Mục lục
Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 401: Hoa lệ bị vứt bỏ?


Vị trí của Linh Diên vừa khéo thấy rõ sự chán ghét trong mắt Vệ Giới, nhưng nàng không định tham gia vào lúc này. Trò chơi vừa mới bắt đầu, nếu công bố bí mật lớn nhất trước nhiều người, vậy không khỏi quá nhàm chán. Nàng thậm chí còn tranh thủ nháy mắt với Công Tử Diễn phía sau. Công Tử Diễn giờ mới hiểu Diên Nhi nhà bọn họ là cố ý. Như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng ấy phải trao đổi tin tức với Diên Nhi. Không ngờ rằng hai tỷ muội bọn họ trong chuyện này lại ăn ý bất ngờ.


Hai người bọn họ đã rõ, người của Bất Dạ thành cũng đã được Phong hộ pháp cảnh cáo, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch vạch trần. Nhưng cùng rơi vào sương mù còn có tứ thiếu gia Phượng Trì.


Mắt thấy bộ dạng Ngọc Ngân không giống như đang đùa giỡn, bốn người cũng chần chừ tiến lên. Nhưng họ mới đi được khoảng ba thước đã nhận được ánh mắt của Linh Diên, thậm chí Công Tử Diễn còn đứng ra cản đường bọn họ.


Mặc dù bốn người vô cùng nghi hoặc nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế tò mò trong lòng mà ngừng lại.


Bên kia, cuộc tranh chấp giữa Vệ Giới và Ngọc Ngân vậy mà đã đến tình trạng căng thẳng tột độ. Vệ Giới là tức đến điên người, còn Ngọc Ngân thì vô cùng oán hận, hai người không ai nhường ai, điều này khiến cho Linh Diên ở giữa cảm thấy thú vị và buồn cười, đồng thời khó tránh khỏi có chút phiền lòng.


Từ trước đến nay Vệ Giới không giỏi tranh cãi ầm ĩ, ngược lại thích dùng hành động thực tế để biểu đạt cảm xúc của mình hơn. Nhưng Ngọc Ngân thì sao, vốn là một người mồm mép tép nhảy, xảy ra cãi vả một cái thì càng đạt tới đỉnh cao. Vệ Giới từ trước đến nay ít nói, làm sao có thể là đối thủ của hắn ta?


Cuối cùng, Vệ Giới dứt khoát ra tay. Tuy rằng Linh Diên không biết thực lực của Ngọc Ngân nhưng hắn ta vừa ra tay thì nàng đã biết nhất định sẽ thua, thực lực này rõ ràng không bằng Vệ Giới!


Quả nhiên, Vệ Giới dưới tình huống ôm nàng vậy mà cũng có thể hoàn toàn chế ngự Ngọc Ngân. Lúc hắn tức giận giẫm lên ngón tay của Ngọc Ngân khi đi lướt qua hắn ta, Linh Diên thấy rõ khó chịu trong mắt hắn ta.


Ngay khi Linh Diên cho rằng cuộc cãi vả của hai người này sẽ kết thúc như vậy, không ngờ rằng một cảnh ngoài ý muốn đã xảy ra.


Vệ Giới đột ngột dừng bước, bỗng dưng xoay người nhìn Ngọc Ngân, “Ngươi mẹ nó làm gì ta?”


Mặc dù Ngọc Ngân dùng tư thế cực kỳ chật vật bị Vệ Giới nghiền ép, nhưng sau khi hắn Vệ Giới nói thế, hắn ta lại ung dung bình thản đứng dậy, phủi bụi trên người mình y như thật. Sau đó, đôi mắt hoa đào hẹp dài mà sâu thẳm của hắn ta từ từ nhìn tới, lộ hàm răng trắng tuyết lạnh lùng với Vệ Giới.


“Ngươi nói xem trẫm làm gì ngươi? Đánh không lại ngươi, chẳng lẽ trẫm đáng phải nằm đây hả? Ha ha, Vệ Giới, ngươi không khỏi tự phụ quá mức rồi! Từ trước đến nay trẫm không dễ chọc, dám cướp nữ nhân của trẫm, không trả giá một chút sao được chứ? Thức thời thì mau bỏ người xuống, nếu không ngươi đừng trách trẫm không niệm tình huynh đệ!”


Linh Diên đồng tình nhìn Vệ Giới, thầm nghĩ chỉ sợ bây giờ hắn sắp tức chết rồi nhỉ?


Rõ ràng là ôm nữ nhân của mình, bây giờ lại bị huynh đệ mình nói quá quắt như thế. Chậc chậc, không biết cái này có tính là báo ứng hay không?


Linh Diên nhìn đầy hứng thú, nhưng Vệ Giới lại mặt mày ấm ức, hắn chưa từng bị thua thiệt như vậy. Vệ Giới đột nhiên rũ mắt, vừa khéo chống lại ánh mắt xem náo nhiệt của Linh Diên, khóe miệng bất giác nở nụ cười khổ.


“Xem ra trông chờ nàng giải thích với hắn ta một chút là chuyện không thể đúng không?”


Linh Diên nghịch vòng ngọc trên cổ tay, không nóng không lạnh liếc hắn, “Biết rõ còn hỏi, ngươi làm vậy không phải tự chuốc lấy nhục là gì?”


Vệ Giới tiếp tục cười khổ, “Nhưng mà, ta trúng độc.”


Ban đầu Linh Diên không chú ý, sau khi Ngọc Ngân nói câu kia đã tỉnh bỏ chẩn mạch cho hắn, vì vậy lúc Vệ Giới thử tìm kiếm sự đồng tình ở chỗ nàng, Linh Diên lại nở nụ cười dữ tợn với hắn: “Ha ha, ngươi, đáng, đời!”


Cơ thể Vệ Giới khẽ run lên, trong tròng mắt đen xẹt qua chút u ám: “Nha đầu, nàng xác định đây là lời xuất phát từ lòng mình sao?”


Linh Diên hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc nào, “Ngươi nói xem? Chẳng lẽ ngươi còn trông chờ ta làm gì cho ngươi? Vệ Giới, có phải loại người tỏ vẻ đương nhiên như ngươi càng đáng đánh hơn Ngọc Ngân không? Không phải ngươi thật sự cho rằng qua ba năm, ta vẫn sẽ không oán không hối trả giá cho ngươi như ba năm trước chứ? Đừng có nằm mơ, kiếp này ngươi không có cơ hội đó đâu!”


Giọng nói của Vệ Giới nghèn nghẹn, “Diên Nhi, nàng thừa biết ta không có ý đó.”


“Ta không cần biết ngươi có ý gì, dù sao ở chỗ ta ngươi không còn bất kỳ cơ hội nào nữa rồi. Đúng là hôn thư của Linh Diên và ngươi vẫn còn, nhưng chẳng mấy chốc nó sẽ trở thành giấy lộn, giữa ngươi và ta sẽ biến thành kẻ thù thật sự!”


Nói đến đây, nàng quăng cho hắn một nụ cười khinh “ngươi tự giải quyết cho tốt”, dứt khoát không chút cho dự nhảy xuống khỏi khuỷu tay của hắn, mặc kệ Ngọc Ngân vẻ mặt mừng rỡ, xoay người đi tới chỗ Công Tử Diễn: “Ở đây đã xử lý xong chưa?”


Công Tử Diễn vẻ mặt nặng nề nhẹ gật đầu, “Cũng tàm tạm rồi.”


“Vậy chúng ta đi thôi!” Linh Diên bước đến bên cạnh Công Tử Diễn, “Bất Dạ thành đã bị phá hủy, chúng ta thu dọn một chút rồi rời khỏi nơi này nhé?”


Công Tử Diễn không đành lòng quay đầu lại, ánh mắt rơi vào từng mảnh gói viên gạch của Bất Dạ thành, trong mắt viết đầy đau xót và không đành.


“Nhưng Diên Nhi, cấu trúc tổng thể của nó vẫn còn, chẳng lẽ chúng ta cứ vứt bỏ nó như thế sao?”


Linh Diên nhếch môi, “Sao lại thế chứ? Chúng ta chỉ tạm thời rời khỏi. Thay vì sửa chữa nó hiện tại, chi bằng chờ sau khi tất cả đều sóng yên biển lặng rồi lại tới, tỷ nói có đúng không?”


Ý của Linh Diên rất rõ ràng, Bất Dạ thành đã bị thiệt hại nặng nề lần thứ hai, nếu sửa chữa hiện tại, tương lai không biết còn phải đối mặt với thiệt hại thế nào, chi bằng sớm chấm dứt đau khổ của chỗ này. Đợi sau khi mọi thứ nên kết thúc đều kết thúc thì tới xây dựng lại nơi này. Đến lúc đó, tất nhiên Bất Dạ thành sẽ dùng trạng thái hoàn mỹ nhất của mình hiện ra trước mặt bọn họ.


Linh Diên đã nói rất rõ ràng, Công Tử Diễn còn nói gì được nữa? Tuy rằng nàng ấy không đành lòng đi, mặc dù có lỗi với những huynh đệ tỷ muội đã chết, nhưng bây giờ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, quả thực không thích hợp xây dựng rầm rộ. Huống chi cho dù bọn họ muốn cũng không đủ nhân lực.


Công Tử Diễn lướt nhìn đội ngũ chỉ còn lại mười mấy người, trong mắt là muôn vàn đau đớn và thương tiếc. Nếu ép buộc mọi người ở lại khởi công xây dựng, không biết cuối cùng có còn lại người nào hay không. Đặc biệt kẻ địch đã tìm ra nơi ở của bọn họ, nếu tiếp tục kiên quyết bảo vệ, quả thực không có bất kỳ ý nghĩa gì.


“Được, tất cả nghe theo muội.”


“Vậy mau thu dọn những thứ đáng giá của Bất Dạ thành chúng ta đi, chỗ này để lại cho ta xử lý.”


Công Tử Diễn nhìn xoáy vào nàng, nhẹ gật đầu, “Được.”


Sau khi Công Tử Diễn dẫn theo những người còn lại của Bất Dạ thành rời khỏi, Linh Diên lại đi tới trước mặt tứ thiếu gia Phượng Trì nháy mắt với bọn họ vài cái.


“Bất Dạ thành sắp đóng lại, nếu chư vị không có chuyện gì thì hãy đi trước, đợi sau khi bên phía Bất Dạ thành chấm dứt, nhất định bọn ta sẽ đích thân tới cửa cảm ơn.”


Sau khi nhóm Tô Ngu nhận được ám chỉ của Linh Diên, không khỏi tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nha đầu này, xem ra là quyết tâm muốn trừng trị Vệ Giới rồi. Nhưng đây cũng là chuyện bọn họ thích nhìn thấy. Mấy năm qua bọn họ không ngừng khiêu chiến Vệ Giới, không ngừng gây chuyện cho hắn, nhưng kết quả chẳng những bọn họ không trả thù thành công mà còn rước lấy bực dọc đầy mình. Bây giờ muội muội có thể sống sót trở về, chuyện này đã là ân huệ lớn lao đối với bọn họ, tất nhiên muội muội nói gì chính là thế đó.


“Vậy bọn ta đi trước một bước, Phượng Trì sơn trang xin đợi đại giá của các vị bất kỳ lúc nào.”


“Tất nhiên rồi.”


Sau khi Linh Diên lưu luyến tiễn mấy vị ca ca thì hờ hững xoay người, nói với Vệ Giới và Ngọc Ngân:


“Ta cảm ơn các ngươi xuất hiện vào giây phút Bất Dạ thành nguy cấp nhất, giúp bọn ta giải quyết nguy cơ lần này. Nhưng các vị cũng thấy rồi đó, Bất Dạ thành đã đổ nát thế này rồi, chỉ sợ không có cách chiêu đãi nhị vị. Nếu nhị vị có chuyện gì khác, các vị có thể tự mình rời khỏi. Sau này nhất định bọn ta sẽ tới cửa tỏ ý cảm ơn.”


“Sao linh lực của nàng lại biến mất?” Vệ Giới tìm được cơ hội, cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.


Linh Diên vô cảm nhìn hắn, “Ngoài ý muốn.”


Ngọc Ngân nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào lạ. Có điều muốn hắn ta tin nữ nhân trước mắt không phải Hoa Nhan của hắn ta mà là Phượng vương phi của Vệ Giới, vậy không khỏi quá bức buồn cười.


Nhất là gương mặt này, rõ ràng y hệt nữ tử áo trắng xuất hiện ở nước Yến hôm đó. Nàng không phải Hoa Nhan thì còn có thể là ai?


Linh Diên sao?


Nhưng rõ ràng Linh Diên không như vậy?


Ngọc Ngân cảm thấy đầu của mình vào giờ phút này giống như bị thắt lại, không gỡ ra được.


Vì vậy sau khi trầm mặc một lát, hắn ta thoắt cái ngẩng đầu lên, “Không được, ai biết có còn kẻ địch tới hay không? Ta muốn đi theo bên cạnh nàng, vĩnh viễn bảo vệ nàng, hoặc là tốt nhất nàng trở về nước Yến với ta.”


Linh Diên cạn lời nhìn hắn ta, cả Vệ Giới mà nàng còn chẳng thèm ngó tới, sao lại dính dáng tới tên hoàng đế lố lắng này được?


Nhưng sau khi Linh Diên nhìn thấy biểu cảm khinh bỉ cũng không kém của Vệ Giới, khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười ẩn ý sâu xa.


Nếu bây giờ tạm thời Bất Dạ thành đã đóng, bọn họ cũng không có nơi để đi, vậy đến nước Yến một chuyến thì sao?


Nghĩ tới đây, Linh Diên không khỏi len lén cười: “Được, ngươi đã nói ta là hoàng hậu của ngươi, vậy ta đi xem thử thì sao? Nói không chừng còn có thể tìm lại một chút ký ức!”


Vệ Giới:…


Thế nên, hắn bị hoa lệ bị vứt bỏ sao?


Chương 402: Thế tôn Mặc gia


Linh Diên vừa nói vậy, thật sự là một người mừng một người lo, ánh mắt Vệ Giới nhìn Ngọc Ngân càng là hận không thể băm vằm hắn ta ra. Linh Diên cũng vì khiến Vệ Giới chịu nhục mà tâm trạng tồi tệ dần dần đã khá hơn. Có điều khi nàng nhìn thấy đám dâm thú kia vẫn theo bản năng nhớ lại lúc trước bị nhục nhã. Dần dần nàng cũng không cười được nữa.


Vệ Giới luôn chú ý tới nàng, biểu cảm rất nhỏ trên mặt nàng tự nhiên cũng rơi vào mắt hắn.


“Nàng vẫn ổn chứ?” Lúc giọng nói dịu dàng khác hẳn với ngày thường của hắn vang lên, Linh Diên còn tưởng rằng mình nghe nhầm.


Nhưng quan tâm đầy mặt của Vệ Giới lại không giống như giả vờ. Hắn như vậy càng khiến nàng khó chịu.


Linh Diên lạnh nhạt xoay mặt sang chỗ khác, “Ta không sao. Nếu hai vị rảnh rỗi vẫn nên rời đi trước thì hơn. Bất Dạ thành phải đóng thành, còn phải xử lý một ít việc nhà, hai người ở đây không thích hợp.”


Ngọc Ngân không chút nghĩ ngợi đã phản đối: “Không được, nếu nàng gạt ta thì sao đây? Nàng đã lừa ta bao nhiêu năm rồi? Lúc trước chúng ta đã nói, xem ai tìm thấy đối phương trước, bây giờ ta tìm thấy nàng, nàng nhất định phải trở về với ta.”


“Đồ ngu, nàng căn bản không phải Hoa Nhan, nàng là Linh Diên!”


Vệ Giới thật sự bị tên ngu trước mắt làm cho tức chết, cuối cùng vẫn không nhịn được bùng nổ nói tục.


Ngọc Ngân “ha ha” một tiếng, “Đừng có không ăn được thì nói nho còn chua, ta bảo nàng là Hoa Nhan thì nàng chính là Hoa Nhan, nàng chỉ mất trí nhớ mà thôi. Lần này nàng quay về nước Yến với ta, nhất định ta sẽ nghĩ cách giúp nàng khôi phục trí nhớ.”


Vệ Giới… Được, thằng ngu này đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.


Vệ Giới không thèm để ý tới hắn ta, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía người không chịu giải thích, cứ lạnh nhạt nhìn bọn họ đấu tới ngươi chết ta sống.


Thường nói lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, bây giờ cuối cùng hắn cũng đã được chứng kiến. Điệu bộ này của Linh Diên rõ ràng là muốn trả thù hắn mà!


Mà thôi, nếu nàng cảm thấy như vậy trong lòng thoải mái, hắn không ngại diễn kịch với nàng. Chỉ là tên Ngọc Ngân này uống nhầm thuốc hay sao vậy, sao có thể nghĩ ràng Linh Diên là Hoa Nhan của hắn ta?


“Ta cũng không đi. Nàng yên tâm, ta sẽ không ảnh hưởng tới nàng.”


Như để chứng minh mình không nói dối, thân hình của Vệ Giới lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.


Linh Diên nhìn hắn rời khỏi, sau đó đưa mắt nhìn sang hướng Ngọc Ngân, nhướng mày: “Hắn đi rồi, ngươi thì sao? Có phải cũng nên lập tức cút đi không?”


Ngọc Ngân vừa định nũng nịu tỏ vẻ đáng yêu đã bị Linh Diên không chút khách sáo khinh bỉ.


“Ngươi còn là hoàng đế đó, có thể chú ý hình tượng của mình không? Nếu thần dân của ngươi nhìn thấy ngươi như vậy có toàn thể tạo phản hay không?”


Khóe mắt Ngọc Ngân không kìm được giật giật, “Trẫm chỉ như vậy ở trước mặt nàng được không? Đây chính là tình yêu sâu đậm của trẫm dành cho nàng.” Những nữ nhân khác có cầu cũng không được đâu!


Linh Diên dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu tiếng lòng của hắn ta, hừ lạnh một tiếng, “Ha ha, vậy thật là cảm ơn. Nhưng tình yêu như vậy, bổn cô nương không cần nổi, ngươi vẫn nên giữ lại cho mình hưởng dụng đi.”


Nói xong, nàng liền xoay người định rời khỏi chỗ thị phi này. Ngọc Ngân thấy nàng định đi thoáng cái đã luống cuống.


“Đồ nữ nhân nhẫn tâm, đi thật hả? Ta vì gấp rút lên đường mà đã mấy ngày không ăn không uống rồi, cả một bữa cơm chén trà nàng cũng không mời nổi sao?”


Linh Diên giẫm chân xuống, trên làn da trắng ngần như sứ hiện lên chút thương cảm. Nàng xoay người, chỉ vào vết máu còn sót lại dưới đất, vô tình nói với hắn ta.


“Huynh đệ tỷ muội của Bất Dạ thành ta tiến lên, dùng máu tươi của mình bảo vệ bọn ta, bọn họ có được ăn no bụng không? Người sống bọn ta còn chưa thể giúp bọn họ an nghỉ, còn nghĩ tới chuyện ăn uống gì nữa? Ngọc Ngân, ở đây muốn ăn thì không có, muốn uống ngược lại có, ngươi có muốn uống không?”


Ngọc Ngân bị giọng nói u ám của Linh Diên dọa tới tê cả da đầu, cộng thêm trống ngực dồn dập, hắn ta xấu hổ xua tay: “Không, không muốn?”


Uống? Chỉ sợ hắn ta không có can đảm mà uống!


Linh Diên tỏ vẻ rất hài lòng về sự thức thời của người nào đó.


Nàng đứng đấy, hất cằm lên, “Vậy ngươi còn ở đây làm gì?”


Ngọc Ngân khóc không ra nước mắt, bị nữ nhân nhà mình ghét tới mức này, thật sự cảm giác muốn chết được không?


Rơi vào đường cùng, hắn ta đường đường vua một nước chỉ có thể mang theo hai hàng nước mắt như mì sợi, lưu luyến, bịn rịn rời khỏi.


Người chướng mắt cuối cùng cũng đi, Linh Diên lập tức trở vào Bất Dạ thành tìm Công Tử Diễn.


Công Tử Diễn đang dọn dẹp bảo vật chồng chất như núi, nhìn thấy Linh Diên lập tức như gặp được cứu tinh mà chạy tới.


Linh Diên lại cau mày, nhìn nàng ấy từ trên xuống dưới,”Tỷ tỷ sao rồi? Nội thương có nghiêm trọng không?”


“Cũng may thuốc muội cho ta rất hiệu nghiệm, chờ việc ở đây xong ta điều tức thêm một chút là không sao rồi. Bây giờ vẫn nên nắm chặt thời gian di dời những thứ này đi.”


Chuyện Linh Diên có không gian tùy thân, Công Tử Diễn cũng biết. Vì vậy ngay từ đầu nàng ấy đã không định đặt những thứ này ở chỗ mình, chờ Linh Diên đến thì lập tức nói với nàng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhiều đồ như vậy, dùng túi trữ vật và nhẫn trữ vật trong tay bọn ta, căn bản là không chứa nổi, cũng chứa không hết, thế nên chỉ có thể dựa vào muội thôi!”


Chỗ bọn họ đang ở hiện tại nằm trong nhà kho dưới mặt đất của Bất Dạ thành, từ đầu tới cuối là những kệ đồ đếm không hết, căn phòng bị nhét tới chật kín. Đồ gia dụng thông thường, dược phẩm, súng ống đạn dược, sách vở, hàng điện tử,… từ hiện đại, cần gì cũng có, vô cùng đầy đủ. Nếu không phải lần này thu dọn quy mô lớn, ngay cả Linh Diên cũng không phát hiện vậy mà còn nhiều thứ tốt nàng chưa nghĩ tới như thế. Lại nhìn nơi sản xuất của những thứ này, nàng càng kinh ngạc đến không ngậm miệng được.


Trời ạ, đây là tư thế thu thập đồ tốt từ khắp nơi trên thế giới sao?


Đáng tiếc ở đây không thể tạo ra điện, nếu không chẳng phải đống máy tính và hàng điện tử này đều có thể dùng được ư?


Linh Diên tò mò nhìn về phía tỷ tỷ mình, “Tỷ nói xem, Mễ Nhiêu này cuối cùng là tồn tại thế nào? Bà ấy lại có quan hệ gì với chúng ta? Ta thật sự rất tò mò, tại sao những thứ này lại rơi vào tay hai tỷ muội chúng ta? Ngẫm lại đúng là một sự sắp xếp không thể tin được, chẳng lẽ đây chính là số phận đã được định sẵn?”


Nếu không thì sao lại trùng hơp như vậy, rơi vào tay người cũng đến từ thế kỷ 21 là bọn họ?


“Mễ Nhiêu không phải tức phụ Mặc gia ư? Họ Mặc, mà ca ca của chúng ta, một người tên Mặc Ngân, một người tên Mặc Uyên, bọn họ đều họ Mặc. Muội muội, muội nói xem bà ấy có quan hệ thế nào với chúng ta?”


Tim Linh Diên thoáng cái đập thình thịch, nàng trừng to mắt, không thể tin nhìn về phía tỷ tỷ mình.


“Thế, thế chẳng lẽ là, là, tổ nãi nãi nhà chúng ta?”


Linh Diên hít sâu một hơi: “Trời ạ, chuyện này, chuyện này có phải quá khó tin rồi không? Nhân vật từng vang danh cả đại lục, gần như nổi tiếng toàn thế giới như Audrey Hepburn, vậy mà, vậy mà là tổ nãi nãi của chúng ta?”


So với sự khiếp sợ của Linh Diên, Công Tử Diễn đã sớm tính toán quan hệ bên trong rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.


“Tỷ tỷ, vị tổ nãi nãi này, cuối cùng là tổ nãi nãi đời thứ mấy?”


Công Tử Diễn nghe vậy, cực kỳ nghiêm túc lấy ra quyển sổ ghi chép kia, sau khi dựa theo thời gian suy tính thì nhìn về phía nàng.


“Ừ, dựa theo thời gian trên này mà tính, thời đại của Mễ Nhiêu cách chúng ta 480 năm.”


Bốn trăm tám mươi năm? Đó là khái niệm gì?


Đồng tử Linh Diên chấn động, “Lúc Mễ Nhiêu qua đời là một trăm lẻ sáu tuổi, dựa theo tuổi thọ bình quân của người cổ đại để suy đoán, chúng ta hẳn là đời sau của con trai của con trai của con trai của con trai bà ấy đúng không?”


Vậy tính ra, coi như là đời thứ năm của Mễ Nhiêu rồi hả?


Công Tử Diễn vuốt cằm, “Cũng xấp xỉ đời thứ năm, nhưng cụ thể chỉ sợ còn phải xem gia phả, gia tộc như chúng ta tất nhiên sẽ có gia phả. Hơn nữa cũng không biết bên trong có sai lệch gì hay không. Muội cũng biết vị tằng tổ nãi nãi này của chúng ta sau khi tằng tổ gia gia qua đời thì lựa chọn tự sát. Nói cách khác rất có thể không gian tùy thân có chức năng thay đổi tuổi tác chăng?”


Linh Diên nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, “Không gian chữa bệnh của ta không giống với của tằng tổ nãi nãi cho lắm. Bây giờ ta cũng không nói chính xác được, nhưng nếu dựa theo phương thức qua đời của tằng tổ nãi nãi, quả thực có khả năng này.”


“Năm đó tằng tổ nãi nãi chẳng những là một vị thầy thuốc cực kỳ khó lường, thậm chí còn vô cùng coi trọng việc dưỡng sinh, người đi theo bà ấy cũng nhận được rất nhiều lợi ích, vì vậy đời sau của con cháu bà ấy tất nhiên có rất nhiều dược vật có thể thay đổi số tuổi. Nói là đời thứ năm kỳ thật cũng có thể là đời thứ tư, thậm chí là đời thứ ba. Đương nhiên nếu bên trong có gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng có thể là con cháu đời thứ sáu hoặc đời thứ bảy.”


Linh Diên nghe xong lập tức cảm thấy Công Tử Diễn nói rất đúng, “Tỷ tỷ nói đúng lắm, quả thực có khả năng này. Tỷ nghĩ xem, chỉ vị tằng tổ nãi nãi này của chúng ta đã sống 106 tuổi, 106 tuổi ở hiện đại đã là kỳ tích, huống chi là ở cổ đại không phát triển này, đó tuyệt đối là tồn tại có một không hai!”


Tằng tổ nãi nãi đã sống 106 tuổi, 480 năm trừ 106 năm còn 374 năm, cho dù bình quân 100 tuổi, bây giờ bọn họ cũng coi như con cháu đời thứ tư đúng không?


Nói cách khác, nếu bọn họ là con cháu đời thứ tư, vậy rất có thể gia gia của bọn họ đã bảy tám chục tuổi, thậm chí gần chín mươi rồi.


Linh Diên vỗ mạnh vào đầu mình, “Phép tính thật phức tạp, thân thế thật phức tạp. Tỷ tỷ, nếu chúng ta thật sự là người Mặc gia, tại sao phải sinh tồn một cách bị động như vậy?”


Chương 403: Ngang nhiên rắc thức ăn cho chó


Theo lý thuyết, trước đây có thể nói nước Kim đã thống nhất cả đại lục, đừng nói là Long đế quốc, ngay cả tất cả lãnh thổ của đại lục Tứ Phương cũng từng thuộc về nước Kim. Trước thực lực cường đại như vậy, có thế nào thì con cháu của Mặc gia cũng không sa cơ thất thế tới nước này chứ?


Cuối cùng đã xảy ra chuyện bất đắc dĩ gì khiến mẹ ruột của bọn họ trước khi sinh chịu một đòn nặng nề, buộc phải đưa hai tỷ muội bọn họ tới đại lục Tứ Phương chịu khổ và rèn luyện riêng phần mình?


Thậm chí vì thay đổi dung mạo của mình, không tiếc sử dụng Hắc Ngột Lân. Cuối cùng trong chuyện này có bao nhiêu dính líu, tạm thời không nói đến, chỉ riêng việc Long đế quốc hôm nay dường như không còn tung tích người Mặc gia, cuối cùng bọn họ đi đâu?


Đừng nói là cả tộc diệt vong nhé?


Tuyệt đối không thể nào!


Nay lúc Linh Diên đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên Công Tử Diễn cực kỳ thận trọng đưa cho nàng một chiếc hộp được bọc vô cùng đẹp.


“Nha đầu, trong cái hộp này là thứ được đặc biệt nhắc đến trong thư của Mễ Nhiêu, nhất định phải giữ cẩn thận. Thậm chí bà còn dặn đi dặn lại, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được mở ra. Tuy rằng bọn ta không biết tình huống gì mới là vạn bất đắc dĩ, nhưng đồ trong này nhất định vô cùng quý giá, đặt ở chỗ ta không an toàn, muội vẫn nên cất luôn thứ này vào không gian của muội đi!”


Cái hộp được làm bằng chất liệu đặc biệt, đao thương bất nhập, thậm chí ném vào axit sunfuric cũng không bị hòa tan. Phương thức bảo quản cẩn thận như vậy đủ để chứng minh thứ bên trong quý giá đến mức nào.


Linh Diên thận trọng nhận lấy, sau khi lặng lẽ đặt vào nơi bí ẩn nhất trong không gian mới nhìn Công Tử Diễn.


“Về thân thế của chúng ta, bây giờ còn rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp. Ngay cả vụ tập kích lần này cũng là nhắm vào ta. Thậm chí ta còn cảm thấy rất có thể mục tiêu của đối phương là hai tỷ muội chúng ta. Không phải rất có thể, mà chính là thế. Nếu như thực lực của ta không đạt tới mặc giai thì bây giờ rất có thể hai tỷ muội chúng ta đã âm dương chia cách rồi.”


Lời nói của Công Tử Diễn khiến Linh Diên thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, “Tỷ tỷ, tỷ cũng bị tấn công sao?”


Công Tử Diễn nặng nề gật đầu, “Ta không sao, chỉ có hai cao thủ bạch giai, còn muội thì khác. Ta còn chưa kịp hỏi muội, muội sao rồi, vẫn ổn chứ?”


Sự quan tâm của Công Tử Diễn đến tự nhiên toát ra từ bên trong, cảm giác huyết mạch tương liên này khiến Linh Diên bất giác cay mũi, mắt đỏ lên. Nàng nhớ tới những ấm ức lúc trước, không kìm chế được rơi nước mắt.


“Nếu ta nói ta không sao thì chính là dối lòng mình. Tỷ tỷ, ta không ổn, vô cùng không ổn, ta không thể nào tưởng tượng nổi nếu không phải Vệ Giới đến kịp, rất có thể ta đã để lộ không gian tùy thân của mình rồi.”


Cùng là nữ nhân, cùng nhìn thấy di thể của những tỷ muội kia sau khi chịu nhục, Công Tử Diễn rất đau lòng, đồng thời không quên ôm muội muội mình vào ngực, nghẹn ngào an ủi.


“Muội muội ngoan, đã qua cả rồi, qua hết rồi. Lần này là chúng ta sơ suất, cũng là muội khinh địch. Lần sau gặp phải tình huống như vậy, muội tuyệt đối không được cậy mạnh anh dũng xông lên nữa. Muội không biết lòng ta thấp thỏm tới mức nào đâu, chỉ sợ mình tới muộn. Không ngờ rằng vẫn tới trễ, cũng may muội không sao, nếu không ta làm sao ăn nói với các ca ca? Về phần những sỉ nhục mà muội phải chịu, muội tuyệt đối đừng để trong lòng. Chúng ta là người hiện đại, muội phải liên tục nhắc nhở bản thân, chúng ta là người hiện đại, chúng ta không cần đặt những thứ đó trong lòng, hiểu chưa?”


Linh Diên muốn gật đầu vô cùng, nhưng trong lòng lại cực kỳ không tán thành lời nói của Công Tử Diễn, người hiện đại thì sao?


Người hiện đại cũng có người bảo thủ, cũng không phải tất cả nữ nhân đều là tiểu tam, đều là dâm phụ, đều là gái điếm hít thuốc không có lòng tự trọng!


Cũng có xử nữ giữ mình mười mấy hai mươi năm, ví dụ như nàng. Cho dù nàng lớn lên ở hiện đại nhưng bạn trai còn chưa từng có, thanh thuần bảo thủ gần như đã trở thành đại danh từ chỉ nàng.


Nhưng Công Tử Diễn nói vậy rõ ràng là muốn nàng nhìn thoáng một chút. Đúng vậy, so với người cổ đại, bọn họ xuyên đến, có chuyện gì mà chưa từng thấy?


Thậm chí cả phim sex cũng ít nhiều xem lướt qua. Chuyện tình dục với người hiện đại bọn họ mà nói gần như không cần phải lảng tránh.


Nhưng nàng thì khác, nàng đã từng là người hiện đại, nhưng bây giờ nàng là cổ nhân chân chính, rõ ràng đã chịu nhục, làm sao nàng có thể quên đi những những ký ức không dám nhớ lại như vậy?


Nàng không thể quên được, cũng không thể nào ép chính mình quên đi. So với đau khổ mà Vệ Giới mang tới cho nàng, trên thực tế ký ức hôm qua càng khiến nàng tan vỡ tuyệt vọng. Cho dù vào thời điểm mấu chốt nhất người kia đã bị Vệ Giới dùng ngón tay chọc thủng đầu, nhưng nàng vẫn không thể gạt đi cảnh tượng khiến nàng đánh mất tất cả động lực. Cố tình bây giờ nàng không thể để lộ. Vì vậy khi Công Tử Diễn nói thế, nàng chỉ có thể trầm mặc gật đầu.


Công Tử Diễn cũng biết trong lòng Linh Diên không dễ chịu nên không tiếp tục chuyện này nữa. Nàng ấy nhanh chóng chuyển chủ đề.


“Vậy chúng ta mau thu dọn những thứ này được không?”


Linh Diên gật đầu, hai tỷ muội vừa thu dọn đồ đạc vừa nói chuyện.


“Tỷ, tỷ thấy thế này được không, chờ sau khi chuyện ở Bất Dạ thành chấm dứt, tỷ biến thành bộ dạng của Hoa Nhan theo Ngọc Ngân tới nước Yến giải sầu một chút nhé?”


Bước chân của Công Tử Diễn dừng lại, không tin được quay đầu, “Muội kêu ta theo hắn quay về nước Yến? Muội nói gì với hắn rồi?”


“Làm gì có chứ! Người ta không nói gì hết, chỉ là ta cảm thấy giữa tỷ và hắn có rất nhiều chuyện chưa xong, tạm thời chúng ta vẫn chưa trở về đế quốc. Hay là tỷ tỷ muốn kết thúc kỳ nghỉ sớm, trở về luyện ngục tiếp?”


Công Tử Diễn nhíu mày, sau đó có chút oán trách trừng nàng.


“Muội còn không biết xấu hổ mà nói ta hả? Không phải muội và Vệ Giới cũng dây dưa cả đời hay sao? Về phần tên điên Ngọc Ngân kia, muội không thể làm như không thấy hả?”


“Tỷ tỷ, ta có thể thấy tên đó thật lòng thật dạ với tỷ, bộ dạng nguyện chịu đánh nguyện chờ đợi kia, thật sự là cả ta cũng không chịu nổi. Chẳng lẽ tỷ tỷ không tò mò trước kia tỷ và hắn chung đụng thế nào hả? Đã bao lâu rồi tỷ tỷ không đóng vai Hoa Nhan?”


Công Tử Diễn lắc đầu, “Ta đã quên rất nhiều chuyện, cho dù hóa thành Hoa Nhan cũng chưa chắc nhớ được.”


“Tỷ tỷ không thử làm sao biết chứ? Nếu tỷ cảm thấy hai người không hợp thì nói rõ với hắn, dù sao theo thực lực hiện tại của tỷ tỷ, còn không phải muốn đi thì đi sao?”


Lúc nói đến thực lực, đột nhiên ánh mắt Linh Diên lóe lên, nàng nhìn Công Tử Diễn, “Tỷ tỷ đánh với Vệ Giới, quả thực không nhường hả?”


Công Tử Diễn lập tức trợn mắt với nàng, “Muội xác định vị kia nhà muội cần ta nhường hả? Nếu ta nhường thì sao lại bị thương?”


Đột nhiên Linh Diên nghiến răng nghiến lợi, thậm chí vẻ mặt còn giận tới mức quai hàm bạnh ra: “Vệ Giới chết tiệt, cái đồ khốn khiếp, vậy mà gạt ta!”


Công Tử Diễn chợt vô cùng hứng thú nhướng mày, “Ơ, muội đang hát vở kịch nào vậy? Hắn lừa muội thế nào?”


Linh Diên lập tức thuật lại tình huống Vệ Giới bị đánh ở nước Tư U lần trước, “Tỷ xem, tỷ xem xem, rõ ràng thực lực của hắn hơn ta, có con khỉ mà bị ta đánh, còn giả bộ y như thật. Hắn là đồ lừa gạt, còn là đồ lừa gạt mặt dày hơn tường thành!”


Công Tử Diễn nhìn muội muội nhà mình mặt mày hậm hực nói móc, Công Tử Diễn có chút cạn lời giật giật khóe miệng.


“Nha đầu à, rõ ràng là người ta biết trong lòng muội hờn giận nên mới cam tâm tình nguyện, thậm chí vui vẻ chịu đựng bị muội đánh. Thực lực của hắn nghiền ép ta còn được, huống chi là muội?”


Nói tới đây, Linh Diên càng thêm oán giận, “Chúng ta tu luyện ở Long đế quốc mới có thành tựu hôm nay, nhưng tên khốn nạn đó thì dựa vào đâu mà có thành tựu nghịch thiên như thế chứ? Tỷ tỷ đã là mặc giai chín sao, ta không thể nào tưởng tượng thực lực hôm nay của hắn đã nghịch thiên đến mức nào rồi!”


Công Tử Diễn vuốt cằm, suy tư, “Ta có thể cảm giác được linh lực cường hãn của hắn, nói là cao hơn ta một cấp cũng không đủ.”


Cao một cấp, chẳng phải là tới…


“Trời ạ, thiên giai?”


Sau khi Linh Diên nhận được ánh mắt khẳng định của Công Tử Diễn, cả người nàng đều không xong, “Đệch, thiên, thiên giai, tỷ, tỷ xác định mình không lầm chứ?”


Công Tử Diễn không nhịn được liếc nàng một cái, “Đâu chỉ có thế, nói không chừng còn cao hơn thiên giai!”


Linh Diên ôm trái tim nhỏ của mình, vẻ mặt bi thương nhìn Công Tử Diễn, “Như vậy sao được chứ? Nếu thực lực của hắn cao hơn ta, sau này ta còn có thể bắt nạt hắn ư? Người ta động ngón tay một cái là có thể nghiền chết ta rồi được không?”


Đột nhiên Công Tử Diễn cảm thấy bộ dạng ngang nhiên rắc thức ăn cho chó của muội tử nhà mình cực kỳ đáng ghét, “Muội cảm thấy tên kia sẽ bắt nạt muội hả? Người ta đã tự nguyện để muội đánh, thậm chí biết muội là Linh Diên còn mặc cho muội đùa bỡn hắn và Ngọc Ngân, muội xác định hắn sẽ nghiền ép muội sao? Nha đầu à, muội đúng là vô lương tâm, thật là vô lương tâm mà!”


Công Tử Diễn chợt cảm thấy dường như Ngọc Ngân thật sự rất đáng thương.


Nhưng đồng thời trong lòng nàng ấy cũng khó chịu. Vệ Giới người ta không nhận lầm người, Ngọc Ngân đáng chết này lại nhận lầm người, còn nói mà tình yêu đích thực gì chứ, lừa quỷ à?


Lúc Công Tử Diễn và Linh Diên đồng thời cằn nhằn hai người nào đó, hai người cóng tới run lẩy bẩy trong rừng hắc ám đồng thời hắt xì một cái: “Hắt xì, là ai? Ai đang mắng lão tử!”


Chương 404: Công Tử Diễn chính là Hoa Nhan?


Vệ Giới mở mắt ra, lười biếng liếc hắn một cái, “Ngươi đang nói bổn vương hả?”


Ngọc Ngân lập tức mở miệng phản bác, “Trẫm rảnh rỗi quá à mà đi nói ngươi? Nói cái cọng lông ấy!”


Dứt lời, Ngọc Ngân tỏ vẻ đề phòng nhìn xung quanh, tối đen như mực, một cơn gió lạnh chợt thổi qua.


“Hít… sao buổi tối ở đây lại âm trầm khủng bố như vậy?”


Thật là, tên này chọn chỗ nào không được, thế mà lại chọn một nơi u ám kỳ quái thế này?


Ngọc Ngân do dự trong chốc lát, chần chừ buông mắt nhìn Vệ Giới đang trầm mặc yên lặng.


“Này, nơi này rộng như vậy, chúng ta có cần chuyển sang chỗ khác hay không?”


Hắn ta theo bản năng xoa cánh tay đã nổi da gà của mình.


“Nơi này vừa âm u vừa lạnh, thật sự không thích hợp để ngủ. Ta đã đói bụng một ngày một đêm rồi, chúng ta có thể tìm một chỗ bình thường hay không?”


Vệ Giới không ngẩng đầu lên, khẽ dựa vào thân cây sau lưng: “Ta cảm thấy rất tốt, ngươi muốn đổi chỗ thì cứ việc!”


Khóe miệng Ngọc Ngân giật giật, “Một mình ngươi ở đây có gì thú vị? Chẳng lẽ ngươi không đói hả? Trong rừng hắc ám này vô cùng bất thường, đừng quên mấy năm trước chúng ta bị giày vò ở đây thế nào.”


Đôi mắt đang định nhắm lại của Vệ Giới chợt mở ra, dưới ánh mắt sáng ngời, cho là hắn đã nghĩ thông của Ngọc Ngân, ánh mắt người nào đó lại sắc bén, giọng điệu lạnh như băng nhìn về phía Ngọc Ngân: “Ngươi thừa biết đó là Linh Diên, tại sao phải đối đầu với ta?”


