Mục lục
Nghịch Thiên Thần Châm : Quỷ Y Độc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301: Tê Hà sơn trang


Tuy rằng Linh Diên tới sớm hơn Thượng Quan Tình Hi, hơn nữa ổn định bệnh tình cho Dung vương trước, nhưng vị Quỷ Y này đến khiến nàng ý thức được có lẽ Vệ Giới có dụng ý khác. Vì vậy, thái độ của nàng với Thượng Quan Tình Hi mặc dù không thể nói là thân thiện, nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Đặc biệt trong quá trình nghiên cứu và thảo luận bệnh tình của Vệ Tử Hằng, Linh Diên phát hiện đồ giả này không phải giá áo túi cơm, thậm chí y thuật cũng không tệ lắm.


Điều khiến nàng hưng phấn nhất là nàng ta còn có băng thiền mà nàng luôn ngấp nghé nhưng không thể lấy được!


Băng thiền là đồ tốt, có băng thiền rồi, cho dù nàng không vận dụng nội lực cũng có thể tạo ra hiệu quả trị liệu làm chơi ăn thật.


Linh Diên nhìn Thượng Quan Tình Hi rạch ngón tay của mình, nhỏ máu lên băng thiền, sinh vật trong suốt kia lập tức biến thành màu đỏ. Màu đỏ này vô cùng sáng, vô cùng đẹp.


Chỉ nhìn kích thước của con băng thiền này, ít nhất cũng mười năm trở lên. Có thể nuôi dưỡng băng thiền lâu như vậy cũng không phải nhân vật bình thường có thể làm được.


Rốt cuộc đồ giả này là ai?


Lúc bọn họ tập trung ánh mắt vào băng thiền, hoàn toàn không chú ý đến Như Yến có vẻ mặt ngạc nhiên.


Sở dĩ Như Yến hưng phấn như vậy cũng là vì trước đây Đỗ Vân Ca từng có một con băng thiền tương tự. Đáng tiếc sau khi kí chủ qua đời, băng thiền không hấp thu được máu của nàng ta nên cũng bỏ mạng trong trận cháy lớn ở Khôn Ninh cung.


“Nó không phải con băng thiền lúc trước mà là do ta nuôi dưỡng lại, con kia đã chết rồi.”


Giọng nói của Thượng Quan Tình Hi lạnh băng, trong đôi mắt trong suốt mang theo chút mỉa mai.


“Hắn ta hủy con thứ nhất của ta, nhưng không hủy được con thứ hai của ta. Băng thiền hiếm có trên đời, Đỗ Vân Ca ta sao mà may mắn, có thể có được hai con.”


Như Yến nhớ tới vẻ mặt tràn đầy u sầu của Thượng Quan Tình Hi lúc trước, bất giác thở dài trong lòng.


Băng thiền, băng thiền, con ve này trời sinh hút máu độc mà sống, chất lỏng nó bài tiết ra có thể nói là thứ kịch độc trên đời. Nhưng nó không phải chỉ dựa vào máu độc mới có thể sống.


Lúc nó ra đời phải hút được máu tươi nhất, mà chủ nhân của máu đó chính là chủ nhân tương lai của nó, làm việc cho người đó.


Tuy rằng nó có thể giải độc nhưng cũng là vật kịch độc, một khi dính phải chất lỏng của băng thiền, cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được. Trừ phi dùng máu tươi của kí chủ mới có thể giải loại độc này, những dược vật khác hoàn toàn vô dụng, chẳng những vô cùng mà còn trở thành bùa đòi mạng của người trúng độc. Đó chính là sức hấp dẫn của băng thiền.


Kiếp trước Đỗ Vân Ca còn từng dựa vào băng thiền để giải độc cho Vệ Du Sâm. Đáng tiếc, cuối cùng tên vô tình vô nghĩa kia chẳng những hủy nàng ta, còn hủy băng thiền nàng ta đã cẩn thận nuôi nhiều năm.


Kiếp này, nàng ta đã cẩn thận hơn trong việc nuôi băng thiền, ngay cả Tử Tô và Tử Ngạc bên cạnh cũng không biết nàng ta nuôi gì trong hầm băng.


Nàng ta cũng dự định không phải bất đắc dĩ thì không lấy ra, cho dù là hiện tại cũng không phải thật lòng thật dạ.


Nhưng cố tình con trai của người này rất có thể có quan hệ với Vệ Dật. Như vậy cho dù nàng ta không muốn lấy cũng nhất định phải lấy ra.


Qua mấy ngày nghiên cứu, nàng ta phát hiện tiểu nha đầu tên Linh Diên này có y thuật khá cao minh, nếu như giao toàn quyền cho nàng, nói không chừng có thể cứu sống người. Mà nàng ta thì cần một cơ hội tiếp cận Vệ Ly, như vậy lần này, nàng ta không thể bỏ qua.


Cơ thể Như Yến run lên, bấy giờ mới nhớ ra phương pháp nuôi băng thiền. Nàng nhìn đôi mắt trong suốt lúc sáng lúc tối của chủ tử, không khỏi có chút đau lòng: “Tiểu…”


Thượng Quan Tình Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên trì nhìn Như Yến, dùng truyền âm nhập mật nói:


“Đừng lo, ta rất khỏe. Yên Nhi, nhớ lời ta nói, không phải cùng đường thì đừng để lộ thân phận của mình, ta không thể sống lại lần nữa, có thể ta chỉ có một cơ hội. Vì vậy, phải một kích tất trúng, trước khi chúng ta đạt được thực lực nhất định, tuyệt đối không được manh động, hiểu chưa?”


Mũi Như Yến cay cay, dùng sức gật đầu: “Chủ tử yên tâm, Yên Nhi hiểu mà, hiểu mà.”


Thượng Quan Tình Hi gật đầu, sau đó lấy băng thiền lớn chừng ngón cái bên trong hộp lưu ly ra, rạch cánh tay của Dung thân vương, thận trọng đặt băng thiền lên mạch máu màu xanh đen, nhẹ nhàng gõ cái đầu nhỏ đã biến thành màu đỏ của nó.


“Băng Nhi, tới giờ ăn rồi, đi đi, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn xong ra ngoài, đừng ở lại!”


Băng thiền như thật sự hiểu lời Thượng Quan Tình Hi nói, không cần nàng ta ra tay, nó đã cắn rách da Dung thân vương, trong nháy mắt máu đen chảy ra, thân thể của nó thoáng chốc thu nhỏ lại, sau đó lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy chui vào trong huyết quản của ông…


“Quỷ Y đại nhân, như vậy có thể giải cổ sao?”


Thượng Quan Tình Hi khẽ lắc đầu: “Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi. Xem thử băng thiền có tác dụng không đã!”


Linh Diên bên cạnh nhìn tương tác của bọn họ, trong đôi mắt trong suốt tràn ra suy nghĩ sâu xa.


Hình như Như Yến rất quen thuộc với vị Quỷ Y này thì phải?


Một người sống sờ sờ như nàng đứng dây, vậy mà xem như không khí.


Trên thực tế, bị xem như không khí không chỉ có nàng, còn có hai mẹ con đứng ngoài cửa.


Đương nhiên, trọng tâm thảo luận của bọn họ không phải người gọi là Quỷ Y kia, mà là Linh Diên.


Vệ Đàn Nhã tò mò hỏi Ninh thị: “Mẫu phi, sao trông vị thất hoàng thẩm này lại… Tuy rằng dung mạo của thất hoàng thúc có khuyết điểm, nhưng cũng không cần tìm một…”


Vệ Đàn Nhã vẫn chưa rõ y thuật của Linh Diên, cho dù y thuật nàng tốt cũng không che nổi khuyết điểm về mặt dung mạo.


Thân là người Vệ gia, tất nhiên Vệ Đàn Nhã cảm thấy Linh Diên như vậy không xứng với thất hoàng thúc trong mắt mình.


Có điều sau khi Ninh thị nghe lời nàng nói lại hung hăng trừng nàng.


“Sao con có thể nói thất hoàng thẩm của mình như vậy? Lần này nếu không có nàng, không biết phụ vương của con đã thế nào rồi?”


Ninh thị nói xong mắt thoáng cái đỏ lên. Trong lòng Vệ Đàn Nhã căng thẳng, vội vàng an ủi bà.


“Mẫu phi, người tuyệt đối đừng như vậy, con gái không nói, không nói là được. Người đừng khóc, nếu phụ vương nghe thấy, không chừng lại đau lòng cỡ nào!”


“Thất hoàng thẩm, con biết rồi, sau này con sẽ không nghĩ tới phương diện đó nữa. Mẫu thân, mẫu phi, người tuyệt đối đừng tức giận. Chúng ta kiên nhẫn chờ xem, phụ vương thiện lương như vậy, một lòng vì dân, tất nhiên sẽ bình an vô sự.”


Ninh thị sâu kín thở dài: “Chỉ mong là vậy, chỉ mong ông trời có mắt!”


Dứt lời, bà đột nhiên nắm chặt tay Vệ Đàn Nhã, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.


“Nha đầu, lúc trước ta và phụ vương con giáo dục các con thế nào? Làm người, sao có thể bị vẻ bề ngoài của sự vật làm cho mê muội? Mỹ nhân tốt, nhưng mỹ nhân có tác dụng không? Từ nhỏ đến lớn con còn gặp ít mỹ nhân hả? Nhưng bọn họ có tính tình thế nào, còn cần ta nhắc nhở con ư? Dung mạo của thất hoàng thẩm con có chút không bình thường, nhưng tâm địa của nàng thiện lương như vậy, chỉ dựa vào việc nàng cứu phụ vương con, con không thể lạnh nhạt với người ta rồi, con có hiểu không?


Mặc dù dung mạo rất quan trọng với nữ nhân, nhưng đó cũng không phải tất cả. Ít nhất, thất hoàng thẩm con luôn giữ một trái tim bình thường trước những nhân tố bên ngoài này. Từ lúc nàng gả cho thất hoàng thúc của con đến nay luôn cửa trước không ra cửa sau không bước. Cho dù là vậy, lời đồn về nàng cũng truyền khắp kinh thành từ lâu. Lần này phụ vương của con gặp chuyện không may, người ta hoàn toàn có thể bỏ mặc, nhưng nàng lại tình nguyện chịu đựng mấy lời đồn đại nhảm nhí cũng phải tới, đây là ân tình cỡ nào? Sao con có thể nói nàng như vậy?”


Không ai có thể thay đổi xuất thân của mình, cũng không ai muốn bộ dạng mình người không ra người quỷ không ra quỷ. Làn da của nàng trông không bình thường, nói không chừng người ta vì nhân tố nào đó mới biến thành như vậy thì sao? Thất hoàng thúc con còn không nói gì, con cần gì phải rối rắm những chuyện này?”


Ninh thị thẳng thắn quở trách như vậy khiến Vệ Đàn Nhã không ngẩng đầu lên được. Bị mẫu phi quở trách như thế, nàng không phản bác câu nào, trong lòng cũng tràn đầy tự trách và ảo não. Kỳ thực vừa rồi nàng cũng không có ý đó, chỉ là có chút tò mò mà thôi, không ngờ rằng lại gây ra hiểu lầm như vậy.


Cũng may vào thời điểm lúng túng này, ma ma bên cạnh Ninh thị đi tới, khụy người hành lễ với bọn họ: “Khởi bẩm vương phi, quận chúa, Hắc Ưng cầu kiến.”


Hắc Ưng, người bên cạnh Vệ Ly. Nghe thấy tên người nọ, ánh mắt Vệ Đàn Nhã đột nhiên sáng ngời: “Mẫu phi, là nhị ca có tin tức sao?”


Mà Ninh thị bên kia cũng sáng mắt lên: “Hắc Ưng? Không phải là bên Bạch Chuẩn có tin tức đó chứ? Mau, mau kêu hắn tới phòng khách chờ.” Nói xong, bà kéo Vệ Đàn Nhã đi tới phòng khách.


Bọn họ không chú ý sau khi mình rời khỏi, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra…


Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện: “Bạch Chuẩn đã đi được năm ngày, chắc là có tin tức truyền về rồi, hay là…”


“Nhị ca sắp về rồi hả?”


Ninh thị khẽ lắc đầu: “Xem trước rồi hẵng nói.”


Đến khi hai mẹ con tới, Hắc Ưng đã chờ ở đó. Hắn ta nhìn thấy hai người thì định hành lễ, nhưng bị Ninh thị đưa tay cho miễn.


“Sao vậy? Ly Nhi có tin tức gì không?”


Hắc Ưng hơi gật đầu: “Khởi bẩm vương phi, thế tử gia rời khỏi Nam Hải đi vòng sang nơi khác, chỉ sợ tạm thời không trở lại, cố ý kêu thuộc hạ chuyển một phong thư cho người.”


Mẹ con Ninh thị nghe thấy thế không khỏi thất vọng buông mắt. Ninh thị nhận lấy thư, sau khi đọc xong không khỏi thở dài.


