"Tôi đang định nghe về nó đây.”
Hebaron nói khi ngồi xuống chiếc thùng rỗng. Ánh mắt sắc bén của anh ta bay về phía Kuahel Leon một cách dữ dội khi anh ta bước vào doanh trại. Kuahel cởi chiếc áo choàng ướt của mình và đưa nó cho thánh kỵ sĩ đang theo sau, và ngồi đối diện với Hebaron.
Ngay khi anh ta chuẩn bị bắt đầu câu chuyện của mình, lần này Calto, Selic và Miriam lần lượt xuất hiện. Khuôn mặt của họ đều tái nhợt, có lẽ họ đã nghe tin rằng những người tham gia nhóm tìm kiếm đã mất tích.
"Có vẻ như chúng ta có vấn đề."
Calto mở miệng khi nhìn xung quanh đám đông với ánh mắt nghiêm nghị. Trong nhiều ngày qua, ông ta trông gầy hơn, và khuôn mặt hốc hác rõ rệt. Tuy nhiên, thái độ ngay thẳng và uy nghiêm như đinh đóng cột của ông ta vẫn không thay đổi.
Khi họ ngồi xuống trước đống lửa để lắng nghe lời giải thích, Kuahel bắt đầu nói với giọng đều đều đặc trưng của mình. Max kìm lại ý muốn hét lên trước lời giải thích khô khan của anh ta.
Trong đầu nàng biết rằng nhận định của anh ta là đúng. Tuy nhiên, khi nghĩ đến Riftan, Yulysion, Sidina, và các pháp sư khác đang ở đâu đó trong thành phố quái vật, sự bình tĩnh của nàng liền trở thành nỗi phẫn uất.
Nếu anh ta tỏ ra có chút hối lỗi hay ngập ngừng với họ, thì cơn giận đã không dữ dội như vậy. Max nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kuahel rồi cắn môi và cúi đầu xuống. Như thể đáng thương cho nàng, Annette kéo nàng đến trước đống lửa, để nàng ngồi xuống và đắp chăn lên vai nàng.
"Làm thế nào mà ngài có thể quay về và bỏ mặc những người khác?"
Miriam, người đã kiên nhẫn im lặng cho đến khi lời giải thích kết thúc, đã không thể vượt qua được sự nóng nảy của mình và thốt ra những lời buộc tội.
"Nếu bọn họ không kịp trở về, chẳng lẽ chúng ta nên đi giúp họ ngay sao?”
"Vậy, ý bạn là chúng ta nên đẩy những người còn lại vào vòng nguy hiểm sao?”
Kuahel nói, nhìn Nevin và Max. Nàng bật dậy và cố gắng hét lên rằng “đừng giả vờ như ngài nghĩ đến chúng tôi”, nhưng nàng mất hết sức lực và ngã xuống. Cơn chóng mặt khiến tầm nhìn của nàng mờ đi trong giây lát. Nàng ôm trán bằng một tay. Vào lúc đó, giọng nói bình tĩnh của Hebaron vang lên.
“Này Thánh kiếm, cậu có nghĩ những người đi do thám trong thành phố đã bị quái vật phát hiện không?”
"Không thể loại trừ khả năng đó.”
Kuahel thẳng thừng đáp lại.
“Nếu họ bị phát hiện, dù sớm hay muộn, lũ quái cũng sẽ lục soát khu vực xung quanh lâu đài. Chúng tôi đã để lại khá nhiều dấu vết trong quá trình điều tra. Chúng được ngụy trang thành những dấu hiệu khác, nhưng họ vẫn có nguy cơ bị bắt nếu không may mắn. Trong trường hợp xấu nhất, sự tồn tại của đoàn thám hiểm có thể bị phát hiện.”
“Theo lời đó, chúng ta nên rút lui càng sớm càng tốt.”
Hebaron lẩm bẩm khi vuốt đôi má rậm rạp râu của mình. Max liếc nhìn lại anh ta. Nàng choáng váng trước phản ứng lạnh lùng đó.
Theo lẽ thường, nàng nghĩ anh ta sẽ chạy đi để giải cứu Riftan và Yulysion ngay lập tức. Khi nàng không nói nên lời và môi nàng buông lỏng một cách vô hồn, giọng nói tức giận của Miriam vang lên.
"Thật là buồn cười! Ngài định bỏ lại những người khác sao? Ngài vẫn có thể tự gọi mình là hiệp sĩ sao?”
"Hãy cẩn thận với lời nói của bạn."
Phụ tá của Hebaron, Kyle Hager, nói với một giọng lạnh lùng.
“Người bị bỏ lại trong thành phố quái vật là thủ lĩnh của đội Hiệp sĩ Remdragon. Không phải là chúng tôi không muốn đi ngay lập tức."
“Vậy sao ngài không làm vậy?”
“Miriam, chúng ta không còn tài nguyên cho việc đó. Cho dù trận chiến chỉ kéo dài vài tuần, tất cả chúng ta sẽ chết đói ở đây. Cậu có thể làm cách nào khác để chống lại cái lạnh? Khi ở đây, chúng ta có thể sử dụng sức nóng của suối nước nóng để tiết kiệm than và ma thạch, nhưng lại không thể làm điều đó khi ở gần thành phố quái vật, vì vậy chúng ta sẽ hết nhiên liệu sau vài tuần. Đó không phải là tất cả. Cậu cũng phải nghĩ về sự khác biệt giữa đội quân của các bên.”
Selic nói một cách ảm đạm.
“Không có gì đảm bảo rằng họ vẫn còn sống. Ngay cả khi họ còn sống, họ hẳn cũng đã hết thức ăn rồi. Họ có thể chịu đựng được trong bao nhiêu ngày cho đến khi chúng ta giải cứu họ?”
Max, người đang nghe những câu chuyện trôi đi, cảm thấy sức lực đang dần rút khỏi cơ thể mình. Nàng còn rối trí hơn cả khi bị Kuahel tấn công. Mắt nàng tối sầm lại khi lời tự an ủi bản thân của nàng bị lu mờ bởi những lời nói lạnh lùng cứ đến và đi. Nàng khó khăn lắm mới thốt ra được một câu bằng giọng nói đứt quãng.
"Chúng, chúng ta vẫn phải thử!”
Nàng cố gắng nói một cách trang nghiêm nhất có thể, nhưng giọng điệu như đang cầu xin lại phát ra theo cách riêng của nó.
“Không phải là chúng ta sẽ gây chiến ngay bây giờ. Chúng ta có đủ khả năng để cử một đội cứu hộ… bao gồm vài người. Ít nhất chúng ta cũng có thể kiểm tra xem tình huống hiện tại của họ. Thật, thật nực cười khi bỏ đi mà không làm bất cứ điều gì như thế này!”
"Cậu có nhận thấy dấu vết theo dõi nào khi đang di chuyển không?"
Hebaron hỏi Kuahel khi nhìn xuống khuôn mặt mệt mỏi xanh xao của nàng với đôi mắt thương hại. Ruth là người trả lời.
“Trong suốt hành trình, tôi đã kiểm tra một khoảng khá xa với phép thuật tìm kiếm của mình, nhưng không có dấu vết nào cả.”
“Vậy khả năng chúng phát hiện ra sự tồn tại của đoàn thám hiểm là khá thấp.”
“Không nên đưa ra những nhận định vội vàng. Nếu chúng nghĩ một chút về cách con người tìm thấy thành trì, chúng có thể nhớ lại sự tồn tại của ngôi đền này. Chúng cũng có thể gửi bọn quái để thám thính nơi này. Tôi không muốn nghĩ rằng trí thông minh của lũ quái vật chủng tộc phụ cao như vậy, nhưng xem xét những gì chúng đã đạt được cho đến nay, rất có thể sẽ là như vậy.”
"Đó là câu chuyện nếu sự tồn tại của nhóm điều tra bị phát hiện."
Hebaron nói với giọng nghiêm túc. Trong doanh trại im lặng trong giây lát trước những lời nói đó. Hebaron nhìn Kuahel bằng ánh mắt dò xét, và hỏi.
“Có phải cậu đã nói "Không thể loại trừ khả năng đó”? Không phải điều đó có nghĩa là còn có những khả năng khác sao?”
Có chút nếp nhăn trên đôi mày mịn của Kuahel. Anh ta cau mày và chậm rãi gật đầu.
"Được rồi. Dù không bị phát hiện, nhưng có khả năng họ đang ở trong tình huống không thể trở lại. Có lẽ họ đã ẩn mình vì có nguy cơ bị bắt nếu di chuyển quá nhanh. Hoặc họ có lý do gì đó để kéo dài thời gian điều tra?”
"Điều đó có vẻ khả thi hơn."
Hebaron nở một nụ cười gượng trên môi.
“Tôi biết rõ thủ lĩnh của chúng tôi. Riftan Calypse không thể mắc sai lầm, nhưng… Ngay cả khi đúng như vậy, kỹ năng của thủ lĩnh cũng đủ để đưa họ ra khỏi hang quái vật. Ngay cả trong trường hợp xấu nhất, một số ít có thể đã trốn thoát. Tôi chắc chắn phải có một lý do khác khiến họ bặt vô âm tín.”
Max nhìn anh ta với niềm hy vọng, nhưng vẫn mang vẻ mặt sợ hãi rằng một sự tuyệt vọng lớn hơn có thể ập đến. Kuahel nói như dội gáo nước lạnh vào sự mong đợi còn sót lại trong nàng.
“Không có gì nguy hiểm hơn là sự lạc quan trên chiến trường. Tôi biết rõ về khả năng của Calypse, nhưng tôi không biết điều gì đang ẩn nấp trong Thành phố Quái vật. Có rất nhiều khả năng sẽ phát sinh tình huống mà ngay cả người đàn ông đó cũng không thể đối phó được. Đề phòng trường hợp xấu nhất và đi là một cách để giảm thiểu thương vong."
"Quay về như thế này cũng giống như chấp nhận rủi ro."
Hebaron phản đối kịch liệt bằng cách nghiêng phần thân trên cơ bắp về phía anh ta.
“Nếu bọn quái vật nhận thức được sự tồn tại của chúng ta, chúng cũng sẽ chuẩn bị cho một cuộc xâm lược. Khi đó cuộc chiến sẽ khó khăn hơn nhiều! Để đưa ra một chiến lược thích hợp, chúng ta cần cử người do thám chuyển động của lũ quái.”
“Khi đó, cậu phải lập kế hoạch cho phù hợp. Nhưng nếu cậu dành thời gian ở đây, cậu thậm chí sẽ không có cơ hội để làm điều đó. Nếu chúng ta không quay về, những nghiên cứu mà chúng ta đã thực hiện ở đây sẽ trở nên vô ích, và lục địa phía Tây sẽ bất lực trước quân đoàn quái vật."
“Tôi nghĩ chúng ta có thể chia đội thám hiểm thành hai."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Calto khi ông ta mở miệng. Calto nhìn quanh khuôn mặt họ và nói chậm rãi với thái độ nghiêm trang.
“Cả hai bên đều đúng. Điều quan trọng là phải theo dõi chuyển động của lũ quái và chuyển giao những gì chúng ta đã điều tra ở đây cho Giáo hội một cách an toàn. Và việc kiểm tra tung tích của những người đã không trở về cũng rất quan trọng. Vậy tại sao không chia đội thám hiểm thành hai, một nửa sẽ quay về và mang theo những gì chúng ta đã nghiên cứu, và nửa còn lại ở lại đây?"
“Nhưng không có đủ thức ăn....”
"Những người quay trở về có thể mang theo đồ tiếp tế.”
Calto cắt lời Selic và kiên quyết ngẩng đầu lên.
“Tôi muốn các bạn đến thành phố gần nhất và trở lại đây với nguồn tiếp tế càng sớm càng tốt. Chúng ta sẽ ở lại đây và tìm kiếm nhóm điều tra trong khi quan sát xu hướng của thành phố quái vật. Tất nhiên, một khi biết rõ tung tích của đội thám hiểm, chúng ta cũng phải nhanh chóng quay trở về. Nếu chúng ta hoạch định trước lộ trình, thì sẽ không cần phải đi đường vòng.”
Kuahel dường như đang cân nhắc về đề xuất của ông ta. Max nhìn chằm chằm vào môi anh ta và cầu nguyện. Kuahel sau đó thở dài.
"Được rồi. Tôi sẽ làm vậy.”
Họ lập tức bắt đầu chuẩn bị cho hành trình quay về. Họ quyết định rằng việc quay trở về sớm hơn dù chỉ một ngày sẽ an toàn cho tất cả nếu họ bị lũ quái phát hiện. Các pháp sư của Tháp Thế giới thu thập tất cả các tài liệu họ đã nghiên cứu và chất chúng lên các toa xe, còn các hiệp sĩ thì nhanh chóng phá bỏ lều và chuồng ngựa.
Kuachel và Hebaron ngồi đối diện nhau và phân chia phần lương thực, nhưng thỉnh thoảng những lời gay gắt như thể có xích mích nào đó lại tuôn ra trong suốt quá trình.
Max tránh xa những ồn ào, chỉ nhìn vào những ngọn đồi đầy tuyết. Cơn gió lạnh thổi từ mọi hướng, nhưng nàng không cảm thấy lạnh. Cứ như thể nàng bị thiêu sống vậy.
Những lời nói lạc quan của Hebaron thắp lên một tia hy vọng, nhưng tình hình vẫn vô vọng. Nàng nhìn chằm chằm xuống đồng bằng phủ đầy tuyết, và nắm chặt hai tay lại như thể đang cầu nguyện. Toàn thân nàng tê dại vì đau đớn.
‘Đáng lẽ em phải theo chàng dù có chuyện gì đi chăng nữa.’
Nàng nhắm chặt mắt. Nàng lẽ ra không nên rời xa chàng. Không phải chàng là lý do khiến nàng trở thành pháp sư để có thể đứng bên cạnh chàng sao? Nàng không thích được bảo vệ. Nàng cũng muốn giúp chàng.
Nàng muốn chiến đấu cùng với chàng, cho dù điều đó không đủ, để thoát khỏi tình huống dầu sôi lửa bỏng này. Nàng muốn chia sẻ tất cả mọi rủi ro. Ngay cả khi chàng không muốn…
Max cắn môi. Nàng cảm nhận được nước mắt lăn dài trên má. Nàng vội vàng lau nó đi, kìm nén những tiếng nức nở sắp chực trào. Riftan nói rằng chàng có thể làm bất cứ điều gì để ở bên nàng, nhưng đau đớn vẫn sót lại khi khoảng thời gian mà chàng đề cập đến lại là 'khoảng thời gian chàng muốn ở cùng nhau’. (*)
Chàng cứng đầu để nàng tránh xa khỏi nguy hiểm và cố tự mình gánh chịu mọi thử thách. Tất cả những gì chàng muốn chia sẻ với nàng là một cuộc sống thoải mái, những khoảnh khắc bình yên, dễ chịu.
Nhưng cuộc sống vô vàn những nguy hiểm, phiền muộn và đau khổ. Và nàng muốn dành cả cuộc đời bên chàng. Max quay lại, nhắm chặt đôi mắt đỏ ngầu.
Nàng không thể để mất chàng một cách vô ích như vậy. Không bao giờ.