Mục lục
Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 486: Giữa tỷ muội


Thấy Linh Vận, trong đôi mắt hơi đờ đẫn của Linh Diên nháy mắt đã đầy nước mắt, cho dù Linh Vận kêu nàng đừng khóc, nhưng nước mắt vẫn theo đau khổ phải chịu mấy hôm nay ào ào rơi xuống như hạt ngọc đứt dây.


“Tỷ tỷ.” Linh Diên mới mở miệng, giọng nói khàn khàn thô ráp đã khiến trái tim Linh Vận thoáng cái thắt lại, nàng vội vươn tay nắm chặt tay Linh Diên.


“Muội muội ngoan, đã nói không khóc rồi mà, sao càng nói muội càng khóc dữ hơn vậy? Ngồi xuống đi, tỷ tỷ lau cho muội. Nghe lời taa, không thể khóc nữa, khóc nữa sẽ không đẹp.”


Nói xong, nàng lấy khăn tay từ trong tay áo ra, cẩn thận dịu dàng lau nước mắt cho Linh Diên. Linh Diên cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, cổ họng khô khốc, như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lời đến khóe miệng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.


Linh Vận cũng cảm giác được ý định của nàng, nhẹ nhàng xua tay.


“Muội không cần nói gì hết, ta biết hết, cũng hiểu hết. Yên tâm, tình cảm hơn mười năm của tỷ muội chúng ta sẽ không vì hoàn cảnh mà thay đổi. Ta chỉ cần muội còn sống, ta chỉ cần muội sống hạnh phúc. Diên Nhi, mấy năm nay muội chịu khổ rồi, gia gia, phụ thân mẫu thân, và cả ca ca cũng đều rất lo lắng cho muội. Lúc trước khi ta ở trên không của đảo Thạch Đầu có nhìn thấy muội, nhưng khi đó muội đang đóng vai Phượng Nguyên, ta không biết đó là muội, hai tỷ muội chúng ta cứ thế bỏ qua nhau. Diên Nhi, mấy năm nay muội sống tốt không?”


Linh Diên rưng rưng gật đầu: “Tỷ tỷ yên tâm, ta rất khỏe, tất cả mọi người có khỏe không? Thật xin lỗi, ta không đi gặp mọi người.”


“Nói gì ngốc nghếch thế, bây giờ tình huống của muội thế nào, bọn ta rõ ràng hơn ai hết, đừng khách sáo như vậy. Phải rồi, hôm nay là ngày trọng đại, tuyệt đối không thể làm trễ nãi.”


Dứt lời, Linh Vận nhanh chóng quay đầu nhìn nha hoàn bên cạnh: “Xin lỗi, làm phiền ngươi giúp muội muội trang điểm trước.”


“A, không phiền không phiền, cô nương, mời người đi theo nô tỳ, chúng ta cần phải tắm rửa.”


Nhưng Linh Diên lại nghiêm mặt, không chịu nhúc nhích. Nha hoàn kia nóng nảy, vội vàng nhìn Linh Vận như cầu cứu. Linh Vận nắm tay Linh Diên, dịu dàng nói: “Muội đã chịu khổ nhiều năm như vậy, khổ gì cũng đã chịu hết, nếu lúc này bỏ gánh giữa chừng, muội có biết sẽ có hậu quả gì không? Diên Nhi, ta biết trong lòng muội có trách, cũng có giận, nhưng bây giờ muội đã không còn lựa chọn nữa, đúng không?”


Linh Diên ngẩng đầu, nước mắt vừa ngừng lại không kìm được rơi lã chã, trong giọng nói mang theo tiếng khóc tràn đầy luống cuống và bàng hoàng thuộc về thiếu nữ.


“Tỷ, không phải ta cố ý làm khó mọi người, ta cũng không biết sao mình lại như vậy nữa, nhưng ta thật sự thật sự rất buồn, rất khó chịu. Ngày nào ta cũng ở trong trạng thái bàng hoàng, không thể ngủ yên. Chỉ cần ta nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện lên đủ loại gánh nặng, những trọng trách đó đè ta tới không thở nổi. Ta căn bản không làm được, nhưng bọn họ lại cứng rắn muốn ép ta làm. Chẳng những phải làm, còn phải làm thật tốt. Tỷ, ta thật sự rất khó chịu, thật sự rất khó chịu, hu hu…”


Linh Diên luôn đè nén bản thân cuối cùng cũng không kìm được òa khóc. Nàng mặc kệ tất cả mà trút hết cảm xúc như vậy, cho dù là Công Tử Diễn cũng chưa từng thấy, huống chi là Mặc Hàn Y chỉ mới ở chung một hai tháng.


Cảnh tượng này khiến những người chứng kiến cũng bất giác rơi nước mắt. Các nha hoàn và ma ma thấy Linh Diên khóc đau đớn như vậy, ai ai cũng rất khó chịu. Những người này đều là người được Mặc Ngân và Mặc Uyên lựa chọn cẩn thận, mặc dù đáng tin nhưng tình hình như thế, bất luận thế nào bọn họ cũng không ở lại được nữa, dứt khoát lẳng lặng lui ra ngoài.


Sau khi người không liên quan đi hết, nước mắt của Công Tử Diễn cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống Mặc Hàn Y vừa thấy liền vội vàng bước qua an ủi nàng ấy.


“Ai nha, sao nhỏ khóc, lớn cũng khóc. Nhan Nhi, sao muội cũng khóc vậy?”


“Hàn Y, tỷ nói xem, có phải ta quá không hợp cách rồi không? Trong khoảng thời gian này muội muội áp lực đến thế, ta cũng không quan tâm muội ấy thêm một câu. Tỷ coi bây giờ muội ấy khóc đau lòng như vậy, sao ta lại cảm thấy lòng mình như bị lửa thiêu, vừa đau vừa khổ. Rõ ràng ta mới là tỷ tỷ ruột, nhưng ở chỗ của ta, muội ấy lại chưa bao giờ mở rộng cửa lòng như ngày hôm nay. Tỷ nói xem, có phải vì người làm tỷ tỷ là ta không đủ tư cách hay không?”


Mặc Hàn Y lắc đầu, “Linh Vận tỷ tỷ và muội ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, có lẽ càng thấu hiểu muội ấy hơn chúng ta. Mặc dù muội là tỷ tỷ ruột của muội ấy, nhưng dù sao thời gian hai người ở chung vẫn không nhiều bằng bọn họ, hơn nữa, hơn nữa có một điểm…”


“Điểm gì?”


“Trong mắt muội, muội đã bất giác ngầm chấp nhận thân phận hôm nay, vì vậy muội sẽ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho Mặc gia, cho các ca ca, nhưng Diên Nhi lại không phải thế. Có lẽ muội ấy muốn thổ lộ với muội, nhưng những gì nghe được từ muội lại là muốn hiến dâng cho gia tộc giống như các ca ca, lâu dần, muội cảm thấy muội ấy còn có thể thổ lộ với mọi người ư?”


Lời nhắc nhở của Mặc Hàn Y khiến sắc mặt Công Tử Diễn lập tức trắng bệch, bởi vì sự việc thật sự giống như Mặc Hàn Y nói. Vừa nghĩ tới mình đã làm gì, trái tim Công Tử Diễn như bị lửa bừng bừng đốt cháy, đau đến mức lục phủ ngũ tạng của nàng ấy cũng muốn quấn vào nhau.


“Diên Nhi, Diên Nhi, thật xin lỗi, ta có lỗi với muội…”


Công Tử Diễn đứng bật dậy, muốn đến chỗ phòng tắm của Linh Diên, không ngờ lại bị Linh Vận phản ứng nhanh chóng túm lấy.


“Muội là Công Tử Diễn à? Chào muội, ta là Linh Vận, rất hân hạnh được gặp muội. Thật không ngờ rằng bây giờ chúng ta lại gặp nhau bằng cách này.”


Nói xong, nàng nhẹ nhàng lay tay Công Tử Diễn, cười dịu dàng với nàng ấy: “Ta biết muội rất lo lắng cho muội ấy, nhưng bây giờ cảm xúc của muội ấy hơi bất ổn, mà sau đó hai người phải hoàn thành nghi lễ rất phức tạp, vì vậy ta cảm thấy, có chuyện gì vẫn nên chờ sau buổi lễ hẵng nói cũng không muộn, có đúng không?”


Mặc Hàn Y nghe xong bất giác cong đôi môi đỏ: “Vận Nhi tỷ tỷ nói đúng lắm, Nhan Nhi, muội nên ngồi xuống trước đi.”


Dứt lời, nàng ta bất giác nhìn sang Linh Vận, trong mắt lóe lên kích động lờ mờ: “Xin chào, muội là Mặc Hàn Y, rất hân hạnh được gặp tỷ.”


Mặc Hàn Y?


Vừa nghe thấy cái tên này, cơ thể Linh Vận đột nhiên run lên, ánh mắt lập tức nóng bỏng nhìn sang Mặc Hàn Y.


Lúc nàng thấy rõ dung mạo của nàng ta, hốc mắt bất giác đỏ lên, “Giống, giống quá, thật sự rất giống.”


Mặc Hàn Y chớp mắt mấy cái, tiếng Linh Vận nỉ non cũng không nhỏ, vì vậy nàng nghe thấy rõ, chỉ mới mở miệng nàng đã biết, vị tỷ tỷ trước mắt có lẽ đã biết thân phận của mình rồi.


Khóe môi Mặc Hàn Y khẽ cong, nhẹ nhàng khụy người hành lễ với Linh Vận: “Tỷ tỷ, thay muội gửi lời hỏi thăm tới người nhà. Muội mọi chuyện đều ổn, sau buổi lễ muội sẽ cùng hai muội muội thăm hỏi.”


Giọng Linh Vận nghẹn ngào, bàn tay kéo Mặc Hàn Y hơi thu lực, “Được, được, tỷ chờ, cả nhà đều chờ.”


Bốn mắt nhìn nhau, nỗi niềm khó nói gì đó, dường như đã yên lặng hòa tan dưới tình huống không nói gì.


Đến khi Linh Diên bước ra, biểu cảm trên mặt đã được khống chế ở trạng thái hoàn mỹ. Linh Vận rất vui vì điều này, sau khi cười dịu dàng với nàng thì nhẹ giọng hỏi thăm.


“Sau buổi lễ nếu tiện tỷ tỷ lại đến với muội, bây giờ việc muội cần làm chính là không phụ thời gian và công sức của muội trong khoảng thời gian này. Còn nữa, Mặc gia có rất nhiều người đang quan tâm muội, muội không phải chiến đấu hăng hái một mình, muội còn có bọn ta.”


Đôi mắt đẹp của Linh Diên híp lại, hơi gật đầu với Linh Vận, lạnh lùng mở miệng: “Ta hiểu, tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ không giở tính nữa, tỷ cho bọn họ vào đi, nếu không e rằng bọn họ sắp phát điên rồi.”


Khóe môi Linh Vận cong cong, cười hài lòng: “Rất tốt, muội muội của ta vẫn có tâm trạng nói giỡn, chứng minh nguồn gốc rối rắm của muội đã tan thành mây khói. Nhan Nhi, Y Nhi, hiện tại các muội có thể yên tâm rồi!”


Dứt lời, nàng liền xoay người đi tới cửa, mở cửa ra: “Mọi người vào đi, cô nương nhà các ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng.”


Đám người bên ngoài như kiến bò trên chảo nóng nghe thấy thế như được đại xá, cảm kích nhìn Linh Vận rồi quy củ bước vào.


Lúc bọn họ bắt đầu bận rộn, Linh Vận lặng lẽ gật đầu với Mặc Hàn Y sau đó âm thầm ra ngoài.


Trong sân, người của Mặc Uyên còn đang chờ. Thấy Linh Vận, người nọ không hề nói gì, yên lặng làm tư thế mời, một đường che chở Linh Vận tới hậu viện. Trên đường đi không nhìn thấy Mặc Uyên, vì vậy Linh Vận chỉ có thể nói với thị vệ kia.


“Báo cho chủ tử nhà ngươi biết, trạng thái của hai vị cô nương nhà các ngươi rất tốt, chắc hẳn hôm nay nhất định có thể hoàn thành trọn vẹn toàn bộ quá trình.”


“Đa tạ cô nương giúp đỡ.”


Linh Vận cười khéo léo với hắn ta rồi bước vào hậu viện nơi nữ quyến ở.


Nhìn đám người như thoi đưa trong hoa viên, Linh Vận khiếp sợ, đồng thời cười khổ theo bản năng.


“Diên Nhi, cuối cùng ta cũng biết áp lực của muội đến từ đâu rồi.”


Bây giờ mới thời gian hai ba chung trà đã có nhiều người tới như vậy, đủ để thấy được sự coi trọng của toàn bộ đế quốc đối với Mặc gia, với Thần Nữ tộc. Cứ tiếp tục như thế, chẳng phải Diên Nhi nhà bọn họ phải ở lại chỗ này vĩnh viễn sao?


Diên Nhi, thật hy vọng muội có thể sớm thoát khỏi điểm mấu chốt trong lòng mình, bởi vì, bọn ta không ai có thể giúp muội.


Linh Vận quay lại không khiến người bên cạnh chú ý. Thứ nhất là vì từ trước đến nay nàng khiêm tốn, thứ hai là vì hôm nay Mặc gia tụ tập khách quý, kiều khách càng người này đẹp hơn người kia, khí chất kiểu Linh Vận trong đám đông thoạt nhìn đúng là không thu hút sự chú ý, nhưng đối với Mộ Thiến luôn chú ý tới con gái lại khác.


Con gái đi đâu, bà rõ hơn ai hết, trái tim này từ lúc tiến vào Mặc gia đã luôn căng thẳng, cho dù bà được người của quý phủ bao vây, trong đầu cũng chỉ mãi nghĩ tới con gái. Vì vậy vừa thấy con gái lớn trở về, bà không thèm quan tâm đến xã giao đã đứng bật dậy đi tới chỗ Linh Vận.


Tất nhiên không ai dám nói gì về động tác này của bà. Dù sao quan hệ của Lăng gia và Mặc gia cũng giống như quan hệ của Lận gia, Tuyết gia và Long gia vậy, là thứ nằm ngoài tầm với của bọn họ.


Tứ đại gia tộc luôn nổi bật trong các gia tộc ở đế quốc, là thế gia đại tộc gần với hoàng quyền và linh quyền nhất. Cho dù bọn họ chỉ là nhị phòng của Lăng gia, nhưng vì Lăng lão gia tử tự mình đón về nên không ai dám xem thường nửa phần.


Trong số các thế gia tới đây hôm nay, trừ phu nhân của mấy gia tộc khác, bất cứ một gia tộc nào thuộc bát đại hào môn hay mười sáu dòng họ bên dưới đều không có tư cách ngồi ngang hàng với Mộ Thiến. Vì vậy cho dù Mộ Thiến bị đày tới Tứ Phương nhiều năm như vậy cũng không ai dám láo xược trước mặt bà.


Bên này bà vừa xoay người, mấy phu nhân thế gia ngồi chung với bà cũng lần lượt đứng dậy.


“Vận Nhi, con về rồi. Sao rồi? Không sao chứ?”


Mộ Thiến đi rất nhanh, thấy Linh Vận, vẻ mặt căng thẳng giữ chặt tay nàng, ân cần hỏi han.


Linh Vận hành lễ vãn bối với Mộ Thiến rồi cười đáp: “Nương, con có thể có sao được? Muội muội rất tốt, mẫu thân yên tâm đi.”


Dứt lời, nàng vẫn không quên nháy mắt mấy cái với Mộ Thiến, ghé vào tai bà nói khẽ: “Y Nhi chính miệng nói với con, sau buổi lễ sẽ tới cửa thăm hỏi. Muội ấy còn gọi con là Vận Nhi tỷ tỷ, chắc là đã biết rồi!”


Hốc mắt Mộ Thiến lập tức đỏ lên, giọng nói vì kích động nên có chút không khống chế được cao lên một chút.


“Thật, thật hả? Đứa bé kia, nó, nó nhận con rồi sao?”


Linh Vận liếc đám phu nhân đi tới phía sau, nhẹ gật đầu với Mộ Thiến: “Nương, con gái chưa bao giờ nói dối. Người đó, cất trái tim vào bụng đi. Nhưng hiện tại con cảm thấy có lẽ chúng ta phải giữ vững tinh thần xã giao. Người xem, tới rồi kìa.”


Mộ Thiến không hổ là thiên kim nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, trong nháy mắt xoay người vẻ mặt đã máy móc trở lại, “Xin lỗi, con gái ta rất ít tham gia những yến hội như vậy, vừa nãy rời khỏi một lát, ta vô cùng lo lắng, khiến các vị phu nhân chê cười rồi.”


“Phu nhân khách sáo quá, thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ. Chúng ta ấy mà, từ nhỏ đã là số quan tâm rồi. Ha ha, thì ra đây chính là đại tiểu thư Lăng gia mọi người. Ôi, đúng là xinh đẹp, bao nhiêu tuổi rồi? Có làm mai chưa?”


Mộ Thiến cười nhạt với bọn họ, “Chuyện này phải xem ý của khuê nữ, nhà bọn ta không can thiệp. Nào Vận Nhi, bái kiến các vị phu nhân đi.”


Linh Vận biết mình không tránh được, dứt khoát thoải mái mặc cho bọn họ nhìn, mà trong góc cách đó không xa, tứ phu nhân của Tuyết gia nhẹ giọng hỏi thăm nha hoàn bên cạnh: “Vị cô nương xinh đẹp mặc quần áo màu thiên thanh kia chính là đại tiểu thư Lăng gia à?”


“Bẩm phu nhân, đúng là nàng!”


“Cũng không tệ, giơ tay nhấc chân cũng rất có ý vị hàm súc. Nàng rất phù hợp với cái tên này, ánh mắt tướng công xem như không tệ.”


Nha hoàn mím môi cười, “Phu nhân, không chỉ ánh mắt của lão gia tốt, quan trọng nhất là ánh mắt của thiếu gia nhà chúng ta tốt.”


Tứ phu nhân nghe vậy không biết nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Haiz, cũng không biết tiểu tử kia có phúc khí này hay không.”


“Phu nhân…” Nha hoàn vốn định khuyên giải, tứ phu nhân lại xua tay: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đã thấy người, trong lòng ta cũng yên tâm. Về phần có duyên phận này hay không, vậy phải xem tạo hóa giữa chúng ta nữa.”


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc các gia tộc đang nhân cơ hội này bận rộn xã giao, đột nhiên tháp chuông chính giữa Mặc gia phát ra ba tiếng chuông vang “doong… doong… doong…”


Chương 487: Hộ quốc thần tộc


Trong chớp mắt, toàn bộ Mặc tộc rơi vào yên tĩnh trước nay chưa từng có. Chẳng mấy chốc, giọng nói của quản gia Mặc tộc đã mạnh mẽ vang lên từ phía xa.


“Mời các vị khách quý đi theo thị nữ và gã sai vặt tới vị trí được chỉ định phía trước để quan sát đại điển kế thừa.”


Vừa dứt lời đã có đội ngũ thị nữ và gã sai vặt lần lượt tới sân của khách nam và khách nữ, bọn họ mặc đồ thống nhất, đeo tộc huy của Mặc tộc phục vụ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, cử chỉ khéo léo nói với các khách mời.


“Mời các vị khách quý đi bên này.”


Ai ai cũng biết Mặc tộc lớn đến đáng sợ, vị trí bây giờ của bọn họ chỉ là một trong số những nơi tổ chức yến hội thường ngày mà thôi. Là đại điển kế thừa được mỗi người Mặc tộc coi trọng, việc lựa chọn vị trí không cần phải nói cũng biết là nơi thần bí nhất của Mặc tộc.


Các khách mời không ai có ý định gì, yên lặng âm thầm đi theo thị nữ và gã sai vặt, từng bước từng bước đi về phía nơi mê hoặc nhất của Mặc gia. Mỗi khi tiến thêm một bước đều có cảm giác linh khí dồi dào thêm một phần, điều này khiến đám người tập võ cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ lời truyền lại của tổ tiên là thật?


Nguồn linh khí liên quan tới sự hưng vong của đại lục này thật sự nằm trong cấm địa Mặc tộc sao?


So với khí thế sang trọng của tất cả gia tộc, quy hoạch của Mặc tộc lại khiến người ta có cảm giác đất thiêng sinh hiền tài. Đập vào mắt nhiều nhất chính là thực vật xanh, bất kể hoa cỏ cây cối, hay là dược thảo độc thảo, cần gì cũng có, khiến người ta không thể dời mắt. Nếu không nhờ các đình đài lầu các và núi giả cảnh giả được phân bố ở các nơi, bọn họ đã cho rằng mình tiến vào rừng nguyên thủy.


“Nơi này đẹp thật!”


Linh Vận dạo bước trong môi trường tràn đầy năng lượng và sức sống như vậy, tâm trạng vừa nãy còn đè nén thoáng cái đã được thư giãn.


Mộ Thiến nghe vậy nhẹ giọng nói với nàng: “Không chỉ có thế, nghe nói Mặc gia không chỉ bên ngoài tràn ngập màu xanh biếc, ngay cả trong phòng cùng bày đầy hoa hoa cỏ cỏ, tất cả như dung nạp bản thân vào thiên nhiên vậy. Thế nên con thấy không, khí chất tổng thể của Mặc tộc khác hẳn với đám người chúng ta. So ra, chúng ta giống như bị trần thế làm ô nhiễm, dơ bẩn không chịu nổi, còn bọn họ lại có được khí chất như thần tiên. Đây chính là khác biệt cốt yếu nhất!”


Linh Vận gật đầu, cực kỳ tán thành, “Mỗi ngày đều ở trong môi trường nhiều linh khí như vậy, cơ thể có dơ bẩn hơn nữa cũng sẽ được tẩy rửa sạch sẽ!”


Phản ứng của hai mẹ con kỳ thật cũng giống đại đa số mọi người. Mọi người bước vào môi trường như vậy, cảm giác đầu tiên đều giống nhau. Chỉ là không biết tộc nhân Mặc thị có bao nhiêu người nghĩ vậy.


Chẳng ai ngờ rằng, bọn họ đi lần này lại đi hơn nửa canh giờ.


Nửa canh giờ sau, bọn họ đứng ở lối vào của một khu rừng nguyên thủy, ngẩng đầu nhìn lên, bốn chữ “Cấm địa Mặc tộc” oai nghiêm bất ngờ đập vào mắt.


Tất cả mọi người theo bản năng hít vào mọi hơi, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng lần này Mặc gia lại mạnh tay như vậy, thế mà dẫn bọn họ tới cửa vào cấm địa. Chẳng lẽ người Mặc tộc không sợ bị người có ý ghi nhớ đường đi, từ đó ảnh hưởng tương lai Mặc tộc hay sao?


Thế nhưng suy nghĩ này vừa nổi lên, mọi người đã bị cơn động đất đột ngột dọa.


Bởi vì động đất quá mạnh nên bọn họ không kìm được cơ thể của mình, phải giúp nhau mới có thể đứng vững.


Đúng lúc này có người lơ đãng quay đầu lại, đồng tử thoáng cái giãn ra: “Mau nhìn kìa, mọi người mau nhìn ra sau đi!”


Chỉ thấy con đường vốn có thể thấy rõ đã vì cơn động đất dữ dội này mà trở nên vờn quanh khúc chiết trong khoảnh khắc, vị trí bọn họ đứng đã bắt đầu xoay tròn với tốc độ cao trong lúc bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng. Vì tốc độ quá nhanh, mọi người ngã trái ngã phải, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.


Cuối cùng một khắc sau, tốc độ xoay tròn từ từ chậm lại. Đến khi cảm giác chóng mặt kịch liệt biến mất, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi. Chẳng biết bọn họ đã ở bên cạnh một hồ nước xanh biếc từ bao giờ.


“Trời ạ, đây là tác phẩm kỳ công gì thế nào, ban nãy chúng ta còn ở bên ngoài cấm địa, sao nháy mắt đã bị dịch chuyển tới trước hồ nước rồi? Không phải chúng ta đang nằm mơ chứ?”


“Vừa rồi trước mắt chúng ta đảo điên một trận, căn bản không thấy rõ cái gì, chuyện này làm sao làm được?”


“Cái hồ này đẹp thật, trời ạ, đúng là quá đẹp. Mặt trời ở đây chói mắt quá, ta sắp không mở mắt ra nổi rồi.”


Vì tuyến đường của khách nam và khách nữ hoàn toàn khác nhau nên lúc các khách nữ đang mê mẩn cảnh vật trước mắt, đột nhiên một đống người ngổn ngang lộn xộn rơi xuống trước mặt bọn họ. Nhìn kỹ lại, không phải là đám khách nam kia sao?


Cảnh tượng này lại khiến các nữ khách trợn tròn mắt, mẹ con Mộ Thiến cũng ngạc nhiên theo.


“Trời ạ, bọn họ vậy mà xuất hiện từ trong không khí, chẳng lẽ đây chính là uy lực của cấm địa Mặc tộc?”


“Trên thế giới này vậy mà có trận pháp huyền diệu như thế, chuyến đi hôm nay không uổng phí chút nào!”


Các trưởng giả đã từng tham gia đại điển kế thừa lần trước thì vuốt chòm râu, vẻ mặt thâm sâu khó lường cảm thán..


“Hình như trận pháp của Mặc tộc đã phát triển hơn lúc trước, không hổ là hộ quốc thần tộc của đế quốc chúng ta!”


Rất nhanh, mười đội hộ vệ áo đen đã xuất hiện. Bọn họ mặc áo giáp thống nhất của Mặc tộc, phía trên bên phải đều có khắc tộc huy của Mặc tộc, thân hình cao lớn rắn rỏi đứng sừng sững trước hồ nước, thoạt nhìn vô cùng oai phong, khí phách lẫm liệt.


Trong nháy mắt sau khi những thị vệ này hạ xuống đã tách mình khỏi hồ nước. Sau khi tất cả những hộ vệ mặc giáp đen xếp thành một hàng liền đồng loat xoay người, ánh mắt cung kính nhìn mặt hồ màu xanh ngọc dưới ánh mặt trời chiếu rọi trong rừng.


“Tình hình gì đây, trông những người này thật lợi hại!”


Có nữ nhân nhỏ giọng thầm thì, vốn tưởng rằng không ai nghe thấy, chẳng ngờ thị vệ hắc y cách nàng ta gần nhất quay phắt người lại, ánh mắt lạnh thấu xương thoáng cái đã nhìn nữ nhân đang thấp thỏm lo âu. Lúc nàng ta sắp thét chói tai, nữ nhân bên cạnh phản ứng nhanh chóng đưa tay che miệng nàng ta lại.


Thị vệ kia cảnh cáo nhìn bọn họ rồi mới cứng ngắc xoay đầu.


“Câm miệng!” Nữ nhân bị che miệng hiển nhiên chưa từng thấy trận thế như vậy, chỉ cái nhìn thoáng vừa rồi đã khiến trong mắt nàng ta tràn đầy nước mắt, mà nữ nhân che miệng nàng ta thì cảnh cáo nàng ta trong im lặng rồi mới thận trọng buông tay.


Động tĩnh bên này hiển nhiên bị người xung quanh thấy rõ, mọi người bất giác hạ thấp tiếng thở của mình. Hoàn cảnh trang nghiêm áp lực đến không thở nổi này khiến bọn họ theo bản năng vểnh tai, cơ thể cứng ngắc, căng thẳng nhìn chăm chú động tĩnh xung quanh.


Nói sao thì những người có thể xuất hiện ở cấm địa chắc hẳn đều là nhân vật có mặt mũi ở đế quốc, nhưng hôm nay, nhất là vào thời khắc này, bọn họ lại cảm thấy mình nhỏ bé như thế. Chỉ cần là người tập võ đều có thể thấy được giá trị linh lực bùng nổ của những thị vệ hắc y này, nếu không sao lại khiến bọn họ áp lực như vậy?


Dưới áp lực, cả tự do nhúc nhích một cái cũng bị cưỡng chế tước đoạt.


Người biết bọn họ đang tham gia đại điển kế thừa của Mặc gia, người không biết còn tưởng bọn họ sắp đối mặt với kẻ địch cùng hung cực ác gì!


Chương 488: Thanh Ca Khuynh Nhan


Đột nhiên, một tấm thảm đỏ rộng mười mét chậm rãi lăn từ Tây sang Đông tới đây. Khiến người ta bất ngờ là hai bên thảm không có người đẩy, giống như bị người khác khống chế, từng chút từng chút trải dài về phía Đông, cho đến khi kéo dài đến sâu trong khu rừng nơi không thể nhìn thấy.


Sau đó, tiếng nhạc du dương vang lên, tất cả tộc nhân của Mặc tộc mặc đồng phục gia tộc màu đen, xếp thành hai hàng bước hai bên thảm đỏ, nam trái nữ phải, phân chia cực kỳ rõ ràng. Chính giữa thảm đỏ lại không có ai bước lên.


Trong giây phút này tất cả mọi người đều có một cảm giác, người có thể đi trên tấm thảm đỏ này, chắc chắn chính là thần nữ lần này.


Đây là một buổi lễ âm thầm, không có ai nói cho ngươi biết bước tiếp theo là gì, mà mắt của ngươi chỉ cần chuyển động theo giọng nói là đủ.


Tộc nhân Mặc thị bước hai bên thảm đỏ đều là nhân vật vô cùng quan trọng trong tộc, những người còn lại đến sau bọn họ đều bước ra từ vị trí tương tự, di chuyển ra phía sau khách mời, từng dãy từng nhóm, đưa mắt nhìn qua đã trở thành một khối.


Bên này người cuối cùng vừa vào chỗ xong, bên kia tiếng chuông lại đúng lúc vang lên, tiếp theo chính là giọng nói lạnh lùng quen thuộc của tổng quản Mặc tộc.


“Cho mời thần nữ đời thứ mười tám của Mặc tộc Mặc Thanh Ca, cho mời thần tư đời thứ mười tám của Mặc tộc Mặc Khuynh Nhan tiến vào!”


Giọng nói này vừa dứt, đám người đứng ngoài xem đều sợ hãi. Không chỉ người của Mặc tộc mà ngay cả người của tất cả những thế gia thế lực khác cũng đều trừng to mắt, vẻ mặt ngơ ngác “Không phải ta nghe nhầm rồi chứ”.


Mặc Thanh Ca? Mặc Khuynh Nhan?


Đó là ai?


Thần nữ đời này không phải tên Mặc Hàn Y, thần tư không phải tên Mặc Hương Quân hả?


Đến lúc nào rồi mà bọn họ còn đổi tên?


Không, không đúng, đã là người trong gia phả, làm sao tên có thể nói đổi là đổi được?


Trong nháy mắt, hiện trường vốn im ắng yên tĩnh dần dần vang lên tiếng bàn tán không cao không thấp, hướng thảo luận của bọn họ dĩ nhiên là về tên thật của thần nữ đời thứ mười tám.


Đáng tiếc, không ai có thể giúp bọn họ giải đáp nghi vấn, bởi vì Mặc tộc lớn như vậy, trừ mấy người Mặc Ngân cực kỳ tín nhiệm ra thì không ai biết quá trình của đại điển kế thừa hôm nay. Thế nên hiện trường chỉ xôn xao chưa tới một khắc đồng hồ đã bị Mặc Ngân đột ngột xuất hiện dập tắt.


Dưới ánh mặt trời, Mặc Ngân mặc trường bào màu đen đứng trong gió, thân hình cao lớn cộng thêm dung nhan anh tuấn không gì sánh bằng, chỉ vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.


Lúc ánh mắt của mọi người tập trung vào hắn, bọn họ đột nhiên phát hiện nam nhân hệt như thần mặt trời trong lòng các nữ nhân lại bất chợt xoay người, đưa đôi tay thon dài sạch sẽ về phía sau.


Ngay sau đó, một bàn tay trắng ngần không khuyết điểm như bạch ngọc chậm rãi đặt vào lòng bàn tay của hắn, đám nữ tử vì đôi tay này mà lập tức bùng nổ.


Chẳng mấy chốc, trong mắt mọi người đã xuất hiện một bóng người duyên dáng mảnh khảnh như cành liễu, khí chất thoát tục. Chỉ thấy nàng ấy mặc đồng phục gia tộc phức tạp khí phái, dưới sự dìu dắt của Mặc Ngân, nhẹ nhàng đi tới thảm đỏ từng bước một.


Khi nàng ấy vững vàng đứng trên thảm đó, lúc này mọi người mới phát hiện dưới chiếc khăn che mặt màu đen mỏng như cánh ve kia lại có một gương mặt hoàn mỹ ba trăm sáu mươi độ không tỳ vết, đôi mắt duy nhất lộ ra ngoài kia, trong hờ hững mang theo lạnh lùng, trong lạnh lùng lại mang theo như chế giễu như mỉa mai. Khí tràng phát ra từ người nàng ấy hoàn toàn không thua kém Mặc Ngân đứng bên cạnh, ánh mắt lơ đãng lướt qua kia lại khiến bọn họ vô cùng áp lực mà câm như hến, tất cả hiếu kỳ và khiếp sợ đều biến thành ngơ ngác.


Nhưng bọn họ còn chưa kịp thở ra một hơi thì ngay sau đó Mặc Uyên đã lên sân khấu. Tuy rằng khí tràng của Mặc Uyên yếu hơn Mặc Ngân rất nhiều, nhưng ở nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp như đế quốc, bản lĩnh của Mặc Uyên chỉ đứng sau Mặc Ngân. Trong mắt người khác, hắn ta vẫn là người được ngước nhìn.


Dưới bầu không khí nghiêm túc như vậy, cho dù là Mặc Uyên Mặc cửu công tử thường ngày khôn khéo, gương mặt anh tuấn hôm nay cũng lạnh lùng, sắc mặt như một miếng băng mỏng.


Nữ tử được hắn ta đỡ bước ra cũng không hề kém vị trước đó chút nào, chỉ có điều so với sự hờ hững của ai kia thì vị này thoải mái hơn rất nhiều, tổng thể khiến người ta cảm thấy bình thản ung dung, từ đầu tới cuối cả lông mày cũng không động môt cái. Về phần dung mạo, người xem cẩn thận đều có thể nhìn ra dung mạo của hai người gần như có thể đạt tới tình trạng lấy giả tráo thật, nếu thực sự đặt hai người cùng một chút, đúng là không dễ phân biệt, người nào là Mặc Thanh Ca, người nào là Mặc Khuynh Nhan.


Lúc bốn người đi ngang qua nhóm trưởng lão Mặc tộc, đại trưởng lão Mặc gia đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay ngăn cản.


“Lục thiếu, có phải ngài còn điều gì chưa giải thích rõ hay không? Hai người này là ai?”


Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Ngân lành lạnh, hắn lạnh nhạt mở miệng, giọng nói không nghe ra buồn vui, lại dịu dàng êm tai.


“Bây giờ không có thời gian giải thích với các người, hậu quả xáo trộn tử tự ta rõ hơn ông. Huống chi, bọn họ một người là thần nữ, một người là thần tư, là thật là giả, lên đài tế tự sẽ biết.”


Hiển nhiên đại trưởng lão Mặc gia không hài lòng với lí do thoái thác này, chẳng qua khi ông ta muốn hỏi tới, Mặc Uyên ở bên cạnh hơi nhíu hàng mày anh tuấn đẹp mắt: “Đại trưởng lão, thời gian tổ chức điển lễ đã được tính toán, ông xác định ông muốn tiếp tục trì hoãn sao? Nếu sau đó xảy ra vấn đề gì, ông sẽ chịu trách nhiệm tới cùng hả?”


“Cửu thiếu, chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không nên cho bọn ta một lời giải thích hợp lý ư?”


Mặc Uyên nghe xong cười lạnh: “Giải thích? Các người muốn giải thích cái gì? Hay là, các người có thể thay bọn ta hoàn thành buổi tế tự này? Nếu vậy, bọn ta sẽ đi ngay, mọi chuyện cứ giao cho đại trưởng lão xử lý, được chứ?”


“Ngài…” Đại trưởng lão bị lời nói của Mặc Uyên chọc giận tới gương mặt già đỏ lên, nhưng lúc ông ta muốn lý luận tiếp, nhóm trưởng lão phía sau lại đột nhiên tiến lên, một trái một phải kéo ông ta về vị trí ban đầu, nhị trưởng lão còn nhẹ gật đầu với Mặc Ngân.


Đại trưởng lão cảm thấy phổi mình sắp tức tới nổ tung, nhưng dưới sự liên thủ của nhị trưởng lão và tam trưởng lão, ông ta không thể nhúc nhích mảy may. Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người Mặc Ngân từng bước đi về phía tế đàn.


Chẳng qua, rõ ràng nói là tế tự, vì sao ngoại trừ rừng rậm và hồ nước ra thì không có gì cả chứ?


Chẳng lẽ cái gọi là tế tự của Mặc tộc bọn họ phải cử hành trong rừng?


Nhưng phỏng đoán của mọi người nhanh chóng được xác minh. Chỉ thấy dưới sự nâng đỡ của Mặc Ngân và Mặc Uyên, sau khi bốn người đi được sáu phần mười của thảm đỏ liền ngừng lại. Ban đầu mọi người còn khó hiểu, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến bọn họ trợn trừng trong nháy mắt.


Bốn bóng người rõ ràng như vậy, nhưng trong quá trình bốn người bước lên thảm đỏ, tiến về phía hồ nước, mọi người chỉ thấy được nửa người trên của bọn họ, nửa người dưới lại bị một đám mây mù bao vây, không thấy rõ lắm, nhưng động tác kia nhìn sao cũng giống như đang đi trong trận pháp, cố tình lại không thấy rõ bước chân của bọn họ. Dựa vào nửa người trên, căn bản không đoán được góc độ của trận pháp.


Chương 489: Một bụi cỏ khô héo


Ngay lúc tất cả mọi người đang không hiểu, chỉ thấy mặt hồ xanh biếc vốn phẳng lặng không gợn sóng trước mắt đột nhiên nổi lên từng đợt từng đợt sóng gợn. Ban đầu biên độ của những đợt sóng này không lớn, nhưng theo linh lực của hai huynh đệ Mặc Ngân và Mặc Uyên tăng lên, độ cong trên mặt hồ thoáng cái liền lớn hơn, gần như trong nháy mắt đã tạo nên sóng to gió lớn như thể bão táp trên biển.


Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, cho dù toàn bộ quá trình bọn họ đều nhìn chăm chú cũng bị biến hóa bất thình lình này dọa tới kêu lên một cái. Có thể là vì bọt nước quá lớn, lúc sóng lớn dâng về phía bọn họ, theo bản năng bọn họ muốn lùi về sau.


Nhưng cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ lại liên tục xảy ra, chẳng ai ngờ rằng sóng lớn tới vị trí phía sau bọn Mặc Ngân một mét đã bị dội ngược lại.


Chuyện này là sao?


“Nơi này đã được hạ cấm chế, những bọt sóng kia không dâng lên được đâu, mọi người cứ việc yên tâm!”


Người lên tiếng là đại trưởng lão, lúc này ông ta đã bình tĩnh lại.


Mặc dù lời nói cua đại trưởng lão khiến mọi người thở phào một hơi, nhưng đúng lúc này chẳng biết ai hốt hoảng hét lên.


“Mau nhìn kìa, biến mất, thần nữ biến mất rồi.”


Tất cả mọi người nhìn về nơi bọn Mặc Ngân đứng vừa nãy theo bản năng, kết quả không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, tất cả mọi người đã bối rối.


“Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại biến mất, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ đã bị cơn sóng lớn kia cuốn đi rồi hả?”


“Cơn sóng này thật là dữ dội, vậy mà có thể thoáng cái cuốn đi bốn người. Quả nhiên, Mặc tộc chính là Mặc tộc, cho dù là một hồ nước ngọt nho nhỏ cũng có uy lực lớn như vậy.”


Trong tiếng bàn tán của mọi người, Mộ Thiến có chút bận tâm quay đầu lại nhìn Linh Vận đang trong trạng thái căng thẳng, dịu dàng an ủi.


“Con ngoan, nhất định Diên Nhi sẽ không sao đâu, từ nhỏ nó đã may mắn rồi.”


Linh Vận nghe vậy lập tức có chút dở khóc dở cười: “Nương, con biết muội ấy không sao. Có Mặc đại nhân Mặc Ngân ở bên cạnh, sao muội ấy có chuyện gì được?”


“Thần sắc con căng thẳng như vậy, ta còn tưởng rằng…”


“Không biết sao mí mắt của con lại giật dữ dội, cứ cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện gì lớn sắp xảy ra.”


“Con đó, sao đã biết mà còn lo lắng lung tung nữa. Nơi này chính là cấm địa Mặc gia, có thể xảy ra chuyện gì được? Cả chúng ta cũng bị ngăn bên ngoài cấm địa, còn ai có bản lĩnh phá hủy trận thế này, con cứ yên tâm đi!”


Linh Vận khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào, nhưng lời Mộ Thiến nói lại không có vấn đề gì. Nơi này đúng là cấm địa Mặc gia, mà quả thực bọn họ cũng bị ngăn bên ngoài. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoàn thành đại điển kế thừa tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.


Nhưng vì sao trái tim của nàng lại đập liên hồi chứ?


Tuy giọng nói của hai mẹ con nhỏ nhưng người võ công cao siêu hơn bọn họ vẫn có thể nghe thấy. Trong đám khách nam phía sau bọn họ không xa, có một người lúc nghe thấy “Diên Nhi” trong miệng hai mẹ con, đôi mắt vốn còn chút khó hiểu thoáng chốc đã trở nên sâu thẳm.


Ánh mắt đen thâm thúy mang theo lạnh lùng không chút độ ấm, sâu kín nhìn về phía hồ nước bất tri bất giác đã bình lặng trở lại.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt hồ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Lúc này, trong số khách khứa đã có người không nhẫn nại được nữa.


“Xảy ra chuyện gì vậy? Lâu như vậy còn chưa ra sao? Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?”


“Đúng vậy, vừa rồi hồ nước chấn động lớn như vậy, sao bây giờ lại im ắng như thế, yên ắng đến đáng sợ!”


“Đại trưởng lão, có phải các người nên phái người đi xem thử không, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”





Nhưng bất luận người phía sau nói gì, kích động bọn họ ra sao, các thành viên của nhóm trưởng lão vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước, giống như không nghe thấy bọn họ nói chuyện.


Chẳng qua, chỉ có bọn họ biết giờ phút này trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng và bất an cỡ nào.


Bởi vì bọn họ thật sự không hiểu, người thừa kế đang yên đang lành, sao tự nhiên lại thay đổi chứ? Hơn nữa còn lừa gạt được bọn họ, cuối cùng sau lưng Mặc Ngân đã giấu giếm bọn họ bao nhiêu chuyện không muốn người khác biết?


Đương nhiên, cũng có người sẽ nghĩ, không phải vì Mặc Hương Quân chết đã tạo thành cú sốc khổng lồ với bọn họ rồi chứ?


Thế nên mới nhất thời nảy ý xấu, tìm những người khác tới thay thế.


Nhưng việc đó cũng không đúng, cho dù bọn họ tìm người tới, nếu không có quan hệ máu mủ với Mặc tộc, chẳng những không làm nên chuyện gì, thậm chí còn có thể mang tới tai họa trí mạng cho Mặc tộc. Vấn đề nghiêm trọng như vậy, Mặc Ngân không nên mặc kệ mới phải?


Thân là tộc trưởng tạm thời của Mặc tộc, đương nhiên Mặc Ngân sẽ không mắc sai lầm cấp thấp như vậy có đúng không?


Mặt hồ càng yên bình, lòng các trưởng lão càng lo sợ bất an, mà đám khán giả xung quanh cũng vì sự yên tĩnh của Mặc tộc mà bất giác nhướng mày.


Điểm duy nhất giống nhau giữa bọn họ chính là không chớp mắt nhìn chòng chọc vào mặt hồ không chút gợn sóng.


Sau khi giằng co như vậy chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng trên mặt hồ cũng đã có động tĩnh. Vốn tưởng rằng rung chuyển lần này sẽ giống như màn dạo đầu lúc trước, chẳng ai ngờ rằng theo động tĩnh trên mặt hồ càng lúc càng lớn, mặt đất cũng chấn động càng kịch liệt.


Sau một tiếng “ầm ầm” thật lớn vang lên, nước trong hồ vậy mà cuộn ra ngoài từng lớp từng lớp, khiến cho người ta cảm thấy khó tin chính là số nước cuộn ra ngoài không hề có dấu hiệu chảy về. Chỉ thời gian một chén già, trong hồ chỉ còn lại một vũng nước đọng thật to.


Người tham gia địa điển kế thừa của Mặc tộc lần đầu hiển nhiên không biết điều này có nghĩa là gì, thế nhưng người tham gia lần thứ hai liếc mắt đã biết chuyện gì sắp diễn ra.


Có người không kìm được hét lên: “Xuất hiện rồi, mọi người mau nhìn kìa, tượng thần bảo hộ Thần Nữ tộc xuất hiện rồi.”


Quả nhiên, người kia vừa dứt lời, một bức tượng đá được điêu khắc tinh xảo tù ngọc đen từng chút từng chút nổi lên khỏi mặt hồ, mỗi khi nó di chuyển một chút, mọi người liền kinh ngạc hét lên một tiếng.


“Trời ạ, nữ nhân này đẹp quá, sao có thể đẹp như vậy? Mặc dù chỉ là tượng đá cũng đã khiến người ta cảm thấy như lạc vào thế giới kỳ lạ.”


“Thì ra đây chính là vương phi truyền kỳ của Mặc gia sao? Vị vương phi đã từng hô mưa gọi gió kia sao?”


“Nghe nói là nàng tạo ra Mặc gia hôm nay, cũng là nàng nâng đỡ Long đế quốc hôm nay, đó là sự thật ư?”


“Mỹ nhân như thế, bất luận từ ngữ nào cũng không đủ để hình dung, thảo nào người Mặc gia, từ trên xuống dưới không có ai xấu xí, chắc hẳn là di truyền sức quyến rũ này.”


“Ồ, mau nhìn kìa, mau nhìn bên dưới tượng thần nữ là gì? Sao lại có một bụi cỏ sắp khô héo, lá cây cũng đã ngả vàng, đó là thực vật thật hả?”


Lời này vừa vang lên lập tức khiến cả nhóm trưởng lão run rẩy. Đến khi bọn họ tập trung ánh mắt vào bên dưới tượng thần nữ, thấy bụi cỏ cao tới chừng đầu gối tượng thần, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Nhất là đại trưởng lão, bởi vì cú sốc khổng lồ này, đầu gối vậy mà mềm nhũn, ngã khụy xuống đất.


Trong miệng ông ta không ngừng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được?”


Chương 490: Tế đài


Hiển nhiên có rất nhiều người chứng kiến sự bất thường của đại trưởng lão, nhưng vì không rõ nguyên nhân nên sự chú ý của mọi người vẫn đặt trên bức tượng đang cao lên không ngừng.


Từ khi bụi cỏ khô héo kia xuất hiện thì tượng đã đã ngừng chấn động, nhưng vì âm thanh chấn động xung quanh vẫn không ngừng nên tầm mắt của tất cả mọi người không hề rời khỏi.


Bốn người Mặc Ngân mất tích gần nửa canh giờ lúc này cũng đã nổi lên theo tế đài song song với hồ nước.


Cho đến khi bốn người dừng lại, âm thanh chấn động mới biến mất.


“Mau nhìn kìa, bọn họ không sao, xem ra vừa rồi thật sự là cố ý bị cuốn đi. Bây giờ tế đài xuất hiện, có phải sẽ bắt đầu tế tự rồi không?”


“Đại trưởng lão, có thể bắt đầu rồi.” Đúng lúc này, giọng nói của Mặc Ngân phá tan núi non trùng trùng điệp điệp, truyền vào tai đại trưởng lão một cách rõ ràng.


Đại trưởng lão vốn mặt mày trắng bệch ngồi dưới đất, sau khi nghe Mặc Ngân nói chợt giật mình một cái, lại nhìn tế đài xuất hiện trước mắt, ánh mắt của ông ta thoáng cái thay đổi, vụt một phát từ dưới đất đứng dậy.


“Tất cả các trưởng lão, bắt đầu chuẩn bị tế tự.”


Vừa dứt lời, mười sáu vị trưởng lão chia ra tám người một tổ, chậm rãi đi về phía bờ hồ.


Không hề bất ngờ, những cấm chế kia không có bất kỳ tác dụng gì với các trưởng lão, bọn họ thuận lợi đi tới vị trí phối hợp với Mặc Ngân.


Mười sáu người cùng nhau vào trận, thoáng chốc mặt hồ như bị người ta khống chế, bắt đầu từ trung tâm kéo sang bên bên, chẳng mấy chốc đã chừa ra một con đường. Khiến người ta kinh ngạc là dưới hồ nước còn có một con đường lót bằng những viên đá rực rỡ.


Mười sáu vị trưởng lão đồng thời đi đến đường đá, từng bước tiến tới tế đài.


Cùng lúc đó, Mặc Thanh Ca và Mặc Khuynh Nhan cũng đang được Mặc Ngân và Mặc Uyên dìu đỡ, lòng đầy cung kính quỳ trước tượng đá.


Mặc Ngân và Mặc Uyên lần lượt đưa bày hương án cho bọn họ dưới động tác của thị nữ hai bên, ai tỷ muội dập đầu mười sáu cái tròn trước hương án.


Dập đầu xong, mười sáu vị trưởng lão đã tới tế đài. Vốn tưởng rằng tế tự đã chấm dứt, không ngờ rằng dường như bây giờ tế tự mới bắt đầu.


Sau khi các trưởng lão, mỗi người lấy ra một tờ giấy trắng từ ống tay áo của mình, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu đọc chú ngữ bên trên.


Trong quá tình này, Mặc Ngân và Mặc Uyên chia ra hai bên Mặc Thanh Ca và Mặc Khuynh Nhan, còn hai người bọn họ thì chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, quỳ trên bồ đoàn, yên lặng nghe tiếng chú ngữ tẩy lễ của các trưởng lão phía sau.


Tuy rằng những người quan sát ở bên ngoài cấm chế không nghe thấy âm thanh, nhưng mỗi quá trình, mỗi bước đều thấy rõ ràng.


Vốn tưởng rằng sẽ đợi rất lâu, không ngờ tế tự lại nhàm chán như vậy, thế mà chỉ một khắc đồng hồ đã xong.


Bên này mười sáu vị trưởng lão mới đứng lên, bên kia tháp chuông đã vang lên tiếng chuông đủ để khiến toàn bộ đế quốc chấn động. Mười sáu tiếng, mỗi tiếng đều đại biểu cho một bước đi gian khổ của thần nữ, trọn mười sáu tiếng, có nghĩa là trọn mười sáu năm.


Mười sáu tiếng chuông vừa xong, mười sáu vị trưởng lão đồng loạt đi về phía Mặc Thanh Ca.


Mặc Thanh Ca biết sau đó phải làm gì, sắc mặt thoáng cái trắng bệch. Mặc Khuynh Nhan cảm giác được sự hồi hộp của nàng, thoáng cái liền cầm tay nàng, đồng thời dùng ánh mắt cổ vũ cho nàng, trong mắt là âu lo nồng đượm.


Tuy rằng trong lòng Mặc Ngân và Mặc Uyên đau đớn, nhưng vào thời khắc này bọn họ lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mười sáu vị trưởng lão nâng Mặc Thanh Ca lên, băng qua hương án, đi về phía tượng đá.


“Mau nhìn kìa, sao bọn họ lại nâng thần nữ lên? Định nâng đi đâu vậy?”


Đám đông vì động tác bất thình lình của các trưởng lão sợ hết hồn, trong đó có hai người là căng thẳng nhất.


Lúc một người trong đồ muốn liều lĩnh xông lên, người còn lại giữ chặt cổ tay của hắn.


“Không được, bây giờ ngươi không thể qua đó. Đừng nói ở đây có cấm chế, chỉ riêng sự uy nghiêm của điển lễ tế tự cũng không cho phép chúng ta xâm phạm. Ngươi có thấy không? Diên Nhi chủ động, không hề phản kháng, cho thấy nàng biết tiếp theo phải làm gì. Mặc Ngân và Mặc Uyên đều đứng đó, nếu thật sự gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không để nàng đi như thế.”


“Chủ động? Nếu không phải nàng bị ép bất đắc dĩ thì sao lại chủ động? Không được, ta không thể để bọn họ giày xéo nữ nhân của mình như vậy!”


“Nữ nhân của ngươi? Nàng có thừa nhận không? Vả lại đó là trách nhiệm của nàng, mọi thứ của nàng quyết định sinh tử tồn vong của Thần Nữ tộc, ngươi không thể kích động. Nếu ngươi trong cơn kích động làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, có lẽ cả đời nàng cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”


“Chẳng lẽ ngươi muốn ta đứng đây trơ mắt nhìn không làm gì hay sao?”


“Nhìn thử thì sao? Bây giờ vẫn chưa thể xác định bọn họ muốn làm gì, ngươi kích động như thế làm gì?”


Đáng tiếc, hắn ta vừa dứt lời, hiện trường đã truyền tới tiếng mọi người hít vào: “Mau nhìn kìa, bọn họ đặt thần nữ lên bụi cỏ khô héo kia, muốn làm gì đây? Sao lại quỳ xuống?”


Thì ra Mặc Thanh Ca bị mười sáu trưởng lão mang tới bụi cỏ khô héo trước tượng đá, bên này nàng mới bị bụi cỏ bao phủ, bên kia tất cả mọi người trên tế đài bao gồm cả Mặc Ngân đã quỳ xuống.


Ban đầu mọi người còn không hiểu đang làm gì, đợi đến khi chứng kiến bụi cỏ khô héo kia nháy mắt đã cuốn thần nữ thành một cục như rắn độc, hơn nữa trên lá cây khô héo xuất hiện máu đỏ tươi, tất cả mọi người sợ ngây người.


“Trời ạ, sao có thể tàn nhẫn như vậy, bọn họ muốn xem thần nữ như cống phẩm mà hiến tế cho đống cỏ kia ư?”


“Mấy cây cỏ này vậy mà lại hút máu! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, có ai biết hay không, mau ra đây giải thích chút đi!”


Lúc Vệ Giới thấy rõ mọi chuyện xảy ra trên đài, hắn giật nảy rùng mình một cái, lùi lại hai bước, đồng tử âm u lập tức biến thành màu đỏ như máu. Lần này, Ngọc Ngân bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xông lên như một viên đạn pháo.


Đáng tiếc Vệ Giới lại đụng vào cấm chế của Mặc tộc rồi bị văng ngược trở lại, nhưng hắn không vì vậy mà từ bỏ, ngược lại giống như nổi điên không ngừng dùng cơ thể của mình đâm vào cấm chế.


Trong miệng hắn liên tục gầm nhẹ: “Các ngươi thả nàng ra, thả nàng ra, mạng lão của lão tử cho các ngươi, thả nàng ra! Mặc Ngân, tên khốn nạn này, nàng là muội muội của ngươi, muội muội ruột thịt, sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy? Sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy?”


Động tĩnh bên này lập tức khiến thị vệ của Mặc tộc chú ý, bọn họ tung người một cái đã đi tới sau lưng Vệ Giới. Không ngờ còn chưa kịp ra tay đã bị dao động linh khí cường đại trên người Vệ Giới chấn bay ra ngoài.


“Hít!” Người vây xem lập tức hít vào một hơi, “Hắn mạnh quá, người này là ai vậy?”


Lúc này, người Lăng gia trong đám đông đã nhận ra hắn. Lăng Tễ Phong không quan tâm quá nhiều, tung người một cái đã bay đi, lúc Vệ Giới sắp ra tay với hắn ta, hắn ta hét lên: “Đệ làm gì vậy? Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của tế tự, đệ làm xằng bậy như vậy coi chừng nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma mà phát điên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK