“Riftan ốm lắm đấy. Chàng có ăn đủ bữa không?”
Riftan cau mày và xoa má mình bằng một tay. Chàng có vẻ lo lắng về việc mình gầy đi.
Max nuốt ngược tiếng cười. Riftan là một người thực dụng triệt để và là người dễ tính, không cầu kỳ, nhưng chàng luôn muốn thể hiện một vẻ ngoài tươm tất trước mặt nàng. Ngay cả trong chuyến thám hiểm, chàng vẫn bí mật cố gắng giữ sự sạch sẽ và gọn gàng.
Nàng cảm thấy hơi vô lý khi một người đàn ông có ngoại hình phi thường như vậy lại quan tâm đến đánh giá của một người phụ nữ bình thường như nàng, nhưng khi nghĩ rằng Riftan muốn trông bảnh bao trước mặt nàng cũng như nàng muốn thật xinh đẹp khi đi cùng chàng, trái tim nàng hạnh phúc vô cùng.
Max cố kìm nén ý muốn ôm chặt lấy chàng, dẫn chàng đến nơi thắp lửa.
“Ngồi xuống một lúc và ăn đi nào. Dù sao… sẽ là không hợp lý nếu rời đi ngay bây giờ.”
Chàng thở dài cam chịu khi nhìn những người lính đang gói gém hành lý.
"Đành chịu thôi. Nàng cũng ngồi đi. Chúng ta cùng ăn."
“Em đã ăn trước đó. Em sẽ mang món hầm cho chàng, nên chàng đợi ở đây…”
"Ta có thể yêu cầu phục vụ mang thức ăn đến, nên hãy ngồi xuống."
Chàng kiên quyết ngắt lời nàng và gọi một người hầu trẻ đang chăm sóc những con ngựa gần đó và bảo cô ta chuẩn bị thức ăn. Max ngồi xuống như thể nàng không còn lựa chọn nào khác.
Sau một lúc, người hầu mang đến món thịt cừu hầm nóng và bánh mì nướng với nhiều bơ. Nàng không đói lắm, nhưng nàng thích vẻ mặt hạnh phúc của chàng mỗi khi nàng đút thức ăn vào miệng, vì vậy Max ăn hết món hầm và một nửa ổ bánh. Tuy nhiên, Riftan còn xé bánh mì của mình và đưa cho nàng như thể bấy nhiêu vẫn chưa đủ.
"Ăn thêm đi."
"Chàng ăn đi. Bụng em… như muốn nổ tung rối này.”
“Ăn cái này đi. Khi bắt đầu hành quân, nàng sẽ không có thời gian để ăn uống đúng cách. Nàng phải tích trữ năng lượng.”
“Vì vậy, Riftan phải ăn thật nhiều. Để dẫn đầu đội thám hiểm…”
“Nếu không ai trong hai người ăn, tôi sẽ ăn. Đưa nó cho tôi."
Max quay đầu lại trước giọng nói đột ngột. Ruth đang nhìn họ từ chỗ ngồi đối diện. Nàng hơi nhíu mày.
"Anh, anh đến lúc nào vậy?"
“Tôi đã ở đây ngay từ đầu…”
Ruth lắc đầu kinh ngạc.
"Có vẻ như phu nhân không thấy ai khác ngoài Ngài Calypse."
Max đỏ mặt và càu nhàu.
"Chỉ là Ruth không có nhiều sự hiện diện."
Pháp sư, người đã cau mày như thể anh ta sắp phản bác, hít một hơi thật sâu.
“Chà, tôi cũng không quan tâm đâu. Phu nhân đã mang đủ các thiết kế chưa?”
"Thiết kế?"
Riftan tỏ vẻ khó hiểu. Max nhìn quanh và nói nhỏ vào tai chàng.
“Em đã nói em đến ký túc xá để lấy một thứ. Em nghĩ rằng một vài bản thiết kế golem bị thiếu, vì vậy em đã đem tất cả theo.”
Riftan nhìn xuống nàng với vẻ mặt đầy suy tư. Khi thấy đôi mắt chàng tối sầm lại, nỗi bất an từ từ len lỏi trong nàng.
Hầu hết những người lính Đồng minh đều tích cực chấp nhận golem mà nàng đã tạo ra, nhưng Hội đồng Bảy Vương quốc hay Thánh địa Osyria thì khác. Ngay cả Vua Ruben cũng rất có thể nghi ngờ về phép thuật golem. Tuy nhiên, hoàng gia Whedon vẫn bí mật kìm hãm Riftan.
Trong tình huống này, không chắc Ruben III sẽ vui vẻ chấp nhận rằng Anatol đã lấy được công thức cho một công cụ phép thuật mạnh mẽ được gọi là golem. Nàng hỏi với giọng lo lắng.
"Phép thuật này… sẽ là một rắc rối sao?”
"Có bao nhiêu pháp sư hiện có thể chế tạo golem?"
Ruth vuốt cằm và hỏi. Max dừng lại một lúc để trả lời câu hỏi của Ruth.
“Ngay cả những pháp sư tự do không thuộc Tháp Thế giới cũng được huy động để chế tạo golem, nhưng những người thực sự hiểu đúng về phép thuật này là Annette và Calto. Vì chúng ta chia sẻ công việc, nên rất ít người có quyền truy cập vào bản thiết kế đầy đủ.”
Trước lời nói của nàng, Ruth nhìn đống lửa với vẻ mặt đầy suy tư và thận trọng nói.
“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu giữ bí mật về công thức golem vào lúc này. Sẽ có nhiều khả năng áp lực sẽ đến từ các quốc vương của mỗi quốc gia, nhưng… phu nhân là anh hùng của Bảy Vương quốc. Họ sẽ không đưa người lên Tòa án Dị giáo khi có nguy cơ làm mất lòng dư luận."
Sau đó, anh ta nói thêm với một nụ cười.
“Có lẽ golem sẽ là một phương tiện hữu hiệu để ngăn chặn các lực lượng chống đối của hiệp ước hòa bình. Gia tộc Whedon là một phe ủng hộ mạnh mẽ của luật hòa bình, và Thánh điện Osyria đã liên minh với Tháp Thế giới thông qua một hiệp ước. Nếu chiến tranh nổ ra, golem sẽ là vũ khí lợi hại cho lực lượng gìn giữ hòa bình. Những người phản đối thỏa thuận sẽ phải thận trọng hơn hiện tại.”
Bất chấp những dự đoán lạc quan của anh ta, lông mày của Riftan vẫn nhíu lại. Không nghi ngờ gì nữa, lời nói của Ruth cũng có nghĩa là nàng có khả năng trở thành mục tiêu cho những người phản đối thỏa thuận. Riftan, người nhìn ngọn lửa củi đang bốc khói với đôi mắt nghiêm túc, nói với giọng chắc nịch.
“Nàng luôn đi cùng ta. Khi không thể tránh khỏi việc đi xa, hãy nhớ mang theo người hộ tống.”
Max ngoan ngoãn gật đầu.
Không lâu sau, những người lính của Livadon và Balbon dỡ doanh trại và chuẩn bị rời đi, và hành quân theo hàng. Như Riftan đã đề nghị, Max lên xe ngựa và nhìn lên bức tường.
Rienna Mor Thorben, người đã trèo lên tường để tiễn Lực lượng Đồng minh, giơ tay lên, và binh lính Dristan đứng trên tường đồng loạt thổi kèn chào tạm biệt, và kỵ binh bắt đầu mạnh mẽ băng qua cánh đồng. Max nhìn chằm chằm vào những bức tường cát đang dần rời xa với đôi mắt sảng khoái.
Cuối cùng, hành trình khó khăn cũng sắp kết thúc. Nàng thưởng thức làn gió trong lành làm rối tung mái tóc của mình trước khi đóng cửa sổ và vùi mình vào ghế trong xe ngựa.
Chuyến đi diễn ra suôn sẻ. Những ngày yên bình tiếp tục mặc cho nỗi lo lắng rằng lũ quái đã bỏ trốn sẽ phục kích họ, và không có trận chiến nào lớn ngoài việc đụng độ nhóm harpy một vài lần. Điều này là do hầu hết những con quái vật bước vào giai đoạn hoạt động đã trốn thoát khỏi quân đội và tự cứu lấy mình.
Sau khi di chuyển được vài ngày, quân Đồng minh đã vượt qua khu vực biên giới phía Tây Bắc Dristan và tiến vào Nam Arex.
Max thích thú nhìn vùng đất xanh mướt với những ngọn đồi trập trùng. Một con sông bạc vắt ngang qua cánh đồng rộng lớn, và một tòa nhà lớn bằng gỗ trông như cối xay nước ở đằng xa đập vào mắt nàng. Tuy nhiên, không nhìn thấy người giữ nhà máy đâu, như thể anh ta đã rời đi để tránh lũ quái vật.
Sau khi khám phá khu vực trong một thời gian dài, Lực lượng Đồng minh quyết định cắm trại qua đêm ở đó và bắt đầu dựng lều. Max xuống ngựa, lấy dây cương của Rem từ tay người hầu trẻ tuổi và dẫn cô nàng đến bờ sông. Rem tham lam uống nước và vội vàng gặm cỏ cho đến khi sống mũi trắng tinh dính đầy bụi bẩn.
Max nhìn Rem với ánh mắt xót xa, rồi ngồi xuống bờ sông, rửa tay và mặt. Rồi nàng ngâm đôi chân đã bị mắc kẹt trong ủng cả ngày vào làn nước. Dòng sông lạnh như băng. Nàng khẽ rùng mình và dùng bàn chân của mình dội nhẹ làn nước. Đúng lúc đó, giọng của Riftan vang lên từ phía sau nàng.
"Quần của nàng ướt hết rồi."
Max quay đầu lại. Riftan đang nhìn xuống nàng, một tay nắm chặt dây cương của Talon. Chàng dẫn con ngựa chiến to lớn đến bên cạnh Rem, cho Talon uống nước, rồi cúi xuống bên cạnh nàng. Và chàng gấp ống quần ướt của nàng lên. Max cười khúc khích.
“Sao nàng lại cười?”
“Chàng làm em nhớ lại lần đầu tiên em đến Anatol. Khi đó chàng cũng đã cúi xuống và chỉnh quần áo của em như thế. Em đã nghĩ chàng là một người thực sự kỳ lạ…”
“… Nghe có vẻ không ổn lắm.”
Riftan bất mãn càu nhàu. Max tinh nghịch hôn lên trán chàng.
“Em vui vì chàng là một người kỳ quặc.”
Riftan nhướng một bên lông mày. Chàng có biểu hiện cáu kỉnh trên khuôn mặt, nhưng nàng có thể thấy trong lòng chàng đang rất vui. Chàng thích khi nàng trêu chọc chàng. Chàng thích khi nàng vỗ vào cánh tay hay lưng chàng, và chàng thích khi nàng đùa giỡn với mái tóc của chàng hay trêu chọc khi chàng ngủ. Trên thực tế, Riftan thích mọi thứ nàng làm.
“Cơ thể nàng sẽ lạnh đấy. Đi thôi."
Riftan nhấc chân nàng ra khỏi nước và lau sạch bằng khăn. Max xỏ giày và trở về trại với chồng mình. Đột nhiên, bầu trời chuyển từ màu đỏ tươi sang tím sẫm, và mọi người thì ngồi xung quanh đống lửa trại và tán chuyện.
Max ngồi trước lều của Riftan, làm đầy bụng bằng thịt hầm và bánh mì, uống một ly rượu ấm. Khi gió lớn hơn, Riftan đặt nàng vào lòng. Sau đó, khi tựa lưng nàng vào khuôn ngực rộng lớn, chàng vòng tay qua eo nàng.