“Ngài Calypse, xin mời lên hàng ghế danh dự! Chính Đức Thánh Cha sẽ trao Thánh kiếm Ascalon cho người chiến thắng!”
Max xoay sở để trút ra hơi thở mà nàng đang kìm nén. Nàng đã rất cố gắng để giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nàng không thể kiểm soát được sự run rẩy của mình.
“Phu nhân có sao không?”
Gabel, đứng ngay bên cạnh, lo lắng hỏi. Max chỉ gật đầu, vẫn dán mắt vào Riftan. Nàng không biết mình muốn đánh chàng hay ôm chàng thật chặt nữa. Toàn thân nàng ngứa ran với ý muốn lao ra khỏi đám đông ngay và khám xét mọi ngóc ngách trên cơ thể chồng mình.
“Cởi mũ ra và hãy cư xử lịch sự!”
Khi bước lên hàng ghế danh dự nơi các quốc vương đang ngồi, một người đàn ông mặc áo bào tím hét lớn. Riftan giơ tay và tháo mũ ra khỏi đầu. Một khuôn mặt lạnh lùng như được rèn bằng sắt thép lộ ra dưới bóng xám mờ nhạt.
Các quý cô đồng thanh kêu lên. Nàng có thể hiểu được trái tim của họ. Riftan trông như thể một đại diện tiêu biểu của con người cho danh hiệu ‘hiệp sĩ’.
Chàng trao chiếc mũ sắt cho người hầu đang chờ đợi và quỳ xuống trước bảy chiếc ngai vàng. Khi những tiếng reo hò cuồng nhiệt lấp đầy sân vận động lắng xuống từng chút một, giáo hoàng, khoác áo choàng vàng bên ngoài áo linh mục trắng như tuyết, từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
“Hãy ngẩng cao đầu.”
Riftan ngước nhìn vị đại diện của Chúa. Giáo hoàng tiếp tục với giọng nhẹ nhàng nhưng trang nghiêm.
“Cậu không chỉ thể hiện tài nghệ võ thuật áp đảo, mà còn cho chúng tôi thấy tinh thần hiệp sĩ thực thụ. Mọi người sẽ thừa nhận rằng cậu đủ điều kiện để sở hữu thanh kiếm thánh.”
Max nuốt khan. Sau khi nhìn lướt qua đám đông, giáo hoàng gật đầu với vị linh mục đứng đằng sau. Sau đó, một linh mục trong bộ lễ phục màu đen tiếp cận Riftan với một chiếc rương có kích thước khoảng 2 kvet.
“Dành cho cậu, người đã chứng tỏ bản thân, tôi sẽ hạ thanh Ascalon như đã hứa.”
Giáo hoàng vừa dứt lời, vị linh mục đặt chiếc rương có viền sắt xuống trước mặt chàng và mở nắp.
Max vô thức ngóng cổ về phía trước. Nàng không thể nhìn rõ vì nó ở khá xa, nhưng nàng có thể lờ mờ nhận ra thứ trông giống như một chuôi kiếm cũ nằm trên lớp sa tanh đỏ. Riftan nhìn xuống món đồ cổ có vẻ bình thường và với lấy cái hộp.
Max cứng đờ người. Chàng đang muốn thử xem liệu Thánh kiếm có thể được phục hồi hay không sao?
Một sự im lặng chết chóc bao trùm hội trường. Giữa không khí nặng nề, Riftan nắm lấy cạnh rương. Nàng nghe thấy ai đó đang nuốt nước bọt.
Có phải do tâm trạng của nàng không? Một ánh sáng yếu ớt dường như chập chờn bên trong chiếc rương. Nàng mở to mắt để xác nhận sự thật.
Sau đó, Riftan đậy nắp hộp lại. Khán giả, những người đã nín thở chờ đợi, vô cùng kích động. Riftan nhặt chiếc rương lên và đưa nó ra trước mặt Giáo hoàng, bất chấp phản ứng của những người xung quanh. Và chàng nói một cách bình tĩnh đến mức nhạt nhẽo.
“Thật là một vinh dự không xứng đáng khi được công nhận là chủ nhân của Thánh kiếm.”
Tiếng xì xầm của đám đông ngày càng lớn hơn. Mặc dù đã lịch sự một cách khiêm tốn, nhưng lời nói của chàng thể hiện sự từ chối rõ ràng.
Nàng nhìn quanh. Có ánh nhìn thất vọng trên khuôn mặt của mọi người. Thậm chí, có người còn mỉa mai rằng chàng trốn tránh Thánh kiếm vì sợ thanh kiếm sẽ không hồi đáp lại.
Max bắn đôi mắt sắc lẹm vào những kẻ ngồi lê đôi mách. Sau đó, Riftan tiếp tục trong điềm tĩnh.
“Ascalon là một thánh tích quan trọng đối với tất cả người dân của Bảy Phụ Quốc… Đó là một món đồ quá quan trọng để được giữ trong một điền trang nhỏ nằm ở mũi phía Nam của lục địa Loviden. Nếu Bệ hạ cho phép, tôi muốn dâng thánh tích này lên bàn thờ một lần nữa với hy vọng hòa bình vĩnh cửu và sự hòa hợp giữa Bảy Vương quốc.”
Các quý tộc đang thì thầm với nhau dần im lặng, như thể họ nghĩ đó là một lý do chính đáng. Tuy nhiên, bầu không khí uể oải vẫn còn.
Max hướng ánh mắt về phía hàng ghế tiêu chuẩn. Đám đông lấp đầy sân vận động thể hiện những phản ứng trái chiều. Có những người càu nhàu với vẻ mặt thất vọng, những người mỉm cười như thể họ hài lòng chỉ với việc được chứng kiến vị hiệp sĩ mạnh nhất lục địa chiến đấu, và có những người trông tức giận hơn cả thất vọng...
Một số người mặc quần áo du lịch đang la ó, như thể nói rằng họ đã cố tình đi xa như vậy để xem Ascalon.
‘Không thể tin được bầu không khí náo nhiệt như vậy đã thay đổi ngay lập tức...’
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Nàng nhìn xuống khuôn mặt của Riftan với ánh mắt lo lắng. Chàng đứng vững như đá tảng, chờ đợi câu trả lời của Giáo hoàng. Tuy nhiên, đại diện của Chúa im lặng và chỉ nhìn xuống Riftan.
Ngay khi cuộc đối đầu kỳ lạ tiếp tục, một tia sáng yếu ớt bất ngờ chiếu xuống Riftan. Max ngẩng đầu lên. Những đám mây xám bao phủ bầu trời đang tan ra, và ánh sáng mặt trời đang len lỏi khắp nơi. Có vẻ như trời sắp mưa, nhưng ngày dường như quang đãng.
Khi nàng nhìn những tia nắng chiếu xuyên qua những đám mây, bao phủ đấu trường đổ nát trong những chấm vàng, nàng đột nhiên cảm nhận một bầu không khí kỳ lạ và nhìn xung quanh. Những người tỏ ra thất vọng đang lặng lẽ quan sát Riftan như thể họ vừa chứng kiến một cảnh tượng bí ẩn.
Max sớm nhận ra lý do tại sao. Một tia sáng cắt ngang bầu trời và chiếu sáng chiếc rương mà Riftan đang nắm giữ. Đó là một sự trùng hợp rất tinh tế. Nhưng Giáo hoàng có vẻ quyết tâm biến sự trùng hợp thần bí này thành một điều gì đó có ý nghĩa. Ông hét lên với một giọng đầy uy lực trước đám đông.
"Chúa dường như hài lòng với ý muốn của cậu."
Và bầu không khí trong hội trường thay đổi. Bao quanh bởi sự kính sợ, mọi người chắp tay lại và dâng lời cầu nguyện, hoặc vẽ biểu tượng lên ngực để cầu xin sự bảo vệ của Chúa. Giáo hoàng lớn tiếng nói thêm, như để khuyến khích bầu không khí cung kính như vậy.
“Ta sẽ nhận di vật với lòng biết ơn. Ngoài ra, ta hứa sẽ cất giữ thanh Thánh kiếm của Uigru trong Nhà nguyện lớn để tất cả những người hành hương đến thăm Đại Thánh địa có thể nhận được sự bảo vệ của Chúa.”
Ngay sau khi lời nói kết thúc, mọi người bắt đầu hét lớn tên của Riftan. Max cảm thấy tim mình thắt lại. Khi giáo hoàng cúi xuống nhận chiếc rương, khán giả càng trở nên nhiệt tình hơn. Gabel, người đang khoanh tay trước ngực và quan sát cảnh đó, nói với một nụ cười toe toét.
“Một kết thúc hơi bị ấn tượng á.”
Nàng gật đầu nhẹ nhõm. Với việc này, Riftan sẽ không bị chế giễu vì đã tránh thử thách của Ascalon. Ngoài ra, nhiều người sẽ coi hòa bình và sự hài hòa của Bảy Vương quốc là ý muốn của Chúa. Mục đích của việc Riftan tham gia cuộc thi kiếm thuật đã được hoàn thành.
Max tự hào nhìn Riftan đứng dậy. Một chùm sáng dần lan tỏa chiếu rọi khuôn mặt như điêu khắc bằng đồng của chàng và bộ giáp bạc. Vẻ ngoài rực rỡ của chàng dường như càng làm tăng thêm sự phấn khích của mọi người. Giữa tiếng gầm lớn, chàng từ từ quay lại và đi xuống cầu thang.
Nàng không thể ngồi yên lâu hơn nữa. Nàng nhặt áo choàng mà nàng đã cởi ra. Sau đó, khi chuẩn bị chạy đến chỗ chồng mình, nàng nhìn thấy Riftan đứng sừng sững giữa hội trường.
Max tỏ vẻ khó hiểu. Còn chuyện gì nữa? Riftan có vẻ mặt long trọng hơn cả khi dâng thánh tích cho Giáo hoàng. Chàng nhìn quanh bốn vị vua, hàng trăm quý tộc và mười nghìn công dân tự do.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt chàng dán chặt vào nàng. Trong một khoảnh khắc, Max chìm trong một cảm giác hồi hộp không tên.
Riftan mở miệng.
“Tôi yêu cầu tất cả những người có mặt ở đây làm chứng cho lời thề của tôi.”
Sự im lặng lại một lần nữa ngự trị trong hội trường ồn ào. Trong số những người dân của Bảy Vương quốc, không ai là không biết ý nghĩa của từ này.
Chàng từ từ băng qua hành lang đến bàn VIP. Lính canh với giáo dài mở đường một cách tự nhiên.
Max nhìn chàng không chớp mắt. Riftan dừng lại khi còn cách nàng hai bước. Nàng cảm thấy tất cả mọi người trong khán đài đều đồng loạt nín thở.
Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên. Sẽ không ai trên thế giới muốn làm gián đoạn thời khắc quan trọng nhất đối với một hiệp sĩ.
Riftan quỳ xuống trước mặt nàng. Ngay sau đó, lời thề mà mỗi hiệp sĩ chỉ có thể thốt ra một lần trong đời vang lên thầm lặng.
“Đầu này gối chân vua
Thân xác này nằm trên chiến trường đầy bùn đất
Trái tim này chỉ thuộc về nàng.”
Max đưa tay che đôi môi run rẩy của mình. Riftan ngẩng đầu lên và ngước nhìn nàng. Hình ảnh nàng phản chiếu trên đôi mắt ấm áp - nơi mà bao đau đớn, lo lắng, thống khổ đã tan biến. Đôi mắt ấy khiến nàng trở thành một sinh vật sang trọng và quyền quý nhất trên thế giới.
Chàng lặng lẽ, nhưng không do dự, đọc câu thơ cuối cùng của Geth.
"Hỡi nàng,
nàng có thể trở thành niềm vinh dự của ta không?”
Max nhắm mắt rồi lại mở ra. Nàng muốn nở nụ cười duyên dáng như nàng công chúa trong câu chuyện của những thi sĩ, nhưng điều đó là không thể.
Những giọt nước mắt đọng trong mắt nàng lăn dài trên má. Cảm giác thôi thúc được ôm chàng như một đứa trẻ và òa lên khóc trỗi dậy trong nàng. Tuy nhiên, nàng không thể tỏ ra thiếu hiểu biết như vậy trước mặt vị hiệp sĩ vĩ đại nhất thế giới. Nàng gồng mình trên hai đầu gối và xoay xở để đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Em…”
Giọng nàng run run một cách đáng thương, và nàng phải dừng lại một lúc. Nàng nắm chặt lấy chiếc váy. Nàng không thể phá hỏng khoảnh khắc này. Không thể được. Nàng ngẩng đầu lên và hắng giọng. Và nàng nói với giọng điệu rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Em rất sẵn lòng chấp nhận yêu cầu của chàng.”
Ngay sau đó, tiếng reo hò như sấm làm rung chuyển sân vận động. Max nhìn xuống Riftan với đôi mắt run rẩy. Đôi mắt đẹp của chàng sáng lên một niềm vui thuần khiết.
Nàng không thể chịu đựng được nữa. Nàng cúi xuống ôm lấy cổ chàng.
Tiếng cười của chàng hòa lẫn với những tiếng la hét chúc phúc nhiệt tình tuôn xuống như mưa rào. Max nhắm mắt lại trong niềm hạnh phúc choáng váng.
Nàng nhớ lại ngày chàng đến Lâu đài Croix và mang nàng đến với thế giới. Những ngày đến Anatol trong lo lắng và sợ hãi, khoảng thời gian yên bình ở lâu đài Calypse, những tháng ngày rượt đuổi trên chiến trường, cuộc chia tay đau lòng mà họ phải trải qua, và gặp lại chàng sau ba năm, chiến đấu khốc liệt và rồi chia sẻ sự yêu thương mãnh liệt hơn bao giờ hết. Mọi thứ lướt qua tâm trí nàng.
Nàng lại ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt chàng.
Một niềm vui rạo rực bừng lên từ sâu thẳm trái tim nàng.
Trong khoảnh khắc đó, nàng nhận ra rằng mình được sinh ra là để gặp người này.
Nàng được sinh ra trên đời là để yêu người này.
Nàng dịu dàng hôn chàng hiệp sĩ của riêng nàng mà nàng chờ đợi từ lâu. Mắt chàng càng sáng hơn nữa.
Nàng sẽ không bao giờ quên đôi mắt này...
mãi mãi.
- --END OF THIS CHAP ---
chờiiiiiiii đất ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Web novel (KR): Dưới gốc cây sồi | Under the oak tree
Tác giả: Kim Soo Ji
Dịch bởi: Jen