“Ngài cũng biết mà, gần đây kinh thành chúng ta mới mở một Túy Hương lâu. Nghe nói Túy Hương lâu này có danh tiếng rất lớn, còn có ở nước khác nữa. Lão Hắc mấy năm trước đã ăn thử món chiêu bài thịt vịt nướng ở đó, còn có Lê Hoa túy.”
“Chậc chậc, đó chính là mỹ thực của bốn nước đấy. Mỗi lẫn lão gia tử đi đều ăn. Lần ăn này ăn xong là không quên được.”
Linh Diên nheo mắt: “Ồ? Hắc gia gia, thật thế à?”
Hắc Khuyết bị người ta đâm trúng tim cũng không giận, chỉ khinh thường hừ một tiếng: “Đúng thì sao?”
“Nếu như đúng, ta có thể mang về giúp ông!”
“Biến, tiểu nha đầu ngươi biết gì chứ? Thịt vịt nướng của Túy Hương lâu bắt buộc phải ăn nhân lúc còn nóng, để nguội không còn ngon nữa. Còn có Lê Hoa túy, phải phối với đồ ăn của Túy Hương lâu mới hợp vị. Ngươi mang về cho ta? Lúc đó đồ đã lạnh rồi, không được, không đồng ý!”
Linh Diên không ngờ Hắc lão này lại có chấp nhất với đồ ăn như vậy, nàng nhướng mày: “Vậy nếu ta có thể mang chúng về mà vẫn giữ nguyên hương vị thì sao?”
“Ngươi nói đùa gì thế?” Hắc lão khinh thường bĩu môi: “Túy Hương lâu này cách chúng ta một quãng xa. Ngươi nhanh thì có thể nhanh đến mức nào chứ? Chắc chắn không thể bằng hương vị như lúc tiểu nhị bưng lên. Không được, mấy món mỹ thực này nhất định phải ăn ở trong Túy Hương lâu mới có thể ăn được mùi vị chính tông ấy. Ngươi hoàn toàn không hiểu!”
“Ông khỏi cần quan tâm chuyện này. Ta cam đoan sẽ mang về được cho ông. Không mang về được, một tháng tới ông không cần làm gì, thế nào?”
Một tháng tới không cần làm việc? Thế chẳng phải ngày nào lão cũng được tới Túy Hương lâu hay sao?
Mắt Hắc Khuyết sáng lên, không thể không thừa nhận điều kiện này của Linh Diên thực sự rất hấp dẫn ông ta. Nhưng nha đầu này không lừa ông đấy chứ? Nàng có bản lĩnh này?
Ngay khi ánh mắt Hắc Khuyết lóe lên, lâm vào tình thế khó xử, Linh Diên lại phát rồ ném một câu: “Ông muốn ăn vịt của Tuý Hương lâu một tháng hay là chỉ ăn một ngày?”
Hắc Khuyết bĩu môi: “Nói như vậy, ngươi cũng không tự tin lắm nhỉ?”
Linh Diên cười nhạt: “Chuyện này cũng khó nói, không thử một lần sao biết được? Lão gia tử, ông cứ tính đi. Dù thắng hay thua, kết quả là ông vẫn chiếm được tiện nghi, đúng không? Không phải chỉ là một ngày thôi sao? Thế nào? Để ta đi hay không?”
Hắc Khuyết bị nàng chặn họng, đúng là cắn câu. Cuối cùng, lão dứt khoát đặt gùi sau lưng xuống, trừng mắt nói với Linh Diên.
“Tốt, lão già ta tạm thời tin ngươi một lần. Nha đầu ngươi cũng nên nói lời giữ lời.”
“Lão gia tử, ông yên tâm, làm được hay không, tối nay sẽ biết. Coi như không đạt tiêu chuẩn thì ông còn thời gian một tháng thời gian mà? Lần mua bán này ông không lỗ, không hề lỗ đâu!”
Hắc Khuyết cũng vì coi trọng điểm này cho nên mới đồng ý. Lão nhìn về phía Vệ Giới: “Hừ, nhóc con, ngươi làm chứng cho chúng ta!”
“Được, Hắc lão, ta làm chứng!” Bây giờ còn chưa đến tối, nha đầu này muốn làm trò quỷ gì, hắn còn có thể chạy về không đây?
Theo sắp xếp như vậy, Linh Diên cũng không dài dòng, lập tức đưa phương thuốc cùng cách dùng hôm nay của Ẩn Nhi ra. Trải qua mấy ngày ở chung, Hắc lão vốn xem thường sau càng khâm phục. Dần dần đều là Linh Diên sai đâu đánh đó, nàng nói cái gì thì chính là cái đấy. Mà trong quá trình thay đổi này, cũng là lòng tin của thầy thuốc với sự chẩn trị của Linh Diên.
Mặc dù tuổi nàng không lớn, nhưng dù là dùng thuốc, xem mạch chẩn đoán hay châm cứu xoa bóp đều thành thục không hề tương xứng với tuổi tác. Từ cái cách nàng lớn mật dùng thuốc thì có thể nhìn ra, nàng phải có kinh nghiệm y thuật ít nhất là trên hai mươi năm. Nhưng hết lần này tới lần khác, hiện thực nói cho ông ta biết, nàng mới chỉ mười một tuổi. Thiên tư như vậy, không muốn phục cũng không được.
Vốn là trình độ của Dược nhân còn cách lão hai dãy phố, không nghĩ tới, tiểu nha đầu không lớn lắm này có trình độ càng khoa trương không hợp bình thường.
Hắc Khuyết còn cam chịu thở dài nói: “Mệnh, đây là mệnh mà. Nửa đời trước bị lão tử tra tấn, tuổi già vốn nên hưởng phú chuẩn bị nằm quan tài thì đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ có y thuật cao thâm như thế. Chuyện này, nếu không phải lão tiểu tử Dược nhân kia thành tâm, lão đã vặn đầu mình xuống rồi.”
Đáng tiếc, đáng tiếc. Nếu Dược nhân nghe nói vậy sợ sẽ nói: Lão tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Với y thuật của ngươi sao có thể khiến ta để trong lòng mấy chục năm chứ? Ngược lại là ngươi ấy. Ai biết những năm qua ngươi trốn ở xó xỉnh nào, sinh được mấy thằng nhóc rồi? Kiếp này để ngươi gặp được cháu gái của ta là phúc khí của ngươi, học tập cho tốt đi!
Xem, Hắc Khuyết thật đúng là bị ông đoán trúng, bắt đầu hành trình vô cùng nghiêm túc thỉnh giáo…
“Ngươi muốn chế ra lưu ly gì?”
Nghe Vệ Giới hỏi như vậy, Linh Diên mới nhớ tới chính sự: “Yên tâm, ta không cần thứ gì tinh xảo, chạm trổ hoàn hảo. Cho dù đưa ta chút đồ thừa, trang sức không cần đến cũng được. Nhưng nhất định phải dựa theo phương thức chế tạo của ta. Còn nó là cái gì, chờ ngươi mang ta đến nơi chế tác lưu ly, ta vẽ ra là được.”
“Vậy ngươi muốn mấy thứ này làm gì? Dù hôm nay có đi, sợ cũng không làm được gì cả?”
“Không sao, không phải có ngươi à? Trong vòng mười ngày đưa cho ta là được rồi. Ngoại trừ cái này, ta còn phải đi tìm vài thứ khác. Đương nhiên tác dụng là trị bệnh cứu người. Nếu như thí nghiệm thành công, có lẽ sẽ ít đi chút đau đớn, bệnh sẽ đỡ hơn. Dù không có thuốc của gia gia cũng sẽ tốt lên.”
Vệ Giới khựng lại, ngạc nhiên nâng mắt lên nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng: “Ngươi, ngươi nói là thật?”
Linh Diên liếc mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là thật. Loại sự tình này có thể nói đùa được sao? Thuốc của gia gia quý giá như vậy, lại chỉ có một phần, dùng hết sẽ không còn nữa. Gia gia bỏ ra công sức lớn như thế, ta không thể chiếm tiện nghi được. Cho nên, nếu như có thể dùng cách khác, ta tình nguyện chọn cách khác.”
Linh Diên giải thích, Vệ Giới dần dần thở nhẹ ra.
“Vốn dĩ ta vẫn không yên tâm, không ngờ ngươi có đặt đứa trẻ kia trong lòng. Nha đầu, cảm ơn ngươi. Cả đời này, ta không cầu gì cả, chỉ ngồi chờ chết bảo vệ Đỗ Ẩn. Dù không kéo dài được mấy năm, ta cũng sẽ đi cùng nó. Không nghĩ tới còn có cơ hội như vậy. Xem ra, ông trời cũng không vừa mắt, muốn nó sống cho tốt!”
“Người tốt sẽ có được báo đáp, kẻ xấu sớm muộn sẽ phải gặp đến báo ứng. Vương gia ân oán rõ ràng như thế, ông trời đương nhiên sẽ không để cố gắng của ngươi bị uổng phí. Cho nên, ngươi không cần khách khí với ta.”
“Nếu vậy, làm phiền rồi!” Vệ Giới cũng không muốn lúc nào cũng nói mấy lời này. Hắn mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.
Linh Diên nhìn vẻ yên tĩnh cùng khách khí của hắn, ít nhiều vẫn hơi không thích ứng nổi: “Tính cách của ngươi thật đúng là biến ảo khó lường, khiến cho người ta nhìn mà than thở.”
Vệ Giới lẳng lặng nhìn nàng một chút, nhếch môi: “Tính cách của con người, cũng là có thể thay đổi theo hoàn cảnh xung quanh.”
Linh Diên như có suy nghĩ, sau một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác nhìn hắn: “Đừng nói nữa. Nghĩ kỹ lại hình như thật sự có lý.”
Nhớ ngày nào nàng vừa mới xuyên đến, mới chỉ ba tuổi mà thôi. Một đứa trẻ ba tuổi ở hiện đại sẽ chỉ muốn ăn kẹo. Thế nhưng ở đây, nàng đã bắt đầu tính toán vì tương lai của mình. Đây chính là hoàn cảnh thay đổi con người. Không ai muốn sống trong cuộc sống đều là áp lực này, nhưng vì sinh tồn, nàng không thể không làm như vậy. Hiện tại, dù cho nàng đã gả cho người ta, nhưng cũng không cách nào có yên bình thật sự.
“Tâm sự của ngươi rất nặng.” Ngay khi Linh Diên cúi đầu trầm mặc, rơi vào suy nghĩ của mình, Vệ Giới ở bên cạnh như có suy nghĩ nhìn nàng.
Linh Diên ngẩng đầu lên nhìn, nở một nụ cười thương cảm.
“Thật ra ta của hiện tại, so với đứa trẻ không cha không mẹ cũng không khác lắm. Mặc dù có Linh gia trang ở sau lưng nhưng phần ân tình này, ta lại không muốn dùng quá nhiều. Cho nên khi nhìn Đỗ Ẩn, ta sinh ra một loại thương tiếc trước kia chưa từng có. Loại thương tiếc này, vào thời điểm ngươi nói thân thế của nó lại càng trào lên mãnh liệt. Mặc dù ta không biết thân thế của mình, cũng chịu ngược đãi, nhưng tốt xấu gì ta còn có nghĩa phụ nghĩa mẫu, nghĩa huynh nghĩa tỷ, còn có một vị gia gia xem ta như cháu ruột. Thế nhưng Ẩn Nhi thì sao? Nó cũng chỉ có một mình ngươi.”
Lời này của Linh Diên, khiến lòng Vệ Giới ấm lại: “Không, nó không chỉ là có ta, nó còn có ngươi. Có đại phu hao hết tâm sức như ngươi, nó có thể giống người bình thường, nhảy nhảy nhót nhót, sống thật vui vẻ. Dù cho không có cha mẹ, cũng có thể rất hạnh phúc.”
Vệ Giới nhìn nàng trong chốc lát, chợt lộ ra nụ cười tao nhã đẹp đẽ: “Ngươi nói đúng không?”
Móa, tên này không có việc gì sao lại phóng mị lực rồi? Khuôn mặt này khiến người ta phải mặt đỏ tim đập. Trong nháy mắt, nàng thật sự muốn loại bỏ vết sẹo vô duyên trên mặt hắn đi. Thế nhưng nếu như vậy, nữ nhân chú ý đến hắn sợ sẽ càng nhiều. Vẫn nên, vẫn nên thôi đi.
“Mặc dù ngươi lớn hơn nó có ba tuổi, nhưng sao ta cảm giác ngươi muốn nhận nó làm con trai nuôi vậy?”
Vệ Giới thu liễm nụ cười: “Có gì không thể?”
Linh Diên đảo mắt nói, “Có thể, đương nhiên có thể rồi. Đây là phúc phần của nó, là nhân quả trong đời tu luyện của nó. Có ngươi bảo vệ, tuổi già của nó có thể sống rất tốt.”
Vệ Giới khó hiểu nhìn nàng, sao hắn cảm thấy giọng điệu của nha đầu này chua chua?
Mang theo cảm xúc phức tạp, sau nửa canh giờ, họ đã đến nơi chế tác lưu ly phụ cận kinh thành. Sau khi nói rõ ý định, chủ cửa hàng gọi thẳng sư phó phụ trách nung đến trước mặt Linh Diên. Linh Diên cầm bản vẽ đã vẽ xong, sau khi giải thích và nói rõ một phen, vô cùng chờ mong nhìn xem ông ấy: “Sư phó, có thể được không?”
Sư phó kia tuổi chừng ngũ tuần, hiển nhiên cũng là lão sư phụ của nơi này. Sau khi nhìn bản vẽ, lại nghe Linh Diên giải thích kỹ càng, ông ấy gật đầu: “Có thể, không vấn đề. Vương phi nương nương muốn bao nhiêu cái?”
Linh Diên vuốt cằm nghĩ một lúc, “Năm mươi cái?”
“Còn yêu cầu gì đặc biệt nữa không?” Linh Diên đảo mắt nhìn thành phẩm quanh mình, khẽ nhíu mày: “Ta không cần trang trí bên ngoài, nhưng hi vọng có thể nhìn xuyên thấu được, sư phó làm được chứ?”
“Có thể là có thể. Có điều thời hạn mười ngày quá ngắn, tuy người nói không cần trang trí, nhưng vẫn phải làm theo trình tự. Từ nung đến đưa vào trong nước cũng phải trải qua mấy công đoạn, tương đối tốn thời gian. Năm mươi cái cũng phải một tháng. Vương phi thấy có được không?”
“Không sao. Trong vòng mười ngày nung ra năm cái, không vấn đề chứ?”
“Chuyện này thì có thể.”
“Vậy là tốt rồi. Năm cái đã đủ cho ta dùng. Về phần còn lại, sư phó cứ dựa theo thời gian mà làm, muộn mấy tháng giao cho ta cũng được. Nhưng mà quan trọng nhất phải chú trọng vào độ trong suốt. Nó rất rất quan trọng, có thể không?”
Sư phó kia nghe xong lời này, vội vã gật đầu với Linh Diên: “Được, có thể. Đa tạ vương phi nương nương cho thời gian thư thả.”
Sau khi sư phó cầm bản vẽ rời đi, Linh Diên và Vệ Giới cùng nhau đi mua mấy thứ đồ dự trữ. Giày vò hai ba canh giờ đã sớm quá giờ dùng bữa, đợi sau khi hết bận mới cảm giác thấy đói, thế là một đoàn người tới thẳng Túy Hương lâu nổi danh mà Hắc lão đã nhắc vô số lần.
Thừa dịp lúc thức ăn được mang lên, Linh Diên chạy tới hậu viện. Còn chưa để nàng tới gần đã có hai tiểu nhị ăn mặc trang phục của thiếu niên cản đường nàng: “Khách quan, nơi này không thể chạy lung tung!”
“Ngài cần giúp đỡ gì?”
Linh Diên nhìn hai người này, lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, không chút khách khí nhảy lên, thưởng cho mỗi người một cái bạt tai. Hai tiểu tử ôm mặt vừa muốn mắng chửi, Linh Diên lại đột nhiên đưa ra một lệnh bài, vẻ mặt vô lại như nói ‘ngươi dám đụng đến ta thử xem’.
Hai người tiến lên kiểm tra lệnh bài, đột nhiên há to miệng: “A, ngài, ngài là…”
“Ngậm miệng, lão đại của các ngươi đâu?” Hai tiểu tử ngơ ngác nhìn nàng, chỉ ngón tay: “Ở, ở thư phòng.”
“Các ngươi nên làm gì thì cứ đi làm, bản cô nương tự mình đi tìm.”
Vừa đi được mấy bước, chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu phân phó với hai người, hỏi rõ thư phòng ở chỗ nào rồi quay người bỏ đi.
Hai người sững sờ, ngơ ngác nhìn Linh Diên Rời đi, “Ông trời ơi, chúng ta không có nhìn sai chứ? Lệnh bài lúc nãy là lệnh Phượng Hoàng?”
“Thật sự là lệnh Phượng Hoàng. Lệnh bài của mấy vị chủ tử đều là lệnh Long Vương, lệnh bài Phượng Hoàng duy nhất, chẳng phải chính là…”
Hai người vội liếc nhau, ngạc nhiên nhìn nhau: “Là đại tiểu thư? Đại tiểu thư đã xuống núi?”
“Không phải mấy vị chủ tử không cho đại tiểu thư xuống núi sao? Sao đột nhiên…”
Đợi đã, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm hình như là sao đại tiểu thư nhà bọn họ lại lớn lên có dáng vẻ này? A không, không đúng, đây chắc không phải đại tiểu thư thật sự, hẳn là người bên cạnh đại tiểu thư mới đúng.
Ở Phượng Trì, Phượng Nguyên đại tiểu thư được đồn ra là có dáng vẻ của nữ thần, ai mà tin được nha đầu béo trước mắt này chính là đại tiểu thư của họ chứ? Cho nên, đám người liền phát huy sức tưởng tượng của riêng mình, biến thân phận của Ly Diên thành nhiều phiên bản.
“Đi đi đi, chớ có nói lung tung. Chẳng cần biết nàng ta là ai, chỉ cần mang theo lệnh bài Phượng Hoàng, chúng ta đều phải cung kính. Thời gian quý giá, nhanh đi chuẩn bị đồ cho đại tiểu thư.”
Lại nói Linh Diên, bởi vì chuồn ra ngoài cho nên thời gian rất quý giá. Sau khi vào thư phòng được một khắc đồng hồ liền chạy ra ngoài, vừa lúc tiểu nhị đã chuẩn bị xong thứ mà nàng cần, Linh Diên khẽ gật đầu: “Lát nữa đến tính tiền cho phòng chữ Thiên, lúc đi ta sẽ cầm theo.”
Đợi nàng lên lầu, đồ ăn sớm đã được dọn lên, Vệ Giới đang ngồi trên ghế dựa mềm cạnh cửa sổ uống trà, thấy nàng vào khẽ nhíu mày: “Chạy đi đâu? Sao lâu như vậy?”
“Còn việc gì ngoài chuẩn bị đồ cho Hắc lão chứ. Quên cái gì cũng không thể quên chuyện này. Đã sắp xếp xong xuôi rồi, lúc chúng ta về ta cầm theo là được.”
Linh Diên nói rất nhẹ nhàng, Vệ Giới nghe lại thấy hết sức thú vị: “Ta rất hiếu kì, sao ngươi có thể mang đồ còn nguyên mùi vị để mang về?”
“Lúc đấy làm thôi!” Linh Diên nháy mắt với hắn mấy cái. Tại lúc Vệ Giới sắp hỏi nàng đã một bước ngồi vào vị trí: “Được rồi, tranh thủ thời gian ăn cơm đi. Cơm nước xong xuôi chúng ta ai về nhà nấy, không thể chậm trễ chuyện của ngươi.”
Lúc đó làm? Thịt vịt nướng của Túy Hương lâu nàng có thể làm?
Thanh Thần trừng to mắt. Trước đó dù vương phi nhà bọn họ có ra tay mấy lần, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong đồ ăn thường ngày. Còn chiêu bài của tửu lâu thế này, nào có chuyện nói làm là làm chứ? Nhất là nước sốt bí mật của người ta, cả vật liệu nướng làm bằng gỗ cũng được chọn lựa tỉ mỉ, quy trình làm việc như thế nào. Bây giờ nàng nói có thể làm, là đùa bọn họ đúng không? Nàng coi là đây là bánh bao mà ai ai cũng làm hả?
Dù là bánh bao chay bình thường cũng đã phân thành đủ loại khác nhau, huống chi đây là vịt quay nướng mật của Túy Hương lâu người ta?
Nhưng nhìn dáng vẻ không để ý của nàng, Vệ Giới chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra Hắc lão thật sự bị nha đầu này lừa gạt rồi. Có điều nhớ đến lời hứa của nha đầu này, Vệ Giới cũng cảm thấy lần này Hắc lão đã chiếm được tiện nghi.
Hoàn toàn không có chú ý tới khóe môi người nào đó câu lên nụ cười quỷ dị, cho tới bây giờ Linh Diên nàng chưa mua bán lỗ vốn bao giờ. Nghỉ một tháng ấy hả? Nằm mơ!
Các món chiêu bài của Túy Hương lúc này đều dọn lên trên bàn. Vốn Vệ Giới còn tưởng rằng nha đầu này sẽ ca ngợi vài câu, không nghĩ tới từ đầu tới đuôi nàng chỉ vùi đầu ăn cơm, một câu cũng không có. Điều này khiến Vệ Giới rất buồn bực, trơ mắt nhìn nàng ăn uống no đủ đầy, chuẩn bị rời đi.
“Ừm… những thứ này không hợp khẩu vị của ngươi?”
Linh Diên nghe vậy, mở to cặp mắt trong suốt, lắc đầu: “Không biết, ăn rất ngon. Con người ta không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn được. Thịt rắn ta còn không sợ, nói gì đến cái này?”
“Những món này đều là chiêu bài của Túy Hương lâu, sao ta thấy chúng trong miệng ngươi lại không thể có một chút ý nghĩa chiêu bài nào vậy?”
Mặc dù hôm nay không phải lần đầu tiên hắn đến nhưng cũng không khỏi bội phục mùi vị món ăn ở đây. Cho dù là kẻ bắt bẻ như hắn cũng không chịu nổi hiếu kì, hỏi thăm mấy lần về cách làm. Thế nhưng nha đầu này, từ đầu tới đuôi chỉ ăn, hỏi cũng không hỏi một câu, đây cũng khỏi không hợp với lẽ thường?
Khóe miệng Linh Diên giật một cái, hàng này không ăn cơm mà chỉ chú ý tới phản ứng của nàng?
“Cái đó với việc ăn uống, ta không hay chú ý gì, từ xưa đến nay cũng chưa từng chú ý tới điểm này. Khó ăn ta không nói, ăn ngon càng không nói. Cho nên, ha ha, ngươi hiểu chứ?”
Vệ Giới không cảm xúc gật đầu, “Ừ, bây giờ nhìn ra được. Cho nên, ngươi muốn đi?”
Linh Diên: “Đúng thế, ta ăn xong rồi. À, đồ ta muốn mua, ngươi mua giúp ta nhé, sau đó thì đưa đồ về nhà. Nơi này ta không ở lâu thêm nữa, Ẩn Nhi ở bên kia khiến ta không yên lòng, đi trước một bước!”
Dứt lời, nhìn về phía Thanh Dạ ở bên cạnh: “Có thể đưa ta về không?”
Gương mặt này của nàng thực sự quá mức rêu rao, không muốn đi trên đường phố xuyên qua ngõ hẻm, chỉ có thể dùng xe ngựa.
Thanh Dạ không nói gì, vẫn theo bản năng nhìn Vệ Giới. Linh Diên thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, lông mày không tự chủ xoắn lại: “Không được?”
Khoé miệng Thanh Dạ giật một cái, “Không phải không được, là phải được lão đại đồng ý, ta mới có thể đưa người đi!”
Vệ Giới tiếp nhận ánh mắt của Thanh Dạ, lúc này hờ hững nói. “Về sau vương phi chính là bản vương, không cần xin thêm chỉ thị.”
Lời vừa nói ra, tứ đại hộ pháp đồng loạt nhìn Vệ Giới, đáy mắt đều hiện rõ kinh ngạc, ngay cả Linh Diên cũng giật nảy mình. Có điều sau khi nghĩ lại, cũng hiểu được. Nàng tốn công giúp hắn như thế, nếu ngay cả một mệnh lệnh cũng không dùng được, chẳng phải là quá xem thường người khác rồi sao? Lúc này không khách khí nói với hắn: “Vậy đa tạ ý tốt của vương gia!”
Vệ Giới nhàn nhạt quét nhìn nàng, “Đi đi!”
“Vâng, vương gia.” Thanh Dạ nhận lệnh, cúi người lui xuống.
Linh Diên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vệ Giới: “Vậy làm phiền ngươi rồi, ta đi trước, cứ thong thả dùng.”
Sau khi Linh Diên rời đi, Vệ Giới nhìn một bàn đầy món ngon, đột nhiên không có khẩu vị nữa. Hắn nhìn Thanh Thần đang đứng ở bên canh: “Thất thần làm gì? Đệ không đói bụng à?”
“Chủ tử, thuộc hạ đi tìm xe ngựa trước nhé?”
“Không cần, trước tiên dùng cơm đã, cái khác sau lại nói.”
Vệ Giới đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, vừa lúc tiểu nhị mang một bình một bình Lê Hoa túy đưa lên xe. Linh Diên đứng ở một bên chỉ huy, thỉnh thoảng quay đầu nói với Thanh Dạ mấy câu. Nhưng Thanh Dạ từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt như khối băng, Linh Diên nói một hồi thì tự thấy nhục, liếc mắt lầm bấm với Thanh Dạ mấy câu rồi xoay người. Cảnh tượng này bị hắn nhìn thấy, cảm thấy khá buồn cười.
Chương 270: Túy Hương lâu Đỗ Tiểu Nguyệt
Nhưng đúng lúc này… động tác lơ đãng của Linh Diên vô ý đánh trúng miệng một người đàn ông vừa đi ra từ cửa, mà đúng lúc người này đang ngậm một cây tăm trong miệng. Hậu quả thế nào cũng có thể tưởng tượng được!
Theo tiếng gào như giết heo vang lên, mấy tên thủ hạ bên cạnh tên nam nhân béo này ngay lập tức nhảy ra.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám đánh thiếu gia nhà chúng ta, muốn chết hả!”
Linh Diên cạn lời nhìn cây tăm đâm vào khóe miệng của người đó, định đi lên xem xét tình hình thì thủ hạ bên người gã đột nhiên túm chặt cổ áo nàng. Bất ngờ không kịp đề phòng, Linh Diên bị họ đẩy loạng choạng.
Cửa ra vào vẫn còn bày những vò Lê Hoa túy chưa kịp cất lên xe, bị Linh Diên chập choạng lùi lại đá trúng. Tiếng “xoảng xoảng” vang lên, xung quanh ngay lập tức nồng nặc hương thơm của Lê Hoa túy.
Tên béo đang gào khóc trên mặt đất ngửi thấy mùi này thì nổi giận: “Chết tiệt, vừa nãy tên khốn khiếp nào bảo với ta là Lê Hoa túy hết rồi hả? Hừ! Giờ còn trải đầy ra cửa thế này. Nhanh, gọi chưởng quỹ ra đây cho lão tử. Lão tử muốn xem hắn có ý gì!”
Nghe thấy Thanh Thần đang định xuống dưới, Vệ Giới đột nhiên giơ tay: “Không sao, cứ quan sát thêm rồi quyết định.”
Theo như hắn biết, nha đầu này không phải người sẽ chịu thiệt.
Bên kia, tiểu nhị chứng kiến vụ việc, vội vàng giải thích: “Khách quan, là thế này, những vò rượu này đã được vị cô nương đây mua hết. Ngài xem, không phải họ đang xếp dần lên xe đấy sao? Nếu ngài muốn uống Lê Hoa túy thì ngày mai tửu điếm vẫn còn. Chỉ do hàng tồn hôm nay đã bán xong, thật sự ngại quá!”
“Bốp” một tiếng, thủ hạ của tên mập mạp kia không thèm suy nghĩ đã giáng một cái tát.
“Ngươi là cái thá gì hả? Thiếu gia nhà chúng ta muốn tìm chủ quán nhà các ngươi. Nhanh lên, đi gọi chủ của các ngươi ra cho lão tử. Mở to mắt chó của các ngươi ra xem người đang đứng trước mặt là ai? Bán hết? Ai mà không biết Lê Hoa túy nhà các ngươi chỉ bán một bàn một vò? Chỗ này có bao nhiêu vò hả? Ngươi nghĩ lão tử mù hay sao? Hả?”
Tiểu nhị bị đối phương đánh tới đầu óc choáng váng, trong thời gian ngắn không phản bác lại được. Khi Linh Diên được kéo dậy khỏi đống vò Lê Hoa túy bị vỡ nát, thủ hạ kia lại bộc phát cơn tức, giơ tay lên định “chào hỏi” nàng. Ánh mắt Thanh Dạ sắc lại, kịp thời ngăn cản: “Ngươi định làm gì?”
Cú tát mạnh của người nọ chưa kịp trút ra đã thình lình bị người ta chỉ dùng một tay ngăn lại nửa đường. Sắc mặt hắn ta liền trầm xuống.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuy tức giận nhưng không tầm thường của Thanh Dạ, lời lẽ thô tục vốn đã đến bên miệng bị nuốt mạnh xuống: “Tiểu tử, đừng chõ mõm vào. Người quái dị này đã làm thương thiếu gia nhà ta trước. Chẳng lẽ chúng ta không thể đòi một câu trả lời xác đáng sao?”
“Người quái dị?” Ánh mắt Thanh Dạ sắc lẹm, lạnh nhạt nhìn tên béo vẫn đang ôm cái mặt sưng húp kêu gào thảm thiết bên kia. Hắn đang định cảnh cáo, Linh Diên lại đột nhiên giơ tay ngăn cản hắn, nàng ngước mắt nhìn theo tay của đối phương.
“Họa là do ta gây ra. Do ta không cẩn thận làm ngươi bị thương, là ta có lỗi với vị thiếu gia đây. Vừa hay, ta là đại phu, có thể cho ta xem vết thương trên miệng ngươi không?”
Tên mập kia nghe Linh Diên nói, tức giận run rẩy toàn thân. Rồi lại nhìn khuôn mặt và dáng người của nàng, sắc mặt càng khó coi hơn nữa. Gã chỉ vào mũi nàng, tức giận mắng.
“Nữ nhân xấu xí nhà ngươi còn dám đụng bàn tay bẩn thỉu đó vào người lão tử hả, ngươi có mặt mũi không đấy? Với cái bản mặt thế này mà ngươi cũng dám đi ra ngoài hả? Người đâu, đánh cho ta, đánh mạnh cho ta, đánh đến nỗi cha mẹ nó cũng không nhận ra!”
Nụ cười của Linh Diên tắt ngúm, giọng lạnh xuống: “Ngươi quá vô lễ, khiến ngươi bị thương là ta sai, lại không phải ta không chịu trách nhiệm, vì sao ngươi lại sai người công kích ta? Cái thái độ này quá buồn nôn! Dù ngươi có là ông trời cũng phải nói cho có lý chứ!”
“Nói lý? Tiểu gia ta không nói lý đấy, ngươi làm gì được gia? Không ngờ đứa nha đầu xấu xí như người mà mồm mép linh hoạt đáo để. Dù lớn lên xấu xí nhưng làm nha hoàn rửa chân gì gì đó cũng miễn cưỡng chấp nhận. Giờ ngươi mắc tội với ta, làm ta suýt chút nữa bị hủy dung. Chỉ vì cái này thôi ta đã không thể bỏ qua cho ngươi rồi. Thế nào? Có muốn về cùng ta hay không?”
Khuôn mặt người nọ hèn mọn bỉ ổi, tiến lên định nâng cằm Linh Diên. Nhưng tay gã chưa kịp sờ đến đã bị Linh Diên giơ chân đạp gục xuống.
“Chó chết, bổn cô nương có xấu không thể ra khỏi cửa thì liên quan gì đến ngươi? Chuyện này mà các ngươi cũng không bỏ qua, có thể thấy được suy nghĩ của ngươi xấu xí đến mức nào! Khó khăn lắm bổn cô nương mới động lòng tốt lại, các ngươi không nhận thì thôi, còn dám chọc đến lão nương nữa! Hổ không ra oai thì các ngươi coi ta là con mèo bệnh hay sao?”
Linh Diên vừa đá vừa mắng. Tên thiếu gia béo đã không chịu được nữa gào khóc inh ỏi. Mấy gã sai vặt chạy đến chẳng những chẳng giúp được cái gì mà còn bị đánh lây. Kết quả là tên thiếu gia béo dù đã bị họ kéo lên được, còn một tên cuối cùng lại bị Linh Diên trừng trị tàn nhẫn.
Giữa trận còn đạp mấy phát vào nơi trí mạng của tên bỉ ổi đó, dù đối phương có kêu rên thảm thiết thế nào nàng cũng không có ý định dừng chân.
“Nghiệp! Trước muốn đánh ta đến mức mẹ không nhận được ra, giờ ta đánh ngươi khiến tổ tông cũng không nhận ra ngươi!”
Dù Thanh Dạ có thói quen dùng vũ lực giải quyết nhưng khi nhìn thấy Linh Diên hung hãn như vậy, khuôn mặt hắn bắt đầu co giật. Nhất là khi nữ nhân này mặt không đổi sắc đá vào mệnh căn của tên xui xẻo kia, hắn theo bản năng che đũng quần mình lại. Mặt không có biểu cảm gì nhưng trong tim đã bắt đầu gọi mẹ ơi rồi.
Đã nói là nha đầu này không thể chọc vào rồi, nhìn đi, nhìn đi, giờ nha đầu này mở mang kiến thức cho ta rồi!
Hành vi bạo lực của Linh Diên khiến tên mập sợ tới mức hết che mặt lại che đũng quần. Gào thét đến mức khàn giọng.
Linh Diên khinh thường cong môi: “Ngươi nghĩ ta tình nguyện qua ư? À khóe miệng bị thương của ngươi là từ ta mà ra. Để ta xem cho, ta có thuốc, thuốc chữa bệnh cực kỳ đáng tin cậy!”
“Đứng lại, bổn thiếu gia, không, không cần. Ngươi, ngươi đánh người. Người đâu, trói người này lại cho ta!”
Ngay lúc tên béo hô hào thủ hạ của mình trói người, chủ nhân của tửu lâu này cuối cùng cũng xuất hiện.
“Ôi, có chuyện gì thế này? Nhiều người tụ tập cửa như vậy, định cho người ta làm ăn thế nào đấy hả? Nhanh, đi vào nhanh, đứng hết ở cửa thế kia còn ra thể thống gì nữa?”
Một giọng nói mềm mại vang lên từ đằng sau. Linh Diên lại run rẩy hai vai. Mẹ nó, lại còn giả bộ như vậy nữa? Da gà rơi hết xuống đất rồi đây này!
Người tới mặc một bộ váy dài đỏ thẫm đẹp đẽ, cổ áo trễ thấp, lộ ra khuôn ngực đầy đặn, mặt như phù dung, mày như lá liễu, đôi mắt còn quyến rũ hơn hoa đào, cực kỳ câu tâm đoạt phách. Da thịt nàng ta như tuyết, mái tóc đen vấn thành búi tóc mỹ nhân cao cao, những cây trâm đỏ tươi đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Bờ môi đỏ thắm của nàng ta nhếch lên, đúng là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp!
Nàng ta chính là bà chủ của Túy Hương lâu, Đỗ Tiểu Nguyệt, năm nay mười tám, là một mỹ nhân quyến rũ tựa đóa hoa tươi.
Nàng ta vừa xuất hiện, không khí của cả nơi này nhanh chóng thay đổi. Vốn là tình cảnh giương cung bạt kiếm, nay đã lạc hướng đến vị trí của mỹ nhân.
Đến khi Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn thấy rõ tên thiếu gia béo đang được người đỡ, nàng ta lập tức ngạc nhiên che miệng: “Trời ạ, chẳng phải là Chu thiếu gia đây hay sao? Ôi, ngài bị sao thế này? Nhanh, mấy người các ngươi còn ngây ra đó? Đi mời đại phu đến đây mau. Hôm nay trời cũng nóng như thế đứng ngoài cửa nói cái gì, mau dìu ngài đây vào. Còn nữa, tụ tập ở đây làm gì? Giải tán, lão nương còn phải buôn bán nữa, giải tán nhanh!”
Khi đuổi người còn không quên bĩu môi, nháy mắt ra hiệu đuổi người với Linh Diên, nhưng mà hành động đục nước béo cò này của nàng ta bị tên thiếu gia béo kia thấy được.
“Không được, cũng mang nữ nhân kia vào cho lão tử. Bây giờ mà không dạy dỗ nó, lão tử không nuốt được cục tức này!”
Tên mập chết bầm! Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ nguyền rủa. Nàng ta vừa định kéo Linh Diên đi vào bên trong, lại không ngờ Linh Diên đã tự đi tới: “Đúng, ngươi không nuốt được cục tức này, ta cũng không nuốt trôi. Thủ hạ của ngươi đập nát bốn vò Lê Hoa túy của ta. Tính theo giá một vò là một trăm lượng, các ngươi còn phải bồi thường cho ta bốn trăm lượng, đúng không bà chủ?”
Tuy Đỗ Tiểu Nguyệt vừa mới đến nhưng chuyện gì vừa xảy ra ở đây đều đã được tiểu nhị bẩm báo lại. Con ngươi sáng trong của nàng ta đảo quanh, lập tức hiểu được ý của Linh Diên, phối hợp dài giọng.
“Ôi trời ạ, bốn bình rượu này cơ á, ôi, vậy thì quá đáng tiếc rồi! Các ngươi không biết đâu, công đoạn ủ rượu của Lê Hoa túy nhà ta cực kỳ rắc rối và phiền phức, đã vậy loáng cái mất luôn bốn vò. Ôi tổn thọ, tổn thọ mất thôi!”
Đợi sau khi khóc lóc kể lể xong, ngay sau đó là bắt đầu đề tài khác.
“Lê Hoa túy của tiệm chúng ta đúng là một trăm lạng bạc một vò. Điều này, hẳn là Chu thiếu gia cũng biết, đúng chứ?”
Chu thiếu gia kia chưa kịp phản ứng, thủ hạ của hắn đã lên tiếng trước mắng người: “Cái tên quái dị kia, là ngươi tự ngã đẩy vỡ vò rượu, sao lại đổ lên người thiếu gia nhà chúng ta chứ? Ngươi nghĩ được lắm!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Rõ ràng là tự người làm vỡ, giờ lại đổ cho người vô tội. Có còn biết xấu hổ hay không?”
Linh Diên không giận mà còn bật cười. Khoanh tay, nhướng mày nhìn mấy tên chó săn: “Cho ta hỏi, tại sao ta lại ngã nhỉ?”
“Ngươi bị…”
“Khụ khụ…”
Có người hồ đồ, không có nghĩa ai cũng hồ đồ. Tên này vừa mở miệng đã có người nhắc nhở ngay lập tức. Tên chó săn kia kịp phản ứng lại, sau đó nổi giận đùng đùng nhìn nàng: “Tại sao ngươi ngã thì ai mà biết được?”
“Người không bị mù chứ?”
“Có mà ngươi mới bị mù!”
“Nếu ngươi không mù thì sao không thấy được?”
“Nữ nhân xấu xí như ngươi, lớn lên gai mắt như thế, ai mà thèm nhìn ngươi chứ?”
“Thiếu gia của ngươi cũng xấu đấy. Khuôn mặt kia, không phải tự nặn ra sao? Được đấy, hiếm khi ta có cơ hội chào hỏi mặt hắn.”
Mọi người: “…”
Những người vây xem ở cửa khi hiểu được ý của Linh Diên là gì thì rào một tiếng cười ra miệng. Tiếng cười kia kích thích người nào đó muốn giơ chân.
“Chết tiệt, chết tiệt. Lão tử lớn bằng này rồi chưa từng bị nữ nhân nào chế nhạo như vậy cả. Thù này không bào, sau này lão tử sao còn lăn lộn ở kinh thành được nữa? Mấy người các người còn ngây cái gì? Trói người lại cho ta!”
Lúc trước thủ hạ của hắn không bị mù. Tận mắt thấy nữ nhân này đánh Lưu Tam như thế nào. Mấy cú đá kia nhìn như là vô ý, nhưng thực tế tên ngu cũng nhìn được là cố tình cả. Nữ nhân này có võ công đấy. Họ không muốn có bộ dáng đáng thương nằm gục trên đất như Lưu Tam đâu. Ngộ nhớ đoạn tử tuyệt tôn, đời này coi như xong.
Trong lúc nhất thời, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không muốn tiến lên.
Tên thiếu gia béo thấy tình huống này, cái mặt vốn bóng loáng của hắn nay sa sầm xuống như nhỏ được ra dầu. Nhưng Linh Diên nào có chuyện cho hắn thêm thời gian để dông dài chứ? Lúc này nàng tiến lên một bước: “Vị thiếu gia này muốn tìm ta tính sổ, được thôi. Nhưng tính của ngươi thì đừng có mà chối bay của ta chứ? Người của ngươi mù nên không phát hiện nhưng người của bên ta, thậm chí là những người ở ngoài kia đều tận mắt nhìn thấy. Huống chi, mấy tiểu nhị vừa mới nãy ở đây đâu rồi, ngươi hỏi họ xem, rốt cuộc ai mới là người làm mấy vò rượu của ta vỡ nát?
Chuyện đến nước này, là ngươi, ta hay ai cũng đều không muốn thấy, đúng không? Chúng ta nên giải quyết vấn đề dựa vào thái độ mà không phải sự việc. Ngươi mở miệng một câu đánh người, một câu người quái dị. Bổn cô nương đại nhân không chấp tiểu nhân, nhịn!Cũng không thể mở mồm heo một tiếng lợn một tiếng. Bởi như vậy chỉ gây thêm hiểu lầm sâu sắc với nhau, đúng không?
Ngươi thấy như vầy có được không. Ta chịu trách nhiệm trị khỏi khóe miệng của ngươi. Là bổn cô nương đuối lý nên bốn vò rượu kia coi như ta xui xẻo, không bắt đền các ngươi. Như vậy là được rồi chứ?”
Mập mạp kia sửng sốt một chút, khi gã ý thức được mình chẳng những không chiếm được chút hời nào mà còn xui xẻo hơn, hỏi sao mà nuốt trôi cơn tức này?
Lúc này gã đẩy người cạnh mình ra, nhảy một cái đứng lên, khuôn mặt đầu heo vặn vẹo, chửi ầm lên:
“Nằm mơ, mơ đi. Ngươi là ai, mà lão tử có thân phận gì chứ? Thương thế là ngươi gây cho lão tử liền cứ vậy xí xóa? Ngươi nghĩ gia là tên ngu hay sao?”
Linh Diên không kiên nhẫn, nhìn gã sâu xa: “Vậy xin hỏi vị heo… thiếu gia này, ngươi muốn xử lí thế nào?”
Từ heo kia kéo dài âm làm Đỗ Tiểu Nguyệt suýt chút nữa định xen vào. Tên đầu heo này, muốn chết hay sao!
“Ngươi, quỳ xuống dập đầu ba cái cho lão tử. Nói về sau ngươi không dám nữa. Còn cả phải rửa chân cho gia ba tháng, khi gia hài lòng thì ngươi mới được cút về. Đồng ý thì quỳ xuống, không đồng ý, Vương Nhị, đi báo quan!”
Linh Diên nhíu mày, nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt: “Bà chủ, khẩu khí người này không nhỏ, ta muốn hỏi chút là hắn có thân phận gì?”
Con ngươi Đỗ Tiểu Nguyệt đảo một vòng, nàng ta lặng lẽ đến trước mặt Linh Diên. Dù nói thầm nhưng âm thanh lại không thấp.
“Ôi cô nương, tốt nhất là ngài đừng động vào bị heo thiếu gia này. Phụ thân hắn là viên ngoại lang ngũ phẩm của Lại bộ đấy. Còn Lại bộ là nơi nào ư? Chính là nơi trông coi quan viên thăng chức hay xuống chức. Là chức quan béo bở đó!”
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên âm thanh thổn thức. Bảo sao lớn lối như thế, thì ra là có người cha không tầm thường. Chẳng qua cái tướng mạo và tính cách này, đúng là phải xin lỗi cái thân phận này rồi.
Linh Diên đang vội, chẳng muốn tốn thời gian ở đây nữa. Nhìn về phía Chu thiếu gia sau khi thân phận được công bố thì càng vênh váo tự đắc: “Bổn cô nương không đồng ý!”
“Báo quan!” Chu thiếu gia phun ra hai chữ này, người dưới tay gã không ai nhường ai cúi đầu khom lưng, cao giọng nói: “Tuân lệnh, nô tài đi báo quan ngay lập tức!”
Phủ doãn ở kinh đô, quản hạt cả kinh thành rộng lớn này, tương đương với chức thị trưởng ở thủ đô, là quan viên tứ phẩm. Lão nhân này chính là huynh đệ kết nghĩa của lão gia nhà họ, thiếu gia xảy ra chuyện, vậy chẳng phải là người nhà xử lý sự tình à?
Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, đúng là tự đạp vào miếng sắt!
Linh Diên nghe thấy phải báo quan thì nhíu mày. Tên đầu heo này nhìn thấy thì cho là nàng sợ, còn Đỗ Tiểu Nguyệt thì biết đây là biểu hiện bực bội của nàng. Nàng ta lặng lẽ chép miệng với nàng.
“Không phải ngươi vừa ở với vương gia sao? Phượng vương điện hạ này ở kinh thành không ai không biết. Nếu để hắn ra mặt thì chuyện này thấm vào đâu? Chu thiếu gia sẽ lập tức thành đầu heo!”
Linh Diên ai oán nhìn nàng ta: “Thủ hạ của hắn ở ngay bên cạnh ta, ngươi thấy hắn có ý muốn nhúng tay không? Vị kia ngồi trên lầu cũng không có ý định xen vào. Huống chi, đây là chuyện của ta, sao lại để người khác quản?”
“Vậy ngươi định làm gì?” Đỗ Tiểu Nguyệt vừa nói thành lời, Linh Diên đã biến thành một bóng đen, vọt tới trước mặt Chu béo!
Giữa tiếng kêu thảm thiết của Chu béo, tất cả mọi người chưa kịp hiểu nàng làm gì gã thì tiếng kêu thê thảm đột nhiên biến mất. Đến khi mọi người nhìn qua, cả đám đều trợn trừng, đáy mắt tràn ngập ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Đám thuộc hạ đứng xung quanh Chu Bàn Tử như bị Linh Diên điềm huyệt đạo. Ngay cả đám này cũng suýt chút nữa rớt mắt. Ông trời ơi, vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao trên mặt gia nhà họ không còn cái gì nữa rồi? Ngay cả vết sưng cũng không có, nơi bị máu tụ cũng tiêu mất. Toàn bộ như chưa hề có gì xảy ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Linh Diên lạnh lùng nhìn gã: “Được rồi, bổn cô nương đi được rồi chứ?”
“Ngươi nói cái gì?”
Linh Diên chẳng thèm nói nhảm với thằng ngu đầu heo này nữa, tiêu sái rời đi, còn chỉ huy tiểu nhị đang hẵng còn ngây người:
“Ngây cái gì? Tiếp tục chuyển đi!”
Thanh Dạ vẫn luôn đứng cạnh nhìn, thấy Chu Bàn Tử đã khôi phục như ban đầu, nâng trán than nhẹ: “Xem ra, cô nương vẫn thích biện pháp trực tiếp nhất!”
Nếu làm như thế từ sớm đã không phải nói nhảm như vậy rồi. Không khéo còn về đến phủ rồi cũng nên.
Linh Diên quay đầu, miễn cưỡng nhìn hắn một cái: “Có phải ngươi rất rảnh không?”
Thanh Dạ không đổi sắc nhìn nàng: “Có thể đi được rồi.”
Chu Bàn Tử thấy người sắp rời đi, mau lẹ kéo người bên cạnh bảo đuổi theo. Nhưng những người đó đều bị Thanh Dạ điểm huyệt đạo rồi, sao có thể đuổi được?
Ngay khi gã đang vò đầu bứt tai, Linh Diên lại đột nhiên lại gần. Bàn Tử thấy nàng đi rồi quay lại, lập tức có tự tin: “Tên xấu xí, có phải đã suy nghĩ lại rồi không?”
Linh Diên ba chân bốn cẳng đến trước mặt gã, không thèm nhìn gã một cái đã bới trước ngực gã.
Tên béo chưa từng gặp chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn quên mất phản ứng. Chờ khi gã định thần lại, Linh Diên đã móc được một xấp ngân phiếu trong ngực gã.
Nàng gảy gảy, chậc chậc hai tiếng: “Rất giàu đấy. Nhìn đi, đi ra ngoài mà mang nhiều ngân phiếu như thế, không sợ bị cướp à? Người của ngươi làm hỏng bốn vò rượu của ta, không thể bỏ không được. Bốn tờ, không nhiều không ít, ta cầm nhé!”
Linh Diên rút bốn tờ ra, ngân phiến sót lại ném vào mặt tên béo: “Này, vật quy chủ!”
Chu Bản Tử phản ứng lại, đôi mắt đỏ ngầu như nứt ra, bước nhanh vài bước đuổi theo. Đỗ Tiểu Nguyệt ở sau la lớn: “Chu thiếu gia, đừng đi Chu thiếu gia. Ngân phiếu của người vẫn rơi dưới đất đó, ngài định vất đi sao? Này này này? Các ngươi đừng lấy, đừng lấy, là của Chu thiếu gia đấy!”
Chu Bàn Tử vừa đuổi đến cửa, nghe thấy ngân phiếu của mình bị lấy rồi, vậy sao được chứ. Gã vội vàng gào vào đám người tụ tập xung quanh: “Ngân phiếu của lão tử, ai dám lấy?”
Nhân lúc này, Linh Diên đã nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, vẫy tay tạm biệt gã.
“Nữ nhân chết tiệt, thù này không báo, lão tử không mang họ Chu. Người đâu, người đâu, đuổi theo cho lão tử!”
Đáng tiếc là thủ hạ của gã ngoài Lưu Tam vừa bị quần ẩu một trận kia, những người còn lại đều đứng ngây một chỗ, muốn di chuyển cũng không di chuyển được, khiến người nào đó tức muốn sặc khí.
Dậm chân về phía bụi bặm đang nổi lên cuồn cuộn, dân chúng vây xem nhìn bộ dạng hùng hổ của gã, cười càng lớn hơn.
Đợi tới khi quan binh đến, thấy Chu Bàn Tử vẫn hoàn hảo như lúc đầu đứng đó. Sắc mặt binh bộ đầu đi trước khó coi, cho tên chó săn vừa báo tin một cước.
“Đây là cái cực kỳ nghiêm trọng mà ngươi nói hả? Hả? Mẹ nó so với nói dối thì ngươi không kém hơn là bao đâu? Hử? Với cái dạng này, ngươi bảo lão tử đến bắt người? Mắt ngươi có vấn đề hay mắt của ta có vấn đề hả? Nếu người này mà cứ vậy bị bắt đi, mẹ nó ngươi muốn lão tử mất chức hả? Cút!”
Chương 271: Người không phải quỷ mà là cọp cái
Hán tử báo quan vẻ mặt buồn rười rượi nhìn mấy vị binh lính bị hắn ta khó khăn lôi tới.
“Oan uổng quá đại gia, vừa rồi, vừa rồi thiếu gia nhà bọn ta thật sự bị đánh mà! Không tin, không tin ngài hỏi thử người xem ở đây đi.”
Nói xong, như để chứng minh mình không nói dối, hắn ta lập tức kéo một người tới: “Ngươi, ngươi mau nói cho bọn họ biết, vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì!”
“Ha, cô nương nhà người ta giúp thiếu gia nhà các ngươi chữa bệnh, ngươi không thấy đâu, người ta đúng là thần y, mới đó mà miệng thiếu gia của ngươi đã không còn sưng nữa, vết máu cũng được lau sạch sẽ, chẳng khác gì người bình thường!”
Lời vừa nói ra, không chỉ tên chó săn đen mặt mà ngay cả đám binh lính cũng hoàn toàn đen mặt. Trước khi tên đầu heo kia tới, bọn họ hung tợn trừng mắt nhìn thủ hạ của gã một cái.
“Sau này chuyện nhà các ngươi bớt tới tìm bọn ta đi, tự mình gây họa thì tự mình giải quyết, mỗi ngày lão tử rất bận rộn, không rảnh ở đây lãng phí thời gian với các ngươi!”
“Này! Đừng đi, đừng đi mà, ít nhiều gì ngươi cũng đã gặp thiếu gia nhà bọn ta, ngươi không thể đi như vậy được. Quay lại, quay lại!”
Nếu các ngươi bỏ đi như vậy, bạc của lão tử tìm ai thanh toán đây, các ngươi không thể lấy không bạc mà không làm việc được!
Đáng thương cho tên chó săn, làm sao có thể cứng đối cứng với những quan sai kia?
Hắn ta chưa đuổi theo được mấy bước đã bị người cứng rắn đạp về chỗ cũ, nằm dưới đất bị đạp tiếp, cho đến khi đạp không nổi nữa, mặt mũi tèm lem hướng về phía Túy Hương lâu mà la hét.
“Thiếu gia, thiếu gia, ngài mau ra đây đi thiếu gia, ngài đang làm gì vậy?”
Làm gì?
Đương nhiên là bị mùi thơm của Lê Hoa túy hấp dẫn rồi, không hổ là Đỗ Tiểu Nguyệt, đoán đúng thời gian lấy ra một vài chén Lê Hoa túy xem như nhận lỗi, rồi bày vài món ăn bảng hiệu, hơn nữa đại mỹ nhân như nàng ta còn đích thân tiếp khách, lửa giận có lớn hơn nữa cũng bị xua tan. Thế nên mặc cho hán tử kia rống cổ hét cũng không ai đáp lại hắn ta một tiếng.
Sau đó, nghe nói lúc hắn ta tìm gia nhà mình đòi bạc lại bị vây đánh một trận. Nói cho hay là, gia còn chưa thấy bóng dáng của đám quan sai kia, tại sao phải cho ngươi tiền, ngươi cố ý tới lừa bạc của gia hả?
Đêm đó, tên đầu heo say rượu nào đó trên đường về thật sự bị Linh Diên đoán đúng, bị người ta vây đánh một trận, còn bị cướp hơn một nghìn lượng bạc mang theo trên người. Như vậy, một nghìn năm trăm lượng bạc chỉ trong vòng nửa ngày đã bị gã chơi đùa tới không còn một đồng.
Đáng thương là từ đầu tới cuối gã thậm chí còn chẳng thấy mặt của đối phương, người này lập tức bị vứt ra sau đầu, nghe nói có một khoảng thời gian sau đó không gặp đại thiếu gia Chu gia của chúng ta ra ngoài đi dạo. Tại sao? Đương nhiên là vì bị đánh cho tàn phế rồi!
Tiểu nhị của Túy Hương lâu nhìn Đỗ mỹ nhân đắc ý ngồi đó đếm ngân phiếu, khóe miệng giật giật. Mẹ nó, quá độc ác!
Người ta chỉ sờ bàn tay nhỏ bé của nàng ta một cái, nàng ta đã đánh người ta ra nông nỗi đó, còn trắng trợn cướp một ngàn một trăm lượng bạc của người ta. Hành vi thổ phỉ này, quả thực còn muốn ác liệt hơn nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư nhà bọn họ!
Không hổ xuất thân từ Phượng Trì sơn trang, bàn về lòng dạ độc ác, người này so với người kia, quả thực là ngang ngửa!
“Nhìn cái gì? Có nhìn nữa cũng không có phần của các ngươi đâu, nhìn bộ dạng như gấu của các ngươi kìa, sau khi trở về đừng nói là lăn lộn với lão nương, vậy mà bị mấy tên chó săn tát cho một cái, các ngươi có mất mặt hay không? Ngẩng đầu lên! Lần sau ai mẹ nó còn dám đánh các ngươi, đánh trả lại hết cho lão nương! Ai còn dám chịu thiệt thì cút ra khỏi Túy Hương lâu cho lão nương, Túy Hương lâu ta không nhận bao cỏ!”
Tiểu nhị ca ấm ức, đại tiểu thư mà bọn họ luôn tôn thờ thường dạy bọn họ “Khách hàng là thượng đế”, sao tới miệng cô nãi nãi này, khách hàng lại thành bao cát, tùy ý bọn họ kêu tới là tới. Còn tiếp tục như vậy, Túy Hương lâu của bọn họ có mở cửa tiếp được không đây?
Không hỗ là Đỗ Tiểu Nguyệt, liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ. Nàng ta “bộp” một phát đập xấp ngân phiếu trong tay xuống bàn, đôi chân thon đẹp thoắt cái giẫm lên ghế, cực kỳ vô lại đưa tay chỉ vào cái trán sáng bóng của bọn họ.
“Đám đầu gỗ phiền phức các ngươi, sao lúc nào cũng cứng nhắc như vậy? Hả? Bây giờ các ngươi lăn lộn với Đỗ Tiểu Nguyệt ta, không phải là với Phượng Nguyên nàng. Nữ nhân chết dẫm kia quanh năm suốt tháng có thể tới đây được mấy lần? Bình thường là ai trả lương cho các ngươi? Bình thường là ai quản chuyện ăn uống của các ngươi? Bình thường là ai ra mặt cho đám bao cỏ các ngươi?
Đã tới chỗ này rồi mà còn nghĩ tới nữ nhân kia, cuối cùng nữ nhân kia có gì tốt? Mẹ nó, cái đồ vô lương tâm, suốt ngày chỉ biết làm chưởng quầy trên danh nghĩa, tới cuối năm lại tìm lão nương đòi tiền, chẳng kẽ tiền của lão nương là do gió lớn thổi tới hả?”
Loại mưa to gió lớn thế này đám tiểu nhị không phải mới gặp lần một lần hai, đừng thấy mỗi lần nữ nhân Đỗ Tiểu Nguyệt này nhắc tới Phượng Nguyên liền hận tới ngứa răng, nhưng sự thật là, nếu hai nữ nhân này tụ lại một chỗ thì còn thân thiết hơn bất kỳ ai.
Về phần thu nhập của Túy Hương lâu, mặc dù không khoa trương như gió lớn thổi tới, nhưng cũng không kém là bao, thu nhập mỗi ngày đều hơn vạn lượng. Tình hình nóng bỏng như vậy, cũng may có bà chủ biết làm ăn như Đỗ Tiểu Nguyệt và công thần chỉ để ý việc đưa thực đơn và ý tưởng phía sau màn là Phượng Nguyên. Thế nên, hai nữ nhân tụ tập một chỗ quả thực là hợp tác hoàn hảo, tiền tài có thể không kéo đến cuồn cuộn hả?
“Đám các ngươi kẻ nào cũng há hốc như vậy là đang nghĩ gì, lão nương đang nói chuyện với các ngươi đó, ít nhiều gì cũng có chút phản ứng đi được không? Hả? Ngu đột xuất hay gì? Thật không hiểu sao tiểu tử Thẩm Tứ kia lại phái bọn ngươi tới đây, lời ta nói cuối cùng bọn ngươi nhớ chưa? Sau này còn có ai dám đánh chửi các ngươi, tất cả đánh trả lại cho lão nương. Nếu ai không đánh trả, để ta biết được thì trực tiếp cuốn gói đi!”
“Nhưng mà bà chủ, làm vậy chẳng phải dọa khách chạy hết hay sao?”
“Chạy thì chạy, để đám khốn nạn đó nhớ kỹ, Túy Hương lâu chúng ta không phải chỗ mặc cho ai cũng có thể bắt nạt. Rượu ngon không ngại ngõ sâu, huống chi đồ ăn ngon của chúng ta, nhà người khác không làm ra được. Lão nương còn không sợ, ngươi sợ cái quỷ gì? Nghe rõ chưa?”
Tất cả tiểu nhị lập tức gật đầu như giã tỏi: “Vâng, bà chủ, chúng tiểu nhân nghe hiểu rồi!”
“Cút đi, lão nương phải đi ngủ rồi!” Đỗ Tiểu Nguyệt vung tay lên, tất cả tiểu nhị lập tức xoay người rời khỏi, không hề do dự nửa giây, chuyện này lại sâu sắc kích thích Đỗ Tiểu Nguyệt: “Đứng lại, lão nương là quỷ hả? Các ngươi đều bị dọa thành đức hạnh này?”
Người không phải quỷ, nhưng người là cọp cái!
Đương nhiên, lời này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, bọn họ không có can đảm nói ra.
“Ừm, ở đây có hai trăm lượng bạc ròng, mấy người các ngươi chia ra đi!” Đỗ Tiểu Nguyệt quăng ra hai tờ ngân phiếu, mười tiểu nhị hơi híp mắt, cười thành Phật Di Lặc: “Tạ ơn chủ tử ban thưởng? Bà chủ nghỉ ngơi cho tốt, bọn nô tài lui ra đây!”
“Giỏi lắm, mau cút đi!” Thấy bọn họ đùa dai, Đỗ Tiểu Nguyệt dở khóc dở cười đá bọn họ một cước, mười tên tiểu tử vui vẻ cút ra ngoài. Không ngờ rằng thu hoạch tối nay rất lớn, ra ngoài đi dạo một vòng lại có thêm một khoản thu nhập hai mươi lượng. Ai nói bà chủ nhà bọn họ keo kiệt chút, bà chủ nhà bọn họ là hào phóng nhất!
Đỗ Tiểu Nguyệt nghe tiếng cười xa dần, khóe môi cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ, đúng là đám nhỏ dễ thỏa mãn!
Nói tới Vệ Giới, hắn thấy Linh Diên không chút dây dưa dài dòng giải quyết xong tên mập kia, cạn lời lắc đầu: “Quả nhiên, nàng vẫn thích hợp với phương thức giải quyết này.”
“Gia, bây giờ chúng ta đi chưa?”
“Đi thôi!” Mọi người đã tan hết, vở kịch cũng xem xong rồi, tiếc cho một bàn mỹ thực, không có tâm trạng thưởng thức, bây giờ không đi còn chờ tới khi nào?
Bên này hai người thoáng cái xuống lầu, Chu Bàn Tử bỗng dưng trợn mắt: “Phượng, Phượng vương điện hạ?”
Gã làm như hoài nghi mình nhìn nhầm, còn theo bản năng dụi mắt,
Đỗ Tiểu Nguyệt bên cạnh chán ghét liếc mắt nhìn gã, dưới ánh mắt kinh ngạc của gã còn không quên kích thích: “Đó không phải là Chiến vương điện hạ tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta à!”
“Vừa rồi ngài ấy luôn ở đây hả?”
Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn hắn ta như một thằng ngu: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ mắt của ngươi chỉ để trang trí thôi hả? Tên thị vệ anh tuấn đứng cạnh cô nương vừa nãy chẳng phải là thị vệ thiếp thân thường xuất hiện bên cạnh Chiến vương điện hạ ư? Đừng bảo là, cả xe ngựa của Phượng vương phủ mà ngươi cũng không nhận ra nhé?”
Chu Bàn Tử cứng ngắc quay đầu: “Ngươi, ngươi mới nói gì? Thị, thị vệ bên cạnh cô nương kia là, là người, khụ khụ, người bên cạnh Phượng, Phượng vương điện hạ?”
Sao gã lại không có ấn tượng?
Nếu ngươi có ấn tượng thì còn làm loạn với người ta đến giờ hả?
Đỗ Tiểu Nguyệt cạn lời kéo khóe miệng: “Ừm.”
“Vậy sao ngươi không nói sớm?” Chu Bàn Tử nổi giận.
Đỗ Tiểu Nguyệt trợn đôi mắt xinh đẹp: “Ta còn biết mà ngươi không biết? Ta tưởng ngươi biết!”
“Lão tử biết cái đếch gì, nếu lão tử biết nữ nhân xấu xí kia là người Phượng vương phủ, lão tử mẹ nó dám sao?”
“Ta thấy ngươi dám đấy, xem kìa, nào là người xấu xí, nữ nhân xấu xí, rồi nữ nhân đê tiện, mắng thuận mồm thuận miệng biết bao nhiêu!”
“Câm miệng!” Trong nháy mắt, Chu Bàn Tử đã hết hứng ăn uống. Gã nhìn bóng lưng Vệ Giới đi xa, trái tim đang rỉ máu, cầu xin Phượng vương điện hạ không thấy cảnh tượng đó, nhất định đừng thấy.
Đỗ Tiểu Nguyệt bên cạnh phì cười một tiếng, ngươi tưởng người ta mù hả, không nhìn thấy? Người ta từ đầu tới cuối đều xem kịch đó, có thể không thấy được ư? Đồ ngu!
Kinh thành xôn xao tới mức nào, Linh Diên không để ý, lúc nàng trở lại vương phủ thì trời chiều đã ngả về tây.
Hắc Khuyết ngửi thấy mùi Lê Hoa túy mà tới tìm Linh Diên, ông ta thấy cả sáu vò rượu thì mắt trợn trừng cả lên.
“Cái này, nhiều như vậy? Ngươi, ngươi làm sao làm được? Bình thường lão đầu ta đi, bọn họ chỉ bán một vò nhỏ, hơn một vò cũng không bán!”
Thanh Dạ đang dỡ hàng, nghe Hắc Khuyết nói vậy không kìm được mà nói: “Vốn là mười vò, kết quả bị người ta phá bốn vò.”
Cái gì? Mười, mười vò?
Hắc Khuyết bỗng dưng quay đầu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn Linh Diên: “Nha đầu, ngươi đúng là có bản lĩnh, mười vò rượu? Ngươi, ngươi làm sao, làm sao làm được?”
Linh Diên thần bí nháy mắt với ông ta mấy cái: “Tất nhiên là dùng tiền mua rồi!”
Cho đến khi Thanh Dạ và dược đồng mang sáu vò rượu và ba giỏ đồ lớn vào viện của Linh Diên, hắn mới xoay người hỏi: “Vương phi nương nương, người còn gì căn dặn không? Nếu không thì thuộc hạ đi trước.”
Linh Diên nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, xấu hổ bảo: “Hay là ở lại ăn bữa cơm rồi đi nhé? Làm phiền ngươi đưa ta một chuyến, cũng không thể đói bụng mà về được đúng không? Huống chi, trưa nay ngươi cũng không ăn cơm!”
“Chuyện này…” Thanh Dạ hơi do dự, Linh Diên đã làm chủ cho hắn: “Cứ thế đi, nếu vương gia nhà ngươi hỏi tới, cứ nói do ta quyết định. Bữa tối hôm nay để ta nấu. Hắc lão, ông giúp ta để ý, không được lén uống rượu, lát nữa lúc ăn cơm rồi uống.”
Bàn tay vừa mới duỗi ra của Hắc Khuyết cứ vậy khựng lại giữ không khí, ông ta nhìn Linh Diên, ngượng ngùng rút tay lại.
Sau đó Hắc Khuyết tiến lên ôm vai Thanh Dạ: “Dạ tiểu tử, đứng ngây ra đó làm gì? Đi đi đi, bây giờ không thể uống rượu chúng ta liền uống trà, uống trà. Tuy rằng không biết nha đầu kia nấu cơm thế nào, nhưng ít nhiều cũng có chút chờ mong. Yêu cầu của lão đầu ta không cao, chỉ cần có thể chín là được.”
Hắc Khuyết vốn còn muốn hỏi thử vịt Túy Hương của ông ta đâu, nhưng nể tình Linh Diên mang về nhiều Lê Hoa túy như vậy, ông ta quyết đoán thức thời nhịn lại.
Dù sao, so với thịt thì ông ta vẫn yêu rượu nhiều hơn, còn là loại rượu ngon say lòng người như Lê Hoa túy nữa.
Thanh Dạ không có đường từ chối, bị Hắc Khuyết ỡm ờ dụ đi.
Mà Linh Diên thì trực tiếp cầm nguyên liệu đến phòng bếp.
Mọi người đã sớm biết chuyện trong phủ đột nhiên có thêm một vị tiểu vương phi thần y không lớn lắm này.
Người có thể ở lại Dược viên, tất nhiên đều là người được Vệ Giới tin tưởng. Đám đại thúc đại bá này thấy Linh Diên vào phòng bếp liền tiến lên chào hỏi, lại bị Linh Diên ngăn cản.
“Ở đây cũng không phải vương phủ, đống quy củ này miễn đi. Mọi người không cần căng thẳng, nên làm gì thì làm đó, ta dùng phòng bếp một chút.”
Vừa dứt lời, nàng không quên quay đầu lại nói: “À, đúng rồi, tối nay không cần mọi người nấu cơm cho bọn ta, để ta phụ trách là được.”
“Vương phi nương nương, chuyện này, sao có thể được chứ? Người cần gì thì trực tiếp căn dặn là được, sao lại còn đích thân ra trận? Phòng bếp nhiều khói dầu, lại nóng nữa, hay là người quay về nghỉ ngơi đi?”
Linh Diên mỉm cười: “Ta không sao, mọi người thật sự không cần căng thẳng.”
“Hả? Người còn nấu ăn được à?”
Đám đầu bếp kia nghe xong, cả đám mở to hai mắt mà nhìn. Thật không ngờ rằng, thần y vương phi thường ngày cầm ngân châm cứu người vậy mà còn có thể nâng thìa nấu cơm.
“Đại thúc, được không?” Linh Diên kiên nhẫn tiếp tục hỏi, hán tử kia thấy nàng kiên trì như vậy, tất nhiên không tiện nói thêm gì nữa, vội vàng nhường chỗ cho nàng: “À, được được, người cứ tự nhiên, tự nhiên.”
Tiếng của ông ta vừa dứt, Nhược Linh và Nhược Vũ đã xách theo một cái giỏ trúc đi tới. Mọi người vây xung quanh vừa thấy, không khỏi nhìn nàng một cái. Xem ra vương phi nương nương này thật sự không phải nói chơi.
Xem kìa, cả nguyên liệu nấu ăn cũng đã chuẩn bị xong.
Linh Diên nhân lúc này nhìn quanh một vòng, quan sát hoàn cảnh phòng bếp. Sau khi xem xong, nàng không khỏi hài lòng nhìn mọi người.
“Không ngờ rất đầy đủ đấy, không tệ, đồ dùng gì cũng có!”
Hán tử kia nghe Linh Diên khen ngợi, tất nhiên rất vinh hạnh.
“Tiểu công tử ở đây, yêu cầu của vương gia với thức ăn rất tinh tế, thế nên phòng bếp là luôn là tâm điểm chú ý của ngài ấy. Lúc trước khi xây dựng là đối chiếu với quy cách trong vương phủ, bất kể dụng cụ hay công cụ gì ở đây đều có đủ, ngay cả đám tiểu nhân cũng là do vương gia trực tiếp phái tới từ vương phủ.”
Thì ra là thế!
Linh Diên nghe xong những điều này không khỏi kinh ngạc về thái độ của Vệ Giới đối đãi với ân nhân. Nam nhân làm việc đến cùng như vậy, không tệ, là một người đáng để gửi gắm.
“Ta không níu chân các ngươi nữa, chỉ cần cho ta một chỗ là được, mọi người nên làm gì thì làm, không cần để ý tới ta!”
Linh Diên tự mình tìm một chỗ, lấy hết nguyên liệu nấu ăn trong sọt ra.
Nhược Linh và Nhược Vũ đã bao giờ vào phòng bếp, trong lúc nhất thời cũng không biết giúp nàng thế nào, Linh Diên cũng không làm khó bọn họ.
“Ta tự làm là được, các ngươi muốn nhìn thì ở bên cạnh nhìn, hoặc là giúp ta rửa thức ăn, sau này chỗ còn cần các ngươi rất nhiều, học một chút được không?”
“Vâng, vương phi nương nương.”
Tuy rằng Nhược Linh và Nhược Vũ chưa từng vào bếp, nhưng cũng không phải người đỏng đảnh, chung quy cũng là người tập võ, khả năng thích nghi rất mạnh. Linh Diên chỉ cần hướng dẫn một chút, bọn họ cơ bản có thể làm đến nơi đến chốn. Có sự giúp đỡ của bọn họ, động tác trong tay Linh Diên càng nhanh hơn.
Những người khác thấy Linh Diên làm việc thành thạo cũng thả lỏng, từng người đều thức thời ra ngoài, tặng phòng bếp lại cho nàng.
Vừa rồi lúc Linh Diên về nghe nói Ẩn Nhi đã tỉnh, tất nhiên nàng không quên hắn.
Cơ thể Đỗ Ẩn suy yếu, lại uống thuốc trường kỳ, thứ ăn được không nhiều lắm. Linh Diên vừa nghĩ tới việc ngày nào hắn cũng phải uống thuốc để kéo dài mạng sống thì cực kỳ đồng tình, vì vậy đồ ăn nàng chuẩn bị cho hắn càng tinh tế và nghiêm túc.
Linh Diên nhớ cơ thể hắn suy yếu, trong lúc nhất thời không thể ăn quá nhiều nên chọn thức ăn lỏng hợp với thể chất của hắn nhất, đặt trong nồi đất, hầm tới sền sệt, mềm nhũn. Bộ dạng chăm chú cẩn thận kia khiến cho Nhược Vũ và Nhược Linh đứng bên cạnh xem cũng không khỏi cảm động.
Sau khi Linh Diên làm xong đồ ăn cho Đỗ Ẩn lại chuyển sang làm những món bọn họ muốn ăn. Khác với cẩn thận từng li từng tí vừa nãy, lần này nàng tràn đầy tự tin, cho dù là thái thịt hay hất chảo, xào lăn, cuối cùng bày ra đĩa, các loại động tác làm liền một mạch, đám đầu bếp đứng đằng xa trợn mắt há mồm, hô to “hay”!
Không ngờ rằng vương phi nương nương thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt lại là chân nhân bất lộ tướng.
Kể từ khi nàng bắt đầu thái thức ăn, tất cả mọi người đã nhất trí cho rằng nàng không phải chỉ nói suông, cũng không phải tới làm dáng như đám tiểu thư nhìn được mà không dùng được kia, nàng thật sự có bản lĩnh.
Theo động tác liên tục của nàng, chỉ mùi thơm tỏa ra cũng khiến đám đầu bếp kia cho nàng điểm cao nhất.
Lúc Linh Diên dừng lại, cả đám đều bật ngón cái, không khỏi khen ngợi.
“Vương phi nương nương thật tài giỏi, đồ ăn người làm đúng là sắc hương đều đủ cả, không kém gì đầu bếp tửu lâu, ngay cả bọn tiểu nhân cũng không đạt được tới trình độ cao như vậy. Đặc biệt là những món ăn người nấu, bọn tiểu nhân chưa từng nhìn thấy!”
Tất nhiên Linh Diên không chỉ nấu một phần, trên thực tế khi vào phòng bếp thì nàng đã không định che giấu, chẳng phải món ngon nên được chia sẻ hay sao?
Vì vậy, thành phẩm được nàng chia làm ba, bọn họ tự lấy phần mình đi, còn lại liền cho đám đầu bếp kia.
“Các sư phó, vừa rồi lúc ta làm mọi người đều thấy, mọi người lại nếm thử xem, nếu có điểm nào không rõ cứ hỏi ta.”
Cả đám hán tử ngơ ngác nhìn Linh Diên, trong mắt tràn đầy khó tin.
“Vương phi nương nương, chuyện này sao được chứ? Người, người vậy mà muốn nói bí phương cho chúng tiểu nhân biết ư?”
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Phải biết muốn có được một bí phương mà cả sắc hương vị đều đứng đầu là khó khăn cỡ nào, nếu như nàng đầu cơ trục lợi bán bí phương cho tửu lâu, kết quả đạt được sẽ không thể nào lường trước!
Nhưng vị vương phi nương nương này vậy mà lại chia sẻ cho bọn họ như vậy!
Chuyện này, có phải, có phải là thật không?
Nhưng nghĩ lại thì, vương phi nương nương thân là vương phi của Phượng vương phủ, sao có thể đặt tiền bạc vào mắt?
Chẳng qua, chẳng qua cho dù là thế, số bí phương này cũng không phải nói cho là cho được!
“Đương nhiên, thứ tốt phải chia sẻ. Tương lai nếu ta có chỗ không biết tất nhiên cũng tới thỉnh giáo mọi người, các sư phó có vui lòng chỉ giáo không?”
Sau khi ngây người chốc lát, tất cả mọi người hoàn hồn, liều mạng gật đầu với Linh Diên: “Sẽ, sẽ, cho dù vương phi không làm vậy, chúng tiểu nhân cũng sẽ biết gì nói đó.”
“Nới tới thì vẫn là Linh Diên chiếm lời đấy, cho nên, các vị sư phó không cần khách sáo, có gì không hiểu cứ tới hỏi, tương lai chắc chắn Linh Diên sẽ đến chỗ các vị làm phiền!”
Linh Diên khách sáo như vậy cũng có nguyên nhân, đó chính là hy vọng mượn việc này khiến Đỗ Ẩn đạt được nhiều lợi ích thực tế hơn.
Thân thể của hắn sớm muộn gì cũng sẽ khỏe, nhưng nàng thì chưa chắc luôn ở Dược viên này. Thế nên, nếu có thể lợi dụng những người này tạo ra lợi ích thực tế cho người Vệ Giới coi trọng, bán một ít bí phương thì đáng là gì?
Chỉ có điều nàng hoàn toàn không ngờ rằng, tâm tư của mình trong mắt người khác vậy mà đã thành lòng tốt cực lớn. Sau đó, hiển nhiên nàng cũng nhận được báo đáp của người khác.
Vậy nên mới nói những hành động ngươi cho là vô tình, trong mắt người khác có thể sẽ ảnh hưởng cả đời họ. Bản chất con người vốn lương thiện, luôn có lòng biết ơn.
Tuy rằng Hắc Khuyết và Thanh Dạ đã có chuẩn bị từ trước nhưng khi Nhược Vũ và Nhược Linh bày từng món Linh Diên làm lên bàn, bọn họ vẫn kinh ngạc ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Nhược Vũ: “Ngươi, ngươi xác định những thứ này là nha đầu Linh Diên kia làm hả?”
Nhược Vũ che miệng cười: “Tất nhiên, nô tỳ và Nhược Linh còn đích thân giúp đỡ đấy? Cả các đại thúc trong phòng bếp cũng luôn miệng thỉnh giáo vương phi nương nương của chúng ta!”