Tiếng quát lớn vang lên đột ngột doạ gã sợ hết hồn.
Đến cả Tô Mang đang đứng phía sau cũng giật mình run lên, tức giận trợn mắt lườm anh.
Gã to con sửng sốt hồi lâu mới tỉnh táo lại được, ngơ ngác thốt lên: “Chuyển…”
Anh chủ Trần lập tức lườm gã doạ nạt.
Gã to con tức thì lấy lại tinh thần, lòng thầm thấy sợ hãi.
“Cái gì? Ranh con, chính mày va vào bồ tao. Bây giờ còn dám mở mồm hỏi tao nữa hả?”
“Ông đây không thiếu chút tiền đó của mày! Bây giờ tao chỉ muốn đập chết mày!”
Gã to con dần khôi phục lại khí thế hung hăng.
Trương Minh Vũ cười phá lên.
Người khác còn khó chứ loại ngu đần như này anh vẫn thừa sức chơi lại!
Anh tỏ vẻ giận dữ nói: “Con mẹ nó đừng có nói láo. Anh có chắc ả ta là bồ của anh không?”
Gã to con sững sờ, nổi giận quát ầm lên: “Nói nhảm! Không phải bồ của tao thì của ai? Của mày chắc?”
Trương Minh Vũ chẳng hề run sợ, bộ dạng như mấy bà bán cá ngoài chợ cãi nhau: “Được thôi, thế cô ta tên gì?”
Gã to sửng sốt, vô thức đáp lại: “Trương Thuý Linh”.
Anh nhanh miệng hỏi tiếp: “Bao nhiêu?”
Thái độ truy hỏi gấp gáp ấy khiến gã to con thấy hoảng loạn lạ thường, cũng sợ mình nói sai.
“Hai mươi bảy!”
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng: “Tôi không hỏi tuổi”.
“Thế là…”, gã to con thấy mờ mịt.
Đám người xung quanh đều thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Tô Mang bĩu môi khinh bỉ.
Người phụ nữ kia cũng dán sát vào người gã to con thì thầm to nhỏ.
“Ba mươi hai… à… B!”
Gã to con nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng nói ra đáp án.
Anh chỉ cười lạnh phản bác: “Anh nói láo, rõ ràng là ba mươi hai A!”
Gã to con ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Sao… sao mày biết được?"
Ánh mắt mọi người lại càng thêm quái dị. Tô Mang cũng cấu mạnh vào phần thịt mềm trước ngực anh.
Trương Minh Vũ đau điếng người suýt thì kêu thành tiếng.
Anh cố nén đau đớn, lại hỏi thêm một câu: “Cô ta cao bao nhiêu?”
Gã to con nghiến răng, nội tâm càng thêm lo lắng. Gã sợ mình bị bại lộ, dứt khoát chém bừa: “Một mét sáu lăm!”
“Nặng bao nhiêu?”
“Năm mươi kí!”
Tốc độ trả lời nhanh như chớp, gần như là thốt ra theo phản xạ.
Ánh mắt Trương Minh Vũ loé lên, lại gấp giọng hỏi: “Đại ca của anh là ai?”
Gã to con cũng vội vàng đáp lời: “Anh chủ Trần! Ơ…”
Vừa mới dứt lời, gã đột nhiên ý thức được có gì đó sai sai, lập tức xấu hổ đỏ cả mặt.
“Ồ!”
Nghe xong, mọi người đều tỉnh ngộ.
Tô Mang và Dịch Thanh Thần cũng nở nụ cười.
Thoáng chốc, mọi ánh mắt đều tập trung lên người anh chủ Trần, trong ánh mắt còn mang theo sự tức giận.
“Đồ vô dụng!”
Anh chủ Trần quát khẽ một tiếng, ánh mắt cũng tràn đầy lửa giận.
Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh, cũng không vội vàng, bình tĩnh chờ đợi.
Gã to con rơi vào cơn hoảng loạn, vô thức giơ tay bịt kín miệng, giận dữ nhìn chằm chằm anh.
Gã không ngờ anh lại phá kịch bản như vậy!
Trương Minh Vũ trêu tức nói: “Thì ra là anh chủ Trần. Không phải anh nói đây là bạn anh à, sao lại thành đàn em rồi?”
Anh chủ Trần hung dữ lườm nguýt gã to con rồi mới chậm chạp bước ra.
Một lúc lâu sau, anh ta mới tươi cười nói: “Tôi coi đàn em như bạn bè, không được hả?”
Tuy lời này rất có lý nhưng đám đông cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Tiếng bàn tán xôn xao lập tức vang lên không ngớt.
“Không ngờ quán bar này lại đen tối như vậy! Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi này… Xem là trò chơi trúng thưởng vừa rồi cũng là một âm mưu xấu xa!”
“Tôi đã nói rồi mà, lần nào người trúng thưởng cũng là gái đẹp, quả nhiên có âm mưu!”
“Sau này tôi không thèm tới đây nữa đâu. Loại quán bar này bên báo công an gô cổ cả đi! Buồn nôn chết mất, may mà tôi không quá đỗi xinh đẹp…”
…
Nghe thấy tiếng bàn luận không tốt, sắc mặt anh chủ Trần tức thì tối sầm lại.
Mặc dù anh ta là ông chủ nhưng kỳ thực cũng chỉ là người phụ trách việc kinh doanh mà thôi. Ông chủ thật sự của quán bar này là anh Hoa!
Nếu quán bar này bị huỷ trong tay anh ta…
Anh chủ Trần nghĩ tới hậu quả sau này, toàn thân mất khống chế run lẩy bẩy, ánh mắt tràn đầy căm tức.
Anh ta lạnh lùng nhìn sang gã to con.
Bị ánh mắt này quét tới, gã to con suýt bật khóc, hoảng loạn phân bua: “Đại ca… chuyện này không trách được em đâu! Tất cả là tại thằng ranh con kia… nó quá ranh ma!”
“Nếu không bây giờ em đã bắt được hai người họ từ lâu rồi, người đẹp kia cũng đã thuộc về anh…”
Gã mới nói đến đây đã hoảng hốt bịt chặt miệng mình.
Gã trợn tròn mắt, khiếp sợ tột độ!
Trương Minh Vũ cười giòn tan.
Đúng là cực phẩm!
Sắc mặt anh chủ Trần đã tối sầm tới mức có thể vắt ra nước. Anh ta siết chặt tay thành nắm đấm, chỉ muốn lập tức đánh chết gã to con kia!
Xung quanh vang lên một tràng cười lớn!
Sau đó tiếng bàn tán cũng càng thêm vang dội, chủ đề chính là anh chủ Trần!
Chương 50: Anh nghĩ nhiều rồi!
Một lúc lâu sau, anh chủ Trần mới gằn giọng nói: “Vô cùng xin lỗi mọi người. Hôm nay quán chúng tôi có việc riêng phải đóng cửa sớm. Ngày mai chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích rõ ràng!”
“Chúng tôi cần phải giải quyết đám người sỉ nhục danh tiếng của quán bar!”
“Nếu để chúng tôi phát hiện có người ra ngoài kể lể lung tung về chuyện ngày hôm nay, chắc chắn tôi sẽ mời người đó tới làm khách một chuyến! Xin mọi người hãy tin tưởng vào năng lực của tôi!”
Nghe vậy, mọi người trong quán bar đều thấy lo sợ!
Đây là uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ gì nhiều thì đã thấy có một đoàn người ùa ra từ tầng hai.
Đám người kia xua đuổi khách trong quán bar ra ngoài, ai nấy đều giơ gậy bóng chày lên doạ dẫm!
Toàn bộ quán bar đều bị đóng chặt, ánh đèn chói mắt rọi xuống!
Há!
Khách khứa trong quán đều bị doạ sợ chết khiếp, nhiều người nhát gan lao vọt ra ngoài cửa quán bar.
Chẳng mấy chốc, tất cả đều đã bị đuổi ra ngoài.
Đến cả Dịch Thanh Thần cũng lẫn vào trong đám người đó!
Những người cầm gậy cũng bao vây Trương Minh Vũ, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm anh.
Khí thế hùng hổ, mùi thuốc súng nhanh chóng tràn ra khắp quán!
Cả quán bar chỉ còn lại người của anh chủ Trần với hai người Trương Minh Vũ và Tô mang.
Đám côn đồ kia lăm lăm cây gậy trong tay dồn ép về phía anh.
Bọn họ đông tới mức chỉ thầy đầu người lít nha lít nhít trước mắt. Đến cả Trương Minh Vũ cũng không khỏi cảm thấy run sợ.
Sợ là Long Tam gặp phải chuyện này cũng không giải quyết nổi.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, lại chợt phát hiện Tô Mang vẫn lẳng lặng đứng im tại chỗ, trông cô ấy chẳng hề lo lắng chút nào.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên thầm nghĩ, Tô Mang lấy đâu ra tự tin vậy?
Anh chủ Trần nhanh chóng xông tới, nhếch miệng cười lạnh: “Ranh con nhà mày, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa mày lại cứ đòi chui vào cho bằng được!”
“Rõ ràng mày có thể bình yên rời khỏi nơi này, tại sao cứ phải đâm đầu vào rọ?”
Nói xong, anh ta phá lên cười chế giễu.
Trương Minh Vũ vẫn luôn tỉnh táo cũng bắt đầu bị dao động, trong lòng lo lắng không yên.
Thật sự rất đáng sợ!
Mặc dù trông bọn họ ai nấy đều gầy gò xanh xao vì uống rượu và chơi gái quá nhiều, nhưng bọn họ đông như kiến vậy!
Đúng lúc này, Tô Mang đột nhiên ra mặt, che chắn trước người anh.
Anh chủ Trần cười lạnh một tiếng hỏi: “Muốn theo bọn tao để xin thả nó đi hả? Muộn rồi!”
Dứt lời, anh ta còn tỏ vẻ tiếc nuối.
Tô Mang nhíu mày lạnh lùng nhìn đối phương: “Anh nghĩ nhiều rồi”.
Anh chủ Trần tức thì sững sờ, khinh thường giễu cợt: “Đến lúc này rồi mà còn dám kiêu ngạo với tao nữa hả?”
“Được lắm, tao muốn xem thử cô em ở trên giường có thể kiêu ngạo tới mức nào!”
Nói xong, anh ta phá lên cười sặc sụa.
Nhưng chỉ một giây sau đó, tiếng va đập thanh thuý lập tức vang lên: “Bốp!”
Tiếp đó là tiếng gào thét đầy đau đớn: “Á!”
Đám người kinh hãi cuống quýt nhìn sang, bàng hoàng phát hiện Tô Mang thẳng tay đập một chai rượu vào đầu anh chủ Trần!
Rượu vang và máu tươi trộn lẫn vào nhau chảy ròng ròng từ đỉnh đầu anh ta!
Há!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên.
Không ai ngờ tới Tô Mang lại có thể…
Đến cả Trương Minh Vũ đứng sau lưng cô ấy cũng khó tin nhìn chằm chằm, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tô Mang… mạnh mẽ vậy sao?
Đám côn đồ chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của cô ấy vang lên: “Dám bắt nạt em trai tao, đáng chết”.
Lời nói sắc bén, giọng điệu thản nhiên khiến mọi người đều có cảm giác như trong mắt cô ấy, một mạng người cũng chẳng đáng là bao.
Trương Minh Vũ ngẩn người, lòng chợt thấy ấm áp lạ thường.
Cùng lúc đó, anh chủ Trần ngẩng đầu lên, mặt mũi sa sầm.
Vẻ mặt hung hãn cộng thêm máu me be bét càng trở nên đáng sợ. Anh ta nghiến răng nghiến lợi quát: “Con mẹ nó, dám đánh tao hả? Anh em đâu lên cho tao, lên hết đi!”
Nghe thấy anh ta ra lệnh, đám côn đồ mới chậm chạp bừng tỉnh.
Ai cũng trưng ra vẻ mặt hung tợn, giơ gậy bóng chày xông tới.
Trương Minh Vũ cau mày, vô thức kéo Tô Mang ra sau lưng bảo vệ, lo lắng nhìn ra cổng.
Tại sao Long Tam vẫn chưa tới?
Thoáng chốc, hai người họ đã bị đám côn đồ bao vây ở giữa.
Anh chủ Trần vừa lau máu chảy trên trán, vừa giận dữ tuyên bố: “Hôm nay không đánh chết mày, ông đây không mang họ Trần nữa!”
Trong lời nói mang theo lửa giận bừng bừng.
Đám côn đồ bao vây hai người chật như nêm cối, đang định ra tay đánh người thì ngoài cổng quán bar bỗng vang lên tiếng ầm ầm!
Rầm!
Tất cả kinh hãi vô thức nhìn theo hướng tiếng động truyền tới.
Bấy giờ, bọn họ mới giật mình phát hiện có một đám người đang từ ngoài vọt vào, mặt mũi dữ tợn, khí thế hùng hổ doạ người!
Chương 51: Anh Minh Vũ?
Trương Minh Vũ cũng sững sờ, không biết đám người mới tới này là đồng đội hay kẻ địch.
Anh nhìn kỹ lại, trông thấy người cầm đầu chính là gã đầu trọc từng gặp lúc trước!
Anh cau mày, nhớ ra gã cũng là người của anh Hoa.
Cùng bọn với nhau!
Anh chủ Trần giật mình hỏi thăm: “Ôi anh Cường, sao anh lại tới đây?”
Trước kia khi làm đàn em của anh Hoa, hai người họ đều cùng cấp bậc nhưng không phải do cùng một người dẫn dắt.
Nhưng bây giờ, gã đầu trọc đã cao hơn anh chủ Trần hai bậc rồi!
Gã đầu trọc chậm rãi liếc nhìn đám người, khi thấy Trương Minh Vũ và Tô Mang bị vây ở giữa, con ngươi lập tức co rút lại!
“Mau cút hết đi cho tao!”
Gã đầu trọc nổi giậm gầm lên, ánh mắt tràn đây kinh hoảng.
Trương Minh Vũ ngơ ngác không biết đối phương ở phe nào.
Đàn em của anh chủ Trần cũng hoang mang nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời lùi lại quan sát.
“Anh làm vậy hơi quá đáng rồi đấy! Tôi thấy cô ta trước mà!”, anh chủ Trần nghiến răng quát lớn.
Anh ta tưởng gã đầu trọc tới cướp Tô Mang.
Gã đầu trọc vốn định đi qua đó, nghe thấy vậy tức thì dừng bước, quay lại trừng mắt nhìn anh chủ Trần.
Anh chủ Trần bỗng thấy chột dạ.
Gã đầu trọc cất bước tới gần, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Lúc đầu gã vốn đang chơi bời vui vẻ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của anh Hoa, nói là nếu để hai vị khách quý trong quán bar xảy ra chuyện gì thì phải mang đầu tới chịu tội!
Nghe xong gã bị doạ sợ kinh hồn bạt vía!
Tức tốc chạy tới quán bar mới phát hiện hai vị khách quý mà anh Hoa nói tới lại là Trương Minh Vũ và Tô Mang!
Nhưng gã lại càng không ngờ người sắp hại chết mình lại là anh chủ Trần, Trần Chúc!
“Mày nói cái gì?”, gã trọc phì cười, bình tĩnh hỏi.
Trần Chúc ngẩn người, ánh mắt loé lên tia kinh ngạc.
Một lúc sau anh ta mới lấy hết can đảm cất giọng đáp: “Người này là tôi…”
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu đã ăn trọn một cái bạt tai của gã trọc!
Bốp!
Tiếng bạt tai thanh thuý vang lên. Trần Chúc bị tát ngã lăn ra đất, mặt mũi sưng vù!
“Anh… anh dám đánh tôi hả? Địa vị cao thì giỏi lắm à? Anh có tin tôi mách anh Hoa không?”, Trần Chúc nghiến răng ken két, đau đớn che mặt, giận dữ gầm lên.
Gã trọc nheo mắt lại, cuối cùng vẫn cố nén giận.
Quan trọng nhất là phải mau chóng xin lỗi.
Gã không dám do dự vội bước nhanh tới trước người Trương Minh Vũ.
Gã thầm nhớ lại cái tên trên hợp đồng khách sạn là Trương Minh Vũ.
Tiếp đó, gã dứt khoát quỳ một chân xuống, tôn kính nói: “Xin lỗi anh Minh Vũ, tại chúng tôi có mắt như mù, xin anh tha thứ cho chúng tôi!”
Gã vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh dồn dập!
Há!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, đến cả đám đàn em đi theo gã trọc cũng đứng hình.
Chuyện quái gì… đang xảy ra vậy?
Dù sao thì hiện giờ anh Cường cũng là người được anh Hoa tin dùng nhất cơ mà?
Sao lại… nhún nhường xin lỗi như thế?
Anh Minh Vũ?
Anh Minh Vũ cái gì?
Trong đầu mọi người xuất hiện vô số nghi vấn, nhất là đám đàn em của anh chủ Trần trợn trừng mắt như sắp lồi cả con ngươi!
Anh chủ Trần đang lăn lộn trên mặt đất cũng bị làm cho choáng váng.
Cơn đau trên mặt đã dịu lại, máu tươi hoà cùng rượu vang chảy thẳng vào trong mắt nhưng anh ta còn chẳng buồn chớp mắt.
Anh… Minh Vũ!
Ừng ực!
Anh ta gian nan nuốt nước bọt, chợt thấy có dự cảm chẳng lành.
Trương Minh Vũ sững sờ một lúc mới phản ứng lại được.
Anh đoán chắc là do Tô Mang làm.
Sau một hồi im lặng, anh mới bật cười đỡ gã đầu trọc đứng dậy: “Anh trọc khách sáo quá, không cần xin lỗi đâu”.
Anh trọc… người ta là anh Cường mà…
Đám người xung quanh nghe xong đều cạn lời. Gã trọc gượng cười, xấu hổ đáp: “Anh Minh Vũ đừng khách sáo, gọi tôi là đầu trọc được rồi…”
Thấy Trương Minh Vũ không tức giận, gã đầu trọc thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào thì cái đầu trên cổ gã cũng được giữ lại rồi.
“Vậy… anh Minh Vũ xem thử… anh muốn giải quyết chuyện này thế nào?”, gã đầu trọc khúm núm hỏi.
Vẻ mặt e dè kia như đang sợ sẽ chọc giận Trương Minh Vũ.
Ánh mắt của anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng mà không thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy được. Cho dù không tính sổ chuyện Tô Mang hôm nay thì sau này cũng khó xác định được sẽ còn bao nhiêu người bị họ hãm hại nữa!
Nghĩ tới đây, anh chậm rãi mỉm cười nói: “Anh tự xử lý đi”.
Gã trọc sững sờ.
Tự xử lý…
Gã ngẩng đầu lên nhìn Trần Chúc, ánh mắt tràn đầy thương hại.
Để được Trương Minh Vũ tha thứ, gã chỉ có thể đắc tội Trần Chúc!
Khoé miệng Trần Chúc khẽ run lên, sợ hãi nhìn lại. Cơ thể anh ta vô thức lùi lại về sau.
Gã trọc vẫy tay một cái, mấy tên đàn em cao to lập tức cất bước đến gần Trần Chúc.
Anh ta sợ rồi! Trong lòng cũng chìm vào tuyệt vọng!
Đám đàn em của gã trọc nhanh chóng bao vây anh ta vào giữa.
Từng cú đấm mạnh mẽ rơi xuống người Trần Chúc, cùng với đó là tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang vọng khắp chốn.
Trương Minh Vũ nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Anh cũng chẳng phải Bồ Tát, bị người ta bắt nạt đương nhiên phải đáp trả.
Anh chợt chuyển tầm mắt sang đám côn đồ đi theo Trần Chúc.
Bọn họ đều trợn tròn mắt, toàn thân run lẩy bẩy, hối hận tới xanh cả ruột!
Gã trọc thấy thế liền hiểu ý anh, lại vẫy tay lần nữa.
Đám đàn em còn lại của gã tức thì lao tới chỗ đám côn đồ đi theo Trần Chúc.
Chẳng bao lâu sau, cả quán rượu chìm ngập trong tiếng rên rỉ đau đớn!
Trương Minh Vũ chỉ nghe thôi đã thấy rợn tóc gáy.
Chậc chậc, thê thảm quá…
Gã trọc cung kính đứng trước mặt anh, tươi cười lấy lòng.
Anh cẩn thận dặn dò: “Anh bảo bọn họ chú ý vào, đừng có đánh chết người. Chúng ta đều là công dân gương mẫu, không được làm chuyện phạm pháp như vậy”.
Chương 52: Mình chị ba… chưa đủ em ăn sao?
Gã trọc nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, khoé miệng hơi giật giật.
Công dân gương mẫu?
Nhưng gã cũng chẳng dám nói năng gì, chỉ không ngừng vẫy tay ra hiệu cho đám đàn em.
Trương Minh Vũ xem một lát cũng thấy chán, nhỏ giọng nói: “Chị ba, chúng ta đi thôi. Bọn họ hung tàn quá”.
Gã trọc đang đứng bên cạnh nghe xong khoé miệng lại giật.
Hung tàn…
Không phải là do anh ra lệnh à?
Tô Mang gật đầu đồng ý.
Anh không chút do dự dẫn cô ấy rời khỏi quán bar.
Gã trọc cung kính tiễn hai người họ rời đi, vẻ mặt trưng ra nụ cười gượng gạo.
Đợi đến khi ra ngoài, Trương Minh Vũ mới nhìn thấy Long Tam vẫn đứng dựa vào ô tô chờ ngay trước cổng quán bar.
Anh dám chắc anh ta có gắn camera giám sát lên người mình!
Long Tam nhanh chóng lái xe rời đi.
Tối nay vẫn chưa được bỏ gì vào bụng nên Trương Minh Vũ quyết định mua thức ăn về nhà nấu.
Tô Mang biết được lại càng cười không khép nổi miệng.
Chiếc xe mau chóng đưa họ về tới cổng biệt thự. Đợi hai người họ xuống xe, Long Tam liền lái xe đi mất.
Trong biệt thự vẫn không một bóng người.
Trương Minh Vũ không nhịn được tò mò hỏi: “Này chị ba, rốt cuộc chị tư làm việc ở bệnh viện nào đấy? Sao thời gian tan làm thất thường thế?”
Tô Mang ghen tỵ nói: “Sao hả, chị đây chưa đủ để em ăn à?”
Ăn…
Trương Minh Vũ nghẹn họng, không biết nên đáp lại thế nào.
Anh bèn cầm thức ăn vừa mua về vào trong bếp.
Tô Mang tức giận trừng mắt, chậm rãi nói: “Công việc của em tư rất thần bí, chị cũng không rõ lắm. Nhưng mà vẫn biết được chút ít”.
Anh vội tò mò hỏi: “Chị biết được gì rồi?”
Tô Mang nghịch ngợm mỉm cười: “Không nói cho em biết đâu”.
Trương Minh Vũ: …
Anh nhanh chóng bắt đầu bận rộn trong nhà bếp, trước tiên là chuẩn bị rau củ quả và gia vị xong xuôi xếp sang một bên.
Tô Mang dọn dẹp xong cũng không kìm được chạy tới, hiếu kỳ hỏi: “Em định nấu món ngon gì đấy?”
Cô ấy vừa nói vừa nếm thử các món ăn kèm, ánh mắt loé lên vẻ hưng phấn.
Anh nhếch miệng cười đáp: “Không nói cho chị biết đâu”.
Tô Mang giận dữ lườm anh, chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống một góc lẳng lặng quan sát.
Trương Minh Vũ rảnh rỗi vừa nấu cơm vừa trò chuyện với cô ấy.
Hai người họ nói về những chuyện Tô Mang đã trải qua trong suốt mấy năm nay.
Mặc dù Tô Mang không nói quá chi tiết nhưng anh vẫn cảm nhận được những khổ cực cô ấy đã phải gánh chịu.
Chẳng bao lâu sau, anh đã nấu xong bữa cơm.
Anh dọn dần các món lên bàn. Tô Mang muốn tới giúp lại bị anh đẩy ra bàn ăn ngồi chờ.
Cô ấy nhìn theo bóng lưng bận rộn của anh, vui vẻ nở nụ cười.
Các món ăn nhanh chóng được bày hết lên bàn. Trương Minh Vũ cởi khăn cổ đặt sang bên cạnh rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Tô Mang cầm đũa lên, hít hà một hơi, kích động nói: “Em trai có tài nấu nướng đấy! Chị phải nếm thử mới được!”
Dứt lời, cô ấy gắp một cọng rau cải ăn thử.
Trương Minh Vũ yên lặng chờ đợi.
Tô Mang nhanh chóng mừng rỡ reo lên: “Woa! Ngon quá! Em nấu ngon thật đấy!”
Anh cười đáp: “Ngon thì ăn nhiều vào”.
Anh đã nấu cơm nhiều năm nay rồi, chỉ là khi ở nhà họ Lâm gần như lần nào cũng bị Lý Phượng Cầm sỉ nhục, nói cơm anh nấu là đồ cho chó ăn.
Nhưng mỗi lần bà ta đều ăn rất nhiều.
Trương Minh Vũ cũng không biết trình độ nấu nướng của mình tới đâu, nhưng phản ứng của Tô Mang khiến anh rất vui mừng.
Cô ấy cũng không làm anh thất vọng, món nào cũng nếm thử, hết lời khen ngợi.
Nhưng khi hai người họ đang vui vẻ dùng bữa thì một tiếng động lạ từ ngoài cửa chợt truyền tới.
Bọn họ quay ra nhìn thử, trông thấy Liễu Thanh Duyệt đang đi vào.
Tô Mang bĩu môi, tức giận lẩm bẩm: “Mũi em thính phết đấy, biết nhà có cơm ăn là về liền”.
Sau khi đi vào, Liễu Thanh Duyệt cũng rất bất ngờ. Cô ấy cẩn thận cảm nhận mùi thơm lừng quẩn quanh ngôi nhà.
Ngay sau đó, cô ấy mở to mắt, vui sướng hỏi: “Em trai nấu cơm à?”
Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Đúng vậy, chắc chị ba cũng chưa ăn đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là chưa!”
Liễu Thanh Duyệt vội vàng ném túi xách sang bên cạnh rồi bước vội tới bàn cơm, ngồi cạnh Tô Mang.
Cô ấy hưng phấn cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức món ngon.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Ngon thật đấy!”
Nói xong, cô lại cúi đầu gắp lia lịa.
Tô Mang bực bội nói: “Đây là cơm em trai nấu cho chị. Em ăn ít thôi, để dành cho chị với”.
Cô ấy cũng tăng tốc gắp thức ăn, tựa như đang tranh ăn với Liễu Thanh Duyệt.
Trương Minh Vũ vẫn ngồi cười toe toét, lòng thấy thư thái lạ thường.
Không biết qua bao lâu sau, hai cô gái đều dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thoả mãn không thèm giữ gìn hình tượng.
Thấy thế, ánh mắt anh hiện lên vẻ bất lực.
Cả một bàn đầy ắp đồ ăn mà anh chẳng ăn được mấy miếng, phần lớn đều bị hai người chị ăn hết. Đến cả món ăn kèm cũng hết sạch sành sanh.
Trương Minh vũ đứng dậy chậm rãi dọn dẹp bát đũa trên bàn.
Đến khi anh đi ra ngoài, hai cô gái đã chuyển sang ngồi sofa, dáng vẻ rất quái dị.
“Ăn ngon không?”, anh ngồi xuống ghế đối diện nhìn họ cười hỏi.
Tô Mang tức giận trừng mắt trách móc: “Em nấu ngon như vậy làm gì? Hại bọn chị ăn nhiều quá, không duỗi thẳng lưng được rồi”.
Nói rồi cô ấy còn vén áo lên để lộ chiếc bụng nhỏ.
Hành động bất ngờ này khiến Trương Minh Vũ giật nảy mình. Anh vội vàng quay đi, vẻ mặt ngượng ngập.
Liễu Thanh Duyệt cũng no căng bụng, gian nan cất tiếng: “Em phải chịu trách nhiệm với chị đấy. Em nhìn đi, bụng chị to ra rồi…”
Câu nói này khiến tim anh đập thình thịch.
Sao nghe có vẻ…
Mờ ám ghê thế…
Tô Mang trợn trừng mắt, tức tối nói: “Rõ ràng người bị to bụng là chị mới phải. Tại em cứ thích chen ngang đấy”.
Liễu Thanh Duyệt nhếch môi cười, không nói thêm gì nữa.
Ngay khi Trương Minh Vũ tưởng rằng mọi chuyện đều đã kết thúc, ánh mắt Tô Mang đột nhiên sáng bừng lên: “Chúng ta ăn nhiều như vậy, hay là bây giờ vận động chút đi?”
Chương 53: Chạy bộ
Trương Minh Vũ nghe thấy thế, suýt thì phun sạch cơm vừa mới ăn xong!
Cả ngày nay bị trêu chọc chưa đủ, bây giờ còn đòi vận động gì nữa?
Liễu Thanh Duyệt cũng gấp gáp hỏi: “Chị muốn vận động kiểu gì?”
Tô Mang tươi cười đáp: “Chạy bộ chứ gì. Nếu không làm sao mà tiêu hoá được, sẽ béo phì mất”.
Nghe vậy, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh thực sự không tranh luận nổi với hai người họ, vẫn luôn bị họ trêu chọc.
Cuối cùng Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đành phải ra ngoài chạy bộ với Tô Mang.
Sau khi trở về, cả ba người đều ướt đẫm mồ hôi.
Tắm xong , anh chạy lên tầng hai tìm một phòng trống.
Anh chui vào ổ chăn rồi yên lặng nghỉ ngơi.
Lúc này đã muộn lắm rồi, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới. Anh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng anh không hề hay biết, hai người chị ở ngoài tranh nhau đi tìm anh tới mức suýt động tay chân, đến khi lên giường vẫn còn náo loạn một lúc mới chịu dừng lại.
Rạng sáng ngày hôm sau, anh dần tỉnh dậy.
Bấy giờ anh mới phát hiện sắc trời đã sáng rồi.
Anh ngồi dậy mặc quần áo tử tế rồi mới cất bước đi ra khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài, anh không thấy bóng dáng của một ai.
Người đâu cả rồi?
Anh nghi hoặc tìm kiếm khắp nơi, gọi vài tiếng vẫn không thấy ai đáp lại.
Đi hết rồi sao?
Anh thấy rất bất lực. Anh vốn đang định hỏi Liễu Thanh Duyệt xem khi nào cô ấy mới có thể tới khám bệnh cho ông cụ Lâm, nào ngờ lại bỏ lỡ mất.
Sớm biết vậy thì anh đã hỏi từ tối qua rồi…
Anh thở dài thườn thượt, quay lưng đi vào nhà bếp tìm chút gì đó để ăn.
Thế nhưng anh chưa kịp ăn xong đã bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy. Một số lạ gọi tới.
Anh nhíu mày suy tư, cuối cùng vẫn ấn nghe máy.
Trong điện thoại nhanh chóng truyền ra một giọng nói gấp gáp: “Alo? Trương Minh vũ hả, anh mau tới giúp tôi đi!”
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Cô… là ai?”
“Tôi là Lâm Diểu! Anh mau tới đây đi, tới chậm là không còn gặp được tôi nữa đâu! Tôi đang ở trụ sở chính của xe hơi Nguyên Thái!”, giọng nói hoảng hốt lại vang lên. Đầu dây bên kia có vẻ rất ồn ào.
Lâm Diểu? Chuyện gấp gì vậy?
Anh cau mày đáp: “Được, cô chờ tôi”.
Dù sao đối phương cũng là em vợ, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Anh chạy ra ngoài định bắt taxi thì trông thấy một chiếc Mercedes đang chậm rãi tới gần.
Anh sửng sốt một lúc rồi mới cuống quýt trèo lên xe.
Long Tam đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao như bay trên đường.
Trương Minh Vũ đang định nói địa điểm, Long Tam đã trầm giọng nói: “Xe hơi Nguyên Thái là doanh nghiệp hàng đầu trong ngành xe hơi ở Hoa Châu, toàn kinh doanh các nhãn hiệu xe sang nổi tiếng. Chắc chắn cậu không đoán được chủ tịch của doanh nghiệp này là ai đâu”.
Anh lại càng giật mình kinh hãi.
Sao anh ta biết được?
“Là… là ai vậy?”, anh buột miệng hỏi, ánh mắt mờ mịt.
Long Tam lập tức trả lời: “Trịnh Quốc Nguyên”.
Trịnh Quốc Nguyên?
Mới đầu anh còn thấy lạ lẫm với cái tên này, nghĩ ngợi hồi lâu mới nhớ ra được.
Chẳng phải Trịnh Quốc Nguyên chính là cổ đông của khách sạn kia sao? Hôm đó ông ta còn bị Long Tam tẩn cho một trận nát đòn cơ mà?
Nghĩ tới đây, anh bắt đầu thấy bất lực.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Thoáng chốc, Long Tam đã đỗ xe lại trước cổng trụ sở chính của xe hơi Nguyên Thái.
Sau khi xuống xe, anh nhanh chóng nhìn thấy có một đám người đang túm tụm ngay trước cổng.
Lâm Diểu cũng có mặt ở đó.
Trương Minh Vũ cau mày, vội vàng bước tới.
Đến gần rồi anh mới phát hiện, cô ta không chỉ đến một mình.
Bên cạnh Lâm Diểu còn có đám cô nàng tóc xanh mà anh từng gặp hôm trước!
Sao bọn họ lại đi cùng nhau?
Ánh mắt anh hiện lên vẻ chán ghét. Anh sa sầm mặt đi tới.
Trước mặt đám người Lâm Diểu là vài nhân viên của Nguyên Thái. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có dáng người mập mạp, trên ngực đeo phù hiệu của giám đốc.
Sự xuất hiện của Trương Minh Vũ tức thì thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô gái tóc xanh mừng rỡ hô lên: “Lâm Diểu, cái anh chàng kia... bạn cậu tới rồi!”
Lâm Diểu cũng lập tức mừng rỡ.
Bọn họ không thể giải quyết được, có Trương Minh Vũ tới thì ít nhất bọn họ cũng không cần bồi thường nữa.
Nghĩ vậy, nội tâm Lâm Diểu mừng rỡ hẳn lên, giơ tay chỉ vào anh: “Có chuyện gì cứ nói với anh ta”.
Cô ta vừa dứt lời, mọi ánh mắt liền đổ dồn lên người anh.
