Ly Diên cạn kiệt sức lực ra ngoài, Chính Mai và Ngọc Trân đợi bên ngoài nãy giờ không đợi nàng nói gì thêm đã lập tức tiến lên đỡ nàng, đồng thời xách hòm thuốc của nàng. Lúc đi ngang qua Thanh Thần, Ly Diên khàn giọng nói: “Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt tiếp tục.”
Bởi vì tiêu hao quá nhiều nội lực nên chưa đi được mấy bước thì Ly Diên đã ngã xuống đất. Chính Mai ở bên cạnh hai mắt đỏ bừng, dưới ánh mắt ra hiệu của Ly Diên ôm lấy nàng, vội vàng ra khỏi Miểu Phong lâu.
Bọn Thanh Dạ cũng đi qua kiểm tra tình huống của nàng nhưng bị Ngọc Trân mạnh mẽ từ chối. Bốn người bọn họ nhìn theo hướng chủ tớ bọn họ biến mất, ngu ngơ trong chốc lát mới nhớ ra chủ tử còn đang nằm bên trong.
Mùi máu tươi trong phòng còn chưa tản đi, sắc mặt chủ tử nhà mình yên bình, có vẻ hơi tái nhợt nằm trên nhuyễn tháp. Trên người hắn đắp một lớp chăn mỏng, vén chăn lên, bên dưới không một mảnh vải. Trên người, trên giường toàn là vết máu đen.
So với nhuyễn tháp bừa bộn, quanh giường lại rất sạch sẽ, hiển nhiên vừa được thu dọn.
Thanh Thần chẳng quan tâm, trước tiên bắt mạch cho Vệ Giới, sau khi kiểm tra rõ ràng thì kinh ngạc ngẩng đầu. Dưới ánh mắt mong chờ của ba người còn lại, hắn ngơ ngác nói: “Chuyện này, sao có thể? Chỉ, chỉ sáu canh giờ, độc này đã được giải hơn phân nửa rồi hả?”
Thanh Dạ nghe xong lập tức kích động hỏi: “Thật, thật ư? Giải hơn phân nửa?”
“Tuy rằng không biết dùng cách gì, nhưng quả thực đã giải hơn phân nửa. Không thể không nói, quỷ y này thật sự có chút tài năng.”
Tuy rằng bây giờ dáng vẻ thất ca có hơi chật vật, nhưng người ta không tiếc tiêu hao thể lực của mình giải độc cho hắn. Quá trình thế nào không quan trọng, kết quả chỉ cần tất cả đều vui vẻ là được. Trong lúc suy nghĩ, Thanh Thần lập tức kêu người đi múc nước. Nhìn dáng vẻ ca ca nhà hắn như vậy, hiển nhiên là đang hôn mê. Vậy cũng tốt, chờ hắn tỉnh lại, trong phòng cơ bản cũng dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Khi Vệ Giới tỉnh lại đã là hai canh giờ sau. Khoảnh khắc mở mắt ra, hắn ngồi bật dậy khỏi giường, Thanh Thần ở bên cạnh hoảng hốt vội hỏi: “Thất ca, huynh làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Vệ Giới quay phắt đầu sang, khi nhìn thấy Thanh Thần, trí nhớ mới như được tìm về từng chút. Hắn nhìn chằm chằm Thanh Thần hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc: “Bây giờ là giờ gì rồi?”
“Đã là giờ tý buổi tối rồi. Thất ca, độc của huynh đã giải hơn phân nửa, Quỷ Y kia quả nhiên danh xứng với thực. Huynh không biết đâu, hôm qua lúc bà ta ra ngoài, suýt chút nữa đã ngã xuống đất ngất đi. Có thể thấy được vì huynh, bà ta đã cố gắng hết sức mình.”
Không phải hắn cố ý nói tốt cho “bà ta” vào lúc này, thật sự là vì độc của ca ca nhà hắn còn chưa giải xong, hắn còn phải phối hợp với người ta. Nếu như phải phối hơn, đương nhiên phải cho hắn biết chuyện đối phương làm là vì tốt cho hắn.
Thanh Thần cũng hiểu chút y thuật, cũng biết nếu không phải bất đắc dĩ, người ta cũng không cởi Vệ Giới sạch trơn. Trong lòng hắn biết tính tình ca ca nhà mình thế nào. Nếu không phải huynh ấy bướng bỉnh, sao người ta lại trực tiếp gây mê huynh ấy. Bây giờ nhìn dáng vẻ ca ca tỉnh lại liền theo bản năng giải thích một chút.
Trên thực tế, từ khi tỉnh lại Vệ Giới đã cảm giác được thay đổi trong người. Không chỉ là cơ thể thoải mái hơn không ít, cả kinh mạch các nơi trên người dường như cũng không hỗn loạn nữa. Cảm giác vô cùng dễ chịu này, lúc trước chưa từng có.
Nhưng mặc dù là thế, vừa nghĩ tới hắn trần trùng trùng nằm trước mặt người đó giống như thịt cá chờ làm thịt, sắc mặt của hắn liền trở nên khó coi.
Chương 72: Đó là cam kết
Nếu như “bà ta” thật sự là một vị lão phu nhân thì thôi, cố tình thân phận của người này không rõ, độ tuổi càng mơ hồ. Hắn đường đường là nam tử hắn, cứ vậy mà bị lột sạch nằm trước mặt “bà ta”. Chuyện này với Vệ Giới tuyệt đối vô cùng nhục nhã.
Cố tình việc này lại không giải thích ra miệng được, giấu trong lòng, tích tụ khiến bên mặt vốn dữ tợn của hắn càng thêm âm trầm.
“Chắc thất ca cũng đói bụng rồi, ta xuống dưới chuẩn bị thức ăn cho huynh nhé?”
Thanh Thần thấy dáng vẻ hắn như vậy liền vội vàng đứng dậy chuẩn bị chạy là thượng sách.
Vệ Giới lại không chịu tha cho hắn, lập tức kêu hắn trình bày đơn giản tình huống sau khi mình hôn mê.
Sau khi hiểu rõ tình huống, hắn chợt nhíu mày: “Nói vậy, còn phải châm cứu một lần nữa?”
