• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Em trai không thể bị thương!

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy thì... không có cơ hội để thử rồi".

Câu nói đơn giản này đã khiến tổng giám đốc nổi giận!

Tổng giám đốc cười khẩy nói: "Hôm nay tao cho mày cơ hội!"

Vừa dứt lời, ông ta liền vẫy tay!

Một người đàn ông xuất hiện sau lưng ông ta, cơ thể cường tráng, mắt lóe lên vẻ ác liệt.

Trương Minh Vũ nhướng mày.

Tên này... thú vị đấy!

Có lẽ là vì từng đánh nhau nên bây giờ Trương Minh Vũ chẳng có hứng thú với người bình thường.

Chỉ có giao đấu cao thủ mới có tác dụng.

Mắt Đại Quân và mọi người lóe lên vẻ nghiêm trọng.

Có thể thấy được tên này không đơn giản!

Tổng giám đốc lạnh lùng nói: "Cho hắn cơ hội để chết đi".

Người đàn ông lạnh lùng đáp: "Được".

Nói xong hắn liền bước về phía Trương Minh Vũ.

Mắt Đại Quân lóe sáng, anh ta tiến lên một bước nói: "Ân nhân, để tôi đi!"

Anh ta biết người này không đơn giản, anh ta cũng không muốn để Trương Minh Vũ bị thương!

Trương Minh Vũ cười nói: "Được".

Đại Quân không hề do dự, anh ta chắn trước mặt Trương Minh Vũ.

Đại Quân híp mắt, cả người vào thế phòng bị!

Nhưng người đàn ông kia chẳng hề chần chừ, hắn chậm rãi tiến lên, dường như chuyện này chẳng liên quan đến hắn tí nào.

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười.

Đại Quân hét lớn: "A".

Anh ta tiến lên, xông thẳng về phía người đàn ông!

Sắc mặt hắn không đổi, tung một quyền đơn giản!

Bốp!

Đại Quân không có cơ hội né, ngực trúng một quyền!

Cơ thể lập tức ngã xuống đất!

Hít!

Tiếng hít một hơi lạnh vang lên!

Tất cả mọi người không tin nổi trợn tròn mắt, ai ai cũng bàng hoàng nhìn người đàn ông kia!

Đám công nhân cũng sững sờ!

Cho dù có nói thế nào đi chăng nữa, Đại Quân dù là chiều cao hay là thể hình thì đều thuộc loại rất có tính uy hiếp!

Nhưng... một chiêu cũng không chịu được?

Mắt Hàn Thất Thất lóe lên sự lo lắng.

Chỉ có Lê Lê và tổng giám đốc cười khẩy, trong mắt lóe lên sự chế giễu!

Một giây sau, người đàn ông xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ.

Đám công nhân lập tức cảm thấy lo lắng.

Sắc mặt Đại Quân tràn ngập sự lo lắng, anh ta muốn đứng dậy nhưng lồng ngực đau nhói!

Khách ở xung quanh cười nhạo chế giễu.

Tự tìm đường chết!

Trương Minh Vũ vẫn im lặng đứng đó.

Cảnh này trong mắt người khác là anh sợ đến mức ngớ người luôn!

Mấy lời châm biếm liên tục vang lên!

Người đàn ông nhanh chóng lao đến trước mặt anh.

Trương Minh Vũ híp mắt, cơ thể bắt đầu căng thẳng.

Người này là cao thủ, anh không được khinh thường.

Một giây sau, người đàn ông khẽ nhếch mép, lạnh lùng nói: “Cơ hội đến rồi, mau trân trọng đi".

Vừa nói xong, một quyền lao thẳng về phía ngực Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm vào nắm đấm!

Tốc độ dù nhanh, nhưng còn kém Long Tam nhiều!

Người này cũng chỉ kiêu căng mà thôi!

Trương Minh Vũ cười khẩy, chân khẽ di chuyển, cơ thể vẫn giữ đúng tư thế như ban nãy.

Vẻ mặt vẫn như vậy!

Anh dễ dàng tránh được quyền này!

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đang... đùa sao?

Chẳng phải đang đánh nhau sao... sao lại.... bình tĩnh như vậy?

Nhưng ai hiểu thì đều sững sờ.

Trương Minh Vũ... tránh nắm đấm thế nào vậy? Di chuyển tại chỗ à?

Bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy chân Trương Minh Vũ di chuyển!

Nụ cười trên môi Lê Lê và tổng giám đốc vụt tắt!

Mắt người đàn ông lóe lên sự nghi ngờ.

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Cơ hội ở đâu vậy?"

Người đàn ông cười khẩy nói: "Đừng gấp, tí nữa là thấy!"

Nói xong, hắn lại di chuyển, hắn đá một cú vào đầu Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ không dám sơ suất, cơ thể lập tức quay về trạng thái căng thẳng!

Chân di chuyển, lại tránh được!

Trương Minh Vũ không hề chần chừ, bắt đầu ra tay!

Nhưng tốc độ của người đàn ông không hề chậm, hắn liên tục tung đòn vào Trương Minh Vũ.

Quyền cước đan xen, Trương Minh Vũ phát hiện mình đang rơi vào thế hạ phong!

Người đàn ông đánh đến mức kinh hồn bạt vía, không ngờ thực lực của Trương Minh Vũ mạnh vậy!

Bốp bốp!

Tiếng va chạm nặng nề liên tiếp vang lên!

Mặc dù Trương Minh Vũ chưa thua, nhưng chân không ngừng lùi về sau!

Một giây sau, Trương Minh Vũ đã lui đến trước người Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất!

Không thể lùi được nữa!

Lê Lê và tổng giám đốc cười khẩy!

Lợi hại thì sao? Chẳng phải cũng chỉ còn đường chết sao?

Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Đừng để lãng phí thời gian".

Vừa nói xong câu này, mọi người liền ngẩn người.

Thật ra Hạ Hâm Điềm đã nhận ra Trương Minh Vũ đang ở thế hạ phong, nhưng trong lòng vẫn rất kích động!

Bởi vì mấy ngày trước Trương Minh Vũ vẫn chỉ là người bình thường thôi!

Một giây sau, cơ thể người đàn ông vọt lên, nắm đấm nhắm thẳng vào ngực Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ hết đường tránh rồi!

Chỉ có thể dùng quyền đối quyền, nhưng sức lực của anh sao bằng người đàn ông này được chứ!

Tuy nhiên đúng lúc này, một bóng đen không biết xuất hiện trong đám đông từ lúc nào!

Bốp!

Âm thanh nặng nề vang lên!

Mọi người chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, giây sau cơ thể người đàn ông bay vọt ra!

Bốp!

Người đàn ông nặng nề ngã xuống đất, hắn đau đớn dùng tay trái ôm vai phải!

Mắt tràn ngập sự kinh ngạc!

Hít!

Tiếng hít sâu lại vang len!

Tất cả mọi người đều sững sờ!

Không ai ngờ chuyện này lại xảy ra!

Nhìn lại mới phát hiện ra trước mặt Trương Minh Vũ đã xuất hiện một bóng người cường tráng tự lúc nào!

Nhìn mặt, hóa ra là Long Thất!

Chỉ... chỉ với một quyền?

Tất cả mọi người đều sững sờ, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang!

Thực lực thế nào vậy?

Long Tam bất lực nói: "Cứ bảo vệ cậu ấy như thế thì sao cậu ấy trưởng thành được, dù sao một quyền này cũng không khiến cậu ấy bị thương được".

Long Thất bất lực nói: "Mệnh lệnh của cô hai... cũng hết cách".

Trương Minh Vũ lắc đầu, trong đầu nhớ lại cuộc chiến ban nãy.

Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Ai bảo mấy người không dạy dỗ thật tốt? Nếu như em trai tôi có thể hạ gã ngay lập tức thì cần gì tôi phải bảo mấy người ra tay?"

"Em trai tôi không thể bị thương được!"

Nghe thấy lời này, khóe miệng Long Tam và Long Thất lập tức co giật.

Không bị thương mà muốn mạnh...

Bọn họ cũng đâu phải thần tiên đâu...

Đương nhiên là họ không dám nói ra.

Trương Minh Vũ cảm thấy trong tim mình như có một dòng suối ấm áp chảy vào.

Sau lần này, anh cảm thấy hình như mình đã giác ngộ được điều gì đó.

Cụ thể là gì, anh vẫn chưa rõ.

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng phải giải quyết chuyện trước mắt đã.

Anh ngẩng đầu, cười hỏi: “Cơ hội... ở đâu rồi?”

Tổng giám đốc nổi giận: “Mày...”

Chương 232: Cô chủ ở đây!

Nhưng há hốc miệng cũng chẳng nói được gì!

Trong lòng ông ta cũng cảm thấy kinh ngạc!

Đây là người ông ta tốn một đống tiền mời tới, vậy mà không địch lại vệ sĩ của Trương Minh Vũ sao?

Lê Lê cũng sững sờ, ánh mắt lóe lên sự hoang mang!

Mọi người xung quanh đều ngẩn người, kinh ngạc không nói nên lời!

Tuy nhiên khi tổng giám đốc không biết phải làm thế nào, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai đánh người của tôi?"

Giọng nói này lạnh lẽo như băng tuyết!

Không ít người nghe xong liền cảm thấy run rẩy!

Tổng giám đốc và Lê Lê nghe thấy vậy mắt liền sáng lên, vội vàng quay lại nhìn.

Mọi người cũng ào ào quay đầu.

Chỉ thấy một đám người từ xa chạy tới!

Ai cũng xăm khắp người, cơ thể cường tráng, khí thế đùng đùng!

Dẫn đầu là một người tóc bạc ngắn, mặc một cây đồ đen, còn khoác một chiếc áo jacket màu đen!

Mọi người vội vàng lùi về sau mấy bước, mắt ai cũng lóe lên sự sợ hãi!

Đại tướng đứng đầu đám thuộc hạ của anh Hoa, anh Long!

Ánh mắt Lê Lê lóe lên sự hưng phấn!

Khóe miệng tổng giám đốc cũng nhếch lên, ông ta khách khí nói: "Anh Long, không ngờ hôm nay anh lại đích thân đến đây".

Anh Long cười nói: "Anh em với nhau khách khí làm gì, dựa vào quan hệ của chúng ta, tôi đến cũng là điều nên làm".

"Huống hồ người bị đánh còn là người của tôi, sao tôi có thể không quản được?"

Lời này vừa dứt, mọi người lập tức hoảng hồn!

Hóa ra anh Long đến chống lưng cho đàn em của mình sao?

Cảm giác kinh khủng ban nãy từ từ rút đi, ánh mắt châm chọc lại dần lộ ra!

Biết đánh nhau thì làm được gì chứ?

Đánh thắng được một người thì dễ chứ anh đánh thắng được một trăm người chắc?

Huống chi thuộc hạ của anh Long có đến mấy ngàn!

Có lợi hại đến mấy cũng chẳng đánh được nổi một nghìn tên đâu!

Trương Minh Vũ chết chắc rồi!

Anh Long lạnh lùng hỏi: "Ai đánh người của tôi?"

Nói xong liền nhìn qua đám người.

Tổng giám đốc lạnh lùng nói: "Chính là hắn!"

Nói xong liền chỉ tay về phía Trương Minh Vũ!

Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!

Anh Long trợn trừng mắt, nói: "Muốn gãy tay hay gãy chân đây?"

Giọng nói lạnh lùng cứ như đang giết gà vậy!

Hít!

Tiếng hít sâu vang lên!

Không ai ngờ anh Long lại độc ác đến thế!

Tổng giám đốc và Lê Lê nhìn Trương Minh Vũ với ánh mắt chế giễu!

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi vẫn còn cần, không đưa ông được".

Anh Long nhướng mày, cười nói: "Nếu không chọn tôi sẽ bẻ tất".

Vừa dứt lời, ánh mắt chế giễu của mọi người càng rõ ràng hơn!

Dám cò cưa với anh Long sao?

Lê Lê không khách khí lên tiếng chế nhạo: "Đúng là loại không biết trời cao đất dày là gì, tôi biết anh có quan hệ với anh trọc nhưng anh chưa từng nghe nói anh Long là ai sao?"

Giọng cô ta vô cùng kiêu ngạo.

Anh Long khinh thường cười nói: "Gã trọc? Chẳng qua cũng chỉ làm được mấy vụ thôi, hắn là cái thá gì chứ?"

Lê Lê nghe thấy vậy càng đắc ý hơn!

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Vừa định nói, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Hắn không phải cái thá gì, vậy chú phải?"

Trương Minh Vũ sững sờ.

Quay đầu nhìn lại, Hàn Thất Thất lạnh lùng bước lên.

Quên mất cô ta...

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, vốn định bảo Long Tam ra tay cơ.

Ánh mắt của mọi người lại thêm vài phần giễu cợt!

Lê Lê không khách khí nói: "Cô là cái thá gì mà dám đứng trước mặt tôi..."

Tuy nhiên chưa dứt lời, tiếng bạt tai giòn tan vang lên: "Bốp!"

"Á!"

Lê Lê đau đớn hét lên, cơ thể ngã xuống đất!

Ban nãy mặt bên phải bị đánh, giờ là mặt bên trái bị đánh!

Mọi người đều sững sờ!

Lê Lê ngã xuống đất, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.

Hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị đánh!

Mọi người trợn tròn mắt!

Tổng giám đốc cũng trợn tròn mắt, không hiểu hỏi lại: "Anh Long, anh... anh đánh người phụ nữ của tôi làm gì!"

Nhưng anh Long không hề có bất cứ phản ứng gì!

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào anh Long, nhưng anh Long vẫn sững sờ đứng đó.

Nhìn chằm chằm vào Hàn Thất Thất!

Đây... là tính huống gì vậy?

Mọi người đều ngớ người!

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, cười nói: "Chú Long uy phong ghê, bây giờ hơi tí là bảo bẻ chân bẻ tay người khác, chẳng nhẽ chú quên mất bố cháu nói gì rồi sao?"

Khóe miệng anh Long co giật!

Anh Hoa bắt đầu chuyển sang làm ăn chân chính rồi.

Quy định rõ ràng không được tùy tiện ra tay!

Ực!

Anh Long khó khăn nuốt nước bọt, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, thay vào đó là nụ cười xòa: "Cô chủ, cô... sao cô ở đây vậy!"

"Tôi... tôi thấy người của chúng ta bị đánh nên..."

"Cô... cô đừng báo cho anh Hoa nhé!"

Hít!

Lời này vừa dứt, tiếng hít sâu lập tức vang lên!

Tất cả mọi người không còn tâm tư để suy xét câu nói trên nữa!

Cô chủ?

Trên mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc!

Người bên cạnh Trương Minh Vũ... lại là cô chủ nhà họ Hàn sao?

Tổng giám đốc sững sờ!

Ánh mắt của Lê Lê cũng hoang mang không kém!

Ban nãy cô ta nói gì?

Nói... cô chủ nhà họ Hàn chẳng là cái thá gì cả?

Ực!

Tiếng nuốt nước bọt vang lên!

Ngay cả khóe miệng tên tổng giám đốc cũng bắt đầu co giật!

Ông ta kiêu ngạo là vì mình có anh Long!

Nhưng bây giờ... ông ta lại chọc vào cấp trên của anh Long!

Cái này...

Hàn Thất Thất khó chịu xua tay: "Bớt nói những chuyện không liên quan với cháu đi, không có tác dụng đâu, cháu cũng lười nói với bố, chú mau giải quyết chuyện này đi".

"Bọn cháu còn có chuyện phải giải quyết nữa".

Trương Minh Vũ lắc đầu cười gượng.

Còn mắt Hạ Hâm Điềm lại lóe sáng.

Anh Long vội vàng đồng ý: "Vâng... vâng! Vậy tôi làm ngay đây!"

Nói xong liền quay đầu nhìn tổng giám đốc!

Ánh mắt sắc bén!

Cơ thể tổng giám đốc bắt đầu run rảy, ông ta lo lắng nói: "Anh Long, tôi... tôi..."

Đến bây giờ, ông ta còn chưa hoàn hồn!

Lê Lê cũng sững sờ!

Anh Long híp mắt, lạnh lùng nói: "Người anh em, xin lỗi nhé, muốn trách thì trách mấy người đắc tội sai người rồi!"

Nói xong liền phất tay!

Cho dù không nỡ nhưng cũng hết cách!

Đám côn đồ nhanh chóng lao đến chỗ tổng giám đốc và Lê lê.

Lê Lê sững sờ!

Trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn!

Tổng giám đốc nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói: "Anh Long, sao anh có thể ra tay với tôi chứ! Anh Long..."

Nhưng chưa nói xng đã bị đám côn đồ dẫn đi rồi!

Lê Lê cũng nằm trong số đó!

"Anh Long... anh Long!", tổng giám đốc gào thét như trẻ con!

Ông ta hối hận đến xanh ruột rồi!

Nhưng anh Long không thèm để ý.

Hàn Thất Thất cười hỏi: "Thế nào? Hài lòng chứ?"

Trương Minh Vũ cười gật đầu: "Hài lòng".

Hàn Thất Thất lập tức lộ vẻ đắc ý.

Anh Long sững sờ.

Chương 233: Thê thiếp thành đàn?

Hàn Thất Thất... đối xử với Trương Minh Vũ tốt vậy sao?

Đám bảo vệ kia cũng sững sờ!

Nhưng đám công nhân lại hứng khởi, ánh mắt ai cũng nóng như lửa!

Đại Quân cố gắng đứng dậy, cuộn chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ!

Sau trận này, Trương Minh Vũ đã trở thành người vĩ đại nhất trong mắt đám công nhân bọn họ!

Cũng không còn sớm nữa, Trương Minh Vũ không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa.

"Chúng ta vào trong thôi", Trương Minh Vũ lạnh lùng nói.

Sau đó đưa mọi người vào trong.

Tất cả bảo vệ đều cúi đầu lùi về bên cạnh, ánh mắt của họ tràn ngập sự sợ hãi.

Trương Minh Vũ không kiếm chuyện với bọn họ là họ mừng lắm rồi.

Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm im lặng theo sau.

Anh Long đưa theo người im lặng đứng chờ ở cổng.

Trương Minh Vũ đưa mọi người vào trong hộp đêm.

Sau khi vào, tiếng nhạc ồn ào tràn ngập khắp đại sảnh.

Ánh đèn lập lòe, không ít người đang đung đưa theo tiếng nhạc giữa sàn nhảy.

Nhưng đa số vẫn ngồi uống rượu.

Trương Minh Vũ nhìn xung quanh, không biết ai là chủ thầu Vương Long.

Đằng sau nhanh chóng vang lên tiếng bước chân.

Đại Quân đưa theo công nhân đi đến.

Vừa vào nơi này, đám công nhân như nhìn thấy người ngoài hành tinh, ánh mắt lóe lên sự hiếu kỳ.

Đại Quân không dám nhìn ngang ngó dọc, cứ đi theo Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ hắng giọng nói: "Mọi người thử tìm xem chủ thầu ở đâu!"

Không nói to thì không nghe thấy được.

Đại Quân gật đầu, ngoắc tay với đám công nhân.

Trong đại sảnh, bầu không khí vô cùng long trọng.

Chỉ có một số người phát hiện ra ở cổng có gì đó khác thường, đại đa số vẫn đang trầm mê trong nhạc và rượu.

Đám công nhân xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.

Cho dù ánh đèn có lập lòe đến đâu thì cũng không thể che giấu nổi khí chất của họ.

Tất cả mọi người đều sững sờ ngẩng đầu nhìn đầy khó hiểu.

Chẳng bao lâu sau, Đại Quân đã chạy về, kích động nói: "Ân nhân, tôi tìm được rồi!"

Trương Minh Vũ nhướng mày, đi qua đó.

Đại Quân cung kính đứng đằng sau.

Trương Minh Vũ cười nói: "Tí nữa cứ qua đó đòi tiền, biết chưa?”

Đại Quân vội vàng cung kính gật đầu, lửa giận trong mắt dần dâng lên!

Sau khi đi được mấy bước, Trương Minh Vũ nhanh chóng nhìn thấy đám công nhân đang vây lại một bàn.

Bàn ấy có hai người đàn ông béo ị đang ngồi, còn có hai cô gái ăn mặc diêm dúa đang tựa vào lồng ngực họ.

Mặt hai người đàn ông vô cùng hưởng thụ.

Họ dường như chẳng thèm để ý đến mấy công nhân bên cạnh.

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Sao lại có loại người mặt dày đến vậy chứ!"

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Cuộc đời mà, loại người nào cũng có, thế này đã là gì chứ".

Trương Minh Vũ hiểu rõ câu nói này.

Đại Quân cung kính nói: "Ân nhân, người bên tay trái chính là Vương Long!"

Trương Minh Vũ nhìn về phía tên Vương Long.

Đầu hói, bụng phệ.

Mặt chẳng có gì đặc biệt, toàn là mỡ!

Trương Minh Vũ cười nói: "Mau qua đó đòi tiền thôi".

Đại Quân cung kính gật đầu, nói: "Vâng!"

Nói xong liền đi đến chỗ Vương Long.

Người đàn ông đeo kính gọng đen ngồi đối diện Vương Long nói: "Ông chủ Vương, hình như chúng ta gặp phiền phức rồi".

Mắt Vương Long lóe lên sự khó chịu.

Đúng lúc này Đại Quân chạy đến bên cạnh ông ta, lạnh lùng nói: "Ông chủ Vương, ông trả tiền công cho chúng tôi đi chứ?"

Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt ngồi cạnh Vương Long nói: "Ai ôi ông chủ Vương, người bọn họ hôi quá, mau đuổi họ đi được không?"

Vương Long nở nụ cười ác độc: "Được được được".

Nói xong ông ta liền ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Nghe thấy chưa? Người phụ nữ của ông đây ghét mùi trên người các người! Còn không mau cút đi?"

"Muốn tiền đợi tôi đi ra rồi hẵng nói!"

Đại Quân lạnh lùng nói: "Ông chủ Vương, ông nói câu này không chỉ một lần rồi, nhưng ông chưa đưa cho chúng tôi đồng nào đâu".

Vương Long nhíu mày, mắt lóe lên lửa giận.

Người phụ nữ đứng giận, khó chịu nói: "Chỗ tiền công của mấy người thì được mấy đồng chứ? Đừng có làm ông chủ Vương của chúng tôi mất hứng nữa!"

"Không biết tại sao bảo vệ lại cho hạng người như này vào nữa, bẩn quá!"

Nói xong, mặt ả lộ rõ vẻ ghét bỏ.

Lửa giận trong mắt Đại Quân dâng lên.

Trương Minh Vũ khó chịu nhướng mày.

Người phụ nữ này sao lại kiêu ngạo đến thế?

Trương Minh Vũ tiến lên, cười hỏi: "Không biết cô đã từng được bao nhiêu ông chú vừa già vừa béo chạm vào nhỉ, người cô thì sạch sẽ lắm đấy!"

Vừa dứt lời, Đại Quân lập tức trố mắt nghẹn họng!

Trong mắt Vương Long và người đàn ông đeo kính cũng lóe lên lửa giận!

Lồng ngực người phụ nữ phập phồng lên xuống, ả dùng giọng chua ngoa nói: "Mày nói cái quái gì vậy!"

"Thằng khốn! Mày xứng để tranh cãi với bà đây chắc? Dựa vào chút tiền công ít ỏi của mày, cả đời này mày cũng không chạm được vào người phụ nữ như tao đâu! Mày biết chưa?"

Trong lời nói đầy vẻ kiêu ngạo!

Trương Minh Vũ cười nói: "Loại phụ nữ như cô, cho không tôi cũng không động vào, tôi sợ bẩn".

"Mày...."

Ả nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập giận dữ: "Mày không ăn được nên khó chịu chứ gì! Loại mày mà cũng xứng!"

"Thằng nghèo rách! Mày từng động vào phụ nữ chưa?"

Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười.

Người phụ nữ này tự tin thật.

Nhưng vừa định phản bác, một cánh tay chậm rãi kéo lấy cánh tay anh.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Còn chưa phản ứng lại, giọng nói ngọt ngào từ từ vang lên: "Không chỉ từng chạm vào đâu, còn chạm rất nhiều đấy, biết chưa?"

Người nói là Hạ Hâm Điềm!

"Mày..."

Người phụ nữ chỉ tay vào họ, không nói được gì!

Cho dù đeo kính râm, nhưng vẫn không thể bắt bẻ được nửa khuôn mặt tinh xảo kia!

Vương Long và người đàn ông đeo kính trợn trừng mắt!

Người phụ nữ cũng bất giác cảm thấy tự ti!

Lúc này, một giọng nói chua ngoa khác lại vang lên: "Chạm qua... mà đắc ý vậy à? Còn đeo kính râm, mày sợ người khác nhìn thấy mặt mày à?"

Nói xong, người phụ nữ bên cạnh người đàn ông đeo kính bước ra!

Ả ta đứng cạnh người phụ nữ kia!

Vừa dứt lời, hai ả liền ưỡn cao ngực, kiêu ngạo nhìn Hạ Hâm Điềm!

Động tĩnh bên này đã thu hút ánh mắt của không ít người.

Sau khi nhìn thấy Hạ Hâm Điềm, không ít người nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đố kị!

Trương Minh Vũ vừa định mở miệng phản bác, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên: "Đeo kính râm cũng đủ hạ gục mấy người rồi, không phải sao?"

Lời này vừa dứt, một cạnh tay khác lại kéo lấy cánh tay còn lại của Trương Minh Vũ!

Hít!

Tiếng hít sâu lập tức vang lên!

Mọi người bắt đầu nhìn về phía Hàn Thất Thất!

Ực!

Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên!

Tất cả ánh mắt của mọi người đàn ông đều trợn lên!

Trái phải... đều là người đẹp tuyệt thế!

Ghen tị chết mất!

Vương Long và người đàn ông đeo kính trợn tròn mắt!

Một công nhân mà thôi... dựa vào cái gì chứ?

Hai người phụ nữ kia đều sững sờ!

Nhan sắc tiêu chuẩn của Hàn Thất Thất...

Đường cong gợi cảm đó...

Bọn họ... thua tan tác tơi bời!

Chương 234 :

Trương Minh Vũ mỉm cười đầy bất lực.

Hình như... anh không cần nói gì nữa rồi.

Vương Long và người đàn ông đeo kính trầm mặt.

Trong mắt người khác, người phụ nữ mà họ coi như bảo bối lại là...

"Ngồi xuống!"

Vương Long nhỏ giọng nói!

Mất mặt quá!

Hai người phụ nữ mím môi, mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn ngồi về chỗ của mình.

Ánh mắt ai cũng lóe lên lửa giận!

Vương Long lạnh lùng nói: "Được rồi, mấy người về đi, muốn đòi tiền cũng phải đợi tôi ở bên ngoài!"

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Ông nghĩ tôi giống công nhân dưới trướng ông à?"

Vương Long sững sờ.

Đúng rồi!

Công nhân sao cặp với nhiều gái ngon thế được!

Vương Long nhíu mày, lạnh lùng nói: "Thế mẹ kiếp mày là ai? Ông đây phát lương lúc nào thì liên quan chó gì đến mày?"

Trong lời nói đầy vẻ chán ghét!

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Ông không cần quan tâm tôi là ai, hôm nay nếu không đưa tiền, ông đừng hòng đi ra ngoài".

Kiêu ngạo như vậy sao?

Vương Long cười khẩy nói: "Thằng nhãi, chắc mày không biết tổng giám đốc của hộp đêm này là anh em của tao nhỉ?"

"Dựa vào mấy thằng công nhân quèn như bọn mày mà muốn giữ tao lại á?"

"Mơ mộng hão huyền!"

Trương Minh Vũ cười nói: "Không dựa vào họ, dựa vào tôi là dược".

Ha ha ha!

Vừa dứt lời, hai cô ả ngồi cạnh Vương Long liền cười lớn.

Mắt họ tràn ngập sự giễu cợt.

Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Bị ăn đòn còn chưa đủ? Còn muốn đẻ trứng à?"

"Tao..."

Nụ cười của ả tắt ngúm, chỉ còn lại sự tức giận nơi đáy mắt.

Nhưng cuối cùng ả vẫn chẳng nói được gì!

Ả sợ!

Vương Long híp mắt, không hề khách khí chế giễu: "Nói điêu không sợ cắn phải lưỡi à!"

"Chỉ dựa vào mày? Mày là cái thá gì chứ!"

Vừa dứt lời ông ta liền quay đầu gọi: "Bảo vệ! Bảo vệ đâu!"

Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của không ít người.

Nhạc trong hộp dừng lại, ánh mắt của mọi người dán chặt lên người Trương Minh Vũ và Vương Long.

Ai cũng tỏ ra khó hiểu.

Sao vậy nhỉ?

Một đám bảo vệ nhanh chóng chạy vào trong.

Trương Minh Vũ vẫn mỉm cười.

Vốn cho rằng phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể đòi được tiền công.

Bây giờ có vẻ như... không cần nữa.

Bảo vệ nhanh chóng xông tới chỗ Vương Long.

Vương Long khó chịu nói: "Tôi nói này mấy người làm ăn kiểu gì thế? Bây giờ công nhân cũng được vào hộp đêm là sao hả? Mấy người không muốn làm ăn nữa à?"

"Mau đuổi họ ra ngoài đi!"

Vừa dứt lời, mọi người lập tức hiểu ra.

Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu mọi chuyện là thế nào rồi, họ nhìn Trương Minh Vũ Đại Quân và mọi người bằng ánh mắt giễu cợt!

Bảo vệ nhìn Trương Minh Vũ, cơ thể run rẩy!

Ban nãy khó khăn lắm mới thoát nạn, bây giờ lại bảo bọn họ đi đắc tội anh á?

Vương Long không nhận ra, vẫn kiêu ngạo nói: “Thằng nhãi, đắc tội tao thì mày đen rồi! Sau này biết điều tí nhé, biết chưa?"

Người phụ nữ đứng bên chui vào lòng Vương Long, sùng bái nói: "Oa, ông chủ Vương ngầu quá!"

Người đàn ông đeo kính đen và người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng tỏ ra khinh bỉ.

Tuy nhiên bọn họ không nhận ra bảo vệ đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì!

Một lúc sau, mọi người mới phản ứng lại.

Họ ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra tất cả công nhân đang mỉm cười.

Trương Minh Vũ im lặng đứng đó, không hề động đậy!

Chuyện gì vậy!

Sắc mặt Vương Long và mấy người kia cứng đờ lại!

Người phụ nữ cũng không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

Vương Long gầm lên: "Ông đây nói mấy người không nghe thấy hả? Mau đuổi họ đi!"

Ánh mắt sùng bái của người phụ nữ càng rõ hơn!

Vương Long vô cùng kiêu ngạo!

Đội trưởng đội bảo vệ không dám nhìn Trương Minh Vũ, anh ta lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, các vị đây là khách quý của chúng tôi, mấy người không có quyền đuổi họ đi".

"Ông chủ Vương còn có chuyện gì nữa không? Không có thì chúng tôi đi đây".

Hít!

Vừa dứt lời, tiếng hít sâu vang lên!

Chuyện... gì thế này?

Bảo vệ điên rồi à?

Vương Long sững sờ, ánh mắt mờ mịt!

Một giây sau, Vương Long nổi giận đùng đùng!

Một tên bảo vệ mà dám cãi lại ông ta à?

Vương Long đập bàn đứng dậy, mắng: "Mẹ kiếp! Mẹ nó chứ mày không biết ông đây là anh em với anh Long của bọn mày sao?"

"Không nghe rõ lời tao nói à? Có tin bây giờ tao gọi anh Long đến không?"

Mọi người đều biết, bảo vệ của hộp đêm Dạ Sắc đều là người của anh Long!

Hai người phụ nữ nghe thấy vậy mắt liền phát sáng!

Anh Long!

Là truyền kỳ đó!

Nhưng bảo vệ vẫn lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, đây là khách quý của chúng tôi".

Đùa à!

Anh Long đang ở ngoài đấy ạ!

Nhưng mọi người thì sững sờ, mặt ai cũng hoang mang!

Tên... bảo vệ này bị ngu à?

Vì một đám công nhân mà đắc tội ông chủ Vương?

"Mày..."

Vương Long tức đến mức run rẩy!

Ông ta duỗi tay ra chỉ vào đội trưởng đội bảo vệ, nhưng chẳng nói được gì!

Nhiều người đang nhìn vậy, mặt mũi Vương Long mất hết rồi!

"Được... được lắm!"

Vương Long cười khẩy nói: "Nếu đã vậy thì đừng trách tao không khách khí! Bây giờ tao sẽ gọi điện cho anh Long!"

Nói xong, ông ta liền rút điện thoại ra.

Chuẩn bị gọi điện cho tổng giám đốc!

Dù sao bây giờ ông ta cũng hết cách rồi!

Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mày là ai? Sao tao chưa gặp mày bao giờ?"

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Mọi người nhìn qua thì thấy anh Long đang đưa đàn em đi vào.

Vương Long buồn bực, không hề khách khí mắng: "Mày là cái thá gì mà đòi gặp tao?"

"Cút cút cút!"

Nói xong liền gọi điện!

Hít!

Tiếng hít sâu lập tức vang lên!

Vương Long sững sờ.

Gì vậy?

Quay đầu nhìn lại, mọi người đang trợn tròn mắt nhìn ông ta!

Hai người phụ nữ cũng sững sờ.

Một giây sau, tất cả bảo vệ xông đến cạnh anh Long, cung kính nói: "Chào anh Long!"

Bốp!

Vương Long kinh ngạc!

Thả tay ra, điện thoại rơi thẳng xuống đất!

Người này... là anh Long?

Một giây sau, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Vương Long!

Dám xưng huynh gọi đệ với anh Long? Thế mà không quen?

Anh Long lạnh lùng nhìn, quay người cung kính nói: "Cô chủ, cậu Minh Vũ! Xử lý mấy tên này thế nào ạ?"

Hít!

Tiếng hít hơi lại vang lên!

Mọi người sắp điên đến nơi rồi!

Anh Long... tỏ ra cung kính như vậy với Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất sao?

Hai người này... có thân phận gì?

Mọi người đều trợn tròn mắt!

Vương Long và hai ả phụ nữ đều sững sờ!

Trợn mắt há mồm!







Chương 235: Vợ gặp nguy hiểm?

Trương Minh Vũ thầm cảm thấy bất lực.

Vốn định âm thầm xử lý cho xong chuyện này.

Nhưng... âm thầm khó quá!

Trương Minh Vũ cười nói: "Bảo ông ta trả tiền công cho công nhân, người thì tùy các người xử lý".

Anh Long cung kính gật đầu nói: "Vâng!"

Nói xong ông ta liền vung tay lên.

Tất cả bảo vệ nháy mắt vây quanh đám Vương Long!

Khóe miệng ông ta điên cuồng co giật!

Ông ta ngớ người luôn rồi!

Hai người phụ nữ và người đàn ông đeo kính run rẩy, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng!

Vương Long run rẩy nói: "Anh Long... anh Long, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn..."

"Câm miệng".

Chưa nói xong đã bị anh Long lạnh lùng cắt lời.

Vương Long vội vàng che miệng mình, mắt chỉ còn lại nỗi khiếp sợ!

Anh Long nói tiếp: "Lời cậu Minh Vũ nói, mày đã nghe rõ chưa?"

Cậu Minh Vũ...

Ực!

Vương Long khó khăn nuốt nước bọt, vội vàng đồng ý: "Nghe rõ rồi... nghe rõ rồi! Tôi đưa tiền đây! Tôi đưa tiền đây!"

Nói xong, ông ta liền rút thẻ ngân hàng ra, sợ hãi nói: "Mật mã là 666888, trong đây là tiền lương của các anh em!"

"Tôi... đã chuẩn bị xong từ lâu rồi! Chỉ là... chỉ là chưa có cơ hội đưa thôi..."

Nói xong, ông ta liền cười xòa nhìn Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ cười nói: "Qua lấy đi".

"Vâng!"

Đại Quân vội vàng cung kính đáp lời!

Kích động đến mức cả người run rẩy!

Anh ta sải bước, lấy tấm thẻ ngân hàng trong tay Vương Long!

Vương Long tiếp tục cười nói: "Lấy nhiều một chút, coi như là... tiền lãi của các anh em..."

Cho dù nói vậy, Vương Long vẫn cảm thấy đau lòng!

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy thì cảm ơn nhé".

Nói xong liền nói với Hàn Thất Thất: "Giao tên đó cho cô xử lý đấy".

Mắt Hàn Thất Thất sáng lên, cô ta cười nói: "Đám người này đáng ghét như vậy, không bằng để bọn họ làm nhân viên quét dọn của hộp đêm đi".

"Mau đi dọn bồn cầu đi!"

Á?

Vừa dứt lời, mọi người lập tức trợn tròn mắt!

Mạch não của cô chủ nhà họ Hàn này... có vẻ hơi kỳ nhỉ?

Trương Minh Vũ không kìm được lắc đầu.

Anh Long lạnh lùng nói: "Bọn mày nghe rõ chưa?"

Mặt Vương Long và mấy người khác lộ vẻ khó chịu!

Nhưng không dám cãi lời!

“Nghe rõ rồi... nghe rõ rồi ạ!"

Vương Long vội vàng gật đầu đồng ý.

Chuyện đã được giải quyết xong rồi, Trương Minh Vũ không có hứng ở lại đây nữa.

"Chúng ta đi thôi".

Sau khi nói xong câu này anh liền đưa mọi người rời khỏi hộp đêm.

Ánh mắt của những người khác vẫn dán chặt lên người anh!

Trong mắt họ tràn ngập sự khiếp sợ.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất đi theo sau.

Đám công nhân cũng im lặng theo sau, ai cũng cuộn chặt nắm đấm! Vô cùng kích động!

Trương Minh Vũ nhanh chóng đưa mọi người ra cổng.

"Ân nhân! Cảm ơn cậu! Nếu không có cậu... chúng tôi..."

Đại Quân xông lên, cảm kích nói!

Những công nhân khác cũng vui vẻ nhìn Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, cảm ơn tôi thì ngày mai làm việc tử tế đi, mau làm xong việc".

Đại Quân kích động đồng ý: "Vâng!"

Trương Minh Vũ phất tay, nói: "Đòi được tiền rồi, mọi người về nhà đi, ngày mai còn phải đi làm".

Ánh mắt của Đại Quân vẫn dán chặt lên người Trương Minh Vũ.

Một lúc lâu sau, anh ta mới gật đầu nói: "Vâng!"

Nói xong, mới quay người phất tay với đám công nhân.

Mọi người nhanh chóng lên xe, nhưng không ít cặp mắt vẫn còn nhìn về phía Trương Minh Vũ qua cửa kính xe.

Trương Minh Vũ đem lại cho họ quá nhiều niềm vui bất ngờ!

Tuy nhiên đúng lúc này, Long Tam xông ra, nặng nề nói: "Cậu Minh Vũ, cô Lâm gặp chuyện rồi".

Câu nói này khiến nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ vụt tắt!

Lâm Kiều Hân gặp chuyện?

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Đi thôi!"

Nói xong liền ngồi lên con Mercedes-Benz.

Hàn Thất Thất nhận điện thoại rồi quay về nhà.

Chiếc xe nhanh chóng lao đi.

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Long Tam cung kính đáp: "Hôm nay cô Lâm ra ngoài với khách hàng để bàn chuyện làm ăn, chắc là định mời ngôi sao làm người đại diện, bây giờ bị người ta uy hiếp".

Trương Minh Vũ híp mắt, lửa giận trong lòng dâng lên.

Hạ Hâm Điềm nói: "Yên tâm đi, vợ em rất thông minh, không xảy ra chuyện gì đâu".

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.

Có vẻ như Hạ Hâm Điềm rất hiểu Lâm Kiều Hân.

Trương Minh Vũ không còn lòng dạ để nghĩ nhiều nữa.

Chiếc xe tiếp tục lao đi.

Không bao lâu sau, chiếc Mercedes-Benz đỗ lại ở cổng khách sạn Cách Lâm.

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Đây chẳng phải khách sạn của Triệu Khoát sao?

Anh không biết liệu chuyện này có liên quan đến Triệu Khoát không đây.

Nhưng dù là ai, chỉ cần dám động vào Lâm Kiều Hân, Trương Minh Vũ nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá.

Long Tam và Long Thất không hề vội.

Trương Minh Vũ từ từ nói: "Chị hai, chị ở đây chờ em, em vào trước xem sao".

Hạ Hâm Điềm gật đầu nói: "Được".

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, anh quay người đi vào trong khách sạn.

Bây giờ cũng chưa muộn lắm, khách sạn vẫn đông người.

Long Thất và Hạ Hâm Điềm đứng ngoài chờ.

Long Tam đi theo Trương Minh Vũ vào khách sạn.

Dù sao chuyện bây giờ cũng liên quan đến an nguy của Lâm Kiều Hân, Trương Minh Vũ không dám sơ suất.

Có Long Tam đi theo, anh cũng yên tâm phần nào.

Sau khi vào khách sạn, nhân viên phục vụ tiến lên khách khí nói với họ: "Các vị đi mấy người ạ?"

Trương Minh Vũ không để ý, vẫn đang nhìn quanh đại sảnh.

Nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng Lâm Kiều Hân đâu.

Nhân viên phục vụ sững sờ.

Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Lâm Kiều Hân ở đâu?"

Nhân viên phục vụ lúng túng nói: "Xin lỗi anh, tôi không biết ạ".

Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Long Tam chậm rãi nói: "Cậu Minh Vũ đi theo tôi".

Nói xong liền đi vào trong khách sạn.

Nhân viên phục vụ luống cuống nói: "Ê, anh..."

Nhưng chưa nói xong đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Long Tam!

Đùng!

Đầu nhân viên phục vụ như nổ tung!

Cô ta không nghĩ được gì nữa!

Đợi đến khi cô ta phản ứng lại, Long Tam và Trương Minh Vũ đã biến mất rồi.

Cùng lúc đó, trong phòng riêng cao cấp trên tầng hai khách sạn Cách Lâm.

Lâm Kiều Hân đang ngồi đối diện một người đàn ông.

Tên này khoảng hơn bốn mươi tuổi, cử chi nho nhã, vô cùng lịch sự.

Nhưng ánh mắt ông ta không ngừng lượn lờ trên người Lâm Kiều Hân.

Lâm Kiều Hân nhíu mày nói: "Ông Triệu, chẳng phải chúng ta đến bàn chuyện hợp đồng sao?"

Hôm nay Triệu Thiên An cho người gọi điện cho cô, bảo có ngôi sao hạng bốn có thể làm người đại diện cho cô.

Phí đại diện thì còn cần thương lượng.

Điều này khiến Lâm Kiều Hân vô cùng kích động, dù sao bây giờ với cô mà nói có ngôi sao hạng bốn làm người đại diện đã là tốt lắm rồi.

Không tốn nhiều tiền, độ nổi tiếng cũng có chun chút, vừa hay phù hợp với lộ trình phát triển của công ty cô!

Vậy nên Lâm Kiều Hân liền lùi thời gian ăn với Trương Minh Vũ, đến đây gặp khách hàng.

Nhưng đến tận bây giờ, Triệu Thiên An vẫn chưa nhắc chữ nào về vụ người đại diện!

Ông ta cười híp mắt: "Cô Lâm, cô đừng vội, cô biết tại sao tôi lại tìm cô để hợp tác không?"

Nói xong, mắt ông ta phát sáng!

Chương 236: Chồng đến rồi

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Triệu Thiên An cười nói: “Bởi vì tôi biết cô Lâm nhất định là người rất có năng lực, vậy nên khi gọi điện tôi đã nói với cô rồi, không cần bàn nhiều chuyện phí đại diện!”

“Ngôi sao của bên tôi nhất định sẽ khiến cô hài lòng!”

Lâm Kiều Hân nhíu mày.

Mặc dù với cô mà nói đây là chuyện tốt

Nhưng đâu ra tự nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống chứ!

Lâm Kiều Hân mất hết kiên nhẫn rồi, cô hỏi lại: “Được, vậy chúng ta cùng nói thẳng, ngôi sao của ông rốt cuộc là ai, phí đại diện là bao nhiêu”.

Triệu Thiên An nhấp một ngụm rượu vang cười nói: “Ngôi sao của tôi đương nhiên là người nổi tiếng rồi, còn về phí đại diện tôi không cần”.

“Không cần?”

Lâm Kiều Hân lập tức trợn tròn mắt trong lòng bắt đầu có dự cảm không lành

Đây không phải lần đầu cô gặp chuyện này nữa rồi

Triệu Thiên An cười nói: “Mục đích của tôi rất đơn giản, tôi chỉ muốn kết bạn với cô Lâm thôi”.

Nói xong, ông ta bắt đầu không kiêng dè gì mà nhìn ngắm cơ thể cô.

Sắc mặt Lâm Kiều Hân dần lạnh xuống.

“Còn yêu cầu gì nữa không?”, Lâm Kiều Hân lạnh lùng hỏi.

Triệu Thiên An cười nói: "Còn... đó là ngủ với... ngôi sao của chúng tôi một đêm..."

Nói xong, mắt ông ta lóe lên đầy ẩn ý.

Ngủ một đêm...

Lâm Kiều Hân híp mắt, lửa giận bùng lên!

"Nếu đã vậy, chúng ta không còn gì để bàn nữa!”

Lâm Kiều Hân tức giận nói, cô đứng dậy đi thẳng ra cửa.

Tuy nhiên chưa đi được mấy bước, cửa phòng riêng đột ngột mở ra.

Người bước vào là một thanh niên với gương mặt điển trai.

Lâm Kiều Hân dừng bước.

Nhìn kỹ lại cô đột nhiên cảm thấy khiếp sợ!

Trước mặt cô chính là ngôi sao mới nổi, Thái Minh Hạo!

Cái này...

Lâm Kiều Hân sững sờ, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc!

Đây là ngôi sao hạng bốn mà Triệu Thiên An nói sao!

Nhưng độ nổi tiếng của hắn tương đương mấy ngôi sao hạng hai rồi mà!

Thái Minh Hạo pose dáng, kiêu ngạo nói:"Cô Lâm, tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên là Thái Minh Hạo".

"Tôi thích ca hát, khiêu vũ, rap và bóng rổ”.

Nói xong hắn còn tưởng mình ngầu lắm mà nháy mắt với Lâm Kiều Hân!

Lâm Kiều Hân nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi không biết, tôi có chuyện phải đi trước".

Nói xong liền đi vòng qua Thái Minh Hạo ra ngoài!

Mặt Thái Minh Hạo lộ vẻ ngượng ngùng!

Hắn bị người khác coi như không thấy!

Nhưng hắn đã nhắm vào Lâm Kiều Hân không chỉ một hai ngày rồi!

Thái Minh Hạo cười khẩy nói: "Cô Lâm, muốn đi không dễ vậy đâu".

Nói xong liền ngồi xuống ghế.

Lâm Kiều Hân kinh ngạc.

Thử đưa tay đẩy cửa, phát hiện ra ngoài cửa phòng riêng đã bị khóa lại!

Cái này...

Lâm Kiều Hân mím môi, mắt lóe lên sự lo lắng!

"Mấy người muốn làm gì?", Lâm Kiều Hân mặt đầy băng giá, lạnh lùng nói!

Triệu Thiên An cười khẩy.

Dựa người vào ghế, không hề vội.

Thái Minh Hạo cười nói: "Cô Lâm, nói thật lòng, hôm nay trước khi đến tôi không nghĩ mình thất bại".

"Mục đích của tôi rất đơn giản, cô lên giường với tôi, tôi làm người đại diện cho cô, cô thấy thế nào?"

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh có mà nằm mơ!"

"Tôi có chồng rồi, nếu như hôm nay mấy người không thả tôi ra, chồng tôi không tha cho mấy người đâu!"

Bất tri bất giác, Lâm Kiều Hân đã coi Trương Minh Vũ trở thành chỗ dựa của mình!

Thái Minh Hạo cười khinh bỉ: "Tên phế vật đó?"

"Cô Lâm, tôi cũng không muốn dài dòng nữa, hôm nay cho dù cô không muốn đồng ý cũng phải đồng ý!"

"Nếu cô đồng ý thì tốt rồi".

"Nếu cô không đồng ý, người của chúng tôi đã bao vây chỗ này rồi, hơn nữa tôi không ngại nói cho cô biết".

"Nếu cô dám từ chối tôi, tôi đảm bảo cả đời này không có ngôi sao nào dám làm người đại diện cho cô đâu".

Lâm Kiều Hân mím môi, mắt lóe lên sự tức giận!

Nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ.

Thái Minh Hạo ... dựa vào đâu?

Triệu Thiên An đứng bên nói hùa theo: "Chắc cô Lâm không biết đại minh tinh Thái của chúng tôi là thái tử của công ty giải trí Tạo Mộng!"

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập trức trợn tròn mắt!

Công ty giải trí Tạo Mộng là công ty đứng đầu ngành giải trí!

Thái Minh Hạo không ngờ lại là thái tử của Tạo Mộng?

Lâm Kiều Hân bắt đầu cảm thấy bóng tối ngập tràn, cô biết mình không thể tìm ngôi sao nào khác làm người đại diện cho mình nữa rồi!

Nhưng hôm nay, cô nhất định phải chạy thoát!

Lâm Kiều Hân cười khẩy đáp: "Cho dù anh là ai, mời anh thả tôi ra!"

"Nếu anh không thả tôi ra, tôi sẽ gọi chồng tôi đến!"

Trong đầu cô không khỏi xuất hiện hình ảnh của Trương Minh Vũ!

Không biết tại sao, cảm giác lo lắng từ từ bớt đi!

Ực!

Thái Minh Hạo khó khăn nuốt nước bọt, trợn trừng mắt!

Là thái tử của một công ty giải trí, hắn chơi không biết bao nhiêu phụ nữ rồi!

Nhưng người có tính cách và nhan sắc như Lâm Kiều Hân... thì hắn chưa nếm qua!

Thái Minh Hạo thầm phấn khởi!

"Cô Lâm, cô còn không nghe lời nữa, thì đừng trách bổn thái tử vô lý nha", Thái Minh Hạo cười nói.

Ánh mắt không hề khách khí soi sét cơ thể Lâm Kiều Hân!

Lâm Kiều Hân mím môi, lấy điện thoại ra!

Gọi thẳng cho Trương Minh Vũ!

Thái Minh Hạo cười khẩy, hắn búng ngón tay!

Một giây sau, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra!

Một đám người cao to cường tráng xông vào!

Trông ai cũng rất vạm vỡ!

Khí thế hùng hồn!

"Á!"

Lâm Kiều Hân sợ giật mình, vội vàng tránh sang một bên!

Ngẩng đầu nhìn, cửa phòng riêng đã bị đám người này bao vây!

Lâm Kiều Hân bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng rồi!

Một giây sau, đầu giây bên kia đã có người bắt máy.

Lâm Kiều Hân cố nén cảm giác tuyệt vọng trong lòng, vội vàng nói: "Trương Minh Vũ, mau cứu tôi!"

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Đợi tôi, tôi sắp đến rồi!"

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân liền cảm thấy có một tia hy vọng le lói trong tim!

Thái Minh Hạo cười khinh bỉ nói: "Đừng cố giãy dụa nữa, cho dù hắn ta có bay đến cũng không kịp đâu!"

"Người đâu đưa cô Lâm đi cho tôi!"

Vừa dứt lời, đám người này lập tức bao vây lấy Lâm Kiều Hân!

Lâm Kiều Hân hoảng rồi!

Tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng lập tức tiêu tan!

Lâm Kiều Hân không biết nên làm thế nào nữa rồi!

Một giây sau, một tên đô con đã lao đến trước mặt cô!

Tuy nhiên khi Lâm Kiều Hân cảm thấy tuyệt vọng nhất, giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Ai bảo không kịp?"

Chương 237: Kết cục của việc động vào vợ tôi!

Giọng nói vừa vang lên, tất cả mọi người lập tức sững sờ!

Ánh mắt hướng đến ngoài cửa phòng riêng!

Một anh thanh niên chậm rãi bước tới.

Triệu Thiên An và Thái Minh Hạo nhíu mày, mắt lóe lên lửa giận!

Lâm Kiều Hân cảm thấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ!

Không biết tại sao, đối mặt với nhiều người như vậy, nhưng khi Trương Minh Vũ xuất hiện cô ấy không còn cảm thấy lo lắng nữa!

Anh... đến thật rồi!

Lâm Kiều Hân mím môi, trong lòng vô cùng phức tạp.

Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm, lửa giận bùng lên!

Anh không ngờ tên Thái Minh Hạo này không biết xấu hổ đến vậy!

Nếu không vì người của bọn họ theo sát Lâm Kiều Hân, chắc bây giờ Trương Minh Vũ vẫn không biết chuyện này!

Đợi đến khi Lâm Kiều Hân gọi điện, không biết bao giờ anh mới đến được!

Thái Minh Hạo vắt chân chữ ngũ, khinh khỉnh nói: "Mày là thằng chồng vô dụng của cô ta hả?"

"Nếu mày đã đến rồi thì chúng ta nói chuyện luôn, ra giá đi, bao nhiêu tiền mày mới chịu ly hôn với cô Lâm?"

Nói xong, mặt hắn tràn ngập sự kiêu ngạo.

Trương Minh Vũ híp mắt, lửa giận trong mắt như bùng nổ!

Nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh!

Anh biết, chuyện này không đơn giản như vậy!

Trương Minh Vũ cười khẩu nói: "Tiền? Mày nhiều tiền lắm hả?"

Sự đắc ý trong mắt Thái Minh Hạo càng rõ hơn, hắn cười nói: "Cũng không nhiều tiền lắm, nhưng để mua lại cái Hoa Châu này thì vẫn đủ".

Triệu Thiên An đứng bên mắt lóe sáng!

Trương Minh Vũ mỉm cười, không thèm để ý mà nhìn về phía Triệu Thiên An.

Triệu Thiên An sững sờ.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lạnh lùng hỏi: "Ông là người nhà họ Triệu à?"

Anh chỉ đang đoán.

Nhưng một ngôi sao không thể nào đột nhiên xuất hiện ở khách sạn của Triệu Khoát để làm phiền vợ anh được?

Triệu Thiên An lạnh lùng nói: "Đúng vậy, mày muốn gì?"

Quả nhiên!

Nụ cười trên miệng Trương Minh Vũ càng tươi hơn.

Nếu đã rõ rồi thì không có gì phải nói nữa!

Trương Minh Vũ cười hỏi: “Bọn mày muốn động đến vợ tao sao?"

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân đứng phía trước đám người liền run rẩy.

Xưng hô này...

Thật kỳ quái.

Thái Minh Hạo cười chế giễu: "Không chỉ động đâu".

Một câu nói đã khơi dậy cơn giận của Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ cười càng tươi hơn: "Kết cục của kẻ động đến vợ tao thảm lắm đấy!"

Nhưng vừa dứt lời, Thái Minh Hạo liền điên cuồng mỉm cười: "Ha ha ha!"

"Dựa vào tên phế vật như mày á? Mày là cái thá gì chứ! Mà dám đứng trước mặt bổn thiếu gia nói lời ngông cuồng?"

"Cho mày cơ hội mày không dùng! Vậy thì mày đừng hòng lấy được cắc nào!"

"Người đâu, đánh gãy hai chân tên này rồi đưa ra ngoài!"

Lời hắn nói vô cùng kiêu ngạo!

Từ đầu đến cuối không hề coi Trương Minh Vũ ra gì!

Triệu Thiên An vắt chéo chân, mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Tự tìm lấy cái chết mà tích cực như vậy sao!

"Vâng!"

Mấy gã đô con lập tức đáp lời!

Một giây sau bọn họ lao thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ, bao vây lấy anh!

Khí thế hùng hồn!

Chỉ với ánh mắt đầy sát khí đã đủ để thấy được đây không phải thứ người thường chịu nổi!

Nhưng Trương Minh Vũ chẳng hề để ý!

Lâm Kiều Hân mím môi, lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Mắt Thái Minh Hạo và Triệu Thiên An tràn ngập sự chế giễu!

Một giây sau, mười mấy người đứng trước mặt Trương Minh Vũ!

"Thằng nhãi, cố nhịn đau nhé", tên cầm đầu cười khẩy lao lên!

"Trương Minh Vũ cẩn thận!"

Lâm Kiều Hân vội vàng hét lớn!

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn nhìn chằm chằm về phía Thái Minh Hạo!

Lâm Kiều Hân sững sờ.

Trương Minh Vũ... sợ đến ngẩn người sao?

Tuy nhiên đúng lúc đó, Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Giao mấy tên này cho anh đấy".

Ừm?

Mọi người đều sững sờ!

Nhưng ngay sau đó một bóng người mặc đồ đen xuất hiện giữa đám đông!

Bốp!

Âm thanh nặng nề vang lên!

Người đàn ông vừa nói câu kia bị đánh bay!

Cơ thể va phải ba bốn tên khác!

Hít!

Tiếng hít sâu vang lên!

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn vào bóng người vừa xuất hiện!

Không phải Long Tam thì còn là ai nữa đây?

Trương Minh Vũ nhếch khóe miệng cười khẩy, bước đến chỗ Thái Minh Hạo.

Thái Minh Hạo lạnh lùng nói: "Sững sờ làm gì? Còn không mau ra tay?"

Vừa dứt lời, mười mấy tên đô con cùng phản ứng lại, bọn chúng xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ không thèm nhìn, im lặng tiến bước!

Dường như những người đang vây quanh anh không tồn tại vậy!

Từng tên lao đến phía Trương Minh Vũ đều bị Long Tam dễ dàng giải quyết!

Trương Minh Vũ một đường thông thuận không cản trở, cứ dần dần ép sát!

Cái này...

Lâm Kiều Hân trợn mắt khiếp sợ, cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Cô lại nhìn về phía Trương Minh Vũ, trong lòng vô cùng phức tạp!

Trương Minh Vũ... đã không còn là Trương Minh Vũ của trước kia nữa...

Nụ cười trên khóe miệng Thái Minh Hạo và Triệu Thiên An cứng đờ.

Trương Minh Vũ không ngừng lại gần, trong lòng bọn họ dâng lên một nỗi sợ vô hình!

Quan trọng nhất là... người của họ đều ngã gục!

Cái này...

Thái Minh Hạo kinh ngạc.

Triệu Thiên An cũng sững sờ!

Trương Minh Vũ mỉm cười, im lặng lại gần!

Thái Minh Hạo đứng dậy, tức giận nói: "Mày... mày muốn làm cái gì? Mẹ nó mày biết tao là ai không?"

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ từ từ dừng bước.

Thái Minh Hạo kiêu ngạo nói: "Tao là thái tử của Tạo Mộng..."

"Bốp!"

Tiếng bốp đã cắt đứt lời nói của Thái Minh Hạo!

Cơ thể Thái Minh Hạo loạng choạng ngã sang bên cạnh! Khuôn mặt trắng nõn in hằn năm đầu ngón tay!

Hắn ... bị đánh?

Không ngờ hắn... lại bị đánh?

Triệu Thiên An ở sau sững sờ, trợn tròn mắt nhìn!

Một giây sau, Thái Minh Hạo ngẩng đầu, mặt mày âm trầm gầm lên: "Mẹ nó tao là thái tử của Tạo Mộng..."

"Bốp!"

Tiếng bốp vang dội lại cắt đứt lời hắn!

Lần này, cơ thể Thái Minh Hạo loạng choạng ngã xuống đất!

Mặt sưng phồng lên!

"Mày... mày...'

Thái Minh Hạo run rẩy, ánh mắt ngập tràn lửa giận!

Trương Minh Vũ cười nói: "Mày có là con trai của Ngọc Hoàng Thượng Đế thì hôm nay tao vẫn phải cho mày biết thế nào là luật nhân quả".

"Trước khi động đến người phụ nữ của tao, mày nên ý thức được hậu quả sẽ bị nhừ đòn!"

Nói xong, Trương Minh Vũ lại đạp mạnh một phát lên ngực Thái Minh Hạo!

Bốp!

Cơ thể Thái Minh Hạo bị văng ra, nặng nề ngã xuống đất!

Hắn đau đớn vặn vẹo cơ thể!

Lâm Kiều Hân không chú ý, hoàn toàn chìm đắm trong cụm từ "Người phụ nữ của tôi".

Không biết tại sao, sao cô không cảm thấy.... khó chịu nhỉ?

Anh thay đổi hay mình thay đổi?

Lâm Kiều Hân sững sờ.

Trương Minh Vũ không hề để ý, lại tiến lên!

Triệu Thiên An cuối cùng cũng hoàn hồn, ông ta vội vàng đứng dậy nói: "Mày... mày đừng có động vào cậu ấy! Mày đang muốn chết à!"

Trương Minh Vũ cười nói: "Đúng vậy, tôi đang muốn chết đấy, ông có giết tôi được không?"

Nói xong, ánh mắt đột nhiên trở nên ác liệt!

Chương 238: Nghe lời chồng đi!

Hít!

Triệu Thiên An lập tức hít sâu một hơi lạnh!

Lông tóc trên người dựng ngược lên!

Ánh mắt này khiến ông ta cảm thấy như bị dã thú nhắm vào!

Ông ta há miệng nhưng không nói được câu gì!

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Tôi giải quyết hắn trước sau đó đến lượt nhà họ Triệu mấy người!"

Nói xong lại bước lên trước đi đến bên Thái Minh Hạo!

Thái Minh Hạo hoảng rồi!

Bây giờ hắn cuối cùng cũng phát hiện ra Trương Minh Vũ này là một tên điên!

Không suy xét đến hậu quả!

Cứ như vậy, người chịu thiệt là hắn!

"Đừng... mày đừng lại đây! Tao... tao...", Thái Minh Hạo vội vàng di chuyển.

Nhưng Trương Minh Vũ không hề chần chừ một chút nào!

Bốp bốp!

Tiếng va chạm nặng nề vang lên liên tiếp!

Tiếng kêu đau đớn của Thái Minh Hạo vang khắp cả căn phòng!

Triệu Thiên An nhìn mà sững sờ, cơ thể điên cuồng run rẩy!

Lâm Kiều Hân mím môi, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng.

Mặc dù anh đã xả giận giúp cô.

Nhưng nếu đánh chết người, Trương Minh Vũ nhất định sẽ gặp nguy hiểm!

Thái Minh Hạo đau đớn gào thét: "Triệu... á! Triệu Thiên An ông... á... ông nghĩ cách đi... á... á... á!"

Tiếng kêu vang lên theo tiết tấu!

Cơ thể Triệu Thiên An điên cuồng run rẩy!

Lúc này cuối cùng ông ta cũng hoàn hồn!

Triệu Thiên An khiếp sợ, lo lắng nói: "Cô Lâm, cô... cô ngẩn người làm cái gì! Còn không mau ngăn hắn lại!"

"Nếu không cả đời này cô đừng hòng có ngôi sao chịu làm người đại diện cho cô!"

Lời này đã đánh thức Lâm Kiều Hân.

Một nửa giới giải trí nằm trong tay tập đoàn Tạo Mộng rồi.

Chuyện này... rất có khả năng!

Nhưng...

Lâm Kiều Hân nghĩ đến nguy hiểm ban nãy, lửa giận lại dâng lên!

Cho dù có dừng tay thì liệu có ngôi sao nào chịu làm người đại diện cho công ty cô không?

Thái Minh Hạo vội vàng nói: "Đúng! Còn đánh tao nữa.... còn đánh tao nữa thì mãi mãi không ai làm người đại diện cho bọn mày đâu!"

"Tao nói rồi! Tao là thái tử của giới giải trí!"

Hừ!

Trương Minh Vũ thở hổn hển, đứng thẳng người.

Đánh người cũng là một môn thể thao tiêu tốn nhiều calo.

Anh vẫn đang suy sét tâm tình của Lâm Kiều Hân.

Triệu Thiên An và Thái Minh Hạo nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Hân!

Lâm Kiều Hân thất thần trong chốc lại, mơ màng hỏi: “Mấy người nhìn tôi làm gì?”

Triệu Thiên An sốt ruột nói: “Cô Lâm, một suy nghĩ sai lầm của cô có thể chấm dứt tiền đồ của Tuyền Ảnh đấy!”

Trương Minh Vũ hiểu rõ, Lâm Kiều Hân rất coi trọng công ty của mình.

Trong tim anh cảm thấy không thoải mái.

Thái Minh Hạo cười khẩy.

Tuy lợi hại!

Nhưng vẫn phải có chuyện khiến người ta sợ thôi!

Tuy nhiên ngay giây sau, giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân lại vang lên: “Bây giờ chuyện đó liên quan gì đến tôi?”

“Mấy người động vào người phụ nữ của anh ấy, chứ có phải động vào người đàn ông của tôi đâu”.

“Mấy người nên nói với anh ấy, đúng chứ?”

Hả?

Vừa dứt lời, ba người đều sững sờ!

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, mắt lóe lên sự hí hửng!

Câu nói này của... Lâm Kiều Hân... này hay ghê!

Triệu Thiên An và Thái Minh Hạo nghĩ một lúc mới hiểu ra!

Tên nào tên này đều lộ vẻ khiếp sợ!

Còn chưa kịp mở miệng, Trương Minh Vũ lại tiến lên!

Thái Minh Hạo sợ đến ngớ người!

Trương Minh Vũ cười nói: "Xin lỗi nhé, hôm nay phải để tao xả hết cục tức này đã, có chuyện gì nói sau!"

Nói xong, quyền cước lại giao nhau!

Tiếng kêu đau đớn lại vang lên!

Chớp mắt một cái, mặt mũi Thái Minh Hạo bầm dập hết cả!

Hắn ngã xuống đất co quắp cơ thể, lửa giận trong mắt như sắp bắn ra đến nơi!

Một lúc sau, Trương Minh Vũ đánh mệt rồi, anh từ từ ngồi dậy!

Thái Minh Hạo đau đớn đến mức tê dại rồi!

Hừ!

Trương Minh Vũ thở hổn hển, cười nói: "Thoải mái không?"

May mà Lâm Kiều Hân không sao.

Nếu không...

Thái Minh Hạo cuộn chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được! Tao nói cho mày biết, đời này mày đừng hòng mời ngôi sao đến làm đại diện cho công ty nữa!”

"Ngôi sao hạng bét cũng đừng hòng!"

Trong lời nói xen lẫn hận ý.

Sắc mặt Lâm Kiều Hân không đổi, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.

Không có ngôi sao làm người đại diện, mỹ phẩm của cô cuối cũng sẽ rơi vào đường chết.

Nỗ lực lâu vậy mà...

Haizz.

Lâm Kiều Hân im lặng thở dài, nhưng không hề có ý định nhún nhường!

Thua trên kinh doanh thì được, thua về mặt nhân cách thì không thể được!

Trương Minh Vũ cười nói: "Mày thực sự nghĩ trong giới giải trí ngoại trừ Tạo Mộng của chúng mày thì không còn ai khác sao?"

Thái Minh Hạo nằm dưới đất giãy giụa lạnh lùng nói: "Đương nhiên là có những người khác, nhưng chỉ cần Tạo Mộng mở miệng, mày nghĩ có ngôi sao nào dám hợp tác với bọn mày?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Mày đề cao mình cao rồi ấy".

"Ha ha ha".

Thái Minh Hạo điên cuồng cười động đến vết thương trên miệng!

Đau đến mức hít vào!

Một lúc sau, Thái Minh Hạo mới lạnh lùng nói: "Tao nói cho mày biết, tao sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay mày đánh tao!"

"Chúng ta cùng chờ xem! Mày mà tìm được dù chỉ là ngôi sao hạng bét đến làm người đại diện cho bọn mày thì họ tao sẽ viết ngược!"

Trương Minh Vũ nhướng mày.

Loại cậu ấm nhà giàu này đều có chung một loại bệnh, đó là quá tự tin!

Cơ hội kiếm tiền không phải đến rồi sao?

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Họ mày viết ngược viết xuôi thế nào tao đéo quan tâm, mày cũng đâu phải con trai tao".

"Mày..."

Thái Minh Hạo híp mắt, lửa giận trong lòng trào dâng!

Mắt Trương Minh Vũ phát sáng, anh cười nói: "Nếu mày đã tự tin như vậy, chi bằng chúng ta cùng cược đi!"

Thái Minh Hạo thấy vậy liền sững sờ, mắt lóe lên tia chế giễu!

Triệu Thiên An lạnh lùng nói: "Mày là cái thá gì mà cũng xứng để cược với bọn tao?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Không dám thì thôi vậy".

Lâm Kiều Hân sững sờ, không hiểu rốt cuộc Trương Minh Vũ muốn làm gì.

Thái Minh Hạo cười khẩy nói: "Được thôi, mày muốn cược thế nào?"

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Cược hôm nay tao có kiếm được ngôi sao làm người đại diện không?"

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân liền trợn tròn mắt!

Trương Minh Vũ... điên rồi?

Tìm ngôi sao làm người đại diện sao có thể dễ thế được?

Muốn tìm một ngôi sao xứng với công ty họ khó như lên trời vậy!

Phí đại diện và địa vị của ngôi sao còn là hai vấn đề vô cùng quan trọng!

"Ha ha ha!"

Thái Minh Hạo cười như bị điên, giễu cợt nói: "Được thôi! Mày đang tự tìm đường chết đó!"

"Vậy mày nói xem, chúng ta cược cái gì?"

Trương Minh Vũ trầm ngâm chốc lát: "Nếu hôm nay tao không tìm được, mạng tao tùy mày xử lý, có đánh chết tao cũng không lên tiếng".

Vừa dứt lời, Thái Minh Hạo đã cuộn chặt nắm đấm!

Trong mắt hắn lóe lên sự hưng phấn!

"Được! Tao vốn định để mày sống thêm vài ngày, không ngờ mày lại chủ động tìm lấy cái chết!"

Thái Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi nói!

Trương Minh Vũ không hề quan tâm, nói tiếp: "Nếu như tao thắng thì sao?"

"Mày thắng á? ha ha ha!"

Thái Minh Hạo cười giễu cợt nói: "Tùy mày thôi!"

Trương Minh Vũ bắt đầu tính toán, lẩm bẩm nói: "Vốn cũng muốn mạng mày đấy, nhưng mạng mày chả có tác dụng gì, hay dùng mạng mày đổi lấy tiền đi, mày thấy được không?"

Thái Minh Hạo kiêu ngạo nói: "Được, bao nhiêu tiền?"

Trương Minh Vũ giơ một ngón tay ra, líu ríu nói: "Một trăm triệu".

Chương 239: Vợ, ngạc nhiên!

Khóe miệng Thái Minh Hạo co giật!

Nhưng nhớ đến vụ đánh cược, hắn vẫn đồng ý: "Được! Mày nói đấy nhé!"

Trương Minh Vũ từ từ nhìn về phía Triệu Thiên An nói: "Ông không cược sao?"

Triệu Thiên An lạnh lùng nói: "Tao không, mày không có nhiều mạng như vậy!"

Lâm Kiều Hân đứng bên hoàn toàn sững sờ.

Không hiểu Trương Minh Vũ rốt cuộc muốn làm gì!

Trương Minh Vũ bất lực duỗi tay, cười nói: "Người nhà họ Triệu mà cũng không dám, thôi vậy".

Khóe miệng Triệu Thiên An co giật, ông ta tức giận nói: "Thằng nhãi, mày bớt tìm lý do đi, tao không cược mày không cược chắc?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông không cược, tôi cũng hết cách".

Triệu Thiên An hít sâu một hơi, thực sự muốn giết chết Trương Minh Vũ!

Nhưng hết cách rồi!

Ông ta không động được vào tiền nhà họ Triệu!

Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói từ từ vang lên: "Đúng rồi, nếu anh Trương Minh Vũ đây thích thì nhà họ Triệu chúng tôi có thể cược một trăm triệu!"

Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!

Quay đầu nhìn lại phát hiện ra Triệu Khoát đang từ từ đi vào phòng riêng!

Trương Minh Vũ cười khẩy.

Quả nhiên vẫn liên quan đến Triệu Khoát!

Triệu Thiên An cung kính nói: "Cậu chủ!"

Triệu Khoát gật đầu, khách khí nói: "Anh Thái, anh chịu khổ rồi, thù này Triệu Khoát tôi nhất định sẽ báo cho anh!"

Thái Minh Hạo cười khẩy: "Cảm ơn anh Triệu, tôi nhận lòng tốt của anh, có điều tôi muốn đích thân xử lý chuyện này".

Triệu Khoát cười mỉm, cũng không nói nhiều, hắn chỉ nhìn về phía Trương Minh Vũ với ánh mắt đây ẩn ý.

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, mọi người nói rồi đấy nhé".

Triệu Khoát giơ tay ngăn cản cười nói: "Tôi có thể cược một trăm triệu, nhưng tôi còn chưa nói nếu anh thua chúng tôi sẽ làm gì đâu".

Trương Minh Vũ nhướng mày, trong lòng cũng đoán được rồi.

Triệu Khoát nhằm vào anh từ lâu rồi!

Triệu Khoát tiếp tục nói: “Nếu anh thua, tôi sẽ không tranh mạng của anh với anh Thái, nhưng khách sạn Hồng Thái phải thuộc về tôi".

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt!

Khách sạn Hồng Thái?

Thì liên quan gì đến Trương Minh Vũ?

Trương Minh Vũ cười nói: “Không thành vấn đề, không giữ lời, hôm nay không rời khỏi đây được đâu".

Vừa dứt lời, Long Tam liền tiến lên một bước!

Hành động này khiến Triệu Khoát nhíu mày.

Trương Minh Vũ... lấy đâu ra tự tin vậy?

Hắn đột nhiên cảm thấy không ổn.

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, Thái Minh Hạo đã đứng dậy, cười khẩy nói: "Được! Vậy chúng ta quyết vậy đi!"

"Trong thời gian dài thì tao không chắc, nhưng hôm nay... bọn mày đừng hòng tìm được ngôi sao nào làm người đại diện!"

Có Thái Minh Hạo ở đây, Triệu Khoát mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao sức ảnh hưởng của Tạo Mộng cũng không cần bàn cãi.

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, quyết vậy".

Triệu Khoát và Thái Minh Hạo đồng thanh nói: "Quyết vậy!"

Nói xong, mắt hai người họ liền tràn ngập vẻ chế giễu!

Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng nói: "Trương Minh Vũ, anh... anh làm gì vậy?"

Ván cược này... lớn quá!

Trương Minh Vũ cười nói: "Vốn định tạo bất ngờ cho cô, không ngờ lại có thể kiếm bộn tiền".

"Hả?"

Lâm Kiều Hân sững sờ.

Bất ngờ?

Triệu Khoát nhíu mày, có dự cảm không lành.

Thái Minh Hạo chế giễu: "Tao bảo này, cái bọn tao nói là ngôi sao hạng bốn trở lên, và có công ty chủ quản đạt tiêu chuẩn".

"Mày đừng có tìm mấy hot girl trên mạng vớ va vớ vẩn đến để làm ngôi sao nhé".

Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên".

Hạ Hâm Điềm... đâu chỉ là ngôi sao hạng bốn!

Lâm Kiều Hân càng ngày càng lo lắng hơn, cô nói: "Trương Minh Vũ, anh đừng cược với bọn họ, chúng ta... chúng ta mau đi thôi!"

Vừa dứt lời, Triệu Khoát và Thái Minh Hạo liền nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ!

Triệu Thiên An cũng đứng sau cười khẩy.

Trương Minh Vũ nhìn Lâm Kiều Hân, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng.

“Yên tâm đi, tôi đã đem bất ngờ đến cho cô rồi”, Trương Minh Vũ cười nói.

Lâm Kiều Hân cảm thấy hoang mang.

Trương Minh Vũ không hề chần chừ, quay đầu nhìn Long Tam.

Long Tam im lặng gật đầu, đi ra khỏi phòng riêng.

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai hiểu nổi!

Trương Minh Vũ.... định làm gì vậy?

Nhưng không bao lâu sau, tiếng giày cao gót đột nhiên vang lên.

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, quay đầu nhìn ra phía cửa.

Trong chợt cảm thấy kích động!

Đây là lần đầu tiên anh đem lại ngạc nhiên cho Lâm Kiều Hân!

Lâm Kiều Hân vội vàng nhìn về phía cửa, trong lòng chợt cảm thấy mong đợi.

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát lần lượt ngẩng đầu nhìn!

Một giây sau, Hạ Hâm Điềm bước vào!

Người này...

Lâm Kiều Hân lập tức trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi!

Mặc dù đeo kính râm nhưng cô vẫn nhận ra!

Lâm Kiều Hân sững sờ!

Nhưng Thái Minh Hạo và Triệu Khoát vẫn mơ màng, trong mắt tràn ngập vẻ không hiểu.

Thái Minh Hạo tức giận nói: "Thằng nhóc! Mẹ nó mày tìm ai vậy? Đeo kính râm thì sao bọn tao biết được?"

Hạ Hâm Điềm khiển trách nhìn Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ vội cười xòa, nháy mắt ra hiệu!

Lần này chị hai quay về một chuyến, không thể để chị tay không ra về được!

Hạ Hâm Điềm cũng bất lực.

Nhưng nhìn thấy Trương Minh Vũ vui vẻ như vậy, cô ấy không khỏi mỉm cười.

Hạ Hâm Điềm nhanh chóng dừng bước.

Cánh tay trắng nõn giơ lên tháo kính râm ra.

Hít!

Tiếng hít sâu lập tức vang lên!

Dù Lâm Kiều Hân biết nhưng khi nhìn thấy tim vẫn đập nhanh!

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát trợn trừng mắt!

Nhìn lần một đã bị khuôn mặt xinh đẹp kia hớp hồn!

Nhìn lần hai mới nhận ra đó là Hạ Hâm Điềm!

Triệu Khoát mím môi, trợn mắt nói: "Điềm Điềm, cô..."

Sao hắn có thể ngờ được, Trương Minh Vũ có thể đưa Hạ Hâm Điềm đến chứ!

Sao có thể?

Chẳng phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao? Sao lại... thành người đại diện rồi? Không cần đi theo trình tự của công ty sao?

Thái Minh Hạo sững sờ!

Hắn làm ngành này, nên càng hiểu Hạ Hâm Điềm!

Trong mắt hắn, Hạ Hâm Điềm là nữ thần chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm đến!

Là ước mơ của cả đời hắn!

Bây giờ...

Hai người họ đều sững sờ!

Ực!

Cả hai cùng nuốt nước bọt.

Tròng mắt của Triệu Thiên An đứng sau như sắp rớt ra!

Một lúc sau, Thái Minh Hạo mới trợn mắt hỏi: "Chị Điềm... Điềm Điềm, sao... chị lại đến đây!"

Chị Điềm Điềm?

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Không ngờ Hạ Hâm Điềm có địa vị cao như vậy!

Có thể khiến thái tử gia này cung kính như vậy!

Hạ Hâm Điềm cười ngọt ngào nói: "Tôi đến làm người đại diện cho cô Lâm đây, đương nhiên phải ở đây rồi".

Vừa dứt lời, Thái Minh Hạo và Triệu Khoát lập tức cảm thấy tuyệt vọng!

Còn Lâm Kiều Hân lại cảm thấy kích động!

Bất ngờ này...

Chương 240: Lâm Kiều Hân kích động

Sau một hồi, Lâm Kiều Hân mới bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ!

Cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Minh Vũ.

Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp đến kỳ lạ.

Trương Minh Vũ... đem lại cho cô nhiều bất ngờ quá!

Thái Minh Hạo ấp a ấp úng nói: "Chị Điềm Điềm, chuyện làm người đại diện đâu phải do một mình chị quyết định là được?"

"Công ty... chị đồng ý chứ?"

Hắn đang cố gắng giãy giụa.

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Công ty không đồng ý, tôi rút khỏi công ty là được mà!"

Hít!

Tiếng hít sâu lập tức vang lên!

Thái Minh Hạo lập tức sững sờ.

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy cảm động.

Chị hai... vẫn là chị hai.

Khóe miệng Triệu Khoát co giật, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói được gì.

Ánh mắt tràn ngập sự đố kỵ!

Lần này, hắn thua Trương Minh Vũ rồi!

Trương Minh Vũ cười nói: "Hai anh có thể hoàn thành ván cược của chúng ta được chưa?"

"Cái này..."

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát sững sờ.

Mắt ai cũng lóe lên lửa giận!

Hạ Hâm Điềm mỉm cười nói: "Sao vậy? Đường đường là thái tử của Tạo Mộng nhưng lại không có lấy một trăm triệu à?"

Thái Minh Hạo mím môi, khó chịu nói: "Đương nhiên... là không!"

Hít sâu một, cuối cùng vẫn đưa chi phiếu.

Trương Minh Vũ cười tươi.

Hai trăm triệu dễ dàng vào túi rồi?

Anh đột nhiên phát hiện ra đây là một con đường kiếm tiền rất tốt!

Trương Minh Vũ lại cười hỏi: "Còn anh Triệu thì sao?"

Triệu Khoát cuộn chặt nắm đấm.

Nhưng Thái Minh Hạo cũng đưa rồi, hắn đương nhiên cũng hết lý do.

Cuối cùng hắn vẫn lấy chi phiếu ra.

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát lần lượt đưa chi phiếu.

Trương Minh Vũ vội vàng cầm lấy chi phiếu.

Như bắt được vàng!

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát mặc dù không cam lòng, nhưng không ai nói câu nào.

Lâm Kiều Hân nhìn mà sững sờ.

Cứ như vậy... lấy dược hai trăm triệu sao?

Thế này cũng...

Trương Minh Vũ lại không để ý gì, anh không khống chế nổi vẻ hí hửng trên mặt nữa!

Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Không có tiền đồ như vậy sao?"

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.

Thái Minh Hạo cố nén lửa giận nói: "Chị Điềm Điềm, hôm nay tôi nể mặt chị rồi, nhưng nếu ngày mai tôi phát hiện ra chị không làm người đại diện cho cô Lâm, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu!"

Hạ Hâm Điềm cười nói: "Yên tâm, không cần cậu lo chuyện đại diện".

"Nhưng nếu cậu dám động vào cậu ấy, tôi sẽ khiến tập đoàn Tạo Mộng biến mất".

Nơi đây lặng yên như tờ.

Mọi người nghe xong lập tức trợn tròn mắt.

Khẩu khí... lớn quá!

Trương Minh Vũ vô cùng cảm động.

Cũng chỉ có mấy chị mới có thể làm ra việc điên cuồng như vậy thôi.

Ánh mắt Thái Minh Hạo lóe lên sự kinh ngạc!

Trong lòng cảm thấy khó chịu!

Trương Minh Vũ... dựa vào cái gì chứ?

Triệu Khoát cũng ngẩn người.

Hạ Hâm Điềm có nổi tiếng hơn nữa thì cũng chỉ là một ngôi sao mà thôi, thật sự... có thực lực đến vậy sao?

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát không nói gì.

Trương Minh Vũ cất chi phiếu đi, cười toét miệng: "Anh Triệu, vụ cá cược của chúng ta xong rồi, nhưng thù oán hôm nay giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu".

"Đợi tôi nhé".

Triệu Khoát kinh ngạc, lạnh lùng hỏi: "Thù oán gì?"

Trương Minh Vũ cười, bất lực nói: "Anh Triệu hay quên nhỉ, thuộc hạ của anh vừa gây khó dễ cho vợ tôi, vậy mà anh quên nhanh như thế sao?"

Triệu Thiên An đứng sau run người!

Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Được, tôi sẽ chờ!"

Lâm Kiều Hân hơi cúi đầu, lòng phức tạp dị thường.

Đây là... cảm giác có người ra mặt giúp sao?

Nhưng Trương Minh Vũ... dựa vào gì chứ?

Còn cả từ "vợ" kia nữa...

Lâm Kiều Hân lập tức cảm thấy hỗn loạn.

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, mọi chuyện xong rồi, chúng tôi đi trước đây".

Thái Minh Hạo và Triệu Khoát không nói gì, cứ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ!

Ngoại trừ tức giận ra còn là đố kỵ nữa!

Trương Minh Vũ không hề chần chừ, anh quay đầu đi ra khỏi phòng riêng.

Hạ Hâm Điềm im lặng đi theo sau.

Lâm Kiều Hân mím môi, cuối cùng vẫn đi theo.

Ba người nhanh chóng đi ra khỏi khách sạn.

Trương Minh Vũ ngồi thẳng xuống con Mercedes-Benz, Hạ Hâm Điềm ngồi ở giữa.

Lâm Kiều Hân có hơi thận trọng.

Không chỉ vì chuyện hôm nay, mà còn vì Hạ Hâm Điềm đang ở trước mặt.

Hạ Hâm Điềm chậm rãi nói: "Lên đi".

Lâm Kiều Hân mới từ từ tiến lên, ngồi cạnh Hạ Hâm Điềm.

Long Tam nhanh chóng lái xe rời đi.

Trương Minh Vũ cười nói: "Có vẻ như cô không vui lắm nhỉ? Không thích chị Điềm Điềm làm người đại diện cho cô sao?"

Xưng hô này khiến Trương Minh Vũ thấy rất gượng gạo.

Hạ Hâm Điềm ngấm ngầm nhéo đùi Trương Minh Vũ!

Hít!

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trên mặt vội vàng lộ vẻ cầu xin.

Hạ Hâm Điềm mới thả tay ra.

Mặt Lâm Kiều Hân lộ vẻ lo lắng, cô vội vàng nói: "Đâu có, tôi chỉ... không tin nổi thôi".

"Chị Điềm Điềm, chẳng phải hai người đến giúp tôi diễn kịch sao?"

Trong lòng cô luôn cảm thấy chuyện này không quá thực tế.

Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Diễn kịch gì chứ, cậu ấy cầu xin tôi rất lâu, còn nói cho tôi rất nhiều lợi ích tôi mới suy xét đến việc làm người đại diện cho cô đấy".

Ừm?

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân liền sững sờ.

Trương Minh Vũ hiểu Hạ Hâm Điềm đang nói giúp anh.

Nhưng lòng Lâm Kiều Hân lại vô cùng phức tạp, cô càng ngày càng nợ Trương Minh Vũ nhiều hơn.

Nhưng cô cũng rất hiếu kỳ, Trương Minh Vũ... làm thế nào để đem lại lợi ích cho Hạ Hâm Điềm vậy?

Có điều cảm giác nghi ngờ đã bị sự kích động xóa mờ rồi!

Quan trọng nhất là... Hạ Hâm Điềm sẽ làm người đại diện của Tuyền Ảnh!

Lâm Kiều Hân muốn nói lại thôi, vẻ mặt kích động, nhưng chẳng nói được câu gì.

Vẻ mặt này khiến Trương Minh Vũ rất hài lòng.

Hạ Hâm Điềm nói tiếp: "Nhưng có một vấn đề, tôi sẽ kiểm tra hiệu quả và chất lượng mỹ phẩm của công ty, cũng không thể vì làm người đại diện cho công ty cô mà làm danh tiếng của tôi bị phá hủy được".

Lâm Kiều Hân kích động nói: "Chị Điềm Điềm, chị yên tâm đi! Nhất định không có vấn đề gì đâu ạ!”

Lúc này Hạ Hâm Điềm mới hài lòng gật đầu.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng sân lớn nhà họ Lâm.

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, cô về trước đi, tôi còn phải đưa chị Điềm Điềm về".

Nói có một câu thôi, nhưng vùng eo đột nhiên cảm thấy đau!

Lâm Kiều Hân sững sờ, có điều vẫn gật đầu cười nói: "Được".

Cười rồi...

Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy bất lực.

Sau khi Lâm Kiều Hân gặp Hạ Hâm Điềm, cô như biến thành một người khác vậy...

Lâm Kiều Hân nhanh chóng xuống xe.

Hạ Hâm Điềm mở miệng nói: "Ngày mai cô đợi tôi ở công ty, người đại diện của tôi sẽ đến liên lạc với cô".

Lâm Kiều Hân kích động đồng ý: "Vâng!"

Hạ Hâm Điềm không chần chư nữa, cô ấy đóng cửa xe lại.

Chiếc xe nhanh chóng được lái đi.

Lâm Kiều Hân đứng đó, im lặng nhìn chiếc xe rời đi.

Trong lòng phức tạp dị thường.

Tất cả như một giấc mơ vậy.

Đến bây giờ cô vẫn không thể nào phân biệt nổi rốt cuộc đây là thật hay là mơ!

Quan trọng là... Trương Minh Vũ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK