Đồng thời, Tần Thọ cũng sợ Hằng Nga sẽ đau lòng nếu biết được con thỏ ngốc kia chết rồi, hoặc là sẽ sinh ra khoảng cách với hắn vì thế nên hắn quyết tâm đóng giả con thỏ ngốc kia đến cùng.
Vì vậy, Tần Thọ lập tức trút bỏ hết suy nghĩ, đồng thời thản nhiên nói:
-Đây là tiên tử nhà chúng ta, Hằng Nga tiên tử, còn về phía ta, gọi ta là Tần Thọ là được rồi.
-Cầm thú? (Trong tiếng Trung, Tần Thọ đồng âm với từ 'cầm thú' đó mọi người nhớ hong nhỉ?)
Hằng Nga tiên tử và Xích Cước đại tiên cùng kêu lên theo bản năng.
Không có cách nào, cái tên này có sức liên tưởng quá lớn rồi, muốn không chú ý cũng không được.
Tần Thọ cũng đã quen với phản ứng của mọi người, hắn vô cùng ung dung, thản nhiên nói.
-Có ý kiến gì sao?
Hằng Nga lập tức hỏi:
-Em đã tự đặt tên cho mình từ lúc nào?
Tần Thọ đáp:
-Phụ thân và ông của ta đã đặt cho ta.
Trong lòng Tần Thọ, lão nhân thu nuôi hắn lúc trước vừa là phụ thân và cũng là ông nội của hắn. Dựa theo quan hệ đó là phụ thân, dựa theo tuổi tác thì đó là ông nội.
Lão gia tử không có cháu trai, Tần Thọ cũng không để ý chuyện làm con trai hay là làm cháu trai của lão.
Hằng Nga lại hỏi:
-Em có cha mẹ và ông nội? Bọn họ đang ở đâu?
Tần Thọ ngẩng đầu lên nhìn trời đáp:
-Dựa theo thời gian để tính thì có lẽ cũng đã đi đầu thai rồi.
Hằng Nga ngạc nhiên, sau đó cúi xuống lí nhí:
-Thật có lỗi…
Xích Cước đại tiên cũng nói:
-Nén bi thương.
Tần Thọ lắc đầu nói:
-Xích Cước đại tiên, chúng ta có cược nữa không?
Xích Cước đại tiên cười đáp:
-Cược, đương nhiên là cược rồi, trò chơi thú vị như vậy sao có thể không chơi nữa chứ?
Tần Thọ cười nói:
-Vậy được, bây giờ ngươi bắt đầu đến xem trong lòng ta đang nghĩ cái gì, nếu như ngươi có thể kiên trì trong một phút mà không bị hù dọa thì xem như là ta thua.
Xích Cước đại tiên nói:
-Đến đến đến! Ta muốn xem xem, ngươi có thể dùng cái gì để hù họa ta.
Nói xong, Tần Thọ nhắm hai mắt lại, rất nhanh trong đầu đã hiện lên từng tổ từng tổ hình ảnh, là hình ảnh của ký ức đã từng qua, là dấu ấn bầu trời xanh thẳm thời niên thiếu, đó là ký ức đến từ đảo quốc ở đối diện với Hoa Hạ qua đại dương…
Lúc mới bắt đầu, Tần Thọ cũng không xác định được năng lực chịu đựng của Xích Cước đại tiên, vì thế hắn nghĩ đến tràng diện nam nữ chiến đấu tiêu chuẩn nhất của Yui Hatano.
Kết quả, chân mày của Xích Cước đại tiên nhướng lên, vậy mà lại xem như không có chuyện gì, ngược lại còn có chút say sưa ngon lành.
Tần Thọ nhíu mày, trong lòng tự nhủ: “Ai nói thần tiên là thanh tâm quả dục…”
Trong đầu đang nghĩ đến suy nghĩ không đứng đắn, Tần Thọ vội vàng thu liễm nội tâm, không để cho Xích Cước đại tiên cảm nhận được thì lại bị đánh một trận, chuyện bị chịu thiệt, hai lần là được rồi, không thể nhiều hơn nữa.
Thế là Tần Thọ tăng thêm hình ảnh, từ hình ảnh một đôi nam nữ, biến thành năm sáu đôi, thời gian tạm ngừng lại, trên xe buýt, dã ngoại…
Đồng thời Tần Thọ cũng lén nhìn phản ứng của Xích Cước đại tiên, thì thấy lão đạo sĩ này cũng nhíu mày lại, hiển nhiên là loại hoàn cảnh hỗn loạn này, hắn cũng có chút không chịu được.
Tần Thọ hơi đắc ý, nhưng hắn biết cường độ trước mặt vẫn là chưa đủ!
Hằng Nga nhìn hai người, vẻ mặt không hiểu ra sao cả, lên tiếng hỏi:
-Ngọc Nhi, em đang nghĩ cái gì vậy?
Tần Thọ nghiêm túc nói:
-Nghĩ đến đạo lý sinh tồn của quy luật tự nhiên. Đừng có làm phiền ta, nếu không thì sẽ thua mất.
Hằng Nga tin là thật, liền gật đầu, mặt nghiêm túc nhìn Tần Thọ cổ vũ:
-Cố lên!
Tần Thọ nghe thấy, trong lòng cảm thấy có lỗi, nếu như để Hằng Nga biết được hắn nghĩ đến những thứ này… Tần Thọ đoán rằng hắn sẽ bị đánh chết.
Nhưng mà Xích Cước đại tiên dường như càng ngày càng bình tĩnh, còn giống như có chút hưởng thụ…
Kiên quyết, Tần Thọ đem các em gái trong đó đổi thành Phượng tỷ, Thạch Lựu tỷ.
Tiếp theo, Tần Thọ nhìn thấy rõ mí mắt Xích Cước đại tiên đều run lên rồi, khóe miệng cũng giật giật hai cái, suýt chút nữa là ngẩng đầu lên đánh người…
Tần Thọ nhìn thấy, liền biết có cửa!
Vì vậy, Tần Thọ nói:
-Đại Tiên có nhận thua không? Nếu không thật sự ta phải dùng đến đại chiêu rồi!
Xích Cước đại tiên hừ hừ nói:
-Ha ha, con thỏ con, những cảnh tượng bản đại tiên đã xem qua so với muối ngươi ăn còn nhiều hơn, chút tràng diện nhỏ ấy quá đơn giản.
Tần Thọ gật gật đầu, lập tức đem Phương tỷ, Thạch Lựu tỷ biến thành tuyệt sắc mỹ nữ, Xích Cước đại tiên liền xem đến mặt mày hớn hở.
Tần Thọ trợn to hai mắt, trong lòng cũng không kỵ húy nữa, trong lòng nói: "Ngươi đúng là một lão lưu manh! Không phải là thần tiên đều đã cắt đứt thất tình lục dục sao?"
Kết quả Xích Cước đại tiên ở trong lòng Tần Thọ nói: "Cắt đứt thất tình lục dục, vậy vẫn còn là người sao? Bần đạo không cắt, cũng khá đẹp đấy, có còn nhiều hơn nữa không?
Tần Thọ ngẩn người.
Có điều Tần Thọ đã có chuẩn bị từ trước, nếu như người ta đã yêu cầu rồi, hắn còn khách sáo cái gì?
Vì vậy, Tần Thọ đem lên các động tác xuất sắc, Xích Cước đại tiên xem ngày càng nồng nhiệt.
Chính vào lúc này, cảnh tượng trong đầu Tần Thọ liền thay đổi! Vốn là một đoàn trai xinh gái đẹp đang ô ô a a, bỗng nhiên liền biến thành hai tráng hán da đen, râu quai nón cọ sát, phiên giang đảo hải say sưa triền miên.
-Ọe!
Đúng lúc đó, Xích Cước đại tiên vốn đang xem đến thích thú, “Ọe” một tiếng, suýt chút nữa là nôn ra!
Tần Thọ rõ ràng là nhìn thấy biểu cảm của Xích Cước đại tiên có chút không đúng lắm, mặt cũng đã xám ngắt đi rồi.
Tần Thọ cười hê hê trong lòng, tiệp tục phát lực, hai tráng hắn vào đúng tư thế, các cảnh quay cận cảnh đặc tả gia nhập…
Gần như ngay vào lúc đó, Xích Cước đại tiên hét lên:
-Dừng, dừng, dừng. Sao ngươi lại kinh tởm buồn nôn như thế chứ?
Xích Cước đại tiên ôm lấy cổ họng, thật là muốn nôn ra…
Tần Thọ buông lỏng tay nói:
-Đừng nói những thứ vô dụng này, ngươi thua rồi.
Điều khiến Tần Thọ ngạc nhiên là, Xích Cước đại tiên thế mà lại không thẹn quá hóa giận, ngược lại chỉ uống một chút nước, sau khi thả lòng một chút thì nói:
-Hô… Nếu ngay từ đầu liền đến cái này, bần đạo cũng không đến mức không chịu được. Phía trước ăn quá ngon rồi đột nhiên đến một đống phân… Ài, không chịu được không chịu được, đồ con thỏ mưu mô nhà người, tính ngươi bỉ ổi.
Tần Thọ cười hê hê nói:
-Đại tiên, ngươi thua.
Xích Cước đại tiên trợn mắt nhìn Tần Thọ nói:
-Bần đạo lại không thua nổi sao? Cái khác không quan trọng nhưng vẫn cần thể diện.
Nói xong, Xích Cước đại tiên lấy từ trong ngực ra một sợ dây thừng ném cho Tần Thọ, nói:
-Cái này tặng cho ngươi, thế nào?
Tần Thọ cũng không có nhãn lực tốt như vậy, cũng không biết sợi dây thừng này là thứ gì, liền càu nhàu nói:
-Đại tiên, ngươi đưa ta một sợi dây dắt chó để làm gì?
Xích Cước đại tiên vừa nghe, liền giơ tay đánh cho Tần Thọ một cái, trách mắng nói:
-Ngươi là con thỏ không biết tốt xấu, dây Điếu Long này là bần đạo dùng để câu Thiên Long. Trong mắt đại đa số tiên giả, đây cũng là vật phẩm quý hiếm. Đến mắt của ngươi lại chỉ là cố chịu đựng, nếu như không muốn thì trả lại cho ta.
Tần Thọ vừa nghe, liền nhét cho Hằng Nga nói:
-Mau cất đi, lão đầu này còn muốn cướp lại, quá mất đẳng cấp rồi. Bỏ đi, cái linh bài ta đưa ngươi lúc trước đâu? Xâu vào, đeo nó vào cổ ta.
Xích Cước đại tiên nghe xong, tức điên lên nói:
-Ta cho ngươi rồi, ta còn cướp lại?
Tần Thọ cười hê hê nói:
-Không cướp, vậy thế tay ngươi duỗi ra dài như thế làm gì?
Xích Cước đại tiên tức thì tức đến nỗi mũi sắp lệch ra.
Hằng Nga mím môi cười, hai người là đang cãi nhau cũng không phải là thực sự tức giận.
------------
PS: Mời các bạn Google Search cụm "Phượng tỷ", "Thạch Lựu tỷ Châu Tinh Trì" rồi xem hình ảnh cho dễ hình dung ạ :P