• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 400: Gợi cảm đến thế

Hả?

Trương Minh Vũ nhăn mày.

Xem ra đám người kia là đồng bọn của nhau...

Chỉ giây lát, đám người kia đã bao vây Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất lại.

Mọi người quanh đó đã phát hiện bên này có chuyện, tất cả đều ngừng nhảy nhót, quay đầu nhìn sang.

Âm nhạc cũng ngừng bặt.

Trương Minh Vũ không nóng nảy, chỉ lẳng lặng đứng đó đợi.

Những người đàn ông xung quanh đều khoanh tay.

Đám đông tự động tách ra.

Một gã thanh niên lòe loẹt đỏm dáng bước ra, ánh mắt đầy vẻ tham lam.

Mọi người xung quanh thấy rõ mặt người này, con ngươi chợt co rút lại.

Cậu ba nhà họ Lục, Lục Chính Minh!

Hắn ta tới rồi?

Lục Chính Minh càn rỡ đánh giá vóc người của Hàn Thất Thất, ánh mắt toát lên vẻ thèm khát.

Hàn Thất Thất mơ mơ màng màng tựa vào lòng Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ cười nói: "Các vị, xin nhường đường, chúng tôi cần rời khỏi đây".

Lục Chính Minh bỡn cợt: "Này ranh con, tới quán bar của tao để lừa người đẹp này đúng không? Mày coi như tao không tồn tại đấy hả?"

Mọi người lập tức ngẩn ra.

Cô gái này đi cùng Trương Minh Vũ mà?

Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều hiểu.

Lục Chính Minh để mắt tới cô gái này rồi!

Trương Minh Vũ thản nhiên đáp: "Mày có ý gì?"

Lục Chính Minh đưa mắt quan sát Trương Minh Vũ từ đầu đến chân một lượt.

Từ trên xuống dưới, toàn thứ hàng vỉa hè...

Lục Chính Minh cười lạnh một tiếng, thong dong nói: "Không có ý gì, mày cứ việc đi, để người đẹp này lại đây".

"Khách tới tiêu tiền ở quán bar của tao, chúng tao có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho khách".

Trương Minh Vũ cười lạnh, ung dung hỏi lại: "Nếu tao không chịu thì sao?"

Không chịu?

Đám đông quanh đó lập tức lộ vẻ giễu cợt.

Đang ở Tĩnh Châu mà dám nói năng với cậu ấm nhà họ Lục như thế?

Chán sống rồi sao?

Bọn anh Hổ thì Trương Minh Vũ còn có ý xử lí khéo léo một chút.

Nhưng cái loại lưu manh sắc dục đầy đầu thế này, Trương Minh Vũ không muốn nương tay.

Lục Chính Minh chau mày, giễu cợt: "Ranh con, ở Tĩnh Châu này không có mấy người dám phản đối lời tao, biết không hả?"

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Tao tới đây, vậy có rồi đấy".

Giọng anh bình thản như không mà lại khí phách vô cùng.

Ha ha!

Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo không kiêng nể.

Bọn họ nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy châm chọc.

Thật đúng là không biết trời cao đất rộng!

Lục Chính Minh híp mắt, lạnh lùng nói: "Thằng ranh kia, mày đang đùa với lửa đấy!"

Trương Minh Vũ lạnh nhạt bảo: "Thôi đi, lề mà lề mề làm gì, mày muốn cô ấy chứ gì?"

"Đánh gục được tao, cô ấy sẽ là của mày".

"Nếu không thể đánh gục tao, tao sẽ cho mày một lần mất mặt nhớ đời".

Loại người này không thể nương tay.

Bằng không, không biết còn có bao nhiêu cuộc đời thiếu nữ tan nát dưới tay bọn chúng!

Ha ha ha!

Anh vừa nói xong, đám đông lại cười vang.

Người này đúng là một gã điên!

Không biết bên phe cậu Lục có bao nhiêu người sao?

Ai nấy sáng rực mắt, giễu cợt nhìn Trương Minh Vũ.

Một tia giận dữ thoáng lóe lên trong mắt Lục Chính Minh, hắn ta chầm chậm nói: "Hừ, cho mày một con đường sống lại không chịu đi, vậy thì chớ có trách tao!"

"Lên hết cho tao! Đưa người đẹp về đây!"

Hắn ta vừa dứt lời, một đám đã chậm rãi tiến đến.

Trương Minh Vũ không hề nôn nóng, chỉ nhẹ nhàng đỡ Hàn Thất Thất ngồi vào ghế.

Hàn Thất Thất gục đầu lên quầy bar.

Ánh mắt trào phúng của đám đông xung quanh đã đạt tới cực hạn.

"Đi chết đi!"

Một gã đột nhiên quát lên.

Sau đó, một quyền bay đến.

Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh, vung tay gạt ngã.

Anh dồn lực xuống chân, tung người nhảy vào trong đám đông.

Bọn này chỉ là đám côn đồ tầm thường, thậm chí còn chẳng bằng lũ tay chân của anh Hổ.

Bọn chúng tuy đông nhưng lại không hề tạo được bất kì uy hiếp nào với Trương Minh Vũ.

Rầm rầm rầm!

Những tiếng động trầm đục liên tiếp vang lên.

Chỉ trong ba phút, cả đám côn đồ đều đã ngã gục trên mặt đất.

Trời!

Những người đứng xem quanh đó đều hít một hơi thật mạnh.

Ai nấy đều đã choáng váng hoa mắt.

Lúc này, những ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ đều lộ rõ vẻ mờ mịt.

Chuyện... chuyện gì thế này?

Đang đóng phim à?

Lục Chính Minh cũng đã choáng váng, nụ cười chế giễu như đông cứng trên mặt.

Sao... sao lại thế được?

Nhưng Trương Minh Vũ không cho hắn ta thời gian suy nghĩ thêm, anh đang chầm chậm cất bước đi tới.

Hả?

Lục Chính Minh hốt hoảng, muốn chạy trốn.

Nhưng vừa mới xoay người, đột nhiên có một bàn tay đặt lên bả vai hắn ta.

Lục Chính Minh run lên một cái.

Trương Minh Vũ cất giọng lạnh nhạt nói: "Xin lỗi nhé, tao vẫn chưa gục".

Vừa nghe được câu này, đám đông đều kinh ngạc.

Người này... định làm gì thế?

Lục Chính Minh cũng hoang mang hỏi: "Mày... mày muốn gì?"

Trương Minh Vũ nhếch mép cười nói: "Tao đã nói, sẽ cho mày một lần mất mặt nhớ đời".

Nghe anh nhắc lại câu đó, Lục Chính Minh run bắn người lên.

Tất cả đều bối rối nhìn Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ cúi người, hạ giọng nói khẽ: "Lần này... phải nhớ kĩ một chút".

Anh vừa dứt lời, con ngươi của Lục Chính Minh chợt co rút lại.

Roẹt!

Bỗng có một âm thanh cực kì chói tai vang lên.

Áo của Lục Chính Minh đã bị Trương Minh Vũ xé rách toạc.

Roẹt!

Lại một âm thanh chói tai nữa.

Đám đông vây quanh đó đều đã trợn tròn mắt.

Thật quá hung tàn!

Lục Chính Minh hốt hoảng muốn né người nhưng hoàn toàn không có bất kì tác dụng gì.

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng lạnh.

Loại người này là đáng ghê tởm nhất!

Những âm thanh chói tai lại vang lên liên tiếp.

Chỉ vài giây, trên người Lục Chính Minh chỉ còn lại một chiếc quần lót.

Lục Chính Minh đã choáng váng cả người.

Những kẻ đứng quanh đó cũng trợn tròn cả mắt.

Trương Minh Vũ cười lạnh, giễu cợt: "Khoe cậu em ra xem nào!"

Lục Chính Minh sợ hãi cầu khẩn: "Đừng... Đừng... Đừng làm thế!"

Roẹt!

Khắp nơi chìm trong bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Trương Minh Vũ xong việc, yên lặng xoay người.

Anh đi tới, đỡ Hàn Thất Thất dậy, thong dong bỏ đi dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông.

Lục Chính Minh bịt chặt thân dưới, ánh mắt âm trầm tột cùng.

Mày cứ chờ đấy!

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất nhanh chóng ngồi vào taxi.

Vừa rồi chỉ là một sự cố nhỏ, Trương Minh Vũ không quá để tâm.

Uống hơi quá chén, không thể lái xe về.

Sau khi nghĩ kĩ, anh đành quyết định về khách sạn Đình Lập.

Hàn Thất Thất đã chuếnh choáng không biết gì nữa.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn cô ta.

Uống hăng như thế... thật sự có thể giúp nhẹ lòng?

Hai người lảo đảo vào khách sạn.

Trương Minh Vũ vốn định thuê hai phòng, nhưng Hàn Thất Thất lại không mang thẻ căn cước.

Mà nhân viên phục vụ cũng không biết anh là ai...

Nửa đêm rồi, cũng không tiện tìm Quan Na.

Haiz.

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.

Cuối cùng, anh chỉ thuê một phòng.

Về mặt nguyên tắc, lẽ ra còn cần kiểm tra cả thẻ căn cước của Hàn Thất Thất nữa.

Nhưng sau khi đặt phòng xong, nhân viên khách sạn chỉ ngồi đó chơi điện thoại, hoàn toàn không để ý tới.

Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ nhiều.

Anh đỡ Hàn Thất Thất đi vào thang máy.

Tự bản thân phải đi tìm phòng.

Chẳng bao lâu sau, anh cũng tìm được đúng phòng vừa lấy số.

Quẹt thẻ, hai người đi vào phòng.

Hàn Thất Thất mơ mơ màng màng nói: "Không cần đỡ tôi, tôi tự... tự đi được!"

Vừa nói, cô ta vừa vặn vẹo, sau đó lại kịch liệt giãy giụa.

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô ta.

Nhưng cũng chẳng có cách nào, anh đành dìu Hàn Thất Thất ngồi lên giường.

Hàn Thất Thất lại bật dậy, nói: "Tôi... Tôi muốn... Tôi muốn rửa mặt..."

Nói đoạn, cô ta lại lung lay đứng lên, lảo đảo đi vào trong phòng tắm.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn theo.

"Tửu lượng kém còn uống nhiều như vậy làm gì...", anh tức giận lẩm bẩm.

Ào ào!

Có tiếng xối nước vang lên.

Dưới sự kích thích của nước lạnh, Hàn Thất Thất đã tỉnh táo phần nào.

Sao mình lại uống nhiều thế nhỉ?

Hàn Thất Thất ra sức lắc đầu, vỗ vỗ mặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.

Trương Minh Vũ đang ngồi trên giường, tủm tỉm cười nhẹ.

Vốn anh còn tưởng lần này nhất định sẽ gặp vô số trắc trở.

Thật không ngờ... lại giải quyết gọn lẹ như vậy.

Dựa theo tiến độ này, tối mai là có thể về nhà rồi.

Trương Minh Vũ đắm chìm trong viễn cảnh tươi sáng của riêng mình.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Trương Minh Vũ ngồi thẳng dậy, nói với vẻ không vui: "Có tự đi được..."

Nhưng còn chưa nói hết câu, anh đã ngừng bặt.

Con ngươi của anh co rút lại.

Hàn Thất Thất đang lảo đảo đi ra, trên người quấn khăn tắm...

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.

Hàn Thất Thất... lại gợi cảm đến thế!

Ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, không thể dời mắt!

Thế này thì quá là...

Một giây sau, Hàn Thất Thất cũng khựng lại.

Cô ta nhướng mắt nhìn.

Đây là... Trương Minh Vũ?

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất trừng lớn mắt lên, lộ vẻ sợ hãi!

Anh ấy... ở đây?

Cho tới lúc này, mảng kí ức trước đó mới chậm rãi hiện về trong óc.

"A!"

Hồi lâu sau, một tiếng kêu sắc nhọn vang lên.

Hàn Thất Thất vội vã vòng tay như muốn che thân mình.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Quấn khăn tắm rồi đấy thôi, còn kêu cái gì nữa vậy...

Hàn Thất Thất mím chặt môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.

Trương Minh Vũ vội vàng giải thích: "Tôi chưa thấy gì hết đâu, là do cô quên tôi vẫn còn đang ở đây, việc này không trách tôi được nhé".

"Anh..."

Hàn Thất Thất bắt đầu thở hổn hển.

Người lớn đùng như vậy mà dám nói...

Càng nghĩ càng giận!

Hàn Thất Thất mím môi, đột nhiên sải bước đi tới.

Hả?

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Định làm gì vậy?

Giây lát sau, Hàn Thất Thất đã đứng bên cạnh Trương Minh Vũ.

Cô ta trợn mắt nhìn anh.

Trương Minh Vũ vẫn ngồi trên giường, ngơ ngác không hiểu.

"Cô..."

Anh định lên tiếng hỏi cho rõ.

Hàn Thất Thất lại nhướng mày, cười hỏi: "Dáng người tôi đẹp đó chứ?"

Nghe vậy, Trương Minh Vũ càng thêm ngơ ngác.

Anh buột miệng trả lời theo bản năng: "Đẹp..."

Vừa nói xong, anh đã hối hận.

Nhưng chẳng đợi anh kịp thanh minh thêm, nụ cười trên môi Hàn Thất Thất đã lập tức biến mất.

Nguy rồi...

Một dự cảm cực xấu chợt trồi lên trong lòng anh.

Đáy mắt Hàn Thất Thất thoáng lóe lên một tia giận dữ, cô khẽ quát: "Chẳng phải anh nói anh không thấy gì hay sao?"

Trương Minh Vũ nghệt mặt ra.

Ngay sau đó, hông anh chợt đau nhói lên.

Shhh!

Trương Minh Vũ trợn to mắt, hít một hơi thật mạnh.

Lại véo người ta nữa rồi!

"Ôi, đau quá...", Trương Minh Vũ đau đớn kêu lên.

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, ngón tay lại vặn xoắn một cái nữa.

Sau đó, cô ta mới chịu buông tay.

Trương Minh Vũ đau đến nhe răng, xoa xoa chỗ vừa bị tập kích.

Tật xấu gì không biết.

Sao ai cũng thích véo người như vậy...

Hừ!

Hàn Thất Thất hừ lạnh một tiếng, thẳng người lên.

Sắc mặt cô ta vẫn cứ ra vẻ hung tợn như cũ.

Trương Minh Vũ mất hứng nói: "Rõ ràng là tại cô quên mất, lại quay sang véo tôi là sao..."

"Anh còn dám nói!"

Hàn Thất Thất nũng nịu quát khẽ.

Trương Minh Vũ bèn ngậm chặt miệng lại.

Không chọc vào được...

Hàn Thất Thất hổn hển mấy hơi.

Nhìn anh một lúc, bình tĩnh trở lại, cô ta mới bực tức quay người nằm ra giường.

Trương Minh Vũ liếc nhìn sang.

Anh trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Cô ngủ đi, tôi ra sofa ngủ tạm vậy".

Nói đoạn, anh đứng lên, đi về phía sofa.

Hàn Thất Thất lại hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Thấy anh bước đi rồi, cô ta mới kéo chăn, trùm đầu mình lại.

Men say trỗi dậy, đầu óc choáng váng, Hàn Thất Thất nhanh chóng chìm vào giấc say.

Trương Minh Vũ nằm trên sofa.

Chẳng biết tự lúc nào, anh cũng thiếp đi ngon lành.

Hôm sau, trời rạng sáng.

Trương Minh Vũ từ từ tỉnh giấc.

Anh ngồi thẳng người lên, quay đầu nhìn sang bóng dáng mềm mại yểu điệu còn nằm trên giường.

Tư thế... ừm... rất quái lạ.

Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn một cái, lập tức giật mình hết hồn.

Sáng sớm ngày ra...

Anh vội vã vọt vào phòng tắm.

Qua loa rửa mặt mũi xong, anh vội vàng rời phòng.

Vào thang máy, Trương Minh Vũ bấm xuống lầu một.

Sảnh tiếp khách lúc này vẫn rất yên tĩnh, thậm chí cả nhân viên lễ tân cũng không thấy đâu.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Loại khách sạn thế này thật là hiếm thấy đấy.

Mới đi được vài bước, Trương Minh Vũ chợt phát hiện, vị trí sát bên cửa sổ có một bóng người xinh đẹp đang ngồi đó.

Quan Na?

Trương Minh Vũ chau mày, cất bước đi tới.

Tiếng bước chân anh nhịp nhàng vọng trong sảnh lớn tĩnh lặng.

Quan Na ngẩng đầu, thấy Trương Minh Vũ đang đến gần chỗ mình.

Hả?

Quan Na ngẩn người.

Tối hôm qua, sau khi trở về, cô ta mới chậm rãi tiêu hóa được câu chuyện của Trương Minh Vũ.

Càng hiểu, cô ta càng khiếp sợ hơn.

Cho tới bây giờ, cô ta vẫn đang trong trạng thái vớ được của hời hết sức đột ngột.

Đúng là bắt được cơ hội phục sinh khi đã bị dồn vào đường chết!

Quan Na ngạc nhiên, cười nói: "Ông chủ, anh tới sớm thế".

Nụ cười bình thản vẫn mang theo sự quyến rũ kì lạ như trước.

Trương Minh Vũ cười nói: "Tối hôm qua tôi ở lại đây".

Hả?

Quan Na lúng túng nói: "Tôi... Tôi không biết chuyện này..."

Trương Minh Vũ gật đầu, nói: "Khuya hôm qua tôi mới tới đây, cô không biết cũng là chuyện thường".

Quan Na vươn tay, cười nhẹ: "Mời anh ngồi".

Trương Minh Vũ gật đầu, ngồi vào ghế đối diện.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Quan Na như bừng sáng.

Trương Minh Vũ cười nói: "Vị trí khách sạn này rất đẹp, có phải trước kia tình hình kinh doanh của nơi này cũng rất tốt đúng không?"

Quan Na lặng lẽ gật đầu, lòng chua xót khôn nguôi.

Trương Minh Vũ lại hưng phấn hẳn lên.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, Đình Lập này rất có thể sẽ còn kinh doanh tốt hơn cả khách sạn Hồng Thái.

Trương Minh Vũ lên tiếng: "À đúng rồi, chuyện kinh doanh cứ giao cho tôi đi, khách sạn này cũng nên thiết kế lại một lần nữa".

Quan Na thoáng chần chờ.

Trương Minh Vũ... thực sự đủ năng lực chứ?

Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn không nói gì thêm.

Dẫu sao chăng nữa, Trương Minh Vũ cũng là nhà đầu tư.

Mọi hi vọng của nơi này cũng đều do Trương Minh Vũ tặng cho.

Trầm ngâm một hồi, Quan Na gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói: "Nhưng mà... Nguồn khách hàng vẫn là vấn đề khó khăn".

Trương Minh Vũ cười bảo: "Anh Hổ kia hẳn không dám tới nữa đâu nhỉ?"

Tối hôm qua...

Có một loại đau, chỉ cần nhìn thôi đã thấy đau...

Quan Na lại nặng nề nói: "Anh Hổ là người của tập đoàn Thiên Lãng, chuyên môn phụ trách công việc giục trả nợ và thu nợ".

"Nhà họ Triệu có hợp tác với tập đoàn Thiên Lãng đó".

"Không còn tay sai là anh Hổ nhưng chắc chắn tập đoàn Thiên Lãng sẽ còn phái người khác tới..."

Nói đoạn, lòng cô ta lại bắt đầu lo lắng không yên.

Không có khách hàng...

Dù có đổ nhiều tiền hơn nữa cũng vô ích.

Trương Minh Vũ chau mày.

Tập đoàn Thiên Lãng?

Quan Na nghiêm túc giải thích: "Tập đoàn Thiên Lãng còn khó đối phó hơn nhà họ Triệu nữa, tập đoàn này lệ thuộc vào nhà họ Chu".

Trương Minh Vũ nghe tới đó, lập tức cau mày.

Tại sao lại lòi ra một gia tộc nữa rồi?

Nhà họ Chu...

Nhà họ Chu?

Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Nhà họ Chu có phải có một người tên là Chu Cửu Yến không?"

Quan Na chau mày suy nghĩ, lại lắc đầu, nói: "Hình như... chưa từng nghe nói tới".

Chưa từng nghe nói?

Tĩnh Châu còn nhà họ Chu nào khác sao?

Trương Minh Vũ lại hỏi: "Chu Vân Phong thì sao?"

Anh chỉ quen biết hai người đó.

Quan Na gật đầu thật mạnh, nói ngay: "Đó chính là người phụ trách của tập đoàn Thiên Lãng".

Trương Minh Vũ nở nụ cười.

Thế giới này thật nhỏ.

Thì ra là anh ta!

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh dần tắt.

Tuy Chu Vân Phong đã bị anh dạy cho mấy bài nhớ đời, nhưng Tĩnh Châu này dù sao cũng là sân nhà của anh ta.

Làm thế nào đây?

Lúc này, Trương Minh Vũ cũng bắt đầu băn khoăn khó xử.

Quan Na thấy thế, ánh mắt cũng ảm đạm đi phần nào.

Trương Minh Vũ có quen biết Chu Vân Phong.

Nhưng từ những biểu hiện của anh cho thấy...

Haiz.

Quan Na lặng lẽ thở dài một hơi, lòng lại bắt đầu phiền muộn.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân ai đó vang lên.

Trương Minh Vũ giật mình.

Anh nhìn về phía đó, lại thấy Hàn Thất Thất đang tiến tới gần, sắc mặt lành lạnh.

Trương Minh Vũ hơi nhướng mày.

Đúng rồi!

Song, không để anh kịp nói gì, Hàn Thất Thất đã lạnh nhạt lên tiếng: "Trương Minh Vũ, anh lợi hại thật đấy, vừa mới tới Tĩnh Châu một ngày thôi đã tìm được người cùng ăn điểm tâm sáng rồi cơ à?"

Nói đoạn, cô ta khoanh tay, thẳng lưng trừng mắt nhìn anh.

Hả?

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Quan Na cũng thoáng ngơ ngác.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Nói linh tinh gì đấy, đây là bà chủ khách sạn này".

Hàn Thất Thất lại nghiến răng, nói: "Ái chà, lại còn là một phú bà giàu có cơ đấy".

Lòng cô ta đang khó chịu không sao nói ra được.

Trương Minh Vũ càng sửng sốt.

Hôm nay Hàn Thất Thất làm sao vậy?

Đáy mắt Quan Na thoáng lóe lên, cô ta đứng dậy cười nói: "Người đẹp đây hiểu lầm rồi, hiện giờ anh ấy chính là ông chủ của tôi đấy".

"Cô là bạn gái anh Trương Minh Vũ đúng không?"

Nói đoạn, cô ta chìa tay về phía Hàn Thất Thất.

Hàn Thất Thất lập tức ngơ ngẩn.

Bạn gái?

Trương Minh Vũ không nhịn được, khóe miệng cũng giật nhẹ một cái.

Nói nhảm cái gì vậy chứ...

Quan Na vẫn không phát hiện bất cứ điều gì khác lạ, chỉ khách khí vươn tay.

Hàn Thất Thất cũng ngơ ngác nhấc tay, bắt tay Quan Na.

Trông như thể... thầm chấp nhận điều đó.

Trương Minh Vũ bối rối nhìn họ.

Hồi lâu sau, Hàn Thất Thất mới tỉnh táo lại.

Bạn gái...

Nhưng Hàn Thất Thất lại không nghĩ nhiều về điều đó mà còn đang kinh ngạc vì câu nói đầu tiên của Quan Na.

Trương Minh Vũ là ông chủ của cô ta?

Hàn Thất Thất nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại thành ông chủ của nơi này rồi?"

Trương Minh Vũ cười đáp: "Chuyện vừa xảy ra tối qua ấy mà".

Hả?

Hàn Thất Thất vẫn bối rối.

Trương Minh Vũ lại nói thêm: "Cô cũng có mặt ở đây rồi, chúng ta tranh thủ thiết kế sơ bộ cho khách sạn đi".

"Sửa chữa lại, theo phong cách Hồng Thái ấy".

Hừ!

Hàn Thất Thất hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không phản đối.

Trương Minh Vũ cũng không quá để ý.

Lúc này, vấn đề quan trọng nhất là... Chu Vân Phong.

Trương Minh Vũ cười bảo: "À đúng rồi, còn một việc này cần cô hỗ trợ đấy".

Hàn Thất Thất chau mày, hỏi: "Chuyện gì thế?"

Trương Minh Vũ nói: "Cô có thể báo với Chu Vân Phong một tiếng, bảo người của anh ta đừng nhằm vào khách sạn của chúng ta nữa, được chứ?"

Quan Na bối rối nhìn họ.

Bảo Hàn Thất Thất đi nói?

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, kiêu căng nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải giúp anh?"

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Suy nghĩ một chút, anh mới cười bảo: "Cô chính là nhà thiết kế hàng đầu của công ty chúng ta mà, khách sạn này cũng là sản nghiệp của chúng ta, cô coi việc này như là một cống hiến cho công ty vậy".

"Thế nào?"

Hàn Thất Thất bĩu môi, kiêu kì nói: "Nhưng đây không phải công việc trong phạm vi chức vụ của tôi, đúng không?"

Trương Minh Vũ há miệng, nhưng không biết nên nói tiếp thế nào.

Hàn Thất Thất đắc ý hất đầu.

Lát sau, Trương Minh Vũ mới cười bảo: "Vậy thì... tôi tăng lương cho cô? Thông báo cho toàn bộ công ty?"

Hả?

Vừa nghe anh nói thế, Hàn Thất Thất lập tức chau mày.

Tăng lương thì cô ta không để ý.

Nhưng thông báo trước toàn bộ công ty...

Điều này khiến Hàn Thất Thất dao động! Đây chính là một cơ hội tốt để nở mày nở mặt nha.

Lần trước họp công ty, cô ta không có mặt.

Nhiều nhân viên trong công ty không nhận ra cô ta!

Lần này...

Hàn Thất Thất nhướng mày, nói: "Thấy anh có thành ý như vậy, tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị này thêm một chút".

"Nhưng tôi phải nói thẳng trước đã, lần trước anh đánh Chu Vân Phong ác như vậy, nếu người ta kiên quyết không đồng ý, tôi cũng không có cách nào đâu".

Nói xong, cô ta còn nhún vai.

Trương Minh Vũ hưng phấn nói: "Được! Chỉ cần cô tận lực là được!"

Quan Na đứng bên cạnh nghe hết cuộc trò chuyện đã hoàn toàn choáng váng.

Trương Minh Vũ... đánh Chu Vân Phong rất ác?

Chắc là... đang nói giỡn thôi đúng không?

Đó là cậu ấm nhà họ Chu đấy!

Chuyện này...

Quan Na trợn mắt, há hốc miệng vì kinh ngạc.

Hàn Thất Thất búng tay cái "tách", nói: "Việc này không nên để lâu, xuất phát thôi!"

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Hàn Thất Thất sao lại...

Ngay sau đó, anh quay sang nói với Quan Na: "Cô cũng đi cùng luôn đi".

Quan Na ngơ ngác gật đầu.

Ba người ra khỏi khách sạn.

Quan Na lái xe.

Chẳng bao lâu sau, xe đã dừng trước cửa tòa nhà của tập đoàn Thiên Lãng.

An ninh?

Thấy thuộc tính công ty, Trương Minh Vũ lập tức cạn lời.

Thật là...

Hàn Thất Thất kiêu ngạo hất đầu nói: "Đi thôi".

Nói xong, cô ta sải chân đi vào.

Trương Minh Vũ lặng lẽ đuổi theo.

Quan Na nhìn họ, ánh mắt hoang mang vô cùng.

Hàn Thất Thất... thật sự quen biết Chu Vân Phong sao?

Nhân viên lễ tân khách khí hỏi: "Chào ngài, xin hỏi ngài là bên công ty nào ạ?"

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.

Đi vào là bị hỏi tên công ty?

Chần chờ giây lát, anh cười đáp: "Khách sạn Đình Lập".

Đình Lập?

Nhân viên lễ tân ngẩn ra, vội vàng mở máy tính trước mặt xem thông tin.

Vài giây sau, nhân viên lễ tân kia đã lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, bên các vị nằm trong danh sách khách hàng cần xử lý của công ty chúng tôi, cấm đi vào".

Hả?

Vừa nghe nói thế, Trương Minh Vũ lập tức choáng váng.

Kiểu phục vụ gì thế này?

Ánh sáng trong mắt Quan Na lại một lần nữa ảm đạm đi.

Vẫn là...

Nhưng đúng vào lúc này, Hàn Thất Thất đột nhiên cất giọng kêu to, nghe vô cùng bén nhọn nhức óc: "Chu Vân Phong! Ra đây ngay cho tôi".

"Chu Vân Phong!"

Một tiếng gào này khiến Quan Na giật nảy mình, hoảng sợ.

Điên rồi sao...

Trương Minh Vũ lại thoáng nở nụ cười.

Không có gì mà Hàn Thất Thất không dám làm cả.

Xung quanh đã có khá nhiều người nhìn sang đây, ánh mắt ai nấy đều vô cùng trào phúng.

Đến đây gây chuyện sao?

Chán sống rồi chắc?

Nhân viên lễ tân kia nhăn mày, lạnh lùng nói: "Thưa cô, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!"

Hàn Thất Thất không thèm ngó đối phương một cái, tiếp tục chống nạnh quát to lần nữa: "Tôi cho anh năm giây!"

"Năm!"

"Bốn!"

Mọi người xung quanh đều hết sức choáng váng.

Người đẹp này... não úng nước rồi sao?

Quan Na cũng trợn mắt, há hốc miệng.

Thế này chẳng phải muốn chết sao!

Bọn họ tới đây chẳng phải là để cầu xin người ta sao? Đây là thái độ cầu xin?

Trương Minh Vũ lại chẳng hề để ý.

"Ba!"

Hàn Thất Thất lại quát lên một tiếng.

Mọi người quanh đó đều trào phúng nhìn cô ta.

Nhân viên lễ tân nghiến răng, lạnh lùng nói: "Đồ điên! Bảo vệ đâu!"

Vừa dứt lời, lập tức có tiếng bước chân dồn dập đi tới.

"Hai!"

Hàn Thất Thất lại quát to một tiếng nữa.

Đám bảo vệ vọt tới.

Đám đông quanh đó đã đổi sang sắc mặt giễu cợt.

Quan Na vô cùng lo lắng.

Nếu còn tiếp tục thế này, chớ nói Đình Lập, chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng sẽ gặp tai ương.

Nhân viên lễ tân kia lạnh lẽo quát lên: "Bắt bọn họ lại cho tôi!"

"Vâng!"

Đám bảo vệ đồng thanh nói.

Sau đó, bọn họ chuẩn bị nhào lên.

Hàn Thất Thất lại làm như không thấy, chỉ nói nốt một từ: "Một!"

Đám người vây xung quanh đó cười nhạt.

Bảo vệ đã xông đến trước mặt.

Quan Na tuyệt vọng.

Đúng lúc này, chợt có một tiếng quát lớn đầy nôn nóng: "Dừng tay! Mẹ kiếp chúng mày dừng tay ngay cho tao!"

Hả?

Vừa nghe được câu nói đó, mọi người đều cả kinh.

Bọn họ ngoái đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu kia, thấy một gã mập mạp đang hì hục từ bên trong chạy ra.

Nhìn kĩ mới thấy... đó là Chu Vân Phong!

Trời!

Một giây sau, tiếng hít hà thật mạnh liên tiếp vang lên.

Tất cả đều lâm vào bối rối.

Thật sự gọi được người ra luôn?

Chu Vân Phong kích động lao tới, vui vẻ nói: "Em gái! Em tới thăm anh à? Sao em lại ở đây?"

Anh ta kích động đến độ tay chân vung loạn xạ.

Nhân viên lễ tân kia đã chết sững.

Quan Na càng thêm mờ mịt.

Chuyện gì thế này?

Em gái?

Điều này...

Tất cả mọi người đều hoang mang nhìn họ.

Hàn Thất Thất lạnh nhạt nói: "Tôi đếm xong rồi, đi đây".

Nói đoạn, cô ta liền định quay đi ngay.

Chu Vân Phong hoảng hốt, cuống quít nói: "Em gái, anh... ban nãy anh đang ở trong phòng lớn mà! Nghe thấy tiếng em là anh lao ra ngoài liền!"

"Em đừng đi mà".

Mọi người quanh đó nghe thấy thế đều điên cuồng co giật khóe miệng.

Chuyện này...

Trương Minh Vũ lại nhếch môi tủm tỉm cười.

Thái độ thế này... có khả năng rồi!

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Cũng được, có thể tha thứ cho anh, nói coi anh định bồi thường tôi thế nào?"

Chu Vân Phong lập tức vui mừng, vội nói: "Em muốn bồi thường thế nào thì bồi thường thế ấy!"

Hàn Thất Thất đắc ý cười cười, nói luôn: "Được, vậy sau này bên anh không được tham dự vào chuyện của khách sạn Đình Lập nữa".

Vừa nghe cô ta nói thế, Quan Na lập tức chấn động cả người.

Chu Vân Phong lại bối rối.

Đang yên đang lành... sao lại nhắc tới khách sạn Đình Lập rồi?

Anh ta ngẩng lên nhìn quanh một vòng.

Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Trương Minh Vũ.

Con ngươi tức thì co rút lại.

Chu Vân Phong chỉ một ngón tay, quát to: "Là mày à!"

Mắt anh ta cũng đã vằn đỏ lên!

Chuyện bị đánh lần trước vẫn còn rõ ràng trước mắt như vừa xảy ra.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn sang.

Hàn Thất Thất chau mày, lớn tiếng mắng một tiếng theo bản năng: "Anh quát ai đấy!"

Chương 403: Tôi là bọ anh!

Hàn Thất Thất quát một câu khiến Chu Vân Phong giật mình hoảng sợ.

Trương Minh Vũ cũng bối rối ra mặt.

Sao Hàn Thất Thất lại có phản ứng mạnh như vậy nhỉ?

"Thất Thất, em...", Chu Vân Phong ngơ ngác lắp bắp.

Hàn Thất Thất quát xong cũng giật mình sửng sốt.

Mình sao vậy nhỉ?

Im lặng hồi lâu, Hàn Thất Thất mới lạnh nhạt nói: "Lảm nhảm ít thôi, điều tôi nói, anh có chịu làm hay không, không làm thì tôi về đây".

Nói đoạn, cô ta khoanh tay hất mặt nhìn.

Chuyện gì thế nhỉ...

Hàn Thất Thất cũng đang oán thầm trong lòng, thậm chí còn hung hăng trừng mắt với Trương Minh Vũ một cái.

Khóe miệng Trương Minh Vũ thoáng giật nhẹ.

Tôi đã trêu chọc ai chứ...

Chu Vân Phong siết chặt nắm tay, thân mình cũng run rẩy lên.

Dựa vào đâu chứ!

Nhưng...

Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Hàn Thất Thất tới tìm anh ta mà!

Vào lúc này, nội tâm Chu Vân Phong đang vô cùng khó xử.

Hàn Thất Thất liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Nếu anh đồng ý, tôi mời anh bữa cơm, còn nếu không thì bye bye".

"Đàn ông đàn ang sao cứ lề mà lề mề như thế".

Nói đoạn, cô ta còn tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt.

Chu Vân Phong sốt ruột lắm.

"Thất Thất, không phải anh không muốn giúp em, em muốn làm gì, anh nhất định sẽ giúp em bằng được".

"Nhưng..."

Chu Vân Phong ngập ngừng dừng lại.

Anh ta có vẻ khó xử lắm.

Hàn Thất Thất mất kiên nhẫn, chau mày gắt gỏng: "Nhưng cái gì mà nhưng?"

Chu Vân Phong lắp bắp nói: "Nhưng mà... Ông nội đã giao Thiên Lãng cho anh hai, anh... anh có nói giúp em cũng không có tác dụng gì..."

Nói đến đó, anh ta lộ vẻ áy náy lắm.

Anh hai?

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Hàn Thất Thất nhíu chặt mày, ánh mắt thoáng lóe lên một tia giận dữ.

Lại là anh ta!

Im lặng hồi lâu, Hàn Thất Thất phất tay, nói: "Thôi thôi bỏ đi, tôi không muốn gặp lại anh ta, không giúp được thì thôi".

Nói xong, cô ta nhìn sang phía Trương Minh Vũ, tỏ vẻ lần này không giúp được rồi.

Trương Minh Vũ lắc đầu.

Không giúp được, anh cũng chẳng còn cách nào...

Sau đó, Trương Minh Vũ cười nói với Hàn Thất Thất: "Không sao, chúng ta tìm cách khác vậy".

Hàn Thất Thất gật đầu: "Ừ, chúng ta đi thôi".

Chu Vân Phong nôn nóng lắm.

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Em gái, khó khăn lắm mới có dịp về một chuyến, vội vàng đi đâu vậy?"

Hả?

Vừa nghe được câu này, mọi người ở đây đều sửng sốt.

Khi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một người trẻ tuổi đang thong thả bước ra từ bên trong tòa nhà.

Người này mặc bộ đồ hàng hiệu, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận.

Thoạt trông phong thái rất cao quý.

Trương Minh Vũ nhăn mày.

Hàn Thất Thất liếc nhìn một cái, mặt lộ vẻ chán ghét cực kì.

Người này chính là cậu ấm thứ hai nhà họ Chu, Chu Vân Đình.

Chu Vân Đình cười ha hả, nói: "Thất Thất à, anh hai đang nói chuyện với em đấy".

"Chẳng lẽ vẫn còn giận anh hai sao?"

"Chúng ta là người một nhà, chuyện gì cũng dễ thương lượng thôi, chỉ cần em chịu khó cầu xin anh một câu, anh nhất định sẽ giúp em".

Nói đoạn, ánh mắt anh ta lóe lên một tia giễu cợt.

Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, nói thẳng: "Muốn tôi cầu xin anh? Tưởng bở hơi nhiều rồi đấy, đợi kiếp sau nhé".

Chu Vân Đình bỡn cợt: "Vậy thì xin lỗi nhé, anh cảm thấy khách sạn Đình Lập này từ nay về sau sẽ không thể kiếm được bất kì vị khách nào rồi".

"Không biết, dự cảm của anh liệu có đúng không nhỉ..."

Nói đến đó, con ngươi anh ta như lóe sáng.

Đây là một lời đe dọa trắng trợn!

Quan Na chau mày.

Hàn Thất Thất siết chặt nắm tay, lạnh lẽo quát lên: "Chu Vân Đình, rốt cuộc anh muốn thế nào hả?"

"Đừng tưởng tôi không biết chính anh kích động ông ngoại nhốt mẹ tôi lại!"

"Tốt hơn hết là anh nên cất mấy thứ âm mưu bẩn thỉu của anh đi".

"Nếu còn chọc tới tôi, tôi đập tan cái ổ chó của anh đấy".

Hàn Thất Thất vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.

Còn có chuyện đó sao?

Chu Vân Đình cười lạnh: "Thất Thất à, không có chứng cứ thì chớ có nói linh tinh nhé".

"Hơn nữa, hôm nay em đang đến cầu xin bọn anh đấy, đây là thái độ cầu xin sao?"

Hàn Thất Thất lạnh lẽo nói: "Ai muốn xin xỏ anh! Anh tự đề cao bản thân quá rồi đấy!"

Chu Vân Đình bỡn cợt nói: "Được, nếu đã không phải tới cầu xin anh..."

"Chuyện bên khách sạn Đình Lập, anh cũng chẳng thể nói được gì".

"Em cứ chờ xem khách sạn Đình Lập đóng cửa đi nhé".

Nói đoạn, ánh mắt anh ta nhìn Hàn Thất Thất tràn đầy chế nhạo.

Hàn Thất Thất thở hổn hển, đáy mắt ngập tràn lạnh lẽo.

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Đình Lập có đóng cửa hay không... có vẻ anh không quyết định được đâu nhỉ".

Hả?

Mọi người nghe vậy đều giật mình kinh hãi.

Nhìn về phía người vừa lên tiếng, mới phát hiện đó là Trương Minh Vũ.

Tên ranh này dám nói chuyện với cậu hai nhà họ Chu như vậy sao?

Hàn Thất Thất cũng ngẩn người.

Điều cô ta lo nhất là không thể giúp Trương Minh Vũ đạt được mục đích.

Nếu không phải còn lo lắng điểm này, cô ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ...

Quan Na cũng sửng sốt.

Chu Vân Đình híp mắt, lạnh lùng nói: "Mày là ai? Ở đây người đang nói chuyện, chó cũng dám sủa chen vào?"

Hàn Thất Thất lập tức sa sầm mặt xuống, sắc mặt cực kì âm trầm.

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi thì không phải thứ gì quan trọng, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, muốn mắng chửi anh mấy câu thôi".

"Coi tôi là chó... cũng không hẳn là không được".

Hả?

Ánh mắt Chu Vân Đình thoáng lóe lên sắc lạnh.

Khiêu khích trắng trợn như vậy?

Mọi người cũng đều kinh ngạc.

Tên này muốn tìm cái chết sao?

Chu Vân Đình cười lạnh, nói: "Thằng ranh kia, hôm nay sợ là mày khó lòng tự rời khỏi đây được rồi".

"Tự thông báo tên mình đi, tao đây... không thích bắt nạt thứ chó không tên không tuổi".

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Tôi là bọ anh".

Hả?

Tất cả đều sửng sốt.

Đang nói gì vậy?

Hàn Thất Thất cũng hoang mang nhìn về phía Trương Minh Vũ.

Chu Vân Đình nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Mày nói cái gì?"

Trương Minh Vũ lại đáp một lần nữa: "Tôi là bọ anh".

Chu Vân Đình ngập ngừng: "Bọ?"

Trương Minh Vũ nhanh nhẹn đáp lời ngay: "Ơi! Gọi bọ cái chi rứa?"

Chu Vân Đình đã hoàn toàn ngơ người.

Ha ha ha ha!

Một giây sau, có người đã hiểu ra, lập tức cười phá lên.

Thì ra là...

Hàn Thất Thất cũng hoàn toàn hiểu được, bèn che miệng cười.

Cười đến mức toàn thân đều run lên.

Quan Na cố nén ý cười, nhẫn nhịn mãi không được, đành phải dùng tay che miệng.

Chu Vân Đình vẫn ngơ ngác không hiểu.

Sao vậy nhỉ?

Vào ngay lúc này, Chu Vân Phong chợt kích động hô lên: "A! Tôi hiểu rồi! Đấy là tiếng địa phương!"

"Anh hai, nó nói nó là bố anh đấy! Ha ha ha! Em nghe ra rồi..."

*Ở một số địa phương gọi bố là bọ, mẹ là mạ.

Nhưng Chu Vân Phong còn chưa nói hết câu, nụ cười đã lập tức tắt ngấm.

Anh ta quay đầu sang một bên, làm như chưa từng phát sinh bất cứ điều gì.

Mình nói linh tinh cái gì vậy!

Chu Vân Phong âm thầm giậm chân.

Ha ha ha ha!

Tiếng cười vang lên khắp nơi.

Người của tập đoàn Thiên Lãng đều bật cười ha hả.

Sắc mặt Chu Vân Đình đã trở nên vô cùng khó coi, lửa giận trong đáy mắt hừng hực bốc lên như thể sắp phun ra rồi.

Mất mặt nhất là... anh ta còn gọi Trương Minh Vũ như thế!

Chu Vân Đình ngẩng đầu.

Ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ chỉ nở nụ cười chất phác.

Thoạt trông rất ngây ngô vô hại.

Một hồi sau, tiếng cười vẫn còn kéo dài.

Chu Vân Đình quát lớn: "Mẹ kiếp, câm miệng hết cho tôi!"

Nghe tiếng quát vang vọng ấy, tiếng cười ngưng bặt.

Nhưng vẫn còn một âm thanh giòn giã vang lên, nghe đặc biệt nổi bật.

"Hi hi hi!"

Hàn Thất Thất che miệng, vẫn cười ngất ngư.

Chu Vân Đình hít sâu một hơi, thân mình đã run lên vì giận.

Hàn Thất Thất thở không ra hơi nữa, cô ta khó khăn nói: "Trương Minh Vũ, anh... anh... Ha ha... Anh thật là có tài!"

Chu Vân Đình đã nghiến răng ken két.

Một lúc sau, anh ta quát lớn: "Người đâu!"

Chu Vân Đình vừa lên tiếng, lại có bảy, tám gã bảo vệ chạy ra.

Chỉ giây lát sau, đám bảo vệ đã vây chặt lấy Trương Minh Vũ.

Tất cả đều trừng mắt nhìn anh.

Khí thế vô cùng hùng hổ!

Hàn Thất Thất hừ một tiếng: "Chu Vân Đình, anh đừng quên, anh ấy là bọ anh đó!"

"Anh làm thế này là bất hiếu lắm nha!"

Chương 404: Hộc máu rồi sao?

Hàn Thất Thất vừa thốt lên câu đó, xung quanh lại nghe thấy những tiếng cười rúc rích cố nén.

Sắc mặt Chu Vân Đình đã tối sầm lại.

"Mẹ kiếp, lên hết cho tôi! Đánh chết tôi lo!"

Chu Vân Đình nghiến răng nghiến lợi quát.

Bao nhiêu người đang nhìn như thế, mặt mũi anh ta biết để đâu?

Chu Vân Phong lo lắng nói: "Anh hai, anh cẩn thận chút, để bọn họ đánh, anh tránh đi một chút trước đã".

"Chớ để thằng ranh kia đánh anh!"

Vụ lần trước vẫn còn rõ ràng như vừa xảy ra trước mắt.

Khóe miệng Chu Vân Đình co giật thật mạnh.

Mẹ nó!

Chú mày mù rồi à? Anh mày có thể bị đánh được chắc?

Nhưng lời này, anh ta lại không thể nói ra.

Nụ cười giễu cợt của đám người xung quanh đang càng lúc càng rõ ràng.

Một lúc sau, Chu Vân Đình hít thật sâu, quát lớn: "Cút!"

Chu Vân Phong giật mình hết hồn.

Khi anh ta hiểu ra, lòng chợt dâng lên một cơn giận điên cuồng.

Tôi tử tế nhắc nhở anh, anh lại bảo tôi cút?

Bị đánh coi như đáng đời anh!

Cùng lúc đó, mấy gã bảo vệ đã xông tới trước mặt Trương Minh Vũ.

Quan Na đã sợ đến ngây người.

Chuyến này tới đây không dẫn người theo!

Đối phương cho nhiều người tấn công như thế...

Lần này thực sự xong đời rồi!

Hàn Thất Thất lại hưng phấn la to: "Trương Minh Vũ cố lên! Đánh bọn chúng đi! Đánh cho bọn chúng khóc luôn đi!"

Vừa la, cô ta còn vừa nhảy tưng tưng, vung nắm tay cổ vũ.

Những người khác đều choáng váng.

Điên rồi chắc?

Chẳng lẽ không phải là bên kia đánh cho chàng trai này khóc luôn sao?

Chu Vân Đình cũng đang cười nhạt.

Này thì thích thể hiện!

Một giây sau, có tiếng kêu rên đau đớn vang to: "A!"

Đám đông đều căng thẳng hẳn lên.

Nhưng khi định thần nhìn kĩ, bọn họ lại nhận thấy, vừa có một gã bảo vệ đang bay ngược ra ngoài.

Bay thẳng tới chỗ Chu Vân Đình!

Hả?

Tất cả đều trợn trừng mắt lên.

Đùa... Đùa gì thế?

Chu Vân Đình cũng sững sờ, ánh mắt chỉ còn lại hoang mang và mờ mịt.

Anh ta muốn tránh né thì đã không còn kịp rồi.

Rầm!

Một tiếng va chạm trầm đục vang lên.

Chu Vân Đình bị thân hình cao to của gã bảo vệ đập thật mạnh vào người, ngã ầm xuống đất.

Tất cả đều há hốc miệng.

"Hay lắm!"

Chu Vân Phong không khống chế được bản thân, buột miệng gào lên.

Giọng anh ta nghe đặc biệt chói tai.

Mọi người lập tức dồn mọi ánh nhìn về phía Chu Vân Phong.

Cậu ba nhà họ Chu... là phe nào đấy?

Chu Vân Phong vội vã bụm chặt miệng.

May quá... Chu Vân Đình không nghe thấy.

Nhưng mà... thật sự vô cùng sảng khoái đó.

Ai bảo anh mắng tôi!

Những gã bảo vệ khác cũng đã tiến đến trước mặt Trương Minh Vũ.

"Đi chết đi!"

Một gã trong số đó chợt quát lên.

Sau đấy, gã vung nắm tay lao tới.

Ánh mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên một tia hưng phấn.

Võ nghệ của những người này có vẻ mạnh hơn nhiều so với đám anh Hổ hôm qua.

Anh bèn xông tới, vung quyền đối kháng với đòn tấn công của đối phương.

Uỳnh!

Lại một tiếng động trầm đục vang lên.

Tất cả mọi người đều đã trợn tròn mắt.

Chu Vân Đình mất rất nhiều sức lực mới loay hoay đứng dậy được.

"Mẹ nó! Dần chết nó cho tôi..."

Anh ta vừa quát lên một tiếng...

... Lại một thân thể cao lớn khác bay tới, cắt ngang lời anh ta.

"A!"

Chu Vân Đình kêu thảm một tiếng, lại lần nữa bị đè ngã xuống đất.

Trời!

Trong sảnh tiếp khách liên tiếp vang lên những tiếng hít hà.

Lần này, không ai còn tâm tư chú ý tới Chu Vân Đình nữa.

Tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Trương Minh Vũ.

Họ chỉ thấy Trương Minh Vũ đang nhanh nhẹn xông pha giữa đám bảo vệ cao lớn.

Anh di chuyển thoải mái, ra đòn dũng mãnh như rồng như hổ.

Mỗi khi nắm tay hạ xuống, nhất định phải có một kẻ ngã gục.

Trong lúc chiến đấu, kinh nghiệm và thực lực của Trương Minh Vũ cứ thế tăng dần.

Những người bình thường này đã hoàn toàn không có khả năng gây nguy hiểm cho anh.

Rầm rầm!

Lại có mấy âm thanh trầm đục vang lên.

Chưa đầy năm phút đồng hồ, mười mấy gã bảo vệ đều đã ngã gục xuống đất.

Trời!

Mọi người lại đua nhau hít hà thật mạnh.

Tất cả đều mở to mắt, mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chuyện này... sao có thể xảy ra nhỉ?

Đây còn là người sao?

"Hay lắm! Đánh rất hay!"

Hàn Thất Thất hưng phấn tột cùng, la to.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn đầy ánh sáng.

Quan Na cũng choáng váng cả người.

Cô ta bụm miệng, đáy mắt toát lên nỗi chấn động tột cùng.

Trương Minh Vũ... lợi hại thế sao?

Bộp bộp!

Trương Minh Vũ vỗ vỗ tay phủi bụi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.

Chu Vân Đình hổn hển giãy giụa hồi lâu mới đứng dậy nổi.

"Mẹ kiếp! Giết nó cho tôi".

Chu Vân Đình quát lớn.

Nhưng sau khi nói xong, anh ta lại phát hiện đám người xung quanh đang nhìn mình như nhìn một thằng ngu.

Sao vậy nhỉ?

Chu Vân Đình bối rối.

Khi anh ta ngẩng đầu nhìn, con ngươi lập tức co rút lại.

Đều... bị hạ gục?

Hàn Thất Thất giễu cợt: "Anh hai à, hiện giờ chỉ còn mình anh đứng được thôi, hay là... anh tự xông lên đi?"

Khóe miệng Chu Vân Đình giật giật.

Những người này... sao lại bị đánh ngã hết rồi?

Mọi người quanh đó cũng từ từ tỉnh táo lại.

Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên.

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Còn ai nữa không?"

Giọng anh vô cùng bình thản.

Nhưng ai cũng nghe ra sự khiêu khích trắng trợn trong đó.

Chu Vân Đình siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh buốt.

Nhưng...

Hồi lâu sau, Chu Vân Đình vẫn không nói được một lời.

Trương Minh Vũ cười bảo: "Nói gì đi chứ, đừng sợ".

"Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con nữa là, sao bố lại nỡ đánh anh được?"

Lần này, không ít người nhịn không nổi bèn cười phá lên.

Sắc mặt Chu Vân Đình đã âm trầm tột cùng.

Hàn Thất Thất phối hợp nói: "Đúng đúng, anh ấy là bố anh mà!"

Nói xong, cô ta bèn cười rộ lên yêu kiều.

Chu Vân Đình hít sâu một hơi, âm u nói: "Được lắm, mối thù này, tao sẽ nhớ thật kĩ".

"Mày đánh người của tao, không hề gì".

"Khách sạn Đình Lập của mày, đừng mơ làm ăn gì nữa".

Câu nói sau gần như được gào lên.

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Trí nhớ của anh tệ thật, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, việc khách sạn Đình Lập đóng cửa hay không, không phải là việc anh có thể quyết định".

"Anh có thể phái người tới ngăn cản khách hàng".

"Nhưng nếu để tôi thấy, gặp lần nào, đánh lần ấy".

"Không gặp được, tôi sẽ tới tận Thiên Lãng chó má của anh đánh anh!"

Những lời này được thốt ra vô cùng dõng dạc.

Shhh!

Mọi người quanh đó lại đua nhau hít hà thật mạnh.

Đây chính là khí phách bộc lộ hẳn ra ngoài!

Hàn Thất Thất siết chặt hai nắm tay trước người, ánh mắt càng sáng lên rực rỡ.

Quả đúng là đàn ông chất lượng cao!

Quan Na cũng khiếp sợ ra mặt.

Rốt cuộc Trương Minh Vũ... có thân phận thế nào?

Chu Vân Đình lùi lại nửa bước.

Anh ta đã tức đến choáng váng đầu óc.

Nhưng lại không thể phản bác một câu!

Thiên Lãng có cao thủ, song không có mặt ở đây!

Một lúc sau, Chu Vân Đình mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, tao sẽ chờ xem".

"Chúng ta đợi xem".

"Trong vòng một tháng, không giết chết mày, ông đây không mang họ Chu nữa!"

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Vậy mới đúng, anh nên theo họ Trương".

Hả?

Chu Vân Đình nhăn mày, lặp lại: "Trương?"

Trương Minh Vũ cười cợt xấu xa, nói: "Đúng vậy, tôi họ Trương".

"Sao quên nhanh thế?"

"Tôi là bọ anh".

Ầm!

Trong đầu Chu Vân Đình như vừa có tiếng nổ cực lớn vang lên.

Ọc!

Anh ta chợt cảm thấy cổ họng có gì đó ngòn ngọt, khóe miệng xuất hiện một tia máu.

Ực!

Mọi người lại thi nhau nuốt nước miếng.

Chu Vân Đình... bị tức đến hộc máu?

Chu Vân Phong âm thầm giơ ngón cái.

Lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm thấy Trương Minh Vũ cũng khá là thuận mắt đấy.

Đáng đời!

Ai bảo mắng tôi!

Mẹ kiếp!

Trương Minh Vũ cười bảo: "Thôi được rồi, chúng tôi đi đây!"

"Một tháng sau, chúng tôi sẽ quay lại nhận đứa con trai này".

Hàn Thất Thất cũng hưng phấn cực kì: "Đi thôi, một tháng sau tới nhận cháu trai lớn này nhé!"

Nói xong, cô ta liền quay đầu đi ra cửa.

Vừa đi, Hàn Thất Thất còn vừa lẩm bẩm: "Anh hai bỗng nhiên biến thành thằng cháu lớn, thật là kỳ diệu nhỉ!"

Tuy là tự lẩm bẩm với mình nhưng âm thanh lại truyền vào tai mỗi người một cách rành mạch.

Phụt!

Chu Vân Đình không nhịn nổi nữa, miệng hộc ra một ngụm máu tươi.

Chương 405: Chị tư?

Quan Na nhìn mà sững sờ đến há hốc miệng.

Một lúc lâu sau cô ta mới bừng tỉnh, xoay người đuổi theo.

Ba người nhanh chóng ra xe.

Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ từ từ tắt đi, lòng buồn bực khó chịu.

Chuyện này không xử lý ổn thỏa thì anh không thể quay về được.

Những chuyện khác có thể giao cho Trần Thắng Nam, nhưng riêng chuyện này...

Haiz.

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.

Quan Na và Hàn Thất Thất cũng đã lên xe.

Hàn Thất Thất áy náy nói: "Xin lỗi nhé, chuyện này..."

Trương Minh Vũ cười bảo: "Không sao, chỉ hơi phiền phức một chút thôi, để tôi nghĩ cách khác vậy".

Hàn Thất Thất lẳng lặng gật đầu.

Ngay sau đó, cô ta lại ngẩng lên, kích động nói: "Anh biết không, ban nãy anh cực oách luôn đó!"

Hả?

Tính tình này...

Trương Minh Vũ không nhịn được, khóe miệng thoáng giật nhẹ.

Quan Na nhìn họ, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Rầm!

Bỗng có ai đó giật mở cửa xe.

Một núi thịt di động ngồi vào ghế phó lái.

Chu Vân Phong?

Trương Minh Vũ thoáng vẻ nghi hoặc.

Hàn Thất Thất chau mày, lạnh nhạt nói: "Anh vào đây làm gì?"

Chu Vân Phong vội vã lên tiếng: "Thất Thất, em đừng nóng ruột, anh biết, không thể giúp em là lỗi của anh".

"Nhưng mà ông nội đã ra lệnh, anh cũng không có cách nào".

"Em yên tâm, về sau anh nhất định sẽ đứng về phía em, anh sẽ giúp em cho anh hai... cho Chu Vân Đình một bài học".

Hàn Thất Thất nhíu mày.

Người này... muốn làm phản?

Nhưng trong lòng cô ta vẫn đang hết sức tức giận.

Cô ta kiêu kì nói: "Tôi còn cần anh giúp chắc? Đừng tới gây phiền hà cho tôi nữa! Chút chuyện nhỏ xíu này cũng không làm được".

Chu Vân Phong nôn nóng vô cùng, vội nói: "Thất Thất, em đừng đuổi anh đi, sau này anh quan tâm chăm sóc cô giúp em được chưa nào?"

Hả?

Vừa nghe anh ta nói thế, Hàn Thất Thất cũng dao động.

Nhà cô ta ở gia tộc họ Chu này chẳng có địa vị gì đáng nói.

Nếu như...

Trương Minh Vũ cười bảo: "Thôi được rồi, dù sao trong này cũng còn chỗ mà, cứ để anh ta ngồi một lát đi".

Nghe thấy Trương Minh Vũ nói thế, Chu Vân Phong lập tức mở to mắt.

Người này đang nói đỡ cho mình?

Ngay sau đó, Chu Vân Phong cảm kích nhìn về phía Trương Minh Vũ.

Có thể tiếp cận với Hàn Thất Thất là được!

Anh ta chợt thấy Trương Minh Vũ cũng không đáng ghét như trước đây.

Hàn Thất Thất bĩu môi, nói: "Vậy cũng được".

Chu Vân Phong kích động toét miệng cười.

Quan Na dò hỏi: "Vậy giờ chúng ta đi đâu?"

Trương Minh Vũ thoáng chần chờ.

Hàn Thất Thất bèn nói: "Cô tìm giúp tôi một tiệm thuốc tên là tiệm thuốc Thiên Linh, tôi muốn mua một ít thuốc".

Quan Na cười nói: "Được".

Nói đoạn, cô ta liền khởi động xe.

Chu Vân Phong lo lắng hỏi: "Thất Thất à, em mua thuốc làm gì? Em bị cảm à?"

Hàn Thất Thất lườm một cái, nói: "Mua cho mẹ tôi!"

"Đám khốn kiếp kia đâu có để tâm chăm sóc mẹ tôi!"

Chu Vân Phong nghi hoặc hỏi: "Vậy sao không đến bệnh viện? Tiệm thuốc... có được không đó?"

Trương Minh Vũ cũng rất nghi hoặc.

Hàn Thất Thất uể oải nói: "Hàng ngày mẹ tôi đều phải chịu đau đớn rất nhiều, thuốc giảm đau bình thường đã không còn tác dụng gì".

"Mấy thứ tôi mua đều là thuốc trong danh sách cấm, bệnh viện không thể tùy tiện mua bán".

Hả?

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Chu Vân Phong hoang mang hỏi: "Bệnh viện còn không bán mà tiệm thuốc kia dám bán sao?"

Hàn Thất Thất hạ giọng nói khẽ: "Tin tức về tiệm thuốc này là do bố tôi dốc cả đống tiền nghe ngóng được, nghe nói rất đặc thù".

"Không ai dám đụng đến".

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.

Lại còn có loại tiệm thuốc như thế sao?

Chẳng mấy chốc, xe đã ngừng.

Mọi người xuống xe.

Trương Minh Vũ bình thản quan sát nơi này.

Đây là một tiệm thuốc trông chẳng khác gì tiệm thuốc thông thường.

Bốn người đi vào trong.

Bên trong cũng rất bình thường, có mấy kệ hàng để các loại thuốc thường dùng.

Điểm đặc biệt duy nhất là... bên dưới còn có một hành lang.

Đầu bên kia hành lang đen kịt.

Hàn Thất Thất cũng mờ mịt nhìn quanh.

Đây là lần đầu tiên cô ta tới.

Hồi lâu sau, Hàn Thất Thất đi về phía quầy hàng.

Người bán hàng ngẩng đầu cười nói: "Chào cô, cô cần thuốc gì?"

Hàn Thất Thất ngập ngừng hỏi: "À ừm... có tramadol không?"

Nụ cười của người bán hàng thoáng cứng lại.

Lát sau, người bán hàng mới nói: "Chờ chút".

Thật sự có?

Hàn Thất Thất mở to mắt, lòng bắt đầu hưng phấn lên.

Nhưng sau đó, cô ta mới phát hiện người bán hàng không đi lấy thuốc cho mình mà lại cầm điện thoại lên.

Một lát sau, bọn họ nghe thấy một giọng nói biếng nhác vang lên: "Ai muốn mua tramadol?"

Mọi người đều sửng sốt.

Khi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, họ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo blue trắng đang đi tới.

Mặt người này đầy mỡ, lởm chởm râu.

Hàn Thất Thất hưng phấn nói: "Xin chào bác sĩ, tôi muốn mua ạ".

Bác sĩ Vương quay sang nhìn họ.

Vừa thấy Quan Na, ánh mắt ông ta lập tức lóe lên đầy hưng phấn.

Ông ta cứ nhìn chằm chằm lên cô gái có vóc dáng nóng bỏng kia một hồi.

Lát sau, bác sĩ Vương mới nhìn về phía Hàn Thất Thất.

Chỉ trong giây lát, con ngươi ông ta chợt co rút lại.

Thật quá xinh đẹp!

Hàn Thất Thất chau mày, ánh mắt lộ vẻ bực bội chán ghét.

Ực!

Bác sĩ Vương gian nan nuốt nước miếng.

Lát sau, ông ta mới lên tiếng: "Người đẹp, cô muốn mua tramadol à? Cô có thẻ hội viên bạch kim của tiệm thuốc chúng tôi không?"

Hàn Thất Thất ngẩn ra, lắc đầu đáp: "Không có..."

Ánh mắt ông bác sĩ kia thoáng lóe lên, cười bảo: "Xin lỗi, chúng tôi không thể bán thuốc cho cô".

Hàn Thất Thất nôn nóng nói: "Làm thế nào để lấy thẻ hội viên bạch kim? Tôi có thể làm thẻ ngay".

Bác sĩ Vương cười nói: "Rất xin lỗi, thẻ hội viên của chúng tôi chỉ tặng khách, không có bất cứ điều kiện gì".

Hả?

Hàn Thất Thất choáng váng sững sờ.

Trương Minh Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.

Quy củ gì thế nhỉ...

Hàn Thất Thất lại nôn nóng nói: "Bác sĩ, còn có biện pháp nào khác không? Tôi thực sự rất cần thuốc này!"

Bác sĩ Vương nhún vai, cười cười: "Không có thẻ hội viên thì tôi cũng chịu thôi".

"Trừ khi..."

Hàn Thất Thất kích động hỏi: "Trừ khi cái gì?"

Bác sĩ Vương nở nụ cười bỡn cợt: "Tôi cũng có một thẻ hội viên đấy, nhưng tôi để quên trong phòng khách sạn rồi".

"Trừ khi người đẹp đây chịu đi theo tôi để lấy".

Nói đoạn, ánh mắt ông ta nhìn Hàn Thất Thất đầy khác thường.

Trương Minh Vũ nhăn mày.

Hàn Thất Thất cũng tức giận, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Chu Vân Phong quát lớn: "Mẹ kiếp nhà mày! Mày định lừa em tao đi thuê phòng?"

Giọng anh ta rất lớn.

Tất cả mọi người đều dồn mắt về phía này.

Bác sĩ Vương thoáng tức giận.

Gào rú cái gì!

Ông ta lạnh lùng nói: "Này nhóc, chớ nói linh tinh, chẳng qua tôi thấy các người nóng lòng mua thuốc nên muốn giúp một tay thôi".

"Nếu không cần thì mời đi cho!"

Hàn Thất Thất giận dữ: "Ông..."

Nhưng cô ta mấp máy miệng một lúc vẫn không biết phải nói gì.

Bác sĩ Vương cười lạnh một tiếng, giễu cợt: "Chính các người không cần tôi giúp mà, không trách tôi được nhé".

"Haiz, thời buổi này, làm người tốt cũng thật khó".

Trương Minh Vũ lạnh nhạt hỏi: "Đây chính là cách các người làm bác sĩ? Người ta thường nói lương y như từ mẫu, vì sao ông lại có lòng dạ cầm thú thế này?"

Bác sĩ Vương híp mắt, cả giận quát: "Ranh con, cậu mắng ai là cầm thú đấy?"

"Tôi có ý tốt muốn giúp các người thôi".

"Nếu các người có năng lực thì có thể lấy thẻ hội viên ra mua thuốc đi".

"Cậu, có năng lực đó sao?"

Nói đoạn, ông ta châm chọc nhìn bọn họ.

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, ngực phập phồng kịch liệt.

Nhưng thuốc này... Cô nhất định phải mua bằng được!

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Thất Thất, yên tâm đi, để tôi giúp cô kiếm thẻ hội viên".

Hàn Thất Thất nặng nề gật đầu.

Bác sĩ Vương lại khinh thường nói: "Xin lỗi nhé, chi nhánh Tĩnh Châu vừa khai trương, trong Tĩnh Châu này... tạm thời không có thẻ hội viên".

Nói đến đó, ông ta khinh khỉnh cười.

Những người xung quanh cũng giễu cợt nhìn bọn họ.

Người ta muốn giúp đỡ lại không cần.

Vờ vịt gì chứ?

Thật ghê tởm!

Để xem các người định xoay sở thế nào.

Cơn giận đang từ từ dâng lên trong lòng Trương Minh Vũ.

Bác sĩ Vương khoanh tay trước ngực, châm chọc nhìn họ.

Ngay vào lúc này, bỗng có một giọng nói dễ nghe vang lên: "Thẻ hội viên à? Tôi có đấy".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK