Thiết nghĩ, nếu năm đó người thân của họ không bị hoàng đế chém chết, vậy tiếp đó, chẳng phải họ sẽ đối mặt với nguy cơ bị diệt môn sao?
Không lẽ đây là đại nạn không chết, sau ắt sẽ có phúc trong truyền thuyết?
Đỗ phủ, Đỗ phủ, tất cả đều từ một chữ “Đỗ” này. Chẳng lẽ, năm đó Đỗ gia thật sự bị oan?
Thảm án diệt môn ấy khiến kinh thành rơi vào hoang mang chưa từng có. Nhất là người ngồi ở trên cao kia, đã ròng rã ba ngày liền chưa hề chợp mắt.
Mỗi khi hắn ta nhắm mắt lại, trước mắt đều hiện lên cảnh tượng Đỗ Vân Ca, Vệ Lan đẫm máu lao tới chỗ hắn ta. Nó kích thích thần kinh khiến hắn ta gần như ngã quỵ.
Lại thêm quan viên chết trên triều, những người còn sót lại đều đã từ chức, phe phái thuộc về Vệ Du Sâm chỉ còn lại không đến một phần ba. Dưới đòn tấn công nặng như vậy, cho dù là một đế vương kiên cường cũng không chịu nổi đả kích.
Lại thêm mấy ngày trước đó bị thương nặng trong đại hôn của Vệ Giới. Đây, đây chính là ép hắn ta vào đường chết! Cuối cùng thì hắn ta ngã bệnh. Trước còn có thể cố đi tảo triều, hiện tại ngay cả sức để xuống giường cũng không có.
Đều nói bệnh tới như núi lở, bệnh đi như tơ kéo. Từ trước đến nay, Vệ Du Sâm đều chăm chỉ tiến về trước. Hắn ta đăng cơ mười lăm năm, đây là lần đầu tiên hắn ta bắt đầu nghi ngờ rằng có phải quyết định của bản thân đã sai rồi không?
Có điều, hắn ta làm sai hay không đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng chính là báo thù đã bắt đầu. Đợi hắn ta không chỉ có báo thù đến từ mười hai năm trước…
***
Trong phủ Thượng Quan, hai cha con ngồi đối diện nhau.
Thượng Quan Hạo nhìn đứa con đối diện có khuôn mặt cực kỳ giống vợ chồng bọn họ, nay lại có cảm giác xa lạ chưa từng có.
Loại cảm giác này không chỉ là đến từ trong ông ta, thậm chí ông còn cảm giác nữ nhi cũng có khoảng cách với mình. Điều này khiến ông rất bất an, cũng rất lo lắng. Lúc nhìn về Thượng Quan Tình Hi, cũng nhìn kỹ hơn một chút.
“Phụ thân, nữ nhi có chỗ nào không đúng hay sao?”
Tình Hi cúi đầu quan sát mình một chút, thật sự không biết vì sao mới sáng sớm phụ thân đã xuất hiện ở Tình các của nàng.
Thượng Quan Hạo nhíu mày nhìn Thượng Quan Tình Hi, dường như có chút khó nói.
“Phụ thân có lời gì xin cứ nói, người đừng ngại.”
Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, không có bất kỳ gợn sóng nào, giống như một hồ nước yên lặng.
“Hi nhi, cha muốn biết tại sao con muốn đi cứu Vệ Giới?”
Dường như Thượng Quan Tình Hi không hề suy nghĩ vì sao phụ thân lại hỏi câu hỏi này. Nàng ta bình tĩnh ngồi ở đấy, nhíu mày nhìn phụ thân của mình: “Muốn cứu thì cứu, nào có vì hay tại sao chứ? Có phải phụ thân không vừa ý hành động này của nữ nhi?”
Lần này, lông mày của Thượng Quan Hạo nhíu sâu hơn: “Hồ nháo. Hi nhi, con quá hồ nháo. Chẳng lẽ con không biết mấy đời Thượng Quan gia chúng ta lấy…”
“Cha, cha lại nữa rồi. Gia quy gia quy, lúc nào cũng là gia quy, lỗ tai của nữ nhi sắp đóng thành kén rồi.”
Thượng Quan Tình Hi bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp với Thượng Quan Hạo đang nổi giận: “Nữ nhi biết. Vệ Giới là phe đối lập của Vệ Du Sâm, cũng biết cha cẩn thận từng li từng tí nhiều năm qua chính vì bảo vệ gia tộc chúng ta. Những chuyện này, nữ nhi đều hiểu. Thế nhưng phụ thân, người có từng nghĩ Vệ Du Sâm có đáng được Thượng Quan gia chúng ta ủng hộ không? Người đã từng nghĩ tới chưa?”
“Nha đầu chết tiệt, tục danh của hoàng thượng là để cho con gọi sao?”
Thượng Quan Tình Hi cười khinh thường: “Không phải danh tự là để gọi sao? Đây là nhà chúng ta, người có cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy không? Cha à, mỗi ngày đều như giẫm trên lớp băng mỏng, thần kinh căng thẳng. Cha không mệt nhưng thân thể này của nữ nhi không chịu được. Ngôn luận là tự do của chúng ta, không phải để trói buộc!”
“Con…” Thượng Quan Hạo muốn trách mắng nàng nhưng lời đến miệng lại không thể không nuốt xuống.
Vì ông ta phát hiện, nữ nhi cũng không hoàn toàn sai. Thực tế, những năm qua ông đều rất khổ sở. Ai bảo người ngồi ở vị trí hoàng thượng kia chỉ cần một câu đã có thể nắm giữ mạng sống của gia tộc mình chứ!
“Vậy con nói cho cha, con muốn làm gì?”
Sau một lúc trầm mặc, Thượng Quan Hạo ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tình Hi, đáy mắt là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Ông ta thấy, nữ nhi an tĩnh từ nhỏ, chưa hề làm chuyện gì khác người, lần này lại đột nhiên cứu Vệ Giới, còn là một người hoàn toàn không cần nàng ra tay cứu. Tuyệt đối không bình thường.
Nhất là với thân thể của nàng, đừng nói cứu người, ngay cả đi được mấy bước đã thở rồi. Thế sao lại cược tính mạng của mình chứ? Mục đích của nàng không đơn giản.
“Cha, cha cảm thấy nữ nhi như thế nào?”
Thượng Quan Tình Hi không trả lời mà hỏi lại, giọng nói vẫn không có gợn sóng như cũ, bình tĩnh không tưởng tượng nổi.
Dù Thượng Quan Hạo không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật thở dài: “Nữ nhi của ta đương nhiên là tốt nhất. Nếu như không vì thân thể của con, con đã là một vì sao lấp lánh nhất của Tư U. Ở trong lòng cha, ai cũng không xứng với con. Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, con bị sinh non, lại thêm khó sinh. Khiến con người yếu nhiều bệnh từ khi còn nhỏ. Nếu như không… nếu như không gặp được sư phó của con, bây giờ không chừng đã…”
Khi Thượng Quan Tình Hi vừa sinh ra đều bị các thái y hạ chẩn đoán sẽ chết. Nhưng phu nhân của ông ta chưa từ bỏ ý định, mạnh mẽ ôm nữ nhi suy yếu ra khỏi cửa, quỳ xuống cầu xin thái y bảo vệ một mạng của nàng.
Chẳng ai ngờ, người mà thái y không cứu được lại được một người nam nhân vân du bốn phương nhìn thấy.
Sau khi ông ấy cẩn thận xem bệnh cho nữ nhi thì nói một câu như vậy: “Ta có cách để kéo dài tính mạng của nàng, nhưng có thể bảo vệ hay không, ta cũng không cách nào khẳng định. Nếu các ngươi đồng ý thì để ta mang đi, không thì phó thác cho trời!”
Câu nói này chính là gốc cây cứu mạng của Thượng Quan phu nhân. Bà nắm chặt tay người kia, đôi mắt ngậm nước, gật mạnh đầu: “Ta đồng ý, chúng ta đồng ý. Cầu cao nhân hãy cứu nhi nữ số khổ của ta, van cầu ngươi!”
Thế là, Thượng Quan Tình Hi cứ thế bị giao cho người xa lạ này.
Không phải vợ chồng họ thiếu thông minh. Dưới hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, còn bị mấy vị thái y chẩn đoán sẽ chết thì dù là có một chút hi vọng sống sót, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Dù đối phương chỉ là một người xa lạ, dù đi chuyến này rất có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa, chỉ cần có chút hi vọng như vậy, bọn họ sẽ không từ bỏ.
Chẳng ai ngờ bản lĩnh người kia lại lớn như thế. Nữ nhi nhà họ thật sự được ông ấy cứu về.
Sau đó cứ mỗi một năm, người xa lạ đều sẽ phái người gửi về mấy bức chân dung, quần áo, các loại đồ chơi của nữ nhi để tưởng niệm.
Sau năm năm tuổi còn cho phép nàng về nhà mỗi năm một lần. Mặc dù mỗi lần chỉ nghỉ ngơi một tháng cũng khiến Thượng Quan gia vui đến tận trời.
Mà lần này, nữ nhi về nhà chưa được mười ngày, cũng may nha đầu này đã bị sư phó trục xuất trở về. Sau này tự do của nàng sẽ do nàng tự quyết, không cần phải thêm thời gian hạn chế.
Khiến vợ chồng Thượng Quan cảm động đến rơi nước mắt chính là nữ nhi được vị cao nhân này dạy dỗ vô cùng hoàn mỹ. Dù cho thân thể vẫn bị bệnh, nhưng khí tức trên người nữ nhi chính là tài nữ. Khiến Thượng Quan Hạo thân là đại học sĩ cảm thấy rất vui mừng.
Nữ nhi của ông ta, dù hàng năm chỉ lộ mặt trước mặt mọi người một lần thì sao chứ. Có lần nào là không áp đảo người ta ngoạn mục?
Dù thân thể có chuyện, nữ nhi chính là nữ nhi của ông. Không những mỹ mạo lại ưu tú như thế. Chỉ cần nàng còn sống, chính là hạnh phúc nhất lúc về già của họ.
May mà năm đó nghe theo ý của vị cao nhân kia, không để lộ tin nữ nhi bị người ta mang đi ra ngoài. Nếu không bây giờ khéo đã có lời nói gì đó bẩn thỉu rồi.
Mà người nhà bọn họ cũng đều dốc sức bảo vệ hòn ngọc quý duy nhất này trên tay.
Sau năm tuổi mới để nàng ra mắt mọi người. Dù cho hàng năm chỉ cần lộ mặt một lần cũng có được thành tích khó lường trong kinh thành.
Thượng Quan Hạo cũng nở mày nở mặt. Nàng bị gọi là ma bệnh thì sao nào? Cho dù bọn họ phải nuôi nàng cả đời cũng vui lòng.
Cho nên, tuy thân thể Thượng Quan Tình Hi không tốt nhưng với Thượng Quan Hạo, thậm chí là người nhà Thượng Quan gia, nàng là hoàn mỹ.
Mà Tình Hi nghe xong lời này cũng cực kỳ cảm động. Nhưng sau khi cảm động thì bình tĩnh lại rất nhanh. Nàng ta nhìn cha mình thật sâu, nói ra câu to gan nhất trong những năm qua.
“Cha, con muốn gả cho hắn, chỉ có Vệ Giới chiến vương của Tư U mới có thể xứng với con. Cho nên, con muốn gả cho hắn. Nhất định, nhất định phải gả!”
Lời nói chém chặt như đinh sắt ấy Thượng Quan Hạo chấn kinh mà đứng bật dậy. Cơ bắp toàn thân đều run rẩy. Hai tay ông ta run run, chỉ vào nữ nhi đang tự tin kia: “Con, con, sao con có thể nói ra lời này?”
Ông ta thề, nếu đứng trước mắt không phải nữ nhi của mình, ông ta đã giáng một tát xuống rồi.
Thân là tiểu thư khuê các, sao có thể nói ra lời không có lễ nghĩa liêm sỉ như vậy?
Nhưng Thượng Quan Tình Hi lại hết sức xem thường. Nàng bình tĩnh xuống khỏi giường, kiêu căng hếch cằm, nhìn phụ thân chằm chằm: “Cha, nữ nhi sai ư? Hay người thấy nữ nhi nên gả cho hoàng thượng mới phải?”
Thân thể Thượng Quan Hạo bỗng nhiên run lên, sau đó không thể tin nổi nhìn Thượng Quan Tình Hi: “Con, con cũng biết?”
Thượng Quan Tình Hi cười nhạo một tiếng, “Chuyện này còn phải nói sao? Đến này hoàng thượng chưa từng lập hậu. Không phải vì ông ta còn nhớ Hiếu Nhân hoàng hậu, mà là bởi ông ta vẫn chưa tìm được người nào khiến ông ta không đề phòng, không cần lo lắng sau khi lập hậu. Tất nhiên sẽ phải chọn từ một gia tộc không gây cho ông ta chút áp lực nào. Phụ thân cảm thấy, bây giờ ở Tư U, ai có khả năng này?”
Từ giọng nói của Tình Hi, Thượng Quan Hạo mẫn cảm thấy được sự chán ghét của nàng: “Con, con không muốn gả cho hoàng thượng?”
“Không lẽ phụ thân muốn Thượng Quan gia trở thành Đỗ gia kế tiếp?”
Một câu đơn giản lại như sấm vang, đánh mạnh vào Thượng Quan Hạo. Ông ta mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn nữ nhi của mình.
Ông ta nghi ngờ đứa con gì cũng dám nói này có phải là một với đứa luôn bình tĩnh, tỉnh táo trong trí nhớ không.
“Đừng bảo là phụ thân nghĩ nhà ta sẽ không có tai họa ngầm gì đấy chứ? Vậy thì quá ngây thơ rồi. Ha ha. Chẳng lẽ phụ thân không biết, đối với một kẻ đa nghi, cho dù là chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể khiến hắn để bụng. Dù không có chuyện, cũng có thể bị hắn ta biến thành có. Người còn nhớ Hiếu Nhân hoàng hậu đã từng lòng mang thiên hạ, dùng y thuật lấy lòng người, toàn tâm toàn ý trợ giúp phu quân đạt được mục đích chứ? Người còn nhớ rõ vị tướng quân ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh từng toàn tâm toàn ý phụ tá Tư U không? Phụ thân, chẳng lẽ liền người cũng tin rằng năm đó bọn họ có tâm tình phản nghịch nào đó? Chẳng lẽ người cũng cho rằng Đỗ Như Hối, Đỗ Vân Ca thông đồng với địch phản quốc?”
…
Từng câu nói tràn ngập truy vấn bị Thượng Quan Tình Hi ném ra khiến sắc mặt Thượng Quan Hạo cũng càng ngày càng nặng. Ông ta nhìn nữ nhi của mình, đáy mắt tràn ngập không đồng ý. Nhưng hết lần này tới lần khác, ông ta không thể phản bác lại những lời kia.
Chỉ có thể hít một hơi thật sâu: “Tình Hi, những lời này không phải là một nữ hài tử như con nên nói. Con nói ở trước mặt cha một chút thì cũng thôi, nhưng không được ở trước mặt người ngoài,”
“Phụ thân sợ rồi ư? Ha ha. Nếu phụ thân đã sợ, sao phụ thân còn cho rằng gả Tình Hi cho cho hoàng thượng là hành động sáng suốt chứ?”
Thượng Quan Hạo nghe xong lời này, triệt để nổi giận: “Con ngậm miệng, con có biết mình nói gì hay không? Nếu đã không gả thì cũng không thể gả cho Vệ Giới. So với hoàng thượng, Vệ Giới còn nguy hiểm hơn! Con cũng không phải không biết quan hệ của hắn với hoàng thượng? Chẳng lẽ con muốn toàn bộ Thượng Quan gia đều lâm vào cảnh nguy hiểm? Tình Hi, con đã mười hai tuổi, không phải trẻ con nữa. Sao con có thể nói ra lời không có trách nhiệm như vậy?”
“Không, cha, gả cho hoàng thượng mới thật sự là đẩy Thượng Quan gia vào chỗ chết.”
Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi như giếng cổ, lạnh lùng nhìn phụ thân của mình.
Thượng Quan Hạo sắp bị nữ nhi này cho làm tức chết. Ông ta cắn răng căm giận nhìn nàng: “Hoàng thượng quyết sẽ không cho phép con gả cho hắn.”
Với nội tình của Thượng Quan gia, với lập trường lúc này của ông ta, thấy thế nào là người của hoàng thượng. Cho dù ông ta có thái độ với vị hoàng đế này như thế nào, Thượng Quan gia quyết không thể đầu nhập ai ngoại trừ hoàng đế. Mà Vệ Du Sâm cũng quyết không cho phép gia tộc như vậy về phe Vệ Giới.
“Con cho rằng người kia là quận chúa hòa thân đến? Dù cho nàng hòa thân nhưng sớm đã là con rơi của hoàng đế hai nước, Vệ Giới cũng tuyệt đối không có khả năng dựa vào nước Mị. Không thì con cho rằng hoàng thượng tại sao ngàn chọn vạn tuyển lại tuyển cho hắn một vị vương phi như thế? Sao lại không phải người Tư U chúng ta? Không, bởi vì ông ta tuyệt đối sẽ không cho Vệ Giới có được sự giúp đỡ nào từ bên ngoài. Cho dù là gia tộc không đáng chú ý cũng không có khả năng! Thái độ hoàng thượng cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ con không nhìn ra? Coi như ta đồng ý, con cũng nguyện ý thì con cho rằng con có thể được như mong muốn gả cho Vệ Giới? Vệ Giới đồng ý hay không? Tình Hi, con đây là tại tự chui đầu vào rọ!”
Lời nói tận tình của Thượng Quan Hạo lại đổi lấy nụ cười lơ đễnh của Thượng Quan Tình Hi: “Chưa thử qua sao biết không thể? Nói không chừng con cái cây non có bệnh này càng có thể vì Vệ Du Sâm mang lại thu hoạch không tưởng tượng nổi thì sao?”
“Ý của con là gì? Hi nhi, con ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ!”
Ngón tay ngọc của Thượng Quan Tình Hi hờ hững quấn lấy sợi tóc bên thái dương, nhếch miệng nở nụ cười quái dị: “Phụ thân cũng nói Tình Hi đã không phải là trẻ con, con cũng tiếc mạng mình, đương nhiên biết mình đang làm cái gì. Yên tâm đi, con sẽ không để phụ thân thất vọng. Xin phụ thân cho Tình Hi một chút lòng tin và tự do. Về phần Tình Hi muốn làm gì, thời cơ đến nhất định sẽ thẳng thắn với người. Nhưng lúc này chưa phải là lúc.”
“Con…” Thượng Quan Hạo còn muốn nói gì nữa, Tình Hi đã ngồi lên giường, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi phụ thân, nữ nhi mệt mỏi, người về trước đi!”
Tử Ngạc, Tử Tô đi lên trước, khách khí hành lễ với Thượng Quan Hạo: “Lão gia, mời.”
Thượng Quan Hạo nhìn Thượng Quan Tình Hi thật sâu, cuối cùng vẫn tức giận phất tay áo rời đi.
“Tiểu thư, người hà tất phải như vậy. Lần này lão gia thật sự rất tức giận.”
Tử Tô vốn định an ủi vài câu, Thượng Quan Tình Hi lại giơ tay lên. “Được rồi, không cần nói gì cả. Các ngươi lui xuống hết đi, ta cần yên tĩnh.”
Tử Ngạc vốn cũng muốn khuyên một câu, lại bị ánh mắt của Tử Tô ngăn lại. Hai người đồng thời thở dài, rời khỏi phòng.
Sau khi gian phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, thần kinh căng thẳng của Thượng Quan Tình Hi lập tức được buông lỏng. Nàng ta có vẻ hơi bất lực tựa ở giường, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: “Đỗ Vân Ca à Đỗ Vân Ca. Sống lại một đời, ngươi phải làm sao mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ kia đây?”
“Linh Diên.”
Nàng ta vuốt ve đầu ngón tay, như có điều suy nghĩ tìm được mạch đập của mình, nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ.
Nàng ta nhớ rõ ràng hôm đó, khi ngón tay của Linh Diên chạm đến mạch đập của nàng ta, nàng ta có cảm giác có một hơi lạnh thấu xương đi theo mạch của nàng ta truyền khắp thân thể. Mặc dù thời gian không đến một khắc đồng hồ, nhưng cơn lạnh kia lại làm cho nàng ta nhớ nhung mấy ngày nay.
Nàng ta có thể khẳng định, vị Phượng vương phi này chắc chắn đã nhìn ra sơ hở của nàng.
Nhưng vấn đề là, y thuật của Linh Diên làm sao có thể siêu việt như nàng đã tích lũy hai đời?
Phượng vương phủ, hồ U Nguyệt
“Vị vương phi của ngươi thật là khó lường!”
Một âm thanh lười biếng nhẹ nhàng vang lên khi Vệ Giới vừa mới bước vào thư phòng. Giọng nói lười biếng lại làm cho Vệ Giới thoáng nhíu mày, theo đó nhìn lại.
Hắn gặp phải một vị nam tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong đang miễn cưỡng tựa trên cửa sổ. Bộ trường bào xanh trong như hồ nước, sạch sẽ, nhẹ nhàng của hắn ta, nhưng lại khó che được khí tức cao quý. Lúc khuôn mặt đẹp trai kia ngẩng lên, nở nụ cười không có ý tốt nhìn hắn.
“Ngươi tới làm gì?”
Hiển nhiên Vệ Giới không hề chào đón người không mời mà tới này.
“Thôi nào. Chung thân đại sự của huynh đệ, sao ta có thể vắng mặt được? Mặc dù bỏ đại hôn, nhưng lễ ta phải đưa, đúng chứ?”
Nhìn bên khóe miệng Lưu Thương không hề che dấu nụ cười ác liệt, Vệ Giới híp mắt, âm thanh lạnh lùng bên trong xen rõ ý nguy hiểm: “Ngươi rất rảnh?”
Lưu Thương bỗng dưng giật cả mình: “Không, ta bề bộn nhiều việc, cực kỳ bận bịu. Không phải vì tặng lễ cho đệ muội à?”
Người nào đó không sợ chết cãi lại, khiến Vệ Giới đánh ra một chưởng. Sắc mặt Lưu Thương thay đổi, gian nan nghiêng người tránh né. Thế nhưng cửa sổ ở sau lưng hắn ta cứ thế bị đánh vỡ nát.
Lưu Thương nghẹn họng trân trối quay đầu nhìn. Thật lâu sau mới quay đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn huynh đệ của mình: “Mẹ nó. Ngươi thế mà đánh thật?”
Mày rậm của Vệ Giới tiếp tục nhíu một cái, Lưu Thương lập tức đóng chặt miệng: “Được, ta không nói, ta không nói được chưa?”
Vệ Giới hừ lạnh một tiếng, vào mật thất trong thư phòng. Lưu Thương lập tức chân chó theo sát, thu hồi bất cần đời trên mặt, trở nên cẩn thận: “Thương thế của ngươi như thế nào? Con chó hoàng đế kia có phát hiện ra gì hay không?”
Giọng Vệ Giới buồn buồn truyền đến từ phía trước: “Không.”
“Vậy ngươi tìm người đi xem sao?”
“Không.”
“Vậy ngươi…”
Lưu Thương còn chưa nói xong, Vệ Giới đột nhiên xoay người, không kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi có phiền hay không? Muốn cái gì? Không có chuyện thì xéo nhanh. Nơi này không phải nơi ngươi nên đến.”
“Khục. Ta nói này huynh đệ. Lời này của ngươi khiến ca ca ta thương tâm quá rồi.”
Sự kiên nhẫn của Vệ Giới đã dùng hết, không muốn cho tên lắm chuyện kia bộ mặt tốt, quay người rời đi.
Lưu Thương sớm đã quen thuộc thái độ này của hắn nên không giận, cứ thể khổ sở đi theo.
Xuyên qua một hành lang hẹp dài uốn lượn, tia sáng dần dần rạng rỡ. Không lâu sau đã đến một mảnh rừng trúc dày đặc.
Rất khó tưởng tượng nổi, ở gần hồ U Nguyệt sao lại có một chỗ ẩn như thế. Thậm chí một hành lang dài dưới hồ cũng có thể tạo ra, đủ để có thể thấy được nơi này có bao nhiêu bí ẩn.
“Nói đi, rốt cuộc ngươi đến làm gì?”
Không có việc sẽ không đến gõ cửa. Vệ Giới cũng không cho rằng con hàng này sẽ nhàn rỗi chạy đến địa bàn của hắn giương oai.
“Ta cảm thấy rất hứng thú với Phượng vương phi này của ngươi.”
Lưu Thương cũng không khách khí, bưng trà trên bàn lên, chậm rãi ung dung thưởng trà.
Vệ Giới nhấp một ngụm, nhìn Lưu Thương, cười như không cười: “Lý do.”
“Dựa vào việc nàng có thể vào được Phượng vương phủ của ngươi, lý do này đã đủ chưa? Ây da, huynh đệ à, cầu ngươi nói cho ta biết nữ nhân này có lai lịch gì mà khiến ngươi đồng ý cho nàng vào phủ? Ngươi không biết đâu, lúc ta nghe tin ngươi thành thân, ta sợ đến mức miệng cũng không khép lại được. Ta không nghĩ là ngươi sẽ tùy tiện cưới một nữ nhân vào cửa. Nào nào nào, cho ta một lý do chân chính.”
Lý do?
Vệ Giới nhẹ nhàng đung đưa lá trà xanh đang chìm nổi trong chén sứ bạch ngọc, không tự chủ nghĩ về nửa năm trước…
Chương 253. Lưu manh vạn năm hoàn lương?
Nhìn Vệ Giới đang rơi vào trầm tư, cánh tay bưng chén của Lưu Thương đột nhiên cứng đờ. Ông trời ơi, hắn ta nhìn thấy gì đây?
Vị lưu manh vạn năm này thật sự tính hoàn lương sao?
Nghĩ đến đây, hắn ta càng thấy hiếu kỳ về lai lịch của vị Phượng vương phi này.
Đáng tiếc, ngay khi hắn ta đang chờ đợi người nào đó kể lại một cố sự tình yêu kinh thiên động địa, kịch bản lại đột nhiên thay đổi.
Đôi mắt lạnh lẽo như băng của Vệ Giới quét tới hắn, lộ ra vẻ nguy hiểm khiến hắn ta sợ hãi.
“Nguyên nhân gì khiến ngươi đột nhiên nhàn hạ thoải mái đến chỗ của ta nghe cố sự vậy, hửm?”
Khoé mắt Lưu Thương không khống chế được giật một cái. Hắn há to miệng chuẩn bị nói gì đó lấp liếm cho qua rồi lại cảm giác khí tức của vị đối diện đột nhiên hạ xuống. Báo động trong lòng vang lên, hắn ta chỉ có thể thành thành thật thật gục đầu xuống, thất bại nói.
“Thật xin lỗi, là lỗi của ta. Không thể bảo vệ ở cứ điểm của nước Yến, bị tiểu tử Ngọc Ngân kia diệt sạch lại còn liên lụy Tố Quang bị trọng thương. Bây giờ chỉ còn treo lại một hơi thở. Độc kia, người của ta không giải được, lại không thể tùy tiện tìm người đến ứng phó, cho nên,”
“Cho nên, ngươi liền nghĩ đến vương phi của bản vương?”
Lưu Thương chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên xiết chặt, khí thế không tự chủ yếu đi ba phần: “Đúng vậy. Nghe nói, nghe nói y thuật của nàng ta rất tốt, có thể, có thể mượn một chút được không?”
Thấy sắc mặt người đối diện trong nháy mắt trầm xuống, Lưu Thương gian nan nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay thề: “Ngươi yên tâm, ta nhất định trả lại nàng ta nguyên vẹn, cam đoan sẽ không có bất kỳ sai lầm nào.”
Đôi môi mỏng của Vệ Giới phả ra một hơi thở lạnh khiến người ta ngạt thở: “Nữ nhân của bản vương có thể để các ngươi tùy ý đưa đi?”
Lưu Thương nghe xong, thầm kêu không tốt, ý hắn là không định ra tay giúp đỡ!
Nghĩ đến huynh đệ nằm bên kia còn không rõ sống chết, cái mũi của hắn ta chua chua, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Huynh đệ, ngươi cũng không thể bỏ mặc được. Hắn mới mười lăm tuổi, còn có cuộc sống tốt đẹp sau này, sao có thể chết bởi thứ độc quỷ dị kia được?”
Vệ Giới lạnh lùng nhướng mày: “Trúng độc? Độc gì?”
Nói đến đây, Lưu Thương lập tức đổi sắc mặt, gân xanh trên trán cũng giật giật mấy lần, cắn răng nghiến lợi nói.
“Ngọc Ngân đáng chết này, ngay cả độc Thiên Nhai Hải Các cũng có thể làm ra được. Vốn dĩ dựa vào công lực của Tố Quang vẫn có thể chống đỡ được, thế nhưng tiểu tử thối kia giở trò quỷ. Lúc đầu không tra ra được, chờ họ ý thức được điểm không thích hợp thì đã muộn rồi. Toàn bộ cứ điểm đều đã bị Ngọc Ngân chiếm lấy. Nếu đám tiểu tử không có công lực chạy trốn, chỉ sợ không đợi không được ta đến đã bị giết chết rồi.”
Vệ Giới nhướng mày: “Cứ điểm bị chiếm, của chúng ta?”
“Ngươi yên tâm, không bị sót lại thứ gì có lợi cho chúng cả.”
Thấy nguy hiểm thật sự ở trước mắt, mấy tên tiểu tử kia đã lấy mạng của mình ra trả giá lớn, cùng nhau hủy đi tất cả dấu vết và chứng cứ ở cứ điểm.
“Tổn thất?” Vệ Giới hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh buốt khiến Lưu Thương không hiểu nổi mà rùng mình.
“Tổn thất mười lăm người. Phong thư, sổ sách đều bị đốt. Các cứ điểm nhỏ liên quan đều sẵn sàng xuất phát, bất kỳ lúc nào đều có thể rút lui.”
“Thiên Nhai Hải Các?” Vệ giới nhẹ giọng thì thầm, một lát sau, môi mỏng nhếch lên nụ cười đầy thâm ý: “Xem ra bản vương cần phải gặp Ngọc Ngân này một lần.”
Lưu Thương hơi sững sờ, vui mừng bật dậy khỏi ghế: “Ngươi, ngươi đồng ý?”
Vệ Giới đứng dậy, nhàn nhạt nhìn qua hắn: “Suy nghĩ thật kỹ xem ngươi định dùng thứ gì để giải quyết lần tổn thất này!”
Dung nhan tuấn mỹ của Lưu Thương nhăn lại trong chốc lát, nhưng đối mặt với ánh mắt vừa sáng vừa sắc của Vệ Giới, hắn ta chỉ có thể rụt cổ lại lầm bầm: “Biết rồi!”
“Không có việc gì nữa thì ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau.”
Nỗi lo lắng luôn treo trong lòng Lưu Thương cuối cùng được buông xuống, hắn ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm, vội vã đáp: “Được, vậy ta ở nước Yến chờ ngươi.”
Đêm đó, Linh Diên ở trong mộng đẹp bị người nào đó cưỡng ép bắt cóc lên trên xe, dưới tình huống thiếu ngủ nghiêm trọng, cả người như sư tử nhỏ xù lông rống lên một trận với Vệ Giới.
“Ta thật sự là mắc nợ ngươi mà, ngay cả ngủ ngươi cũng không cho ta ngủ an ổn. Này đã hơn nửa đêm, ngươi đây là muốn mang lão nương đi đâu?”
Linh Diên bực bội nắm tóc, một tay đẩy ra tay người nào đó sắp đặt lên eo nàng muốn xông ra ngoài.
Vệ Giới giống như đã nhắm chuẩn, tay dài vươn ra, Linh Diên lảo đảo ngã xuống đất, lập tức té nhào vào lồng ngực cứng rắn lạnh lẽo. Lực đạo mạnh khiến mũi của nàng đau đớn, nước mắt theo đó rơi xuống, đau khổ gào: “Đau, đau quá!”
“Biết đau thì đàng hoàng một chút cho bản vương!” Giọng nói lạnh buốt mang theo tức giận khó nén.
Linh Diên che mũi, ngồi thẳng người, nước mắt rưng rưng trừng hắn, “Ngươi cái đồ bạo quân, bạo quân!”
Đối mặt với sự tức giận và lên án của nàng, Vệ Giới lại chỉ nhàn nhạt lườm nàng một chút, trong giọng nói đã không còn tức giận lúc này, chỉ có giọng điệu bình thường: “Ngủ đi!”
Theo lý thuyết, Linh Diên lúc này có thể mượn đó xuống nước coi như kết thúc cuộc cãi vã này.
Nhưng nàng thật sự quá oan uổng, uất ức bùng phát tại chỗ: “Ngủ mẹ ngươi ấy. Ta thật sự chịu đủ rồi. Mới có mấy ngày chứ? Cái vương phủ này của ngươi đã nhảy ra một đống chuyện, hại ta đến bây giờ không ngủ được một giấc an ổn. Nếu như sớm biết như thế này, lúc đầu ta không nên đồng ý với ngươi!”
Biểu tình lạnh lùng của hắn không có thay đổi nào, âm thanh cũng không dao động như trước, nhưng Linh Diên vẫn nghe được sự không vui trong giọng nói của hắn.
“Hiện tại hối hận? Muộn rồi!”
“Ta muốn ly hôn với ngươi! Ly hôn, ly hôn!”
Linh Diên có sợ cũng không sợ hắn, đập tay xuống đất về phía người nào đó.
Âm thanh cực lớn, khiến bốn người Thanh Thần ở bên ngoài nhịn không được chảy mồ hôi vì nàng. Tiểu vương phi uy vũ lại dám khiêu chiến với gia nhà họ? Ngay cả ly hôn cũng dám nói ra, nàng còn có cái gì không dám chứ?
Quả nhiên, người có bản lĩnh chính là thích ỷ thế hiếp người. Uy hiếp gia nhà họ như thế, hậu quả… chậc chậc, chỉ sợ không tốt!
Một giây sau, một cỗ khí tức lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ xe, trong lúc ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Linh Diên rõ ràng thấy được sát ý ở đáy mắt hắn lóe lên rồi biến mất.
Nàng bất thình lình cảm thấy sau lưng phát lạnh. Nàng nhìn thấy vẻ mặt không biểu lộ gì của hắn, lập tức mất đi ý định tuôn một tràng định nói ra.
Linh Diên đề phòng nhìn hắn chằm chằm, thần kinh căng thẳng. Trong chớp mắt, không khí xung quanh bởi vì sự yên lặng giống như muốn ngưng kết.
Đột nhiên, từ trên đầu nàng vang lên một tiếng thở dài.
Linh Diên ngạc nhiên ngước mắt, nghênh đón là chiếc cằm trơn bóng trắng nõn của hắn.
“Ngươi đi đi!”
Ba chữ trầm thấp khàn khàn, nhẹ nhàng như không có trọng lượng gì, lại khiến Linh Diên và cả bốn người ngoài xe bốn người nghe rõ.
Linh Diên nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi có thể đi.” Vẫn như âm thanh bình bình đạm đạm, không có bất kỳ chập trùng gì như cũ.
Linh Diên không nghĩ tới hắn sẽ nhẹ nhàng bỏ qua cho mình như vậy, lúc này hơi sững sờ, không tự chủ được hỏi lại: “Ngươi có lòng tốt như vậy á?”
Nhưng Vệ Giới lại không nhìn nàng mà trực tiếp nhắm mắt lại. Linh Diên nhìn thẳng, trong lòng ấm ức. Giày vò hơn nửa ngày, cảm giác buồn bực trong người nàng còn không phát tiết đủ đâu, người này lại đột nhiên ném một quả pháo lạnh ra khiến nàng không hiểu kiểu gì.
Theo lý thuyết, lúc này nàng nên nhảy ra khỏi xe, không quay đầu lại. Thế nhưng không biết vì cái lông gì, nhìn thấy dáng vẻ hờ hững, lạnh lẽo muốn đi thì đi của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy phạm tội, không thể cứ đi như thế.
Nếu quả như thật sự đi thẳng một mạch, còn không biết tên này sau này lấy chuyện gì ra làm khó nàng nữa. Nghĩ tới đây, nàng không tự chủ được hít sâu một hơi, cằm nhấc lên, khó chịu nhìn hắn: “Hiện tại định đi đâu?”
Bốn người vẫn một mực nghe động tĩnh ở trong xe, họ vốn tưởng cảnh tiếp theo sẽ là tiểu vương phi đẩy cửa xe, nhảy ra khỏi xe rời đi. Thế nhưng gặp quỷ, người vừa mới rồi còn đang hùng hổ khiến gia nhà họ cũng bất lực, sao lại trong chớp mắt đã thỏa hiệp rồi?
Bọn họ đột nhiên cảm thấy, có đôi khi, im lặng là phương án tốt nhất để đáp lại. Nếu như hai người cứ tranh cãi tiếp, nhất định sẽ lại ầm ĩ, có đánh nhau cũng không kỳ lạ gì. Nhưng nếu như có một bên tiêu tan ý định, bên khác sẽ đột nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm.
Chậc chậc, cũng giống như hiện tại, gia nhà họ chẳng hề làm gì, chỉ cần nhắm mắt lại, để người kia tự lựa chọn. Kết quả là xảy ra thay đổi long trời lở đất, thật sự khiến bọn họ nhìn mà than thở.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “đao cao một thước, ma cao một trượng?”
“Mẹ chứ, ta hỏi ngươi đấy, ngươi câm à?”
Linh Diên bất lực đẩy người nào đó một cái, lại thấy hắn hờ hững với nàng. Lúc này nàng bỗng nhiên xoay người, dùng sức đá sàn xe, lên tiếng: “Không để ý thì không để ý tới. Lúc muốn cứu người đừng nói chuyện với ta!”
Nói rồi nằm xuống, cùng người nào đó sóng vai nằm trên giường mềm mại trong xe ngựa.
Lần nằm trước đó không cảm thấy gì. Nhưng giờ vừa nằm xuống, không hiểu sao nàng cảm giác được khí tức lạnh lẽo thuộc về hắn lại tràn ngập khứu giác. Nàng hơi nghiêng đầu, khuôn mặt người kia hoàn mỹ như đao gọt nằm bên cạnh khiến nàng thất thần trong nháy mắt, hô hấp không tự giác nặng nhọc.
Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn hắn như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên quang minh chính đại nằm bên cạnh hắn, ở khoảng cách gần như vậy quan sát hắn. Cho đến giờ, nàng cũng có chút giật mình. Mình cứ thế gả cho hắn? Từ nay về sau, nam nhân cực phẩm trong cực phẩm này là phu quân của Linh Diên nàng?
Linh Diên chớp mắt mấy cái, theo bản năng giơ tay lên. Đối chiếu với hình dáng của Vệ Giới, nhẹ nhàng bắt đầu vẽ ở giữa không trung, cảm giác sai lệch khiến nàng đột nhiên ngây ra…
Trơ mắt nhìn tay nhỏ mũm mĩm của mình cứ thế bao trùm lên gương mặt sạch sẽ, ấm áp của người nào đó. Khi cảm xúc tinh tế kia càn quét thần kinh của nàng, tầm mắt nàng dần dần rõ ràng hơn. Đợi khi nhìn rõ, con ngươi của nàng bỗng nhiên phóng lớn, tay co rúm lại, theo bản năng muốn rút ra—
Đôi mắt của người nào đó vốn đang nhắm chặt lại mở ra ngay lúc này, đúng lúc Linh Diên trợn tròn hai mắt, bàn tay người nào đó dùng sức hệt như một con báo đang chờ tấn công, mạnh mẽ chế ngự bàn tay sắp rời đi của nàng. Theo sát đó là một bóng đen tập kích về phía nàng.
Linh Diên chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, người nào đó cứ như vậy đường hoàng đè lên nàng. Cảm giác áp bách mãnh liệt khiến gò má nàng vô tức đỏ lên. Nàng hít một ngụm khí lạnh, vô thức ngừng thở, thần kinh cũng căng cứng theo.
“Ngươi, ngươi muốn, làm, làm gì?”
Bởi vì khẩn trương thái quá, giọng của Linh Diên có hơi run run.
Vệ Giới cúi đầu, hơi thở ấm áp vô tình như cố ý phả lên mặt nàng, đôi tay trắng nõn thon dài kia nghịch sợi tóc xõa hai bên thái dương nàng. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, con ngươi tĩnh mịch của hắn lóe lên ánh sáng khó lường: “Ngươi đang khẩn trương gì chứ?”
Âm thanh khàn khàn trầm thấp mang theo từ tính khiến tim Linh Diên không hiểu sao xiết chặt, khóe mắt không khống chế được hơi giật: “Không, không khẩn trương. Ai, ai nói ta khẩn trương chứ?”
Khi Linh Diên nghe được giọng nói run run của mình, nàng đỏ bừng mặt vì hành động bịt tai trộm chuông của mình. Nàng mắt nhắm lại, đột nhiên vươn tay về phía ngực Vệ Giới, dùng sức đẩy ra phía ngoài,
“Câu nệ chút, đừng có ở đây dụ dỗ trẻ vị thành niên!”
Khi tay của nàng chuẩn xác không sai bóp điểm nào đó trước ngực hắn, trong chớp mắt Vệ Giới cứng ngắc. Đáng thương cho người nào đó hoàn toàn không chú ý tới hô hấp của hắn đã thay đổi, còn đang lung tung cào chỗ ấy.
“Đừng tưởng dáng dấp mình đẹp trai rồi đi dụ dỗ ta. Hừ, bản cô nương khó chơi lắm nhá, ngươi bớt dùng mỹ nam kế của ngươi, hát khúc khải hoàn đi!”
Cảm giác nóng rực đột nhiên đánh tới khiến tế bào cả người Vệ Giới đều bắt đầu cháy rừng rực. Đáng sợ nhất chính là, tứ chi tiếp xúc như vậy lại khiến hắn cảm giác được thân nhiệt của mình đều tập trung về chỗ nào đó. Khi nó không hề báo trước mà đứng lên, Vệ Giới lập tức luống cuống.
Hắn bật nhảy khỏi người Linh Diên. Hai người gần như đồng thời trốn đến nơi cách xa đối phương nhất.
Trong bóng tối, hai người trốn trong góc không nhìn thấy biểu tình của nhau, nhưng tiếng hít thở rõ ràng dồn dập hơn lúc đầu. Rõ ràng còn chưa vào hè, nhiệt độ trong xe lại lên cao rất nhiều, khiến người ta mất kiên nhẫn muốn cởi đồ của mình, giải phóng áp lực.
Có lẽ đều quá mức xấu hổ, thời gian kế tiếp, hai người đều không nói lời nào nữa.
Khi tứ đại hộ pháp cho là bọn họ đã ngủ thì lại không biết hai người đang trốn trong góc. Vì hành động thân mật bất thình lình mà mở mắt đến hừng đông.
Trong buồng xe, đọng lại lúc này là khí tức lúc lạnh lúc nóng của hai người.
Cứ thế kéo dài, Linh Diên không chỉ quên mất phải hỏi Vệ Giới đích đến, thậm chí ngay cả chuyện ly hôn cũng vứt ra sau đầu.
Về phần Vệ Giới thì cảm thấy hành động vừa rồi của mình có thể nói hoang đường đến cực điểm. Vốn còn muốn đùa giỡn, thăm dò và đe dọa người nào đó một phen, kết quả thì sao? Ha ha, đúng là có dọa sợ người ta, cũng có phản ứng lúng túng mà hắn muốn xem. Nhưng chính hắn cũng bị kéo vào trong cái hố mình mới đào xong.
Càng quỷ dị hơn, Linh Diên béo nhỏ cho dù là tướng mạo, dáng người hay thậm chí tuổi tác tác đều khác với nữ nhân bình thường. Thế mà, thế mà gợi được lên xúc động mà nhiều năm qua hắn chưa từng có.
Không thể không nói, trong một nháy mắt, đại não Vệ Giới có thể nói là ở trạng thái trống rỗng, cảm thấy đùa cợt, thậm chí là xem thường phản ứng của mình.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng từng có cảm giác như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ăn chay quá lâu, đến mức bụng đói ăn quàng?
Vệ Giới cảm thấy sỉ nhục trước vì phản ứng của mình. Thậm chí, cũng cảm thấy không hiểu nổi cái cảm xúc muốn đùa giỡn nàng lúc nãy.
Đó là phản ứng của hắn? Là chuyện hắn nên làm?
…
Phản ứng của Vệ Giới, người nào đó không biết. Đáng thương cho nữ nhân nào đó vì một nháy mắt lâm vào trầm luân, lúc này đang vì hành vi của mình mà ảo não!
Mặt của Vệ Giới như vậy còn khiến nàng có thể động tâm đến mức độ này, vậy nếu khôi phục lại dung nhan, hay là gặp phải nam nhân khác đẹp trai hơn, có phải nàng cũng sẽ hoa si mà vồ tới tới như vậy?
Linh Diên không tự chủ được vuốt mặt, lắc đầu nguầy nguậy, ý đồ đè ép khát vọng mãnh liệt kia xuống.
Ông trời ơi, nàng hiện tại là nha đầu mới mười một tuổi thôi, lại có phản ứng nhiệt liệt mà nữ nhân bình thường nên có. Loại cảm giác này thật sự quá mất mặt!
May mà hiện tại là ban đêm, bọn họ đều không nhìn thấy phản ứng chân thật nhất của nhau. Nếu không, nàng hận không thể đào một hố để chôn mình
Đều nói sắc đẹp hại người, đều mẹ nó đánh rắm ấy!
Rõ ràng là nam sắc càng câu người hơn mà?
Nhất là nam nhân có vóc người, khuôn mặt đẹp giống như Vệ Giới. Loại này chính là cực phẩm trong cực phẩm đấy!
Khốn khiếp, không thể nghĩ nữa. Nghĩ tiếp, nước bọt của nàng sợ sẽ chảy mất. Nếu ban đêm lại nằm mơ thấy giấc mơ không nên, bổ nhào lên ăn người ta, vậy sẽ chỉ là mất mặt thôi.
Quả thực không cứu nổi nữa.
Hai người mang theo tâm trạng phức tạp, đến tận hừng đông mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, Vệ Giới bị ánh nắng chói mắt làm cho đầu óc choáng váng. Khi hắn nhắm mắt lại định ngồi dậy thì đột nhiên phát hiện trên người mình nặng nề. Mày nhíu lại, không cần mở mắt, hắn cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Chờ thích ứng ánh sáng trước mắt, Vệ Giới mới mở hai mắt ra. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn dở khóc dở, cười run rẩy.
Rõ ràng ngủ riêng, rõ ràng một tên đầu xe một người cuối xe, nhưng ngủ thì ngủ, thế mà tiểu mập mạp này lại giống như một con gấu nhỏ ngã chổng vó, một chân thô to của nàng khoác lên bụng của hắn. Càng thêm khó chịu đựng chính là Vệ Giới thấy được khóe miệng nàng lưu lại chất lỏng trong suốt không rõ.
Mà tấm thảm vốn dĩ trải ở bên dưới cũng bị nàng chà đạp không còn ra hình dáng.
Vệ Giới định đẩy chân nhỏ thô của người nào đó, nhưng mà, việc này lại khiến nàng thay đổi tư thế, xoay người một cái, ai đó cứng đờ hoàn toàn.
Vốn đang nằm chổng vó, lần này lại đổi thành ôm chân của hắn. Một chân nàng khoác lên người hắn, một chân khác chân ôm lấy thân thể hắn. Cả người như là một con gấu koala, quấn trên người hắn.
Vệ Giới xoa mi tâm, chịu đựng xúc động đá nàng ra, thở dài.
Đây không phải nữ nhân khác, đây là vương bài trong tay hắn, không thể đối xử tùy ý. Nếu làm nàng tức giận, tổn thất sau này sẽ càng nhiều.
Nhẫn, ta nhẫn!
Không nghĩ tới một cái nhẫn, lại nhẫn đến buổi trưa.
Khi Linh Diên tỉnh lại, nhìn thấy cái chân bị mình ôm chặt trong ngực, còn suýt chút nữa thè lưỡi liếm chân ai đó. Khuôn mặt vốn mập mạp lần này càng run lên. Nhất là khi ánh mắt mạnh mẽ, nhẹ nhàng kia xẹt qua càng khiến nàng hận không thể đào một cái hố thật rộng rồi chôn mình xuống.
“Ha ha, chào, chào buổi sáng!”
Người nào đó ngượng ngùng chào xong, vô cùng thức thời nhích sang bên cạnh. Ánh nắng mùa xuân, buổi trưa ấm áp rọi lên trên người, có hơi chói mắt, Linh Diên chỉ có thể híp mắt nhìn sang hắn.
“Không còn sáng nữa, buổi trưa rồi.”
Vệ Giới không thay đổi cong chân, nói với người ở bên ngoài: “Chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi.”
Nửa canh giờ trước, bọn họ đã đến trấn nhỏ này, chỉ có điều khi đó nàng còn chưa tỉnh, Vệ Giới liền để bốn người kia xuống ngựa hoạt động gân cốt, thuận tiện thăm dò một chút.
“Đã tỉnh thì xuống xe.”
Linh Diên nhìn Vệ Giới xuống xe, kéo màn xe ra nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là dãy núi vờn quanh trấn nhỏ. Giờ là vào lúc giữa trưa, biển người nhốn nháo càng náo nhiệt.
Nghĩ đến việc khởi hành từ tối qua đến giờ, giờ đã rời xa kinh thành rồi chăng?
Linh Diên duỗi lưng một cái, tùy ý sửa sang lại quần áo, nhảy ra khỏi xe ngựa. Nhìn thấy Vệ Giới đi phía trước thì lập tức đi theo.
“Oa, nơi này thật náo nhiệt!” Mới rẽ một cái, Linh Diên giống như phát hiện đại lục mới, đi nhanh mấy bước, trong mắt đen nhánh tràn đầy hưng phấn: “Cái này, cái này chẳng lẽ chính là thịnh hội trong truyền thuyết?”
Thanh Thần ngạc nhiên nhìn nàng một chút, “Phu nhân thế mà biết chuyện này?”
Phu nhân?
Linh Diên sửng sốt một chút. Sau khi xác định đối phương đang gọi nàng thì trề miệng: “Xưng hô này miễn đi, gọi tên ta là được rồi.”
Để nàng, gọi một tiểu mập mạp mười một tuổi là phu nhân của họ, không phải sẽ khiến người nào đó mất mặt à?
Nói rồi không quên nghiêng mắt nhìn hắn.
Phát hiện nàng đang dò xét, Vệ Giới lãnh đạm đâm nàng: “Hắn gọi thế nào thì ngươi là thế ấy!”
Đây là gián tiếp bác bỏ đề nghị của nàng?
Linh Diên im lặng nhếch miệng, nhanh chóng dời mắt đến một quán nhỏ trong phiên chợ: “Oa, nơi này thật nhiều đồ ăn vặt. Các ngươi sắp xếp xong xuôi rồi chứ? Hay là, chúng ta ăn ở chỗ này đi? Ở đây có không ít đồ đâu!”
Nói rồi không quên xoa xoa bàn tay, dáng vẻ chờ mong.
Thanh Thần sững sờ, theo bản năng nhìn sang thất ca nhà mình…
Chương 254: Phu thê dạo phố
Đi hội cũng có nghĩa là đi chợ ở thời cổ đại. Mỗi tháng, vào thời gian cố định, mọi người sẽ lấy đồ tốt trong nhà ra bán. Bán xong thì có thể mua thứ cần thiết với mình. Cũng có hình thức dùng vật đổi vật. Tóm lại, chỉ cần hai bên có ý thức hợp tác là được.
Ngày này mỗi tháng đều cực kỳ náo nhiệt. Trước các quầy hàng bày thịt cá, đồ ăn vặt đều sẽ có người tụ tập trong ngoài.
Cảnh tượng như vậy rơi vào mắt Linh Diên khiến nàng vô cùng hưng phấn. Nàng vô cùng hiếu kỳ với những thứ mới lạ.
Nhưng vừa nhìn thấy nhiều người phía trước nhốn nháo, lông mày của đại gia nào đó nhíu lại, hiển nhiên là không muốn đi.
Linh Diên không trông cậy vào mấy đại lão gia bọn họ đi chen lấn với nàng, lúc này giơ tay ra với Thanh Thần, không hề khách khí nói: “Đưa tiền!”
Nàng bị Vệ đại gia khiêng thẳng ra khỏi cửa, đừng nói tiền, ngay cả đồ để thay cũng không có, muốn ăn gì tất nhiên là tìm bọn họ đòi tiền.
Thanh Thần tiếp tục nhìn thất ca nhà mình, hiển nhiên là muốn trưng cầu ý kiến của hắn. Đối với chuyện này, Linh Diên cũng không giận, nàng kiên nhẫn chờ đợi.
Vệ Giới lại tựa như không thấy ánh mắt cầu cứu của tiểu đệ nhà mình, nhìn Linh Diên: “Ngươi muốn ăn ở chỗ này?”
Linh Diên gật đầu: “Đương nhiên, ta sẽ ăn ở đây. Lúc đến cũng không chuẩn bị gì, ngươi để ta mua chút đồ dùng thường ngày nữa nhé?”
Vệ Giới liếc nàng một chút: “Tỳ nữ của ngươi đã thu dọn cho ngươi mấy bọc quần áo.”
Ý nói, không phải nàng không mang gì cả.
Đôi mắt sáng như lưu ly của Linh Diên nhìn Vệ Giới: “Khi nào vậy, sao ta không biết?”
“Ngươi chỉ cần đi theo ta là được. Những thứ còn lại ngươi không cần phải quan tâm.”
Linh Diên tức giận một trận. Cảm giác bị người ta quản thật khó chịu. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không có cách gì chống đối lại nam nhân này.
Nàng trừng Vệ Giới một chút, một tay giật lấy hầu bao bên hông Thanh Thần, không thèm quay đầu bỏ đi.
“Gia, phu nhân tức giận rồi.”
Thanh Thần không sợ chết nhắc nhở người nào đó, còn không tình nguyện sờ vị trí bên hông. Thật là, sao mấy người này lần nào cũng lấy hầu bao của hắn vậy? Trong đó đều là tiền riêng của hắn đấy.
Vệ Giới hờ hững liếc bọn họ một cái: “Các ngươi về tửu lâu.”
“Gia, người ở đây phức tạp, chúng ta vẫn nên…”
Thanh Thần thấy Vệ Giới hình như định đi theo Linh Diên, gấp lên muốn theo sau lại bị đối phương vứt một ánh mắt chặn lại. Mấy người rơi vào đường cùng, bụng cũng đói không chịu nổi nên chỉ có thể vui vẻ đi về phía tửu lâu.
Không phải bọn họ ghét bỏ mấy quầy hàng này, minh vệ giống họ luôn phải nằm trước mũi kiếm, sống cảnh màn trời chiếu đất là chuyện thường xuyên. Thậm chí khi đói bụng, cả chuột cũng đã ăn, làm gì có chuyện ghét bỏ mấy món đồ ăn nóng hầm hập kia chứ?
Chỉ là điều kiện bây giờ cho phép, đương nhiên là bọn họ muốn ăn đồ ăn ngon. Mấy đồ ăn ở bên ngoài kia hoàn toàn không thể thỏa mãn được khẩu vị chỉ ăn thịt của họ.
Nhưng mà, hành động của gia nhà bọn họ vẫn khiến họ bất ngờ. Họ càng nghĩ càng cảm thấy thái độ gia nhà mình đối xử với phu nhân ngày càng khó nhìn thấu.
Linh Diên rời khỏi ánh mắt của người nào đó, ngay lập tức hệt như con thỏ chạy về chỗ náo nhiệt. Vừa đi vừa nhìn cái này, sờ cái kia một chút, đáy mắt đều là vui vẻ và thỏa mãn.
Từ lúc xuyên tới đây, nàng không hề có thời gian đi dạo phố. Bây giờ khó có được cơ hội tốt như vậy, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua rồi.
Tay trái một xiên hồ lô đường, tay phải một cái bánh bao thịt, Linh Diên ăn thỏa mãn mặt mày.
Vệ Giới đi theo sau, ngạc nhiên nhìn nụ cười trên mặt nàng. Từ lúc quen nhau đến giờ, hắn chưa hề thấy nàng cười tự nhiên, ngây thơ, vui vẻ, trẻ con như một thiếu nữ nên có như vậy.
Thì ra, khi không có áp lực nào, nàng cũng có thể lộ ra nụ cười của mình.
Một văn tiền một xâu mứt quả nhỏ, hai văn tiền một cái bánh bao thịt, chỉ cần ba văn tiền đã khiến nàng thỏa mãn. Xem ra muốn nuôi nha đầu này còn dễ hơn so với tưởng tượng của hắn nữa!
Nhìn nàng ăn miệng đầy là dầu, còn hưởng thụ nhắm mắt lại, hệt như đang ăn sơn hào hải vị. Vệ Giới liếm môi một cái. Hắn đột nhiên nghi ngờ, ăn ngon như vậy thật sao?
Nghĩ tới đây, hắn theo bản năng liếc mắt đến cái lồng hấp bốc hơi nóng, tản ra mùi thơm lừng.
Khung cảnh thay đổi, lúc người nào đó xuất hiện đã cầm một cái túi giấy, bên trong có hai, ba cái bánh bao thịt, cắn một miệng nóng hổi đầy dầu, ăn quên cả trời đất.
Về phần đồ ngọt ê răng kia, hắn không có hứng thú đi thử. Ngược lại, hương vị của cái bánh bao này còn ngon hơn so với tưởng tượng của hắn. Ở nơi thế này mà còn có thứ mỹ vị như vậy, chả trách nha đầu kia ăn vui vẻ đến thế.
Bởi vì có quá nhiều người, Vệ Giới không thể không tăng tốc dưới chân. Không ngờ hắn mới chỉ đi mua cái bánh bao, trong tay nha đầu kia đã nhiều thêm mấy thứ liền.
Khoai lang nướng nóng hầm hập, hạt dưa, đậu phộng thơm ngào ngạt, còn có thịt thỏ rưới hành bốc hơi hầm hập, bánh táo, nem rán, dầu bánh, bánh hấp, vân vân. Bao nhiêu đồ ăn vặt, hắn nhìn hoa cả mắt.
Đứa nhỏ này cũng thông minh, không biết lấy một cái túi vải từ đâu, để hết đồ vào trong đó rồi cầm túi tiền nhìn loạn bốn phía. Trâm cài đầu của nữ hài tử, vòng tay, son phấn, bột phấn, vải vóc đẹp mắt, nàng chỉ nhìn lướt qua. Còn những đồ ăn kia, mua được bao nhiêu nàng đều mua, đôi mắt tỏa sáng, bao lớn bao nhỏ ném vào túi.
Đi dạo đến khi mệt mỏi, người nào đó không đi quán trà mà lại đến trước sạp mì vằn thắn. Nàng gọi một bát mì vằn thắn nóng hôi hổi, ăn đến là thỏa mãn. Ăn xong bát mì vằn thắn, lại chạy đến sạp trên gọi một chén nhỏ mì Dương Xuân. Vệ Giới nhìn cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Ngay khi Linh Diên sì sụp ăn ngon lành, trước mắt nàng thình lình có một cái bóng chặn lại ánh sáng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, ngây ngẩn cả người… Sợi mì còn chưa nuốt xuống bị nàng hút một cái, đặt cái bát xuống, thuận tiện ôm túi vải ở bên cạnh lên: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ăn ngon?” Vệ Giới lại đưa tay ra lau đi vệt nước còn sót bên môi nàng. Trong lúc đối phương cứng đờ người, ánh mắt hắn hiếu kì chuyển tới bát của nàng.
Mặt Linh Diên nóng bừng. Trời ạ, hắn thế mà lau miệng cho nàng. Quá, quá mất mặt rồi.
Linh Diên thình lình nghe thấy giọng của hắn, nhìn theo ánh mắt của hắn thì gật đầu theo bản năng: “Rất thanh đạm, ăn ngon lắm. Ngươi muốn một bát không?”
Môi mỏng của Vệ Giới vừa nhếch lên, ngay lập tức, Linh Diên hiểu hắn có ý gì. Nàng gọi hai lão nhân đang bận rộn cách đó không xa: “Ông ơi, cho thêm một chén mì Dương Xuân lớn.”
“Ngươi mua nhiều đồ vậy?”
Linh Diên đẩy cái túi trong tay vào ngực hắn: “Ngươi muốn ăn à? Bên trong có rất nhiều đồ, ta nghĩ trên đường sẽ rất chán nên mua chút đồ ăn giết thời gian.”
Lúc nhàm chán Linh Diên rất thích ăn vặt. Vừa hay cái trấn này có nhiều thứ thượng hạng như thế, ăn chút cái này, ăn chút cái kia đã có thể thỏa mãn khẩu vị của nàng.
Vệ Giới mở ra xem, liếc nàng một cái: “Bảo sao ngươi không gầy được. Nhiều như vậy, ngươi ăn hết được à?”
Linh Diên lườm hắn: “Dù ta không ăn vẫn bị mập. Đã không thể gầy được thì vì sao còn phải làm khó mình? Có thể ăn được là phúc, không hiểu thì đừng nói lung tung! Còn cả, chẳng lẽ mấy người các ngươi không ăn thứ này? Thật là, có lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú. Giỏi thì lúc đói đừng có tìm ta!”
Vị giác của Vệ Giới cuối cùng quay lại: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ tiếp đó sẽ đi một mạch luôn sao?”
Linh Diên ôm bát uống một hớp lớn nước canh, nhìn hắn một chút: “Các ngươi vội vàng khiêng ta đi như vậy, không phải là vì cứu người à?”
Vệ Giới nhìn nàng một cái, môi mấp máy: “Chúng ta đến nước Yến.”
“Mì Dương Xuân đến đây, tới tới tới, khách quan nhường một chút, đừng chen lấn.”
Linh Diên đã ăn xong, bận rộn trả tiền hai bát mì Dương Xuân cho ông lão, hào sảng nói: “Ông à, tiền thừa không cần phải trả.”
“Ôi, cô nương này sao lại tốt thế chứ? Cái này, đây cũng quá nhiều rồi, không được không được.”
Linh Diên vội nói: “Dáng vẻ này của ta, ông dễ nhớ đúng không? Vậy lần sau đến, ông không thu tiền của ta nữa là được. Đồng ý chứ?”
Ông lão cảm kích nói: “Được được được. Tạ ơn cô nương. Ta đều ở đây vào mười lăm, hai mươi lăm mỗi tháng đầu năm. Đến lúc đó nếu cô nương đói bụng, nhất định phải tới nhé!”
“Nhất định rồi, ha ha, ông nhanh đi làm đi!”
Nàng tiễn ông lão đi, thấy Vệ Giới đang nhìn mình thì nhướng mày: “Làm gì mà thất thần thế hả? Tranh thủ thời gian ăn đi!”
Thường ngày khi ra cửa, Vệ Giới sẽ đeo mặt nạ vàng để che đi vết sẹo trên má phải, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cho nên, dung mạo phong hoa tuyết nguyệt của hắn cứ thế bị lộ ra ngoài. Đoạn đường đi đến đây, có lẽ hắn không chú ý. Nhưng Linh Diên thì cảm nhận rõ những ánh nhìn khác thường từ xung quanh. Nhất là khi một nam nhân tuyệt mỹ này lại xuất hiện trong một quán ăn ven đường, còn ngồi cùng nữ nhân xấu xí như nàng. Điều này càng làm người khác bàn tán xôn xao.
Nơi này hầu như toàn là bách tính bình dân. Mặc dù không có ngôn ngữ quá ác độc, nhưng Linh Diên vẫn không thoải mái khi bị người ta vây quanh như nhìn gấu trúc thế này. Nàng không tự chủ được thúc giục người nào đó ăn nhanh lên chút:
“Ngươi không ngoan ngoãn đợi trong tửu lâu đi, còn chạy ra đây với ta làm gì chứ? Thật là, lúc ngươi chưa đến, ta tự tại biết bao nhiêu. Giờ thì ngược lại, khó chịu chết đi được!” Linh Diên liếc mắt nhìn động tĩnh xung quanh, oán trách Vệ Giới.