“Đủ rồi, tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, các ngươi lại nội chiến, này còn giống cái gì nữa?”
Dương Tố không nghĩ tới hai người này còn giày vò như vậy, trầm mặt hỏi Hồng Tà: “Ngươi có cách gì, cứ việc nói ra. Giờ đây chúng ta đều là người trên một thuyền, đâu cần tự hại mình như thế?”
Hồng Tà cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngưng một tầng sương dày.
Hắn nhìn Bách Lý Phức một chút, “Ngươi mất nửa năm bố trí, giờ đây người ta chỉ dùng một canh giờ đã hủy toàn bộ. tâm trạng thế nào?”
Chân tay Bách Lý Phức lạnh buốt, “Ngươi quản tâm trạng gì của ta chứ? Hồng Tà, ngươi đừng quá phận.”
“Hừ, hiện tại mới biết ta quá phận? Lúc trước, khi ta bị thương nặng, lời ngươi nói còn ác độc hơn hiện tại nhiều. Nữ nhân, ngươi suy bụng ta ra bụng người, đối xử với đồng bọn của mình thế nào? Bây giờ lại nói ta quá phận?”
Bách Lý Phức không ngờ hắn lại vì điều này khiến nàng khó xử, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được. Nửa ngày sau, mới nói.
“Đúng, trước đó là ta không đúng, xin ngươi nể tình chủ thượng, tha thứ cho ta lần này, được không? Coi như ta cầu xin ngươi.”
“Cầu xin? Bách Lý Phức ngươi cũng có lúc phải nhờ vả người khác?”
Lần này, giọng nói lẫn sắc mặt của Hồng Tà đều lạnh xuống, lạnh đến mức khiến người khác ngỡ ngàng.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Khóe miệng Hồng Tà đột nhiên nhếch lên nụ cười âm lãnh: “Muốn sống, phải nghe ta, ngươi dám không?”
Không biết sao, Bách Lý Phức đột nhiên cảm giác thấy rùng mình, “Hồng Tà. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng càn quấy. Ta là người của chủ thượng, ngươi thử đụng đến một sợi lông của ta thử xem.”
“Người của chủ thượng? Phì, ngươi cũng xứng? Loại nữ nhân lẳng lơ như ngươi, một ngày không có nam nhân là không sống được cũng xứng xưng là nữ nhân của chủ thượng? Bách Lý Phức, ngươi có thể diện không vậy?”
Bách Lý Phức trừng to mắt, máu trên mặt bởi vì ác ngôn của Hồn Tà mà dần mất đi. Nàng ta háo thắng nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy công kích ác độc như vậy. Dù da mặt nàng ta dày đi nữa, thì cơ thể vẫn không khỏi run rẩy.
“Hồng Tà, hôm nay ngươi nhất định phải đối chọi với ta đến cùng đúng không?”
Thần sắc của Hồng Tà tràn đầy hung ác nham hiểm: “Ta chỉ muốn ngươi cùng nếm thử mùi vị mà người khác đã nhận từ ngươi, làm sao? Sớm thế đã không nhịn được rồi?”
“Hiện tại là thời điểm truy cứu chuyện này sao?”
Bách Lý Phức cảm thấy mình sắp bị tên nam nhân bức điên rồi.
“Ồ…, bây giờ không phải, vậy khi nào mới phải? Chẳng lẽ chờ ngươi có sức chạy mất mới đến truy cứu? Nữ nhân, ngươi cảm thấy đến lúc đó mình sẽ nhận sao?”
Trong mắt Bách Lý Phức xẹt qua một tia âm tàn, “Cho nên, mục đích của ngươi là?”
Nàng ta cuối cùng đã hiểu. Tên nam nhân trước mắt rõ ràng là muốn mượn cơ hội này, mạnh mẽ áp chế nhuệ khí của nàng.
Được thôi, nếu như có thể khiến hắn xả giận lại đổi được một mạng, cũng không có gì không thể.
Đuôi mắt Hồng Tà cong lên, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên nụ cười thâm ý.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa? Một khi những độc nhân kia bộc phát, cơ nghiệp của ngươi ở nơi này cứ thế sẽ hủy hoại hết chỉ trong chốc lát.”
Đáy mắt Bách Lý Phức hiện lên một tia oán độc, “Ngươi cho rằng hiện tại còn có nơi để chúng ta sống yên ổn?”
Tất cả sức người, thủ hạ, thế lực ngầm, cứ thế yên lặng không một tiếng động bị hủy. Cuối cùng vẫn là do nàng ta đánh giá thấp thực lực của đối phương.
May là, bọn họ còn có cơ hội đổi ý, còn có đường lui.
“Nếu như vậy thì càng tốt hơn. Hiện tại có một cách, có điều cần ngươi làm cầu nối, Bách Lý Phức, ngươi bằng lòng chứ?”
“Ngươi nói cái gì?”
Bách Lý Phức trợi to mắt, trái tim bởi vì lời nói của người nào đó suýt nữa đột nhiên ngừng đập.
“Ta cần ngươi làm cầu nối của độc nhân để vào Chỉ Túy Kim Mê, làm tan rã bọn chúng từ bên trong. Có như vậy, chúng ta mới có khả năng sống sót.”
Môi mỏng lạnh Hồng Tà hơi nhếch, hình như cũng không cảm thấy mình ác độc đến đâu, như đang thảo luận thời tiết hôm nay thế nào.
Thế nhưng Bách Lý Phức sẽ đồng ý sao?
Có ngu mới đồng ý?
Nàng ta suýt nữa ngửa mặt lên trời cười lớn, “Hồng Tà, ngươi cảm thấy điều này có thể sao?”
“Có cái gì không thể? Bỏ mình cứu người, cao quý cỡ nào. Đây là giá trị lớn nhất của ngươi sau khi chết.”
Ánh mắt Bách Lý Phức như rắn độc, âm độc nhìn chằm chằm Hồng Tà: “Nếu như ta không muốn?”
Hồng Tà nhún vai: “Không quan trọng. Dù sao ta đã là kẻ sắp chết, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”
“Nếu như thế, sao ngươi không dứt khoát lấy mình làm cầu nối vĩ đại này?”
Đáy mắt Hồng Tà thâm thúy băng lãnh tràn đầy đùa cợt: “Vì cái gì chứ?”
“Hồng Tà, chính ngươi không muốn, dựa vào cái gì bắt ta đi?”
Giọng nói Bách Lý Phức không ngừng nâng cao, bén nhọn làm cho tai người ta đau nhức.
“Dựa vào ta là kẻ có thể cứu sống các ngươi. Thế nào? Đồng ý, bổn môn chủ sẽ ra tay ngay lập tức. Không đồng ý, cùng nhau chờ chết đi!”
Có lẽ thái độ của hắn quá mức lạnh nhạt, quá mức xem thường, cũng không để tâm, khiến cho lòng tự trọng của Bách Lý Phức dần dần mất hết.
Nàng ta mím chặt môi, ánh mắt không cam lòng: “Lẽ nào những người khác không được sao?”
“Ngươi có thể dừng được không? Ngươi cho rằng trong chúng ta, ai có công lực bằng ngươi chứ? Ngươi không lên, vậy để ai trong bọn ta lên?”
Hồng Tà nói ra sự thật nàng ta không muốn đối mặt nhất. Sau khi hy vọng cuối cùng bị hắn đánh nát, Bách Lý Phức lảo đảo ngã lên ghế, thần sắc thê lương.
Dù thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới, mới chỉ có nửa tháng, cuộc đời của nàng ta từ thiên đường ngã xuống địa ngục.
Cho dù chết, cũng không thể có cái chết mỹ lệ.
Độc nhân là gì, không có ai hiểu rõ hơn nàng ta. Một khi bộc phát, những người bọn họ, muốn giữ toàn thây sợ cũng không thể.
Nàng ta mỹ lệ hơn hai mươi năm, phút cuối cùng, lại phải dùng cách này để dâng tế. Sao nàng ta cam tâm được?
Nàng ta tức đến phát run, hung hăng nắm chặt quyền. Thậm chí ngay cả đầu móng tay cắm sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra cũng không hề biết.
Hồng Tà lặng lẽ nhìn cảnh này. Người ấy à, chỉ trước mặt của tử thần, mới có thể lộ ra vẻ nhu nhược như thế.
Không cần biết khi ngươi còn sống vĩ đại thế nào, mọi giãy giụa trước khi chết, đều là uổng công.
Dương Tố ở bên cạnh yên lặng nhìn, do dự một lát, vẫn không đành lòng mở miệng: “Ngươi nghiêm túc chứ?”
Hồng Tà cười lạnh một tiếng, “Ngươi cảm thấy dáng vẻ bổn môn chủ giống như đang nói đùa không?”
Ánh mắt Dương Tố hết sức phức tạp nhìn Bách Lý Phức đang dần trống rỗng, cảm thấy hơi không đành lòng. Nếu hắn ta có thể thay thế nàng ta đi, hắn ta cũng không muốn.
Từ trước đến nay, cạnh tranh ở Long đế quốc còn kịch liệt hơn ở đại lục Tứ Phương. Dù cho hắn ta có thiện lương, cũng không ngu ngốc từ bỏ cơ hội sống, lựa chọn đi tìm cái chết.
Sau cùng chút thương hại này cũng sẽ biến mất hết sau khi tỉnh táo lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Có lẽ lời cần nói cũng đã nói rõ ràng, thời gian kế tiếp, Hồng Tà đều im lặng, lẳng lặng ngồi ở đấy.
Mà phản ứng của Bách Lý Phức, từ lúc đầu là mãnh liệt, giữa là trầm mặc tuyệt vọng, cuối cùng là mất hết hi vọng.
Chỉ dùng mới nửa canh giờ.
“Được, ta thay các ngươi làm cầu nối này. Hồng Tà, lần này, ngươi hài lòng rồi chứ?”
Lời nói của Bách Lý Phức không phải không có cảm xúc cõi lòng nàng ta đều là oán giận, nhưng lại bất lực, chỉ có thể dùng ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn hắn.
Khi Hồng Tà nghe quyết định của nàng, vẫn hơi ngạc nhiên. Dù sao loại người tư lợi giống nàng, có thể giác ngộ như thế, thật đúng là không dễ dàng gì.
Có điều, hắn lại không hề cảm kích nàng, ngược lại lạnh lùng nhìn sang: “Những kẻ có thể còn sống ra ngoài, sẽ nhớ đến ngươi cả đời.”
Lại hoàn toàn không nhắc đến vai trò của nhân vật chính là hắn ở đấy.
Bách Lý Phức cười tự giễu, tất nhiên là nàng ta cũng không trông chờ gì, “Cho nên, ta phải làm gì?”
Sau khi Hồng Tà bình tĩnh nhìn nàng một hồi, chậm rãi ngồi dậy từ ghế dựa, run rẩy đứng dậy khỏi cái ghế đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ lâu.
“Ngươi đi theo ta.”
Bách Lý Phúc nhìn bộ áo đỏ của hắn đã sớm bị máu tươi thấm ướt, trong nhất thời lại hơi giật mình. Nhớ đến lúc trước mình ác độc, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, nói không ra là cảm giác gì.
Dương Tố cũng chú ý tới tình hình của Hồng Tà, “Ngươi, ngươi sao vậy?”
Hồng Tà hơi có vẻ mất sức xê dịch chân của mình, cắn răng, “Tạm thời còn chưa chết. Thất thần làm gì, tất cả các ngươi đi theo ta.”
Sau khi đi ra khỏi phòng, hắn lại sai người triệu tập tất cả người của khu vực màu đỏ lại một chỗ, đợi hắn quay lại.
Mà hắn thì kéo hai chân nhuốm máu, lảo đảo dẫn Dương Tố và Bách Lý Phức đến mật thất dưới đất trong khu vực màu đen.
Trong nháy mắt mở ra mật thất, một mùi hôi thối nồng đậm đập vào mặt, trong đó còn kèm theo một mùi máu tươi vô cùng đậm.
Bách Lý Phức và Dương Tố đồng thời nhíu mày, “Đây là mùi gì?”
Hồng Tà cũng không để ý tới hai người, đi thẳng vào. Hai người liếc nhau, cuối cùng bất đắc dĩ che mũi đuổi theo.
Mà sau khi ba người tiến vào, cửa đá sau lưng chậm rãi khép lại, khôi phục yên tĩnh vốn có.
Một đêm đó, không khí của Bất Dạ thành tràn ngập mùi máu tanh. Khu vực màu đen xưa nay chưa từng bỏ đi tất cả cấm chế, lại trở thành nơi mà người người đều có thể tiến vào.
Nhưng bởi vì chuyện vừa mới xảy ra, lại không có ai dám tiến lên.
Tối đó, Bất Dạ thành vẫn là Bất Dạ thành, đèn đuốc sáng trưng, dị thường náo nhiệt.
Chỉ là, náo nhiệt ngày xưa chỉ là hoàn cảnh, náo nhiệt hôm nay lại là lòng người.
Chương 197: Biện pháp cách ly
Ly Diên đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên trong phòng đột nhiên xuất hiện bốn người nam nhân mặc áo đen. Nàng ngạc nhiên, suýt nữa đã gào lên.
“Đừng kêu, ngươi cảm thấy trên người ngươi có gì đáng để họ nhìn chứ?”
Người áo đen chia đôi xếp thành hai hàng, lộ ra một con đường cho người cuối cùng.
Ly Diên ôm ngực mình, vẻ mặt khẩn trương, đợi đến khi nhìn thấy bóng người từ chỗ tối, không khỏi thở phào một hơi: “Thì ra là ngươi!”
Người tới mặc trường bào màu đen lộng lấy, mặc dù vóc người nhỏ, nhưng quần áo cực kì phù hợp, tạo thành hình tượng ôn nhuận thanh nhã, hoàn toàn khác với vẻ thanh lãnh đạm mạc lúc trước.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, lại đồng thời toát ra sự trầm ổn không hợp với tuổi tác tý nào.
Tổng hợp lại cũng khiến Ly Diên cảm thấy, có đôi khi, tính cách của bọn họ cũng có hơi giống nhau.
Hai tay Công Tử Diễn chắp sau lưng, mặt không thay đổi nhìn nàng: “Chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát.”
Ly Diên nghĩ đến hắn vừa đùa cợt với nàng, nhưng nhìn thấy cách hắn nói lúc này, không khỏi nhíu nhíu mày.
“Ngươi thật sự là không đáng yêu gì. Tuổi này của chúng ta hẳn là nên cười nhiều hơn, hiểu không? Ngươi như vậy sẽ rất dễ có nếp nhăn.”
Ánh mắt Công Tử Diễn lạnh lẽo, yếu ớt nói: “Bản công tử vẫn còn trẻ, tạm thời không cần quan tâm cái này. Ngược lại là ngươi, quan tâm nhiều vậy, cũng sẽ nhanh già.”
Ly Diên bĩu môi, cuối cùng cũng không quên trừng ngược l hắn: “Hừ, còn nói ta, chính ngươi có chỗ nào tốt chứ?”
Đôi mắt Công Tử Diễn nhíu lại, hàn ý bừng bừng.
Ly Diên run lên, im lặng xoa đôi bàn tay, cánh tay, ngượng ngùng nói: “Làm phiền chờ một chút, ta lập tức ra ngay.”
Không có ai chú ý đến cuộc nói chuyện của hai người.
Không vì cái gì khác, hộ pháp của hắn, bốn người bận trong, bốn người bận ngoài. Mấy người bận ngoài, một ngày có thể nói được một câu cũng đã không tồi, về phần những người bận trong, cả ngày ồn ào có thể khiến người ta phiền chết.
Chờ Ly Diên thay xong quần áo, Công Tử Diễn đang đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đã trễ thế như vậy, còn muốn đi đâu?”
Thời gian chỉ cách hừng đông chỉ có một canh giờ, giày vò nguyên một ngày một đêm, nàng còn chưa chợp mắt đâu.
Gia hỏa này cũng biết chọn thời gian quá nhỉ?
“Ngươi nói thử xem?” Công Tử Diễn quay người, lành lạnh quét nàng một chút.
Tâm tư nàng khẽ động, bỗng dưng mở to mắt, “Không thể nào, nhanh như vậy đã tra được?”
Công Tử Diễn nhẹ nhàng nhảy lên, ở trước mặt nàng biến mất với bốn nam nhân che mặt.
Ly Diên không nén nổi cảm thấy kích động, lập tức vận khí đuổi theo.
Vốn cho rằng đường sẽ hơi xa, không ngờ lại ở ngay trong Bất Dạ thành, lại là khu vực màu đen ở bên ngoài.
Cuối cùng, bọn họ dừng lại ở lâu số mười.
Ở xa không cảm giác được, thế nhưng tới gần, Ly Diên nhạy cảm cảm thấy được nơi này có chút không bình thường. Nàng hít một cái, lông mày nhịn không được nhíu lại: “Kỳ quái, đây là mùi gì.”
“Mùi người chết.” Giọng nói lãnh đạm của Hắc Thuần truyền ra.
“Người chết? Ngươi nói là người chết bên ngoài?”
Bước chân Ly Diên dừng lại, nhìn bốn phía, thậm chí còn cúi đầu xuống, quệt nhẹ huyết dịch có thể dễ dàng nhìn thấy trên thi thể, đưa lên mũi ngửi: “Không đúng, không phải mùi này.”
“Bên trong mật thất dưới đất, có xác chết.”
Hắc Thuần chẳng biết lúc nào đã đứng ở trên vai Ly Diên. Sự xuất hiện của nó khiến bụng nàng xiết chặt, “Sao ngươi lại chạy ra?”
“Mùi này…”
Ly Diên ngơ ngác quay đầu, “Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi có hứng thú với thứ kia?”
“Thật buồn nôn.”
Khoé miệng Ly Diên giật một cái, “May mà ngươi không nói với ta là ngươi muốn thứ bên trong kia làm thức ăn. Khó có được thứ mà ngươi cũng chán ghét. Này, bên dưới có xác chết thật?”
Hắc Thuần liếm liếm móng dày, lạnh lùng nói: “Không phải là xác chết bình thường, tạm thời không nên tới gần, ta đi xem một chút.”
Ly Diên đang muốn hỏi vì sao, Hắc Thuần đã hóa thành một bóng đen, biến mất trước mặt nàng.
Lúc này nàng mới nhớ tới Công Tử Diễn trước mặt mình, lập tức im lặng phất tay với hắn.
May bọn họ không có ngốc mà vọt thẳng vào, nhìn thấy Ly Diên thủ thế, lập tức đi đến.
“Sao vậy?” Giọng nói như sương lạnh của Công Tử Diễn ụp xuống đầu Ly Diên.
“Trước đừng có vội, ngươi ngồi đi, đợi lát hãy vào.”
“Tình huống sao vậy?” Hiển nhiên, Công Tử Diễn cũng không phải là người mà nàng có thể tùy ý lừa gạt.
“Mùi bên trong có hơi kỳ lạ, tạm thời đừng nên tới gần. Đợi ta tra rõ lại vào cũng không muộn.”
“Ngươi tra?”
Giọng điệu chất vấn của Công Tử Diễn khiến Ly Diên hơi khó chịu: “Sao? Không tin ta?”
Công Tử Diễn ra hiệu với bốn người áo đen đằng sau, Ly Diên nghẹn họng nhìn trân trối nhìn bốn người biến mất trước mắt mình. Tàn ảnh kia đâm thẳng vào mắt nàng, khiến nàng run rẩy.
“Mẹ ơi, bốn hộ pháp của ngươi thật đúng là lợi hại, cấp bậc của họ là gì?”
Công Tử Diễn mặt không thay đổi nhìn nàng, “Ngươi không phải nói muốn tra sao?’
Khóe miệng Ly Diên cứng đờ, trợn mắt nhìn Công Tử Diễn một chút, “Hứ!~ Sao kẻ như người lại không có ý tứ gì cả như vậy?”
Không có cách nào, hố mình đào phải tự mình lấp đúng chứ?
Nàng bất đắc dĩ thở dài, thận trọng đi vào lâu số mười.
Không nghĩ nàng vừa mới hiện thân, những người cuối cùng ẩn náu ở trong đó đã phát hiện ra nàng.
Ly Diên thầm kêu không tốt, nếu đánh nhau, vậy không phải là đánh rắn động cỏ à?
Ngay thời điểm nàng chuẩn bị bất chấp, mấy người áo đen kia vậy mà cứ thế ngã thẳng ra sau ngay trước mặt nàng?
Trời ạ, đây là tình huống gì vậy?
Ly Diên nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện ai cả, ngược lại Công Tử Diễn đứng ở chỗ tối ném cho nàng biểu tình vô cùng ghét bỏ.
Ly Diên hơi sững sờ, sẽ không phải những hộ vệ kia xử lý mấy người này cho nàng chứ?
Nàng ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra một phen. Khá lắm, tất cả đều chết bởi một đòn, chết đến mức không thể chết được nữa.
Những người này, nếu nàng nhớ không lầm, đều là cao thủ đến từ Long đế quốc?
Thế nhưng bọn họ ngay cả cơ hội ra tay cũng không có đã ngỏm củ tỏi?
Đừng bảo bản lĩnh của mấy người áo đen kia đã đến mức thần tiên rồi chứ?
Ly Diên thở dài, thật là, người này so với người kia càng làm mình tức chết mà. Không so không biết, so rồi mới hay chênh lệch của nàng với Long đế quốc, nào chỉ là mấy vạn mét? Đúng là khác biệt giữa ngày và đêm.
Ly Diên cảm thán xong, tiếp tục nhận nhiệm vụ tìm kiếm bên trong.
Nghe Hắc Thuần nói, mật thất này ở dưới đất, cũng may Bất Dạ thành vào đêm vẫn đủ sáng. Nhân lúc có ánh sáng, nàng thận trọng tìm kiếm lối vào của mật thất ở từng tầng một.
Bình, giá sách, bàn đọc sách, các nơi có khả năng liên quan đến cơ quan, Ly Diên đều kiểm tra mấy lần, nhưng vẫn không có tìm thấy gì như cũ.
“Chủ nhân, phía dưới bàn trà ở sảnh lớn tầng một, có cái nút bấm.”
Thời khắc mấu chốt, lại là Bạch Tra lên tiếng.
Ly Diên kêu lên, “Sao ngươi biết được?”
Bạch Tra lười biếng đáp lại, “Đương nhiên là ngửi ra được.”
Nhưng không đợi Ly Diên đụng đến cơ quan kia, giá sách vốn dĩ kê sát bên tường bắt đầu di chuyển sang hai bên. Âm thanh lớn đến mức hù sợ nàng, vội vàng trốn đến chỗ hẻo lánh.
“Chủ nhân, không phải bảo người ở bên ngoài đợi sao? Sao ngươi cũng đến đây?”
Không ngờ đi ra khỏi cơ quan lại là Hắc Thuần. Ly Diên nằm rạp trên đất nhìn sang nó, “Ta, ta đây không phải là không yên lòng về ngươi sao?”
Đánh chết cũng không thể nói là bởi vì Công Tử Diễn giục nàng đến.
“Được rồi, nơi đây không nên ở lâu. Rời khỏi nơi này trước rồi nói.”
Ly Diên nghĩ dù sao mình cũng đã vào, coi như cũng bàn giao được với Công Tử Diễn, tóm lại không cho bọn họ phát hiện ra Hắc Thuần không phải xong rồi sao?
Thời điểm Ly Diên di chuyển ra ngoài, Hắc Thuần đã nhảy vào trong cơ thể của nàng, cũng ở trong đầu truyền tin tức mình mới thăm dò cho nàng.
“Chủ nhân, xem ra lần này đám Hồng Tà muốn liều mạng một lần…,”
Ly Diên lặng lẽ nghe xong, dù trên mặt không thay đổi gì, nhưng trong lòng cũng đã sợ hãi nói không ra lời.
“Vậy Dương Tố đâu?”
“Dương Tố ở bên cạnh nhìn, cũng không tham dự.”
Ly Diên mấp máy môi, “Nói như vậy, hắn rõ ràng là cố ý muốn dẫn dụ chúng ta?”
Dù Dương Tố chưa từng tham gia thì sao chứ?
Một khi kế hoạch của chúng thành công, bọn họ ai cũng chạy không được.
“Theo như mới quan sát được, đúng là như vậy. Chủ nhân, việc này không nên chậm trễ, các ngươi nhất định phải nhanh chóng rút lui khỏi đây.”
“Rút lui? Rút đến chỗ nào chứ? Một ngày không diệt những kẻ này, đại lục Tứ Phương sẽ vĩnh viễn không được yên bình. Không được, nếu đã phát hiện ra, chúng ta quyết không thể cứ để như vậy.”
Nàng nghĩ đến đó, lập tức chạy đến chỗ của Công Tử Diễn.
Nhìn thấy Ly Diên đến, Công Tử Diễn ra khỏi chố tối, “Sao rồi? Có phát hiện được gì không?”
Ly Diên hít sâu một hơi, “Ngươi nhất định phải nghĩ cách, dời những người ở xung quanh Bất Dạ thành ra càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt.”
Công Tử Diễn mấp máy môi, đột nhiên không tiếng động truyền một lời đến chỗ tối. Ly Diên chỉ có thể nhìn thấy bờ môi hắn đang động, lại không biết hắn nói cái gì.
Lát sau, hắn ngẩng đầu lên, “Được rồi, trong vòng nửa canh giờ, sẽ rút sạch toàn bộ.
Ly Diên gật đầu nhẹ. Công Tử Diễn lại đột nhiên cười mà không phải cười nhìn nàng, “Vậy, những người khu vực màu đỏ kia thì sao? Ngươi định làm như thế nào?”
Sau khi đám người Hồng Tà vào lâu số mười, bên khu vực màu đỏ chỉ còn lại mấy người trông coi, muốn bắt lại cũng nhẹ nhàng.
Chỉ cần một lời của Ly Diên, liền có thể mang tất cả bọn họ đi.
Nhưng mà Ly Diên lại nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ sợ họ không thể rời đi được. Bản thân họ là thể lây nhiễm, nếu như lẫn chung một chỗ với người bình thường, vậy biện pháp cách ly của chúng ta hoàn toàn vô ích.”
Chương 198: Vào trong mật thất
Công Tử Diễn nhìn thật sâu vào mắt của Ly Diên, “Rốt cuộc trong có tình huống như thế nào?”
Ly Diên ngước mắt nhìn về phía bầu trời chẳng biết lúc nào đã lộ ra ánh sáng, bỗng dưng trầm xuống: “Nơi này cũng không thật sự là nguồn gốc của độc, ta nghĩ, ngươi còn phải cẩn thận điều tra rõ một phen.”
Thấy Công Tử Diễn nhíu mày, Ly Diên nói tiếp: “Hồng Tà đã là chó cùng rứt giậu, thời gian của chúng ta không nhiều nữa.”
Công Tử Diễn nhìn bằng nửa con mắt, nhìn quét một vòng, bỗng nhiên híp mắt hỏi: “Trong Bất Dạ thành, cũng chỉ có chỗ này. Nếu như ngươi nói trong phạm vi trăm dặm, chỉ sợ rất khó tra ra trong thời gian ngắn.”
“Dù muốn điều tra, một khi chúng ta ở đây cùng hắn ta giằng co, thì không bảo đảm được hắn sẽ có át chủ bài khác hay không. Chúng ta không thể không phòng bị được.”
Công Tử Diễn nghe xong, cúi đầu trầm mặc một lát, ngẩng đầu hỏi: “Có thể có đường tắt gì không?”
Thật ra Ly Diên cũng muốn biết, nhưng nàng cũng không rõ, chỉ có thể xin Hắc Thuần giúp đỡ.
Hắc Thuần suy nghĩ một lát sau, nói với nàng: “Thi thể, nơi nguồn gốc của độc, tất nhiên sẽ có một lượng lớn xác chết. Cho dù bọn chúng muốn giấu mùi, chỉ sợ cũng không thể được. Mặt khác, còn cần có nơi có diện tích hoa lớn. Hoa không chỉ có thể che lấp một phần mùi, còn có thể trở thành vật dẫn của loại độc này. Mà hoa độc bọn chúng nuôi, tất nhiên không phải trồng mảnh nhỏ, mà là nơi có diện tích phải lớn.”
Khi Ly Diên nói lại những lời này với Công Tử Diễn, nàng lại bổ sung: “Hoa là màu đỏ chót, lấy máu người sống nuôi nấng, dùng xác chết làm phân bón…”
Công Tử Diễn nghe đến đó, dưới đáy mắt bắn ra từng trận lãnh ý: “Một đám súc sinh!”
Hắn đưa tay búng tay một cái, giọng nói lạnh lẽo của hộ vệ đến từ chỗ tối: “Công tử.”
“Lập tức dựa theo manh mối mà thất cô nương cung cấp để đi tìm, không cần biết bằng giá nào, dù đào sâu ba thước, cũng phải tìm cho ra cho bản công tử. Nếu không tìm ra được, các ngươi cũng đừng trở về nữa!”
“Vâng, công tử.” Hộ vệ áo đen nhận lệnh đi.
Ly Diên cũng biết rõ, một khi chuyện này bùng lên sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào. Nàng âm thầm phóng Bạch Tra ra, “Ngươi có thể bay cao, nhìn xa chút, nhãn lực của con người không đủ, ngươi cũng giúp chúng ta tìm đi.”
Vừa vặn hôm nay sắp sáng, giúp bọn họ có đủ tầm nhìn.
Bạch Tra gật đầu, vèo một cái, hóa thành một ánh sáng trắng biến mất.
“Ngươi muốn đi đâu?” Công Tử Diễn nhìn Ly Diên quang minh chính đại đi vào lâu số mười, không khỏi nhăn lông mày.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Ngươi ở lại bên ngoài chủ trì đại cục, ta vào trong xem.”
Mặc dù đã không thèm đếm xỉa đến Hồng Tà nữa, nhưng người đều sẽ sợ chết, nàng cũng không tin, hắn cũng không muốn sống nữa. Nếu như nàng có thể đàm phán với hắn, kéo dài một chút thời gian…
“Xem ra, hình như bản vương tới chậm.”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo, kiên cường vang lên bên cạnh Ly Diên. Ly Diên vừa mới ngước mắt, đã đụng phải ánh mắt lạnh cóng chết người của hắn.
Vệ Giới?
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Thời điểm quan trọng như vậy, sao có thể thiếu bản vương được? Ngươi muốn đi mà, ta đi với ngươi!”
Đi vào, Ly Diên mới cảm giác được đáy mắt hắn cực kỳ không vui. Trong nháy mắt đó, nàng nói theo bản năng: “Không, không cần.”
“Ta nghĩ, ngươi cần một người đi cùng.”
Đúng lúc này, Công Tử Diễn đi tới, lấy ra thứ màu đen, một lớn một nhỏ, nhét vào trong tay của nàng, “Thứ này, chắc ngươi biết cách dùng chứ?”
Ly Diên cúi đầu xem xét, bị dọa đến tay khẽ run lên, “Mợ, ngươi thế mà có cả đồ chơi này? Sao lại không nói sớm? Còn có bao nhiêu nữa?”
Công Tử Diễn bị ánh mắt nhiệt liệt của nàng doạ nhảy dựng, “Sao vậy? Có tác dụng?”
“Đương nhiên có tác dụng rồi. Nhanh chóng đưa đồ chơi này của ngươi cho mỗi người cái. Một khi phát hiện ra vị trí nguồn gốc của độc, liền nghĩ trăm phương nghìn kế nổ cho ta, tốt nhất san bằng nơi đó thành bình địa. Sau đó dùng dầu đốt cháy lần thứ hai, lại chôn sâu dưới đất…”
Ly Diên nắm thật chặt thứ được gọi là lựu đạn và súng ngắn, trong lòng quỳ lạy vị vương phi trong truyền kỳ này, từ trên xuống dưới, bái mấy lần liền. Loại đồ tốt thế này, nàng cũng có năng lực để mang về, quả thực chính là nữ thần trong suy nghĩ của nàng!
“Ta hỏi ngươi, loại đồ này, nơi đó của ngươi còn bao nhiêu?”
Bây giờ nàng nghĩ đến chính là, ống pháo, bom hẹn giờ, đủ loại vũ khí tiên tiến mà nàng cũng chưa thấy qua, nghĩ cũng chưa nghĩ đến. Vậy sẽ quá hoàn mỹ rồi.
Lại không nghĩ đến, Công Tử Diễn bị ánh mắt nhiệt tình của nàng chằm chằm đến mức có hơi đề phòng: “Nữ nhân, ngươi quá quá phận rồi!”
Ly Diên nhìn biểu tình phảng phất như cắt vào da thịt, khóe mắt hơi giật, thì ra tên này là một tên giữ của?
Thôi thôi, còn nhiều thời gian, cũng không thể ép người ta trong một lần được. Dù sao, với hai thứ trước mắt này, cũng đủ để nàng tiêu xài một chút.
“Lời ta vừa nói, ngươi cũng nghe rõ rồi chứ? Tranh thủ thời gian, đưa lựu đạn này cho thủ hạ của ngươi, còn có thuốc nổ, nếu có lượng lớn thuốc nổ, vậy có thể tiết kiệm lựu đạn chút. Tóm lại, nhất định phải tiêu diệt tận gốc. Đây là nguyên nhân của độc, không thể qua loa được.
Công Tử Diễn lãnh đạm ừ một tiếng. Lúc này Ly Diên mới xoay người qua, “Này!”
Nhìn thấy Vệ Giới vẫn ở sau lưng nàng, Ly Diên theo bản năng liền hỏi: “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Thật sự muốn đi vào cùng ta?”
Vệ Giới hờ hững quét nàng một chút, “Ngươi nói đi?”
“Thế nhưng bên trong,” Phát giác người kia bắn đến một ánh mắt chết chóc, da đầu Ly Diên tê rần, nhịn không được liếc hắn, “Chậc, chậc, chậc. Ngươi muốn vào thì cứ vào, một lát nữa phải chịu thiệt gì, cũng đừng nói ta không cảnh cáo ngươi.”
Nhìn thân ảnh một cao một thấp, một gầy một béo của hai người biến mất ở lầu số mười, khuôn mặt căng thằng từ đầu đến giờ của Công Tử Diễn chẳng biết lúc nào đã mềm đi rất nhiều, nơi đáy mắt càng chứa đầy ý vị sâu xa.
“Đám Thanh Thần đâu? Vừa rồi cũng không nhìn thấy mấy người bọn họ.”
“Ở khu vực màu đỏ.”
Ly Diên gật đầu nhẹ. “Để đề phòng vạn nhất, lát nữa chúng ta phải cố gắng không để mình bị thương.”
Nàng nói xong, lấy ra một bình nhỏ, đổ viên thuốc đen ra: “Uống đi. Mặc dù cũng không nhất định chống được độc, nhưng ít nhiều gì cũng có tác dụng.”
Có lẽ là động tác cho thuốc của Ly Diên quá tự nhiên, đến mức Vệ Giới sớm cũng thành thói quen, không hề nghĩ ngợi gì đã nuốt xuống.
Căn cứ theo chỉ điểm lúc trước của Bạch Tra, Ly Diên rất nhanh đã tìm được chốt mở, hai người một trước một sau đi vào.
Ánh sáng ở hành lang rất tối, đi hai, ba bước đã thấy lầu thang thông xuống dưới đất. Ly Diên đang muốn đi lên phía trước, Vệ Giới lại đột nhiên giữ chặt tay nàng, đi trước nàng một xuống cầu thang.
Động tác này nhìn như vô ý, thế nhưng rơi vào trong mắt Ly Diên, lại vô hình chung dâng lên một cỗ ấm áp, lúc này có ý tốt nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Vệ Giới không trả lời nàng, ánh mắt sắc bén như sấm quan sát bốn phía, thỉnh thoảng quay đầu liếc nàng một cái.
Lầu thang cũng không tính quá dài, chỉ có hai tầng, càng xuống dưới, mùi hôi thối tản ra càng rõ ràng. Đáng tiếc trước đó không chuẩn bị khẩu trang, nên hai người nghẹn đỏ mặt, cả hô hấp cũng không trôi chảy.
Hai đầu thông đạo đều có một căn phòng. Ly Diên vừa định đi thăm dò một chút, cửa đá bên tay trái lại đột nhiên ầm ầm mở ra.
Đi tới không phải ai khác, chính là Hồng Tà mà Ly Diên muốn tìm kiếm.
“Ngươi cuối cùng đã tới, bản tọa chờ ngươi đã lâu.”
Ly Diên nhìn hắn hữu khí vô lực tựa trên cửa đá, không khỏi cười lạnh: “Ngươi còn chưa chết à!”
“Không đợi được Khang thất cô nương đến, làm sao có thể chết chứ?”
Khuôn mặt yêu nghiệt của Hông Tà có vẻ hơi tái nhợt. Hắn liếc mắt nhìn cái phễu trên tường, đùa cợt cong cong môi: “Ngươi đến trễ so với dự tính của ta nửa canh giờ.”
Ánh mắt hướng về Vệ Giới bên người Ly Diên, lông mày Hồng Tà nháy một cái: “Phượng vương? Sao vậy? Ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt?”
Vệ Giới nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Ly Diên cười khẽ một tiếng, nhìn Hồng Tà, “Thật có lỗi, vương gia nhà ta có thể ghét bỏ mùi ở nơi này thật buồn nôn,”
Buồn nôn đến không có tâm tư nói chuyện.
Mặc dù từ đầu đến cuối hắn đều không biểu lộ gì, nhưng Ly Diên lại cảm giác được, hắn chán ghét nơi này.
Hồng Tà câu môi, “Thế này đã không chịu nổi? Vậy lát nữa nhìn thấy, chẳng phải là càng thêm…,”
“Dẫn đường.” Giọng nói của Vệ Giới lạnh lẽo thấu xương, rõ ràng không có kiên nhẫn.
Hồng Tà híp mắt, nhìn Ly Diên, “Còn nhớ rõ ước định của chúng ta chứ?”
“Đương nhiên. Ngươi dẫn ta đến chỗ nguyên nhân của độc, mà ta, sẽ giải độc cho ngươi.” Nói đến đây, nàng chuyển đề tài nói chuyện, đánh giá hắn trên dưới một chút, “Ngươi quả nhiên có bản lĩnh. Chảy nhiều máu như vậy, thế mà còn có thể chèo chống đến bây giờ.”
“Không có cách nào khác. Vì mạng sống, đương nhiên bản tọa phải dốc hết sức mình. Thuốc giải đâu?”
Ly Diên lạnh lùng quét hắn, “Ta còn không biết nơi này có phải nguyên nhân của độc hay không, ngươi quá nóng lòng rồi?”
Khóe môi Hồng Tà bỗng nhiên câu lên một độ cong lãnh khốc: “Ngươi đúng là trời sinh làm bạn với độc. Trong hoàn cảnh này lại còn có thể bình tĩnh đến thế. Với bản lĩnh của ngươi, cũng đã đoán được thứ mình sắp thấy chính là gì rồi. Ngươi xác định, nhất định phải nhìn?”
Kiên nhẫn của Ly Diên sắp đến đỉnh điểm: “Nói mấy lời vô dụng đó làm gì, nhanh chóng dẫn đường.”
Đáy mắt nham hiểm của Hồng Tà bỗng dưng hiện lên tia độc ác: “Tiểu nha đầu, đây chính là đường ngươi chọn.”
“Đúng thế, cho nên mời Hồng đại môn chủ, dẫn đường đi?” Ly Diên lơ đễnh, khiến chút thương tiếc còn sót lại nơi đáy mắt người nào đó biến mất hoàn toàn.
Chương 199: Thi hoa khiến người buồn nôn
Mặc dù Ly Diên là đối thủ, nhưng đối thủ ở tầm tuổi này lại làm cho Hồng Tà có cảm giác những năm qua đều sống vô dụng rồi.
Nếu như không phải thân phận hai người đối lập, có lẽ hắn và nàng có thể trở thành bạn bè.
Đáng tiếc.
Trong nháy mắt quay người, đáy mắt hắn bộc lộ sát ý.
Ly Diên, hôm nay dùng máu của ngươi để hiến tế thành quả của ta đi!
“Cẩn thận.”
Hai người theo sát sau lưng Hồng Tà, cũng biết sắp phải đối mặt với thứ gì, trao đổi với nhau một ánh mắt, nắm chặt tay của đối phương.
Theo cửa đá mở ra, hai người đều cảm giác trước mắt bỗng dưng sáng lên.
Mùi hôi thối tràn ngập trước đó, bây giờ như đã biến mất, không hề dừng lại đi theo Hồng Tà vào trong.
Theo âm thanh vù vù vù vang lên, một lần nữa, cửa đá lại khép kín.
Mới vào cửa, Ly Diên đã thấy Dương Tố nhíu mày nhìn nàng, đáy mắt rõ ràng là không đồng ý.
Ly Diên lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu với hắn, liền dời ánh mắt đi.
Nói thật, mặc dù mấy năm qua nàng đã từng gặp Dương Tố này, nhưng dù sao đã cách nhiều năm, dù cho bây giờ hai người gặp mặt lần nữa, nhưng cũng chưa nói đến giao tình gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ đầu đến cuối, Dương Tố không giúp đỡ nàng quá nhiều.
Nàng tin là hắn cũng nghĩ vậy, dù quen biết lẫn nhau nhưng vẫn còn chưa đủ để lay chuyển lập trường bây giờ của mỗi người.
Bây giờ nàng cũng đã vào rồi, hắn lại bày ra vẻ mặt như thế, chẳng phải là dư thừa sao?
Nếu như muốn giúp nàng, vì sao không làm gì đó sớm một chút?
Thạch thất còn lớn hơn nàng tưởng, đầy đủ ánh sáng là bởi vì ở góc của phòng, hầu như đều dùng dạ minh châu trang trí.
Trừ thứ đó ra, trên vách tường cũng có hơn mười cái đèn dầu.
Ở bên tay phải của nàng chất đống hai mươi mấy cái bình màu đen lớn, bên trong là cái gì, đoán cũng ra được.
Bình cao khoảng 1m50, góc nhìn của nàng thì vẫn chưa đủ để nhìn thấy toàn cảnh bên trong.
Bên tay trái thì là bàn làm việc dài hơn ba mét, trên bàn, các loại công cụ, bình gì cần có đều có.
Đằng sau bàn làm việc, còn có một cái giường cùng loại với bàn giải phẫu. Người đang nằm trên giường lúc này, rõ ràng là Bách Lý Phức.
Nhìn từ xa hình như còn hô hấp, nghĩ đến miêu tả trước đó của Hắc Thuần, dưới đáy mắt đen như thủy tinh của Ly Diên lướt qua một tia sáng.
Nói thật, nơi này cũng không như trong tưởng tượng của nàng tràn ngập mùi máu tươi, ngược lại nhìn rất sạch sẽ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải xem nhẹ khí độc chỗ nào cũng có.
Ngoài ra theo bản năng, Ly Diên đi đến trước một cái bình, ý đồ đào thứ trong bình ra nhìn thử. Vệ Giới đột nhiên ngăn nàng lại. Ngay khi nàng nghiêng đầu nghi ngờ hắn muốn làm gì lúc, hắn lại dùng một tay khác, túm lấy sau cổ áo nàng, nhấc cả người nàng lên.
Mợ, việc này, đây cũng quá MAN rồi?
Bản thân nặng bao nhiêu, nàng cực kỳ rõ ràng. Thế nhưng tên nam nhân này, dùng một cánh tay liền nhấc nàng lên được?
Nhìn thấy ánh mắt người nào đó lấp lánh nhìn hắn, Vệ Giới lạnh lùng giội nước lạnh: “Thất thần cái gì? Muốn ta ném ngươi vào không?”
“Bốp” một cái, một gáo nước giội tỉnh nàng. Hảo cảm vừa mới dâng lên trong nháy mắt lại xuống dưới âm điểm.
Lúc mắt nhìn bên trong bình, miệng béo không quên phàn nàn, “Gì chứ, không đáng yêu gì cả. Rõ ràng có thể dễ dàng nói chuyện, hết lần này tới lần khác lại dùng lời nói cóng chết người không đền mạng,”
Thế nhưng, còn không đợi nàng nói hết đã bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện dọa đến sắc mặt trắng bệch, sợ đến vỡ mật, cả người càng là phản ứng cấp tốc lật người mà đi, như gấu koala cuốn lấy eo Vệ Giới, hai tay ôm thật chặt ở cổ của hắn.
“Má ơi, thật là buồn nôn, thật là đáng sợ. Hồng Tà đáng chết, tên biến thài nhà ngươi, thứ buồn nôn như vậy mà ngươi cũng có thể nghiên cứu ra? Ngươi là ác ma sống ở Địa Ngục nên không sợ lúc chết sẽ xuống Địa ngục à?”
Bởi vì quá mức kinh hãi, cả người nàng đều đang run lên, cơ hồ coi Vệ Giới là cọng cỏ cứu mạng, không nhịn được dựa vào.
Mà Vệ Giới thì sao chứ. Thực tế trước khi nàng nhìn, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong bình, chỉ là hắn giấu rất kỹ mà thôi. Dù sao, hắn đã lăn lộn ở chiến trường, mà trên chiến trường, loại cảnh tượng máu tanh nào lại chưa thấy chứ?
Mặc dù bên trong cũng buồn nôn đôi chút, nhưng hắn có thể nhẫn hơn nhiều so với Ly Diên.
Ly Diên chỉ cần vừa nghĩ tới thứ mình mới thấy, đã không ngăn nổi tê cả da đầu, trong lòng càng là giống như bị hàng nghìn con trùng bò qua, cả người không được tự nhiên.
“Xuống dưới!”
Vệ Giới cúi đầu, lạnh lùng ra lệnh với nàng.
Thân thể Ly Diên cứng đờ, theo bản năng lắc đầu: “Không, không muốn. Ngươi lại để cho ta dựa vào một lát đi. Hiện ta có cảm giác dưới đất đều là mấy con côn trùng buồn nôn kia đang bò. Mau cứu ta, để từ từ, từ từ một lát nữa được không?”
Ly Diên tội nghiệp vươn cái tay đen thô thô ra, gào với Vệ Giới.
Nhưng Vệ Giới lại chịu không được. Nữ nhân này ở trên người hắn là một loại giày vò, bỏ qua ánh mắt đau khổ của nàng, như lột cả người nàng ra, dùng sức đè xuống dưới.
Ly Diên vừa đứng trên đất liền hung hăng nhảy cách xa chỗ này, trốn đến chỗ cửa ra vào xa xa, trừng mắt lạnh lùng nhìn Hồng Tà.
Mà Hồng Tà, lại mệt mỏi tê liệt ngồi trên ghế ngồi, nhàn nhạt đáp lại: “Sợ thứ này?”
Sao có thể không sợ chứ?
Mặc dù trước đó Hắc Thuần đã nói một chút với nàng, nhưng nói và thấy là hai chuyện khác nhau.
Ai có thể tưởng tượng được, nam nhân này thế mà lấy xác chết làm thổ nhưỡng, trồng thi hoa trong nội tạng của người. Mà cọng mầm sẽ dọc theo thi thể, cuối cùng phá đầu xác chết, lại tưới máu tươi, thêm các loại độc trùng độc cổ…
Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới côn trùng lít nha lít nhít bò qua bò lại trong con ngươi của thi thể, liền ọe…
Lần này, là nôn thật.
Mẹ nó, người khác chơi độc, nhiều lắm là độc trùng, nhưng tên nam nhân này chất hơn, đã biến thái đến tình trạng đùa bỡn thi thể. Quả thực khiến người tức giận, tức giận mà!
Nơi này mới chừng mười cái bình, đã buồn nôn thành như vậy. Vậy nếu nơi nguồn độc thật sự…
Ly Diên không biết dùng lời gì để diễn tả tâm trạng của mình.
Không biết qua bao lâu, Ly Diên tựa như mới dịu lại. Nàng nhìn Hồng Tà, câu nói đầu tiên là, “Những độc trùng kia, vì sao không ăn thi thể?”
Theo lý thuyết, nuôi nấng độc trùng nhiều như vậy, thi thể sớm đã bị gặm không còn gì. Nhưng thi thể lại có thể giữ được hoàn hảo như thế, đây mới là phần khiến nàng thấy kỳ lạ.
Không hổ là nha đầu hắn coi trọng. Đã nôn thành như vậy, lại vẫn có thể giữ cho đầu óc thanh tỉnh, một câu đã đâm trúng trọng điểm.
Cứ thế mà chết đi, không khỏi quá mức đáng tiếc.
Hồng Tà chậc chậc hai tiếng, cũng không giấu giếm: “Trách nhiệm của độc trùng là bài tiết nọc độc, là đồ ăn vặt của thi hoa. Thi thể là vật dẫn của thi hoa, đương nhiên không cho phép bị ăn dễ như trở bàn tay được. Đó cũng không phải là thứ chúng có thể động.”
Nọc độc là ăn vặt, thi thể là thổ nhưỡng, huyết dịch là chất dinh dưỡng. Ông trời ơi, đây đúng là phát minh điên rồ.
Bảo sao những độc nhân này thích ăn thi thể như vậy. Tất cả đều do nam nhân chết tiệt này tạo nghiệt!
“Xem xong chưa? Xem xong rồi, chúng ta nói đến vấn đề của ta. Ngươi định lúc nào cho ta thuốc giải?”
Ly Diên như không nghe thấy, chỉ chỉ Bách Lý Phức nằm ở nơi đó, “Ngươi làm gì nàng ta?”
“Ngươi đi qua nhìn, chẳng phải sẽ biết?”
Ly Diên không suy nghĩ đã từ chối: “Vậy thì không cần, ngươi nói cho ta là được rồi.”
Không ngờ Hồng Tà lại tà tà câu môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Muốn biết? Tự mình đi xem, gia không trả lời!”
Ly Diên nhìn vẻ mặt này của hắn, có hơi không hiểu?
“Ngươi tình nguyện để cho ta nhìn? Không sợ ta làm trò gì đó với nàng ta?”
Nụ cười trên mặt Hồng Tà càng thêm quỷ dị: “Xin cứ tự nhiên!”
Ly Diên nở nụ cười, dưới ánh sáng sáng ngời, khuôn mặt đen của nàng càng thêm núng nính mỡ thịt: “Được, đây chính là ngươi nói, tuyệt đối đừng hối hận!”
Ly Diên vừa mới làm ra hành động muốn đi tìm tòi hư thực, Vệ Giới theo bản năng giữ chặt nàng, mắt đen trừng một cái, đặc biệt băng lãnh: “Ngươi muốn làm gì?”
“Yên tâm.” Nàng ném cho hắn hai chữ, phủi nhẹ tay của hắn, từng bước từng bước đi tới chỗ Bách Lý Phức.
Nhưng chưa đi một bước, cái mũi nhạy cảm của Ly Diên đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, hoàn toàn không hợp với nơi này, qua quan sát, nàng phát hiện mùi hương đó tỏa ra từ trên người Bách Lý Phức.
Bởi vì trước đấy đã biết kế hoạch của Hồng Tà nên Ly Diên yên tâm, lớn mật đeo găng tay, đặt lên mạch nàng ta.
Hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, mạch tượng của nàng ta rất bình ổn, mà nàng ta nằm ở đây, không giống như hôn mê, càng giống mỹ nhân ngủ say.
Ngay cả hô hấp cũng rất đều.
Thế nhưng ai cũng không biết, bên dưới sắc đẹp mỹ miều ấy, khi phơi bày ra lại là một mặt xấu xí như thế nào.
Đều nói mỹ nhân có độc. Có thể nói Hồng Tà đã trình bày tác phẩm của hắn rất tốt.
Đáng tiếc tên Công Tử Diễn kia không cho nàng bom hẹn giờ. Nếu không, cứ chôn nàng ta ở nơi này, mặc kệ đến lúc đó nàng ta biến thành yêu ma quỷ quái gì, đều sẽ không sợ.
Nhưng làm sao mới có thể hủy được nàng ta chứ?
Ly Diên suy nghĩ một chút, từ trong giới chỉ lấy ra súng ngắn Công Tử Diễn cho nàng. Khi Hồng Tà có phản ứng, lập tức hướng đầu của nàng ta, “pằng pằng” hai tiếng.
Vị trí nàng bắn, là huyệt Thái Dương. Với vị trí này, nếu là người bình thường đã sớm chết đến không thể chết hơn được nữa. Thế nhưng người này, đã không phải là người bình thường.
Mặc dù bắn nàng ta hai phát, nàng ta cũng chỉ chảy máu cho tượng trưng. Mà màu máu nàng ta lại tươi hơn người bình thường, đồng thời còn tản mát ra một mùi hương có thể mê hoặc tâm trí con người.
Thế nhưng, hô hấp Ly Diên nghẽn lại. Ngực nàng ta còn đang phập phồng?
Móa, không chết?
Chương 200: Ngươi đã đưa nàng đến đó?
Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên khiến Hồng Tà khẩn trương. Dù người trúng kỳ độc, nhưng cũng là cao thủ hồng giai, động tác không hề trì hoãn, trong chớp mắt đã tới bên cạnh nàng.
Đầu tiên là cau mày nhìn vũ khí trong tay nàng, tiếp đó ánh mắt sắc bén thẳng tắp bức nàng: “Ngươi vậy mà đã nhìn ra?”
Ly Diên lành lạnh quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng thổi thổi họng súng, hững hờ đi qua người hắn.
“Vừa lúc đầu cũng chỉ nghi ngờ. Người còn sống sờ sờ cũng không có khả năng vô duyên vô cớ nằm ở đây. Hiện tại, ầy, chính ngươi nhìn, đầu đã nở hoa rồi còn không chết. Ta nói, ngươi đúng là dám ra tay, dù sao nàng ta cũng là đồng bọn của ngươi, ngươi cứ như vậy xem nàng ta… hừ hừ, làm vật thí nghiệm?”
Ở nơi sâu trong mắt Hồng Tà xẹt qua một tia máu lạnh: “Nàng ta đáng chết!”
“Ha ha, nàng ta đáng chết? Vậy những bách tính vô tội thì sao? Những bách tính bị ngươi dùng làm chất dinh dưỡng thì sao? Bọn họ cũng đáng chết? Hồng Tà, tên sát nhân cuồng ma nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, trên thế giới này, người cực kỳ đáng chết, là ngươi mới đúng?”
Hồng Tà cười đầy tà ý, vành môi hơi nhếch lên: “Thế giới này vốn chính là nơi kẻ mạnh tồn tại, kẻ yếu phải bị loại trừ. Ngươi không hiểu, đó là bởi vì ngươi trải qua quá ít. Nha đầu, nếu hôm nay ngươi có mạng để ra ngoài, đến Long đế quốc, ngươi sẽ biết thế giới này tàn khốc đến cỡ nào!”
Khóe miệng Ly Diên lộ ra vòng cung xinh đẹp: “Dù ta đến được nơi đó cũng sẽ không ra tay với người vô tội. Hồng Tà, chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành người chung một đường.”
Hồng Tà cười ha ha, ngược lại nhìn sang Bách Lý Phức, “Vậy thì sao chứ? Ngươi bây giờ là Bồ Tát sang sông, tự thân khó bảo toàn. Nha đầu, từ khi ngươi vừa bước vào mật thất này, vận mệnh của ngươi đã không do ngươi làm chủ nữa.”
Dáng dấp Hồng Tà hết sức xinh đẹp. Lúc hắn cười lên, loại vẻ đẹp bẩm sinh kia càng làm cho hắn tăng thêm mấy phần diễm lệ.
Ly Diên hiểu được ý hắn là gì. Chuyện đã đến bây giờ, có gấp cũng vô dụng, chẳng bằng hiểu rõ được huyền cơ trong đó.
“Ngươi đã làm gì nàng ta?”
Cả khuôn mặt tuấn dật vô song của Hồng Tà đều là lãnh ý và sát ý: “Một kế hoạch đủ để hủy diệt cả đại lục này!”
Tim của Ly Diên xiết chặt, mấp máy môi. Xem ra, hắn không có ý định nói ra, nếu như thế…
Nàng nhìn bốn phía xung quanh một chút, kiềm chế lại cơn chua từ dạ dày trào ngược lên, bắt đầu xem xét từng cái bình một. Không ngờ lần kiểm tra này lại khiến nàng tìm ra được chút điểm khác biệt.
Hồng Tà lặng lẽ nhìn cử động của nàng, khi nàng thật sự phát hiện được nghi điểm, đường cong khóe môi dần dần căng cứng.
Nha đầu này, nàng cuối cùng là thần thánh phương nào?
“Không nghĩ tới, thi hoa của ngươi nở rồi sẽ còn kết trái. Nếu như ta đoán không sai, Bách Lý Phức chính là ăn hạt giống của thi hoa, đúng chứ?”
Một câu trúng đích hồng tâm. Hồng Tà nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, đáy mắt hiện lên một tia thù địch: “Phải thì như thế nào?”
“Nếu là phải, ha ha, một mỹ nhân đang tốt đẹp, thật sự bị ngươi huỷ đến rối tinh rối mù. Ngươi có thể cùng ta nói nhăng nói cuội nửa ngày như thế, là muốn kéo dài thời gian biến đổi bệnh của nàng ta?”
Nếu bắn hai phát súng không bắn chết được nàng, vậy đã nói rõ, Bách Lý Phức lúc này nhìn như không thay đổi, trên thực tế thân thể của nàng đã xảy ra thay đổi cực lớn.
Đúng là không biết được, Bách Lý Phức đã ăn vào hạt giống thi hoa sẽ biến thành bộ dáng đáng sợ gì.
Thứ này không giống những thi thể bị tiêm độc vào người. Nếu như những người kia là đám lâu la, như vậy thì tồn tại của Bách Lý Phức này sẽ như lão mẫu!
Nàng rất hiếu kì, hạt giống thi hoa, cuối cùng là loại tồn tại như thế nào.
“Đừng xem, ngươi cho rằng thi hoa dễ dàng kết quả như vậy sao? Nhiều năm như vậy, ta cũng chỉ nuôi ra được một quả, ngay cả bản thể của nó cũng bị ta luyện hóa thành biến thể độc nhân.
Ly Diên ngạc nhiên nhìn hắn một chút, “Thật không ngờ, ngươi sẽ giải đáp nghi ngờ của ta.”
Hồng Tà lạnh lùng liếc nàng một cái, “Tiểu nha đầu, nếu như không có ngươi, còn có Phượng Nguyên đáng chết kia, kế hoạch của ta đã sớm thành công rồi. Hai người các ngươi quả thực chính là khắc tinh của bản tọa.”
Chẳng ai ngờ hắn sẽ nhắc đến Phượng Nguyên dưới tình huống này.
Vệ Giới từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc không biết tại sao hắn nhắc đến Phượng Nguyên. Thời điểm nhắc cái tên này, hắn theo bản năng nhìn Ly Diên đứng phía trước mình.
Đáng ăn mừng là Ly Diên đang đưa lưng về phía hắn, hắn không nhìn thấy khoé miệng của Ly Diên hơi cứng ngắc.
Ly Diên ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên ngưng trọng nhìn hắn: “Cho nên, ngươi chắc chắn mình sẽ thành công sau đó?”
Hồng Tà từng bước từng bước đi đến trước bàn làm việc của hắn, dưới chân lưu lại một huyết ấn đỏ tươi. Nhưng hắn giống như không cảm giác được đau đớn, lê bước đến trước Bách Lý Phức, đứng vững, ngẩng đầu.
“Đúng, ta sẽ thành công, bởi vì… nữ nhân này, ai cũng không cứu được. Ha ha ha, Ly Diên à Ly Diên, tiếp theo đây, bản tọa muốn xem thử, với sức một mình ngươi sẽ cứu vớt đại lục tàn tạ này như thế nào!”
Hắn ngoái nhìn, đôi mắt lặng lẽ mà dịu dàng nhìn Bách Lý Phức nằm ở trên giường.
“Phức Nhi, chủ thượng sẽ vì sự hy sinh của ngươi, vĩnh viễn nhớ đến ngươi, không… tiễn!”
Một chữ cuối cùng nói ra, ánh mắt Vệ Giới và Ly Diên đột nhiên biến đổi, không tốt!
Hồng Tà cười đầy gian xảo, một chân giẫm trên đất.
“Uỳnh” Một tiếng, Bách Lý Phức vốn đang nằm ở nơi đó đột nhiên rơi xuống mặt đất. Khi Vệ Giới tiến đến, kẽ hở đã khép kín.
Ly Diên chạy tới, ý đồ đẩy Hồng Tà ra. Mà Dương Tố vẫn luôn tồn tại như người đứng xem, đột nhiên trầm lặng nói câu: “Vô dụng. Sau khi cơ quan khởi động sẽ tự hủy diệt, không mở lại được.”
“Ngươi đưa nàng đến chỗ nào?” Ly Diên đứng dậy, điên cuồng lung lay thân thể Hồng Tà.
Khóe miệng Hồng Tà lộ ra một nụ cười khát máu: “Đưa đến một nơi mà ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra được. Ha ha ha, Ly Diên, ngươi muốn biết gì, cứ hỏi, bản tọa muốn xem xem, ngươi biết được nguyên nhân của độc, sẽ nghiên cứu ra thuốc giải như thế nào. Ngươi nói, là tốc độ của ngươi nhanh, hay là tốc độ người ăn người nhanh?”
Ly Diên chán ghét nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi cái tên biến.thái, biến thái!”
“Ta biến thái? Ha ha, như vậy là biến thái? Chậc chậc, thật sự là người không biết không sợ. Nha đầu, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu rõ, cái gì mới thật sự là tàn khốc!”
Đây không phải là lần đầu tiên Hồng Tà nói ra lời như vậy, mặc dù Ly Diên cũng biết Long đế quốc còn tàn khốc hơn nhiều, nhưng…
Nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Bởi vì bây giờ điều nàng nghĩ chính là làm như thế nào mới có thể tìm được Bách Lý Phức đã bị truyền tống ra ngoài.
“Không phải là ngươi muốn để ta chứng kiến kỳ tích của ngươi sao? Ngươi nói cho ta, nàng ở đâu? Ta lập tức cho ngươi thuốc giải, thế nào?”
Hồng Tà cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đáy mắt điên cuồng dần dần lắng đọng, cho đến không khi có một gợn sóng, phảng phất một mặt hồ phẳng lặng.
“Thuốc giải? Nha đầu, ngươi cảm thấy đến lúc này, ta còn quan tâm đến sống chết sao?”
“Làm sao không chứ? Chẳng lẽ ngươi không muốn kiến thức một chút thành quả nhiều năm của ngươi? Không có mạng, vậy thì cái gì cũng không có.”
Hồng Tà bình tĩnh như nước hồ thu, không có nửa phần rung động.
Hắn nhìn nàng, lạnh lùng nhếch môi, “Nếu như ngươi không biết, có lẽ ta sẽ còn có mấy phần phần thắng vậy dù ta chết đi, cũng coi như viên mãn.”
Tương phản, để nàng biết, vậy phần tự tin kia cũng sẽ tự giác giảm xuống năm phần. Không phải hắn tự coi nhẹ mình, càng không phải hắn kỳ vọng cao ở nàng, mà là hắn phát hiện ra, chỉ cần dính đến nha đầu này, tất cả tự tin của hắn đều sẽ bị đả kích, thương tích đầy mình.
Mới chỉ có thời gian mấy tháng đã hủy đi thành quả nhiều năm của hắn. Nếu như lại cho nàng thời gian mấy năm trải luyện, chỉ sợ…
Hồng Tà không dám nghĩ tiếp, lẳng lặng ngồi trước bàn làm việc của mình, mệt mỏi phất tay với nàng: “Ngươi đi đi, nơi này đã không có thứ gì giá trị để ngươi muốn nữa.”
Ly Diên không cam tâm cứ từ bỏ như vậy, nhưng Vệ Giới không để nàng ở lại, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi mật thất đầy chướng khí này.
Dương Tố nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Hồng Tà, “Tiếp theo, ngươi có tính toán gì?”
Ánh mắt Hồng Tà lướt qua vẻ mặt dị thường trầm tĩnh của hắn ta, “Ta rất hiếu kì, tại sao ngươi có thể bình tĩnh như thế? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết? Không sợ ta ra tay với ngươi?”
Dương Tố nhàn nhạt nghiêng đầu sang chỗ khác, “Không phải là ngươi đã tìm được kẻ thích hợp hơn rồi sao?”
Bình tĩnh? Gặp quỷ ấy mà bình tĩnh.
Ngay vừa rồi, ngay tại trong mật thất này, hắn ta chính mắt thấy Hồng Tà ngang ngược lấy viên hạt giống đỏ khiếp người kia, cưỡng ép Bách Lý Phức nuốt vào trong miệng, lại cưỡng ép buộc chặt nàng lên bàn làm việc như thế nào rồi đút các loại thuốc không tên cho nàng.
Thẳng đến khi nàng hoàn toàn an tĩnh, tâm của hắn ta vẫn rất lâu không thể bình phục.
Hắn ta không ngờ tới, cơn giận của một người có thể đáng sợ như vậy. Dù là đồng bạn sớm chiều ở chung, cũng có thể lợi dụng như vậy.
Loại như hắn nếu như mà sống sót, tương lai…
Dương Tố không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn ta chỉ thấy may mắn, may mắn người làm vật thí nghiệm không phải hắn ta.
Tại thời điểm đến gần cái chết, dù là người vĩ đại cũng không cách nào mặt không đổi sắc được.
Đây chính là bản tính của con người, hắn ta cũng không coi đây là hổ thẹn.