Lúc Thượng Quan Tình Hi sắp toát mồ hôi lạnh, đột nhiên trong chỗ tối vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Nương nương, tin nàng đi, nàng thật sự sẽ không tổn thương người. Chẳng những không tổn thương mà còn có thể đối tốt với người gấp bội.”
Thượng Quan Tình Hi ngạc nhiên xoay người, quả nhiên nhìn thấy Lưu Anh đã lâu không gặp từ chỗ tối bước ra.
Nhờ ánh trăng lờ mờ, Hi phi híp mắt nhìn. Không nhìn không sao, vừa nhìn nàng ấy đã hoảng hốt tới lảo đảo, suýt nữa té ngã.
May mà Thượng Quan Tình Hi kịp thời đỡ lấy nàng ấy: “Nương nương, người vẫn ổn chứ?”
Tây Nhã không để ý tới nàng ta mà nhìn chằm chằm vào nữ tử áo đen chậm rãi bước đến. Mắt nàng ấy nhìn lom lom, sợ người trước mắt chỉ nháy mắt sẽ biến mất không thấy nữa.
Có lẽ là để xác nhận mức độ chân thật của người trước mắt, Hi phi đỏ mắt tiến lên từng bước, cho đến khi sờ được độ ấm thuộc về người sống, nàng ấy mới run rẩy giọng nghẹn ngào nói.
“Lưu, Lưu Anh, Anh Tử, thật sự là ngươi sao? Anh Tử? Ngươi chưa chết? Ngươi thật sự chưa chết?”
Lưu Anh tiến lên nắm chặt lấy tay Tây Nhã, rưng rưng nước mắt nhẹ gật đầu với nàng ta.
“Được nương nương nhớ mong là phúc phận của Lưu Anh, Lưu Anh rất tốt, không chết, sống rất tốt. Người xem, không phải nô tỳ đã tới rồi ư?”
“Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ, đáng thương bốn người các ngươi, vốn ta cho là chỉ có Như Yến may mắn sống sót, không ngờ rằng cả ngươi cũng còn sống. Tin rằng Vân Ca trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui. Tốt, thật tốt!”
Dưới sự kích động, nước mắt của Tây Nhã căn bản không kìm được. Lưu Anh an ủi một phen mới khiến nàng ấy ngừng khóc, đến khi nàng ấy ý thức được sự tồn tại của Thượng Quan Tình Hi liền kéo hai người đi tới trước bàn ngồi xuống.
“Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngươi lại đến cùng Thượng Quan cô nương? Hai người quen nhau ư?”
Lúc Tây Nhã sụp đổ khóc rống, Thượng Quan Tình Hi và Lưu Anh đã tiến hành câu thông bằng ánh mắt. Bây giờ nàng ấy vừa hỏi vậy, Lưu Anh liền mỉm cười nhìn về phía nàng ấy.
“Nương nương, không chỉ nô tỳ quen, người cũng quen. Có lẽ bây giờ người vẫn chưa nhận ra, nhưng tin nô tỳ đi, chẳng bao lâu người sẽ biết.”
Tây Nhã khẽ nhíu mày: “Hai người đang chơi trò bí hiểm gì vậy? Ta quen? Rõ ràng ta không quen mà!”
Lưu Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, nương nương, người quen. Người và mẫu thân nàng là bạn thân khuê phòng, bạn rất thân, tỷ muội độc nhất vô nhị trên đời. Người nói xem, người có quen nàng hay không?”
Tây Nhã ngây người trong nháy mắt, cổ cứng ngắc xoay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Tình Hi.
Sau khi quan sát cẩn thận một phen, mượn ánh nến mờ ảo, nàng ấy tìm được một vài đường nét quen thuộc trên mặt Thượng Quan Tình Hi, không khỏi hít vào một hơi.
“Điều, điều này sao có thể? Sao có thể?”
Tây Nhã nàng ấy sống đến bây giờ cũng chỉ có một tỷ muội tốt, mà tỷ muội tốt đó cố tình sinh con trai, hơn nữa đứa con trai này hiện tại cũng đã chết. Nhưng bây giờ một Lưu Anh lại xuất hiện nói cho nàng ấy biết, tỷ muội tốt của nàng ấy còn có một đứa con gái. Sao có thể như vậy được? Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Vì vậy, Tây Nhã thậm chí nhìn Lưu Anh với ánh mắt hoài nghi.
“Không, ngươi không phải Lưu Anh, ngươi là ai? Các ngươi là ai? Là ai phái các ngươi tới? Cừu Trinh đúng không? Nhất định là nàng ta, đúng không?”
Lưu Anh thấy Tây Nhã càng lúc càng kích động, thậm chí có khả năng bùng nổ bất kỳ lúc nào thì lập tức tiến lên nắm chặt tay Tây Nhã.
“Nương nương, người bình tĩnh một chút. Chẳng lẽ người quên năm đó lúc chủ tử nô tỳ chết đang có thai ư, hơn nữa đã tám tháng rồi. Kỳ thật sự thật không phải một xác hai mạng như người thấy, mà là nương nương vẫn luôn chờ nô tỳ, chờ nô tỳ đến. Hoàng thượng tưởng nương nương đã chết, nhưng nương nương là đại phu, lại biết mình đang có thai, làm sao có thể một dao đâm chết con mình chứ? Cho dù nương nương có tàn nhẫn hơn nữa cũng không thể khiến hài tử đã thành hình, hơn nữa qua thêm hai tháng sẽ chào đời chết theo nàng được! Nàng cố gắng giữ hơi thở cuối cùng, toàn lực bảo vệ đứa bé này. Lúc nô tỳ đến, máu của chủ tử đã chảy khô, nhưng nàng tập trung hết sức mạnh cả người lên người tiểu công chúa. Vì vậy, tiểu công chúa còn sống, nàng còn sống.”
Không phải một xác hai mạng? Hài tử của Đỗ Vân Ca còn sống?
Nước mắt của Tây Nhã càng chảy dữ dội hơn. Tay nàng ấy run rẩy sờ mặt Thượng Quan Tình Hi, cẩn thận mà nghiêm túc.
“Con là con gái của Ca Nhi ư? Đây là sự thật sao? Đây là sự thật sao?”
Nàng ấy cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ gương mặt của Thượng Quan Tình Hi. Nhưng càng nhìn nước mắt chảy càng nhanh, thậm chí cuối cùng, nàng ấy chợt đẩy nàng ta ra.
“Không, không thể có chuyện đó được. Các ngươi đang gạt ta, gạt ta. Máu của nàng đã chảy khô rồi, làm sao hài tử còn sống được? Không thể nào, gương mặt này của ngươi chỉ tương tự hai ba phần, ngươi không phải, ngươi tuyệt đối không phải. Các ngươi hợp tác với nhau lừa ta đúng không? Nói đi, mục đích của các ngươi là gì? Là gì?”
Lưu Anh sửng sốt trước tiếng kêu khóc của nàng ấy. Trước khi người khác tiến vào, Thượng Quan Tình Hi chậm rãi lấy một mảnh ngọc bội từ trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt vào tay Tây Nhã.
“Nương nương, đây là ngọc bội mẫu thân thần nữ đeo trên người, chắc hẳn người cũng biết. Gương mặt này của thần nữ không phải không giống, mà là vì quá giống nên đã giở thủ đoạn. Còn mấy tháng nữa mới có thể khôi phục khuôn mặt ban đầu. Bọn thần nữ không lừa người, nương nương, vô duyên vô cớ sao bọn thần nữ phải lừa người chứ? Nếu nương nương không tin, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Tây Nhã nhìn mảnh ngọc bội trắng quen thuộc trong tay, nhẹ nhàng chạm vào, bên trên rõ ràng có khắc một chữ “Vân”.
Đây là ngọc bội mà mẫu thân nàng ấy tự tay đeo cho Đỗ Vân Ca vào lúc nàng ta mới chào đời.
Có thể nói, đây là đại lễ sinh nhật mẫu thân nàng ấy tặng cho Đỗ Vân Ca, nàng ấy cũng có một cái ngọc bội tương tự. Trên đời chỉ có hai cái, tuyệt đối không xuất hiện cái thứ ba. Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng ta thật sự là con gái của Vân Ca?
Lưu Anh thấy nàng ấy đã tin thêm vài phần, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Nương nương, năm đó khi tiểu thư Thượng Quan phủ ra đời, bẩm sinh đã yếu ớt. Sau khi bọn nô tỳ nhận được tin liền cố ý phái người đưa đứa bé đi, vốn muốn đổi thân phận hai người, không ngờ đứa bé kia không sống quá trăm ngày, vì vậy tiểu thư tự nhiên trở thành đại tiểu thư của Thượng Quan phủ. Mấy năm nay bọn nô tỳ luôn canh giữ bên cạnh tiểu công chúa, bây giờ nàng đã lớn hơn, đã có chủ kiến chủ mình, vì tiến cung mới dùng phương thức như vậy bộc lộc tài năng. Hôm nay nàng gặp người rất kích động, bởi vì người là dì của nàng, dì duy nhất, người nàng thương tiếc. Nàng muốn người sống thật khỏe nên đêm nay mới mạo hiểm tới đây. Nương nương, bọn nô tỳ thật lòng…”
Ôn Tây Nhã nghe đến đó, vài phần hoài nghi vốn có thoáng chốc tan thành mây khói.
“Vân Ca, Tình Hi, Hi Nhi, hài tử ngoan, khổ cho con rồi. Thật xin lỗi, đều là lỗi của dì, đều là lỗi của dì. Dì không nên hiểu lầm các con. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin con tha thứ cho dì, xin con…”
“Dì, đừng nói vậy, Tình Hi hiểu cả, vô cùng hiểu. Người yên tâm, bệnh của người cứ giao cho con, con đảm bảo người sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Còn bệnh của nhị ca ca nữa, nếu như người tin con, con cũng sẽ…”
“Đứa nhỏ ngốc, nhị ca của con không sao, chỉ là hai mẫu tử bọn dì không muốn tranh sủng, chỉ muốn bình an vượt qua nửa đời sau, vì vậy nó mới bất đắc dĩ phải thu liễm mũi nhọn, giấu tài làm đứa nhỏ ngốc. Tuy rằng kẻ ngốc luôn bị bắt nạt, nhưng may mắn thay bọn ta không tạo ra uy hiếp mới có thể bình an lớn lên. Có cơ hội hai huynh muội các con hãy gặp nhau một lần, chỉ tiếc ca ca của con, nó…”
“Dì, qua thì qua rồi, tạm thời chúng ta đừng nhớ đến nữa. Nhiệm vụ chính của người là chữa bệnh thật tốt, chỉ khi bệnh của người khỏi rồi, nhị ca ca mới có thể thật sự yên tâm, mẫu thân con trên trời có linh thiêng cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.”
Tây Nhã vui đến phát khóc: “Được, nghe mọi người hết, nghe mọi người hết. Lưu Anh, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi, ta thay Ca Nhi cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, sao lại có đứa bé này hôm nay?”
“Đó là bổn phận của nô tỳ, nếu năm đó nương nương không cứu giúp, nào có Lưu Anh nô tỳ hôm nay? Mạng của nô tỳ đều là nương nương cho, làm những chuyện này là chuyện đương nhiên…”
Lúc Lưu Anh và Tây Nhã câu được câu không trò chuyện, Thượng Quan Tình Hi đã cẩn thận kiểm tra cho Tây Nhã. Sau khi kiểm tra xong, nàng ta lập tức đau lòng tới rơi nước mắt.
“Nương nương, mấy năm nay cuối cùng người chịu đựng thế nào vậy? Người có chứng tim đập nhanh thì thôi, còn có nồng độ chất béo trong máu cao bất thường, tăng đường huyết, cao huyết áp, thậm chí người còn đi đứng không tiện. Vì quanh năm u buồn nên cả trạng thái tinh thần cũng không ổn. Người mới bao nhiêu tuổi, sao lại có nhiều bệnh biến chứng như vậy? Người biết không? Nếu không điều dưỡng thật tốt, người có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”
Trước sự lo lắng của Thượng Quan Tình Hi, Tây Nhã lại không để bụng lắm khoát tay: “Haiz, không sao, cũng đã quen rồi. Nhưng những chứng bệnh con nói không giống với thái y nói lắm. Nha đầu, mấy danh từ chuyên nghiệp này nghe hình như rất nghiêm trọng. Sao vậy? Dì còn sống được bao nhiêu năm?”
“Phì phì phì, bao nhiêu năm cái gì? Người có con tự mình bắt mạch, sao có thể chỉ sống vài năm được? Người sẽ sống lâu trăm tuổi, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Người yên tâm đi, có Hi Nhi ở đây, tất cả vấn đề đều không phải vấn đề, con nhất định sẽ giúp người ôm được cháu trai, sống lâu trăm tuổi.”
“Ha ha ha, sống lâu trăm tuổi, như vậy không phải là lão yêu bà rồi hả? Không cần không cần, chỉ cần có thể sống thêm mười năm thì dì đã thỏa mãn rồi, thật sự thỏa mãn rồi. Đứa bé ngoan, cảm ơn con, dì cảm ơn con, con khiến dì có dũng khí sống tiếp. Con yên tâm, từ nay về sau, mọi chuyện dì đều nghe theo con. Con muốn dì làm thế nào dì sẽ làm thế đó được chưa?”
Thượng Quan Tình Hi rưng rưng nước mắt gật đầu, nhưng trong lòng lại vì một câu nói vô tình của Tây Nhã mà căng thẳng: “Dì nói, chân đoán bệnh của con khác với những thái y kia sao?”
Ánh mắt Tây Nhã lóe lên, sao có thể không hiểu ý của Thượng Quan Tình Hi, lập tức không để bụng lắm lắc đầu.
“Không sao, dù sao tình huống cơ thể ta thế nào, ta tự biết, có thể sống thêm một ngày đã là được lợi, về phần những người kia…”
“Dì, có thể cho con xem thử phương thuốc và bã thuốc người sử dụng hay không?”
Thế này là muốn truy tới ngọn nguồn sao?
Tây Nhã không muốn làm phiền nàng ta, nhưng nàng ta lại không định từ bỏ như vậy: “Dì, lúc trước người sống thế nào, Tình Hi mặc kệ. Nhưng bây giờ nếu con đã tới đây, tất nhiên không thể để người tiếp tục cuộc sống như vậy, chịu đựng đau đớn như vậy nữa. Người tin Tình Hi không? Nếu tin Tình Hi thì hãy hoàn toàn giao cơ thể mình cho con, được không?”
Lưu Anh nghe được ý tứ trong lời nói của nàng ta: “Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn…?”
Thượng Quan Tình Hi gật đầu: “Lần này ta tiến cung vốn cũng không đơn giản. Nếu đã đến sao có thể không thu hoạch gì mà rời khỏi được? Dì yên tâm, ngày mai con sẽ bẩm tấu thái hậu để Tình Hi khám chữa cho người. Người chỉ mới quá ba mươi tuổi đầu, sao có thể ngâm mình trong ấm thuốc sống qua nửa đời được? Cho dù người muốn cũng phải ngẫm lại nhị ca ca có bằng lòng hay không.”
Thượng Quan Tình Hi vừa nói vậy cũng khiến Tây Nhã có chút xấu hổ: “Đứa nhỏ ngốc, ai không muốn sống thật khỏe chứ. Nhưng chữ ‘sống’ dễ chịu như vậy sao?”
Thượng Quan Tình Hi nắm chặt tay Tây Nhã, ánh mắt trong vắt: “Dì, sống tuy khó, nhưng chết có quá nhiều vướng bận. Chẳng lẽ người muốn mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này ư?”
Với Tây Nhã, e rằng không chỉ lo lắng cho nhị hoàng tử.
“Dì, Tình Hi muốn báo thù cho mẫu thân, người có thể giúp Tình Hi được không?”
Tây Nhã bị lời nói vô cùng chấn động của nàng làm cho ngây người lập tức, hồi lâu sau nàng ấy mới yếu ớt thở ra một ngụm trọc khí.
“Cái chết của mẫu thân con luôn là nấc thang không thể nào vượt qua trong lòng dì. Mấy năm nay, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, dì đều mơ thấy ngày đó. Con nói xem, nếu ngày đó dì đi theo nàng thì tốt biết bao? Như vậy hai mẫu tử bọn dì cũng không cần tiếp tục người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy nữa.”
Nhiều năm như vậy, nàng ấy ngâm mình trong ấm thuốc cả ngày, dù trải qua cuộc sống nửa ẩn cư vẫn có người không muốn buông tha nàng ấy, buông tha con trai nàng ấy. Cuộc sống như vậy, chẳng thà chết đi cho xong.
Nhưng nàng ấy không thể, nàng ấy còn có nhà mẹ đẻ, nàng ấy còn có quốc công phủ, còn có nhi tử. Nàng ấy không thể tùy tiện chết đi như vậy, nếu không ai sẽ bảo vệ con của nàng ấy đây?
Thái hậu cuối cùng sẽ có ngày già đi, dựa vào hoàng thượng còn không bằng dựa vào chính mình để an tâm. Trước kia nàng ấy bị bệnh nên không có dục vọng sống sót, nhưng bây giờ…
Lời nói của Thượng Quan Tình Hi khiến nàng ấy chấn động, đột nhiên có cảm giác mấy năm nay đều sống vô dụng.
“Con à, con muốn làm gì?”
Lát sau, nàng ấy cúi đầu nắm thật chặt tay Thượng Quan Tình Hi.
Khóe môi nàng ta hơi cong, áp bàn tay của nàng ấy lên gò má hơi lạnh của mình: “Nương nương, người không cần làm gì cả, người chỉ cần giữ lại mạng sống này, vui vẻ chờ đợi là được.”
Nàng ta muốn để Tây Nhã nhìn, trơ mắt nhìn, nàng ta kết liễu mạng sống của Vệ Du Sâm thế nào.
“Hi Nhi, con tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ. Người đó chung quy vẫn là phụ thân của con. Huống chi hắn ta còn là vua một nước, làm sao dễ dàng…”
Thượng Quan Tình Hi cười khinh: “Nếu đổi thân phận khác tự nhiên khó càng thêm khó. Nhưng nương nương, người quên Tình Hi còn có một thân phận khác sao? Con là con gái của hắn ta, ha ha, có lẽ bây giờ không nhìn ra, song sớm muộn cũng có một ngày con sẽ khiến hắn ta chỉ nhìn con một cái cũng không thể nào quên. Đến lúc đó, ha ha…”
Nàng ta muốn làm gì còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Quan trọng nhất là, sở dĩ nàng ta chọn ra vào hoàng cung, điểm quan trọng nhất chính là, nàng ta muốn khiến cho kẻ đa nghi này cảnh giác. Nàng ta muốn để hắn ta gặp mình, đồng thời thành công khiến hắn ta cảm thấy hứng thú. Hắn ta càng thấy hứng thú với nàng ta, nàng ta càng muốn cho hắn ta té đau.
Vệ Du Sâm, mười hai năm trước ngươi có từng ngờ tới một ngày của mười hai năm sau, có người hận không thể gặm thịt ngươi, uống máu ngươi mới có thể sống sót không?
“Hi Nhi…” Tây Nhã thấy rõ sự dao động dữ tợn trên mặt Thượng Quan Tình Hi, nàng ấy cố gắng ổn định suy nghĩ của mình, nhưng lời đến khóe miệng làm sao cũng không nói ra được.
Bởi vì nàng ấy phát hiện, nàng ấy không có lý do gì để khuyên, nàng ấy nên khuyên cái gì đây?
Tất cả hành động của Vệ Du Sâm còn chỗ nào đáng để nàng ấy xin tha cho hắn ta chứ?
Hiển nhiên Thượng Quan Tình Hi hiểu vị trí hiện tại của Tây Nhã, nàng ấy không thể so với nàng ta, nàng ta đơn độc không có ràng buộc, nhưng Tây Nhã thì khác, nàng ấy còn có con trai, còn có nhà mẹ đẻ, bất cẩn một cái có thể rơi vào kết cục giống Đỗ gia. Đó không phải mục đích sau cùng của nàng ta, vì vậy bất kể thế nào nàng ta cũng không thể liên lụy tới nàng ấy.
“Nương nương, sắc trời không còn sớm, người nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tình Hi phải đi trước, ngày mai con sẽ nói rõ tất cả với thái hậu nương nương. Đến lúc đó hy vọng người có thể phối hợp với con, đừng lịch sự từ chối, tu dưỡng thật tốt, sớm ngày khỏe mạnh trở lại được chứ?”
Tây Nhã rưng rưng gật đầu: “Cảm, cảm ơn con .NHưng con vẫn đừng nên mở miệng. Con mới đến, sao có thể vì dì mà khiến những người khác chú ý? Chuyện này dì sẽ đi nói, hiểu chưa?”
Thượng Quan Tình Hi suy nghĩ một lát, nghe lời gật đầu: “Như vậy cũng tốt, vậy làm phiền dì.”
“Đứa nhỏ ngốc này, mau trở về đi!”
Tây Nhã lau nước mắt trên mặt, giục Thượng Quan Tình Hi rời khỏi. Lúc hai người định mở cửa, đột nhiên Tây Nhã nghĩ đến gì đó, giữ lấy tay nàng ta.
“Vậy, vậy Ngọc mỹ nhân kia, có quan hệ gì với con không?”
Thượng Quan Tình Hi hơi sững sờ, sau đó chợt bật cười: “Dì đúng là vẫn tinh tế tỉ mỉ. Trước kia có lẽ có một chút quan hệ, nhưng từ khi nàng ta mang thai, mọi chuyện đã không nằm trong tầm kiểm soát của con nữa, vì vậy nàng ta đã bị vứt bỏ.”
Dường như Tây Nhã không hề bất ngờ về kết quả này, mà lời nói không chút giấu giếm của Thượng Quan Tình Hi khiến trong lòng nàng ấy rất ấm áp.
“Bé ngoan, dì biết rồi, con làm rất đúng. Sau này mọi chuyện phải cẩn thận.”
Thượng Quan Tình Hi gật đầu, cùng Lưu Anh quay người nhảy lên, biến mất trong đêm tối.
Tây Nhã trở về phòng nhưng không buồn ngủ, trong đầu toàn quanh quẩn từng ly từng tí trong mười hai năm nay.
Trong miệng nàng ấy không ngừng nỉ non: “Tình Hi, Vân Ca…”
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, quả nhiên Tây Nhã xuất hiện ở Ninh Thánh cung, thậm chí trước mặt chúng phi tần mà nôn ra máu.
Lúc Thượng Quan Tình Hi được gọi vào bắt mạch cho Tây Nhã còn không nhịn được bị thủ đoạn tàn nhẫn của người dì này làm cho hoảng sợ.
Nàng ta đã ngờ tới nàng ấy sẽ dùng chút thủ đoạn, theo lẽ thường mà giữ nàng ta lại bên cạnh, không ngờ rằng nàng ấy lại ác với mình như vậy, cứng rắn ép mình thổ huyết!
Đến cùng cũng là chất nữ nhà mẹ đẻ của mình, Ôn thái hậu vừa thấy Tây Nhã như vậy lập tức gọi thái y phụ trách trị liệu cho Hi phi vào hỏi.
Hi phi lê cơ thể bệnh tật vẫn không quên xin tha cho thái y: “Thái hậu nương nương, chuyện này không thể trách thái y, thái y hắn, hắn đã cố gắng hết sức. Khụ khụ khụ, thiếp thân, thiếp thân đây là bệnh cũ, chỉ sợ, chỉ sợ trị, trị không hết…”
Ôn thái hậu nhìn bộ dạng bệnh nguy kịch của Ôn Tây Nhã, chỉ cảm thấy ngực bức bối một trận, đột nhiên thở không ra hơi, Như Yến sợ tới mức vội vàng gọi nàng ta: “Tình Hi cô nương, mau, mau xem cho thái hậu, mau!”
Tình Hi tiến cung vốn là để xem bệnh cho nương nương các cung, thời điểm như vậy tất nhiên cần nàng ta ở đây. Mà Như Yến trong tình huống nguy cấp này cũng theo bản năng gọi người duy nhất học y. Trên điểm này, người ngoài không nhìn ra sơ hở gì.
Thượng Quan Tình Hi vững vàng đâm xuống mấy châm, lúc này Ôn thái hậu mới bình thường lại. Bà nhìn Tây Nhã, không khỏi rơi nước mắt. Nàng ta tìm được cơ hội lập tức quỳ xuống trước mặt Ôn thái hậu, tự đề cử mình.
“Nếu thái hậu nương nương tin Tình Hi, không ngại để thần nữ xem bệnh cho Hi phi nương nương thử xem?”
Ôn thái hậu ngơ ngác quay sang, lúc ánh mắt bà tập trung vào người Tình Hi mới muộn màng nhớ ra.
“Tiểu nha đầu ngươi không phải tập trung vào bệnh phụ khoa đột nhiên phát tác sao? Sao vậy? Bệnh của Tây Nhã cũng là bệnh phụ khoa à?”
Tuy rằng không phải nhưng nàng ta cũng có thể biến thành phải. Nếu không, người này tất nhiên sẽ không được giao cho nàng ta.
Thượng Quan Tình Hi quỳ xuống, không kiêu ngạo không tự ti ngước mắt nhìn thẳng vào thái hậu.
“Bẩm thái hậu nương nương, đúng là vậy. Vừa rồi thần nữ bắt mạch, phát hiện quả thật Hi phi nương nương…”
Thế nhưng không đợi nàng ta nói xong đã có người đưa ra nghi vấn.
“Tiểu nha đầu, lời này của ngươi đúng là buồn cười, ai không biết Hi phi tỷ tỷ có bệnh cũ chứ? Sao ngươi vừa nói đã biến thành bệnh phụ khoa nguy cấp rồi? Ha ha, nếu như vậy, thái y trong cung đã biến thành cái gì?”
Chương 316: Trở lại Bất Dạ thành
“Đúng vậy, chứng bệnh này của Hi phi nương nương quả thực đã nhiều năm rồi, thái y nói là… tim đập nhanh gì đó? Sao đến chỗ nha đầu này lại biến thành bệnh phụ khoa nguy cấp chứ? Nếu là bệnh nguy cấp chẳng phải đã sớm phát bệnh rồi hả, cần gì phải chờ tới bây giờ? Theo thần thiếp thấy, vẫn nên tìm thêm mấy vị thái y tới xem thử cho thỏa đáng. Bây giờ người nào đó có chút danh tiếng thì không để ý gì nữa, chỉ muốn làm lớn chuyện, bệnh này sao có thể nói linh tinh được?”
Liên quan tới cơ thể của Hi phi, cả thái hậu cũng có chút do dự. Lúc bà đang định mở miệng truyền thái y, đột nhiên Hi phi lại đứng dậy bước tới bên cạnh bà, sau khi nhỏ giọng thì thầm mấy câu thì có chút xấu hổ cúi đầu.
“Đều là thiếp thân cân nhắc không chu toàn, khiến mẫu hậu lo lắng. Vốn thiếp thân nghĩ rằng không phải vấn đề gì lớn, có thể không tìm thái y thì không tìm thái y, nào ngờ mấy ngày nay bụng dưới càng ngày càng đau đớn, còn thường xuyên đau ngực. Không ngờ rằng hôm nay vậy mà nôn ra máu, mẫu hậu, là lỗi của thiếp thân, khiến người lo lắng rồi.”
Thái hậu nghe xong, còn có chuyện này sao? Bà vội vàng nhìn về phía Thượng Quan Tình Hi: “Tình Hi, cuối cùng Hi phi mắc bệnh gì? Sao lại nghiêm trọng như vây?”
“Bẩm thái hậu nương nương, bệnh phụ khoa chia làm rất nhiều loại tình huống, thần nữ cần phải kiểm tra cẩn thận mới có thể trả lời người…”
Thượng Quan Tình Hi còn chưa dứt lời, giọng nói của Cừu Trinh lại vang lên: “Phì, nói nghe đường hoàng lắm. Theo bổn cung thấy, ngươi căn bản không biết tự bào chữa thế nào nên mới ở đây thừa nước đục thả câu.”
Vốn Thượng Quan Tình Hi không định tính toán với Cừu Trinh sớm như vậy, cố tình có người rảnh rỗi thì ngứa da. Nếu đã vậy, nàng ta còn cố chịu đựng làm gì?
“Nghe có vẻ Trân phi nương nương còn hiểu bệnh tình của Hi phi nương nương hơn đại phu nữa!”
Một câu nghe như tùy ý của Thượng Quan Tình Hi lại khiến chủ điện của Ninh Thánh cung thoáng cái yên tĩnh lại.
Lần này không chỉ thái hậu, thậm chí cả Hi phi từ trước đến nay không thèm để ý tới điều gì cũng không nhịn được nhìn Cừu Trinh.
Sắc mặt Cừu Trinh thay đổi, bàn tay như bạch ngọc đeo hộ giáp “Bộp” một phát đập lên bàn, dùng sức rất mạnh, cả trà bánh trên bàn cũng run rẩy theo.
“To gan, con gái của một quan lại nho nhỏ lại không có lễ nghi như vậy, Thượng Quan Hạo dạy quy củ cho ngươi như thế hả? Lời ngươi vừa nói rốt cuộc có ý gì?”
Thượng Quan Tình Hi hiển nhiên bị tiếng quát khẽ của Cừu Trinh dọa, sắc mặt nàng ta trắng bệch, cơ thể run rẩy quỳ đó, không dám thở mạnh.
“Bổn cung đang hỏi ngươi đó, câm rồi hả? Hả? Ngẩng đầu lên, nhìn bổn cung, nói, lời ngươi vừa nói rốt cuộc có ý gì?”
Cơ thể Thượng Quan Tình Hi run lẩy bẩy, bị Cừu Trinh ép như vậy, nàng ta run run trả lời: “Bẩm Trân phi nương nương, thần nữ, thần nữ chỉ nói, nói nương nương quan tâm Hi phi nương nương hơn tất cả mọi người. Những, những lời này có, có vấn đề sao?”
Mọi người: …
Nào chỉ là có vấn đề, đây quả thật là vấn đề lớn được không?
Nói năng và hành động trong hậu cung này, nào có trắng trợn như vậy?
Ngoài mặt ngươi nói Trân phi quan tâm Hi phi, nhưng rõ ràng có ẩn ý khác. Nếu không tại sao người khác đều hiểu được ý ngươi, chỉ có ngươi là nói mình không có ý gì khác chứ?
Nhưng những lời này của Thượng Quan Tình Hi vốn là để đào hố cho Trân phi, cho dù người khác biết nàng ta cố ý cũng hết cách, thậm chí lúc nàng ta mặt mày vô tội hỏi ra câu này, cả Trân phi cũng chỉ có thể tức giận.
“Ngươi, ngươi đồ láo xược, cả bổn cung mà ngươi cũng dám…”
Nhưng không đợi nàng ta uy hiếp, Hi phi từ trước đến này đều đứng ngoài mọi chuyện lại lên tiếng.
“Trân phi muội muội cần gì phải tức giận như vậy? Lời nói của một đứa bé, hà tất suy nghĩ phức tạp thế? Nhìn muội dọa hài tử thế nào kìa?”
Nói xong, Hi phi liền mang vẻ mặt đau lòng đi tới bên cạnh Thượng Quan Tình Hi, tự mình đỡ nàng ta dậy, đồng thời dịu dàng an ủi trước mặt mọi người.
“Hi Nhi ngoan, nghe lời, đừng sợ. Trân phi nương nương của ngươi chỉ căng thẳng quá nên mới không nhịn được nổi giận. Nàng ấy mà, hơi nóng nảy, kỳ thật tính tình rất tốt, ngươi đừng hồi hộp. Bổn cung tin ngươi, nếu ngươi có thể khám cho bổn cung, vậy sau này hãy tới xem bệnh cho bổn cung đi. Chữa khỏi bổn cung sẽ thưởng thật nhiều, không chữa khỏi cũng không sao, dù gì cơ thể này của bổn cung đã sớm nát bét rồi, lần này ngươi cứ còn nước còn tát đi!”
Lời nói của Hi phi nghe như không để ý, lại rước lấy nước mắt của vô số người. Đặc biệt là những phi tử từ trước đến nay không oán không thù với nàng ấy, còn có những phi tần từng được nàng ấy hướng Phật, cả đám đều đỏ mắt. Ngay cả Ôn thái hậu cũng vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng bị Như Yến kéo lại.
“Thái hậu nương nương, Hi phi nương nương biết rõ bản thân đang làm gì, tốt hơn hết người cứ thuận theo nàng ấy đi ạ.”
Nói thì nói vậy, nhưng Ôn thái hậu biết ý thật của Như Yến là chuyện đã đến nước này thì coi như xong, nếu bà lại dính vào, tính chất sẽ thay đổi, càng cho người nào đó cơ hội chất vấn. Chi bằng lựa chọn im lặng, Hi phi không còn là trẻ con, nàng ấy có phán đoán của riêng mình, căn bản không cần bà quan tâm.
Ôn thái hậu nghĩ tới đây liền thở dài nặng nề, nhận trà Như Yến đưa tới, không có tâm trạng gì uống một ngụm.
Lúc những tần phi kia thay nhau mở miệng an ủi Hi phi, Hi phi lại ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào Trân phi từ trước đến nay không được nàng ấy ưa thích.
“Trân muội muội, cơ thể của ta thế nào, ta rõ ràng hơn bất cứ ai, không phiền muội nóng ruột nóng gan. Nếu muội có thời gian vẫn nên quan tâm tam hoàng tử và đại công chúa thì tốt hơn, chỗ bổn cung do bổn cung quyết định, muội muội cảm thấy thế nào?”
Cơ thể Cừu Trinh chấn động, gương mặt diễm lệ thoáng cái trắng bệch. Nàng ta nhìn Hi phi cười dịu dàng hiền thục với mình, chẳng hiểu sao cảm thấy một cơn ớn lạnh từ trên đầu đổ xuống.
Hi phi có ý gì đây? Tại sao lại nhắc đến hai đứa con của nàng ta? Chẳng lẽ nàng ấy đã biết điều gì?
Không, không thể có chuyện đó được, nếu nàng ấy đã biết sao lại chờ tới ngày hôm nay?
Nhưng hôm nay Hi phi làm sao vậy? Tại sao chỉ bày bộ mặt thân thiết như thế với một mình Thượng Quan Tình Hi?
Còn Thượng Quan Tình Hi này nữa, rõ ràng đều là một người, gương mặt giống nhau, tại sao cảm giác lại có vẻ sắc bén hơn hai năm trước rất nhiều?
Bình thường hành xử khiêm tốn không thích thể hiện, sao tự nhiên lại biết y thuật, còn được hoàng thượng triệu kiến trước khi đến Ninh Thánh cung trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ lời đồn lúc trước là thật? Hoàng thượng thật sự coi trọng đại học sĩ phủ? Thật sự muốn lập Thượng Quan Tình Hi này làm quốc mẫu?
Không, khoan nói Thượng Quan Tình Hi này là một con ma ốm bệnh tật liên miên, bây giờ tài nữ không chịu làm lại đi làm y nữ. Đường đường quốc mẫu của nước Tư U, sao có thể xuất thân y nữ được?
…
Lúc mặt mày Trân phi hết xanh lại đỏ, biến hóa thất thường, Thượng Quan Tình Hi và Tây Nhã trao đổi một vẻ mặt chỉ có đối phương mới hiểu,
Đặc biệt là Tây Nhã thấy Trân phi cả buổi không nói lời nào liền cố ý buồn bã buông mắt: “Sao vậy? Muội muội không vui à?”
Cừu Trinh bất chợt bị Mộ Hàm đẩy một cái, lúc này mới hoàn hồn lại. Nàng ta phát hiện những vẻ mặt phức tạp khó phân rõ xung quanh mình, lập tức ngồi thẳng dậy, cầm khăn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nụ cười gượng gạo uể oải.
“Hi phi tỷ tỷ nói gì vậy, sao muội muội lại giận tỷ chứ? Tỷ tỷ nói đúng, đó là chuyện của tỷ tỷ, muội muội không nên đi quá giới hạn quản nhiều. Tỷ tỷ yên tâm, sau này muội muội sẽ chú ý hơn, tuyệt đối không gây thêm rắc rối cho tỷ tỷ.”
Hi phi nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng ta, cũng không đáp lại, xem như không hiểu, lạnh nhạt nhìn nàng ta.
“Muội hiểu được là tốt nhất.” Dứt lời, nàng ấy tỏ vẻ không muốn chờ lâu, dưới sự dìu dắt của cung nữ, hành lễ quỳ an với thái hậu: “Mẫu hậu, thân thể thiếp thân không khỏe, xin đi trước một bước.”
Ôn thái hậu thấy thế lập tức phất tay: “Mau đi đi. Phải rồi, Tình Hi, ngươi cũng đi cùng, giúp ai gia khám chữa cho Hi phi thật tốt. Còn Như Yến nữa, ngươi cũng qua đó đi, có chuyện gì nhớ báo cho ai gia biết.”
“Vâng, nô tỳ nhớ rồi ạ.”
Sau khi nhóm người của Hi phi đi, thái hậu lập tức cho gọi thái y chuyên khám bệnh của Hi phi vào.
Bà liên tục hỏi mấy vấn đề, thấy thái y đều trả lời ấp úng, rõ ràng hỏi gì cũng không biết.
Lông mày của thái hậu lập tức nhíu lại: “Ngươi thân là thái y chủ trị của Hi phi nương nương, vậy mà cái gì cũng không biết, ai gia còn cần ngươi làm gì nữa? Còn không mau cút đi cho ai gia? Bên phía Hi phi không cần ngươi quan tâm nữa!”
Sau khi thái hậu xử lý Trương thái y xong thì không còn tâm trạng, phất tay cho tất cả mọi người đều quỳ an.
Sau khí thái hậu rời khỏi, ba không biết có một ánh mắt âm thầm trong nháy mắt nhìn bà chằm chằm, vẻ mặt ăn thịt người, hận không thể ăn tươi nuốt sống bà.
Người này không phải ai khác, chính là Cừu Trinh.
Nàng ta không ngờ rằng có người mới chỉ tiến cung một buổi tối đã có bản lĩnh một cước đá văng quân cờ nàng ta chôn nhiều năm.
Nha đầu hoang dã tên Thượng Quan Tình Hi này, cuối cùng là Cừu Trinh đã đánh giá thấp nàng ta!
***
Lúc người trong hậu cung đều có suy nghĩ của mình, trong hồ U Nguyệt, Vệ Giới đang sắp xếp đâu vào đấy, mà đối tượng sắp xếp lại là Thượng Quan phủ khiến Thanh Thần cảm thấy không tưởng tượng nổi.
“Thất ca, huynh có ý gì vậy? Đang yên đang lành sao lại rút hết người trong Thượng Quan phủ ra ngoài? Còn nữa, huynh đã chuẩn bị xong thế thân cho Thượng Quan Hạo, Thượng Quan phu nhân, thậm chí là hai thiếu gia của Thượng Quan gia từ bao giờ thế? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”
Vệ Giới không nóng không lạnh nhấc mi mắt: “Ngươi thành mật thám từ khi nào đấy?”
“Ta, ta, ta nghĩ nát óc cũng không hiểu, huynh thân thiết với Thượng Quan phủ như vậy từ bao giờ!”
“Nghĩ mãi không hiểu thì đừng nghĩ nữa, người không phải do bổn vương sắp xếp, ngươi chỉ cần đảm bảo thay những người này vào, sau đó theo kế hoạch đưa người tới nơi an toàn là được. Những chuyện khác chúng ta không cần quan tâm.”
“Thế nhưng…” Thanh Thần còn muốn nói gì nữa đã bị một ánh mắt của Vệ Giới cản lại: “Được, ta không hỏi, ta không hỏi được chưa?”
Thật là, biết rõ hắn ta có tính tò mò rất nặng còn kêu hắn đi làm chuyện này, như thế không phải cho mèo nhìn cá sao?
Thất ca huynh ấy nhất định là cố ý.
Hu hu hu, áo bông nhỏ tri kỷ đã nói đâu?
Hoàn toàn không thương hắn!
Sau khi Thanh Thần rời khỏi, Vệ Giới một tay đỡ trán, có vẻ hơi mệt mỏi dựa ra sau ghế.
Người, thật sự vẫn phải đi đến bước đó sao?
Cũng được, nếu người đã muốn điên, vậy ta sẽ điên cùng người.
Tóm lại bất quá chỉ là cá chết lưới rách, cùng lắm thì làm lại từ đầu, dù sao đời này hắn vốn đã sống đủ rồi.
Mười tám năm qua hắn trả giá cho nước Tư U coi như đã báo đáp ơn sinh dưỡng của Vệ Du Sâm kiếp trước.
***
Sau khi Linh Diên rời kinh nhanh chóng phát hiện có một nhóm người âm thầm đi theo mình, hơn nữa thân thủ của những người này rất xuất sắc, không cần nghĩ cũng biết đây là người của Vệ Giới.
Khó khăn lắm nàng mới rời phủ một làn, nàng không muốn sống dưới ánh mắt những người này. Lúc Linh Diên đi ngang qua họp chợ của một thôn trấn, nàng lợi dụng thuật hóa trang thần kỳ của mình, thành công trốn thoát.
Vào buổi tối, nàng liền lợi dụng Bạch Tra thay thế xe ngựa bay đến Bất Dạ thành. Đã có Bạch Tra, lộ trình vốn khoảng một tháng, kết quả ba ngày hai đêm đã đến nơi.
Lần trước Linh Diên đến Bất Dạ thành một chuyến đã để lại ấn tượng sâu sắc cho người của Bất Dạ thành.
Đặc biệt Công Tử Diễn từng dặn dò, Linh Diên là ân nhân cứu mạng của hắn, sau này địa vị của nàng ở Bất Dạ thành cũng tương đương với hắn. Cộng thêm trong tay Linh Diên có Mặc Ngọc lệnh, càng có quyền lực tuyệt đối không thể nào so sánh ở Bất Dạ thành. Bên này nàng vừa tới, bên kia tổng quản của Bất Dạ thành đã tự mình ra đón.
Linh Diên không lề mề, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
Tổng quản nghe nói nói là vì số thuốc của công tử nhà bọn họ, lập tức không nói hai lời, đưa nàng tới căn phòng Công Tử Diễn từng dẫn nàng tới.
Linh Diên dùng khoảng hai canh giờ mới chọn ra được số thuốc và dụng cụ y tế mà nàng phải dùng sau này.
Quản gia nhìn đống dược phẩm gần như chất đầy một căn phòng nhỏ, khuôn mặt không ngừng run rẩy. Ông ta còn tưởng rằng Linh Diên chỉ cần mấy hộp, hoặc là mấy hòm, hoàn toàn không ngờ rằng lại gần một căn phòng nhỏ. Có phải cô nương này quá đen tối rồi không?
Được rồi, nàng vốn đã đen, không ngờ rằng cả trái tim cũng đen.
Linh Diên nhìn vẻ mặt xót của của ông ta, không khỏi cười hỏi: “Lão bá, có phải ông đau lòng hay không?”
“Hả? Sao lão nô dám, không dám không dám. Cô nường dùng thuốc để cứu người, chỉ cần là cứu người, công tử nhà bọn ta đều dốc hết sức giúp đỡ, tuyệt không hai lời.”
Nguy cơ của Bất Dạ thành là do người ta hóa giải, số thuốc này chất đống ở đây cũng không ai biết dùng, chi bằng để lại cho người cần. Đó là lời Công Tử Diễn từng nói, trên dưới Bất Dạ thành bọn họ với Công Tử Diễn từ trước đến nay đều nói gì nghe nấy. Thế nên cái gọi là đau lòng cũng chỉ ngoài mặt, trong lòng thật ra không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Trong tay cô nương này có lệnh bài Công Tử Diễn cho, cho dù hôm nay dâng toàn quyền Bất Dạ thành, bọn họ cũng tuyệt đối không hai lời.
Linh Diên không ngờ rằng lão bá này lại nói như vậy, nàng lập tức cảm động vô cùng: “Ông yên tâm, ta sẽ không dùng số thuốc này để hại người. Số thuốc này ta cũng không lấy không, sau này nhất định sẽ trả ơn cho công tử nhà ông. Được rồi, ta đi trước đây, về phần danh sách thì giao cho các ngươi thu xếp!”
“Linh cô nương không nghỉ ngơi một chút sao? Gấp rút lên đường như vậy, dù gì cũng phải ở lại nghỉ ngơi một đêm chứ?”
Linh Diên xua tay: “Không được, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở lại được. Lão bá, chừng nào công tử nhà ông xuất quan nhớ kêu hắn gửi thư cho ta, ta có việc muốn tìm hắn.”
“Xin cô nương yên tâm, nhất định lão nô sẽ chuyển lời thay người.”
Linh Diên cất dược phẩm và dụng cụ y tế vào không gian chữa bệnh của mình rồi rời khỏi.
Đến khi nàng ra khỏi phạm vi Bất Dạ thành mới ngồi lên Bạch Tra rời khỏi, lần này phương hướng của nàng rõ ràng là nước Mị.
Từ khi nàng đế nước Tư U, trên cơ bản đã đoạn tuyệt quan hệ với nước Mị. Chẳng những chỗ Ly Hồng Đào, thậm chí Linh gia trang và Phượng Trì sơn trang cũng thế. Lần này vừa khéo nhân cơ hội này hoàn thành tất cả chuyện nên làm.
Linh Diên về Linh gia trang trước, trang vệ giữ cửa nhìn thấy nhị tiểu thư đột ngột xuất hiện còn tưởng là mình hoa mắt, nhẹ dụi mắt vài cái mới nhận ra nhị tiểu thư thật sự đã trở về. Cả đám lập tức kích động, vừa báo tin cho Linh gia trang, vừa rướn cổ lên nhìn. Nhưng nhìn hồi lâu trừ nhị tiểu thư của bọn họ ra thì không còn bóng người nào. Những hán tử này lập tức nóng nảy.
Nguy rồi, không phải nhị tiểu thư bị bỏ rồi chứ? Nếu không sao không phải lễ tết gì mà nàng lại một mình trở về?
Từ lúc nhị tiểu thư gả tới nước Tư U cả cửa cũng không trở lại, sao bây giờ lại đột nhiên trở về?
Linh Diên còn đang thấy lạ cả đám bọn họ buồn cái gì, đám hán tử này đã quay đầu lại, dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng.
Linh Diên bất giác nhíu mày: “Thế này là sao? Cả đám giống như uống lộn thuốc vậy, không chào đón bổn tiểu thư trở về hả?”
“Không, không phải, sao có thể chứ? Nhị tiểu thư trở về, thuộc hạ mừng còn không kịp, sao lại không chào đón chứ?”
“Vậy cả đám các ngươi sao lại miệng méo mắt lác, trúng gió hay gì?”
Linh Diên khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn bọn họ.
Đám hán tử nhìn nhau, đang định nói chuyện, từ xa đã truyền đến tiếng thét vô cùng kích động của Linh Vận.
“A a a, Diên Nhi, thật sự là muội hả? Ta còn tưởng mấy kẻ này nằm mơ giữa ban ngày, không ngờ rằng muội đã về thật rồi!”
Đám hán tử theo bản năng thở dài một hơi. Thật tốt quá, đại tiểu thư tới thật kịp lúc, nếu bọn họ thật sự nói suy nghĩ của mình ra, nhị tiểu thư nổi giận còn không hạ độc chết bọn họ à?
Linh Diên quay đầu nhìn thấy, chỉ thấy Linh Vận không hề để ý hình tượng xách váy, vẻ mặt hưng phấn chạy về phía nàng. Sau lưng còn có Linh Dực đi theo liên tục hô hào “Muội chậm một chút, chậm một chút, còn chạy được nữa hả”.
Cảnh này không khỏi chọt trúng huyệt cười của Linh Diên, nàng lập tức bước lên từng bậc, chạy về phía Linh Vận cũng đang chạy đến.
Hai tỷ muội ôm nhau thật chặt, không khỏi dò xét lẫn nhau, Linh Vận thấy Linh Diên câu đầu tiên nói là: “Phượng vương kia chăm sóc muội kiểu gì vậy, bây giờ mới qua hai ba tháng, sao muội muội của ta đã gầy đến mức này rồi?”
Linh Diên tức giận trừng nàng: “Tỷ, tỷ không cần nói vậy đâu, ở đây cũng không có ai quở trách tỷ. Ta gầy cái gì chứ? Nếu ta gầy thật, bản thân đã thắp hương bái Phật rồi, thật là!”
Dứt lời, nàng không quên quay đầu nhìn Linh Dực đã thong dong đi tới: “Ca, huynh nói xem, ta gầy đi thật sao?”
Trên mặt Linh Dực lộ rõ ý cười: “Tỷ của muội kích động đến điên rồi, nhất thời không nhìn rõ, ta thấy vẫn như cũ.”
“Ai nha ca, sao huynh lại không thú vị như vậy!”
Linh Vận tức giận liếc hắn ta, tức giận kéo tay Linh Diên: “Nha đầu nhà muội, chỉ biết nói móc ta. Đi thôi, đứng đây để người ta tự nhiên chết giễu à? Sao muội lại về một mình? Kẻ kia nhà muội đâu? Sao cả một nha hoàn hộ vệ cũng không có? Này, không phải muội bị bỏ rồi chứ?”
Linh Diên: “…”
Nè, đây là tỷ ruột hả?
Ặc, được rồi, hình như không phải.
Nhưng lời nàng nói ra cũng quá ngứa đòn rồi thì phải?
Đột nhiên Linh Diên có chút hiểu tại sao trang vệ ở cửa thấy nàng một thân một mình trở về lại có biểu cảm kỳ lạ như vậy. Nàng lập tức có chút cạn lời chỉ mình, nhìn đôi huynh muội kia.
“Ca ca tỷ tỷ, muội tử nhà hai người cứ thế mà bị vứt bỏ hả? Còn nữa, nếu ta thật sự bị bỏ, hai người còn có thể mặt mày trêu chọc như vậy sao? Còn nguyền rủa ta như vậy nữa, hai người không thể trong mong ta tốt hơn một chút hả?”
Linh Dực buồn cười nhìn Linh Diên, tự muội đào hố, muội tự lấp đi.
Linh Vận hừ một tiếng: “Vậy đang yên đang yên lành sao muội lại một người một ngựa trở về?”
“Chẳng lẽ hai người không cảm thấy có một đám người đi theo phía sau rất mất tự nhiên hả? Ta bỏ rơi bọn họ không được à?”
Linh Vận vuốt cằm suy nghĩ một chút, nói tới thì hình như hơi có lý: “Vậy muội đến đây làm gì?”
“Ta về nhà mẹ đẻ không được hả?” Linh Diên đảo mắt khinh thường, thấy Linh Vận và Linh Dực đột nhiên nghiêm túc, chỉ có thể nói: “Ta đến Bất Dạ thành một chuyến, không phải tiện đường ư nên quẹo về nhà mẹ đẻ một chuyến thăm mọi người. Đúng rồi, gia gia, phụ thân và mẫu thân có ở nhà không?”
“Thật không may, bọn họ không có ở nhà.” Linh Dực có chút tiếc nuối nhìn Linh Diên: “Gia gia đang ở Dược Vương cốc, gần đây phụ thân và mẫu thân xuất quỷ nhập thần, không biết đang bận rộn cái gì.”