Nghe thấy lời này, mọi người trong phòng đều giật mình kinh hãi.
Đến khi ngẩng đầu lên, họ lại trông thấy Trương Minh Vũ đang tươi cười đi vào.
Sao Trương Minh Vũ lại xuất hiện ở đây?
Lâm Tuấn Khải khẽ nhíu mày, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo.
Nhưng anh ta mau chóng lấy lại bình tĩnh.
Lần này anh ta đã phải tốn rất nhiều tiền mua thuốc độc, dù có là thần tiên giáng trần cũng không thể cứu chữa!
Thế nên anh ta vô cùng yên tâm.
Lâm Kiều Hân cắn răng nhìn anh, chóp mũi cay cay chực khóc.
Lý Phượng Cầm sáng rực hai mắt, kích động nói: “Trương Minh Vũ! Sao mẹ lại quên mất con cơ chứ? Chị con đâu rồi? Mau gọi điện bảo chị con tới đây ngay!”
“Ông nội lại trúng độc rồi, phải mau gọi chị con tới cứu chữa!”
Trương Minh Vũ thầm cười khổ.
Anh ở rể bao nhiêu năm qua, dường như đây là lần đầu tiên bà ta nói chuyện nhẹ nhàng với anh như vậy.
Anh cười đáp: “Chị con đi rồi, không tới đây được nữa”.
“Cái gì?”
Nghe xong, đám người Lý Phượng Cầm và Lâm Quốc Phong đều sợ hãi hô lên, lông mày nhíu chặt!
Bà ta lo lắng hỏi: “Chị con đi đâu rồi? Bao giờ mới trở về?”
Anh bình thản đáp: “Chị con ra nước ngoài, chắc là mấy năm nữa cũng không về đâu”.
Anh cố tình nói vậy chỉ để lừa Lâm Tuấn Khải mà thôi.
“Không về…”
Lý Phượng Cầm đờ đẫn lùi lại hai bước, hai mắt trợn trừng.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng tỏ vẻ đau đớn!
Đến cả Lâm Kiều Hân cũng thẫn thờ, hai mắt cụp xuống. Cô cứ nghĩ ít nhất cũng sẽ cứu được ông cụ Lâm.
Nhưng giờ đây…
Chỉ có mỗi Lâm Tuấn Khải là cười càng xán lạn.
Sắc mặt Lý Phượng Cầm không ngừng biến đổi.
Một lúc sau, bà ta tức điên lên quát tháo: “Thằng vô dụng như mày làm được trò trống gì hả? Lúc cần thì mày không có mặt, lúc không cần thì đi đâu cũng thấy!”
“Rõ ràng biết ông nội đang nguy kịch mà còn để chị mày đi mất!”
“Mày… mày là óc bã đậu à?”
Trương Minh Vũ sững sờ nhìn bà ta.
Anh vốn chỉ định qua mặt Lâm Tuấn Khải, nào ngờ những người còn lại còn tin hơn.
Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, anh lập tức nổi giận.
“Chị con thích đi đâu thì đi, con không quản được, cũng không đến lượt mẹ quản!”
“Lần trước chị con cứu ông nội một mạng là may mắn của nhà họ Lâm, chứ không phải nghĩa vụ của chị ấy!”
Anh lạnh giọng đáp trả!
Anh ghét nhất loại người lúc nào cũng coi chuyện người khác làm là đương nhiên!
“Mày… mày…”
Lý Phượng Cầm không ngờ anh lại dám phản bác mình, lửa giận lập tức dâng trào!
Thế nhưng bà ta chỉ tay vào anh một lúc lâu cũng chẳng nói nên lời!
Đúng lúc đó, giọng nói lạnh như băng của Lâm Tuấn Khải vang lên: “Nếu không cứu được người thì mày còn mò tới đây làm gì?”
Trương Minh Vũ bình tĩnh lại, xoa dịu cơn giận trong lòng.
Dù sao mục tiêu lần này cũng là Lâm Tuấn Khải, anh vẫn phải xử lý triệt để.
Sau một hồi im lặng, anh mới mỉm cười đáp lại: “Tôi chỉ đến để giải oan cho Lâm Kiều Hân thôi”.
Lâm Tuấn Khải cười lạnh hỏi vặn lại: “Giải oan? Cô ta thì oan ức nỗi gì?”
“À đúng rồi, lúc mày đi vào có nói là “Sao lại bắt người ta thừa nhận chuyện mình không làm” phải không? Mày nói vậy là có ý gì?”
“Chẳng lẽ người hạ độc không phải Lâm Kiều Hân?”
Đối với anh ta mà nói, đây cũng là một cơ hội tốt để chứng minh tội trạng của Lâm Kiều Hân.
Anh bật cười nói: “Đương nhiên là không, nếu không tôi còn tới làm gì?”
Anh vừa dứt lời, đám người xung quanh lại mù tịt chẳng hiểu gì. Đủ mọi ánh mắt tò mò dò xét đổ dồn lên người anh.
Lâm Tuấn Khải cười lạnh nói: “Thế mày nói đi. Nếu người hạ độc không phải Lâm Kiều Hân thì là ai?”
Trương Minh Vũ thản nhiên cất giọng nói: “Là anh chứ ai”.
“Cái gì?”
Tiếng hét kinh ngạc vang lên!
Anh ta giận dữ mắng chửi: “Mày nói vớ vẩn gì đấy hả? Cả ngày hôm nay tao đều không ở nhà, toàn đi chơi với bạn. Con mẹ nó tao hạ độc kiểu gì?”
Anh bất lực nhún vai: “Ôi giào, anh xem xem có phải mình bị điên không? Chính anh bảo tôi nói, tôi nói xong lại chửi tôi…”
“Đúng là khó hầu”.
Tất cả nghe thấy cuộc nói chuyện này đều cau mày.
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, tia hi vọng bé nhỏ vừa mới le lói cũng dần tàn lụi.
Cô biết anh cũng không có chứng cứ gì.
Lâm Quốc Long đứng dậy quát: “Trương Minh Vũ, lần trước chị cậu cứu bố tôi, nhà họ Lâm chúng tôi rất biết ơn cậu”.
“Nhưng cậu cũng không thể ăn nói lung tung như vậy được! Cậu đang vu khống con tôi đấy!”
Anh chỉ lắc đầu cười.
Lâm Quốc Long là bố của Lâm Tuấn Khải, đương nhiên sẽ đứng ra nói giúp cho anh ta.
Anh chỉ không chắc chắn liệu Lâm Quốc Long có biết chuyện này hay không.
Nếu ông ta biết, anh cũng sẽ không tha cho ông ta.
“Thế các người có chứng cứ gì chứng minh Lâm Kiều Hân hạ độc?”, anh chất vấn.
Lâm Tuấn Khải nhíu mày, giận dữ đáp trả: “Nói nhảm. Cả biệt thự chỉ có mình nó ở nhà. Chẳng lẽ ngoài nó ra còn có quỷ nữa sao?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng bật cười: “Biết đâu có mấy con quỷ không sạch sẽ mò vào hạ độc thì sao?”
“Mày…”
Lâm Tuấn Khải bị anh chọc tức, không ngờ anh lại khó chơi như vậy!
Anh ta trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt loé lên tia sáng: “Được, tao tìm chứng cứ cho mày xem!”
“Nếu nó đã hạ độc thì rất có thể trong biệt thự vẫn còn vật chứng chưa được xử lý sạch sẽ!”
Nói rồi anh ta lao thẳng vào phòng bếp bắt đầu tìm kiếm.
Lâm Kiều Hân đã nản lòng. Dù không tìm thấy chứng cứ, cô cũng không có cách gì chứng minh người hạ độc không phải mình.
Ba người còn lại đang âm thầm tính toán điều gì đó.
Trương Minh Vũ khoanh tay đứng chờ, cũng không phá ngang, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Tuấn Khải diễn kịch.
Chẳng bao lâu sau, anh ta reo ầm lên: “Ở đây này!”
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Sau khi kịp phản ứng lại, ai nấy đều cuống cuồng chạy tới chỗ anh ta.
Lâm Tuấn Khải chỉ vào một chiếc hộp, cười lạnh nói: “Quả nhiên đã bị tôi tìm ra được! Nó vẫn chưa xoá hết dấu vết!”
“Nói trước cho mọi người biết, tôi chưa chạm vào thứ này đâu. Tí nữa có thể kiểm tra dấu vân tay!”
Lâm Quốc Phong cau mày hỏi: “Trong đây có gì?”
Những người khác cũng tò mò trợn mắt nhìn theo.
Lâm Tuấn Khải lấy một đôi đũa gắp chiếc túi nilon trong hộp ra.
Anh ta cười lạnh nói: “Lâm Kiều Hân, cô giải thích xem đây là thứ gì?”
Thấy thế, Lâm Kiều Hân lập tức trố mắt nhìn.
Đây là nhân sâm của Lý Tuấn Nhất mang tới mà? Cô không hề phát hiện ra trong hộp còn có những thứ khác!
“Tôi… tôi không biết, cái hộp này là quà người khác mang tới…”
Cô hoảng hốt giải thích.
Đến tận bây giờ, cô mới ý thức được có điều kỳ lạ ở đây!
Lý Tuấn Nhất… hợp tác với Lâm Tuấn Khải gài bẫy cô sao?
Anh ta nhếch miệng cười: “Hừ! Bột phấn màu nâu này không phải thuốc độc thì là cái gì được nữa? Chắc chắn tôi sẽ phải đưa nó cho công an!”
“Cô cứ chuẩn bị tinh thần vào tù đi!”
Giọng nói ngông nghênh tràn đầy tự tin.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của anh ta, không hề có sơ suất gì!
Thành công rồi!
Lâm Kiều Hân ngơ ngác lùi ra sau nửa bước.
Mặc dù cô đã đoán được chân tướng bị giấu đằng sau nhưng lại không có cách gì phản bác lại được.
Tất cả chứng cứ đều đang chĩa mũi dùi về phía cô…
Cô rơi vào nỗi tuyệt vọng.
Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu nhìn Trương Minh Vũ, nghiêm túc nói: “Tôi xin anh, xin anh hãy gọi chị anh về đây một chuyến được không? Xin anh… hãy cứu ông nội của tôi…”
Đây là hi vọng cuối cùng của cô.
Giọng nói khẩn khoản tha thiết.
Chương 82: Lau miệng xong là hết rồi
Giọng nói run rẩy, khuôn mặt cầu khẩn.
Trương Minh Vũ rung động rồi.
Vốn cho rằng sẽ không rung động, nhưng...
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, ông cụ không gặp vấn đề gì".
Nghe thấy vậy, Lâm Kiều Hân hoang mang ngẩng đầu, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Lâm Tuấn Khải cười khẩy nói: "Ông nội đã bị như vậy rồi, mày còn dám bảo ông không bị làm sao hả?"
"Ông Đường sẽ đến ngay thôi, đến lúc đó khắc sẽ biết!"
Trương Minh Vũ ngẩng đầu, nói một cách đầy ẩn ý: "Sao tôi cảm thấy anh họ đang hy vọng ông cụ sẽ gặp chuyện ấy nhỉ?"
"Mày..."
Lâm Tuấn Khải cứng họng, trên mặt cũng lộ vẻ tức giận.
Lâm Quốc Phong đứng dậy, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, nhà họ Lâm chúng tôi cảm ơn cậu vì lần trước cậu đã giúp, nhưng cậu đừng có lấy việc sống chết của bố tôi ra làm trò đùa!"
Trương Minh Vũ nhún vai: "Cháu có đùa đâu, ông cụ không sao mà".
Lời này vừa dứt, một giọng nói chanh chua lại vang lên: "Mày câm họng đi! Chỗ này không có việc của mày, mày đừng khiến chỗ này thêm loạn nữa!"
"Đồ vô dụng! Chị mày không ở đây thì mày đến đây làm gì!"
Mấy lời kia chẳng qua chỉ là mấy lời chửi mắng vớ vẩn.
Trương Minh Vũ nhíu mày, khó chịu nói: "Rốt cuộc mẹ về phe ai vậy?"
"Hay là mẹ giúp con gái mẹ lấy lại sự trong sạch đi?"
Vẻ khó chịu trên khuôn mặt Lý Phượng Cầm rõ thêm vài phần, bà ta lạnh lùng nói: "Mày đứng đây nói nhiều như thế có giúp con gái tao lấy lại sự trong sạch không? Hay là toàn nói mấy câu vớ vẩn! Ông cụ không sao thì bọn tao quay lại đây làm cái gì?"
"Mày không thấy ông cụ sùi bọt mép à! Mày mù sao!"
Khi nói câu cuối cùng, bà ta dường như đang hét chứ không phải đang nói.
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: "Sùi bọt mép là sẽ chết à? Lúc mẹ gội đầu mẹ không dùng dầu gội chắc?"
Lý Phương Cầm tức giận hét lên: "Mày đừng có nói vớ vẩn nữa! Mẹ kiếp, giống nhau chắc?"
Trong cơn tức giận, Lý Phượng Cầm cuối cùng cũng không giữ được mồm mép.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia rét lạnh!
Nếu như không vì Lâm Kiều Hân và ông cụ Lâm, anh cần gì phải đứng đây quản mấy chuyện vớ vẩn này!
Sau khi hít sâu một hơi, Trương Minh Vũ đi thẳng đến giường bệnh.
Khi mọi người đang mắt chữ A mồm chữ O, anh lấy ra một chiếc khăn, lau bọt ở mép ông cụ.
Mọi người thấy vậy lập tức sững sờ!
Ánh mắt của ai cũng lóe lên sự hoang mang!
Trương Minh Vũ... dám....
Lâm Tuấn Khải lập tức hét lớn: "Làm càn! Dám bất kính với ông nội tao, mày muốn chết à?"
Người nhà họ Lâm lần lượt lộ vẻ tức giận.
Trương Minh Vũ nhún vai nói: "Ông cụ sùi bọt mép, mấy người không biết lau, đúng là..."
Nói xong, anh lại đưa khăn đến bên miệng ông cụ, lau sạch đống bọt trắng kia!
Lâm Quốc Phong cũng hét lớn: "Trương Minh Vũ, cậu làm vậy đừng có trách nhà họ Lâm tôi không khách khí!"
Lâm Quốc Long cũng mở miệng nói: "Còn dám động vào? Người đâu! Mau kéo cậu ta xuống!"
Tất cả mọi người nhà họ Lâm đều tỏ ra khí thế đùng đùng.
Tuy nhiên khi con cháu nhà họ Lâm định xông lên, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tất cả mọi người nhìn theo giọng nói đó, hóa ra là Đường Quốc Trung đang đi vào.
Người nhà họ Lâm nhìn thấy ông ấy thì như thấy cứu tinh.
Lâm Tuấn Khải vội vàng xông lên, tức giận nói: "Ông Đường, cuối cùng ông cũng đến rồi!"
“Lâm Kiều Hân lại hạ độc với ông nội tôi rồi! Vừa nãy ông nội lại sùi bọt mép rồi!"
"Nhưng bị Trương Minh Vũ lau mất rồi, cậu ta cứ già mồm bảo ông nội tôi không trúng độc!"
"Tôi có đầy đủ lý do để hoài nghi hai người họ cùng nhau hạ độc!"
Trương Minh Vũ nhíu mày, không ngờ Lâm Tuấn Khải lại lôi anh vào tròng.
Đường Quốc Trung nhíu mày: "Cái gì?"
Ông ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều Hân, vội vàng bước đến bên ông cụ.
Ông ấy giơ tay chuẩn bị bắt mạch.
Cả căn phòng cũng yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Đường Quốc Trung.
Chỉ có mình Lâm Tuấn Khải nhếch khóe miệng cười khẩy.
Trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Chỉ cần Đường Quốc Trung kiểm tra xong là mọi chuyện sẽ kết thúc!
Những người khác cũng sốt ruột hẳn.
Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, cảm thấy tuyệt vọng.
Đường Quốc Trung đến rồi, mọi chuyện không thể thay đổi nữa rồi.
Không bao lâu sau, Đường Quốc Trung ngẩng đầu, sốt ruột hỏi: "Ban nãy có phản ứng gì không?"
Giọng điệu này khiến tim nhà họ Lâm run lên!
Lâm Kiều Hân hết sạch hy vọng rồi!
Lâm Tuấn Khải vội vàng nói: "Sùi bọt mép màu trắng! Nhưng bị Trương Minh Vũ lau mất rồi, cậu ta còn bảo ông nội tôi không sao cả!"
Anh ta lại nhắc lại lần nữa, cứ như sợ mọi người quên mất chuyện này.
Đường Quốc Trung nhíu mày, bắt mạch một lúc lâu.
Một lúc lâu sau, Đường Quốc Trung mới đứng dậy.
Khi tất cả mọi người còn đang trợn tròn mắt, ông ấy nói: "Ông cụ thực sự không sao cả".
Lâm Tuấn Khải cười khẩy nói: "Ông xem! Tôi nói thế nào hả? Nhất định là Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ..."
Nhưng chưa nói hết, Lâm Tuấn Khải đột nhiên sững sờ.
Không... không sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Lâm Kiều Hân cũng sững sờ mãi mới ngẩng đầu.
Nhưng không đợi mọi người kịp hoàn hồn, Đường Quốc Trung lại nói tiếp: "Hơn nữa bây giờ mạch của ông cụ vô cùng ổn định, có vẻ như chẳng bao lâu nữa ông cụ sẽ tỉnh lại".
Hít!
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người lập tức hít sâu một hơi lạnh!
Chuyển biến to lớn như vậy khiến bọn không thể nào chấp nhập ngay lập tức được!
Lâm Tuấn Khải cũng đờ người ra! Mắt chữ A mồm chữ O!
Một lúc sau, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ!
Chỉ có Trương Minh Vũ bảo ông cụ không sao!
Bây giờ... thực sự không sao rồi!
Cái này...
Lâm Kiều Hân trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, trong ánh mắt là vẻ không thể tin nổi!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Cô xem, tôi bảo không sao mà".
Người nhà họ Lâm trố mắt nhìn nhau, nhưng chẳng biết nên nói gì.
Lý Phượng Cầm cũng cúi gằm mặt xuống.
Lâm Tuấn Khải đần độn lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào..."
Trương Minh Vũ nhíu mày, cười hỏi: "Anh họ, có vẻ như chuyện ông cụ không sao khiến anh thất vọng nhỉ".
Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn về phía Lâm Tuấn Khải.
Lâm Tuấn Khải hoảng sợ ngẩng đầu, hốt hoảng nói: "Mày nói nhăng nói cuội gì vậy! Chẳng qua tao... chẳng qua tao chỉ là quá kinh ngạc nên không kịp phản ứng lại thôi!"
"Thế à?"
Trương Minh Vũ lại hỏi: "Thế tại sao anh cứ luôn mồm nói Lâm Kiều Hân hạ độc vậy?"
Lâm Tuấn Khải lo lắng nói: "Mày... lời này của mày là có ý gì? Chẳng nhẽ mày... nghi ngờ tao?"
Trương Minh Vũ lắc đầu: "Không phải nghi ngờ, mà tôi có thể khẳng định chắc chắn là anh".
Lâm Tuấn Khải hoảng rồi!
Lâm Quốc Long đứng bên cũng không nhìn tiếp được nữa, ông ta không nhịn được tức giận hét lớn: "Trương Minh Vũ! Cậu nói cái gì vậy! Bố tôi không trúng độc! Tuấn Khải sao có thể hạ độc được!"
Trương Minh Vũ quay đầu lại, cười nói: "Lần này chỉ là sự cố bất ngờ thôi, huống hồ cháu cũng đâu có bảo là lần này".
Nghe thấy vậy, người nhà họ Lâm lập tức trợn tròn mắt!
Chương 83: Lại là Trương Minh Vũ!
Lâm Tuấn Khải chột dạ tức giận nói: "Trương Minh Vũ, mày bớt nói mấy lời vu oan giá họa cho người khác đi! Mày có bằng chứng không?"
"Mày làm như vậy là phỉ báng người khác! Tao có thể báo cảnh sát bắt mày!"
Dẫu sao đều là người của nhà họ Lâm, ai cũng biết không thể nào là Lâm Tuấn Khải hạ độc được.
Bọn họ bắt đầu chỉ vào Trương Minh Vũ mà bàn tán.
Chỉ có mình ánh mắt của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ phức tạp.
Lần này, Lâm Tuấn Khải thực sự khiến cô nổi giận rồi! Nếu như không có Trương Minh Vũ, cô nhất định sẽ chết rất thảm!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng nói: "Tôi đã dám nói thì chắc chắn sẽ có bằng chứng".
Lời này vừa dứt, Lâm Tuấn Khải sợ giật mình.
Không thể nào! Cậu ta không thể nào biết!
Nghĩ đến đây, Lâm Tuấn Khải mới cố gắng bình tĩnh lại.
Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Hôm nay anh hạ độc vào thuốc đúng không?"
Lâm Quốc Long lập tức nổi giận gầm lên: "Trương Minh Vũ, cậu điếc à! Không nghe thấy ông Đường bảo không sao sao?"
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Không có việc gì thế bọt mép từ đâu ra?"
"Cái này... sao tôi biết được!"
Lâm Quốc Long nghẹn lời, tức giận nói.
Trương Minh Vũ bất mãn nói: "Không biết thì bác lằng nhằng cái gì!"
"Cậu... hôm nay Tuấn Khải đi chơi với bạn nó! Nó đi chơi thì sao hạ độc được!"
Lâm Quốc Long giận tím mặt, lại gầm lên.
Mọi người xung quanh liên tục gật đầu, họ đều biết chuyện Lâm Tuấn Khải không ở nhà.
Trương Minh Vũ mỉm cười, lạnh lùng nói: "Ai chứng minh được chứ?"
Lâm Tuấn Khải lo lắng nói: "Bạn tôi có thể chứng minh! Cậu ấm nhà họ Lý - Lý Tuấn Nhất có thể chứng minh!"
Lời này vừa dứt, bên ngoài truyền đến một giọng nói đầy ẩn ý: "Ai gọi tôi vậy?"
Mọi người đều sững sờ.
Quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện ra Lý Tuấn Nhất đang bước vào!
Cái này...
Lâm Tuấn Khải trợn to mắt.
Nghĩ kỹ một lát, hai người đâu có hẹn Lý Tuấn Nhất xuất hiện ở đây chứ!
Có điều sau đó Lâm Tuấn Khải càng thấy vui mừng.
Nơi này lại xảy ra chuyện, nhưng có Lý Tuấn Nhất thì anh ta có thể dễ dàng rút lui rồi.
Lâm Tuấn Khải kích động nói: "Anh Lý, anh đến thì có thể làm chứng giúp tôi rồi, hôm nay nhà họ Lâm chúng tôi xảy ra chuyện, vừa hay anh có thể chứng minh hôm nay tôi đi với anh, đúng không?"
Vừa nói xong, miệng anh ta liền nở nụ cười lạnh lùng.
Lâm Quốc Long cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Lý Tuấn Nhất.
Lý Tuấn Nhất nhún vai, ngờ vực đáp: "Đâu có đâu, tôi nhận được điện thoại của Kiều Hân nên mới đến đây chứ".
Lời này vừa dứt, nụ cười của Lâm Tuấn Khải liền cứng đờ!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Sao... không giúp tôi?
Lâm Tuấn Khải sững sờ, không tin nổi nhìn Lý Tuấn Nhất, ánh mắt đầy vẻ hoang mang!
Lâm Kiều Hân lạnh mặt.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô có thể chắc chắn là Lâm Tuấn Khải hạ độc!
Lý Phượng Cầm và Lâm Quốc Phong đều sững sờ!
Sau khi hoàn hồn, ai ai cũng nghi ngờ nhìn Lâm Tuấn Khải.
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh họ, anh còn muốn nói gì nữa không?"
Khóe miệng Lâm Tuấn Khải co giật, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán!
"Anh Lý, anh... anh đừng có đùa chứ! Chẳng phải tôi vừa chào tạm biệt anh sao!", Lâm Tuấn Khải hoảng hốt hỏi.
Lý Tuấn Nhất cũng hoang mang hỏi lại: "Đâu có đâu, hôm nay tôi đâu có gặp anh..."
Lâm Tuấn Khải đần người ra rồi!
Chẳng mấy chốc, Lý Tuấn Nhất vỗ đầu: "À đúng rồi! Hôm nay đúng là có gặp!"
Người nhà họ Lâm rối rít thở phào nhẹ nhõm, dù sao Lâm Tuấn Khải mà hạ độc ông cụ thì bọn họ cũng không chấp nhận nổi.
Lâm Tuấn Khải thở hắt ra, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Anh ta sốt ruột nói: "Anh Lý, anh hù chết tôi rồi, anh mau nói giúp tôi đi!"
Lý Tuấn Nhất cười khẩy, hắn nói: "Đều tại tôi, đều tại tôi, tôi vừa nhớ ra chúng ta vừa gặp nhau không lâu".
"Ban nãy, anh bảo tôi tặng Kiều Hân một củ nhân sâm, sau đó bỏ vào một túi bột màu nâu, anh còn bảo nhất định phải đưa cho Kiều Hân nữa".
Nói xong câu này, cả đại sảnh yên lặng như tờ!
Các khối cơ mặt của Lâm Tuấn Khải điên cuồng co giật!
Những người nhà họ Lâm khác lập tức trợn tròn mắt!
Củ nhân sâm và thứ bột màu nâu kia... chẳng nhẽ là của Lâm Tuấn Khải?
Mọi người đương nhiên đủ thông minh để hiểu mọi chuyện!
Lý Tuấn Nhất từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấy củ nhân sâm kia, không thể nào nói dối được!
Vậy thì...
Ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung lên người Lâm Tuấn Khải!
Ánh mắt của họ lóe lên ngọn lửa phẫn nộ vô cùng tận! Họ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tuấn Khải thôi!
Lâm Quốc Long sững sờ, mắt chữ A mồm chữ O, không dám tin!
Lâm Tuấn Khải cúi đầu, cơ thể run rẩy, đầu quay mòng mòng!
Mắt anh ta đột nhiên sáng lên, anh ta vội vàng nói: "Không... không phải do tôi hạ độc! Cái đó... thứ bột màu nâu đó cũng không có độc! Nếu không sao có chuyện ông nội không làm sao chứ!"
Đây là hy vọng cuối cùng của anh ta!
Nhưng Lý Tuấn Nhất chẳng hề do dự mà tiếp tục nói: "Đó là vì người anh em Trương... Trương Minh Vũ đây đã đổi gói thuốc độc rồi".
"Gói thuốc anh đưa tôi vẫn còn ở đây, hay là... ông Đường giúp tôi kiểm tra xem sao?"
Hít!
Lời này vừa dứt, tiếng hít sâu lập tức vang lên!
Một lúc sau, ánh mắt kinh ngạc của mọi người lại đổ dồn về phía Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ... là người đã đổi gói thuốc độc?
Trương Minh Vũ... là người cứu ông cụ?
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt nhìn Trương Minh Vũ, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc!
Lâm Quốc Phong và Lý Phương Cầm lộ vẻ xấu hổ.
Hóa ra Trương Minh Vũ đã biết tất cả mọi chuyện từ lâu, buồn cười là bọn họ lại cứ xen miệng vào!
Trương Minh Vũ mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.
Anh không bảo Lý Tuấn Nhất nói ra chuyện này, có điều nếu đã nói rồi thì cũng chẳng có gì phải nghĩ nhiều.
Cả đại sảnh rơi vào khoảng lặng.
Không biết bao lâu sau, mọi người mới hoàn hồn lại, ánh mắt của ai cũng đầy vẻ phức tạp, họ nhìn Trương Minh Vũ không biết nên nói gì.
Sắc mặt Lâm Tuấn Khải đờ đẫn, ánh mắt ngỡ ngàng.
Lâm Quốc Long đau đớn tuyệt vọng, ông ta đứng dậy, run rẩy nói: "Tuấn Khải, người... người hạ độc là con sao?"
Lâm Tuấn Khải thẫn thờ ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ vẻ độc ác.
Một lúc sau, anh ta mới lạnh lùng mỉm cười: "Không ngờ, thật không ngờ!"
"Kế hoạch kỹ càng như vậy lại bị tên phế vật như mày phá hủy!"
Nói xong, anh ta vươn tay chỉ vào Trương Minh Vũ!
Trong mắt đầy sát ý!
Lời vừa dứt, người nhà họ Lâm lại lần nữa rơi vào kinh ngạc!
Thế này nghĩa là thừa nhận rồi!
Trương Minh Vũ cười nhạt, không thèm để ý.
Lâm Quốc Long run rẩy vươn tay ra, khuôn mặt già nua rơi nước mắt: "Tuấn Khải, con... sao con có thể làm ra chuyện này vậy!"
Lâm Tuấn Khải quay đầu, kích động đáp: "Bố, xin lỗi bố!"
"Con thực sự không chịu được cảnh chúng ta bị chèn ép như vậy nữa! Bây giờ thất bại rồi, con làm bố mất hết thể diện rồi!"
Nói xong liền quỳ xuống trước mặt Lâm Quốc Long.
Lâm Quốc Long run rẩy, nước mắt lưng tròng!
Chương 84: Trương Minh Vũ, xin lỗi
Lâm Tuấn Khải nặng nề nói: "Con có lỗi với bố, lần này ra đi, con nhất định sẽ mang thành quả trở về!
Lời này vừa dứt, khóe miệng Lâm Quốc Long co rút.
Lâm Quốc Phong lạnh lùng hừ một tiếng, vô cùng tức giận quát lớn: "Dám làm ra chuyện như vậy, cậu còn muốn quay về nữa à!"
Nói xong liền vung tay lên quát: "Người đâu!"
Vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Lâm Tuấn Khải dập đầu trước mặt Lâm Tuấn Long, nặng nề nói: "Bố, con đi đây".
Cơ thể Lâm Quốc Long run rẩy!
Ông ta ngỡ ngàng.
Nhưng Trương Minh Vũ lại nhíu mày, cảm thấy sắp có chuyện gì không lành sắp xảy ra.
Nhưng không đợi anh nghĩ xong, Lâm Tuấn Khải đã đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta sau này ắt sẽ gặp lại!"
Trong lời nói chứa đầy sát ý!
Trương Minh Vũ híp mắt.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng rõ.
Tuy nhiên ngay khi bảo vệ nhà họ Lâm xông vào, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Đùng!
Đùng đoàng!
"Á!"
Tiếng thủy tinh vỡ vụn khiến mọi người kêu lên thất thanh.
Quay đầu nhìn lại, cửa sổ tầng hai đã vỡ vụn!
Lâm Tuấn Khải không hề do dự xông ra ngoài cửa sổ!
Trương Minh Vũ hét lớn: "Anh ta bỏ chạy kìa!"
Lâm Quốc Phong phản ứng lại, vội vàng tức giận hét lên: "Mau bắt lại cho tôi!"
Một đám bảo vệ lập tức xông về phía cửa sổ!
Lâm Tuấn Khải đã nhảy ra rồi.
Tuy nhiên khi bảo vệ xông về phía cửa sổ, một chiếc đùi cường tráng đột nhiên xuất hiện!
Bốp!
Chiếc chân to lớn ấy đáp thẳng vào người bảo vệ!
Anh bảo vệ đầu tiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể nháy mắt bay ra xa!
Anh ta va thẳng vào người bảo vệ đằng sau, nằm đè lên nhau!
Hít!
Mọi người lập tức hít vào một hơi lạnh, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ!
Ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ đã không còn bóng người nữa!
Trương Minh Vũ nhíu mày, nhanh chóng bước về phía cửa sổ, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng động cơ vang lên.
Một chiếc xe sang không biển hiệu nhanh chóng rời đi!
Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến!
Nhà họ Lâm nhanh chóng bao vây, ai ai cũng nghếch đầu nhìn.
Lâm Quốc Phong vội vàng hét lớn: "Mau đuổi theo cho tôi! Mau báo cảnh sát cho tôi!"
Bảo vệ cố gắng đứng dậy, vội vàng lao ra ngoài biệt thự.
Mọi người trong đại sảnh đều sững sờ.
Chỉ trong vòng chưa đầy hai phút ngắn ngủi, mọi việc đã chuyển biến đến mức khiến mọi người kinh ngạc...
Lâm Quốc Long ngồi ngẩn người trên ghế, đau đớn vô cùng!
Một lúc lâu sau, mọi người lại nhìn về phía Trương Minh Vũ, mắt ai cũng lóe lên vẻ phức tạp.
Không ai ngờ Trương Minh Vũ lại cứu ông cụ Lâm!
Giữa bầu không khí lặng yên, Đường Quốc Trung mở miệng nói: "Được rồi, mọi người giải tán đi, ông cụ không sao thì để ông nghỉ ngơi".
Mọi người nghe xong cũng từ từ đi ra ngoài.
Mọi chuyện kết thúc rồi, Trương Minh Vũ cũng không cần phải ở lại đây nữa.
Sau khi đến đại sảnh, liền đi thẳng ra ngoài biệt thự, Lý Tuấn Nhất cũng đi sát theo lưng.
Người nhà họ Lâm dừng bước, ánh mắt dán chặt lên bóng lưng của Trương Minh Vũ, ánh mắt của ai cũng đầy vẻ phức tạp.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi ra đến cổng căn biệt thự.
Trương Minh Vũ dừng bước.
Lý Tuấn Nhất đi sau vội vàng dừng lại, mặt đầy vẻ cẩn trọng.
Trương Minh Vũ cười nói: "Hôm nay làm được đấy, tí nữa Long Tam sẽ liên lạc với anh".
Nghe thấy Trương Minh Vũ nói vậy, Lý Tuấn Nhất ngạc nhiên mừng rỡ!
"Được, cảm ơn cậu Minh Vũ! Cảm ơn cậu Minh Vũ!"
Lý Tuấn Nhất kích động nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé, có chuyện gì cần giao phó cậu đều có thể tìm tôi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Lý Tuấn Nhất cũng không do dự, chui vào một chiếc xe sang ở bên cạnh, nhanh chóng rời đi.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài.
Mặc dù giải quyết được một việc rồi, nhưng tai họa ngầm Lâm Tuấn Khải vẫn chưa được diệt trừ.
Mà cái chân cường tráng kia chắc chắn không phải của người bình thường.
Lâm Tuấn Khải cũng có tính toán rồi.
Không biết tại sao, Trương Minh Vũ luôn cảm thấy bàn tay đó đang càng ngày càng gần.
Còn cả di nguyện của sư phụ, liệu có liên quan gì đến Lâm Tuấn Khải không?
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ lại cảm thấy phức tạp.
Anh lắc đầu, đi về trước.
Nhưng chưa đi được mấy bước, đằng sau chợt vang lên giọng nói quen thuộc: "Đợi đã..."
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn, Lâm Kiều Hân với vẻ mặt phức tạp đang bước qua.
Trong ánh mắt của Trương Minh Vũ cũng lóe lên sự bối rối, anh im lặng đứng đợi.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân dừng bước, đầu hơi cúi xuống.
Đây là lần đầu anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Trương Minh Vũ mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Kiều Hân đang cảm thấy rất rối, cô nói nhỏ: "À thì... xin lỗi anh, tôi hiểu lầm anh rồi".
Câu nói này đã đánh vào điểm yếu trong tim Trương Minh Vũ.
Anh không biết tại sao tự nhiên cảm thấy mềm lòng.
Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Không sao, giải quyết được mọi chuyện là được rồi, không có gì mà hiểu lầm hay không hiểu lầm cả".
"Tôi quen rồi".
Ba từ cuối cùng khiến Lâm Kiều Hân cảm thấy chua xót.
Mấy năm nay... rốt cuộc Trương Minh Vũ đã sống thế nào vậy?
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới nói nhỏ: "Vậy thì... tôi có thể mời anh ăn bữa cơm được không?"
Giọng nói của cô mặc dù vẫn lạnh lẽo như trước nhưng ngữ khí thì mềm mại hơn nhiều rồi.
Trương Minh Vũ vốn định từ chối.
Nhưng nhìn thấy vẻ hổ thẹn của cô, tự nhiên anh thấy đau lòng.
"Được thôi, tôi rất vinh dự", Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.
Lâm Kiều Hân cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Lâm, cô liền lái xe đưa Trương Minh Vũ đi.
Trương Minh Vũ ngồi ghế phó lái, cảm thấy hơi khó chịu.
Bao nhiêu năm nay hình như anh chưa ngồi ghế này bao giờ...
Lâm Kiều Hân vốn rất khiêm tốn, lại thêm gia tộc không làm ăn phát đạt nên chỉ lái một chiếc xe bình thường.
Không bao lâu sau, chiếc xe từ từ dừng lại.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Sao lại đến khách sạn Hồng Thái vậy.
Bây giờ với tình cảnh của nhà họ Lâm, nơi như thế này là quá đắt đỏ.
Lâm Kiều Hân xuống xe, Trương Minh Vũ cũng chỉ đi theo vào trong khách sạn.
"Hoan nghênh hai vị, mời hai vị..."
Nhân viên phục vụ mỉm cười cúi đầu, nhưng chưa nói hết đã nhìn thấy Trương Minh Vũ ở đằng sau.
Nhân viên phục vụ sững sờ.
Cô ấy là nhân viên phục vụ bị Triệu Hưng Thuần bắt nạt hôm qua.
Sau khi hoàn hồn lại mới theo bản năng chào hỏi.
Trương Minh Vũ vội vàng nháy mắt!
Anh cũng không muốn thể hiện thực lực trước mặt nhà họ Lâm, huống hồ nếu nguy hiểm ập tới, Trương Minh Vũ núp trong bóng tối sẽ tiện hơn.
Nhân viên phục vụ sững sờ, giờ mới phản ứng lại.
Lâm Kiều Hân nói: "Có phòng riêng không, chuẩn bị cho tôi một phòng".
Nhân viên phục vụ cung kính đáp: "Được ạ!"
Nhưng Trương Minh Vũ lại sợ giật mình!
Hai người đâu cần phòng riêng làm gì, đắt quá...
Trương Minh Vũ vội vàng từ chối: "Không cần đâu, hai chúng ta chọn một góc nào ngồi ăn là được, dù sao bây giờ cũng không đông, đúng không".
Lâm Kiều Hân sững sờ, trầm ngâm hồi lâu mới gật đầu.
Hai người cùng đi đến vị trí trong góc.
Tuy nhiên họ không nhận ra một chiếc Bentley đang từ từ lái tới...
Chương 85: Kịch hay tới rồi
Gọi món xong, nhân viên phục vụ quay người rời đi.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân ngồi đối diện nhau, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Lâm Kiều Hân mím môi, trong lòng vô cùng hỗn loạn, không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, anh nói: "Cô nghĩ nhà hàng này thế nào?"
Không biết nói gì thì tìm đề tài để nói vậy, vừa hay làm một cuộc khảo sát luôn.
Lâm Kiều Hân hơi sững sờ, mơ hồ đáp: "À... cũng được, nhưng có cảm giác hơi truyền thống".
Thế này cũng được coi là có chủ đề để nói rồi.
Trương Minh Vũ hiếu kỳ hỏi: "Vậy cô cảm thấy thế nào mới ổn?"
Lâm Kiều Hân cúi đầu, bình tĩnh nói: "Đương nhiên là khách sạn cao cấp nên cần phải có vẻ sang trọng".
"Nhưng kiểu truyền thống này không được giới trẻ yêu thích, cần phải tổ chức một số chủ đề đặc biệt, tôi nghĩ như vậy cũng khá ổn".
Câu nói này khiến Trương Minh Vũ lóe lên một ý tưởng mới.
Chủ đề?
Khách sạn theo chủ đề... sang trọng?
Anh rất hiếu kỳ, rốt cuộc có thể kết hợp được chủ đề với sự sang trọng không, nếu như có thể làm được thì ảnh hưởng như thế nào đến sự sang trọng của khách sạn?
Trầm ngâm hồi lâu, Trương Minh Vũ cảm thấy có thể thử điều này xem sao.
Chỉ là điểm phù hợp còn cần phải bàn bạc lại.
Vừa định mở miệng hỏi, từ phía xa truyền đến giọng nói ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ: "Kiều Hân? Sao em lại đến đây?"
Hai người đều sững sờ.
Quay đầu nhìn qua vừa hay thấy mấy người đang bước nhanh vào khách sạn.
Người đi đầu là Dịch Thanh Tùng!
Lâm Kiều Hân nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.
Đằng sau lưng Dịch Thanh Tùng còn có mấy anh thanh niên, ai ai cũng áo quần bảnh bao, nhìn là biết không giàu cũng sang.
Chẳng mấy chốc, Dịch Thanh Tùng đã đi đến bên Lâm Kiều Hân, vui mừng nói: "Kiều Hân, không ngờ có thể gặp em ở đây".
Chuyện lần trước khiến Dịch Thanh Tùng rất khó chịu.
Hắn ta đang tìm cơ hội cứu vãn mối quan hệ với Lâm Kiều Hân, không ngờ lại gặp cô ở đây!
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh Dịch, có chuyện gì không?"
Thái độ này khiến Dịch Thanh Tùng sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ mơ hồ.
Một lúc sau, Dịch Thanh Tùng mới ngại ngùng mỉm cười: "À... Kiều Hân này, anh biết em vẫn còn nhớ đến chuyện lần trước, thực ra đó chỉ là hiểu lầm mà thôi".
"Sau khi đi về, bố anh mới bảo là không liên lạc được với thần y..."
Lâm Kiều Hân cười khẩy, lạnh lùng nói: "Ồ, biết rồi".
Nói xong liền cúi đầu, im lặng nghịch ngón tay.
Bầu không khí như ngưng đọng lại.
"Anh..."
Dịch Thanh Tùng vô cùng sốt ruột.
Nhưng dù sao bạn bè còn đang nhìn, cứ thế này thì mất hết thể diện mất.
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Thú vị rồi đây.
Nhưng nụ cười này vừa hay lại lọt vào mắt Dịch Thanh Tùng.
Dịch Thanh Tùng híp mắt, nộ khí xung thiên!
Một lát sau hắn ta cười khẩy nói: "Ồ, anh Trương Minh Vũ cũng ở đây à".
Trương Minh Vũ nhướng mày, biết Dịch Thanh Tùng đang muốn gây phiền phức với anh đây.
"Đúng vậy, lâu lắm không gặp anh Dịch rồi, dạo này có về nhà không vậy?", Trương Minh Vũ cười hỏi.
Lời này vừa dứt, mọi người liền sững sờ.
Dịch Thanh Tùng nhíu mày hỏi: "Về nhà? Tôi vẫn luôn ở nhà mà?"
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi lại: "Ồ, vậy sao người anh khô ráo thế, nhà anh ở biển Thái Bình Dương mà?"
Hì hì!
Lời này vừa dứt, Lâm Kiều Hân liền bật cười, bây giờ cô mới nhớ đến đoạn đối thoại ở nhà họ Lâm.
Dịch Thanh Tùng... rùa biển!
Nhưng Dịch Thanh Tùng vẫn sững người, hoàn toàn không hiểu Trương Minh Vũ đang nói gì.
Nhưng Lâm Kiều Hân cười như vậy thì nhất định không phải lời gì tốt đẹp!
Dịch Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, anh đang giễu cợt tôi sao?"
Trương Minh Vũ hoang mang lắc đầu: “Đâu có đâu, tôi chỉ nói chuyện gia đình thôi mà".
Lâm Kiều Hân cố nhịn cười, cơ thể run lên.
Dáng vẻ này của cô khiến Trương Minh Vũ nhìn đến sững sờ.
Lâu lắm rồi anh chưa thấy Lâm Kiều Hân như thế này.
Ánh mắt của Dịch Thanh Tùng lóe lên tia rét lạnh!
Hắn ta hít sâu một hơi, như vậy mới có thể khiến cho lửa giận trong tim bình ổn lại.
Hắn ta cười khẩy, nói một cách đầy ẩn ý: "Anh Trương Minh Vũ, hôm nay anh đến đây mời Kiều Hân ăn cơm sao?"
Nói xong câu này, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ hiểm độc.
Ai chẳng biết tên Trương Minh Vũ nghèo kiết xác, bữa cơm lần này nhất định do Lâm Kiều Hân móc hầu bao trả.
Hỏi như vậy là để sỉ nhục Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, nói: "Đâu có đâu, là Kiều Hân mời..."
Nhưng còn chưa nói xong liền bị Lâm Kiều Hân cắt lời: "Đúng vậy, hôm nay Trương Minh Vũ mời tôi ăn cơm, sao vậy?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh trầm ngâm một lúc lâu mới hoàn hồn lại, anh biết Lâm Kiều Hân đang muốn bảo vệ hình tượng của mình.
Mặc dù biết như vậy là rơi vào bẫy của Dịch Thanh Tùng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Nụ cười lạnh lùng trên môi Dịch Thanh Tùng càng ngày càng rạng rỡ.
Thứ hắn ta muốn chính là đáp án này.
Chẳng bao lâu sao, Dịch Thanh Tùng tiếp tục cười nói: "Vừa hay hôm nay gặp mặt, không biết anh Trương Minh Vũ có thể mời anh em chúng tôi một bữa không?"
"Lâu lắm không gặp, tôi cũng muốn hàn huyên với anh một hồi".
Lâm Kiều Hân nhíu mày, lạnh lùng đáp: "Anh Dịch, hình như chúng ta đâu có thân quen gì? Hai người chúng tôi đang ăn cơm, xin anh đừng làm phiền".
Lời cô nói sắc như dao, giọng điệu lạnh lùng như băng tuyết, hoàn toàn không cho Dịch Thanh Tùng bất kỳ cơ hội nào.
Khóe miệng Dịch Thanh Tùng co rút, ngọn lửa giận trong tim lại bùng lên.
Nhưng chỉ một lát sau, Dịch Thanh Tùng đã nhịn xuống được, hắn ta cười nói: "Anh Trương Minh Vũ, chúng ta đều là đàn ông, chắc anh không nhỏ mọn đến vậy đâu nhỉ?"
Nói xong câu này, ánh mắt hắn ta dán chặt lên người Trương Minh Vũ.
Nếu như Trương Minh Vũ thực sự không cần thể diện thì hắn ta cũng hết cách.
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Một bữa cơm mà thôi, nếu đã muốn ăn thì ngồi xuống đi, anh Dịch cũng khó có cơ hội để ăn chùa mà".
Nói xong Trương Minh Vũ liền đứng dậy ngồi sang cạnh Lâm Kiều Hân.
Ăn chùa...
Khóe miệng Dịch Thanh Tùng co giật.
May mà Trương Minh Vũ đồng ý rồi, hắn ta vội vàng vẫy tay gọi mấy anh thanh niên kia ngồi xuống phía đối diện.
Lâm Kiều Hân nhíu mày, khó hiểu nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ chỉ cười mỉm, không để ý.
Dịch Thanh Tùng tự nhiên như ruồi cầm tờ thực đơn lên, cười hỏi: "Gọi thêm mấy món, không sao chứ?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên".
Dịch Thanh Tùng cười nhạt, đưa tờ thực đơn cho mấy thanh niên ngồi cạnh.
Mấy anh thanh niên kia nhướng mày, đương nhiên hiểu ý Dịch Thanh Tùng.
Họ gọi nhân viên phục vụ đến sau đó bắt đầu gọi món.
Trương Minh Vũ ngồi vắt chân, yên lặng dựa vào ghế.
Nhưng trong mắt Lâm Kiều Hân lại lóe lên sự lo lắng, trong lòng không khỏi hối hận.
Nếu biết trước như vậy, cô đã không để đám Dịch Thanh Tùng có cơ hội ngồi xuống.
Nhưng bây giờ hối hận cũng chẳng làm được gì.
Mấy thanh niên kia không khách khí gọi đồ, chỉ nghe tên đã biết đắt đỏ.
Mà quan trọng nhất là họ còn gọi rất nhiều!
Lâm Kiều Hân hiểu ra Dịch Thanh Tùng đang muốn khiến Trương Minh Vũ không thanh toán nổi hóa đơn.
Chương 86: Bao nhiêu tiền?
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy sự lạnh lùng. Cô đang định mở lời thì nhân viên phục vụ đã lên tiếng: “Thưa quý khách, lượng thức ăn trong mỗi đĩa ở khách sạn chúng tôi rất nhiều, mọi người gọi nhiều như vậy… có ăn được hết không…”
Dịch Thanh Tùng nhếch mép cười lạnh.
Một chàng trai trẻ ngồi cạnh anh ta tức thì đứng bật dậy, ra vẻ phách lối nói: “Cái khách sạn rách nát của các người cũng lắm chuyện phết nhỉ, đến cả khách ăn được bao nhiêu cũng muốn quản cơ à?”
Nhân viên phục vụ lộ vẻ mặt khó xử.
Trương Minh Vũ ra mặt giải vây: “Chuyện thường mà. Hiện giờ đang khuyến khích tiết kiệm bảo vệ môi trường. Đây cũng là quy định của cấp trên”.
Người kia ngạo mạn đáp: “Đương nhiên mấy người chúng tôi sẽ bảo vệ môi trường rồi. Tôi ăn mạnh lắm!”
Dứt lời, anh ta còn nhướng mày khiêu khích.
Hai cậu chủ nhà giàu cũng lại cũng phụ hoạ theo.
Nhân viên phục vụ ngơ ngác đứng đó không biết nên làm thế nào cho phải.
Trương Minh Vũ lặng lẽ đưa mắt ra hiệu. Bấy giờ nhân viên phục vụ mới lẳng lặng rời đi chuẩn bị đồ ăn.
Dịch Thanh Tùng thấy kế hoạch của mình đã thành công, lập tức nở nụ cười đắc ý, ngón tay khẽ động đậy.
Mấy người bên cạnh lập tức hiểu ý.
Chàng trai kiêu căng vừa rồi quay đầu lại, khoé miệng có một nốt ruồi rất to.
Anh ta châm chọc hỏi: “Này người anh em, anh đang làm ở đâu đấy?”
Trương Minh Vũ khẽ cau mày.
Muốn chế giễu anh thì cũng nên đổi cách khác đi chứ?
Anh bật cười đáp: “Công việc tự do, làm nghề bắt rùa”.
Lâm Kiều Hân mím môi, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Không một ai phát hiện cái liếc mắt đầy tình ý ấy.
Khoé môi Dịch Thanh Tùng khẽ giật. Hắn ta cứ có cảm giác câu nói “làm nghề bắt rùa” của anh không có ý gì tốt đẹp.
Mấy người còn lại nhao nhao cười phá lên.
Chàng trai có nốt ruồi tiếp tục hỏi: “Bắt rùa? Có bắt được con nào không?”
Trương Minh Vũ phấn khích đáp: “Đương nhiên là có! Mấy hôm trước mới bắt được một con ở Thái Bình Dương xong!”
“Hôm nay con rùa đó đẻ được ba quả trứng! Tôi vui lắm!”
“Đáng tiếc là tôi không đủ sức nuôi. Trứng rùa chưa nở, chưa bán đi được”.
