Có lẽ vì nàng đã dành một khoảng thời gian trong những cái lều đầy bụi và đắp những chiếc chăn tồi tàn, nên cảnh tượng một phòng ngủ ấm cúng có cảm giác rất xa lạ với nàng.
"Hãy đến đây và ngồi xuống đi."
Riftan dẫn nàng đến lò sưởi. Max kéo ghế đến đống lửa và thở dài trong hài lòng. Nàng đã hoàn toàn quên mất cảm giác ngây ngất khi đắm mình trước ngọn lửa rực cháy.
Nàng cởi găng tay ra, để nó lên đùi và giơ bàn tay ra trước lò sưởi. Riftan, người đang nhìn nàng, đưa cho nàng một cốc rượu vang bạc.
"Uống đi. Nó sẽ sưởi ấm cho nàng."
"C-cảm ơn chàng."
Max cầm ly và nhấp một ngụm cẩn thận. Như chàng đã nói, năng lượng từ rượu mạnh lan tỏa khắp bao tử nàng và cơ thể nàng nóng lên. Nàng uống cạn ly rượu trong một hơi và giơ chiếc cốc rỗng cho Riftan.
"E-em có thể uống thêm một chút không?"
"Nàng không nên uống quá nhiều với một bao tử trống rỗng. Hãy đợi đến khi bữa ăn đã sẵn sàng."
Riftan lấy ly của nàng một cách dứt khoát. Max nhìn vào cái chai với đôi mắt thất vọng, sau đó đột nhiên nhớ ra những gì đã xảy ra vào đêm đó khi nàng say và ngủ thiếp đi, và gạt bỏ sự hối hận của mình.
Tối nay, nàng quyết tâm phải tỉnh táo dù có chuyện gì xảy ra. Nàng liếc nhìn Riftan, thề sẽ xé tan tất cả các rào cản giữa họ.
Chàng đứng trước ngọn lửa và khéo léo tháo giáp của mình. Trái tim nàng chùng xuống nặng nề khi nhìn vào khuôn mặt vô cảm của chàng mà nàng không thể thấu hiểu. Vẫn còn nhiều ngọn núi để vượt qua nếu nàng muốn trải qua đêm nay với tâm trạng dễ chịu và hạnh phúc.
Max khẽ thở dài, cởi giày và vớ, và ném chúng vào giỏ trong một nỗ lực để giết thời gian. Và trong khi nàng đang nghĩ về cách bắt đầu cuộc trò chuyện, nàng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cánh cửa.
"Xin lỗi. Tôi đã chuẩn bị nước tắm, tôi có thể vào một lúc không?"
"...vào đi."
Sau sự cho phép của Riftan, năm, sáu người hầu bước vào phòng, sắp xếp một bồn nước nóng lớn, nhiều khăn tắm sạch, và quần áo đầy màu sắc.
Nàng di chuyển sang một bên và dùng tay vuốt tóc của mình một cách lo lắng khi họ kiểm tra nhiệt độ nước và để lại quần áo để thay, xà phòng và khăn tắm. Cuối cùng, khi những người hầu rời khỏi phòng với những thùng nước rỗng, Riftan, người đã luôn im lặng, đột nhiên mở miệng.
"Sao nàng còn đứng đó vậy? Nhanh lên và tắm đi, trước khi nước nguội."
Max liếc nhìn Riftan. Trước khi nàng nhận ra, chàng đã cởi tất cả áo giáp của mình, thay một chiếc áo mỏng và quần len và lục lọi đống củi. Max ngây người nhìn chàng, và buông ra một lời hoang mang trong vô thức.
"M-một mình sao?"
Bàn tay chàng đang cầm chiếc đũa sắt liền dừng lại và cứng đờ. Lúc đó nàng mới nhận ra những gì mình đã nói, và má nàng đỏ ửng.
"Ri-Riftan đã từng nói... Một c-cặp vợ chồng nên tắm cùng nhau. Tất nhiên, em..."
"Hôm nay, nàng hãy tắm trước. Bồn tắm quá nhỏ cho hai chúng ta."
Chàng trả lời một cách thờ ơ và ném một mảnh gỗ vào ngọn lửa. Max nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào lưng chàng. Nàng quay mắt lại bồn tắm đang bốc hơi.
