Trương Minh Vũ bật cười nói: “Đương nhiên là làm sáng tỏ mọi chuyện rồi. Tôi phải chứng minh cho mọi người thấy, đồ các người đã ăn không hề khó ăn như các người đã nói!”
Mọi người đều ngây người.
Chuyện đến nước này, họ cũng không biết nên tin lời ai nữa.
Lý Đình Đình nổi trận lôi đình gầm lên: “Sao hả? Anh còn muốn ăn đồ tôi đã ăn rồi sao? Từ bỏ ý đồ này đi!”
“Tôi thà đổ cho chó ăn còn hơn để anh ăn!”
“Còn mơ mộng chiếm lợi từ tôi hả? Đừng hòng!”
Nghe cô ta nói vậy, đám người cũng dần hiểu ra.
“Đúng là không biết xấu hổ! Còn định ăn đồ Đình Đình đã ăn!”
“Phí sức vòng vèo chỉ vì một cái hôn gián tiếp thôi hả? Buồn nôn quá đi mất!”
“Đồ ăn khó ăn thì nhận đi, sau này cải thiện là được. Cứ cắn mãi không chịu nhả chỉ vì việc này thôi sao?”
…
Đám fan hâm mộ của Lý Đình Đình bắt đầu lớn tiếng mắng chửi.
Ai nấy đều tức giận đùng đùng.
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Suy nghĩ của những người này thật bẩn thỉu.
Anh nhếch miệng cười nói: “Yên tâm, tôi cũng thấy ghê tởm đồ ăn cô từng ăn”.
“Hôm nay có nhiều fan của cô tới như vậy, bọn họ không chê thì cho họ ăn thử là được”.
Mấy người vừa lên tiếng nghe thấy thế đều vui mừng ra mặt!
“Để tôi!”
“Tôi muốn thử!”
“Cho tôi ăn với!”
…
Bọn họ tranh nhau chen lấn, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ!
Cảnh tượng này không khỏi khiến anh phải trợn mắt há hốc mồm.
Trở mặt nhanh vậy sao?
Lý Đình Đình nghiến răng ken két, ném đĩa đồ ăn trên bàn xuống đất!
Choang!
Tiếng đĩa vỡ vụn vang lên chói tai!
Không còn chứng cứ!
Sau đó cô ta hùng hồn tuyên bố: “Hừ, bây giờ thì ai cũng đừng hòng ăn được!”
Fan hâm mộ ngạc nhiên nhìn cô ta.
Trương Minh Vũ cũng phải sửng sốt.
Thật… thật là dứt khoát!
Hà Gia Hoa cũng cười lạnh nói: “Bây giờ anh còn có thể làm sáng tỏ mọi chuyển kiểu gì?”
Anh bất lực nhún vai rồi cười đáp: “Vậy thì đành phải mời người của Cục An toàn thực phẩm tới kiểm tra xem lượng muối trong đồ ăn có đạt chuẩn hay không”.
“À đúng rồi, tiện đường mời cả người của đồn công an tới kiểm tra xem mấy người vừa tự xưng là từ nơi xa đến kia rốt cuộc là người ở đâu”.
“Nếu không phải người ngoại tỉnh thì chính là phỉ báng”.
Dứt lời, anh nhếch miệng nở nụ cười lạnh.
Nghe thấy những lời này, Hà Gia Hoa lập tức sợ chết khiếp!
Những người vừa tự xưng là từ nơi xa tới cũng hốt hoảng lo lắng!
Lý Đình Đình tức giận gào lên: “Anh… anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ địa vị của tôi lớn như vậy còn phải hãm hại cái khách sạn bé tí của anh sao?”
Câu từ sắc bén!
Anh mỉm cười xấu xa hỏi: “Cô có cái gì lớn?”
Cô ta giận dữ gào lên: “Địa vị của tôi chứ cái gì?”
Anh đánh giá cô ta một lượt, nhún vai nói: “Lần đầu tiên gặp, nếu cô không nói tôi còn tưởng cô là người anh Hà dẫn ra ngoài chơi qua đêm đấy”.
Lời nói của Lý Đình Đình tràn đầy sự sỉ nhục, đương nhiên anh cũng sẽ không khách sáo.
Nói về đấu võ mồm, trước giờ anh chưa từng sợ ai!
Còn về Lý Phượng Cầm, chẳng qua là vì anh không muốn cãi lại mà thôi.
Nghe anh nói vậy, mọi người xung quanh không kìm được cảm thán thêm lần nữa!
Quan trọng là chữ “chơi đêm” kia kìa!
Ý anh là gì?
Mấy cô gái trong hộp đêm ấy à?
Ai không phải fan hâm mộ bắt đầu hào hứng chờ xem kịch hay.
Fan hâm mộ thì đều căm tức nhìn anh!
Lý Đình Đình đã bị anh chọc cho tức nổ phổi, toàn thân run lên!
Hà Gia Hoa lạnh giọng quát: “Trương Minh Vũ, anh nói thế là quá đáng rồi đấy!”
Anh không thèm e sợ đáp trả: “Lúc anh sỉ nhục khách sạn Hồng Thái có nghĩ mình quá đáng không hả?”
“Chẳng lẽ bị các anh sỉ nhục tôi còn phải tươi cười đón nhận chắc?”
Hà Gia Hoa nghẹn họng trân trối không nói được lời nào!
Lý Đình Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, được lắm!”
“Một cái khách sạn nhỏ nhoi cũng cho tôi được mở rộng tầm mắt! Anh cứ chờ đấy!”
“Đợi đến khi tôi đăng bài lên mạng xong, fan của tôi sẽ không bao giờ tới khách sạn của anh nữa!”
Trương Minh Vũ lạnh giọng cười nói: “Âm mưu thất bại lại muốn mượn tay fan hâm mộ chèn ép à?”
Cô ta cả giận hét lên: “Âm mưu? Anh nghĩ nhiều quá rồi! Tôi chẳng có âm mưu gì cả, anh có chứng cứ không?”
“Tôi chỉ đơn giản là muốn chèn ép anh thôi!”
“Tôi có nhiều fan mà! Có giỏi thì anh cũng gọi fan tới đi!”
“Anh gọi fan của anh tới cứu trợ thử xem!”
Dứt lời, cô ta hếch mặt tỏ thái độ ngang ngược!
Cuối cùng cũng tìm thấy thứ có thể chèn ép anh rồi!
Hà Gia Hoa cũng đắc ý cười lạnh.
Trong mắt đám fan hâm mộ của cô ta cũng tràn đầy trào phúng, giương mắt ngạo nghễ nhìn Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cười lạnh hỏi: “Có nhiều fan thì có thể phách lối như vậy sao?”
Cô ta ngạo nghễ đáp: “Đúng rồi! Có nhiều fan thì được quyền phách lối đấy! Anh làm gì được tôi?”
“Có giỏi thì so fan với tôi xem ai nhiều hơn đi!”
“Anh có fan để so không hả?”
Nói rồi cô ta nhìn anh bằng ánh mắt giễu cợt!
“Hừ! Thằng nhóc kia sao? Nó là cái thá gì?”
“Đúng vậy! Làm gì có nghệ sĩ nào nhiều fan bằng Đình Đình của chúng ta?”
“Nó đúng là có mắt như mù! Đình Đình của chúng ta có ba mươi triệu fan cơ mà! Nó mò đâu ra từng ấy người?”
…
Đám fan hâm mộ đang có mặt cũng bắt đầu bàn tán.
Vẻ mặt ai cũng vô cùng kiêu ngạo.
Nghe thấy thế, Lý Đình Đình lại càng hống hách, cằm sắp hất thẳng lên trời!
Hà Gia Hoa cũng hoàn toàn yên tâm, lặng lẽ khoanh tay đứng nhìn.
Trương Minh Vũ sắp thua rồi!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên: “Ba mươi triệu fan… nhiều lắm à?”
Ngay sau đó, tất cả đều chết lặng!
Anh cũng giật nảy mình.
Giọng nói này… là của Điềm Điềm sao?
Anh quay đầu lại nhìn thử, đúng lúc trông thấy bóng người xinh đẹp kia đang chậm rãi đi tới, trên mặt vẫn đeo chiếc kính râm to đùng che hết nửa bên mặt!
“Cô là ai mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy hả? Ba mươi triệu fan hâm mộ, nước bọt của từng này người cũng đủ dìm chết cô rồi!”
“Đúng rồi, nói khoác mà không biết ngược! Dám bảo ba mươi triệu fan không nhiều hả?”
“Hừ, nhìn cách trang điểm của cô ta chắc lại là một hot girl mạng mới nổi nào đấy. Có vài mống fan mà làm như nhiều lắm không bằng!”
…
Đám fan hâm mộ của Lý Đình Đình lập tức nổi giận chỉ trỏ xì xào.
Trương Minh Vũ không khỏi sững sờ.
Điềm Điềm… đang làm gì vậy? Giúp anh sao?
Lý Đình Đình khoanh tay cười lạnh nói: “Nghe thấy không hả? Bà đây có ba mươi triệu fan mà chê ít à?”
“Chẳng lẽ fan của cô còn nhiều hơn tôi sao?”
Điềm Điềm khẽ cười một tiếng, ung dung đưa tay lên.
Chiếc kính râm to đùng bị tháo xuống, gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành hiện ra trước mắt mọi người!
Thoáng chốc, cả khách sạn đều lặng ngắt như tờ!
Lý Đình Đình và Hà Gia Hoa đã chuẩn bị sẵn một tràng lời mắng chửi cũng phải cắn răng nuốt vào!
Tất cả trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm cô ấy! Tròng mắt trợn trừng như sắp lồi ra ngoài!
Hự!
Một lúc lâu sau, tiếng hít khí lạnh bỗng nhiên vang lên!
“Điềm… Điềm Điềm! Cô ấy là… Điềm Điềm!”
Mọi người đang đứng trong sảnh đều bị làm cho choáng váng!
Sau khi lấy lại tinh thần, mắt ai cũng sáng rực lên!
Đến cả fan hâm mộ của Lý Đình Đình cũng không ngoại lệ!
Thấy thế, Trương Minh Vũ kinh hãi không nói nên lời.
Điềm Điềm… có sức ảnh hưởng tới vậy sao?
Hà Gia Hoa đã đắm chìm trong sắc đẹp mê người của Điềm Điềm không thoát ra nổi!
Mãi lâu sau, Lý Đình Đình mới có thể lấy lại tỉnh táo!
Cô ta nắm chặt tay lại, hai mắt loé lên tia lạnh lẽo!
Chương 212: Bồi thường đi!
Một tay Điềm Điềm vung vẩy chiếc kính râm, cười nói: "Fan của tôi không nhiều lắm, chỉ hơn cô có một số 1 mà thôi".
Tất cả mọi người có mặt đều nghệt ra!
Ai ai cũng biết, số lượng fan của Điềm Điềm đã lên đến chừng một trăm ba mươi triệu.
Đúng là chỉ hơn có một số 1 thật!
Mọi người ngây mặt hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng lóe lên khiếp sợ.
Số lượng fan của Điềm Điềm đã là... một trăm ba mươi triệu?
Con số này...
Con số này đã chiếm 1/10 nhân khẩu toàn quốc rồi đó!
Cô gái này nổi tiếng đến thế cơ à?
Chần chừ hồi lâu, Trương Minh Vũ vẫn không biết nên nói gì lúc này.
Nhưng như vậy cũng hay, có cô nàng Điềm Điềm này, anh cũng đỡ được một mớ chuyện phức tạp.
Chỉ có điều, vì sao cô nàng Điềm Điềm này lại giúp anh?
Lòng Trương Minh Vũ đang vô cùng nghi hoặc.
Hồi lâu sau, mọi người mới bừng tỉnh lại từ cơn khiếp sợ choáng váng, đáy mắt vẫn còn lóe lên kinh hãi.
Hà Gia Hoa cũng ngẩn người, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào cho phải.
Lý Đình Đình cũng đứng lặng một chỗ, sắc mặt đã tái xanh.
Điềm Điềm cười ha hả hỏi: "Sao không ai nói gì? Hay là tôi cũng chụp một cái đăng weibo, nói đồ ăn trong khách sạn này ngon miệng lắm?"
"Cô nói coi... Hai chúng ta, ai có thể chiếm được top 1 tìm kiếm?"
Lý Đình Đình nghe vậy, thân thể lại một lần nữa run lên.
Câu nói đó đã chọc trúng điểm yếu nhất trong lòng cô ta.
Bao nhiêu năm qua, tuy cô ta cũng lên top tìm kiếm nhiều lần nhưng thật sự chưa bao giờ lên đến top 1.
Lần lên được cao nhất cũng chỉ tới top 2 mà thôi.
Mà lần ấy, top 1 bị Điềm Điềm chiếm mất.
Hồi lâu sau, Lý Đình Đình mới hít sâu một hơi, cả giận nói: "Điềm Điềm, cô thật đúng là đeo bám dai như đỉa, tôi tới đâu cũng thấy mặt cô là sao?"
Đáy mắt Điềm Điềm lóe sáng, cười bảo: "Vậy là cô cả nghĩ rồi, tôi tới đây chỉ là để nghỉ mát thôi".
Nghỉ mát?
Lần thứ hai, những người có mặt ở đây lại rơi vào hoang mang.
Hoa Châu... là nơi thích hợp để nghỉ mát sao?
Tất cả đăm chiêu suy tư hồi lâu cũng không nghĩ ra điểm gì ở nơi này có thể khiến vị minh tinh hàng đầu như Điềm Điềm muốn tới đây nghỉ mát.
Lý Đình Đình hổn hển thở mấy hơi, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng đang không có chỗ phát tiết.
Cuối cùng, cô ta cũng không nói thêm lời nào.
Hà Gia Hoa thấy thế, lòng triệt để thất vọng.
Vốn còn tưởng rằng kế hoạch lần này kín kẽ chu toàn từ đầu tới cuối, nào ngờ lại bị Trương Minh Vũ phá hỏng.
Quan trọng nhất là, ở đây còn có thêm một cô nàng Điềm Điềm.
Nếu cứ để sự việc tiếp tục phát triển theo xu hướng này, về sau rất có thể sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Lý Đình Đình.
Nghĩ tới đó, Hà Gia Hoa bèn đứng dậy, cười nói: "Thôi vậy Đình Đình, chúng ta cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, đổi chỗ khác dùng cơm vậy".
Tuy lòng còn hậm hực bốc hỏa không có chỗ phát tiết nhưng Lý Đình Đình biết, nếu còn tiếp tục thế này sẽ không hay ho gì cho mình.
"Được!"
"Loại khách sạn thế này, tôi không muốn ở lại thêm một giây nào nữa!"
Lý Đình Đình nghiến răng quát lên giận dữ.
Nói xong, hai người quay đầu định bỏ đi.
Nhưng ngay lúc này, Trương Minh Vũ lại bước ra chắn trước mặt Hà Gia Hoa, cười nói: "Đừng vội thế, các người không muốn ở lại thì mặc các người, nhưng chuyện của tôi còn chưa giải quyết xong đâu".
Hà Gia Hoa chau mày tức giận hỏi: "Anh còn muốn thế nào nữa?"
Trương Minh Vũ nhếch mép cười bảo: "Phỉ báng danh dự khách sạn chúng tôi xong cứ thế lờ đi cho qua? Tôi còn phải đợi đội bảo vệ tới đã".
"Anh..."
Hà Gia Hoa chỉ tay vào Trương Minh Vũ, lửa giận trong mắt càng thêm hừng hực.
Mấy người mới tới cũng lại lần nữa hoảng sợ ra mặt.
Hà Gia Hoa lạnh lùng nói: "Chúng tôi không dư thời gian chờ ở đây".
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ biết, trước khi đội bảo vệ tới, tôi sẽ không để các người rời khỏi đây".
"Trừ khi các người có thể tự mình xông qua".
Dứt lời, đáy mắt Trương Minh Vũ cũng lóe sáng.
Anh hiện đang vô cùng khát vọng đấu một trận!
Hà Gia Hoa nghe nói thế lại càng thêm tức giận, ngực phập phồng liên hồi.
Chỉ một gã Long Tam, Hà Gia Hoa đã không thể làm được gì.
Xông qua? Xông qua bằng cách nào?
Im lặng hồi lâu, Hà Gia Hoa mới hít sâu một hơi, tức tối hỏi: "Nói thẳng đi, anh muốn thế nào?"
Trương Minh Vũ hơi chau mày, anh biết Hà Gia Hoa đã bắt đầu thỏa hiệp.
Nhưng không biết vì sao, lòng anh lại chợt thấy thất vọng.
Song cũng chỉ thoáng chốc, Trương Minh Vũ đã cười cười, nói: "Đơn giản thôi, các người bỏ toàn bộ thiết bị ghi hình lại đây".
Vừa nghe đến đó, Hà Gia Hoa lập tức siết chặt nắm tay.
Giao ra toàn bộ thiết bị ghi hình, vậy thì công sức ngày hôm nay của bọn họ coi như đổ sông đổ biển hết!
Nhưng mà...
Hà Gia Hoa lại hít mạnh một hơi, lạnh lùng nói: "Không thành vấn đề".
Nói xong, hắn vung tay ra hiệu.
Từ trong đám đông, có vài người đứng ra, đặt camera của mình vào một bên.
Lập tức, người xung quanh đó xôn xao bàn tán.
Không ai ngờ, Hà Gia Hoa lại thực sự âm thầm bố trí quay lén.
Những người có thể có mặt tại đây đều không đơn giản, cho nên đều lập tức hiểu ngay ra vấn đề, tất cả đều khinh bỉ nhìn về phía Hà Gia Hoa và Lý Đình Đình.
Đám fan của Lý Đình Đình đều thất vọng vô cùng.
Hà Gia Hoa lạnh giọng hỏi lại: "Hiện giờ đi được chưa?"
Trương Minh Vũ thong dong nói: "Làm phí bao nhiêu thời gian của chúng tôi như thế, thậm chí còn suýt thì khiến bao nhiêu khách ở đây hiểu lầm chúng tôi, chẳng lẽ anh không định bồi thường chúng tôi chút sao?"
Hà Gia Hoa lập tức trợn to mắt, cả giận quát: "Bồi thường cái gì? Mắc gì tôi phải bồi thường cho anh?"
Trương Minh Vũ lại cười cười, nói: "Bồi thường tổn thất tinh thần này, cùng với phí bồi thường làm lỡ công việc nữa".
"Anh..."
Hà Gia Hoa chỉ tay về phía Trương Minh Vũ, cả người đã run lên vì tức giận.
Lần này chẳng những không thu được bất cứ điều gì, lại còn phải trả cho Trương Minh Vũ một khoản bồi thường?
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Không bồi thường thì thôi, chúng ta cứ chờ đội bảo vệ đến giải quyết đi".
Chỉ một câu đã khiến Hà Gia Hoa tức đến suýt thì ngất xỉu.
"Bồi thường thì bồi thường! Nói, bồi thường bao nhiêu?"
Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe giọng điệu nghiến răng ken két như thể sắp nghiến mòn răng đến nơi rồi.
Trương Minh Vũ vươn một ngón trỏ, cười bảo: "Không nhiều nhặn gì, một triệu là đủ rồi".
Trời đất!
Người xung quanh lập tức liên tục hít hà.
Có thế... cũng yêu cầu một triệu bồi thường?
Lý Đình Đình đã hoàn toàn ngây ngẩn, lấy chỉ số thông minh của cô ta thật sự không thể hình dung nổi nếu còn tiếp tục dây dưa ở chỗ này thì việc hôm nay sẽ ảnh hưởng tới tương lai của cô ta cỡ nào.
Điềm Điềm lại đeo kính râm lên, khoanh tay đứng xem.
Ánh mắt cô ấy nhìn Trương Minh Vũ lộ vẻ tán thưởng.
Hồi lâu sau, Hà Gia Hoa hậm hực gật đầu.
Hắn ghi cho Trương Minh Vũ một tờ chi phiếu.
Trương Minh Vũ cười cười nhận lấy chi phiếu, mới nói: "Mọi người đi thong thả nhé, có rảnh lại ghé qua chơi".
Phù!
Hà Gia Hoa thở mạnh ra một hơi.
Cuối cùng, hắn cắn răng kéo Lý Đình Đình còn đang ngây người rời khỏi đó.
Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.
Anh biết, Hà Gia Hoa đã bắt đầu ra tay công kích mình.
Như vậy, nhiệm vụ thâu tóm nhà họ Dịch đã trở nên vô cùng cấp bách.
Bằng không, Trương Minh Vũ hoàn toàn không có tinh lực để đối phó với nhà họ Hà.
Dù sao gia tộc như nhà họ Dịch cũng không thể nào so sánh được với nhà họ Hà.
Trương Minh Vũ quay lại, phát hiện đám đông vẫn đứng yên tại chỗ, không ai nhúc nhích.
Chỉ có điều, ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn lên người cô nàng Điềm Điềm.
Tất cả đều bị nhan sắc tuyệt đẹp của Điềm Điềm thu hút, thậm chí quên cả chụp hình.
Trương Minh Vũ cũng cười nói: "Cảm ơn người đẹp nhiều lắm, nếu không nhờ cô, hôm nay tôi còn phải mất nhiều công sức mới giải quyết được đám người kia đấy".
Điềm Điềm nhìn anh, khóe miệng thong thả vẽ nên một nụ cười thần bí.
Chương 213: Còn hẹn lần sau?
"Không cần khách sáo!", giọng Điềm Điềm bỗng vang lên.
Chỉ có một câu như thế.
Trương Minh Vũ thấy vậy, lòng chợt cảm thấy bối rối không thôi.
Khụ khụ!
Anh hắng giọng, quay sang cười bảo: "Hôm nay chúng tôi đã khiến các vị gặp phiền toái không nhỏ, mọi món ăn hôm nay chúng tôi giảm giá 10% coi như tạ lỗi".
Nhưng anh nói xong, sảnh lớn vẫn cứ lặng ngắt như tờ.
Trương Minh Vũ càng thêm bối rối và lúng túng hơn.
Không đợi anh nghĩ nhiều, Điềm Điềm đã nhanh nhẹn quay đầu đi ra phía cửa khách sạn.
Mọi người đều dõi mắt trông theo.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lẳng lặng cất bước đi theo.
Anh tưởng Điềm Điềm muốn rời khỏi đây nên định tiễn cô ấy một chút, nói sao thì cô ấy cũng vừa giúp anh một chuyện lớn.
Khi anh bước ra ngoài, Điềm Điềm đã chạy tới bên cạnh xe.
Trương Minh Vũ liếc nhìn, lái xe vẫn là người đàn ông trước đó.
Điềm Điềm cười cười vẻ thần bí, nói: "Tôi đi đây, chúng ta có duyên sẽ còn gặp lại".
Có duyên?
Trương Minh Vũ lại một lần nữa bối rối ra mặt, sau đó cười cười bảo: "Được, có duyên sẽ gặp lại sau..."
Điềm Điềm nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Chiếc xe nổ máy rồi phóng vút đi.
Trương Minh Vũ đứng đó nhìn theo một lát mới chậm rãi quay người đi.
Không biết vì sao, lòng anh lại nổi lên một cảm giác vô cùng kì dị.
Chuyện ở khách sạn đã xử lí ổn thỏa.
Hiện giờ Trương Minh Vũ cũng không cần phải ở lại đây thêm nữa.
Đang chuẩn bị về nhà, điện thoại trong túi bỗng reo vang.
Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra xem, thấy là Lâm Kiều Hân gọi tới.
Anh bấm nhận cuộc gọi.
Giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên bên tai anh: "Tôi đã về đến nhà, chuyện bên đó anh xử lí sao rồi?"
Trương Minh Vũ cười cười bảo: "À... Không vấn đề gì, xử lí thoáng cái là xong rồi".
Lâm Kiều Hân nghe nói thế, lòng nghi hoặc lắm.
Cho đến giờ này, cô vẫn hoàn toàn không biết Trương Minh Vũ hiện đang làm gì.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lại đã lên tiếng: "Chuyện hôm nay... cảm ơn anh, không thì Điềm Điềm..."
Trương Minh Vũ càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn.
Đã đến nước này, Lâm Kiều Hân vẫn còn lo cho Điềm Điềm.
Cái khác không nói, chỉ riêng vị lái xe kia của Điềm Điềm đã không phải hạng người mà Triệu Khoát có thể đối phó được.
Chí ít là Trương Minh Vũ cảm thấy như thế.
Trương Minh Vũ cười cười hồi đáp: "Khách khí với tôi thế làm gì, cứ yên tâm, cô ấy đã đi rồi".
"Hôm nay hẳn cô cũng đã rất vui vẻ đúng không, được ngồi dùng bữa chung với thần tượng của mình mà".
Lâm Kiều Hân kích động hẳn lên: "Phải, hôm nay tôi rất vui, chỉ có điều... chỉ có điều tôi thấy hơi hối hận".
Trương Minh Vũ sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại: "Có gì mà phải hối hận?"
Lâm Kiều Hân thở dài, nói: "Hối hận sao lúc đó tôi câu nệ quá, không biết tranh thủ nói nhiều đôi ba câu".
Trương Minh Vũ: "..."
Lâm Kiều Hân, hình tượng của cô là một nữ thần cao ngạo lạnh lùng cơ mà!
Thế này...
Trương Minh Vũ nghe cô nói thế, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Chần chừ hồi lâu, anh mới ngập ngừng nói: "A... ha ha, yên tâm đi, hai người đã có duyên với nhau như thế, nhất định sau này còn có cơ hội gặp lại".
"Lần sau gặp lại, nói chuyện nhiều lên chút là được".
Nói xong, anh lại chợt nhớ tới câu vừa rồi của Điềm Điềm trước khi đi.
Có duyên... sẽ còn gặp lại.
Lâm Kiều Hân uể oải nói: "Lần sau còn chẳng biết là năm nào tháng nào, nhưng được dùng bữa chung một lần như thế, tôi đã thỏa mãn lắm rồi".
"Tôi cảm thấy... áp lực của tôi đã giảm đi nhiều lắm".
Trương Minh Vũ nghe vậy, nghi hoặc vô cùng.
Việc này... có hiệu quả vậy sao?
Trò chuyện thêm đôi câu, Lâm Kiều Hân mới cúp điện thoại.
Lần này cô gọi cho Trương Minh Vũ chủ yếu là để cảm ơn anh, đồng thời hứa hẹn hôm nào có rảnh sẽ mời anh một bữa.
Điều này khiến Trương Minh Vũ hưng phấn lắm.
Tính ra, hình như anh với Lâm Kiều Hân đã cùng nhau dùng cơm tối khá nhiều lần rồi nhỉ?
Lắc lắc đầu, Trương Minh Vũ cố không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.
Anh quay người, thấy một chiếc Mercedes màu đen đã xuất hiện bên cạnh mình từ bao giờ.
Thật đúng là xuất quỷ nhập thần...
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt một cái rồi mới mở cửa xe ngồi vào trong.
Long Tam lập tức lái xe về biệt thự.
Dọc đường đi, Long Tam không nói lời nào.
Nhưng Trương Minh Vũ lại luôn có cảm giác, hôm nay Long Tam hơi khác lạ.
Cụ thể lạ ở chỗ nào thì anh lại không nói ngay ra được.
Quan sát kĩ hơn, Trương Minh Vũ mới phát hiện, cánh tay Long Tam đang run lên rất nhẹ.
Sao vậy nhỉ?
Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: "Anh không sao đấy chứ?"
Long Tam sửng sốt, tay lập tức ngừng run trong tích tắc, bình thản đáp: "Tôi không sao".
Trương Minh Vũ vẫn nhìn anh ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói thêm câu nào.
Không lâu sau, xe dừng trước cửa biệt thự.
Trời đã tối hẳn, trên đường chỉ còn lác đác vài người qua lại.
Trương Minh Vũ mở cửa xe bước xuống.
Xung quanh đen kịt một màu.
Cảm giác cô đơn lại một lần nữa kéo tới, lòng anh hụt hẫng trống rỗng vô cùng.
Quay đầu nhìn lại, Trương Minh Vũ phát hiện Long Tam dường như không có ý định xuống xe.
Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Anh không vào nhà à?"
Long Tam lắc đầu, nói: "Lúc này không vào".
Trương Minh Vũ nhìn anh ta đầy khó hiểu.
"Hôm nay không luyện quyền?", Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi.
Long Tam cười nói: "Hiện giờ đã không còn cần tôi luyện cùng, cậu tập chiến đấu với hình nộm là được rồi".
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới sực tỉnh.
Đánh hình nộm...
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng, lòng ngổn ngang trăm mối.
Thực ra anh đang rất mong Long Tam vào nhà cùng anh.
Nhưng nếu Long Tam đã nói thế, dĩ nhiên Trương Minh Vũ sẽ không có gắng chèo kéo thêm.
Trương Minh Vũ không lần chần thêm nữa, anh cất bước đi vào biệt thự.
Mở cửa, bên trong cũng là một khoảng không đen kịt.
Bật đèn.
Căn nhà rộng lớn đến thế, lại chỉ có mình anh ở đây.
Vóc dáng Trương Minh Vũ vốn đã thon gầy, đứng một mình giữa phòng khách thênh thang trông càng thêm nhỏ bé.
"Các chị, chừng nào các chị mới về nhà?" Trương Minh Vũ lẩm bẩm một mình.
Cởi áo ngoài ném qua một bên, anh chầm chậm bước về phía đặt hình nộm.
Trương Minh Vũ nhanh chóng bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Uỳnh!
Một tiếng va chạm trầm đục vang lên.
Hình nộm hơi lắc lư một chút, biên độ dao động không quá rõ ràng.
Nhưng một quyền này lại khiến Trương Minh Vũ cảm thấy tay mình đau buốt.
Anh bắt đầu tập trung chú ý, trong đầu nhớ lại phương pháp dồn lực ngày hôm qua.
Chẳng mấy chốc, tiếng đánh đấm nặng nề đã vang lên khắp phòng khách.
Trương Minh Vũ đã bắt đầu tiến vào trạng thái huấn luyện điên cuồng.
Không biết bao lâu sau, cơn đau trên tay khiến anh không thể chịu nổi nữa, đành phải dừng lại.
Có điều, anh quan sát thấy biên độ dao động của hình nộm đã rõ ràng hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Điều này khiến Trương Minh Vũ khá hài lòng.
Anh vào phòng tắm, tắm nhanh một lượt, sau đó quây chiếc khăn tắm ngang eo rồi đi ra.
Đã hơn mười một giờ đêm, cũng nên đi ngủ rồi.
Trương Minh Vũ đi thẳng lên lầu hai.
Mở cửa phòng ngủ, bật đèn.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, không có bất kì âm thanh nào.
Trương Minh Vũ thở dài một tiếng, lòng rất không thoải mái.
Anh cất bước đi tới bên giường, vén chăn chui vào trong.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ ngây ra.
Trong chăn... có hơi ấm?
Chương 214: Chị hai!
Chương 214: Chị hai!
Trương Minh Vũ lập tức sững sờ, mắt lóe lên sự hoang mang.
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, trong chăn đột nhiên có ai đó cử động!
Hít!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi lạnh!
Tóc gáy dựng ngược!
Đây.... là tình huống gì?
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, tim đập thình thịch!
Thích khách? Hay là quỷ?
Tuy nhiên khi Trương Minh Vũ chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy cơ thể mình trầm xuống!
Đây...
Mùi hương thanh khiết thoang thoảng qua!
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng hoàn hồn, dùng sức kéo chăn sang một bên.
Nhìn kỹ lại đột nhiên phát hiện ra một khuôn mặt tinh xảo đang nằm bên mình!
Đây....
Trương Minh Vũ lập tức di chuyển, thoát khỏi sự trói buộc của người phụ nữ kia, anh quay người đứng trên mặt đất!
Sau khi nhìn kỹ lại, Trương Minh Vũ như bị sét đánh ngang tai!
"Cô... sao cô ở nhà tôi?", Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi!
Người nằm trong chăn không phải ai khác mà chính là Điềm Điềm anh gặp hôm nay!
Trương Minh Vũ ngẩn người!
Kính râm trên mặt Điềm Điềm đã được tháo xuống, khuôn mặt tươi cười kia vẫn như trước.
Cô ấy không vội vàng trả lời, chỉ xoay người chậm rãi ngồi trên giường.
Trương Minh Vũ sợ đến mức kinh hồn bạt vía, anh lo lắng hỏi: "Cô nói gì đi chứ!"
Anh không nghĩ được gì nữa rồi!
Điềm Điềm mỉm cười, nói: "Không hoan nghênh tôi sao?"
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, vô cùng hoang mang?
Câu này... là sao?
Trương Minh Vũ mê man hỏi: "Tôi hoan nghênh cô làm cái quái gì? Sao cô chạy đến nhà tôi vậy? Sao cô biết nhà tôi ở đây?"
Anh hỏi cả một tràng dài.
Điềm Điềm cười nói: "Tôi nhớ cậu nên đến nhà cậu thôi".
Nói xong liền ôm đầu gối lặng lẽ nhìn Trương Minh Vũ.
Trong mắt lóe lên vẻ kỳ dị.
Nhớ mình?
Trương Minh Vũ lập tức sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngôi sao này... sao tùy tiện vậy?
Nhìn một cái liền nhớ mình sao?
Nghĩ mãi Trương Minh Vũ vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Ánh mắt Điềm Điềm lóe lên vẻ dí dỏm, cô ấy cười nói: "Cậu không nhớ tôi sao?"
"Không nhớ!"
Trương Minh Vũ lắc đầu như trống bỏi.
Vừa gặp mặt, nhớ cái gì?
Nụ cười trên miệng Điềm Điềm càng tươi hơn, cô ấy hài lòng nói: "Cũng được nhỉ".
Cái gì cũng được?
Trương Minh Vũ hoang mang, nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc cô đến đây làm gì? Cô mau ra ngoài đi, cô sắp dọa chết tôi rồi đây này!"
Điềm Điềm đáp: "Không đâu, tôi tìm cậu mãi đấy, sao cậu có thể đuổi tôi đi được".
Nói xong, cô ấy liền rưng rưng nước mắt.
Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O!
Chuyển biến này...
Quan trọng nhất là ngoại hình của Điềm Điềm vốn thuộc dạng đỉnh của chóp, bây giờ lại dùng vẻ mặt này...
Ơ!
Cơ thể Trương Minh Vũ không khỏi run rẩy.
Một hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới nói tiếp: "Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, cô tìm tôi có việc gì?"
Không biết tại sao, sau khi Điềm Điềm nói xong mấy câu kia, Trương Minh Vũ cảm thấy rất quen.
Điềm Điềm tủi thân nói: "Cậu đúng là đồ không có lương tâm, cướp đi nụ hôn đầu của người ta, còn không để ý đến người ta?"
Trương Minh Vũ ngớ người.
Cái quái gì vậy?
“Người đẹp à, không thể nói linh tinh được đâu, tôi chưa từng động vào cô mà!", Trương Minh Vũ vội vàng nói.
Đây là vấn đề về tác phong nha!
Điềm Điềm kiêu ngạo nói: "Dám làm không dám nhận à? Nụ hôn đầu của tôi bị cậu cướp đó!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ điên cuồng co giật.
Một giây sau, Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh đột nhiên nhớ ra, người bị anh cướp đi nụ hôn đầu là...
Trương Minh Vũ lập tức ngẩng đầu!
Điềm Điềm cười vô cùng xán lạn, nói: "Sao vậy? Chịu nhận sai chưa?"
"Không sao, bây giờ nhận sai cũng chưa muộn, chỉ cần về sau chịu trách nhiệm với chị là được rồi".
Sau khi nói xong, Điềm Điềm cười vô cùng vui vẻ.
Nhưng đang cười, nước mắt lại chảy ra.
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng lập tức cảm thấy không thể tin nổi.
Mặc dù đã đoán được đại khái rồi, nhưng Trương Minh Vũ vẫn không biết đây là ai!
Một hồi sau, Điềm Điềm cười nói: "Em đoán ra tên chị chưa?"
Tên?
Điềm Điềm...
Một dòng điện chạy thẳng qua cơ thể Trương Minh Vũ!
Cái tên kia cuối cùng cũng xuất hiện trong đầu Trương Minh Vũ.
Chị hai Hạ Hâm Điềm!
Cơ thể Trương Minh Vũ như hóa đá, anh bất động nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mặt!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ run rẩy nói: "Chị.... chị hai!"
Câu nói này khiến Hạ Hâm Điềm òa khóc.
Nước mắt điên cuồng tuôn rơi, trông vô cùng đáng thương!
Hạ Hâm Điềm mím môi, khổ sở mỉm cười: "Em trai, chị hai nhớ em lắm".
Nói xong cô ấy liền dang hai tay ra.
Trương Minh Vũ cũng không khống chế nổi tâm tình, cơ thể điên cuồng run rẩy trong vòng tay của Hạ Hâm Điềm!
Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, cơ thể Trương Minh Vũ run lên.
Chẳng trách Hạ Hâm Điềm lại về khách sạn giúp anh!
Đây là chị hai của anh mà!
Trương Minh Vũ nhắm mắt, nước mắt lăn dài theo khóe mắt.
Đàn ông không dễ gì rơi lệ, chỉ khi thật sự cảm động mới có thể rơi nước mắt!
Nhiều năm không gặp, nhưng cảm giác thân thuộc lúc nhỏ vẫn còn nguyên!
Hạ Hâm Điềm khóc không thành tiếng, nháy mắt đã khiến áo tắm của Trương Minh Vũ ướt đẫm.
Ký ức lúc nhỏ điên cuồng dội về.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Anh ngẩng đầu, Hạ Hâm Điềm đang hai mắt ngấn lệ nhìn anh.
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Thậm chí nghi ngờ mình đang nằm mơ!
Dù sao vừa rồi còn cô độc, bây giờ lại có thêm một người thân...
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Trương Minh Vũ không biết nên nói gì, cảm giác bối rối khiến anh không nói nên lười.
Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm cười nói: "Em trai ngốc, chị nhớ em lắm, nhiều năm như vậy... cuối cùng chị cũng gặp được em rồi!"
Ừng ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, tim đập nặng nề lạ thường.
Mất một lúc, Trương Minh Vũ mới nghẹn nào nói: "Chị hai, em cũng nhớ chị lắm!"
Hạ Hâm Điềm mím môi, không khống chế nổi sự kích động trong lòng, máu trong cơ thể như sôi sùng sục!
Trương Minh Vũ lại nói: "Chị hai, sao chị không nói sớm, nói sớm thì hai chúng ta đã có thể gặp mặt nhau sớm hơn chút rồi!"
Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Em trai thối, không nhận ra chị còn nói lý là sao hả?"
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Đâu có đâu có, ai bảo giờ chị hai xinh đẹp như vậy, em thực sự không dám nghĩ đến".
Hạ Hâm Điềm bất mãn nói: "Em trai thối, em nói vậy là có ý gì? Lúc nhỏ chị hai không xinh đẹp sao?"
Chương 215: Cảm giác hạnh phúc!
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Làm thế nào... để đáp lời đây?
Hạ Hâm Điềm lại cười nói: "Được rồi, không đùa em nữa, chị không nhận em cũng là muốn tạo bất ngờ cho em".
"Sao vậy? Kinh ngạc không?"
Trương Minh Vũ gật đầu, mắt lóe sáng!
Đến bây giờ, anh vẫn chưa hết khiếp sợ!
Khuôn mặt tinh xảo ở trước mắt kia.
Khó có thể tưởng tượng được, cô thiếu nữ tinh nghịch trong quá khứ bây giờ lại có thể xinh đẹp đến nhường này.
Trương Minh Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn.
Hạ Hâm Điềm cũng bất động, miệng vẫn nở nụ cười, đứng đó quan sát.
Một hồi sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Em trai thối đẹp trai nhỉ, lớn rồi đấy".
Trương Minh Vũ cảm thấy ấm lòng.
Bao nhiêu năm không gặp, Hạ Hâm Điềm vẫn giống như Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt, tình cảm giữa bọn họ không hề đổi thay!
Hạ Hâm Điềm đặt tay lên vai Trương Minh Vũ, khẽ kéo.
Hai người lại nằm trên giường, bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng cách giữa hai đôi mắt chưa đến mười centimet.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Chị hai, sao chị lại trở thành ngôi sao vậy? Lại còn trở thành một ngôi sao lớn vô cùng lợi hại nữa chứ".
Hạ Hâm Điềm cười, bất lực nói: "Cũng hết cách, từ nhỏ sư phụ đã dạy chị mấy cái này..."
Giờ Trương Minh Vũ mới hiểu ra.
Từ nhỏ Hạ Hâm Điềm đã ca hát, cô ấy vốn muốn làm một ca sĩ.
Không ngờ bây giờ lại trở thành ngôi sao đa tài đa nghệ.
Hạ Hâm Điềm bắt đầu kể chuyện lúc nhỏ, Trương Minh Vũ cũng nói chuyện với cô, hai người nói chuyện rất nghiêm túc.
Bất tri bất giác đã đến hai giờ sáng.
Nhưng Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm vẫn không hề buồn ngủ.
Nói chuyện lâu đến thế, cuối cùng cảm giác xa lạ cũng biến mất.
Trương Minh Vũ không nỡ hỏi: "Đúng rồi, chị hai, chị định ở lại Hoa Châu bao lâu?"
Hạ Hâm Điềm lấy tay chọc lông mày của Trương Minh Vũ, cười nói: "Yên tâm đi, lần này chị hai sẽ đi chơi với em mấy ngày".
"Sao có thể để thằng em thối cô đơn được?"
Trương Minh Vũ mỉm cười, trong lòng bắt đầu cảm thấy kích động.
Có người bầu bạn, cảm giác này thật hạnh phúc!
Hạ Hâm Điềm cũng mỉm cười, cười rất chi là tươi.
Hồi lâu, Hạ Hâm Điềm mới nói: "Cảm giác này thật tốt".
Nói xong, mặt cô ấy tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Cảm giác gì cơ?"
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Đương nhiên là cảm giác một mình ở cạnh em rồi, lúc nhỏ chị đâu có cơ hội để làm thế".
"Huống hồ bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau".
Trương Minh Vũ cũng mỉm cười.
Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, cô ấy mỉm cười xấu xa: "Tối nay chị sẽ ngủ ở đây, em đừng hòng đuổi chị đi".
Á...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Mặc dù quen nhau từ rất lâu rồi, nhưng dù sao cũng vừa mới gặp lại, trong lòng anh bất giác cảm thấy kỳ quặc.
Dù sao.... anh vẫn còn mặc áo tắm mà...
Hạ Hâm Điềm nhướng mày, khó chịu nói: "Sao vậy? Định đuổi chị đi à?"
Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu tỏ ra tức tối.
Trương Minh Vũ vội vàng xua tay: "Đâu có, được ngủ cùng người đẹp như chị là niềm vinh hạnh của em".
Hạ Hâm Điềm liếc mắt, kiêu ngạo nói: "Thế còn được".
Trương Minh Vũ cũng hơi thất thần.
Lúc nhỏ Hạ Hâm Điềm đâu có tính cách này.
Cho dù là lúc nào, Hạ Hâm Điềm cũng sẽ dịu dàng độ lượng, bây giờ chỉ thấy có chút xíu thôi.
Nhưng... vẫn cảm thấy được vẻ dí dỏm hài hước như xưa...
Do công việc sao?
Trương Minh Vũ cũng biết ngôi sao phải giữ gìn hình tượng.
Mặc dù Hạ Hâm Điềm là chị hai, nhưng tuổi cũng xem như là nhỏ nhất trong các chị.
Chỉ là nhập môn trước thôi.
Hạ Hâm Điềm nằm trên giường, thoải mái lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá, ngủ thôi!"
Trương Minh Vũ cười, đứng dậy tắt đèn phòng.
Anh vén chăn nằm lên giường.
Chưa kịp nghĩ nhiều, Hạ Hâm Điềm đã xông tới, ôm chặt Trương Minh Vũ vào lòng.
Đùi gác lên bụng Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ ngẩn người, miệng hơi mỉm cười.
Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ nhưng vẫn bị cảm giác hạnh phúc này đè xuống.
Nhắm mắt, bất tri bất giác đã đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Trương Minh Vũ từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra phát hiện bên cạnh không có ai.
Chị hai!
Trương Minh Vũ cảm thấy căng thẳng, cảm giác mất mát ùa tới.
Anh đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Chị hai đi rồi sao?
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, một mùi hương thoang thoảng bay đến.
Trương Minh Vũ ngớ người.
Đứng ở cầu thang mới phát hiện ra Hạ Hâm Điềm đang bận rộn ở chân cầu thang.
Cô ấy mặc tạp dề, đang nấu cơm.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác hạnh phúc lại ùa về.
Có chị ở đây, tốt quá.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Sau khi tắm rửa, Trương Minh Vũ liền đến phòng khách.
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Em trai thối đúng là có phúc, bao năm nay chưa có ai được thưởng thức món chị nấu đâu".
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, nói: "Ai bảo chị là chị em".
Hạ Hâm Điềm liếc mắt, nhưng trên khuôn mặt vẫn tràn ngập ý cười.
Món ăn nhanh chóng được làm xong.
Trương Minh Vũ giúp bưng món lên bàn.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sao món nào cũng nấu hai phần vậy?
Hạ Hâm Điềm không để ý, cô ấy nói vọng ra ngoài: "Hai người cũng vào đi".
Ớ? Có người?
Trương Minh Vũ sững sờ, mắt lóe lên sự khó hiểu.
Cửa phòng được mở ra.
Hai bóng người cao to lực lưỡng đi vào.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Người đi vào lại là Long Tam và tài xế của Hạ Hâm Điềm!
Đây...
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, trong lòng như bừng tỉnh!
Chẳng trách hôm qua khi nhìn thấy tài xế, anh cảm thấy rất quen mắt.
Bây giờ nhìn lại, khí chất của tài xế và Long Tam y xì nhau.
Hai người đứng cạnh nhau, vẻ mặt giống nhau, vóc dáng giống nhau, khí chất giống nhau...
Nếu như không vì ngoại hình khác nhau, Trương Minh Vũ chắc không phân biệt được!
Hóa ra là vậy...
Trương Minh Vũ lập tức hiểu.
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Đây là vệ sĩ chị sáu của em phân cho chị, tên là Long Thất".
Trương Minh Vũ sững sờ.
Long Tam, Long Thất?
Vậy còn cả Long Nhất, Long Nhị, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Bát, Long Cửu sao?
Giọng nói nặng nề của Long Thất vang lên: "Cậu Minh Vũ".
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "A.... ha ha, xin chào".
Cách nói chuyện giống Long Tam y như đúc...
Hạ Hâm Điềm khó chịu xua tay nói: "Cửa có rượu, chỗ này có đồ ăn, hai người cầm qua đó ăn đi, chúng ta không làm phiền lẫn nhau".
Mắt Long Tam và Long Thất lóe lên vẻ cảm kích.
Hai người nhanh chóng bưng đồ ăn lên lầu, mang theo cả rượu ở cửa vào.
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn Hạ Hâm Điềm.
Không biết tại sao, cảm giác lạ thường từ tận sâu đáy lòng anh lại trào lên.
Người phụ nữ như này...
Chương 216: Gả cho người ta?
Nhiều năm không gặp, Hạ Hâm Điềm vẫn dịu dàng, chu đáo như vậy.
Bây giờ anh mới hiểu ra.
Quan hệ giữa Long Tam và Long Thất rất tốt, cũng lâu rồi không gặp nhau.
Với họ mà nói, được uống rượu cùng nhau là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là Long Tam phải bảo vệ anh, Long Thất phải bảo vệ Hạ Hâm Điềm, không đi được.
Như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết
Trương Minh Vũ cười nói: "Chị hai chu đáo thật, về sau ai lấy được chị đúng là phúc tám đời".
Nói xong anh liền ngồi xuống.
Đợi mãi, nhưng cô ấy vẫn không đáp lại.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn, Hạ Hâm Điềm đang đứng bên nhìn anh chằm chằm, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
Trương Minh Vũ giật mình!
Anh nói gì sai sao?
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng mím môi, nghẹn ngào nói: "Em muốn gả chị cho ai?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức co giật.
"Chị hai, ý em không phải vậy, ý em là... chị hai rất biết chăm sóc người khác! Chị đừng hiểu lầm mà!"
Trương Minh Vũ lo lắng nói, trong lòng bắt đầu cảm thấy hoảng.
Nói gì không tốt chứ...
Hạ Hâm Điềm giơ tay lau nước mắt, trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Cố ấy chậm rãi ngồi xuống, đặt đũa trước mặt Trương Minh Vũ, còn xới cho anh một bát cơm.
Trương Minh Vũ lúng túng bưng bát lên, cười nói: "Hi hi, vậy... em ăn nhé?"
Hạ Hâm Điềm khó chịu liếc mắt.
Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, anh gắp miếng thịt bỏ vào miệng.
Hương thơm lan tỏa!
Oa!
Trương Minh Vũ lập tức hưởng thụ nói: "Ngon quá đi mất, chị hai nấu càng ngày càng ngon!"
Hạ Hâm Điềm mừng thầm, nhưng cô ấy vẫn mắng: "Ăn cũng không thể làm em im lặng được, chị đúng là không chịu nổi cái tính này của em!"
"Hi hi".
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, cúi đầu ăn liên mồm.
Hạ Hâm Điềm gắp miếng thịt vào bát Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cũng ăn từng miếng lớn.
Bữa cơm này, Trương Minh Vũ ăn được tận ba bát lớn!
Phù!
Đặt bát xuống, Trương Minh Vũ dựa vào ghế, nhàn nhã xoa bụng.
Sướng quá!
Cho dù là khi ở khách sạn Hồng Thái anh cũng không được ăn ngon đến vậy.
Hạ Hâm Điềm thấy vậy liền mỉm cười.
Hai người nhanh chóng thu dọn bát đĩa, ngồi xuống ghế sofa.
Trương Minh Vũ hiếu kỳ nói: "Đúng rồi chị hai, lần này chị đến Hoa Châu làm gì vậy?"
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Chẳng làm gì cả, đến chơi với em thôi".
Trương Minh Vũ vui vẻ nói: "Thật ạ? Vậy có nghĩa là chị rảnh phải không?"
Hạ Hâm Điềm chần chừ một lúc rồi mới đáp: "Cũng không hẳn, chị đến đây tìm em để đi chơi, nhưng hôm qua Lý Đình Đình lại xuất hiện".
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hạ Hâm Điềm và Lý Đình Đình có quan hệ gì vậy?
Hạ Hâm Điềm giải thích: "Chị và Lý Đình Đình không làm cùng công ty, hai công ty cạnh tranh rất khốc liệt".
"Cô ta đến Hoa Châu không đóng phim cũng chẳng làm gì cả, chị nghĩ chắc có liên quan đến chị".
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Cùng ngành đúng là oan gia.
Huống hồ ngôi sao lớn như Hạ Hâm Điềm nhất định sẽ chịu vô số sự ghen ghét.
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, bây giờ em lợi hại lắm, nhất định không để chị hai bị thương!"
Hạ Hâm Điềm cười đáp: "Được lắm".
Trương Minh Vũ hỏi tiếp: "Vậy hôm nay chị hai có kế hoạch gì chưa?"
Hạ Hâm Điềm do dự một chút rồi đáp: "Hiện tại chưa có gì, chị chuẩn bị đi dạo với em thôi".
"Em ba bảo bây giờ em làm ăn được lắm, chị hai muốn đi xem sao".
Trương Minh Vũ lập tức hứng khởi, vội vàng đồng ý: "Được ạ!"
Có chị hai ở bên, ngày hôm nay sẽ không buồn chán nữa.
Trương Minh Vũ vốn định đưa Hạ Hâm Điềm đến công ty, nhưng dù sao Long Tam với Long Thất còn đang uống rượu, hai người liền lặng lẽ chờ đợi.
Họ ngồi trên sofa nói chuyện cũng rất vui.
Trương Minh Vũ nói kế hoạch phát triển dạo gần đây cho Hạ Hâm Điềm, điều này khiến cô ấy rất kinh ngạc.
Hơn nữa muốn nhanh chóng xem xem rốt cuộc việc kinh doanh của Trương Minh Vũ như thế nào.
Không bao lâu sau, trên tầng vang lên tiếng bước chân.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn phát hiện Long Tam và Long Thất đang đi xuống.
Mặt họ vẫn lạnh lùng như trước, không hề nhận ra họ đã uống rượu.
Như vậy là xong rồi sao?
Long Thất nặng nề nói: "Cảm ơn cô hai, chúng tôi uống xong rồi, xin lỗi vì đã làm lỡ thời gian của các vị".
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Hai người bảo vệ chúng tôi, là chúng tôi làm lỡ thời gian của hai người mới đúng".
Long Tam cúi đầu nói: "Đây là chức trách của chúng tôi, là sứ mệnh của chúng tôi".
Hạ Hâm Điềm không nói gì nữa.
Trương Minh Vũ hiếu kỳ nhìn Long Thất, trong lòng hơi kinh ngạc.
Ăn xong rồi, bốn người không chần chừ nữa.
Long Tam lái xe, đưa họ đến khách sạn Hồng Thái.
Sau khi đến nơi, Trương Minh Vũ đưa Hạ Hâm Điềm đi vào.
Long Tam và Long Thất lặng lẽ chờ trong xe.
Sau khi xuống xe, Hạ Hâm Điềm liền đeo kính râm, che nửa khuôn mặt.
Mặc dù có thể nhìn ra được dung mạo của cô ấy, nhưng không thể biết được cô ấy là ai.
Dù sao mọi người cũng sẽ không ngờ tới Hạ Hâm Điềm lại xuất hiện ở đây.
Sau khi vào trong, Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn quanh một vòng.
Hạ Hâm Điềm kinh ngạc nói: "Kinh doanh được phết nhỉ, buổi sáng mà có nhiều người như vậy à?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Đúng vậy, dạo gần đây, việc làm ăn khá phát đạt, nhưng cũng nhờ công lao của nhà thiết kế".
Nói xong hai người liền đi vào thang máy.
Hạ Hâm Điềm cười hỏi: "Là cô chủ nhà họ Hàn à?"
Á?
Trương Minh Vũ sững sờ, kinh ngạc hỏi: "Sao chị hai biết?"
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười: "Chuyện của em, sao chị không biết chứ?"
"Hôm qua chị gặp vợ em rồi, không kém như chị tưởng tượng".
Một câu nói khiến Trương Minh Vũ lập tức lúng túng.
Lâm Kiều Hân bây giờ thực sự không kém, nhưng lúc trước....
Lúc trước cũng không kém, chỉ là không đối xử tốt với anh thôi.
Không biết tại sao, Trương Minh Vũ đột nhiên để ý cách nhìn của Hạ Hâm Điềm về Lâm Kiều Hân.
Hai người nhanh chóng đi vào trong văn phòng.
Trương Minh Vũ đẩy cửa vào trong.
Vương Vũ Nam đang ngoan ngoãn ngồi ở bàn làm việc của mình, Hàn Thất Thất nằm ườn trên ghế, gác chân lên bàn làm việc.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Hàn Thất Thất lạnh lùng nhìn, đột nhiên nhận ra Hạ Hâm Điềm đứng đằng sau Trương Minh Vũ.
Vương Vũ Nam cũng sững sờ.
Hàn Thất Thất vội vàng để chân xuống.
Hai người nhìn về phía Hạ Hâm Điềm.
Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn cảm nhận được đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp!
Mắt Vương Vũ Nam tràn ngập sự hoang mang.
Hàn Thất Thất nhíu mày, khó chịu hỏi: "Cô ta là ai?"
Cách nói y hệt mấy tên lưu manh!
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Cô tỏ ra hung tợn làm gì?
Chương 217: Bầu không khí vi diệu
Nhưng chưa kịp nói gì, Hạ Hâm Điềm bước ra, cười nói: "Thế cô là ai?"
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Chuyện gì thế này?
Vương Vũ Nam lo lắng, cô ấy cảm thấy mùi thuốc súng!
Gương mặt Hàn Thất Thất lạnh hơn mấy phần, cô ta tức giận lên tiếng: "Trương Minh Vũ, chuyện gì vậy? Chẳng phải anh có vợ rồi sao, sao... sao anh còn đưa người phụ nữ khác đến phòng làm việc?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Cho dù là đưa người phụ nữ khác đến phòng làm việc thì liên quan gì đến Hàn Thất Thất chứ?
Hàn Thất Thất và Lâm Kiều Hân có quan hệ... tốt đến vậy sao?
Bọn họ đâu có liên lạc gì với nhau đâu.
Tuy nhiên chưa nói được gì, Hạ Hâm Điềm đã kiêu ngọa đáp: "Có vợ hay không liên quan gì đến cô? Cô là vợ anh ấy à?"
"Tôi..."
Hàn Thất Thất cạn lời, vẻ mặt càng lạnh lẽo hơn!
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới tức giận nói: "Tôi chỉ nói Trương Minh Vũ thôi! Liên quan gì đến việc có vợ hay chưa?"
Hạ Hâm Điềm nhướng mày.
Trương Minh Vũ không nhận ra nhưng cô ấy thì có.
Hạ Hâm Điềm bắt đầu quan sát.
Hàn Thất Thất sững sờ, bất giác ưỡn người.
Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm cười nói :"Trông cũng được nhỉ, vóc dáng tàm tạm, chỉ là tính cách..."
"Cô có chắc cô cứ như vậy thì sẽ có người thích cô không?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Mặc dù Hạ Hâm Điềm có tư cách nói lời này, nhưng... không ngờ cô ấy thực sự dám nói!
Nhưng đây là Hàn Thất Thất đấy!
Quả nhiên, Hàn Thất Thất nghe xong liền trợn tròn mắt!
"Trông tôi cũng được? Vóc dáng cũng tàm tạm? Bà chị! Mắt chị có vấn đề à?"
"Đàn ông theo đuổi tôi xếp hàng dài bằng ba vòng trái đấy đấy! Không ai thích tôi á?"
Hàn Thất Thất không tin nổi hỏi lại.
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười: "Người theo đuổi cô nhiều, nhưng người cô thích... thích cô chứ?"
Một câu nói nhưng khiến Hàn Thất Thất phải ngớ người.
Người cô ta thích?
Hàn Thất Thất há miệng, nhưng chẳng nói được gì.
Hạ Hâm Điềm nói tiếp: "Còn vóc dáng, ngoại hình của cô chẳng là cái gì cả, chỉ đạt mức trung bình thôi".
Nói xong, cô ấy liền mỉm cười đầy kiêu ngạo.
Trong mắt cô ấy đầy ẩn ý!
Vương Vũ Nam đứng bên nghe thấy vậy liền mắt chữ A mồm chữ O!
Nếu như ngoại hình của Hàn Thất Thất chỉ thuộc dạng tầm thường thì cô ấy là gì chứ? Thuộc dạng vứt đi à?
Hàn Thất Thất tức đến mức run rẩy!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi đi sang cạnh.
Chuyện đã đến mức không ngăn cản được rồi, chỉ cần lửa lan đến anh thì anh chết chắc...
Hàn Thất Thất ngẩng đầu, lửa giận trong mắt như sắp phun ra đến nơi!
“Được thôi, bảo là tạm được, vậy chị có dám tháo kính ra không? Để tôi xem xem trông chị thế nào!", Hàn Thất Thất cố gắng nén cơn giận xuống.
Lòng hiếu thắng đã đạt level max!
Lời này vừa dứt, Vương Vũ Nam liền cảm thấy hiếu kỳ.
Cô ấy không tin có người có thể xinh đẹp hơn Hàn Thất Thất.
Hạ Hâm Điềm mỉm cười.
Chần chừ một chút, cô ấy chậm rãi tháo kính râm xuống.
Ánh mắt của Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam dán chặt lên mặt Hạ Hâm Điềm.
Hạ Hâm Điềm bỏ kính râm ra, tiện thể hất mái tóc dài sang một bên.
Giây sau, ánh mắt của Vương Vũ Nam lập tức đông cứng lại!
Vẻ mặt của Hàn Thất Thất cũng như hóa đá, trợn tròn mắt nhìn!
Giây phút chiếc kính râm được tháo xuống, chỉ có hai chữ!
Tuyệt đẹp!
Ực!
Vương Vũ Nam nuốt nước bọt!
Cô ấy là phụ nữ mà còn khuất phục trước nhan sắc của Hạ Hâm Điềm!
Hàn Thất Thất cũng ngẩn người, trong mắt tràn ngập sự hoang mang!
Một kẻ vô cùng tự tin như cô ta, khi nhìn thấy gương mặt của Hạ Hâm Điềm cũng phải cảm thấy hổ thẹn.
Đây là cảm giác xuất phát từ trong lòng cô ta!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, lặng lẽ lùi sang một bên, im lặng chờ đợi.
Hít!
Một lúc sau, Vương Vũ Nam hít sâu một hơi, khiếp sợ nói: "Chị... chị là..."
Lời này vừa dứt, Hàn Thất Thất liền sững sờ, mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Khuôn mặt này... trông hơi quen!
Hạ Hâm Điềm không vội, lặng lẽ nhìn hai người, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Dường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ nói: "Chị... chị là Điềm Điềm!"
Vương Vũ Nam cũng kinh ngạc hùa theo: "Đúng! Đúng! Là Điềm Điềm!"
Hai người đều ngớ người!
Sao Điềm Điềm lại ở đây? Sao lại đi cùng Trương Minh Vũ?
Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.
Hai người này đều nhận ra rồi, vậy chuyện này cũng được giải quyết rồi.
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Không sai, chào hai người".
Nhưng Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất vẫn sững sờ.
Trong mắt họ chỉ còn hai chữ "kinh ngạc"!
Họ nhìn Hạ Hâm Điềm, lại nhìn Trương Minh Vũ.
Hai cô gái này hoang mang.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới khiếp sợ hỏi: "Trương Minh Vũ, anh... sao anh lại lượn lờ với chị ấy?"
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy bất lực!
Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo hừ một tiếng, bất mãn nói: "Cái mà lượn lờ".
Hàn Thất Thất bất giác ôm miệng.
Một khắc sau, hai cô gái dần tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ.
Vương Vũ Nam kinh ngạc nói: "Oa! Không ngờ lại được gặp Điềm Điềm nè! Điềm Điềm, em là fan của chị đó!"
Hàn Thất Thất cũng kích động nói: "Điềm Điềm, em cũng là fan của chị đó!"
Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc.
Vương Vũ Nam thì thôi đi, đằng này Hàn Thất Thất cũng là fan?
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Vậy sao, thật vinh hạnh”.
Trương Minh Vũ lẩm bẩm: "Thần tượng của cô chẳng phải là Trần Hạo Nam sao..."
Giọng anh không to, nhưng ưu điểm của căn phòng này lại là sự yên lặng.
Câu nói này truyền vào tai mấy cô nàng vô cùng rõ!
Vương Vũ Nam giật mình, vội vàng bụm miệng cười.
Hàn Thất Thất lạnh mặt, tức giận nói: "Trương Minh Vũ ý anh là gì? Sao thần tượng của tôi lại là Trần Hạo Nam?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Người trong giang hồ còn gì".
"Anh..."
Hàn Thất Thất lập tức nổi cơn tam bành!
Tuy nhiên chưa kịp nói gì, giọng Hạ Hâm Điềm lại vang lên: "Ban nãy tôi nói gì nhỉ, cô nên thay đổi tính cách của mình đi".
Hả?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ánh mắt của Trương Minh Vũ tràn ngập sự mơ hồ.
Hạ Hâm Điềm bảo Hàn Thất Thất thay đổi tính nết á? Hơn nữa thứ này... đổi được à?
Hàn Thất Thất kinh ngạc, ngớ người nhìn Hạ Hâm Điềm.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chẳng nói được gì, vẻ trông khá kỳ dị.
Người cô ta thích...
Hàn Thất Thất từ từ suy ngẫm.
Trong đầu cô ta không ngừng hiện lên nhiều gương mặt, cuối cùng nó dừng lại trên người Trương Minh Vũ!
Hàn Thất Thất trợn tròn mắt.
"Ọe ọe ọe!"
Hàn Thất Thất liền nôn ọe một hồi, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
Động tác bất ngờ này khiến Trương Minh Vũ và hai cô gái kia ngây ngẩn.
Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Hàn Thất Thất nghiến răng, tức giận nói: "Nhìn thấy anh nên buồn nôn!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Liên quan gì đến anh?
"Buồn nôn, cô... dính bầu à?", Trương Minh Vũ hiếu kỳ hỏi.
"Anh..."
Hàn Thất Thất tức không chịu được! Gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên!
Trương Minh Vũ cười thầm, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ ngây thơ.
Vương Vũ Nam đứng bên cười trộm.
Hạ Hâm Điềm giơ tay, nói: "Được rồi, đừng làm trò nữa".
Giờ Trương Minh Vũ mới mỉm cười.
Hàn Thất Thất hít sâu một hơi, tức giận ngồi về chỗ của mình.
Nhưng nhìn thấy Hạ Hâm Điềm, cô ta lại đứng dậy.
Hạ Hâm Điềm lại nhìn về phía Hàn Thất Thất, cô ấy nói: "Thay đổi tính nết đi nhé".
Hàn Thất Thất sững sờ.
Chị ấy đang nói cái quái gì vậy?
Ngôi sao lớn đi cùng Trương Minh Vũ chỉ để bảo cô ta thay đổi tính nết thôi à?
Bây giờ cô ta bắt đầu nghi ngờ liệu Hạ Hâm Điềm có phải người Trương Minh Vũ đặc biệt mời đến để xử lý cô ta không!
Khóe miệng Hàn Thất Thất co giật, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói được câu gì.
Hạ Hâm Điềm không hề chần chừ, cô ấy nói: "Đưa chị đi quanh khách sạn một vòng đi".
Trương Minh Vũ cười nói: "Vâng ạ".
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng rời đi.
Trương Minh Vũ quay người nói: "Hai người cũng đi cùng đi".
Vương Vũ Nam kích động nói: "Được!"
Nói xong liền vội vàng tiến lên.
Hàn Thất Thất hơi do dự, trầm ngâm một lúc đâu mới lặng lẽ đi theo.
Đi quanh một vòng, Hạ Hâm Điềm cũng rất hài lòng.
"Thiết kế khách sạn thực sự không tồi, tôi cũng cảm thấy mới mẻ, đi quanh một vòng ở chỗ này liền cảm thấy muốn nghỉ ở đây một đêm".
"Có điều hiện nay phòng khách sạn và không gian khách sạn không phù hợp".
Hạ Hâm Điềm cười nói.
Câu này khiến mắt Hàn Thất Thất lóe sáng!
"Đúng rồi, em đã bảo hình như thiếu cái gì đó, phòng còn chưa được bài trí!"
"Em chưa được ở trong phòng đâu..."
Hàn Thất Thất kinh ngạc nói.
Chuyện đã suy xét lâu như vậy lại bị Hạ Hâm Điềm nói toạc ra!
Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.
Hạ Hâm Điềm nói tiếp: "Được rồi, chúng ta đến khách sạn kia xem đi, chị muốn xem toàn bộ công việc kinh doanh của em".
Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Vâng ạ".
Nói xong liền đưa mọi người ra khỏi khách sạn.
Vương Vũ Nam còn có việc không đi đùng được.
Sau khi ra khỏi khách sạn, chiếc Mercedes-Benz vẫn đỗ ở ngoài cổng.
Long Tam lái xe, Long Thất ngồi ở ghế phó lái.
Đằng sau chỉ còn lại ba chỗ.
Trương Minh Vũ cười, cũng không khách khí, ngồi ngay vào chỗ trong cùng bên tay trái.
Hàn Thất Thất vừa định ngồi xuống liền bị Hạ Hâm Điềm hét lại: "Đợi đã".
"Sao vậy?", Hàn Thất Thất quay người, khó hiểu hỏi.
Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Để tôi lên trước".
Sau đó liền ngồi vào giữa, bên cạnh Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất hoang mang nhìn Hạ Hâm Điềm.
Ngôi sao lớn này... bị sao vậy?
Im lặng hồi lâu, Hàn Thất Thất chẳng nói được câu nào, chỉ biết ngồi xuống.
Long Tam lái xe, đưa mọi người đến khách sạn kia.
Khoảng cách khá xa lại thêm tắc đường.
Mất nửa tiếng mới đến nơi được.
Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ.
Lâu rồi không đến, cũng không biết việc sửa sang lại khách sạn này đến đâu rồi.
Ba người xuống xe, đứng đó ngắm nhìn.
Diện tích của khách sạn Hồng Thái này không khác biệt mấy so với cái kia, lại thêm nó còn mới nên trông rất cao cấp.
Bên ngoài sửa chữa gần xong rồi, nơi đây dùng màu sắc chủ đạo là màu xám.
Chỉ còn thiếu cái biển hiệu thôi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Vào thôi".
Hạ Hâm Điềm bước vào.
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất cũng đi theo.
Trong tòa nhà người ra người vào, có điều họ đều mặc quần áo của công nhân, đang bận rộn làm việc.
Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng, cách bài trí lúc trước đều bị phá bỏ, bây giờ đang được sửa sang lại.
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.
Nơi đây tuy đông người, nhưng chỉ có một vài người đang làm việc, còn một nhóm lớn đang đang ngồi túm tụm lại, không biết nói cái gì.
Trương Minh Vũ không khỏi nhíu mày.
Chuyện gì thế này.
Anh nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ, bây giờ chẳng phải đang là thời gian làm việc sao?
Trương Minh Vũ nhíu mày, bước về phía đó.
Mấy công nhân phía trước lập tức phát hiện ra có gì bất thường, bọn họ liền im lặng.
Khó hiểu nhìn Trương Minh Vũ và hai cô gái.
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Mấy người đang làm gì vậy".
Một tên cao to lực lưỡng trong đám công nhân đứng dậy, khó chịu nói: "Mày là ai? Mày quản bọn tao làm cái gì?"
Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Trong thời gian làm việc không làm việc, mấy người thầu công trình kiểu này à?"
Tên công nhân tức giận nói: "Rốt cuộc mày là ai? Bọn tao làm việc thế nào thì liên quan gì đến mày!"
Lời lẽ thô tục, lại thêm việc lâu năm làm việc nặng nên trên người toàn là cơ bắp.
Trông hắn khí thế vô cùng.
Mấy tên công nhân khác ào ào đứng dậy, mắt ai cũng lóe lên lửa giận.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Không làm việc còn nói lý à?
Anh biết chuyện này không liên quan đến Lâm Kiều Hân, bây giờ Lâm Kiều Hân chỉ muốn hoàn thành công trình thật là nhanh.
Vấn đề nằm ở đội chủ thầu này!
Trương Minh Vũ cười nói: "Chỗ mấy người ai quản lý?"
Tên công nhân bước ra đầu tiên lạnh lùng nói: "Là tao, sao nào?"
Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lùng nói:"Anh là chủ thầu?"
Tên công nhân nghiến răng, tức giận nói: "Không phải! Mày rốt cuộc là ai? Chuyện của bọn tao không cần mày khua tay múa chân!"
Lời này cũng châm ngòi lửa giận của mấy tên kia!
Ai cũng đứng dậy!
Mấy công nhân ở đằng xa cũng ào ào bao vây lấy, tức giận nhìn!
Hàn Thất Thất nhíu mày.
Hạ Hâm Điềm nhướng mày, mắt lóe sáng, cô ấy không kìm được nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Cô ấy cũng hiếu kỳ, Trương Minh Vũ sẽ giải quyết thế nào đây?
Trương Minh Vũ không thèm để ý, cười nói: "Tôi là ai không quan trọng, tôi thấy mấy người ở đây cầm tiền nhưng không làm việc nên không vui thôi".
Tên công nhân liền gầm lên: "Mẹ kiếp, mày cút cho tao!"
Hử?
Trương Minh Vũ nhíu mày, bị dọa sợ giật mình.
Ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra mọi người đang dùng ánh mắt giận dữ nhìn mình.
Đây... là tình huống gì vậy?
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ gì, tên công nhân đã giơ tay lên, tức giận nói: "Tâm tình của ông đây không vui, mẹ kiếp, đừng có đứng đây lảm nhảm với tao!"
"Đây là chỗ bọn tao làm việc, mày... mau cút ra ngoài cho tao!"
Chương 219: Nỗi sầu của người làm thuê!
Trương Minh Vũ cũng nổi giận đùng đùng.
Công nhân không chịu làm việc mà còn cãi chày cãi cối?
Anh lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi không đi ra thì sao?”
Một gã công nhân cười lạnh đáp: “Không đi thì bọn tao sẽ tiễn mày đi!”
Dứt lời, gã ta vẫy tay ra hiệu, gào ầm lên: “Anh em đâu, mau quẳng nó ra ngoài cho tao!”
Ngay sau đó, mấy gã công nhân khác lập tức đi về phía anh.
Anh nghiến răng ken két nói: “Mọi người đi sang bên kia chờ đi! Nếu không dạy cho bọn người này một bài học, bọn họ sẽ không bao giờ biết thế nào là trời cao đất rộng!”
Trong mắt Hàn Thất Thất hiện lên vẻ lo lắng.
Còn ánh mắt của Hạ Hâm Điềm lại sáng bừng lên.
Cô ấy có nghe nói tới chuyện anh đã bắt đầu huấn luyện chiến đấu.
Đúng lúc hôm nay cũng có thể nhìn thấy thành quả huấn luyện của anh như thế nào!
Hai cô gái nhanh chóng chạy sang bên cạnh.
Mười mấy gã công nhân cũng xông tới bao vây xung quanh anh.
Đội trưởng đội xây dựng cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Một mình mày mà đòi đánh lại cả đám chúng tao hả?”
“Nếu bây giờ mày ngoan ngoãn cút đi, chúng tao có thể tha cho mày một mạng!
“Cố làm anh hùng rơm trước mặt gái đẹp rất dễ gặp tai nạn đấy!”
Không ít người xung quanh cũng kéo tới hóng hớt.
Nghe thấy tên đội trưởng nói vậy, tất cả đều hiểu ra.
Ai cũng cho rằng Trương Minh Vũ kiêu ngạo như vậy là vì đang muốn khoe mẽ trước mặt gái xinh.
Một người đấu với hơn chục người?
Điên rồi!
Anh lạnh lùng cười một tiếng: “Nói nhảm ít thôi, muốn đánh thì nhanh lên!”
Lửa giận trong lòng là một chuyện.
Nhưng đánh nhau lại là một chuyện khác!
Hiện giờ anh chỉ muốn đánh một trận đã đời với người ta!
Đội trưởng lạnh giọng quát: “Mày đã muốn chết thì đừng trách chúng tao ác độc!”
“Anh em nhớ đừng đánh chết nó, ném ra ngoài là được rồi!”
Đám công nhân vây quanh đồng loạt gật đầu.
Câu nói này cũng khiến anh vô cùng kinh ngạc.
Sao tên đội trưởng này… lại không giống mấy kẻ xấu trước kia nhỉ?
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã có một gã công nhân ở bên trái lao đến định tóm lấy anh!
Anh cười gằn một tiếng.
Cuối cùng cũng được chiến đấu rồi!
Anh cũng không chút do dự chạy vọt tới!
Tốc độ của anh nhanh tới mức gã công nhân không thể nào phản ứng lại được!
Đợi đến khi gã ta mở mắt ra lần nữa, Trương Minh Vũ đã nhảy vọt tới!
Nắm đấm của anh cũng đánh trúng lồng ngực gã ta!
Bịch!
Tiếng va chạm trầm đục vang lên.
Cơ thể của gã công nhân bị đấm bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất!
Anh rất hài lòng với nắm đấm mạnh mẽ của mình.
Câu nói vừa rồi của tên đội trưởng đã khiến anh tụt hứng không ít.
Vậy nên anh cũng không hề đánh hết sức.
Thế nhưng hiệu quả vẫn không tồi!
“Được lắm! Đánh hay lắm!”, Hàn Thất Thất kích động reo hò.
Trong mắt Hạ Hâm Điềm xẹt qua một tia mừng rỡ.
Thế nhưng bởi vì kẻ thù quá đông đúc nên cô ấy vẫn quyết định gọi cho Long Thất một cuộc điện thoại.
Cho dù thế nào thì cô ấy cũng không thể trơ mắt đứng nhìn anh bị người ta ức hiếp.
Long Tam và Long Thất nhanh chóng chạy tới cổng khách sạn.
Long Thất đang định xông vào cuộc chiến lại bị Long Tam cản lại.
Anh ta cau mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Long Tam cười nhạt một tiếng giải thích: “Để xem trong vòng mười ngày từ một người bình thường, cậu ấy đã thay đổi như thế nào”.
Ánh mắt Long Thất hiện lên vẻ hiếu kỳ.
Ngay sau đó, hai người đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ đang đứng giữa đám người.
Hạ Hâm Điềm lại sững sờ.
Sao Long Thất không chịu xông lên? Còn đứng đó hóng hớt làm gì?
Thế nhưng cô ấy chưa kịp nghĩ gì nhiều thì gã công nhân đã gào thét ầm ĩ: “Xông lên!”
Sau khi gã ta gào lên, ba tên công nhân khác liền xông tới!
Trương Minh Vũ quan sát thật kỹ từng cử chỉ của ba người họ, trong đầu âm thầm mô phỏng hướng tấn công của từng người!
Tiếp đó, anh nhanh chóng chạy sang bên phải!
Anh dễ dàng thoát ra khỏi phạm vi tấn công của bọn họ, đồng thời ra đòn đánh trả!
Bịch bịch!
Hai tiếng đánh đấm trầm thấp liên tiếp vang lên. Hai tên công nhân ở phía bên phải đau đớn kêu gào rồi ngã nhào ra đất.
Còn tên công nhân đứng bên trái thì bị anh làm cho choáng váng!
Trương Minh Vũ không hề do dự giơ chân đá vào ngực đối phương.
Anh không dùng quá nhiều sức nhưng vẫn khiến người kia đổ ập xuống đất!
Cả một tràng động tác đều vô cùng nhuần nhuyễn!
Bốp!
Long Thất vô thức vô tay tán thưởng, ánh mắt sáng rực kinh hãi nói: “Anh nói thật chứ? Mới mười ngày thôi sao?”
Long Tam cười đáp: “Ừ, mười ngày thôi”.
Trong mắt anh ta lộ ra vẻ tự hào.
Long Thất sợ hãi thán phục: “Tài năng xuất chúng!”
“Sức phán đoán quá chính xác. Nếu không phải có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn thì khó mà có được thực lực như vậy!”
Long Tam không đáp lại lời nào.
Còn Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất thì tỏ vẻ vui mừng.
Trương Minh Vũ không thèm để ý tới họ, hai mắt nhìn chăm chằm vào tám gã công nhân ở bên cạnh đang rục rịch động đậy!
Tên đội trưởng cũng trợn trừng mắt, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt trầm xuống!
Gã ta không ngờ Trương Minh Vũ lại giỏi đánh đấm như vậy!
Gã ta vội vàng hò hét: “Lên hết đi cho tao!”
Lại có thêm bốn tên công nhân nữa lao tới.
Dù sao thì diện tích hạn hẹp, không thể đủ để tất cả cùng xông lên được!
Thế nhưng điều này lại có lợi cho anh!
Anh nhếch miệng cười một tiếng, trong lòng càng thêm hưng phấn.
Anh lùi lại một chút lấy đà rồi lao thẳng vào đám người!
Trận chiến này anh đánh với tâm thái rất tự tin!
Bịch bịch!
Tiếng va đập trầm thấp không ngừng vang lên!
Cơ thể linh hoạt của anh khẽ di chuyển, dễ dàng tránh được mọi đòn tấn công của kẻ địch.
Chưa đầy một phút sau, bốn người kia lại ngã xuống thêm lần nữa!
Phù!
Trương Minh Vũ nặng nề thở dốc.
Sau một hồi chiến đấu không ngừng nghỉ, thể lực của anh đã tiêu hao đáng kể.
Thế nhưng giờ đây, nội tâm của anh lại cực kỳ kích động!
Hàn Thất Thất hưng phấn hô lên: “Trương Minh Vũ quá giỏi!”
Ánh mắt của Hạ Hâm Điềm cũng sáng rực!
Màn thể hiện của anh khiến cô ấy rất bất ngờ!
Bốn gã công nhân còn lại ngơ ngác nhìn nhau, thế nhưng không một ai dám xông lên đánh anh nữa!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, lao thẳng về phía trước!
Bốn gã kia hoảng loạn vắt chân lên cổ mà chạy trốn!
Sự hỗn loạn này cũng giúp anh phát huy được hết thực lực của mình!
Ra đòn liên tục!
Bịch bịch!
Tiếng đánh đấm nối tiếp nhau vang lên không ngừng!
Thoáng chốc, toàn bộ đám công nhân đều bị anh hạ gục, nằm lăn lộn dưới đất kêu la oai oái.
Anh đứng thẳng người dậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh mới chỉ dùng một nửa sức lực, vậy nên bọn họ chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Hàn Thất Thất nhảy cẫng lên, hoan hô vui sướng!
Hạ Hâm Điềm cũng mỉm cười hài lòng nhìn anh.
“Tốt!”
Long Thất không kìm được thốt lên một câu.
Tuy rằng đối với anh ta đây chỉ là trò vặt vãnh.
Nhưng anh ta biết Trương Minh Vũ đánh được như vậy cũng không hề dễ dàng.
Long Tam đắc ý nở nụ cười.
Mọi người đứng vây xem xung quanh đều sợ chết khiếp, ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn anh!
Anh chẳng thèm để ý tới họ, dứt khoát quay sang nhìn gã đội trưởng.
Ừng ực!
Gã ta sợ hãi nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Anh cười lạnh một tiếng chất vấn: “Không phải mày muốn đuổi tao ra ngoài à? Đuổi xem nào”.
Nghe anh nói vậy, gã ta lập tức hốt hoảng.
Đột nhiên anh quát ầm lên: “Tới đi!”
Giọng nói của anh tràn đầy khí thế!
Đội trưởng vô thức lùi lại về sau hai bước!
Gã ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt loé lên lửa giận ngùn ngụt!
Chương 220: Chị hai thật chu đáo!
Trương Minh Vũ cũng không nóng vội, cứ đứng đó nhìn chằm chằm gã đội trưởng.
Gã ta có thân hình cao lớn, khí thế lại càng hung hãn hơn, áp lực trở nên nặng nề!
Ánh mắt Trương Minh Vũ lại không hề có gì e sợ.
Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi, toàn thân đều run lẩy bẩy.
Một lúc lâu sau, gã ta lớn tiếng quát ầm lên: “Giỏi thì mày giết hết chúng tao đi!”
Anh nhíu chặt chân mày.
Đối phương nói vậy là có ý gì?
Gã ta nắm chặt nắm đấm, gào rống tức tưởi: “Chúng tao là công nhân từ dưới quê lên. Tại sao chúng tao lại phải chịu sự sỉ nhục từ đám người thành thị các người!”
“Chúng tao cũng có lòng tự trọng cơ mà!”
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lại càng cảm thấy khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đám công nhân đang lăn lộn dưới đất cũng bò lồm cồm dậy! Ai nấy đều nổi giận đùng đùng!
Anh ngơ ngác.
Sao không làm việc mà còn làm như người sai là anh vậy?
Anh bèn lạnh giọng đáp: “Từ đâu tới chẳng liên quan gì! Nếu anh đã là người từ nông thôn lên thì lại cànng phải chăm chỉ làm việc chứ!”
“Anh nên dùng thực lực của mình để khiến người thành thị không dám coi thường anh nữa!”
“Thuê rồi mà còn không chịu làm việc hả?”
“Cho dù anh có là người trời thì kẻ sai vẫn là anh!”
Vẻ đau khổ trên mặt đội trưởng ngày càng thêm nồng đậm!
Một gã đàn ông to xác nhưng ánh mắt lại rưng rưng chực khóc!
Không biết tại sao, anh lại cảm thấy mềm lòng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đám người đang vây xem xung quanh cũng giật mình sửng sốt, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc!
Mãi lâu sau, đội trưởng mới hít một hơi thật sâu, khổ sở chất vấn: “Chúng tao làm việc kiểu gì? Bây giờ mẹ tao đang nằm viện kia kìa! Chạy vạy khắp nơi cũng không đủ tiền!”
“Còn nợ nhiều lắm!”
“Đến tận hôm nay chúng tao vẫn chưa nhận được tiền lương đây!”
“Có loại ông chủ như vậy chúng tao làm việc kiểu gì?”
Dứt lời, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt gã ta.
Trương Minh Vũ lập tức sợ ngây người.
“Đúng vậy. Hơn hai tháng nay chúng tôi vẫn chưa nhận được tiền lương. Chúng tôi còn đang đợi cho đội trưởng vay tiền đây!”
“Hôm nay là hạn chót rồi. Nếu còn không nộp tiền phẫu thuật cho mẹ đội trưởng, bà ấy sẽ bị bệnh viện đuổi đi!”
“Các người nói thì giỏi lắm. Chúng tôi đã thế này rồi thì làm gì còn tâm trí nào làm việc?”
…
Đám công nhân ở phía sau cũng bắt đầu xì xào ầm ĩ, mắt ai nấy đều đỏ hoe.
Cả người Trương Minh Vũ run nhè nhẹ.
Cảm giác này khiến anh vô cùng xúc động.
Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm cũng ngẩn người.
Còn Long Tam và Long Thất thì liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng rất tò mò muốn biết anh sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Anh hít sâu một hơi, lạnh giọng quát: “Đây là lý do các người đình công sao?”
Đội trưởng lại gào lên: “Vẫn chưa đủ sao?”
Anh cười lạnh một tiếng bảo: “Tại sao lại phải đủ? Thế thì đủ cái gì?”
“Tiền lương của các người là chuyện của các người với bên thầu! Còn công việc này là của khách sạn!”
“Nhà thầu nợ lương các người, sao các người lại bắt khách sạn phải gánh chịu hậu quả?”
“Tại sao không đi tìm nhà thầu của các người đi?”
“Các người thấy ấm ức, các người thấy mình có lý. Thế khách sạn có tội tình gì sao?”
Anh đang đứng ở góc độ khách quan mà nói!
Lời của anh khiến toàn bộ đám công nhân đều chết sững.
Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ mờ mịt.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Đội trưởng nghiến răng, run run nói: “Mày nói thì dễ nghe lắm. Bây giờ nhà thầu đang chạy trốn, mày bảo chúng tao đi đâu tìm đây hả?”
Anh cũng không hề yếu thế, lớn tiếng gào lên: “Thế các người ở đây đình công có tác dụng gì không? Cứ đình công thì hôm nay các người có tiền chữa bệnh cho mẹ à?”
“Không tìm thấy nhà thầu chỉ có thể chứng tỏ các người quá vô dụng!”
“Lúc trước đi theo nhà thầu làm việc các người đã nghĩ gì? Chính các người lựa chọn chứ ai? Bây giờ bị lừa thì than vãn cái nỗi gì?”
“Tìm không được thì không tìm nữa à?”
“Không tìm được thì cứ ở đây chờ mẹ bị bệnh viện đuổi ra ngoài đi!”
Trương Minh Vũ cũng thấy đau đầu nhức óc!
Anh căm hận đội trưởng nhu nhược!
Cũng căm hận nhà thầu vô đạo đức!
Lại càng căm hận bệnh viện không có tình người!
Anh thực sự không tài nào hiểu nổi tại sao bệnh viện thời nay lại trở nên máu lạnh như vậy!
Trước kia chỉ mong trên thế gian không còn bệnh tật, cho dù thuốc trên kệ bị phủ bụi cũng không nề hà!
Giờ đây thì không có tiền, bệnh viện không thèm chữa, thuốc quá hạn thì mang ra bán tháo!
Thật đáng buồn!
Lòng anh đau nhói, lửa giận cũng bắt đầu bùng lên!
Gương mặt của gã đội trưởng tràn đầy ngơ ngác, ánh mắt ngạc nhiên!
Những người công nhân khác cũng chết lặng.
Một lúc sau, đội trưởng không chịu nổi nữa. Tuy rằng trên mặt gã ta vẫn còn vẻ tức giận thế nhưng nước mắt lại tuôn ra như suối!
Trương Minh Vũ không đành lòng, trầm giọng hỏi: “Biết sai ở đâu chưa?”
“Hả?”
Đội trưởng ngẩn người nhìn anh.
Anh gào ầm lên: “Biết mình sai ở đâu chưa?”
Khoé miệng đội trưởng khẽ co giật. Trong lòng gã ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Quả thực như anh nói. Rõ ràng là nhà thầu nợ lương không trả, chẳng liên quan gì tới khách sạn.
Hồi lâu sau, gã ta mới cúi đầu ngượng ngập đáp: “Tôi sai rồi”.
Anh lạnh lùng nhìn đám công nhân còn lại: “Các người thì sao?”
Bọn họ hoang mang nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ do dự.
Sau đó, mọi người nhao nhao cúi đầu, lí nhí đáp: “Chúng tôi… sai rồi”.
Nghe xong, anh im lặng gật đầu.
Đội trưởng mím chặt môi, toàn thân run run sắp ngã.
Haiz.
Anh thở dài thườn thượt, quay đầu nhìn thoáng qua.
Hạ Hâm Điềm nhướng mày cười nói: “Không cần đâu, chị có đây rồi”.
Anh không khỏi sửng sốt.
Cô ấy nói có cái gì?
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã thấy cô ấy lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi xách đưa cho anh.
“Trong thẻ này có năm trăm nghìn, mật mã ở phía sau”.
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn cô ấy chằm chằm.
Vừa rồi anh cũng đang nghĩ cách kiếm tiền mặt giúp đội trưởng trả phí phẫu thuật cho mẹ.
Không ngờ…
Chị hai thực sự rất chu đáo!
Anh mỉm cười nhận thẻ: “Mấy ngày nữa em sẽ trả chị sau”.
Hạ Hâm Điềm trừng mắt lườm anh.
Thấy thế, anh vội vàng giơ tay đầu hàng, quay sang đi tới trước mặt đội trưởng.
Đội trưởng và các công nhân khác đều đang đứng sững tại chỗ, ánh mắt loé lên vẻ khiếp sợ!
Anh đưa thẻ cho đội trưởng, lạnh lùng lên tiếng: “Trong này có năm trăm nghìn, anh dùng tạm để trả tiền cho mẹ đi”.
Gã đội trưởng chết lặng, không kịp phản ứng lại!
Anh lại nói tiếp: “Không cần từ chối đâu, tôi chỉ cho anh vay thôi. Còn thừa thì cứ cầm lấy. Khi nào anh có tiền rồi hẵng trả lại cho tôi, biết chưa hả?”
“Chuyện này…”
Đội trưởng như bị điện giật cả người run lẩy bẩy!
Gã ta muốn mở miệng nhưng lại chẳng nói nên lời!
Không chỉ cơ thể, cả trái tim của gã ta cũng đang run rẩy!
Ừng ực!
Những người còn lại gian nan nuốt nước bọt.
Còn Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm thì tươi cười đứng xem.
Long Tam và Long Thất lặng lẽ gật đầu tán thưởng.
Bịch!
Đội trưởng quỳ rạp xuống đất, giơ hai tay nhận lấy thẻ ngân hàng, cảm động rống lên: “Cảm ơn cậu, cậu là ân nhân của tôi!”
Nói rồi gã ta bật khóc, nước mắt rơi lã chã!
Cảnh tượng này đã khiến vô số người không khỏi cảm động!
Ánh mắt của những người đang vây xem xung quanh tràn đầy phức tạp.
Các công nhân khác cũng bắt đầu len lén lau nước mắt!
Hàng loạt ánh mắt biết ơn đổ dồn về phía anh.
Anh dìu đội trưởng đứng dậy, thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn đâu, biết sai thì phải sửa. Đừng để người nông thôn chúng ta bị mất mặt!”