Hả?
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Chị của cậu?
Ông Phùng lắc đầu cười nhạt nhưng vẫn chẳng thèm lên tiếng.
Thế nhưng xung quanh lại rộ lên một tràng cười ầm ĩ!
Chu Vân Đình cất giọng khinh bỉ nói: “Hừ, mày cũng quá đề cao chính mình rồi đấy!”
“Mày nghĩ mày là cái thá gì hả?”
“Lại còn dám nói đến y học ở trước mặt ông Phùng cơ à?”
Trên mặt những người xung quanh đều lộ ra vẻ cười nhạo.
Ông cụ Chu cũng phải cau mày.
Ông Phùng nắm quyền rất lớn ở Tĩnh Châu!
Hàn Thất Thất lại tỏ ra mừng rỡ!
Đúng rồi, còn chị tư của anh!
Cô ta vội vàng hô lên: “Trương Minh Vũ, anh… anh mau gọi chị tư của anh tới đi!”
“Mau khám thử xem mẹ tôi còn cơ hội cứu chữa không!”
Cô ta bị chọc tức điên đầu lại quên béng mất Liễu Thanh Duyệt!
Anh bật cười đáp: “Được”.
Dứt lời, anh lập tức rút điện thoại ra.
Ánh mắt của đám người đều tràn ngập giễu cợt.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Đối phương nhanh chóng nghe máy.
Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Chị tư của em đã dậy chưa?”
Liễu Thanh Duyệt bực bội nói: “Chuyện gì mau nói”.
Câu trả lời của cô ấy khiến anh thấy rất gượng gạo.
Hình như lúc không có việc gì… anh cũng chẳng bao giờ gọi điện cho cô ấy…
Anh cười gượng đáp: “Chuyện là… mẹ của Thất Thất mắc bệnh nặng. Chị… có thể tới xem giúp một chút được không?”
Hàn Thất Thất nắm chặt tay lại.
Giọng nói êm tai của Liễu Thanh Duyệt tức thì vang lên: “Chuyện của người khác thì quan tâm thế. Chả thấy em quan tâm chị như vậy bao giờ!”
“Hừ!”
Cô ấy dỗi dằn hừ lạnh rồi cúp máy.
Hàn Thất Thất sững sờ.
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên nở nụ cười.
Chị ấy đã nói như vậy thì nhất định sẽ tới!
Anh đặt điện thoại xuống.
Hàn Thất Thất lo lắng gặng hỏi: “Chị anh có tới không?”
Anh bật cười đáp: “Yên tâm, lát nữa sẽ tới”.
Cô ta vui mừng nhảy cẫng lên: “Thật sao? Tốt quá rồi! Nhất định anh phải bảo chị anh cứu mẹ tôi nhé!”
“Anh muốn tôi làm gì cũng được!”
Cô ta bị kích động quá mức, cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều.
Thế nhưng lời của cô ta vào tai anh lại trở nên vô cùng kỳ lạ.
Anh cứ cảm thấy… câu nói này có chút kỳ quặc.
Chu Thiên Minh cười lạnh một tiếng rồi mới cất giọng cung kính: “Mong ông Phùng đừng để bụng”.
“Hai người họ không phải người nhà họ Chu chúng tôi đâu!”
Vẻ châm chọc trong mắt Chu Vân Đình lại càng thêm mãnh liệt!
Ông Phùng nở nụ cười khách sáo: “Không sao, y học vô bờ, chắc chắn vẫn còn người tài giỏi hơn tôi”.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng ánh mắt ông ta vẫn xẹt qua một tia ngạo nghễ.
Ông cụ Chu bất đắc dĩ lên tiếng: “Thất Thất, cháu đừng làm loạn nữa”.
“Mấy đứa đi trước đi”.
“Về phần Cửu Yến… ông sẽ nghĩ cách cứu chữa”.
Hàn Thất Thất lạnh lùng đáp: “Không cần, mẹ của cháu cháu tự cứu! Dựa vào người nhà họ Chu…”
Mặc dù cô ta không nói ra hết nửa câu sau nhưng ý tứ đã cực kỳ rõ ràng!
“Hừ! Được lắm, tao sẽ chống mắt lên xem thằng ranh con này có thể gọi được loại người gì tới!”
“Dám so tài y học với ông Phùng hả?”
“Ha ha!”
Chu Vân Đình đứng khoanh tay, giọng nói mang theo vẻ khinh thường.
Đám người xung quanh cũng nhìn họ với ánh mắt chế nhạo!
Chu Vân Phong cũng không nhịn được lắc đầu thở dài.
Ông Phùng có uy quyền rất lớn.
Ông ta nói không cứu được thì cho dù có là thần tiên giáng trần cũng khó có thể trị khỏi.
Thoáng chốc, cả căn phòng đều chìm vào tĩnh lặng.
Mọi ánh mắt mỉa mai đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ, mỏi cổ chờ mong thần y xuất hiện.
Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng sốt ruột!
Thực ra cô ta cũng không quá tự tin!
Hai mươi phút sau, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Hàn Thất Thất lập tức trợn tròn mắt!
Cô ta không chút chậm trễ vội vàng lao tới cửa.
Trương Minh Vũ thấy thế bèn bật cười.
Chị tư đến nhanh thật!
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa với vẻ mặt giễu cợt.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hàn Thất Thất nhanh tay mở rộng cửa.
Bên ngoài là Liễu Thanh Duyệt đang lạnh mặt đứng chờ, trên tay xách một hòm dụng cụ y tế nho nhỏ.
Cô ta mừng rỡ, phấn khích reo lên: “Chị tư! Cuối cùng chị cũng đến rồi! Mạng của mẹ em nhờ cả vào chị đấy!”
Nghe thấy thế, Liễu Thanh Duyệt không khỏi nhíu mày.
Cô ta gọi chị tư cái quái gì?
Thế nhưng cô ấy chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì đã bị cô ta kéo vào bên trong.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Chu Vân Đình cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ châm chọc.
Nhưng đúng lúc này, vẻ cười cợt trên mặt bọn họ đều trở nên cứng đờ!
Cô ấy… thật xinh đẹp!
Cho dù tất cả đều đã quen ngắm người đẹp siêu cấp như Hàn Thất Thất.
Nhưng đến khi nhìn thấy Liễu Thanh Duyệt, bọn họ vẫn không khỏi bị choáng ngợp!
Quá đẹp!
Hai mắt Chu Vân Đình sáng rực lên, mồm há hốc không khép lại được!
Trương Minh Vũ khẽ cười lên tiếng: “Chị tư đến rồi”.
Liễu Thanh Duyệt bực tức trợn mắt lườm anh một cái.
Khiến anh thấy vô cùng ngượng ngùng.
Đến tận lúc này, đám người xung quanh mới lần lượt lấy lại tinh thần.
Công nhận là xinh thật đấy.
Nhưng… có biết chữa bệnh không?
Chu Thiên Minh lạnh lùng cất giọng quát ầm lên: “Vớ vẩn!”
“Chúng mày gọi bác sĩ tới tao còn chấp nhận được, nhưng gọi người đẹp tới làm gì?”
“Chúng mày tưởng nhà họ Chu bọn tao dễ bị lừa lắm à?”
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Cô gái này… đâu có giống một bác sĩ?
Chu Vân Đình cũng lên tiếng phụ hoạ: “Hừ, em họ gấp quá hoá hồ đồ à?”
“Cô thực sự tin… loại người như thằng nhóc kia có thể giúp được cô sao?”
“Buồn cười chết mất!”
Dứt lời, anh ta nở nụ cười giễu cợt nhìn sang!
Liễu Thanh Duyệt cau mày, lạnh giọng hỏi: “Sao hả? Không muốn cho tôi chữa sao?”
Hàn Thất Thất cuống quýt giải thích: “Không phải đâu chị tư…”
Chu Vân Đình châm chọc ngắt lời: “Này người đẹp, cô đừng nói nhảm ở đây nữa. Cô nói cô biết chữa bệnh à?”
“Nếu cô biết thì hãy chữa riêng cho tôi… thử xem?”
Nói rồi anh ta trưng ra bộ mặt chọc ghẹo.
Nghe xong, vẻ tươi cười trên mặt Trương Minh Vũ lập tức tan biến!
Ngay sau đó, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt chợt có một bóng đen lướt qua!
Bịch!
Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên!
“Á!”
Chu Vân Đình đau đớn gào thét, bị đánh ngã lăn sang một bên!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh vang lên dồn dập!
Thằng nhóc này… điên rồi sao?
Chu Vân Đình cũng ngớ người!
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lạnh lùng đe doạ: “Mày còn dám láo toét thêm câu nữa, tao sẽ giết chết mày!”
Câu nói này bừng bừng khí thế!
Ừng ực!
Anh ta sợ sệt nuốt nước bọt.
Trong lòng vô cùng hoảng loạn!
Ánh mắt của Trương Minh Vũ… quá khủng bố!
Liễu Thanh Duyệt hơi nhướng mày, khoé miệng cong lên nở nụ cười khiến người ta mê mẩn.
Thế này còn tạm được!
“Láo xược!”
Chu Thiên Minh cả giận quát ầm lên: “Ranh con, mày muốn chết phải không?”
Trương Minh Vũ lạnh lùng đáp: “Chúng tôi đến để cứu người mà các ông đối xử với chúng tôi như vậy sao?”
“Còn dám trêu chọc chị tôi?”
“Sao các người không đi trêu chọc lão già kia?”
Dứt lời, anh chỉ thẳng vào mặt ông Phùng!
Tất cả mọi người đều không chú ý tới ông Phùng đang đứng run bần bật ở một góc!
Hai mắt dán chặt lên người Liễu Thanh Duyệt.
Dường như… đang xác nhận điều gì đó!
Chu Thiên Minh gào ầm ĩ: “Mày im ngay cho tao! Chúng mày là cái thá gì mà đòi so với ông Phùng?”
Vẻ mặt của ông cụ Chu cũng thất vọng tràn trề.
Ông ta vừa dứt lời, đám người xung quanh lại nhìn anh với ánh mắt trào phúng!
Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Im miệng!”
Hả?
Tất cả đều giật mình sửng sốt.
Người vừa lên tiếng… lại là ông Phùng.
Ngay sau đó, ông Phùng loạng choạng đi tới, bước chân không vững.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Liễu Thanh Duyệt.
Đến cả chòm râu dưới cằm cũng đang run lên!
Chương 413: Chữa xong rồi sao?
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Chuyện… chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chu Thiên Minh và Chu Vân Đình đều đứng chết lặng.
Đến cả ánh mắt của ông cụ Chu cũng loé sáng.
Chẳng bao lâu sau, ông Phùnng đã đi tới trước mặt Liễu Thanh Duyệt.
Ông ta quan sát cô ấy một lượt!
Mãi lâu sau, ông ta mới kinh hãi lên tiếng: “Cô… cô… là thần y Thanh Duyệt!”
Hự!
Nghe thấy lời này, một tràng tiếng hít khí lạnh lại vang lên!
Thần y Thanh Duyệt?
Bọn họ chưa từng nghe nói tới cái tên này.
Nhưng rốt cuộc cô ấy là ai mà lại có thể khiến ông Phùng đối xử tôn kính như vậy?
Điều này khiến bọn họ không khỏi cảm thấy khiếp sợ!
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Phải”.
Ầm!
Trong đầu ông Phùng như có tiếng nổ đùng đoàng!
Vẻ mặt kích động tột độ!
Một lúc lâu sau, ông ta mới run rẩy lên tiếng: “Thần y! Đúng là cô rồi! Lúc trước tôi từng có vinh hạnh được nghe cô diễn giảng một lần, đến tận bây giờ vẫn giúp tôi rất nhiều!”
Hai bả vai của ông ta đều đang run bần bật.
Nghe ông ta nói vậy, tất cả đều ngây ra!
Ừng ực!
Mãi lâu sau, tiếng nuốt nước bọt mới thi nhau vang lên.
Trong mắt mọi người đều tràn đầy khiếp hãi!
Người Trương Minh Vũ gọi tới… là ai?
Chu Vân Phong sững sờ tại chỗ.
Ông cụ Chu cũng sợ ngây người!
Không ai ngờ thân phận của cô gái xinh đẹp này lại cao quý tới vậy!
Hàn Thất Thất lại càng thêm kích động, hai bàn tay trắng nõn nắm lại thật chặt!
Có hy vọng!
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt đáp: “Ờ, khám bệnh được chưa?”
Thái độ cực kỳ xa cách.
Đám người xung quanh đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.
Cả Tĩnh Châu này làm gì có ai dám nói chuyện với ông Phùng như vậy?
Hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nhận biết của bọn họ.
Ông Phùng cung kính nói: “Được chứ, đương nhiên là được rồi!”
Đến tận giờ phút này, mọi người mới dần dần lấy lại tinh thần.
Chu Thiên Minh và Chu Vân Đình ngơ ngác nhìn nhau!
Ông cụ Chu cũng khiếp sợ lên tiếng: “Cô… thật sự có thể cứu con gái tôi sao?”
Liễu Thanh Duyệt hơi nhíu mày, lạnh lùng cất giọng nói: “Phải xem mới biết được”.
Ông ta vội vàng hô lên: “Mời cô vào!”
Bỗng Liễu Thanh Duyệt đột nhiên hỏi: “À, các ông là người nhà họ Chu phải không?”
Nghe xong, mọi người đều mờ mịt không hiểu gì.
Ông cụ Chu khó hiểu đáp: “Đúng vậy”.
Cô ấy… không biết sao?
Liễu Thanh Duyệt lại lạnh giọng chất vấn: “Thiên Lãng là của các người hả?”
Ngay sau đó, trái tim của Chu Vân Đình vô thức siết chặt lại!
Ông cụ Chu tiếp tục gật đầu đáp: “Đúng rồi”.
Đến cả Trương Minh Vũ cũng ngớ người.
Cô ấy hỏi cái này làm gì?
Liễu Thanh Duyệt khoanh tay trước ngực, bình thản lên tiếng: “Nghe nói người nhà họ Chu các ông bao vây khách sạn của em trai tôi, không cho khách vào”.
“Không biết… chuyện này có phải sự thật không?”
Dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy loé lên một tia lạnh như băng.
Trương Minh Vũ chợt thấy cảm động.
Cô ấy vừa mới đến Tĩnh Châu mà đã điều tra rõ ràng chuyện của Đình Lập rồi sao?
Anh khẽ cong môi nở nụ cười.
Có chị tư ở đây thật tốt.
Ông cụ Chu tức thì trợn tròn mắt, cuống quýt gặng hỏi: “Vân Đình! Có chuyện này thật không?”
Chu Vân Đình hoảng hồn, ăn nói lắp bắp: “Chuyện này… ông nội…”
Ông cụ Chu giận dữ quát tháo: “Có thật không?”
Anh ta sợ run người, luống cuống đáp: “Có… có…”
Ông cụ Chu lạnh giọng ra lệnh: “Còn không mau đi xin lỗi em trai thần y đi?”
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia kinh ngạc.
Mặc dù tính tình ông già này hơi cổ hủ, nhưng mà…
Tất cả mọi người xung quanh đều không dám tin vào tai mình.
Bảo Chu Vân Đình xin lỗi sao?
Chu Thiên Minh cuống cuồng lên tiếng can ngăn: “Bố ơi, đây là mối làm ăn của công ty chúng ta đấy ạ!”
Ông cụ Chu lạnh giọng mắng: “Tôi bảo anh kinh doanh vệ sĩ! Ai bảo anh làm cái trò bẩn thỉu này?”
Khí thế hùng hồn!
Chu Thiên Minh căm tức nắm chặt hai tay.
Thế nhưng cuối cùng… vẫn không dám lên tiếng cãi lại…
Ông cụ Chu lại gào lên: “Chu Vân Đình, xin lỗi mau!”
Mạng người cả đấy!
Anh ta nghiến răng ken két.
Nhưng rốt cuộc vẫn không thể chống đỡ nổi ánh mắt lạnh lẽo của ông cụ Chu.
Trương Minh Vũ ung dung khoanh tay, khoé miệng nở nụ cười đắc ý.
Chị tư vẫn lợi hại nhất!
Một lát sau, Chu Vân Đình thấp giọng nói lí nhí: “Xin lỗi… tôi sẽ không làm khó dễ Đình Lập nữa…”
Giọng điệu vẫn tràn đầy lửa giận!
Trương Minh Vũ mỉm cười châm chọc, dù sao cũng đang cần cứu người gấp.
Nhưng anh chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy ông cụ Chu lớn tiếng nạt nộ: “Chân thành vào!”
Mọi người đều sợ chết khiếp.
Chu Vân Đình hít một hơi thật sâu, lặp lại lần nữa: “Xin lỗi, tôi sai rồi. Sau này tôi sẽ không làm khó dễ Đình Lập nữa!”
Lần này giọng điệu của anh ta đã hoà hoãn hơn nhiều.
Ông cụ Chu lại quay sang dò hỏi: “Thần y, cô thấy… bây giờ có thể khám bệnh được chưa?”
Bộ dạng vô cùng sốt ruột!
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: “Được rồi, nếu còn dám làm khó em trai tôi, tôi sẽ khiến nhà họ Chu các người biến mất”.
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Ai cũng giật mình kinh hãi!
Ngông cuồng vậy sao?
Nói xong, cô ấy thong dong bước lên tầng hai.
Chu Thiên Minh căm giận nghiến răng, thấp giọng lầm bầm: “Thật quá đáng!”
Những người nhà họ Chu khác cũng nổi giận đùng đùng!
Cho dù là tới cứu người cũng đâu cần phải kiêu ngạo như vậy?
Ai cũng tỏ ra giận dữ!
Đến cả ông cụ Chu cũng tỏ vẻ khó xử.
Ông Phùng vuốt râu cười nói: “Đừng nghĩ vớ vẩn, cô ấy muốn huỷ diệt nhà họ Chu dễ như trở bàn tay”.
Giọng điệu thản nhiên như không.
Nội dung lại khiến cho toàn bộ đám người xung quanh phải choáng váng!
Cô ấy… khủng bố tới vậy sao?
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Chị tư của anh… giỏi vậy sao?
Còn Hàn Thất Thất vốn chẳng có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm về phía tầng hai.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi!
Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Từng giây từng phút trôi qua.
Thoáng chốc đã được nửa tiếng đồng hồ.
Đột nhiên có tiếng giày cao gót đạp xuống sàn vang lên.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu!
Trông thấy Liễu Thanh Duyệt bước xuống với vẻ mặt không cảm xúc.
Hàn Thất Thất vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Chị tư! Mẹ của em sao rồi?”
Cô ấy hơi cau mày, thản nhiên đáp: “Không sao nữa rồi”.
Hả?
Nghe thấy thế, tất cả đều khiếp sợ!
Không sao nữa rồi?
Trong mắt ông Phùng tràn đầy kinh hãi!
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất mở to hết cỡ, cả người như hoá đá ngay tại chỗ!
Không thể tin nổi!
Liễu Thanh Duyệt chẳng nghĩ ngợi gì, vẫn cứ đi tiếp.
Ông cụ Chu lo sợ hỏi: “Thần y, con gái tôi… không còn nguy hiểm gì nữa thật sao?”
Cả người ông ta đều đang vô thức run lên.
Nhưng cô ấy lại chẳng thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, dứt khoát đi tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Anh nhếch miệng nở nụ cười.
Cô ấy tức giận trừng mắt lườm anh, sẵng giọng quát: “Còn dám cười hả?”
“Mau xử lý chuyện của nhà họ Chu rồi trở về bên cạnh chị, biết chưa hả?”
Anh gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đáp: “Được, lát nữa em sẽ về liền!”
Liễu Thanh Duyệt xoa đầu anh ra vẻ cưng chiều.
Tiếp đó, cô ấy quay người thong thả rời đi.
Ừng ực!
Đám người gian nan nuốt nướt bọt.
Cứ thế… đi luôn sao?
Bấy giờ ông cụ Chu mới kịp phản ứng lại, vội vàng dặn dò: “Thiên Hổ, mau cho người đi tiễn thần y!”
“À… vâng”, Chu Thiên Hổ cuống quýt đáp lại một tiếng.
Chẳng bao lâu sau, Liễu Thanh Duyệt đã đi mất.
Thế nhưng bầu không khí bên trong sảnh lớn vẫn bị yên tĩnh bao phủ.
Người đi rồi.
Vậy còn Chu Cửu Yến thì sao?
Chu Thiên Minh cắn răng hừ lạnh: “Hừ! Đi gấp như vậy, tôi thấy… cô ta cũng chẳng có tài cán gì đâu!”
Ông Phùng lập tức quát ầm lên: “Hỗn láo!”
Chỉ một câu nói khiến Chu Thiên Minh sợ ngây người.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thật sự… cứu được người rồi sao?
Đúng lúc này, trên tầng lại truyền tới một tràng tiếng bước chân…
Chương 414: Quần áo của… phụ nữ?
Hả?
Vẻ mặt của đám người đều trở nên cứng ngắc.
Không phải Liễu Thanh Duyệt đã đi xuống rồi sao?
Trên tầng… còn ai nữa?
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía đầu cầu thang dẫn lên tầng hai.
Ngay sau đó, một người phụ nữ ung dung bước xuống.
Sau khi nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ ấy, ai cũng không khỏi choáng váng!
Không ngờ đối phương… lại là Chu Cửu Yến!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập lại vang lên!
Hai bố con Chu Thiên Minh đều sững sờ!
Ông cụ Chu kinh ngạc há hốc mồm!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất tràn đầy vẻ khó tin!
“Mẹ!”
Cô ta bật khóc gào lên, chạy như bay về phía mẹ mình!
Chu Cửu Yến nhìn cô ta với ánh mắt dịu dàng.
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
Mọi người đang có mặt dưới tầng một đều lộ vẻ mặt ngơ ngác!
Ánh mắt ông Phùng cũng hiện lên tia khiếp sợ!
Đây… đây đâu phải thần y?
Đây là thần tiên giáng trần mới đúng!
Mắc bệnh nặng như vậy! Đến cả ông ta cũng không còn cách cứu chữa!
Vậy mà cô gái này… chưa đầy ba mươi phút sau đã được trị khỏi bệnh, lại còn… đi lại được?
Sắc mặt kia đâu có giống người bệnh?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hãi hùng.
Cuối cùng, toàn bộ ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.
Anh nhếch miệng nở nụ cười.
Nét mặt lại càng thêm đắc ý!
Ai có được người chị lợi hại như vậy?
Tôi có!
Mãi lâu sau, hai bố con Chu Thiên Minh mới lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, mặt mũi sa sầm.
Đáy mắt Chu Vân Đình loé lên vẻ căm hận!
Ông cụ Chu lại kích động tột độ: “Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu nhiều! Nếu không nhờ có cậu, tính mạng của con gái tôi…”
Liễu Thanh Duyệt không còn ở đây, ông ta chỉ có thể cảm ơn Trương Minh Vũ.
Anh bật cười lên tiếng: “Đừng khách sáo, tôi chỉ có lòng giúp đỡ Thất Thất thôi”.
Đám người nhà họ Chu không kìm được đồng loạt co giật khoé miệng!
Người này… quả thực không biết ăn nói gì cả.
Ông cụ Chu cũng bị câu trả lời của anh làm cho ngượng ngập.
Trương Minh Vũ thầm cười lạnh trong lòng.
Anh không hề có chút ấn tượng tốt đẹp nào với nhà họ Chu này.
Tuy ông cụ Chu yêu thương con gái nhưng tư tưởng quá cổ hủ.
Nhà họ Chu khó có thể vực dậy được.
Ông cụ Chu không biết nên nói gì cho phải.
Trương Minh Vũ cũng lười nhiều lời.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới rời khỏi vòng tay ấm áp của Chu Cửu Yến.
Bà mỉm cười hiền từ nhìn cô ta.
Vẻ mặt của cô ta cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thế nhưng trong ánh mắt lại bừng bừng lửa giận.
“Mẹ, đi thôi!”
Dứt lời, cô ta kéo tay Chu Cửu Yến đi xuống tầng.
Chu Thiên Minh nheo mắt lại.
Chẳng mấy chốc hai mẹ con đã đi tới giữa đám đông!
Giận dữ nhìn Chu Thiên Minh!
Đây là… định làm gì?
Mọi người đều thấy hoang mang.
Ánh mắt Chu Cửu Yến chợt lóe lên, thế nhưng vẫn tràn ngập vẻ cưng chiều.
Hàn Thất Thất chống nạnh, lạnh giọng chất vấn: “Bây giờ mẹ tôi có thể đi được chưa?”
Ưỡn ngực ngẩng đầu, không chút sợ hãi!
Đám người lập tức trở nên mờ mịt.
Hàn Thất Thất… đang định trả thù sao…
Chu Thiên Minh nheo mắt lại, mặt mũi tối sầm.
Hàn Thất Thất ngạo nghễ hỏi lại lần nữa: “Đi được chưa?”
Trương Minh Vũ mỉm cười tỏ vẻ đắc ý.
Cô ta thực sự… không dễ chọc vào đâu.
Chu Thiên Minh hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên rét lạnh!
Quá quắt!
Ông cụ Chu lại chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Chu Thiên Minh giận tới mức nghiến răng ken két, nhưng vẫn chỉ có thể lạnh giọng đáp: “Được rồi”.
Mặc dù ông ta rất không cam lòng nhưng cũng chẳng làm gì được.
Hàn Thất Thất mím môi, trông bộ dạng như định mở lời lần nữa.
Chu Cửu Yến khẽ kéo tay cô ta ngăn lại.
Cô ta giận dữ ngực phập phồng.
Nhưng cuối cùng cũng không chịu lên tiếng.
Hừ!
Cô ta giận dỗi hừ một tiếng, tay trái kéo theo Chu Cửu Yến, tay phải tóm lấy Trương Minh vũ.
“Chúng ta đi!”
Dứt lời, cô ta cất bước nghênh ngang rời đi… dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Người nhà họ Chu bàng hoàng nhìn nhau, bàn luận ầm ĩ.
Ông cụ Chu chỉ nhìn chằm chằm theo bóng lưng Chu Cửu Yến, đôi mắt nhăn nheo hiện lên vẻ quyến luyến không nỡ.
Còn sắc mặt của Chu Thiên Minh thì đen sì như nhọ nồi.
Các người, cứ chờ đấy!
Chẳng bao lâu sau, ba người Hàn Thất Thất đã đi ra khỏi biệt thự, tiến tới cổng lớn.
Chu Cửu Yến thở hổn hển nói: “Được rồi, đi vội như vậy làm gì, mẹ không đi nổi nữa đâu”.
Bấy giờ Hàn Thất Thất mới chịu dừng bước.
Cô ta bực tức khoanh tay trước ngực.
Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Chu Cửu Yến cưng chiều dỗ dành: “Được rồi, lần này cũng coi như mẹ đã trở về từ cõi chết. Sau này chắc hẳn bọn họ sẽ không động tí lại ép mẹ trở về nữa đâu”.
Hàn Thất Thất bĩu môi tức tối nói: “Họ còn dám ép mẹ quay về, con sẽ bảo Trương Minh Vũ cho nổ tung cả nhà họ Chu!”
Khoé miệng anh lập tức run lên một phen.
Hàn Thất Thất đúng thật là…
Chu Cửu Yến cũng lộ vẻ mặt bất lực, dịu dàng xoa đầu cô ta.
Một lát sau, bà mới nhìn sang Trương Minh Vũ.
Trong đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ loé lên, dường như đang rất gấp gáp!
Bà mỉm cười lên tiếng: “Minh Vũ, lần này phải cảm ơn cháu nhiều rồi”.
“Nếu không nhờ có cháu, sợ là mấy ngày này dì sẽ phải bỏ mạng ở nhà họ Chu rồi”.
Anh bật cười đáp: “Dì đừng khách sáo. Dựa vào quan hệ giữa cháu và Thất Thất, đương nhiên phải hết lòng giúp đỡ rồi”.
Chu Cửu Yến nhướng mày mỉm cười: “Quan hệ của cháu với Thất Thất… là như thế nào?
Hả?
Bất chợt bị hỏi như vậy khiến anh không kịp phản ứng.
Anh cứ cảm thấy trong mắt Chu Cửu Yến… có gì đó mờ ám…
Hàn Thất Thất xấu hổ kêu lên: “Mẹ!”
Chu Cửu Yến trừng mắt nhìn cô ta, tiếp đó cũng không gặng hỏi nữa.
Anh lại lo lắng hỏi thâm: “Dì ơi, sức khoẻ của dì… thật sự ổn rồi chứ?”
Mặc dù anh rất tin tưởng vào năng lực của Liễu Thanh Duyệt.
Nhưng mà y thuật này… quá khó tin.
Bà cũng khiếp sợ đáp: “Thần y nói rồi, bây giờ chỉ đang dùng phương pháp kích thích để sức khoẻ của dì hồi phục lại một chút”.
“Loại thuốc kích thích tương tự có thể giúp dì khoẻ hơn”.
“Cô ấy có kê một đơn thuốc cho dì”.
Lúc này, anh mới hiểu ra.
Thế này còn tạm được…
Chỉ là phương pháp kích thích này… thực sự quá bá đạo!
Hàn Thất Thất vội vàng cất giọng nói: “Được rồi, chúng ta mau đi thôi. Con không muốn nhìn thấy mặt đám người nhà họ Chu kia nữa đâu”.
Dứt lời, cô ta kéo tay hai người tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo vô cùng lúng túng.
Chiếc xe thể thao của cô ta chỉ có hai chỗ ngồi…
Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Không sao, hai người cứ về trước đi. Đúng lúc cháu vẫn còn việc bận cần xử lý”.
Chắc chắn hai mẹ con Hàn Thất Thất sẽ phải trở về Hoa Châu.
Liễu Thanh Duyệt đang ở đây, đương nhiên anh vẫn chưa thể về được.
Hàn Thất Thất mím môi, áy náy đề nghị: “Hay là… để tôi đổi xe khác”.
Anh bật cười đáp: “Không cần đâu, mau về đi. Tôi cũng không vội lắm, còn phải đi tìm chị tư nữa”.
Nghe thấy anh nói vậy, cô ta đành phải gật đầu đồng ý.
Hai mẹ con nhanh chóng lên xe rời đi.
Khoé miệng của anh chậm rãi nhếch lên nở nụ cười.
Chẳng bao lâu sau anh đã gọi taxi quay về khách sạn Đình Lập.
Anh báo cho Quan Na biết tin Thiên Lãng không còn chặn cửa nữa.
Cô ta bị tin tức này làm cho kinh hãi.
Khách sạn nhanh chóng mở cửa kinh doanh trở lại.
Tương Minh Vũ lại dặn Quan Na liên hệ trực tiếp với Trần Thắng Nam.
Còn anh thì nhãn rỗi không có gì làm.
Thế là anh quay về phòng mình.
Vẫn chưa đến giờ tan làm.
Anh cũng không cần gấp gáp.
Anh đẩy cửa bước vào trong.
Bôn ba bên ngoài suốt cả ngoài trời, cả người anh đã thấm mệt.
Anh nằm ườn lên giường nghỉ ngơi.
Thế nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Hả?
Anh giật mình bật dậy.
Chưa kịp đứng lên đã vô tình chạm phải một thứ gì đó mềm nhũn…
Anh cầm lên xem thử.
Lập tức bị làm cho choáng váng!
Quần áo của… phụ nữ?
Chương 415: Chị tư, đừng…
Ầm!
Trong đầu Trương Minh Vũ vang lên tiếng nổ ầm!
Vào nhầm phòng rồi sao?
Hay là…
Anh ngồi thẳng người dậy, quan sát kĩ càng xung quanh.
Đúng là phòng của anh mà!
Nếu không anh vào phòng kiểu gì?
Nhưng mà…
Tí tách!
Tiếng nước chảy lại càng thêm rõ ràng.
Anh giật mình nhìn sang mới bàng hoàng phát hiện bên trong phòng tắm thấp thoáng có một… bóng người yểu điệu!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Trái tim đập thình thịch!
Rốt cuộc… chuyện này là như thế nào?
Đúng rồi, quần áo!
Anh quay lại nhìn chăm chú hồi lâu mới phát hiện bộ quần áo này hơi quen mắt…
Đây là quần áo của… chị tư sao?
Anh lập tức trợn tròn hai mắt!
Hoàn toàn ngơ ngác!
Chị tư không đi làm hả?
Chị ấy vào đây kiểu gì vậy?
Anh vô cùng hoang mang!
Làm sao bây giờ?
Chuồn đi?
Cạch!
Bỗng nhiên có tiếng mở cửa thanh thuý vang lên!
Thình thịch!
Trái tim của anh dường như cũng đang run rẩy.
Anh quay ngoắt đầu sang.
Thấy cửa phòng tắm… bị mở ra.
Anh giật nảy mình.
Muốn chạy cũng không kịp nữa rồi!
Ngay sau đó, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi bước ra.
Quá đẹp mắt, quá quyến rũ!
Hai mắt anh đều mở lớn hết cỡ!
Dưới lớp khăn tắm bao bọc xung quanh, dáng người gợi cảm kia lại càng khiến lòng người say đắm!
Ừng ực!
Anh nuốt nước bọt không ngừng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Liễu Thanh Duyệt không thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi: “Sao bây giờ mới về? Sau khi ra ngoài còn đi làm gì nữa?”
Đến tận lúc này, anh mới kịp phản ứng lại.
Sau khi nghe rõ lời cô ấy nói, anh không khỏi ngây ngẩn cả người.
Giọng điệu này của cô ấy… chẳng khác nào một cô vợ đang truy hỏi chồng mình…
Anh cúi đầu xuống, bật cười đáp lại: “Không đi đâu cả, ra ngoài là về ngay”.
Liêu Thanh Duyệt di chuyển đôi chân thon dài.
Động tác vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh!
Mặt giường bị lún xuống.
Nhịp tim của anh đã tăng đến mức cực hạn!
Mùi sữa tắm thơm nức mũi phả vào mặt…
Ừng ực!
Anh lại nuốt nước bọt, ánh mắt tràn ngập vẻ mờ mịt!
Chuyện này… thật lúng túng…
Liễu Thanh Duyệt ném khăn mặt sang một bên, thì thầm bên tai anh: “Chị mệt rồi, xoa bóp cho chị đi”.
Nói rồi cô ấy dứt khoát nằm xuống giường.
Trương Minh Vũ giật mình kinh hãi.
Xoa… bóp?
Phù!
Anh gian nan thở dốc một tiếng.
Làm vậy thì… đúng là cực hình!
Trương Minh Vũ xấu hổ lên tiếng: “Chị tư, hay là… để em gọi nhân viên xoa bóp đến cho chị nhé?”
Liễu Thanh Duyệt trừng mắt lườm anh, bực bội mắng: “Mau lên!”
Khoé miệng anh khẽ co giật.
Hai mắt dán chặt lên da thịt trắng nõn kia…
Cảm giác quái dị lập tức lan tràn trong nội tâm…
“Mau lên!”
Cô ấy bắt đầu tức giận.
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Cuối cùng, anh vẫn chậm rãi cử động thân thể ngồi xuống vị trí bên cạnh cô ấy.
Anh khẽ vươn tay chạm vào bờ vai mê người kia.
Cả cánh tay đều đang không ngừng run rẩy!
Ừng ực!
Anh tiếp tục nuốt nước bọt!
Chẳng mấy chốc, từ đầu ngón tay truyền đến một cảm giác mềm mại trơn bóng…
Trái tim anh khẽ run lên!
Cuối cùng, anh nghiến chặt răng, cố gắng ngăn chặn ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Tập trung xoa bóp.
“Ưm…”
Liễu Thanh Duyệt thoải mái kêu lên một tiếng.
Lông tóc trên người anh đều sắp dựng đứng hết cả lên!
Giọng này… đúng là đòi mạng mà!
Anh hít sâu một hơi, cố gắng dời mắt sang bên cạnh.
Không dám nhìn thẳng!
May mà Liễu Thanh Duyệt cũng không trêu chọc gì anh…
Một lát sau, cô ấy nhẹ giọng thì thầm: “Em trai thối, chị báo cho em một tin tốt nhé”.
Tin tốt sao?
Anh khẽ giật mình, hưng phấn dò hỏi: “Được thôi, tin tốt gì thế?”
Cô ấy mỉm cười đắc ý nói: “Một tháng sau chị sẽ đi Tịnh Châu. Đợi khi nào nhiệm vụ bên đó hoàn thành”.
“Là chị có thể trở về bầu bạn với em mãi mãi”.
Nghe thấy thế, anh lập tức ngừng tay lại.
Chị tư… sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?
Bầu bạn với anh mãi mãi?
Trương Minh Vũ trợn trừng hai mắt, trong lòng mừng rỡ tột cùng!
“Thật sao?”
Anh kích động hô lên!
Không có các chị bên cạnh, anh vẫn luôn cảm thấy thật cô đơn.
Nhưng giờ đây…
Liễu Thanh Duyệt buồn bực đáp: “Đương nhiên rồi, sợ chị lừa em chắc?”
Trương Minh Vũ vui sướng tới mức cả người đều đang run rẩy!
Nhưng nội tâm của anh nhanh chóng bị nỗi đau xót thay thế.
Mấy năm nay, chắc chắn chị tư phải chịu rất nhiều cực khổ …
Mãi lâu sau, anh mới mỉm cười nói: “Chị tư vất vả rồi”.
Cô ấy nhoẻn miệng cười, ánh mắt xấu xa nói: “Nói suông vậy sao được. Chị cố gắng như vậy, em định làm gì để trả ơn cho chị đây?”
Hả?
Anh không khỏi sửng sốt.
Trả ơn?
Cô ấy kiêu ngạo nói: “Đợi đến lúc thích hợp, em sẽ biết chị đã tặng em bất ngờ lớn như thế nào!”
“Mau nói đi, định trả ơn chị kiểu gì đây?”
Mình vẫn còn bất ngờ gì nữa sao?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng còn trả ơn…
Anh nhếch miệng cười đáp: “Em chăm chị lúc về già nhé!”
Liễu Thanh Duyệt giận dỗi sẵng giọng nói: “Em biến đi! Chị cần em chăm lúc già chắc? Chưa chắc em đã sống lâu bằng chị đâu!”
Anh gượng cười một tiếng.
Nói vậy cũng phải…
Cô ấy lại nở nụ cười xấu xa nhìn anh: “Nói rõ xem nào, định trả ơn chị kiểu gì đây?”
Anh bối rối gãi đầu, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Ngoại trừ bầu bạn bên cạnh cô ấy, anh còn có thể làm gì khác nữa?
Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt chợt loé lên. Cô cười nói: “Thế này đi, đến lúc đó em cũng đưa cho chị một thứ, coi như là trả ơn cho chị, được không?”
Thứ gì?
Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Thứ gì?”
Cô ấy nở nụ cười đắc ý đáp: “Em không cần biết. Em cứ nhớ đã hứa sẽ cho chị một thứ là được”.
“Cho dù là thứ gì, em cũng phải đồng ý”.
“Được không?”
Dứt lời, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hiện lên một tia nôn nóng!
Khiến Trương Minh Vũ không khỏi ngỡ ngàng.
Đồ vật… là có thể bồi thường được sao?
Trương Minh Vũ bật cười nói: “Đừng nói là một thứ, chị muốn gì em đều cho chị hết, muốn bao nhiêu cũng được”.
Liễu Thanh Duyệt vội vàng ngồi thẳng người dậy, kích động reo lên: “Được! Móc ngoéo đi!”
Móc ngoéo?
Anh lập tức kinh ngạc.
Lớn vậy rồi… còn chơi móc ngoéo?
Cô ấy bực bội thúc giục: “Nhanh lên!”
Dứt lời, cô ấy giơ ngón út ra.
Anh lắc đầu bất lực, đành phải giơ ngón út móc vào tay cô.
“Móc ngoéo rồi, trăm năm cũng không được thất hứa!”
“Đóng dấu!”
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ phối hợp.
Chị gái lớn vậy rồi… sao còn trẻ con thế không biết…
Trông Liễu Thanh Duyệt vui vẻ như một đứa trẻ có được đồ chơi yêu thích.
Tươi cười rạng rỡ!
Bộ dạng rất đắc ý!
Anh không kìm được co giật khoé miệng.
Không biết thứ cô ấy muốn… là cái gì?
Không biết tại sao.
Anh chợt có cảm giác mình vừa ăn phải cú lừa…
Cô ấy lại nằm xuống giường, ngạo nghễ ra lệnh: “Nào, tiếp tục đi!”
Tâm trạng vô cùng tốt đẹp.
Anh thực sự hết lời để nói.
Đành phải tiếp tục xoa bóp cho cô ấy.
Liễu Thanh Duyệt rất hưởng thụ cảm giác này, trên mặt nở nụ cười ngây ngô.
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên.
Trương Minh Vũ giật mình.
Lấy ra xem thử mới thấy người gọi tới là Long Tam.
Hả?
Anh hơi nhíu mày.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bồn chồn lo lắng.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Cậu Minh Vũ, người của Thần Ẩn đến rồi, hình như định ra tay với nhà họ Lâm”.
Nghe thấy tin tức này, trái tim anh vô thức siết chặt lại!
Chương 416: Nhà họ Lâm gặp nguy hiểm!
Quả nhiên đã tới rồi!
Trương Minh Vũ trầm giọng hỏi: “Có bao nhiêu người?”
Long Tam nghiêm giọng đáp: “Một tiểu đội, ba cao thủ, chín thành viên, ai cũng có thực lực không đơn giản”.
Anh không khỏi cau mày.
Nhiều người vậy sao?
Thần Ẩn này…
Anh lại hỏi tiếp: “Đã đi vào địa phận Hoa Châu chưa?”
Long Tam trả lời: “Rồi. Nếu tôi đoán không sai thì đêm nay họ sẽ ra tay”.
Anh khiếp sợ hít sâu một hơi.
Lòng tràn đầy lo âu!
Anh thấp giọng đáp: “Biết rồi, tôi sẽ quay về ngay”.
Dứt lời, anh lập tức cúp máy.
Liễu Thanh Duyệt bĩu môi, ánh mắt loé lên vẻ thất vọng.
Anh hít một hơi thật sâu, trầm giọng lên tiếng: Chị tư…”
Cô ấy mỉm cười nhìn anh: “Đi đi, đợi chị hoàn thành nhiệm vụ là có thể ở bên cạnh em rồi”.
Câu nói này khiến anh vô cùng cảm động.
Một lúc lâu sau, anh mới trịnh trọng gật đầu.
Cô ấy cưng chiều xoa đầu anh, cười bảo: “Đi làm việc đi. Chuyện của nhà họ Lâm đang gấp”.
“Đừng quên em đã hứa với chị cái gì”.
Anh bật cười nói: “Yên tâm, em sẽ không quên đâu”.
“Đợi khi nào bên kia ổn định lại, em sẽ đến thăm chị”.
Cô ấy nhướng mày: “Không sao, em cứ làm việc đi. Em đã hứa cho chị một thứ là đủ rồi”.
Nói xong, trong mắt cô ấy sáng rực lên.
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Không biết tại sao cảm giác sập bẫy trong anh càng ngày càng trở nên rõ ràng…
Mãi lâu sau, anh mới lưu luyến nói: “Thế… em đi đây”.
Liễu Thanh Duyệt tươi cười xua tay: “Đi đi, làm xong việc thì quay về với chị”.
Anh nặng nề gật đầu đáp lại.
Sau khi nhìn cô ấy một lúc lâu, anh mới quay người rời đi.
Trong lòng quyến luyến không nỡ rời xa.
Nụ cười trên mặt Liễu Thanh Duyệt dần biến mất, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ tiếc nuối.
Haiz.
Hồi lâu sau, cô ấy mới yếu ớt thở dài một tiếng.
Cô ấy khẽ giơ tay vuốt ve vai mình.
Ở đó vẫn còn chút hơi ấm từ lòng bàn tay của anh…
Trương Minh Vũ vừa ra khỏi khách sạn đã chạy một mạch đến sân bay.
Chuyến bay sớm nhất cũng phải đợi nửa tiếng nữa mới cất cánh, anh đành phải kiễn nhẫn chờ đợi.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua trong nỗi giày vò.
Anh vội vàng lên máy bay.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh.
Anh đi ra khỏi sân bay.
Sắc trời tối đen như mực.
Anh đứng ở ven đường gọi một chiếc taxi.
“Đến nhà họ Lâm!”
…
Tại biệt thự chính của nhà họ Lâm.
Uỳnh!
Lâm Quốc Phong đập bàn đứng bật dậy, cả giận quát: “Kiều Hân, cháu điên rồi sao? Nửa đêm nửa hôm cháu bảo mọi người chui xuống tầng hầm làm gì?”
Bà cả và bà hai nhà họ Lâm đều lộ vẻ mặt tức giận.
Lâm Kiều Hân lo lắng nói: “Bác cả, nếu còn không đi sẽ không kịp nữa đâu!”
Long Tam đã nói với cô.
Thần Ẩn sắp tìm tới rồi!
Anh ta bảo cô bằng mọi giá phải khuyên người nhà họ Lâm di chuyển đến nơi an toàn.
“Nói vớ vẩn gì thế? Cái gì mà không kịp nữa?”
Lâm Quốc Long đứng lên, lạnh giọng chất vấn: “Kiều Hân, cô bắt chúng tôi tập trung ở đây vào giữa đêm khuya khoắt chỉ để bảo chúng tôi chui xuống hầm trú ẩn sao?”
Những người nhà họ Lâm khác cũng lộ vẻ mặt mờ mịt.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi.
Cuối cùng, cô quay sang nhìn ông cụ Lâm, vội vàng khuyên nhủ: “Ông nội nói gì đi. Phải mau chóng bảo bọn họ di chuyển xuống tầng hầm”.
Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Trong đôi mắt già nhăn nheo của ông cụ Lâm chợt loé sáng.
Một lúc sau, ông cụ mới cười nói: “Kiều Hân, bác cả của cháu nói đúng đấy”.
Hả?
Nghe thấy thế, cô không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đến cả ông nội cũng không hiểu sao?
Bà cả nhíu mày, lạnh giọng quát: “Kiều Hân, có gì cô cứ nói thẳng ra đi”.
Lý Phượng Cầm cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Kiều Hân cuống quýt lên tiếng: “Người của Thần Ẩn sắp đến rồi, nhà họ Lâm chúng ta đang gặp nguy hiểm đấy!”
Thần Ẩn?
Nghe thấy hai chữ này, người nhà họ Lâm đều ngớ ra.
Thần Ẩn là cái gì?
Bà hai bực dọc khoanh tay trước ngực, cất giọng chanh chua nói: “Kiều Hân, nửa đêm nửa hôm cô còn bày trò đùa gì với chúng tôi vậy hả?”
“Chúng tôi thì sao cũng được, nhưng còn bố thì sao?”
“Bố còn phải đi ngủ nữa chứ!”
Lâm Kiều Hân nhíu chặt chân mày.
Đang lúc nguy cấp mà còn nói mấy lời chọc ngoáy như vậy!
Lý Phượng Cầm cũng sốt sắng dò hỏi: “Kiều Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con mau nói rõ đi”.
Cô cắn chặt răng lại.
Vốn dĩ cô không muốn người nhà họ Lâm bị kinh sợ.
Nhưng mà…
Cuối cùng, cô vẫn phải mím môi, hạ quyết tâm nói ra: “Thần Ẩn… là người đến để giết chúng ta”.
Cô vừa dứt lời, trong sảnh lớn lập tức lặng ngắt như tờ.
Lý Phượng Cầm chết lặng.
Lâm Kiều Hân cũng không hiểu ra sao.
Thế này là thế nào?
Phụt ha ha ha!
Ngay sau đó, xung quanh vang lên một tràng cười như nắc nẻ!
Khiến cô bị doạ giật mình thon thót!
Toàn bộ người nhà họ Lâm đều đang nhìn về phía cô với ánh mắt giễu cợt!
Cười đến mức trào cả nước mắt!
Giết người?
Nói đùa gì vậy?
Hai bố con Lâm Quốc Phong thầm cười lạnh.
Bà cả và bà hai thì khoanh tay trào phúng nhìn cô.
Lâm Kiều Hân bị phản ứng của bọn họ làm cho choáng váng.
Không tin sao?
Vẻ thất vọng tràn trề trong mắt ông cụ Lâm càng thêm sâu đậm.
Đến lúc người nhà họ Lâm gặp điều trắc trở rồi.
Giọng nói chua loét của bà hai lại vang lên: “Kiều Hân à, đêm hôm rồi còn lôi chúng tôi ra làm trò đùa, cô thấy vui lắm hả?”
“Rốt cuộc cô đang muốn giở trò gì?”
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.
Cô bắt đầu thấy tức giận!
Nhưng…
Cô nghiến răng gằn giọng nói: “Cầu xin mọi người mau xuống hầm đi. Nếu không… sẽ muộn mất!”
Bà cả lạnh lùng lên tiếng: “Đủ rồi!”
“Cô có mục đích gì nói thẳng ra luôn đi!”
“Giết người hả? Cô đang nói đùa gì vậy?”
Lâm Kiều Hân vội vàng khuyên nhủ: “Nhà họ Lâm của chúng ta thực sự đang gặp nguy hiểm mà!”
“Mau đi đi!”
Mọi người xung quanh nhao nhao nổi giận.
Coi bọn họ là đồ ngu thích đùa gì thì đùa chắc?
Lâm Tuấn Minh cất giọng mỉa mai: “Kiều Hân à, em xem phim nhiều quá rồi đấy!”
“Cho dù thật sự có người muốn giết chúng ta thì cứ báo cảnh sát là được chứ gì?”
“Xuống tầng hầm trốn hả?”
“Em đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Nghe anh ta nói thế, lửa giận trong mắt đám người xung quanh càng trở nên mãnh liệt!
Thật quá đáng!
Cô hít một hơi thật sâu.
Tức giận tột độ!
Cô hơi hé miệng, nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào!
Bà cả bật cười châm chọc: “Tôi thấy bây giờ chúng ta nên gọi bác sĩ tâm thần tới khám cho con bé đi”.
“Hình như… đầu óc của Kiều Hân có vấn đề”.
Không ít người nhao nhao lên tiếng phụ hoạ.
Lâm Kiều Hân căm tức nắm chặt tay lại.
Đúng là… không nên lo cho bọn họ!
Nhưng dù sao cô cũng là người nhà họ Lâm…
Cô nhìn từng gương mặt cười nhạo mình xung quanh, trong lòng càng cảm thấy chua xót.
Lâm Tuấn Minh chế giễu nói: “Được rồi đấy Kiều Hân, ông nội còn phải đi ngủ nữa”.
“Em mau về… mơ ngủ tiếp đi”.
Đám người kia lại cười rộ lên.
Haiz.
Cô yếu ớt thở dài thường thượt.
Nếu có Trương Minh Vũ ở đây thì tốt biết mấy…
Cô chìm vào im lặng.
Tiếng bàn tán xôn xao lại càng trở nên rõ mồm một.
Có chê cười, có tức giận.
Lâm Tuấn Minh cười lạnh không ngừng.
Trong mắt bà cả và bà hai cũng tràn ngập vẻ cười cợt.
Rầm!
Bỗng nhiên có tiếng va đập mạnh mẽ vang lên!
Cực kỳ chói tai!
Tiếng ồn ào trong sảnh lớn lập tức im bặt!
Tất cả mọi người đều giật mình khiếp sợ!
Chuyện gì vậy?
Rầm rầm rầm!
Lại có một tràng tiếng động rung chuyển đất trời truyền tới!
Ai nấy đều sửng sốt!
Cạch!
Cửa biệt thự bị người ta đá văng ra ngoài!
Tất cả đều trợn tròn mắt…
Chương 417: Anh đến rồi!
Ngoài cửa có ba người xuất hiện.
Hai trai một gái.
Toàn thân mặc đồ đen sì, vẻ mặt lạnh lùng toả ra sát khí ngập trời!
Giữa trán bọn họ đều có một hình vẽ mặt trời màu đen!
Chuyện này…
Người nhà họ Lâm bị làm cho choáng váng!
Lâm Kiều Hân mím chặt môi, ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lo âu.
Cuối cùng vẫn không kịp!
Vẻ tươi cười trên mặt đám người Lâm Tuấn Minh dần trở nên cứng đờ.
Mặt mày ngơ ngác!
Rốt cuộc… là chuyện gì?
Rầm!
Lâm Quốc Phong đập bàn đứng bật dậy, cả giận quát: “Các người là ai? Sao dám tự tiện xông vào nhà họ Lâm? Muốn chết hả?”
Ba người kia đều ngó lơ, chậm rãi bước tới.
Một luồng sát khí rét lạnh lan tràn khắp phòng khách.
Tất cả mọi người đều sợ run người!
Lâm Quốc Phong nhíu mày, giận dữ hét lên: “Các người làm cái gì vậy?”
Gã đàn ông cầm đầu lạnh giọng cất tiếng: “Giết ông ta”.
Dứt lời, gã ta chỉ thẳng vào mặt ông cụ Lâm!
Hự!
Mọi người lập tức hoảng sợ hít một hơi khí lạnh!
Thật sự đến để giết người!
Nhưng bọn họ nhanh chóng nở nụ cười giễu cợt.
Thời đại nào rồi mà còn đòi giết người?
Mỗi ba người tới?
Ai cũng nhao nhao cười nhạo!
Trong mắt ông cụ Lâm chợt loé lên, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Lâm Quốc Phong nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Thật to gan! Tưởng nhà họ Lâm chúng tôi hết người rồi à?”
“Có ai không?”
Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập!
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy mờ mịt.
Nhà họ Lâm… thật sự có người cứu sao?
Chẳng mấy chốc, một đám người thi nhau chạy vào.
Mười mấy gã đàn ông mặc áo đen khí thế hùng hổ!
Người nhà họ Lâm đồng loạt sửng sốt!
Ông cụ Lâm lại lặng lẽ lắc đầu.
Bồi dưỡng bao nhiêu năm trời.
Thoắt cái đã bại lộ?
Hừ!
Lâm Quốc Phong cười lạnh một tiếng, giận dữ hét: “Ba người mà đòi xông vào nhà họ Lâm chúng tôi sao?”
Giọng điệu tràn ngập khí thế!
Nghe thấy vậy, đám người nhà họ Lâm đều hưng phấn hẳn lên!
Nhà họ Lâm vẫn còn những người như vậy hả?
Gã đàn ông cầm đầu nở nụ cười lạnh lẽo, trầm giọng ra lệnh: “Thời gian cấp bách, giết đi”.
Ha ha ha!
Ngay sau đó, người nhà họ Lâm đều ôm bụng cười ngặt nghẽo!
Mỗi ba mống người đòi giết từng này người sao?
Đùa à?
Mấy người Lâm Tuấn Minh nhao nhao cười lạnh!
Tiếp đó, hai người nam nữ bên cạnh gã ta giậm chân xông lên!
Lâm Quốc Phong gầm thét: “Bắt lại cho tôi!”
Mười mấy người kia nghe lệnh ông ta vội vàng lao lên chiến đấu!
Người nhà họ Lâm lại càng đắc ý!
Chỉ thoáng chốc, đôi nam nữ kia đã bị biển người bao phủ!
Bịch bịch!
Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên liên tiếp!
Từng tia chớp lạnh như băng loé lên trong phòng khách.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang dội khắp nơi: “Á!”
Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi!
Tiếng kêu này… là của người nhà họ Lâm sao?
Bịch bịch!
Bọn họ lại nghe thấy tiếng đánh đấm bùm bụp!
Chưa đầy một phút sau, cả mười tên đàn ông cao to lực lưỡng… đồng loạt ngã xuống đất!
Ngược lại người của Thần Ẩn còn chẳng bị nhăn mép áo!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh bỗng vang lên!
Người nhà họ Lâm hoàn toàn chết lặng!
Hai người này… lợi hại đến vậy sao?
Sắc mặt Lâm Quốc Phong tối sầm lại.
Mấy người Lâm Tuấn Minh đều trợn mắt há hốc mồm!
Gã đàn ông cầm đầu kia lạnh giọng lên tiếng: “Bắt người, thời gian có hạn”.
“Rõ!”
Đôi nam nữ kia cung kính đáp lại!
Ngay sau đó, bọn họ tức tốc xông thẳng về phía ông cụ Lâm!
Thấy vậy, người nhà họ Lâm đều sững sờ.
Lâm Quốc Phong cũng không khỏi sợ ngây người.
Ông cụ Lâm lắc đầu, trong đôi mắt nhăn nheo loé lên tia thất vọng.
Nhưng ông cụ vẫn không hề nhúc nhích.
Người nhà họ Lâm hoảng hồn!
Không ai ngờ được lời Lâm Kiều Hân nói… lại là sự thật!
Cô cắn răng thật chặt.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Bà cả và bà hai hoảng loạn gào thét: “Báo cảnh sát đi! Mau báo cảnh sát đi!”
Tiếp đó, không ít người lục tục lôi điện thoại ra.
Bấy giờ trái tim căng cứng của đám người nhà họ Lâm mới thả lỏng được đôi chút.
Vẫn còn đội cảnh sát cơ mà!
Nhưng bước chân của hai người đến từ Thần Ẩn kia vẫn không dừng lại!
Gã cầm đầu ung dung khoanh tay cười lạnh.
“Sao lại không gọi được? Sao thế nhỉ?”
“Điện thoại của tôi bị mất tín hiệu rồi! Toàn báo máy bận thôi!”
“Xong đời rồi!”
…
Người nhà họ Lâm trở nên hỗn loạn.
Ai cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Cả bà cả và bà hai đều sợ chết khiếp.
Lý Phượng Cầm sợ đến mức cả người run bần bật!
Thực sự xong đời rồi!
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng ngớ người!
Người của Thần Ẩn từng bước tiến đến!
Lâm Kiều Hân mím môi thật chặt, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ lo lắng!
Trong đầu cô lúc này tràn ngập hình ảnh của Trương Minh Vũ!
Nhưng…
Chỉ trong nháy mắt, hai người kia đã xuất hiện ngay trước mặt!
Toàn bộ người nhà họ Lâm đều run rẩy, ánh mắt chỉ còn sự tuyệt vọng!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên: “Ngừng tay trước đã”.
Hả?
Nghe thấy thế, mọi người đồng loạt kinh hãi!
Bọn họ nhìn theo hướng phát ra tiếng nói mới giật mình phát hiện ở ngoài cửa đã có thêm hai người đàn ông cường tráng không biết đến từ bao giờ!
Chính là Long Tam và Long Thất!
Trên gương mặt của Lâm Kiều Hân thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ!
Người của Trương Minh Vũ!
Những người nhà họ Lâm khác đều ngây ngẩn.
Không phải hai người này là thuộc hạ của Trương Minh Vũ sao?
Gã đàn ông cầm đầu bật cười cất giọng nói: “Rốt cuộc hai người cũng chịu ra mặt rồi sao?”
Long Tam trầm giọng nói: “Các người đi đi. Bảo tổ ba của Thần Ẩn tự tới”.
Giọng điệu vô cùng thản nhiên.
Gã đàn ông cầm đầu nổi giận đùng đùng, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Tổ mười hai của tôi thì sao? Đòi tổ ba tới hả? Anh xứng chắc?”
Long Tam cất bước tiến lên, cất giọng trầm thấp đáp: “Không đi thì bỏ mạng lại”.
Thái độ vẫn rất bình thản!
Người nhà họ Lâm liên tục cười nhạo.
Người ta có hai người đánh bại được hơn chục người, hai người họ thì làm được cái quái gì?
Lâm Kiều Hân căng thẳng nắm chặt hai tay, nỗi lo trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Gã cầm đầu giận dữ ra lệnh: “Xông lên đi!”
Gã ta vừa dứt lời, đôi nam nữ kia lập tức quay ngoắt lại, lấy đà lao lên!
Long Thất xông thẳng về phía trước!
Long Tam thì nhằm vào gã cầm đầu!
Trông thấy cảnh tượng này, người nhà họ Lâm đều thấy nực cười!
Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Cứ tưởng là người đến cứu, ai ngờ lại là hai thằng ngu!
Giây tiếp theo, hai phe lao vào nhau chiến đấu!
Bịch bịch bịch!
Tiếng va đập trầm thấp liên tiếp vang lên!
Thoáng chốc đã trôi qua hơn mười hiệp!
Long Tam vững vàng chiếm ưu thế!
Long Thất cũng cầm chân được đối phương, khó phân thắng bại!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Tất cả mọi người đều bị làm cho choáng váng!
Không ngờ hai người kia lại có thể đánh ngang tay với đám sát thủ này!
Chẳng lẽ…
Người của Trương Minh Vũ lợi hại tới vậy sao?
Trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ khiếp sợ tột độ!
Vẻ cười cợt trên mặt họ nhanh chóng biến mất!
Lâm Kiều Hân kích động nắm chặt tay lại!
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn!
Cả đám người nhà họ Lâm đều căng thẳng nắm tay thật chặt!
Thật sốt ruột!
Bịch!
Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên!
Gã cầm đầu trúng một đấm, vội vàng lùi lại ra sau!
Sắc mặt trở nên nghiêm trọng!
“Hay!”
Người nhà họ Lâm thi nhau hò hét!
Long Thất ở bên kia vẫn đang giữ chân kẻ thù!
Gã cầm đầu nheo mắt lại, giận dữ hét ầm lên: “Bắt người trước đã!”
Nói rồi gã ta lại xông lên tấn công Long Tam!
“Vâng!”
Cô gái đến từ Thần Ẩn khẽ quát một tiếng đáp lại!
Cô ta linh hoạt thoát ra khỏi trận chiến ác liệt!
Đổi hướng lao thẳng tới chỗ ông cụ Lâm!
Chuyện này…
Tất cả mọi người đều bị hành động của cô ta doạ sợ ngây người!
Ai nấy đều căng thẳng dõi theo, ánh mắt ngập tràn sợ hãi!
Thoắt cái, cô ta đã vọt tới trước mặt mục tiêu!
Giơ tay định bắt người!
Mấy người Lâm Quốc Phong hoảng hốt!
Lâm Kiều Hân giật mình gào lên: “Ông nội!”
Dứt lời, cô dứt khoát xông lên ngăn lại!
Trong mắt cô gái đến từ Thần Ẩn loé lên tia rét lạnh, vung tay một cái, ánh sáng chớp nháy!
Bất thình lình trong tay cô ta xuất hiện một con dao sắc nhọn!
Đâm thẳng vào người Lâm Kiều Hân!
Ơ…
Người nhà họ Lâm sợ hãi, tim như thắt lại!
Lý Phượng Cầm kinh hoảng hét lên: “Kiều Hân!”
Lưỡi dao sắp chạm đến người cô!
Long Tam đang định thoát thân cứu trợ lại nghe thấy một tiếng động rất nhỏ…
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy tuyệt vọng!
Nhưng đúng lúc ấy, một bóng người đột nhiên hiện ra!