• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Nghỉ ngơi… cùng nhau?

Cô ấy vừa dứt lời, cả Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đều sửng sốt.

Bảo anh ngồi vào trước sao?

Anh trợn tròn mắt, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.

Sau một hồi do dự, cuối cùng cô vẫn nhường chỗ cho anh ngồi vào giữa.

Đợi anh ổn định chỗ ngồi, cô mới ngồi sang bên cạnh.

Tần Minh Nguyệt căm tức nhìn theo, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

Thế nhưng cô ta vẫn không thể nói được điều gì.

Kẻ địch từ ngoài kéo đến, quả thực anh không làm gì sai.

Mãi lâu sau, cô ta mới chịu mở cửa ghế lái phụ ngồi vào xe.

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy phóng đi.

Lâm Kiều Hân cúi đầu thật thấp, ánh mắt vẫn tràn đầy phức tạp.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô rất khó tiếp nhận.

Trương Minh Vũ ngồi giữa hai cô gái, cảm giác rất xấu hổ.

Cô gái kia chỉ quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không một ai trông ấy vẻ mặt của cô ấy đã trở nên mất kiểm soát!

Khoé miệng không kìm được nở nụ cười xán lạn.

Hai mắt bừng sáng!

Đường sá xa xôi, cô ấy không khỏi cảm thấy nhàm chán.

Khụ khụ!

Cô ấy ho khan một tiếng, thu lại tầm mắt rồi lại quay đầu nhìn sang cửa sổ!

Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa quất thẳng vào mặt Trương Minh Vũ.

Khiến anh bị doạ giật nảy mình!

Một mùi hương kỳ lạ lập tức ập tới!

Trên gương mặt của cô gái hiện lên nét vui sướng, lại lắc lư đuôi tóc khẽ quật vào mặt anh.

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn theo.

Cô ấy đang làm gì vậy?

Anh nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhưng cô ấy lại chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy lại tiếp tục hất tóc.

Đuôi tóc lại đập vào mặt anh.

Hương thơm đặc biệt kia…

Trong mắt anh tràn đầy ngờ vực. Anh cứ có cảm giác dường như cô ấy cố ý làm vậy.

Tuy nhiên… đối phương vẫn không chịu nhìn anh.

Cuối cùng, anh chỉ có thể dời mắt nhìn sang nơi khác.

Lâm Kiều Hân vẫn cúi đầu nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, không hề phát hiện ra điều gì lạ thường.

Từng giây từng phút trôi qua.

Trương Minh Vũ bị quật vào mặt nhiều tới mức thấy hơi choáng váng.

Vậy mà từ lúc bắt đầu đến giờ, anh lại chẳng có thể nói được lời nào.

Chẳng biết qua bao lâu sau, chiếc xe mới trở về thành phố.

Trên đường đi, Tần Minh Nguyệt vẫn chưa nguôi giận.

Thế nhưng cô gái kia vẫn đang ngồi trên xe, cô ta cũng chẳng nói được gì khác.

Đi được nửa đường Tần Minh Nguyệt đòi xuống xe.

Trương Minh Vũ vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Hôm nay có thể cứu được Lâm Kiều Hân cũng nhờ cô ta góp không ít công sức.

Anh còn chưa kịp cảm ơn người ta nữa…

Chiếc xe lại tiếp tục bon bon trên đường.

Anh bắt đầu sinh lòng nghi hoặc, không biết chiếc xe này định đưa họ tới đâu.

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân cũng sực tỉnh khỏi cảm xúc rối loạn kia.

Cô đưa mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy phức tạp, nhưng chần chừ hồi lâu vẫn không thể nói nên lời.

Đành phải đợi lúc không có người mới có thể thổ lộ hết những lời cô muốn nói với anh.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm chạp đỗ lại.

Anh ngẩng đầu lên nhìn thử, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bởi vì chiếc xe đang đỗ lại ngay trước cổng nhà anh!

Chuyện quái gì vậy?

Anh trợn tròn mắt, mặt mày ngơ ngác.

Sao cô gái này lại biết nhà anh ở đây?

Nhưng anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì một chiếc Mercedes màu đen đã đỗ lại ngay trước mặt.

Long Tam và Long Thất sóng vai bước xuống.

Bọn họ cũng không thèm tránh nữa sao?

Cảnh tượng này khiến anh hoàn toàn mù tịt.

Chưa kịp phản ứng lại thì cô gái kia đã bước xuống.

Anh bật cười nói với Lâm Kiều Hân: “Chúng ta cũng xuống xe thôi”.

“Ừm”.

Cô khẽ gật đầu đáp lại.

Tới tận bây giờ cô vẫn chưa hết sợ hãi.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Anh giật mình phát hiện cô gái kia đang hiên ngang đi thẳng vào nhà mà không hề tỏ ra khách sáo.

Chuyện này…

Vẻ mặt anh tràn đầy ngỡ ngàng.

“Cô quen chị ấy không?”, anh ngờ vực hỏi.

Lâm Kiều Hân cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, lắc đầu đáp: “Tôi cứ tưởng là người anh gọi đến”.

Nghe thấy vậy, Trương Minh Vũ lại càng thêm nghi hoặc.

Long Tam mỉm cười lên tiếng: “Mau vào thôi cậu Minh Vũ”.

Trương Minh Vũ gật đầu rồi dẫn theo Lâm Kiều Hân bước vào.

Sắc trời đã tối đen như mực.

Thoắt cái, hai người họ đã đi vào trong biệt thự.

Long Thất bật đèn lên rồi lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh.

Cô gái kia ung dung bắt chéo chân ngồi trên sofa, ngón tay khẽ gõ nhịp trên thành ghế.

Thấy thế, anh không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Sao… anh lại cảm thấy mình mới là khách nhỉ…

Anh dẫn theo Lâm Kiều Hân ngồi xuống ghế.

Hồi lâu sau, anh mới tươi cười cất giọng nói: “Người đẹp, cảm ơn chị rất nhiều. Hôm nay nếu không nhờ có chị thì chúng tôi thực sự không biết phải giải quyết thế nào nữa”.

Trên đường đi chẳng nói lời nào với nhau, nhưng về đến nhà rồi thì vẫn nên cảm ơn người ta một câu cho phải phép.

Cô gái kia khẽ cau mày, khoé miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu nhưng vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng.

Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác.

Anh xấu hổ cười nói: “Thế… thế người đẹp có muốn uống gì không?”

Thế nhưng cô gái kia vẫn cứ nhìn anh không chớp mắt!

Nhìn tới mức khiến anh rợn tóc gáy…

Ừng ực!

Cô ấy nuốt nước bọt, yết hầu nhẹ nhàng nhấp nhô.

Thấy thế, anh không khỏi giật nảy mình.

Đây là… định ăn thịt người sao?

Bầu không khí trong phòng khách trở nên quái dị!

Mãi lâu sau, cô gái mới bình thản lên tiếng: “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát. Cho tôi một phòng để ngủ đi”.

Nghe xong, anh lập tức hưng phấn hẳn lên!

Rốt cuộc… cũng chịu nói chuyện rồi!

Anh đứng bật dậy, tươi cười hớn hở đáp: “Được thôi, đi theo tôi nào”.

Nói rồi anh đi thẳng lên tầng hai.

Cô gái kia khẽ mỉm cười đầy ẩn ý, lặng lẽ theo sau.

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

Chẳng bao lâu sau hai người họ đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Long Tam bỗng đi đến, khách sáo nói: “Cô Lâm cũng nên về nghỉ đi”.

Hả?

Nghe xong, cô lại càng thấy khó hiểu.

Một lúc sau, cô mới gật đầu đáp lại: “Được”.

Dứt lời, cô được anh ta dẫn tới căn phòng cuối cùng trên tầng hai.

Còn Trương Minh Vũ thì dẫn cô gái kia đi vào căn phòng đầu tiên.

Anh bước vào phòng trước.

Cô ấy theo sát phía sau, lặng lẽ đóng cửa lại.

Đôi mắt sáng bừng lên!

Anh vừa quay đầu lại thì bắt gặp nụ cười xấu xa trên mặt cô ấy.

Không biết tại sao… anh lại có cảm giác chột dạ.

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt, xấu hổ cười gương: “Thế… chị nghỉ ngơi ở đây nhé”.

“Đói thì nói cho tôi biết. Chúng tôi sẽ mời chị ăn cơm”.

Dứt lời, anh nở nụ cười lịch sự rồi quay người đi thẳng.

Thế nhưng cô gái vẫn cứ khoanh tay đứng chắn trước cửa không chịu nhúc nhích.

Anh không khỏi thấy ngượng ngập.

Cô gái kia cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Thế là anh lại càng lúng túng. Dường như anh nhìn thấy vẻ nóng bỏng trong ánh mắt của cô ấy.

Mãi lâu sau, anh mới gượng gạo nói: “Người đẹp, hay là… chị cứ nghỉ ngơi trước đi nhé!”

Anh thực sự không thể hiểu nổi rốt cuộc cô ấy đang muốn làm gì…

Cô ấy khẽ hé miệng, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, em cũng mệt rồi. Nên nghỉ ngơi thôi”.

Phù!

Trương Minh Vũ thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Được, tôi cũng về nghỉ đây”.

Trương Minh Vũ đã nói vậy rồi mà cô ấy vẫn không thèm động đậy…

Anh lại càng ngớ người.

Không phải cô ấy bảo anh nghỉ ngơi à? Phải cho anh ra ngoài trước đã chứ…

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy giọng nói êm tai của cô ấy vang lên bên tai: “Chúng ta nghỉ ngơi cùng nhau”.

Hả?

Anh tức thì sợ ngây người!

Nghe lầm sao?

Ánh mắt Trương Minh Vũ vô cùng mê man.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Chị nói gì vậy?"

Trên mặt cô gái kia lộ ra nụ cười xấu xa, cô ấy nói: "Chị bảo là cùng nghỉ ngơi đi".

Câu nói này vô cùng rõ ràng!

Tim Trương Minh Vũ đập vô cùng nhanh.

Người đẹp này cởi mở vậy sao?

Ực!

Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt, khó khăn đáp: "Tôi có chút việc bận, người đẹp chị mau nghỉ ngơi đi".

Không chịu được đâu!

Nói xong, Trương Minh Vũ liền duỗi tay ra kéo tay nắm cửa.

Nhưng chưa kịp chạm đến thì anh đã cảm thấy tay mình bị ai đó nắm lấy!

Trương Minh Vũ nhíu mày, dùng sức giãy ra.

Nhưng đột nhiên phát hiện ra tay mình không cử động được!

Sức mạnh kiểu gì vậy?

Trương Minh Vũ kinh ngạc!

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, anh đã cảm nhận được sức mạnh từ tay truyền tới!

Trương Minh Vũ bị ép xoay người, quay lưng lại cô gái kia!

Cơn đau ở vùng vai truyền đến, Trương Minh Vũ không dám cử động!

"Người đẹp, chị làm gì vậy?", Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cảnh giác hỏi.

Dẫn sói vào nhà rồi sao?

Cô gái kia không nói gì, chỉ khẽ dùng sức, đẩy Trương Minh Vũ tiến lên!

Trương Minh Vũ bị đau, chân cũng bị ép cử động!

Chẳng mấy chốc, hai người họ đã di chuyển đến bên giường!

Cô gái kia khẽ đẩy!

"Á!"

Trương Minh Vũ đau đớn hét lên một tiếng, cả người ngã xuống giường!

Rốt cuộc cô ấy định làm gì vậy!

Cơ thể Trương Minh Vũ căng lên, trong lòng vô cùng lo lắng.

Trúng bẫy rồi sao!

Ngay khi ngã xuống giường, Trương Minh Vũ lập tức quay người!

Trong mắt tràn ngập cảnh giác!

Nhưng vừa quay người, Trương Minh Vũ liền sững sờ!

Cô gái đứng bên giường hoàn toàn không có ý động tay động chân.

Đẹp lạnh lùng! Đẹp như yêu nữ!

Vòng eo mảnh khảnh kích thích ánh mắt của anh!

Quan trọng là trên mặt cô gái này vô cùng hưng phấn!

Ực!

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.

Hình như anh hiểu lầm rồi!

Cô ấy không phải kẻ địch mà là lưu manh!

Mẹ kiếp!

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, vô cùng sững sờ!

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, chân cô gái kia đã khẽ dùng sức, cô ấy bổ nhào tới!

Trương Minh Vũ kinh ngạc!

Dưới chân anh dồn lực, lật người xuống giường!

Sau khi đứng vững lại, cô gái trước mắt đã biến mất!

Người đâu?

Một giây sau, hai cánh tay đột nhiên vòng qua eo anh.

Nắm chặt lấy eo anh.

Cảm giác mềm mại đó.

Khiến cơ thể Trương Minh Vũ kích thích vô cùng!

Cô gái khẽ thở, rủ rỉ nói: "Định chạy đằng nào?"

Cơ thể Trương Minh Vũ điên cuồng run rẩy!

Tốc độ kiểu gì vậy?

Long Tam cũng đâu có nhanh như vậy!

Trương Minh Vũ hoảng sợ, dưới chân dồn lực phóng thẳng về trước!

Hai tay chống lên giường lấy đà lộn người, đứng trên mặt đất!

Sau khi nhìn lại, cô gái kia lại biến mất!

Đây là người hay là quỷ vậy?

Tốc độ sao có thể nhanh đến vậy được!

Một giây sau, một cánh tay khoác lên vai anh.

Hơi thở ngọt ngào lại truyền đến.

Giọng nói lười biếng của cô gái kia lại vang lên: "Chạy đằng nào đây?"

Ực!

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt!

Hoàn toàn khiếp sợ!

Cô gái này là cái gì vậy!

Một giây sau, Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh dùng sức tung quyền ra đằng sau!

Nhưng đằng sau chẳng có ai cả!

Không kịp nghĩ nhiều, vùng eo đã bị tập kích!

Cơ thể Trương Minh Vũ mất khống chế, lại ngã xuống giường!

Tiêu rồi!

Trương Minh Vũ đột nhiên sợ hãi, theo bản năng muốn xoay người chạy trốn!

Nhưng vừa xoay người, một cái bóng đen xuất hiện trước mặt!

Một giây sau hai tay đã bị giam cầm ở hai bên vai!

Ực!

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước miếng, anh hoảng rồi!

Nhiều năm thủ thân như ngọc của anh!

Mẹ nó chứ!

Đừng làm bừa đấy!

Ngẩng đầu nhìn lại, con ngươi xinh đẹp của cô gái kia chợt lóe sáng!

Trên mặt tràn ngập nụ cười hưng phấn!

Từ dưới nhìn lên trên, trông có vẻ gì đó khá quỷ dị!

Trương Minh Vũ cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể chẳng thể nhúc nhích nổi!

Sức lực kiểu này kinh khủng quá!

Giọng nói lanh lảnh lại vang lên: "Đừng cố giãy giụa nữa, nhưng em có thể kêu lên đấy!"

Gu của bà chị này kiểu gì vậy?

Trương Minh Vũ ngớ người luôn!

Nhưng không kịp nghĩ nhiều, khuôn mặt tinh xảo kia không ngừng lại gần!

Thình thịch!

Tim Trương Minh Vũ đập với vận tốc ánh sáng!

Anh càng giãy giụa hơn!

Nhưng mọi thứ đều là vô ích!

Một giây sau, mùi hương thanh khiết ngập tràn mũi anh!

Cảm giác mềm mại cũng truyền đến từ môi!

Mình bị cưỡng hôn rồi!

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, bất giác cảm nhận được cảm giác bị cưỡng hiếp!

Bất lực quá!

"Ha ha ha!"

Tiếng cười khanh khách đột nhiên vang lên.

Trương Minh Vũ hoang mang.

Đây là thái độ khi đạt được mục đích hả?

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, cô gái kia đã ngồi dậy, buông hai tay ra!

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!

Kết thúc rồi sao?

Á!

Xong việc rồi?

Cô gái kia bất chợt mỉm cười đắc ý, ánh mắt vô cùng dịu dàng!

Cô này bị bệnh à?

Cô gái kia kiêu ngạo nói: "Biết chị là ai không?"

Hả?

Trương Minh Vũ mơ hồ lắc đầu.

Cô gái chớp mắt, cười nói: "Quên tư thế này rồi sao?"

Tư thế?

Tư thế?

Trương Minh Vũ sững sờ, nhìn kỹ lại!

Cô gái dùng hai tay khống chế hai tay mình!

Quen quá!

Một giây sau, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, trong lòng nổi lên cảm giác không tin nổi!

Cô gái mỉm cười thần bí: "Tiểu Tiểu Vũ?"

Á!

Vừa dứt lời, đầu Trương Minh Vũ như nổ tung!

Chỉ có một người mới gọi anh như thế thôi!

Khóe mắt Trương Minh Vũ bắt đầu trở nên mơ hồ!

Ngoài trừ chị ấy, còn ai có thể giúp anh chứ?

Cơ thể Trương Minh Vũ bắt đầu run rẩy, anh kích động nói: "Chị sáu!"

Cô gái kích động đáp: "Em trai thối!"

Nói xong, cô ấy đứng dậy, nhào lên người Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ giang hai tay!

Hai người ôm chặt lấy nhau!

Cô gái này chính là chị sáu của anh, Hàn Quân Ngưng!

Trương Minh Vũ sao có thể ngờ tự nhiên chị sáu lại xuất hiện vào lúc này chứ!

Ực!

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.

Cơ thể điên cuồng rủn rẩy!

Hàn Quân Ngưng kích động vô cùng!

Cuối cùng sau mười năm, hai người cũng gặp lại nhau!

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không biết bao lâu sau, Hàn Quân Ngưng mới ngẩng đầu lên.

Dù sao cô ấy cũng muốn nhìn Trương Minh Vũ!

Hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau chưa đến hai mươi centimet, họ có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của nhau!

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Hàn Quân Ngưng cũng cười!

Trương Minh Vũ nói: "Chị sáu, nếu hôm nay chị không đến..."

Hàn Quân Ngưng cười nói: "Em trai thối, chị sáu biết người của Thần Ẩn đến lâu rồi, sao có thể không đến được chứ!"

Trương Minh Vũ sững sờ, trong lòng càng kích động hơn!

Xa cách một trăm tám nghìn dặm mà vẫn lo lắng cho anh!

Hàn Quân Ngưng cẩn thận nhìn khuôn mặt Trương Minh Vũ, trong mắt toàn là vẻ nhớ nhung!

Một hồi lâu sau, Hàn Quân Ngưng mới cúi đầu!

Khẽ chạm vào khóe miệng Trương Minh Vũ!

Thình thịch!

Trái tim Trương Minh Vũ đập rộn lên, cảm giác kỳ dị lại ập đến.

Chương 313: Chị sáu!

Mười năm trước, chuyện như này đã xảy ra...

Nhưng bây giờ....

Hàn Quân Ngưng kiêu ngạo nói: "Sao vậy? Mười năm không gặp, chị không được hôn em à?"

"Chị hôn em từ bé đến lớn đó!"

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.

Trong đầu không khỏi hiện lên khoảng thời gian lúc trước.

Hàn Quân Ngưng bĩu môi, khó chịu nói: "Có vợ vào là khác, hừ!"

"Có vợ thì sao chứ? Có vợ em ở đây thì chị cũng vẫn sẽ hôn em!"

"Em trai thối, cả đời này em cũng không chạy thoát đâu!"

Nói xong, cô ấy lại cúi đầu hôn lên khóe miệng Trương Minh Vũ một cái!

Tim Trương Minh Vũ đập nhanh vô cùng.

Nhưng đây dù sao cũng là sư tỷ của mình.

Hàn Quân Ngưng ngồi thẳng dậy, bất mãn bĩu môi nói: "Em đợi đấy, sớm muộn gì cũng có một ngày chị hôn em trước mặt vợ em!"

"Chị muốn xem cô ta dám nói gì không?"

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.

Chị sáu vẫn bá đạo tùy hứng như vậy.

Trương Minh Vũ bĩu môi nói: "Ái ôi chị sáu, chị nói cái gì vậy, em gặp chị nên còn đang kích động lắm đây này".

Hàn Quân Ngưng không trúng chiêu này, cô ấy kiêu ngạo nói: "Thật không?"

Trương Minh Vũ gật đầu: "Thật mà!"

Hàn Quân Ngưng kiêu ngạo mỉm cười: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi gặp vợ em đi! Chị sẽ hôn em trước mặt cô ta!"

Nói xong, cô ấy liền kéo Trương Minh Vũ đứng dậy!

Trương Minh Vũ hoảng hồn.

“Đừng mà chị sáu, chúng ta đợi một lúc đã", Trương Minh Vũ vội vàng nói.

Lâm Kiều Hân mà nhìn thấy...

Thì lúng túng lắm!

Hàn Quân Ngưng trợn trừng mắt, im lặng ngồi dựa vào giường.

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Quân Ngưng thay đổi sự chú ý rất nhanh, cô ấy hứng khởi nói: "Nhớ em bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được găp em rồi!"

"Nếu không vì bận, chị đã quay lại tìm em từ lâu rồi".

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Chị sáu, chị bận gì thế?"

Hàn Quân Ngưng thần bí mỉm cười: "Bây giờ chưa nói cho em biết được, sau này em sẽ biết".

Trương Minh Vũ sững sờ.

Có điều nghĩ kỹ lại cũng hiểu ra, nhất định là vì anh.

Hàn Quân Ngưng cũng có nhiệm vụ của riêng mình.

Trương Minh Vũ khó khăn mỉm cười: "Vì em, mọi người đã vất vả nhiều rồi".

Trong lòng anh rất khó chịu.

Mười năm, mấy chị vẫn phấn đấu vì anh.

Khó chịu nhất là ngay cả anh cũng không biết bọn họ làm gì cho mình!

Hàn Quân Ngưng sững sờ, nghi ngờ hoi: "Bọn chị ba đã nói gì với em rồi?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Chẳng nói gì cả, em chỉ biết một chút chuyện thôi".

Hàn Quân Ngưng gật đầu, cười nói: "Đừng nghĩ nữa, em trai thối, đợi đến lúc em biết rồi, nhiệm vụ trên vai em nặng nề lắm đó".

"Bọn chị mấy năm nay có vất vả đến đâu cũng không thể bằng nhiệm vụ của em sau này được".

Vừa dứt lời, tim Trương Minh Vũ trầm xuống.

Hàn Quân Ngưng nói như vậy.

Thì nhiệm vụ của anh rốt cuộc là gì chứ?

Đằng sau Âu Dương Triết là gì? Đằng sau Thần Ẩn là gì?

Nhà họ Lâm có gì?

Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu Trương Minh Vũ, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa tìm ra được bất kỳ manh mối nào!

Điều duy nhất anh có thể làm là cố gắng.

Haizz.

Trương Minh Vũ thầm thở dài, khó chịu quá.

Hàn Quân Ngưng khẽ xoa đầu Trương Minh Vũ, mỉm cười: "Yên tâm đi, sư phụ có sự sắp xếp riêng của ông ấy, tất cả rồi sẽ ổn thôi".

"Nếu đã sắp xếp cho em làm, thì em nhất định sẽ làm được".

Trương Minh Vũ gật đầu.

Ngoài cách này ra, cũng không còn cách nào khác.

Mắt Hàn Quân Ngưng lộ ra vẻ đau lòng.

Khóe miệng tràn ngập sự cưng chiều.

Hàn Quân Ngưng nhanh chóng đứng dậy nói: "Được rồi, chị cũng đói rồi, chúng ta mau ra ngoài ăn cơm đi".

"Đợi đến tối chị sẽ yêu thương em".

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.

Anh biết, Hàn Quân Ngưng thực sự có thể làm được việc này.

Trương Minh Vũ đứng dậy.

Hàn Quân Ngưng khó chịu bĩu môi: "Chuyện gì vậy, chị chạy cả vạn dặm đến giúp em, em còn chẳng thèm hôn chị lấy một cái, người ta còn chưa ăn cơm đâu".

Cô ấy nói trông vô cùng đáng thương.

Giọng nói dù bé nhưng Trương Minh Vũ có thể nghe rõ mồn một.

Anh bất giác cảm thấy đau lòng.

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị sáu vất vả rồi, em biết chị sáu tốt với em mà".

Nói xong anh liền khẽ nắm lấy tay Hàn Quân Ngưng.

Lắc khẽ như đang làm nũng.

Nếu là người đàn ông khác làm chuyện này, Trương Minh Vũ đã ói lâu rồi.

Nhưng trước mặt mấy chị, Trương Minh Vũ cảm thấy mình vẫn là trẻ con.

Hàn Quân Ngưng bĩu môi, lẩm bẩm: "Thế còn được, coi như là em còn có chút nhân tính!"

Nói xong cô ấy liền mỉm cười.

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Được, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi, hôm nay em sẽ mời chị sáu ăn cơm nha!"

Hàn Quân Ngưng hài lòng nói: "Đi thôi!"

Nói xong, hai người đi ra khỏi căn phòng.

Còn chưa đi được mấy bước, Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ ra Lâm Kiều Hân.

Đúng rồi, cô cũng chưa ăn cơm.

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị sáu này, hay là đưa cả Lâm Kiều Hân đi ăn đi! Để cô ấy cảm ơn chị".

Hàn Quân Ngưng khó chịu liếc mắt: "Là cảm ơn chị hay là em sợ người ta đói?"

Ý đồ bị vạch trần, Trương Minh Vũ lập tức lúng túng.

Hàn Quân Ngưng phất tay nói: "Đi đi, chị cũng muốn xem người phụ nữ như nào mà có thể hành hạ em trai chị ra thế này!"

Trong lời nói xen lẫn sự tức giận!

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức lo lắng.

Đột nhiên hơi hối hận vì muốn đưa theo Lâm Kiều Hân cùng đi ăn.

Nhưng đã nói rồi không rút lại được.

Trầm ngâm hồi lâu, anh chầm chậm đi về phía phòng Lâm Kiều Hân.

Chẳng bao lâu sau, anh đã đi đến trước cửa phòng cô.

Trương Minh Vũ khẽ gõ cửa.

Nhưng vừa chạm vào, cửa phòng đã mở ra.

Á?

Trương Minh Vũ giật mình.

"Kiều Hân?", Trương Minh Vũ khẽ hỏi.

Nhưng không có ai đáp lời.

Cô đang ngủ sao?

Trương Minh Vũ đẩy cửa đi vào, chẳng mấy chốc đã thấy chăn cộm lên.

Rõ ràng bên dưới có người.

Trương Minh Vũ không khỏi đau lòng.

Tự nhiên gặp chuyện như này, chắc sợ lắm.

Trương Minh Vũ đi qua, ngồi bên giường.

Vừa định mở miệng, chăn lập tức động đậy!

Trương Minh Vũ sợ giật mình.

Gặp ác mộng sao?

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ, một tiếng kêu thất thanh vang lên: "Á!"

Trương Minh Vũ sợ giật mình.

Tuy nhiên chưa nghĩ được gì, chiếc chăn đột nhiên bật tung ra!

Lâm Kiều Hân ngồi dậy, mặt mày sợ hãi!

Mắt chảy hai hàng lệ!

Trương Minh Vũ đau lòng, cô gặp ác mộng thật!

"Kiều Hân, cô không sao chứ?", Trương Minh Vũ dịu dàng hỏi, nhưng không biết nên an ủi thế nào!

Dù sao cũng vừa mới tỉnh lại, anh cũng sợ sẽ khiến cô hoảng sợ.

Lâm Kiều Hân mắt đẫm lệ nhìn Trương Minh Vũ.

Mặt không có biểu tình gì cả.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Một lúc, mắt Lâm Kiều Hân mới sáng lên.

Hai hàng lệ vẫn chảy dài trên gò má.

Trương Minh Vũ lo lắng nói: "Cô sao vậy, cô khóc sao?"

Lâm Kiều Hân mím môi, cơ thể run rẩy!

Cô khóc nấc lên!

Trương Minh Vũ càng lo lắng hơn.

Một giây sau, Lâm Kiều Hân ngồi dậy, lao vào lòng Trương Minh Vũ.

Cảm giác mềm mại trong lòng khiến anh sững sờ.

Chương 314: Dùng mạng bù đắp!

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, cơ thể Lâm Kiều Hân đã run rẩy!

Trương Minh Vũ duỗi tay ra ôm lấy lưng cô.

Anh cố gắng an ủi cô.

Một lúc sau, cơ thể Lâm Kiều Hân mới từ từ yên tĩnh lại.

Trương Minh Vũ dịu dàng hỏi: "Sao rồi? Có phải gặp ác mộng?"

Lâm Kiều Hân vẫn nằm trong lòng Trương Minh Vũ, cô gật đầu.

Bây giờ cô vô cùng yếu đuối.

Lâm Kiều Hân nghẹn ngào nói: "Tôi nằm mơ thấy anh vì cứu tôi mà..."

Nói đến đây cô chợt ngừng lại, anh cũng hiểu ra.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Trong lòng Lâm Kiều Hân, anh quan trọng đến thế sao?

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đều là mơ mà, mơ thường ngược với thật".

"Cô mơ thấy cái đấy thì tôi sẽ sống lâu trăm tuổi!"

Lâm Kiều Hân gật đầu.

Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ.

Giấc mơ ấy thật quá.

Trương Minh Vũ ôm lấy Lâm Kiều Hân, anh cười nó: "Cô cũng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi, tiện thể giới thiệu cho cô một người".

Lâm Kiều Hân lặng lẽ lau nước mắt.

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.

Hai người nhanh chóng đi ra hành lang.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn vừa hay nhìn thấy Hàn Quân Ngưng đang đứng đằng trước.

Lâm Kiều Hân cũng sững sờ.

Người anh muốn giới thiệu là cô ấy sao?

Mặt Hàn Quân Ngưng không biểu cảm gì cả.

Cô ấy chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về Lâm Kiều Hân.

Cô ấy đã điều tra rất lâu rồi, mấy năm nay ở nhà họ Lâm, Trương Minh Vũ nhận rất nhiều khổ cực.

Nếu không vì Trương Minh Vũ, cô ấy cũng chẳng cứu Lâm Kiều Hân đâu.

Trương Minh Vũ cười nói: "Kiều Hân à, đây là chị sáu của tôi".

Chị sáu?

Lâm Kiều Hân lập tức trợn tròn mắt, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc.

Trương Minh Vũ có nhiều chị đến vậy sao?

Lâm Kiều Hân nhanh chóng phản ứng lại.

Không tính đến thân phận, dù sao Hàn Quân Ngưng cũng là người ban nãy cứu cô.

Lâm Kiều Hân khách khí nói: "Chị sáu".

Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu.

Cô ấy cũng chỉ nể mặt Trương Minh Vũ thôi.

Trương Minh Vũ lúng túng.

Lâm Kiều Hân không nghĩ nhiều cũng quen với thái độ của Hàn Quân Ngưng rồi.

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, chúng ta mau đi thôi, em đói chết rồi".

Hàn Quân Ngưng gật đầu.

Ba người nhanh chóng đi ra ngoài căn biệt thự.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, chiếc Mercedes đã đỗ ở trước cổng đợi anh.

Long Tam và Long Thất cung kính đứng bên.

Trương Minh Vũ hiểu ra.

Chẳng trách khi ở trong rừng, thái độ của Long Tam và Long Thất kỳ lạ đến vậy.

Theo như anh nhớ Long Tam do Hàn Quân Ngưng phái đến.

Trương Minh Vũ mở cửa xe ngồi vào trong.

Lâm Kiều Hân vừa định lên xe.

Hàn Quân Ngưng đã lạnh lùng lên tiếng: "Tôi lên trước".

Lâm Kiều Hân sững sờ.

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Hai người ngồi sau đi, em ngồi trước".

Nói xong anh liền xuống xe xông đến ghế phó lái.

Anh không muốn ai trong hai người đau lòng.

Hàn Quân Ngưng bất mãn trừng mắt, nhưng cũng không nói gì.

Ba người nhanh chóng ngồi xuống, chiếc xe cũng được lái đi.

Trương Minh Vũ cười nói: "Đến khách sạn Hồng Thái đi, vừa hay để ..."

Nói được một nửa, Trương Minh Vũ vội vàng im lặng.

Anh mới nhớ ra, Lâm Kiều Hân không biết khách sạn Hồng Thái là của anh.

Long Tam gật đầu.

Ánh mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên sự mong đợi.

Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cổng khách sạn Hồng Thái.

Trương Minh Vũ xuống xe, đưa Hàn Quân Ngưng và Lâm Kiều Hân vào trong.

Hai mỹ nữ đẹp tuyệt trần thu hút ánh mắt của bao người.

Tất cả đàn ông đều như sói đói, không ngừng nuốt nước bọt!

Có kẻ đang đi xe đạp cũng đâm phải cây, đi bộ đâm phải cột đèn.

Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.

Bây giờ mới có tám giờ tối.

Trong khách sạn huyên náo lạ thường, vô cùng đông khách!

Trương Minh Vũ cười tươi.

Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất quản lý tốt thật.

Nhân viên phục vụ đi tới, cung kính hỏi: "Các vị đi mấy người ạ?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Ba người, tìm cho tôi một phòng riêng".

Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp: "Vâng thưa anh, mời anh đi theo tôi".

Nói xong liền dẫn mọi người đi đến phòng riêng.

Ba người đi vào trong phòng riêng dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ.

Trương Minh Vũ lặng lẽ quan sát, mấy ngày không tới, khách sạn được bài trí càng ngày càng đẹp hơn.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn qua.

Trương Minh Vũ lúng túng.

Trong hai người, nên để ai gọi món trước đây?

Do dự một lúc, Trương Minh Vũ liền cầm lấy thực đơn.

Chẳng đưa ai cả!

Đỡ lúng túng!

Cùng lúc đó, có một chiếc Bentley từ từ đỗ lại.

Trong xe, Dịch Thanh Tùng sốt ruột hỏi: "Anh Triệu, chúng ta thực sự phải đến khách sạn Hồng Thái sao?"

"Lâm Kiều Hân vừa bị bắt đi, nếu như để Trương Minh Vũ nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ điên lên".

Triệu Khoát cười khẩy nói: "Thanh Tùng à, anh sợ cái gì? Bây giờ chúng ta phải dập tắt nhuệ khí của Trương Minh Vũ!"

Dịch Thanh Tùng chần chừ nói: "Nhưng Trương Minh Vũ lợi hại lắm".

Triệu Khoát lạnh lùng đáp: "Được rồi, anh nghĩ đến tôi không nghĩ đến chắc?"

Vừa dứt lời, mắt Dịch Thanh Tùng lộ ra sự hoang mnag.

Triệu Khoát cười đắc ý nói: "Hôm nay tôi mang theo cao thủ đến đó!"

"Tôi còn sợ hắn không ở đây cơ!"

Nói xong hắn liền xuống xe.

Dịch Thanh Tùng trợn trừng mắt, trong mắt lóe lên sự hưng phấn!

Hai người nhanh chóng xuống xe.

Trên một chiếc xe khác, Hà Gia Hoa cũng đi xuống, miệng cười khẩy.

Ba người đi thẳng vào khách sạn.

Chọn món xong, phòng riêng lại rơi vào im lặng.

Trương Minh Vũ vô cùng lúng túng.

Tuy nhiên đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Lâm Kiều Hân đúng không? Mấy năm nay nhà họ Lâm đối xử với em trai tôi thế nào?"

Trong lời nói, khí thế vạn phần!

Những người khác để ý đến đại cuộc, nhưng cô ấy thì không chịu được!

Em trai chịu uất ức, sao cô ấy có thể để yên được?

Lâm Kiều Hân ngớ người ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Hàn Quân Ngưng.

Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại được.

Mấy suy nghĩ phức tạp trong lòng đột nhiên bị vứt sang một bên, thay vào đó là cảm giác xấu hổ vô cùng.

Lâm Kiều Hân mím môi, khó khăn nói: "Mấy năm nay, nhà họ Lâm bọn em đã làm nhiều việc có lỗi với Minh Vũ".

Mấy ngày nay, ấn tượng của cô về Trương Minh Vũ đã thay đổi rất nhiều.

Mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên tia rét lạnh, cô ấy lạnh lùng nói: "Cô cũng biết vậy nhỉ?"

Khụ khụ!

Trương Minh Vũ ho một tiếng, cười nói: "Món ăn được bưng lên chưa nhỉ?"

Nhưng Hàn Quân Ngưng vẫn không thèm nhìn anh!

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, nói lí nhí: "Em biết ạ".

Hàn Quân Ngưng hơi ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: "Nếu đã biết thì cô chuẩn bị xử lý thế nào?"

Từng bước ép sát, khí thế ngút ngàn!

Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ, trong mắt tràn ngập sự hổ thẹn.

Cô cuộn chặt nắm đấm, mím đôi môi xinh đẹp: "Em sẽ dùng sinh mạng của mình để bù đắp cho anh ấy".

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền trợn tròn mắt!

Tim đập rộn ràng!

Chương 315: Chị sáu ở đây, sợ cái gì chứ?

Lâm Kiều Hân nói gì vậy?

Trương Minh Vũ nghi ngờ mình đang nghe nhầm!

Nhưng vẻ mặt kiên định đó.

Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.

Trong con ngươi xinh đẹp của Hàn Quân Ngưng lóe lên vẻ nghi ngờ.

Trong tư liệu, Lâm Kiều Hân không có tính cách này.

Thực ra để Lâm Kiều Hân có thể nói ra như vậy vô cùng khó khăn!

Với Trương Minh Vũ, cô luôn có cảm giác kỳ diệu.

Nói là cảm kích nhưng không hẳn.

Nói là yêu nhưng cũng chưa tới.

Trương Minh Vũ nhiều lần đứng ra lấy mạng mình cứu giúp cô, lại thêm trước kia đối xử với Trương Minh Vũ không tốt.

Tóm lại là vô cùng phức tạp.

Hôm nay Hàn Quân Ngưng vạch trần tất cả, khiến cho Lâm Kiều Hân kiên quyết hẳn!

Dù là yêu hay không, cô cũng sẽ bù đắp.

Không có Trương Minh Vũ cũng không có Lâm Kiều Hân của hôm nay, cũng không có nhà họ Lâm của hôm nay!

Nghĩ đến đây, cảm giác phức tạp cũng dần dần biến mất.

Cả ngàn vạn suy nghĩ hóa thành một câu nói.

Bù đắp cho anh!

Một lúc lâu sau, Hàn Quân Ngưng mới lạnh lùng đáp: "Được rồi, tôi muốn xem xem cô nói được có làm được không!"

"Bù đắp không được, tôi lấy cả nhà họ Lâm để bù đắp!"

Vô cùng bá đạo!

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hàn Quân Ngưng.

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới nói: "Em tin với thực lực của mình em có thể bù đắp cho anh ấy, nhưng em không chấp nhận sự uy hiếp của chị".

Rất đúng mực.

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghi ngờ.

Hình như anh nhìn thấy Lâm Kiều Hân của lúc trước.

Hàn Quân Ngưng nhướng mày, thầm mỉm cười.

Tư liệu không sai.

Đúng lúc này, món ăn được bưng lên.

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, mau ăn đi thôi".

Hàn Quân Ngưng cúi đầu, cầm đũa lên.

Ba người bắt đầu ăn cơm.

Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người phụ nữ này đáng sợ quá.

Đắc tội ai cũng chết.

Trương Minh Vũ nhanh chóng ăn no.

Hàn Quân Ngưng và Lâm Kiều Hân không hề mở miệng nói chuyện.

Nhưng mặt Lâm Kiều Hân đã khôi phục vẻ lạnh lùng.

Mấy mối bận tâm trong lòng đã được giải quyết, cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng Trương Minh Vũ lại cảm thấy hoảng loạn.

Không bao lâu sau, Hàn Quân Ngưng và Lâm Kiều Hân cũng từ từ hạ đũa xuống.

Trương Minh Vũ cười nói: "Chị sáu chị thấy thế nào? Được chứ?"

Hàn Quân Ngưng cười nói: "Được lắm".

Có được sự khẳng định của chị gái, Trương Minh Vũ thầm đắc ý.

Mắt Lâm Kiều Hân sáng lên.

Cái gì được cơ?

Trương Minh Vũ không định giấu nữa, dù sao cũng phải phát triển thật nhanh, Lâm Kiều Hân sớm muộn gì cũng biết.

Tuy nhiên đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hét: "Á!"

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Ngay sau đó là mấy tiếng đổ vỡ loảng xoảng.

Hình như có ai làm rơi gì đó!

Có người gây chuyện?

Trương Minh Vũ nhíu mày, đứng dậy nói: "Em đi ra ngoài xem sao".

Hàn Quân Ngưng gật đầu.

Lâm Kiều Hân càng nghi ngờ hơn, Trương Minh Vũ đi xem gì thế?

Trương Minh Vũ không hề để ý, anh đứng dậy đi ra ngoài phòng riêng.

Vừa ngẩng đầu, cả đại sảnh đã trở nên náo loạn.

Tất cả khách khứa đều buông đũa xuống, ai cũng hiếu kỳ nhìn vào phòng riêng ở sâu trong góc.

Trong đó vang lên tiếng bát đĩa vỡ.

Giọng nói tức giận vang lên: "Nấu ăn kiểu gì vậy! Mau gọi ông chủ đến đây!"

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Triệu Khoát!

Vừa đi được mấy bước đã thấy mấy nhân viên phục vụ hoảng loạn xông đến.

Mắt Trương Minh Vũ đột nhiên lóe lên tia lạnh lùng.

Còn dám đến tìm anh?

Ngay sau đó, có ba người bước ra khỏi phòng riêng.

Đó là đám Triệu Khoát!

Trương Minh Vũ cười khẩy.

Nhưng ba kẻ đó không nhìn thấy Trương Minh Vũ mà đi thẳng đến giữa đại sảnh!

Mặt ai cũng lộ vẻ kiêu ngạo.

Không ít người nhận ra, họ cúi đầu bàn tán.

Tiếng bước chân nhanh chóng vang lên.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn vừa hay nhìn thấy Vương Vũ Nam chạy đến.

Bước chân dù nhanh nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc.

Mấy ngày không gặp, Vương Vũ Nam trưởng thành lên nhiều.

Trương Minh Vũ không vội, anh muốn xem xem Vương Vũ Nam xử lý thế nào.

Anh khoanh tay đứng đấy xem trò hề.

Vương Vũ Nam lạnh lùng nói: "Mấy anh định làm gì vậy?"

Hà Gia Hoa cười khẩy: "Khách sạn của mấy người nấu ăn kiểu gì vậy? Thế mà cũng xứng với cái danh khách sạn năm sao hả?"

Vương Vũ Nam nhíu mày, lạnh lùng đáp: "Thưa mấy anh, chín người mười ý, anh không thích thì có nhiều người khác thích!"

Cho dù nói như vậy nhưng cô ấy vẫn không kìm được nước mắt!

Nhưng cô ấy biết, lúc này mình phải rắn lên!

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự tán thưởng!

Dịch Thanh Tùng cười nói: "Bớt nói lái đi! Cô là cái thá gì? Mau gọi ông chủ của cô ra đây!"

Trương Minh Vũ cũng hơi nghi ngờ.

Mấy người này định đối phó với anh như nào?

Vương Vũ Nam cuộn chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Nếu mấy anh không hài lòng có thể tìm bộ phận liên quan để làm khảo sát, các anh tìm ông chủ của tôi làm gì?"

"Mấy người cứ như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức nhướng mày!

Báo cảnh sát!? Ý hay đó!

Trương Minh Vũ cười tươi, cầm điện thoại im lặng đứng một bên.

Sắc mặt Dịch Thanh Tùng vô cùng kiêu ngạo, hắn cười nói: "Được thôi, cô báo cảnh sát đi! Chuyện này lớn rồi, tôi muốn xem mấy người định xử lý thế nào!"

"Mấy người chẳng làm được gì đâu, nhưng danh tiếng của khách sạn mấy người..."

Nói xong, hắn nở nụ cười chế nhạo.

Vương Vũ Nam lo sốt vó rồi.

Nhưng lúc này, cô ấy không biết làm thế nào nữa.

Cả khách sạn rơi vào im lặng.

Ai cũng biết khách sạn Hồng Thái mất hết uy tín rồi.

Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mấy anh, gan mấy anh to nhỉ?"

Mọi người đều sững sờ.

Nhìn về phía tiếng nói vọng đến thì thấy Trương Minh Vũ mỉm cười lại gần.

Dịch Thanh Tùng và Hà Gia Hoa cứng đờ, bất giác lùi về sau hai bước!

Mắt Triệu Khoát lóe sáng!

Cuối cùng cũng đến rồi!

Triệu Khoát tiến lên, nói: "Trương Minh Vũ, vợ mày bị người ta bắt mất mà mày vẫn có tâm trạng đến đây ăn cơm à?"

"Tao cũng hiếu kỳ không biết bây giờ vợ mày đang làm gì đấy?"

Nói xong, hắn liền cười khẩy!

Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Mày muốn chết à?"

"Ha ha ha!"

Triệu Khoát cười lớn, chế giễu: "Tao muốn chết đó, chỉ sợ mày không có sức để làm thôi!"

Vừa dứt lời, hắn liền nói nhỏ: "Ông Chung, đến lúc ông ra mặt rồi đó!"

Hử?

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Một giây sau, một bóng đen đi vào trong khách sạn.

Khuôn mặt già nua nhưng bước chân như gió!

Cao thủ!

Trương Minh Vũ bắt đầu cảnh giác.

Dịch Thanh Tùng và Hà Gia Hoa thấy vậy thầm cười khẩy.

Triệu Khoát nói: "Trương Minh Vũ, mày đến giết tao đi, tao cầu xin mày đó!"

Trương Minh Vũ híp mắt, không dám tùy tiện ra tay.

Ông già kia đứng bên cạnh Triệu Khoát!

Dịch Thanh Tùng tiến lên một bước nói: "Trương Minh Vũ, chẳng phải mày lợi hại lắm sao? Sao mày không kiêu ngạo nữa vậy?"

"Vợ mày bị người ta bắt nên mày sợ sao?"

"Đến đánh bọn tao đi thằng ngu!"

Vừa dứt lời, mọi người liền cười chế giễu!

Trương Minh Vũ cười khẩy.

Anh đột nhiên nhớ ra, chị sáu đang ở đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK