Mục lục
Con Tiện Thỏ Này Phải Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng trên quảng trường, Tần Thọ nhìn mặt đất, nhe răng nghiến lợi, bạch ngọc trên mặt đất sáng như gương, soi rõ toàn bộ từng đường nét của hắn, nhìn về phía xa, bầu trời phản chiếu trên bạch ngọc, như thể trời đất hòa làm một, con người trở nên thật tầm thường, cái cảm giác đó, so với cảm giác tự mình bay trên không trung hoàn toàn khác biệt, tóm lại là rất đẹp.

Có điều Tần Thọ vẫn lẩm bẩm một câu:

-Ai nha, thật lãng phí, nhiều ngọc thạch như vậy, để ăn không tốt hơn sao? Lát ở đây làm gì? Đều là thần tiên, nếu muốn mở hội ở trên trời, trực tiếp bay lên không phải là xong rồi sao?

Hằng Nga nghe thấy, nhanh chóng lấy tay bịt miệng tên nhócn này lại, để tránh gây họa.

Vân Không chân nhân lấy tay lau mồ hôi lạnh, thì thầm nói:

-Ngươi hiểu cái gì? Thần thông đều là đồ bình thường, những gì ngươi đang giẫm dưới chân mới là đồ tốt hàng thật giá thật, có thể thể hiện ra phong độ của Thiên Đình.

Tần Thọ nghe xong, thấy có vẻ như cũng có lý, có điều hắn vẫn cảm thấy trải ở đây thật lãng phí, cho hắn bỏ vào trong bụng mới là tận dụng tối đa.

Đúng lúc này một tiên quan đi tới, hành lễ với Hằng Nga nói:

-Vị tiên tử này, tới thịnh hội không thể mang sủng vật vào, tất cả sủng vật đều sẽ tập trung ở khu vực khác để chờ đợi. Bây giờ xin ngài hãy đem con thỏ này giao cho tại hạ, sau đó tại hạ sẽ đem nó đến nơi của nó. Chờ thịnh hội kết thúc, sẽ đem hắn đến gặp lại tiên tử.

Hằng Nga nghe xong, theo bản năng ôm chặt Tần Thọ, Tần Thọ cũng ôm chặt cánh tay Hằng Nga, hai người đều là một bộ dáng vẻ đánh chết cũng không rời nhau.

Vân Không chân nhân vội vàng nói:

-Mặc dù thịnh hội không phản đối việc mang sủng vật vào, nhưng đích thực là sủng vật không được vào hội trường chính, họ có các địa điểm khác cho sủng vật ở lại và có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở bên này. Ta nghĩ là, các ngươi vẫn nên tuân thủ theo thì hơn.

Hằng Nga nghe xong, cau mày nói:

-Bên kia? Ở đây vẫn không phải hội trường?

Vân Không chân nhân cười nói:

-Nơi này chỉ là một cái bình đài truyền tống mà thôi, Ngọc Đế tôn quý sao có thể đến một nơi như thế này? Nơi tổ chức thịnh hội là một tiểu thế giới, cảnh sắc ở đó mới gọi là mỹ diệu.

Hằng Nga trong lòng căng thẳng nói:

-Không thể châm trước được sao? Để ta mang theo nó vào đi?

-Xin lỗi tiên tử, đây là quy tắc.

Tiên quan mỉm cười, kiên nhẫn giải thích nói.

Đúng lúc này, Vân Không chân nhân nói:

-Mau nhìn kìa, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân đến rồi!

Tần Thọ cùng Hằng Nga nghe tiếng nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy một người mặc khôi giáp màu bạc, nam nhân cực kỳ tuấn tú đạp mây mà đến, bất kể là đi đến đâu, mặc kệ cái gì mà thần thú, rồng cũng tốt, phượng hoàng cũng vậy đều phải cúi đầu nhường lối, khí độ uy nghiêm đó, làm cho Tần Thọ cũng không khỏi mê hoặc. Hằn là nam nhân duy nhất mà Tần Thọ và Hằng Nga nhìn thấy dám bay ở đây.

Vân Không chân nhân cảm thán nói:

-Không hổ là Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, cũng chỉ có hắn mới có thể không phải Đại La Kim Tiên giống chúng ta vẫn có thể không chút kiêng kỵ gì bay ở trên Thiên Đình.

Lão thần tiên không biết từ lúc nào cũng bu lại, cảm khái nói theo:

-Không thể so sánh được, ta không nói đến thân phận của Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân nữa, chỉ đơn giản nói đến thực lực… Ài, năm đó một trận chiến phong thần đã bộc lộ tài năng, bây giờ đã nhiều năm như vậy, không biết là thực lực đã mạnh đến mức độ nào rồi. Nhớ năm đó khi mở núi cứu mẫu thân, vẫn còn là một thiếu niên, bây giờ đã uy chấn một phương, chiếm cứ Quán Giang Khẩu, nghe luận điệu này chính là sự tồn tại không gì sánh được. Mà chúng ta thì sống vô ích bao nhiêu năm như thế vẫn cứ là một phế thải…

Vân Không chân nhân, Tần Thọ nghe xong, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với hắn, Hằng Nga cũng lùi lại, Tần Thọ nói một cách thô lỗ:

-Lão hàng này, tự nói mình là được rồi. Chỉ có ngươi là phế thải, đừng có kéo ta vào cùng, ta còn trẻ, còn muốn rong chơi.

Lão thần tiên trợn mắt nhìn bọn họ, không nói cái gì.

Lúc này có Tiên quan ngăn ở trước mặt Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, hành lễ nói:

-Bái kiến Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân.

Dường như Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân cũng hiểu rõ ý của đối phương, vung tay lên, một con chó đen lớn cộp cộp miệng đi theo phía sau hắn, có chút không muốn nhưng vẫn ngẩng đầu, rất kiêu ngạo bước tới.

Sau đó Tiên quan dắt theo con chó đen lớn đó đi…

-Đó là Hạo Thiên Khuyển! Đến Hạo Thiên Khuyển cũng phải đi theo rồi…

Vân Không chân nhân kinh ngạc nói.

Tần Thọ nhếch nhếch miệng nói:

-Đó là Hạo Thiên Khuyển? Chân hắn sao vậy? Hình như là bị người khác đánh gãy rồi…

Lời này vừa nói ra, có mấy người nhìn kỹ một chút, quả nhiên, Hạo Thiên Khuyển đi đường có chút chút khó chịu, rõ ràng là chân bị thương rồi.

-Trời ạ, đó là Hạo Thiên Khuyển, là chó của Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, ai dám đánh vậy?

-Không rõ nữa.

Lão thần tiên và Vân Không chân nhân nói.

Lúc này, vị tiên quan kia lại lên tiếng:

-Tiên tử, ngài xem?

Ngay cả chó của Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân cũng đều bị dắt đi, lúc này Tần Thọ còn có thể nói gì? Lúc này mà còn tiếp tục tranh chấp thì đó chính là không biết tốt xấu, rước họa vào thân.

Vì vậy, Tần Thọ và Hằng Nga nhìn nhau, đều biết rằng, phải tạm thời chia ra rồi.

Thế là Tần Thọ gật gật đầu, nhảy xuống mặt đất rồi nói:

-Tiên quan dẫn đường đi, ta đi theo ngươi.

Tiên quan khẽ gật đầu, sau đó lại xác định sự cho phép của Hằng Nga, lúc này mới mang Tần Thọ rời đi.

Tiên quan mang theo Tần Thọ đi sang một bên khác của quảng trường bạch ngọc, sau đó một vệt sáng lóe lên, hai người đã xuất hiện ở một thế giới khác.

Tiên quan mỉm cười nói:

-Thỏ con, thế nào, hoàn cảnh cũng không tệ phải không?

Con ngươi của Tần Thọ đột nhiên nhìn chằm chằm vào mảnh đại địa này, hoàn cảnh ở đây quả thực rất tốt, Phi Vân Lưu Hà, một dòng thác cuộn từ trên trời đổ vào hồ nước sâu không thấy đáy ở giữa, xung quanh là núi cao, núi cao bị con người chế thành như bậc thang.

Nói là đất, nhưng toàn thân lại là bạch ngọc điêu khắc mà thành, phía trên có cái ghế, chỉ có điều đồ vật đang ngồi ở trên ghế đó cái gì cũng có.

Heo chó dê bò, rồng rắn ngựa voi ngồi thành hàng ở đó, trước mặt là một cái đĩa tỏa sáng lung linh, trong mâm lại không có gì. Từng tên cầm đũa, thấy Tần Thọ đến thì liếc mắt nhìn nhìn sang, cái cảm giác đó…

Tần Thọ ngoảnh đầu nhìn vị tiên quan, hỏi:

-Đại ca, có phải là anh đang kiêm chức shiper, đưa đồ ăn ngoài không?

Tiên quan một mặt mờ mịt hỏi:

-Cái gì gọi là shiper đưa đồ ăn ngoài?

Tần Thọ biết có sự khác biệt, lắc đầu nói:

-Không có gì, đại ca, còn có nơi nào khác có thể đi không? Vườn bách thú này mở hội, thiếu một con thỏ cũng không sao đúng không?

Tiên quan ngây người, cười nói:

-Đây chính là một chi nhánh của hội trường, ngươi tùy tiện tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống là được.

Tần Thọ nói:

-Tùy tiện?

Tiên quan gật đầu nói:

-Đúng vậy, tùy tiện. Ở đây, không phân biệt đẳng cấp gì hết.

Mặc dù vị Tiên quan này nói như vậy, nhưng Tần Thọ vẫn thấy trong mắt hắn có gì đó kỳ quái, hiển nhiên ở đây không phân chia đẳng cấp gì hết, cũng giống như nhân quyền kiếp trước mà mọi người hô hào, mọi người đều bình đẳng. Khẩu hiệu hô hào thì rất vang dội, nhưng khi ném vào trong thực tế, làm sao có thể thực sự bình đẳng được?

Ngay cả lão gia tử của Tần Thọ cũng biết: “Trên đời này, ở đâu ra bình đẳng tuyệt đối. Ngày nào ta cũng hô hào đừng để bọn trẻ thua ở vạch xuất phát, nhưng mà những người thực sự lợi hại, sinh ra đã ở vạch đích rồi thì cần gì phải chạy? Nếu có thể cố gắng làm việc, làm nhiều có nhiều, cố gắng là có tiến bộ, đó chính là bình đẳng rồi. Còn việc muốn tất cả mọi người đều nhận được như nhau, đó là điều không thể nào, thế giới ít tài nguyên, còn người thì nhiều như thế, sao mà đủ để phân?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK