Mục lục
Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 323: Tứ Phương rung chuyển


Vị Mạnh cô nương này chính là tai mắt của Linh Diên ở Long đế quốc. Lúc trước tin tức về Long đế quốc cũng đều đến từ người dùng tên giả “Mạnh cô nương” này. Nhưng ngoài cái tên giả này, giữa bọn họ không có liên hệ gì, bây giờ lại truyền tới tin tức nàng ta làm phản, chuyện này thực sự không phải chuyện tốt với Phượng Trì sơn trang.


Tuy rằng hai bên liên hệ đều dùng tên giả, hơn nữa ngoại trừ mua bán tin tức ra thì không có lui tới gì khác, nhưng khó đảm bảo vị “Mạnh cô nương” này chưa từng điều tra bọn họ. Cũng giống như bọn họ đã từng dùng toàn bộ lực lượng đi điều tra vị Mạnh cô nương này vậy.


Người của Long đế quốc muốn điều tra đại lục Tứ Phương rất đơn giản, mặc dù bọn họ vô cùng cẩn thận cũng khó dám chắc không có lúc sơ sẩy. Ngược lại người của đại lục Tứ Phương bọn họ muốn điều tra người của Long đế quốc thì còn khó hơn lên trời, thậm chí tin tức nhận được cũng không biết đã bị mua đi bán lại mấy lần. Nếu vị Mạnh cô nương này cố ý, tự nhiên sẽ giở trò từ đó, đồng thời sẽ lần ngược lại để tìm hiểu nguồn gốc một người.


Lúc trước bọn họ bình yên vô sự, mỗi người lợi dụng lẫn nhau, nhưng bây giờ đột nhiên nàng ta làm phản, chờ đợi Phượng Trì sơn trang sẽ là cái gì, bọn họ cũng không biết. Vì vậy sau khi bọn họ nhận được tin tức này lập tức chạy tới. Không ngờ rằng Linh Diên lại bế quan vào lúc này!


“Làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên bốn đại nam nhân từ trước đến nay đều bình tĩnh nắm chắc lại lộ vẻ vô cùng lo lắng như thế.


Mặc dù Linh Diên đã phong bế năm giác quan của mình với thế giới bên ngoài, nhưng trong linh hải của nàng, Hắc Thuần và Bạch Tra lại có thể ra vào tự do.


Mấy người ở ngay ngoài của phòng Linh Diên, cho dù chúng muốn bỏ qua cũng không thể, đặc biệt chuyện này còn ảnh hưởng tới vận mệnh của toàn bộ Phượng Trì sơn trang, không qua loa được.


Hai đứa nhìn nhau, theo bản năng truyền tin tức này cho Linh Diên đang trong tình trạng nguy cấp.


Lúc trước Linh Diên chưa bao giờ tiến hành tu luyện trong không gian của mình, vì vậy căn bản không biết cuối cùng linh khí trong không gian dồi dào tới mức nào. Lần này nàng dùng bản thể tiến vào không gian tu luyện, trong nửa tháng vậy mà đạt tới võ sư cấp chín, đây là tiết tấu nhảy sáu cấp mà!


Võ sư cấp chín, cách võ vương chỉ còn một bước chân. Nhưng đúng lúc này lại truyền đến tin tức Mạnh cô nương làm phản. Cho dù Linh Diên thiển cận hơn nữa cũng buộc phải ngừng tu luyện.


Đến khi Linh Diên điều chỉnh trạng thái xong, lúc rời khỏi không gian đã là khuya hôm đó.


Lúc nàng mở cửa phòng nhìn thấy bốn người ca ca đang ngồi chồm hổm chờ ở góc tường, bọn họ kích động đến hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống ào ào.


Trong quá trình tu luyện, dược hiệu trong cơ thể nàng đã hết, khôi phục lại bộ dạng của Linh Diên.


“Diên Nhi, muội xuất quan rồi hả?”


Bốn người nhìn thấy Linh Diên đồng thời đứng dậy, đi về phía nàng. Mọi người không vội vã nói chuyện, ngược lại cả đám quan tâm nhìn nàng, điều này khiến trong lòng Linh Diên càng thêm ấm áp.


“Các ca ca, muội tử nhà các huynh không sao. Ta ở bên trong đã nghe thấy, xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta tới phòng khách nói chuyện đi.”


Cho dù bế quan nhiều ngày, Linh Diên cũng không hề thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại tinh thần phơi phới. So với mấy huynh đệ sốt ruột đến phát hỏa, tình trạng của nàng ngược lại cực tốt. Nhưng cho dù là vậy, Tô Ngu cũng lập tức sắp xếp bữa khuya cho bọn họ.


Mọi người vừa ăn vừa báo cáo chi tiết tình huống của Mạnh cô nương.


Linh Diên nghe xong vẻ mặt hiểu ra: “Thảo nào lâu như vậy không có tin tức truyền đến, ta còn tưởng nàng ta có chuyện gì, nhưng làm sao cũng không ngờ rằng nàng ta thế mà làm phản. May mà lúc trước chúng ta đều dùng tên giả, có điều…”


Điều mấy huynh trưởng lo lắng cũng là điều Linh Diên lo lắng, dù sao cũng có đạo lý đi dọc bờ sông sao có thể không ướt giày đúng không?


“Các ca ca đừng lo lắng quá, Phượng Trì của chúng ta chỉ có quan hệ mua bán với Mạnh cô nương này mà thôi, không dính dáng đến tất cả thế lực lớn của Long đế quốc. Thế nên cho dù nàng ta điều tra lai lịch của chúng ta cũng không ảnh hưởng chút nào. Đại lục Tứ Phương có nhiều thế lực như vậy, chẳng lẽ chỉ có chúng ta chú ý tới hướng gió của Long đế quốc? Tình huống như chúng ta có rất nhiều, căn bản không đáng để trong lòng.”


“Nhưng muội muội, lần này đại hoàng tử đoạt đích thất bại, lại mất tích vào thời điểm mấu chốt như thế, lúc này truyền tới tin tức Mạnh cô nương phản bội, rất khó khiến người ta không liên hệ hai chuyện lại với nhau. Đặc biệt bây giờ muội không chỉ là Phượng Nguyên mà còn là Linh Diên. Nếu bọn họ biết quan hệ của Phượng Nguyên và Linh Diên, làm sao có thể mặc kệ?”


Phượng Nguyên phá hỏng kế hoạch của bọn chúng ở thịnh hội bốn nước, còn Linh Diên thì phá hỏng kế hoạch của bọn chúng ở Bất Dạ thành. Tuy rằng tạm thời bọn họ còn chưa biết kẻ giật dây là ai, nhưng nhất định người này thèm muốn địa lục Tứ Phương đã lâu, còn có dã tâm khống chế đại lục Tứ Phương.


Nếu không phải tại Phượng vương và Linh Diên, chỉ sợ đại lục Tứ Phương tuyệt đối không sóng yên biển lặng như bây giờ. Nếu cố ý rất khó không phát hiện sơ hở, đây cũng là nguyên nhân bọn họ sốt ruột vội vàng hoảng sợ chạy tới.


Không thể không nói, kinh nghiệm giang hồ của bọn họ quả thực phong phú hơn Linh Diên nhiều, chỉ một tin tức đã nghĩ tới nhiều như vậy.


Vừa rồi Linh Diên còn cảm thấy mấy ca ca nhà mình làm quá lên, nhưng sau khi nghe bọn họ phân tích như vậy, nàng trầm mặc lại.


Hồi lâu sau, nàng dùng vẻ mặt vô cùng áy náy nhìn bọn họ: “Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới hành động vô ý lúc trước lại chôn xuống tai họa ngầm lớn như vậy cho sau này. Nhưng ta không thể nào trơ mắt nhìn nhiều mạng người biến mất trước mặt mình như vậy. Cho dù quay ngược thời gian, ta vẫn sẽ làm thế.”


“Muội muội ngốc, bọn ta không có ý trách muội, nếu trách muội thì bọn ta trở thành người thế nào? Vấn đề mạng sống quan trọng, sao có thể trách tội muội? Huống chi, muội làm vậy nói là vì đại lục Tứ Phương, kỳ thật không phải là vì chúng ta sao?”


Độc tang thi là bệnh độc còn đáng sợ hơn ôn dịch, nếu truyền khắp bốn nước giống như ôn dịch, hậu quả đó quả thật không tưởng tượng nổi.


“Vậy các ca ca cảm thấy kế tiếp chúng ta phải ứng phó thế nào?”


Bây giờ kết quả xấu nhất chính là đối phương thật sự biết được thân phận thật của nàng, sau đó đưa đến rắc rối cho Phượng Trì.


“Hiện tại chúng ta cần phải biết, cuối cùng lúc trước là thế lực nào của Long đế quốc tính kế Bất Dạ thành và thịnh hội bốn nước.”


Lời nói của Thẩm Tứ lập tức được mấy người còn lại tán thành.


Linh Diên vuốt cằm, nhướng mày nhìn bọn họ: “Các ca ca thì sao, mọi người cảm thấy là ai?”


Mấy người Tô Ngu nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đồng loạt viết lên bàn chữ “Đại” rõ ràng.


Đại, đại hoàng tử, kết quả không cần nói cũng biết.


Linh Diên nhẹ gật đầu: “Ta cũng đoán là hắn ta, chỉ là không hiểu sao lần này hắn ta lại thất bại. Dù sao, người có thể lập hai kế hoạch hèn hạ là thịnh hội bốn nước và Bất Dạ thành không nên thua thảm như vậy mới đúng.”


Kỳ thật mấy người Tô Ngu cũng đang nghĩ về vấn đề này. Đại hoàng tử có thể chiêu mộ được nhân tài như Hồng Tà, đặc biệt là Hồng Tà còn chưa chết, tương đương với độc tang thi hoàn toàn có khả năng bộc phát lần nữa. Nhưng cho dù dưới tình huống như vậy bọn chúng cũng không sử dụng lá bài tẩy này, điều này cho thấy cái gì?


“Đáng tiếc tạm thời chúng ta không thể đến Long đế quốc, một khi đến muốn trở về quá khó khăn, nếu không lão tử đã tới từ lâu rồi.”


Linh Diên nghe xong câu này của Hoa Mậu lập tức mở to hai mắt nhìn: “Không phải thực lực của mấy vị ca ca đã đạt tới cấp bậc võ vương rồi chứ?”


Tô Ngu nhìn Linh Diên từ trên xuống dưới, tán thưởng vỗ vai nàng: “Tốc độ của muội muội khiến bọn ta thật xấu hổ. Muội đã là võ sư cấp chín rồi, chỉ cách một bước!”


Lời nhắc của Tô Ngu lập tức dẫn tới mấy ánh mắt dò xét nóng bỏng. Vừa kiểm tra một cái đã vô cùng kinh ngạc, Hoa Mậu nhìn Linh Diên như quái vật.


“Nha đầu muội lúc ở Bất Dạ thành mới là võ sư cấp một đúng không? Ra khỏi Bất Dạ thành không lâu là võ sư cấp ba, bây giờ hay thật, chớp mắt cái đã nhảy liền sáu cấp. Muội muốn bọn ta sống sao đây?”


Linh Diên còn chưa lên tiếng, Tô Ngu không quên nhiệt tình đả kích hắn ta: “Chỉ sợ mấy người không biết, trước khi nha đầu này bế quan, à, cũng chính là nửa tháng trước còn là võ sư cấp ba. Nói cách khác, trong vòng nửa tháng người ta đã tăng liền sáu cấp.”


“Quái vật!”


“Biến thái!”


“Không phải muội uống thuốc chứ? Tốc độ này có phải quá khoa trương rồi không?”


Ở đại lục Tứ Phương cũng có người dựa vào đan dược để thăng cấp. Hậu quả trực tiếp chính là thực lực vô cùng bất ổn, có khả năng tẩu hỏa nhập ma bất kỳ lúc nào.


Linh Diên thăng đến võ sư cấp chín trong thời gian ngắn như thế, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Trừ uống thuốc ra, bọn họ không nghĩ ra còn có gì thúc đẩy được kết quả đáng sợ như vậy.


Linh Diên lắc đầu: “Không phải ta không biết hậu quả việc dùng đan dược, sao có thể dùng linh tinh được? Không phải, ta cũng không biết tại sao, như thể hơi thở nghẹn lại lúc trước thoáng cái được giải phóng vậy. Thực lực tăng lên vèo vèo, thu cũng không thu được. Nếu không phải có bọn huynh, chỉ sợ lần này ta đã đột phá tới võ vương rồi.”


Bốn nam nhân nghe xong chuyện này hận không thể đào hố chôn mình.


Mẹ nó, chuyện này quá đả kích người khác rồi. Cái gì gọi là nói không chừng đã tới võ vương rồi hả? Cái gì gọi là thu cũng không thu lại được?


Muội tử, lúc muội nói vậy có thể cân nhắc tới cảm xúc mấy vị ca ca của muội được không?


Võ sư cấp chín tới cấp cuối cùng võ vương này rõ ràng rất khó khăn được không? Nhưng nha đầu này lại nói nhẹ nhàng thoải mái như đang bàn “Thời tiết hôm nay rất tốt” vậy. Chẳng lẽ nàng không biết bọn họ thăng một cấp khó đến cỡ nào hả?


Ban đầu bọn họ cũng coi như người nổi bật trong số tu luyện giả ở đại lục Tứ Phương, thế nhưng vừa so với Linh Diên mới phát hiện mình mất mặt bao nhiêu.


Không phải ư, người ta tu luyện còn là hình thức bữa đực bữa cái, nếu ngay từ đầu đã nghiêm túc, thực lực hiện tại của nàng đã đáng sợ tới mức nào?


Hơn nữa bây giờ bọn họ còn tu luyện ở đại lục Tứ Phương, dưới tình huống linh khí mỏng manh. Nếu đã đến Long đế quốc, thực lực của Linh Diên… Bọn họ quả thực không dám nghĩ tiếp.


Haiz, chủ đề này quá nặng nề, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng, bọn họ vẫn nên đổi chủ đề đi.


“Vậy mọi người cảm thấy lần này đại hoàng tử mất tích có phải là một âm mưu không?”


“Có thể!”


Nghi hoặc của Hàn Tẫn lập tức nhận được sự tán thành của mấy người khác, đặc biệt khiến người ta hai mắt tỏa sáng là Linh Diên.


Liệu có phải hắn ta đã đổi mục tiêu, nhân cơ hội này rời khỏi Long đế quốc, đến đại lục Tứ Phương của chúng ta không?”


Sự thẳng thắn của Linh Diên khiến bốn người đồng thời kinh ngạc: “Không thể nào đâu nhỉ?”


“Sao lại không? Người của Long đế quốc muốn lẻn vào Tứ Phương của chúng ta đơn giản hơn chúng ta nhiều.”


Hàn Tẫn và Thẩm Tứ đồng thời nhíu chặt mày, Linh Diên đảo mắt, sau đó mỉm cười.


“Tục ngữ nói rất đúng, nên tới cuối cùng cũng phải tới. Đại hoàng tử này, ta thật sự rất muốn làm quen, các ca ca cũng đừng đa sầu đa cảm quá. Dù sao nếu tương lai chúng ta thật sự phải đối mặt với đại hoàng tử này, tuyệt đối không phải một mình Phượng Trì sơn trang chúng ta. Đừng quên chuyện ban đầu hắn ta làm với đại lục Tứ Phương!”


“Ý muội là, chúng ta có thể lặng yên không tiếng động tung tin tức này ra?”


Linh Diên gật đầu: “Như vậy cũng không phải không thể, để tất cả mọi người có lòng đề phòng, tương lai thật sự xảy ra chuyện gì, ít nhất không phải một thân một mình đối phó.”


Ít nhất nhóm người Linh gia, Bất Dạ thành, Ngọc Ngân và Vệ Giới tuyệt đối không thể kết giao với người như vậy. Còn những tổ chức khác, chỉ cần có chút lương tâm và chí khí cũng sẽ không làm vậy. Đoàn kết chính là sức mạnh, cho dù đại hoàng tử kia muốn lợi dụng đại lục Tứ Phương cũng phải xem bọn họ có đồng ý không.


“Nha đầu, Linh gia đã cùng chung chiến tuyến với Dược Vương cốc, thậm chí cả Tê Hà sơn trang và Minh vực cũng đã lộ diện. Xem ra bầu trời của đại lục Tứ Phương thật sự phải đổi rồi. Nếu đã vậy, chúng ta còn do dự cái gì?”


Phượng Trì khiêm tốn đến nay, đang thiếu một cơ hội nhập thế, nếu như mấy thế lực đó đã tỏ rõ lập trường, vậy sao bọn họ có thể cam chịu thua kém người ta?


“Vậy muội muội muốn hợp nhất với thế lực nào?”


“Linh gia, Dược Vương cốc, Bất Dạ thành.”


Ba thế lực này nàng đều có địa vị và quyền phát ngôn cực kỳ quan trọng, tương lai phối hợp cũng là làm chơi ăn thật.


“Được, ít ngày nữa ta sẽ liên hợp lại tuyên bố ra bên ngoài.”


“Thêm phần của ta nữa.” Tô Ngu tất nhiên đại diện cho lập trường của Tô gia.


Tuy rằng địa vị hôm nay của Tô gia đã không bằng lúc trước, nhưng tiền tài và quyền thế của Tô gia lại không thể coi thường.


Tô Ngu vừa dứt lời, Hàn Tẫn, Thẩm Tứ và Hoa Mậu lần lượt đại diện cho Trấn quốc tướng quân phủ của nước Mị, Định Tây hầu phủ của nước Yến, Hoa vương phủ của nước Thiên Độc cùng chung chiến tuyến với Phượng Trì sơn trang.


Đêm đó, ba người suốt đêm rời khỏi nước Tư U, không quá ba ngày đã truyền ra hết tin tức này đến tin tức khác làm chấn động bốn nước. Đương nhiên, trước đó tin tức đã truyền đến Phượng vương phủ.


So với sự kinh ngạc của mấy người Thanh Thần, chỉ có Vệ Giới là dường như không hề bất ngờ.


“Thất ca, Linh gia trang và Dược Vương cốc đứng chung một chỗ thì thôi đi, sao Phượng Trì sơn trang này cũng tới góp vui? Còn tứ thiếu gia Phượng Trì kia nữa, bọn họ hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của hoàng đế các quốc gia, treo gia tộc của mình chung với Phượng Trì sơn trang. Bọn họ làm vậy rốt cuộc có nghĩ tới hậu quả hay không?”


“Tứ thiếu gia Phượng Trì này ngược lại rất quyết đoán!” Thanh Dạ vẻ mặt nghiêm nghị, bất chợt thốt lên một câu như vậy.


“Cái này mà gọi là quyết đoán hả? Nói không chừng hiện tại nhà bọn họ đang loạn thành một nùi đấy!”


Thanh Thần hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Trong mắt hắn, đây hoàn toàn là ý của bốn người bọn họ, tuyệt đối không thể đại biểu cho lập trường của gia tộc bọn họ.


“Vậy thì sao, kết quả đã chiêu cáo thiên hạ, cho dù bọn họ ra mặt phủ nhận cũng đã muộn. Tiền trảm hậu tấu, tuy rằng hơi tục nhưng đôi khi rất hữu dụng!”


Thanh Dạ không cho là đúng, Thanh Thần lại cảm thấy bọn họ quá tự cho là đúng.


Tranh luận của hai người rơi vào mắt Thanh Huyền áo xám lạnh lùng ảm đạm, hắn ta chỉ thở dài yếu ớt, sau đó đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.


“Theo tình hình hỗn loạn ở Long đế quốc, chỉ sợ ngày tháng yên bình của đại lục Tứ Phương không còn được mấy ngày.”


Thanh Dục mặc áo xanh đẹp như quan ngọc trầm mặc một lát, nhìn về phía Vệ Giới: “Vương gia, theo tin tức Ly thế tử truyền đến, ngài ấy đã thành công gặp hoàng đế nước Thiên Độc, đồng thời thành công quen biết. Ly thế tử trở về nước Thiên Độc e rằng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”


Vệ Giới thờ ơ ngẩng đầu lên khỏi thư án, nhìn bốn người, sau đó gác bút, lười biếng ngã ra sau.


“Vệ Ly trở về nước Thiên Độc là chuyện sớm muộn, trước khi lão hoàng đế công khai thân phận của hắn, e rằng hắn phải luôn ở bên kia âm thầm xử lý. Trong khoảng thời gian này, các ngươi phải chú ý tới Dung thân vương phủ nhiều hơn.”


“Vâng.” Đến tận bây giờ Thanh Thần vẫn có chút không dám tin sự thật Vệ Ly lại là hoàng tử của nước Thiên Độc.


Vốn thân phận của Vệ Ly này đã khiến bọn họ hiếu kỳ, không ngờ rằng không tra thì thôi, vừa tra đã giật mình. Lúc trước thất ca nhà hắn tìm Vệ Ly đàm phán, Vệ Ly cũng không ngờ rằng bọn họ điều tra được thân phận của mình nhanh như vậy. Nếu không phải vì thế, Vệ Ly đã không thỏa hiệp nhanh đến thế, cùng chung chiến tuyến với bọn họ.


Đương nhiên, sự thật chứng minh hắn ta sáng suốt, nếu không thì thất ca nhà hắn đã không tận tâm tận lực cứu chữa cho Vệ Tử Hằng. Mặc dù ngoài mặt bọn họ là người một nhà, là huynh đệ ruột, nhưng theo tính tình của Vệ Giới, nhất định sẽ không chủ động như vậy. Có thể khiến hắn làm thế tất nhiên do có lợi ích nào đó.


Đương nhiên, quan hệ khế ước giữa bọn họ không chỉ như vậy…


“Khởi bẩm vương gia, vương phi đã trở về, hiện tại đang đi đến hồ U Nguyệt.” Đột nhiên ngoài cửa truyền tới giọng nói khàn khàn quen thuộc của ám vệ.


Vệ Giới nhướng mày: “Trở về thế nào?”


“Cưỡi ngựa!” Dứt lời, hắn ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Huynh đệ canh giữ ở cửa thành cũng không truyền tin tức về, vương phi nương nương, cứ như xuất hiện từ trong không khí vậy.”


Vệ Giới nhướng mày, khóe môi nhếch lên ý cười không dễ phát hiện: “Biết rồi.”


Nha đầu kia thật to gan, thật sự cho rằng với trí thông minh của hắn có thể dễ bị lừa như vậy hả?


“Vương gia?”


Vệ Giới vứt cho bọn họ một ánh mắt: “Nên làm gì thì làm đi.”


“Thanh Thần, ngươi ở lại.” Phút cuối cùng, Vệ Giới giữ lại một mình Thanh Thần: “Bên phía Thượng Quan gia sắp xếp thế nào rồi?”


“Thất ca yên tâm, đoạn đường này cũng rất thuận lợi, có điều…”


Vệ Giới thấy hắn muốn nói lại thôi, không định giải thích nhiều như vậy: “Thời cơ chín muồi ngươi tự nhiên sẽ biết, hiện tại vẫn nên hồ đồ đi.”


Thanh Thần âm thầm bĩu môi: “Vậy chẳng bằng huynh đừng nói những lời này!”


Vệ Giới thoáng nhìn sang, Thanh Thần rụt vai: “Được, ta không nói nữa được chưa? Huynh muốn nói chuyện nữ nhân kia với tiểu vương phi thế nào?”


Vệ Giới lạnh lùng liếc hắn: “Việc này còn cần phải giải thích hả? Ngươi cho rằng nàng giống ngươi sao?”


Ban đầu Thanh Thần vẫn không rõ, đến khi hắn hiểu, Linh Diên đã đi thẳng tới Dược viên, chỗ Vệ Giới ngay cả cái mặt cũng không để lộ. Nói cách khác, trong mắt nàng Đỗ Ẩn còn quan trọng hơn Hạ Vân Hà.


Hắn lập tức hơi khó chịu nhìn Vệ Giới: “Thất ca có thể tìm được một vương phi tốt với mình như thất hoàng tẩu, quả nhiên là phúc khí đã tu mấy đời.”


Vốn Thanh Thần tưởng rằng Vệ Giới sẽ xem những lời này của mình như đánh rắm, không ngờ rằng cái người từ trước đến nay không giỏi giải thích như vị này nhà hắn thế mà lần đầu tiên nhẹ gật đầu với hắn: “Thế nên, sau này ngươi phải đối xử với vị thất hoàng tẩu này của ngươi tốt một chút.”


Đệch, đây vẫn là thất ca nhà bọn họ ư?


Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên huynh ấy tán thành lời của hắn.


Khoan đã, chuyện này có gì đó không đúng thì phải? Cái gì gọi là hắn đối xử với thất hoàng tẩu của bọn họ tốt hơn? Chẳng lẽ không phải là vị phu quân như huynh tốt với người ta sao? Chuyện này, chuyện này mắc mớ gì tới hắn chứ?


Đáng tiếc đến khi hắn ngẩng đầu lên định hỏi cho rõ, Vệ Giới đã phất tay áo bỏ đi, để lại Thanh Thần nhe răng nhếch miệng với bóng lưng của hắn. Quả nhiên, nam nhân đã thành thân không có kẻ nào bình thường, nói chuyện làm việc càng ngày càng không có nguyên tắc.


Linh Diên không trực tiếp từ ngoài thành trở về, mà là lang thang vài vòng trong thành rồi mới về Phượng vương phủ.


Nàng biết người của Vệ Giới nhất định có giám sát ở cửa thành, nếu trở về dưới mí mắt bọn họ không khỏi quá cố ý, vì vậy dứt khoát lược trình tự kia. Từ khi nàng rời khỏi đến trở về đã tốn khoảng bốn mươi ngày, cứ lấp liếm cho qua là được rồi.


Nói cách khác, Vệ Giới có nghi ngờ nàng, nhưng không tới mức điều tra mười tám đời tổ tông nhà nàng. Chính vì vậy Linh Diên mới to gan như thế.


Lòng hiếu kỳ ai mà không có, nàng cũng vô cùng tò mò về Vệ Giới, từ khi nàng biết hắn tới này, ngày này đã không hay thể hiện trước mặt người khác. Nhìn như không khoa trương như trong lời đồn, nhưng nàng biết tất cả đều là vì thời cơ còn chưa tới. Hơn nữa nàng cũng không sợ hắn điều tra, cho dù lật trời cũng không nghĩ ra được nàng tới Bất Dạ thành thế nào, rồi trở về thế nào.


Hắn có thể hoài nghi Phượng Nguyên và Phượng Trì, nhưng chắc chắn sẽ không liên tưởng Linh Diên và Phượng Trì với nhau.


Đáng thương cho Linh Diên, khuyết điểm là ở chỗ quá tự tin. Chuyện mà nàng cho là hoàn toàn hợp lý, ở chỗ người ta vốn dĩ trăm ngàn sơ hở. Hành động nhìn như vô nghĩa, kỳ thực đều là người ta thăm dò có chủ đích. Cuối cùng, khả năng nàng vô cùng tự tin cho rằng người bình thường làm sao cũng không thể liên tưởng được, thật sự đã bị người nào đó nghĩ tới.


Đáng tiếc đợi đến khi nàng ý thức được thì đã bị tên nam nhân nào đó ăn hết đậu hũ, đùa bỡn trong lòng bàn tay như sủng vật từ lâu. Sau đó nàng mới hiểu được một câu, đấu với trời là niềm vui bất tận, đấu với đất là niềm vui bất tận, đấu với Vệ Giới là ngu ngốc vô cùng hu hu hu!


Chương 324: Ăn tỏi xông chết ngươi


Lúc Linh Diên trở lại Dược viên đã là nửa đêm, cũng không tiện quấy rầy người khác. Nàng được Nhược Vũ và Nhược Linh hầu hạ, tắm rửa đi ngủ.


Không biết có phải vì đã về đến nhà hay không mà Linh Diên ngủ cực kỳ sâu, sâu đến mức cả Vệ Giới xuất hiện trong phòng mình nàng cũng không phát hiện.


Trong bóng tối, đôi mắt đen của hắn thâm trầm như bóng đêm. Hắn nhìn tiểu cô nương đen thui như hòa thành một thể với đêm tối, nhẹ nhàng thở dài.


Hơn một tháng không gặp, nàng vẫn vậy, không gầy đi, cũng không béo lên, trên mặt càng không nhìn ra chút sơ hở nào. Điều này càng khiến hắn hoài nghi suy đoán lúc trước của mình có phải là thật hay không.


Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường nàng, xoa làn da láng mịn nhẵn nhụi như tơ lụa của nàng, vậy mà có chút không nỡ buông ra.


Tuy nha đầu này hơi đen một chút, nhưng làn da này có phải quá đẹp rồi không?


Sờ vào mềm mại, mịn màng, cực kỳ ấm áp.


Không biết nàng đang mơ giấc mộng gì, vậy mà còn chậc chậc miệng, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn. Thậm chí khóe miệng nàng hình như còn có chất lỏng gì óng ánh chảy ra.


Vệ Giới dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó vươn ngón tay như ngọc lau nước miếng giúp nàng!


Trời ạ, đây thật sự là Vệ Giới hả?


Ánh mắt cưng chiều kia, thật sự là đang nhìn Linh Diên chứ không phải một đại mỹ nữ tuyệt sắc sao?


Nếu Thanh Thần ở đây, nói không chừng hắn đã gào lên một tiếng. Bộ dạng không hề chê bai kia thực sự là thất ca có bệnh thích sạch sẽ nhà bọn họ hả?


Vệ Giới ngồi đó, giống như một lão tăng ngồi thiền cứ thế mà nhìn Linh Diên. Sự ấm áp tràn ra ở đầu mày đuôi mắt tuyệt đối là thứ Linh Diên chưa bao giờ nhìn thấy.


Muốn nói hiện tại Vệ Giới có tâm trạng gì, cảm xúc gì, kỳ thật hắn như có như không, mơ hồ mờ mịt. Hắn không hiểu cái gì là tình yêu, cũng không hiểu cuối cùng thích một người phải thể hiện thế nào, càng không hiểu rõ ràng Vệ Du Sâm yêu Đỗ Vân Ca tha thiết, tại sao cuối cùng vẫn dùng thủ đoạn tàn nhẫn mà chấm dứt, để lại bóng ma sau này!


Thậm chí hắn đã từng đoán ban đầu hắn ta ôm tâm thái và mục đích thế nào mới có thể trơ mắt nhìn mẫu tử bọn họ chết thảm.


Mấy năm qua, hắn cũng từng thử làm một người vô tình tàn nhẫn. Nhưng sự thật chứng minh, chung quy hắn vẫn không phải Vệ Du Sâm, không máu lạnh độc ác được như hắn ta. Nói khó nghe hơn một chút, người như vậy căn bản không xứng làm người.


Con người có máu có thịt, có tình cảm ruột thịt phu thê sâu đậm, nhưng Vệ Du Sâm có gì?


Cho dù Vệ Giới hắn máu lạnh đến đâu, vô tình đến đâu, tàn nhẫn đến đâu cũng chỉ là nhắm vào kẻ thù, chưa bao giờ hung ác với người của mình như vậy. Hắn tự nhận mình đã rất lạnh lùng vô tình rồi, nhưng so với Vệ Du Sâm, thật sự còn không bằng một góc của núi băng.


Sự quyết tuyệt của Vệ Du Sâm từng khiến hắn rơi vào bàng hoàng, thậm chí khi hắn mang theo thân phận của Vệ Giới vẫn phải tránh né sự hãm hại của hắn ta, trái tim Vệ Lan đã hoàn toàn nguội lạnh.


Hắn từng cho là đời này mình sẽ không cưới vợ, cũng sẽ không tốt với một người, nhưng sự xuất hiện của Linh Diên khiến trái tim ôm cũng không nóng kia của hắn dần dần có dấu hiệu ấm lại. Có điều cuối cùng hắn vẫn sợ hãi, sợ mình sẽ trở thành một kẻ chỉ cần quyền lực, không được lòng người như Vệ Du Sâm. Vì vậy hắn không dám tùy tiện trả giá, cũng không dám để nàng biết không phải hắn vô tình với nàng, mà là không dám có tình.


Trước khi Vệ Du Sâm đăng cơ cũng là một nam nhân tốt có ơn tất báo, biết tiến lùi, hiếu thảo săn sóc. Lúc đó hắn ta còn xem Đỗ Vân Ca như bảo bối mà thương yêu vô cùng, cũng chính vì vậy Đỗ Như Hối mới dám giao con gái cưng của mình cho hắn ta, còn toàn lực phò trợ hắn ta. Nhưng ai ngờ được sau khi lên ngôi, có được quyền lực chí cao vô thượng kia, hắn ta lại trở nên máu lạnh tàn bạo như vậy?


Cuối cùng là có vấn đề chỗ nào? Hay là ngay từ đầu mục đích của Vệ Du Sâm đã không trong sáng?


Thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu tình yêu dành cho Đỗ Vân Ca và sự tôn kính dành cho Đỗ gia của Vệ Du Sâm lúc trước gần như chỉ là vẻ bề ngoài, vậy tâm tư của người này phải thâm trầm đến mức nào?


Thượng Quan Tình Hi từng cười tự giễu nói: “Ngay từ đầu đó đã là một ván cờ, một ván cờ đáng sợ khiến người ta vừa rơi vào đã không thoát ra được.”


Năm đó nàng ta bị tấn công, là Vệ Du Sâm bất chấp nguy cơ suýt chút đứt cánh tay cứu nàng ta. Từ đó về sau, nàng ta đã từng bước tiến vào kế hoạch được tính toán cẩn thận của hắn ta.


Cho dù là nàng ta, hay là Đỗ gia, Vệ Du Sâm đều nắm bắt kỹ càng phải lợi dụng điểm yếu thế nào, nếu không sao lại khiến Đỗ gia thất bại thảm hại như vậy?


Ha ha, Vệ Du Sâm thật xứng với cái danh đế vương tâm cơ qua cầu rút ván. Cho dù kiếp này trong cơ thể Vệ Giới không chảy dòng máu của Vệ Du Sâm, nhưng chung quy bọn họ vẫn cùng mang dòng máu Vệ gia. Thế nên lời nguyền đến từ Vệ Du Sâm sẽ luôn quẩn quanh trong lòng Vệ Giới.


