“Muội nghĩ xong rồi chứ?”
Hàn Tẫn biết bọn họ không còn lựa chọn nào khác. Không phải bọn họ tham sống sợ chết mà là Phượng Trì sơn trang rất ương ngạnh, lại không thể để lộ năng lực của mình trước mặt người này. Chắc chắn người này không phải một Phượng vương phủ nho nhỏ hay là một người mà Tư U có thể gánh được nữa rồi. Vì dã tâm của hắn, khả năng của hắn đã có thể đến Long Đế hùng mạnh.
Tên Vệ Giới này không chỉ là truyền thuyết của của riêng Tư U mà là truyền thuyết của bốn nước cộng lại. Hắn ở Tư U đương nhiên sẽ trở thành thủ lĩnh của bốn nước. Điều này là không thể nghi ngờ.
Cho tới bây giờ chỉ có hắn xúc phạm người khác, tuyệt đối không có ai dám đi khiêu khích hắn. Bởi vì kết quả cũng chỉ có một, chính là “Chết”!
Cho nên, Hàn Tẫn biết Ly Diên chắc chắn đồng ý. Điều mà y lo lắng là thân thể của nha đầu này và nàng sẽ dùng gương mặt nào để xuất hiện trước mặt người kia.
“Độc trên người hắn ta, ta đã nắm chắc. Mặc dù chỉ nhìn từ xa nhưng ta có thể chữa được. Mấu chốt là thể lực và nội lực hiện tại của ta, cho dù có tâm nhưng cũng không thể làm gì. Lỡ chẳng may bị hắn ta phát hiện ra thì hậu quả sẽ khó giải quyết.”
Đương nhiên Hàn Tẫn cũng lo lắng đến điều này nhưng nếu không đi, hậu quả càng thêm đáng sợ. So với lo lắng chẳng bằng thử một chút.
“Về phần nội lực, nếu chúng ta giúp muội thì sao?”
Ly Diên lắc đầu, “Vô dụng, độc này chỉ có thể dựa vào chính ta. Bỏ đi, hiện tại ta dịch dung trước, cho dù không thể giải độc nhưng dựa vào thuật châm cứu của ta vẫn có thể khống chế được độc tố lan ra. Về phần giải độc hoàn toàn, nhất định phải chờ sau khi ta khỏi bệnh rồi bàn lại. Ca ca, đi giải thích rõ ràng đi. Được chính là được, không được thì mời bọn họ đi tìm cao nhân khác!”
Ly Diên nàng không phải chúa cứu thế. Nàng tiếc cái mạng này. Nếu như bất chấp hậu quả mà dùng nội lực, đừng nói cả đời này nàng không còn tu vi mà ngay cả mạng cũng sẽ có nguy hiểm. Nàng không ngốc như vậy. Huống chi, không chỉ vị quỷ vương này, còn có ca ca ngốc của nàng cũng đang chờ nàng giải độc. Mạng của nàng cực kỳ quan trọng, sao có thể vì người này mà dừng lại chứ?
“Vậy muội…”, Hàn Tẫn lo lắng nhìn nàng. Ly Diên giật giật khóe miệng, miễn cưỡng mỉm cười: “Tam ca yên tâm, ta rất thông minh, biết phải làm thế nào. Huynh đi sắp xếp trước đi, ta sẽ dậy ngay.”
Hàn Tẫn nhìn nàng thật sâu, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu. Trước khi đi không quên dặn dò Ngọc Trân và Chính Mai nhớ giúp nàng.
Ngọc Trân và Chính Mai từ nhỏ đi theo Ly Diên, mưa dầm thấm đất, bất kể là y độc hay là sở thích cá nhân, thậm chí ngay cả phương diện đổi quần áo, đều rất nhuần nhuyễn. Có các nàng giúp đỡ, đương nhiên Ly Diên tốn ít sức lực hơn.
Bởi vì liên quan đến dáng người Ly Diên, cuối cùng nàng dịch dung thành một lão thái thái đã quá tuổi. Khi nàng chống quải trượng từ từ đứng lên, ngước đôi mắt tràn đầy tang thương, ngay cả Ngọc Trân và Chính Mai cũng sợ ngây người: “Nếu không phải vẫn luôn đi theo tiểu thư, thật sự phải nghi ngờ người trước mặt có phải người hay không? Cái này quả thật quá thần kỳ.”
Ly Diên sửa sang lại quần áo xám trắng mộc mạc của mình, cong người, chống quải trượng tập tễnh đi lại, giọng nói khàn khàn bất lực tự nhiên phù hợp tuổi của nàng. Đây là thay đổi giọng nói, thật sự giống như đúc. Nhìn hai người đứng sau lưng vẫn không cách nào hoàn hồn. Sau một lúc lâu bọn họ mới nhao nhao cảm thán: “Thuật dịch dung của tiểu thư quả nhiên là càng ngày càng tinh xảo!” Lâu rồi không gặp, ngay cả các nàng cũng không cách nào tin được.
Chương 32: Quy củ của Quỷ Y
Ly Diên lựa chọn lão thái thái, một là vì vóc người mập mạp của nàng, còn một nguyên nhân khác là kể cả nam nhân kia hung dữ thế nào thì cũng không có khả năng ra tay với một lão thái thái. Đương nhiên, nếu tên này không phải là người thì cũng có thể lắm. Có điều, chỉ cần là có một chút xíu hi vọng, nàng cũng muốn bảo vệ mình.
Đây chính là bản năng của thầy thuốc bọn họ, càng là bản năng của Ly Diên nàng.
Khi Ly Diên xuất hiện ở đại sảnh, liếc mắt đã thấy người ngồi ở vị trí chủ vị kia, dù sao cũng không có cách xem nhẹ được. Hắn sở hữu một cỗ khí tức cường hãn.
Không giống với bộ đen khí phách như hôm qua, hôm nay hắn mặc một bộ đồ trắng chói mắt. Khuôn mặt hắn chia làm hai, một nửa cao quý trang nhã, cao cao tại thượng, xuất trần vô song; một nửa thì thẳng thắn thô bạo, lãnh khốc vặn vẹo. Dưới sự kết hợp cả hai, lại thêm trường sam trắng che đi bệnh trạng của hắn khiến cho góc cạnh sắc nhọn được điều chỉnh. Nhưng dù cho như vậy cũng không phải ai cũng có thể đối mặt với hắn.
Lúc này, khi hắn thấy nàng đến, đôi ngươi đen nhánh thâm thúy kia nhìn nàng như thiêu đốt. Nàng không nhanh không chậm, không hoảng không loạn, từng bước đi đến chỗ hắn. Ly Diên không hành lễ, chỉ dùng giọng điệu bình thường nói với hắn: “Các hạ chắc hẳn chính là Phượng vương điện hạ đúng không?”
Vệ Giới không phủ nhận, ngược lại chậm rãi đứng lên, khẽ gật đầu nhìn nàng, vẻ mặt hơi tái nhợt vẫn giữ nguyên không cảm xúc.
Ly Diên đang muốn tiến lên, không ngờ bốn người thanh niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vệ Giới. Bọn họ xếp thành một hàng, hoặc là áo xanh, hoặc là áo đen, hoặc là áo xám, hoặc là áo màu lam, thân hình cao lớn đồng đều, mặt mày cứng ngắc. Thêm cả động tác được huấn luyện nghiêm chỉnh của bọn họ, xem ra là người luyện võ.
Ly Diên nhìn thấy bọn họ thì hai con ngươi tối sầm lại, hững hờ nhíu mày: “Ồ, đây là ý gì? Làm sao? Không phải các ngươi đến xem bệnh à? Đôi tay của lão thái thái ta rất quái đản, không phải là người bệnh nào đều có thể xem đâu. Còn chưa bàn điều kiện, các ngươi đã bày tư thế này, có ý gì?”
Chỉ thấy nam tử mặc áo xanh ở trong đó, trên gương mặt như Quan Ngọc hiện lên một chút cảnh giác. Đầu tiên hắn vái chào nàng, sau đó xem như kính cẩn nói: “Xin hỏi tiền bối là Quỷ Y đại nhân sao?”
Đại nhân? Ha ha, không nghĩ tới hộ pháp bên cạnh Phượng vương từ trước đến nay mắt cao hơn đầu vậy mà để ý đến nàng. Chỉ dựa vào điểm này, nàng sẽ không khiến người ta khó xử. Nghĩ tới đây, nàng tự mình ngồi vào ghế bên cạnh, sau đó nhìn Hàn Tẫn và Thẩm Tứ đang đứng ở cách đó không xa, không vui giơ quải trượng trong tay lên: “Sao, hai tên hỗn tiểu tử các ngươi, không nói rõ điều kiện của lão thái bà ta à?”
Hỗn tiểu tử? Vừa nghe đến xưng hô này, sắc mặt Hàn Tẫn nhất thời trở nên cứng ngắc. Ngược lại da mặt của Thẩm Tứ dày hơn một tý đã sớm quen thuộc với Ly Diên hoá trang thành muôn hình vạn trạng, lập tức bước lên trước: “Bẩm thái thái, đã nói rõ rồi. Quy củ của người đã sớm lưu truyền trong giang hồ, sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà thay đổi. Về điểm này, chắc hẳn Phượng vương điện hạ cũng hết sức rõ ràng.”
Ly Diên gật đầu, hững hờ nhìn hộ pháp áo xanh: “Lão thái bà đây không quan tâm các ngươi làm sao tìm đến nơi này. Nếu muốn ta ra tay thì nhất định phải nghe ta. Hơn nữa trước khi lão thái bà ta ra tay, các ngươi nhất định phải trao đổi một thứ. Bất kể là mạng người hay là vật, điều kiện tiên quyết là phải thuyết phục được ta.”
Đây chính là quy củ của Quỷ Y nàng từ trước tới nay. Có thể thấy chết không cứu, cũng có thể lấy vật đổi vật, lấy mạng đổi mạng, tùy theo thái độ của bệnh nhân.
Chương 33: Điều kiện gì
Quy củ của Quỷ Y, đương nhiên tứ đại mỹ nam biết rõ. Nhưng điều bọn họ quan tâm là người đứng trước mặt này có bằng chứng gì mà tự xưng mình là Quỷ Y.
Dù sao bệnh nhân của bà ta là chủ tử của bọn họ, là một người mà ông trời ưu ái cho Tư U, một khi có sai lầm gì, ai cũng không gánh vác được!
Danh tiếng của Quỷ Y quá lớn, đã sớm áp đảo ở Dược Vương cốc. So với tập thể của Linh gia, so với các mối quan hệ của Linh gia, Quỷ Y chỉ lo cho mình, đến không thấy bóng đi không thấy người. Chỉ cần thỏa mãn điều kiện là có thể có được thứ bọn họ muốn. Không thể nghi ngờ, một người như vậy mới có khiến cho Vệ Giới yên tâm.
Hơn nữa cũng chưa có ai từng thấy Quỷ Y, tin tức để lại trong giang hồ cũng càng thêm ít. Bọn họ có thể tìm đến nơi này cũng là dựa vào manh mối cực kỳ nhỏ bé cùng với hai chữ Phượng Trì của Phượng Trì sơn trang này mà phán đoán ra. Nhưng không nghĩ rằng lại chó ngáp phải ruồi.
Chính vì hạnh phúc đến quá đột ngột mới khiến cho bọn họ nghi ngờ thân phận của người trước mặt.
“Rốt cuộc bà có phải Quỷ Y hay không? Chúng ta dựa vào cái gì tin bà là Quỷ Y?”
Khóe miệng Ly Diên giật giật không nói nên lời, thần sắc không kiên nhẫn nhìn về Thẩm Tứ và Hàn Tẫn: “Lão thân lười phải trả lời vấn đề ngu xuẩn này, hai người các ngươi làm gì cả buổi vậy? Sao cho đến tận lúc này lại còn đưa ra câu hỏi cấp thấp này?”
Thẩm Tứ bị Ly Diên phàn nàn như vậy, vừa định bước lên giải thích lại, lão thái thái lạnh lùng liếc tứ đại mỹ nam: “Không tin lão thân phải không? Vậy được thôi, mang theo chủ tử của các ngươi xéo nhanh lên. Lão bà đây đang bận, không có thời gian ở chỗ này.”
Để nàng chứng minh bản thân? Chứng minh như thế nào? Quỷ Y nàng ngay cả dung mạo đường đường chính chính cũng không có, chứng minh như thế nào? Chứng cứ duy nhất chính là y thuật của nàng, về phần những món tín vật kia, tất cả đều là nói mò, không có thứ gì thật hơn chính bản thân nàng.
Tính cách của Ly Diên nói đến là đến, nói đi là đi, hoàn toàn không cho đám người này có cơ hội bày trận. Thẩm Tứ và Hàn Tẫn thấy thế cũng không ngăn cản. Dù sao thương thế của Ly Diên mới khiến họ lo lắng. Bọn họ không phải không cho mấy người kia cơ hội, chỉ tiếc là những người này hoàn toàn không tin. Đã không tin thì có liên quan gì tới họ chứ?
Họ sợ cái cọng lông ấy?
Ngay khi Ly Diên sắp bước qua ngưỡng cửa, một giọng nói lạnh lùng không có nhiệt độ vang lên từ phía sau: “Khoan đã.”
Vệ Giới từ từ đứng dậy, tứ đại mỹ nam hơi sửng sốt, đồng thanh kêu lên: “Vương gia.”
Vệ Giới hững hờ nhìn bọn họ, bốn người lập tức như rơi vào hầm băng, lập tức ngậm miệng lại không nói thêm lời nào.
Mỗi khi Vệ Giới đi một bước, nắm đấm trong tay áo của Ly Diên nhịn không được siết thêm một phần. Áp lực khổng lồ, còn có cặp mắt sắc bén như kiếm kia khiến nàng cảm thấy rất áp lực. Nếu không phải muốn là nể mặt “Quỷ Y” này, đánh chết nàng cũng không dám khiêu chiến với nam nhân mặt quỷ này?
May mắn nàng đeo mặt nạ, nếu không chẳng phải sắc mặt trắng bệch này để lộ tâm tư hoảng loạn của bản thân rồi sao?
Nghĩ tới đây, nàng đánh bạo, lấy thân phận trưởng bối, ngạo nghễ nhìn khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của Vệ Giới.
Khi còn cách cách nàng ba trượng, hắn ngừng lại. Mặc dù trên khuôn mặt giống như Apollo có một vết sẹo dữ tợn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến ánh sáng mạnh mẽ mà hắn tỏa ra: “Không biết tiền bối có điều kiện gì?”
Chương 34: Bốn vị thuốc
Đây coi như là đồng ý với nàng, sau đó bàn đến điều kiện?
Ly Diên rất hài lòng với người thức thời, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo lập tức lộ ra một tia hung ác: “Phượng vương điện hạ cảm thấy mạng này của ngươi dùng gì đổi mới thỏa đáng?”
Vệ Giới liếc nàng một cái, môi mỏng khẽ mở, vẻ mặt lạnh lùng: “Vô giá!”
“Ha ha ha… không hổ là Phượng vương điện hạ, rất có tự tin!” Ly Diên chế nhạo đến đây, ánh mắt sắc bén: “Mỗi một người ở trước mặt lão thân bàn điều kiện, đều nói mạng mình quý giá, thế nhưng cuối cùng thì sao? Không phải vì cái mạng này mà phải trả giá đắt à. Ngươi, đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Vệ Giới từ chối cho ý kiến, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, ánh sáng lạnh lùng lóe lên: “Giá đương nhiên phải trả, chỉ là mạng này của bản vương, tiền bối có thể kham nổi hay không?”
Bởi vì hắn uy hiếp, khoé mắt của Ly Diên không khống chế được mà giật giật nhưng rất nhanh, nàng ngước mắt nhìn hắn, một đôi mắt trong veo toát ra ba tầng băng mỏng: “Ngươi bán, lão thân tự nhiên nhận. Nếu như không có dũng khí này, lão thân đã sớm chết không chỗ chôn!”
Khuôn mặt lạnh như băng của Vệ Giới đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái vì lời nói của Ly Diên. Nhưng mặc dù hắn đang cười, nhưng không ai cho là hắn đang cười cả. Bởi vì nụ cười này quá mức rét lạnh, dù là bây giờ đang là đầu hè cũng khiến cho bọn họ không tự chủ được rùng mình.
“Tử Bối Thiên Quỳ, Năng Ngưng Thuỷ Thạch, Thanh Hạ Khô Thảo, Tử Kim Độc Chu.”
Sau khi Vệ Giới nói ra bốn tên thuốc ra, thần sắc trầm ổn lặng lẽ nhìn nàng.
Ly Diên vốn là bị vẻ mặt của hắn làm cho kinh ngạc, thế nhưng sau khi nghe được tên bốn vị thuốc này cảm thấy ngạc nhiên. Đột nhiên ngẩng đầu lên, nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng bất động của Vệ Giới, theo bản năng sau lưng truyền đến một trận ớn lạnh ý.
Người này, làm sao, làm sao có thể?
Hắn thế mà biết?
Nhưng sao hắn lại biết được?
Đừng nói Ly Diên nhìn như không đau không ngứa lại choáng váng tại chỗ trước tên của vốn vị thuốc này, ngay cả Thẩm Tứ và Hàn Tẫn cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Người khác không biết thì thôi, thế nhưng với đám Hàn Tẫn lại biết ý nghĩa của bốn loại thảo mộc với Quỷ Y này. Bình thường một vị thuốc đã khó tìm, càng không nói bốn vị thuốc này cùng lúc xuất hiện. Đây tuyệt đối là thế gian hiếm có, không, thế gian chỉ có một.
Bởi vì bốn loại thảo mộc này là bước cuối cùng để giải độc tố trên mặt của Ly Diên. Trong gần hai mươi vị thảo dược, nàng chỉ còn thiếu bốn vị này. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ tới, bốn vị thuốc này sẽ dùng cách này xuất hiện trước mặt nàng.
Mặc dù những năm gần đây nàng dựa vào cái danh Quỷ Y có được không ít mánh lới, thế nhưng bốn vị thuốc chưa bao giờ được tiết lộ. Vậy mà người này dựa vào dấu chân trước đó của nàng, phán đoán ra được bốn vị thuốc cuối cùng, cũng dùng thứ này để làm điều kiện trao đổi. Năng lực như vậy khiến cho Ly Diên cảm thấy da đầu tê dại.
Ánh mắt ngạc nhiên không cách nào hiện rõ trên khuôn mặt của người kia.
Mà Vệ Giới chỉ dựa vào bốn vị thuốc này đã xác định người trước mắt này chính là Quỷ Y.
“Giải độc, đưa thuốc.” Bốn chữ ngắn ngủi khiến cho trong lòng của Ly Diên không cách nào bình tĩnh được. Nàng nhìn hắn, không chút do dự gật đầu: “Thành giao!”
“Nhưng mà độc của ngươi tương đối phức tạp, cần thời gian mười ngày.”
Lúc đầu không cần, nhưng hắn tự tay đả thương nàng, mười ngày đã là cực hạn của nàng.
Vệ Giới nhếch môi suy nghĩ, gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy: “Có thể.”
Ly Diên nhẹ nhàng thở ra, trao đổi ánh mắt với Hàn Tẫn và Thẩm Tứ, “Nếu như thế, mời Phượng vương đến đến ngâm trong Hàn Băng trì phía sau núi hai ngày rồi nói tiếp!”
Chương 35: Tự nhiên tín nhiệm
Chỉ có thế? Không còn nữa?
Hiển nhiên bốn mỹ nam không ngờ tới cuối cùng lại có kết quả này, đặc biệt là câu nói vừa rồi của Ly Diên quá mức qua loa. Không đợi bọn họ mở miệng, Quỷ Y đã quay người rời đi, mà chủ tử nhà mình hình như cũng không có bất kỳ dị nghị gì với sắp xếp này. Điều này khiến bọn họ rất khó hiểu: “Vương gia, đây, có phải quá hồ nháo tùy hứng rồi không? Ngay cả mạch cũng không xem mà đã để ngài đến Hàn Băng trì kia?”
Bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy việc này không đáng tin cậy.
Vì Thẩm Tứ nghe được dược liệu mà bọn họ đã tìm lâu rồi nhưng không ra, thái độ của hắn với Vệ Giới cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Đối mặt với thắc mắc của họ, hắn ân cần giải thích: “Quỷ Y xưng là Quỷ Y đương nhiên là vì có cách độc nhất vô nhị để xem bệnh. Nếu bà ấy nói có thể giải thì chắc chắn là đã tính toán kỹ càng. Để các hạ đến Hàn Băng Trì đương nhiên cũng là Quỷ Y đặc biệt sắp xếp, không biết Phượng vương điện hạ, phải chăng…”
“Dẫn đường!” Vệ Giới vô cùng sảng khoái nhìn Hàn Tẫn, hiển nhiên hắn lười lại biếng lãng phí thời gian.
Hàn Tẫn lãnh đạm nhìn hắn, hơi nghiêng người: “Nếu vậy, mời!”
Mắt thấy chủ tử nhà mình muốn đi, tứ đại mỹ nam đang định đuổi theo, Thẩm Tứ lại đột nhiên đưa tay cản bọn họ: “Thật xin lỗi, các ngươi không thể đi. Người đâu, sắp xếp phòng cho bốn vị thiếu hiệp này. Mười ngày này, các ngươi không được phép đi đâu cả, nếu không, chúng ta cũng không dám đảm bảo hiệu quả điều trị của quý chủ nhân.”
“Ngươi…” Bốn người đang chuẩn bị nổi điên. Một người trong đó không biết nghe được điều gì từ xa mà sắc mặt thay đổi trong nháy mắt. Tuy rằng không muốn, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Trước phản ứng đột ngột của họ, Thẩm Tứ nhíu mày, lập tức phất tay, thị nữ mặc đồ trắng xuất hiện dẫn bọn họ xuống.
Trong phòng, sau khi Ly Diên trải qua cuộc đấu tranh tinh thần với đại ma đầu kia thì ngã chổng vó nằm trên giường giống như con tôm to. Khi Thẩm Tứ đến, thấy nàng cười đến mức thành bánh quai chèo, nhẫn tâm giễu cợt: “Nhìn xem tiền đồ của muội kìa. Muội không nên vui mừng quá sớm, chúng ta còn không hiểu rõ Vệ Giới này. Muội nói nếu lỡ may hắn chơi muội một vố, chẳng phải là…?”
Ly Diên hờ hững nhìn hắn, “Huynh cho rằng ai cũng giống huynh sao? Huynh cũng không nhìn một chút xem người kia là ai. Dựa vào bản lĩnh của hắn, cần gì phải dùng thủ đoạn này? Có chính là có, không có chính là không có. Vì bốn vị thuốc này huỷ hoại danh tiếng của mình, có đáng không chứ?”
Thẩm Tứ nghẹn họng, cảm thấy có lý, nhưng hắn luôn cảm thấy chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp, “Haiz, muội nói trong đó có gì mờ ám hay không. Ta cảm thấy kỳ lạ, sao hắn lại biết muội thiếu bốn loại dược liệu này? Còn có, cuối cùng làm sao hắn tìm đến được nơi này?”
Thương thế của Ly Diên nặng đến mức nàng không còn khí lực để đối phó với hắn, lúc này không kiên nhẫn ngáp một cái: “Bổn cô nương không thèm để ý mấy thứ này. Ta không hỏi quá trình, chỉ nhìn kết quả. Kết quả chính là đã tìm được thuốc này, cho nên, tiếp theo cuối cùng bổn cô nương có thể làm một người bình thường rồi. Huynh, nhanh rời khỏi đây, ta muốn đi ngủ, đừng quấy rầy.”
Thẩm Tứ nhìn nàng không nói nên lời: “Ta bảo này, tâm của muội có phải quá lớn rồi? Muội cũng không nhìn thử người kia là ai, muội cứ ứng phó như vậy? Ném người ta vào Hàn Băng trì coi như xong việc? Tốt xấu cũng phải chẩn đoán chính xác đi chứ?”
Trả lời hắn là sự im lặng.
Hắn làm sao biết, người nào đó đã sớm bắt mạch từ hôm qua rồi. Trong lòng thầy thuốc tự có một cái cân, hoàn toàn không cần hắn nhắc nhở nàng phải làm gì tiếp theo.
Chương 36: Trùng hút máu độc
Hàn Băng trì là nơi chí tôn tuyệt đối của Phượng Trì sơn trang. Lúc đầu sở dĩ xây Phượng Trì sơn trang ở chỗ này đương nhiên là có liên quan mật thiết với Hàn Băng trì.
Hàn Băng trì này không phải là một Hàn Băng trì tầm thường, công hiệu của nó chỉ có người thực sự trải nghiệm mới có thể hiểu được.
Khi Hàn Tẫn dẫn Vệ Giới đeo bịt mắt đến thông đạo dẫn tới Hàn Băng trì, một một luồng khí lạnh không tên khiến cả hai đồng thời run rẩy một cái. Không khí lạnh lẽo kia khiến Hàn Tẫn đi phía trước vô thức xoa cánh tay của mình.
Càng đi xuống nhiệt độ càng thấp, đi đến đích, chân và tay đều đã chết lặng, ngay cả tóc của hai người cũng đã kết một tầng sương lạnh mỏng. Cho đến khi Vệ Giới đứng bên bờ Hàn Băng trì, khăn đen trên mặt hắn mới được kéo xuống.
Đập vào trong mắt là một ao nước có sương mù băng giá trắng xóa bốc lên, xung quanh đều là hang động, nối liền khắp nơi. Điều làm hắn thực sự kinh ngạc là thang đá xoay tròn kia. Khó trách vì sao lại có cảm giác đoạn đường này cứ xoay vòng xuống dưới, khó trách càng xuống dưới càng lạnh. Giờ nhìn lại cảnh vật xung quanh, hoàn toàn khiến người ta hiểu rõ lý do
Nơi này liên quan đến bí mật của Phượng Trì sơn trang, nên tự nhiên sẽ không nói với người ngoài, cũng không khó để hiểu tại sao hắn lại bị bịt mắt đưa đến đây.
Vì nhiệt độ nên ở đây đã hình thành một lớp băng sương dày đặc xung quanh. Nếu không không phải tự cảm giác mình đang đi xuống, hắn thực sự sẽ nghĩ rằng mình đang ở trong một thế giới băng giá.
“Người không có võ công, nhảy xuống không quá ba hơi thở sẽ chết. Người có võ công thì thời gian không xác định.”
Nói cách khác, võ công càng cao thì khả năng sống sót càng cao.
Vệ Giới nghe Hàn Tẫn nói vậy, một bên mặt dữ tợn không có biểu cảm dư thừa nào. Phản ứng này giống như đã sớm trong dự liệu của Hàn Tẫn, y lập tức khẽ gật đầu: “Vậy, Phượng vương điện hạ, xin cứ tự nhiên.”
Hàn Tẫn quay người mới đi được ba bước đã nghe được tiếng nhảy xuống nước ở phía sau, khóe môi y lập tức nhếch lên. Hàn Tẫn vừa ra ngoài, lập tức có một nhóm bảo vệ Băng trì xuất hiện sau lưng y, “Tham kiến tam thiếu.”
Hàn Tẫn trầm ngâm nhìn những lối đi phức tạp và gồ ghề xung quanh, lập tức hạ lệnh: “Hai ngày, không cho phép có bất kỳ sơ xuất gì, nhớ kỹ thêm dược liệu cho Phượng vương điện hạ của chúng ta!
“Tuân lệnh!” Ảnh vệ của Băng trì biến mất, đôi môi mỏng của Hàn Tẫn mím lại thành một đường lạnh lẽo khiến người ta không nhìn thấu.
Vệ Giới hoàn không ngờ đến, thứ chờ đợi hắn kế tiếp là một quá trình vô cùng dày vò.
Sau khi Vệ Giới vào Hàn Băng trì, Ly Diên rơi vào trạng thái ngủ say không ăn không uống. Trong lúc đó, không một ai đến quấy rầy nàng, bởi vì đây là một cách để tự phục hồi sức khỏe của nàng. Tuy rằng phương pháp kỳ quái nhưng hiệu quả rất tuyệt vời, trừ khi bản thân nàng tự nguyện, nếu không, dù là ai cũng không thể đánh thức nàng.
Hai ngày có thể là khoảng thời gian chớp mắt với người khác, thế nhưng với Vệ Giới, nó còn hơn cả địa ngục.
Bởi vì ngâm mình trong Hàn Băng trì, hắn cảm nhận được đau đớn cực hạn của vạn trùng phệ tâm.
Chẳng ai ngờ rằng dưới Hàn Băng trì này lại có vật sống, càng không nghĩ tới chính là loại trùng này lại hút độc. Gần như khi Vệ Giới nhảy xuống, chúng đã quấn quanh hắn, một khi cuốn lên, trừ khi chúng không hút được máu độc nữa, nếu không sẽ không bao giờ rời khỏi người hắn.
Không biết tứ đại hộ vệ đi vào thấy Vệ Giới bị những cổ trùng màu đỏ trắng, to bằng móng tay, lít nha lít nhít bám lên người thì sẽ có biểu hiện kinh hoàng gì?
Loại trùng này dựa vào hút máu độc để sống, chỉ cần còn máu độc thì sẽ hút không ngừng. Nếu như Vệ Giới không kiểm soát được tốc độ máu của bản thân, hoặc là để trùng hút máu phá được lớp tự vệ của mình, thì dù là Đại La thần tiên cũng không cứu nổi.
Thời gian hai ngày, thật ra không phải là thời gian ngâm Hàn Băng Trì mà là quá trình để trùng hút máu độc. Vệ Giới có thể sống qua cửa thứ nhất hay không thì phải xem tạo hóa của hắn!
Chương 37: Một màn thần kỳ
Khi Vệ Giới phải thừa nhận thống khổ do vạn trùng phệ tâm thì Ly Diên cũng không tốt hơn là bao.
Thân thể của nàng từ nhỏ đã không giống người khác, không, nói chính xác hơn là có lẽ thân thể của nàng đã xảy ra thay đổi kỳ quái gì đó khi nàng xuyên đến. Thứ trên người nàng mặc dù là độc, nhưng nàng cảm thấy độc này ngoài khiến nàng xấu một chút, béo một chút ra, cũng không có phản ứng gì nữa.
Ngược lại là bên trong nàng, sau mỗi lần bị thương sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, mà mỗi lần ngủ say lại giống như quá trình tự chữa thương cho mình. Trong thời gian này, nàng hoàn toàn phong bế mình, dù cho không ăn không uống cũng sẽ không có gì khó chịu. Đợi sau khi nàng tỉnh lại sẽ có cảm giác như tái sinh từ Niết Bàn, toàn thân trên dưới giống như được tẩy rửa qua, mặc dù bẩn không chịu nổi nhưng tinh thần lại sảng khoái.
Nàng thậm chí có một loại ảo giác, sau mỗi một lần khổ nạn, màu đen trên da hình như nhạt đi một chút.
Nàng đã từng xúc động nghĩ, không giải độc này cũng được, dù sao không hại đến cơ thể mình. Chỉ là mỗi lần dùng dung nhan này ra ngoài, phải chịu ánh mắt coi thường và đùa cợt lại khiến nàng rất khó chịu. Nàng cũng muốn trở nên giống người khác, dù là dung mạo bình thường cũng không muốn đen và xấu xí như nắm than.
Nàng mang theo tâm tư rối rắm như vậy, thật sự đã gắng gượng vượt qua thời gian bảy năm gian nan nhất. Sau bảy năm, khi nhìn lại, mọi thứ dường như đã phai nhạt. Để ý người khác nhìn mình thế nào chẳng bằng tự mình đứng ở nơi cao nhất, nhìn người khác như thế nào.
Nàng xấu thì sao chứ? Nàng béo lại thế nào?
Vậy thì sao chứ?
Những người được gọi là người bình thường, chẳng phải luôn cầu xin người vừa béo vừa xấu như nàng, muốn nàng ra tay cứu cái mạng bẩn thỉu của bọn họ sao
Bây giờ, mặc dù tất cả dược liệu giải độc đã tìm được, nhưng chút mừng rỡ kia chỉ xảy ra trong chớp mắt, sau khi quay người, nàng dung hay không dung. giải hay không giải, còn phải xem ý của bản thân.
Lúc đó, Ly Diên rơi vào mê man, hoàn toàn không biết cơ thể nàng đã thay đổi long trời lỡ đất như thế nào sau khi chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, Ly Diên mặc đồ ngủ mỏng manh nằm trên giường. Theo hô hấp phập phồng ra vào, cơ thể nàng dần dần được bao bọc bởi một lớp sương mỏng. Càng khiến cho người khác không tưởng tượng nổi chính là một lớp ánh sáng mờ ảo như đom đóm tỏa ra từ làn da ngăm đen của nàng. Nếu ngửi kỹ vậy mà còn tỏa ra một hương thơm tươi mát khó tả.
Những vệt sao này chôn vùi dưới da của nàng như những vết li ti, trong bóng đêm yên tĩnh lại càng kinh khủng, nhất là khi nhìn những ánh sao kia. Nhưng rốt cuộc thứ gì đang bị che giấu dưới làn da ấy, chúng ta lại không biết. Đặc biệt khi những ánh sáng này như có ý đồ muốn xông ra khỏi lớp chắn của da.
Chỉ là mùi hương tràn ngập trong không khí không thể che giấu được, dần dần bay ra khỏi phòng. Không ai biết mùi thơm này là gì, chỉ là người ngửi được đột nhiên cảm thấy thanh tỉnh, tỉnh ngủ. Thậm chí ngay cả thực vật, đồ vật có sinh mạng ở Đào Nhiên cư, sau khi tắm trong hương thơm này dường như cũng bừng bừng sức sống hơn thường ngày.
Ly Diên vẫn đang ngủ say, cảnh tượng nghịch thiên như vậy, đương nhiên nàng không nhìn thấy. Không chỉ có nàng mà những người bên cạnh cũng không hiểu mùi thơm này là gì. Mãi đến khi rạng sáng, hương thơm mới dần tan đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Chương 38: Bí mật thân thể
Khi Ly Diên tỉnh lại đã là chạng vạng tối của hai ngày sau, cách thời gian Vệ Giới vào Hàn Băng trì không nhiều không ít, vừa vặn hai ngày.
Thời gian vừa vặn như thế, ngay cả Ly Diên cũng cảm thấy kỳ diệu. Giống như mỗi lần chỉ cần trong lòng nàng có chuyện, thân thể của nàng sẽ phản ứng theo bản năng. Nhìn đi, nàng nghĩ đến thời gian Vệ Giới vào Hàn Băng trì, bây giờ tỉnh lại, thời gian vừa chuẩn, thậm chí còn trước thời hạn một canh giờ.
Nàng không ngạc nhiên khi lần nữa thấy trên người mình có vết bẩn. Nếu không phải nàng mặc áo ngủ màu trắng thì sẽ rất khó phát hiện mấy vết bẩn trên làn da ngăm đen của nàng. Những vết bẩn này hình như bài tiết ra ngoài cùng mồ hôi của nàng. Mặc dù nhìn buồn nôn, nhưng không có mùi khó ngửi. Không chỉ vậy, cơ thể cũng không còn đau đớn như lúc mới trở về
Ly Diên giơ tay lên nhìn, lại cảm thán một câu: “Vẫn kỳ lạ như vậy. Rốt cuộc nguyên nhân là gì?” Chẳng lẽ ở trên người nàng không phải là độc, mà để bảo vệ cho nàng nên mới che đậy? Nếu không, tại sao sau mỗi lần bị thương nặng thì phát hiện ra điều kỳ lạ như vậy? Bình thường đi ngủ lại không có chuyện lạ. Ly Diên càng nghĩ càng không thể yên tâm, lần này hoàn toàn dằn xuống tâm tư muốn giải độc, đợi sau khi làm rõ bí mật này rồi giải độc cũng không muộn.
Khi Ngọc Trân và Chính Mai đi vào lập tức nhận thấy sự khác thường của cơ thể nàng. Tuy nói đây không phải là lần đầu hai người nhìn thấy, nhưng so với mấy lần trước ngạc nhiên ra mặt, lần này lại tự hỏi trong lòng. Nhất là mùi hương vào đêm qua, các nàng cơ bản có thể xác định là phát ra từ phòng tiểu thư nhà mình. Điều này càng khiến nghi ngờ trong lòng hai người tăng lên.
“Tiểu thư, người thật sự xác định mình bị trúng độc? Những năm gần đây, độc này có tạo thương tổn gì cho cơ thể người không?”
Đối mặt với câu hỏi của Ngọc Trân, Ly Diên ngạc nhiên ngẩng đầu, nàng ngồi trước gương, nhìn bản thân trong kính, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhìn từ mạch đập thật sự không thể nghi ngờ là độc. Có điều nhiều năm như vậy, không ai có thể đoán ra là độc gì, bao gồm cả ta. Về phần những thứ gọi là giải dược, ta cũng là căn cứ từ những dơ bẩn, huyết dịch trên người nghiên cứu ra. Chữa được hay không vẫn khó nói được.”
“Như vậy nói cách khác, cơ thể của người không có bất cứ vấn đề gì? Ngoại trừ những thứ như da đen và mập mạp biểu hiện ra ngoài?”
Ly Diên suy nghĩ một chút, liền gật đầu, “Có thể nói như vậy.”
Ngọc Trân và Chính Mai nhanh chóng trao đổi ánh mắt, tiếp theo cùng nhìn về chủ tử của mình: “Đêm qua thì sao? Đêm qua lúc người ngủ say, có cảm giác có chỗ nào khó chịu không?”
Ly Diên kinh ngạc nhìn bọn họ, thấy hai người hoàn toàn không có ý giải thích, nàng cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, một lúc sau mới lắc đầu: “Hai ngày nay ta ngủ rất tốt, không nằm mơ, cũng không cảm giác được bên ngoài. Ngược lại sau khi tỉnh lại, mới phát hiện ra cả người trên dưới ẩm ướt, dính dớp khó chịu, nhưng lại cảm thấy bên trong thoải mái hơn mấy ngày trước. Ngay cả nội lực biến mất tăm mất tích cũng dần dần quay lại.”
Ngọc Trân và Chính Mai càng nghĩ càng thấy thần kỳ, cuối cùng, hai người liên hệ tình huống trước đó, nói với Ly Diên: “Tiểu thư, thân thể của người thật rất kỳ lạ. Người không biết đâu, tối hôm qua chúng ta lại ngửi thấy mùi hương kia. Mùi hương dần tan biến ngay trước bình minh, thế nhưng chúng ta có thể khẳng định, là tản ra từ Đào Nhiên cư của chúng ta.”
Chương 39: Bí tượng trọng thương
“Mùi hương?” Ly Diên ngạc nhiên ngước mắt: “Tại sao có mùi hương được?”
Chính Mai sửng sốt trong chốc lát, nhưng nhanh chóng nghĩ đến ban đêm, chủ nhân nhà mình ngủ say, sao có thể ngửi thấy? Lúc này mới giải thích ngắn gọn về mùi hương mình đã ngửi thấy trước đó. Ly Diên nghe xong lời của hai người, rơi vào im lặng thật lâu.
Chính Mai, Ngọc Trân trao đổi ánh mắt, khe khẽ thở dài, “Tiểu thư, nếu chuyện này không làm rõ được trong chốc lát, không bằng người đi tắm rửa trước. Phượng vương điện hạ sắp ra khỏi Hàn Băng trì, người không đến xem à?”
Phượng vương điện hạ? Hàn Băng trì?
Ly Diên đột nhiên ngẩng đầu: “Đúng thế, suýt nữa quên mất chuyện lớn. Nhanh, đỡ ta đi tắm.”
Thời điểm Ly Diên tắm rửa không thích có người khác bên cạnh, vì vậy sau khi hai người chuẩn bị nước xong lập tức lui ra ngoài.
Ly Diên không mảnh vải bước vào thùng tắm, trong nháy mắt, nước trong thùng tắm trở nên đen thui. Khoé miệng nàng giật giật, “Những thứ này chẳng lẽ đều là dơ bẩn do mình bài tiết ra? Ông trời à, ta đây bẩn đến mức nào chứ?”
Nhưng khi nàng dùng sức chà xát, cũng không thấy bùn xuất hiện, mà những dơ bẩn mới xuất hiện kia chỉ nổi trên bề mặt, sau khi bước vào bồn nước sạch cũng nhanh chóng biến thành nước bẩn.
Ly Diên tắm rửa sạch sẽ, lại vào một thùng tắm khác. Nhìn nước trong như vắt như pha lê, nàng đưa tay ra, nhìn thấy dù da mình như than đen nhưng cũng bóng loáng nhẵn nhụi. Nàng khẽ nhíu mày, tự hỏi vì sao sau khi nàng bị thương nặng mới xuất hiện hiện tượng kỳ lạ? Trước kia nàng cho rằng mình nghĩ nhiều, nhưng hôm nay nhìn lại, cũng không phải do mình nghĩ nhiều, mà là sự thật chính là như thế.
Ngoài vết bùn sau mỗi lần bị thương nặng, còn có mùi thơm đặc thù. Chẳng lẽ, mùi thơm kia là tản ra từ trong cơ thể của nàng?
Hai hiện tượng cho thấy điều gì? Cuối cùng nàng có nên giải độc này hay không?
“Tiểu thư, người đã xong chưa? Tứ thiếu gia mới vừa tới giục, kêu người đến Hàn Băng trì một chuyến.”
Ngay lúc Ly Diên đang không cách nào giải thích được nghi vấn, ngoài cửa vang lên giọng của Ngọc Trân. Ly Diên xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy khỏi bồn tắm. Có lẽ bọn họ nói đúng, đã không nghĩ ra được sao còn để tâm đến chuyện vụn vặt, không bằng xử lý tốt chuyện trước mắt.
Ly Diên vốn đen, mà từ xưa đến giờ nàng không mặc đồ trắng, dù cho dịch dung, từ trước đến nay cũng là lấy màu đậm làm chủ đạo. Đợi khi nàng đi vào Hàn Băng trì, đã là sau nửa canh giờ.
Ly Diên nhìn bóng dáng đang nhắm mắt trôi trên mặt Băng Trì, khẽ nhíu mày: “Sao vẫn còn nằm trong đó? Canh giờ đã đến, nếu tiếp tục như thế hắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết.”
Hàn Tẫn đương nhiên biết, nhưng là, “Ta đã thúc giục rất nhiều lần, thế nhưng hắn không ra, chỉ có thể kêu muội đến.”
Hàn Tẫn đã ở đây gọi gần một canh giờ, nhưng mặc kệ y khuyên như thế nào, người kia giống đã như chết, hoàn toàn im lặng. Ngay khi y chuẩn bị xuống nước vớt người lên thì giọng nói lạnh lùng của Vệ Giới đột nhiên vang lên: “Đừng đến gần.”
Lông mày của Ly Diên nhíu lại, cau lại không vui nói với người như đang hòa vào nước ao băng: “Đừng phí sức nữa, nếu như ngươi mất máu quá nhiều, ngươi không thể tiếp tục điều trị được nữa, như thế này sẽ khiến thời gian của ngươi bị trì hoãn mà thôi. Còn nữa, những con trùng hút máu đó không phải là mấu chốt giải độc, bọn chúng chỉ có tác dụng trợ giúp. Ngươi đừng vì phát hiện ra độc trong cơ thể giảm bớt bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chữa trị.”
Chương 40: Cách không khí bắt mạch
Ly Diên nói như vậy, người nào đó đang nằm thẳng trong Băng trì bỗng dưng mở cặp mắt còn lạnh hơn băng tuyết ra. Có điều chỉ trong chớp mắt hắn đã đáp xuống chỗ cách Ly Diên ba trượng, mà trùng hút máu trên người hắn đã ầm ầm rơi vào trong nước khi hắn rời khỏi ao.
Lúc đó, tuy cả người hắn ướt sũng nhưng cũng không che giấu được khí thế của mình. Nhất là dù ở trong Băng trì chờ hai ngày cũng không thấy chật vật chút nào. Cho dù sắc mặt hắn tái nhợt hơn nhiều, nhưng tinh thần so với hai ngày trước đó hình như tốt hơn.
Dưới tác dụng của nội lực, chỉ qua một lát quần áo hắn đã hong khô.
Ly Diên nhướng mày, thầm nghĩ người này không hổ xưng là chiến thần. Dù cho trúng độc, dù bị vạn trùng phệ tâm, thế mà còn có bản lĩnh hong khô y phục của mình. Chỉ với năng lực này thảo nào có thể khiến nàng trọng thương đến như thế.
Hiện tại mạnh thế, vậy đợi sau khi hắn khỏi hẳn chẳng phải càng thêm đáng sợ?
Nếu có thể kết bạn với loại người này, trong tương lai chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Giờ khắc này nàng hoàn toàn quên mất trước mặt người này chính là vị hôn phu trong tương lai của nàng.
Thường thường, chỉ cần là người có chút năng lực lại còn là người kiêu ngạo đều có những điều kiêng kỵ kỳ quặc như vậy. Đương nhiên, vị Chiến vương này chính là một trong số đó. Vì thế mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn luôn luôn duy trì khoảng cách ba trượng, đương nhiên nàng cũng không ngốc nghếch đụng vào điểm mấu chốt của người ta.
Trong lúc đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một sợi tơ mịn và trong suốt bay ra khỏi tay áo, không có cản trở nào, vững vàng quấn lấy cổ tay Vệ Giới.
Sự bình tĩnh và trầm ổn của hắn lại một lần nữa khiến Ly Diên khâm phục. Phải biết rằng loại người như hắn, tâm phòng bị cực nặng, nếu như không đoán trước, sao hắn để nàng ở khoảng cách gần như vậy chạm vào?
Cho dù là một sợi tơ cũng sẽ khiến người khác phản ứng. Thế nhưng người này, từ lúc sau khi lên bờ, trên mặt hắn không có biểu tình dư thừa, khiến ngươi không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Sau một khắc đồng hồ, nàng thu sợi tơ, nhàn nhạt nhìn hắn: “Sau hai ngày ngâm, nội lực của ngươi có thể duy trì trên hai ba thành. Lão thân quả thực bội phục, nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất còn đứng được ra khỏi Hàn Băng trì.”
Đối với tán thưởng của nàng, Vệ Giới chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không lên tiếng. Hắn tích chữ như vàng, ngày đó dù biết nàng là thầy thuốc cũng không có cầu xin điều gì. Nàng cũng đã nhìn ra được, tất nhiên không để ý lắm, nói về bệnh tình của hắn: “Sau khi được trùng máu trợ giúp, độc tố đã được kiểm soát hơn so với hai ngày trước, nhưng ngươi mất máu quá nhiều. Mấy ngày kế tiếp sẽ dùng thuốc tắm và thuốc uống để giúp đỡ điều trị, sau đó lại đối thành châm cứu ép độc ra, ngươi có ý kiến gì không?”
Vệ Giới nhướng mi liếc nàng một cái, bình tĩnh gật đầu, sau đó sải bước rời đi. Từ đầu đến cuối không nói một câu.
Dù cho là khối băng tên Hàn Tẫn, ở trước mặt hắn cũng không khỏi đen mặt: “Thái độ này của hắn là gì? Đây là thái độ cầu người xem bệnh à? Muội đối xử với hắn ta cũng quá khách sáo rồi. Đổi tính từ lúc nào vậy?”
Trong quá khứ, Ly Diên đối xử với bệnh nhân, có ai không nghe nàng nói chứ? Chỉ cần người hơi lỗ mãng, vị cô nãi nãi này chưa từng nương tay. Chỉ châm mấy châm, đảm bảo người kia ngoan ngoãn, mang ơn. Nhưng mà bây giờ, đụng phải một tên chủ ngạo kiều như thế, không nói bọn họ hoàn toàn trở thành kẻ dưới, còn phải nhìn sắc mặt người ta làm việc. Cảm giác này, mẹ nó chứ, quá khó chịu.