Mục lục
Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476: Hức ~ Mặc Tiểu Viên


“Hức~”


“Hức~”


Có một loại người, cho dù theo ngươi người ta có thảm hại thế nào, nhưng người ta luôn có thể thế hiện ra sự thảm hại này bằng tư thế cực kỳ tao nhã, thần thái cao quý siêu việt bẩm sinh đó, dù là Linh Diên nhìn ở khoảng cách gần cũng không nhịn được muốn đâm chọc.


“Lục ca, hóa ra huynh không thể ăn cay à, có phải là sau khi ăn cay là sẽ bị nấc cụt hay không?”


“Hức!”


Đáp lại nàng là đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của người nào đó. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở kia, lạnh lùng nhìn mấy đệ đệ và muội muội, dù mặt bọn họ có đỏ cỡ nào thì sắc mặt của hắn cũng không thay đổi nửa phần, nhìn mãi đến khi cả đám bon họ chột dạ không thôi.


Đương nhiên, người chột dạ nhất trong đám này chính là đệ đệ ruột của hắn – Mặc Uyên đã biết hắn có tật xấu như vậy từ nhỏ.


Linh Diên thấy Mặc Ngân không để ý đến nàng, không khỏi bĩu môi: “Huynh không ăn được thì đừng có ăn. Nào nào nào, mọi người đừng ngây ra nữa, cứ ngồi xuống tiếp tục ăn đi, không cần để ý đến huynh ấy.”


Nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến tròng mắt mấy huynh muội suýt chút nữa trừng rớt xuống. Người nào đó đang nắc cụt không thể khống chế được lại còn cầm đũa lên đưa đến đĩa rau dưới tình huống nghiêm trọng như vậy.


Linh Diên cách hắn gần nhất theo bản năng đưa tay ngăn lại: “Ca, không ăn được thì đừng ăn, đợi lát nữa ta làm một bát mì nước cho huynh làm ấm dạ dày.”


Lúc này ánh mắt Mặc Ngân trầm xuống, hàng lông mày được cắt tỉa gọn gàng hơi chau lại, một giọng nói âm u lạnh lẽo khiến nàng dựng hết lông tơ vang lên.


“Ai nói ta không ăn được?”


Linh Diên: “…”


Cái này còn cần phải nói sao? Huynh đã nấc cụt đến mức không thể kiềm chế được rồi kìa, chẳng biết huynh còn mạnh miệng ở đây làm gì nữa?


Dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, Linh Diên dần không địch lại nổi, rồi lại không thể không lo lắng cho dạ dày của người nào đó.


“Ca, giờ không phải là lúc để huynh cậy mạnh đâu, nếu huynh không thể ăn cay mà còn ép mình phải ăn thì cẩn thận thủng dạ dày đó!”


Thân là thầy thuốc, nàng biết rõ hắn làm vậy sẽ có hậu quả gì, nếu vì khí tràng của hắn mà mặc kệ hắn làm như vậy mới là hèn nhát nhất. Trong lúc suy nghĩ, nàng không nhịn được ra tay cưỡng chế đoạt lại đôi đũa trong tay Mặc Ngân.


“Có ta ở đây, huynh đừng hòng ăn thêm miếng nào nữa!”


Trước giờ Linh Diên đều nói một không nói hai. Không phải sao, ngay khi khí tràng lạnh như băng vừa phát ra thì đã lập tức rước lấy sự không hài lòng của Mặc Ngân.


“Muội muốn nhược điểm này của ta bị phơi bày trước tất cả mọi người sao?”


Không thể ăn cay?


Đùa hả, Mặc Ngân hắn là ai?


Chỉ là một trái ớt mà có thể làm khó hắn sao?


Cũng không khỏi coi thường hắn quá rồi.


Khóe miệng Linh Diên giật giật vì sự tích cực đột ngột của ca ca nhà mình: “Ca, trên đời này làm gì có ai không có nhược điểm chứ?”


Mặc Ngân nhướng mày, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm: “Vậy cũng không thể chỉ vị một trái ớt nho nhỏ mà phá hủy thanh danh cả đời của ta được!”


Nhược điểm của người khác thế nào không liên quan đến hắn, nhưng trong nhược điểm của hắn tuyệt đối không thể có bốn chữ “không thể ăn cay” này được!


Đặt những lời này xuống, Mặc Ngân không thèm để ý đến căn nấc nụt đang gây rối, thế mà thật sự cầm đũa lên ăn từng miếng từng miếng cá hấp, mao huyết vượng, tôm chua cay, canh cá cay và các món ăn khác do nàng làm. Trong lúc ăn lại không thèm uống một ngụm nước nào, cũng không thèm ăn một miếng cơm, thực sự ăn thử hết từng món trong hai mươi món ăn mà nàng mang lên.


Khoang sau thời gian hai chén trà, dưới ánh mắt nghẹn họng trân trối của những người khác, Mặc Ngân thả đũa xuống nhìn Linh Diên, mặt không chút thay đổi nói: “Mùi vị không tồi, muội có lòng rồi.”


Chỉ là khuôn mặt xanh mét và nhưng biểu cảm gắng hết sức chịu đựng gì đó kia, còn cả tiếng nấc càng lúc càng nhiều hơn trước đó khiến Linh Diên cảm thấy trong những lời này có có cả mùi vị nghiến răng nghiến lợi.


May mà lúc này Linh Diên bưng một chén cháo kê làm ấm dạ dày lên: “Ca, uống chút cháo nhé?”


Mặc Ngân từ chối theo bản năng, chỉ là vừa ngước mắt lên đã thấy mấy người trông mong nhìn hắn, trong đáy mắt rõ ràng lóe lên sự lo lắng và đau lòng, ánh mắt như vậy khiến hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp, những lời đã đến cửa miệng bị nuốt xuống họng.


“Ta không sao, mọi người ăn đi.” Nói rồi hắn bưng chén cháo đã để nguội năm phần lên ngửa đầu uống một hơi, dưới ánh mắt thương tiếc của bọn huynh đệ và muội muội, hắn khó nhọc đứng lên, không thèm quay đầu lại mà rời đi.


Linh Diên ngơ ngác quay sang một bên, lúc nhìn thấy Mặc Uyên thì tặng cho hắn ta một cái tát: “Đều là tại huynh, huynh xem huynh hại lục ca thành bộ dạng gì rồi, nhất định là huynh ấy rất khó chịu. Huynh xem mặt huynh ấy đã trắng thành thế nào rồi, lại còn cứ khăng khăng cố gượng, đều là tại huynh!”


Mặc Uyên chột dạ giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi rồi, là lỗi của ta hết, sao mà ta biết lục ca lại cứng rắn như vậy chứ, rõ ràng là không thể ăn mà còn ép mình phải ăn hết, hơn nữa sức ăn lại còn nhiều hơn bình thường nhiều, muội có nghe thấy vừa rồi huynh ấy nói gì không?”


Linh Diên trợn trắng mắt nhìn hắn ta: “Nói cái gì? Nói thức ăn ta làm ngon sao? Chẳng lẽ mấy người không cảm nhận được răng của huynh ấy sắp bị nghiến nát rồi hả?”


Công Tử Diễn nhìn hai huynh muội đấu võ mồm không ngừng, thức ăn trước mặt họ cũng sắp bị bọn họ lơ đến nguội lạnh, thế nên nàng ấy chẳng thèm để ý bọn họ, cho Mặc Hàn Y một ánh mắt.


“Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta cứ ăn của chúng ta đi, dù sao có cãi lên đến trời cũng không liên quan đến chúng ta!”


Nếu lục ca mang thù thật thì cũng là hai huynh muội này, không liên quan gì đến bọn họ cả.


Mặc Hàn Y thấy vẻ mặt của Công Tử Diễn hiển nhiên đã sớm thành quen rồi, không khỏi hơi kinh ngạc.


“Cửu ca đã tới tìm hai người từ sớm rồi đúng không? Sao ta lại có cảm giác dường như mọi người đã quen thân từ trước rồi vậy?”


Công Tử Diễn lắc đầu, nàng ấy không chắc Mặc Hàn Y biết được bao nhiêu về chuyện của bọn họ, cũng không biết trong lòng nàng nghĩ gì, câu trả lời cũng giữ lại.


“Không thể nói là sớm, trước kia huynh ấy không nói cho bọn ta biết huynh ấy là ai, cứ nói là thời cơ chưa đến này nọ lấy lệ với bọn ta, còn nói tới quen thuộc thì tỷ xem với tính tình từ trước đến giờ của huynh ấy, ngoại trừ nói thêm được vài câu với lục ca thì với ai mà chẳng kiệm lời chứ?”


Mặc Hàn Y vừa quay đầu nhìn thì thấy Mặc Uyên đang đau đầu nhìn Linh Diên không thuận theo cũng không bỏ qua, tư thế hận không thể đội nồi chạy trốn kia khiến nàng bất giác nhớ đến trước đây mỗi lần làm sai chuyện gì, dù có phải do hắn ta hay không, tất cả mọi người đều sẽ đổ hết những gì thảm thương nhất lên người hắn ta, nàng lập tức cười khúc khích.


“Quả thật, đúng là vậy, kỳ thực mấy năm nay trong Mặc gia chúng ta, không biết cửu ca đã gánh bao nhiêu cái nồi từ trên trời rơi xuống rồi.”


Công Tử Diễn nhướng mày, lập tức hứng thú: “Hả? Còn có việc này à? Mau, mau nói cho ta nghe thử một chút đi.”


“Y Nhi, muội dám nói thử xem, xem ta trừng trị muội thế nào!”


Tai Mặc Uyên đúng là thính mà, hai tỷ muội nói thầm với nhau mà hắn ta cũng có thể vểnh tai nghe thấy. Đáng tiếc, hắn ta vừa mới uy hiếp thì Linh Diên bên kia đã tát một cái lên trán hắn ta rồi.


“Đó là tỷ của ta, huynh uy hiếp ai đó. Huynh dám trừng trị tỷ ấy thì ta sẽ hạ độc huynh, để huynh cả tháng không ra ngoài được luôn, huynh có tin không?”


Gương mặt tuấn tú của Mặc Uyên lập tức sưng thành màu gan heo: “Mặc Tiểu Viên, muội dám!”


“Huynh gọi ai là Tiểu Viên đó!”


“Gọi muội đó, lúc trước muội ở đại lục Tứ Phương không phải còn dùng tên giả là Viên Viên sao? Lúc muội ở Linh gia không phải cũng có nhũ danh như vậy hả? Chưa nói đâu xa, hai chữ Viên Viên này đúng là thích hợp với tình hình của muội lúc đó, trước đó là Đại Viên, giờ đổi thành Tiểu Viên, dễ nghe biết bao, muội có thích không?”


Mặt Linh Diên lập tức đen như đáy nồi, nàng siết chặt bàn tay trắng nõn, vụt xuống khuôn mặt tuấn tú của Mặc Uyên không chút lưu tình.


“Thích? Ta thích cái con khỉ! Huynh có tin là huynh còn gọi ta một tiếng Mặc Tiểu Viên thì ta sẽ… ta sẽ…”


Lời uy hiếp của Linh Diên còn chưa nói xong, Mặc Uyên đã đứng trên ghế không chút sợ hãi làm mặt quỷ với nàng.


“Mặc Tiểu Viên, Mặc Tiểu Viên, Mặc Tiểu Viên! Ta gọi, ta cứ gọi đó, để xem muội có năng lực gì, có thể làm gì được ta!”


Người nào đó không biết sống chết khiêu khích, rơi vào trong mắt Công Tử Diễn thì chẳng buồn cười tí nào, ngược lại còn đầy đồng tình nhìn Mặc Uyên, thuận tiện tận tình khuyên bảo, cảnh cáo Mặc Hàn Y bên cạnh.


“Y Nhi tỷ tỷ, tỷ nhìn cho kỹ đi, là do cửu ca tự tìm đó, lát nữa có xảy ra chuyện gì thì không liên quan gì đến Diên Nhi nhà chúng ta hết!”


Mặc Hàn Y hơi sửng sốt, rõ ràng nàng vẫn còn chưa phản ứng kịp. Nhưng sau một tiếng hét thảm, Mặc Uyên đã cứng đờ người ngã xuống khỏi ghế. Mặc Hàn Y sợ tới mức đứng bật dậy, vừa muốn chạy tới chỗ hắn ta xem thì đã bị Công Tử Diễn kéo lại.


“Đáng đời huynh ấy lắm, tỷ đừng qua đó, có qua cũng vô dụng thôi!”


Dưới sự ra hiệu của nàng ấy, Mặc Hàn Y nhìn lên gương mặt bình tĩnh của Linh Diên, chân mày nàng dựng đứng, gương mặt mang theo khí lạnh thấu xương ngồi xổm trước mặt Mặc Uyên.


“Cửu ca, huynh kêu tiếp đi, kêu tiếp đi!”


Đáng thương cho Mặc Uyên không biết bị Linh Diên làm gì, cả người cứng ngắc cứ như bị người ta điểm huyện vậy, chẳng thể động đậy chút nào, ngay cả một tiếng động cũng không thể phát ra.


Càng quá đáng hơn nữa là hắn ta cứ cứng người ngã xuống từ trên ghế cao như vậy, bị ngã đến mức thịt cả người đều đau. Hắn ta đau đến mức nước mắt chực trào, nhưng muội muội vô lương tâm nhà bọn họ thì sao, lại còn có tâm trạng ở đây cười nhạo hắn ta, đúng là muốn nhịn mà nhịn không được mà, tức chết hắn mà!


“Thật… thật sự bị hạ độc?”


Mặc Hàn Y trừng to đôi mắt xinh đẹp ngập nước, không thể tin nỗi nhìn Công Tử Diễn bên kia dù bận mà vẫn ung dung uống trà.


Công Tử Diễn không thèm đếm xỉa tới ngước mắt liếc nàng một cái: “Nhắc nhở tỷ tỷ một câu, bất kể là ở đâu, vào lúc nào thì cũng đừng xem những lời của Diên Nhi nhà chúng ta là nói đùa. Tâm địa nha đầu kia đúng là rất thiện lương, nhưng lại ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cười nhạo muội ấy. Thật không khéo, tất cả những điều này cửu ca đều có hết, tỷ nói xem, muội ấy không hạ độc huynh ấy thì hạ độc ai!”


Mặc Hàn Y nghe xong thì theo bản năng xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng rồi dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía ca ca nhà mình. Lúc Mặc Uyên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua hướng nàng thì nàng lại cảm thấy không đành lòng, muốn đi xin giúp, không ngờ Công Tử Diễn lại lắc đầu ngăn lại.


“Đây là chuyện của hai người bọn họ, tỷ đó, vẫn nên đừng có góp vui thì hơn!”


“Nhưng… nhưng trông có vẻ cửu ca rất đau đớn.”


Công Tử Diễn nhếch môi: “Chẳng lẽ tỷ chưa nghe nói câu này sao? Đánh là thương mắng là yêu đó, Diên Nhi nhà chúng ta đang dùng độc dược để kéo gần quan hệ huynh muội của bọn họ. Đi dạo chút đi, chúng ta ăn xong rồi bụng cũng đang no, tỷ dẫn ta đi dạo một chút, thuận tiện tiêu thực luôn!”


Cứ như vậy, Mặc Hàn Y bị Công Tử Diễn kéo đi mất. Trước khi ra ngoài Công Tử Diễn còn tiện tay đeo mặt nạ di hình hoán nhan thuật do nương để lại cho bọn họ lên. Tuy rằng nơi này là Mặc gia, lại là địa bàn của Mặc Ngân, nhưng trước khi thân phận của bọn họ được công bố thì nàng ấy phải cần thận trọng một chút.


Mặc Uyên tận mắt nhìn tia hy vọng cuối cùng của mình tan biến, chỉ có thể dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Linh Diên không biết đã ngồi trên ghế vắt chéo hai chân xinh đẹp thảnh thơi từ bao giờ. Thỉnh thoảng nàng lại liếc xéo hắn ta một cái, ánh mắt khát vọng được giải cứu kia khiến Linh Diên dù muốn làm lơ cũng không được.


Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói căng thẳng của gã sai vặt: “Cửu gia, cửu gia, ngài có sao không cửu gia?”


Mặc Uyên có miệng mà khó trả lời, ánh mắt khô khốc nhìn chằm chằm ngoài cửa, không ngừng chớp chớp mắt với Linh Diên.


Linh Diên nhướng mày, ném hạt dưa trong tay, hỏi vọng ra: “Chuyện gì?”


Rõ ràng là do Linh Diên nói ra, nhưng giọng lại là của Mặc Uyên, cảnh tượng này khiến Mặc Uyên nhìn đến choáng váng.


Má ơi, đây là cái giống loài gì vậy, có cần phải ghê gớm như vậy không hả, ngay cả giọng của hắn ta cũng có thể bắt chước y như đúc như vậy, sao hắn ta lại không biết muội muội này còn có bản lĩnh này chứ?


“Cửu gia, ngài mau đến chỗ lục gia xem thử đi, không biết vì sao mà lục gia lại nôn ói, sắc mặt vô cùng đáng sợ.”


Vừa nghe vậy thì Linh Diên đá một cái “bốp” vào trên người Mặc Uyên: “Đều là tại huynh, giờ thì tốt rồi, dạ dày của lục ca coi như bị huynh dày vò hủy rồi, tốt nhất là huynh ấy không có việc gì, nếu huynh ấy xảy ra chuyện thì huynh xem ta xử lý huynh thế nào!”


Đáng thương cho Mặc Uyên còn bị đông cứng đằng kia, muốn động đậy cũng không thể, bị Linh Diên đá đá như vậy hắn ta cũng chỉ có thể chịu đựng. Đừng thấy miệng hắn ta mở to nhưng chẳng thể phát ra chút âm thanh nào, mà Linh Diên thì cứ như vậy lấy mặt nạ trên bàn đeo lên đẩy cửa ra ngoài.


Ngay khi mở cửa thì hắn ta rõ ràng nghe thấy gã sai vặt kia hỏi lại: “A? Cửu gia đâu?”


“Cửu gia nhà ngươi bị tiêu chảy rồi, không ai được quấy rầy cả, lục gia đâu, mau dẫn ta đi xem.”


Gã sai vặt nhận ra Linh Diên, người có thể được hai vị gia nhà mình mời đến tiếp đãi long trọng như vậy, thân phận nhất định là không tầm thường, hắn gật gật đầu dẫn Linh Diên ra ngoài, đi đến thư phòng của Mặc Ngân.


Mặc Uyên trông mong nhìn cánh cửa bị đóng lại, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.


Muội muội này, đúng là tâm địa độc ác mà, đúng là khiến hắn ta sợ hãi cứ như lúc Mặc Ngân nổi giận vậy. Được rồi, từ nay về sau, hắn ta sẽ không bao giờ… đi chọc hai người kia nữa!


Lúc Linh Diên đi qua thì bãi ô uế bên giường nhỏ của Mặc Ngân đã được lau dọn sạch sẽ, quần áo bẩn trên người cũng được gã sai vặt thay, chỉ là trong không khí vẫn còn mùi chua khiến người ta khó chịu. Nhìn thấy Mặc Ngân đang khép hờ hai mắt tựa vào nhuyễn tháp, Linh Diên xoay người dặn dò gã sai vặt: “Đi chuẩn bị nước ấm cho gia nhà các ngươi tắm rửa, đợi lát nữa để ngài ấy tắm.”


Sau khi gã sai vặt rời đi thì Linh Diên lấy một ly nước hồ xanh trong không gian ra đưa cho Mặc Ngân, tức giận nói.


“Uống nước này đi, dạ dày của huynh sẽ thoải mái hơn chút đó!”


Lần này Mặc Ngân không cậy mạnh nữa, nghe lời uống cạn, dòng nước ngọt lành vào khoang miệng cùng với cảm giác lạnh lẽo thấm vào ruột gan khiến hắn nheo mắt lại theo bản năng.


Linh Diên vừa nhìn thấy vẻ mặt kia kia của hắn thì đã biết hắn nghĩ gì rồi: “Đây là nước trong không gian của ta, vô cùng tốt, thế nào, thoải mái hơn rồi chứ?”


Chương 477: Tâm sự của Mặc Uyên


“Xin lỗi, đã khiến muội lo lắng rồi.”


“Huynh còn biết bọn ta lo lắng à, biết rồi mà còn cậy mạnh sao?”


Linh Diên nổi giận đùng đùng ngồi xuống, túm cánh tay Mặc Ngân qua bắt mạch cho hắn, chỉ giây lát sau sắc mặt nàng trở nên khó coi hỏi:


“Còn có chỗ nào khó chịu không?”


Mặc Ngân chỉ chỉ về phía dạ dày, lắc đầu, Linh Diên vừa thấy vậy thì giận mà không có chỗ trút: “Ngoại trừ chỗ này thì sao?”


Hắn phối hợp lắc đầu: “Những chỗ khác không có gì không thoải mái, sau khi nôn ra rồi thì tốt hơn nhiều, cũng không còn nấc cụt nữa.”


Chuyện không còn nấc cụt đối với hắn thật sự khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn bị nôn ra nhiều.


Linh Diên nhìn xoáy vào hắn một cái: “Ta chẳng hiểu nổi, không thể ăn cay thì có gì mà mất mặt chứ? Việc này chứng tỏ thể chất của huynh không thích hợp ăn cay, không phải là huynh không thể ăn, huynh cứ cậy mạnh như vậy, giờ đã thấy hậu quả chưa? Có ích gì hả? Sau này dù cho ngày nào huynh cũng ăn cay, ngày nào cũng nôn thì cũng không thể thay đổi được tật xấu nấc cụt của huynh, đó là bẩm sinh rồi, không thể thay đổi được, hiểu chưa?”


Mặc Ngân muốn nói gì đó lại thôi, đôi mắt đen láy của Linh Diên nhìn thẳng vào hắn, trong mắt hiện lên sự hung dữ trước giờ chưa từng có.


“Đừng trách ta không cảnh cáo trước, nếu huynh còn chà đạp bản thân như vậy tương lai có xui xẻo chịu thiệt cũng là bản thân huynh. Đợi huynh phá hư hết dạ dày mình rồi, đến cuối đời cũng sẽ có lúc huynh phải khóc cho xem. Về điểm này dù huynh có mạnh mẽ đến đâu cũng không cách nào cải thiện được, hiểu chưa?”


Thấy muội muội nhà mình mắng mình cứ như dạy trẻ con, Mặc Ngân không nói nên lời, nhưng cố tình là mình đuối lý, chỉ có thể gật đầu nghe lời.


Linh Diên căn dặn xong lại đưa cho hắn một ly nước trong không gian và mấy viên thuốc giảm đau dạ dày rồi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã quay lại với vẻ mặt u ám.


“Mặc gia lớn như vậy mà lại không tìm thấy sữa bò, ngay cả sữa dê cũng không có, đúng là quá đáng mà. Quên đi, huynh cứ nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải ăn gì cả, để ta đi nấu chút đồ ăn cho huynh.”


Mặc Ngân thấy nàng vội trước vội sau, thật sự hơi áy náy: “Không cần, lúc này ta không muốn ăn gì cả, muội đừng làm.”


Linh Diên lạnh nhạt nhìn hắn một cái: “Chuyện này huynh đừng quan tâm, ta đi một lát sẽ trở lại ngay.”


Trước khi đến phòng bếp, Linh Diên quay lại nhà ăn giúp Mặc Uyên còn nằm tuyệt dưới đất đứng dậy, sẵn tiện đưa cho hắn ta một viên thuốc.


Chỉ trong nháy mắt Mặc Uyên đã cảm nhận được mình có thể cử động, câu đầu tiên sau khi mở miệng chính là: “Lục ca thế nào rồi?”


“Xem như huynh còn có lương tâm, huynh đi xem huynh ấy trước đi, ta đi làm cho huynh ấy một ít thức ăn giảm đau dạ dày.”


Linh Diên thấy Mặc Uyên lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát thì để lại một câu rồi đi, Mặc Uyên lại giữ nàng lại.


“Muội tử à, ca ca sai rồi mà, sau này không dám lấy lục ca ra trêu chọc nữa, muội tha thứ cho ca đi, ca cam đoan với muội không được sao?”


Linh Diên đưa tay lên hất tay hắn ta ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn ta: “Đối tượng huynh nên xin lỗi không phải là ta, là lục ca. Giờ huynh ấy không có sức lực gì, còn nằm trên nhuyễn tháp đó. Cửu ca, không phải ta nói huynh đâu, nhưng huynh nói thử xem khi nào huynh mới có thể chín chắn một chút đây? Có phải là mấy năm nay lục ca bảo vệ huynh tốt quá nên huynh cứ thể ngây thơ vô tội như vậy không?”


Nét mặt Mặc Uyên cứng đờ, muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng lời đến miệng rồi lại không biết phải nói thế nào, Linh Diên cũng không rảnh nghe hắn ta giải thích, lập tức khoát tay rời khỏi.


Nhìn theo bóng dáng của nàng, trong đôi mắt rũ xuống của Mặc Uyên nổi lên chút cô đơn và phức tạp rõ ràng.


“Đúng vậy, lục ca bảo vệ ta tốt quá nên ta căn bản không biết không biết làm sao để sinh tồn trong gia tộc. Diên Nhi, muội nói xem, giờ ta nên làm gì đây? Nếu muội là ta thì muội sẽ làm thế nào?”


Mặc Uyên ngước mắt nhìn trời, đột nhiên cảm thấy dù hôm nay là nắng xuân rực rỡ cũng không thể xua tan mây mù trong lòng hắn ta.


Đợi khi Linh Diên đặt chén canh sườn rong biển, cháo đậu xanh dinh dưỡng, cùng với nho, óc chó và những món ăn khác vào thư phòng của Mặc Ngân thì hắn đã ngủ rồi. Đứng cạnh là Công Tử Diễn và Mặc Hàn Y chẳng biết đã quay về từ lúc nào, còn cả Mặc Uyên đang cúi gằm mặt không biết đang nghĩ gì.


Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể cho người đem thức ăn xuống để hâm nóng, nghĩ rằng khi nào hắn tỉnh lại rồi ăn cũng không muộn.


Đến khi mấy huynh muội rời khỏi phòng của Mặc Ngân thì Mặc Hàn Y liền lấy cớ đi, để lại ba huynh muội ngươi nhìn ta, ta nhìn người, lại ngồi đối diện nhau không nói gì, không biết phải bắt đầu nói từ đâu.


“Có phải hai muội cảm thấy ca ca ta vô dụng lắm không?”


Mặc Uyên đột ngột nói vậy khiến Linh Diên kinh ngạc, lại liên tưởng đến những lời mình vừa nói và trạng thái bây giờ của Mặc Uyên, lập tức hơi tự trách.


“Ca, huynh nói gì vậy, sao huynh lại vô dụng được? Huynh không biết là khi ta và tỷ tỷ biết mình có ca ca mạnh như lục ca và huynh thì trong lòng đã vui vẻ đến thế nào đâu.”


“Có phải là so với lục ca thì ta không hề giống ca ca của các muội không? Có đôi khi ta thậm chí còn cảm thấy bản thân còn không chín chắn bằng hai muội nữa, so ra thì càng giống đệ đệ của các muội hơn đúng không?”


Hai tỷ muội nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, nghĩ thầm, tuổi của bọn họ vốn lớn hơn hắn ta mà, không chỉ hắn ta mà Mặc Ngân cũng vậy, chỉ là thường ngày tính cách Mặc Ngân thể hiện ra bên ngoài là hình tượng lớn mạnh đến mức có thể che mưa chắn gió, ngược lại là Mặc Uyên so ra thì càng thêm bình dị gần gũi, dễ ở chung, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc hắn ta giống đệ đệ bọn họ!


“Ca, những lời ta nói lúc trước không phải ý này đâu, ta chỉ cảm thấy đôi khi huynh đùa giỡn hơi quá. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc những mặt khác của huynh không tốt. Mấy lời như là đệ đệ của bọn ta lại càng vô căn cứ, nói ra lại khiến người ta chê cười đó. Ca à, sau này tuyệt đối không thể nói ra những lời này nhé, giờ ta xin lỗi vì những lời lúc trước ta nói với huynh được không? Ca à, huynh nhất định đừng có để bụng mà!”


“Không, muội không nói gì sai cả, chuyện này đúng thật là ca ca ta đùa quá đáng rồi. Ta cũng không ngờ lục ca lại cố chấp như vậy, tóm lại đều là lỗi của ta, là lỗi của ta cả!”


Mặc Uyên càng tự trách thì trong lòng Linh Diên càng khó chịu. Nàng nhìn hắn ta, đột nhiên cảm thấy hình như hắn ta khác với thường ngày, định mở miệng hỏi, Công Tử Diễn lại đột nhiên kéo nàng lại lắc lắc đầu với nàng.


Mà Mặc Uyên đúng là không còn lòng dạ nào ở lại nữa: “Viện của các muội đã sắp xếp xong rồi, đi thôi, ta đưa các muội qua đó. Đã mỏi mệt nhiều ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt thôi.” Nói rồi hắn ta liền dẫn đầu đi ra ngoài.


Hai tỷ muội phía sau ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng, Linh Diên vô cùng hối hận nhìn Công Tử Diễn.


“Nguy rồi, nhất định là ca ca giận ta rồi, trước đó ta nói huynh ấy ngây thơ vô tội, bị ca ca bảo vệ quá tốt, tỷ nói xem có phải là tổn thương lòng tự trọng của huynh ấy rồi không?”


“Muội nói vậy sao?”


Linh Diên áy náy gật gật đầu: “Sao mà ta nghĩ tới huynh ấy lại nhạy cảm như vậy chứ. Tỷ xem ngày thường huynh ấy cứ nhảy lên nhảy xuống như thế, ai ngờ lại là kiểu người đầy tâm sự thế chứ? Haiz, cũng tại ta, cứ nghĩ huynh ấy quá đơn giản, lần này ta thấy tâm tư cửu ca của chúng ta kỳ thật cũng rất nhạy cảm, chẳng qua là bình thường tính tình của huynh ấy che đậy điều đó thôi.”


Nhưng mà Công Tử Diễn lại xoa cằm, vừa kéo Linh Diên đi vừa nhìn bước chân nặng nề mà lại vô hồn của Mặc Uyên.


“Theo lý thì cửu ca không nên phản ứng mạnh như vậy mới đúng, muội nói xem có phải là còn có chuyện gì mà chúng ta không biết, mà những lời đó của muội lại vô tình kích thích đến thần kinh không ổn định của huynh ấy không? Khiến huynh ấy lập tức tỉnh ngộ?”


Linh Diên trừng lớn mắt: “Không, không thể nào?”


“Có gì mà không thể chứ, muội đã quên lúc lục ca ở đảo Thạch Đầu đã nói gì đó với tôn chủ kia sao? Tuy chúng ta không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng thỉnh thoảng cũng đọc được mấy chữ, nếu chúng ta không nhìn lầm thì tôn chủ kia đã nghiến răng nghiến lợi nói với ca ca cái gì mà con ruột đó! Không chỉ như thế mà còn có ca ca, muội muội và mẫu thân này nọ nữa, muội nói xem có phải có khả năng là lục ca với tôn chủ kia có quan hệ gì không?”


Trong lòng Linh Diên giật mình vì những lời nói nhìn như lơ đãng của Công Tử Diễn, đồng tử ngay lập tức trừng lớn.


“Không, không thể nào? Sao lại có thể chứ?”


“Sao lại không thể? Muội đừng thấy mấy ca ca trông như đã giải thích thân thế của chúng ta từ đầu đến đuôi, nhưng chung quy ta vẫn cảm thấy bọn họ luôn giữ lại một phần về mẫu thân và phụ thân, những lời kể cũng không hoàn chỉnh. Ví dụ như nương của chúng ta đâu? Phụ thân chúng ta đâu? Bọn họ chỉ nói năm đó bất đắc dĩ mới phải nhanh chóng đưa chúng ta đến đại lục Tứ Phương, nhưng mà nguyên nhân thì sao? Tại sao lại phải đưa đi, còn dùng cách như vậy để che giấu thân phận của ta và muội?”


“Cuối cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến ta và tỷ bị thương khi còn trong bụng mẹ như vậy. Tỷ tỷ, tỷ có biết đến giờ linh hồn của tỷ vẫn không đầy đủ hay không? Hoa Nhan cũng chính là vì linh hồn bị thiếu hụt phân liệt ra, điều này chứng minh cho cái gì? Chứng tỏ lúc trước nương đã bị thương rất nặng đó! Còn về ta thì tuy không bị thương gì, nhưng độc Hắc Ngột Lân kia hẳn là cũng không phải vô duyên vô cớ mà có. Những chi tiết này các ca ca cũng không nói cho chúng ta biết.


Còn nữa, nếu thần nữ của Thần Nữ tộc chúng ta là hai người thì dì của chúng ta đâu? Nương mất tích, dì lại ở đâu? Nhiều chi tiết như vậy là ca ca quên thật hay là cố ý không nói cho chúng ta biết? Huynh ấy chỉ nói cho chúng ta là huynh ấy gọi chúng ta về có tác dụng với của Thần Nữ tộc, nhưng chưa nói cho chúng ta biết mười sáu năm trước rốt cuộc đế quốc đã xảy ra chuyện gì!”


Khi Linh Diên hỏi ra từng câu từng câu một, Công Tử Diễn trầm mặc, nàng ấy nhìn Linh Diên, giọng điệu không chắc chắn lắm.


“Ý muội là… là lục ca và cửu ca cố ý che giấu chúng ta điều gì đó, không cho chúng ta biết sao?”


Linh Diên gật gật đầu: “Ừm, không biết trong tương lai bọn họ có nói hay không nhưng rõ ràng là bây giờ không phải thời cơ theo như lời bọn họ đã nói, thậm chí ngày sinh thật của ta và tỷ còn không nói, nói cách khác, ta cũng không biết ngày nào tế tự cho gia tộc!”


“Diên nhi…” Nhắc đến tế tự. sắc mặt Công Tử Diễn không khỏi trắng bệch, nàng ấy túm lấy tay Linh Diên theo bản năng: “Muội… thật sự muốn đi sao?”


Linh Diên không khỏi cười chua xót: “Mục đích đưa ta trở về lần này không cần ca ca phải nói, ta là người thứ hai có được không gian tùy thân sau người sáng lập Mặc gia, tổ nãi nãi Mễ Nhiêu, điều này có nghĩa là ta cũng có đủ sức mạnh để có thể cứu vớt Mặc gia, thậm chí cả Long đế quốc. Nếu ta không đi thì sẽ thành cái gì, người phản bội gia tộc, hay là phản bội Long đế quốc?”


“Không, Diên nhi, đây không nên là trách nhiệm của muội, lại càng không nên là trách nhiệm của chúng ta, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, lại sao chúng ta phải đeo lên lưng trách nhiệm như vậy, chúng ta đã khó khăn lắm mới sống sốt qua mười sáu năm, chẳng lẽ vậy vẫn còn chưa đủ sao? Tại sao còn nhất định phải trả một cái giá lớn như vậy? Tại sao?”


Thấy cảm xúc của Công Tử Diễn đã sắp ảnh hưởng đến Mặc Uyên đi đằng trước, Linh Diên vội vàng nhéo nhéo mu bàn tay nàng ấy.


“Được rồi tỷ tỷ, chuyện này tạm thời nói tới đây thôi, đừng nói thêm nữa.”


Công Tử Diễn đỏ mắt nhìn nàng một cái, trong lòng lại đau xót không chịu nổi, chỉ là khi nhìn đến Mặc Uyên đang đi đến chỗ bọn họ thì cảm xúc này lập tức bị nàng ấy nén xuống. Dù nàng ấy có muốn thừa nhận hay không, dù giờ bọn họ đã về đến Mặc gia, dù ngoài mặt ca ca đối xử rất tốt với bọn họ, nhưng trong lòng nàng ấy, người thân của nàng ấy cũng chỉ có một mình Linh Diên, chỉ có một mình nàng thôi!


“Các muội không có việc gì chứ? Sao vừa rồi cảm xúc lại kích động như vậy?”


Mặc Uyên cau mày, nhìn hai tỷ muội một cái thật sâu, Linh Diên vỗ vỗ mu bàn tay Công Tử Diễn, ý bảo nàng ấy đừng nói gì.


“Vừa rồi ta vẫn luôn tự trách, tỷ tỷ nghe nói ta nói với huynh như vậy liền kích động nhịn không được mắng ta.”


Nói xong câu đó nàng không nhịn được đi tới trước mặt Mặc Uyên, kéo tay hắn ta: “Ca, ta không cố ý thật mà, huynh có thể tha thứ cho ta không?”


Mặc Uyên vừa nghe thấy vì vậy mà làm hai tỷ muội ồn ào không vui, vừa giận lại vừa bất đắc dĩ.


“Muội là muội muội của ta, là người thân của ta, những lời kia của muội cũng là vì tốt cho ca ca ta, có gì mà ta không tiếp nhận được chứ?”


“Yên tâm, chúng ta là người một nhà, những việc nhỏ đó căn bản không đáng cho chúng ta để trong lòng, đừng vì vậy mà làm tổn thương hòa khí của chúng ta. Ta không sao, cũng không phải vì vậy mà tâm tình sa sút, chỉ là giờ ta không có cách nào giải thích rõ ràng với các muội, vậy nên các muội đừng truy hỏi, được chứ?”


“Thật sao?”


“Tất nhiên là thật!”


Linh Diên kích động, lập tức hưng phấn cong mắt cười: “Có những lời này của ca ca thì ta an tâm rồi.”


Mặc Uyên bất đắc dĩ gõ trán nàng: “Được rồi, đến viện của các muội rồi. Đây, chính là chỗ này, Tử Đằng uyển, các muội mau vào trong nghỉ ngơi đi, có gì cần thì cứ nói vói ma ma trong viện, bà ấy sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của các muội.”


Linh Diên và Công Tử Diễn tiễn Mặc Uyên rời đi rồi trở về Tử Đằng uyển. Không thể không nói, vừa nhìn đã biết nơi này là do hai huynh đệ cố ý sắp xếp cho bọn họ.


Trong viện chim hót hoa nở, lại còn có núi giả và cá, cảnh vật xung quanh rất tuyệt, hơn nữa diện tích cũng không nhỏ, tổng cộng có hai tầng lầu, bài trí đều giống nhau, tuy trang trí trong phòng không xa hoa nhưng không có gì mà không tốt nhất, những chi tiết này lại thể hiện dụng tâm của người bố trí.


“Tuyệt quá, là phong cách mà ta thích, không phô thương, đủ khiêm tốn, hơn nữa bố trí cũng rất thoải mái, tỷ tỷ thì sao?”


“Ừ, xem ra hai ca ca rất dụng tâm, đi thôi, mệt mỏi hai ngày rồi, đúng là cũng nên nghỉ ngơi thôi!”


Linh Diên đang muốn tách ra với Công Tử Diễn thì bất ngờ nàng nghĩ đến gì đó, đột nhiên xoay người giữ chặt nàng ấy lại.


“Đợi một chút, tỷ, trước tiên tỷ khoan đi đã, ta vẫn còn rất tò mò. Tỷ nói xem, chúng ta không hỏi được từ chỗ ca ca thì cũng không thể tìm được chút manh mối từ miệng những người khác sao?”


Chương 478: Trách nhiệm của Linh Diên


Vẻ mặt Công Tử Diễn nặng nề, ngước mắt kinh ngạc: “Ý của muội muội là… muốn tự mình tìm hiểu?”


Linh Diên gật đầu: “Tỷ, lời của ca ca có quá nhiều điểm giữ lại, chỉ dựa vào suy đoán của chúng ta căn bản không đủ để ghép đầy đủ câu chuyện, nên ta nghĩ…”


Vốn tưởng là Công Tử Diễn sẽ nghĩ giống nàng, không ngờ nàng ấy lại tỏ vẻ phản đối: “Diên Nhi, cũng đâu đến mấy ngày nữa đâu, ca ca đã muốn giấu thì muội nghĩ những người khác sẽ nói cho chúng ta biết sao? Hơn nữa cũng không phải huynh ấy muốn giấu giếm chúng ta mà là có nỗi khổ trong lòng thôi, chúng ta cứ đợi thêm một chút thì có gì đâu?”


“Nhưng mà ta cứ luôn cảm thấy bất an, một loại bất an không thể khống chế được. Tỷ tỷ, nếu giờ ta đã biết mình sắp đối mặt với điều gì thì sao ta lại không thể hiểu biết rõ ràng tất cả những gì ta nên biết chứ? Ca ca nói một nửa giữ lại một nửa như vậy, có từng nghĩ tới ta sẽ có cảm giác gì hay không?”


Sự trưởng thành trong những năm gần đây đã sớm khiến Linh Diên học được làm bất kỳ việc gì cũng phải kiểm soát tình hình trước, sau đó vượt qua từng chút một, giờ lại đột ngột nói cho nàng biết những khó khăn trong tương lai, nhưng làm thế nào để vượt qua thì lại không có ai nói cho nàng, sao nàng có thể an tâm được?


Nói trắng ta thì dù có muốn để nàng đi chết thì cũng phải cho nàng biết sao lại chết chứ?


Rõ ràng là Công Tử Diễn không nghĩ đến áp lực của Linh Diên lại lớn đến vậy, nàng ấy hơi do dự: “Vậy muội muốn bắt đầu từ đâu?”


Linh Diên mím môi: “Tỷ tỷ cảm thấy ai có thể hiểu tinh tường tình hình ở Mặc gia nhất?”


Ánh mắt Công Tử Diễn khẽ rung động, chân mày dần chau lại: “Muội muốn nói đến tứ đại gia tộc?”


Linh Diên cũng không hề né tránh: “Gia tộc khác thì khó mà nói, nhưng Hoa gia và Tuyết gia năm đó đã đưa ta và tỷ về đại lục Tứ Phương nhất định sẽ biết gì đó, nhất là… nghĩa phụ.”


Những lời này của Linh Diên cũng không phải không có căn cứ, vì năm đó người mang nàng và Công Tử Diễn về đại lục Tứ Phương đúng thật là người hai gia tộc này. Người mang Công Tử Diễn đi không ai khác là Hoa Nghiêu, mà người mang Linh Diên đi chỉ biết là người Tuyết gia, còn về phần là ai thì Mặc Ngân không đề cập đến, hiển nhiên Linh Diên cũng không biết.


Ban đầu nàng còn tưởng mình là người Lăng gia, nhưng nữ nhi của Lăng gia cũng bị đánh tráo, sao có thể biết than phận của nàng được?


Nhưng cũng may mắn là, cho dù không biết thân phận của nàng nhưng Lăng gia đối với nàng cũng ơn nặng như núi, ân tình này sớm muộn gì Linh Diên cũng sẽ báo đáp.


Nào biết rằng Công Tử Diễn nghe Linh Diên nói vậy thì lắc đầu rất thẳng thừng.


“Diên Nhi, dù nghĩa phụ có biết thì cũng sẽ không nói cho chúng ta biết đâu.” Mặc Ngân không nói, sao nghĩa phụ lại có thể nói cho bọn họ được?


Trong này tất nhiên còn có ẩn tình lớn hơn nữa, mà rõ ràng bọn họ bây giờ không có năng lực để thừa nhân chuyện đó.


Nếu không thì nàng ấy thật sự nghĩ không ra sao ca ca lại giấu giếm bọn họ nhiều như vậy.


Sao Linh Diên lại không biết Hoa Nghiêu sẽ không nói cho bọn họ chứ?


Chỉ là nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, thậm chí bây giờ nàng vẫn không biết ngày sinh thật sự của hai tỷ muội, điều duy nhất có thể khẳng định là sẽ trong năm nay, sau mười lăm tháng tám, vì ca ca đã nói là nàng phải tế tự vào ngày sinh nhật.


“Ha ha, tỷ, tỷ nói xem chúng ta bây giờ giống cái gì chứ? Cái gì cũng không biết, dù có bảo ta đi tế tự cũng không nói cho ta biết cụ thể là ngày nào, loại cảm giác này thật sự rất đáng ghét, cũng rất ngột ngạt!”


“Có lẽ huynh ấy thật sự có nổi khổ chăng?”


“Ta cũng rất muốn nghĩ vậy, ha ha, tỷ, ca ca có nỗi khổ, chẳng lẽ ta lại không sao? Trong khi ta chẳng biết gì cả, bảo ta trích máu thì phải trích, bảo ta hiến thì phải hiến, bọn họ xem ta là cái gì? Chẳng lẽ Linh Diên ta sinh ra chỉ vì người khác mà sống thôi sao?”


Nghĩ đến cuộc sống trong mười sáu năm qua, Linh Diên liền cảm thấy vô cùng ấm ức và bực bội, thậm chí nàng còn cảm thấy mình là nữ chính xuyên qua sống không vì bản thân nhất, loại cảm giác này thật sự quá bực tức mà!


Loại cảm giác bất đắc dĩ và ấm ức vì không thể nắm vận mệnh của mình trong tay này khiến Linh Diên không còn tâm trạng nói tiếp, nàng khoát tay, vẻ mặt xanh xao đi về phía phòng mình, Công Tử Diễn nhìn theo bóng dáng nàng, hốc mắt hơi đỏ lên: “Diên Nhi…”


Linh Diên nằm trên giường trằn trọc, làm thế nào cũng ngủ không được, cuối cùng, nàng không có chỗ nào phát tiết đành xách Tiểu Băng Dực ra.


Tiểu Băng Dực vẫn còn chưa tỉnh ngủ, bất ngờ bị Linh Diên lôi ra còn hơi bực, nhưng nhìn thấy bộ dạng thiếu sức sống của nàng lập tức căng thẳng: “Người làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”


Mũi Linh Diên cay cay, nghĩ đến những ấm ức mà mình phải chịu những năm qua, nước mắt không nhịn được lăn dài.


Băng Dực hoảng sợ, vội vàng nhảy lên vai nàng: “A, người đừng khóc mà, rốt cuộc là làm sao vậy? Ai làm gì người? Người nói cho ta biết đi, ta báo thù cho người nhé?”


Linh Diên lắc đầu, chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai mình ép nàng đến mức không thở nổi.


“Tiểu gia hỏa, ta vốn tưởng rằng gặp được ngươi là may mắn lớn nhất kiếp này của ta, nhưng đến giờ ta mới phát hiện những gì ngươi mang đến cho ta không phải may mắn mà là áp lực đến tận cùng. Ngươi có biết tại sao ngươi lại xuất hiện trên người ta không?”


Ký ức của Băng Dực sẽ bị xóa sạch mỗi khi nó gặp được chủ nhân mới, đương nhiên cũng không rõ, cũng không biết ý của Linh Diên là gì, nhưng thấy nàng sa sút như vậy có lẽ cũng chẳng phải chuyện tốt gì nhỉ?


“Nói vậy là sao? Chẳng lẽ không phải là vận mệnh đã định rồi sao?”


Đối với nó thì chủ nhận có thể có được nó cũng không phải ngẫu nhiên mà là giữa nó và chủ nhân trời sinh đã có từ trường, mà cũng là do từ trường mạnh mẽ này đã liên kết bọn họ lại một chỗ.


Linh Diên cười chua xót: “Không phải, ca ca nói đó là do lão tổ tông đã tiên đoán được từ trước rồi. Ngươi nói xem, trên thế giới này sao lại có năng lực tiên đoán mạnh đến như vậy chứ? Nếu vị lão tổ tông kia của ta đã lợi hại như vậy thì sao bà ấy vẫn chết?”


Vừa dứt lời, Băng Dực khiếp sợ ngẩng đầu: “Con người các ngươi lại còn có năng lực tiên đoán mạnh như vậy? Sao… sao có thể chứ?”


Linh Diên lắc đầu lần nữa: “Kỳ thật bọn ta cũng không thể tin nổi, nhưng lão tổ tông đúng là có bản lĩnh như vậy thật. Ngươi cũng có thể thấy những thứ tồn tại trong không gian kia, những thứ đó căn bản không thể tìm thấy được trên thế giới này, nhưng hôm nay chẳng những chúng ta có được mà ngay cả số lượng cũng lớn đến đáng sợ, căn bản là nghịch thiên mà!”


“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”


“Căn cứ theo bản ghi chép của lão tổ tông để lại, đến thế hệ này của Mặc gia bọn ta linh khí sẽ dần dần biến mất, mà một khi linh khí biến mất thì chẳng những Long đế quốc sẽ rơi vào tuyệt cảnh mà ngay cả ưu thế của Mặc gia cũng không còn nữa.”


“Không còn thì không còn thôi, chẳng lẽ không có linh khí thì các ngươi sẽ không sống nổi nữa? Người của đại lục Tứ Phương không phải vẫn sống tốt sao?”


Linh Diên cảm thấy trái tim mình chua xót đến mức muốn nhảy ra ngoài: “Sao lại đơn giản như vậy được chứ? Mới đầu ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là linh khí ở Long đế quốc đã tồn tại mấy trăm năm rồi, sao có thể nói cắt là cắt chứ? Một khi không còn linh khí, những người sống lâu dài trong hoàn cảnh linh khí đầy đủ sẽ dần ngã xuống đến khi diệt vong. Dù là ngươi có di chuyển đến nơi khác sinh sống thì cũng sẽ như vậy, vì từ khi sinh ra ngươi đã sống trong hoàn cảnh như vậy rồi, rời đi thì ngươi sẽ sống không bằng chết!”


“Vậy thì sao? Vậy nên người sẽ dâng cả bản thân cho Long đế quốc sao?”


“Vì để xoay chuyển vận mệnh của Mặc gia, ngay khi bản thân nằm xuống lão tổ tông đã tiến thành ngưng tụ nguyên thần không gian tùy thân, mà ngươi chính là kết quả ngưng tụ nguyên thần của bà ấy, rồi sau đó vận mệnh đã định trước được người thừa kế của Mặc gia nhặt được, do đó khiến ta trở thành người thừa kế duy nhất cứu vớt Mặc gia.”


Nghe đến đó, Băng Dực khiếp sợ đén không nói nên lời: “Vị lão tổ tông này của người thật sự lợi hại như vậy sao?”


Linh Diên gật đầu: “Căn cứ theo những gì ghi chép lại thì đúng là như thế, nếu không thì ngươi nói xem sao ta lại trùng hợp nhặt được không gian chứ? Huống hồ dù ta có nhặt được ngươi thì nếu linh khí không hòa hợp với ngươi thì cũng không thể mở ngươi ra được, đúng không?”


Băng Dực nghe vậy cũng đồng ý gật gật đầu: “Người nói vậy cũng không sai, đúng là không phải ai cũng có thể liên kết với ta được, trước kia ta còn lợi dụng cái hòm kia giết không ít kẻ bị lợi ích mê muội tâm trí đó!”


“Là thật sao?” Linh Diên vốn chỉ nói vậy thôi, thật ra trong lòng cũng không nghĩ là như vậy thật.


Băng Dực cũng không giấu diếm: “Nếu thật sự đúng như lời người nói thì nói vậy trước đó lão tổ tông đã lập cấm chế trên hòm, phàm là người có lòng dạ không tốt nhặt được ta thì chắc chắn không thể chết già được, đây cũng là lí do vì sao lúc người nhặt được ta thì bên cạnh còn có nhiều hài cốt như vậy.”


Linh Diên cố gắng nhớ lại, năm đó hình như đúng là như vậy, cũng không biết nên nói gì mới phải.


“Không ngờ thực lực của lão tổ tông mạnh đến như vậy, chỉ là so với bà ấy thì ta vẫn kém hơn nhiều, sao ta có thể gánh vác được trách nhiệm cứu vớt Mặc gia chứ?”


Băng Dực nhẹ nhàng gật đầu: “Điều này sao có thể đánh đồng được chứ, nếu không gian nghịch thiên như vậy thì sao người có thể phát triển được, huống chi Mặc gia của các người có một người nghịch thiên như vậy là đủ rồi, nếu lại xuất hiện một người nữa thì rất không công bằng với thế giới này!”


“Vậy ý của ngươi là, ta có thể có được thành tựu ngày hôm nay, không, hoặc có thể nói sở dĩ không gian không còn nghịch thiên như trước là do lão tổ tông cố ý?”


Băng Dực lắc đầu: “Nói vậy cũng không đúng lắm, nhưng nếu bà ấy thật sự có thể tỉnh đến như vậy thì đúng là một nhân vật khó lường mà. Kỳ thật có hạn chế như vậy cũng tốt, có đôi khi sự cường thịnh hưng suy của một gia tộc không nên gửi gắm cả lên người một người, như vậy chẳng những bất công với người mà cũng bất công với những người khác. Hơn nữa ta cảm thấy nếu người thật sự có thể kế thừa Thần Nữ tộc thì cũng nên thử thay đổi vận mệnh của người Mặc gia xem!”


Linh Diên vô cùng kinh ngạc nhìn Băng Dực: “Ý của ngươi là… tình trạng bây giờ của Thần Nữ tộc đã không còn thích hợp phương thức kế thừa này?”


Băng Dực không phủ nhận cũng không chắc chắn, chỉ mơ hồ cái nào nói cũng được: “Chuyện này còn phải tùy người, dù sao người mới là người thừa kế của thế hệ này, hơn nữa Mặc gia các người đã truyền thừa trăm năm rồi mà vẫn có thể kiên trì lâu như vậy không suy tàn, vậy đã đủ chứng minh bên trong Mặc gia vững thế nào, nhưng người có nghĩ đến sau người thì Mặc gia sẽ như thế nào không?”


Linh Diên cười khổ một tiếng: “Nếu ta nói, Mặc gia trong lòng ta cơ bản chỉ như người lạ thôi, ngươi có tin không?”


Băng Dực tất nhiên tin ngay: “Từ nhỏ người đã được đưa đến đại lục Tứ Phương, tất nhiên là không có tình cảm gì với Mặc gia và Long đế quốc, theo ý ta thì Mặc gia bây giờ có lẽ còn không khiến người cảm thấy ấm áp như Linh gia đúng không?”


Không thể không nói, Băng Dực đã hiểu hết chân tướng, nhưng Linh Diên không có lựa chọn nào khác, vì nếu nàng là người Mặc gia thì phải gánh trách nhiệm đó trên lưng, dù sao thì phụ thân và mẫu thân vẫn còn cần mượn sức nàng cứu, nếu nàng cứ đi như vậy thì kết cục của Mặc gia, nàng gần như có thể đoán trước được rồi.


Tuy giờ Linh Diên rất không tình nguyện đeo áp lực lớn như vậy trên lưng, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, trước kia cha mẹ đã dành nhiều tâm huyết như vậy đưa nàng đi, chẳng phải là vì trong lòng mong một ngày nàng có thể cứu vớt Mặc gia sao?


Nếu nàng vì vậy là từ bỏ gia tộc này thì còn có tư cách gì trở thành người Mặc gia chứ?


Linh Diên khẽ thở dài, từ từ nằm xuống, ôm chặt Băng Dực vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bộ lông trắng như tuyết của nó.


“Băng Dực, ngươi nói xem, sao vận mệnh của ta lại trở nên như vậy chứ? Có đôi khi ta thật sự muốn cứ như vậy nhắm mắt lại luôn, không bao giờ tỉnh lại nữa, nếu biết sống lại mệt mỏi như vậy thì ta thà rằng không bao giờ tỉnh lại…”


Những lời sau đó càng lúc càng nhỏ dần, mãi đến sau khi Linh Diên ngủ say thì Tiểu Băng Dực mới từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ vì đã sầu lo quá độ mà mệt nhọc, trong lòng nó không khỏi vừa đau vừa nhói.


Đột nhiên, hai bóng dáng một trắng một đen đồng thời xuất hiện bên cạnh nó, Băng Dực lười biếng nhấc mí mắt lên.


“Rốt cuộc các ngươi cũng ra rồi hả?”


Hắc Thuần lạnh lùng liếc Băng Dực một cái: “Đây là vận mệnh của nàng, chính nàng cũng không thể thay đổi được mệnh của mình!”


Bạch Tra đau lòng nhìn Linh Diên: “Nàng căn bản không có sự lựa chọn nào khác được không? Kỳ thật nghĩ kĩ lại thì mười sáu năm nay, chủ nhân đúng thật là… uất ức mà!”


“Suy cho cùng thì vẫn là do nàng còn quá yếu, chỉ cần một ngày nàng không mạnh lên thì nàng cũng vĩnh viễn không thể thoát được trách nhiệm này. Huyết tế chỉ là bước đầu thôi, con đường sau đó sẽ càng gian nan hơn, giờ nàng hẳn không phải nghĩ nên trốn tránh thế nào mà là phải gánh vác trách nhiệm này như thế nào, chỉ khi Mặc gia thật sự quật khởi thì nàng mới có thể thật sự sống tốt.


Lời của Hắc Thuần khiến Bạch Tra và Băng Dực đồng loạt im lặng, chúng nó nhìn Linh Diên dù ngủ say cũng vẫn nhíu chặt mày, sâu trong đáy mắt chúng đầy sự lo lắng, ngước mắt lên, ba con linh sủng bất giác nghĩ đến cùng một chuyện.


“Có lẽ chúng ta cũng nên làm chút gì đó, không thể để những cảm xúc tiêu cực như vậy ảnh hưởng đến nàng nữa, nếu không con đường tương lai đợi nàng sẽ càng thêm khó khăn.”


Lời nói của Hắc Thuần đã cho cả hai một lời cảnh báo không thể nghi ngờ, bọn nó nhìn nó, đồng thời hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”


Hắc Thuần đột nhiên hóa thành một luồng sáng đen, chui vào trong linh thức của Linh Diên: “Tất nhiên là làm chuyện nên làm, nếu các ngươi không muốn khoanh tay đứng nhìn thì đi theo vào đi!”


Chúng nó đã âm thầm chịu đựng nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên giải phóng lực lượng của mình ra rồi.


Linh Diên, hy vọng lúc người tỉnh dậy có thể chào đón tương lai của mình với một diện mạo hoàn toàn mới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK