Tâm tư của Vệ Du Sâm đã là dã tâm mà người người đều biết. Đây không phải điều hắn muốn che giấu là có thể che giấu được.
Hôm nay, cơn giận hắn bộc phát ra trên triều đình càng khiến người khác cảm thấy không thể hiểu nổi. Nhưng cố tình hắn lại là hoàng đế, chẳng ai tiện nói gì, chỉ có thể đứng đó mà nghe trong chán nản thôi.
Vệ Du Sâm nói hết cả nửa ngày, phát hiện bên dưới rất yên tĩnh, mọi người đều cúi đầu, ngay cả nhìn mà cũng không nhìn hắn ta lấy một cái.
Điều này khiến hắn ta đột nhiên cảm thấy cơn giận của mình như đánh vào bông, thoáng chốc liền im bặt.
Chư vị đại thần cứ nghe rồi chợt phát hiện không biết từ lúc nào những lời giáo huấn đã ngưng lại rồi, nhất thời có chút hiếu kỳ, đều ngẩng đầu lên nhìn.
Ban đầu nhìn vốn cho là không sao cả, vừa khéo lại thấy Vệ Du Sâm đang nhìn họ với ánh mắt như cười như không: “Sao? Có cần trẫm chuẩn bị cho mỗi người các ngươi một cái giường để tiện ngủ luôn tại chỗ không? Hả?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, đồng loạt quỳ xuống: “Chúng thần biết tội, ngô hoàng vạn tuế.”
“Vạn tuế? Ha ha, đây là trò cười nực cười nhất thiên hạ đấy!”
Vệ Du Sâm cong môi cười lạnh, giọng điệu trầm thấp không có một chút ấm áp.
“Xin hoàng thượng bớt giận, xin hoàng thượng bớt giận!”
Chúng đại thần thấy tình hình này liền biết mình đã thật sự chọc giận long nhan rồi, ai nấy mang sắc mặt sợ hãi, quỳ rạp dưới đất không dám đứng lên.
Vệ Du Sâm nở nụ cười khát máu, quét qua một lượt đại quan triều đình quỳ dưới đất, gương mặt tuấn tú đầy dữ tợn.
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy Dung thân vương tuy quỳ dưới đất nhưng lại không bò rạp xuống như những người khác, ngược lại còn thẳng lưng, đang nhìn hắn ta với vẻ đầy giễu cợt, trong con ngươi đen như mực của Vệ Du Sâm chợt xẹt qua vẻ giận dữ và không cam lòng.
Sau đó, hắn ta hít sâu một hơi, cũng không thèm nhìn mọi người nữa, phất tay áo bỏ đi.
Vệ Tử Hằng lạnh lùng nhìn bóng lưng Vệ Du Sâm rời đi, chậm rãi đứng dậy, cũng không nói một câu nào, quay người đi khỏi.
Chư vị đại thần đối diện với hoàng đế và đế vương rời đi một trước một sau, quỳ thêm một lúc lâu nữa rồi mới nhìn nhau với vẻ mặt trắng bệch.
Thấp thỏm, thật sự thấp thỏm mà!
Rốt cuộc khi nãy bọn họ đã làm gì vậy?
Họ lại đồng loạt coi hoàng đế như không khí, mặc hắn ở bên trên mắng chửi, mọi người bên dưới lại phản ứng giống nhau một cách quái lạ.
Cho thấy điều gì đây?
Tất cả mọi người nghĩ tới đây, đều đứng dậy với sắc mặt tái xanh, nhìn nhau một cái, vội vã rời đi.
Dung thân vương vừa rời đi trước một bước, không ngờ vừa đi ra khỏi triều đường đã có thái giám hấp tấp chạy tới: “Tham kiến vương gia, hoàng thượng có lời mời.”
Trên mặt Dung thân vương lại hiện lên nụ cười lạnh lẽo: “Nói cho ngài ấy biết, bổn vương không khỏe, không đi đâu. Ngày khác sẽ tự tới thỉnh tội trước mặt, mong ngài ấy giữ gìn sức khỏe.”
“Vương… vương gia?” Tiểu thái giám ngây ra, không ngờ Dung thân vương lại dám không nể mặt cả hoàng thượng. Thế này… thế này thì phải làm sao mới được đây?
Nhưng khi thái giám nơm nớp lo sợ mà chuyển lời của Dung thân vương cho Vệ Du Sâm thì có vẻ hắn ta đã sớm dự liệu được kết quả này rồi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, bất lực phất phất tay, lệnh cho thái giám lui xuống.
Tiểu thái giám thở dài một hơi, vội vã rời khỏi nơi thị phi này. Thái giám tổng quản Lưu Thạch và thống lĩnh ngự tiền thị vệ Khâu Thành lại nhìn nhau một cái, trong đáy mắt ngập tràn sự lo lắng.
“Hoàng thượng? Ngài vẫn ổn chứ?”
Lưu Thạch cẩn thận dè dặt đi tới, đưa cho hắn ta một chén trà.
Vệ Du Sâm bất chợt đứng dậy, chén trà trong tay Lưu Thạch theo đó mà rơi xuống.
Dưới sự bao trùm của ánh mắt âm u lạnh lẽo sắc bén của hắn ta, Lưu Thạch rùng mình: “Hoàng…”
“Không ai được phép đi theo hết!”
Lời nói với âm điệu mạnh mẽ mang theo sự lạnh lùng và sát khí trước nay chưa từng có, Lưu Thạch rụt cổ, cuối cùng cũng không dám đi theo.
Ngược lại, ông ta cứ nháy mắt với Khâu Thành đứng bên cạnh. Khâu Thành lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái: “Làm gì vậy hả?”
“Còn làm gì nữa? Ông là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, ông không đi theo hoàng thượng, theo ta làm gì?”
“Tên thái giám chết tiệt nhà ông, ai theo ông hả? Vừa nãy lời hoàng thượng nói ngươi không nghe rõ sao? Có cần ta nhắc lại một lần nữa không?”
“Chính vì như thế nên ông mới càng phải đi theo ngài ấy. Hôm nay tâm trạng hoàng thượng không tốt.”
“Kẻ ngốc cũng nhìn ra được là tâm trạng hoàng thượng không tốt.”
“Cái đồ đần nhà ông. Ông không đi thì ta đi!”
Cuối cùng vẫn là người đã đi theo bên cạnh Vệ Du Sâm hơn mười năm rồi, cho dù đế vương đã hạ lệnh nhưng Lưu Thạch và Khâu Thành hiểu rất rõ vì sao hôm nay hoàng thượng lại tức giận.
Nếu bọn họ cũng đi mất, vậy thì bên cạnh hoàng thượng sẽ thật sự chẳng còn lấy một người để nói chuyện nữa rồi.
Tuy bọn họ đang tranh cãi, nhưng họ đều hiểu đối phương chỉ là muốn đấu võ mồm thắng thôi, khi thật sự gặp chuyện, họ đều sẽ cùng nhau đứng sau lưng Vệ Du Sâm.
Giống như hiện giờ, hắn ta đi đằng trước, hai người không dám tới gần, chỉ có thể đi phía sau, lặng lẽ theo bước.
Theo trang hoàng tinh xảo trước mắt càng lúc càng quen thuộc, đến khi Lưu Thạch và Khâu Thành ý thức được nơi này là nơi nào thì Vệ Du Sâm đã đứng trước cửa lớn Khôn Ninh cung lộ vẻ tiêu điều rõ ràng qua sự gột rửa của tháng năm.
Theo sự ăn mòn của thời gian, tấm biển Khôn Ninh cung đã không còn rực rỡ trang nghiêm như trước kia nữa, thậm chí ngay cả cửa lớn từng đỏ đến chói mắt, nay màu sơn cũng đã tróc ra hết rồi.
Nơi này đã mười hai năm chưa từng có ai đặt chân tới. Cho dù là tất cả những con đường thông tới Khôn Ninh cung thì cũng bị phong tỏa cả rồi. Trên con đường đá xanh mà bọn họ đang đứng cũng đầy cỏ dại lan tràn, rêu phủ kín lối, vẻ hoang vắng lộ ra rõ rệt, đã chẳng có bất kỳ khác biệt gì với lãnh cung nữa.
Đứng trên con đường dài u tối, Lưu Thạch và Khâu Thành cảm nhận được gió lạnh thổi tới vù vù. Rõ ràng là giữa mùa hè nóng bức, nhưng vì sao toàn thân lại túa mồ hôi lạnh thế này?
Ngay khi Vệ Du Sâm thu hồi lại ánh mắt đầy vẻ thê lương, định đẩy cánh cửa lớn đã mười hai năm chưa từng được mở trước mắt ra thì trong lòng Lưu Thạch chợt căng thẳng, muốn đi lên phía trước nhưng lại bị Khâu Thành gắt gao kéo về phía sau.
“Điều gì nên đến rồi sẽ đến thôi. Nay đã qua mười hai năm rồi, nút thắt trong lòng hoàng thượng qua từng năm lại càng lớn hơn. Cứ tiếp tục như vậy, trái tim ngài ấy cũng sẽ bị siết chặt đến vỡ nát mất thôi.”
Sắc mặt Lưu Thạch trắng bệch: “Nhưng… nhưng nơi đó đã từng… đã từng…”
Đôi môi ông ta run rẩy, dù là người bên cạnh hoàng thượng nhưng cũng không nói ra được cảnh tượng bi thảm “nơi đó đã từng chất đầy thi thể, máu chảy thành sông”.
Cũng may Khâu Thành không phải người ngoài, rất dễ dàng hiểu được ý tứ ông ta muốn biểu đạt, trên gương mặt lạnh lùng của Khâu Thành chỉ thoáng qua vẻ u ám nhàn nhạt.
“Đây là tội nghiệt do hoàng thượng gây ra, theo lý phải do ngài ấy tự nhận lấy, không ai thay thế được. Nếu ngài ấy không qua được ải này thì vĩnh viễn sẽ bị tâm ma giày vò. Sau này, tình huống giống như hôm nay sẽ còn lặp đi lặp lại nhiều lần nữa. Ông có hiểu không?”
Lưu Thạch run lên, lảo đảo lui về sau một bước. Đáy mắt đầy sự phức tạp nhìn ba chữ “Khôn Ninh cung”, ông ta không khỏi cắn chặt khớp hàm. Làm sao ông ta có thể không hiểu được?
Rõ ràng hắn ta là hoàng đế ngự trên ngôi cao.
Rõ ràng hắn có thể nói một là một.
Rõ ràng hắn có thể chém giết những đại thần không coi hắn ra gì.
Nhưng vụ án thảm sát cả Đỗ gia và những gia tộc lớn có quan hệ với Đỗ gia đó ở phía trước, “án mạng chữ Đỗ” báo thù ở phía sau, khi những đại thần này đối diện với một hoàng đế mang những tai tiếng tàn nhẫn như “bệnh đa nghi”, “tàn nhẫn”, “vô tình”, vân vân này, họ liền có vẻ không còn tôn trọng như trước nữa.
Không phải là nói bọn họ lớn gan, mà là vì đây là điều người dân hướng tới. Có ai sau khi nhìn thấy tội danh của những đại thần chết dưới “án mạng chữ Đỗ” này rồi mà còn có thể giữ được bình tĩnh chứ? Như thế mới là không bình thường.
Bất kể nay những người này theo phái nào, bất kể bọn họ là quan văn hay quan võ, bất kể bọn họ là quan thanh liêm hay quan tham, thì bọn họ đều là quan, đều là người ăn bổng lộc của vua. Có ai không muốn phục vụ cho một vị minh quân chứ?
Nếu hoàng thượng mà bọn họ phò tá là kẻ nhỏ nhen trong mắt không chứa nổi một hạt cát, không cho phép kẻ mạnh tồn tại, không cho phép lớn mạnh hơn hoàng thất, không cho phép công cao át chủ, không cho phép…
Nếu thật sự là như vậy, thử hỏi trên triều đình này có còn tồn tại những thần tử vì nước vì dân chân chính hay không?
Nếu những đại thần này làm gì cũng phải lo trước nghĩ sau, đều phải nghĩ xa về kết cục của mình trong tương lai, đều phải giấu đi thực lực của mình, vậy thì tương lai của nước Tư U chẳng phải sẽ chìm trong tăm tối hay sao?
Chẳng phải là để mặc người chém giết hay sao?
Đỗ gia chẳng có bất kỳ sai lầm gì cả, chỉ vì trong tay nắm giữ quân đội hùng hậu, chỉ vì có một vị hoàng hậu, liền rơi vào kết cục như vậy.
Cho dù sau này có cái gọi là chứng cứ thông địch bán nước, nhưng khi nhìn thấy những người năm đó tố cáo Đỗ thị nay lần lượt chết ngay trước mắt mọi người, hơn nữa chứng cứ phạm tội của bọn họ đã bị phơi bày ra một loạt trước mặt mọi người, tất nhiên hoàng đế này sẽ trở thành hôn quân trong mắt thiên hạ.
Đặc biệt là chứng cứ phạm tội của những người có còn được cố ý che giấu, không hề tra xét công khai những vụ án này.
Tuy bề ngoài nói là giữ lại chút thể diện cuối cùng cho bọn họ, người đã chết rồi, gia tộc lại bị diệt vong, vụ án chỉ dừng ở đây thôi. Nhưng trên thực tế, có ai là không nhìn ra đây là hành vi trốn tránh trách nhiệm đầy ngu xuẩn tự lừa dối mình của Vệ Du Sâm chứ?
Cho nên, cách xử lý mà Vệ Du Sâm cho là tốt nhất trên thực tế đã khiến bá quan càng thêm nghi ngờ thảm án của Đỗ phủ năm đó, càng phát giác ra hoàng đế này không ra sao, lòng đa nghi quá nặng.
Những tham quan ô lại đó mà hắn ta cũng có thể dễ dàng tha thứ, vì sao Đỗ gia là anh hùng của nước nhà lại lưu lạc đến bước đường thê thảm như vậy?
Lưu Thạch, Khâu Thành hiển nhiên nhìn ra được sự tồn tại của rất nhiều vấn đề, cũng hiểu vì sao Dung thân vương lại ghét nhắc đến Đỗ gia như vậy. Thậm chí, ông còn từng đứng trước mặt Vệ Du Sâm, chỉ vào mũi hắn ta mà mắng “ngươi không xứng, ngươi căn bản không xứng nhắc đến mấy chữ đó”.
Nếu phản ứng của bá quan là có người cố ý gây ra thì cũng thôi đi, đằng này đó lại là phản ứng tự nhiên của mọi người. Kiểu phản ứng tự nhiên không phân bè phái ấy mới là nguyên nhân thật sự kích thích khiến Vệ Du Sâm nổi giận.
Dung thân vương, người ca ca thân là thân vương thuở đầu phò tá Vệ Du Sâm, thân là con trai ruột của thái hậu, thà vứt bỏ tất cả những thứ mình có được cũng muốn sử dụng hết tất cả quan hệ của mình để giúp đỡ Vệ Du Sâm, vậy mà hôm nay cũng đã triệt để bộc lộ hết sự tức giận của mình ra.
Vốn dĩ vụ án Đỗ gia, ông đã rất phản đối rồi, mà nay biểu lộ của mọi người lại càng khiến vị Dung thân vương như ông rơi vào cảm giác áy náy trước nay chưa từng có. Có phải ban đầu không có sự ích kỷ nhún nhường của ông ta thì có lẽ đã không có nhiều gia tộc liên tiếp bị thảm sát như thế này hay không?
Dung thân vương rất tự trách, mà Vệ Du Sâm cũng là lần đầu tiên từ xưa đến nay thử tự mình xem xét lại mình.
Không ngờ nơi đầu tiên hắn ta muốn tới lại là Khôn Ninh cung đã tiêu điều gần mười hai năm nay.
Không biết hắn có thể tự xem xét ra được đạo lý gì ở đây hay không?
Người chết rồi không thể sống lại, thời gian sẽ không quay ngược. Sự phồn hoa ngày xưa của Khôn Ninh cung, sự tiêu điều ngày hôm nay, đều đang nói cho hắn tư biết, trên đời này không có cái gọi là thuốc hối hận.
Sai chính là sai, bất kể ngươi có muốn vãn hồi, chửi bới thế nào đi chăng nữa, chi sợ cũng không thể nữa rồi.
Ngươi càng trốn tránh sẽ chỉ càng lún sâu, cho đến khi bị hủy diệt hoàn toàn.
“Két” một tiếng, cửa lớn Khôn Ninh cung bị Vệ Du Sâm dùng lực đẩy ra.
Vì lâu ngày không tu sửa, không người chăm sóc, có không ít bụi bặm từ trên khung cửa rơi xuống, vừa rơi vào kẽ tóc hắn ta. Nhưng Vệ Du Sâm lại như không thấy, cứ ngơ ngác đứng đó, ngắm nhìn Khôn Ninh cung từng chồng chất biết bao ký ức, thân thể bắt đầu lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, Khôn Ninh cung không có cảnh tượng khắp nơi đều tản ra sức sống chói mắt như Vĩnh Ninh cung hôm nay, ngược lại bị cỏ dại bao trùm. Ngay cả gạch xanh ngói lục trên mái hiên trong bóng râm cũng mọc đầy rêu. Đứng bên cửa đã cảm nhận được một mùi ẩm mốc đập thẳng vào mặt.
Vệ Du Sâm chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy cửa ra, khi ánh mắt dần tụ lại chủ điện ở giữa, dường như hắn cảm nhận được vị y hậu phong nhã tuyệt thế đang nhìn về phía hắn mà nở nụ cười đoan trang khéo léo, cung nghênh hắn tới. Nhưng sau khi một trận gió lạnh lạ kỳ thổi qua, cảnh tượng lại chuyển tới ngày mùng ba tháng chín năm thứ hai niên hiệu Thành Đế, trong đêm diệt môn Đỗ phủ ngày đó, trên dưới Khôn Ninh cung một trăm hai mươi ba người đều bị người của hắn ta chém giết toàn bộ, không để lại một người nào…
Thân thể cao lớn của Vệ Du Sâm đứng trước gió, áo trắng tóc đen trong lãnh cung lạnh lẽo như hầm băng, đôi tay trong tay áo không nhịn được mà nắm chặt nắm chặt rồi lại nắm chặt. Sau một tiếng thở dài, đôi mắt đen luôn tỏa ra vẻ u ám chậm rãi nhắm lại.
“Đỗ Vân Ca, nàng đã chết mười hai năm rồi cũng không định buông tha cho ta hay sao?”
Dưới trời xanh mây trắng, Khôn Ninh cung tĩnh mịch lại ngưng tụ một bầu không khí âm u kinh khủng. Từ trận gió lạnh chầm chậm thổi tới từ những lối đi nhỏ hẹp trong cung, buốt giá thấu xương.
Ngay khi Vệ Du Sâm muốn đẩy đám cỏ dại cao hơn một thước để tiếp tục đi vào bên trong thì lại bị Khẩu Thành và Lưu Thạch phía sau gắt gao kéo lại.
“Hoàng thượng, chúng ta vẫn là nên về đi.”
“Buông tay ra.”
Giọng của Vệ Du Sâm rất nhẹ, nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
Lưu Thạch và Khâu Thành trao đổi ánh mắt với nhau một chút rồi kiên định không dời mà kéo cánh tay hắn lại, không nhúc nhích nửa phần. Thậm chí, Lưu Thạch còn không biết sống chết mà khuyên nhủ: “Hoàng thượng, người mất cũng đã mất rồi, nếu hoàng thượng thật sự hối hận thì không bằng trả lại sự trong sạch cho Đỗ gia đi.”
Thân thể Vệ Du Sâm run lên, gương mặt tuấn tú đột nhiên phủ lên một tầng sương lạnh, ánh mắt nhìn Lưu Thạch như nhìn một người chết, trong đồng tử sâu thẳm tràn ngập sát khí đáng sợ.
“Ngươi, nói, cái gì? Trong, sạch? Ngay cả ngươi cũng cho rằng trẫm lạm, sát, người, vô, tội ư?”
Vì phẫn nộ nên Vệ Du Sâm gần như là gằn từng chữ từ trong miệng ra.
Tuy trong lòng Lưu Thạch tràn đầy sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện hoàng thượng tự lâm vào bế tắc cùng khúc mắc đã đè nén hơn mười năm qua, ông ta lại cắn răng, to gan ngẩng đầu lên.
“Hoàng thượng, hôm nay lão nô cả gan ở đây xin góp lời. Trước khi giết lão nô, mong hoàng thượng nghe lão nô nói xong đã.”
Vệ Du Sâm phẫn nộ hất tay hai người ra, ánh mắt lạnh lùng mang theo vẻ âm u mờ mịt: “Khâu Thành, ngươi thì sao? Có phải cũng có lời muốn nói không?”
Khâu Thành chẳng nhìn đến Lưu Thạch, trực tiếp quỳ xuống: “Ông ấy nói xong thì thần tự khắc sẽ bổ sung.”
Cũng xem như đã gián tiếp thừa nhận nghi vấn của ông ta rồi.
Vệ Du Sâm cúi xuống nhìn Lưu Thạch không biết đã quỳ dưới đất từ lúc nào, trong đôi mắt sâu phủ lên một tầng băng lạnh dày ba thước.
“Được, hôm nay trẫm sẽ nghe các ngươi nói lời trong lòng các ngươi ra. Đã đè nén nhiều năm như vậy rồi cũng rất khó chịu đúng không? Nói đi, trẫm rửa tai lắng nghe!”
Lưu Thạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Vệ Du Sâm: “Hoàng thượng, lão nô xin nói một lời thật lòng. Mấy năm nay ngài có từng hối hận hay chưa?”
Vệ Du Sâm thoáng chốc liền cười, tuy nhìn anh tuấn bất phàm nhưng lại khiến người ta nổi da gà toàn thân: “Hối hận ư? Vì sao trẫm phải hối hận?’
“Hoàng thượng là không muốn đối diện với vấn đề này? Hay là không muốn đối diện với lòng mình? Nếu không thừa nhận bản thân mình hối hận thì vì sao mỗi khi nằm mơ giữa đêm, ngài lại bị cùng một cảnh tượng làm cho giật mình thức giấc? Vì sao cứ luôn gọi khuê danh của hoàng hậu nương nương? Vì sao rõ ràng thương yêu hoàng trưởng tử nhưng lại gắng gượng tâm địa sắt đá khiến ngài ấy chôn thân trong biển lửa? Vì sao? Hoàng thượng, ngài có thể giải thích cho lão nô một chút rằng những điều này là vì sao không?”
Một câu nói đã khiến Vệ Du Sâm lập tức á khẩu không trả lời được, trợn mắt nhìn nhưng lại chẳng có lí do để phản bác.
Vì hắn ta biết rõ, những chuyện này giấu được người khác nhưng không giấu được hai người trước mặt đây.
Cho nên dù hắn ta muốn dùng lý lẽ để biện luận ở đây thì cũng chỉ lãng phí nước bọt mà thôi. Đây là sự thật, sự thật hắn ta không thể nào phủ nhận được.
“Đúng vậy, trẫm cũng rất hiếu kỳ. Vì sao nhiều năm như vậy rồi vẫn cứ lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ. Vì sao bất kể trẫm mơ thấy gì cũng sẽ quay về mùng ba tháng chín. Dù đứng ở đây, những thứ hiện lên trước mắt trẫm cũng là trận tàn sát ngập đầy máu tươi đó. Lẽ nào trẫm thật sự sai rồi sao? Không, trẫm không sai. Trẫm sai chỗ nào chứ? Sao trẫm lại sai được? Tất cả những điều trẫm làm đều là suy nghĩ cho sự lâu bền của giang sơn Vệ gia. Trẫm muốn làm nên một giang sơn Vệ thị vững chắc hơn cho con cháu đời sau của trẫm. Trẫm có gì sai?”
Đối diện với sự cố chấp của Vệ Du Sâm, Lưu Thạch hỏi ngược lại không nhanh không chậm.
“Theo những gì lão nô biết, Đỗ gia không chỉ không có lòng mưu phản mà ngược lại còn trung quân ái quốc. Quân Đỗ gia lại càng là nơi có những chiến thần trăm trận trăm thắng. Một ngày có quân đội Đỗ gia, nước Tư U chúng ta sẽ mãi mãi yên bình. Sao hoàng thượng lại nhận định rằng hoàng hậu nương nương và hoàng trưởng tử sẽ hủy diệt giang sơn Vệ thị của ngài? Lẽ nào hoàng trưởng tử không phải họ Vệ sao? Lẽ nào bệ hạ không yêu hoàng hậu nương nương sao? Lẽ nào bệ hạ không hi vọng đích trưởng tử phò tá Đỗ gia trong tương lai trở thành người kế vị đời tiếp theo hay sao?”
Lưu Thạch ép hỏi liên tiếp khiến nam tử áo trắng trước mặt lộ ra nụ cười hung ác nham hiểm.
“Trẫm xin hỏi các ngươi, có phải các ngươi cảm thấy trẫm có được ngày hôm nay là nhờ vào Đỗ gia không?”
Lưu Thạch và Khâu Thành nhìn nhau một cái, đồng loạt cất tiếng: “Lẽ nào không phải sao?”
Tuy vẫn ôm hi vọng, nhưng khi mấy chữ này thốt ra từ miệng hai bọn họ, Vệ Du Sâm vẫn rất thất vọng.
Hắn ta nhìn hai người mà bản thân tin tưởng nhất, cười đầy lạnh lùng.
“Phải đó, đúng thật là như vậy. Nếu không có sự nhường nhịn của hoàng huynh, sự giúp đỡ hết sức của thái hậu và Đỗ gia, thiên hạ này thật đúng là sẽ chẳng có liên quan gì đến trẫm nữa. Trong số hoàng huynh hoàng đệ của trẫm, người ưu tú không hề ít. Đặc biệt là Vệ Giới đó, tuổi còn trẻ mà đã là người khiến muôn người hướng về. Nhưng đến cuối cùng, không phải hắn vẫn phò tá trẫm, trở thành thần đệ của trẫm đó sao? Ha ha, đây chính là số mệnh, đây chính là số mệnh, không phải sao? Nhưng thế thì đã sao? Bất kể hoàng đế tương lai là ai, Đỗ gia cũng vẫn phải phò tá, không phải sao? Nếu bọn họ cũng phải phò tá thì phần ân tình này dựa vào đâu mà bắt trẫm ghi nhớ cả đời? Trẫm là vua, bọn họ là tôi. Bề tôi phò tá đế vương, đây là lý lẽ bất di bất dịch. Vì sao cứ lặp đi lặp lại bên tai trẫm, nhắc nhở về ân huệ của bọn họ? Vì sao? Các ngươi nói trẫm nghe, rốt cuộc là vì sao? Còn cả Đỗ Vân Ca kia nữa, hoàng hậu hiền đức một đời sao? Ha ha ha… Khi các ngươi ca tụng nàng ta và Đỗ gia đến mức khiến trẫm cảm thấy hổ thẹn, các ngươi có từng suy nghĩ đến cảm nhận của trẫm chưa? Rõ ràng trẫm là chân mệnh thiên tử, rõ ràng vua của đất nước này, có đúng không? Vì sao mỗi lần nhắc tới trẫm đều phải nhắc cùng với Đỗ Vân Ca và Đỗ gia chứ? Vì sao? Trẫm không phải một vật lệ thuộc, trẫm không phải một thứ có cũng được mà không có cũng được. Trẫm cũng có năng lực, có sự quyết đoán. Nhưng các ngươi có ai nhìn thấy? Có ai nhìn thấy? Trong mắt các ngươi chỉ có Đỗ gia bọn họ. Bách tính lại càng tôn sùng Đỗ gia trở thành sự tồn tại bất khả chiến bại, thậm chí còn nói không có Đỗ gia thì không có cái gọi là họ Vệ và Tư U. Ha ha, những lời như vậy mà các ngươi cũng dám nói ư? Trẫm cũng muốn nhìn xem, có phải là không có Đỗ gia thì nước Tư U sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát hay không.”
Chương 279: Tĩnh phi vs Trân phi
“Sự thật ư? Sự thật nói cho bọn chúng biết, không có Đỗ thị, nước Tư U vẫn tồn tại. Chẳng những tồn tại mà còn đang trên đà vùng lên. Phải, không có Đỗ thị chúng ta đại thương nguyên khí, không có Đỗ thị chúng ta phải đối mặt mấy năm chinh chiến liên miên, nhưng trẫm không ngại! Trẫm muốn chứng minh cho những kẻ trong mắt chỉ có Đỗ thị biết, trên đời này không có ai xoay quanh ai, nhất định, nhất định không được xem bản thân quá quan trọng. Nếu không, ngươi nhất định sẽ bị mọi người vứt bỏ! Bởi vì… Đỗ thị, chính là vết xe đổ của bọn họ!”
Lúc đó đôi mắt sắc của Vệ Du Sâm đáng sợ như nhuốm máu, sau khi Lưu Thạch và Khâu Thành nghe thấy những lời này của hắn ta lập tức hiểu rõ.
Chẳng lẽ sở dĩ Vệ Du Sâm nhất quyết phải dồn Đỗ gia vào chỗ chết cũng là vì thanh danh của Đỗ gia lấn át vị hoàng đế là hắn ta sao? Khiến hắn ta nảy sinh tâm lý không công bằng?
Cũng vì vậy nên hắn ta mới quyết phải diệt Đỗ gia, cho dù trả giá bằng tính mạng của ngàn vạn tướng sĩ, trăm ngàn người vô tội cũng muốn khiến Vệ thị trở thành gia tộc tôn quý hoàn toàn xứng đáng với quốc gia này, không chịu tác động của bất kỳ ngoại lực nào?
Chuyện này… bá quyền vặn vẹo như vậy, xóa bỏ tất cả những rắp tâm khó lường có thể ảnh hưởng tới Vệ thị, quả thực khiến người ta giận sôi!
Thảo nào, thảo nào từng ấy năm đến nay không hề xuất hiện một viên mãnh tướng nào có thể thay thế được Đỗ thị, lại càng không có bất kỳ gia tộc nào dám bộc lộ tài năng, cho dù tầm thường không có chí tiến thủ cũng không dám mạo hiểm.
Chỉ sợ, chỉ sợ đám lão hồ ly lăn lộn trong quan trường cũng đã sớm đoán được tâm lý vặn vẹo của vị đế vương này rồi.
Đáng sợ, thật là đáng sợ. Sau khi Lưu Thạch và Khâu Thành nhìn trộm lòng dạ của vị đế vương này mới sâu sắc cảm thấy sống lưng lạnh toát, tay chân lập tức lạnh buốt, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Đồng thời họ cũng cực kỳ rõ ràng, chỉ sợ hôm nay hai người khó thoát khỏi cái chết.
“Ha ha ha… sao nào, bây giờ mới biết sợ hả? Can đảm vừa rồi của các ngươi đâu? Đâu rồi?”
Vệ Du Sâm thấy hai người mặt như tro tàn thì ngửa mặt lên cười, trong mắt lóe ra ánh sáng nham hiểm dày đặc.
Nhưng sau khi ánh mắt sắc bén ấy rơi vào ba chữ “Khôn Ninh cung” thì dần dần chuyển thành cảm giác bi thương trước nay chưa từng có. Thậm chí, một người hùng mạnh như hắn ta vào lúc này lại rơi những giọt nước mắt không biết là hối hận hay oán hận.
Lúc hai mắt hắn ta hoàn toàn mờ mịt, hắn ta đẩy bụi cỏ ra trong cơn mơ hồ hốt hoảng, từng bước tiến vào Khôn Ninh cung. Hai người mặt như tro tàn quỳ trên cỏ thoáng nghe thấy một câu: “Đứng lên đi!”
Lưu Thạch và Khâu Thành kinh ngạc ngước mắt, chỉ thấy thân hình cao lớn rắn rỏi của hắn ta dần dần biến mất trong bụi cỏ, đi về phía chủ điện đã sớm tồi tàn không chịu nổi. Hai người trố mắt mà nhìn, vô thức sờ lên cổ mình: “Thế này, còn sống, còn sống?”
Không thể trách bọn họ khó tin như vậy, thật sự là do những lời đại nghịch bất đạo bọn họ nói hôm nay không chỉ đủ khiến bọn họ chết một trăm lần, mà dựa vào tính cách của Vệ Du Sâm, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ. Nhưng, nhưng bây giờ là tình hình gì đây?
“Có lẽ, hoàng thượng đã sớm nghĩ thông rồi?” Khâu Thành nhìn bóng lưng cao to kia, âm thầm thở dài.
“Ông nói là, hoàng thượng đã sớm nghĩ thông ư? Nhưng nếu đã nghĩ thông, vậy tại sao…?”
Lưu Thạch nói đến đây đột nhiên dừng lại: “Không phải là ngài ấy không muốn đối mặt với đả kích mà sự thật mang tới chứ?”
Khâu Thành hờ hững nhẹ gật đầu: “Có lẽ đây là nỗi khổ tâm của hoàng đế? Người bình thường còn không thể tùy tiện thừa nhận sai lầm của mình, huống hồ chi ngài ấy là vua một nước. Bởi vì cái gọi là quân vô hí ngôn, sức nặng của bốn chữ này đè trên vai ngài ấy, đó là một việc đau khổ bao nhiêu? Lúc đó ngài ấy còn trẻ, đương lúc dễ kích động, trong mắt không dung nổi một hạt cát. Sự lớn mạnh của Đỗ thị với hoàng thất mà nói không phải chuyện tốt, trong lòng ngài ấy lo lắng cũng là chuyện thường tình. Chỉ tiếc, ngài ấy không ngờ rằng sức ảnh hưởng của Đỗ thị đã vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của ngài ấy, thế gia đại tộc liên quan tới Đỗ thị càng nhiều vô số kể. Không thể giết hết, cũng không thể giữ hết, chỉ có thể lựa chọn, dần dần biến thành cục diện như ngày hôm nay…”
Lời nói của Khâu Thành khiến Lưu Thạch cũng xúc động theo: “Đúng vậy, giữa việc không thể giết hết và không thể giữ hết, chắc chắn còn sót lại rất nhiều khả năng. ‘Án mạng chữ Đỗ’ hôm nay có lẽ là quả đắng do năm đó trồng xuống.”
“Haiz, vậy phải làm gì mới tốt đây? Trong lòng hoàng thượng cũng có nỗi khổ, nhưng người khác làm sao hiểu được? Bọn họ chỉ thấy bề ngoài, cả những lời chất vấn vừa rồi của chúng ta cũng đã chất chứa trong lòng quá lâu, chỉ có trút ra hết mới phát hiện cũng không phải khó khăn không thể chấp nhận như vậy.”
“Ít nhất hoàng thượng cũng đã sớm nghĩ thông, nếu chúng ta không nói những lời này, sao ngài ấy có thể để lộ cảm xúc chân thật trước mặt chúng ta chứ?”
Cho tới nay, ông ta và Khâu Thành là hai người thân cận với hoàng đế nhất, vì vậy có rất nhiều loại tình huống bọn họ nhìn rõ hơn người ngoài rất nhiều, giọng điệu xúc động phẫn nộ vừa nãy cũng là do lo lắng cho chủ tử của mình từ tận đáy lòng, để hắn ta nhận thức rõ cuối cùng là chỗ nào có vấn đề.
Đáng tiếc, rốt cuộc bọn họ đã vẽ vời cho thêm chuyện. Bây giờ có thể nhặt về một cái mạng, có phải chứng minh trong lòng hắn ta đang có chuyển biến tốt hay không?
“Vậy bây giờ…” Lưu Thạch muốn nói lại thôi: “Chúng ta, còn vào không?”
“Ban nãy chúng ta nói những lời kia, ông còn không biết xấu hổ vào theo hả?”
Lưu Thạch: …
Ánh mắt Vệ Du Sâm nặng nề nhìn từng cành cây ngọn cỏ, từng cánh cửa sổ, cái bàn cái giường trong Khôn Ninh cung, mỗi bước chân đều cảm thấy nặng ngàn cân.
Mọi nơi, mọi vật trang trí ở đây đều có thể khiến hắn ta ngừng chân, nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên đều là những hình ảnh đứt quãng liên quan tới những thứ này. Thật sự là, chứa đựng quá nhiều tiếng cười nói và đau đớn. Trong đó, xuất hiện nhiều nhất chính là Đỗ Vân Ca. Đáng tiếc mỗi khi hắn ta muốn nhìn rõ gương mặt nàng ta, lòng của hắn ta lại đau dữ dội như bị kim đâm.
Mười hai năm rồi, hắn ta tránh né mười hai năm, lảng tránh mười hai năm, không ngờ rằng hôm nay lại lấy hết dũng khí tới đây, cảm nhận hơi thở mục nát ở nơi này, cảm nhận vẻ u ám và quạnh quẽ ở nơi đây.
Lần đầu tiên trong lòng hắn ta dâng lên cảm giác tự trách mãnh liệt.
Vốn dĩ hắn ta đã có được giang sơn lại có được mỹ nhân, đáng tiếc hắn ta không biết quý trọng, làm tổn thương người không nên tổn thương nhất, hại nàng ta ôm hận mà chết, hài cốt không còn.
Mấy năm qua, chỉ cần hắn ta nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Đỗ Vân Ca cầm con dao găm mà hắn ta đưa cho, không chút do dự đâm vào ngực mình. Nàng ta nằm trong vũng máu, tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, đến chết cũng không nhìn hắn ta một cái. Còn có Vệ Lan đã từng được hắn ta gửi gắm kỳ vọng…
Vệ Du Sâm nghĩ đến đây thì đau tận tim gan, nước mắt không kìm được rơi xuống. Hắn ta ngồi trên chiếc giường bọn họ đã từng nằm, đau khổ nỉ non:
“Vân Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, trẫm có lỗi với nàng. Kiếp sau, trẫm sẽ làm trâu làm ngựa…”
Khôn Ninh cung dưới ánh mặt trời, lần đầu tiên trong mười hai năm qua có hơi thở con người, cũng không biết hơi thở này có thể lưu lại bao lâu.
Lưu Thạch và Khâu Thành đứng ở cửa Khôn Ninh cung, đi qua đi lại, bất chợt quay đầu, nhìn thấy hai tên thái giám đang thập thò ở kia, ló đầu ra nhìn. Lưu Thạch giẫm chân xuống, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tên thái giám kia nghe xong lập tức chạy tới: “Bẩm Lưu tổng quản, vừa rồi bên Vĩnh Ninh cung có người tới báo, nói là, nói là Tĩnh phi nương nương và, và Trân phi nương nương, bọn họ đánh nhau rồi!”
“Ngươi nói gì? Đánh nhau? Chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng xem nào!”
Sau khi tiểu thái giám không kịp thở giải thích, Lưu Thạch phất tay với hai người: “Được rồi, bọn ta đã biết, hai người các ngươi lui xuống trước đi.”
Nói rồi ông ta nhìn Khâu Thành, khổ sở nói: “Phải làm sao mới tốt đây? Bên phía hoàng thượng chúng ta cũng không thể đi quấy rầy. Hai nữ nhân này, cuối cùng đang làm gì vậy?”
Khâu Thành chưởng quản chi ám vệ tinh nhuệ nhất của Vệ Du Sâm, chuyện mà cả Tĩnh phi nương nương cũng biết, sao có thể thoát khỏi tai mắt của hoàng thượng?
Ông ta phì cười một tiếng: “Làm gì? Đêm qua Vĩnh Ninh cung xảy ra chuyện, nghe nói sáng nay Trân phi đã bị dọa phát sợ.”
Lưu Thạch nghe xong kinh ngạc hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đôi mắt lạnh của Khâu Thành chợt lóe, sắc mặt rét buốt: “Tạm thời chưa tra ra, hành tung người nọ kỳ lạ, vừa ra tay đã lặng yên không tiếng động khiến cả Vĩnh Ninh cung bất tỉnh, sau đó lẻn vào chánh điện, không biết giở trò gì, thế nên Trân phi vừa dậy đã bị hù tới hôn mê bất tỉnh.”
“Sự việc có thể không đơn giản như lời ta nói, nhất định tối qua đã xảy ra chuyện gì đó. Từ phản ứng của Trân phi xem ra, chuyện này có liên quan trực tiếp tới thảm án diệt môn của Văn Xương hầu phủ sáng nay.”
Lưu Thạch rùng mình một cái: “Ý ông là, mục đích của đối phương chính là mượn Đỗ gia đe dọa Trân phi?”
“Có thể đúng, có thể không. Dù sao Trân phi làm nhiều chuyện ác, sợ rất nhiều người và việc, khó mà nói được. Tạm thời không nói đến việc sao Tĩnh phi biết, sáng sớm gọi nhiều người qua như vậy, chắc hẳn là đi gây chuyện. Hai người xảy ra tranh cãi cũng nằm trong dự đoán, nhưng thật không ngờ lại ra tay đánh nhau. Chuyện này… thật đúng là mới thấy lần đầu.”
“Vậy chúng ta giải quyết thế nào? Có nên nói cho hoàng thượng biết hay không?”
Khâu Thành cười lạnh một tiếng, liếc Lưu Thạch: “Ông cảm thấy trong lòng hoàng thượng hai nữ nhân kia có nặng bằng vị trước mắt không?”
Thân hình Lưu Thạch chấn động, bất giác nhìn về phía ba chữ “Khôn Ninh cung” sớm đã ảm đạm không ánh sáng, yên lặng cúi thấp đầu.
Đúng vậy, nếu là lúc trước, có lẽ bọn họ sẽ vào thông báo. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong mười hai năm qua hoàng thượng đặt chân đến nơi này. Một lần quan trọng như vậy, sao có thể vì mấy phụ nhân kia mà bị phá hủy chứ?
So với Đỗ Vân Ca, lòng Lưu Thạch và Khâu Thành bất giác hướng về phía vị y hậu đã từng khiến tất cả bọn họ kính ngưỡng. Những nữ nhân khác trước mặt nàng ta, căn bản cả tư cách xách giầy cũng không có.
Nhất là Trân phi kia, thân là muội muội ruột của hoàng hậu, vậy mà lại làm ra chuyện đánh mất lương tâm. Hôm nay cho dù nàng ta bị Tĩnh phi bóp chết cũng là đáng đời.
Sự thờ ơ của Lưu Thạch và Khâu Thành, mấy nữ nhân ở Vĩnh Ninh cung vẫn không biết, nhất là hai nữ nhân đang quấn lấy nhau, túm tóc nhau. Một người mắt như sắp nứt, một người mặt mày vặn vẹo, đoan trang hiền thục lúc trước, bây giờ nào còn nửa phần?
Những nữ nhân còn lại tiếng hét thì rất lớn, nhưng thực sự tiến lên kéo bọn họ ra cũng chỉ có nô tỳ hai cung bọn họ. Đám phi tần này kẻ nào cũng sấm to mưa nhỏ, nhìn bề ngoài thì liên tục kêu gào khuyên bảo, trong lòng lại vui vẻ hơn bất kỳ ai.
Vĩnh Ninh cung và Trường Tín cung đánh nhau, không nói đến sau đó thế nào, chỉ nhìn trước mắt cũng đủ hiểu thường ngày người dưới trướng hai cung này đã chịu bao nhiêu uất ức.
Can ngăn?
Ha ha, nằm mơ đi, hôm nay bọn họ là bị Tĩnh phi kéo qua chế nhạo người nào đó, sao lại can ngăn được?
Mọi chuyện trong Vĩnh Ninh cung, Mộ Hàm đều thấy rõ, đám ma ma bên cạnh vội vàng kéo nàng ta qua.
“Làm sao bây giờ? Vừa rồi rõ ràng đã phái người truyền lời cho hoàng thượng, sao đến giờ vẫn chưa tới? Mộ cô cô, người xem thế này có được không? Chúng ta đi cầu kiến thái hậu nương nương nhé? Nếu tiếp tục đánh nữa, xảy ra chuyện gì thật, cả Vĩnh Ninh cung chúng ta chỉ sợ đều phải chịu trách nhiệm!”
Trên gương mặt không biểu cảm của Mộ Hàm cũng đầy vẻ nặng nề: “Được, ngươi đi đi, đi nhanh về nhanh, bên này có ta để ý rồi!”
Mộ Hàm mới mở miệng, ma ma kia đã giậm chân một cái, lập tức chạy về hướng Từ Ninh cung.
Mộ Hàm quay đầu đúng lúc bắt gặp móng tay bén nhọn của Tĩnh phi đang cào về phía mặt của Trân phi, nàng ta lập tức nhíu mày, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một hòn đá lặng yên không tiếng động đập vào bắp chân của Tĩnh phi…
Gương mặt vặn vẹo của Tĩnh phi đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, bắp chân khẽ cong, thấp hơn Trân phi một khoảng, móng tay sắc nhọn kia tự nhiên cũng bị Trân phi nguy hiểm tránh khỏi.
Lúc phát hiện Tĩnh phi muốn hủy mặt mình, Trân phi hoàn toàn nổi giận, đột nhiên vươn tay ra bóp cổ Tĩnh phi. Bắp chân của Tĩnh phi bị một kích của Mộ Hàm làm cho run rẩy dữ dội, căn bản không đứng vững.
Cừu Trinh nhân cơ hội này bóp chặt cổ Tĩnh phi, nô tài hai bên vừa thấy tình huống này hoàn toàn bối rối.
Ngươi tranh ta giành, ngươi xô ta đẩy, vậy mà rối thành một cục, trong lúc nhất thời không ai có thể xen vào, hai bên khó bề tách ra.
Mộ Hàm lạnh lùng đứng một bên, trong mắt hiện lên không kiên nhẫn. Tuy rằng nàng ta hận không thể lập tức giết chết nữ nhân này, nhưng nếu chủ tử đã muốn giữ mạng nàng ta, tất nhiên không thể để cho nàng ta tùy tiện bị người khác giết được. Nghĩ tới đây, Mộ Hàm đột nhiên sải bước rời khỏi chánh điện.
Những phi tần khác vừa thấy không khỏi sững sờ.
Phải biết, Mộ Hàm này chính là đệ nhất nữ quan bên cạnh Cừu Trinh, cả những phi tần không được sủng ái trong hậu cung như bọn họ lúc gặp nàng ta cũng phải nể mặt đôi phần. Bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng vào lúc chủ tử mình bị làm nhục như thế, nàng ta chẳng những không tiến lên can ngăn mà còn không coi ai ra gì bỏ đi như vậy.
“Này, các ngươi nói xem, nàng ta có ý gì đây? Chẳng lẽ là muốn đi tìm viện binh?”
“Ta thấy không giống, sắc mặt rất khó coi.”
“Bổn cung chưa từng nhìn thấy nữ nhân này cười, cả người đều trưng cái mặt lạnh như tiền, thật đúng là khiến người ta khó nắm bắt!”
“Nhưng năng lực của nàng ta thì không thể nghi ngờ, ngươi không biết, nếu không có nữ nhân này, không biết Cừu Trinh ngu xuẩn kia đã chết bao nhiêu lần rồi.”
“Không phải thế ư, nữ nhân này đắc tội quá nhiều người trong cung, chẳng biết đã gặp phải bao nhiêu âm mưu. Đáng tiếc, lần nào nàng ta cũng có thể gặp dữ hóa lành, không biết cuối cùng nàng ta có bao nhiêu bản lĩnh.”
“Kìa, về rồi, về rồi. Ồ, nàng ta xách theo cái gì vậy?”
Ngay lúc chư vị quý nhân rướn cổ muốn xem rõ cuối cùng Mộ Hàm đang xách cái gì lại bị động tác bất chợt của nàng ta dọa tới mức mặt mày thoáng cái thay đổi.
Theo bản năng, bọn họ đột ngột lùi về sau, cũng không thể tin che miệng, ngây người nhìn về phía Diệt Tuyệt sư thái từ đầu tới cuối đều không có biểu cảm gì kia.
Chính chủ Mộ Hàm đã giội nước trong chậu vào đám cung nữ, ma ma và nương nương quấn thành một cục. Hành động này khiến người khác há hốc mồm kinh ngạc, mọi người đều có chút biến sắc.
“Ai? Ai dám hắt nước lên người bổn cung, a a a, bổn cung muốn xé xác ngươi!”
“A, lạnh quá, phụt, lạnh quá, là tên đáng chết nào, là ai? Cút ra đây cho bổn cung!”
Một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, Mộ Huy tiện tay ném cái chậu trong tay đi, lạnh nhạt nhìn đám nữ nhân nhảy tới nhảy lui, khóe miệng nở nụ cười lãnh khốc vô tình.
Chờ đám nữ nhân này khó khăn lắm với vắt hết nước đọng trên người và lau đi nước bẩn trên mặt, cả đám mặt mày nhem nhuốc, quần áo ướt sũng, vô cùng chật vật nhìn xung quanh, tìm đầu sỏ hắt nước, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào Mộ Hàm đã khoanh tay trước ngực, ung dung lạnh lùng nhìn bọn họ: “Không đánh nữa?”
Tất cả mọi người bị câu chất vấn hiển nhiên của nàng ta làm cho ngây người, đến khi đã thu hút hết ánh mắt của mọi người xung quanh về phía này thì đầu mới cứng ngắc nhìn về phía Mộ Hàm đường nét lạnh lùng, vẻ mặt thờ ơ.
Trong số đó, ánh mắt của Cừu Trinh là phẫn nộ nhất: “Là ngươi giội nước đúng không?”
Mộ Huy lạnh lùng nhìn qua, khóe môi rộ lên nụ cười như chế giễu lại như châm biếm: “Phải, nước là nô tỳ giội.”
“Ngươi, ngươi vậy mà còn có mặt mũi thừa nhận?”
Cừu Trinh còn chưa mở miệng, Tĩnh phi đã vội vã tiến lên, đưa tay giáng về phía mặt Mộ Hàm.
Nhưng cánh tay của nàng ta chỉ tới trên đầu Mộ Hàm đã bị Mộ Hàm giữ chặt: “Tĩnh phi nương nương muốn làm gì?”
“Ngươi, ngươi cái đồ đê tiện, vậy mà dám dĩ hạ phạm thượng?”
Tĩnh phi thấy vẻ mặt Mộ Hàm không có chút thay đổi, ngược lại bản thân bị ánh mắt lạnh lùng của nàng ta dọa tới rùng mình, chợt cảm thấy hôm nay thể diện của mình xem như quét đất, vô cùng mất mặt.
Ánh mắt Tĩnh phi nhìn Mộ Hàm giống như rắn độc, hận không thể tiến lên tàn nhẫn cắn nàng ta một cái.
Mộ Hàm ngước mắt lạnh lùng nhìn nàng ta: “Mọi chuyện đều có nguyên nhân, nô tỳ buộc phải đi quá giới hạn. Thái hậu nương nương sắp giá lâm, chẳng lẽ các vị nương nương muốn dùng dung nhan như vậy để nghênh đón thánh giá sao?”
“Cái đồ đê tiện, nếu không phải tại ngươi, sao toàn thân bổn cung lại ướt đẫm?”
“Nhưng nếu không nhờ nô tỳ, bây giờ nương nương vẫn đang đánh nhau với Trân phi nương nương thì phải? Có phải người định diễn vở kịch đặc sắc vô cùng để làm trò cười cho đám người thờ ơ lạnh nhạt này hay không?”
Câu hỏi của Mộ Hàm khiến Tĩnh phi sững sờ, cả Trân phi cũng giận đến run người, đồng thời kinh ngạc ngước mắt. Gần như cùng lúc, ánh mắt hai người rơi vào gương mặt xem kịch vui còn chưa kịp thu hồi của đám phi tần đang vây xung quanh, lập tức hoàn hồn lại.
Đúng vậy, nếu không phải Mộ Hàm đúng lúc giội một cái, chỉ sợ hiện tại bọn họ còn đang không biết gì đánh tới đánh lui, vô duyên vô cớ để đám người này chế giễu, chờ thái hậu nương nương đến.
Khoan đã, thái hậu nương nương?
Tĩnh phi và Trân phi đồng thời nhìn về phía Mộ Hàm: “Thái hậu nương nương sắp tới? Vậy có phải, có phải…” Hoàng thượng cũng sắp tới không?
Trời ạ, nếu nói vậy, hai người bọn họ hiện tại, chẳng phải là, chẳng phải là…
Lúc sắc mặt hai người nhanh chóng biến đổi, cổ họng bốc hỏa, Mộ Hàm lại bình thản nói: “Lúc này hoàng thượng không rảnh, không qua, chỉ là nếu hai vị nương nương còn đứng đấy, thái hậu nương nương tới, các người cũng…” Không chịu nổi!
Ai không biết thái hậu nương nương coi trọng lễ nghi quy củ nhất?
Hai người bọn họ là phi tử hoàng đế, đánh nhau trước mặt một đống cung nữ thái giám thì thôi đi, vậy mà còn bị giội một chậu nước ướt từ đầu tới chân. Mất hết mặt mũi vô cùng nhục nhã như vậy vẫn là lần đầu trong đời.
Cho dù Mộ Hàm này là vì tốt cho bọn họ, nhưng phương pháp này không khỏi hơi cực đoan, nhất là buổi sáng Trân phi thức dậy bị dọa sợ, Mộ Hàm chẳng những không an ủi mà còn nói chuyện lạnh lùng. Cho dù nàng ta biết tính tình Mộ Hàm xưa nay đã vậy nhưng trong lòng vẫn có khúc mắt, ánh mắt nhìn Mộ Hàm cũng tràn đầy phẫn nộ.
Tĩnh phi căn bản không kịp quở trách Mộ Hàm làm sai, lập tức mặt đen thui, khoác quần áo của hạ nhân, giận dữ rời khỏi.
Đám phi tần khác vừa thấy vậy làm sao dám ở lại xem náo nhiệt nữa, cả đám sợ tới mức vội vàng quỳ xuống cáo lui.
Cho đến khi mọi người tản đi hết, Trân phi mới tỉnh hồn lại, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp, bén nhọn liếc Mộ Hàm.
“Lát nữa thái hậu thật sự tới à?”
Nào ngờ Mộ Hàm lại phì cười một tiếng: “Thái hậu không hỏi chuyện hậu cung đã nhiều năm, lão nhân gia người sao lại tới đây được? Ma ma tới báo tin tất nhiên bị chặn lại bên ngoài Từ Ninh cung, không thể bước vào.”
Mà người chặn lại, tất nhiên là Như Yên của nàng ta.
Chương 280: Nô tỳ làm sai chỗ nào?
Có lẽ Trân phi cũng nghĩ đến Như Yên, trong đôi mắt xếch lập tức tràn đầy sát ý nồng đượm.
“Mộ Hàm, bổn cung tự nhận không xử bạc với ngươi, tại sao ngươi lại đối đãi với bổn cung như vậy?”
Mộ Hàm lẳng lặng nhìn Trân phi: “Lời của nương nương là có ý gì? Mộ Hàm có chỗ nào làm không đúng sao?”
“Là lúc nô tỳ ra tay ngăn móng tay của Tĩnh phi sắp cào mặt người…”
“Hay là lúc Tĩnh phi bóp cổ người bị nô tỳ hắt nước. Hay là, lúc nô tỳ sai người báo tin cho hoàng thượng?”
“Hay là, lúc nô tỳ giúp người xử lý rất nhiều chuyện dơ bẩn không nên xuất hiện trước mặt người?”
Trong lòng Trân phi chấn động, trên gương mặt được trang điểm đầy vẻ dữ tợn: “Ngươi dám uy hiếp bổn cung?”
Mộ Hàm cười tự giễu: “Nói vậy, nương nương muốn xử lý nô tỳ hả? Thế thì Mộ Hàm không một câu oán hận.”
“Chỉ là trước đó, kính xin nương nương thay quần áo trước cho thỏa đáng. Tuy rằng đang là giữa hè nhưng đêm qua người bị hoảng sợ, đừng để nhiễm phong hàn.”
Dứt lời, nàng ta không quay đầu lại bỏ ra ngoài.
Trân phi hung hăng siết chặt nắm đấm, còn chưa kịp cảm thấy căm hận vì tất cả hành động của Mộ Hàm đã đột ngột nhìn thấy cái người mặt mày vô cảm kia vậy mà dưới cái nắng cháy da cháy thịt, quỳ gối trước chánh điện, không hề động đậy.
Cung nữ bên cạnh Trân phi thấy vậy liền vội mở miệng nói: “Nương nương, cầu xin người tha cho Mộ cô cô đi. Từ trước đến nay tính tình của cô cô đều lạnh lùng như vậy, nhưng điểm xuất phát của nàng cũng là vì tốt cho người, mọi chuyện đều là nghĩ cho nương nương mà!”
“Đúng vậy đó nương nương, từ trước đến nay sáng nào Mộ cô cô cũng là người dậy sớm nhất. Bất kể nàng có trực hay không, chuyện đầu tiên làm chính là kiểm tra trên dưới Vĩnh Ninh cung chúng ta, sau khi hiểu rõ những chuyện nên hiểu mới đi hầu hạ người tắm rửa thay quần áo. Nàng quan tâm an nguy của người hơn bất kỳ ai mà!”
Giờ phút này Trân phi còn đang nổi nóng, chịu nhục nhã kinh khủng như thế, bên này nàng ta còn chưa lên tiếng, những kẻ này lại từng người từng người đều xin tha cho tiện nhân kia.
Trân phi lập tức giáng xuống mấy cái tát, mọi người chợt im bặt, trên đại điện lập tức vang lên một loạt tiếng quỳ xuống: “Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận!”
Trân phi lạnh lùng nhìn người từ đầu tới cuối đều không thay đổi sắc mặt ngoài điện: “Nếu ngươi đã muốn quỳ, vậy ngươi cứ quỳ cho đủ. Nỗi nhục hôm nay của bổn cung, quyết không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mộ Hàm, đừng tưởng rằng bổn cung không dám làm gì ngươi. Ngươi chỉ là một nô tỳ, không có bổn cung, ngươi có thể có hôm nay sao? Nhưng ngươi thì hay rồi, vậy mà không biết điều, mấy lần khiến bổn cung khó xử, làm bổn cung mất mặt. Hôm nay, bổn cung khó bỏ được mối hận trong lòng!”
Mộ Hàm nhìn bóng lưng Trân phi vẫy tay áo bỏ đi, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh như có như không.
Hận? Ngươi hận ta?
Ha ha, vậy ngươi có biết, ta còn hận ngươi hơn bất kỳ ai không?
Cừu Trinh thật sự vô cùng hận Mộ Hàm không chừa cho nàng ta chút mặt mũi nào hôm nay, mặc dù nàng ta biết mình không thể không có Mộ Hàm, biết tiện nhân này là vì tốt cho nàng ta, nhưng nàng ta lại không nuốt trôi cục tức này. Cho nên, lúc Mộ Hàm chủ động quỳ trước điện, nàng ta cong môi cười lạnh một tiếng, không thèm quay đầu xoay người rời khỏi. Nếu Mộ Hàm muốn quỳ thì cứ quỳ cho đủ đi.
Nàng ta thật sự muốn xem thử, Mộ Hàm có thể bướng bỉnh bao nhiêu!
Lúc Trân phi cởi quần áo bị Tĩnh phi và đám tiện tỳ kia túm lộn xộn trên người, rút trâm cài đầy đầu xuống, nằm ngâm mình trong bể tắm, nhìn thấy dấu vết loang lổ trên người, hận tới sắp cắn nát răng ngà.
Tăng Nhu này, nàng ta sẽ không bỏ qua cho ả!
Nhớ lại tất cả những gì ả làm hôm nay, Cừu Trinh hận tới nghiến răng nghiến lợi. Thường ngày nàng ta không như vậy mà nhẫn nhịn rất giỏi.vNhưng, nhưng cố tình đêm qua nàng ta lại gặp ác mộng như vậy…
Không, đó không phải ác mộng mà là sự thật, sáng nay khi nhìn thấy vết máu còn lưu lại dưới sàn, nàng ta mới biết đêm qua mình bị người ta đùa cợt. Về phần là ai, nàng ta không biết. Cừu Trinh nhớ lại những lời tối qua mình nói, nàng ta không khỏi hoảng sợ một trận.
Cho tới khi Tĩnh phi ám chỉ là mình hại Đỗ Vân Ca, hủy toàn bộ Đỗ gia, nàng ta không nhịn được nữa, nhào về phía ả hung hăng phát tiết một trận.
Bây giờ hay rồi, cơn giận chẳng những không trút hết mà còn dính phải tanh hôi.
Bên phía Tĩnh phi nàng ta không sợ, hiện tại nàng ta sợ chính là người phía sau hãm hại nàng ta, cuối cùng là ai?
Có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào Vĩnh Ninh cung của nàng ta, có thể đánh ngất thị vệ, cung nữ, thái giám gác đêm, có thể biết ân oán tình thù giữa nàng ta và Đỗ gia. Người này, tuyệt đối không đơn giản.
Đáng tiếc đến giờ nàng ta cũng không nhớ nổi cuối cùng nữ nhân tối qua trông thế nào. Chỉ cần nàng ta vừa nhắm mắt, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng Đỗ Vân Ca móc mắt mình, tháo cằm mình, bò về phía mình đẫm máu đáng sợ.
Hơn nữa, vừa nãy Tĩnh phi nói gì?
Hôm nay vào lúc trời còn chưa sáng, Văn Xương hầu phủ đã dính “Án mạng chữ Đỗ” diệt môn?
Chẳng lẽ, người tối qua lẻn vào Vĩnh Ninh cung của nàng ta có mối liên hệ đáng sợ với “Án mạng chữ Đỗ”.
Cừu Trinh càng nghĩ càng sợ, cho dù đang ngày hè nóng bức ngâm mình trong bể tắm ấm áp vẫn cảm thấy tay chân lạnh buốt, toàn thân không kìm được đổ mồ hôi lạnh.
“Tăng Nhu, con tiện nhân nhà ngươi, ngươi cho rằng bổn cung sẽ sợ hả? Nếu bổn cung đã dám làm thì dám chịu, ta không tin những kẻ kia còn có thể giết người trong hoàng cung!”
Lúc này nữ nhân đang bị Cừu Trinh nguyền rủa cũng đang ngâm mình trong bể nước, khác cái là, bên cạnh nàng ta lại vây đầy cung nữ và ma ma. Thấy vết thương trên người nàng ta, bọn họ không cầm được nước mắt.
“Sao Trân phi nương nương có thể độc ác như vậy? Trời ạ, chảy máu rồi. Nương nương, phải làm sao mới ổn đây? Như vậy không thể nào thị tẩm được, nếu bị hoàng thượng biết, chẳng phải chúng ta sẽ…?”
Tăng Nhu cười lạnh một tiếng: “Nàng ta còn không sợ, bổn cung sợ cái gì? Nàng ta có gan làm mà không có gan thừa nhận hậu quả sao? Dù sao thì cũng là Cừu Trinh nàng ta ra tay trước, chỉ dựa vào điểm này, bổn cung có thể khiến nàng ta có miệng mà không thể nói gì!”
“Ý nương nương là, chuyện xảy ra hôm nay, Cừu Trinh sẽ không chủ động cáo trạng?”
“Trừ phi đầu nàng ta bị úng nước mới chủ động cáo trạng!”
“Nhưng chẳng phải vừa rồi người của Vĩnh Ninh cung nói, thái hậu nương nương…”
“Ngu xuẩn, thái hậu không hỏi thế sự nhiều năm, huống chi các ngươi quên nữ quan được sủng ái nhất bên cạnh thái hậu là ai hả? Đó là Như Yên, Như Yên, một trong tứ đại nữ quan bên cạnh hoàng hậu nương nương Như Yên!”
Nói đến đây, khóe miệng Tăng Nhu nhếch lên nụ cười trông có chút hả hê.
“Chuyện Như Yên chán ghét Vĩnh Ninh cung mà không thèm che giấu chẳng phải mới ngày một ngày hai, các ngươi cho rằng, người của Cừu Trinh thật sự có thể mời thái hậu nương nương tới hả? Nằm mơ đi!”
“Vậy vừa rồi nương nương…?” Tăng Nhu nghe đến đó bất giác tát nước trong thùng về phía nữ quan bên cạnh: “Đồ ngu, nếu như ngươi được một nửa bản lĩnh của Mộ Hàm, bổn cung đã không phải lo lắng quá nhiều như vậy. Bình thường rất nhanh trí, sao một khi dính tới chuyện Vĩnh Ninh cung ngươi lại cẩn thận từng li từng tí tới mức này?”
Trân Châu ấm ức nhìn Tăng Nhu: “Nương nương quên rồi ạ? Muội muội của Trân Châu đã chết trong tay Cừu Trinh. Mấy năm qua, có bao giờ nô tỳ không muốn báo thù đâu? Nhưng, nhưng nô tỳ cũng biết bản lĩnh của mình thế nào, vì vậy làm việc có chút cẩn thận, xin nương nương thứ lỗi!”
Tăng Nhu khẽ giật mình, hiển nhiên nàng ta cũng nhớ tới San Hô năm đó vì bị hoàng thượng nhìn nhiều hơn một chút đã bất hạnh bỏ mình ngoài ý muốn. Mà San Hô chính là muội muội ruột của Trân Châu, nếu không phải năm đó Tăng Nhu phái nàng ấy đi làm việc, nàng ấy đã không vô tình gặp phải hoàng thượng. Mà cũng chính vì nàng ấy bị hoàng thượng nhìn một chút đã bị Cừu Trinh…
Tăng Nhu cũng không phải người lòng dạ độc ác, nàng ta là khuê nữ nhà quan đàng hoàng, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục chính thống. Mặc dù trước khi tiến cung nàng ta đã chứng kiến trong đại viện hậu trạch cực kỳ dơ bẩn, nhưng so với hậu cung đi bước nào thấp thỏm bước đó vẫn là núi này cao có núi khác cao hơn.
Ngươi không giết người khác, người khác sẽ giẫm đầu ngươi trèo lên. Trong hậu cung này, cho dù là một nữ nhân đơn thuần hơn nữa cũng sẽ trở nên đáng sợ.
Trân Châu là nha hoàn hồi môn của Tăng Nhu, từ nhỏ đã lớn lên bên nàng ta, tuy rằng không tính là cực kỳ thông minh, nhưng quý ở chỗ trung thành, hơn nữa có thể không màng tính mạng bản thân vì Tăng Nhu. San Hô là muội muội ruột của nàng ấy, vào cung liền nương nhờ người tỷ tỷ này, đến Trường Tín cung của nàng ta chỉ mới mười ngày đã bị…
Nghĩ tới đây, nàng ta âm thầm thở dài, trong lời nói mang theo xót xa.
“Thật xin lỗi Châu Nhi, là lỗi của bổn cung, quên mất San Hô. Nhưng ngươi yên tâm, người xấu không có kết cục tốt đâu. Dựa vào căn cơ hiện tại của chúng ta, quả thật không thích hợp cứng đối cứng với Trân phi. Quậy mấy trận nho nhỏ thì được, nhưng lỡ như chọc giận nàng ta, không biết nàng ta sẽ làm ra những chuyện gì. Mặc dù bổn cung không ngại nàng ta, nhưng Mộ Hàm bên cạnh nàng ta, quả thực là một nhân vật tài giỏi.”
Trân Châu nghe thấy thế, nước mắt rơi như mưa.
“Nô tỳ tạ ơn nương nương quan tâm, đều tại nô tỳ vô dụng, không thể phân ưu cho nương nương, còn phải để nương nương an ủi ngược lại nô tỳ, nô tỳ tội đáng muôn chết!”
“Được rồi, bổn cung biết rõ lòng trung thành của ngươi, đừng thể hiện nữa. Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao bổn cung phải lợi dụng điều kiện có lợi để hành động chưa?”
Trân Châu rưng rưng nhẹ gật đầu: “Nô tỳ hiểu, hôm nay Trân phi đột nhiên ra tay đã khiến nương nương bất ngờ, vốn là chúng ta chiếm lý. Dù sao là Trân phi ra tay trước, cho dù tới chỗ hoàng thượng và thái hậu, chúng ta cũng có thể giải thích. Huống chi trong hậu cung còn có nhiều phi tần có thể làm chứng như vậy, phải biết dừng lại đúng lúc.”
Tăng Nhu thỏa mãn gật đầu: “Cái đầu nhỏ này của ngươi mặc dù không tốt bằng Mộ Hàm nhưng bổn cung thích. Mộ Hàm kia, trông cứ u ám, cũng không thấy tôn kính Cừu Trinh bao nhiêu. Sơ sẩy một cái, tương lai còn có thể bị cắn ngược. Thay vì vậy còn chẳng bằng đần một chút như ngươi.”
“Nương nương, nô tỳ, hình như không có đần như người nói mà?”
Trân Châu đỏ mặt xấu hổ gãi đầu một cái, Tăng Nhu cười ha ha, giận dỗi nhìn nàng ấy.
“Được được được, ngươi không đần như vậy, nhưng bổn cung thật sự rất đau. Lát nữa kêu y nữ tới đây đi, dù sao chuyện này cũng không gạt được hai vị trong cung kia, tuy rằng chúng ta tổn thất nặng nhưng nữ nhân kia cũng không chiếm được lợi lộc gì. Tuy rằng không rõ tại sao hoàng thượng lại tốt với Cừu Trinh như vậy, nhưng tâm trạng của hoàng thượng hôm nay, ha ha, hình như không tốt lắm đâu!”
Tâm trạng của Vệ Du Sâm quả thực rất tệ. Một lúc sau, khi hắn ta từ trong Khôn Ninh cung bước ra, Lưu Thạch lập tức kể rõ ràng chuyện vừa xảy ra ở Vĩnh Ninh cung cho hắn ta biết.
“Còn ra thể thống gì nữa!” Mặt mày Vệ Du Sâm tối đen, trong mắt chứa phẫn nộ.
“Cừu Trinh, lại là nàng ta? Nàng ta thật sự cho rằng trong hậu cung không ai trị được nàng ta thì có thể thoải mái mà bắt nạt người khác hả? Thật sự coi trẫm bị mù hay sao?”
“Hoàng thượng bớt giận, cuối cùng vì sao Trân phi nương nương ra tay tạm thời còn chưa biết, chi bằng…?”
“Hừ, Lưu Thạch, bình thường ngươi chưa bao giờ tôn kính nàng ta như hôm nay. Sao vậy, hóng hớt à?”
Lưu Thạch rùng mình một cái, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Nô tài không dám.”
“Ngươi không dám? Trẫm thấy ngươi dám vô cùng thì có. Không phải ngươi muốn trẫm đi xem nàng ta sao? Trẫm theo ý ngươi, xem xem cuối cùng Vĩnh Ninh cung này cất giấu chuyện dơ bẩn gì!”
Cái gọi là chuyện dơ bẩn ý chỉ chuyện xảy ra trong Vĩnh Ninh cung tối qua. Chuyện này nếu bọn họ còn biết, tất nhiên hoàng thượng cũng biết, hơn nữa sáng nay Tĩnh phi dẫn người tới Vĩnh Ninh cung, sau đó đột nhiên Cừu Trinh ra tay khiến Lưu Thạch rất hiếu kỳ, quả thực cũng muốn để hoàng thượng đi xem.
Nhưng, nhưng ông ta không ngờ Vệ Du Sâm vậy mà lại chỉ rõ trước mặt mọi người, lập tức cúi đầu thấp hơn: “Lão nô không dám, lão nô thật sự lo lắng cho an nguy của Trân phi nương nương.”
“Bãi giá Vĩnh Ninh cung!” Vệ Du Sâm từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống ông ta, phất tay áo bỏ đi.
Khâu Thành quay đầu trừng ông ta một cái: “Lắm miệng!”
Lưu Thạch từ dưới đất bò dậy, âm thầm thở dài với bóng lưng của Vệ Du Sâm: “Trân phi đã một tay che trời ở hậu cung nhiều năm như vậy, tới giờ vẫn chưa thấy nàng ta chịu thiệt thòi lớn thế. Tĩnh phi là ai? Thường ngày sao Tĩnh phi dám trêu chọc nàng ta? Hôm nay bị cái gì kích thích mới khiến Trân phi liều lĩnh ra tay chứ? Ông không hiếu kỳ sao?”
Khâu Thành lạnh lùng nhìn ông ta: “Cho dù hiếu kỳ thì sao? Đó là nữ nhân của hoàng thượng, ông đừng quên thân phận của mình. Hôm nay hoàng thượng có thể tha cho ông, sau đó thì sao? Nhớ kỹ bổn phận của mình!”
Khâu Thành quẳng xuống những lời này rồi bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.
Mà Lưu Thạch nhìn bóng lưng của bọn họ, không biết là nói hay là lẩm bẩm: “Người duy nhất Trân phi sợ, chỉ có tiên hoàng hậu mà thôi!”
Thử hỏi, ai có thể châm ngòi lửa giận của Trân phi đây?
Đáp án chỉ có một, đó chính là —— tiên hoàng hậu Đỗ Vân Ca.
Hiển nhiên điều này hoàng thượng chưa ý thức được, Khâu Thành cũng không.
Hôm nay hoàng thượng ở Khôn Ninh cung nửa buổi sáng, đối tượng nhìn vật nhớ người hiển nhiên là tiên hoàng hậu, mà chỗ Trân phi… Bây giờ hoàng thượng qua đó, không biết có thể phát hiện điểm này hay không?
Lưu Thạch nghĩ tới tiên hoàng hậu, nữ tử dịu dàng lương thiện, đẹp như hoa lan trong khe núi kia, mắt ông ta hơi ẩm ướt, cuối cùng rơi giọt nước mắt tiếc nuối.
Nương nương, ân cứu mạng của người, kiếp này nô tài không thể báo đáp. Kiếp sao, dù có làm trâu làm ngựa nô tài cũng muốn báo đáp người!
Cái gọi là ân cứu mạng chính là năm đó hoàng thượng bị tấn công, Lưu Thạch dùng cơ thể mình chắn được mũi tên trí mạng. Cả triều đình không ai có thể cứu ông ta, là nàng ta, không màng thân phận cao quý, thay ông ta rút mũi tên ra, cứu được cái mạng già của ông ta.
Đáng tiếc, ông ta chỉ là một nô tài, với vụ án Đỗ phủ diệt môn, ông ta hữu tâm vô lực.
Đơn giản là chủ tử của ông ta là Vệ Du Sâm, cho dù Đỗ Vân Ca từng cứu mạng ông ta, nhưng so với giang sơn xã tắc của hoàng đế, ông ta không dám, cũng không thể phản bội. Vì vậy, ông ta chỉ có thể làm kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
Lưu Thạch bi thương nhìn về phía Khôn Ninh cung vô cùng tiêu điều, dùng sức lau nước mắt trên khóe mắt, ảm đạm xoay người theo sát Vệ Du Sâm.
Lúc này Cừu Trinh đã tắm rửa thay quần áo xong, mặc một bộ cung phục sạch sẽ hoa lệ, ngồi ở một chỗ thoáng mát ở cửa đại điện vừa uống trà, vừa để cung nữ búi tóc cho mình.
Có thể do vừa tắm nên còn chưa kịp trang điểm, dù vậy cũng khó giấu nổi dung nhan xinh đẹp chói lọi kia. Đây là một trong những bí mật để Cừu Trinh có thể được sủng ái nhất lục cung.
Gương mặt này chưa trang điểm đã vậy, sau khi trang điểm càng xinh đẹp động lòng người, giết người trong nháy mắt.
Tuy rằng hậu cung chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, hoàng đế cũng chưa chắc chỉ coi trọng sắc đẹp, nhưng không có sắc đẹp thì tuyệt đối không được. Cừu Trinh có thể bầu bạn với đế vương gần hai mươi năm, tuyệt đối không chỉ dựa vào gương mặt này.
Cừu Trinh nhìn Mộ Hàm đang quỳ gối trước cửa điện, đáy mắt lóe ra ý cười độc ác lạnh lùng vô cùng: “Sao vậy? Còn chưa chịu nhận lỗi hả?”
Mộ Hàm mặt mày vô cảm ngước mắt: “Nô tỳ làm sai chỗ nào?”
“Đúng là cứng đầu!” Động tác uống trà của Cừu Trinh hơi khựng lại, nhíu chặt mày nhìn nàng ta, bất mãn phát ra trong mắt càng dày đặc.
“Bổn cung biết tính ngươi bướng bỉnh, nhưng bây giờ không phải lúc để ngươi cậy mạnh. Ngươi thật sự không nhận lỗi ư?”
Mộ Hàm quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang, Cừu Trinh ngồi ở chỗ thoáng mát không chú ý tới ý cười đùa cợt lóe lên một cái rồi biến mất trong mắt nàng ta.
Đối mặt với sự bất mãn rõ ràng của Cừu Trinh, Mộ Hàm quật cường thẳng lưng, sắc mặt lạnh nhạt nhìn nàng ta, lạnh lùng nói:
“Nô tỳ không thẹn với lương tâm, nhiều năm như vậy đều đi tới như thế. Nếu nương nương cố ý cho rằng nô tỳ sai, sao không trực tiếp xử lý nô tỳ đi?”
Đây là muốn uy hiếp nàng ta hả?
Giỏi lắm, thật sự tưởng Cừu Trinh sợ nàng ta hay sao?
Cừu Trinh dùng sức đập chén trà trong tay xuống bàn trà bên cạnh, ung dung nghiêng người dựa vào ghế mềm, trên gương mặt chững chạc mà quyến rũ hiện lên chút tàn nhẫn.
“Mộ Hàm ơi Mộ Hàm, uổng công ngươi qua lại trong hậu cung nhiều năm, vậy mà cả điểm này cũng không thấy rõ? Uy hiếp? Ngươi cho rằng bổn cung không dám sao?”
“Nương nương, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được, cần gì phải ở đây nói nhiều!”
Hiển nhiên, Mộ Hàm cũng lười nói nhảm với nàng ta.
“Ngươi!”
Cho dù Cừu Trinh biết rõ đây chính là tính tình của Mộ Hàm nhưng vẫn bị lời nói của nàng ta làm cho tức giận ngã ngửa. Nếu hôm nay nàng ta không cho Mộ Hàm biết thế nào là lễ độ, nàng ta thật sự xem mình là một nhân vật hả?
“Được, hôm nay ta muốn xem xem, xương của ngươi cứng đến đâu!”
Cừu Trinh đứng bật dậy, trên gương mặt quyến rũ mà xinh đẹp xẹt qua chút tàn nhẫn: “Người đâu!”
“Có thuộc hạ!”
“Đưa xuống, đánh cho bổn cung, đánh tới khi nàng ta cầu xin tha thứ mới thôi!”
Nói cách khác, nếu Mộ Hàm không mở miệng sẽ trực tiếp bị đánh chết!
“Vâng, nương nương.”
Đối mặt với lửa giận của Cừu Trinh, Mộ Hàm cười lạnh, hiển nhiên không có hành động gì. Lúc những thị vệ kia muốn đi tới chỗ nàng ta, nàng ta quật cường thắng lưng, đứng dậy.
“Không cần các ngươi ra tay, ta tự đi được!”
Ở Vĩnh Ninh cung, trừ Cừu Trinh ra, cho dù là ai cũng không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại của Mộ Hàm. Mặc dù bây giờ thoạt nhìn nàng ta phải chịu phạt, nhưng Cừu Trinh nói gần nói xa đều thể hiện ý muốn Mộ cô cô chịu thua.
Chỉ cần nàng ta nhận lỗi, sau này dù là ai cũng không thể khinh thường Mộ cô cô.
Vì vậy những thị vệ này không ai dám làm gì nàng ta, chẳng những không dám mà sau khi xoay người còn nhỏ giọng khuyên nhủ Mộ Hàm.
“Mộ cô cô, nương nương vẫn còn nổi nóng, người nhận lỗi một cái, nói không chừng nàng sẽ tha cho người. Mạng chỉ có một, chết rồi thì thật sự không còn gì nữa!”
“Đúng vậy đó Mộ cô cô, nương nương ở đây quan sát, bọn ta không dám nương tay, người nhận lỗi một cái là có thể tránh khỏi nỗi đau da thịt, ai cũng có lợi mà!”
Sắc mặt Mộ Hàm lạnh nhạt, không nhìn ra suy nghĩ, nhưng tư thế tiến lên lại không hề dừng lại. Hai thị vế thấy thế yên lặng trao đổi một ánh mắt.
Xem ra, là bọn họ đánh giá thấp sự quật cường của Mộ cô cô này rồi, nỗi khổ hôm nay, sợ là… chạy trời không khỏi nắng.
Đối với ý tốt của hai thị vệ, hiển nhiên Mộ Hàm nghe thấy, nhưng hôm nay nàng ta không định cúi đầu trước Cừu Trinh. Chẳng những không nghĩ tới mà còn muốn làm lớn chuyện. Nếu như có thể bị đánh chết cũng là một chuyện tốt…
Nghĩ vậy, bước chân càng nhẹ nhàng, nàng ta như thế lọt vào mắt Cừu Trinh vô cùng chướng mắt.cNhất là lúc này cung nữ và ma ma bên cạnh nàng ta vậy mà đồng loạt quỳ xuống xin tha cho Mộ Hàm.
Sao Cừu Trinh lại không muốn bán cho bọn họ một nhân tình, nhưng nữ nhân này lại kiên quyết bất ngờ, chẳng lẽ cúi đầu trước nàng ta khó như vậy hay sao?
“Câm miệng, ai dám nói thêm một chữ, bổn cung cắt lưỡi kẻ đó!”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường yên tĩnh, cho dù là ai cũng không dám nói thêm nửa câu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Hàm nằm úp sấp lên ghế, chờ Cừu Trinh ra lệnh hành hình.