
Ly Diên thờ ơ nói: “Không biết, nhân tố quá nhiều, không nói chính xác được.”
Vệ Giới mím môi, ngẩng đầu nhìn đám Thanh Thần một cái. Thanh Thần muốn nói lại thôi, bị ánh mắt của Vệ Giới ngăn cản. Không còn cách nào khác, bọn họ liền nghe lời mà lui ra ngoài. Họ còn nói với Ly Diên, nếu có chuyện gì thì có thể gọi họ bất cứ lúc nào, bọn họ ở ngay ngoài cửa.
Ly Diên cũng không ngăn cản. Bọn họ thích đứng thì cứ đứng đi, đứng đến nỗi choáng váng thì đừng trách nàng. Độc của Phượng vương này không dễ giải như vậy. Nếu không phải nàng có Băng Phách Thần Châm, e là cũng không nắm chắc được.
Sau khi bốn người lui xuống, căn phòng thoáng chốc liền rơi vào im lặng. Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Ly Diên lại không muốn nhìn hắn, vừa chuẩn bị hòm thuốc của mình vừa nói với Vệ Giới mà không ngẩng cả đầu lên: “Cởi sạch ra, nằm lên giường.”
Lời này vừa nói ra, nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng kỳ lạ là nhiệt độ trong phòng lại hạ xuống không ít theo câu nói này. Rõ ràng đã là mùa hạ, nhưng lông tóc nàng lại đột nhiên dựng đứng lên. Đến khi nàng ý thức được mình đã nói cái gì thì nam nhân trước mặt này nghe nàng nói xong đã nhíu chặt chân mày, cả người chợt toát ra hơi thở lạnh lẽo như lưỡi đao, có làm thế nào cũng không che giấu nổi. Nàng muốn giả chết cũng không được nữa rồi.
“Nhìn gì mà nhìn? Một lão thái bà như ta còn có thể ăn ngươi được à? Mau lên, cởi sạch ra, nằm xuống!”
Cũng may Ly Diên thông minh, vận dụng thân phận của mình tới cực hạn. Người nào đó đột nhiên lộ ra vẻ mặt cổ quái, cứ đứng đó mãi vẫn không động đậy.
Nàng ngừng một chút rồi chợt nhướng mày, trong mắt xẹt qua vẻ trêu ghẹo: “Thế nào? Không giải độc nữa à? Hay là ngươi thấy ngại? Nếu không thì ta cho ngươi một viên thuốc nhé?”
Thuốc đó là gì, Vệ Giới dùng ngón chân để nghĩ cũng biết. Nhìn người rõ ràng là giả dạng lão thái thái này lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt gian xảo như thiếu nữ, cảm giác ấy thật sự rất… khó chịu. Đặc biệt là còn muốn kêu hắn đường đường là Phượng vương điện hạ cởi áo tháo đai lưng đến mức không còn một mảnh vải trước mặt một lão thái thái. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?
Vệ Giới càng nghĩ càng không thoải mái, bất giác, đáy mắt hắn đã xẹt qua sự chán ghét rất thản nhiên. Sau đó, hắn nhìn nàng mà mặt không cảm xúc gì: “Nếu đã là thần y, sao một việc nhỏ nhoi như châm cứu có thể làm khó bà được?”
Ly Diên kinh ngạc. Người này lại đi tâng bốc nàng lên sao? Nhưng thoáng chốc nàng đã hiểu ra, là hắn không muốn cởi sạch, không thể không ép bản thân nói ra những lời trái với lòng mình. Nàng âm thầm cười nhạo một tiếng, làm ra vẻ khinh thường mà nói: “Trước mặt người hành y không phân nam nữ, lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói sao? Lão thân là giải độc, có cần cởi y phục không, ta đây hiểu rõ hơn ai hết. Nếu ngươi không muốn thì lão thân cũng không cưỡng cầu. Thế này đi, ngươi vẫn là nên tìm một người thích hợp hơn tới bắt mạch cho ngươi đi!”
