Phương Nhã nhìn thẳng vào mắt của Tần Thọ, cười ha hả nói: -Chính là ý ngươi đang nghĩ… Nếu không, với cơ thể của ngươi, cho dù là một kẻ ngốc, cũng sẽ có những trải nghiệm phi thường, đúng không? Sao có thể ở trên mặt trăng nhiều năm như vậy? Tần Thọ ngẫm lại, đúng thật là đạo lý này. Hàm răng của hắn, có thể nói là mọi việc đều thuận lợi, dạ dày của hắn chỉ có thể nói là không hề kén ăn! Sự cộng tác tốt như thế, mà nhiều năm như vậy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.