Nói xong câu này Ly Diên mới đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì.
Nàng vội vã quay đầu đầy lúng túng: “Ờ… Ý ta là chẳng phải vừa nãy người ta đã giới thiệu rồi hay sao? Ta, ta nghe thấy, nghe thấy rồi.”
Vệ Giới “ha ha” một tiếng, trên mặt nổi lên nét cười lạnh nhạt.
Ly Diên né tránh ánh mắt của hắn, trong đáy mắt tràn ngập sự xấu hổ. Chết tiệt! Sao nàng lại sơ suất như vậy? Thứ nhạy cảm thế này là thứ nàng có thể biết được sao?
Cũng không biết người phục vụ dưới đài đã nói gì, một thứ vốn không ai hỏi han tới lại đột nhiên đắt hàng.
Tiếng hô lớn ra giá cao vang lên liên tiếp. Cuối cùng, mỗi hộp còn bán ra được với giá một ngàn lượng. Một ngàn lượng đó, ngang với một ngàn nhân dân tệ đấy nha.
Nếu ở hiện đại, đoán chừng đã khiến thương hội vui đến mức đang ngủ cũng cười đến nỗi mắt thành một khe hở mất.
Đồ dùng dành cho thanh niên đang bán chạy, tất nhiên thuốc tránh thai đi kèm với nó cũng được săn đón, thậm chí còn có đủ kiểu đồ dùng tình thú, đều bán ra được với giá cao khó mà tưởng tượng nổi.
Ly Diên không khỏi thấu hiểu vì sao thành chủ Bất Dạ thành lại không bán những thứ này với số lượng lớn.
Tục ngữ nói, đồ vật có hiếm thì mới quý. Đặt ở Bất Dạ thành, tiêu thụ hàng hóa với giá cả cạnh tranh, không chỉ có thể nâng cao độ nổi danh của Bất Dạ thành mà còn thể hiện ra được chất lượng sản phẩm, có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích!
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi có chút hâm mộ người sau màn, đồng thời suy nghĩ lại càng bay đến mức vượt quá sức tưởng tượng. Vì nàng thật sự không hiểu nổi rốt cuộc làm sao đối phương làm được.
Sau một loạt sản phẩm hiện đại, cuối cùng cũng bắt đầu bán tất cả những đan dược, dược liệu, linh hạc, thú hạch, công pháp kỹ năng, vũ khí,… mà người tu luyện cần đến.
Ở đại lục Tứ Phương, tỉ lệ người tu luyện là bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm còn lại đều là bách tính bình thường. Bọn họ quan tâm ăn mặc ngủ nghỉ hơn. Đương nhiên, trong Bất Dạ thành hiện giờ cũng có người về phương diện này. Tỉ lệ đương nhiên không cao, vì thế vừa rồi bọn họ còn biểu hiện vô cùng tích cực, sau lúc này đã không còn hứng thú gì nữa rồi.
Ngược lại, những người tu luyện luôn ẩn náu trong Bất Dạ thành, bất kể là đến từ Tứ Phương hay từ Long đế quốc khi thấy những thứ này xong đều thoáng chốc khôi phục vẻ tỉnh táo.
Đại lục Tứ Phương không có luyện dược sư, đó là do sự hạn chế của rất nhiều điều kiện như không gian giới hạn, linh khí không đủ,… Do vậy mà khả năng sinh ra luyện dược sư là vô cùng thấp. Cho dù là Ly Diên cũng chỉ là dùng dược liệu luyện chế dược hoàn thôi, chỉ có một vài tác dụng cơ bản đối với con người. Còn đối với việc thăng cấp hoặc các công năng chữa trị khác thì đều không có.
Luyện dược sư không chỉ cần có linh lực, thiên phú còn cần thiết hơn, thêm vào đó là cần một cái đỉnh thuốc, thậm chí còn phải thông qua đủ loại kiểm tra đánh giá rồi mới có thể trở thành luyện dược sư sơ cấp nhất. Mà sau đó, căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm, tiếp tục thăng cấp lên.
Vì kiểm tra đánh giá dành cho luyện dược sư vô cùng nghiêm ngặt, tốc độ thăng cấp cũng không giống như cấp bậc linh lực bình thường, có thể dựa vào đan dược để giúp đỡ, thế nên dù là ở Long đế quốc, luyện dược sư cũng là rất khan hiếm.
Nhưng trong tình cảnh khan hiếm như vậy mà vẫn có thể mua được đan dược với giá thấp, giá tầm trung, đối với người của đại lục Tứ Phương mà nói, đây là cơ hội tốt cỡ nào chứ?
Ly Diên vẫn luôn rất hứng thú với luyện dược sư, nay có thể có cơ hội nhìn thấy đan dược đến từ Long đế quốc, tất nhiên phải không tiếc trả giá hết thảy.
“Mọi người đừng vội, đan dược, dược liệu, nội đan, tinh hạch hôm nay đều vô cùng phong phú. Chúng ta cứ từng người từng người một lên.”
Người phục vụ trên đài thấy sự nhiệt tình của mọi người tăng vọt còn hơn khi nãy, cũng cười không khép được miệng, dường như đã thấy vô số vàng đập thẳng vào mặt mình rồi.
Nếu nói trước đó chỉ là khởi động, thì tiếp sau đây thứ lên sàn sẽ được coi là màn chính.
“Được, xin mời vật phẩm đấu giá đầu tiên của vòng này. Một viên Hóa Ứ đan thứ phẩm cấp năm có thể lưu thông máu, làm tan máu đông, khơi thông mạch máu, giá khởi điểm năm trăm lượng vàng. Bắt đầu.”
Khoảnh khắc cây búa gõ xuống, đã có rất nhiều người giơ cao bảng, lớn tiếng hô: “Ta, ta trả sáu trăm lượng, đừng ai giành với ta. Xin mọi người đó, mấy ngày trước tu luyện gặp phải chuyện mạch máu tắc nghẽn, cục máu dính đặc sệt lại, ta sớm đã trông chờ viên Hóa Ứ đan này rồi. Xin mọi người để lại cho ta đi!”
Người nói là một gã thân hình hơi mập mạp. Nghe bệnh trạng của hắn, đúng thật là cần Hóa Ứ đan mới có thể giải quyết được. Tuy chỉ là thứ phẩm cấp năm, nhưng cũng là linh dược hiếm có rồi.
“Tên mập chết tiệt kia, ngươi gặp tình cảnh này, lẽ nào người khác không gặp sao? Không được, đan dược này không thể nhường cho ngươi như vậy được. Ông đây ra giá tám trăm lượng.”
“Còn ta nữa, một ngàn lượng, một ngàn lượng vàng.”
Ly Diên nghe giá tăng lên liên tiếp sau đó, không nhịn được mà tặc lưỡi: “Nếu thật sự có thể trở thành một luyện dược sư, vậy thì cái nghề này phát đạt đến mức nào chứ. Đúng là một cục đá cũng thành vàng mà!”
“Ngươi có hứng thú?” Vệ Giới thấy nàng đầy vẻ say mê, đôi mày khẽ nhướng lên.
“Phí lời, có người hành y nào không hi vọng có một ngày như vậy chứ?”
Đáng tiếc là hiện giờ đừng nói đến những sách thuốc liên quan tới phương diện luyện dược, ngay cả một cái đỉnh có thể luyện chế đan được cũng không có.
Vốn nàng còn có một bộ châm băng có thể đem ra, nhưng giờ thì tốt rồi, bị nam nhân này làm hỏng rồi.
Giờ nói nàng nghèo rớt mồng tơi cũng chẳng khoa trương chút nào.
Tuy nói trong chiếc nhẫn có một chiếc đỉnh thuốc nhỏ, nhưng làm sao chiếc đỉnh đó có thể ngang hàng với đỉnh thuốc trong tay luyện dược sư được?
“Được, Hóa Ứ đan một vạn ba ngàn lượng, mười số 028 ra phía sau đài thanh toán.”
“Viên đan dược tiếp theo đây dùng để tẩy tinh phạt tủy, bồi đắp lại thể chất, có dược hiệu không hề tầm thường đâu. Không sai, nó chính là Tẩy Tủy đan ngàn vàng khó cầu. Giá khởi điểm một vạn lượng vàng, bắt đầu đấu giá!”
Tẩy Tủy đan?
Ánh mắt Ly Diên sáng lên, cũng không biết viên Tẩy Tủy đan này có tác dụng với nàng hay không.
“Tẩy Tủy đan, đan dược trung phẩm cấp hai, vô cùng hiếm có nha!”
Mỹ nữ phục vụ trên đài mặc áo bào dài màu đỏ, dáng người yểu điệu, tay cầm bình bạch ngọc, trưng bày ra ba trăm sáu mươi độ không một góc chết.
Trung phẩm? Khó trách giá khởi điểm lại cao như vậy.
Trái tim Ly Diên rung động, thẻ cầm trong tay không tự chủ được mà giơ lên: “Hai vạn lượng.”
Mọi người dưới đài vẫn còn thêm một trăm, một ngàn. Hay thật, Ly Diên vừa giơ đã là một vạn lượng, thoáng chốc xung quanh đều trở nên yên tĩnh, ai nấy trừng mắt nhìn về phía nàng.
Đáng tiếc, đứng ở góc độ của bọn họ, căn bản không nhìn rõ được tình hình trên lầu hai thế nào.
“Đây là vàng, không phải bạc. Cô nương à, có kiểu tăng giá như cô nương vậy sao?”
Cô nương trên đài suy nghĩ nhạy bén, lập tức hô lớn: “Hai vạn lượng vàng lần thứ nhất, lần thứ hai…”
Đáng tiếc, lần thứ ba còn chưa hô lên thì lại có người hô một tiếng: “Hai vạn năm ngàn lượng.”
Lại là nữ nhân ư?
Mặt của mấy gã đàn ông thoáng chốc nhăn nhó: “Bà nội nó, có nhầm không vậy? Tốt xấu gì cũng cho chúng ta một cơ hội chứ. Hai vạn năm ngàn lượng? Nha đầu nhà ngươi sao không hô thẳng ba vạn lượng luôn đi?”
“Ba vạn lượng!” Ly Diên liếc một cái sang bên cạnh, khóe môi cong lên đầy vẻ lạnh lẽo.
Bách Lý Phức lại muốn tranh với nàng ư?
Ha ha, nàng cũng thật muốn xem xem rốt cuộc Bách Lý Phức nhiều tiền đến đâu.
“Ôi má!” Gã đàn ông vừa buông lời giễu cợt đã bị hào khí của Ly Diên làm cho tắt tiếng. Ai nấy đều rướn cổ mà nhìn về phía bọn họ.
“Bốn vạn lượng!”
Lần này, không đợi người phục vụ hô lên, Bách Lý Phức đã đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn vách tường bên cạnh, hận không thể chọc thủng một lỗ.
Ly Diên liếc nhìn Vệ Giới vẫn luôn vững vàng như Thái Sơn: “Ngươi không lo lắng chút nào à?”
Vệ Giới nhìn xoáy vào nàng một cái, không lạnh không nóng: “Số 66, mười vạn lượng vàng.”
Vệ Giới vừa lên tiếng đã trực tiếp khiến sống lưng người nào đó lạnh toát: “Đậu, mười vạn lượng, có tiền cũng không phải tiêu thế này nha!”
Chưa nói tới dưới đài vì một câu này của Vệ Giới mà sinh ra quang cảnh náo động đến thế nào, chỉ riêng Bách Lý Phức bên kia đã trực tiếp bó tay rồi.
Bốn vạn lượng đã khiến nàng ta rất đau lòng rồi. Mười vạn lượng, ngay cả nghĩ nàng ta còn không dám nghĩ. Cái giá này đủ để mua một viên đan dược thượng phẩm rồi. Chỉ một viên trung phẩm thôi, còn chưa đến mức phải thế.
“Được, số 66 mười vạn lượng lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba. Thành giao.”
Mỹ nữ phục vụ trên đài hưng phấn bọc chiếc bình bạch ngọc kia lại, giao cho người phục vụ bên dưới.
Khi đan dược được đưa tới chỗ bọn họ, Ly Diên còn oán hận: “Mười vạn lượng đó, não ngươi có vấn đề à?”
Vệ Giới không nhìn nàng lấy một cái, trực tiếp cầm hóa đơn đối phương đưa qua, đóng con dấu riêng của hắn lên.
Người phục vụ cũng thoải mái, nhìn tên Vệ Giới một cái, không hề hoài nghi gì mà đã lui ra.
Trong khoảng thời gian đó, hai bên đều không nhắc tới tiền.
Điều này khiến Ly Diên rất tò mò: “Ngươi, thế, thế này là thế nào?”
“Đó là chuyện của bổn vương.” Dứt lời, đưa chiếc bình bạch ngọc trong tay sang: “Ngươi cần Tẩy Tủy đan làm gì?”
“Tất nhiên là muốn tẩy tinh phạt tủy rồi.” Ly Diên thấy hắn không muốn nói nhiều, nàng cũng lười hỏi. Dù sao thì có người thanh toán, nàng vui vẻ thoải mái vô cùng.
Vệ Giới không biết đã nghĩ đến điều gì, đột nhiên chỉ vào bình ngọc: “Ngươi, chắc không phải là ngươi cho rằng Tẩy Tủy đan có thể loại bỏ làn da đen này của ngươi đấy chứ?”
Ly Diên bất chợt bị đâm trúng tim đen, mặt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn: “Liên quan gì đến ngươi? Bổn cô nương muốn thế đấy, không được sao?”
Vệ Giới yên lặng lắc lắc đầu: “Được, của ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được.”
Nhưng trong lòng hắn lại tiếc vì viên đan dược này. Thể chất của Ly Diên, hắn đã từng nhìn qua rồi, căn bản không cần tẩy tinh phạt tủy. Nàng làm như vậy, e rằng cũng không có tác dụng gì.
Chương 192: Đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng
Sau đó lại có không ít đan được được đấu giá. Trong số đó, Hồng Tà dùng hai vạn lượng vàng mua được Ngưng Huyết đan trung phẩm cấp ba, e rằng mục đích là muốn dựa vào viên đan dược này để giảm bớt tình trạng thiếu máu nghiêm trọng của hắn.
Đáng tiếc, cho dù là trung phẩm cấp ba thì đã sao? Không đúng bệnh, cho dù có chút tác dụng thì cũng không phải là lâu dài. Khi dược hiệu đã qua, hắn vẫn sẽ thiếu máu.
“Vật phẩm sắp được đấu giá tiếp theo đây là đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng, đồng thời còn tặng kèm ba quyển bí kíp luyện dược của luyện dược sư. Giá khởi điểm năm vạn lượng vàng.”
“Đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng ư?” Ly Diên quay đầu nhìn về phía Vệ Giới: “Cái đỉnh này thế nào?”
Vệ Giới lắc đầu: “Không hiểu.”
Ngược lại, Hắc Thuần trong đầu nàng đột nhiên mở miệng: “Đỉnh thuốc này nhìn có hơi quen.”
“Quen? Không phải mấy thứ như đỉnh này đều trông như vậy sao? Giờ ta còn thiếu một cái như đỉnh thuốc đấy. Giá khởi điểm của cái đỉnh này cao như thế, lẽ nào có điểm gì đặc biệt sao?”
Quả nhiên, ngay sau đó, người phục vụ đã bắt đầu giới thiệu.
“Đỉnh thuốc này xuất xứ từ tay một vị luyện dược sư cấp tông sư ở Long đế quốc. Do cơ duyên xảo hợp lưu lạc đến Bất Dạ thành. Hiện giờ rao bán công khai, ai có hứng thú có thể tham gia đấu giá.”
“Cấp tông sư? Nghe có vẻ không tồi nha. Nhưng không có thiên phú luyện dược, mua về cũng đâu có tác dụng gì chứ!”
“Đúng thế. Năm vạn lượng vàng, đây không phải là con số nhỏ đâu. Mua cái này còn không bằng mua đan dược nữa!”
“Đại lục Tứ Phương lấy đâu ra nhân tài luyện dược sư như thế? Vô dụng vô dụng.”
Hô cả nửa ngày mà lại chẳng có ai tham gia, ngay cả Hồng Tà cũng là dáng vẻ không có hứng thú.
Ánh mắt Ly Diên sáng lên, giơ bảng: “Số 66, năm vạn một trăm lượng”
Các ngươi không cần, ta cần!
Quả nhiên, nàng vừa giơ bảng, người đầu tiên cảm thấy kinh ngạc chính là Hồng Tà ngồi cách vách. Hắn lập tức cười lạnh ra tiếng: “Thật đúng là chẳng biết gì. Ngươi sẽ không vì y thuật độc thuật của mình tốt mà có được thiên phú luyện dược đấy chứ? Đừng đến lúc đó còn chẳng dùng tới, cười rớt răng nha!”
“Xì!” Bách Lý Phức cười giễu cợt một tiếng. Tuy không nói gì, nhưng vẻ coi thường trong đáy mắt lại hiện lên vô cùng rõ ràng.