“Con rùa kia với mấy quả trứng của nó lì lợm ăn chực ở nhà tôi, sắp ăn hết gia tài của tôi rồi”.
Dứt lời, anh tỏ vẻ đau khổ, mặt như đưa đám.
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Ba quả trứng rùa?
Cô ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh Dịch Thanh Tùng vừa hay có ba người nữa…
Thế nhưng… trứng rùa còn ăn chực được cơ à…
Dịch Thanh Tùng nhíu chặt chân mày, càng cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.
Trong mắt mấy chàng trai kia tràn đầy mỉa mai.
Có mỗi một con rùa cũng không nuôi nổi.
Các món ăn nhanh chóng được dọn lên bàn.
Mặc dù mặt bàn rất rộng nhưng phải nhét mãi mới xếp được hết đồ ăn lên bàn.
Lâm Kiều Hân nhìn thấy cả một bàn đầy ắp thức ăn, không khỏi choáng váng!
Chạm trổ rồng phượng, trang trí tinh tế!
Chỗ này phải tiêu hết bao nhiêu tiền?
Cô bỗng thấy ruột đau như cắt. Bởi cô biết rõ cuối cùng mình vẫn phải là người thanh toán.
Dù sao thì Trương Minh Vũ cũng không có tiền.
Anh chỉ mỉm cười xếp mấy món ăn yêu thích của Lâm Kiều Hân ở trước mặt cô.
Mặt bàn quá lớn, nếu không di chuyển thì cô ngồi chỗ đó sẽ không thể gắp được mấy món này.
Thấy thế, ánh mắt cô xẹt qua một tia phức tạp.
Mấy món anh bê sang… đều là món cô thích ăn.
Nhưng cô lại chẳng hề hay biết anh thích ăn gì.
Trương Minh Vũ cười nói: “Được rồi, món ăn đủ hết rồi. Mọi người mau ăn thôi. Mấy anh gọi nhiều thế này, không được để thừa đâu đấy”.
Mấy người Dịch Thanh Tùng nhìn nhau, ánh mắt trêu tức.
Bọn họ không chút do dự bắt đầu động đũa.
Tuy tâm trạng của Lâm Kiều Hân đang vô cùng phức tạp nhưng cô vẫn đành phải ăn mấy miếng.
Trương Minh Vũ hưng phấn xoa tay. Đây là lần đầu tiên anh nếm thử món ăn của khách sạn nhà mình. Anh cũng rất tò mò không biết tài nấu ăn của đầu bếp khách sạn giỏi giang tới đâu.
Sau khi ăn xong một miếng, anh lập tức cảm thấy hài lòng.
Không tồi đâu!
Mấy chàng trai cắm đầu vào gắp thức ăn lia lịa!
Dịch Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào các món ăn xếp trước mặt Lâm Kiều Hân.
Nếu hắn ta ăn chúng liệu có được coi là hôn gián tiếp không?
Trong mắt hắn ta hiện lên khát vọng mãnh liệt, lập tức chuyển động bàn xoay.
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, lén lút giữ chặt mặt bàn.
Dịch Thanh Tùng phí sức cả buổi trời cũng không di chuyển được bàn xoay, lại không nhìn ra được vấn đề gì nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng ăn no. Trương Minh Vũ cũng đặt đũa xuống.
Mấy chàng trai kia ăn uống đầy khí thế nhưng ăn mãi vẫn chưa hết được một phần ba đống đồ ăn trên bàn.
Trương Minh Vũ hứng thú nhìn bọn họ, không hề tỏ ra nóng vội mà cứ yên lặng chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ cũng lần lượt buông đũa.
Dịch Thanh Tùng nở nụ cười khách khí: “Cảm ơn anh Trương nhiều lắm. Nếu không có anh, chắc tôi sẽ không nỡ ăn một bữa xa hoa thế này đâu”.
Anh bật cười khà khà: “Chuyện nhỏ. Nhưng mà đồ ăn ngon như vậy, sao mấy người không ăn hết đi?”
Dịch Thanh Tùng cau mày: “Anh nói đùa à? Bao nhiêu đồ như vậy… sao có thể ăn hết được”.
Anh lại lắc đầu đáp: “Không phải, vừa rồi anh ta đã khẳng định chắc nịch là ăn được hết cơ mà”.
Dịch Tùng Tùng mỉm cười chế giễu: “Anh ta nói thế thì anh đi tìm anh ta mà hỏi”.
Nói rồi, hắn ta bắt chéo chân, vẻ mặt châm chọc.
Rốt cuộc cũng tìm ra được lý do sỉ nhục Trương Minh Vũ!
Hai chàng trai còn lại cũng hứng thú ra mặt ngồi hóng hớt.
Chàng trai có nốt ruồi lạnh giọng nói: “Làm sao? Có chuyện gì?”
Lâm Kiều Hân bỗng thấy lo lắng.
Cô đã nhìn ra được cục đích của Dịch Thanh Tùng. Nếu Trương Minh Vũ còn tiếp tục thuận theo thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức!
Thế nhưng cô lại không biết phải mở miệng thế nào.
Anh bật cười nói: “Không sao cả, tôi chỉ thấy tiếc khi anh lãng phí quá thôi”.
“Tiếc hả? Được thôi, tôi cũng là người thích tiết kiệm”.
Chàng trai có nốt ruồi nở nụ cười lạnh, chế giễu nói: “Hay là anh cứ thanh toán hết bàn đồ ăn này đi. Đợi anh thanh toán xong tôi sẽ ăn hết cả bàn này được không?”
Dứt lời, anh ta nhìn Trương Minh Vũ với ánh mắt trêu tức.
Lâm Kiều Hân cắn răng, không ngờ chuyện này vẫn xảy ra!
Bao nhiêu món ăn như vậy, sao anh trả nổi?
Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ lại sảng khoái cười đáp: “Được thôi”.
Nghe thấy thế, cô không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Mấy chàng trai kia lại thầm mở cờ trong bụng.
Dịch Thanh Tùng vội vàng nói chêm vào: “Được, nhưng anh mời khách thì chắc sẽ không bảo Kiều Hân trả tiền đâu nhỉ?”
Trương Minh Vũ bình thản đáp: “Đương nhiên rồi”.
Lòng Lâm Kiều Hân trở nên nặng trĩu.
Hỏng rồi…
Đám người Dịch Thanh Tùng nở nụ cười ung dung.
Kế hoạch thành công!
Dịch Thanh Tùng vui vẻ hô lên: “Phục vụ đâu, tính tiền!”
Ngay sau khi hắn ta dứt lời, nhân viên phục vụ ở cách đó không xa liền chạy tới.
Mấy chàng trai nhìn sang Trương Minh Vũ bằng ánh mắt giễu cợt, lẳng lặng chờ đợi chứng kiến khoảnh khắc anh mất hết thể diện.
Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, thực sự không hiểu tại sao đến lúc này rồi mà anh vẫn còn cứng miệng!
Lần trước mua quần áo đã tiêu sạch tiền rồi còn đâu. Bây giờ anh kiếm đâu ra tiền nữa?
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới cung kính nói: “Thưa quý khách, tổng cộng hoá đơn của quý khách là hai trăm ba mươi tám nghìn. Xin hỏi quý khách trả tiền mặt hay quẹt thẻ?
Nghe thấy thế, vẻ mặt Trương Minh Vũ lập tức trở nên cứng đờ!
“Bao nhiêu tiền?”