Cùng cha nàng ngồi trên xe ngựa giống như bị tra tấn, nàng thậm chí còn không thể thoải mái trong chốc lát. Nàng ngậm chặt miệng như một con ngao, cố gắng hết sức có thể để không làm ông khó chịu. May mắn thay, Elliot đã ở cùng họ. Các hiệp sĩ khẳng định rằng họ không thể làm trái mệnh lệnh của Riftan, vì vậy họ khăng khăng rằng ít nhất một trong số họ phải đi cùng nàng. Sau đó, họ quyết định là Elliot sẽ hộ tống nàng đến Lâu đài Croix.
Công tước không thể bộc phát cơn thịnh nộ của mình với nàng vì cậu ấy đã theo sát họ trên lưng ngựa, ngay bên cạnh cỗ xe. Công tước không thể làm gì khác ngoài hung dữ trừng mắt nhìn nàng và nắm chặt lấy cây gậy của mình.
"Khi ngươi đến lâu đài, hãy sống như thể ngươi là một con chuột chết." Ông ta nói liên tục, để chắc chắn rằng điều đó lọt vào tai nàng trong suốt cuộc hành trình. “Rosetta sẽ kết hôn vào mùa xuân năm sau. Ngươi nên ẩn mình trong lâu đài cho đến lúc đó. Ta định từ chối tất cả những vị khách sẽ đến, để sự hồi phục của ngươi trở thành một cái cớ. Mặc dù ta đã nói với họ rằng hãy bảo Calypse đến nếu hắn ta muốn đưa ngươi đi, ta cũng không định để hắn gặp ngươi đâu. Khi hắn ta đến, hắn sẽ chính thức đòi ly hôn. Điều đó sẽ phải được trì hoãn cho đến mùa xuân năm sau ”.
Công tước xứ Croix nhìn cô với đôi mắt xám mờ. “Ngay cả nhà thờ cũng thấy việc ly hôn với một phụ nữ sẩy thai là chính đáng. Không cần phải nói, Vua Ruben sẽ ủng hộ hoàn toàn cuộc ly hôn đó. Ngươi không nên là nguyên nhân phá hỏng những gì ta đã lên kế hoạch trong nhiều thập kỷ. ”
Max vô cùng xấu hổ và cúi đầu xuống. Tham vọng của cha nàng kể từ đó là có được một người kế vị xuất sắc thông qua Rosetta, ông đã lên kế hoạch cho nó đến mức ám ảnh: nó đã ăn sâu vào trong tâm trí ông, có thể so sánh nó với một món hầm để sôi trong một thời gian dài đến nỗi nó mắc kẹt ở đáy của cái nồi. Ông ta tiếp tục nói về kế hoạch của mình, nóng lòng muốn thể hiện nó.
“Rosetta cần có ít nhất hai đứa con. Một đứa trẻ khỏe mạnh, một cậu bé, người sẽ kế thừa dòng dõi hoàng gia và một cậu bé khác, một đứa trẻ hoàn hảo để trở thành người kế vị của Croix. Ta chắc chắn sẽ thuyết phục họ rằng Rosetta là người phụ nữ khỏe mạnh và hoàn hảo nhất, tốt hơn bất kỳ ai khác, không giống như ngươi.”
Biết rằng ông không mong đợi câu trả lời từ mình, Max chỉ cần nắm chặt tay và tha thiết cầu nguyện rằng một con yêu tinh sẽ từ đâu xuất hiện và lật xe ngay lập tức. Nhưng, như mọi khi, kỳ vọng của nàng đã tan thành mây khói. Cỗ xe đi vào khu vườn sang trọng và tráng lệ của Lâu đài Croix mà không gặp bất kỳ sự cố nào. Hàng trăm người hầu xuống cầu thang để chào đón Công tước, người đã trở lại sớm hơn dự kiến, khi nàng đứng trước xe ngựa và lo lắng nắm chặt vạt áo của mình.
Elliot nhảy xuống ngựa và đến gần nàng. “Người ổn chứ? Sắc mặt người trông có vẻ tệ.”
“Con bé chắc hẳn đã rất mệt sau chuyến đi dài." Trước khi nàng có thể trả lời, Công tước xứ Croix đã nhanh chóng can thiệp “Bây giờ con bé đã về nhà, nó sẽ sớm bình phục”.
Ông vòng qua vai nàng và quay đi. Rồi ông ta nhìn Elliot qua vai và nói chuyện.
“Bây giờ anh có hài lòng vì đã được tận mắt chứng kiến con bé đã đến đây an toàn không? Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ta sẽ cho phép bạn ở lại lâu đài của ta đêm nay, nhưng anh phải rời đi ngay lập tức vào ngày mai. ”
Khuôn mặt của Elliot đanh lại trước những lời thô lỗ của công tước. Max không biết phải làm gì, nàng nhìn anh và đi lên cầu thang vì nàng không thể vượt qua lực kéo của công tước. Ngay khi vừa bước vào đại sảnh, ông ta đã đẩy nàng ra như thể nàng là một thứ đáng khinh. Sau đó ông ta kiêu hãnh bước vào đại sảnh tráng lệ, nó lớn đến mức trần nhà cao đủ để ngay cả những con yêu tinh cũng có thể chui lọt vào bên trong và tổ chức một bữa tiệc. Sau đó, ông ta hét lên để người quản gia đưa nàng vào phòng ngay lập tức.
Max cúi đầu để tránh ánh mắt của những người hầu đang ngạc nhiên nhìn nàng. Người quản gia, người đã phục vụ Công tước xứ Croix cả đời, tuân theo mệnh lệnh của ông mà không hỏi chuyện gì đang xảy ra.
“… Xin hãy đi theo tôi, thưa cô.”
Khi người quản gia cúi đầu, Max đi theo ông như một bóng ma. Đột nhiên, nàng dừng lại khi nhận thấy một thứ gì đó màu bạc lấp lánh phía trên đầu mình. Rosetta đang đứng trước tầng hai, từ lan can nhìn xuống nàng. Max hít thở sâu. Làm thế nào điều đó có thể? Chỉ trong hơn một năm, Rosetta đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Mái tóc màu lanh óng ánh như bạc dưới ánh nắng mặt trời, và thân hình mảnh mai, hoàn hảo tôn lên nét quyến rũ khó cưỡng của nàng. Max cắn môi. Vóc dáng hoàn hảo của cô em gái làm ngực nàng nhói lên trong đau khổ hơn bao giờ hết. Nàng vội vàng đi theo người quản gia. Ông lập tức dẫn nàng đến một căn phòng yên tĩnh ở cuối khu nhà phụ.
“Vậy, hãy nghỉ ngơi thật tốt. Tôi sẽ cho gọi Joanna. "
Khi người quản gia làm nhiệm vụ và rời đi, nàng đứng lặng giữa phòng và nhìn xung quanh không gian mà nàng đã từng ở, đó một căn phòng tối, nơi mà cái bóng của thiên nhiên hiện diện cả ban ngày và bụi bẩn đầy rẫy khắp nơi. Khi bước đến cửa sổ và nhìn ra khung cảnh, nàng cảm thấy yếu ớt và bất lực ngã xuống giường. Một lúc sau, một người phụ nữ cao lớn khoảng năm mươi tuổi mở cửa bước vào.
"Tiểu thư…"
Max nhìn nhũ mẫu của mình một cách kỳ lạ với mái tóc hoa râm đã dài ra đáng kể so với lần cuối nàng gặp bà. Nhũ mẫu không thể tiếp lời trong một lúc lâu, chậm rãi tiến lại gần nắm lấy tay nàng bằng lòng bàn tay nhăn nheo.
“Làm thế nào mà điều này lại xảy ra, cô gái nhỏ tội nghiệp của tôi? Phu nhân Arian * cũng đã gặp bất hạnh tương tự và rời khỏi trần thế… và bây giờ, làm sao nó lại có thể xảy ra với người được chứ… tại sao Chúa lại không thương xót lấy người?” // TN: Arian là tên mẹ của Maxi
Những lời than thở của bà ấy như đang kéo dây thần kinh vốn đã căng đến mức tê dại của nàng. Mặt Max nhăn nhó khi nàng đẩy tay người phụ nữ ra. Không hiểu sao, nhìn ánh mắt đầy thương hại của bà nàng lại cảm thấy không thể chịu đựng nổi hơn cả vẻ mặt thờ ơ của những người hầu khác.
“Con, con…” Max quay lưng về phía bà và nhắm chặt đôi mắt đang đau lên vì khóc. “Con... con cảm thấy hơi mệt. Con muốn nghỉ ngơi."
"Được thôi. Hãy đợi một lát, tôi sẽ mang nước tắm và bữa ăn đến ngay. ”
Joanna lau mi mắt ướt bằng khăn tay và đi ra ngoài. Max cầm lấy cái bình lớn, ngồi trên bàn cạnh giường và nôn ra bát cháo mà nàng đã cố ăn sáng hôm đó. Khi nàng nôn ra thứ chất lỏng chua, những cảm xúc mà nàng đang kìm nén vỡ ra như một con đập. Sự hối hận và xấu hổ sôi sục trong bụng nàng và cảm giác mất mát đè nặng lên ngực. Mỗi khi nàng được nhắc nhở về việc mình đã hành động liều lĩnh và khiến cơ thể căng thẳng như thế nào, cảm giác tội lỗi cứ đập vào đầu nàng đau như búa bổ.
Max run rẩy khi nàng đặt cây cờ xuống sàn. Giống như các lãnh chúa khác, Riftan muốn có người kế vị để truyền lại lâu đài, đất đai và sự giàu có của mình. Nhưng liệu nàng ấy có thể sinh thêm một đứa con nữa trong tương lai không? Việc sẩy thai của nàng không thể là kết quả của việc cơ thể nàng làm việc quá sức, nó có lẽ là di truyền có trong máu của nàng. Nhắc đến những người phụ nữ đã bỏ mạng trong gia đình Croix, nàng ôm lấy đôi vai lạnh giá của mình. Liệu nàng có thể chịu đựng được khi sự tàn ác ngày càng lớn dần?
Max chạm tay vào cổ họng bỏng rát của mình. Nàng không còn mặt mũi nào nhìn Riftan, nàng sợ hãi, thất vọng khi tưởng tượng chàng sẽ đối xử với mình như thế nào. Nàng nhìn lên và thấy chiếc gương được đặt dựa vào tường. Khi khuôn mặt trong veo nhợt nhạt đập vào mắt nàng, xương sống của nàng như đông cứng lại. Khuôn mặt của mẹ, mà nàng mơ hồ nhớ lại, dường như đang hiện hữu trong gương. Bà nhìn con gái mình, người sẽ phải đối mặt với số phận giống như bà. Max nhắm mắt lại và đặt cái đầu choáng váng của mình lên gối.
Nàng không muốn nghĩ về bất cứ điều gì nữa. Thà sống kẹt trong thế giới nhỏ bé ấy, cứ giả vờ vô cảm trước đau đớn và nỗi buồn như mọi khi. Nếu vậy, nàng sẽ không phải lo lắng về việc đánh mất tình cảm của ai đó và sẽ không phải cố gắng quá nhiều để trở thành một người khác ngoài chính mình. Max vùi mặt vào gối. Sẽ dễ dàng khi giả vờ như hạnh phúc không tồn tại ngay từ đầu hơn là để nó bị hủy hoại, ngay cả khi tay nàng không thể giữ lấy nó. Nếu nàng không có gì cả, thì chẳng có gì để nàng cảm thấy mất mát một cách đau đớn.
***
Max nhanh chóng thích nghi trở lại với cuộc sống mà nàng có trước khi gặp Riftan. Sự bất lực chôn sâu trong xương nuốt chửng lấy nàng như thể nó đã ở đó suốt, chỉ chờ đợi nàng quay về. Khi ở trong căn phòng tối của mình, sự tự tin của nàng giảm xuống như những ngày trước, và giọng nói của nàng dần bị ngọng vì người duy nhất nàng có thể nói chuyện là nhũ mẫu. Từng chút một, nàng ấy cảm thấy những thứ mà mình đã xây dựng trong năm qua đã sụp đổ, và nàng thậm chí còn không đủ sức để giữ mình lại. Nỗi sợ hãi, thất vọng và cam chịu đã nuốt chửng nàng.
Max ngồi bên cửa sổ và nhìn những cành cây trơ trọi đung đưa trong gió. Cảm giác như nàng đã quay trở lại cái ngày mà nàng run rẩy vì sợ bị ly hôn. Không, nỗi đau nàng cảm thấy bây giờ còn khiến nàng đau đớn hơn trước. Trước khi nàng đến Drakium, chàng thậm chí không ôm nàng hay giao tiếp bằng mắt để an ủi nàng. Chàng thậm chí còn không cho nàng cơ hội để giải thích tại sao nàng lại làm vậy. “Làm ơn, hãy đi đi.” Là những gì chàng ấy nói. Có lẽ chàng muốn nàng biến mất trước mắt mình.
Max nhìn lên bầu trời lạnh lẽo rồi quay vào phòng ngủ. Nàng nhìn vào chiếc giường mà mẹ nàng đã từng nằm và chỗ của mẹ kế, rồi cuộn mình trên đó. Trong thâm tâm, nàng biết rằng một ngày nào đó khoảnh khắc này sẽ đến với mình. Nàng đã chiến đấu rất vất vả để không bị chia cắt khỏi chàng. Mỗi lần xa chàng, nàng lại đấu tranh tư tưởng hãi hùng rằng hạnh phúc của nàng, đến như một phép màu, rồi sẽ biến mất như một ảo ảnh. Tuy nhiên, những hành động của chính nàng ấy đã phản tác dụng như một chiếc boomerang, nó đâm ngược lại nàng, khiến Riftan thất vọng, và thậm chí khiến nàng đã làm mất đi đứa con của họ. Và bây giờ, mọi thứ đã đưa nàng trở lại nơi này.
Max thẫn thờ nhìn lên trần nhà, rồi từ từ nhắm mắt lại. Vào giờ ăn trưa, Joanna thường xuyên vào phòng, mang theo một khay đầy cháo. Dù nàng có ói ra bao nhiêu đi chăng nữa, nhũ mẫu vẫn luôn cố gắng cho nàng ăn thêm. Vì sự chân thành của nhũ mẫu, nàng buộc phải đưa chiếc thìa vào miệng. Nàng thậm chí còn chưa tiêu hóa hết một nửa thì mặt nàng chuyển sang màu vàng, và nàng đã nôn hết ra ngoài.
Đôi mắt của Joanna, nhìn nàng, chìm vào u sầu.
“Phu nhân Arian cũng quá nhạy cảm, đó hẳn là một căn bệnh.” Bà khẽ lắc đầu. “Tệ nhất, ngay cả một ngụm nước cũng khó nuốt xuống. Làm thế nào người có thể giống như mẹ của người… ”
“Con-con xin lỗi… con sẽ ăn nó sau…”
Joanna thở dài thườn thượt khi nhẹ nhàng dọn bát cháo. “Tôi sẽ lấy một cái chăn mới cho tiểu thư. Xin hãy nằm xuống nghỉ ngơi.”
Khi Joanna rời phòng với chiếc chăn bẩn, Max đứng dậy, rửa mặt trong chậu và thay quần áo sạch. Và khi nàng đang nằm yếu ớt trên giường một lần nữa, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng tự hỏi liệu đó có phải Joanna không. Tuy nhiên, khi ngẩng đầu lên, nàng đã thấy Rosetta trong bộ váy màu tím duyên dáng bước vào phòng. Max ngơ ngác nhìn nàng. Rosetta bỏ qua những lời chào hỏi trang trọng và kéo một chiếc ghế đến bên giường và ngồi xuống.
"Chị trông không được khỏe."
Max ngồi dậy và lo lắng nhìn cô. “T-tại sao em lại đến đây…”
"Tôi đến đây bởi vì người phụ nữ hay thay đổi đó đang nói về việc chị tôi đang chết như thế nào." Đôi mắt màu hạt dẻ của Rosetta, sự pha trộn giữa màu ngọc lục bảo và màu sapphire, nhìn nàng một cách lạnh lùng. "Tôi thấy lời nói của cô ta có vẻ không chỉ là cường điệu."
"Nếu em không còn gì để nói... xin hãy rời đi."
"Chị có định chết đi không?"
Rosetta thẳng thắn phun ra những lời của mình, thậm chí không để ý đến những gì Max nói. Nàng nhìn cô ấy với vẻ e ngại và em gái cùng cha khác mẹ của nàng nhìn lại nàng, đôi mắt của Rosetta đầy sự u ám, một sự tương phản thực sự với vẻ đẹp hoạt bát của cô ấy khi cô nói chuyện với Max.
“Chị sẽ không thể tồn tại quá một năm trong lâu đài này với cơ thể của chị trong tình trạng đó. Cha thậm chí sẽ không chớp mắt nếu chị chết. "
"Bất cứ điều gì xảy ra với tôi... không phải việc của em."
Khuôn mặt Rosetta cứng lại vì lạnh trước câu trả lời thô thiển của Max. “Chị thật thảm hại khiến tôi không thể chịu đựng được. Chị đang chìm đắm trong sự tự thương hại và hủy hoại cơ thể của chính mình. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi chứng kiến sự ngu ngốc của chị gái mình. "
“Không có lý do gì để tôi phải nghe những lời đó… từ em.”
"Vậy thì chị không nên quay lại đây trong tình trạng đó!" Rosetta đáp trả một cách quyết liệt “Bất cứ khi nào tôi nhìn vào chị, sự tức giận lại bùng lên trong tôi. Giống như một đứa ngốc, chị đi đến giữa chiến trường và sẩy thai đứa con của chị, trở lại trong trạng thái thực vật, và bây giờ chị đang tự giết mình bằng cách từ chối những bữa ăn? Chị có nghĩ rằng chồng chị sẽ quan tâm nếu chị làm điều đó không? Ha! Anh ấy thậm chí có thể vui mừng khi biết rằng anh ấy sẽ không phải trải qua quá trình ly hôn rườm rà khi chị qua đời. Và sau đó, khi xẻng đất cuối cùng được đặt trên mộ của chị, anh ấy có thể sẽ kết hôn với Công chúa Agnes, bởi vì đàn ông luôn tàn nhẫn như thế! ”
Max bối rối như thể nàng bị những lời nói sắc như dao của Rosetta đâm sâu vào tim. Nàng trừng mắt nhìn người em tàn bạo của mình, cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra.
“Đừng nói xấu về… chàng ấy như thế. Chàng ấy… rất t-tốt với tôi. Chàng ấy thực sự quan tâm đến tôi. Đó là lý do tại sao tôi…"
"Và chị đã yêu anh ấy chỉ vì anh ấy đã dành sự quan tâm cho chị."
Rosetta giễu cợt và mỉa mai. Nàng định phản bác lại, nhưng khi nhìn thấy nụ cười chua xót nở trên môi, nàng chợt không nói nên lời. Sau đó Rosetta tiếp tục nói một cách lạnh lùng.
"Đó là suy nghĩ của chị. Chị chỉ yêu anh ấy vì anh ấy tốt với chị, nhưng đó không phải là tình cảm thực sự. Cảm xúc của đàn ông thay đổi như hai mặt của một đồng xu, khi tỷ lệ cược không có lợi cho họ, nó sẽ biến mất ngay lập tức. Chị không học được điều đó từ cha của chúng ta sao? Đàn ông sẽ hào phóng và cho bất cứ điều gì chị yêu cầu miễn là chị đáp ứng được kỳ vọng của họ, giống như cách cha đối xử với tôi. Và khi một người đàn ông không còn có thể nhận được bất cứ điều gì anh ta muốn từ chị… chị biết rõ họ có thể tàn nhẫn như thế nào mà. ”
“Ri-riftan… không giống c-cha. Chàng ấy..."
"Nếu người đàn ông đó không giống cha, vậy tại sao chị lại ở đây?"
Môi của Max giật giật; nàng không thể tìm ra cách để phản bác. Rosetta đã chế nhạo nàng một cách trắng trợn. “Đừng nói với tôi những lời mà ngay cả bản thân chị cũng không tin tưởng. Người đàn ông đó không khác cha chúng ta, chị biết điều đó. Đó là lý do tại sao chị quay lại đây. Dù không nhìn thấy nhưng chị cũng yếm thế như tôi, à không, chị còn yếm thế hơn tôi, chị gái ạ.”
“D-dừng lại đi... ra khỏi đây ngay. Tôi không muốn… nói chuyện với em thêm một lần nào nữa.”
Max lấy lòng bàn tay che đi những giọt nước mắt đang bỏng rát của mình và nói với giọng như bị bóp nghẹt. Rosetta ngồi im lặng một lúc lâu rồi từ từ đứng dậy.
"Khi chị rời đi, tôi ước rằng chị sẽ không bao giờ quay lại lâu đài này nữa."
Max nhìn cô, nỗi đau hiện rõ trong mắt nàng. Rosetta quay ngươi và khi đi về phía cửa, cô ấy lẩm bẩm.
“Chị làm tôi quá thất vọng, chị gái ạ. Chị luôn luôn làm tôi thất vọng…"