Thanh Thần nhẹ gật đầu, nhìn dáng vẻ khó đoán của ca ca nhà mình, muốn mở miệng khuyên gì đó, nhưng lại sợ nói điều gì không nên nói, ngược lại khiến người ta ngừng trị liệu, bèn dứt khoát chọn im lặng.
Mắt phượng của Vệ Giới u ám nhìn chằm chằm ánh nến kia lay động trên bàn. Hắn mím chặt đôi môi mỏng, sau đó bàn tay trong ống tay áo nắm chặt. Vệ Giới hắn sống mười tám năm vẫn chưa từng gặp phải việc bị động như thế. Rõ ràng rất không muốn, không cam lòng, cố tình lại vì giải độc mà không còn lựa chọn nào khác, không thể nào từ chối.
Hai người đều im lặng, trong phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe trong hồ sen nhỏ bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng ếch kêu.
Sau khi thời gian dài dằng dặc như một thế kỷ đó trôi qua, Vệ Giới như nghĩ thông điều gì: “Kêu người mang bốn vị thuốc kia tới đi!”
Thanh Thần kinh ngạc nhìn Vệ Giới: “Thất ca, không phải số thuốc kia phải giữ lại cứu…”
Ánh mắt của Vệ Giới quét tới, câu tiếp theo của Thanh Thần đã bị cứng rắn nuốt vào. Hắn nhìn Thanh Thần, mặt không thay đổi nói: “Đó là cam kết.”
Thanh Thần do dự một chút, làm như rối rắm, lại như khó xử. Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời: “Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới. Thất ca, chúng ta có thể mời Quỷ Y mà. Độc của huynh phức tạp như vậy mà bà ta còn giải được, vậy bệnh của Hạ cô nương, chẳng phải là…?”
Vệ Giới vì những lời này của Thanh Thần mà khóe mắt thoáng xẹt qua một tia sáng. Nhưng vừa nghĩ tới mình thua trong tay người kia thế nào, kháng cự theo bản năng: “Chuyện này để sau rồi nói, đi xuống chuẩn bị trước đi.”
Cùng lúc này, trong Đào Nhiên cư lại hoàn toàn yên tĩnh. Hàn Tẫn luôn canh chừng bên ngoài, thấy Chính Mai bước ra thì cau mày hỏi: “Còn chưa tỉnh sao?”
Chính Mai lắc đầu: “Lần này tiểu thư tiêu hao quá nhiều thể lực, chỉ sợ tạm thời không thể tỉnh lại. Tam thiếu, hay là ngài quay về đi. Đợi tiểu thư tỉnh nô tỳ sẽ báo cho ngài biết.”
Thẩm Tứ ở bên cạnh gật đầu, nhìn Hàn Tẫn: “Đúng vậy đó tam ca, chúng ta cứ canh chừng như vậy cũng không phải cách. Đâu phải huynh không biết tình trạng cơ thể của muội muội. Ngủ say như vậy ngược lại có thể tiến vào trạng thái tự chữa thương, lợi nhiều hơn hại mà!”
Hàn Tẫn thâm thúy nhìn nội thất, cuối cùng không nói gì, lắc đầu ra ngoài. Thẩm Tứ quay người dặn dò vài câu rồi nhanh chân đi theo.
Chẳng ai ngờ rằng, giấc ngủ này Ly Diên ngủ cả một ngày hai đêm. Đến khi nàng tỉnh lại, không hề bất ngờ, cả người lại dơ bẩn. Trong phòng như còn tràn ngập mùi thơm thoang thoảng chưa tản đi. Nàng giơ tay lên nhìn, cuối cùng âm thầm thở dài: “Cũng không biết chừng nào mới có thể giải thích hiện tượng kỳ lạ này.”
Chính Mai và Ngọc Trân nghe thấy động tĩnh thì bưng đồ rửa mặt bước vào. Thấy tinh thần Ly Diên không tệ lắm, bọn họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, hôm nay người vẫn phải đi châm cứu cho Phượng vương kia sao?”
Chương 73: Nhìn hết sạch
Đi, sao có thể không đi?
Nhưng mà, hôm nay? Không phải nàng ngủ lại ngủ một giấc một ngày hai đêm rồi chứ?
Ly Diên không nhịn được đỡ trán than nhẹ. Cơ thể này của nàng, thật sự là càng ngày càng khó hiểu.
Chờ Ly Diên thu dọn xong đến Miểu Phong lâu đã là một canh giờ rưỡi sau.
Thấy nàng, rõ ràng mấy hộ vệ kia cung kính hơn lần trước rất nhiều. Loại cung kính này phát ra từ tận đáy lòng, không giống mấy ngày trước, chỉ ra vẻ ngoài mặt. Loại thay đổi này, Ly Diên không phải mới gặp lần đầu, tất nhiên không còn thấy lạ nữa.
Gặp lại Vệ Giới, mặt của hắn gần như có thể cóng chết người. Thậm chí gặp nàng, hắn còn không thèm nhấc mặt, không nhúc nhích nằm đó, cả từng người bên cạnh lui ra, hắn cũng không có phản ứng gì.
Ly Diên nhướng mày, cười như không cười nhìn hắn: “Thế nào? Nghĩ kỹ rồi hả? Hôm nay là lần châm cứu cuối cùng. Qua hôm nay, ngươi có thể giống như người bình thường. Ngươi chọn phối hợp? Hay là không phối hợp?”
Vệ Giới bình tĩnh nhấc mi, đặt quyển sách trên tay xuống, lạnh nhạt ngước mắt: “Bổn vương còn lựa chọn khác hả?”
“Đương nhiên.” Ly Diên nhún vai: “Nếu như ngươi không muốn sống thì có rất nhiều lựa chọn.”
Hắn nhìn nàng, sắc mặt thoáng chốc trở nên cực lạnh. Hai ngươi như giằng co với nhau. Lát sau, hắn đưa tay ra, Ly Diên nhìn bàn tay sạch sẽ của hắn, nhướng mày.
“Thuốc.” Nếu là một con đường phải đi, vậy hắn thà mắt không thấy tâm không phiền.
Không ngờ Ly Diên lại không để hắn được thỏa ý nguyện: “Không được, hôm nay phải tiến hành dưới trạng thái ngươi tỉnh táo.”
Đôi mắt đen như màu mực của hắn lập tức híp lại: “Ngươi cố ý.”
Ly Diên cười lạnh một tiếng: “Ta cần hả? Ngươi chưa quan trọng tới mức đó đâu, có muốn tiếp tục hay không, ngươi tự quyết định đi.”
Nàng không thèm giải thích thêm một chữ.
Hôm trước nàng đã chuyển toàn bộ chất độc tới mấy huyệt vị lớn. Nếu không kịp thời ép ra, sơ sẩy một chút sẽ lấy mạng của hắn. Nếu dưới tính huống hắn ngủ say, hắn không thể nào phối hợp với nàng. Ở tình huống đó mức độ nguy hiểm sẽ gia tăng. Vì hiện tại cơ thể của hắn không đáng ngại nên tất nhiên nàng muốn tìm cách giảm độ nguy hiểm, vậy thì tiến hành dưới tình huống hắn tỉnh táo hiển nhiên biến thành lựa chọn tốt nhất.
Vệ Giới cảm giác mình chưa từng uất ức tới như vậy, đặc biệt là đối mặt với lão thái thái nửa thật nửa giả trước mắt này lại càng nín nhịn. Cố tình trước tính mạng, hắn không thể nào đối đầu trực diện với “bà ta”. Nhưng rõ ràng, lời nói của “bà ta” đã khơi dậy sự bá đạo ẩn chứa trong lòng hắn. Từ trước đến nay toàn là hắn ra lệnh cho người khác, khi nào đến phiên người khác điều khiển hắn?
Vốn tưởng rằng một lần là đủ rồi, không ngờ lại tới lần thứ hai. Nữ nhân này còn to gan hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
“Nghĩ kỹ chưa? Nghĩ kỹ rồi thì cởi đồ nằm ngửa lên. Hôm qua phía sau lưng, hôm nay đổi sang trước ngực.”
Sự bình tĩnh và lạnh nhạt trong mắt nàng ngược lại khiến nam nhân nào đó cực kỳ để ý nam nữ khác biệt càng khó chịu. Đặc biệt là nghe “bà ta” có thể không chút ngại ngừng nói ra câu khiến người ta xấu hổ này, quả thực, quả thực là buồn cười.
Chờ Ly Diên bày bình bình lọ lọ của mình từ trong hòm thuốc ra, quay đầu nhìn lại, Vệ Giới vẫn đang ngẩn người. Nàng không vui nhíu mày, thoáng ghét bỏ nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Không phải chứ, đường đường là Phượng vương điện hạ chỉ có bao nhiêu can đảm thôi sao? Sợ lão thái bà ta làm gì ngươi hả? Phì, ngươi không nghĩ thử xem, muốn xem thì từ hôm trước ta đã xem hết sạch rồi, hôm nay ngươi mới cố tình gây sự, không cảm thấy muộn rồi hả?”
Chương 74: Vượt qua chướng ngại
Ầm ~~
Cơ thể cao lớn của người nào đó hoàn toàn căng cứng, chút lòng tự trọng cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ trước mặt Ly Diên.
Gương mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ly Diên, trong con ngươi tĩnh mịch khó dò đang án loạn sát ý không thể nào kìm nén.
Cảnh này rơi vào mắt nữ tử nào đó thật sự đáng yêu hơn lúc hắn tản ra bá khí nhiều. Nhưng nàng không thể cười, bởi vì một khi bật cười thì sẽ không kìm được nữa.
Ly Diên không hề ý thức được lời nói của mình quá đáng cỡ nào, nàng lập tức nói tiếp: “Ngươi cứ yên tâm, ra khỏi cánh cửa này, chuyện gì nên nhớ, chuyện gì nên quên, lão thân rõ ràng hơn bất kỳ ai. Bây giờ ngươi yên tâm rồi chứ? Mau lên, nằm xuống. Thời gian của người quý giá, thời gian của lão thân cũng không nhiều. Đừng ai làm ảnh hưởng tới ai, ngươi nói có đúng không?”
Giờ phút này không còn từ gì có thể hình dung tâm trạng của Vệ Giới nữa. Thậm chí giờ phút này hắn bắt đầu xem thường bản thân, vậy mà cởi áo nới dây lưng trước mặt một người chưa biết là nam hay nữ. Nói ra, chỉ sợ Vệ Giới sẽ không ngóc đầu lên được nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Phượng vương điện hạ của chúng ta cũng khắc phục được chướng ngại tâm lý của mình. Sau khi Ly Diên quay lưng, hắn cắn răng cởi quần áo, nghe lời nằm lên nhuyễn tháp. Ly Diên không quay đầu lại, trực tiếp nói với hắn: “Dời bàn trà lên, ít nhiều gì cũng có thể che đậy một chút đúng không?”
Cho dù không quay đầu lại nàng cũng có thể cảm giác được hơi lạnh vù vù tứ tán phía sau. Nàng cố nhịn cười, chậm rãi xoay người. Quả nhiên, hắn đã làm theo lời nàng nói. Ly Diên thỏa mãn gật đầu, bàn tay vung lên, bình bình lọ lọ đầy bàn lập tức dời đến bàn trà trên nhuyễn tháp.
Ly Diên mặc áo choàng trắng, đeo khẩu trang và bao tay. Sau khi nàng võ trang đầy đủ mới nói với hắn: “Tiếp theo, ngươi phải làm theo lời ta nói. Chỉ khi chúng ta phối hợp nhịp nhàng, độc của ngươi mới có thể hoàn toàn loại trừ tận gốc nhanh hơn, hiểu chưa?”
Vẻ mặt Vệ Giới không kiên nhẫn liếc nàng, không nói lời nào.
Ly Diên cũng không trông chờ dưới tình huống thế này mà hắn còn trả lời nàng. Nàng không buồn không giận, cười nhạt một tiếng, tiện tay đổ chất lỏng trong suốt lên người hắn, không để ý tới tiếng hít vào của hắn, bình tĩnh dặn: “Tự mình dùng bông vải chà lau cơ thể của ngươi sạch sẽ đi. Đây là nước khử trùng, lau lên sẽ không dễ bị nhiễm trùng.”
Sau đó, Ly Diên không để ý tới hắn nữa, trực tiếp mở hộp bạch ngọc ra, liên tục rút ra bốn băng châm phát ra ánh sáng màu lam. Trước khi Vệ Giới kịp phản ứng, nàng đã nhanh chóng đâm vào mấy huyệt lớn trên người hắn.
Vệ Giới đang bận rộn lau chùi cơ thể thình lình mắc lừa, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi. Nhưng khi hắn nhìn thấy băng châm trước ngực mình lại đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt tràn ra đủ loại cảm xúc phức tạp. Ly Diên nhìn mà khó hiểu.
“Lau xong chưa? Lau xong thì nằm thẳng cho ta. Bây giờ ngươi hãy làm theo lời cho nói, ngưng tụ tất cả nội lực trên người đến mấy huyệt vị này. Nhớ kỹ, không thể dùng sức quá mức, cũng không thể quá yếu ớt. Chuẩn bị xong chưa? Hiện tại bắt đầu.”
Có lẽ vẻ mặt Ly Diên quá mức nghiêm túc, Vệ Giới không kịp suy nghĩ đã làm theo lời nàng. Trong lúc Vệ Giới vận công, Ly Diên lại lấy ra một bộ kim châm. Nàng cẩn thận nằm úp sấp trước ngực Vệ Giới, theo hắn vận công, thỉnh thoảng đâm kim châm vào chỗ mình muốn. Đây là lần đầu tiên hai người cách nhau gần như vậy, gần đến mức Vệ Giới gần như thấy rõ trên mặt nàng có mấy nếp nhăn…
Chương 75: Giải độc xong đuổi đi
Nếu như không phải tuổi hai người chênh nhau nhiều, cảnh tượng này cũng sẽ không kỳ quái như vậy.
Sau khi vận công một vòng, trên người Vệ Giới đã rậm rạp chằng chịt kim châm và băng châm. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện quanh băng châm có một điểm đen lớn tụ lại, hơi phồng lên, giống như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Sau khi Ly Diên làm xong mọi thứ, trên trán đã đổ đầy mồ hôi. Đáng tiếc nàng đeo mặt nạ nên không thể hiện rõ, làn da vì không thể thoát mồ hôi nên trộn lẫn với nước thuốc, ngứa không chịu nổi.
Khoảng cách của hai người vô cùng gần, tất nhiên Vệ Giới cũng cảm giác được sự kỳ lạ từ hô hấp của nàng. Nhưng hắn không nói gì, chỉ bất giác thâm thúy nhìn nàng một cái.
“Tiếp theo, mời ngươi nhắm mắt lại. Nhớ kỹ, bất kể ngươi nghe thấy gì hay cảm nhận được gì cũng không được mở mắt.”
Lúc giọng nói của Ly Diên có vẻ hơi mệt mỏi vang lên, một mảnh vải đen thoáng cái bay từ trên đầu Vệ Giới xuống, không dự báo trước rơi lên mặt hắn, che cảnh tượng hắn muốn xem.
Trong quá trình sau đó, hắn lúc thì giá rét, lúc thì khô nóng, mạch tượng càng hỗn loạn đến không thể nào khống chế. Ngay sau đó, huyết dịch trong cơ thể khi thì ngược dòng, khi thì xuôi dòng. Khiến hắn càng không thể tưởng tượng chính là hắn có thể cảm giác được rõ ràng mỗi cây ngân châm trên người hắn đều đang điên cuồng run rẩy. Theo ngân châm run rẩy, giống như có thứ gì đó trong cơ thể bị hút đi, từng chút từng chút, cho đến khi cơ thể tê dại không còn cảm giác gì, ý thức cũng từ từ trầm xuống…
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời chói chang khiến Vệ Giới nheo mắt lại theo bản năng. Theo tiêu cự dần dần tụ lại, hắn nhìn thấy có bốn cái đầu lắc lư trước mặt mình. Trên mặt mỗi người đều là nụ cười tràn đầy kích động, cả Thanh Dạ thường ngày ít cười cũng không nhịn được.
Vệ Giới thoáng cái nghĩ tới điều gì, sau khi dụng tâm cảm nhận thay đổi của bản thân, hắn kinh ngạc mở to mắt, giọng nói run rẩy nhìn bọn họ: “Giải, giải hết?”
Thanh Thần dùng sức gật đầu, hưng phấn nói: “Thất ca, giải rồi. Chất độc trên người huynh đã giải hết, không chỉ độc của huynh mà cả kinh mạch huynh cố ý phong bế vì những độc tố này cũng bị bà ta giải. Đúng là thần y mà, quá thần kỳ. Thất ca, huynh mau thử xem, xem xem có phải nội lực của huynh lại tinh tiến không ít hay không?”
Sau khi Vệ Giới kiểm tra rõ ràng, đột nhiên thu lại nụ cười: “Ở đây không phải Phượng Trì sơn trang, chúng ta ra ngoài rồi à?”
Thanh Dạ nghe xong lời này lập tức bất mãn nhếch miệng: “Chứ gì nữa, ngài vừa được giải độc xong, chúng ta đã bị đuổi ra. Thậm chí đối phương còn không lấy bốn vị thuốc của chúng ta đã đuổi chúng ta ra ngoài. Không biết người nọ giở trò gì, thế mà khiến chủ tử hôn mê ba ngày ba đêm, lòng dạ hiểm độc. Nếu không phải nể tình bà ta giải độc cho ngài, bọn ta quyết không bỏ qua.”
Trên đời này người có thể đuổi chủ tớ năm người bọn họ chỉ sợ còn chưa sinh ra, lão yêu bà Phượng Trì này, quả nhiên là to gan.
“Vậy đây là đâu?”
“Bọn thuộc hạ tạm thời tìm một nông gia viện, cơ thể của ngài cần tĩnh dưỡng nên tìm một nông gia viện. Chủ tử không hài lòng à?”
Vệ Giới tùy ý vẫy tay: “Không sao, nhập gia tùy tục.”
Trên mặt hờ hững, trong lòng vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc Phượng Trì này có lai lịch gì. Không thể không nói, “bà ta” đã thành công khiến hắn hiếu kỳ.
Chương 76: Than ngắn thở dài
“Thất ca, bọn ta thấy rất lạ về cách làm của Phượng Trì sơn trang nên đã đi điều tra. Điều tra thì phát hiện sau khi chúng ta đi, Phượng Trì thì bế quan. Bốn người Thẩm Tứ cũng rời khỏi Phượng Trì sơn trang, phương hướng Nam, Đông và Tây, Bắc đều có. Xem ra bọn họ có kế hoạch lớn.”
Kế hoạch lớn?
Gần đây có chuyện gì lớn khiến bọn họ để ý đến sao?
Mấy người liếc nhau, trong mắt nhau lóe lên một tia kỳ lạ: “Chẳng lẽ… bọn họ muốn tham gia thịnh hội bốn nước?”
Con ngươi trầm tĩnh và sâu thẳm của Vệ Giới hiện lên một chút hứng thú: “Cũng không phải không thể.”
Hắn còn chưa điều tra rõ lão yêu bà khiến hắn “thất thân” rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm sao lại cứ để như vậy đã chấm dứt được?
Vệ Giới cười lạnh một tiếng: ” Còn ngây người làm gì, lên đường, về nước.”
Thanh Thần sửng sốt: “Thất ca? Chúng ta đi ngay sao? Về phía nước Mị, chúng ta còn chưa…”
Con ngươi đen của Vệ Giới trầm xuống, vẻ mặt rất không kiên nhẫn: “Sao? Muốn tiếp tục ở đây làm bia ngắm hả?”
Thanh Thần đột nhiên nghẹn họng, nghĩ đến tai mắt xung xung quanh họ, hắn không khỏi đau đầu xoa ấn đường: “Thất ca nói phải, chúng ta đi, đi ngay bây giờ.”
“Bốn vị thuốc kia…”
“Mang về nước. Muốn? Tự mình tìm đến cửa mà lấy, quá thời hạn không chờ!”
Hắn thật sự muốn xem thử, rốt cuộc Phượng Trì này là thần thánh phương nào?
Ly Diên tuyệt đối không ngờ rằng, nàng đã trở thành “lão yêu bà” trong miệng người khác, nếu biết được có lẽ nàng sẽ hộc máu không ngừng.
Đáng tiếc vào lúc này, ngoài việc nàng phải bế quan chữa ngoại thương ra còn phải suy nghĩ cách thay đổi hình tượng của mình, dùng một diện mạo hoàn toàn mới để tham dự thịnh hội bốn nước. Bốn vị huynh trưởng đã trước sau xuất phát về nước, nàng đương nhiên không thể ở phía sau.
Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là diễn ra thịnh hội của bốn nước. Khi Phượng Trì sơn trang đang bận rộn, các môn phái và hậu duệ quý tộc danh môn của các quốc gia khác cũng đang tích cực chuẩn bị, trong đó đương nhiên không thể thiếu Linh gia trang và Khang thân vương phủ.
Trong Linh gia trang, vẻ mặt Linh Vận mất mát ngồi trước án thư của Linh Dực, đối mặt với chồng sổ sách chất cao như núi, thường xuyên thở dài. Cho dù Linh Dực muốn bỏ qua e rằng cũng không thể.
“Muội sao vậy? Ngày nào cũng thở dài, cẩn thận sinh bệnh.”
Linh Vận khó chịu trừng mắt nhìn ca ca nhà mình: “Huynh là ca ca ruột của muội à? Không thể mong muội tốt một chút hả?”
“Còn tiếp tục cau mày như thế này, không cần huynh nguyền rủa cũng sẽ sinh bệnh. Nói đi, có chuyện gì chọc muội không vui?”
“Ca, còn không phải tại Ly nha đầu chết tiệt kia à. Huynh nói xem, đã mười ngày rồi, một phong thư cũng không gửi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Tên Khang thân vương kia sẽ không giam lòng Diên Nhi của chúng ta chứ? Sắp đến thịnh hội bốn nước rồi, huynh nghĩ Ly Diên sẽ tham dự chứ? Muội nhớ là muội ấy đã mong chờ nó nhiều năm rồi.”
Linh Dực hơi hơi ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ người khiến cho muội muội nhà mình lo lắng vậy mà lại là muội muội đen đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ gần nửa tháng.
Thật ra không phải hắn quên mất nàng, mà là gần đây quá bận rộn, lúc này đột nhiên nhắc đến, đúng là có chút kỳ lạ. Đã hơn nửa tháng, không nên ngay cả một phong thư cũng không có chứ!
“Muội nói đúng, nha đầu kia thích nhất là nơi náo nhiệt. Dù sao thì Khang thân vương cũng là cha ruột của muội ấy, chắc không đến mức làm gì muội ấy đâu. Muội đừng lo lắng, ta sẽ phái người đi thăm dò, xem muội ấy có thật sự đến Tư U không?”
Linh Vận bĩu môi: “Huynh nên sớm điều tra mới đúng.” Dứt lời, không quên ai oán nghiêng người trên ghế, trong lòng yên lặng lẩm bẩm: “Nha đầu kia, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy!”
Chương 77: Kìm hãm lẫn nhau
Thịnh hội của bốn nước diễn ra trong nhiều năm qua không ngừng thay đổi. Bây giờ không chỉ đơn thuần là giao lưu ngành nghề và trao đổi học thuật giữa các quốc gia, mà còn liên kết chặt chẽ giữa chính trị, thương mại, nông nghiệp, thậm chí tiếp xúc gần gũi với giang hồ. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu các cuộc hôn nhân chính trị tạo ra thế lực mới.
Quan trọng hơn là trong đó không chỉ có hoàng đế các nước, thậm chí còn hấp dẫn cả Long đế quốc thần bí cũng đến đây thị sát. Đương nhiên, bởi vì bọn họ quá mức lớn mạnh, người bình thường rất khó nhận ra sự tồn tại của đối phương.
Sở dĩ bọn họ quan tâm đến các sự kiện lớn khác nhau của bốn nước cũng là để phòng bốn nước hợp lại. Một khi bốn nước hợp bốn là một, với Long Đế, chắc chắn không được vui vẻ cho lắm.
Là người nước Mị sắp liên hôn với Tư U, Khang thân vương phủ, lần này Ly Hồng Đào cũng cực kỳ chú ý đến hành trị đến nước Tư U. Mặc dù lần liên hôn này có Ly Diên chết thay, nhưng ông ta còn có rất nhiều nữ nhi, cơ hội lần này lại cực kỳ hiếm có, đương nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.
Trên Ly Diên còn có đích tứ tiểu thư, thứ ngũ tiểu thư, thứ lục tiểu thư. Dưới chút nữa còn hai thứ muội, nhưng tuổi còn quá nhỏ, tất nhiên không nằm trong phạm vi tính đến. Về phần ba người này, tứ tiểu thư đã mười ba tuổi, sắp đến tuổi cập kê. Ngũ tiểu thư, lục tiểu thư đều cùng tuổi, đều đã mười hai cũng đến tuổi nghị thân.
Trước giờ Ly Hồng Đào ông ta sẽ không cho trứng vào cùng một giỏ. Mặc dù ông ta cũng xem như chiếm một vị trí nhỏ ở nước Mị, hoàng thượng cũng cực kỳ tin tưởng ông ta, trưởng nữ của ông ta vào cung làm phi, nhị nữ nhi, tam nữ nhi cũng kết thân với hoàng gia. Mặc dù không có con trai, nhưng tương lai cũng coi như tiền đồ vô hạn.
Nhưng lúc này quan hệ của bốn nước phức tạp, lại thêm Long đế quốc nhìn chằm chằm, ai biết được tình huống tương lai sẽ thế nào. Thịnh hội bốn nước lần này chính là một cơ hội. Ông ta còn ba nữ nhi có thể lợi dụng, nếu như ba nữ nhi có thể tự phát huy tối đa giá trị của mình, vậy chẳng phải Ly Hồng Đào càng thêm nhiều con đường để chọn sao?
Trừ việc đó ra, nước Mị còn có Ngụy vương phủ, Trấn Quốc tướng quân phủ đang ngo ngoe rục rịch. Thế lực của các phủ đệ cũng đều đang xoa tay hầm hè, chắc hẳn muốn làm một trận ra trò ở thịnh hội lần này.
Ngay cả các tổ chức buôn bán và cá nhân ở dân gian cũng dùng nhiều cách khác nhau để đến Tư U, chuẩn bị hành động bất kỳ lúc nào.
Tất nhiên, dù sao đây cũng là một một hoạt động mang tầm cỡ quốc gia, còn có sự xuất hiện của các hoàng đế của các quốc gia khác nhau, đương nhiên các quốc gia không thể xem nhẹ việc phòng thủ. Ngoài những người được giữ lại, trong đám người được vào Tư U cũng xen lẫn nhân tài mọi mặt ở khắp nơi.
Đương nhiên, mặc kệ ngươi đi bằng cách nào thì cũng phải có giấy tờ thông quan của từng phủ thành, huyện nha, khu vực. Không có con dấu của phủ nha thì căn bản không thể ra khỏi nước của mình. Làm như vậy một mặt là để khống chế nhân tài bị xói mòn, mặt khác cũng là thuận tiện cho việc thống kê và lưu giữ dữ liệu.
Tất nhiên, mục đích chỉ có một. Đất nước sẽ không ngu ngốc đóng kín cửa, nhưng cũng không ngu ngốc để nhân tài tràn ra ngoài. Sở dĩ không định giờ cử hành hội giao lưu của bốn nước cũng là vì không hy vọng sẽ xảy ra mâu thuẫn nội bộ giữa bốn nước, từ đó để cho Long đế quốc lợi dụng sơ hở. Sự tồn tại của bốn nước là để kìm hãm lẫn nhau. Một khi mất cân bằng, có một nước bị thôn tính, vậy ba nước còn lại sẽ gặp tràn đầy nguy cơ.
Nói một cách bình thường hơn, thịnh hội lần này ý nghĩa lớn hơn chính là để người lãnh đạo của bốn nước thực hiện hàng loạt biện pháp để đối phó với Long đế quốc. Mục đích đương nhiên là làm cho quốc gia của mình tốt hơn, ổn định hơn.
Chương 78: Gánh nặng đường xa
Càng gần đến lúc thì cửa thành, châu phủ, huyện nha của các nước đều càng bận rộn, căng thẳng. Các loại kiểm tra, chuẩn bị cũng không thể lười biếng. Không chỉ thế, chỉ mỗi xe ngựa ra khỏi thành mỗi ngày cũng có thể dùng hàng trăm để tính, càng không nói đến số lượng khác ở dịch quán, khách điếm, dùng chặt như nêm cối để hình dung cũng đủ.
Trong thời gian thịnh hội bốn năm một lần của bốn nước diễn ra đều sẽ kéo theo việc buôn bán của các loại sản nghiệp liên quan như tửu lâu, khách điếm. Rất nhiều người làm ăn đều tranh thủ cơ hội này để kiếm một món hời. Chỉ thu nhập riêng trong khoảng thời gian này cũng đủ để không lo ăn uống trong vòng ba năm.
Mà Tư U xem như là chủ nhà nên so ra trách nhiệm nặng nề, gánh nặng đường xa hơn ba nước khác.
Bọn họ không chỉ chịu trách nhiệm an toàn cho nước mình, thậm chí hơn cũng phải bảo đảm an toàn cho những vị khách từ bên ngài đến. Những năm qua không ai dám nhận củ khoai lang bỏng này, thế nhưng năm nay, quốc quân của Tư U, Vệ Du Sâm thậm chí không đợi Vệ Giới hồi kinh đã giao nhiệm vụ “vinh quang” này cho hắn. Mặc kệ là tiếp đãi hay chuẩn bị, tất cả công việc đều do hắn toàn quyền phụ trách.
Đợi Vệ Giới kéo thân thể suy yếu về Tư U đã là chuyện hơn nửa tháng sau đó. Hắn còn chưa kịp thở một hơi, đại thái giám bên cạnh hoàng thượng đã ngay lập tức tới cửa tuyên thánh chỉ này.
Mạnh mẽ như Vệ Giới cũng không thể ngang nhiên chống đối thánh chỉ. Dù cho Thanh Thần ở ở bên cạnh tức gần chết cũng không thể thay đổi sự thật đã được định này.
“Hắn ta cố ý, chắc chắn là cố ý. Ta nhìn ra rồi, tên khốn kiếp này căn bản không muốn thấy huynh được tốt. Huynh không chết trở về, trong lòng hắn ta không thoải mái cho nên muốn tìm cách gây khó dễ cho huynh. Nếu chuyện này huynh làm tốt, hắn ta cũng không ban thưởng cái gì. Nhưng ngược lại nếu huynh làm hỏng gì đó, có lẽ hắn ta có thể tìm ra một đống lý do làm khó huynh. Thất ca, chuyện phiền phức như vậy sao huynh lại nhận chứ? Huynh bị ngốc à, sao không dùng lý do thân thể để thoái thác?”
Thanh Thần tức đến muốn nổ tung. Bởi vì tức giận, mỗi khi hắn đi được hai bước đều không quên quay lại gào thét vài câu.
Ngược lại chính chủ thì hững hờ nằm trên giường, chậm rãi giở sách, giống như tất cả những gì xảy ra đều không có liên quan đến hắn.
Một lúc lâu sau, Thanh Thần không nhận được sự đáp lại cũng ỉu xìu, đặt mông ngồi xuống, sau khi ôm chén trà uống từng ngụm từng ngụm hết mấy chén mới buồn bực nhìn Vệ Giới.
Dù Vệ Giới không ngẩng đầu cũng biết trong lòng đệ đệ này của hắn nghĩ thế gì, chỉ là chẳng muốn đáp lại mà thôi. Về phần ba người khác, bọn họ cũng không to gan như Thanh Thần, có thể trách mắng trước mặt chủ tử của mình. Việc có thể làm duy nhất là cùng giữ yên lặng như chủ tử của họ.
Thực tế, đây không phải lần đầu tiên họ gặp cảnh này. Mà từ trước đến nay, phản ứng của chủ tử luôn như thế, nhiều lời vô ích, không bằng ngay từ đầu đã không mở miệng. Dù sao có làm loạn thế nào thì kết quả cũng như vậy.
Hắn ta là Vua của quốc gia này, sở hữu quyền lực chí cao vô thượng. Hiện tại còn không phải thời điểm vương gia nhà họ đối đầu với hắn ta. Nếu đã không thể, vậy thì cần gì đối nghịch với hoàng quyền? Hắn ta đã yêu cầu thế nào thì làm thế đó là được. Chỉ cần không để hắn ta tìm ra lỗi gì, tức giận nhưng không có chỗ phát mới là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn ta.
Đây là cuộc đối đầu bằng bạo lực lạnh.
“Thất ca, huynh nói một câu đi. Huynh muốn ta nghẹn chết à?”
Thanh Thần khó chịu đến mức đặt tách trà xuống, bất mãn nhìn Vệ Giới.
Vệ Giới bất đắc dĩ thả sách trong tay xuống, bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi muốn ta nói gì? Ta còn có thể nói cái gì sao?”
Chương 79: Khó lòng phòng bị
Khuôn mặt tuấn tú của Thanh Thần cứng đờ vì lời này của hắn. Một lúc lâu sau, hắn mất tự nhiên quay mặt đi
Đúng vậy, thất ca còn có thể nói gì? Nói với hoàng đế huynh ấy mặc kệ? Hay là nói thân thể của mình không được, không có cách đảm nhiệm nhiệm vụ này?
Chỉ sợ tên hoàng đế vô lương tâm đang đợi huynh ấy làm vậy. Một khi hắn ta biết cơ thể của huynh ấy có chuyện, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu ý đồ xấu. Đến lúc đó mới thật sự là khó lòng phòng bị.
Vả lại nếu huynh ấy không nhận đạo ý chỉ này, vậy chính là công khai kháng chỉ. Hậu quả chắc chắn không phải là điều mà Chiến vương bây giờ có thể gánh được vào lúc này.
Nghĩ đến những hậu quả này, Thanh Thần chỉ cảm thấy toàn thân rét run, mỗi một tế bào đều điên cuồng kêu gào. Vì sao, vì sao lại như thế này? Bọn họ rõ ràng là huynh đệ, rõ ràng có thể chung sống hoà bình, thế nhưng là vì sao, nhất định phải đưa người khác vào chỗ chết?
Có lẽ biểu tình của Thanh Thần quá mức tuyệt vọng, ngay cả Vệ Giới từ trước đến nay máu lạnh cũng thấy có chút không đành lòng, nhìn hắn một cái rồi bình tĩnh nói: “Đây chính là sự bi ai khi sinh ra trong hoàng tộc. Từ giây phút chúng ta ra đời đã định sẵn cả đời này không thể sống an ổn. Thanh Thần, đây cũng là lý do tại sao ta để ngươi lấy thân phận hôm nay ở bên cạnh ta. Nếu có thể, ta thà ngươi không nhận tổ quy tông, ít ra, ngươi còn có thứ gọi là tự do.”
“Thất ca…” Thanh Thần cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, nhìn Vệ Giới, mũi có chút cay cay.
“Được rồi, ta nghỉ ngơi mấy ngày, có chuyện gì ngươi cứ xử lý trước, không xử lý được hẵng đến tìm ta. Bên phía hoàng thượng, ta sẽ tìm lý do tuỳ tiện để đẩy.”
Vừa mới trở về đã nhận một đạo thánh chỉ như vậy, nói không giận thì là giả. Lúc này đi nhìn khuôn mặt tươi cười dối trá của hắn ta, chẳng bằng không gặp.
“Thất ca, huynh yên tâm, đệ biết nên làm như thế nào.” Thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của Vệ Giới, Thanh Thần cũng không muốn quấy rầy, đóng cửa ra ngoài.
Thanh Thần vừa đi ra, ba người Thanh Dạ lập tức chạy tới đón. Bọn họ không hổ là trợ thủ đắc lực của Vệ Giới, chỉ là trong chốc lát đã hiểu được tình huống ở kinh thành. Sau khi bẩm báo cho Thanh Thần, Thanh Thần lại dựa vào năng lực mỗi người để giao nhiệm vụ.
“Những thứ này còn lâu mới đủ. Nếu không đủ nhân lực, chúng ta sẽ điều thêm, nhất định phải tìm hiểu sâu tình hình của từng nước. Chúng ta chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, trong vòng một tháng này, phải theo dõi sát sao tất cả các khía cạnh. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Ai biết được liệu sau lưng có kẻ nào âm mưu chuyện gì. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đừng nói đầu của chúng ta không giữ nổi, ngay cả vương gia cũng bị liên lụy, hiểu rõ chưa?”
“Vâng, thuộc hạ đi sắp xếp.” Vẻ mặt mấy người Thanh Dạ mấy nghiêm túc. Bọn họ biết rõ lại có một trận chiến ác liệt phải đánh rồi.
Nhưng vào lúc này, một người ăn mặc như nha hoàn tiến đến. Thanh Thần thấy nàng ấy thì vô thức nhíu mày: “Đỗ Quyên? Sao ngươi lại đến đây?”
“Bẩm Thần hộ pháp, Hạ cô nương nghe nói vương gia trở về nên lệnh cho nô tỳ đến xem thử.”
Thanh Thần nhàn nhạt đáp: “Vương gia bôn ba đường dài, đã ngủ rồi. Ngươi quay về nói với Hạ cô nương, hai ba ngày nay đừng đến đây. Vương gia nếu muốn gặp sẽ tự đến Hạ viên.”
“Vâng, Thần hộ pháp, nô tỳ cáo lui.” Dáng vẻ Đỗ Quyên nghe lời đáp, lại theo bản năng liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt.
Sau Đỗ Quyên rời đi sau, Thanh Thần cũng nhịn không được nữa hừ lạnh lên tiếng, hiển nhiên rất là khinh thường Hạ cô nương này.
Chương 80: Làm bộ làm tịch
“Ít nhiều gì ngươi cũng kiểm soát cảm xúc của mình một chút đi. Nếu để gia nhìn thấy, để xem trừng phạt ngươi thế nào!”
Thanh Dục cau mày, đánh tay Thanh Thần.
Thanh Thần khinh thường bĩu môi: “Thật không biết thất ca trúng gió gì, nữ nhân khác không coi trọng, cố tình lại đi coi trọng nữ nhân làm bộ làm tịch kia. Mỗi lần thấy nàng ta, ta chỉ hận không thể tiến lên xé rách bộ mặt dối trá đó.”
“Ngươi ấy à, cũng chỉ được cái miệng. Ta nhớ lúc ở Phượng Trì sơn trang, ngươi còn băn khoăn có nên đưa mấy vị thuốc cho nàng ta không!”
Thanh Dục nhướng mày buồn cười nhìn hắn.
Ai biết được lúc này Thanh Thần lườm hắn một cái: “Ngươi biết gì chứ? Sớm chữa hết bệnh cho nữ nhân kia, nàng ta sẽ không cần ỷ lại Phượng vương phủ chúng ta nữa. Nhưng giờ tốt rồi, không có bốn vị thuốc kia, không biết nữ nhân kia còn muốn ở đây bao lâu nữa!”
Thanh Dạ khẽ cau mày khi nghe thấy lời này: “Dù sao nàng ta cũng là ân nhân cứu mạng vương gia, chúng ta không nên quá đáng. Vương gia còn chưa nói gì, chúng ta ở sau lưng làm như vậy có phải hơi quá đáng không?”
Thanh Thần có phần không cho là đúng nhếch miệng. Mặc dù trong lòng rất không phục và khinh thường, thế nhưng những lời ác độc cuối cùng lại không bật ra khỏi miệng. Lời của Thanh Dạ, cuối cùng hắn vẫn nghe lọt.
Mấy người còn phải bận chuyện khác, đương nhiên không rảnh ở đây khua môi múa mép đấu khẩu với nhau. Ra lệnh cho người canh hồ U Nguyệt cho tốt, bốn người liền đến thư phòng nghị sự.
Ở Hạ viên, Đỗ Quyên vừa bước vào phòng trong, một nữ tử xinh đẹp mặc đồ trắng đã ra đón, theo bản năng nhìn sau lưng nàng ấy, nhưng không nhìn thấy người mà nàng ta mong đợi, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Đỗ Quyên biết nhìn mặt nói chuyện, nhanh chóng nhẹ giọng an ủi: “Tiểu thư đừng lo lắng, vương gia đi đường ngày đêm mệt mỏi, đã ngủ rồi. Đợi vương gia tỉnh, sẽ tự đến nhìn người.”
Dáng người của nữ tử áo trắng mảnh khảnh, lông mày đẹp như tranh vẽ, khí chất xuất trần, rõ ràng là một giai nhân tuyệt sắc, nhưng giữa hai đầu lông mày lại có dấu vết bệnh tật, sắc mặt cũng không hồng hào như người thường. Vẻ mặt tái nhợt như thế làm giảm đi cấp bậc tổng thể của nàng ta.
“Ngươi có gặp vương gia không?” Giọng của nữ tử nhẹ nhàng, mềm mại vô lực như cơn gió nhẹ phất qua.
“Không có, nô tỳ chỉ gặp được bốn vị hộ pháp. Có điều nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của họ, hiển nhiên còn chưa kịp thay quần áo.”
Nói cách khác, lời mấy người hộ pháp không phải là giả, cũng không lừa gạt nàng ấy.
Hạ Vân Hà vặn cái khăn trong tay, vẻ mặt ưu buồn nói: “Nếu là như thế, vậy ta cũng không tiện quấy rầy. Đỗ Quyên, đến phòng bếp với ta một chuyến nấu cho vương gia chút điểm tâm nhé?”
Đỗ Quyên ngập ngừng nhìn Hạ Vân Hà, muốn nói vương gia hoàn toàn không thích ăn mấy điểm tâm ngọt kia, cô nương người làm nhiều hơn nữa cũng là lãng phí thời gian. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ phất phơ trước gió của Hạ Vân Hà, lời đã đến khóe miệng cuối cùng vẫn hóa thành tiếng thở dài trong lòng. Thôi, nếu cô nương đã thích, vậy thì làm vậy!
Không ngờ hai người còn chưa đến phòng bếp,đã thấy quản gia dẫn theo một vị mỹ nhân áo đỏ đến hồ U Nguyệt cách đó không xa. Đỗ Quyên ngạc nhiên thốt lên: “A? Đó không phải là Hồng Ngọc công chúa sao?”
Hạ Vân Hà căng thẳng nói: “Không phải nói vương gia đã ngủ rồi sao?” Vậy bây giờ là có ý gì? Công chúa có thể gặp, nàng ta thì không thể sao?
Đỗ Quyên vẻ mặt càng mất mát của tiểu thư nhà mình, cạn lời giật giật khóe miệng. Nàng ấy cực kỳ muốn nói, đó là công chúa, lại là muội muội duy nhất của vương gia, đương nhiên người ngoài không thể so sánh được. Mặc dù người đã cứu vương gia, nhưng, nhưng bàn về thân phận cũng chưa đến lượt người ngoài ở nhờ vương phủ như ngươi!