Đối với Vệ Du Sâm, Vệ Giới là vì yêu sinh hận, Đỗ Vân Ca thì vừa oán vừa hận, thậm chí còn dùng hàng loạt hành động để trả thù hắn ta. Có thể khiến người đã từng yêu nhất trở mặt thành thù đến mức này, không thể không nói, cuộc đời của Vệ Du Sâm vừa thất bại, cũng vừa thành công, bởi vì hắn ta đủ nhẫn tâm.


Hắn ta không chỉ hủy hoại cuộc đời của Đỗ Vân Ca, của Vệ Dật và Vệ Lan, thậm chí còn gián tiếp ảnh hưởng tới cuộc đời của Vệ Ly, Vệ Giới và Thượng Quan Tình Hi.


Đời này của hắn ta bất kể rơi vào kết cục gì cũng coi như xứng đáng. Nhưng hắn thì sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu không phải hắn đã ôm lòng lợi dụng mà cưới Linh Diên?


Linh Diên, một người trời sinh có thể mang đến cho người ta hy vọng. Nàng thiện lương và vô tư như vậy, mặc dù trời cao cho nàng một gương mặt không đủ không bằng, nhưng lại cho nàng một đôi tay thần kỳ có thể thực hiện những điều kỳ diệu. Đời này Vệ Giới hắn có thể cưới được một cô nương cứu người đến hơi thở cuối cùng, hiểu lý lẽ để ý đại cục giống mẫu thân như vậy là vinh hạnh cỡ nào?


Tuy rằng ban đầu hôn sự này không phải thứ hắn muốn, nhưng sau khi biết được bản lĩnh của Linh Diên, hắn thật sự đã động lòng. Quan trọng nhất là hắn muốn để Vệ Du Sâm nhìn thật kỹ vị vương phi mà hắn ta chọn cho hắn, cuối cùng sẽ trở thành trợ lực cho Vệ Giới hắn thế nào. Vì vậy mới có kháng chỉ bất tuân sau này!


Lấy Linh Diên, một là vì y thuật của nàng, hai là muốn mượn đôi tay của nàng làm thủ đoạn quan trọng để đả kích Vệ Du Sâm.


Hắn lợi dụng nàng, cho dù ngay từ đầu Linh Diên đã biết, hơn nữa giữa bọn họ cũng đã lập hiệp nghị hôn nhân dưới tình huống hai bên ngang hàng và cùng có lợi, so với Vệ Du Sâm thì hắn quang minh chính đại hơn một chút, nhưng không thể phủ nhận bọn họ có một điểm giống nhau. Đó chính là lợi dụng!


Vệ Du Sâm lợi dụng Đỗ Vân Ca, còn hắn thì lợi dụng Linh Diên.


Điểm xuất phát tương tự khiến trong lòng Vệ Giới vô cùng lo lắng, rất hoảng sợ, sợ mình trở thành hắn ta. Nhưng bây giờ hắn đã không còn lựa chọn nào khác, sự kiên quyết của Đỗ Vân Ca khiến hắn buộc phải xáo trộn tất cả kế hoạch mà phối hợp với nàng ta.


Nếu như lúc trước Vệ Giới căn bản không có lòng mưu phản, vậy từ khi Đỗ Vân Ca và Vệ Giới biết nhau đã hoàn toàn thay đổi dự tính ban đầu của hắn.


Ở kiếp này, chẳng những hắn phải phản Vệ Du Sâm, hơn nữa còn phải khiến Vệ thị thay hình đổi dạng hoàn toàn.


Đối với Linh Diên, Vệ Giới không dám trả giá quá nhiều, cũng không dám khiến nàng lệ thuộc mình quá nhiều. Chỉ cần khiến nàng nghĩ rằng hôn nhân của bọn họ xuất phát từ lợi ích chung, như vậy tương lai mới không có nhiều ràng buộc.


Nghĩ tới đây, Vệ Giới lại thở dài nặng nề, nhìn dung nhan ngủ say của Linh Diên, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.


“Còn nhỏ mà đã có bản lĩnh như vậy, nhóc đen, ngươi như vậy khiến ta không muốn thả ngươi đi thì phải làm sao?”


Khoảnh khắc hắn xoay lưng đi, đột nhiên người trên giường trở mình, trong miệng không chút kiêng kỵ lẩm bẩm.


“Vệ ma vương… Đồ lưu manh nhà ngươi… vậy mà dám cưỡng hôn lão nương!”


Vệ Giới: …


Hắn cho rằng như vậy là xong rồi, không ngờ rằng…


“Lần sau… ăn tỏi… xông chết ngươi luôn!”


Cơ thể Vệ Giới cứng đờ, chậm rãi xoay người, nhìn người nào đó vẫn không nhúc nhích, trên mặt hiện rõ bất đắc dĩ.


“Đây là chính ngươi không đánh đã khai. Nha đầu, nếu như có một ngày ta thật sự không muốn buông tay, ngươi có bằng lòng cùng ta ân oán tình thù, sinh tử dây dưa?”


Sau khi Vệ Giới rời khỏi, người trên giường lại phát ra tiếng ngáy nho nhỏ đáng yêu. Xem ra, nàng thật sự rất mệt mỏi.


Chẳng qua đáng tiếc đoạn tỏ tình thâm tình nhất kia của Vệ Giới, không biết nếu Linh Diên thật sự nghe được sẽ có phản ứng thế nào đây?


***


Hôm sau trời còn chưa sáng sấm sét đã vang dội, chẳng mấy chốc mưa to đã trút xuống. Lúc Linh Diên ngủ đến tự nhiên tỉnh lại đã gần trưa rồi, sau cơn mưa trời lại sáng. Giằng co nhiều ngày như vậy, tối qua là đêm nàng ngủ ngon nhất.


Sau khi Linh Diên rửa mặt, toàn thân nhẹ nhàng rời khỏi trúc lâu. Buổi sáng Hắc Khuyết chợt nghe nói Linh Diên đã về nên đang chờ ở chỗ Đỗ Ẩn.


Hai người vừa gặp nhau, Linh Diên lập tức hỏi bệnh tình của Đỗ Ẩn trong khoảng thời gian này. Bọn họ đang nói chuyện, Đỗ Ẩn nghe thấy tiếng động vậy mà từ trong phòng bước ra.


Tóc của hắn đã dài ra rồi, tuy rằng chỉ có một lớp thật mỏng nhưng so với cái đầu trọc lúc trước thì đã đỡ hơn rất nhiều. Sau khoảng thời gian điều dưỡng này, thân thể của hắn càng lúc càng tốt hơn, cơ thể vốn yếu đuối cũng dần dần cứng cáp, gương mặt thảm bại như quỷ ngày xưa cũng từ từ hồng hào, thậm chí còn có thêm mấy lạng thịt.


Đỗ Ẩn nhìn thấy Linh Diên thì cười hơi xấu hổ, nụ cười này nhất thời khiến người nào đó nhìn tới ngây người.


“Thì ra ngươi còn có lúm đồng tiền. Ai nha, sao trước kia ta lại không phát hiện hứ? Chậc chậc, thật không hổ là huyết mạch Đỗ gia, nụ cười này của ngươi sẽ khiến bao nhiêu thiếu nữ chết mê chết mệt đấy!”


Lúc Đỗ Ẩn nghe thấy “huyết mạch Đỗ gia”, ý cười trên khóe môi bất giác lụi tắt. Linh Diên thấy thế chợt tiến lên vỗ vai hắn.


“Sao vậy, bộ dạng như chết trôi thế? Thân là người Đỗ gia khiến ngươi xấu hổ lắm hả? Khiến người ta khó có thể mở miệng lắm hay gì? Hay là, Đỗ gia là vảy ngược ngươi không muốn đụng vào nhất trong lòng ngươi?”


Đỗ Ẩn đang định há miệng giải thích, nhưng Linh Diên không cho hắn cơ hội, đôi mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có.


“Đỗ Ẩn, ngươi không phải mười tuổi, ngươi mười lăm tuổi rồi. Trước kia vì thân thể ngươi không khỏe nên mọi người không tiện nhắc tới trước mặt ngươi, sợ ngươi không chịu nổi áp lực. Nhưng bây giờ bệnh của ngươi đã đỡ, ngươi có trách nhiệm cần gánh vác. Ngươi có biết chuyện này có nghĩa là gì hay không?”


Trong ánh mắt đau đớn của Đỗ Ẩn, Linh Diên nói tiếp: “Nghĩa là ngươi sẽ phải khiêng gánh nặng của Đỗ gia! Ca ca ngươi Vệ Giới đã bắt đầu lên kế hoạch huấn luyện cho ngươi, nằm trong phạm vi chịu đựng của cơ thể ngươi, sẽ gia tăng một vài chương trình học thích hợp mà trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ. Làm vậy không phải vì muốn khiến ngươi lớn mạnh như tổ phụ ngươi, phụ thân ngươi, huynh trưởng ngươi, mà là để ngươi có thể khỏe mạnh sống sót. Vì dòng máu duy nhất còn sót lại của Đỗ gia, ngươi nhất định phải khỏe mạnh sống sót, có hiểu không?”


“Hài tử, Linh Diên tẩu tẩu của ngươi không quản ngàn dặm xa xôi xin được thuốc giải cho ngươi chính là vì muốn ngươi được khỏe mạnh. Vệ Giới ca ca của ngươi lập một loạt kế hoạch cho ngươi cũng là vì muốn ngươi tăng cường sức khỏe. Vì vậy ngươi không cần cảm thấy quá áp lực. Chuyện quá khứ đã qua rồi, ngươi không cần nhớ từng giây từng phút, con người phải hướng về phía trước, lúc nên buông vẫn phải buông. Tin bọn ta đi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Đỗ gia được rửa sạch oan tình. Đến lúc đó, ngươi có thể chân chính sống dưới ánh mặt trời, không cần tiếp tục cuộc sống nửa ẩn cư thế này nữa.”


Lời nói của Linh Diên và Hắc Khuyết, Đỗ Ẩn đều hiểu cả. Tuy rằng hắn nằm trên giường mười hai năm, gần như trải qua cuộc sống cách biệt với nhân thế, nhân tâm và âm mưu gì đó đều cách xa hắn. Nhưng như vậy không có nghĩa hắn là một kẻ ngây thơ. Ngược lại, những gì trải qua khi còn bé đã sớm trở thành dấu ấn không thể nào phai mờ trong đầu hắn. Mấy năm qua chỉ cần có thời gian hắn sẽ đọc sách, học tập, cho dù lúc có lòng không có sức cũng quấn lấy người trong Dược viên kể cho hắn nghe về chuyện xảy ra bên ngoài.


Đương nhiên, người đóng vai trò quan trọng nhất trong chuyện này vẫn là Vệ Giới. Thỉnh thoảng nhắc nhở của Vệ Giới sẽ giúp hắn nhận được lợi ích không nhỏ, khơi dậy khát vọng với sinh mạng, khát vọng sống của hắn. Chỉ có còn sống mới có thể nhìn thấy Đỗ gia được rửa sạch oan tình. Chính vì chấp niệm này hắn mới kiên trì tới hiện tại.


Sự thật đúng như suy đoán của Vệ Giới, kiên trì mới có thu hoạch. Hiện tại chẳng phải hắn còn sống đấy ư?


Mắt thấy mình sắp có thể đi lại dưới ánh mặt trời như người bình thường, trong lòng Đỗ Ẩn vừa kích động vừa háo hức. Có điều ảnh hưởng sâu sắc Đỗ gia mang tới cho hắn không thể nào phai mờ trong dăm ba câu được. Buông? Hắn thật sự có thể buông được ư?


Nhưng cho dù không buông được thì có thể thế nào đây? Theo bộ dạng như quỷ hiện tại của hắn, vai không thể vác tay không thể xách, cả cầm chén nước cũng có thể run rẩy dữ dội, làm sao ra mặt cho Đỗ gia?


Ca ca tẩu tẩu nói đúng, hiện tại điều quan trọng nhất với hắn là điều dưỡng thân thể chứ không phải nghĩ những chuyện không thiết thực kia. Chỉ khi cơ thể khỏe lại hắn mới có thể lên kế hoạch cho bản thân, cho Đỗ gia.


Đỗ Ẩn nghĩ tới đây liền kiên quyết quyết tâm nhìn Hắc Khuyết và Linh Diên: “Hắc gia gia, Diên tẩu tẩu, Ẩn Nhi hiểu rồi, cái gì Ẩn Nhi cũng hiểu. Tương lai bất kể phải chịu khổ bao nhiêu, ta cũng có thể tiếp tục kiên trì. Mọi người yên tâm, ta là huyết mạch đỗ gia, tuyệt đối sẽ không khiến tổ phụ bọn họ mất mặt. Ta còn muốn giữ lại cái mạng này báo thù cho bọn họ, rửa sạch oan tình cho bọn họ!”


“Clap clap clap” ba tiếng, Linh Diên, Hắc Khuyết và Đỗ Ẩn đồng thời quay đầu lại đã thấy Vệ Giới toàn thân áo đen, hờ hững đứng ở cửa. Hiển nhiên lời vừa rồi hắn đã nghe thấy, còn dùng tiếng vỗ tay để tỏ vẻ cổ vũ.


“Ca ca, huynh đến rồi.”


Đỗ Ẩn có chút xấu hổ nhìn hắn một cái, trước mặt Hắc Khuyết và Linh Diên, hắn còn có thể thoải mái một chút, nhưng trước mặt Vệ Giới, hắn sẽ căng thẳng theo bản năng, sẽ thấp thỏm bất an.


Trong mắt hắn, Vệ Giới là người mạnh như tổ phụ. Trước mặt kẻ mạnh đều sẽ khiến người ta sinh lòng kính sợ.


“Rất tốt, hy vọng đệ có thể nhớ kỹ những lời mình nói hôm nay. Sau này lúc huấn luyện đừng đừng thấy khó mà khóc nhè.”


Đỗ Ẩn bất mãn trừng hắn: “Ca ca, đệ là nam tử hán, sao có thể khóc nhè được?”


“Đệ còn biết mình là nam tử hán là được, sau này thái độ mạnh mẽ một chút cho bổn vương, đừng có mềm nhũn như vậy. Người biết chuyện hiểu cơ thể đệ không khỏe, không biết còn tưởng rằng đệ là trứng mềm!”


Đỗ Ẩn: …


Có đả kích người khác như vậy hả? Hắn mềm nhũn hồi nào? Cổ vũ đã nói đâu? Người này rõ ràng là tới gây thù mà!


Cuối cùng vẫn là Linh Diên đứng ra giảng hòa: “Được rồi, hài tử còn chưa khỏe mà. Hạng mục cuối cùng sẽ tiến hành vào mấy ngày tới, đến khi điều dưỡng cơ thể của hắn xem như ổn thì ngươi lại bắt đầu huấn luyện hắn. Bây giờ nói nặng như vậy không phải đả kích người khác hả?”


Đỗ Ẩn: Hu hu, Diên tẩu tẩu, vẫn là tẩu biết quan tâm người khác. Trông chờ ca ca tới dỗ dành còn không bằng cho hắn đấm một cái đã nghiền.


Cuối cùng, bầu không khí tràn ngập ấm áp sau khi Vệ Giới xuất hiện lập tức tan sạch.


Linh Diên cẩn thận kiểm tra lại cho Đỗ Ẩn, rất thỏa mãn với trạng thái hồi phục của hắn trong khoảng thời gian này.


“Không tệ, hôm nay nghỉ ngơi chuẩn bị thư giãn một ngày, ngày mai chúng ta bắt đầu tiến hành lần thải độc cuối cùng. Tốt nhất đồ ăn mấy ngày nay không nên dùng dầu mỡ và muối, phải thanh đạm được bao nhiêu thì thanh đạm bấy nhiêu biết chưa? Được rồi, lát nữa ta sẽ nghĩ ra một phần thực đơn. Nếu ngươi đã có thể tùy ý đi lại thì ra ngoài dạo nhiều một chút, đừng nhốt mình trong phòng mãi. Trước kia là không thể, bây giờ có điều kiện thì không được ù lì nữa biết chưa?”


Đỗ Ẩn lập tức gật đầu: “Tẩu tẩu yên tâm, lúc trước Hắc gia gia đã giải thích với ta rồi. Ta vận động kết hợp với nghỉ ngơi, tuyệt đối sẽ không mệt mỏi, cũng không để bản thân nhàn rỗi.”


“Ừm, biết là tốt.” Linh Diên rời khỏi trúc lâu, chỉ thấy Vệ Giới đứng trong đình nghỉ mát trong hoa viên, hình như đang chờ nàng.


“Vương gia?” Vệ Giới nghiêng đầu sang, chỉ vị trí bên cạnh: “Ngồi đi.”


“Có chuyện gì sao?” Sau khi Linh Diên ngồi xuống tự mình rót một chén trà, vừa uống vừa ngước mắt nhìn hắn.


“Không có chuyện gì thì không thể ngồi với ngươi một lúc à?”


Giọng điệu của hắn hơi tệ, Linh Diên lập tức híp mắt cười xấu hổ: “Này, câu này, có thể uống trà cùng vương gia là vinh hạnh của nô tỳ, không phải là hạnh phúc tới quá đột ngột nên có chút trở tay không kịp ư, ha ha, ha ha.”


“Lần này tốc độ của ngươi nhanh thật nhỉ? Cả người của bổn vương cũng bị ngươi làm mất dấu không thấy bóng dáng.”


Linh Diên ngẩng đầu, vừa khéo đối diện đôi mắt u ám sâu thẳm như hồ sâu. Lòng nàng thắt lại, ý cười trên khóe môi cũng cứng ngắc.


“Ặc, chuyện này hả, cũng không phải ta cố ý, muốn trách thì trách thuật theo dõi của người của ngươi không đủ qua cửa.”


Linh Diên vừa nói xong lập tức cảm giác được vô số ánh mắt hoặc sáng hoặc tối nhìn về phía mình.


Cảm giác như có gai ở sau lưng này khiến nàng lập tức ý thức được điều gì, lập tức mở miệng bổ sung: “Ặc, cũng không thể nói vậy được. Người có thể đi theo ta nhất định đều là người ngươi lựa chọn cẩn thận đúng không? Con người ta không thích bị người khác theo dõi lắm, vì vậy liền sử dụng chút thủ đoạn…”


Tiết tấu càng bôi càng đen này khiến Thanh Thần không nhịn được che mắt. Đại tỷ à, xin ngươi đừng nói nữa, nói tiếp mấy người bọn ta còn không bị đày tới biên cương ư?


Quả nhiên, một giây sau, dường như Vệ Giới cảm nhận được khát vọng mãnh liệt của người nào đó, không mặn không nhạt gật đầu.


“Ngươi nói rất đúng, quả thực là tài nghệ của bọn họ không bằng người khác.” Một người sống sờ sờ như vậy còn mất dấu được, quả thực phải rèn luyện thêm.


“Thanh Thần!” Thanh Thần chợt giật mình một cái: “Gia?”


“Lệnh cho người tổ một rèn luyện lại, chừng nào nhận được sự tán thành của Phượng vương phi chúng ta thì trở lại.”


Thanh Thần mặt mày trắng bệch, có chút chần chờ nhìn Linh Diên: “Ý vương gia là?”


“Người của tổ một Hắc Lân vệ từ hôm nay trở đi giao cho ngươi, nếu như thuật theo dõi của bọn họ không đủ qua cửa, chắc hẳn ngươi có chỗ hơn người, chi bằng giao cho ngươi huấn luyện bọn họ.”


“Phụt…” Lúc nãy Linh Diên không kịp phản ứng, bây giờ người nào đó giải thích lời này, nàng hoảng sợ tới phun ra.


“Khụ khụ khụ, ta nói này vương gia, chuyện này, chuyện này không phải đùa giỡn đâu. Hắc Lân vệ đó, ta, ta chỉ là một đại phu, sao có thể chịu trách nhiệm huấn luyện bọn họ được? Đừng đừng, ta không nhận việc này được, ngươi làm vậy không phải huấn luyện bọn họ mà là hại bọn họ!”


Vệ Giới vứt qua một ánh mắt, hơn mười bóng đen từ trong chỗ tối dần hiện ra, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Linh Diên và Vệ Giới.


“Xin vương phi nương nương dạy dỗ chỉ bảo, xin vương phi nương nương dạy dỗ chỉ bảo, xin vương phi nương nương dạy dỗ chỉ bảo!”


Ba tiếng liên tiếp khiến lỗ tai Linh Diên vang lên ong ong. Nàng nhìn mười đại hán hắc y mặt lạnh quỳ trước mặt mình, một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi trên trán.


Nàng cứng ngắc quay đầu lại, nịnh nọt nhìn người nào đó: “Vương gia, trò đùa này không buồn cười chút nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK