Một dự cảm không lành lập tức dâng lên trong lòng!
"Cẩn thận!"
Trương Minh Vũ chợt quát một tiếng!
Tần Minh Nguyệt nằm xuống đất không hề do dự!
Keng!
Âm thanh thanh thúy vang lên.
Nhìn kỹ lại thì thấy đó là một phi tiêu hoa mai đã đâm sâu vào mặt đất!
Là gã đàn ông buộc tóc!
Trương Minh Vũ híp mắt lại, trong lòng càng lo lắng hơn!
Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng tràn đầy sự cảnh giác!
Hai người lồm cồm đứng dậy.
Đúng lúc này, một giọng nói nghiền ngẫm vang lên: "Không tồi, không ngờ lại tránh được, lãng phí một phi tiêu của ông đây!”
Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, họ thấy một bóng đen đang ngồi trên đỉnh con tàu!
Biết ngay là sẽ đến mà!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, tâm trạng vô cùng nặng nề!
Thực lực của người đàn ông này thật đáng sợ!
Gã đàn ông buộc tóc cân nhắc: "Để tôi xem mấy người có thể tránh thoát được mấy cái!"
Nói xong gã ta lại phóng phi tiêu tiếp!
Đồng tử Trương Minh Vũ chợt co rút!
Lại nữa!
"Chạy!"
Trương Minh Vũ quát to.
Anh xoay người nhảy qua lan can xuống tầng dưới cùng!
Tần Minh Nguyệt theo sát phía sau!
Đôi mắt Chung Hải híp lại, ông ta lập tức đứng dậy đuổi theo!
Trương Minh Vũ bắt đầu thấy sốt ruột.
Hai người nhanh chóng chạy tới đuôi tàu.
Chung Hải ở phía sau vẫn đuổi theo sát nút.
Gã đàn ông buộc tóc di chuyển trên đỉnh tàu rất nhanh!
Hiện tại đã chạy được một khoảng rồi.
Hiển nhiên là không thể nhảy xuống biển.
Nhưng...
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lách sang một bên khác ở đuôi tàu.
Chạy về đầu tàu!
Không có đường lui!
Trong nháy mắt, hai người đã tới trước phần nửa trước của con tàu.
Chỗ này mở đèn sáng rực, người nô nức nối đuôi nhau!
Hai người nhảy thẳng vào trong đám đông.
Họ vốn định lợi dụng biển người để che lấp tầm nhìn.
Nhưng gã đàn ông buộc tóc cứ nhìn chằm chằm vào mặt bọn họ.
Chung Hải ở phía sau thì vẫn đuổi theo ráo riết!
Bất đắc dĩ, hai người đành phải tiếp tục chạy tới đầu tàu!
Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ bỗng nhiên thấy cảm giác chen chúc đã biến mất.
Những người khác đâu?
Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra sự mờ mịt.
Anh nhìn xung quanh.
Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ với vẻ hoảng sợ và liên tục lui về phía sau!
Rất nhanh, đám người đó đã lui ra hơn mười mét.
Chung Hải và gã đàn ông buộc tóc đi ra, nở nụ cười lạnh.
Sao thế này?
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện còn có một hàng người đứng trước mặt!
Có khoảng bảy, tám vệ sĩ mặc áo vest đứng ở hai bên trái phải!
Ở giữa là hai chiếc ghế dựa.
Chung Tử Kính ngồi một bên, một người đàn ông trung niên khác ngồi bên còn lại!
Ông ta có một chòm râu rất dễ khiến người khác chú ý!
Người của nước Thái Dương sao?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn.
Rất hiển nhiên, đây là người giao dịch với Chung Tử Kính!
Đứng sau Chung Tử Kính là Hoa Gia Hoa với vẻ mặt trào phúng!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Trong đôi mắt Tần Minh Nguyệt cũng lóe ra tia nặng nề.
Tuyệt vời, lọt vào hang ổ của giặc rồi!
Mọi người xung quanh đều chỉ trỏ bàn tán!
Chung Tử Kính tạo dáng ngón tay hoa lan, cười nói: "Hai đứa chúng mày khá lắm đấy".
"Bọn tao đã thay đổi địa điểm rồi mà vẫn theo kịp".
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, chúng tôi chỉ là đang đi dạo chơi mà thôi".
Hà Gia Hoa cười lạnh hỏi kháy: "Chơi? Vậy sao đi tàu mà không mua vé?"
Trương Minh Vũ nhăn mặt.
Đã kiểm tra vé rồi sao?
Đúng là cẩn thận!
Chung Tử Kính thản nhiên lên tiếng: "Nói đi, bọn mày đã lấy được tin tức gì rồi?"
Tần Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Tin tức? Tin tức gì? Mấy người đang nói gì vậy?"
Trương Minh Vũ chán nản lắc đầu.
Diễn sâu đấy...
Chung Tử Kính nhíu mày.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bằng tiếng Trung hơi ngắc ngứ vang lên: "Cô có nhiều thân phận đấy nhỉ, mới vừa rồi là nhân viên phục vụ mà giờ đã thành cảnh sát rồi sao?"
Hửm?
Đôi mắt Tần Minh Nguyệt chợt lóe lên ánh sáng!
Đồng tử Chung Tử Kính lập tức co rút lại, anh ta lạnh lùng hỏi: "Lúc nãy cô đã vào phòng?"
Tần Minh Nguyệt thản nhiên đáp: "Đâu có, phòng gì đâu, ai biết".
Chết cũng không được thừa nhận!
Hà Gia Hoa cắn chặt răng, nghiêm túc nói: "Anh Chung, thà giết lầm còn hơn bỏ sót!"
Trương Minh Vũ nhìn hắn chòng chọc.
Tên khốn nạn này!
Chung Tử Kính khẽ hít sâu một hơi, anh ta khẽ gọi: "Chú Chung, bắt lại!"
Vừa dứt lời, Chung Hải đã nhanh chóng đi lên!
Ông ta xông thẳng tới chỗ hai người.
Trương Minh Vũ mở to hai mắt.
Nói bắt là bắt ngay sao?
Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt bắt đầu phản kích.
Ba người lại xúm vào đánh nhau.
Thực lực ngang nhau nên khó phân thắng bại!
Mọi người xung quanh xem đến nỗi muốn chóng mặt.
Chung Tử Kính nặng nề hỏi: "Ông Dạ, ông không định giúp đỡ chút sao?"
Dạ Thập Nhị cân nhắc trả lời: "Ỷ đông hiếp yếu không vui đâu".
Chung Tử Kính cắn chặt răng, ra sức thuyết phục: "Người này rất quan trọng với thiếu gia Âu Dương, nếu ông bắt được thì coi như là có công lớn nhất rồi!"
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Dạ Thập Nhị.
Thật lâu sau đó ông ta mới nhỏ giọng đáp lại: "Được thôi, tôi sẽ tới chơi với bọn họ một lát".
Nói xong, bóng người ông ta biến mất.
Trương Minh Vũ phối hợp ăn ý với Tần Minh Nguyệt, đánh Chung Hải lui lại từng bước!
Một quyền cuối cùng đánh thẳng vào ngực ông ta!
Bỗng nhiên, một trận gió lớn đánh úp lại!
Trong lòng Trương Minh Vũ căng thẳng, anh nhanh chóng thu nắm tay của mình lại!
Sau đó né tránh theo bản năng!
Nhưng Dạ Thập Nhị lao thẳng về phía anh với tốc độ nhanh đến đáng sợ!
Trương Minh Vũ lấy lại kinh hãi!
Tốc độ này... thật là khủng khiếp!
Một quyền đánh úp lại!
Trương Minh Vũ không tránh kịp, chỉ có thể giơ hai tay lên đỡ lấy!
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên!
Cánh tay Trương Minh Vũ cảm nhận sâu sắc một cơn đau truyền đến!
Người anh ngã mạnh xuống nền đất!
Cái này...
Hai mắt Trương Minh Vũ như muốn bùng nổ!
Tốc độ đã đáng sợ rồi mà còn mạnh đến thế sao?
Tần Minh Nguyệt ở bên kia cũng đang lui lại từng bước.
Trương Minh Vũ hoàn toàn luống cuống.
Dạ Thập Nhị cười lạnh một tiếng, ông ta nói: "Tên nhóc, đừng chống cự nữa, cậu còn non lắm!"
Nói xong, ông ta lại hung bạo xông lên!
Trong mắt Chung Tử Kính hiện lên vẻ suy tư!
Hà Hoa Gia vẫn nở nụ cười mỉa mai!
Ngay sau đó, Dạ Thập Nhị đã tới trước mặt!
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn còn ngồi trên mặt đất!
Tần Minh Nguyệt lo lắng la lên: "Trương Minh Vũ! Cẩn thận!"
Rất nhanh, Dạ Thập Nhị giơ một chân lên cao rồi hạ xuống thật mạnh!
Ông ta đạp thẳng vào ngực Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ nhếch mép, nhanh chóng rút một khẩu súng ra từ bên hông mình!
Nhắm!
Bóp cò!
Nụ cười tươi trên mặt Dạ Thập Nhị lập tức cứng đờ.
Đoàng!
Tiếng súng điếc tai vang lên!
Dạ Thập Nhị xoay người nhảy sang một bên!
Không bắn trúng!
Đôi mắt Trương Minh Vũ híp lại.
Phản ứng nhanh thật đấy!
Mọi người đều hoảng sợ rút lui!
Nhưng Chung Hải vẫn còn đang tấn công một cách điên cuồng!
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, bối rối chống cự!
Chỉ đón đỡ một chút mà cơ thể mềm mại đã lui lại mấy bước liên tiếp, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống!
Chung Hải lại đánh tới tiếp!
Ông ta bay tới với một cú đạp!
Sự tuyệt vọng hiện lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.
Không thể tránh được nữa!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, giơ tay bắn một phát!
Ngay sau đó, một dòng máu bắn ra khỏi đùi Chung Hải!
"A!"
Tiếng kêu gào đau đớn vang lên!
Cơ thể Chung Hải ngã mạnh xuống đất, ôm đùi.
Vẻ mặt ông ta tràn đầy đau khổ!
Tần Minh Nguyệt nhíu mày lại, cuối cùng chỉ thở dài một cách bất lực.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Sao thế?
Có súng không tốt sao?
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng tiến lại gần rồi nghiêm túc nói: "Lát nữa tôi sẽ tạo cơ hội cho anh, anh mau chạy nhanh đi".
Ánh sáng bùng lên trong đôi mắt cô ta.
Sau khi nói xong, cô ta lập tức lấy một khẩu súng ngắn ra.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Tình huống gì thế này?
Nhưng ngay lúc này, giọng nói nghiền ngẫm của Chung Tử Kính lại vang lên: "Đây là do chúng mày dùng súng trước, đừng trách bọn tao vô tình!"
Cạch cạch cạch!
Vừa nói xong, một loạt các tiếng nối tiếp nhau truyền đến!
Trương Minh Vũ choáng váng.
Trong tay đám vệ sĩ kia... đều có thêm một khẩu súng tiểu liên nhỏ!
Hít!
Trương Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh!
Anh hoàn toàn choáng váng!
Tình huống gì thế này?
Đám người Chung Tử Kính nở nụ cười trào phúng.
Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng bảo: "Đây là quy định bất thành văn, nếu có thể không dùng súng thì không được dùng súng, hai bên đều có lợi".
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Quy định chó má gì thế này...
Nhưng sau khi nghĩ ngợi, anh thấy bình thường trở lại.
Dù sao Chung Tử Kính cũng là kẻ buôn lậu súng ống đạn dược, sao có thể không có vũ khí được...
Ngu quá...
Hây dà.
Trương Minh Vũ yên lặng thở dài một tiếng, trong lòng cũng bắt đầu thấy tuyệt vọng.
Nhiều súng thế này, không bắn cho người bọn họ lủng lỗ chỗ mới là lạ.
Hà Gia Hoa lạnh giọng quát: "Còn không mau buông súng xuống? Muốn chết à?"
Trương Minh Vũ híp mắt lại.
Có tới mười mấy cây súng...
Sau khi do dự thật lâu, cuối cùng hai người vẫn chậm rãi thả súng xuống đất.
Hai vệ sĩ vội vàng chạy tới nhặt súng lên.
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.
Mất súng rồi.
Mất luôn cảm giác an toàn cuối cùng!
Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Lát nữa tôi sẽ tạo cơ hội cho anh, anh mau chạy đi, không cần lo lắng cho tôi".
Hửm?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Tần Minh Nguyệt này... Đừng có tự tin như thế chứ?
Chung Tử Kính cười nói vui vẻ: "Vẫn còn muốn phản kháng sao?"
Sắc mặt cô ta cứng lại.
Trương Minh Vũ híp mắt cười: "Món nợ của chúng ta còn chưa tính mà, không giết mày... Tao chết không nhắm mắt".
Hà Gia Hoa cười mỉa: "Trương Minh Vũ, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng được sao?"
Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Tao tỏ ra yếu thế thì bọn mày có thả tao không?"
Hà Gia Hoa lạnh lùng quát: "Nằm mơ!"
Trương Minh Vũ trào phúng: "Thế tao cúi đầu trước bọn mày làm cái quái gì!"
"Mày..."
Hà Gia Hoa giận tím mặt, không phản bác được câu nào!
Mọi người xung quanh đều nhếch môi cười trào phúng.
Chết đến nơi rồi, làm vậy có được gì đâu?
Chỉ có chết thảm hại hơn thôi!
Chung Tử Kính híp mắt lại, quát: "Được, để tao xem mày có thể mạnh miệng tới khi nào!"
"Người đâu, chặt một cánh tay của nó cho tao!"
"Nếu nó dám động đậy thì thẳng tay giết chết!"
Hít!
Câu này vừa được nói ra, tiếng hít sâu cũng vang lên!
Tiếng cười chế giễu càng lúc càng lớn!
Đáng đời, này thì làm màu!
Trong mắt Hà Gia Hoa cũng đầy vẻ thích thú.
Trương Minh Vũ chau mày.
Dạ Thập Nhị khoanh tay tựa vào lan can, dáng vẻ trông như đang xem phim.
Ngay sau đó, một vệ sĩ cầm mã tấu tới gần!
Trong lòng Trương Minh Vũ đầy nặng nề.
Bây giờ phải làm sao đây?
Vệ sĩ nhanh chóng đi tới trước người anh!
Ra vẻ muốn đưa tay ra!
Nụ cười lạnh trên khóe miệng Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa cũng sâu hơn!
Mọi người xung quanh liên tục cười nhạo!
Trong mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, dường như cô ta đang quyết định làm gì đó!
Phập!
Ngay lúc này, một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên.
Cơ thể vệ sĩ nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Động tác đã ngừng lại rồi!
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhìn kỹ lại, anh ngạc nhiên phát hiện một lỗ máu nhỏ xuất hiện trên đầu tay vệ sĩ!
Tình... tình huống gì thế này?
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Tần Minh Nguyệt cũng đơ cả người, đôi mắt tràn đầy hoang mang!
Nụ cười trên mặt Chung Tử Kính dần đông cứng lại.
Sao còn chưa ra tay?
Chung Tử Kính khẽ gọi: "Làm cái gì vậy? Mau ra tay đi chứ!"
Nhưng anh ta vừa dứt lời thì cơ thể vệ sĩ từ từ ngã xuống mặt đất!
Trời!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên!
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Tình huống gì vậy?
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa lập tức mở to hai mắt!
Dạ Thập Nhị cẩn thận quan sát xung quanh.
Thật lâu sau đó, mọi người mới hoàn hồn.
Chung Tử Kính lạnh giọng quát: "Bọn mày... còn ai nữa à?"
Vẻ mặt Trương Minh Vũ cũng mờ mịt.
Long Tam cũng lên tàu rồi ư?
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ bắt đầu phấn khích!
Tần Minh Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra.
Anh cười phá lên: "Cậu chủ Chung, tay của tao... vẫn còn đây nha".
Khiêu khích một cách trắng trợn!
Chung Tử Kính vểnh ngón tay hình hoa lan, thở hổn hển: "Mày..."
Dạ Thập Nhị tiến lại gần, nhỏ giọng báo cáo.
Đôi mắt Chung Tử Kính híp lại.
Sau đó, anh ta phất tay.
Một tên vệ sĩ phía sau lập tức giơ súng tiểu liên trong tay lên!
Phập!
Âm thanh rất nhỏ đó lại vang lên!
Vệ sĩ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất!
Dạ Thập Nhị cười lạnh, bàn tay to vung lên!
Một phi tiêu hoa mai bay thẳng đến mái nhà!
Trương Minh Vũ hoảng sợ.
Quay đầu nhìn lại, anh thấy một bóng đen chợt lóe qua mái nhà!
Dạ Thập Nhị lại cười khẩy, tỏ ra thích thú: "Chút tài mọn..."
Phập!
Chưa chờ ông ta nói xong, tiếng động bé tí ấy lại truyền đến lần nữa!
Đồng tử Dạ Thập Nhị chợt co rút!
Cơ thể lui lại thật nhanh!
Một vệ sĩ phía sau ngã xuống trong nháy mắt!
Dạ Thập Nhị chau mày, vẻ nặng nề hiện lên trong mắt ông ta!
Sao lại không trúng?
Ngay sau đó, Dạ Thập Nhị tiến lên một bước, nhanh chóng vọt tới chỗ mái nhà!
Trong lòng Trương Minh Vũ không nhịn được lo lắng.
Long Tam và Dạ Thập Nhị, ai mạnh hơn?
Dạ Thập Nhị lạnh lùng quát: "Các người ra tay đi, để tôi đi giải quyết tên đó!"
Chung Tử Kính cười khẩy, khẽ lên tiếng: "Bắt lấy!"
Nói xong, hai tên vệ sĩ khác đứng dậy!
Phải bắt sống bọn họ!
Phập!
Âm thanh nặng nề lại vang lên!
Lại thêm một vệ sĩ ngã xuống!
Chung Tử Kính lấy làm kinh hãi.
Lúc này, Dạ Thập Nhị đã vọt tới mái nhà!
Nhưng ông ta tìm một vòng.
Vẫn không thấy ai!
Phập!
Lại một tiếng động nặng nề vang lên!
Một tên vệ sĩ kêu lên rồi ngã xuống đất!
Trong mắt Dạ Thập Nhị tràn đầy tức giận.
Ông ta bước tới, nhảy thẳng vào trong một căn phòng ở tầng dưới!
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa sợ hãi.
Cả hai đều trốn sau đám vệ sĩ!
Ánh mắt cả đám đều cảnh giác!
Đám người nước Thái Dương đã lùi lại cạnh tàu và yên lặng chờ đợi từ sớm.
Dù sao mọi chuyện cũng không liên quan gì đến họ.
Mọi người xung quanh nhìn mà ngơ ngác, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra!
"Chán sống rồi!”
Tiếng quát lớn của Dạ Thập Nhị vang lên!
Không lâu sau, một bóng người lấp lóe bên trong một căn phòng ở tầng cao nhất.
Tim Trương Minh Vũ đã sắp nhấc tới cổ họng rồi!
Mọi người đều nhìn chằm chằm.
Hai người dốc hết sức chiến đấu nhưng lại khó phân thắng bại!
Mọi người vây xem đã lui ra ngoài hơn trăm mét!
Không bao lâu sau, tiếng quát lớn của Dạ Thập Nhị truyền đến: "Mấy người ra tay đi! Người này để tôi giải quyết!"
Phù phù!
Trái tim Trương Minh Vũ nảy lên một cái thật mạnh.
Câu vừa dứt, khóe miệng Chung Tử Kính lập tức lộ ra nụ cười lạnh!
Hà Gia Hoa cũng trở nên kích động.
Chung Tử Kính phấn khích nói: "Thằng kia, còn người nào không?"
"Nếu không, mày sẽ phải ăn hành đó!"
Trương Minh Vũ nắm chặt tay lại.
Cực kỳ không cam lòng!
Thù lớn chưa trả mà đã bị kẻ thù bắt sao?
Vẻ kiên định lại lóe lên trong đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt.
Ngón tay hoa lan của Chung Tử Kính nhón lên, anh ta cười: "Sao không nói gì cả? Thế thì xem như bọn mày cam chịu vậy".
"Người đâu, bắt lại!"
Câu nói cuối cùng đột nhiên trở nên đanh thép.
Trong mắt mọi người xung quanh lại lộ ra sự chế giễu vô tận!
Hà Gia Hoa khoanh tay, vẫn nở nụ cười trào phúng!
Ngay sau đó, một đám người xông tới!
Ngay lúc này, tiếng quạt phần phật bỗng nhiên vang lên!
Tất cả mọi người đều ngây ra!
Ngẩng đầu nhìn, hai chiếc máy bay trực thăng đang lao tới nhanh chóng với ánh đèn nhấp nháy!
Đây là...
Tất cả mọi người ngơ ngác!
Trong chớp mắt, trực thăng lơ lửng lên đỉnh tàu!
Một chiếc thang được thả xuống.
Một thân hình mảnh khảnh leo từ chiếc thang xuống tàu!
Trương Minh Vũ sững sờ!
Lại... là ai đây?
Mọi người đều hoang mang, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi nhìn mấy cô gái kia!
Nháy mắt, hai mươi bóng người mảnh khảnh đã nhảy ra khỏi trực thăng!
Quan trọng nhất là... ai cũng trang bị vũ trang!
Một bóng người mặc đồ đen, che mặt xuất hiện.
Cô ấy thắt bím tóc, mặc áo chống đạn!
Trong tay cầm súng trường tự động.
Vóc người cao gầy, tư thế hiên ngang!
Ực!
Một giây sau, tiếng nuốt nước miếng vang lên liên tiếp.
Chung Tử Kính nhìn mà ngớ người.
Sắc mặt Hà Gia Hoa cũng vô cùng hoang mang.
Trận chiến trên tầng cao nhất cũng dừng lại.
Bóng đen đó biến mất.
Sắc mặt Dạ Thập Nhị nghiêm trọng hơn khi nhìn thấy trực thăng.
Không bao lâu sau hai mươi cô gái chỉnh tề xếp hàng trên du thuyền.
Trực thăng từ từ rời đi.
Sắc mặt Chung Tử Kính vô cùng nghiêm trọng, lạnh lùng nói: "Mấy người... là ai?"
Đám người kia không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Chung Tử Kính cuộn chặt nắm đấm, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt nhìn nhau, vô cùng nghi ngờ.
Tuy nhiên đúng lúc này, giọng nói dễ nghe vang lên: "Dám động vào em trai tôi? Mấy người cũng xứng chắc”.
Giọng nói vô cùng lạnh lùng!
Bên tai tất cả mọi người như nghe thấy tiếng nổ!
Tất cả đều sững sờ.
Em trai?
Nhưng cơ thể Trương Minh Vũ bắt đầu run rẩy!
Giọng nói này... là chị sáu!
Chị sáu đến rồi!
Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm, trong lòng cảm thấy kích động!
Các cô gái tự động dàn ra tạo thành một con đường.
Một bóng người thon thả bước đi ở chính giữa.
Cô ấy mặc áo da và quần da, khí chất vượt trội, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành!
Đây chính là Hàn Quân Ngưng!
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa nhíu mày, trong lòng cảm thấy hoang mang.
Mọi người đều sững sờ.
Trên du thuyền, im lặng như tờ!
Hàn Quân Ngưng tay cầm súng, lạnh lùng nói: "Em trai, lại đây!"
Trương Minh Vũ mỉm cười!
Kéo tay Tần Minh Nguyệt đi qua đó!
Mọi người giờ mới bừng tỉnh!
Trương Minh Vũ cười nói: "Chị sáu, sao chị đến đây vậy?"
Hàn Quân Ngưng vuốt ve khuôn mặt của Trương Minh Vũ, dịu dàng nói: "Em trai chị bị người ta bắt nạt, chị sao có thể không đến được chứ?"
Một câu nói nhưng khiến Trương Minh Vũ vô cùng kích động.
Có chị ở đây, tốt thật đấy!
Hàn Quân Ngưng nhanh chóng ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Đám người của nước Thái Dương, dám gây chuyện ở Hoa Châu hả?"
Vừa dứt lời, mọi người liền sững sờ!
Hàn Quân Ngưng nhìn Chung Tử Kính.
Đây là... người của nước Thái Dương?
Đám người của nước Thái Dương đứng trên thuyền nhíu mày, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Chung Tử Kính nhíu mày, lạnh lùng nói: "Người đẹp, cô nhận nhầm người rồi đúng không? Chúng tôi không phải người của nước Thái Dương!"
Hàn Quân Ngưng cười khẩy nói: "Tôi bảo anh là ai thì anh chính là người đấy".
Trương Minh Vũ ngẫm nghĩ một số thứ.
Mấy chị không xen vào việc của nhà họ Lâm được.
Chẳng nhẽ...
Trương Minh Vũ cười tươi.
Quy luật cứng nhắc, nhưng người thì linh hoạt.
Chị sáu thông minh thật!
Chung Tử Kính híp mắt, ánh mắt nghiêm trọng.
Nhiều người như thế này...
Một lúc lâu sau, Chung Tử Kính trầm giọng nói: "Ông Umekawauchi, mấy ông không định giúp tôi sao?"
Umekawauchi Koku bỗng chần chừ rồi nói: "Cậu Chung, đây là ân oán giữa mấy người, chúng tôi không thể xen vào".
Ông ta muốn xen vào nhưng không dám!
Mắt Chung Tử Kính lóe lên những tia rét lạnh!
Sắc mặt Hàn Quân Ngưng như phủ đầy sương, cô ấy lạnh lùng nói: "Cá mè một lứa, đều cùng một giuộc, giả bộ làm cái gì chứ? Hôm nay không ai được rời đi!"
Vừa dứt lời, cô ấy liền giơ tay lên!
Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: "Bắt hết cho tôi!'
Nói xong, tất cả các nữ chiến sĩ lập tức giơ súng lên nhắm chuẩn vào đám thuộc hạ!
Đùng đùng đùng!
Tiếng súng trầm đục lập tức vang lên!
Mấy vệ sĩ bên cạnh Chung Tử Kính không hề phản ứng lại, ngã luôn xuống đất!
Hít!
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi lạnh!
Ác... ác quá!
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa lập tức sững sờ!
Chúng ngồi xổm xuống đất, hoảng loạn vô cùng!
Nhưng người của Hàn Quân Ngưng không hề do dự, lại giơ súng lên nhắm thẳng vào Umekawauchi Koku!
Á?
Đám người của nước Thái Dương trợn tròn mắt!
Umekawauchi Koku hét lớn: "Chạy đi!"
Vừa dứt lời, đám người tiền lập tức tản ra!
Xông về phía xa!
Hàn Quân Ngưng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đừng tha cho ai cả!"
"Rõ!"
Hai mươi nữ chiến sĩ lập tức đáp lời!
Một giây sau họ nhanh chóng xông lên!
Đám người kia lập tức loạn lên!
Tất cả đều điền cuồng lao về khu phòng nghỉ!
Hai mươi nữ chiến sĩ nhanh chóng đuổi theo!
Đùng đùng!
Tiếng súng vang lên không ngớt.
Tốc độ của người nước Thái Dương chậm đi thấy rõ!
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa vội vàng ngồi xổm xuống, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn!
Nhưng... không làm được gì cả!
Tần Minh Nguyệt nhìn Trương Minh Vũ.
Một lúc sau mới lấy điện thoại ra.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Bên cảng, mau hành động đi!"
Giao dịch hoàn tất, nhà họ Hà bắt đầu chất hàng lên rồi.
Bây giờ là cơ hội quý giá nhất!
Vừa dứt lười, cơ thể Hà Gia Hoa liền run rẩy!
Hắn khẽ thò tay vào túi.
Hàn Quân Ngưng chẳng cần nhìn, giơ tay cho hắn một phát súng.
Đùng!
Âm thanh nặng nề vang lên!
"Á!"
Tiếng kêu như tiếng lợn bị mổ vang lên!
Hà Gia Hoa lập tức ngã xuống đất, đau đớn ôm lấy cánh tay mình.
Cơ thể Chung Tử Kính rủn rẩy!
Trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ!
Trong lòng cũng cảm thấy tuyệt vọng!
Trương Minh Vũ cười tươi.
Có chị sáu ở đây thì thoải mái rồi!
Tần Minh Nguyệt lại cảm thấy phức tạp, ánh mắt hiện rõ vẻ bối rối.
Mọi người nhanh chóng bao vây lấy khu phòng nghỉ.
Hai mươi nữ chiến sĩ vẫn đuổi theo.
Mười phút sau, họ đã quay lại.
Một cô gái bước ra, cung kính đáp: "Ba người nước Thái Dương đã ngồi cano bỏ chạy rồi".
"Có cần đuổi theo không ạ?"
Hàn Quân Ngưng híp mắt.
Một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Không cần, để lại cho em trai tôi đi".
Trương Minh Vũ hoang mang.
Để lại cho anh.
Mấy chiến sĩ nhanh chóng đưa vệ sĩ quay lại, vứt cạnh Chung Tử Kính.
Vệ sĩ nước Thái Dương.
Chiến sĩ cung kính đáp: "Bắt được hết những người còn sống rồi, người chết đều ở bên kia".
Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu.
Trương Minh Vũ đi qua nhìn kỹ lại rồi nhíu mày.
Hàn Quân Ngưng nghi ngờ hỏi: "Sao vậy em trai?"
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Đều ở đây sao?"
Chiến sĩ cung kính đáp: "Đúng vậy, đều ở đây".
Trương Minh Vũ thở dài.
Dạ Thập Nhị không ở đây.
Chung Hải cũng không ở đây!
Hàn Quân Ngưng mỉm cười, nói: "Chạy rồi thì cho chạy, vừa hay cho em chút áp lực".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Mắt Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Tình... huống gì vậy?
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt kỳ lạ.
Anh không đơn giản.
Hàn Quân Ngưng không cười nữa, cô lạnh lùng nói: "Tập hợp!"
Vừa dứt lời, hai mươi nữ chiến sĩ xếp hàng chỉnh tề phía trước mặt.
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa ngồi xổm dưới đất.
Lo lắng sợ sệt.
Hàn Quân Ngưng ngẩng đầu nói: "Giới thiệu với mọi người, đây ... là em trai tôi".
Trong giọng nói có vài phần kiêu ngạo.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Một giây sau, hai mươi chiến sĩ quỳ một chân xuống đất!
Đồng thanh nói: "Xin chào thiếu chủ!"
Thanh âm cao vút, cực kỳ đều!
Trương Minh Vũ thực sự sợ hết hồn!
Tần Minh Nguyệt bất giác lùi lại theo bản năng, con ngươi xinh đẹp tràn ngập sự khiếp sợ!
Thiếu chủ?
Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn ngập sự mờ mịt.
Cái này...
Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Chị sáu, cái này...”
Hàn Quân Ngưng cười tươi như hoa, nói: "Đây là những người chị tự mình bồi dưỡng, sau này em sẽ là thiếu chủ của họ".
"Đợi đến khi chị hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ có thể đi theo em".
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang!
Đi theo mình?
Lại nhìn lại, hai mươi nữ chiến sĩ vẫn đang quỳ dưới đất!
Hàn Quân Ngưng có hơi xấu hổ bảo: "Đợi chị, nhiệm vụ của chị sắp hoàn thành xong rồi!"
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Chị sáu, không vội, chị đừng để mình bị mệt quá".
"Bây giờ em cũng tự bảo vệ được bản thân mình rồi".
"Huống hồ... còn có cô ấy".
Nói xong anh liền kéo Tần Minh Nguyệt lại.
Tần Minh Nguyệt cũng lúng túng không kém.
Hàn Quân Ngưng im lặng.
Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "Vậy.... mấy người mau đứng dậy đi".
"Vâng! Thiếu chủ!"
Hai mươi chiến sĩ đồng thanh đáp lại, cùng lúc đứng dậy!
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa sợ đến mức run rẩy!
Giờ Hàn Quân Ngưng mới nhìn đến chỗ Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày.
Một lúc sau Hàn Quân Ngưng mới lạnh lùng nói: "Nếu tôi không đến, em trai tôi liệu có đi được không?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Tần Minh Nguyệt đáp lại: "Có thể".
Ngữ điệu bình tĩnh, nhưng tràn ngập sự tự tin.
Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang.
Tần Minh Nguyệt... thực sự tự tin, nhưng lấy đâu ra sự tự tin này vậy.
Hàn Quân Ngưng nhíu mày.
Một lúc sau cô ấy mới đáp: "Vậy thì tôi tha thứ cho cô".
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Cuộc đối thoại kiểu gì vậy...
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, nghi ngờ nhìn anh.
Nhưng không nói gì.
Hàn Quân Ngưng không thèm để ý, cô ấy không nhìn nữa, con mắt tràn ngập sự luyến tiếc.
Tim Trương Minh Vũ co thắt lại.
Hàn Quân Ngưng xoa đầu Trương Minh Vũ, dịu dàng nói: "Em trai thối, chị phải đi rồi".
Haizz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Đi nhanh như vậy sao...
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Chị sáu, chị đừng vội vàng, đừng để mình bị mệt".
"Bây giờ em vẫn đang nỗ lực tập luyện".
Hàn Quân Ngưng mím môi, ôm Trương Minh Vũ vào lòng.
Hai người gắn chặt lấy nhau.
Trương Minh Vũ cũng rất buồn.
Anh không biết rốt cuộc Hàn Quân Ngưng đang nghĩ gì.
Nhưng Hàn Quân Ngưng chắc cũng rất đau lòng.
Tần Minh Nguyệt lặng lẽ đứng bên, ánh mắt lóe lên sự phức tạp.
Một lúc sau, Hàn Quân Ngưng giãy giụa.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi chị sáu, chị đừng nghĩ nhiều, cũng không cần phải vội".
Anh chỉ làm được điều này.
Hàn Quân Ngưng mỉm cười gật đầu.
Tiếng cánh quạt trực thăng vang lên.
Hàn Quân Ngưng cười nói: "Chị đi đây".
Trương Minh Vũ cực kỳ không nỡ!
Lần này, cô ấy đi trước mặt anh....
Haizz.
Trương Minh Vũ nặng nề thở dài, gương mặt vẫn mỉm cười.
Hàn Quân Ngưng nhanh chóng rời đi.
Mọi người leo lên trực thăng, từ từ rời đi.
Trương Minh Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào nó.
Trong lòng rất buồn.
Chiếc trực thăng nhanh chóng rời xa tầm mắt.
Tần Minh Nguyệt an ủi: "Ly biệt rồi sẽ có ngày trùng phùng".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Đúng vậy.
Vì lần gặp lại tiếp theo, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra!
Mình phải nỗ lực hơn nữa!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên ánh sáng kiên định.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hai người sững sờ.
Quay đầu nhìn lại một bóng người cường tráng từ từ bước đến.
Trên lưng vác một cây súng bắn tỉa.
Long Tam?
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Quả nhiên là anh ta!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên sự kinh ngạc.
Long Tam trầm giọng nói: "Lần này cô ấy đến, áp lực rất lớn".
Hửm?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chị sáu á?
Mắt Long Tam lóe lên sự phức tạp.
Cuối cùng vẫn không nói ra.
Trương Minh Vũ hiểu Hàn Quân Ngưng cũng không dễ dàng gì, cũng hiểu Long Tam đang muốn cổ vũ anh.
Không bao lâu sau, tiếng du thuyền vang lên, bên trên lóe lên ánh đèn của cảnh sát.
Đội cảnh sát đã đến.
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa ngồi xổm dưới đất run rẩy, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng!
Tần Minh Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện đến đây cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ vang lên: "Giao Chung Tử Kính cho tôi xử lý".
Vừa dứt lời, mọi người liền sững sờ.
Chung Tử Kính lập tức hoang mang.
Chẳng nhẽ Trương Minh Vũ định...
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Trương Minh Vũ!
Cơ thể Chung Tử Kính run rẩy!
Xong đời rồi!
Hà Gia Hoa ngớ người, run rẩy ngồi bên cảnh.
Không dám ngẩng đầu lên!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng.
Một lúc sau cô ta mới nói: "Được rồi, nhớ giữ lại mạng ".
Một câu nói nhưng khiến cơ thể Chung Tử Kính run rẩy!
Trương Minh Vũ gật đầu, xông qua.
Chung Tử Kính sợ hãi!
"Mày... mày định làm gì!"
Chung Tử Kính vừa nói vừa lùi về sau!
Trương Minh Vũ híp mắt, cười nói: "Làm gì? Cậu chủ Chung đúng là quý nhân nên hay quên nhỉ?"
"Chuyện bắt vợ tao đi mày quên nhanh như thế sao?"
Khóe miệng Chung Tử Kính co giật!
Quả nhiên!
Hắn sao có thể quên được!
Trương Minh Vũ đứng cạnh hắn, nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Vợ tao chịu khổ thế nào, hôm nay... mày sẽ phải đền gấp trăm ngàn lần!"
Chung Tử Kính sững sờ.
Một giây sau liền nhìn thấy Trương Minh Vũ giơ chân lên, nặng nề hạ xuống!
Chung Tử Kính hoảng sợ!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên.
"Á!"
Chung Tử Kính hét lớn!
Hà Gia Hoa nhìn mà ngớ người!
Hai mắt vô cùng ngạc nhiên!
Trương Minh Vũ không hề cho dự, lại đạp thêm phát nữa!
"Á!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Chung Tử Kính đau đến mức nằm lăn lộn dưới đất!
Người trốn trong khu phòng nghỉ ở phía xa cũng sững sờ!
Mắt ai cũng lóe lên sự khiếp sợ!
Đây là cậu chủ nhà họ Chung đấy!
Đánh như vậy sao?
Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng vang khắp du thuyền!
Tần Minh Nguyệt không nhịn nổi nhìn qua.
Trương Minh Vũ vẫn điên cuồng phát tiết!
Trong ánh mắt tràn đầy lửa giận!
Trong đầu anh chỉ còn lại hình ảnh vết roi chằng chịt trên cơ thể Lâm Kiều Hân!
Hận ý lại bắt đầu xông lên!
Anh lại tung cước!
"Á!"
Tiếng thét xé gan xé phổi vang lên khiến mọi người không khỏi khiếp sợ!
Tần Minh Nguyệt chần chừ một lúc: "Trương Minh Vũ, anh làm như vậy... có ảnh hưởng không tốt đâu..."
Dù sao cũng đang có nhiều người đang nhìn...
Chung Tử Kính cười như điên!
Ảnh hưởng không tốt, đúng! Ảnh hưởng không tốt!
Trương Minh Vũ ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Được, tao không làm khó mày nữa".
Vừa dứt lười, Chung Tử Kính liền thở phào nhẹ nhõm.
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên sự cảm kích.
Có điều... xả giận xong rồi sao?
Sau đó Trương Minh Vũ lập tức vươn tay ra tóm lấy mắt cá chân Chung Tử Kính!
Hả?
Tất cả mọi người đều bối rối!
Chung Tử Kính cố gắng nhịn sự đau đớn, giãy giụa nói: "Chẳng phải mày bảo có ảnh hưởng không tốt sao?"
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền kéo hắn vào trong!
Tần Minh Nguyệt hoang mang không kém.
Giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ nhanh chóng vang lên: "Ảnh hưởng không tốt nên tao tìm chỗ nào không có người để đánh!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên, như đến từ địa ngục!
Sắc mặt Chung Tử Kính lập tức bàng hoàng!
Tần Minh Nguyệt cũng sững sờ
Hà Gia Hoa trợn tròn mắt há hốc mồm, con ngươi trợn ra như sắp rơi xuống!
Mọi người ở đằng xa cũng nhìn chằm chằm!
Thấy Trương Minh Vũ kéo Chung Tử Kính vào trong phòng
Chung Tử Kính cố gắng giãy giụa!
Bốp!
Tiếng đóng cửa vang lên!
Tất cả mọi người đều giật mình.
Bốp bốp!
Tiếng động khẽ khàng vang lên.
Mọi người đều kinh ngạc.
Đây là... tiếng thắt lưng sao?
Bốp!
Một giây sau, tiếng động nặng nề hơn nhiều lại vang lên!
"Á!"
Chung Tử Kính hét lên một tiếng.
Không còn là tiếng hét của con người nữa rồi!
Tiếng kêu của Chung Tử Kính nhanh chóng xuyên qua cánh cửa phòng.
Vang vọng khắp du thuyền!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Cảnh sát lên du thuyền, đưa vệ sĩ và người nhà họ Hà đi xuống.
Hà Gia Hoa còn đang hí hửng!
Một cảnh sát tiến lên hỏi: "Cục trưởng Tần, chỗ này..."
Tiếng thét vang lên vô cùng thảm thiết!
Tần Minh Nguyệt thở dài nói: "Không cần quan tâm, anh ấy sẽ tự biết chừng mực".
"Vâng!"
Cảnh sát cung kính đáp.
Mọi người nhanh chóng đưa tất cả lên cano.
Tiếng kêu thảm thiết kia vẫn vang vọng!
Bốp!
Tiếng thắt lưng lại vang lên!
"Á!"
Chung Tử Kính lại thét lên.
Vô cùng bi thảm!
Trên người hắn toàn là máu, thắt lưng vung lên xé rách da thịt!
Sắc mặt Trương Minh Vũ lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập lửa giận!
Tay anh tiếp tục vung lên!
Chung Tử Kính khó khăn thở hổn hển: "Đợi đã! Đợi... đợi..."
Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lùng nói: "Sao vậy?"
Chung Tử Kính cố gắng hít thở, lầm bầm nói: "Đừng... đánh nữa... tôi có tin tức để đổi lấy..."
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Tin tức?
Trương Minh Vũ hỏi: "Tin tức gì? Nếu có giá trị, tao sẽ không đánh nữa".
Dù sao cũng đánh đủ rồi.
Đánh nữa thì hắn chết mất.
Nhưng Chung Tử Kính hoàn toàn không có tâm trạng để ý chuyện này.
Hắn không chịu được nữa rồi.
Chung Tử Kính thở hổn hển, khó khăn nói: "Mục đích của Âu Dương Triết... không phải nhà họ Lâm..."
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền nhíu mày.
Câu này... có ý gì?
Chung Tử Kính thoi thóp nói: "Những cái khác... tôi cũng không rõ..."
"Anh... đừng đánh tôi nữa..."
Nói xong hắn nằm vật xuống đất!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Một lúc sau anh đeo lại thắt lưng.
Quay người đi ra khỏi phòng.
"Á!"
Vừa bước ra, đám người kia đã kêu lên!
Mắt ai cũng hiện lên vẻ khiếp sợ!
Mặt Trương Minh Vũ lạnh vô cùng, anh rời đi luôn.
Tần Minh Nguyệt vẫy tay.
Hai cảnh sát lập tức xông vào trong pòng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm.
Chung Tử Kính đã hôn mê, trên người toàn là máu được lôi ra.
Tất cả đều sững sờ.
Tần Minh Nguyệt lắc đầu không nói gì.
Tách tách!
Ánh đèn flash chiếu rọi.
Kẻ chụp hình bị cảnh sát ấn xuống đất.
Trên cano.
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt ngồi đối diện nhau.
Những người khác ngồi trên những chiếc cano khác.
Trương Minh Vũ mặt mày nghiêm trọng, còn chưa bước khỏi cảm xúc khi vừa phát tiết lửa giận lúc ban nãy.
Tần Minh Nguyệt từ từ nói: "Bên bến cảng cũng đã hành động rồi, cả tang vật lẫn người đều bắt được".
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Bắt được rồi.
Nhà họ Hà cũng xong đời.
Với anh chuyện này cũng được coi là chuyện tốt.
Bây giờ đối thủ của anh ngoại trừ người của Âu Dương Triết và Thần Ẩn ra, chỉ còn lại Triệu Khoát.
Không bao lâu sau, cano đã dừng lại bên bờ.
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa bị cảnh sát đưa đi.
Tần Minh Nguyệt và Trương Minh Vũ lái xe rời khỏi.
Trên đường Trương Minh Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lửa giận cũng bớt được không ít.
Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Hôm nay nhờ có anh, nếu không có chị anh đến giúp chúng tôi xong đời rồi".
Trương Minh Vũ cười nói: "Kế hoạch thành công là được".
Tần Minh Nguyệt cười tươi như hoa.
Mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghi ngờ.
Lâu như vậy rồi hình như đây là lần đầu anh nhìn thấy Tần Minh Nguyệt cười.
Xinh thật đấy.
Trương Minh Vũ lắc đầu, không nhìn cô ta nữa.
Haizz!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ thở dài.
Cho dù nói thế nào, cũng báo được thù rồi, cũng hạ được nhà họ Hà rồi.
Tần Minh Nguyệt lo lắng nói: "Dạo gần đây anh phải cẩn thận đấy".
"Lần này mặc dù bắt được Chung Tử Kính nhưng nhà họ Chung sẽ không để yên đâu".
"Lần này chỉ khiến nhà họ Chung tổn thất một chút thôi".
"Anh cẩn thận không bọn họ báo thù đấy".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Anh cũng từng nghĩ đến chuyện này rồi.
Anh không sợ nhà Âu Dương, chẳng nhẽ lại sợ nhà họ Chung chắc?
Không bao lâu sau, xe dừng ở cổng đại viện nhà họ Lâm.
Trương Minh Vũ mở cửa bước xuống xe.
Vừa định đi, giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt lại vang lên: "Đợi đã".
Trương Minh Vũ dừng bước quay người.
Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Có chuyện gì cần giúp cứ gọi cho tôi".
Trương Minh Vũ gật đầu mỉm cười.
Anh quay người đi vào trong đại viện.
Tần Minh Nguyệt lái xe rời khỏi.
Trời cũng đã sáng, đã hơn bảy giờ.
Trương Minh Vũ điều chỉnh lại trạng thái của mình, anh mỉm cười.
Đã báo được thù lớn, nên vui chứ!
Những chuyện khác anh không thể nào thay đổi.
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ lại cảm thấy hào hứng.
Trương Minh Vũ nhanh chóng về phòng.
Vừa đẩy cửa, Lâm Kiều Hân đang yên lặng nằm trên giường, hình như chưa tỉnh.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Ngủ giỏi nhỉ!
Anh nhanh chóng lặng lẽ nằm cạnh cô.
Vì quá mệt mỏi, vừa nằm xuống anh đã buồn ngủ.
Bất tri bất giác anh đã vào giấc.
Nhưng anh không hề biết.
Khi anh nằm xuống, mắt Lâm Kiều Hân lại chảy xuống một hàng nước mắt.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Không biết bao lâu sau, Trương Minh Vũ mới mở mắt ra.
Khuôn mặt xinh đẹp đang gần sát bên anh!
Con ngươi Trương Minh Vũ co rụt lại!
Lâm Kiều Hân cũng sợ giật mình, vội vàng ngồi dậy.
Phù!
Trương Minh Vũ ngồi thẳng dậy, thở phào một hơi.
Lâm Kiều Hân lúng túng nói: "Anh tỉnh rồi sao?"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Suýt nữa bị cô dọa chết rồi..."
Lâm Kiều Hân bĩu môi.
Cô hiếu kỳ, ngồi xuống nhìn.
Không ngờ lại trùng hợp đến vậy...
Lâm Kiều Hân nhanh chóng nói tiếp: "Đói chưa? Tôi chuẩn bị xong đồ ăn cho anh rồi đấy".
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ, mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Lâm Kiều Hân chuẩn bị đồ ăn cho anh?
"Đói rồi, đồ ăn ở đâu vậy?", Trương Minh Vũ cười nói.
Buổi sớm bị hành hạ như vậy, anh cũng đói lắm rồi.
Hai người nhanh chóng đi đến phòng khách.
Mùi thơm ập thẳng vào mũi anh.
Trương Minh Vũ thèm vô cùng, anh ngồi xuống bàn ăn.
Gắp một miếng thịt cho vào miệng!
Phụt!
Một giây sau, mặt Trương Minh Vũ biến sắc, anh nhổ miếng thịt ra!
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi: "Đồ ăn... của tiệm nào thế? Mặn quá..."
Nói xong anh liền cầm cốc nước lên tu ừng ực.
Lâm Kiều Hân cúi đầu, lí nhí: "Tôi nấu đó".
Phụt!
Trương Minh Vũ lại phun ra rồi!
Anh nghe nhầm sao?
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi lại: "Cô... nấu sao?"
Lâm Kiều Hân rất lúng túng, cô xua tay bảo: "Không ngon thì vứt đi, chúng ta ra ngoài ăn".
Lần đầu nấu, làm gì có kinh nghiệm chứ...
Nói xong liền thu dọn đồ ăn trên bàn lại.
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng hoàn hồn.
"Không cần không cần, hơi mặn xíu thôi, cũng ngon mà".
Trương Minh Vũ vội vàng ngăn lại, cười nói.
Trong lòng vẫn cảm thấy khiếp sợ!
Lâm Kiều Hân nấu cơm cho anh ư?
"Á? Vậy..."
Con ngươi xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên sự mơ màng.
Trương Minh Vũ không do dự, ăn từng miếng lớn.
Mặc dù khó nuốt, nhưng vô cùng ấm lòng.
Lâm Kiều Hân đứng bên nhìn mà trợn tròn mắt.
Ăn như chết đói thế này... đồ ăn cô nấu ngon thật sao?
Trương Minh Vũ nhanh chóng đặt đũa xuống cười nói: "Ăn no rồi, ngon thật".
Lâm Kiều Hân càng hoang mang hơn.
Cũng không còn sớm nữa, Trương Minh Vũ bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Lâm Kiều Hân bưng cơm vào phòng khách.
Tự nghĩ thầm trong lòng.
Mình có thiên phú ở mảng bếp núc sao?
Chần chừ một lúc, Lâm Kiều Hân mới cho một miếng thịt vào miệng.
Một giây sau, sắc mặt cô lập tức biến đổi!
Ọe!
Vừa mặn vừa đắng!
Lâm Kiều Hân khóc ra nước mắt.
Trương Minh Vũ nhanh chóng thu dọn xong.
Lâm Kiều Hân đi ra khỏi bếp, nghi ngờ hỏi: "Anh... đi đâu vậy?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi đến Sơ Tinh một chuyến"
Sơ Tinh?
Lâm Kiều Hân sững sờ, giờ mới phản ứng lại là đến công ty...
"Tôi đi cùng với, tôi cũng có việc... phải xử lý ở công ty", Lâm Kiều Hân vội vàng nói.
Cô biết bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng công ty cần vận hành.
Mà có Trương Minh Vũ ở bên.
Trương Minh Vũ chần chừ một lúc mới gật đầu đáp: "Được".
Hai người nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự.
Lâm Kiều Hân lái xe.
Trương Minh Vũ đương nhiên ngồi ở ghế phó lái.
Không bao lâu sau, chiếc xe đỗ ở cổng Sơ Tinh.
Hai người đi vào trong công ty.
Công ty vẫn hoạt động bình thường, không bị ảnh hưởng gì.
Trương Minh Vũ bảo nhân viên thông báo, mở cuộc họp.
Tất cả nhân viên nhanh chóng tập trung ở phòng họp.
Hàn Thất Thất và Trần Thắng Nam cùng các nhân viên cấp cao khác cũng đến.
Lâm Kiều Hân ngồi xuống.
Trương Minh Vũ mỉm cười, ngồi ở vị trí trên cùng.
Ánh mắt của mọi người vô cùng nhiệt huyết.
Trương Minh Vũ cười nói: "Mọi người đã nghe nói đến việc nhà họ Hà sắp phá sản chưa?"
Vừa dứt lời, mọi người liền hoang mang nhìn nhau.
Nhà họ Hà sắp phá sản?
Sao... có thể...
Hàn Thất Thất kinh ngạc hỏi: "Bố tôi cũng vừa biết tin này, sao anh biết được?"
Trương Minh Vũ mỉm cười thần bí.
Mọi người đều sững sờ.
Hàn Thất Thất trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc hỏi: "Chẳng nhẽ... do anh làm sao?"
Hử?
Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người liền hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Đùa... sao!
Sắc mặt Trần Thắng Nam hiện lên năm chữ “Thật không thể tin nổi!”
Lâm Diểu há miệng, ngớ người.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không bàn về vấn đề này nữa, nhà họ Hà nhất định sẽ tiêu đời thôi".
Mọi người đều kinh ngạc.
Anh đang... âm thầm thừa nhận sao?
Đúng là do Trương Minh Vũ làm.
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân mỉm cười.
Dường như rất đắc ý.
Trương Minh Vũ lại nói: "Trần Thắng Nam, tí nữa cô sắp xếp giúp tôi, nhà họ Hà phá sản rồi, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người muốn hợp tác với bộ phận vận chuyển của chúng ta".
Trần Thắng Nam gật đầu.
Ánh mắt lóe lên sự hưng phấn.
Đúng là... sướng quá!
Công nhân của bộ phận vận chuyển cũng kích động hẳn lên!
Tìm hiểu tình hình một chút, rồi tan họp.
Trương Minh Vũ về văn phòng của mình.
Giải quyết được nhà họ Hà cũng được coi là xử lý xong mối đại họa trong lòng Trương Minh Vũ.
Nhưng vẫn còn nhiều khó khăn lắm.
Muốn phát triển lần nữa...
Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Long Tam gọi tới.
Trương Minh Vũ bắt máy
Giọng nói nặng nề của Long Tam nhanh chóng vang lên: "Cậu Minh Vũ, không biết tại sao những thành viên khác của nhà Âu Dương chưa vào Hoa Châu".
"Bây giờ đang ở biên giới Hoa Châu".
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc, mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Âu Dương Triết chẳng phải vội lắm sao?
Long Tam nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ... chúng cũng gặp phải áp lực nào đó".
Trương Minh Vũ gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy người của Thần Ẩn thì sao?"
Long Tam cung kính đáp: "Tạm thời người của Thần Ẩn chưa có tin tức gì, nhưng chỉ cần vào Hoa Châu tôi sẽ điều tra".
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Nếu không đến...
Trương Minh Vũ nói: "Tôi muốn đến Tĩnh Châu một chuyến".
Đầu giây bên kia im lặng một lúc.
Một lúc sau, Long Tam nói: "Tôi đi với cậu".
Trương Minh Vũ lắc đầu: "Anh ở lại đi, Kiều Hân cần người bảo vệ".
"Nếu có nguy hiểm tôi sẽ lập tức quay lại".
Điện thoại chìm vào trong im lặng.
Một lúc sau, Long Tam nói: "Được, có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu trước tiên".
Trương Minh Vũ mỉm cười.
"Được".
Anh nhanh chóng cúp máy.
Trương Minh Vũ biết, Long Tam không yên tâm về anh.
Nhưng anh cũng không yên tâm về Lâm Kiều Hân.
Không còn nhiều thời gian nữa, anh nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách chuẩn bị.
Tiêu diệt nhà họ Triệu!
Ngẩng đầu nhìn thời gian, đã hai giờ rồi.
Phải nhanh lên thôi!
Lúc này, Lâm Kiều Hân đẩy cửa đi vào.
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô đến đúng lúc lắm, tôi có việc muốn nói với cô".
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi chuẩn bị đến Tĩnh Châu một chuyến, hai ngày tới Long Tam sẽ bảo vệ cho cô".
Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự lo lắng, cô nói: "Tĩnh Châu? Vậy anh thì sao?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực, nếu không đi thì sợ rằng sau này không còn cơ hội nữa".
Sắc mặt Lâm Kiều Hân tràn ngập sự lo lắng.
Nhưng cô không giúp được gì.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân chỉ có thể gật đầu: "Vậy... anh cẩn thận nhé".
Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, người có thể làm tôi bị thương không nhiều".
Lâm Kiều Hân bĩu môi.
Nhưng cảm giác lo lắng bớt đi đôi chút.
Cũng đúng, anh đã không còn là anh của lúc trước rồi
Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra gọi rồi nói: "Thắng Nam, cô tra giúp tôi máy bay đi Tĩnh Châu khởi hành lúc mấy giờ?"
Trần Thắng Nam cung kích đáp: "Thưa anh, sớm nhất là tám giờ tối".
Hử?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Tám giờ tối... vậy không làm được gì rồi...
"Được, tôi biết rồi".
Trương Minh Vũ đáp, sau đó liền cúp mày.
Trong lòng bắt đầu lo lắng.
Anh vẫn nên thi bằng lái xe thôi...
Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi: "Hay là tôi đưa anh đi".
Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không cần, tôi ngồi tàu cao tốc cũng được".
Lâm Kiều Hân như muốn nói gì đó.
Cuối cùng vẫn không nói được gì.
Trương Minh Vũ đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng vừa quay người, một bóng người mảnh mai nhào đến!
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ sợ giật mình, vội tránh ra.
Bốp!
Người kia đâm vào cửa rồi...
Nhìn lại, hóa ra là... Hàn Thất Thất...