Trương Minh Vũ nhíu mày, nói cái quái gì với anh mới được?
Chương 54: Đánh vợ ông được không?
Sau khi Trương Minh Vũ đi tới, đám người Lâm Diểu lập tức chạy ra sau lưng anh.
Giám đốc lạnh lùng nhìn anh dò xét, khinh thường hỏi: “Cậu tới bồi thường cho bọn họ à?”
Bồi thường?
“Xảy ra chuyện gì?”, anh cất tiếng hỏi, giọng điệu bực bội.
Lửa giận của anh với Lâm Diểu vẫn chưa tắt, bây giờ lại bị thổi bùng lên.
Giám đốc cười lạnh một tiếng: “Bạn cậu lái thử xe của chúng tôi xong tông hỏng xe. Bây giờ các người phải trả ba trăm nghìn tiền sửa xe. Cậu quẹt thẻ hay chuyển khoản?”
Anh rất quen thuộc với câu nói cuối cùng…
Nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Lái thử xe? Còn tông hỏng xe?
Trương Minh Vũ quay lại nhìn Lâm Diểu, hoài nghi hỏi: “Cô còn muốn mua xe cơ à?”
Anh thật sự không thể hiểu nổi. Ông cụ Lâm đang mắc bệnh nặng như vậy, tại sao cô ta vẫn còn tâm trạng tới đây chọn xe?
Lâm Diểu trừng mắt nhìn anh, ghét bỏ nói: “Tôi mua được cái gì, là bạn tôi mua”.
Anh sửng sốt.
Cô gái tóc xanh gượng cười lên tiếng: “Là… tôi mua”.
Thái độ xấc xược của Lâm Diểu khiến lửa giận trong anh càng thêm mãnh liệt. Đến khi nghe cô gái tóc xanh nói xong, anh lập tức nổi trận lôi đình.
Trương Minh Vũ nhíu chặt lông mày, hỏi lại một lần nữa: “Cô lái thử à?”
Lâm Diểu tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Trời ạ, là bạn tôi tông xe. Anh cứ hỏi mấy cái này làm gì, chả liên quan gì tới anh cả! Mau nói về cái xe đi”.
Anh cười phá lên.
Lâm Diểu điên rồi à?
Trương Minh Vũ bật cười hỏi: “Bạn cô tông xe liên quan quái gì tới tôi?”
Dứt lời, anh không chút do dự quay lưng bỏ đi.
Giám đốc nhíu mày, giơ tay ra hiệu.
Mấy nhân viên phía sau ông ta tức thì xông lên chặn anh lại.
Giám đốc lạnh giọng đe doạ: “Không trả tiền bồi thường thì không ai được phép đi!”
Trương Minh Vũ quay lại chất vấn: “Ai tông xe ông tìm người đó mà đòi. Chuyện này liên quan gì tới chúng tôi?”
Giám đốc ngỡ ngàng, giận dữ gầm lên: “Cô ta không bồi thường nổi! Đương nhiên tôi không thể thả các người đi được rồi!”
“Ai bảo ông như thế?”
Trương Minh Vũ không thèm khách sáo nói: “Chẳng lẽ ông tát tôi một cái, tôi phải tìm vợ ông đòi à?”
Giám đốc lập tức nổi giận đùng đùng: “Thằng láo toét! Chuyện này liên quan quái gì tới vợ tao?”
Trương Minh Vũ trêu tức nói: “Tôi không đánh lại được ông, đương nhiên phải đi tìm vợ ông tính sổ!”
“Mày…”
Giám đốc bị lời anh nói làm cho nghẹn họng, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Một lúc lâu sau, ông ta mới dịu giọng nói: “Thằng ranh kia, chúng mày lái thử xe tông hỏng xe thì phải bồi thường! Còn lằng nhằng nữa tao báo công an đấy!”
Nói xong, ông ta lôi điện thoại ra nhưng trông có vẻ không hề có ý định gọi đi.
Trương Minh Vũ cạn lời, đành hỏi một câu: “Lúc lái thử có những ai ngồi trên xe?”
Cô gái tóc xanh vội vàng đáp lại: “Trừ tôi ra thì còn anh ta”.
Cô ta chỉ vào một nhân viên đang đứng cạnh đó.
Người nhân viên kia nhíu mày, ánh mắt xẹt qua tia hoảng loạn. Tuy sự thay đổi này rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt tinh tường của Trương Minh Vũ.
Sao phải hoảng loạn?
Có gì kỳ quái?
Chương 55: Tông vào cây?
Trương Minh Vũ cứ cảm thấy dường như chuyện này không hề đơn giản. Dù sao nếu chuyện này là thật, rõ ràng giám đốc có thể báo công an ngay từ đầu.
Nhưng tới tận bây giờ, ông ta vẫn chưa chịu gọi điện thoại.
Anh suy tư một hồi rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Các cô tông vào cái gì?”
Cô gái tóc xanh xấu hổ đáp: “Vào… vào cây”.
“Cô lái xe mà cũng tông vào cây được hả? Rốt cuộc cô có bằng lái chưa vậy?”, anh trợn tròn mắt hỏi.
Lại thêm một lần được biết tới sự đáng sợ của nữ tài xế!
Lần trước… là Lý Phượng Cầm…
Cô gái tóc xanh lúng túng giải thích: “Không phải. Không biết tại sao tôi cứ có cảm giác tôi không điều khiển được vô lăng…”
Trương Minh Vũ bật cười.
Đúng là nhân tài.
Vô lăng có hoạt động hay không mà còn cần phải cảm giác à? Chẳng lẽ không biết cái gì hết sao?
Nhưng điều này cũng càng khiến anh sinh lòng hoài nghi.
Anh im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi: “Chiếc xe kia ở đâu? Tôi muốn xem thử”.
Giám đốc cau này, giận dữ quát tháo: “Mày xem cái gì nữa? Bọn tao mù hết rồi à? Đám bạn của mày cũng nhìn thấy rồi mà!”
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn mấy người Lâm Diểu hỏi: “Các cô nhìn thấy à?”
Tình hình này chắc chẳng cần ra hiệu cũng phải biết rồi chứ.
Nào ngờ cô gái tóc xanh lại chột dạ gật đầu thừa nhận: “Có nhìn thấy”.
Phụt!
Anh suýt tức đến phụt máu!
Mấy người họ đều mất não hết rồi à?
Đến cả Lâm Diểu cũng không nhìn nổi nữa, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
Giám đốc lập tức nhếch miệng cười lạnh, châm chọc hỏi: “Tao xem bây giờ mày còn nói gì được nữa?”
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Anh bật cười nói: “Nếu tôi phải bồi thường thì tôi phải được nhìn thấy xe chứ?”
Giám đốc lại lắc đầu từ chối: “Xin lỗi nhé, bọn tao mang xe đi sửa rồi. Nếu mày đòi xem bằng được thì tao có thể cho mày xem một chiếc xe lái thử khác”.
Nghe xong, anh không khỏi cau mày.
Đổi xe khác? Thế còn xem cái khỉ gì nữa!
Sau một hồi im lặng, anh lại lên tiếng hỏi: “Thế thì cũng phải có camera hành trình chứ?”
Giám đốc lắc đầu cười đáp: “Không có”.
Anh gần như đã xác định được, chắc chắn trong chuyện này có gì đó!
Anh bèn cười bảo: “Nếu đã không có gì thì các ông lấy đâu ra chứng cứ chứng minh cô ta là người tông xe?”
Câu nói này khiến sắc mặt giám đốc trở nên căng thẳng. Ông ta bực bội quát ầm lên: “Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, mày còn định quỵt nợ nữa à?”
Trương Minh Vũ chẳng thèm để bụng, chỉ cười nhạt nói: “Hoặc là mau mang chiếc xe bị tông tới cho chúng tôi xem, hoặc mở video giám sát ra. Nếu không chúng tôi cũng không rảnh ở đây làm loạn với ông đâu”.
Dứt lời, anh quay sang nháy mắt ra hiệu với Lâm Diểu.
Cô ta sững sờ một lúc, nhanh chóng phản ứng lại vẫy tay với mấy người bạn.
Đám người cô gái tóc xanh đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tông xe của người ta… còn có thể ngang ngược bỏ đi sao?
Nhưng dù thế nào thì hiện giờ bọn họ cũng chỉ có thể gửi gắm niềm tin lên người Trương Minh Vũ.
Bọn họ cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định chạy tới chỗ Trương Minh Vũ. Bọn họ cũng đang thầm suy đoán không biết làm vậy có được hay không.
Ánh mắt giám đốc tràn đầy tức giận. Ông ta lạnh giọng quát: “Mẹ nó, dám chơi xỏ tao à? Giữ bọn nó lại cho tao!”
Ông ta vừa dứt lời, đám nhân viên đã lao vọt tới bao vây mấy người Trương Minh Vũ ở giữa!
Anh dừng bước, lông mày nhíu chặt.
Đám người Lâm Diểu vô cùng hoảng hốt, ai nấy đều sợ chết khiếp!
“Tất cả là tại anh! Đi cái gì mà đi? Sao anh lại mặt dày như vậy? Tông hỏng xe của người ta còn đòi bỏ đi, anh muốn ăn đòn à?”
“Lần này coi như xong đời rồi. Này Lâm Diểu, bạn cậu là loại người gì vậy? Rốt cuộc anh ta đang giúp chúng ta hay đang hại chúng ta?”
“Tôi chịu rồi. Ý tưởng ngu si gì không biết, thật phiền phức!”
…
Mấy cô gái túm tụm vào xì xào bán tán, đến cả cô gái tóc xanh cũng không kìm được lên tiếng sỉ vả anh.
Trương Minh Vũ cau mày, nhếch miệng nở nụ cười trào phúng.
Anh cũng không nóng nảy, chỉ đứng im tại chỗ.
Lâm Diểu khẽ mím môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Xung quanh họ bị rất nhiều nhân viên bao vây, trông có vẻ như sắp ra tay đánh người!
Mấy người cô gái tóc xanh sợ run lẩy bẩy, cuối cùng đành phải đứng ra nói: “Giám đốc, tôi… tôi sẽ bồi thường! Tôi bồi thường là được chứ gì, các người đừng động tay động chân…”
Cô ta vừa nói vừa che kín khuôn mặt xinh đẹp cứ như sợ làm hỏng mặt.
“Bồi thường xong thì được về”, giám đốc nở nụ cười xấu xa, kiêu căng nói.
Cô gái tóc xanh lập tức mừng rỡ, vội vàng dẫn theo mấy cô bạn chạy ra ngoài.
Đối với cô ta, tuy rằng ba trăm nghìn hơi khó kiếm nhưng nếu dựa vào cái mặt này thì cũng không phải không thể.
Nhưng nếu như gương mặt bị huỷ…
Cô ta nghĩ tới đây, không khỏi kinh hoảng không chút do dự dẫn đám bạn xông ra khỏi vòng vây.
Lâm Diểu cắn chặt răng, cũng định chạy theo bọn họ nhưng lại bị Trương Minh Vũ kéo tay giữ lại.
“Anh làm gì thế?”
Cô ta không kìm được cơn giận gào ầm lên, ánh mắt toé lên lửa giận.
Lúc đầu cô ta gọi anh tới là vì mong anh có thể bỏ tiền ra bồi thường giúp, giữ thể diện cho cô ta. Nào ngờ anh lại khiến cô ta mất sạch mặt mũi.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Sau này bớt dây vào những chuyện không liên quan tới mình đi”.
Anh vừa dứt lời, đám người cô gái tóc xanh lập tức bật cười khinh bỉ.
Chuyện đã tới nước này mà anh vẫn còn muốn đi sao?