Bầu trời như biển cả đang nổi sóng với những vần mây hình vảy cá. Riftan gật đầu lần nữa biết chắc mình đã đúng, người hiệp sĩ vừa ném một khúc gỗ vào đống lửa cũng đồng ý với chàng.
“Nghĩ mà chán. Đi qua dãy núi này trong mưa thật kinh khủng. Bộ áo giáp của tôi thì nặng và vô dụng, còn mặt đất thì lầy lội.”
Tất cả các hiệp sĩ khác đều cởi áo giáp, càu nhàu hơ tay trên lửa.
“Chúng ta nên đến Anatol ngay bây giờ.”
“Khác gì đâu? Ông quên rồi sao? Ngay khi đến Anatal, chúng ta còn phải đến một vùng khác trong ít ngày nữa.” Một hiệp sĩ nói.
Người đàn ông cau mày lén hướng mắt về Max, người đang nhìn chằm chằm đống lửa. “Phải lâu hơn đấy vì trận gió khủng khiếp này…. Nếu trì hoàn nữa mà làm Vua Ruben nổi điên thì sẽ không vui đâu?”
“Thì, mùa mưa sắp đến mà. Chúng ta biết làm gì đây?” Riftan thắt chặt dây ngựa của mình vào cột và ngồi xuống cạnh Max. Chàng hiệp sĩ tóc vàng Ricardo ngồi yên lặng cạnh ngựa mình với nét ủ dột hiện rõ trên mặt.
“Thế giờ chiến binh diệt rồng đỏ từ chối lệnh triệu tập của nhà vua chỉ vì có tí mưa được chắc? Ngài không thể để Bệ Hạ đợi lâu thêm nữa! Chúng ta đã lãng phí biết bao thời gian cho việc vô bổ này rồi!”
Giọng người đàn ông như vết roi vụt ngang lưng chàng. Mặt Max tái mét đi còn Riftan thì đỏ bừng giận dữ.
“Uslyn Ricardo… Ăn nói cho cẩn thận.” Riftan thêm vào. “Ai nói ta không nghe lệnh vua? Ta chỉ chậm trễ ít ngày thôi.”
Người đàn ông mím môi như thể sắp bắt đầu gầm lên lần nữa, rồi chàng đột ngột quay lưng đi và sự im lặng nặng nề bao trùm xung quanh. Chỉ còn lại tiếng tí tách từ lửa đốt. Một trong những hiệp sĩ, được biết đến với những hành động bất cần và đôi khi thiếu suy nghĩ, bất ngờ lên tiếng.
“Tôi đồng ý với chỉ huy. Tôi không muốn bị mưa ướt như chó ghẻ đâu. Chúng ta đã từng đi qua đây ba năm trước, và có phải về lại cuộc sống cũ thì tôi cũng sẵn lòng.”
“Cái thằng ngốc đáng thương này! Với cơn gió này-!”
“Lãnh chúa1 Ricardo và Ngài2 Nirta đều nói có lý. Chúng nên sớm tận dụng quyền lợi của Hiệp Sĩ Rồng Đỏ ở kinh thành.” Ruth, ngồi im lặng trong góc từ nãy, giờ mới lên tiếng. Một hiệp sĩ tên Hebaron đắc thắng đứng lên.
“Thấy chưa. Đến pháp sư cũng nói tôi đúng mà.”
“Chỉ mưa chút thôi. Có thể là thời gian trước khi mùa mưa chính thức đến.”
Ricardo trông ủ rũ nhưng Ruth lại thấy hài lòng. Anh cảm thấy bầu không khí căng thẳng đã được giải tỏa và thầm thở phào nhẹ nhõm. Cứ tranh luận thế này, họ cũng chẳng biết đến khi nào mới từ vùng Croix đến Anatol nữa.
Max nhớ lại bản đồ lục địa Roviden mà nàng từng nhìn thấy trong thư viện lâu đài. Điền trang của Riftan ở Anatol, nằm trên một bán đảo nhỏ, trải dài như đầu rắn đến phía mũi tây nam của Biển Nam, Syria. Nàng nhớ bao quanh nơi đó là những ngọn núi hiểm trở và những cánh đồng rộng mở về phía nam.
Kinh thành Whedon, Drakium, thì nằm xa tận phía tây bắc, trên Anatol. Con đường nhanh nhất từ Aranthal, nơi trận chiến chống lại rồng bắt đầu, đến thủ đô hoàng gia là đi thẳng lên sông Wiserium. Nàng chỉ có một chút kiến thức về địa lý, nhưng rõ ràng là họ đã đi đường vòng.
“Tất cả là lỗi của mình…mình đã làm cơn thịnh nộ của nhà vua giáng xuống mọi người!” Max tự hối lỗi.
Max lờ mờ hiểu được vì sao Uslyn Ricardo lại căng thẳng đến vậy. Riftan từng từ chối lời đề nghị kết hôn với con gái nhà vua. Càng nghĩ đến vấn đề này, bụng cô càng quặn lên từng cơn.
“Không, không phải lỗi của mình….hẳn có lý do khác. Làm gì có hiệp sĩ nào trên thế gian này lại trì hoãn lệnh triệu tập của vua chỉ để đưa vợ mình về nhà?” Nhưng nàng đã sớm thoát khỏi những suy nghĩ chán chường của mình. Thật vô nghĩa khi đổ lỗi cho nàng.
Lúc lực lượng kinh thành đang suy yếu, một người đàn ông sở hữu vùng đất rộng lớn cùng sức mạnh quân sự cần thiết để duy trì và bảo vệ lãnh thổ mạnh hơn nhiều so với nhà vua. Whedon sau tất cả vẫn ổn định hơn sáu vương quốc còn lại.
Hơn nữa, Ruben đệ Tam là một vị vua, một nhà lãnh đạo mạnh mẽ và quan trọng là có được lòng trung thành từ hàng trăm hiệp sĩ đáng kính. Gặp một người như vậy không thể là ưu tiên cuối cùng được.