Lời này không hề ngập ngừng, nói là quả quyết cũng không quá đáng chút nào.


Đặc biệt sau khi Vệ Giới nói xong câu này, Ngọc Ngân còn cực kỳ phối hợp nhướng mày với hắn: “Ồ, thì ra ngươi đã phát hiện à!”


Đồng tử âm u của Vệ Giới thâm trầm dõi theo hắn ta, nhìn chọc chọc tới khi cả người hắn ta sợ hãi, cổ co lại, bất giác dựa sát vào thân cây.


Sau đó Ngọc Ngân ngẩng đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn về phía bầu trời đêm rải rác những vì sao: “Ngươi tưởng ta muốn hả, nếu ta không làm vậy, Hoa Nhan nhà ta có thể xuất hiện sao?”


“Ngươi chắc chắn Hoa Nhan ở chung với Linh Diên như vậy ư?”


Lời nói của Vệ Giới không khỏi rước lấy một trận cười khẽ của Ngọc Ngân, “Tất nhiên rồi, hơn nữa ta đã có mục tiêu. Chỉ có điều bây giờ nàng vẫn chưa lộ sơ hở mà thôi.”


“Sao ngươi lại khẳng định như vậy?”


“Còn phải hỏi ư? Hôm đó lúc tang thi vây thành, một con ngân long từ trên trời đáp xuống, đánh ra bốn cái động không đáy xung quanh thành trì của chúng ta. Nếu không có sự trợ giúp của những hang động đó, làm sao chúng ta có thể diệt trừ tất cả tang thi trong thời gian ngắn như vậy được?”


Lời Ngọc Ngân nói khiến Vệ Giới híp chặt mắt trong chốc lát, bấy giờ hắn mới nhớ hình như hôm ấy ngân long của Linh Diên thật sự biến mất một thời gian ngắn.


Nhưng cho dù là vậy, hình như còn có chỗ nào đó không rõ, “Ý ngươi là, hoàng hậu của ngươi và vương phi của ta… giống nhau như đúc?”


Đuôi mắt của Ngọc Ngân khẽ cong, cười ẩn ý sâu xa, “Chúc mừng ngươi, đến bây giờ mới kịp phản ứng.”


Hàng mày anh tuấn của Vệ Giới hơi nhíu lại, sau đó hắn ngơ ngác quay đầu, “Nhưng Linh Diên là Linh Diên, không phải Hoa Nhan của ngươi, ngươi đang giở trò gì?”


Vốn Ngọc Ngân tưởng rằng cuối cùng tên Vệ Giới này cũng thông suốt, không ngờ rằng hắn vẫn chưa kịp phản ứng, Ngọc Ngân không khỏi nhìn hắn như thằng ngốc, “Uổng cho ngươi còn là Chiến vương dũng mãnh thiên hạ, kết quả trên phương diện tình cảm đúng là một tờ giấy trắng.”


Ngọc Ngân thấy Vệ Giới thay đổi tư thế, vẻ mặt nghiêm túc thì không khỏi hừ lạnh, “Muốn biết ngươi bị mê hoặc ở chỗ nào không?”


Vệ Giới mặt không thay đổi rũ mắt, ôm quyền với hắn ta: “Xin chỉ giáo.”


“Chỉ giáo ngược lại chưa nói tới, chẳng lẽ chúng ta có thể chuyển sang nơi khác được không? Ở lại đây cả người ta thật sự khó chịu, xui xẻo một cái còn có thể khiến dạ dày khó chịu, chẳng lẽ ngươi muốn ở chung với chất thải của ta?”


Ánh mắt Vệ Giới phát lạnh, Ngọc Ngân đã cực kỳ thức thời giơ tay đứng lên: “Được rồi được rồi, ta không làm ngươi buồn nôn nữa được chưa? Đổi sang chỗ khác có được không huynh đệ?”





Cuối cùng sau khi Ngọc Ngân nói tới nước bọt văng tung tóe thuyết phục, cuối cùng cũng Vệ Giới cũng được thuyết phục tới chỗ ngọn núi mà năm đó Bạch Tra tạm thời dời đến.


So với rừng hắc ám, ngọn núi vô danh này thật sự tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là đứng ở chỗ cao còn có thể nhìn thấy tình hình xung quanh Bất Dạ thành.


Cuối cùng Vệ Giới miễn cưỡng ngừng lại, mà Ngọc Ngân thì vô cùng hưng phấn móc các loại thức ăn và nước uống từ trong nhẫn trữ vật của mình ra. Càng thêm bất ngờ là hắn ta còn chuẩn bị một cái lều vải.


Sau khi dựng lều xong, cho dù là Vệ Giới cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc :”Thứ này ngươi kiếm ở đây ra?”


“Đương nhiên là mua được trong Bất Dạ thành lần trước. Xem đi, có tác dụng rồi đúng không? Ta còn mang theo chăn bông, cho dù buổi tối ngủ cũng không bị lạnh. Còn số thức ăn nước uống này đều lấy từ trong cung, không ngờ rằng thật sự có đất dụng võ.”





Nghe Ngọc Ngân ở bên cạnh lải nhải, ban đầu Vệ Giới còn có tâm trạng nghe, nhưng dần dần hắn không nghe nổi nữa.


“Ngươi nói xong chưa? Mau nói chuyện chính đi.”


Ngọc Ngân vừa gặm gà quay vừa trợn mắt với hắn một cái, “Ngươi đúng là đồ nhàm chán. Nói cái này ngươi đừng khó chịu, ta hỏi ngươi, ngươi nhận ra vương phi nhà mình thế nào?”


Ánh mắt Vệ Giới lạnh lẽo, “Nữ nhân của mình sao có thể không nhận ra? Nếu không phải lúc trước phát hiện ngươi giả bộ quá đáng, bổn vương thật sự đã cho rằng ngươi là đồ ngu!”


Ngọc Ngân hừ một tiếng, không để ý tới hắn, tiếp tục chép cái miệng dính mỡ nói: “Vậy là đúng rồi, ngươi có phương pháp của mình, ta tự nhiên cũng có bí quyết của ta. Nhưng có một điểm nhất định ngươi không bằng ta!”


Vệ Giới nhìn Ngọc Ngân chỉ lo ăn, lại khiến hắn thèm thuồng, thậm chí còn như sợ người khác không biết hắn ta ăn cái gì, âm thanh kia hận không thể thu hút động vật trong vòng mấy dặm tới đây.


Càng khiến người ta căm tức là, hắn ta vậy mà cũng không thèm hỏi hắn một câu, cuối cùng có biết phép tắc hay không?


Ngọc Ngân có một đôi mắt hoa đào cực đẹp, đôi mắt này vào buổi tối đặc biệt sáng ngời. Hắn ta ăn vui sướng như thế, người nào đó tự nhiên mặt mày hậm hực. Ngọc Ngân chọc hắn thèm đủ rồi thì ngừng lại đúng lúc.


Sau khi mặt mày hắn ta nghiêm túc trở lại thì lấy ra một con gà quay từ trong nhẫn, ném cho Vệ Giới, “Mấy năm qua ta luôn điều tra tung tích Hoa Nhan, không dễ dàng gì tìm được hành động của vương phi nhà ngươi. Nhưng ta tra tới tra lui cũng chỉ tra được Công Tử Diễn, ngươi có biết là vì sao không?”


Trong lòng Vệ Giới rùng mình, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Vì sao?”


Ngọc Ngân cười ha ha, “Vốn dĩ ta cũng không biết, sống chết không nghĩ ra là vì sao. Nhưng lúc ta đi theo ngươi tới Bất Dạ thành, nhìn thấy Công Tử Diễn từ trên trời giáng xuống, tọa kỹ nàng cưỡi, cuối cùng cũng biết là vì sao rồi.”


Vệ Giới khẽ nhíu mày, lúc ấy tất cả sự chú ý của hắn đều dồn vào Linh Diên, tất nhiên không chú ý đến những chuyện khác. Vì vậy lúc Ngọc Ngân nói thế, đầu có của hắn vẫn trống rỗng.


Ngọc Ngân nheo mắt lại, giọng nói trong trẻo nhàn nhạt có vẻ cực kỳ rõ ràng trong núi rừng yên tĩnh.


“Đó là vì Công Tử Diễn chính là Hoa Nhan, Hoa Nhan chính là Công Tử Diễn. Đồng thời cũng có nghĩa là, gương mặt dưới mặt nạ của Công Tử Diễn giống hệt mặt của vương phi nhà ngươi, rất có thể hai người bọn họ là song sinh.”


Lời nói mạnh mẽ của Ngọc Ngân khiến sắc mặt Vệ Giới chợt thay đổi, hắn thoắt cái đứng dậy, “Ngươi, ngươi nói gì? Công Tử Diễn, là, là nữ?”


Trong mắt Ngọc Ngân là chế giễu như có như không, “Đúng, nàng là nữ, nên, ngươi đánh một nữ oa oa, một nữ oa oa lớn bằng vương phi nhà ngươi cả buổi. Tuy rằng ngươi thắng người ta, nhưng ngươi cản bản không có chút cảm giác ưu việt nào. Nàng chỉ mới mười lăm tuổi đã là mặc giai chín sao, thực lực như vậy nghịch thiên nhường nào? Chờ thêm mấy năm nữa, đừng nói là đại lục Tứ Phương, cho dù là Long đế quốc cũng là thực lực có thể hoành hành ngang dọc!”


Vệ Giới lạnh lùng nhìn hắn ta, trên gương mặt anh tuấn đọng một lớp sương lạnh, “Thế nên từ khi ngươi tiến vào Bất Dạ thành đã biết thân phận của nàng sao?”


Ngọc Ngân lắc đầu, “Cũng không hoàn toàn đúng, dù sao thất thải phượng hoàng không phải chỉ một mình Hoa Nhan có thể có. Sau khi ta tiếp xúc với nàng và nhìn thấy các loại phản ứng của vương phi nhà ngươi mới phát hiện một chút. Trên thực tế, muốn liên hệ hai người kia với nhau đúng là chuyện không đơn giản.”


Một người mặc nam trang, trên mặt còn mang cái mặt nạ cả hắn ta cũng không nhìn ra; một người hắn ta đã không gặp nhiều năm, tuy rằng bộ dạng lúc trước của nàng vẫn khắc sâu trong đầu nhưng còn lâu mới chấn động bằng hôm ấy lúc nàng ấy xuất hiện trên bầu trời nước Yến. Sở dĩ hắn ta có thể nhận ra nàng ấy cũng hoàn toàn dựa vào chiếc nhẫn trên ngón tay nàng ấy.


Đáng tiếc không biết vì sao mà nàng ấy đã hoàn toàn mất trí nhớ, thậm chí còn không nói ra được lai lịch của chiếc nhẫn đó. Cố tình hắn ta không thể giải thích với nàng ấy, bởi vì hắn ta sợ, sợ sau khi nàng ấy biết sẽ xóa hết những dấu vết đó.


Mà sự thật cũng đúng như thế, nếu Công Tử Diễn còn đeo chiếc nhẫn kia, tất nhiên hắn ta có thể liếc mắt là nhận ra thân phận của nàng ấy, cố tình là nàng ấy không có.


Nói không thất vọng là điều không thể, nhưng lúc Ngọc Ngân biết Công Tử Diễn rất có thể là Hoa Nhan đã mất tích nhiều năm, trong lòng hắn ta vẫn mừng rỡ.


Trong lúc thất vọng và mừng rỡ nhìn thấy Vệ Giới cũng vấp phải trắc trở, hắn ta tự nhiên nổi tâm tư lường gạt. Đương nhiên, còn có một điểm quan trọng hơn là hắn ta còn muốn dùng chung đụng giữa mình và Linh Diên để kích thích Công Tử Diễn.


Đáng tiếc hắn ta lại thất vọng rồi.


Bây giờ hai người bọn họ ngồi cùng nhau, cùng phiền não vì nữ nhân của mình, lại chẳng hiểu sao dâng lên cảm giác cùng chung chí hướng.


Chương 405: Ngươi và ta chung một chiếc thuyền


Ngọc Ngân thấy sắc mặt Vệ Giới biến đổi thành nhiều màu khác nhau dưới ánh lửa thì không khỏi đồng tình hỏi.


“Ngươi vẫn ổn chứ?”


Đột nhiên Vệ Giới cong môi, “Ta có thể làm sao được? Nhưng vẫn cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này.”


“Nếu hai người bọn họ là tỷ muội sinh đôi, ngươi và ta chung một chiếc thuyền đấy. Ta cho ngươi biết tất nhiên cũng là có tính toán của mình. Hai huynh đệ chúng ta đã độc thân nhiều năm như vậy, đuổi theo nương tử cũng sắp đuổi tới chân trời góc biển rồi, dù sao cũng phải thương lượng được một biện pháp ổn thỏa đúng không? Nếu không đợi bọn họ đến Long đế quốc thật, cho dù bây giờ chúng ta là người lãnh đạo đại lục Tứ Phương cũng chưa chắc có tác dụng ở Long đế quốc. đặc biệt dựa vào gương mặt của hai người bọn họ, còn có Hắc Ngột Lân gì đó trong người Linh Diên lúc trước, ngươi cảm thấy có thể là người bình thường sao?”


Ngọc Ngân càng nghĩ trong lòng càng không yên, ba tên thợ giày bằng một Gia Cát Lượng, hắn ta và Vệ Giới chung quy cũng hơn được ba tên thợ giày thối đúng không?


“Ngươi có cách gì?”


Ngọc Ngân sầu thảm nói, “Ta còn cách nào khác nữa? Nếu ta có cách thì cần gì phải nói sự thật này cho ngươi biết, nhờ ngươi tới nghĩ biện pháp giúp ta chứ?”


Vệ Giới khẽ nhíu mày, “Tình huống của ngươi và ta không giống nhau lắm.”


Ngọc Ngân gật gù, “Chuyện này ta cũng biết, nhưng ít nhiều gì vị kia nhà ngươi vẫn còn trí nhớ, còn tiểu vô lương tâm của ta vậy mà lại quên mất ta!”


Ngọc Ngân nghĩ đến đây liền buồn bực vô cùng, bởi vì đến giờ hắn ta vẫn không hiểu tại sao một người có thể thay đổi hoàn toàn như vậy, chẳng lẽ tiểu nha đầu hắn ta nhìn thấy năm đó thật sự chỉ là tưởng tượng?


Vừa rồi Vệ Giới bị Ngọc Ngân đả kích, bây giờ tìm được cơ hội thì không quên châm chọc: “Nếu Công Tử Diễn chính là Hoa Nhan, vậy thực lực của ngươi, chẳng phải là…?” Dứt lời, Vệ Giới không quên ghét bỏ nhìn Ngọc Ngân một cái.


Bởi vì thực lực hiện tại của Ngọc Ngân chỉ ở vị trí bạch giai, mà còn là một tử cấp vừa tiến vào bạch giai, một sao đó, trình độ bạch giai một sao, nếu đứng trước mặt Công Tử Diễn tuyệt đối bị giết trong nháy mắt!


Sự ghét bỏ trần trụi của Vệ Giới chẳng những không khiến Ngọc Ngân tổn thương lòng tự trọng mà còn tức giận liếc hắn.


“Nói ngươi ngu ngốc về mặt tình cảm mà ngươi còn không tin. Thực lực của ta yếu, nhưng hôm nay gia ở đại lục Tứ Phương, ngươi tưởng rằng ta có một vị sư phụ trâu bò và hai sư huynh đệ của thế gia đại tộc Long đế quốc như ngươi, có thể mở cửa sau đến đế quốc tu luyện như ngươi sao? Nếu tiểu gia ta đến Long đế quốc mà thực lực vẫn yếu như vậy thì tự ta cũng cảm thấy xấu hổ. Không phải tình huống khác nhau hả? Hơn nữa yếu một chút thì sao? Yếu một chút mới có thể được nương tử nhà mình bảo vệ hiểu không?”


Không ngờ, ánh mắt của Vệ Giới càng thêm châm chọc, “Ngươi muốn để nữ nhân bảo vệ ngươi sao? Không thấy mất mặt hả? Mệt cho ngươi còn nói ra được.”


Ngọc Ngân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vệ Giới, bất giác lắc đầu, “Chậc chậc, ngươi đúng là không hiểu tình cảm chút nào. Cũng đúng, Vệ Giới ngươi là ai chứ? Ngươi chính là Chiến vương điện hạ tiếng tăm lừng lẫy, đường đường Chiến vương nếu sống dưới cánh chim nữ nhân, nói ra rất mất mặt. Nhưng đó là ngươi, không phải tiểu gia ta. Ta không giống với ngươi, nữ nhân của ta mạnh, tuy rằng linh lực ta không bằng nàng nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Ít nhất tiểu gia ta còn thành thạo một nghề, vậy tính ra thì cũng coi như cân bằng.”


Thành thạo một nghề?


Ánh mắt Vệ Giới lóe lên, “Ngươi đang nói đến y thuật của ngươi sao?”


“Trước kia gọi là y thuật, hiện tại thì không phải. Mấy năm nay trong quá trình tìm kiếm Hoa Nhan, ta đã vô tình nhận được một quyển kiến thức nhập môn của luyện dược sư. Sau khi ta đặc biệt nghiên cứu, thật trùng hợp, hình như thực lực của gia ở phương diện này nổi trội hơn linh lực, tuy rằng chưa kiểm tra chính thức nhưng thực lực cũng sẽ không quá tệ.”


Vệ Giới hiếm khi nghiêm nghị nhìn hắn ta một cái, “Nếu ngươi có thể đạt được chứng nhận của Công hội Luyện dược sư, quả thực có thể bù đắp thiếu hụt về linh lực của ngươi.”


Dù sao số lượng luyện dược sư trên đại lục này (bao gồm Long đế quốc) thật sự quá ít. Thường nói vật hiếm thì quý, cho dù chỉ là một luyện dược sư sơ cấp cũng có thể cứu một đống tu luyện giả.


Để trở thành luyện dược sư còn cần ưu thế bẩm sinh được trời ưu ái. Ngọc Ngân chính là đệ tử quan môn của một đời y thánh Mai Viên, người duy nhất, y thuật tất nhiên cực tốt, chỉ có điều mấy năm nay dưới ánh sáng chói mắt của Linh Diên nên có vẻ hơi ảm đạm mà thôi.


Trước khi Linh Diên xuất hiện, nhất bộ liên hoa Liên Hoa công tử chính là đối tượng bốn nước tranh nhau để được chữa bệnh, thực lực của hắn ta cũng là phát triển dựa vào nghề nghiệp của mình, thực lực đã sớm sánh ngang với đại sư của Dược Vương cốc và Linh gia trang.


Trọng điểm Ngọc Ngân để ý hiển nhiên không phải chuyện đó, “Thực lực thế nào tạm thời chúng ta không nói đến, sắp tới ngươi định làm thế nào?”


Tuy rằng Linh Diên đã nhận lời trở về với hắn ta, nhưng lời nói của nữ nhân này, hắn ta thật sự không dám tin. So với Hoa Nhan, rõ ràng Linh Diên này càng gian trá hơn.


Nếu Hoa Nhan vẫn là Hoa Nhan năm đó thì thôi, cố tình lại biến thành Công Tử Diễn mặt đơ, đây rõ ràng là tiết tấu muốn hắn ta mặt nóng dán mông lạnh mà!


“Tất nhiên là nương tử ở đâu ta sẽ ở đó!”


Nhiệm vụ lần này của hắn chính là đuổi theo vợ, khó khăn lắm mới có thể buông xuống gánh nặng nước Tư U lớn như vậy, tất nhiên hắn phải cố gắng lên kế hoạch cho tương lai của mình.


“Nhưng nương tử của ngươi rõ ràng còn khó đối phó hơn vị nhà ta!”


Tuy rằng Công Tử Diễn mất trí nhớ nhưng hắn ta hoàn toàn có thể theo đuổi lại, còn tình huống của Vệ Giới lại không giống với hắn ta. Trước đây hắn đã làm tổn thương Linh Diên, bây giờ muốn tìm lại chỉ e không dễ dàng như vậy.


“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần quản tốt bản thân, đừng tới chỗ ta góp vui là được.”


Nếu không phải có thẹn trong lòng, Vệ Giới tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân nhẫn nại đến mức này.


Có lẽ là vì đã có “mất đi” ba năm trước mới khiến hắn hiểu thấu, hai người ở bên nhau khó khăn cỡ nào.


“Chuyện này thì ngươi yên tâm đi, chính ta còn không quản được, làm gì có thời gian đi xem các ngươi hành hạ cẩu? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi cảm thấy lần này hai nha đầu kia sẽ tính toán thế nào?”


Ngọc Ngân nói đến đây không khỏi may mắn cảm thán: “May mà ta đã chuyển trận địa đến đây, như vậy cho dù bọn họ đi từ hướng nào chúng ta cũng có cơ hội biết.”


Nói không ngoa, ngọn núi năm đó Bạch Tra thả ra giống như được tạo riêng cho bọn họ vậy, nhìn bao quát được Bất Dạ thành, bất kể hai tỷ muội đi con đường nào bọn họ cũng có thể nhận ra.


“Đừng mừng vội, thuật dịch dung của Linh Diên không phải trò đùa. Cách xa như vậy, nếu bọn họ thật sự muốn gạt chúng ta, chưa chắc ngươi sẽ biết. Đặc biệt là, ngươi cảm thấy Bất Dạ thành không có mật đạo sao?”


Lời này vừa dứt, hai người lập tức trao đổi một ánh mắt rồi thoắt cái đứng dậy.


Ngọc Ngân khoa trương trợn mắt “Không, không thể nào, ngươi nói xem bây giờ liệu có phải bọn họ đã rời khỏi Bất Dạ thành rồi không?”


Vệ Giới cũng bị suy nghĩ này của bị dọa, nhưng nếu đã nói ra miệng mà không đi xem thì thật sự không thể an tâm. Hai người vừa tính toán như vậy liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cưỡi tọa kỵ của mình bay tới Bất Dạ thành.


Bây giờ trận pháp trong Bất Dạ thành đã được phá hoàn toàn, tiến vào dễ dàng hơn trước kia, nhưng trận pháp nội bộ Bất Dạ thành lại chưa bỏ hết, vì thế hai người dính phải ám toán không ít.


Ngọc Ngân vừa đi vừa tránh né tia sáng chướng mắt kia, “Nha đầu chết tiệt này, nếu để ta tìm được nhất định sẽ trị nàng một trận ra trò. Đi cũng không chịu nói với lão tử một tiếng, làm hại lão tử ở bên ngoài chịu đói chịu rét, đúng là vô lương tâm!”


“Bất Dạ thành có nhiều đồ đạc cần thu dọn như vậy, sao bọn họ lại nhanh thế?”


Nhưng hai người không biết đồ của Bất Dạ thành có nhiều hơn nữa thì với thần khí nghịch thiên của Linh Diên, chỉ cần “vèo vèo vèo” là chuyển tất cả mọi thứ vào không gian tùy thân của mình. Trước trước sau dau chỉ một canh giờ đã thu dọn thỏa đáng.


Lúc Vệ Giới và Ngọc Ngân ý thức được có lẽ bọn họ đã đi đã qua một canh giờ, lúc ấy hai tỷ muội đã sớm rời khỏi thông qua mật đạo nội bộ của Bất Dạ thành.


Vì vậy sau khi hai người tìm kiếm khắp nơi trong trong ngoài ngoài Bất Dạ thành một lần dưới áp lực cực lớn đã một canh giờ nữa trôi qua, lúc này Linh Diên và Công Tử Diễn đã sớm ngồi tọa kỵ của mình bay đến Phượng Trì sơn trang rồi.


Vệ Giới và Ngọc Ngân đánh vào không khí một cái, tuy rằng tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ số thông minh của hai người này cũng không phải bị suy giảm, sau khi Vệ Giới suy nghĩ một lát lập tức nhảy lên lưng Phượng Mị: “Đi, tới Phượng Trì sơn trang.”


Ngọc Ngân vỗ trán mình,”Đúng vậy đúng vậy, lúc trước tứ thiếu gia Phượng Trì đồng loạt xuất hiện rồi vội vàng rời khỏi, sao vương phi nhà ngươi có thể không đi cảm ơn bọn họ, ôn chuyện với bọn họ được? Nhất định bây giờ bọn họ đang ở Phượng Trì sơn trang, ta và ngươi cùng đi, chờ ta một chút!”


So với tọa kỵ của Công Tử Diễn và Vệ Giới, tọa kỵ của Ngọc Ngân khiến người ta có chút… không biết nên khóc hay nên cười.


Đó là một con khổng tước có lông vũ sặc sỡ chói mắt đặc biệt huênh hoang, cũng giống như chủ tử của nó, vô cùng đỏm dáng. Mới xuất hiện đã nháy mắt với Phượng Mị một cái, Phượng Mị nhìn mà toàn thân khẽ run rẩy, vội vỗ cánh nhanh chóng bay lên.


Ngọc Ngân nhìn khổng tước nhà mình còn đang làm dáng, không khỏi hừ lạnh một tiếng, đập vào gáy nó một phát, “Đồ khổng tước đỏm dáng, đến lúc nào rồi mà còn ở đây động dục? Đó là phượng hoàng, không phải chủng tộc như tiểu tử ngươi có thể ngấp nghé, còn không mau đuổi theo?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK