Mặc dù nàng đã lấy hết can đảm để chân thành bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng Riftan không nói một lời nào trong một thời gian dài. Max ngập ngừng nhìn chàng. Riftan nhìn nàng với ánh mắt mãnh liệt, rồi hạ mắt xuống đồng xu trên xương ức của nàng.
Max lo lắng rằng chàng sẽ kéo nó ra một lần nữa. Nhưng Riftan chỉ vỗ nhẹ vào đồng xu, sau đó hạ tay xuống những vết bầm tím trên cơ thể nàng và nhẹ nhàng vuốt ve nàng. Đúng lúc đó, thật xấu hổ, một âm thanh sôi sục phát ra từ bụng nàng. Gương mặt của Riftan tối sầm lại khi sờ những vết bầm của nàng.
“Ta không thể nói rằng ta hài lòng với tình huống này, ngay cả với những lời nói suông.”
Max nhún vai. Đôi mắt vốn đang rực lửa của chàng trong phút chốc chợt bừng lên một tia sáng lạnh lùng. Riftan chậm rãi nói.
“Nàng đã suýt chết hai lần trước mắt ta. Còn bây giờ, bầm dập, chịu đựng trong cái lạnh này, và rồi nhịn đói trong một hang động tối tăm ẩm thấp. Ta không muốn làm vậy với nàng… trong tình trạng như thế.”
Max cảm thấy mặt mình nóng lên. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy mình như một kẻ vô trách nhiệm và thiếu suy nghĩ vì đã quyến rũ chàng. Nàng nhận ra rằng chàng đã bị đặt vào một tình huống ngượng ngùng vì lao theo để cứu nàng, và đó là lẽ tự nhiên khi chàng kinh ngạc vì nàng thừa nhận mình thấy vui vì điều đó.
“Em, em chỉ…”
Nhưng vào lúc đó, nàng thật sự rất cần hơi ấm của chàng. Khi nàng định nói điều đó, Riftan lục trong túi của nàng và lấy ra một túi đựng thức ăn. Chàng đưa nửa ổ bánh mì và nửa miếng phô mai mà nàng đã ăn trong ngày cho nàng.
“Hãy lấp đầy bụng của nàng trước.”
Nàng nhìn xuống ổ bánh mì cứng ngắt. Chỉ khi đó những nỗi lo lắng thực sự mới ập vào tâm trí nàng. Trận bão này sẽ kéo dài bao lâu đây? Nàng không biết sẽ mất bao nhiêu ngày để họ có thể đoàn tụ với đội thám hiểm.
Không thể săn bắn để lấy thức ăn ở vùng đất khắc nghiệt này, và tất cả những gì họ có trong túi là một ổ bánh mì, một ít phô mai và miếng thịt xông khói bằng lòng bàn tay mà họ đã mang theo để ăn trưa khi khám phá địa điểm. Nó quá ít để cho hai người chịu đựng trong vài ngày.
“Em không đói lắm.”
Riftan nheo mắt trước lời nói dối rõ ràng. Chàng rút ra một con dao găm từ vỏ dao, cắt mẫu bánh mì cứng thành từng miếng nhỏ, và đặt nó trực tiếp lên môi nàng.
“Ngay cả khi nàng không muốn thì cũng phải ép mình ăn. Nếu nàng không ăn dù chỉ một chút, nàng sẽ không thể hồi phục sức lực.”
“… Riftan ăn trước đi. Em sẽ ăn sau.”
Khuôn mặt của Riftan biến sắc một cách đáng sợ.
“Ta có thể nhịn đói vài ngày, nhưng nàng thì không thể. Đừng ngốc như vậy.”
Max, người đang nhìn chằm chằm vào chàng với khuôn mặt giận dữ, không thể chống lại sự cố chấp của Riftan, và cuối cùng đưa một lát bánh mì vào miệng. Nó dai và vụn, giống như nhai mùn cưa vậy. Nàng cắn thêm ba miếng nữa và lắc đầu.
“Em ăn xong rồi.”
Chàng cau mày nhìn xuống và thở dài, nghĩ rằng tốt nhất nên tiết kiệm đồ ăn hết mức có thể và cho phần thức ăn còn lại vào giỏ.
Nàng chỉ ăn một ít, nhưng khi sự mệt mỏi tích tụ cộng thêm cảm giác no bụng, nàng lại cảm thấy buồn ngủ. Nàng gục đầu vào ngực chàng và bắt đầu nhắm mắt lại.
Riftan ôm nàng vào lòng và nằm lên bộ quần áo trải trên sàn. Chàng cẩn thận phủ vạt áo lên người nàng, và Max tựa vào bụng chàng rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc đó, phần nam tính của chàng lại sưng lên vì bị kích thích, nhưng chàng chỉ di chuyển chân nàng sang một bên để chúng không chạm vào hạ bộ của chàng, sau đó nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. Rõ ràng là chàng đang gặp khó khăn nên Max cũng cố không chọc tức chàng thêm nữa.
Tuyết vẫn không ngừng rơi. Nàng không thể biết được bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Riftan mặc quần áo và đi ra ngoài vài lần, dọn tuyết để lối vào không bị chặn, rồi quay trở lại hang động, còn nàng thì thay viên ma thạch thứ tư và đốt một ngọn lửa mới.
Riftan sờ đống quần áo treo trên dây xích và đưa cho nàng chiếc áo lót đã khô (chemise – mọi người có thể search google từ này để biết loại áo mà Max mặc nha). Chiếc áo len dày và quần dài vẫn còn ẩm, nên nàng chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng và đôi tất mới từ túi của mình, và chống chọi với cái lạnh buốt giá trong vòng tay của Riftan.
Một lúc sau, nàng lại thấy đói. Để tăng số lượng lên một chút, nàng để một nắm tuyết trong bình nước và đun sôi, sau đó nấu ít cháo loãng với chỉ một miếng bánh mì, ít thịt xông khói và một nắm lá mandragora (cây khoai ma). Nàng đưa một nửa cho Riftan, người đã kiên quyết từ chối.
“Ta đã nói với nàng là ta không cần ăn.”
Chàng tức giận gầm gừ. Max cũng nói với vẻ mặt cứng đầu.
“Nếu Riftan không ăn… Em cũng sẽ không ăn.”
Một tia nguy hiểm lóe lên từ mắt Riftan. Nàng lập tức thay đổi phong thái và nói như thể van xin.
“Chàng chưa ăn gì cả. Làm ơn, hãy nghe lời em đi.”
“Ta đã từng sống sót dù chỉ uống nước trong hai tuần liền. Nhịn đói trong hai, ba ngày thì không có gì to tác cả. Vì vậy, nàng đừng lo lắng và cứ ăn đi. Nàng phải cầm cự cho đến khi gia nhập đội thám hiểm đấy.”
Nàng cắn môi.
“Vậy thì chỉ một vài ngụm canh thôi. Thật đấy… Nếu chàng không ăn gì, em cũng sẽ nhịn đói. Như Riftan đã nói… Chàng không muốn em phải nhịn ăn trong vài ngày, phải không?”
Gương mặt của Riftan trở nên vô cảm. Max cảm thấy sự nguy hiểm và nuốt nước bọt. Chàng sẵn sàng để ép thức ăn vào miệng nàng. Tuy nhiên, như thể đã sớm thay đổi ý định, Riftan thở dài và cầm lấy bình nước. Sau khi đổ một ít vào bình đựng của chàng, nàng dùng nốt phần còn lại.
Nó chỉ cỡ bằng cái đuôi chuột, nhưng nàng thở phào nhẹ nhõm vì chàng đã ăn gì đó. Sau đó, nàng bắt đầu húp phần cháo loãng không có mùi vị nào khác ngoài vị đắng của mandragora. Nó vô vị kinh khủng mặc dù nàng đang rất đói.
Nàng nhớ lại chiếc bánh gà lôi mà Bếp trưởng của Anatol thường nướng cho nàng vào mùa đông. Một chiếc bánh vàng ươm với nhiều thịt gà béo ngậy mà các hiệp sĩ đã săn, lợn con nướng nguyên nhồi táo, món hầm sệt với sữa tươi mới vắt, khoai tây, thịt xông khói, hành tây và củ cải, một chiếc bánh mì mềm quét bơ…
“Ta sẽ ra ngoài một chút.”
Khi nàng đang mơ mộng, Riftan đứng lên. Chàng chạm vào chiếc áo choàng treo trên sợi xích như để chắc chắn rằng nó đã khô, sau đó mặc nó vào và cầm thanh kiếm trên tay. Max vội vàng uống một hớp canh gần như là nước lã rồi đứng dậy theo chàng.
“Em cũng đi.”
“Ta chỉ nhìn quanh lối vào một lúc thôi. Ngồi xuống đi.”
Chàng kiên quyết nói, sau đó cúi đầu bước ra khỏi hang động. Max ngồi xổm trước đống lửa, lo lắng nhìn ngọn lửa chỉ bằng một nửa so với ban đầu. Bây giờ chỉ còn lại hai viên manastone.
Thắp lửa bằng Ma thạch của bán-rồng mà không phải là Hỏa thạch thì không thể duy trì ngọn lửa trong thời gian dài do hiệu quả phép thuật thấp. Số Manastone còn lại sẽ không thể duy trì dù chỉ nửa ngày. Nếu không tìm được cách để nhóm lửa ở đây khi đã hết thức ăn, họ sẽ không thể chuẩn bị nước uống bằng tuyết tan, chưa kể đến việc chống lại cái lạnh giá.
Nàng cắn môi. Nếu cơn bão tuyết không dừng lại, đoàn thám hiểm sẽ đến giải cứu họ bất chấp nguy hiểm. Có cách nào để liên lạc với họ không?
Nàng nghĩ về tất cả các phép thuật mà nàng có thể sử dụng. Nó có thể là một tia lửa để gửi tín hiệu, nhưng xét về khả năng thi triển phép lửa yếu kém của nàng, đó là một sự liều lĩnh.
Trong tình huống không biết sẽ có chuyện gì xảy đến trong tương lai, nàng không thể dốc hết năng lượng phép thuật chỉ mới khôi phục được một nửa của mình. Trong trường hợp xấu nhất, nàng có thể thu hút sự chú ý của quái vật.
Nàng nghe nói rằng trong số các thuật thuộc tính gió, có một phép thuật có thể giao tiếp từ xa, nhưng dường như cả hai người phải lập giao ước với Linh hồn của Gió. Nàng nhìn ngọn lửa với vẻ mặt đầy suy tư, rồi lấy trong cặp ra một cây bút lông và một mẩu giấy.
Không thể tạo ra một điều tương tự bằng phép thuật của thuộc tính đất sao? Khi nàng nhăn trán và thử một vài công thức đơn giản, Riftan lại vào hang.
“Gió yếu dần rồi. Ta phải đi và tìm kiếm xung quanh thôi.”
Max ngơ ngác ngước nhìn chàng và mỉm cười khi nhận ra ý chàng muốn cùng ra ngoài với nàng. Dường như chàng đang lo lắng nếu để nàng lại một mình. Dù sao thì cũng rất hiếm khi chàng đề nghị nàng làm điều gì đó cùng nhau, vì vậy nàng rất vui và bắt đầu mặc quần áo.
May mắn thay, hầu hết quần áo của nàng đã khô, trừ chiếc áo choàng. Nàng mặc hai áo lót, một chiếc áo len dài, quần ôm nhiều lớp và chiếc quần da dày. Sau đó nàng mang chiếc ủng cổ cao và cuối cùng là chiếc áo khoác.
“Nàng sẵn sàng chưa?”
Riftan hỏi, đã mặc xong áo giáp và trang bị vũ khí hạng nặng. Max gật đầu. Chàng khom người bước ra khỏi hang trước, và Max lập tức đi theo chàng, thò đầu ra ngoài một thế giới màu trắng nhợt nhạt.
Những lớp bông tuyết dày vẫn phất phơ trên bầu trời, nhưng gió tĩnh lặng hơn, như Riftan đã nói. Nàng trùm nón lên đầu, nhìn quanh những ngọn đồi bàng bạc.
Tuyết chất cao đến đầu gối của nàng, bầu trời thì u ám với những đám mây xám xịt. Nhưng so với hang động tối tăm, nó đủ sáng để làm cay mắt nàng.
“Hãy theo sát ta.”
Riftan băng qua làn tuyết. Max nhìn lên khi theo sau chàng. Bức tường đá cao đến mức không nhìn thấy điểm cuối trong tầm mắt. Họ đã rơi ở độ cao bao nhiêu vậy? Cũng không rõ họ đã di chuyển bao xa từ điểm rơi.
Lúc đó, họ chỉ tập trung tìm nơi tránh bão. Nàng bỗng trở nên lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu đoàn thám hiểm quyết định rằng họ đã chết và từ bỏ việc tìm kiếm? Nàng lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Không thể như vậy được. Không phải ai cũng có thể từ bỏ họ dễ dàng như vậy.
Max cố gắng lấy lại sự bình tĩnh của mình, và mạnh mẽ đi theo Riftan. Nhưng ngay sau đó cái lạnh và cái đói ập đến. Cháo bánh mì loãng được nấu với rất nhiều nước để tăng số lượng dường như đã được tiêu hóa nhanh chóng trong dạ dày.
Max ôm lấy cái bụng đang réo rắt của mình và vỗ về tấm lưng rộng của Riftan. Chàng sẽ đói hơn nhiều so với nàng.
Nàng cảm thấy rằng họ đã bị cô lập trong hang động hai hay ba ngày. Trong khi đó, chàng chỉ uống vài ngụm nước và một ít cháo. Tuy nhiên, không có dấu hiệu của sự kiệt sức trên đôi chân mạnh mẽ của chàng khi chàng băng qua tuyết.
Max cảm thấy kinh ngạc và cả thương hại trước nghị lực của chàng. Chàng có thể đã trải qua một cuộc sống khắc nghiệt hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
‘Có phải chàng đã nói rằng có lần chàng nhịn đói đến hai tuần không?’
Sau khi trở thành một hiệp sĩ, chàng sẽ không rơi vào tình cảnh thiếu thốn như vậy. Cho dù là hiệp sĩ cấp thấp, cũng không phải là sẽ giàu có hơn thường dân sao? Nếu vậy, chẳng lẽ chuyện đó xảy ra trước khi chàng trở thành hiệp sĩ?
Nàng cảm thấy sự thôi thúc phải tìm hiểu cặn kẽ về quá khứ của chàng. Riftan biết hầu hết mọi thứ về nàng, nhưng nàng lại biết rất ít về chàng. Nàng biết về danh tiếng và lịch sử của chàng, nhưng còn về cuộc sống của chàng sau khi trở thành lính đánh thuê thì chỉ có những thông tin vụn vặt mà nàng nghe được từ Ruth.
Chàng thậm chí còn không giải thích thỏa đáng rằng chàng đã yêu nàng từ khi nào . Nàng cảm thấy điều đó thật không công bằng.
Nàng không tự nguyện kể với chàng, nhưng bằng cách nào đó chàng biết về Maximillian Calypse từ trong ra ngoài. (để em tặng chị cuốn ngoại truyện của chồng chị để chị tìm hiểu nha =]]]]). Sau cuộc hội ngộ, nàng cũng đã cố truyền đạt trọn vẹn tình cảm của mình với chàng. Nhưng Riftan lại chỉ thể hiện một phần cảm xúc của mình.
Max kìm nén ý muốn giữ lấy chàng và thúc giục chàng phải thổ lộ tình cảm của mình. Bây giờ không phải là lúc.
Nàng cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ phức tạp và chỉ tập trung vào việc di chuyển. Với mỗi bước đi, như thể có một tảng băng thẩm thấu vào bên trong đôi tất dày của nàng, và mỗi lần nàng hít vào không khí buốt lạnh, miệng và mũi của nàng lại thấy ngứa ran và đau rát.
Nàng che mặt bằng đôi tay đeo găng của mình, quét quanh đường đi của họ. Bên trái là một bức tường đá dốc xuyên suốt, và bên phải của họ là một ngọn đồi màu bạc thoai thoải trải dài. Cuối ngọn đồi có một lớp tuyết dày, khiến họ không thể phân biệt được thứ gì đang nằm ở đó. Từ những bóng xanh mờ ảo thấp thoáng, có lẽ đó là một ngọn núi hoặc một bức tường đá khác.
Đó là một mê cung của tuyết, băng và đá. Khi nàng nhìn chằm chằm vào khung cảnh hoang tàn từ xa, Riftan đột nhiên kéo nàng lại gần và rút kiếm ra.
“Hãy chuẩn bị mở lá chắn. Có thứ gì đó đang tới.”
Max thở ra và nhìn lên. Có thứ gì đó đang bay nhanh qua những bông tuyết dày. Khi Riftan định chém nó, nàng vội vàng ngăn chàng lại.
“Này, đợi đã! Đừng làm hại nó. Là nàng tiên đấy!”