Ly Diên không có hành động gì, nhìn chằm chằm dưới đài không dời mắt. Quả nhiên, trừ nàng ra, không ai tham gia đấu giá cả. Cuối cùng, nàng đã dùng năm vạn một trăm lượng mua được cái đỉnh thuốc đồng đỏ mạ vàng này.
Khoảnh khắc lấy được đỉnh thuốc, Ly Diên kích động vô cùng, khiến Vệ Giới bên cạnh nhìn mà khó hiểu: “Ngươi sẽ không thật sự…”
Ly Diên còn chẳng ngẩng đầu, tiếp lời: “Không thử làm sao biết được? Cũng may ở đây có bí kíp nhập môn. Lúc nào về ta sẽ nghiên cứu cẩn thận rồi nói sau. Giờ đưa ra kết luận không khỏi còn quá sớm.”
Cho dù nàng không có thiên phú đó, nhưng dùng cái đỉnh này để luyện chế thuốc bình thường cũng không phải là không thể mà. Tóm lại không lãng phí là được rồi.
Vệ Giới nghĩ đến rất nhiều kỳ tích xảy ra trên người nha đầu này, lập tức im lặng.
Nàng có thể ma xui quỷ khiến mà giải được những luồng khí chạy loạn trong cơ thể hắn, năm lần bảy lượt giúp hắn hóa nguy thành an, công phu y độc đó tất nhiên không phải thứ người thường có thể so sánh được. Thêm nữa là thể chất kỳ lạ cứ hễ trọng thương là hôn mê của nàng, cũng không phải là không có khả năng.
Liên tiếp tiêu của nam nhân này mười mấy vạn lượng vàng, Ly Diên có chút áy náy. Tục ngữ nói được lợi từ người ta thì phải biết nói ngọt. Nàng lập tức hào phóng vỗ vai người nào đó: “Ngươi yên tâm, chỗ ta mà có thuốc tốt là ta sẽ đưa ngươi ngay, xem như bù đắp phí tổn của ngươi.”
Trước mặt Vệ Giới, Ly Diên thu đỉnh thuốc vào trong nhẫn mà không hề có chút gánh nặng trong lòng nào.
Điều không ai chú ý tới là, khi tay phải của nàng gõ lên đỉnh, một tia sáng màu xanh yếu ớt đã lướt qua.
Hội đấu giá tiếp tục, Ly Diên lại không quá hứng thú với quá trình sau đó, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài: “Ta ra ngoài đi dạo.”
Vốn dĩ Ly Diên muốn đến những khu vực khác xem xem, không ngờ đi chưa được bao xa đã thấy Tuyết hộ pháp mà lúc trước đã cự tuyệt nàng.
Ngay khi nàng suy nghĩ xem có cần đi chào hỏi không thì hắn đã sải bước dài đi tới chỗ nàng.
“Khang Thất cô nương.”
“Xin chào, Tuyết hộ pháp.”
“Sao lại không ở bên trong?”
Tuyết hộ pháp nhìn hội đấu giá sau lưng nàng một cái, để lộ nụ cười thân thiện.
Ly Diên khách khí nói: “Ngồi lâu mệt, muốn ra ngoài đi lại chút. Tuyết hộ pháp đang định đi đâu vậy?”
“Thì ra là thế. À, ta ra phía trước làm chút chuyện. Nếu đã như vậy thì ta không làm phiền cô nương nữa.” Nói xong, hắn khẽ gật đầu với nàng rồi liền cất bước đi.
Ngay khi Ly Diên cũng chuẩn bị quay người rời đi thì Tuyết hộ pháp lại đột nhiên dừng chân, gọi nàng lại: “Hình như cô nương rất hứng thú với Bất Dạ thành. Hay là tại hạ tặng cô nương một món quà nhé?”
Ly Diên ngạc nhiên quay đầu: “Quà ư?”
Lại giở trò gì thế này? Đang yên đang lành tặng quà gì cho nàng chứ?
Không ngờ, đối phương lại không cho nàng từ chối, trực tiếp đưa một thứ đồ được bọc bằng giấy dầu vào tay nàng, sau đó nhìn nàng một cái thật sâu sắc rồi liền rời đi.
Ly Diên siết chặt gói giấy dầu trong tay, dựa theo độ dày và độ cứng, có thể cảm nhận ra được đây là một quyển sách.
Nàng nhìn khắp xung quanh, ngồi xuống đình hóng mát đằng sau hòn non bộ, mở gói giấy ra.
Bốn chữ đập thẳng vào mắt: “Mặc thị truyền kỳ” khiến nàng hơi ngẩn ra. Mặc thị? Cái họ này nghe quen thật đấy!
Mở trang bìa, câu đầu tiên chính là ghi chép lịch sử của nước Kim: “Hãn phi Mễ thị của Mặc gia, truyền kỳ thương giới, khảng khái cứu giúp vạn dân khỏi cảnh hiểm nguy nước lửa…
Nước Kim?
A, đây không phải là đất nước là chúa tể cao nhất của đại lục này vào mấy trăm năm trước sao?
Trải qua thời đại biến thiên, thực lực các nước cũng không ngừng thay thế lẫn nhau. Tuy nước Kim sớm đã không còn tồn tại, nhưng nó đã kéo dài thành Long đế quốc còn lớn mạnh hơn cả nước Kim.
Không sai, tiền thân của Long đế quốc chính là nước Kim ngày xưa.
Ánh mắt nàng lại quay về với quyển sách sử đã có chút ố vàng, bất tri bất giác, Ly Diên đã bị nội dung trong đó hấp dẫn một cách sâu sắc.
Những gì nửa trước của sách sử viết cơ bản đều là về công lao to lớn mà vị vương phi truyền kỳ này đã làm, thậm chí ngay cả Mặc gia trang từng chấn động đại lục này cũng được ghi chép trong sách.
Về phần ghi chép lịch sử, tất cả đều rất chính thống, chỉ có thể hiểu được đại khái. Quan trọng của quan trọng lại là đoạn sau của quyển sách này.
Dựa vào nửa đoạn trước của sách có dấu vết được lật mở nhiều lần, chắc hẳn đã có không ít người từng đọc. Nhưng nửa sau sách lại có vẻ rất sạch sẽ, rất ít có dấu vết được lật giở.
Ly Diên mở ra đọc liền hiểu ngay, vì nửa sau của quyển sách này không dùng chữ phồn thể, mà toàn là tiếng Anh.
Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm đâu, chính là thuần tiếng Anh.
Phát hiện này khiến Ly Diên lập tức sục sôi cõi lòng, kích động đến nỗi tay cũng run lên. Nàng không ngờ nhân vật tâm linh sáng lập ra mảnh đất này lại giống như nàng, đến từ thế kỷ 21 xa xôi.
Kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, Ly Diên bắt đầu nghiêm túc đọc.
“Không biết phần truyện ký này có thể được người có duyên giải mã không. Nếu có người có thể đọc hiểu, cho thấy rõ chúng ta đến từ cùng một nơi. Ta tên là Mễ Nhiêu, đời trước là một nhà phê bình ẩm thực có chứng nhận đầu bếp. Một lần ngoài ý muốn đã xuyên không đến thế giới không biết tên này. Điều càng khiến ta kinh ngạc hơn chính là ông trời còn cho ta một cái connecting finger*, để ta có được một không gian tùy thân rất mạnh.
(*) Một bộ phận phần cứng máy tính.
Vì có không gian tùy thân, khiến ta từ một đứa con gái nhà nông nhỏ bé từng bước từng bước phấn đấu lên đến đỉnh cao nhất của thế giới này…
Dưới sự thăng cấp cường hóa không ngừng của không gian, ta và phu quân ta và còn cả các linh sủng trong không gian đã có một chuyến hành trình vòng quanh dị giới cả đời khó quên.
Đúng thế, ta quay về nơi ta đã từng sống, hơn nữa còn dẫn theo bọn họ đi khắp trời Nam đất Bắc, dùng không gian lớn mạnh của ta mà đem hết kỳ trân dị bảo ở các nơi trên thế giới cùng với những sản phẩm bình thường bọn ta nhìn đã quen mắt nhưng ở cổ đại lại là vật báu về.
Thế nên, nếu ngươi ở đời sau nhìn thấy những sản phẩm này, nhất định đừng thấy lạ. Vì có không gian tùy thân của ta, những thứ như nhẫn chứa đồ, túi chứa đồ được chế tạo ra đều có tác dụng bảo quản nhất định. Bọn chúng sẽ không theo thời gian biến đổi mà khiến sản phẩm bị thay đổi về chất. Tất cả đều giống y như vừa mua.
Đừng hỏi ta tổng cộng đã đem về bao nhiêu thứ, vì con số đó không thể nào đo lường được. Ta biết, phu quân ta cuối cùng cũng sẽ có một ngày rời bỏ ta mà đi. Vì chàng ấy không có connecting finger không gian này, tất nhiên không thể kéo dài tuổi thọ được. Cho nên, rồi sẽ có một ngày, ta cùng chàng rời khỏi thế giới này.
Trong lúc sinh thời của ta, chỉ cần có cơ hội quay về thế giới ta từng sống, ta đều sẽ tìm đủ mọi cách đem những thứ ta cho là tốt về. Bất kể là dùng không gian hay nhẫn chứa đồ, túi chứa đồ. Tóm lại, nhất định phải nhét đầy hết tất cả chúng.
Còn về nguyên nhân, cứ xem như ta muốn phát huy năng lực của không gian đến mức cao nhất đi. Có lẽ theo sự ngã xuống của ta, không biết không gian tùy thân còn trải qua bao lâu mới có thể được người có duyên nhặt lấy, từ đó bắt đầu một hành trình mới.”
…
Đọc đến đây, Ly Diên mới hoàn hồi. Lẽ nào tất cả những sản phẩm không nên xuất hiện ở nơi này mà bọn họ nhìn thấy hôm nay đều là do vị vương phi truyền kỳ này sao?
Khoan đã, nói như vậy thì nàng đã từng nhìn thấy một bản tin như vậy trên mạng, nói là khắp nơi trên toàn quốc chợt xuất hiện một người mua hàng thần bí, gần như đã mua hết từng công xưởng một. Bất luận là gì, nhưng phàm là những thứ liên quan tới ăn mặc ngủ nghỉ của con người thì trên cơ bản đều mua hết sạch.
Thời gian đó, bên đưa tin đã điên cuồng theo dõi, chính là muốn biết rốt cuộc người mua hàng sau màn này là ai, có tiền có thể tùy tiện đến mức độ đó ư?
Chương 193: Mặc thị truyền kỳ
Lẽ nào người thần bí hào khí xung thiên lúc đó chính là vị vương phi truyền kỳ của Mặc thị này – Mễ Nhiêu đó sao?
Nhưng, nhưng thời gian không trùng khớp mà!
Ở hiện đại cũng chỉ mới chưa tới mười năm thôi, nhưng ở cổ đại đã trải qua hơn trăm năm rồi.
Ly Diên nghĩ thế nào cũng không hiểu được. Đến cuối cùng, dứt khoát không dây dưa mãi với chuyện này nữa.
Dù sao nơi này cũng là thời đại giả tưởng, không khớp với hiện đại cũng là đương nhiên. Lỗ hổng không gian vốn là thần bí khó lường, sao có thể là thứ bọn họ hiểu được chứ?
Nhưng bất kể thế nào, tóm lại đã biết những sản phẩm đến từ hiện đại này có nguồn gốc ở đâu rồi.
Mặc thị, gia tộc đã từng huy hoàng nhất, sau Mặc Tiêu Bạch, có người nào kế thừa y bát của đôi phu thê bảo vệ đất nước này nữa đây?
Đáng tiếc trong bản chép tay này không có ghi lại, tất nhiên nàng cũng không quán ra được ở Long đế quốc hiện giờ có còn hậu nhân của Mặc thị hay không.
Khoan đã, nếu thứ gọi là không gian tùy thân đó đã không còn, vậy có phải có nghĩa là những hàng hóa này được tích trữ trong những cái nhẫn chứa đồ, túi chứa đồ, hết cái này tới cái khác không?
Vậy Mễ Nhiêu đã đem tất cả của cải của mình truyền cho ai?
Dường như đáp án đã dần hiện ra rồi!
Ly Diên đột nhiên bật dậy từ trên ghế đá, vẻ mặt thoáng chốc trở nên hưng phấn lạ thường.
Đúng vậy, chắc chắn là như thế. Mặc gia trang ngày xưa chính là Bất Dạ thành bây giờ, còn nước Kim ngày xưa chính là Long đế quốc hiện tại.
Thời gian trăm năm trôi qua, bất kể cuối cùng có phải là người nhà họ Mặc kế thừa những thứ này không, nhưng cuối cùng đã có người kế thừa y bát. Nếu không, Long đế quốc và Bất Dạ thành bây giờ dựa vào đâu để lớn mạnh chứ?
Dù sao thì tất cả của cải mà vị vương phi truyền kỳ ngày ấy sở hữu này là thứ không ai có thể đo lường được.
Ly Diên càng nghĩ càng hưng phấn, hoàn toàn không chú ý đến việc nhất cử nhất động của nàng đã lọt vào tầm mắt của một người có tâm.
Tuyết hộ pháp nhìn Công Tử Diễn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm ống nhòm mà im lặng không nói gì. Ban đầu hắn không hiểu lắm, tại sao đang yên đang lành mà công tử nhà mình lại đưa thứ quan trọng như vậy cho một người ngoài.
Nhưng giờ sau khi nhìn những hình ảnh phản chiếu lại từ ống nhòm, Tuyết hộ pháp không bình tĩnh được nữa rồi, ngay cả giọng nói cũng mang theo vẻ chấn động mà bản thân hắn ta không phát hiện ra.
“Công tử? Vị, vị thất cô nương này, đọc hiểu rồi ư? Cô nương ấy đọc hiểu những văn tự kỳ lạ phía sau sao? Cô nương ấy thật sự đã đọc hiểu?”
Gương mặt hơi có vẻ non nớt nhưng lại không mất đi vẻ tuấn tú của Công Tử Diễn hiện lên một nụ cười như mọi chuyện đã nằm trong tính toán: “Đúng là cô nương ta không lừa ta.”
Tờ giấy lúc trước nàng đưa cho hắn toàn tiếng Anh, vốn còn có chút ít hoài nghi với nàng, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh trên ống nhòm thì hắn tin rồi.
Tin rằng nàng có lai lịch giống hệt như vị vương phi truyền kỳ kia.
Điều này thật sự là không thể tin nổi!
“Vậy công tử?”
“Đi đi, mời cô nương ta đến đây. Có lẽ bổn công tử thật sự phải gặp nàng ta một lần rồi.”
Tuyết hộ pháp hơi kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy chuyện này hợp tình hợp lý. Thử hỏi thế gian người có thể đọc hiểu quyển sách sử có được mấy người đây?
Nhân tài như vậy, sao công tử có thể bỏ qua được?
Không thể như vậy!
Hắn ta lập tức kích động đi ra bên ngoài, hoàn toàn không chú ý sau lưng hắn là Công Tử Diễn mang đầy vẻ cao thâm khó lường.
Tuyết hộ pháp đi rồi quay lại khiến Ly Diên hiểu được, đây là sự thăm dò của người sau màn dành cho nàng.
Vốn dĩ nàng còn không biết dùng cái gì để mở ra khúc mắc trong lòng đối phương, gặp người sau màn này, không ngờ đối phương đã cho nàng và cho cả bản thân hắn một cơ hội.
Cho nên, nàng không cần nghĩ đã đi theo Tuyết hộ pháp đến Minh Nguyệt sơn trang.
Vì công tử không dặn dò nên suốt quá trình Tuyết hộ pháp cũng không làm bất cứ biện pháp phòng vệ gì với Ly Diên, cứ như vậy mà quang minh chính đại dẫn nàng đi vào nơi ở riêng tư của Công Tử Diễn, Minh Nguyệt lâu.
Khi Ly Diên ngồi đợi ở sảnh phụ, trong lòng không hề bình tĩnh như những gì nàng thể hiện ra, thậm chí còn có chút bất an.
Thiếu thành chủ của Bất Dạ thành này rốt cuộc có quan hệ gì với tộc Mặc thị hay không đây?
Sau Mặc Tiêu Bạch đã xảy ra chuyện gì sao?
Vì sao Mặc thị lớn mạnh như thế lại bị tiêu diệt?
Lát nữa rốt cuộc nàng nên mở lời bắt đầu từ đây đây?
Còn những âm mưu liên quan đến Long đế quốc, vị thiếu thành chủ này biết được mấy phần?
Càng lúc càng bất an hơn khiến Ly Diên như ngồi trên bàn chông.
Bức rèm vang lên tiếng động, từ sau lưng truyền tới từng tiếng bước chân nhẹ nhàng, trái tim Ly Diên thắt chặt, vội vã đứng lên.
Đập vào mắt là một thiếu niên yếu đuối có chiều cao gần ngang với nàng nhưng lại gầy hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Trên mặt thiếu niên đeo mặt nạ hình cánh bướm, môi đỏ răng trắng, ánh mắt lạnh nhạt mà tao nhã quét qua gương mặt của nàng, sau đó khẽ gật đầu với nàng: “Ly cô nương, mời ngồi.”
“Thiếu thành chủ?” Ly Diên rõ ràng không ngờ tới thiếu thành chủ trong truyền thuyết lại giống như nàng, tuổi cũng chỉ chừng mười tuổi.
“Chính là tại hạ, Ly cô nương không cần hoài nghi. Ngồi đi!”
Tuyết hộ pháp đích thân rót trà cho hai người, sau đó rất thức thời mà lui xuống.
Công Tử Diễn nhìn lông mày nàng nhíu chặt lại, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Cô nương không cần căng thẳng thế đâu. Tuổi tác ta và cô nương không chênh lệch là bao, cứ tùy ý chút là được rồi.”
Ly Diên nhìn làn da trắng đến mức có chút bất thường của hắn, theo bản năng hỏi một câu: “Hình như thiếu thành chủ bị bệnh.”
Công Tử Diễn tất nhiên biết năng lực của nàng: “Ừm, trời sinh. Khi mẫu thân sinh ta ra đã bị thương nặng, cho nên thể chất ta bẩm sinh đã khá yếu.”
Không biết vì sao, khi nghe hắn nói câu này, trái tim Ly Diên đột nhiên thắt chặt, phản ứng khó hiểu lại khiến nàng buột miệng: “Không biết thiếu thành chủ có thể để Ly Diên xem không?”
Công Tử Diễn kinh ngạc nhìn nàng một cái, không ngờ nàng lại chủ động như vậy.
Bị hắn nhìn như thế, mặt Ly Diên thoáng chốc đỏ lên. Chỉ có điều người ta trời sinh mặt đen, cũng không nhìn rõ lắm, cho nên bất chấp giải thích nói: “Ly Diên không hề có ý khác, nếu không tiện thì…”
“Cũng được, vậy thì làm phiền cô nương rồi.”
Giọng của Công Tử Diễn rất ấm, có lẽ là thiếu niên còn chưa vào thời kỳ vỡ giọng nên nghe có vẻ mềm mại, cũng tương đối phù hợp với thân thể yếu đuối của hắn.
Ly Diên không ngờ hắn đồng ý thoải mái như vậy, nhất thời không biết nên nói gì mới được, chỉ đành ngượng ngùng đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, đưa tay đặt lên cổ tay còn trắng hơn nữ tử của hắn.
Đây là lần đầu Ly Diên khám bệnh cho người khác sau khi mất đi băng châm. Có thế nào nàng cũng không ngờ được, khoảnh khắc tay nàng đặt lên cánh tay hắn liền cảm nhận được trong cơ thể có một sức mạnh thần kỳ chỉ dẫn cho nàng thăm dò kỳ kinh bát mạch của đối phương.
Điều càng khiến nàng không thể tin nổi hơn chính là sức mạnh đó lại mạnh đến nỗi ngay cả mạch tượng khó bắt nhất của người bệnh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Phát hiện kinh ngạc này khiến nàng bất giác thu tay về, trong đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.
Nhưng thu tay về lại khiến nàng chú ý tới lòng bàn tay phải của mình đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình kim màu băng lam. Tuy màu sắc lúc ẩn lúc hiện, nhưng đã để nàng nhìn thấy rõ ràng.
Đây là gì?
Khóe mắt Ly Diên giật giật mấy cái, đột nhiên có một suy nghĩ to gan.
Sẽ, sẽ không phải là băng châm đã biến mất của nàng đó chứ?
Ông trời ơi, sao có thể như vậy được?
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Công Tử Diễn ngạc nhiên trước phản ứng của nàng, lập tức hỏi một câu ôn hòa.
“A, không, không có gì, không có gì. Ta bắt mạch lại lần nữa, đợi chút nhé.”
Có suy đoán kia rồi, lần này Ly Diên càng chú tâm hơn mà nhắm mắt lại, dùng sức lực ẩn tàng để cảm nhận sức mạnh kia.
Trước kia, sở dĩ băng châm quý giá chính là vì cái lạnh của nó, nó có thể giúp nàng cảm nhận được huyệt vị dưới da của người bệnh rõ ràng hơn, thậm chí còn có thể căn cứ theo công lực của bản thân nàng để băng châm tạm thời đóng băng các bệnh lý xung quanh huyệt vị. Từ đó, cho nàng thời gian từ từ tháo gỡ. Cho nên sau khi băng châm biến mất, nàng đã từng cho rằng có lẽ năng lực của mình sẽ hạ thấp từ đây rồi. Nhưng bất kể thế nào nàng cũng không ngờ được băng châm lại dùng phương thức này mà dung nhập vào cơ thể nàng.
Sự thật dường như cũng không khiến nàng thất vọng. Tuy chỉ là bắt mạch thôi, nhưng điều thần kỳ là tay nàng như một điểm trung tâm, phát ra vô số đường thăm dò đi vào cơ thể người bệnh, theo từng đường từng đường không ngừng đi sâu, những mầm bệnh ẩn sâu trong ngóc ngách cũng bị nàng tìm được.
Điều này quá thần kỳ rồi!
Ly Diên kiềm chế niềm vui điên cuồng trong lòng, thu tay về. Sau khi điều chỉnh lại biểu cảm, nàng hít sâu một hơi: “Công tử đúng thật là trời sinh yếu ớt, thuốc bình thường chỉ có thể có tác dụng điều dưỡng thôi, không thể trị tận gốc. Xin hỏi công tử có phải người luyện võ không?”
Công Tử Diễn gật gật đầu: “Phải. Thể chất như vậy, nếu không luyện võ, chỉ e sẽ càng yếu hơn. Tuy có gian nan một chút nhưng vẫn chống đỡ được.”
Nghe có vẻ qua loa hời hợt, nhưng Ly Diên có thể tưởng tượng được sự khó khăn trong đó.
“Luyện võ đúng là có thể đạt được tác dụng nhất định, nhưng vẫn chưa đủ lý tưởng. Nếu công tử tin ta, Ly Diên bằng lòng thử một lần.”
Công Tử Diễn nhướng mày: “Vậy Ly cô nương định dùng cách gì?”
Ly Diên cười tự tin: “Vậy phải xem công tử có cho ta cơ hội này không rồi.”
Nếu là trước kia, cho dù có băng châm, nàng cũng không dám bảo đảm như vậy. Nhưng hiện giờ…
“Bổn công tử dựa vào đâu mà tin ngươi?”
Ly Diên đột nhiên sát lại gần hắn. Công Tử Diễn hơi nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì lại thấy môi nàng khẽ động, nói một câu.
Nghe lời nói thầm của nàng, đầu tiên, Công Tử Diễn ngây ra, sau đó liền thấp giọng bật cười.
“Ly cô nương, cô nương đúng là rất hợp ý bổn công tử.”
Ly Diên khách khí cười cười: “Công tử quá khen rồi. Vậy bây giờ công tử đã tin ta chưa?”
Chương 194: Tặng nàng một thùng băng vệ sinh*
(*) Thời cổ không có bvs, dùng khăn vải thay thế.
Công Tử Diễn bất lực ngả người về phía sau: “Gần như bổn công tử đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Ly Diên cười nhạt: “Ta còn có một điều kiện nữa.
Công Tử Diễn có vẻ không hề bất ngờ, cũng không giận, trêu chọc nhướng mày: “Được, chỉ cần ngươi có thể trị khỏi cho bổn công tử, ta tất sẽ thả đám bằng hữu của ngươi ra ngoài an toàn.”
Ly Diên hơi kinh ngạc: “Bằng hữu? Khoan đã, ý ngươi là hiện giờ bọn họ đang ở trong tay ngươi sao?”
Công Tử Diễn “ừ” một tiếng, xem như trả lời: “Một canh giờ trước vừa đổi chủ.”
Đồng tử của Ly Diên đột nhiên co lại. Một canh giờ trước, đó không phải là lúc hội đấu giá vừa bắt đầu sao?
Trời ơi, vậy cũng có nghĩa là: “Mục đích lần này của đối phương, các ngươi cũng biết rõ rồi!”
Công Tử Diễn hừ lạnh một tiếng, giọng nói băng lạnh vang lên: “Một đám không biết tự lượng sức mình, dám hỗn xược ở địa bàn của tiểu gia ta. Bọn chúng còn chưa có tư cách đó!”
Ly Diên khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt: “Vậy ngươi có biết nơi đối phương nghiên cứu những quái vật này không?”
Công Tử Diễn nhìn về phía nàng: “Ly cô nương muốn làm gì?”
“Tuy chúng ta đã biết mục đích của bọn họ, nhưng trước mắt vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc giải. Nếu thi độc đó đột nhiên bộc phát, bất kể là đối với người của ngươi hay là chúng ta, ảnh hưởng đều sẽ vô cùng lớn.”
Công Tử Diễn hất mặt lên: “Cho nên, ngươi có thể làm được?”
Ly Diên cũng không nắm chắc: “Vốn là suýt chút nữa, nhưng có thể tìm được nguồn độc thì nghiên cứu ra cũng chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.”
Công Tử Diễn khẽ gật đầu: “Xem ra lựa chọn của bổn công tử không sai rồi.”
Ly Diên cũng không vì thế mà tự cao, ngược lại nhìn Công Tử Diễn một cái với vẻ khá hứng thú: “Thực ra ta rất hiếu kỳ. Bất Dạ thành này và Mặc gia trang trong truyền thuyết thật sự có quan hệ sao?”
Ánh mắt Công Tử Diễn sáng lên: “Bản chép tay đó, không phải ngươi đã đọc rồi sao?”
Khi Ly Diên muốn tiến gần thêm một một bước thì Công Tử Diễn lại dần có vẻ lạnh lùng: “Ly cô nương, ta nghĩ giữa chúng ta còn chưa đến mức đối xử chân thành với nhau vậy đâu đúng không? Ngươi nên hiểu, biết càng nhiều thì chết càng nhanh. Nể tình người chỉ là do có lòng hiếu kỳ thôi thúc, bổn công tử khuyên ngươi một câu, dừng lại đúng lúc!”
Sở dĩ Ly Diên truy cứu đến cùng không chịu buông cũng chỉ là muốn xác nhận vị thiếu niên trước mặt này rốt cuộc sắm vai nhân vật như thế nào. Nhưng đối phương kiên quyết như vậy, nàng cũng không cần thiết cứ phải biết mới được.
Nàng lập tức ngượng ngùng cười cười: “Để công tử chê cười rồi.”
Công Tử Diễn: “Ngươi hiểu được là tốt nhất.”
“Ta có thể gặp bọn họ không?”
Hai tháng chưa gặp các ca ca tỷ tỷ rồi, nói không nhớ là giả.
Công Tử Diễn híp mắt, đáy mắt xẹt qua vẻ gì đó.
“Ngươi yên tâm, ta không có ý khác, ta…”
Công Tử Diễn cúi đầu trầm ngâm chốc lát, sau đó lại lắc lắc đầu với nàng: “Xin lỗi, cho dù hiện giờ ta đưa ngươi đi, ngươi cũng chưa chắc đã có thể gặp được bọn họ.”
Ly Diên sửng sốt: “Đây là ý gì?”
“Ý ta chính là hiện giờ bọn họ đang tiếp nhận khiêu chiến cực hạn. An nhàn lâu như vậy rồi, cũng phải tìm chút chuyện cho bọn họ làm chứ. Muốn gặp họ, chỉ sợ còn phải đợi một thời gian nữa.”
Còn về phần gặp được ai, là người nào, vậy thì không biết được rồi.
Ly Diên không ngờ hắn lại cho nàng một đáp án như vậy, nhất thời cũng không biết là tốt hay xấu.
Sự im lặng của nàng khiến cho chỉ số bằng lòng của Công Tử Diễn tăng lên không ngừng.
Hắn cứ luôn cảm thấy nha đầu này giữ được bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến hắn thấy đáng để gửi gắm rồi.
“Vậy thì ta không quấy rầy nữa. Dám hỏi công tử khi nào thì bắt đầu chữa trị?”
Công Tử Diễn: “Không vội, lúc nào cần đến thì tự sẽ có người đi tìm ngươi.”
Ly Diên gật gật đầu, không nói gì nữa, quay người rời khỏi Minh Nguyệt sơn trang.
“Công tử, ngài thật sự muốn để cô nương đó khám chữa sao?”
Công Tử Diễn cười, giữa đôi mày ngập tràn ấm áp: “Có gì không được?”
“Nhưng lai lịch của nha đầu này còn chưa điều tra rõ. Còn nữa, rõ ràng cô nương ta mới chỉ mười tuổi, sao có thể có bản lĩnh nghịch thiên như vậy? Cho dù là tên Hồng Tà đó cũng không phải là đối thủ của cô nương ta, nói ra ngoài cũng đủ để cười rụng răng rồi.”
Công Tử Diễn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt hoa đào lại đóng băng dày cả ba thước: “Mười tuổi thì làm sao?”
Tuyết hộ pháp giật mình, lúc này mới nhớ ra công tử nhà bọn họ năm nay hình như cũng chỉ mới mười tuổi.
“Không, ý của thuộc hạ là sao cô nương ta có thể sánh ngang với ngài được? Nhỡ đâu…”
“Thông thường mà nói, những người nhìn có vẻ trưởng thành hơn người cùng trang lứa đều là người đã trải qua trùng trùng thử thách. Ví dụ như ta, lại ví dụ như Ly Diên đó. Tuyết, không phải tất cả mọi người đều muốn trưởng thành đâu. Nếu có thể, ta thà chọn một tuổi thơ vô lo vô nghĩ. Nhưng chúng ta đã không có lựa chọn khác…”
Nói đến đây, không biết hắn đã nghĩ tới điều gì, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sao sáng đầy trời, nắm tay nhỏ bất giác siết chặt: “Nghĩa phụ đâu?”
“Bẩm thiếu gia, lão gia giờ đang ở nước Yến.”
“Nước Yến?” Ánh mắt Công Tử Diễn sáng lên, trên gương mặt tuấn mỹ vô song tràn dâng sự lạnh lẽo đáng sợ: “Nếu ta nhớ không nhầm thì trong số người đến dãy núi Hắc Tác lần này có phải còn có thái tử nước Yến, Ngọc Ngân đúng không?”
“Bẩm thiếu gia, đúng là có người này.”
“Vậy thì thay bổn thiếu gia chăm sóc người này cho đàng hoàng.”
Giọng nói lạnh như băng khiến chút ấm áp còn sót lại khi trước thoáng chốc đã biến mất không còn gì, thay vào đó là khí tức mịt mù vô cùng không phù hợp với khí chất của bản thân hắn.
Ngọc Ngân?
Nghiệp năm đó lão hoàng đế tạo ra, để hắn ta đến trả lại đi!
Khi Ly Diên quay lại hội đấu giá thì mọi người đã tan cả rồi, Vệ Giới lại vẫn ngồi ở đó. Thấy nàng về, hắn liền cau mày: “Ngươi lại chạy đi đâu vậy?”
Ly Diên không nói gì, bưng chén trà trên bàn lên một hơi uống cạn, liếc mắt ra xung quanh: “Đi hết rồi à?”
“Ừ, xảy ra chuyện rồi.”
Vừa nói xảy ra chuyện, Ly Diên đã lập tức nghĩ tới lúc nãy Công Tử Diễn nói với nàng nhẹ như mây trôi nước chảy rằng hắn đã cướp đi con tin ở khu vực màu đen.
Ắt hẳn đám người Bách Lý Phức đã biết người của mình bị Công Tử Diễn diệt sạch toàn quân rồi nhỉ?
Nghĩ đến đây, Ly Diên không khỏi cảm thấy tâm trạng rất tốt, lại rót cho mình một chén trà nữa: “Con người ấy à, chính là không thể quá tự cho mình là đúng. Xem đi, bị báo ứng rồi đúng chưa?”
Có vẻ cười trên nỗi đau của người khác, có vẻ như xem chuyện cười, nhưng phần nhiều hơn là nàng cảm thấy bọn họ rơi vào tay Công Tử Diễn thật sự tốt hơn ở trong tay Bách Lý Phức.
Tuy không biết rốt cuộc Công Tử Diễn đưa bọn họ đi đâu, nhưng con người hắn không hề khiến nàng cảm thấy có chút bất lương nào. Bởi vì, hắn không cần thiết phải vậy.
Bách Lý Phức muốn lợi dụng bọn họ để lấy được Bất Dạ thành, nhưng Bất Dạ thành thì sao? Có thể lợi dụng bọn họ làm gì được?
Nếu muốn lợi dụng thì tại sao sau khi nàng nói muốn chữa bệnh cho hắn, hắn lại nói tung tích của những người đó ra?
Hoàn toàn không cần thiết mà. Cho nên tâm trạng tốt là tất nhiên thôi.
“Ngươi đã biết rồi ư?” Mày kiếm của Vệ Giới khẽ nhướng lên, đáy mắt có chút thay đổi.
“Ừ, vừa nãy ở bên có nghe nói.” Ly Diên không để tâm lắm, uống một ngụm trà, ăn một miếng bánh, quay đầu nhìn hắn: “Đi thôi. Chúng ta cũng qua đó xem xem.”
Vệ Giới cứ luôn cảm thấy nha đầu này có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được là kỳ lạ chỗ nào, dứt khoát đưa hết những đan dược mua được sau khi nàng đi cho nàng.
Ly Diên nhận lấy nhìn một lượt, nhướng mày: “Phục Thương đan trung phẩm? Hộ Mạch đan thứ phẩm? Thanh Hư đan trung phẩm?”
Từng bình từng lọ khiến Ly Diên nhìn mà hoa cả mắt, thậm chí nàng còn nhìn thấy Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan vô cùng hiếm có. Ông trời ơi, chỗ này phải tiêu bao nhiêu tiền chứ?
“Tại sao lại cho ta?”
Thứ đắt như vậy mà nhét cho nàng? Nam nhân này có ý gì vậy?
Nàng sẽ không cho rằng hắn thương nàng gì đó đâu, cái đó để lừa gạt trẻ con thôi.
“Ngươi cầm thỏa đáng hơn là ta cầm.” Bỏ lại một câu như vậy, Vệ Giới liền đứng dậy rời đi, để Ly Diên nhìn bình lớn bình nhỏ mà giật giật khóe môi: “Hay lắm, không ngờ ta chỉ là một người xách đồ thôi ư?”
Biết ngay nam nhân này không có lòng tốt gì mà. Hừ, cầm thì cầm, đến lúc đó dùng cũng tiện. Não úng nước rồi mới để nàng giữ. Cứ giữ như vậy, không phải trở thành của nàng rồi sao?
Ha ha, ừ ừ, cái này được, cái này được.
Ly Diên và Vệ Giới là hai vị khách cuối cùng của nơi đấu giá, cho nên hai người vừa xuống lầu, Hoa hộ pháp đã đi tới, thuận tiện còn đưa cho Ly Diên một thùng giấy.
“Đây là gì?” Hình như hôm nay mọi người đều thích tặng đồ cho nàng.
“Hôm nay Ly cô nương tiêu nhiều tiền như vậy, hội đấu giá chúng tôi đặc biệt tặng một phần quà, mong cô nương vui lòng nhận cho!”
Ly Diên hiếu kỳ nhìn chiếc hộp trong tay hắn: “Trong này là gì thế?”
Hoa hộ pháp chỉ cười không nói, sau khi đưa cho nàng liền lui về chỗ đấu giá: “Cô nương tự mở ra xem là biết thôi.”
Quà hội đấu giá tặng cho nàng ư?
Ly Diên động lòng. Trong hội trường này không có thứ gì tệ, khó có được người ta đại phát lòng tốt, không vui vẻ nhận khó tránh khỏi quá có lỗi với bản thân rồi đúng không?
Vừa khéo Vệ Giới đứng bên cạnh cũng có hứng thú.
Hai người mở thùng giấy ra nhìn, sau gáy Ly Diên thoáng chốc hiện lên ba đường vạch đen.
Đậu, có nhầm không vậy?
Còn tưởng là thứ gì tốt, kết quả thì sao? Là một thùng to toàn băng vệ sinh!!!
Cô nương ta còn chưa dậy thì đâu. Hiện giờ tặng ta có ý gì vậy hả?
Còn không bằng tặng ta một hộp đồ trang điểm để làm đẹp cho bản mặt đen này nữa!
“Đây là cái gì?”
Cố tình có người không thức thời mà hỏi ra tiếng, thậm chí còn cầm lên xem xét tỉ mỉ, khiến Ly Diên nhìn mà mặt đen cũng đỏ lên.
Chương 195: Ngươi làm gì được ta?
Nàng đưa tay đoạt lấy cái túi xanh xanh đỏ đỏ vô cùng đẹp mắt bị hắn giày vò.
“Đây không phải thứ nam nhân các ngươi có thể dùng được, tránh ra!”
Hành động thô lỗ của Ly Diên đã khiến Vệ Giới lườm nàng một cái: “Ngươi căng thẳng cái gì? Ta còn giành với ngươi được à?”
Ly Diên lườm hắn trắng mắt: “Ngươi giành đi. Nếu ngươi dùng được, cô nương ta tặng ngươi hẳn một xe lớn.”
Vệ Giới khó hiểu nhìn nàng, càng lúc càng cảm thấy nữ nhân thật sự là loài động vật phiền phức.
Thấy nàng đứng trước mặt hắn mà nhét thùng đồ kia vào nhẫn, Vệ Giới lại xoa xoa cằm, vẻ mặt thăm dò: “Theo lý mà nói đây đều là chi tiêu của bổn vương, tại sao bọn họ là tặng quà cho ngươi?”
Ly Diên nhếch môi: “Còn cần phải nói à? Tất nhiên là người ta biết chúng ta là người một nhà rồi!”
E rằng cũng chỉ có bản thân nàng biết, nàng đã vô ý chọc thủng bí mật của người nào đó. Ngoài mặt là tặng cho nàng, trên thực tế là dùng băng vệ sinh để châm chọc nàng!
“Người một nhà? Giờ ngươi thừa nhận rồi ư?”
“Ta không thừa nhận thì đã sao? Có thể thay đổi hiện trạng không? Không thể đúng không? Nếu đã không thể thì ta giày vò lung tung cái gì chứ?”
Vệ Giới cảm thấy đấu khẩu với nữ nhân này tuyệt đối là tự chuốc lấy nhục.
“Haiz, ngươi nói xem, lần này bọn họ không có gì để uy hiếp trong tay, còn lấy gì ra để ép buộc chúng ta được?”
Vệ Giới nhìn trời đêm tối đen như mực, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Sợ thì chỉ sợ chó cùng rứt giậu. Đến lúc đó, đừng nói ba tháng, chỉ e là sẽ bộc phát trong một ngày, một canh giờ cũng có khả năng đấy.”
Sắc mặt Ly Diên thay đổi: “Ya, sao ta lại quên mất chuyện này chứ? Mau, chúng ta mau qua đó xem xem.”
Đến khi Ly Diên và Vệ Giới chạy tới khu vực màu cam của khu vực cửu sắc thì đám người Thanh Thần đã ở đó, vẻ mặt nghiêm trọng, không biết đang nói chuyện gì. Phát hiện hai người tới gần, bốn người họ lập tức đi đến.
“Vương gia, sự tình có biến. Bọn họ hành động trước một bước, khống chế người của khu vực màu đỏ rồi. Chúng thuộc hạ không ngăn cản được, cũng may người của ta giờ đã được bảo vệ an toàn.”
Người mà Thanh Thần nói tất nhiên là những người đã trúng độc nhưng còn chưa phát tác.
“Chuyện là thế nào?”
“Khu vực màu đen bị nhân sĩ không rõ thảm sát, giết hết những người vốn ở khu vực màu đen, không để lại một ai. Thậm chí nghe nói, người của đại lục Tứ Phương vốn bị bọn họ nhốt ở đó cũng bị những nhân sĩ không rõ đó cướp đi mất rồi.”
“Khi đám người Hồng Tà nhận được tin tức, những người đó đã chết đến không thể chết thêm nữa rồi, ngay cả thi thể cũng đã cứng. Có thể thấy thời gian đã qua rất lâu. Thời gian dài như vậy mà bọn họ lại không hề phát hiện, đủ để thấy thực lực của thế lực đó cao hơn bọn họ.”
“Trong cơn thịnh nộ, Bách Lý Phức đã dẫn người đi khống chế người ở khu vực màu đỏ trước. Những người vẫn còn ở trong Chỉ Túy Kim Mê cũng bị Hồng Tà, Dương Tố dùng đủ mọi biện pháp bắt về. Hiện giờ, khu vực màu đỏ đã bị bọn họ phong tỏa rồi.”
Từ những lời giải thích của tứ đại hộ pháp, hai người đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc rồi.
Vệ Giới: “Người của những khu vực khác thì sao?”
“Người của những khu vực khác thì lại không tham gia vào, vẫn luôn thờ ơ đứng nhìn. Xem ra không định tham dự rồi.”
“Thậm chí ngay cả Bất Dạ thành cũng yên tĩnh đến kỳ dị. Động tĩnh lớn như vậy mà không người phục vụ nào xuất hiện, cũng không rõ là thật sự không biết hay giả vờ không biết. Cũng có thể là mặc cho chúng ta tàn sát lẫn nhau, bọn họ làm ngư ông đắc lợi chăng?”
Ly Diên nghe đến đây, thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Giờ quan trọng nhất không phải là hoài nghi ai mà là phải làm rõ trước xem đám người Hồng Tà muốn làm gì. Có thể nhìn ra được, những người đó là cái thóp cuối cùng bọn họ nắm được rồi. Lợi dụng tốt thì chúng ta đừng ai hòng thoát ra được.”
Đây không phải là lời đe dọa. Dù sao thì ở chỗ Công Tử Diễn, nàng cũng không nghe ra được manh mối trực tiếp hữu dụng nào.
Đối với những nguồn độc này, nàng vẫn không hề biết gì. Chỉ cần một ngày nguồn độc không được tìm ra thì bọn họ sẽ vĩnh viễn sống trong nguy hiểm.
“Hiện giờ Ly Hồng Đào đang ở đâu?”
Thanh Thần nhìn nàng mà buồn cười: “Ta tưởng ngươi đã quên ông ta rồi chứ? Rất không may, ông ta là người đầu tiên bị bắt về.”
Cũng có nghĩa là những người kia rất có khả năng sẽ lợi dụng Ly Hồng Đào để uy hiếp nàng?
Ly Diên lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngươi cảm thấy bọn họ có thể uy hiếp được ta ư?”
Thanh Thần nghĩ tới vẻ máu lạnh vô tình của nàng trong rừng hắc ám, không khỏi rơi lệ đồng cảm với người nào đó đang chịu khổ chịu nạn.
Xem ra trông chờ Ly Diên đi cứu người cha cặn bã kia của nàng là chuyện không thể nào rồi.
***
Khu vực màu đỏ.
“Thế nào? Tin tức có được truyền ra chưa?”
Bách Lý Phức nóng vội đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại kiểm tra bên ngoài, cảm giác ám vệ đến gần liền lập tức xông ra.
Không ngờ ám vệ lại thân mang trọng thương quay về, còn chưa mở miệng nói thì đã nôn ra một búng máu, khiến Bách Lý Phức cuống đến nỗi đi lên túm cổ áo hắn, tức giận hỏi: “Bổn môn chủ hỏi ngươi đấy, tin tức đã được truyền ra chưa?”
Sắc mặt ám vệ trắng bệch, toàn thân run rẩy, tay phải gắt gao ôm lấy ngực mình, đau đớn không gì sánh được.
Dương Tố thấy vậy, vội vã kéo Bách Lý Phức ra: “Ngươi làm hắn đau rồi kìa, không thấy thương thế hắn rất nặng sao? Hồng Tà, ta với ngươi mau xem cho hắn đi.”
Hồng Tà uể oải ngồi dựa vào trên ghế cách đó không xa: “Bản thân ta còn khó giữ, còn lo cho hắn ư?”
Dương Tố nghẹn họng, lúc này mới chú ý tới bệnh của Hồng Tà tái phát, toàn thân đầm đìa máu tươi. Hiện tại hắn còn có thể ngồi đó đã là vô cùng miễn cưỡng rồi, càng không cần bàn tới những chuyện khác.
Ngay lập tức, Dương Tố móc từ trong ngực áo ra mấy viên thuốc, đút cho ám vệ: “Đừng vội, từ từ nói, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Tạ, tạ ơn Dương thiếu gia. Tình hình, tình hình không, không tốt lắm. Người của chúng ta đã bị tiêu diệt sạch cả rồi. Đối phương, thực lực đối phương rất mạnh, vừa gặp mặt đã ra chiêu chết người, căn bản không cho chúng ta cơ, hội, phản ứng. Bọn chúng, bọn chúng hiểu rất rõ, tình hình của chúng ta. Có huynh đệ rõ ràng đã xông ra ngoài, nhưng vẫn bị bọn họ chặn giết.”
“Ngươi nói gì cơ? Chết hết cả rồi? Ngươi nói là không ai tiếp ứng chúng ta nữa sao?”
Bách Lý Phức thét chói tai, gương mặt đẹp tuyệt diễm ngập tràn vẻ kinh hãi, đôi mắt trừng lớn, vô cùng đáng sợ.
Ám vệ hít sâu một hơi: “Không chỉ chúng ta, ngay cả, ngay cả người bên ngoài, thậm chí là ẩn náu trong rừng hắc ám, ở các lối ra, đều, đều bị đối phương, khụ khụ khụ. Môn, môn chủ, mau, mau rời khỏi đây đi. Khụ, ọe.”
Một búng máu nghẹn trong cổ họng, cứ như vậy mà bị nghẹn chết.
Nhìn thủ hạ đã không còn hơi thở, Dương Tố lạnh mặt đứng dậy: “Sớm đã cảnh cáo các ngươi rồi, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Các ngươi lại cứ không nghe. Giờ xem ra Bất Dạ thành không hề yếu ớt không chịu nổi một kích như chúng ta tưởng tượng rồi. Đối phương không ra tay thì thôi, một khi ra tay đã thấy ý định giết người. Hôm nay người của chúng ta chỉ còn lại chưa tới mười người. Các ngươi nói xem, tiếp theo đây phải làm thế nào?”
“Xì, Dương Tố ơi Dương Tố, uổng cho người còn là do chủ nhân phái tới để phụ giúp bọn ta. Thế nào? Thấy tình hình này, sợ rồi à?”
Hồng Tà giễu cợt liếc hắn một cái, trong đáy mắt đầy vẻ khinh thường.
Tình hình hiện tại của hắn rất không lạc quan, nhưng dù là như thế, trong đôi mắt cậy tài khinh người đó vẫn không hề có chút khiếp sợ và hoảng loạn nào. So với Bách Lý Phức đã cuống đến đỏ mắt thì hắn vẫn được xem là người duy nhất trấn tĩnh trong số bọn họ.
Bách Lý Phức quay đầu nhìn Hồng Tà, ngây ra một chốc rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức chạy về phía hắn.
“Ngươi đứng lại cho ta, đừng đụng vào ta. Ông đây không chịu được bị ngươi lắc lư đâu!”
Không ngờ, còn không cho nàng tới gần, ánh mắt lạnh lẽo như dao của Hồng Tà đã bay về phía nàng.
Bách Lý Phức dừng bước, đáy mắt ngập tràn vẻ kích động mà nhìn hắn.
“Ngươi có cách đúng không? Ngươi vẫn còn có cách đúng không? Chúng ta tính kế lâu như vậy, sao có thể thất bại trong gang tấc như vậy? Ta không cam tâm, ngươi cũng không cam tâm đúng không? Hồng Tà, ngươi mau nghĩ cách đi!”
Hồng Tà khinh miệt nhìn vẻ mặt hoảng loạn bất lực của Bách Lý Phức, cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Giờ biết đến tìm ta rồi ư? Trước đây là ai nhìn ta mà coi thường vênh mặt lên tận trời vậy? Bách Lý Phức, ngươi cũng có lúc đi cầu xin người khác à? Ngươi cũng có lúc sợ à? Không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Giờ ngươi tiếp tục ngông cuồng đi chứ.”
Bách Lý Phức bị hắn mắng mà sắc mặt hết xanh lại trắng. Nếu theo tính cách trước đây, chỉ e nàng ta sớm đã không kiềm chế được mà lao về phía hắn rồi.
Nhưng hiện giờ nàng ta đâu dám, chỉ có thể nhịn tất cả lửa giận xuống, cắn răng nhìn Hồng Tà: “Giờ là lúc tranh luận cái này sao? Hả?”
Hồng Tà bị nàng giễu cợt cũng không phải ngày một ngày hai. Trước đây vốn là nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, nhưng sau khi hắn trúng độc, nàng ta năm lần bảy lượt lấy Ly Diên ra để sỉ nhục hắn. Điều này khiến hắn rất nhục nhã, không chỉ thân thể mà tâm lý đều phải chịu đòn đau trước nay chưa từng có. Giờ có được cơ hội, tất nhiên phải bất chấp tất cả mà trút cơn giận này rồi nói sau.
“Ta thích thế đấy, ngươi làm gì được ta?”
“Ngươi, ngươi đừng có quá đáng. Bổn cô nương còn chưa đến mức cùng đường đâu, cho thể diện mà không cần đúng không? Ngươi tưởng giờ ngươi có năng lực đối đầu với bổn cô nương à?”
Hồng Tà ung dung bình thản ngồi đó, đối mặt với uy hiếp của nàng mà ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút: “Muốn giết ta à? Đến đi, chém chỗ này này. Một đao chém xuống, đầu với thân lập tức chia lìa, chết đến nỗi không thể chết hơn được nữa đấy!”
“Ngươi!!!”
Bách Lý Phức thật sự đã tức đến đỏ mắt rồi, nhưng cố tình tạm thời nàng ta vẫn không thể làm gì hắn được. Nếu Hồng Tà chết rồi, bọn họ đừng ai hòng sống tiếp.