Nửa giờ trôi qua, con thỏ lại trở về ngồi trên ghế, Hắc Vô Thường nằm trên đất thoi thóp, Bạch Vô Thường ân cần bước qua, cũng không biết từ đâu lấy được trái cây đưa ra nói: -Thỏ gia, ngài có gì cần hỏi, hỏi tiểu thần là được rồi, ta biết gì nhất định sẽ nói ra hết, không giấu diếm nửa lời. Nghe thấy lời này, Hắc Vô Thường trợn mắt nhìn Bạch Vô Thường, nếu như không phải là không còn sức lực để nói chuyện, hắn chắc hẳn sẽ chửi ầm lên rồi. Bạch...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.