Tuy nhiên, từ khi cô đến tổ chức từ thiện, mỗi khi trở về đều cô kiệt sức, chỉ cần đặt lưng xuống giường là rơi vào mộng mị, không chút lo lắng về ác mộng. Nếu có thể, Max sẽ cố gắng tới đó mỗi ngày và làm việc quần quật. Nhưng thật phiền phức khi mỗi lần tới thăm họ đều phải xin phép, mượn xe ngựa và tìm người hộ tống. Không muốn làm gánh nặng cho ngôi đền, nơi đã bị ảnh hưởng bởi bệnh dịch, do các linh mục và các nữ tu đang điên cuồng làm việc, các quý cô phải giới hạn số lần tới thăm xuống còn một đến hai lần một tuần.
Thay vào đó, trong thời gian rảnh, họ sẽ tụ tập lại trong lều ở vườn và may áo chẽn và chăn từ những mảnh vải lớn và các người hầu đôi khi cũng sẽ giúp đỡ. Nhưng, dù cho có bao nhiêu bộ quần áo và vỏ chăn mà họ may, sau năm đến sáu ngày, chúng đều thành giẻ rách hoặc biến mất. Các linh mục nói rằng các người vô gia cư hay ăn trộm đồ tiếp tế, nhưng họ không có bằng chứng để bắt lũ ăn trộm đó. Tin đồn về các quý tộc cung cấp đồ tiếp tế cho trại tị nạn lan truyền khắp nơi và số người tìm kiếm sự giúp đỡ ngày một tăng lên khiến thức ăn, quần áo và chỗ ở ngày một thu hẹp.
Max sớm nhận ra rằng Levan không bình yên như bề ngoài của nó. Số lượng quái vật ngày một tăng lên, số người tị nạn đến Levan nhiều như cỏ dại. Ngoại ô thành phố chất đầy người tị nạn từ phía Bắc, tới đây để trốn lũ quái vật, và sự tăng lên của dân số, lạm phát tăng vọt. Các thương buôn từ khắp nơi trên thế giới tới đây với nguồn hàng hóa vô tận, nhưng vẫn không đủ để giải quyết nạn thiếu lương thực, nhất là khi hầu hết số thực phẩm và tiếp tế được gửi tới cho lực lượng đồng minh. Và vì vậy, người nghèo và dân đen ngày càng cơ cực.
Cứ khi nào Max tới thăm trại tị nạn cũ, những con người da bọc xương đều đang vật vờ trên đường như những cái xác không hồn. Trong khi người vô gia cư không lui tới trung tâm thành phố hay bến cảng do lực lượng an ninh họ kiếm được rất nhiều tiền ở gần các bức tường thành phố. Số lượng người nghèo tăng, sự mệt mỏi của các linh mục cũng ngày một lớn.
“Nếu chúng ta thất bại trong việc cách ly những người bị bệnh, một trận bệnh dịch sẽ bùng phát.”
Mới chớm chiều khi Max tới trại tị nạn cùng các quý cô khác. Cô nhìn vị linh mục, khuôn mặt ông đã hằn lên vẻ mệt mỏi đến kiệt sức. Có hàng tá người bệnh đang co ro trên sàn nhà rộng, và mùi chua toát ra từ cơ thể họ có thể ngửi thấy ở mọi ngóc ngách tòa nhà. Một người phụ nữ lùi lại và chạy khỏi đó, hít lấy hít để không khí.
“Liệu nó c-có… truyền nhiễm không?
Vị linh mục nhanh chóng lắc đầu. “Đừng lo. Những người này đều là bị ngộ độc thực phẩm. Vì thời tiết nóng lên, thức ăn nhanh ôi thiu khiến số lượng người bị bệnh tăng lên. Nó thường xảy ra ở những nơi trú ẩn. Mọi người nơi đây đều trở nên yếu ớt vì suy dinh dưỡng nên chỉ một căn bệnh nhẹ cũng có thể dẫn đến cái chết..”
Người linh mục già thở dài và tặc lưỡi. “Có vẻ như lượng lớn người tị nạn đã qua đời. Kể từ khi ngồi đền không thể xử lí tất cả những người đã mất và không thể cứ dồn đống họ lại, tất cả đều bị ném vào hố chôn tập thể trong rừng… Đây là vấn đề lớn, nếu không được chôn cất cẩn thận, xác chết thối rữa có thể gây ra bệnh dịch.”
Khuôn mặt các quý cô ngay lập tức nhợt nhạt, rồi trở nên trắng bệch trước cái sự thật nghiệt ngã trước mắt họ. Cứ như thể ông mới nhận ra mình đã nói chuyện với các cô gái, người được bảo vệ trong các điền trang lớn, vị linh mục nhanh chóng hắng giọng.
“Xin thứ lỗi vì đã kể cho các cô nghe câu chuyện khủng khiếp ở đây. Có vẻ như khiếu hài hước của tôi đã bị mọi thứ nơi đây thui chột. Dám thốt ra những lời nói như vậy trước mặt các quý cô thượng lưu…”
“Nếu như linh mục nói, vậy không phải chúng ta phải chữa bệnh càng nhanh càng tốt sao?”
“Tôi ước chúng tôi có thể. Nhưng, vì lạm phát, tiền thuốc thang tăng cao nên chúng tôi không thể chữa trị được, chúng tôi không có tiền.”
Họ chỉ biết im lặng. Nó vốn đã rất khó khăn để cung cấp một lượng lớn thức ăn, và giá cả nhu yếu phẩm cao đến cắt cổ, ngay cả những khoản quyên góp của họ cũng không đủ cho một tháng.
Một cô gái trẻ, phần lớn thời gian đều im lặng, cẩn thận đề xuất. “Vậy chúng ta gửi thư xin hỗ trợ từ các gia đình thượng lưu khác thì sao?”
Idcilla cáu kỉnh. “Thủ đô hiện đang trong giai đoạn khó khăn, chẳng phải việc họ tới các điền trang khác sẽ tốt hơn sao? Hoàng gia đã phải tăng thuế để xây dựng lực lượng đồng minh. Mọi người đều đã tới bước đường cùng rồi.”
“Còn các nào khả quan hơn sao? Nếu bệnh dịch nổ ra, đảm bảo, tu viện cũng sẽ không còn an toàn.”
Alyssa rưng rưng sắp khóc. Một bầu không khí lạnh lẽo bao quanh họ và linh mục cố hết sức để trấn an các cô gái. “Nếu có thể cách ly người bệnh, chúng ta có thể ngăn chặn sự lây lan của bệnh dịch…”
“Tôi thấy rất nhiều cỏ thằn lằn tr-trên đường tới đây… không thể dùng chúng làm thuốc sao?”
Max đột ngột nói khiến ánh mắt mọi người lập tức hướng về phía cô và cô đông cứng trước sự chú ý ấy. Các vị linh mục sau đó hỏi cô với thái độ khó hiểu.
“Cỏ thằn lằn … tôi chưa từng nghe phương thuốc nào như vậy trước đây…”
“Cỏ thằn lằn là một phương thuốc hiệu quả th-thường được dùng cho các cơn đau dạ dày và bụng dưới. Khi ăn đồ ôi thiu… và uống thuốc được sắc bởi nó, các triệu chứng sẽ sớm hồi phục…”
Max không chắc về hiệu quả của nó lắm; cô nhớ rằng mình từng đọc được nó từ trong sách về các phương thuốc thảo dược. Vị linh mục nheo mắt và nhìn cô đầy tò mò.
“Sao quý cô lại biết về các vị thuốc thảo dược.”
“T-tôi là.. thầy thuốc. Khi tôi bắt đầu học về chữa bệnh… tôi cũng học về các loại thuốc thảo dược.”
Mắt Idcilla mở to trước phát hiện mới này. “Không thể tin được quý cô lại tài giỏi như vậy.”
“Tôi kh-không thể tự nhận bản thân là một thầy thuốc lành nghề được… Nhưng ở Anatol… Có rất nhiều yêu quái… nên tôi tự học chữa trị từ n-năm ngoái.”
“Loại thảo mộc này trông như thế nào?”
Max lục lại trí nhớ và cố gắng nhớ chi tiết nhất có thể.
“Lá hình thoi… Có chấm đen và sống ở bóng râm…. Nếu bẻ gãy thân cây, sẽ có mùi chua của cam quýt…”
“Có vẻ cô đang miêu tả một loại cỏ ở sân sau trại tị nạn. Tôi không biết rằng nó có thể sử dụng như một loại thuốc.”
Max không lạ gì sự thiếu hiểu biết của ông, suy cho cùng hầu hết các cuốn sách mà Ruth có trong phòng làm việc của anh ấy đều là từ miền Nam. Bởi vì sách là đồ xa xỉ mà chỉ có người giàu hoặc người có tầm ảnh hưởng lớn mới sở hữu, đặc biệt là các cuốn sách nhập từ miền Nam thì quý như vàng, nên không nghi ngờ gì trình độ học vấn và hiểu biết ở đây rất thấp.
Biết được điều đó, Max nhanh chóng thêm thông tin để tránh phạm phải lỗi lầm. “Cỏ thằn lằn sẽ rất độc nếu ăn sống… và cơn đau bụng thậm chí còn tồi tệ hơn. Nó thường được luộc chín…. khi làm sạch hết chất độc… nó mới được sử dụng.”
“Loại cỏ ở sau vườn có thể không phải là thằn lằn cỏ. Liệu quý cô có thể xác thực không?
Max gật đầu và lập tức theo sau linh mục tới phía sau của trại tị nạn và đúng như ông nói, có hàng đống cỏ thằn lằn mọc ở sau vườn, cùng với bụi rậm và cỏ dại. Cô nghiêng người, quan sát đống cỏ, cố nhớ lại những gì cô đã học trong sách. Tuy nhiên, cô chỉ biết dựa vào trí nhớ, còn thực tế, cô chỉ có những trải nghiệm thực tế với khoảng hai mươi loại thảo dược thôi.
Lo lắng việc sẽ bị nhầm lần những gì cô được học, Max chăm chỉ nghiên cứu các loại cây. “Đây… với chiếc lá dày, sẫm màu thì rất đ-độc và không thể sử dụng. Những loại có đốm s-sáng và lá mềm… có thể hái và nấu.”
“Liệu thế này có đủ không?”
Vị linh mục hỏi sau khí hái một nắm lá và đưa nó cho cô. Max cảm nhận chúng trong tay, ước lượng độ dày, và gật đầu. Họ lấy một nắm đầy cỏ thằn lằn và mang vào bếp thì kiểm tra hiệu quả. Sau khi những chiếc lá được đun sôi trong vạc, một thứ mùi kì lạ lan tỏa khắp trại tị nạn cũ. Thuốc đun sôi được chia ra làm các phần bằng nhau, các linh mục đưa nó cho từng người bệnh một, vẻ mặt vô cùng căng thẳng và hồi hộp.
May sao, chỉ trong một giờ đồng hồ, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng và tiếng thở khó nhọc của người bệnh dần vơi đi. Thấy thuốc phát huy tác dụng hơn mong đợi, Max thở nhẹ nhõm. Cô rất lo rằng nếu mọi thứ hỏng bét thì cô sẽ là người đầu tiên phải hứng chịu sự dè bỉu.
“Có vẻ mọi thứ đều ổn. Không thể tin được phương thuốc hữu hiệu lại ở ngay trước mắt chúng ta…”
“Ch-chà, việc xử lý loại thảo mộc này… rất phức tạp… nên nó thường không phổ biến.”
“Liệu quanh đây còn loại thảo mộc nào chúng ta có thể dùng không?”
Sau sự thành công với cỏ thằn lằn, cô nhận được toàn bộ niềm tin của các linh mục. Max cẩn thận khảo sát khu vực xung quanh nhà tình thương cũ và chọn ra vài loại thảo dược có thể sử dụng được trước khi trở về tu viện với các quý cô khác. Sau một tuần, tình trạng của các bệnh nhân bị ngộ độc thực phẩm đã tốt lên trông thấy. Tuy nhiên, số lượng người bệnh vẫn không hề giảm. Kể từ khi toàn bộ các phù thủy và linh mục biết về ma thuật phục hồi đều phải tham gia trận chiến, chỉ còn một thầy thuốc ở lại Livadon. Nhưng do giá cả của các loại thảo mộc quá cao nên hầu hết mọi người không thể tìm thấy phương pháp điều trị phù hợp, và các ngôi đền đang bị quá tải khi phải chữa trị cho người bệnh.
Trong cái tình hình thảm khốc này, tin đồn về một thầy thuốc tài năng xuất hiện ở thủ phủ nhanh chóng đến tai tất cả mọi người trong thành phố, và người bệnh từ mọi miền Levan ập đến. Hầu hết các thầy thuốc lành nghề đều đã rời đivì cuộc thám hiểm, nên chỉ còn một phòng khám hoạt động trong thành phố. Hơn hết, giá của thuốc cao cắt cổ nên không có bệnh nhận nào được điều trị phù hợp. Trung tâm thành phố cũng không đủ nguyên liệu để chữa trị cho bệnh nhân, việc nghe thấy một thầy thuốc có kĩ năng như người chết đuổi vớ được cọc, nên mọi người đổ xô về đây không có gì ngạc nhiên.
Nhờ đó, Max trở thành thầy thuốc cho tòa nhà xiêu vẹo cũ kĩ. Cứ khi nào có cơ hội, cô sẽ vào rừng thám hiểm cùng các linh mục và hái lượm một vài loại thảo mộc. Cô thỉnh thoảng còn sử dụng phép thuật chữa lành cho các bệnh nhân yếu nhất. Các quý cô thượng lưu cũng tích cực chăm sóc người bệnh. Mặc dù có một số không đồng tình với những công việc vặt vãnh như vậy, rất nhiều quý cô vẫn rất vui vì được làm công việc ý nghĩa.
“Chồng tôi đang mạo hiểm tính mạng trên chiến trường, và giờ tôi cũng phải cống hiến. Thế này tốt hơn hàng trăm lần so với việc ngồi cầu nguyện cả ngày và run rẩy trong sợ hãi rằng một ngày nào đó thi hài của anh ấy sẽ trở về trên những chiếc xe chở xác. Nếu tôi chăm chỉ làm việc, có thể Chúa sẽ ưu ái cho chồng của tôi.”
Hình như họ đều có suy nghĩ tương tự và chăm sóc hết mình cho những người ốm và yếu. Họ thậm chí còn không do dự chạm vào và đút bệnh nhân ăn bằng tay hay lau cơ thể bằng khăn ướt. Một vài quý cô còn trực tiếp học được một vài phương thuốc thảo mộc từ Max. Trong khi mọi người đều bận tối mắt tối mũi trong những ngày này, tinh thần của họ cũng phấn chấn lên. Max ngủ ngon hơn và cũng bắt đầu thèm ăn trở lại.
Các thương buôn từ phương Nam bắt đầu trở lại thường xuyên hơn, cùng với những con tàu chất đầy đồ ăn, đã giải quyết được vấn đề thiếu hụt của Levan và tình hình xung quanh trại tị nạn cũ cũng dần được cải thiện. Tin chiến thắng từ phương Bắc lần lượt kéo đến. Max hi vọng rằng họ có thể trở về Anatol trước khi hết mùa.
- ---
Note:
LF: TÔI RẤT TỰ HÀO VỀ MAX!! Và đứa trẻ tội nghiệp đang cố hạ thấp kĩ năng của mình.
Nymeria: CỐ LÊN CÔ GÁI! Rất rất tự hào!