Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, khoé miệng vô thức cong lên nở nụ cười.
Anh biết Lâm Kiều Hân là người tốt.
Thế nhưng loại chuyện này… cô không quản nổi đâu.
Trên gương mặt của ông chủ tràn đầy vẻ lo lắng. Ông ta há hốc mồm nhưng lại chẳng dám nói lời nào.
Nụ cười lạnh trên mặt sếp Phùng càng thêm nồng đậm.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của cô lại vang lên: “Cái anh này đúng là đồ không biết xấu hổ. Làm quản lý mà có chút tiền như vậy cũng không chịu trả cho người ta”.
Nghe cô nói vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây ra.
Ai cũng quay sang nhìn về phía cô.
Đến khi bắt gặp gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, năm gã đàn ông kia đều chết lặng người!
Men say trong người kích thích khiến mắt họ đều đỏ sậm!
Ừng ực!
Ngay sau đó, tiếng nuốt nước bột không ngừng vang lên!
Tiếng ầm ĩ ở đây cũng thu hút sự chú ý của không ít người.
Khách tới ăn đêm ở phía xa cũng đồng thoạt bỏ đũa xuống, có mấy người còn chạy đến hóng hớt.
Tất cả đều lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.
Tốt bụng là chuyện tốt, thế nhưng lại tuỳ tiện ra mặt không chọn hoàn cảnh như thế này…
Chính là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Ngay sau đó, mọi người mới dần phản ứng lại được.
Một gã đàn ông hưng phấn lên tiếng: “Sếp Phùng, con ả này… ngon đấy! Có thể thử được không?”
Sếp Phùng cũng rất kích động, lập tức lên tiếng quát nạt: “Đây là địa bàn của tao, mày nghĩ xem có thể không?”
Ánh mắt hắn ta vẫn đang dán chặt lên người Lâm Kiều Hân!
Cô cau mày tỏ vẻ ghét bỏ.
Một lúc sau, sếp Phùng mới bật cười nói: “Có vẻ cô em rất thích xen vào chuyện của người khác nhỉ? Đương nhiên người có thân phận như tôi sẽ không keo kiệt chút tiền ít ỏi này rồi”.
“Chỉ có điều… chỗ tiền này phải được tiêu vào chỗ nên tiêu”.
“Cô em thấy có đúng không?”
Lâm Kiều Hân chán ghét mắng: “Ăn chực không trả tiền còn kiếm cớ hoang đường như vậy!”
“Ông chủ cứ kệ anh ta đi. Không trả tiền thì cứ báo công an!”
Trương Minh Vũ lại lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Mặc dù năng lực kinh doanh của cô rất mạnh thế nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ về cuộc sống của tầng lớp ở dưới đáy xã hội.
Ông chủ quán cũng lộ vẻ lúng túng.
“Ha ha ha!”
Sếp Phùng cười phá lên, châm chọc hỏi: “Báo công an hả? Cô hỏi ông ta xem ông ta có dám báo không?”
“Ông ta mà báo công an, hôm nay tôi bị bắt thì ngày mai là được thả ra. Thế nhưng còn ông ta… cả đời này cũng không được bén mảng đến đây làm ăn nữa!”
Gã ta vừa dứt lời, ông chủ lập tức cúi gằm đầu xuống, thở dài thườn thượt.
Lâm Kiều Hân vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Đe doạ như thế sao? Đúng là không biết xấu hổ!”
Hự!
Xung quanh liền vang lên tiếng hít khí lạnh!
Bọn họ không ngờ ở đây còn có người dám lớn tiếng mắng sếp Phùng như vậy!
Điên rồi sao?
Sắc mặt sếp Phùng cũng tối sầm lại, lạnh giọng quát: “Con ranh kia, tao nói với mày vài câu là vì thấy mày xinh đẹp. Đừng có được đà lấn tới!”
Gã ta nói xong, bốn tên đàn ông bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt giễu cợt!
Ông chủ cuống quýt xin xỏ: “Sếp Phùng… bữa hôm nay coi như tôi mời cậu, không cần trả tiền nữa đâu!”
“Cảm ơn cô, cô đừng nói gì nữa”.
“Tôi mời sếp Phùng ăn mà, ha ha ha!”
Nụ cười của ông chủ lại tràn đầy chua xót.
Thấy thế, Lâm Kiều Hân lại càng không đành lòng!
Cô không thể hiểu nổi tại sao trong xã hội cứ phải có loại sâu mọt như vậy tồn tại!
Một lúc sau, cô lạnh giọng lên tiếng: “Anh ta trả tiền hay không tôi không quan tâm. Nhưng tôi ngứa mắt!”
Ông chủ quán đồ nướng hoảng hồn.
Mọi người đứng vây xem cũng thi nhau cười mỉa mai.
Đúng là ngực to óc như trái nho!
Sếp Phùng cười lạnh một tiếng: “Người đẹp làm vậy là không biết điều rồi. Hôm nay mấy anh em chúng tôi… phải dạy dỗ cô biết cách ăn nói mới được!”
Tiếp đó, bốn gã đàn ông bên cạnh gã ta bắt đầu tới gần cô.
Cô cũng ngây ngẩn cả người.
Sao có thể… ra tay giữa chốn đông người như vậy được?
Thế nhưng cô cũng chẳng có gì phải sợ hãi, bởi vì Trương Minh Vũ đang ở bên cô.
Ông chủ bối rối cầu xin: “Sếp Phùng! Sếp Phùng! Tôi cầu xin cậu! Các cậu đừng động tới cô ấy!”
“Bao nhiêu người đang nhìn vào đấy…”
Sếp Phùng bật cười chế giễu: “Nhìn thì sao? Bọn tao chỉ muốn tìm một chốn không người để dạy cho cô ta một bài học thôi”.
Nói rồi gã ta nở nụ cười đắc ý.
Ánh mắt vô cùng hèn mòn!
Lâm Kiều Hân cau mày, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Ông chủ sợ sệt không biết nên nói cái gì cho phải.
Chỉ trong nháy mắt, bốn gã kia đã đi tới trước mặt cô.
Sếp Phùng cười cợt châm chọc: “Người đẹp à, lắm lời thì phải trả giá đấy”.
“Dẫn cô ta đi!”
Gã ta vừa ra lệnh, bốn người kia lập tức lao lên!
Vẻ trào phúng trong mắt những người xung quanh càng thêm nồng đậm.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi.
Đúng lúc này, Trương Minh Vũ chậm rãi bước tới trước người cô che chắn.
Nỗi sợ trong lòng cô nhanh chóng tan biến.
Anh cười nói: “Làm người không biết xấu hổ tới mức như mấy người cũng không dễ dàng gì”.
Giọng nói nghịch ngợm lại khiến mọi người đều kinh sợ!
Lại có thêm… một kẻ tự đâm đầu vào chỗ chết!
Ánh mắt sếp Phùng trở nên lạnh lẽo, cả giận quát: “Mẹ nó! Mày là thằng chó nào?”
“Đánh gãy chân nó rồi ném vào xe cho tao!”
Bốn gã đàn ông kia cười lạnh, rảo bước xông tới tấn công anh!
Lâm Kiều Hân lùi về sau hai bước.
Mặc dù cô rất tự tin với thực lực của anh thế nhưng trong lòng vẫn không nén nổi lo lắng.
Anh nhếch miệng cười khẽ.
Lại được chiến đấu rồi!
Thoắt cái, một tên đã lao tới trước người anh!
Đối phương giơ tay vồ tới!
Quá chậm!
Anh lắc đầu, bàn tay nhanh như chớp tóm chặt lấy tay kẻ thù!
Anh hơi dùng sức!
Răng rắc!
Tiếng gãy xương thanh thuý vang lên rõ mồn một!
“Á!”
Gã đàn ông kia lập tức đau đớn hét thảm một tiếng!
Không ít người đứng xung quanh cũng vô thức run lên!
Anh lại đá thêm một cú vào giữa hai chân đối phương!
Tiếng kêu gào lập tức im bặt!
Gã đàn ông kia hoảng hốt khom lưng, gương mặt méo mó đến biến dạng vì đau đớn!
Đám đàn ông đang có mặt tại đó đều sợ run người!
Ra tay thật tàn nhẫn!
Một tên khác lại xông tới!
Anh lắc mình một cái dễ dàng tránh thoát nắm đấm của đối phương, bước chân linh hoạt vòng ra sau lưng kẻ thù!
Tiếp tục dồn sức xuống chân!
Nhắm chuẩn vào vị trí giữa hai chân của đối phương!
“Á!”
Tiếng tru tréo quái dị bỗng nhiên vang lên!
Tất cả mọi người lại bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người!
Hai gã đàn ông ngã lăn ra đất kêu la oai oái!
Hai tên còn lại thì đứng đực ra, sợ choáng váng!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, sải bước lao lên phía trước!
Hai gã kia luống cuống quay ngoắt lại định bỏ chạy!
Thế nhưng anh đã tóm được vả vai chúng, giơ chân đạp bay!
“Á!”
“Á!”
Tiếng hét quen thuộc, động tác cũng quen thuộc!
Hai tên đàn ông còn lại cũng bị anh đá bay ra ngoài, hai chân kẹp chặt.
Cuối cùng đều ngã lăn ra đất!
Ừng ực!
Tiếng nuốt nước bọt vì sợ hãi liên tiếp vang lên!
Mọi người đàn ông đều chết lặng, cơ thể cũng vô thức run rẩy theo!
Ánh mắt nhìn sang Lâm Kiều Hân cũng hoàn toàn thay đổi!
Đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết!
Mà là trừng trị kẻ ác! Người ta có thực lực làm vậy cơ mà!
Lâm Kiều Hân cũng sáng rực mắt nhìn anh!
Thật lợi hại!
Chỉ là thủ đoạn này…
Cô cũng không hiểu tại sao lại có thể khiến người ta… đau đớn đến vậy!
Sếp Phùng đã gần như hoá đá!
Anh nhoẻn miệng nở nụ cười, ánh mắt khiêu khích liếc nhìn gã ta.
Toàn thân gã ta lập tức căng cứng!
Vô thức giơ tay che kín vị trí giữa hai chân mình.
Chỉ một cái liếc mắt đã doạ cho gã ta run sợ!
Chương 272: Quỳ xuống?
Trương Minh Vũ… mạnh tới mức biến thái!
Anh làm vậy chẳng khác nào cắt mất đời sau của người ta!
Anh bật cười hỏi: “Thế nào, có muốn thử tí không?”
“Bản thân các người không tự quản được mình thì tôi sẽ quản giúp!”
Nghe anh nói vậy, sếp Phùng lại càng sợ run người!
“Không… không muốn…”
Gã ta lắp bắp nói!
Cho dù đang say rượu nhưng cảm giác sợ hãi trong gã ta lại rất rõ ràng!
Anh cười nói tiếp: “Vừa rồi mày kiêu ngạo lắm cơ mà! Đừng khách sáo, thử tí đi, tao có đòi tiền đâu!”
Dứt lời, anh lập tức sải bước đi tới chỗ gã ta!
Sếp Phùng hoảng hồn!
“Không… không! Tôi không thử đâu!”, gã ta gian nan lùi về sau, còn loạng choạng ngã ngồi xuống đất!
Thế nhưng gã ta vẫn không ngừng lê mông lùi về phía sau!
Trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Ừng ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp!
Tất cả đều đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người!
Ai nấy đều khiếp đảm nhìn theo, vẻ mặt khó tin!
Vừa rồi sếp Phùng còn kiêu căng phách lối như vậy… bây giờ đã mềm oặt rồi sao?
Sự thay đổi nghiêng trời lệch đất…
Bọn họ thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Kiều Hân cũng lẳng lặng quan sát Trương Minh Vũ, lòng thầm cảm thán.
Cô không ngờ trong lúc mình còn chưa hay biết gì, anh đã tiến bộ tới mức này rồi!
Vẻ tươi cười trên mặt anh dần biến mất.
Chẳng bao lâu sau, sếp Phùng đã lùi tới sát chân bàn, không còn đường chạy trốn nữa!
Anh dừng lại cách người gã ta chừng một bước, hai mắt trợn trừng!
Ừng ực!
Sếp Phùng gian nan nuốt nước bọt, không dám đối mặt với anh!
Trương Minh Vũ lạnh giọng hỏi: “Hối hận rồi à? Vừa nãy lúc định động tới vợ tao mày đang nghĩ cái gì?”
Chỉ một câu nói đã khiến Lâm Kiều Hân giật mình sửng sốt.
Vợ…
Cô thầm mắng một câu: “Ai là vợ anh!”
Cô nói rất nhỏ, không một ai nghe thấy được.
Sếp Phùng cũng choáng váng, hoảng sợ nói: “Tôi… tôi sai rồi, được chưa?”
Hả?
Đám đông đều ngơ ngác!
Anh lạnh lùng hỏi: “Cái thái độ này mà bảo được hả? Được con mẹ mày!”
Nói rồi anh dứt khoát nhắm chuẩn góc độ đạp một phát thật mạnh!
“Á á!”
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng!
Sếp Phùng nằm lăn lộn dưới đất, cả người cứng đờ như một cái xác chết!
Không hề nhúc nhích!
Cơn đau bén nhọn kia khiến gã ta cảm thấy ngạt thở!
Tim đám người đứng hóng hớt xung quanh như thắt lại, ánh mắt tràn đầy kinh hãi!
Quá biến thái!
Con mẹ nó sao lại biến thái như vậy?
Một lúc lâu sau, sếp Phùng đang chìm trong cơn đau mới kịp lấy lại tinh thần!
Trên trán gã ta, mồ hôi lạnh túa ra như suốt!
Trương Minh Vũ lại bước lên một bước!
Sếp Phùng hoảng loạn!
Gã ta cuống rồi!
“Đại ca ơi! Đại ca em biết sai rồi!”
“Tại em mắt chó coi thường người khác! Tại em có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn! Đại ca giỏi như vậy, hay là đại ca rộng lượng tha cho em đi!”
Gã ta vội vàng gào lên!
Chuyện tới nước này, giữ được cái mạng mới là điều quan trọng nhất!
Của quý còn quan trọng hơn cái mạng!
Nếu để anh tiếp tục đá như vậy, chắc chắn gã ta sẽ mất khả năng làm bố!
Giọng nói lạnh lẽo của Trương Minh Vũ vang lên: “Xin lỗi tao hả?”
Sếp Phùng sững sờ rồi mau chóng phản ứng lại, tức tốc lao tới trước mặt Lâm Kiều Hân!
Bước chân lảo đảo!
Thấy thế, cô giật nảy mình, vô thức lùi về sau một bước.
Ngay sau đó, sếp Phùng tỏ vẻ khẩn khoản cầu xin: “Người đẹp, tôi biết sai rồi! Cô tha cho tôi đi… á á!”
Lời còn chưa dứt, gã ta đột nhiên nhảy chồm lên!
Hai chân kẹp chặt lại!
Cơn đau buốt óc này…
Trong mắt cô hiện lên vẻ mờ mịt.
Tiếp đó, Trương Minh Vũ lạnh giọng quát: “Chỉ có vậy thôi hả?”
Sếp Phùng khom lưng cúi gập người xuống, gào khóc cầu cạnh: “Người đẹp, tôi sai…”
Anh bật cười nói chen vào: “Hay là mày quỳ xuống đi!”
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Chuyện này…
Quá điên cuồng!
Sếp Phùng cũng ngơ ngác quay lại nhìn anh, thậm chí còn nghi ngờ mình vừa nghe nhầm!
Anh cười hỏi: “Không quỳ hả?”
Vừa dứt lời, anh liền giơ chân lên!
“Quỳ!”
“Tôi quỳ!”
“Đừng đạp nữa! Đạp nữa là nát đấy! Tôi vẫn cần dùng đến nó!”
Sếp Phùng điên cuồng hét lên.
Doạ cho Trương Minh Vũ giật mình thon thót…
Tính tình gì… kỳ quặc vậy…
Sếp Phùng sợ phát khóc rồi!
Tiếp đó, gã ta cong gối quỳ xuống dưới chân Lâm Kiều Hân!
“Người đẹp! Tôi sai rồi! Cô tha cho tôi được không?”
Gã ta khóc lóc thảm thiết.
Vẻ mặt này, giọng điệu này!
Giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi!
Chuyện này…
Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt…
Lâm Kiều Hân ngơ ngác nhìn anh, không kịp phản ứng lại.
Anh khoanh tay trước ngực, khoé miệng cong lên nở nụ cười.
Mãi lâu sau, cô mới lấy lại được tinh thần, cất cao giọng hỏi: “Lần sau còn dám bắt nạt người khác nữa không?”
Sếp Phùng lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám nữa, không dám nữa!”
Cô lạnh lùng nói: “Được rồi, lần này tha cho anh! Nếu còn để chúng tôi bắt được thì đừng hòng chúng tôi để yên!”
Sếp Phùng nghe thấy thế lập tức vui mừng hớn hở, khóc ròng đáp: “Vâng! Người đẹp thật tốt bụng! Hu hu hu, đau chết tôi rồi!”
Nói rồi gã ta bắt đầu khập khiễng đứng lên!
Vừa đi vừa kẹp chặt hai chân!
Trương Minh Vũ thấy vậy cũng phải trợn mắt há hốc mồm!
Không phải gã ta là dân anh chị xã hội đen sao? Đau tới mức này luôn à?
Những người còn lại cũng gian nan bò dậy, tư thế đi đứng y hệt nhau.
Bọn họ chậm rãi cất bước rời đi.
Lâm Kiều Hân lại quát ầm lên: “Trả tiền chưa?”
Chỉ một câu đã doạ bọn họ run lẩy bẩy!
Có người sợ quá ngã lăn ra đất, che kín vị trí giữa hai chân theo bản năng!
Cứ tưởng là Trương Minh Vũ!
Ông chủ quán đồ nướng đang rất kích động!
Sếp Phùng vội vàng lấy tiền đập mạnh xuống bàn!
Thế nhưng giọng nói lại vô cùng dè dặt: “Không cần trả lại!”
Dứt lời, gã ta lại lê bước chân rời đi!
Trong mắt ông chủ tràn đầy biết ơn!
“Hay lắm!”
Bỗng nhiên có tiếng hô hoán vang lên giữa đám đông!
Doạ cho mấy người sếp Phùng sợ chết khiếp!
“Hay lắm!”
“Làm tốt lắm!”
“Tốt lắm!”
…
Có người dẫn đầu, những người khác lập tức hưởng ứng hò reo!
Lâm Kiều Hân cũng không kìm được khẽ mỉm cười.
Sếp Phùng trợn mắt lườm quanh, bọn họ lập tức câm nín, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sếp Phùng căm tức nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chật vật bỏ đi!
Đám người cuống quýt leo lên xe chạy trối chết.
Thế nhưng ánh nhìn của mọi người xung quanh vẫn tập trung trên người Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân, ánh mắt loé lên vẻ kích động.
Ông chủ đi tới nói lời cảm ơn: “Cảm ơn hai người, vô cùng cảm ơn hai người!”
“Nếu không nhờ có hai người ra tay cứu giúp, không biết chúng tôi sẽ còn bị ức hiếp tới lúc nào!”
Nói tới đây, ông ta cũng không nén nổi xúc động.
Cô thản nhiên đáp: “Đừng khách sáo, loại người này nên được dạy dỗ!”
Trương Minh Vũ cũng nở nụ cười.
Ông chủ cảm động rơi nước mắt: “Cô thực sự là người tốt! Cậu lại giỏi võ như vậy! Hai người đúng là một cặp trai tài gái sắc!”
“Tôi không có cái gì để cảm ơn, chỉ có thể chúc hai người khoẻ mạnh sống lâu, trăm năm hạnh phúc!”
Câu chúc của ông chủ khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt!
Nói… cái gì thế không biết!
Cô thầm lẩm bẩm một câu, nội tâm cũng trở nên rối bời…
Chương 273: Ngủ… cùng giường?
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.
Cái miệng nhỏ này cũng ngọt ngào phết đấy!
Ngay sau đó, anh để hai trăm lên mặt bàn, cười nói: “Ông chủ không cần trả lại tiền thừa đâu, lần sau lại tính vào”.
Ông chủ giật nảy mình, vội vàng lên tiếng: “Cậu làm vậy sao được? Cậu đã giúp chúng tôi nhiều như vậy rồi, sao tôi còn đòi tiền cậu được nữa?”
Anh nghiêm túc nói: “Ông cũng còn phải làm ăn. Nếu tôi lại ăn không trả tiền thì có khác gì đám người vừa rồi?”
“Nhận tiền đi!”
Dứt lời, anh mỉm cười đi tới trước mặt Lâm Kiều Hân.
Trong mắt ông chủ tràn ngập cảm động.
Anh cười hỏi: “Chúng ta về nhà thôi chứ?”
Về nhà…
Lâm Kiều Hân trừng mắt nhìn anh, chậm rãi quay người đi.
Anh bật cười một tiếng, lòng bỗng cảm thấy kích động lạ thường.
Nhất là khi nghe thấy lời nói của ông chủ quán nướng.
Trai tài… gái sắc?
Hai người họ nhanh chóng đi tới chỗ để xe điện.
Anh trèo lên trước.
Cô cũng lên ngồi ở ghế sau.
Sau một hồi do dự, cuối cùng cô vẫn ôm lấy eo anh.
Nụ cười trên mặt anh ngày càng trở nên xán lạn!
Tối hôm nay… thực sự rất vui!
Chẳng bao lâu sau, anh đã lái xe điện quay trở về.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cả con đường vắng tanh không có lấy một bóng người.
Dù sao bây giờ cũng đã tới mười hai giờ đêm…
Thoáng chốc, hai người đã về tới vùng đất chỉ toàn cây cối hoà vào màn đêm đen kịt, không có nhà ở.
Cô chợt thấy hoảng sợ, lại càng áp sát vào người anh.
Trương Minh Vũ cảm nhận được sự ấm áp kề sau lưng, nhịp tim lại càng đập loạn.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Anh rất thích hưởng thụ cảm giác này.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe điện đã về tới sân nhà họ Lâm.
Hai người họ không đánh tiếng với người khác, lẳng lặng quay về biệt thự của chính mình.
Không gian bên trong biệt thự sạch sẽ như mới!
Ăn uống xong xuôi về nhà thấy cảnh tượng này, cả hai đều rất hài lòng!
Lâm Kiều Hân khẽ lên tiếng: “Chúng ta cũng nên đi ngủ thôi, sáng mai còn nhiều việc phải làm lắm”.
Anh giật nảy mình.
Ừ nhỉ…
Ngày mai vẫn còn một cuộc chiến ác liệt nữa đang chờ…
Hai người họ nhanh chóng chạy lên tầng.
Nhưng anh đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Vừa nãy khi dọn dẹp phòng ở, có mấy căn phòng trống bị nhét kín đồ đạc lung tung, hơn nữa đều là những thứ to lớn.
Không thể chuyển ra ngoài được.
Cũng không thể ở trong được…
Anh mở một căn phòng ra, bật đèn lên.
Bên trong là đủ các loại vật dụng trong nhà bị chất đống!
Chất đầy cả căn phòng!
Anh tắt đèn, đi sang phòng tiếp theo!
Chẳng khác gì phòng vừa nãy…
Tắt đèn, đi tìm tiếp…
Vẫn là tình trạng đó…
Lâm Kiều Hân khẽ mím môi, lòng thầm lo lắng.
Dọn dẹp lâu như vậy, chắc sẽ không đến mức không có phòng ở đâu nhỉ?
Lúc này chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng.
Lâm Kiều Hân khẽ mím môi, bắt đầu thấy lo lắng.
Trên mặt Trương Minh Vũ cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Anh là người dọn phòng này, đương nhiên biết có thể ở lại được…
Nhưng bọn họ có hai người… ở kiểu gì?
Lại phải ra sofa ngủ à?
Haiz.
Anh lặng lẽ thở dài một hơi rồi mở cửa căn phòng cuối cùng ra.
Bật đèn lên.
Toàn bộ căn phòng đều hiện ra trước mắt.
Mặc dù cách bài trí đồ vật hơi cổ điển một chút nhưng trông vẫn rất sạch sẽ gọn gàng.
Dù sao cũng là phòng do anh tự dọn dẹp.
Cô thầm thở phào một hơi.
Thế nhưng ngay sau đó, cô cũng ngơ ngác.
Hai người…
Một phòng…
Anh lúng túng mỉm cười nói: “Phòng này được dọn sạch sẽ rồi, cô cứ ngủ ở đây là được”.
Cô sửng sốt nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Thế… còn anh thì sao?”
Anh nhếch miệng cười đáp: “Hết phòng rồi, tôi ngủ tạm trên sofa một đêm cũng được”.
Cô trợn tròn mắt, lo lắng hỏi: “Hả? Nằm trên chiếc sofa kia không thoải mái chút nào”.
Anh vẫn tươi cười nói với cô: “Không sao đâu”.
Cô vẫn đang đấu tranh tư tưởng.
Dù sao chính cô cũng là người gọi anh tới, chẳng những khiến anh bị nhiều người công kích, bây giờ đến cả chỗ ngủ hẳn hoi cũng không có.
Hơn nữa cô cũng biết, thứ chờ anh vào ngày mai lại là một cuộc chiến ác liệt!
Ít nhất… cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô cũng chỉ có thể làm được tới vậy mà thôi.
Cô hơi mím môi, xấu hổ nói: “Anh… đừng ra sofa ngủ nữa. Chúng ta… ngủ trong phòng này đi”.
Nói xong, gương mặt cô đã đỏ rực lên!
Cả đời này cô không thể nào ngờ được có ngày mình sẽ nói với anh những lời này.
Vậy mà giờ đây… lại nói ra rất tự nhiên.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Thậm chí anh còn có ảo giác là mình nghe lầm!
Thế nhưng đến khi ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô rất chân thành!
Lâm Kiều Hân… điên rồi sao?
Anh lúng túng đáp: “Không cần đâu, cứ để tôi… ngủ ở ngoài đi”.
Anh vốn định tìm đại một lý do gì đó để qua quýt nhưng lại không thể tìm nổi.
Cô vội vàng cất giọng nói: “Trời ạ, anh… cứ nghe tôi đi!”
Dứt lời, cô bèn kéo tay anh đi thẳng vào trong phòng!
Lại còn đóng cửa lại.
Thấy thế, anh không khỏi trợn mắt há mồm, nhịp tim cũng tăng nhanh.
Bao nhiêu năm nay, đừng nói là ngủ chung, hình như đến cả việc ở chung một phòng ngủ với cô như thế này cũng là lần đầu tiên trong đời anh…
Ừng ực!
Anh xấu hổ nuốt nước bọt, nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Lâm Kiều Hân cũng đang ngượng chín mặt.
Cô im lặng hồi lâu mới giả vờ tỏ vẻ bình thản nói: “Được rồi, ngủ đi thôi”.
Nói xong, cô lập tức trèo lên giường nằm ra sát mép, đắp chăn kín người.
Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim của anh dần trở nên mất kiểm soát, ngay cả bản thân anh cũng nghe thấy tiếng tim mình đập rõ mồn một!
Cô đã nằm xuống rồi.
Bây giờ mà anh còn chần chừ ở đây thì sẽ thành làm giá.
Ừng ực!
Anh lại gian nan nuốt nước bọt, khẽ lên tiếng dò hỏi: “Thế tôi… tắt đèn đi nhé”.
“Ừ”.
Cô đáp lại một tiếng.
Giọng nói có chút kỳ lạ.
Anh không dám do dự, vội vàng tắt đèn.
Trong phòng lập tức trở nên đen kịt!
Phù!
Anh điều chỉnh lại hơi thở rồi mới chậm chạp đi tới bên trường.
Nội tâm cũng sắp không nén nổi sự kích động!
Trước mặt anh chính là Lâm Kiều Hân!
Bao nhiêu năm trôi qua…
Anh không có cách nào khống chế được cảm giác quái dị đang lan tràn ra toàn thân.
Đi lò dò một lúc anh mới tới được giường.
Anh lần mò kiểm tra chán chê mới chậm rãi nằm xuống bên giường còn lại!
Hai người quay lưng về phía nhau, mỗi người đều có một mối bận tâm riêng!
Lâm Kiều Hân cắn răng, cảm giác kỳ quái trong lòng lại càng trở nên mạnh liệt.
Bầu không khí trong căn phòng cũng biến thành bất thường.
Hai người không hề cởi quần áo, chia nhau mỗi người nằm một bên giường, hồi lâu sau vẫn thấy tỉnh queo…
Haiz.
Anh thầm thở dài thườn thượt.
Đến nhà người ta thì phải nghe theo thôi, dù sao cũng là cô gọi anh đến.
Đàn ông con trai lớn thế này… còn làm giá cái gì…
Anh lắc đầu, suy nghĩ cũng trở nên thông suốt.
Anh nằm thẳng người, nhắm chặt mắt lại.
Lâm Kiều Hân cũng dần thích ứng được với cảm giác khác lạ này, bắt đầu thấy mơ màng.
Dần dà, hai người ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Trong giấc mơ của Trương Minh Vũ, cô ăn mặc gợi cảm, liếc mắt đưa tình với anh…
Ngay khi mơ tới giây phút quan trọng nhất thì trên người đột nhiên cảm thấy nặng trịch!
Anh giật mình mở choàng mắt!
Sau khi cẩn thận cảm nhận, anh không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện mình… đang bị một cái chân gác lên!
Chương 274: Giày vò!
Chuyện này!
Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt, cơn buồn ngủ cũng tức thì biến mất!
Anh cẩn thận cảm nhận mới phát hiện không biết từ bao giờ Lâm Kiều Hân đã lùi vào ngay sau lưng anh!
Hơi thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say!
Anh vội vàng sờ soạng mép giường, xác nhận mình vẫn nằm ở vị trí ban đầu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu cô tỉnh lại… chắc cũng sẽ không trách anh đâu nhỉ?
Anh thầm thở hắt ra.
Ngay sau đó, trên người anh lại xuất hiện thêm một cánh tay!
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nướt bọt, tim đập loạn nhịp!
Hơi thở ấm áp phả vào cần cổ.
Còn mang theo một mùi hương dịu nhẹ…
Thế này… thì anh ngủ kiểu gì?
Anh trợn to mắt như cái chuông đồng!
Đầu óc tỉnh táo không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào!
Chẳng bao lâu sau, cô lại di chuyển.
Cơ thể mềm mại dán sát vào người anh!
Phù!
Anh cảm thấy khó thở, không kìm được nóng rực cả người.
Cảm giác kỳ quái trong người ngày càng trở nên mãnh liệt!
Thế này là… muốn lấy mạng anh rồi.
Sự ấm áp và mềm mại ở sau lưng khiến anh đứng bên bờ vực sụp đổ!
Quả thực rất giày vò…
Vậy mà anh lại chẳng thể động đậy!
Từng giây từng phút trôi qua, không biết bao lâu sau Lâm Kiều Hân mới chịu trở mình!
Phù!
Anh thở phào một hơi.
Cuống quýt nhắm chặt mắt lại.
Tranh thủ lúc còn ngủ được phải ngủ thật nhanh!
May mà về sau cô cũng ngủ an ổn hơn, anh cũng có thể yên tâm ngủ tiếp.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh bị một tiếng động chói tai đánh thức.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ngồi bật dậy.
Dỏng tai lên nghe thật kỹ, xác định được tiếng động này là từ trong phòng khách truyền ra.
Lâm Kiều Hân sao?
Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên không thấy bóng dáng cô đâu!
Anh không khỏi hoảng hốt, vì sự biến mất của cô không để lại dấu vết gì.
Gần như không hề do dự, anh cuống quýt đứng dậy lao ra khỏi phòng.
Thoáng chốc anh đã đi tới đầu cầu thang.
Bấy giờ anh mới phát hiện Lâm Kiều Hân đang quỳ dưới đất, lặng lẽ thu dọn mảnh đĩa vỡ rơi trên mặt đất.
Thế này là…
Anh giật nảy mình.
Bấy giờ cô cũng ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: “Không cẩn thận… làm vỡ rồi”.
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Để tôi dọn cho”.
Dứt lời, anh lập tức chạy tới trước mặt cô, nhanh chóng dọn sạch đống mảnh vỡ.
Cô vẫn đứng đờ tại chỗ, vẻ mặt áy náy nhìn anh.
Trước kia cô vẫn luôn nghĩ rằng anh chỉ biết nấu cơm chứ không làm được gì khác.
Thế nhưng giờ đây cô mới biết, nấu cơm… vô cùng khó.
Anh nghi hoặc hỏi: “Cô sờ vào mấy cái này làm gì?”
Lâm Kiều Hân lúng túng lên tiếng: “Vừa nãy tôi lấy vài thức ăn ở chỗ cô giúp việc, đang định rửa sạch bát đĩa để lát nữa nấu cho anh ăn…”
Nói tới đây, cô chợt im bặt.
Nghe thấy thế, ánh mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Một lúc lâu sau, anh bất lực nở nụ cười.
Anh nhìn sang bếp ga, quả nhiên trông thấy thịt thà rau củ các loại đã được bày sẵn trên đó.
Anh mỉm cười cất giọng nói: “Được rồi, cô cứ nghỉ ngơi đi, để tôi nấu cho”.
Nói xong, anh đứng dậy đi tới chỗ bếp nấu.
Anh làm nhanh thoăn thoắt, chỉ chốc lát đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu nướng.
Tiếp đó, anh bắt đầu bật bếp!
Chẳng bao lâu sau, trong căn phòng đã dậy mùi thơm phức.
Lâm Kiều Hân ngồi bên bàn ăn, đầu óc trống rỗng, thế nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên người Trương Minh Vũ.
Anh đang bận bịu nấu nướng.
Lâm Kiều Hân nhất thời nhìn đến say mê…
Thoắt cái, anh đã nấu xong cả một bàn đầy ắp.
Đến lúc quay đầu lại thì vô tình bắt gặp ánh mắt ngẩn ngơ của cô.
Anh sững sờ.
Cô cũng vội vàng thu lại ánh mắt.
Trương Minh Vũ bật cười nói: “Được rồi, ăn thôi”.
Dứt lời, anh nhanh tay bưng đồ ăn ra.
Lâm Kiều Hân cũng chạy tới giúp đỡ, khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
Thế nhưng ngay cả bản thân cô cũng có cảm giác gì đó rất lạ lẫm.
Cuộc sống như thế này đã được duy trì suốt bao nhiêu năm qua.
Vậy mà hôm nay cô lại đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này… cũng rất thoải mái.
Cuối cùng, cô lắc đầu xua tan những suy nghĩ vẩn vơ.
Trương Minh Vũ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, hai người bắt đầu dùng bữa.
Tối hôm qua ăn đồ nướng nên ít nhiều dạ dày cũng sẽ bị khó chịu.
Anh cười nói: “Tôi nấu cháo cho cô ăn đấy, đỡ đau dạ dày”.
Cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Rồi lặng lẽ gật đầu.
Lúc này cô mới nhận ra, dường như anh rất… tinh tế.
Đương nhiên anh không thể biết được cô đang nghĩ gì.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc.
Sau khi ăn hết bát cháo, cô thấy ấm bụng hơn hẳn, cảm giác khó chịu ban đầu cũng hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ rưỡi.
Cô lẩm bẩm: “Tiệc mừng thọ… sắp bắt đầu rồi”.
Anh gật đầu cười đáp: “Đúng vậy”.
Lòng cô tràn ngập nỗi lo âu.
Cô biết hôm nay đám người Lâm Quốc Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Chắc chắc bọn họ sẽ nghĩ cách khiến anh mất mặt trước toàn bộ khách khứa!
Vẻ mặt của Trương Minh Vũ dần trở nên phức tạp.
Cô cứ tưởng anh cũng đang lo chuyện này.
Thế nhưng cô nào hay biết anh đang nghĩ liệu hôm nay sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì.
Mấy bà chị đều đã nhắc nhở anh.
Hôm nay… chính là ngày nhiệm vụ bắt đầu!
Rốt cuộc sẽ có biến cố gì?
Phù!
Anh điều chỉnh lại nhịp thở, thế nhưng trong lòng vẫn nặng trịch như có một tảng đá đè ép.
Khiến anh không thở nổi.
Nếu nói không lo lắng là không thể nào.
Thấy anh như vậy, cô rất đau lòng.
Thế nhưng áp lực mà hai người họ đang nghĩ tới lại chẳng đáng là bao…
Mãi lâu sau, cô mới dịu dàng lên tiếng: “Chắc là khách khứa sắp đến rồi, chúng ta nên ra ngoài thôi nhỉ?”
Dù sao cũng là bên chủ trì, đến lúc phải xuất hiện rồi.
Trương Minh Vũ cười đáp: “Được thôi”.
Cô gật đầu với anh rồi chậm rãi đứng dậy.
Hai người họ nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, ung dung bước về phía cổng lớn.
Đến lúc tới gần, bọn họ mới nhận ra ngoài cổng đã được trang hoàng lộng lẫy từ lâu.
Cả khoảng sân lấy màu đỏ làm tông màu chủ đạo, trang trí rất nhiều đồ vật có chữ “Thọ”.
Chỗ cổng ra vào cũng được treo không ít hoa hồng.
Trong sân đã có khá đông người tụ tập.
Anh liếc nhìn thử, thấy hầu như đều là người nhà họ Lâm.
Anh còn thấy cả Lâm Diểu và Lâm Tuấn Minh lẫn trong đám đông.
Thời gian vẫn còn sớm, chắc là khách khứa vẫn chưa đến.
Thế nên hai người cũng không phải vội vàng.
Khu bên phải cũng được chuẩn bị xong xuôi chỗ dùng cơm cho buổi tiệc.
Trên mặt đất được trải thảm cao cấp.
Trông cả khu nhà vô cùng xa hoa sang trọng.
Trương Minh Vũ lại tò mò hỏi: “Tại sao không tổ chức ở khách sạn?”
Anh cứ có cảm giác ở đây… giống như tiệc cưới vậy…
Lâm Kiều Hân chậm rãi đáp: “Ông nội đi lại bất tiện, hơn nữa ông nội cũng không cho tổ chức ở bên ngoài”.
Anh sửng sốt.
Không cho?
Nghĩa là sao?
Chẳng lẽ…
Ông cụ Lâm đã biết được điều gì đó…
Nghĩ tới đây, anh không khỏi cảm thấy lo sợ.
Mấy ngày nay anh cứ có cảm giác trong nhà họ Lâm… cứ u ám kiểu gì…
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Trương Minh Vũ, cậu vẫn còn mặt mũi ra đây cơ à?”
Anh khẽ giật mình kinh ngạc.
Chương 275: Tai họa ngập đầu!
Quay đầu nhìn lại vừa hay thấy Lâm Tuấn Minh đang mặt mày tức giận đi đến!
Ở sau lưng anh ta, Lâm Diểu mặt đầy lo lắng!
Động tĩnh phía này lập tức thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh cả, Trương Minh Vũ đến thì làm sao?"
Trương Minh Vũ sững sờ, không kìm được mỉm cười.
Lâm Tuấn Minh lạnh lùng nói: "Hôm nay là mừng thọ của ông nội! Tí nữa khách khứa đến đều là người có địa vị trrong xã hội! Trương Minh Vũ đến đây làm gì?"
"Lúc này, em định để Trương Minh Vũ đi ra khiến nhà họ Lâm chúng ta mất mặt sao?"
Trong giọng nói tràn đầy lửa giận!
Lâm Tuấn Minh không thể nào quên được chuyện tối qua bị đánh! Cả tối anh ta không ngủ nổi!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ là người nhà họ Lâm chúng ta, dựa vào đâu mà không được ra ngoài?"
"Hơn nữa chẳng nhẽ anh cả quên chuyện tối qua rồi sao?"
"Bây giờ Trương Minh Vũ không còn là người khiến nhà họ Lâm chúng ta mất mặt nữa rồi!”
Trương Minh Vũ nhìn mà trợn tròn mắt!
Nói hay quá!
Lấy cả chuyện tối qua ra nói luôn?
Bất tri bất giác, Lâm Kiều Hân đã đứng về phía Trương Minh Vũ rồi!
Ngay cả việc bảo vệ Trương Minh Vũ cũng trở thành phản ứng theo bản năng rồi!
Trương Minh Vũ mỉm cười, bắt đầu cảm thấy vui vẻ!
Sướng...
Sướng quá!
"Em..."
Lâm Tuấn Minh lập tức nổi giận!
Trong mắt tràn ngập sự ác liệt!
Hô hấp dường như cũng dồn dập hơn!
"Anh cả....”
Lâm Diểu đứng sau khẽ kéo Lâm Tuấn Minh, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
Lâm Tuấn Minh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Tối qua kẻ thua là anh ta!
Khi Lâm Tuấn Minh do dự không biết làm thế nào, tiếng động cơ đột nhiên vang lên.
Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Quay đầu nhìn lại, một chiếc Bentley đang từ từ đỗ lại.
Trương Minh Vũ biết, khách khứa bắt đầu đến rồi.
Cửa xe nhanh chóng được mở ra.
Sau khi nhìn rõ được người đến, Trương Minh Vũ không khỏi nhíu mày.
Người xuống xe là hai cha con Dịch Bác Văn và Dịch Thanh Tùng!
Bọn họ cũng đến?
Trương Minh Vũ mỉm cười đầy ẩn ý.
Người nhà họ Lâm chậm rãi tản ra, nhường đường cho khách khứa.
Lâm Tuấn Minh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía cửa.
Nhiệm vụ của anh ta rõ ràng là tiếp đãi khách.
Lâm Tuấn Minh hàn huyên mấy câu đã có người dẫn cha con Dịch Bác Văn vào trong sân.
Đến giờ rồi.
Không ít xe cộ lần lượt dừng ở cổng đại viện.
Toàn là siêu xe!
Quan trọng nhất là Trương Minh Vũ còn nhìn thấy không ít bóng dáng quen thuộc.
Lý Tuấn Nhất nhà họ Lý, Hà Gia Hoa nhà họ Hà, còn có Triệu Khoát nhà họ Triệu.
Kẻ địch tụ tập đông đủ rồi.
Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Theo lý mà nói nhà họ Lâm sao có thể kết giao với nhiều gia tộc như thế, mấy gia tộc này sao lại đến đây chứ?
Còn có cả một đống người Trương Minh Vũ không quen biết.
Nhưng nhìn cách ăn mặc của họ thì không giàu cũng sang.
Nháy mắt đã có một đống người.
Lâm Tuấn Minh vội vàng chào hỏi.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân im lặng đứng bên xem.
Khách đến ngày càng đông, Trương Minh Vũ càng ngày càng lo lắng.
Nếu như hôm nay xảy ra chuyện gì thì sẽ chấn động cả Hoa Châu mất!
Cũng không biết... rốt cuộc là chuyện xấu hay chuyện tốt...
Haizz.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, cũng không còn cách nào nữa.
Người nhà họ Lâm ào ào đi ra khỏi nhà, Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng bắt đầu đón tiếp khách.
Hai bà nhà cũng bận rộn tiếp khách.
Chỉ có Lý Phượng Cầm im lặng ngồi một bên.
Trương Minh Vũ đột nhiên thấy hiếu kỳ.
Sao Lâm Quốc Cường không về vậy?
Kết hôn nhiều năm như vậy, anh chẳng gặp cha vợ mình được mấy lần.
Mọi người cũng đến khá là đông đủ rồi.
Đại viện nhà họ Lâm cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt, trong sân người đông như kiến.
Ngoại trừ người nhà họ Lâm ra, những người có thể ngồi đều là kẻ chỉ cần đạp một cái là có thể làm rung chuyển cả Hoa Châu.
Lâm Kiều Hân cũng bận rộn rồi.
Trương Minh Vũ ngồi trong góc, im lặng quan sát.
Mấy kẻ địch mạnh đều đến rồi.
Nhưng Trương Minh Vũ không nhìn thấy ai khả nghi cả.
Nhiệm vụ... rốt cuộc bắt đầu từ đâu vậy?
Nhìn mãi, Trương Minh Vũ cũng chẳng kiếm được đầu mối nào.
Cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
Nháy mắt đã đến hơn tám giờ bốn mươi phút.
Chín rưỡi buổi tiệc mừng thọ sẽ chính thức được bắt đầu.
Trong lòng Trương Minh Vũ càng ngày càng cảm thấy lo lắng.
Ngay lúc anh đang cảm thấy mờ mịt thì Lâm Diểu đột nhiên chạy qua.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Lâm Diểu hơi thận trọng hỏi: "Anh... anh rể, ông nội bảo anh đi qua đó".
Xưng hô này khiến khóe miệng Trương Minh Vũ điên cuồng co giật.
Có điều... vẫn dễ nghe...
Trương Minh Vũ cười nói: "Biết rồi".
Nói xong, liền đứng dậy đi vào dãy biết thự ở tít cuối cùng.
Anh biết, ông cụ Lâm nhất định muốn biết rõ chuyện hôm nay.
Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến cửa căn biệt thự.
Vừa mở cửa, bác giúp việc đã đợi sẵn.
Sau khi Trương Minh Vũ đi vào, bác giúp việc liền đóng cửa lại.
Anh ngẩng đầu liền nhìn ông cụ Lâm đang ngồi dựa vào sofa.
Dù sao cũng là tiệc mừng thọ, ông cụ Lâm mặc một bồ độ Tôn Trung Sơn mới.
Mặc dù đã nhiều tuổi nhưng khí chất vẫn còn đấy.
"Minh Vũ, mau qua đây", ông cụ Lâm mỉm cười hiền từ, vẫy tay.
Trương Minh Vũ thầm cảm thấy kỳ lạ.
Anh nhấc chân, tiến lên ngồi đối diện ông cụ Lâm.
Con ngươi ông cụ Lâm sáng ngời, ông cười nói: "Chắc cháu biết ông gọi cháu đến đây để làm gì đúng không?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Chắc là nhiệm vụ sư phụ giao cho cháu đúng không?"
Ông cụ Lâm gật đầu, không cảm thấy kinh ngạc.
Một lúc sau, ông cụ Lâm cảm thán: "Qua một tháng này, cháu thực sự trưởng thành lên rất nhiều, quyết định của sư phụ cháu... quả nhiên rất đúng".
Ồ?
Quyết định gì vậy?
Mắt Trương Minh Vũ lộ vẻ hoang mang.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hỏi: "Ông nội, hôm nay rốt cuộc nhà họ Lâm sẽ xảy ra chuyện gì vậy? Cháu thấy khách khứa đến không có ai đặc biệt cả".
Mặc dù mỗi vị khách đều có thể dễ dàng đè bẹp nhà họ Lâm, nhưng ảnh hưởng đến cả đất nước thì...
Ông cụ Lâm thở dài: "Kẻ địch của nhà họ Lâm rất nhiều, chúng ta đã ẩn cư nhiều năm, quay về ở ẩn ở thành phố, nhưng vẫn không chạy thoát khỏi bàn tay của bọn chúng".
Bọn chúng?
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, trong lòng cũng bắt đầu tò mò.
Ông cụ Lâm nói tiếp: "Chúng ta... haizz, nhà họ Lâm chúng ta cùng với sư phụ cháu có tổng cộng ba kẻ địch, hôm nay nhất định sẽ có một người đến".
"Cụ thể là ai vẫn phải chờ cháu đi điều tra, sư phụ cháu không nói cho ông".
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Sư phụ này...
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn cảm thấy hiếu kỳ.
Rốt cuộc là kẻ nào?
Ông cụ Lâm lại thở dài, nói tiếp: "Quan trọng là, hôm nay nhà họ Lâm sẽ gặp họa lớn!"
Cái gì?