Max hoang mang nhìn ra dinh thự Cross. cô từng mường tưởng tượng vô số lần cảnh đoàn tụ với chồng mình. Tuy nhiên, mọi chuyện lại khác xa với những gì cô luôn lo lắng.
Sao… sao anh ấy lại đưa mình về cùng ảnh? Max vẩn vơ suy nghĩ, đôi mắt to tròn nhìn chồng của mình như một chú nai con ngơ ngác.
Riftan gác tay lên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trông anh thật bĩnh tĩnh, không giống người vừa nãy lôi cô xềnh xệch sau khi bất ngờ hôn cô như mưa.
“Vua Ruben từng thúc giục hắn đính hôn với con gái của mình. Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này cho xem!”
Lời của công tước xứ Cross như bóng ma đeo bám lấy tâm trí cô, không ngừng lặp đi lặp lại những lời chết tiệt đó. Nhưng không chỉ ngài Công tước nghĩ thế, đến chính cô cũng tin vào điều đó.
Người đính hôn với anh, công chúa Agnes, là một pháp sư danh tiếng và cũng là một trong những anh hùng của cuộc viễn chinh tiêu diệt Rồng Đỏ.
Câu chuyện lãng mạn về hai tâm hồn đồng điệu cùng chiến đấu trên chiến trường và trở thành người yêu của nhau đã lan truyền khắp các thành phố. Những người nghe qua câu chuyện này đều mong đợi một đám cưới hoành tráng khi cặp đôi ấy trở về.
Hiệp sĩ nổi tiếng, Riftan và pháp sư quyền cô, công chúa Agnes!
Ýnghĩ về việc ly hôn sắp diễn ra cứ xoáy vào trong tâm trí cô như một trận tuyết lở không thể ngăn nổi. Đến cả linh mục chủ trì hôn lễ cho hai người cũng sẽ nghĩ như vậy. Có ai mà không nhận ra cuộc nhân này là vì cái gì chứ. anh có lý do chính đáng để yêu cầu ly hôn với cô.
Nhưng sao anh lại…?
Cô liếc trộm Riftan. Gió thổi vào xe ngựa luồn qua tóc anh, khiến nó tung bay. Vẻ mặt lạnh lùng của anh, hẳn được hình thành nên từ cuộc chiến khắc khổ, tạo ra một cảm giác khó gần. Phần tóc rối xù như tổ chim trước trán, cùng làn da rám nắng càng tăng thêm vẻ đẹp trai bí ẩn của anh.
Max chưa từng gặp mặt công chúa Agnes, nhưng cô đã nghe rất nhiều về vẻ đẹp tuyệt trần của cô ấy. Những lọn tóc vàng rực rỡ và đôi mắt xanh thăm thẳm như đại dương bao la. Không nghi ngờ gì nữa, nếu công chúa đứng cạnh anh, thì họ sẽ giống như một bức tranh vẽ đẹp tuyệt vời.
Nghĩ vậy, cô cẩn thận soi lại hình ảnh phản chiếu của mình qua ô cửa sổ nhỏ. Vầng trán rộng, cái mũi thấp nhỏ, và khuôn mặt thì trông kì quặc do đôi mắt to quá khổ của cô. Trên mũi cô lấm tấm tàn nhang như hạt bụi, còn mái tóc xoăn rối tung thì được tết gọn lại, nhưng vẫn có vài sợi như rơm xù ra ngoài.
Trong đầu giờ cô chỉ toàn như suy nghĩ khủng khiếp cùng tự ti. Cô chắc chắn rẳng anh không hề muốn lấy cô làm vợ. Hẳn là anh ấy muốn mình làm việc gì đó? Cô nghĩ, đáy lòng có chút sợ hãi.
Cuối cùng, như nhận ra cô đang dò xét mình, anh liếc mắt nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh, Max vội cúi đầu. Người đàn ông nhìn thấy hành động hốt hoảng của cô, liền buông lời chửi mắng.
“Có thấy ghê tởm khi phải ngồi cạnh ta đi chăng nữa, thì cũng giấu cái vẻ khó chịu ấy của cô đi. Ta không muốn phải rời khỏi xe chỉ vì cô vợ nhát cáy của mình đâu!”
Nhìn anh ngày một kích động, Max vội giải thích, “Ôi, không, không ạ! Em không thấy khó chịu. Không, em- em chưa bao giờ thấy thế…”
“Vậy ánh mắt kinh tởm kia là sao?!” ngay sau đó anh liền nói ra những lời cay độc.
Trong lúc nóng vội, Max vội vàng đưa tay lên che mặt. mặc dù đúng là sự bối rối khiến cô thấy sợ hãi và bồn chồn, nhưng cô lại không nhận ra mình đã nhìn anh với nét mặt ủ dột. Điều đó khiến anh thấy khó chịu.
“Ta nghĩ cô đã nhận ra tình hình của chúng ta...” anh chỉ vào cả hai, “không…bình thường rồi đấy.”
Anh thở dài trước sự im lặng cứng đầu của cô. Chỉ là anh không hề hay biết, Max đang lo lắng đến toát cả mồ hôi.
Anh nói tiếp, lần này có vẻ bình tĩnh hơn, “Ta không biết nhiều về em. Chắc em cũng thế. Nhưng giờ em là vợ ta, và ta phải cùng em đi đến chặng cuối của cuộc đời như lời tuyên thề. Nhưng làm sao ta có thể coi em là vợ được trong khi cứ đến gần ta là em thấy sợ?”
“C-cuối cuộc đời anh… a-anh đi cùng em?”
Vẻ mặt kinh ngạc của cô làm anh biến sắc, vì giận dữ hay gì đó thì Max cũng không chắc nữa.
“Chúng ta đã kết hôn từ ba năm trước rồi mà,đấy không phải đó là định mệnh gắn kết ta cả đời sao?”
Cô nhìn anh chằm chằm như thể anh vừa mọc thêm một cái đầu nữa vậy. Cô không thể tin được; một người như anh thật sự không có ý định phá bỏ cuộc hôn nhân này?
Có khi nào anh có lý do nói dối mình không, hay anh nói vậy để chế giễu mình, vì anh nghĩ mình vẫn chưa hay tin về mối quan hệ của anh với công chúa. Dù anh có ý gì, thì những suy nghĩ trong đầu Max giờ chỉ ngày càng theo chiều hướng tăm tối hơn.