“C-Có chuyện gì thế?”
Yulysion, người đã căng 2 mái che ở lối vào để ngăn mưa, đang ngồi cạnh lò than hồng, gương mặt anh được soi sáng bởi chính ánh sáng của chiếc lò. Anh nâng đầu lên khi nghe Max hỏi.
“Âm thanh đó chắc hẳn đã đánh thức người phụ nữ.”
Anh liếc nhìn mặt đất bị cơn mưa bao trùm, căng thẳng. Cơn mưa lúc này đã dịu đi, và tan dần như sương buổi sớm, bầu trời đen dần dần tách ra để lộ ánh xanh của bình minh. Đằng xa phía chân trời, Max có thể nghe tiếng than thê lương của người đàn bà khốn khổ làm cô lạnh sống lưng. Cô nhìn xung quanh, cố tìm xem tiếng khóc đến từ đâu.
“Là ai đang than khóc? Có phải đã xảy ra chuyện gì…với các nữ tu không?”
”Tiếng khóc này không phải từ các nữ tu. Banshees đã xuất hiện trên núi rồi”
“Banshees…?”
Yulysion đứng lên và đi đến rìa tấm bạt đang nhỏ xuống từng giọt nước mưa, anh chỉ về bức tường đá đen bao quanh pháo đài như một cái đê. Max rướng đầu lên nhìn theo ngón tay chỉ, nheo mắt để nhìn rõ hơn. Một tảng đá khổng lồ nhô ra, trông như một cái đầu rắn. Trên đỉnh tảng đá, vừa đủ ánh sáng để nhìn, một nhóm người mặc áo choàng đen. Tim cô quặn lại.
“Ý anh là…đó là quái vật à?”
“Tóm lại, họ là những linh hồn. Họ không trực tiếp làm hại ai nên xin đừng lo. Họ chỉ…” Yulysion ngập ngừng để chọn từ cho hợp lý.”…khóc than thôi. Họ sẽ biến mất một khi tiếng khóc than tràn ngập cả lâu đài.”
Max giờ đã hiểu, vì giọng của anh đã bị chôn vùi dưới tiếng than cuồng loạn của các linh hồn. Vai Max chùn lại, rùng mình khi nhìn những bóng đen đứng giữa khung cảnh mờ ảo của cơn mưa. Họ ở quá xa để nhìn rõ mặt, nhưng cô có thể đếm được ít nhất 6 linh hồn đang ở đó.
“N-Nhưng còn Banshees…”
Max cắn môi, không biết nói gì. Theo những gì cô nhớ, Banshees là linh hồn dự báo cái chết. Các câu chuyện cổ kể rằng, khi nó xuất hiện và cất tiếng khóc, rất nhiều người sẽ chết.
“Xin hãy cố chịu dù chúng đang làm phiền. Các tu sĩ đang chuẩn bị một nghi thức để trục xuất Banshees.”
Nỗi sợ của cô rất rõ ràng. Yulysion cố trấn an cô, Max cố nở một nụ cười, nhưng Banshees vẫn cứ than khóc, đã hàng giờ đồng hồ rồi. Để tránh tinh thần của đội quân khỏi tuột dốc, các tu sĩ dùng phép chia rẻ để xua chúng đi nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời. Banshees vừa biết mất được vài giờ, đã trở lại và than khóc não lòng.
Max, bị nhấn chìm trong lo sợ, cảm thấy như sắp phát điên. Sau nửa ngày kiểm tra bệnh nhân trong bệnh xá, cố bỏ ngoài tai tiếng than khóc kia, cô mất kiên nhẫn và quyết định đi tìm Ruth.
“Ruth…ta không thể dùng phép để đuổi những linh hồn kia đi được sao?”
Trong một căn lều nhỏ bên cạnh doanh trại. Ruth đang vẽ nguệch ngoạc gì đấy khi Max cắt ngang anh, nâng đầu anh lên. Có lẽ anh đang bện tìm ra thần chú để chống lại lời nguyền đã áp lên Hebaron. Có một cuồn giấy được viết đầy các công thức phép thuật. Ruth gạt công việc sang một bên và nhìn Max đầy mệt mỏi.
“Cô đang nói về Banshees à? Ta có thể đuổi chúng đi nhưng chỉ làm chúng thêm mạnh mẽ thôi. Chọc giận những linh hồn ấy chỉ làm mọi việc tệ hơn, chúng sẽ không bao giờ ngừng than khóc. Nếu không thể đuổi chúng đi bằng phép thuật, thì tốt nhất là cứ mặc kệ chúng.”
“N-Nhưng… Chúng làm mọi người lo sợ. Các bệnh nhân sẽ hoảng loạn và không ai biết phải làm gì?”
“Cùng lắm là một ngày, Một khi chúng than đủ, tự khắc sẽ rời đi. Dù sao cũng đến đây rồi, giúp tôi một tay nào.”
Ruth trả lời có chút thô lỗ và lạnh nhạt, đưa cho cô một vậy giống như cái mâm phẳng. Max bất ngờ nhận lấy.
“C-Cái gì vậy?”
“Đây là công cụ ma thuật sẽ được lắp vào cổng thành. Nó khá giống cái mà người phụ nữ đã làm ở Anatol. Không khó lắm đâu”
Anh tung mẫu xương quái vật được xử lý kỹ lưỡng trong tay và chỉ về nơi bản thảo phức hợp được chạm khắc. “Tất cả những gì cô cần làm là khắc công thức phép thuật này vòng quanh đây, thế thôi.”
“Tôi mới chỉ sao chép các công thức trong các tấm da trước đó thôi…tôi chưa từng làm thế này bao giờ cả.”
“Cũng chẳng khác gì viết lên tấm da đâu. Cô có thể dùng mực và các công cụ ở đây để khắc lên câu thần chú. Ước gì tôi làm giúp cô được nhưng mỗi việc tìm cách phá lời nguyền của Sir Nirta đã làm tôi kiệt sức rồi.”
Trông Ruth mệt mỏi hơn hẳn mọi ngày. Max kéo ghế ngồi đối diện anh, không có chút phản đối. Dù sao thì giữ mình bận rộn có thể giúp cô tự trấn an tâm trạng căng thẳng của mình. Sau đó cô bắt đầu khắc các câu thần chú lên 1 cái đĩa tròn, cô nghĩ rằng nó làm bằng xương Wyvern. Tuy nhiên, cố chẳng thể tập trung được, đầu óc cô đang quay cuồng khi nghĩ về Riftan và tiếng than khóc của bọn Banshee. Cô cầm thần vật, tay run run và trán cô nhíu lại.
“T-Tôi không thể. Tôi quá lo lắng”
Ruth lầm bầm. “Chẳng có gì thay đổi chỉ vì cô lo về nó”
“Tôi…tôi không định như vậy. Tôi không thể bình tĩnh được như Ruth. Tôi phát điên, lo sợ về chuyện tồi tệ sẽ xảy ra. Tiếng khóc than của Banshee…tôi chẳng giúp gì được ngoài nghĩ đó là một điềm báo…”. Cô nhìn Ruth, mắt dẫm lệ, môi mím chặt. “Riftan nói anh ấy sẽ đánh một trận tổng lực. Trong trường hợp họ thua ít nhất 1 trận…sau đó thì thế nào?”
“Các kỵ sĩ Remdragon đã trải qua biết bao biến động khó khăn hơn thế này nhiều. Hãy tin vào Lãnh chúa Calypse. Hơn nữa, chúng ta là kèo trên trong trận này. Cũng như…”. Ruh ngừng nói, nheo mắt nghi ngờ. “Tôi cá là sẽ có một trận đánh qui mô lớn như Lãnh chúa Calypse đã dự đoán. Bọn Troll biết trận chiến càng kéo dài chúng càng có lợi, nên chúng sẽ chẳng dễ bị khiêu khích thế đâu.”
“Nhưng họ…khiêu chiến…”
“Sẽ chỉ có những trận nhỏ lẻ, nhằm bào mòn năng lượng và lương thực của chúng ta từng chút một. Đây là chiến thuật chúng dùng đi dùng lại để chinh phục các lâu đài. Troll có khả năng tái tạo vô hạn và có thể hồi phục chỉ trong 1 ngày sau khi bị thương nặng., nhưng không như chúng ta. Chúng biết nếu chúng dụ chúng ta chiến đấu, chúng càng có lợi. Chúng sẽ tránh 1 trận tổng lực hết mức có thể. Hiện tại tính đoàn kết của các đồng minh chúng ta khá yếu…sẽ khó để tập hợp một trận tổng lực.”
Mặt Max đanh lại khi nghe Ruth giải thích. Dù anh nói một trận chiến tổng lực còn xa mới xảy ra, trái tim cô còn quặn thắt hơn. Cảm giác như một đứa trẻ đang chờ trận đòn do quậy phá vậy. Dù cho hiện tại họ an toàn, cũng sẽ đến ngày họ buộc phải đối mặt. Sẽ tốt hơn khi chấm dứt khi mà lợi thế đang nghiêng về phía họ một chút.
Max xốc lại tinh thần rồi cầm bút lên. Nếu mọi thứ đúng như Riftan dự đoán, họ sẽ có thể trở về Anatol vào cuối cuộc chiến. Một lần, Max mong dự đoán của Ruth đã sai, mong khoảng thời gian khủng hoảng này kết thúc càng sớm càng tốt. Cô cắn môi, tập trung quay lại việc khắc thần chú.
Cơn mưa cuối cùng cũng tạnh và mặt trời ló dạng, bọn Banshee cũng biến mất cùng màn mưa. Tuy nhiên, nỗi lo sợ mà chúng mang đến đã ngấm sâu vào người dân Ethylene. Gương mặt của binh lính và các kỵ sĩ cứng lại như chưa từng trước đây, các nữ tu không nói một lời. Max cố tự giữ mình bận rộn, không để bầu không khí nặng nề này trì trệ cô. Để xua đi những suy nghĩ vô dụng trong đầu, cô tập trung chữa trị ít nhất 20 bệnh nhân trong ngày và cả khi đêm đến, cô đến tìm Ruth để làm ra thần vật bảo vệ sẽ được lắp vào cổng thành hoặc giúp anh tình cách phá lời nguyền của Sir Nirta.
Đúng như Ruth đoán, chẳng có trận đánh lớn nào. Theo như những gì Max nghe từ doanh trại, cứ mỗi khi qui mô trận chiến tăng lên, lũ Troll lại lùi lại và quân đồng minh lại truy đuổi chúng, nhưng mọi lần truy đuổi họ đều phải rút lui do trở ngại địa hình. Cuối cùng, sau khi khiêu chiến xong, chỉ 46 người trong đoàn quân bị thương và một cuộc đối đầu khác nổ ra. Max thở dài thườn thượt khi cô thấy nhà thương vừa trống 1 phần 3 đã đầy trở lại.
Dự đoán của Ruth về cuộc chiến quá đúng, nó làm cô hoảng sợ. Cần không tới 1 ngày để bọn troll hồi phục, nhưng cần hơn 1 tuần để trị thương cho binh lính. Thời gian trôi qua, sức mạnh của quân đồng minh bắt đầu suy yếu. Riftan chắc chắn phải biết chiến thuật của kẻ địch, biết rõ hơn cả Ruth. Cô tự hỏi không biết Ngài có nổi điên khi mọi thứ không như kế hoạch, Ngài có làm gì liều lĩnh không?
Max không thể xốc lại tinh thần dù cô cố giữ mình bận rộn trong nhà thương. Ý nghĩ tệ nhất là về việc Riftan trọng thương như Hebaron, không có thuốc chữa. Theo lời Ruth nói, cách nhanh nhất để phá lời nguyền là giết kẻ đã tạo ra nó. Tuy nhiên, trong hàng vạn quái vật ngoài kia, tìm đúng con đã gieo lời nguyền khác nào “mò kim đáy bể”. Ngay cả khi chiến tranh kết thúc thắng lợi, cũng vô vọng khi tìm đúng con quái vật lúc nó đang lẩn trốn. Nếu họ không thể phá lời nguyền, Hebaron sẽ sớm chết trong đau đớn hoặc viêm nhiễm. Ý nghĩ về Riftan cũng chết chậm rãi và đau đớn thế làm vỡ tim cô thành từng mảnh.
Max lo lắng vuốt gương mặt tái nhợt. Chắc là bởi vì cô chẳng ngủ chút nào mấy ngày qua. Nhưng đầu cô quay cuồng và suy nghĩ thì ngoài tầm kiểm soát. Bất ngờ, Idcilla chạy vào lều, mặt cô ướt đẫm nước mắt.
“M phu nhân! Tôi vừa mới thấy Elba.”
Bất ngờ. Max nhìn cô gái khóc nức nở khi chìa ra nắm lấy tay cô.
“Các Kỹ sĩ Hoàng gia đã trở lại để chấn chỉnh quân lực. Anh trai tôi cũng đi cùng họ, anh ấy có một vết sẹo trên mặt mà tôi chưa từng thấy trước đây.” Idcilla mím môi và lau nước mắt. “Nhưng hơn hết, anh ấy không hề bị thương nghiêm trọng”
“Thật là một…phép màu”
Max biết cô gái lo cho anh trai biết nhường nào. Cô thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Idcilla gật đầu với nụ cười tươi sáng:
“Tôi cũng nghe từ những người lính. Quân đồng minh đang tập hợp toàn bộ đội quân ra chiến trường. Tôi nghĩ cuộc chiến này sẽ sớm được định đoạt”
Max nhìn mơ hồ. Không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù cô nhận thức được rằng cuộc chiến càng kéo dài thì càng bất lợi. Max hỏi một cách khô khốc:
“Trước khi cuộc tổng tiến công nổ ra, cô có chắc là cô không muốn gặp lại anh trai mình chứ”
Idcilla lắc đầu “Khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ đến gặp anh ấy. Tôi chắc chắn anh trai tôi sẽ trở về. Tôi tin chắc như thế”
Sự quyết đoán của Idcilla làm dịu trái tim Max, cô thấy có gì đó sôi sục bên trong mình. Cô giữa chặt tay Idcilia, khẩn thiết cầu nguyện cho chiến thắng của đoàn quân.
Đội Kỹ sĩ Hoàng gia của Livadon nghỉ lại 1 đêm ở Ethylene rồi lập tức chuẩn bị lên đường ngay hôm sau. Lính tráng xếp đồ lên xe thồ đầy ắp quân lương và vũ khí, các nữ tu giúp chuẩn bị các túi cứu thương và thuốc. Đội quân vô cùng đông đảo. Các lính đánh thuê, các Thánh Kỵ sĩ, các Kỵ sĩ Hoàng gia, tất cả cùng tập hợp chuẩn bị xung trận. Những gì còn lại ở Ethylene để giữ pháo đài chỉ là 5 pháp sư, bao gồm Ruth, 2 thầy tu và 35 kỵ sĩ, 400 lính bộ binh và những người ngày đêm gác cổng, gửi báo cáo ra tiền tuyến 2 ngày một lần và chỉ mở cổng khi nhận thương binh trở về trên xe đẩy.
Max làm việc cả ngày cùng các nữ tu để chữa thương cho binh lính. Các pháp sư cũng giúp sức trị thương. Những người lính này phải được gửi về tiền tuyến càng sớm càng tốt để giữ vững sức mạnh của quân đồng minh trước quái vật. Họ không tiếc sức lực để chữa thương. Nhờ vậy, những binh lính bị thương nặng này có thể quay lại chiến đấu chỉ trong 3-4 ngày. Tuy nhiên, Max thấy không ai vui vẻ gì khi hồi phục quá nhanh như thế. Cũng dễ hiểu, họ rất đau đớn. Họ, những người đã thoát chết, trở về trong thương tật và đau đớn, phải mạo hiểm mạng sống thêm nhiều lần nữa. Cũng như phải nhai đá trong dạ dày vậy.
Và việc chôn cất những lính trẻ tử trận cũng khó khăn vô vàn. Tin tốt duy nhất lúc bấy giờ là quân đoàn đồng minh với tinh thần không mỏi mệt đang dần dần đẩy lui lũ quái vật.