Nó chắc chắn không có kích thước lớn, nhưng họ đã tắm trong một bồn thậm chí còn nhỏ hơn thế này, khi nàng ngồi vào lòng chàng. Max nuốt ngược những lời muốn nói. Nàng không có ý định sẽ cầu xin chàng phải tắm với nàng.
Nàng dậm chân khi bước tới phía trước bồn tắm, và cởi chiếc áo len dài đến đầu gối của mình. Rồi nàng cởi đôi vớ dày cao đến đùi và ném chúng vào giỏ đồ và quay về phía Riftan, chỉ mặc đồ lót và chiếc áo ngủ mỏng.
Chàng vẫn đang nghịch với ống thổi với đôi mắt cố định vào lò sưởi. Đột nhiên sự lo lắng len lỏi vào trong nàng. Chàng có thể thực sự không quan tâm việc nàng có cởi quần áo hay không.
Với một bàn tay lo lắng, nàng sờ vạt tay áo, rồi ho nhẹ, hy vọng bằng cách nào đó sẽ thu hút được sự chú ý của chàng.
"Em xin lỗi... chàng có thể đổ thêm ít nước nóng vào bồn tắm không? Nước nguội đi một chút rồi."
Riftan dừng lại, sau đó liếc nhìn ấm đun nước bằng đồng mà người hầu đã treo trong lò sưởi.
Sau một lúc im lặng, chàng kéo ấm đun nước ra và bước chậm về phía bồn tắm. Và sau khi đổ nước vào bồn bằng một chuyển động khiêm tốn, chàng quay lại lần nữa mà không màng liếc nhìn nàng.
Max vội nắm lấy Riftan. Cảnh tượng chàng cố tình quay lưng lại với nàng đang bắt đầu khiến nàng bồn chồn hơn. Nàng ngước nhìn chàng với đôi mắt lo lắng và cẩn thận mở miệng.
“C-chàng vẫn còn giận em sao?"
"..."
"Ngày hôm đó... em đã hơi gắt gỏng. Riftan cứ nghi ngờ một cách vô lý, vì vậy em đã rất buồn."
Max, người đã vô tình đổ lỗi cho chàng, thấy cơ hàm chàng siết chặt và nhanh chóng ngậm miệng. Nàng không có ý định tranh cãi với chàng một lần nữa. Nàng thận trọng nhìn chàng và nói một lời cầu xin.
"Xin chàng, hãy nói gì đi. Nếu chàng nói với em tại sao..."
"Đầu tiên... hãy tránh xa ta."
Riftan lẩm bẩm như một người đàn ông bị bóp cổ và rút cánh tay ra khỏi tay nàng với một chút thô lỗ. Sau đó, giống như một thú thoát khỏi cái bẫy, chàng sải bước đến phía trước bàn, đổ rượu vào ly, và uống nó.
Max kinh ngạc nhìn chàng. Riftan làm sạch đôi môi của mình bằng tay áo và trừng mắt nhìn nàng với đôi mắt rực lửa, rồi lại đổ đầy ly của mình với rượu và uống trong một hơi, giống như một người đàn ông bị thiêu đốt cổ họng.
"Nếu nàng muốn nói chuyện với ta, hãy che cơ thể nàng trước."
Chàng chỉ vào tấm chăn với cái hất cằm và lạnh lùng nói. Max, người đang chớp mắt nhìn chàng, đột nhiên đỏ mặt và quấn một tấm chăn quanh người. Riftan nhìn nàng bằng một biểu cảm khó chịu và lại đổ rượu vào cốc.
"Đầu tiên, để trả lời câu hỏi của nàng..."
Chàng thở dài và nói chậm.
"Ta không giận nàng. Ta chỉ đang kiềm chế bản thân vì ta không muốn lao đến nàng như thể ta chỉ đang chờ đợi cho đến khi hành trình khắc nghiệt này kết thúc.”
Sau đó, chàng nhấp một ngụm rượu khác và nói thêm một cách cay đắng.
"Vợ ta dường như không có mong muốn nhỏ nhất để giúp chồng mình trở nên hào hiệp."
Tai của Max đỏ bừng lên. Riftan, người đang nhìn chằm chằm vào nàng, lấy một chai rượu mới từ kệ và mở nắp, giống như người đàn ông với một cơn khát dữ dội.
“Nàng chính là người đã tức giận với ta. Chính nàng đã không nói chuyện với ta trong suốt thời gian qua kể từ khi nàng rời đi trong cuộc tranh luận."
"C-cũng tương tự như Riftan…!
"Ta rời nàng như thế bởi vì..."
Riftan cắt lời nàng và đặt chai xuống với một tiếng lớn. Đôi mắt chàng tối sầm khi nhìn nàng. Riftan dừng lại một lúc, vuốt khoé miệng, rồi nói thêm với giọng dịu lại.
"Bởi vì ta nghĩ rằng tốt hơn là ta nên giữ khoảng cách cho đến khi cuộc thám hiểm kết thúc. Ta không thể thư giãn dù chỉ một chút cho đến khi ta đưa nàng đến nơi an toàn, và nàng cũng đã có rất nhiều thứ để chăm lo. Nếu chúng ta ở cùng nhau, chúng ta sẽ giơ nang vào nhau như hai con mèo xù lông.”
Max vô thức cố gắng bác bỏ lời nói của chàng, sau đó im miệng khi nhớ lại những cuộc cãi vã và căng thẳng cứ lặp đi lặp lại sau cuộc hội ngộ của họ. Như chàng nói, họ chỉ liên tục quanh quẩn nhau như hai con mèo giận dữ. Trong một tình huống như vậy, Riftan có thể đã cảm thấy kiệt sức.
Nàng nôn nóng mở miệng.
"Nhưng... tình huống đó đã kết thúc rồi."
Ánh mắt của Riftan lặng lẽ rơi xuống gương mặt nàng. Giống như chàng đang hỏi rằng có thật vậy không, và chàng mang một biểu hiện dường như đang suy ngẫm sâu sắc.
Trái tim nàng chùng xuống. Có phải chàng lại dựng lên một rào cản giữa họ trong khi nàng đang cố chấp? Max nhìn chằm chằm vào đôi mắt bất tường của chàng và vòng tay ôm lấy đùi chàng. May mắn thay, Riftan đã không tránh nàng lần này.
"Ba năm trước... chàng có nhớ những gì em đã nói?"
Cơ thể của Riftan cứng lại một chút. Max ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt đen láy của chàng. Nhìn thấy chàng phòng vệ trước nàng như một con vật hoang dã cảnh giác khiến trái tim nàng đau nhói. Nàng nói chậm, cẩn thận vuốt ve lòng bàn tay cứng cáp, chai sạn của chàng.
"Em đã nói rằng em sẽ sớm quay về... Và khi em quay về, em sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa."
Riftan không trả lời. Nhưng Max biết rằng chàng nhớ từng chữ mà nàng đã nói. Nàng cũng vậy, có thể nhớ lại các sự kiện của ngày đó một cách sống động như thể nó chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Thư viện yên tĩnh nơi bóng tối lắng đọng, giọng nói gay gắt của chàng cầu xin nàng đừng rời đi, và ánh mắt cô độc của chàng, như thể ngọn lửa trong nó đã vụt tắt…
Tất cả đều được hằn rõ trong ký ức của nàng. Nàng vô tình nắm lấy tay chàng thật chặt.
"Tất cả thời gian em ở Tháp Thế giới... Em thường nói với bản thân mình nhiều lần. Khi quay trở lại, em sẽ không bao giờ rời xa chàng một lần nào nữa… Em sẽ không thất bại… một lần nữa...”
Nàng mất một lúc để lấy lại hơi thở và chỉnh lại giọng nói đứt quãng của mình. Và một nụ cười xuất hiện trên đôi môi run rẩy của nàng.
"Nếu chàng cho phép... em thực sự muốn làm điều đó. Em luôn muốn ở bên cạnh chàng. Sẽ không bao giờ xảy ra nữa... Em không muốn rời xa chàng.”
Tiếng thở nặng nề vang lên từ đầu giường. Khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên để kiểm tra biểu cảm của chàng, một bàn tay lớn quấn quanh phía sau đầu nàng.
Max ngẩng cao đầu lên và phát ra một tiếng rên rỉ đã bị đè nén. Đôi môi thô ráp của chàng thiêu rụi môi nàng, và cánh tay như thép của chàng ôm chặt lấy cơ thể nàng.