“Đứa nhỏ này, phụ vương nó đang bên bờ vực sinh tử, nó vẫn còn có thể duy trì bình thản, không sợ…”


Vệ Đàn Nhã mặc kệ trong mắt người khác Ly thế tử không đáng tin cỡ nào, ở chỗ nàng, nhị ca và đại ca đều giống nhau, đều là ca ca tốt nhất trên đời, nhi tử tốt nhất. Vì vậy nàng tin bọn họ làm thế nhất định có lý do của mình.


Ninh thị nghe xong khẽ thở dài một tiếng, cho Hắc Ưng lui xuống.


Vệ Đàn Nhã hỏi tới Vệ Diệp: “Đại ca thì sao, có tin tức gì truyền đến không?”


“Nếu đại ca con có tin tức, mẫu thân ta còn cần mệt mỏi như vậy sao? Mấy đứa từng đứa một suốt ngày đều ở bên ngoài, bây giờ tuy rằng con đã về nhưng hai huynh đệ kia… Haiz…”


Cho dù Ninh thị không nói rõ, Vệ Đàn Nhã cũng hiểu. Thân là đích tử, tất nhiên về mặt thân phận cao hơn đám thứ tử kia một đầu.


Tuy rằng tình huống của Dung thân vương phủ tốt hơn những vương phủ khác rất nhiều, đám thứ tử thứ nữ kia cũng đủ an phận, số lượng cũng không nhiều, chỉ có hai nam hai nữ, nhưng thứ tử thứ nữ sao có thể thay thế địa vị của bọn họ?


Nhất là hiện tại Dung thân vương sống chết không rõ, một mình mẫu thân chèo chống cả Dung thân vương phủ, có thể tưởng tượng được áp lực khắp nơi phải đối mặt. Chỉ xã giao với mấy người đến tận cửa mỗi ngày đã đủ phiền rồi, huống chi bên ngoài ngầm bàn tán…


Đây là lần đầu tiên Vệ Đàn Nhã chính thức đặt mình vào hoàn cảnh của mẫu thân để cân nhắc vấn đề, nàng đau lòng nhìn bà, ôm bà thật chặt.


“Thật xin lỗi mẫu thân, là bọn con không đúng, bọn con quá ích kỷ. Người yên tâm, từ hôm nay trở đi, Đàn Nhã sẽ cùng người bảo vệ Dung thân vương phủ của chúng ta, cùng bảo vệ phụ vương. Ông ấy không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”


Ninh thị nhìn con gái thoáng cái đã trưởng thành hơn rất nhiều, trong mắt lấp lánh nước mắt: “Đứa bé ngoan, mẫu thân cảm ơn con.”


Tuy rằng trên mặt bà chứa vui mừng, nhưng nỗi khổ trong lòng cũng chỉ có bà tự biết.


Cổ độc, cổ độc, cổ độc từ mười lăm năm trước khiến trái tim Ninh thị thoáng cái chìm tới đáy cốc, chẳng lẽ đây là ông trời định sẵn ư?


Trong lúc này, băng thiền đã bò trong cơ thể của Dung thân vương xong, lúc nó ra ngòai, cơ thể vốn màu hồng đã hoàn toàn biến thành màu đen, bộ dạng có vẻ dữ tợn hơn trước rất nhiều. Cả Như Yến thường thấy sự đời cũng không nhịn được hít vào một hơi.


“Cổ độc này thật bá đạo!”


Linh Diên nghe thấy động tĩnh đi tới, lập tức rút ngân châm thử độc tố trong cơ thể Vệ Tử Hằng.


Nàng thấy không có chút dấu hiệu giảm bớt nào, không khỏi thở dài: “Xem ra băng thiền trị ngọn không trị gốc, không tìm thấy mẫu cổ, sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ độc phát mà chết.”


“Không tìm được mẫu cổ sao?”


Sau khi Quỷ Y cẩn thận nhìn bụng băng thiền, nhẹ nhàng lắc đầu.


“Không phát hiện mẫu cổ, có lẽ mẫu cổ này ẩn núp vô cùng kỹ, cần dùng dược vật nào đó hoặc nhân tố ngoại lực mới có thể dẫn ra, giống như lúc trước Dung thân vương phát độc vậy.Đáng tiếc bây giờ ta căn bản không tìm được cuối cùng đây là cổ độc gì, nếu biết tên thì tốt rồi.”


Linh Diên đã nghiên cứu nhiều ngày, bất kể là từ phân tích huyết dịch hay phản ứng lâm sàng cũng không tìm ra cuối cùng là cổ độc gì đang quấy phá. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng thấy cổ độc bá đạo như vậy, cho dù có không gian hệ thống cũng vô cùng bất lực.


May mà hiện tại nàng không chỉ cố gắng một mình.


Bên kia sau khi Thượng Quan Tình Hi cẩn thận bắt mạch xong thì nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán.


“Có điều chúng ta cũng đừng bi quan quá. Tuy rằng băng thiền có đóng góp quá ít ỏi, nhưng độc tố trong cơ thể Dung thân vương vẫn bị nó tiêu hóa một chút. Có lẽ tối nay Dung thân vương sẽ tỉnh lại, cũng xem như không phụ cố gắng nhiều ngày qua.”


So với sự khiêm tốn của Phượng Trì sơn trang nơi Quỷ Y ở, một tổ chức khác trên giang hồ có vẻ càng khiêm tốn hơn.


Đó chính là một nơi cho dù là tài lực hay thế lực, thậm chí nhân lực đều ngang tài ngang sức với Phượng Trì sơn trang —— Tê Hà sơn trang.


Từ khi Tê Hà sơn trang thành lập đến nay ít nhất đã được hai mươi lăm năm, nhưng thanh danh trên giang hồ cũng không vang dội.


Không phải nó không hưng thịnh, mà là bọn họ đè nén bản thân, không cho nó huênh hoang.


Chỉ dựa vào bản lĩnh này đã đủ để chứng minh Tê Hà sơn trang này không giống bình thường.


Trên thực tế, Tê Hà này quả thực nhân tài đông đúc, thoạt nhìn không có thành tích gì nhưng người trong trang đã sớm trải rộng khắp ngõ ngách của nước Thiên Độc từ lâu, thậm chí còn có tai mắt ở các nước khác.


Sở dĩ Tê Hà khiêm tốn như vậy, tình huống cơ bản không khác với Phượng Trì lắm, chỉ vì thân phận người lãnh đạo của bọn họ thần bí, cho dù muốn lên giọng cũng không được.


Cho dù đã che giấu như vậy nhưng vẫn có không ít người ngưỡng mộ tiếng tăm mà đến, khiến Tê Hà bất tri bất giác đã thâu tóm những người quản lý vô cùng tài hoa hơn nữa không gì sánh kịp, mà bộ hạ của những người có năng lực này đã lên đến hàng vạn.


Theo danh sách không được đầy đủ được lưu truyền bên ngoài, rất nhiều đại thần có thể nói đã làm chói lóa con mắt hợp kim titan của bách tính trong thiên hạ.


Xa hoa mà khiêm tốn, đại khái là để hình dung tấm biển hiệu Tê Hà đã phủ lên một lớp bụi bặm này.


Dật công tử từng dùng phiêu dật xuất chúng để vang danh thiên hạ —— Vệ Dật, mặc dù đã qua đời khi còn trẻ, nhưng sớm đã trở thành đệ nhất công tử hoàn toàn xứng đáng của Tê Hà.


Tê Hà còn liệt hắn ta vào một trong số những người sáng lập Tê Hà, lại còn khắc tượng của hắn ta đặt ngoài cửa Tê Hà sơn trang, trở thành người dõi theo Tê Hà mãi mãi.


Lão sư vỡ lòng của Vệ Dật, một đời danh nho Cố Vân Hạc, sau khi Vệ Dật vĩnh biệt cõi đời đã tránh ở Tê Hà sơn trang.


Hắn trở thành đại nho hoàn toàn xứng đáng trong Tê Hà sơn trang, chịu trách nhiệm dạy bảo các bộ hạ.


Mấy năm qua, cho dù có bao nhiêu người bỏ ra bao nhiêu vàng để mời, thậm chí có người còn lấy chiếu thư các quốc gia đến mời cũng không thể mời hắn đi.


Bất kể ngươi là quan lại quyền quý, tài tử nổi tiếng, hay là hoàng thân quốc thích cũng bị Cố Vân Hạc chặn ngoài cửa.


Những người thực sự muốn nghe hắn giảng bài, dưới tình huống như vậy đã cam tâm tình nguyện gia nhập Tê Hà sơn trang, trở thành một thành viên dưới trướng Tê Hà.


Đương nhiên, việc tuyển chọn bộ hạ cũng có rất nhiều chú ý, có vĩnh viễn, cũng nghĩa là bán mình cho Tê Hà, còn có thời hạn, cao nhất ba mươi năm, thấp nhất mười năm.


Trừ chuyện đó ra còn có thể chế sàng lọc tuyển chọn nghiêm ngặt. Dưới trướng Tê Hà, bất kể ngươi là ai cũng chỉ có thể tuân theo quy củ, khôn sống mống chết mới là nền tảng của sự vững chắc, đó cũng là pháp bảo bất bại để Tê Hà đứng trên giang hồ.


Hồng nhan tri kỷ lúc trước của Vệ Dật, đệ nhất danh kỹ mười sáu năm trước nổi danh thiên hạ —— Nghê Hồng Loan, vì bảo vệ Vệ Dật, lựa chọn cả đời không lấy chồng, dựa vào một thân tài học cầm kỳ thư họa tuyệt đỉnh mà trở thành Nghê đại sư hoàn toàn xứng đáng của Tê Hà sơn trang. Nữ đệ tử được nàng ta dạy dỗ bất kể làm tử sĩ hay nằm vùng, hoặc là mật thám trong các gia tộc đều là người xuất sắc nhất được chọn ra trong ngàn vạn.


Tư Không Lăng Hạo, bạn thân từ nhỏ của Vệ Dật, từng là đại tướng quân vô cùng dũng mãnh thiện chiến của nước Thiên Độc, vào mười năm trước chính thức ở ẩn lui về Tê Hà sơn trang.


Cho dù là một đời danh nho, một đời danh kỹ, hay là một đại danh tướng, đều vì một Vệ Dật mới có Tê Hà sơn trang hôm nay.


Dưới ưu thế tự nhiên như vậy, cho dù Tê Hà khiêm tốn cũng không khiêm tốn nổi.


Cố tình người ta lại khiêm tốn, ngoại trừ một số tổ chức hàng đầu và quốc quân của các quốc gia mới biết Tê Hà sơn trang này, với người bình thường nó quả thật là một đại danh từ xa lạ.


Càng như vậy càng cho thấy tiền đồ tương lai của Tê Hà là không thể lường trước!


Tuy rằng người đã mất nhưng bọn họ lại thay hắn ta bảo vệ tổ chức giấu kín mà hắn ta đã từng tạo ra bằng cả trái tim này.


Vốn dĩ tổ chức này có thể trở thành lợi kiếm năm đó của hắn ta, đáng tiếc chẳng ai ngờ rằng hắn ta lại dùng cách dứt khoát như vậy rời khỏi thế gian này, khiến tất cả những người quen biết hắn ta đều chấn động.


Mọi người thương tiếc cho vì sao ngã xuống này, đồng thời cũng thương xót cho các loại bất đắc dĩ và quyết tuyệt của những người sinh ra trong hoàng tộc.


Mới đầu bọn họ thật sự thù hận và tức giận, thậm chí không tiếc lập kế hoạch phá vỡ giang sơn Vệ thị. Nhưng làm sao bọn họ cũng không ngờ rằng người đã chết kia lại dùng thân phận của đứa trẻ choai choai xuất hiện trước mặt bọn họ lần nữa, nhờ vậy mới có mười sáu năm ngấm ngầm chịu đựng của Tê Hà.


Trong mười sáu năm này, Vệ Ly lại dựa vào sức hút cá nhân cùng với sự ủng hộ của sư phụ và các hảo hữu mà kết giao vô số huynh đệ tỷ muội.


Cho dù là Trưởng Tôn Vô Cấu của Vô Cấu phủ nước Mị, Vũ Tiên của Phi Tiên cốc, Hùng Phách của Bách Sát minh, hay là thiếu niên tướng quân Tiết Tử Hủ của nước Thiên Độc, thế tử gia Phong Tễ Nguyệt của Việt vương phủ nước Yến, có thể nói tầng lớp quản lý của Tê Hà đã được phân chia gọn gàng, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể chấn động địa phương.


Đây chính là sức hút cá nhân của Vệ Ly (Vệ Dật), mặc dù hắn ta cảm thấy rõ ràng mình chẳng hề làm gì, chỉ là liên tục kết giao với người khác.


Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, huynh đệ chính là huynh đệ, cả tỷ đệ huynh muội cũng có thể chăm sóc chu đáo, đủ để thấy được người này làm người thành công và hoàn mỹ.


Bây giờ cho dù là Tư U, nước Yến, hay nước Thiên Độc và nước Mị cũng vô cùng kiêng kỵ Tê Hà sơn trang.


Chương 302: Bộ mặt thật của độc


Sở dĩ Tê Hà khiến người ta kiêng kỵ, khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng không chỉ là vì mấy viên đại tướng tọa trấn ở Tê Hà, mà còn là vì tọa trấn của bọn họ khiến cho thế lực kia bất tri bất giác đã uy hiếp đến võ lâm.


Thử hỏi dưới tình huống khiêm tốn còn có thể quậy tung ba nước, vậy nếu huênh hoang thì sao?


Đó mới là nguyên do khiến bọn họ sợ hãi.


Tương truyền Tê Hà còn có một đội quân hùng mạnh lên đến vạn người, đội quân này trải qua mười năm khôn sống mống chết đã sớm có thể lấy một địch trăm, bách chiến bách thắng. Vì vậy bao nhiêu năm qua, cho dù hoàng thất các quốc gia đều cực kỳ kiêng kỵ sự phát triển của Tê Hà nhưng lại không ai dám tới gây hấn với nó.


Có lẽ bọn họ đã từng khiêu chiến, có lẽ bọn từng điều ta, hoặc có lẽ là e ngại hàng loạt phản ứng dây chuyền liên quan phía sau nó mới để Tê Hà nhìn như phát triển bình an vô sự tới tình trạng không ai dám xem thường hôm nay.


Trong chuyện này kẻ không thể nào yên giấc nhất chính là kẻ chủ mưu trong vụ hãm hại Vệ Dật —— Vệ Du Sâm.


Mỗi khi thấy sự phát triển của Tê Hà hôm nay, Vệ Du Sâm luôn thấy may mắn vì đã tiêu diệt đối thủ Vệ Dật này. Nhưng sau khi thấy may, còn sót lại chỉ có lo sợ bất an.


Hắn ta sợ, sợ có một ngày Tê Hà sơn trang sẽ lấy nước Tư U của hắn ra khai đao đầu tiên. Vì vậy nhiều năm như vậy hắn ta luôn cẩn thận ứng phó với mối quan hệ với Tê Hà.


Hắn ta cho rằng mình đã đảm bảo mối quan hệ, thật không ngờ từ trước đến nay Tê Hà chưa từng đặt hắn ta vào mắt.


Thường ngày Tê Hà văn có Cố Vân Hạc, võ có Tư Không Lăng Hạo, nữ có Nghê Hồng Loan, thương hội có Trưởng Tôn Vô Cấu tọa trấn, căn bản không có chuyện gì của Vệ Ly.


Thế nhưng người ngoài không biết là Tê Hà sơn trang chỉ nhận một chủ tử, mà người này chính là Vệ Ly.


Mấy năm trước hắn ta từng nuôi dưỡng thế lực thuộc về mình, một thế lực hoàn toàn không có quan hệ gì với Tê Hà. Mục đích chủ yếu của thế lực kia chỉ là vì Dung thân vương phủ, và truyền tin qua lại bình thường.


Bởi vì hắn ta biết, một khi mình bước vào triều đình, như vậy chờ đợi bọn họ chính là kết cục không thể nào biết trước. Thế nên hắn ta phải đảm bảo an toàn của bọn họ, đảm bảo an toàn của gia đình đã nuôi mình mười sáu năm.


Đời trước hắn ta thanh cao quá mức, khinh thường làm những chuyện cướp gà trộm chó, bội bạc. Cho dù đối phương gác hắn ta lên lửa nướng hay bỏ vào trong chảo dầu, hắn ta cũng không muốn tin người kia thật sự không để ý tới tình huynh đệ như tay chân. Nhưng thực tế thì sao?


Vệ Dật hắn ta đã trở thành kẻ ngu xuẩn nhất thiên hạ, người kia giết một huynh đệ như hắn ta thì đáng là gì?


Vì vị trí kia, Vệ Du Sâm có thể hi sinh tất cả.


Cuối cùng, vì cái ghế kia mà Vệ Du Sâm hy sinh thê nhi của mình, còn Vệ Ly vì nữ nhân của hắn ta mà chọn tự mình kết liễu.


Ha ha ha ha… Nhớ tới như vậy ngu không ai bằng, nhưng hắn ta chưa từng hối hận điều gì, cả đời người sao có thể không có chút chấp niệm nào?


Chấp niệm của Vệ Du Sâm là vị trí kia, còn chấp niệm của Vệ Dật hắn, bất kể là kiếp trước hay kiếp này cũng chỉ có một mình Đỗ Vân Ca. Cho dù nàng ta còn sống hay đã chết, trong mắt hắn ta, nàng ta mãi mãi là nữ nhân của hắn ta.


Nếu kiếp này nhất định phải giết chết Vệ Du Sâm mới có thể giải được mối hận trong lòng nàng ta, vậy hắn ta không ngại điên cuồng một lần.


Vừa khéo để Vệ Du Sâm nếm thử cảm giác cây đao luôn treo trên đầu hắn ta đột nhiên hạ xuống sẽ là thế nào!


Tê Hà sơn trang nằm trong biên giới Thiên Độc, Vệ Ly từ Tư U đến Thiên Độc phải đi qua nước Mị.


Lúc ở biên giới nước Mị, Vệ Ly không ngờ rằng sẽ đụng phải ca ca của mình – Vệ Diệp.


Người bên cạnh Vệ Diệp, thật không may, Vệ Ly có quen, chẳng những quen mà ấn tượng còn vô cùng sâu sắc. Bởi vì người nọ không phải ai khác, chính là huynh đệ tốt của Cố Vân Hạc, Điêu Di.


Hắn ta lập tức đứng dậy muốn hành lễ, lại bị Điêu Di giơ tay ngăn lại.


“Ly thế tử không cần đa lễ, ngươi là huynh đệ của Diệp Nhi, lại là đồ đệ của Vân Hạc, cộng thêm dây mơ rễ má giữa ta và ngươi, gọi là sư phụ cũng không đủ.”


Vệ Ly nghe thấy thế lập tức thụ sủng nhược kinh quỳ xuống hành lễ, Điêu Di muốn ngăn cản đã không kịp nữa: “Đồ nhi Vệ Ly, bái kiến sư phụ.”


Lúc Điêu Di khẽ nhíu mày, Điêu Man ở bên cạnh lại tức giận nói với hắn ta:


“Phụ thân, ngài đúng là kỳ lạ, nếu như đã nhận người ta làm đồ đệ thì sao có thể cản người ta bái sư chứ, như vậy không phải tự mình mâu thuẫn hay sao? Huống chi ngài với Cố thúc thúc vốn tuy hai mà một. Ngài nhận đồ đệ nhà người ta, cùng lắm lần sau người ta cũng nhận đồ đệ của ngài, như vậy không phải huề nhau ư? Cần gì phải rối rắm?”


Khóe miệng Điêu Di giật giật: “Câm miệng!”


Điêu Man nhếch miệng rồi lập tức hưng phấn nhìn về phía chàng trai anh tuấn không biết xuất hiện từ chỗ nào.


“A ha, thì ra huynh chính là đệ đệ của Diệp sư huynh à, sao ta lại cảm giác huynh đệ hai người không giống nhau lắm vậy?”


Điêu Man còn chưa dứt lời đã bị Điêu Di đột ngột xách cổ áo ném sang một bên: “Qua bên cạnh đứng đi!”


Bộ dạng ghét bỏ kia khiến Vệ Ly có chút không biết nên khóc hay nên cười, nhưng Vệ Diệp bên cạnh đã sớm quen rồi.


Hắn vội vàng móc ra một thỏi bạc đưa cho Điêu Man: “Ngoan, đi chơi một lát đi, muốn mua gì, muốn ăn gì cứ tiêu, sư huynh bao!”


Người nào đó vừa nhìn thấy bạc thì ánh mắt bỗng dưng sáng lên, cầm lấy rồi nhét vào túi mình.


“Hừ, đừng cho là con không biết, mấy người muốn nói chuyện riêng với nhau, còn không cho Man Nhi nghe. Được được được, nể mặt thỏi bạc này, cô nương ta sẽ bán cho các người phần thể diện này. Hừ, nhanh lên đó!”


Vệ Diệp dở khóc dở cười vẫy tay với nàng, Điêu Man cầm lấy bạc rồi thì hào hứng rời khỏi, Điêu Di không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt Vệ Ly.


“Sao ngươi lại ở đây?”


Ý gián tiếp chính là, không phải ngươi nên về nhà ư?


“Con cũng cần điều tra chuyện phụ vương trúng độc vào mười lăm năm trước, nếu có thể tra ra được cổ độc này đến từ đâu, bên phía thất hoàng thẫm nhất định sẽ làm ít mà được công to.”


Điêu Di mấp máy môi: “Nói vậy, ngươi đã có phương hướng rồi sao?”


Ánh mắt Vệ Ly chợt sắc bén: “Chuyện này do con mà ra, tất nhiên con phải tìm cách.”


Do hắn ta mà ra?


Vệ Diệp nghe đến đó, trên gương mặt anh tuấn đẹp như tranh thủy mặc hiện lên chút nghi hoặc.


“Ly, ý đệ là, chuyện này có liên quan tới nước Thiên Độc?”


Ánh mắt Vệ Ly lập tức đóng băng: “Không phải có liên quan mà căn bản là chắc chắn. Đã có người nghi ngờ thân phận của ta, không đụng vào ta được mới quay ngược sang phụ vương. Cho dù không thể làm gì ta cũng có thể chặt đứt vây cánh của ta.”


Ở nước Tư U, Dung thân vương chính là chốn về của Vệ Ly, là nhà của Vệ Ly. Người thân ở đây chính là điểm yếu của hắn ta, Dung thân vương lại liên quan tới sự thịnh suy của vương phủ, nếu ông xảy ra chuyện gì…


“Đệ chắc chắn à?”


Vệ Ly lắc đầu: “Tuy rằng chỉ là phán đoán của ta, nhưng ta gần như đã chắc chắn, bây giờ chỉ thiếu việc bày chứng cứ ra ngoài ánh sáng mà thôi. Hiện tại ta phải đi tìm chứng cứ. Ca ca muốn trở về à?”


Vệ Diệp nhẹ gật đầu: “Đệ đã có quyết định thì ta cũng yên lòng. Trong nhà cứ giao cho ta, đệ yên tâm làm việc là được.”


Vệ Ly gật đầu, trong ánh mắt hai người nhìn đối phương chứa đựng rất nhiều lời nói.


Điêu Di lại không chút gợn sóng, đặt chén trà xuống lạnh nhạt nói: “Mặt của ngươi tối đa còn có thể duy trì được nửa năm.”


Dứt lời, hắn ta đứng dậy ra ngoài. Vệ Ly nhìn bóng lưng của hắn ta, sâu kín nói:


“Đồ đệ hiểu rồi, con sẽ nắm chắc thời gian xử lý xong mọi chuyện.”


Cho dù tương lai khoảnh khắc đó đến, hắn ta cũng có thể chuẩn bị vẹn toàn.


Tuy rằng Vệ Diệp tạm thời biến thành người ngoài cuộc nhưng hắn lại biết chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy bất kể là Điêu Di hay Vệ Ly, cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.


“Đệ hiểu là được rồi, ở nhà có ta, đệ cứ yên tâm xử lý.”


Vệ Diệp rời khỏi, Vệ Ly nhìn bóng lưng của bọn họ âm thầm thề. Lần này cho dù phải đánh cược nguy cơ bại lộ thân phận, hắn ta cũng phải bảo vệ tính mạng của phụ vương, đó chính là Vệ Ly hắn ta thiếu nợ bọn họ.


Muốn ngược dòng tìm hiểu về dây mơ rễ má của Điêu Di và Vệ Ly phải bắt đầu nói từ mười sáu năm trước.


Khi đó Vệ Ly vừa mới chào đời, tự nhiên cầm bút chưa vững, hắn ta chỉ có thể dùng ngón tay dính mực viết một phong thư. Nếu không có lá thư đó, có lẽ Vệ Ly đã sớm không còn tồn tại nữa rồi.


Ai có thể ngờ rằng nha hoàn năm đó đi theo bên cạnh mẫu thân hắn ta lại là tâm phúc của một người khác?


Co dù biết nha hoàn kia vẫn chưa truyền tin đi, nhưng thân phận thật của mẫu thân vẫn bại lộ.


Thân là bào muội của Dung thân vương phi, chỉ cần là người có đầu có suy nghĩ một chút là biết rõ thân phận của hắn ta.


Mấy năm nay không phải chưa từng xảy ra trận chiến miệng lưỡi hoài nghi thân phận của Vệ Ly hắn ta, thậm chí còn có người lấy gương mặt hắn ta ra làm văn, nhưng cuối cùng kết quả thế nào?


Phụ vương và ca ca cùng bảo vệ hắn ta, thậm chí không tiếc sử dụng tất cả sức mạnh đưa vị trí thế tử gia cho hắn ta. Mục đích chính là cảnh cáo những người khác, Vệ Ly hắn ta chính là con của Dung thân vương, không thể nghi ngờ.


Về phần gương mặt này của hắn ta, quả thật không phải thật. Nhưng nếu là giả tại sao không chỉnh giống hệt Vệ Diệp?


Thật ra đây là ý của Vệ Ly, bởi vì trong mắt hắn ta, chỉ có lưng chừng giữa giống và không giống mới càng khiến người ta do dự.


Nếu quá giống nhau ngược lại sẽ khiến đối phương cảnh giác, nhưng nếu không quá giống, cho dù đối phương hoài nghi thì sao chứ?


Dung thân vương người ta cũng đã thừa nhận rồi, thái hậu cũng thừa nhận, thậm chí cả Vệ Du Sâm cũng không còn lời nào để nói. Như vậy cho dù là người ở quốc gia khác như ngươi muốn làm lớn chuyện này cũng không thay đổi được sự thật đã định.


Ngay lúc Vệ Ly đang toàn lực ứng phó vì cổ độc của Dung thân vương, bên phía Linh Diên đã có tiến triển mới.


Tuy rằng Linh Diên không biết nuôi cổ, trên người cũng không nuôi bất kỳ cổ trùng nào, nhưng Thượng Quan Tình Hi ít nhiều lại biết sơ sơ.


Nàng ta lợi dụng băng thiền tìm được tử cổ do mẫu cổ thai nghén trong cơ thể Dung thân vương.


Mặc dù tử cổ này sẽ chết theo mẫu cổ, nhưng lúc mẫu cổ còn tồn tại, nhất là sau khi phát độc, nó sẽ lớn lên và lan ra từng ngày. Cuối cùng đến khi cơ thể mẹ bị cổ trùng gặm sạch thì hoàn toàn tử vong.


Vốn Thượng Quan Tình Hi cho rằng thứ ở trong cơ thể Dung thân vương là tử cổ, nhưng theo tình hình bây giờ xem ra thứ trong cơ thể ông rõ ràng là mẫu cổ.


Chỉ mẫu cổ mới có thể thai nghén ra vô số trứng trùng sau khi phát độc, tử cổ thì không có năng lực này.


Vì vậy sau khi hai người phát hiện điểm này thoáng cái căng thẳng, tìm được vị trí mẫu cổ là chuyện lửa sém lông mày.


Bọn họ lợi dụng các loại động vật nhỏ trong tay làm thí nghiệm, cuối cùng tìm ra sáu vị thuốc.


Chỉ khi bất kỳ loại nào trong sáu vị thuốc này xuất hiện thì tử cổ mới có phản ứng.


Sau khi bọn họ cầm những vị thuốc này lần lượt hỏi thăm hạ nhân hầu hạ Dung thân vương hôm đó đã nhận được một đáp án khiến bọn họ không thể tưởng tượng được.


Tại sao hôm đó đột nhiên Dung thân vương rời kinh thì tạm thời Linh Diên không biết, nhưng sau khi bọn họ rời kinh không bao lâu đã lạc đường một cách khó hiểu. Sau khi lạc đường, bọn họ ngửi thấy một mùi hương cực kỳ đặc biệt. Mùi hương đó thoang thoảng, lại tản ra hương thơm lạ lùng vô cùng đặc biệt.


Bọn họ không có phản ứng gì với mùi hương này, nhưng Dung thân vương trong xe ngựa lại vì nó mà bắt đầu điên cuồng lăn qua lăn lại, thổ huyết, có thể thấy rõ mạch máu trên người xanh xanh tím tím, cả người thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.


Mùi hương này kéo dài suốt nửa canh giờ mới dần dần tan đi, sau khi mùi hương biến mất, mê trận cũng biến mất theo.


Tình huống của Dung thân vương chỉ có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung.


Tuy rằng có đại phu đi theo nhưng vị đại phu kia đã thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy bao giờ đâu?


Trong lúc mọi người bó tay chịu chết, chỉ có thể liều mạng quay về kinh thành, bấy giờ mới có cảnh Linh Diên đụng phải xe ngựa của Khang thân vương phủ.


Bởi vì từ trước đến nay cổ độc xem như điểm yếu của Linh Diên, thật sự không phải nàng không muốn học mà là ghét loại cổ nham hiểm lại bá đạo đó tận xương, cộng thêm nuôi cổ cũng là quá trình tự tổn hại bản thân nên nàng luôn bài xích vô cùng. Nhưng theo tình hình hiện tại xem ra, cho dù nàng chán ghét cũng buộc phải nhặt lại hết những tri thức đã từng quên.


Cũng may Vệ Giới đưa tới cho nàng một vị “Quỷ Y” như vậy.


Tuy rằng nàng có chút tức giận vì người này giả mạo mình, nhưng nể tình gần đây nàng ta xem như tận tâm tận lực, hơn nữa khiêm tốn làm việc, không vui ban đầu cũng dần dần biến mất.


Trong quá trình Linh Diên trao đổi với Thượng Quan Tình Hi, nàng phát hiện chính vì cổ độc bị hạ lệnh cấm rõ ràng, cộng thêm bị y đạo khinh bỉ nên đã trở thành công cụ báo thù của rất nhiều tiểu nhân. Nếu để nó tiếp tục lan tràn xuống, y không ép được tà, một khi quy luật sinh tồn này bị phá vỡ, vậy hậu quả sẽ rất đáng sợ.


Thí dụ như độc tang thi do Hồng Tà nghiên cứu ra, sự đáng sợ của loại độc đó đến giờ nghĩ lại sau lưng vẫn không nhịn được ớn lạnh.


Tuy rằng chuyện đã trôi qua gần nửa năm, nhưng càng như vậy nàng càng không dám xem thường. Dù sao Hồng Tà vẫn còn sống rời khỏi, còn là người của Long đế quốc, chỉ dựa vào điểm này nàng đã có thể xác định kẻ địch gặp trong tương lai sẽ cường đại cỡ nào.


Về phương diện cổ độc này, cho dù bị nàng chán ghét mà vứt bỏ, nhưng cũng không thể không học. Chỉ khi biết càng nhiều, tương lai mới không bị làm khó.


Thí dụ như lần này, nếu không có Quỷ Y giả này, nàng thật sự không biết mình sẽ làm ra hành động thế nào?


Lấy thân hút độc?


Hình như là chắc chắn.


Tuy rằng nàng không biết cụ thể hút độc sẽ tạo thành thương tổn thế nào cho cơ thể, nhưng lời nói của Tiểu Băng Dực khiến nàng tỉnh táo lại. Không phải cùng đường thì quyết không được hút độc khí.


Để không nhìn thấy bản thân bó tay chịu trói, áp lực và bị động trước cổ độc như vậy nữa, nhất định nàng phải buộc bản thân phát triển.


Chỉ khi nàng càng ngày càng lớn mạnh mới có thể có cơ hội điều tra thân thế của mình.


Mấy ngày nay bọn họ thân là đại phu phụ trách Dung thân vương lại trơ mắt nhìn Dung thân vương trắng trắng tròn tròn ngày một gầy đi trong tay mình, tấm lòng thầy thuốc trong trái tim bọn họ lại trỗi dậy.


Có sức mạnh này làm gì cũng càng nghiêm túc, sau nhiều lần thất bại và cố gắng, cuối cùng cũng để nàng giãn lông mày ra một chút.


Trong vạn loại dược thảo tà độc, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra mấy vị thảo dược gần giống.


Khi bọn họ đưa chúng tới trước chóp mũi những thị vệ kia, bọn họ đồng thời gật đầu xác nhận.


“Chính là mùi hương này, tuy rằng mùi của loại dược liệu này nồng nàn và đậm đặc hơn, nhưng bọn thuộc hạ tin chính là nó.”


Linh Diên nhìn gốc thảo dược thoạt nhìn lơ thơ bình thường trong tay, mép lá lại ánh lên huyết sắc như vết máu, trong lòng chấn động.


Bởi vì gốc thảo dược này không phải thảo dược bình thường mà là độc dược tuyệt đối bị những đại phu chính quy bọn họ chán ghét cực kỳ, hơn nữa được được biết đến là “huyết tôi”.


Bởi vì loại thảo dược này phải dùng máu tưới mới có thể lớn lên bình thường. Nếu thứ ngươi tưới xuống là máu độc, nó sẽ biến thành độc dược. Nếu là máu bình thường thì không có tác dụng gì, chỉ có máu độc mới có thể khiến nó thay đổi hoàn toàn.


Bởi vì loại thảo dược này cực kỳ trân quý nên người bình thường đều dùng nó để nuôi cổ, chỉ cần tưới máu độc mà sâu độc yêu nhất trong mắt vào, tương lai một khi người trúng cổ ngửi thấy mùi hương này, như vậy trùng độc trong cơ thể hắn sẽ bị đánh thức. Một khi thức tỉnh, như đã nói, tính mạng người này sẽ đến phần cuối.


Ban đầu lúc nàng nhìn thấy loại thảo dược này đã vô cùng chán ghét, nhưng nàng không ngờ là cuối cùng thật sự là nó.


Sau khi Thượng Quan Tình Hi và nàng chẩn đoán chính xác thì cầm độc tôi về phòng, hai người ngồi trước bàn nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ nặng nề.


Nếu độc tôi có thể đánh thức mẫu cổ, tất nhiên cũng có thể hấp dẫn mẫu cổ tới. Nhưng quá trình này cực kỳ nguy hiểm, bất cẩn một cái rất có thể sẽ khiến kí chủ của cổ tàn tật cả đời.


Nhưng nếu không làm như vậy, kết quả cuối cùng vẫn không may. Bởi vì theo tình trạng cơ thể của Dung thân vương hiện tại, không tới nửa tháng ông sẽ bị xơi tái. Đó là kết quả mà không ai trong bọn họ muốn nhìn thấy.


Có điều trong quá trình dụ mẫu cổ xuất hiện, một khi mẫu cổ mở hình thức điên cuồng cắn xé, rất có thể nó sẽ chạy lung tung trong cơ thể Dung thân vương.


Trong cơ thể con người có rất nhiều dây thần kinh và mạch máu vô cùng nhỏ mà ngươi không ngờ tới, nếu đụng phải thứ không nên đụng thì phải làm sao đây?


Linh Diên và Thượng Quan Tình Hi suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đi tìm Ninh thị.


Thân là đại phu, đương nhiên bọn họ muốn bệnh nhân khỏe mạnh trở lại, nhưng bất kể trong quá trình phẫu thuật hay trị liệu nào cũng tồn tại rủi ro nhất định. Như vậy trước khi ra tay, hoặc là trước khi bắt đầu khám chữa, tất nhiên nàng phải đưa ra dự đoán xấu nhất. Nếu không một khi kỳ vọng quá cao, chênh lệch quá lớn, hậu quả đó, không ai trong họ có thể chấp nhận được.


Khiến Linh Diên bất ngờ là sau khi Ninh thị nghe xong rất bình tĩnh, chỉ nhìn nàng mà hỏi: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu?”


Linh Diên có thể hiểu được ý bà, không phải là vì lúc trước nàng từng nói nắm chắc bốn phần, một khi nghiên cứu được thành phần cụ thể có thể tăng tới tám phần ư?


Bây giờ nàng vẫn không thay đổi những gì mình từng nói, nhưng hai phần khả năng còn lại chính là Dung thân vương sẽ tàn tật.


“Vương tẩu, ta thân là thầy thuốc, cần phải nói kết quả xấu nhất và tốt nhất cho người biết trước. Trong quá trình phẫu thuật không thể có nửa phần sai sót, nhưng nếu thật sự xuất hiện biến cố gì, ta cũng bất lực. Dù sao nấp trong cơ thể vương gia là cổ độc còn sống chứ không phải cổ đã chết, cổ còn sống cũng là vì không có linh thức nên mới tùy ý làm bậy, nghĩ thế nào thì làm thế đó. Không ai biết một giây sau nó sẽ làm gì, vì vậy xin người chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất.”


Ninh Thục Viện nhìn Linh Diên vẻ mặt chân thành, lại nhìn Quỷ Y ở bên một tuy rằng trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt lại đầy nặng nề, trái tim bà dần chìm đến đáy cốc.


Nửa ngày sau, bà hơi gật đầu, giọng khàn khàn nói: “Làm phiền hai người rồi, hai người hết ngày dài lại đêm thâu mới nghiên cứu ra phương pháp phá giải như vậy, ta cảm kích hai người còn không kịp, làm sao có thể trách tội? Nếu chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể còn nước còn tát, chỉ có hai người ra tay ông ấy mới có cơ hội sống sót, nếu hai người không ra tay, ông ấy cũng chỉ có thể chờ chết. Thay vì một xíu hy vọng cũng không có, ta tình nguyện gánh phần mạo hiểm này. Diên Nhi, còn có Quỷ Y đại nhân, phòng phẫu thuật cho hai người đã xây xong, hai người có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK