"Ngài Calypse cũng cần nghe báo cáo tình hình, vì vậy chúng ta hãy về ký túc xá rồi hãy nghe những chuyện còn lại."
Ruth đội chiếc mũ lên đầu đang đóng băng một nửa của mình và hất cằm về phía nhà khách bên kia sân.
Max lẳng lặng đi theo anh ta. Và nàng cố gắng sắp xếp lại những ý nghĩ phức tạp trong đầu. Ngay từ đầu, những pháp sư hắc ám muốn báo thù thậm chí đã không tồn tại. Chỉ còn lại lũ quái vật khủng khiếp mà họ đã tạo ra thôi.
Sự thật này sẽ có lợi hay gây bất lợi cho các pháp sư? Nếu nghĩ về điều đó một cách lý trí, thì việc những con quái vật mà không phải Warlock là kẻ cầm đầu cuộc chiến tranh xâm lược, là một tin khá tốt. Kẻ thù của Bảy Vương quốc hóa ra là quái vật, không phải là những pháp sư xấu xa. Hơn nữa, thành trì của lũ quái đã bị phá hủy, vì vậy chúng sẽ không còn là mối đe dọa lớn nữa.
Với những suy nghĩ như vậy, nỗi sợ hãi về điều chưa biết của nàng đã vơi đi một chút. Nàng trấn an tâm trí và mạnh mẽ băng qua cánh đồng phủ tuyết trắng xóa. Khi họ đến gần tòa nhà được các hiệp sĩ sử dụng làm nơi ở, họ thấy những người đàn ông cầm đuốc chạy ra khỏi lối vào.
Max tỏ vẻ khó hiểu. Mọi người đang đi đâu trong thời tiết này? Max nhìn những người hối hả băng qua cánh đồng tuyết, như thể có việc khẩn cấp đã xảy ra, rồi theo sau Ruth, người đã đi trước nàng khá xa và bước vào khu nhà ở.
Bên trong tòa nhà thậm chí còn lộn xộn hơn. Hàng chục hiệp sĩ đang ngồi quanh các bàn ở nhiều vị trí khác nhau trong hội trường rộng rãi, trao đổi câu chuyện với vẻ mặt nghiêm túc, và những người hầu chạy lên cầu thang cùng với lồng chim bồ câu trên tay.
Max sững người nhìn họ. Họ định gửi bồ câu đi trong thời tiết như thế này sao?
"Hình như đã xảy ra chuyện rồi."
Ruth, người đang đi trước một bước, khẽ rên rỉ. Max cảm thấy bụng mình thắt lại vì lo lắng. Đánh giá bầu không khí, chắc chắn đã có một vấn đề nghiêm trọng.
Họ chạy nhanh qua đại sảnh, không theo một thứ tự nào cả. Ngay khi nàng định chạy lên cầu thang, nàng thấy Elliot Caron đang đi xuống. Ruth gọi anh ta.
"Ngài Caron, chuyện quái quỷ gì vậy?"
"Pháp sư..."
Elliot ngạc nhiên nhìn Ruth trong giây lát, nhận ra Max đang đứng phía sau và cúi đầu lịch sự.
"Xin chào Phu nhân."
"Được, được rồi. Sao lại hỗn loạn thế này? Có vấn đề gì sao?"
Elliot bối rối trước câu hỏi vội vàng của nàng. Max ngước ánh mắt sắc bén nhìn anh ta, nhận ra rằng anh ta đang do dự để cho nàng biết tin xấu. Nàng định quở trách anh ta, nhưng Ruth đã ngắt lời với giọng lo lắng.
"Ngài Calypse đang ở đâu? Tôi có việc gấp cần báo cáo."
"Tổng tư lệnh đã đi diện kiến Bệ hạ rồi."
Elliot thở dài thườn thượt như thể anh ta đã quyết định thành thật với nàng.
"Có tin báo rằng một số lượng lớn xác sống xuất hiện trên khắp khu vực phía Đông. Một vài lâu đài và làng mạc được cho là đã bị tàn phá. Tôi nghĩ chúng ta cần nhanh chóng xuất binh."
Max nín thở. Sống lưng nàng lạnh đi như thể bị vùi trong nước đá. Vị hiệp sĩ nói với vẻ mặt u ám.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi cần phải liên lạc với Anatol ngay lập tức và sắp xếp một đội quân. Thứ lỗi cho tôi vì đã đi trước."
Sau đó, anh ta cúi đầu một cái, băng qua hành lang và bước vào cơn bão tuyết. Max nhìn Ruth với khuôn mặt tái xanh.
"Có, có phải do lũ quái không?"
Ruth gật đầu.
"Có vẻ là vậy."
"Nhưng, nhưng làm sao có thể? Không cần biết lũ quái vật có pháp lực mạnh mẽ đến mức nào, việc tạo ra một lượng lớn xác sống đủ mạnh để chiếm được vài lâu đài..."
"Đó không phải là điều nên nói ở một nơi như thế này."
Ruth lạnh lùng cắt lời nàng. Max ngậm miệng lại trong kinh ngạc và nhìn xung quanh. May mắn thay, không ai chú ý đến họ. Ruth khẽ thở dài và quay người về phía cửa ra vào.
"Chúng ta hãy đến Cung điện Roem trước. Nhà vua ở đó. Ngài Calypse hẳn đã đến đó rồi."
Họ bắt đầu quay lại con đường họ đã đi. Max đuổi theo chàng ta với vẻ bối rối. Nàng không hiểu tại sao Ruth lại vội vàng như vậy. Việc tiết lộ rằng các Warlock thực ra là quái vật khẩn cấp đến vậy sao?
Đó sẽ là thông tin có ý nghĩa đối với các pháp sư, nhưng đối với các nhà vua và lãnh chúa, sẽ không mấy khác biệt cho dù đó là con người hay không phải con người đã tàn phá lãnh thổ của họ.
Tuy nhiên, Đức Giáo hoàng có thể hài lòng với những phát hiện của Ruth. Ông ta có thể thoát khỏi những lời buộc tội của các linh mục giáo phái cũ vì đã che giấu sự tồn tại của Warlocks.
Càng nghĩ về điều đó, sự nghi ngờ của nàng càng tăng lên. Ruth lo lắng về điều gì chứ? Có lẽ anh ta đang che giấu một bí mật to lớn hơn.
Max nuốt khan. Nàng không chắc liệu mình có muốn biết sự thật hay không. Nàng đã trải qua khó khăn của giai đoạn 10 năm trong cùng một lúc. Giờ nàng đã quá mệt mỏi với chiến tranh và quái vật rồi. Nàng chỉ muốn thoát khỏi mọi hỗn loạn với Riftan.
"Nếu phu nhân dấn thân vào chuyện này với tôi, người sẽ gặp phải một số vấn đề khá hóc búa. Nếu không muốn lo lắng, người có thể quay về phòng ngay bây giờ."
Ruth đột nhiên mở miệng, như thể chàng ta nhận ra mâu thuẫn của nàng. Max cắn môi. Riftan sẽ không quay lưng với nghĩa vụ. Nàng không thể yêu cầu chàng từ bỏ danh dự của mình và sống trong ô nhục được. Không phải nàng đã làm việc chăm chỉ như vậy để tự hào đứng bên cạnh chàng sao?
Giờ đây nàng biết mình có đủ sức mạnh, lòng dũng cảm và sự khôn ngoan để đối mặt với nghịch cảnh. Max ngẩng cao đầu và kiên quyết nói.
"Đừng nói nhảm nữa, cậu chỉ cần dẫn đường thôi."
Ruth cười toe toét và xoay đầu khi sải bước vào lối vào hình vòm. Họ leo lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch đối diện với sảnh lớn, nơi tổ chức yến tiệc vào mỗi buổi tối.
Trước phòng của Vua Ruben, rất nhiều quý tộc đang tụ tập. Cảnh tượng khiến nàng nghĩ rằng thiệt hại có thể kinh khủng hơn nàng nghĩ.
"Ngài Calypse dường như đã đang diện kiến Bệ hạ."
Ruth nhìn quanh phòng chờ và thở dài.
"Chúng ta sẽ đợi ở đây cho đến khi ngài ấy đi ra."
Họ ngồi trên những chiếc ghế trống bằng đá cẩm thạch. Một vài quý tộc đang liếc nhìn nàng, nhưng Max không để tâm đến họ và chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt. Nàng không có tâm trạng để giao lưu với họ.
Một lúc sau, Riftan mở cửa và bước ra. Max nhảy cẫng lên. Nhìn thấy chàng mặc chiếc áo choàng xanh bên ngoài bộ giáp màu xám bạc có khắc gia huy của Hiệp sĩ Remdragon, sự căng thẳng bao trùm cơ thể nàng tan biến như cát bụi. Nàng chạy thẳng đến trước mặt chàng.
"Riftan!"
Riftan, người đang đi trên hành lang với vẻ mặt đầy suy tư, nhìn nàng với vẻ hơi giật mình.
"Nàng làm gì ở một nơi như thế này?"
"Em nghe nói phía Đông có bạo loạn. Bệ hạ ra lệnh cho chàng xuất binh sao?"
Max mở miệng một cách bất an. Đôi mắt của Riftan hơi nhíu lại. Ngay lập tức, nàng lo lắng rằng chàng sẽ không cho nàng biết bất cứ điều gì, giống như chàng vẫn thường làm.
Nhưng Riftan chăm chú nhìn nàng, rồi chuyển ánh mắt sang Ruth đang đứng phía sau nàng và gật đầu về phía hành lang tối.
"Chúng ta hãy đi chuyển đến nơi khác trước."
Rồi chàng vòng tay qua vai nàng và đi xuống cầu thang. Max được bao trùm trong niềm vui sướng mãnh liệt. Lời thề rằng chàng sẽ ở bên nàng bất kể thử thách gì là thật. Max cảm thấy sự tự tin của nàng tăng lên, và nàng nhanh chóng đi theo chàng.
Cuối cùng khi họ bước vào căn phòng trống, Ruth, người vẫn luôn im lặng, đột nhiên hỏi một câu.
"Thiệt hại bao nhiêu?"
Riftan bình tĩnh đáp lại khi chàng đi về phía cửa sổ.
"Ta nghe nói rằng toàn bộ vùng Đông Bắc của đất nước, bao gồm cả Công quốc Croix, đã bị tàn phá. Người đưa tin của công tước đến đây để yêu cầu hoàng gia tiếp viện."
Max nao núng. Trong ba năm qua, nàng đã giả vờ rằng một người như vậy chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời nàng, vì vậy ngay cả khi nghe tin náo loạn ở phương Đông, nàng cũng không thể nghĩ đến cha mình một chút nào.
Nàng nhìn biểu hiện của Riftan với đôi mắt căng thẳng. Trông chàng điềm tĩnh và lạnh lùng, nhưng có một mối hận cũ hiện lên trong mắt chàng. Chàng nói tiếp với giọng lạnh lùng.
“Không chỉ riêng Công quốc Croix. Hàng nghìn xác sống đã xuất hiện xung quanh Dãy núi Lexos và tấn công những nơi cư trú. Dristan, cũng như khu vực phía Nam của Arex gánh chịu thiệt hại nặng nề, và một số lượng lớn xác sống cũng xuất hiện lẻ tẻ ở những khu vực khác."
Đôi mắt mãnh liệt của chàng bay về phía Ruth.
"Cậu có thể giải thích cho ta biết tại sao lại có chuyện như vậy không?"
"Tôi có thể giải thích, nhưng sẽ mất một vài ngày."
Ruth cay đắng gật đầu.
"Nhưng có lẽ ngài không muốn biết làm thế nào mà thuật chiêu hồn quy mô lớn này lại có thể xảy ra. Điều tôi có thể nói với ngài bây giờ là chúng đã chuẩn bị cho việc này từ rất lâu rồi. Trong khi quân Đồng minh chiến đấu trên Cao nguyên Pamela... Không, có lẽ thậm chí rất lâu trước đó, chúng đã thiết lập thuật chiêu hồn trên khắp lục địa."
"Nếu, nếu là từ rất lâu..."
Max nuốt nước bọt khô khốc. Ruth quay về phía nàng và tiếp tục nói một cách bình tĩnh.
"Có nghĩa là cuộc chiến tranh xâm lược ba năm trước có lẽ là cơ sở cho sự việc ngày hôm nay."
Max nắm lấy vạt áo choàng của mình. Thật không thể tin nổi khi lũ quái vật đã nhìn vào tương lai xa xăm và lên kế hoạch cho mọi thứ. Có lẽ Ruth đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng trước khi nàng có thể phản bác lại, Riftan đã mở lời trước.
"Cậu nghĩ mục đích của chúng là gì?"
Ruth mím môi và nhìn xuống mặt đất. Riftan, người đang nhìn xuống cậu ta, nói thêm như thể đang chất vấn.
"Thật khó tin rằng một kế hoạch phức tạp như vậy được thực hiện để trả thù cho những kẻ bị lưu đày. Có vẻ như chúng cũng không cố chiếm lấy lãnh thổ... Cậu có thể đoán được mục tiêu cuối cùng của chúng là gì."
"Ở một mức độ nào đó... tôi có vài thứ trong đầu."
Ruth nói với một giọng điệu chắc chắn.
"Nhưng trước khi tôi nói cho ngài biết những gì tôi đã tìm thấy, tôi muốn ngài sắp xếp cho tôi một buổi gặp mặt riêng với Đức Giáo hoàng."