Tưởng nàng muốn nhìn hắn lúc thất lễ à, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà. Xì~
Chương 68: Bụng đói ăn quàng
Lão thái thái dầu muối đều không ăn, mềm cứng đều không chịu thế này, thậm chí còn nói những lời uy hiếp hắn, đôi mắt phượng của Vệ Giới hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn nàng với tư thế từ trên nhìn xuống, cũng không nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn.
Không phải Ly Diên không nhìn ra được sự giận dữ và lạnh lùng ẩn chứa trong đáy mắt hắn, nhưng sự cố chấp trong y học của nàng là điều người khác không cách nào lý giải được. Thay vì phải khiến bản thân thiệt thòi để thuận theo ý người khác thì chẳng thà ngay từ đầu đã không nhận làm việc này rồi.
Ly Diên nghĩ tới đây, kiêu ngạo mà hừ lạnh một tiếng, “cạch” một cái đóng hòm thuốc của mình lại, quay đầu đi ngay.
Vệ Giới không ngờ lại có người to gan đến như vậy, không nhận món nợ của hắn thì cũng thôi đi, lại còn dám tỏ thái độ trước mặt hắn. Vệ Giới liền quát lên không cần nghĩ: “Ngươi đứng lại cho bổn vương!”
Ly Diên khinh thường bĩu môi. Dám uy hiếp nàng ư? Đầu bị lừa đá rồi à?
Từ trước đến nay đều là người khác tới cầu xin nàng, còn chưa từng thấy người nào uy hiếp Quỷ Y nàng đâu. Lần trước sơ suất là vì hắn không biết nàng là ai. Nếu lần này đã biết nàng là ai thì nàng chắc chắn hắn sẽ không dám làm hại nàng. Nếu không, trên thế gian này không còn ai có thể cứu được hắn nữa, chờ chết đi thôi!
Sau khi Ly Diên phân tích lợi hại xong lại càng bạo gan hơn. Nàng vừa kéo cửa ra, sau lưng đã xẹt qua một làn gió mạnh. Khi nàng còn chưa phản ứng lại là tình huống gì thì cổ họng đã bị hắn bóp chặt lấy. Gương mặt khủng bố vì phẫn nộ mà sát khí nổi lên của nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
Đại khái là nàng quá bình tĩnh, thoáng chốc đã kích thích bản tính lạnh lùng vô tình của hắn. Chỉ thấy hắn vận sức bóp cổ nàng, đẩy nàng đập lên cánh cửa. Thoáng chốc gió lạnh thổi tới, sát khí trào dâng, nhiệt độ trong phòng hạ xuống dưới không độ.
“Muốn giết ta ư? Vậy ra tay đi chứ?”
Ly Diên tỏ vẻ rất trấn tĩnh, hoàn toàn ỷ lại vào việc trừ nàng ra không ai có thể cứu được người trước mắt này nữa, nàng tự tin hắn sẽ không làm hại đến nàng. Nhưng ngoài dự liệu của nàng, sau khi nam nhân trở nên phẫn nộ đến cực độ, dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì, bàn tay đang khóa chặt cổ nàng bỗng di chuyển lên trên, bất giác vuốt lên phần tóc mai của nàng.
Ly Diên bị động tác bất ngờ này của hắn dọa cho sợ chết khiếp, đặc biệt là khi quan sát gương mặt của nam nhân này ở khoảng cách gần, nàng lại phát hiện ra hắn đẹp trai hơn nhiều so với những gì nàng nhìn thấy. Cho dù bên má phải có một vết sẹo còn xấu xí hơn cả con rết, nhưng bên trái mặt của hắn lại có thể coi là tác phẩm hoàn mỹ do thượng đế tinh tế tạc khắc nên. Đâu chỉ là đẹp trai, thật sự là đẹp đến người ta sửng sốt.
Ly Diên vốn đang phẫn nộ, sau khi phát giác hành vi “biến thái” của nam nhân lại khó hiểu mà mặt đỏ tim đập. Phát hiện này khiến Ly Diên vô cùng xem thường mình. Sao nàng có thể bị nam sắc mê hoặc được chứ?
Ra sức lắc đầu, gương mặt già nua nhăn nhẹo nghẹn đến đỏ lên, nàng chỉ trích đầy sắc bén: “Hay cho ngươi cái tên nhóc khốn kiếp này. Ngay cả lão nương mà ngươi cũng dám sàm sỡ. Khẩu vị ngươi cũng nặng thật đấy. Thế nào? Chỉ sờ mặt thôi thì có gì thú vị chứ? Hay là lão thân trực tiếp cởi áo tháo đai lưng ra luôn được không?”
Vệ Giới đang cẩn thận tìm vết tích mặt nạ vừa nghe lời này, cả người liền lập tức cứng ngắc, nhìn Ly Diên với ánh mắt không thể nào lý giải được, giống như đang chất vấn: sao nàng có thể tùy tiện nói ra những lời như vậy được?
Sau đó, đầu mày khóe mắt hắn tràn đầy vẻ chán ghét, động tác đang làm nửa chừng cũng bất giác ngừng lại.
Mà tứ đại hộ vệ ngoài cửa hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe thấy lời Ly Diên nói thì đều nhũn cả chân, lảo đảo ngã khuỵu xuống đất. Ôi thần linh ơi, bọn họ vừa nghe thấy gì vậy? Lẽ nào chủ nhân nhà bọn họ thật sự đến mức đói bụng ăn quàng rồi ư?
Che mắt, che mắt, mất mặt quá!
Chương 69: Vết sẹo khắp người
Sau khi được hắn thả ra, Ly Diên tiện tay chỉnh lại y sam của mình một chút, lạnh lùng ngẩng lên nhìn về phía hắn.
Hắn đã khôi phục vẻ trấn tĩnh, chỉ là trên mặt vẫn mang một tia cười lạnh như có như không. Rõ ràng là cách làm của Ly Diên khiến hắn vô cùng coi thường.
“Ngươi, hay lắm, hay lắm.”
Đại khái là tức quá hóa cười, hai người nhìn nhau tới nửa ngày sau, hắn mới nói ra một câu cứng rắn không hề có độ ấm như vậy.
“Quá khen rồi.”
Ly Diên biết lần này hắn đã tức chết rồi. Có điều, thế thì đã sao? Chỉ cần mục đích của nàng đạt được, không phải là xong rồi sao?
Vốn tưởng nàng sẽ cứ như vậy mà mở cửa rời đi, nhưng điều khiến Vệ Giới kinh ngạc là nàng lại xách hòm thuốc lách qua bên người hắn, đi vào trong phòng.
Hành động này khiến hắn bất giác nhíu mày. Theo lẽ thường mà nói, trải qua xô xát vừa rồi, bọn họ đã xem như triệt để đoạn tuyệt rồi. Nhưng hiện tại, nàng không ghi thù thì cũng thôi đi, ngược lại còn quay về mà mặt không đổi sắc.
Sự việc không giống bình thường tất có điều kỳ quái. Nhưng không đợi hắn đi lên trước một bước thì đã quan sát thấy sự thay đổi trên chính bản thân mình. Thoáng chốc, thần sắc đã thay đổi, vừa tỉnh táo lại thì bóng người đứng trước mặt này nhìn càng lúc càng mơ hồ, trên gương mặt tuấn tú phủ một tầng sương lạnh như băng.
Ly Diên quay người lại đầy vẻ kiêu ngạo, kinh thường mà liếc nhìn hắn một cái: “Yên tâm đi, lão thân không có hứng thú với dáng người của ngươi đâu. Ta chỉ muốn yên tĩnh thực hiện lời hứa lúc trước thôi. Nếu ngươi đã không hạ quyết tâm được thì lão thân sẽ hạ thay ngươi. Lần sau chú ý chút đi, thân thể Quỷ Y ta không dễ lại gần như thế đâu.”
Muốn lại gần hắn không dễ, nhưng ép hắn lại gần nàng thì dễ hơn nhiều. Nhìn xem, qua trận giằng co vừa rồi, không phải hắn đã bó tay chịu trói rồi hay sao?
Thuốc mê do Ly Diên nàng nghiên cứu ra không phải thứ người bình thường có thể ngửi ra được, huống hồ gì người này tự phụ như thế. Cho dù võ công có cao hơn nữa thì đã sao? Thật sự cho rằng lão thái thái này dễ đối phó lắm ư?
Lúc này, Vệ Giới thật sự tức giận rồi. Hắn không ngờ mình anh minh một đời, cuối cùng lại chịu thua trong tay một lão thái thái. Đặc biệt là thân phận của lão thái thái này còn mơ hồ không rõ. Nhưng hiện tại hối hận thì đã không còn kịp nữa rồi. Bởi vì hắn căn bản không biết mình bị làm sao, tầm nhìn trước mắt càng lúc càng mờ, đầu cũng càng lúc càng choáng váng. Đến khi không chống đỡ nổi nữa, huỵch một tiếng, ngã xuống nền đất.
Thấy nam nhân nằm thẳng dưới đất, Ly Diên bất giác bĩu môi, xì~
Cái gì mà Chiến vương? Cái gì mà ám dạ chi vương? Không phải cuối cùng vẫn chịu thua trong tay nàng sao?
Lần này thì hay rồi, không còn quấy rầy nàng nữa. Nàng muốn giày vò hắn thế nào cũng không ai biết được.
Ly Diên bỏ sức lực như chín trâu hai hổ mới lôi được hắn lên ghế mềm.
Nàng nhanh gọn thuần thục lột sạch y phục của hắn. Bởi vì sợ đau mắt hột nên nàng vẫn có lòng tốt mà lưu lại cho hắn chút giới hạn cuối cùng, dùng cái bàn nhỏ đặt gác lên người hắn, vừa khéo che đi nơi nhạy cảm.
Vốn dĩ nàng không có hứng thú gì với thân thể nam nhân. Làm một người hành y, nam nhân kiểu gì mà nàng chưa từng thấy chứ? Nhưng khi Ly Diên vô ý liếc nhìn thân thể hắn, nàng lại bị những vết sẹo lớn nhỏ trải khắp người hắn dọa cho giật mình.
Tuy nàng biết hắn là một kẻ võ phu, trên người khó tránh sẽ bị thương. Nhưng vết thương lớn nhỏ dày đặc như vậy, đột nhiên nhìn thấy vẫn sẽ có chút nghẹn họng. Bất kể là ngang hay dọc đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, thậm chí có vết thương vẫn còn là màu hồng, hiển nhiên là vết mới.
Nàng vốn còn có chút ý tứ chế giễu, dần dần lại không cười nổi nữa rồi.
Chương 70: Giải độc trong lúc hôn mê
Bởi vì nàng phát hiện ra, người thiếu niên trước mắt này xứng đáng được người khác khâm phục.
Không nhìn những vết sẹo này rất dễ xem nhẹ tuổi tác của hắn. Nhưng đã nhìn những vết sẹo này rồi nghĩ tới tuổi của hắn thì lại có một cảm giác chua xót khó hiểu. Hắn mới mười tám tuổi thôi không phải sao? Nhưng vết thương trên người lại dường như đã chừng hai, ba mươi năm rồi.
Làn da hắn màu lúa mạch khỏe mạnh, không tính là yếu đuối, cũng không tính là quá cường tráng. Nhưng một người như vậy đã từng khiêu chiến thiên binh vạn mã, bảo vệ sự an nguy của biên giới nước Tư U.
Sau khi Ly Diên kiểm tra kỹ tình huống thân thể của hắn, môi nàng liền mím chặt lại. Tình hình hắn rất không ổn, cho dù giải độc rồi thì những bệnh biến chứng do trúng độc, nội thương kéo dài cũng khiến hắn ăn đủ rồi.
Nàng nhìn đôi mày dù đang hôn mê vẫn nhíu chặt lại của hắn, không nói ra được trong lòng mình là cảm giác gì.
Ly Diên chỉ yên lặng lấy hộp bạch ngọc tản ra khí lạnh từ trong hòm thuốc ra, nhẹ mở cơ quan, chiếc hộp thoáng chốc bất ra, để lộ băng châm tản ra ánh sáng xanh lam bên trong. Ngón tay thon dài của nàng nhẹ gảy một cái, băng châm phát ra từng đợt khí lạnh trên tay phản chiếu vào đôi mắt như nước của nàng, giống như lại thêm một phần dao động cảm xúc không rõ vậy.
Trước khi châm cứu, Ly Diên uống hai viên dược hoàn màu đỏ vào, cưỡng chế nâng cao nội lực.
Sau đó, nàng lấy một bình chất lỏng trong suốt từ trong hòm thuốc ra, dùng vải bông lau hết một lượt thân thể người nọ, tiến hành sát khuẩn toàn thân.
Sau đó nàng lấy một cây châm nhẹ đâm vào một huyệt vị phía sau tai người nào đó. Lúc này, thân thể căng cứng của hắn mới trở nên thả lỏng ra.
Ly Diên cưỡng ép mở miệng hắn ra, ném vào đó hai viên thuốc màu trắng rồi thì việc chuẩn bị mới kết thúc.
Không giống như cách giải độc cho Tô Ngu, độc của Vệ Giới quá phức tạp, lại ẩn chứa nhiều loại độc tố. Muốn châm cứu xong trong một lần thì về cơ bản là không thể.
Chỉ thấy Ly Diên dùng băng châm đâm nhẹ vào xung quanh mấy huyệt lớn khắp người hắn rồi vận nội lực ép một chút máu độc ra ngoài. Sau đó, căn cứ theo màu sắc và đặc tính của máu để phán đoán sự phân bố cụ thể của độc tố.
Sau khi nàng làm xong những việc này, dùng băng châm bảo vệ huyệt vị quan trọng nhất rồi bắt đầu vận nội lực ép độc tố đến vùng xung quanh các huyệt lớn. Khi Ly Diên cảm thấy huyệt vị lồi lên rồi, nhanh chóng dùng dao nhỏ đã sát trùng rạch da thịt ra, thoáng chốc, máu đen đã trào ra như suối, tí tách chảy xuống.
Động tác của Ly Diên vô cùng nhanh, một tay đẩy nội lực vào, tay còn lại tìm những điểm máu độc vừa nhanh vừa chuẩn, đâm vào. Theo nội lực nàng không ngừng mạnh lên, máu đen ở những nơi này thoáng chốc đã nhuộm đẫm thân thể và thậm chí cả giường hắn nằm. Nhưng lần này Ly Diên căn bản không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ vận nội lực không ngừng, ép rồi lại ép.
Bốn người canh gác ngoài cửa sớm đã lo sợ bất an từ khi căn phòng trở nên yên tĩnh rồi, nhưng ngại vì đã nói trước đó nên bọn họ không xông vào.
Tuy nhiên, theo mùi máu tanh phát ra càng lúc càng nồng, trái tim bốn người họ đã vọt lên tới cổ họng. Đặc biệt là bên trong vẫn không hề phát ra một chút âm thanh nào. Điều này khiến họ càng thêm thấp thỏm.
Thời gian trôi qua mỗi thời mỗi khắc, mắt thấy từ sáng sớm đã tới giữa trưa rồi lại tới mặt trời xuống núi, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Thanh Thần có chút không đứng nổi nữa rồi.
Thanh Dạ điềm tĩnh nhất trong số bọn họ kéo hắn lại: “Đợi thêm đi.”
“Đợi? Đợi bao lâu? Đã một ngày rồi, bên trong chẳng có chút động tĩnh nào cả. Như vậy không bình thường đâu. Không được, ta phải vào nhìn xem. Không nhìn, ta không yên tâm!” Nói xong hắn liền muốn xông vào. Nhưng đúng lúc này cửa lại “kẹt” một tiếng được mở ra từ bên trong.