Mục lục
Con Tiện Thỏ Này Phải Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thọ ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng như thế của Hằng Nga, mặt già đỏ ửng, biết mình mất mặt rồi.

Thân là đàn ông, đáng ra lúc này hắn phải cho Hằng Nga cảm giác an toàn mới đúng.

Nghĩ đến đây, trong lúc Tần Thọ a to hắn lấy móng vuốt liên túc đập vào miệng.

-A a a a..... Úc úc úc…

Tần Thọ học theo tiếng của vượn người ở trên núi, lớn tiếng hô hoán, sau đó la lên với Hằng Nga.

-Quá sướng rồi! Ha ha…

Hằng Nga tưởng rằng là Tần Thọ sẽ sợ, đột nhiên lại nhìn thấy bộ dạng này của hắn, thần kinh căng thẳng cũng giãn ra rất nhiều, mím môi cười nói:

-Ngồi xuống, đừng có nghịch ngợm nữa, coi chừng ngã xuống.

Tần Thọ cảm nhận được noãn ngọc ấm áp bao quanh, cảm thấy thật là thoải mái, thời khắc hoàn mĩ như vậy, sao hắn có thể ngồi yên bất động được cơ chứ? Vì thế ha ha cười lớn nói:

-Ngã xuống thì xem như là tai nạn lao động, sau đó đi tìm lão đầu Thái Bạch đòi bồi thường! Nếu như không tham gia được Tết Trung Thu, chúng ta cũng đã có lý do chính đáng rồi.

Nói đến đây, hai mắt Tần Thọ sáng lên, lập tức nhảy ra ngoài!

Hằng Nga giật mình, vội vàng đưa tay ra bắt!

Chính vào lúc này, Tần Thọ đạp mạnh một cái, dường như là đụng phải cái gì ở bên trên, mặt bị đụng bẹt ra luôn rồi, tứ chi mở ra, treo lơ lưng trên không, một giây sau mới từ từ trượt xuống.

Hằng Nga nhanh chóng túm lấy hắn, đánh vào cái mông nhỏ của hắn một cái, nói:

-Em làm gì vậy?

Tần Thọ ôm mặt nói:

-Không sao, chỉ là thử xem…

Tần Thọ chỉ nhẹ nhàng nói vậy, nhưng Hằng Nga lại hiểu được suy nghĩ của Tần Thọ, tên giả hỏa này thật sự muốn nhảy xuống dưới để bị tai nạn lao động… Thậm chí là dùng đến lý do chết vì tạn nạn lao động để có thể giúp Hằng Nga thoát được lần này.

Hằng Nga cảm thấy ấm áp, ôm lấy Tần Thọ, nhẹ nhàng xoa đầu hắn nói:

-Không cần làm thế này, hãy tin ta, ta nhất định sẽ được sự công nhận của mọi người… Chúng ta sẽ không chết! Không phải chỉ là nhảy múa thôi sao? Ta cũng rất lợi hại đó.

Thường Thọ không ngờ được là trong nháy mắt đó Hằng Nga lại có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ của hắn, nhếch nhếch miệng, không nói gì.

Đám mây bay rất nhanh, không lâu sau, hai người họ đã rời khỏi mặt trăng, Thiên Cung xa xa đằng kia cũng càng ngày càng gần.

Đồng thời, trên trời cũng bắt đầu có nhiều người khác nữa, có người giẫm lên phi kiếm, nằm trên hồ lô, có người giẫm lên xúc xắc, có người thì lại nằm bò trên con cóc…

Có vô số người kỳ quái, hiếm lạ, nhưng mà Tần Thọ biết những người này đều đang vội vàng bay về phía Thiên Đình, có lẽ đều là đi tham gia lễ hội Tết Trung Thu.

Có thể được Vương Mẫu nương nương mời tham gia lễ hội Tết Trung Thu hẳn cũng không phải là người bình thường, vì thế nên Tần Thọ cũng không muốn gây chuyện, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Càng đến gần Nam Thiên Môn, tiên nhân đi lại cũng càng ngày càng nhiều.

Đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên:

-Vị tiên tử này, có phải là Hằng Nga tiên tử ở cung trăng?

Giọng nói thuần hậu, ôn hòa, nhưng lại có khí tức mạnh mẽ.

Tần Thọ vừa nghe xong liền vô thức mở mắt ra, kết quả còn chưa ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi chân cực lớn! Tần Thọ đánh giá một chút, đôi chân này so với cả con thỏ là hắn còn to hơn một vòng!

Tần Thọ nhếch nhếch miệng, trong lòng tự nhủ: "Ông trời ơi, quái vật chân to này!"

Tần Thọ dọc theo đôi chân nhìn lên, chỉ thấy một người mặc áo bào màu vàng, sắc mặt âm trầm, lộ ra một nửa khuôn ngực, trên hông đeo một sợi dây thừng bằng cỏ, tay cầm quạt lớn, nhìn về phía hắn và Hằng Nga với vẻ mặt tươi cười.

Tần Thọ nhếch nhếch miệng, tự nhủ trong lòng: “Nếu tên ngực phẳng lộ nhũ quạt lớn này không phải đàn ông lại đặt ở thời cổ đại, thì chắc chắn sẽ là một danh kỹ.”

Kết quả ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, vị đại tiên đó đã giơ tay lên đánh cho hắn một cái, sau đó cười nói:

-Cái con thỏ này, ngươi nghĩ đến cái gì thế?

Tần Thọ giật nảy mình kêu lên:

-Ta nghĩ cái gì ngươi đều biết sao?

Đại tiên cười lớn nói:

-Chỉ là một chút đọc tâm thuật mà thôi, cũng không phải là thủ đoạn gì.

Tuy là nói vậy, nhưng ánh mắt nhìn Tần Thọ rất kỳ quái, thậm chí hắn còn nhìn Tần Thọ nhiều hơn là nhìn Hằng Nga.

Tần Thọ không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh: “Ánh mắt này, sắc mị mị, không nhìn Hằng Nga lại đi nhìn mình, không phải là lão thích nam nhân đó chứ? Không đúng, là thích thỏ đực đúng không? Thật là không bình thường, khẩu vị của thần tiên đều nặng như thế sao?

Đông!

Đại tiên lại đánh Tần Thọ một cái đau đến mức hắn nhe răng ra mà kêu:

-Chết tiệt, lại nữa hả? Lại đánh ta, có tin là răng thỏ của ta sẽ cắn ngươi không!

Đại tiên nói:

-Trong lòng ngươi nghĩ ta thế nào, trong lòng ngươi tự rõ, cái đánh này là để nhắc ngươi, đến thịnh hội Tết Trung Thu thì đừng có suy nghĩ lung tung, đến lúc đó lại đắc tội phải một nhân vật ghê gớm nào đó thì sợ là ngươi sẽ lập tức trở thành món ăn trên bàn đấy.

Nghe vậy, Hằng Nga vốn là có chút lo lắng, lông mày đang nhăn lại cũng hơi giãn ra, nếu như không phải kẻ ngốc thì đều có thể nghe ra được ý tốt của vị đại tiên này.

Tần Thọ chép chép miệng, không nghĩ nữa, dù sao cũng không phải là bí mật, cho nên trực tiếp nói:

-Thần tiên đều thích nhìn trộm nội tâm của người khác như thế sao?

-Ngươi nói xem?

Đại tiên nhướng mày với Tần Thọ.

Tần Thọ nhìn vị đại tiên này, nhếch nhếch miệng nói:

-Ngươi cứ nhìn trộm suy nghĩ của ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.

-Ồ! Nghiêm trọng? Nghiêm trọng đến mức nào?

Đại tiên mỉm cười nhìn Tần Thọ.

-Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc con thỏ nhỏ nhà ngươi có mấy phần thủ đoạn.

Tần Thọ ngẩng đầu nói:

-Ngươi chắc chắn? Hậu quả tự gánh đó!

Đại tiên cười nói:

-Ha ha… Trên trời dưới đất, người có thể uy hiếp được bần đạo đúng là không nhiều, tự chịu thì tự chịu.

Đôi mắt to của Tần Thọ xoay một vòng nói:

-Vậy chúng ta đánh cược một chút thế nào? Lần này ta sẽ cho ngươi xem một thứ nếu như ngươi bị dọa sợ, vị đại thần tiên như ngươi, dù sao cũng phải tặng ta chút quà gặp mặt chứ?

-Thật thú vị, vậy nếu như bần đạo không bị dọa sợ thì sao?

Tần Thọ nói:

-Vị đại thần tiên như ngươi, còn để ý ta đưa cho ngươi thứ gì sao? Hơn nữa, hai chúng ta nghèo đến mức chỉ có chính mình, còn có thể đưa cho ngươi thứ gì chứ. Sao thế, ngươi sợ rồi?

Đại tiên lại đánh cho Tần Thọ cái nữa nói:

-Ngươi bớt khích tướng đi, trong lòng ngươi tính toán cái gì ta biết rõ.

Tần Thọ cười ha ha, hắn quả thực có chút tính toán, có điều Tần Thọ đã cố gắng kiềm chế, để cho mình nghĩ cách phản kích nhưng lại không nghĩ là sẽ làm như thế nào, vì thế đại tiên biết Tần Thọ muốn phản kích nhưng lại không biết hắn định phản kích như thế nào.

Vì thế Tần Thọ nói:

-Thế nào? Cược không?

Đại tiên nói:

-Được. Cược.

Tần Thọ vừa nghe xong thì vui vẻ hỏi:

-Đầu to… khụ khụ… đại tiên… xưng hô thế nào?

Đại tiên liếc hắn ta đáp:

-Ta muốn xem xem ngươi làm thế nào để ta trở thành kẻ thua cuộc, bổn đại tiên tên là Xích Cước. Người khác đều gọi ta là Xích Cước đại tiên, các ngươi xưng hô thế nào?

Tần Thọ sửng sốt, có điều hắn lập tức nhanh chóng xóa sạch những nghi vấn trong bụng, cái gì cũng không nghĩ đến, miễn cho bởi vì suy nghĩ mà bị người khác nhìn ra sơ hở, dẫn dến phiền phức.

Tần Thọ không biết được rằng thế giới này đối với những người ở thế giới bên ngoài, có giống những người ở trên Trái Đất đối với những người ở thế giới song song hay không, tất cả đều đem bắt lấy mổ bụng để nghiên cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK