Gần như cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến. Ngô Cương nhướng mày, nhỏ giọng nói: -Nữ nhân này chỉ dùng thời gian một hơi thở đã khôi phục từ trong cơn gió đáng sợ đó? Thật không thể tin được… nàng ta còn là tiên nhân nhất tinh nữa chứ. Trong lúc đang nói, Ngô Cương đã quay người, nhấc chân chạy mất dạng. Cửa mở ra rồi, Hằng Nga không thèm nhìn đến Ngô Cương mà chỉ nhìn Tần Thọ đang quỳ rạp trên mặt đất, cái mông vênh cao, run rẩy....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.