• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266: Chồng, đánh anh ta đi!

Nhưng Lâm Kiều Hân chỉ đành cố nhịn cười.

Kết hôn bao lâu nay, cô chưa từng tưởng tượng có một ngày Trương Minh Vũ có thể giỡn mặt hai người con dâu nhà họ Lâm như thế.

Xung quanh còn có không ít người hầu trong nhà, dường như họ cũng rất sảng khoái trong lòng.

Trương Minh Vũ đã làm được một việc mà họ ao ước muốn làm đã lâu nhưng lại không dám.

Nhiều người đã bắt đầu thay đổi thái độ với Trương Minh Vũ, ánh mắt nhìn về phía anh cũng dịu hẳn đi.

Bà cả lúc này đang vô cùng lo lắng, nhưng lại không nói được một câu.

Mới mấy câu, ba cô con dâu của nhà họ Lâm đều đã bị chặn cứng họng.

Chiến tích này...

Những ánh mắt khâm phục đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều vô cùng tức giận, mắt như muốn tóe lửa.

Bầu không khí trong phòng khách như đã cứng đờ.

Trương Minh Vũ đắc ý cười cười, lẳng lặng đứng đợi.

Vốn tưởng mấy người phụ nữ này còn có năng lực phản bác đôi câu, nào ngờ đợi hồi lâu vẫn không thấy ai dám lên tiếng.

Chẳng thú vị gì...

Trương Minh Vũ lắc đầu, lòng thất vọng lắm.

Anh còn chưa tận hứng mà...

Lâm Quốc Phong hừ lạnh một tiếng: "Trương Minh Vũ, thôi đừng đứng đó nói quàng nói xiên nữa, điều mà vợ tôi và mọi người vừa đề cập đến, cậu có gì để biện giải sao?"

Trương Minh Vũ chau mày.

Chính chủ tới rồi đây.

Lâm Kiều Hân cũng nhíu mày, lòng nảy lên một tia bất mãn.

Cô cũng đã dự đoán trước, chuyến này tới đây, Trương Minh Vũ nhất định sẽ gặp nhiều vấn đề khó xử, nhưng thật sự không ngờ đám người này lại xúm vào chế giễu anh như vậy.

Cô vừa định đứng dậy, Trương Minh Vũ đã lại cất tiếng cười hỏi: "Bác Phong, vừa rồi cháu cũng đã nói đó thôi".

"Cháu tới ở rể nhà họ Lâm cũng là một cách để sống thôi".

"Người nhà họ Lâm các bác coi trọng thành tựu vậy sao?"

"Cháu thật muốn hỏi một câu, vậy người nhà họ Lâm đây... đã làm được gì?"

"Các bác gái ở đây, đã làm được gì vậy?"

Lâm Quốc Phong hừ lạnh một tiếng: "Chúng tôi sống ở nhà họ Lâm này nhiều năm nay, ít nhiều gì cũng có chút cống hiến cho tập đoàn Lâm Thị".

"Cậu thì biết cái gì?"

Nghe được mấy lời đó, đám bà cả, bà hai mới dịu đi một chút, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy lửa giận chưa nguôi.

Bọn họ đấu khẩu không thắng nổi Trương Minh Vũ.

Lâm Kiều Hân cắn răng, lòng bắt đầu lo lắng.

Dù Trương Minh Vũ có tài nói năng thì e cũng không nói lại nhiều người như vậy được...

Lâm Tuấn Minh nhìn tình thế lúc này, mắt cũng lóe lên một tia lạnh lẽo.

Thứ rác rưởi này, dựa vào đâu mà có được Lâm Kiều Hân?

Mặc dù anh ta biết mình và Lâm Kiều Hân không thể có bất kì khả năng nào, nhưng anh ta cũng không muốn thấy người khác có được cơ hội.

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, cứ coi như các vị đều có cống hiến cho tập đoàn Lâm Thị, nhưng theo cháu được biết, anh họ Lâm Tuấn Minh đây hình như không dành nhiều thời gian ở nhà lắm nhỉ".

"Anh ấy hẳn chưa có cống hiến gì cho tập đoàn Lâm Thị đúng không? Anh ấy... đã làm được gì?"

Hả?

Vừa nghe anh nói thế, mọi người lập tức ngây ngẩn cả ra.

Ánh mắt Lâm Tuấn Minh lóe lên lạnh lẽo.

Anh ta vốn đang muốn kiếm một cái cớ để dạy cho Trương Minh Vũ một bài học, ai dè Trương Minh Vũ lại tự mình đưa cơ hội lên tận tay anh ta.

Lâm Quốc Phong lạnh lùng quát lớn: "Cậu làm sao so được với Tuấn Minh? Hiện giờ Tuấn Minh đang là một chiến sĩ, là rường cột của nước nhà!"

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Đã từng làm được gì cho nhà họ Lâm?"

Lâm Quốc Phong cắn chặt răng, phẫn nộ quát: "Dù hiện giờ nó chưa làm được gì nhưng cũng đang nỗ lực vì ngày sau của nhà họ Lâm".

"Đợi khi nào nó rời quân đội về nhà, dĩ nhiên bản lĩnh võ thuật của nó có thể bảo vệ an toàn cho nhà họ Lâm này".

Bản lĩnh võ thuật?

Trương Minh Vũ cau mày suy tư, sau đó cười nói: "Nói đến cái này, gần đây cháu cũng đang rèn đúc thân thể, sau này có thể bảo vệ người nhà họ Lâm được".

Đang chờ mày nói vậy đây!

Lâm Tuấn Minh đắc ý vô cùng.

"Thật buồn cười, cậu thì tính là thứ gì chứ?"

"Rèn luyện được vài chiêu đã muốn so với Tuấn Minh nhà chúng tôi? Không có gương thì tiểu một bãi ra mà soi lại bản thân xem!"

"Tuấn Minh của chúng tôi dùng một ngón tay cũng có thể đánh cho cậu khóc đỏ mắt!"

Bà cả đứng dậy, khinh thường quát lên.

Trương Minh Vũ cười nói: "Một ngón tay đánh cháu khóc luôn? Cháu không tin lắm đâu".

"Cậu..."

Bà cả đã giận tím mặt.

Lâm Tuấn Minh cười lạnh, nói: "Nếu cậu không tin, chúng ta đấu thử xem sao?"

"Đừng bảo tôi bắt nạt cậu, tôi chỉ dùng một ngón tay thôi".

Nói xong, anh ta lập tức cất bước đi ra giữa phòng.

Trong nháy mắt, Lâm Tuấn Minh đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nỗi lo lắng trong lòng lại trỗi dậy.

Dù cô biết bản lĩnh của Trương Minh Vũ rất cao nhưng anh sao có thể là đối thủ của một chiến sĩ?

Huống chi, Lâm Tuấn Minh trông rất tự tin.

Duy chỉ có mình Lâm Diểu lộ vẻ khác lạ, đáy mắt cô ta thoáng lóe lên một tia lo lắng.

Bà hai cũng cười lạnh, nói: "Trương Minh Vũ, nói gì đi chứ? Giờ sợ cúp đuôi rồi à?"

Những người nhà họ Lâm đều cười lạnh nhìn Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ bèn cười ha hả, nói: "Được thôi, vậy đánh thử xem sao".

Nói xong, anh cũng bước ra mấy bước, đi tới giữa đám người.

Mọi người đều giễu cợt nhìn theo Trương Minh Vũ.

Gã Trương Minh Vũ này muốn chết đây mà.

Lâm Tuấn Minh lại sáng rực mắt lên, hưng phấn vô cùng.

Kiều Hân, hôm nay để em xem xem người đàn ông mà em lấy về rốt cuộc bất tài vô dụng cỡ nào.

Thứ này hoàn toàn không xứng với em.

Lâm Tuấn Minh xoay các khớp tay nghe răng rắc từng tiếng.

"Trương Minh Vũ, hiện tôi đã là đội trưởng đại đội lính đặc chủng, dùng một ngón tay đấu với cậu không tính là chèn ép cậu chứ?"

Lâm Tuấn Minh cười cười đầy giễu cợt.

Trời!

Khắp nơi lại một lần nữa vang lên tiếng hít hà.

Đại đội lính đặc chủng, lại còn là đội trưởng!

Như vậy...

Tất cả đều khiếp sợ nhìn Lâm Tuấn Minh.

Ngay sau đó, sự khiếp sợ biến thành chế giễu.

Trương Minh Vũ lần này chết chắc rồi!

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lòng càng thêm lo lắng.

Nhưng băn khoăn hồi lâu, cô vẫn không tìm ra cách nào hợp lí để lái qua vụ này.

Trương Minh Vũ chỉ cười nói: "Một ngón tay là đã nhường nhịn tôi nhiều rồi".

Ánh mắt anh cũng đang sáng lên đầy hưng phấn.

Bộ đội đặc chủng!

Chắc chắn phải rất lợi hại!

Lâm Tuấn Minh cười lạnh: "Là cậu tự nói đấy nhé".

Nói đoạn, ánh mắt anh ta lại lóe lên một tia châm chọc.

Sau đó, anh ta đưa một ngón trỏ ra, đâm mạnh về phía chiếc bàn gỗ bên cạnh.

Rắc!

Một tiếng động giòn giã vang lên, mặt bàn gỗ đã bị xuyên thủng.

Trời đất!

Đám đông lại một lần nữa hít hà thật mạnh.

Ai cũng kinh ngạc đến không thể kìm nén.

Tuy chiếc bàn này không dày nhưng người bình thường có đấm mạnh xuống cũng không thể đấm vỡ được, vậy mà Lâm Tuấn Minh chỉ dùng một ngón tay...

Thế này...

Lực ngón tay của anh ta phải mạnh cỡ nào?

Trong lòng mọi người đều dâng lên một niềm kinh sợ.

Sau đó, tất cả đều dồn ánh nhìn về phía Trương Minh Vũ, trào phúng chờ đợi.

Nếu một ngón tay này đâm vào người Trương Minh Vũ...

Lâm Kiều Hân cũng trợn to mắt nhìn, lòng lo lắng vô vàn.

Những người khác đều đang cười nhạo, muốn xem xem phản ứng của Trương Minh Vũ ra sao.

Có khi sợ tới choáng váng ngu người luôn rồi?

Nhưng định thần nhìn lại, tất cả đều phát hiện sắc mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ ghét bỏ hết sức.

"Cái bàn tồi tàn này, chất lượng kém quá", Trương Minh Vũ rù rì nói một câu.

Nhưng không hiểu sao, từng lời anh nói vẫn rành mạch truyền vào trong tai từng người.

Thật cuồng vọng!

Tất cả đều cười nhạt.

Bà cả cũng lạnh lẽo nói: "Tuấn Minh à, ra tay nhẹ thôi nhé, chỉ cần để Trương Minh Vũ biết núi cao còn có núi cao hơn là đủ, đừng có khiến người ta phải đi cấp cứu đấy".

Lâm Tuấn Minh ngạo nghễ nói: "Con biết rồi".

Nói xong, anh ta quay sang nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt sắc bén.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, ngoắc ngón tay, bảo: "Đến đi!"

Thật kiêu ngạo!

Lâm Tuấn Minh cười lạnh một tiếng, sải chân xông lên phía trước.

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay như thể đang cổ vũ Trương Minh Vũ.

Đánh anh ta đi!

Lâm Diểu lo lắng la to: "Anh cả, cẩn thận đấy!"

Cô ta vừa thốt lên, lập tức bị lườm nguýt.

Sao con bé Lâm Diểu này lại không có hiểu biết gì thế?

Lâm Tuấn Minh thì cần gì phải cẩn thận?

Một giây sau, Lâm Tuấn Minh đã lao đến trước mặt Trương Minh Vũ.

Anh ta đâm một ngón tay ra.

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên đầy hưng phấn.

Anh đã cảm nhận được luồng sức mạnh kia.

Nhưng tốc độ... thực sự quá chậm.

Cùng lúc đó, Trương Minh Vũ hành động.

Anh vươn tay, nhanh như cắt túm lấy ngón tay Lâm Tuấn Minh.

Lâm Tuấn Minh bối rối ra mặt.

Sao lại bị tóm được?

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng tăng lực tay lên.

"A!"

Ngay sau đó, Lâm Tuấn Minh đau đớn gào to, tiếng kêu la vang vọng khắp phòng.

Ngón tay đau như đã gãy, Lâm Tuấn Minh ưỡn thân thể theo bản năng, rướn người về phía Trương Minh Vũ.

Sau đó, anh ta quỵ luôn xuống đất.

Phịch một tiếng.

Trương Minh Vũ cũng giật thót cả người vì tiếng gào bất thình lình ấy, bèn vội vàng buông tay ra.

Khi anh cúi đầu nhìn lại, đã thấy Lâm Tuấn Minh thẳng cứng lưng quỳ gối ngay trước mặt mình.

Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc miệng, nói: "Khách khí thế cơ à?"

Anh vừa thốt ra câu ấy, toàn bộ phòng khách lâm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.

Tình huống này là sao?

Lâm Tuấn Minh bị hạ đo ván trong một chiêu?

Đau đến đứt gan đứt ruột?

Thậm chí còn quỳ luôn xuống đất?

Có phải vị trí bị đảo lộn rồi không nhỉ?

Cả đám người khiếp sợ trừng mắt nhìn.

Điều quan trọng nhất là, tư thế quỳ của Lâm Tuấn Minh thực sự quá chuẩn...

Lâm Kiều Hân đã sợ ngây người, mắt cô như bừng sáng.

Trương Minh Vũ... thật quá lợi hại!

Một giây sau, Lâm Tuấn Minh cũng đã hoàn hồn, đồng thời xấu hổ không thể tưởng nổi.

Anh ta cắn chặt răng, một lần nữa vươn ngón tay.

Trong tích tắc, toàn thân anh ta nhảy bắn lên trên không, lao thẳng vào Trương Minh Vũ.

Mẹ kiếp! Đánh lén!

Trương Minh Vũ chửi thầm, nhưng may thay, tốc độ của Lâm Tuấn Minh vẫn rất chậm.

Anh lại xòe tay, tóm chặt ngón tay đối thủ.

Sau đó, nhẹ nhàng siết một cái...

Phịch!

Lâm Tuấn Minh lại một lần nữa quỳ xuống...

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười bảo: "À thì... Hôm nay cũng không phải dịp lễ tiết gì... Không cần khách khí thế".

Ha ha!

Lâm Kiều Hân nghe anh nói thế, lập tức không khống chế nổi bèn cười ra tiếng.

Trương Minh Vũ... thật khiến cô bất ngờ hết sức.

Lâm Quốc Phong và bà cả nhà họ Lâm đều đã choáng váng.

Vừa mới còn hùng hổ đe dọa, nhưng giờ đây...

Bà cả lo lắng hỏi: "Tuấn Minh, con... con làm sao thế?"

Thể diện đã mất sạch rồi!

Lâm Tuấn Minh híp mắt, lửa giận trong lòng đã hừng hực cháy.

Anh ta lại bị thứ vô dụng này khiến cho...

Chìm trong cơn giận dữ điên cuồng, anh ta hoàn toàn quên mất vì sao mình tấn công đối thủ hai lần đều thất bại!

Ngay sau đó, Lâm Tuấn Minh đứng phắt dậy, hung hăng đánh ra một quyền.

Không phải chỉ dùng một ngón tay sao?

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt, tay vẫn bình thản tiếp chiêu.

Những người xung quanh cũng bị bất ngờ, liên tiếp chỉ trỏ bàn tán.

Lâm Tuấn Minh đã dùng đến nắm tay, dù có thắng cũng không vẻ vang gì.

Nụ cười trên môi Lâm Kiều Hân tắt ngấm, nỗi lo lắng lại trỗi dậy.

Giây lát, Lâm Tuấn Minh đã xông tới trước mặt Trương Minh Vũ, nắm đấm hung hăng nện xuống.

Trương Minh Vũ hưng phấn vô cùng.

Anh đang cực độ khát vọng được chiến đấu.

Thấy nắm đấm kia bay đến, anh không tránh né mà vung ngay nắm tay mình để đối kháng.

Oành!

Một tiếng động trầm đục vang lên.

"A!"

Lâm Tuấn Minh lại tru lên một lần nữa.

Cánh tay anh ta đã gần như cong vẹo, người liên tục lùi lại, sau đó lảo đảo ngã sấp xuống đất, nhưng anh ta vẫn bưng chặt cánh tay mình, trán đã vã đầy mồ hôi lạnh.

Nắm tay Trương Minh Vũ cũng hơi tê dại.

Nhưng nhìn thấy thành quả, Trương Minh Vũ lại hưng phấn lên.

Hiệu quả rèn luyện mấy ngày nay... lớn thế này cơ à?

Trời!

Khắp phòng lại vang lên tiếng hít hà.

Tất cả mọi người đều đã đờ đẫn.

Lâm Tuấn Minh đã dùng tới cả nắm đấm mà vẫn thua Trương Minh Vũ?

Trương Minh Vũ... lợi hại đến thế sao?

Tất cả đều ngớ người.

Mọi người quay sang nhìn nhau, dường như đã quên mất cách nói chuyện.

Lâm Tuấn Minh vẫn còn lăn lộn đau đớn dưới đất nhưng cũng chẳng ai để ý.

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lại bừng sáng rực rỡ.

Trương Minh Vũ... thật quá lợi hại!

Hồi lâu sau, mọi người mới bừng tỉnh từ cơn kinh hãi.

Bà hai và Lý Phượng Cầm há miệng, mấp máy môi nhưng vẫn không phát ra được tiếng nào.

Cả hai vẫn còn quá chấn động.

Bà cả thì hét to: "Tuấn Minh!"

Sau đó, bà ta chạy vội tới chỗ Lâm Tuấn Minh, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Lâm Tuấn Minh cố nén cơn đau thấu xương ở cánh tay, oán độc nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ.

Anh ta không cam lòng!

Lâm Quốc Phong quát lên giận dữ: "Trương Minh Vũ! Đều là người nhà họ Lâm, sao cậu lại ra tay mạnh như thế? Cậu muốn gì hả?"

Trương Minh Vũ vuốt tay, nói: "Xin lỗi bác cả nhé, tại cháu tưởng anh họ hẳn phải lợi hại ghê lắm..."

"Cậu..."

Lâm Quốc Phong tức điên lên rồi, mặt đã tím lịm.

Trương Minh Vũ chỉ nói một câu đã khiến chút tôn nghiêm cuối cùng của Lâm Tuấn Minh nát hết.

Không chỉ đánh lén mà còn không có đạo đức của người học võ!

Quan trọng nhất là... đã gian lận đến mức ấy còn đánh không lại Trương Minh Vũ.

Lâm Tuấn Minh chật vật chữa thẹn: "Con... con không sao".

Thân thể thì không có việc gì, nhưng mặt mũi đã mất sạch!

Anh ta chẳng thể ngờ rằng Trương Minh Vũ lại lợi hại đến vậy.

Bấy giờ bà cả mới yên lòng, đứng lên, giận dữ quát to: "Trương Minh Vũ! Sao cậu dám đánh hết sức thế hả? Rốt cuộc cậu có âm mưu gì?"

"Tuấn Minh nhà chúng tôi đã nhường cậu đến thế, lương tâm cậu vứt cho chó gặm rồi sao?"

Bà ta vừa nói đến đó, những người xung quanh đều nở nụ cười giễu cợt.

Sắc mặt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Bà cả sửng sốt.

Sao vậy nhỉ?

Bà ta nói không đúng sao?

Lâm Quốc Phong âm thầm xua tay, bà cả càng thêm hoang mang.

Đúng lúc này, ông cụ Lâm đã lên tiếng: "Thôi được rồi, quậy cũng quậy đủ rồi, Tuấn Minh kém tài người ta, thua cũng chẳng có gì đáng nghị luận".

"Chuyện này về sau không được nhắc lại nữa".

"Giờ cũng đã muộn rồi, về đi nghỉ cả đi".

Ông cụ chỉ nói một câu đã khiến sắc mặt ba người nhà Lâm Quốc Phong trở nên vô cùng xấu xí.

Nhưng bọn họ lại không thể phản bác một lời.

Trương Minh Vũ nở một nụ cười đắc ý.

Cái thói phách lối ngạo mạn này của nhà họ Lâm đúng là nên dập cho một trận nhớ đời!

Ông cụ Lâm lại tiếp tục nói: "Quốc Long, phòng cho khách đều do con sắp xếp, con cũng thu xếp chỗ cho Kiều Hân với Trương Minh Vũ đi".

Lâm Quốc Long nghe vậy, chân mày chau lại, khóe miệng chợt nở một nụ cười lạnh.

"Thưa bố, ngày mai là mừng thọ bố, hôm nay đã có khá nhiều khách tới trước".

"Con cũng đã sắp xếp xong xuôi phòng cho khách rồi".

"Hiện giờ chỉ còn dư lại một biệt thự, mà chỗ đó lại là chỗ chứa đồ cũ, bên trong chỉ có một phòng".

"Sợ rằng... chỉ có thể để Kiều Hân vào đó ở một mình thôi ạ".

Lâm Quốc Long vờ tiếc nuối nói, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nhạt.

Miệng lưỡi lợi hại thì sao? Bản lĩnh võ thuật lợi hại thì sao?

Tao vẫn có thể khiến mày không có chỗ ở.

Ông ta vừa dứt lời, đám người xung quanh cũng ngẩn mặt ra.

Sau đó, ba người nhà Lâm Quốc Phong cùng với mấy thành viên nhà họ Lâm khác đều nhếch mép cười nhạt.

Đáy mắt bọn họ lại lần nữa lóe lên đầy giễu cợt.

Trương Minh Vũ tức giận lườm một cái.

Anh biết, Lâm Quốc Long cố ý.

Tình hình này…

Haiz.

Trương Minh Vũ lắc đầu, thở dài một tiếng.

Tuy bị đuổi ra ngoài thì rất mất mặt, nhưng anh cũng chẳng còn cách nào khác.

Anh thầm nghĩ, có lẽ phải quay về biệt thự ở rồi.

Ngay khi Trương Minh Vũ chuẩn bị đồng ý, một giọng nói lạnh nhạt đã vang lên: "Không sao, cháu với Trương Minh Vũ ở chung một phòng là được".

Chương 268: Thật đáng yêu

Hả?

Những lời ấy vừa được thốt ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Khi anh nhìn sang mới giật mình phát hiện, người vừa thốt lên điều đó lại là Lâm Kiều Hân.

Chuyện này... là sao?

Trương Minh Vũ mở to mắt, há hốc miệng.

Lâm Kiều Hân... chủ động đề nghị anh cùng cô ở chung một phòng?

Việc này...

Ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, lòng vẫn không sao tin nổi.

Tất cả mọi người nhà họ Lâm đều hết sức bối rối.

Nụ cười nhạt trên mặt những thành viên hai nhà Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong đã đông cứng lại.

Lâm Tuấn Minh quên cả cơn đau trên người, ánh mắt lạnh buốt bắn về phía Trương Minh Vũ.

Chết tiệt!

Nhưng anh ta lại không biết phải nói gì lúc này.

"Việc này..."

Lâm Quốc Long há hốc miệng, nhưng mãi vẫn không nói nên lời.

Cuối cùng, Lý Phượng Cầm cũng tỉnh táo lại, nôn nóng nói: "Kiều Hân, con nói gì thế hả? Con điên đấy à? Con còn định ở cùng một phòng với nó?"

Lâm Kiều Hân ngỡ ngàng hỏi: "Chúng con đã kết hôn bao lâu nay, ở cùng phòng thì có vấn đề gì ạ?"

Tất cả đều lộ vẻ nghi hoặc.

Nghe lại thì, hình như cũng có lí mà...

Nhưng trong lòng ai nấy đều cảm thấy rất kì quái.

Nhưng lại không biết có chỗ nào không ổn.

Cuối cùng, Lý Phượng Cầm mới nói huỵch toẹt ra vấn đề bất ổn trong đó.

"Kiều Hân, con... con còn là con gái mà! Sao con có thể ngủ chung một chỗ với cái thứ rác rưởi bất tài vô dụng này được?"

Lý Phượng Cầm nôn nóng quát lên.

Bà ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người như bừng tỉnh.

Đúng vậy.

Tuy trên danh nghĩa, hai người là vợ chồng, nhưng hai bên chưa từng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Trương Minh Vũ lập tức lúng túng ra mặt.

Trước mặt bao người như vậy mà Lý Phượng Cầm dám nói thẳng ra, thật là 'tử tế'.

Một giây sau, mọi người đều dồn mắt về phía Lâm Kiều Hân.

Lâm Kiều Hân lạnh nhạt nói: "Anh ấy là chồng con, hôm nay con sẽ ở chung phòng với anh ấy".

Nói xong, cô kéo tay Trương Minh Vũ đi ra cửa.

Trương Minh Vũ cảm thấy nhịp tim mình đã tăng tốc lên cực hạn rồi.

Cô ấy nói... Mình là chồng cô ấy?

Không hiểu vì sao, trong lòng anh chợt nảy sinh một cảm giác khác thường, cảm giác ấy nhanh chóng lan tràn khắp thân thể.

Anh không thể khống chế được nó.

Thật đúng là kém cỏi quá.

Một câu 'chồng' mà đã biến thành như vậy rồi?

Mặc cho trong lòng tự khinh bỉ bản thân ra sao, khóe miệng anh vẫn cứ không kiềm chế được, nở một nụ cười thật tươi.

Thật thoải mái!

Trương Minh Vũ cười rộ lên, trông vô cùng ngốc nghếch.

Chân anh vô thức dịch chuyển theo Lâm Kiều Hân đi về phía cửa ra vào.

Thậm chí anh còn muốn khoe khoang chuyện này một phen thật oanh liệt.

Những người còn lại đều đã trợn mắt há miệng.

Nhưng đợi khi bọn họ tỉnh táo lại, Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ đã ra khỏi phòng khách.

Lý Phượng Cầm nghiến răng nghiến lợi.

Vợ chồng Lâm Quốc Long lạnh lùng nhìn theo.

Ba người nhà Lâm Quốc Phong cũng nhìn ra cửa, ánh mắt vô cùng oán độc.

Trương Minh Vũ, mày cứ đợi đấy, ngày mai sẽ biết mặt!

Suy nghĩ này cứ từ từ dâng lên trong lòng bọn họ.

Nhất trí một cách bất ngờ.

Chỉ có ông cụ Lâm và Lâm Diểu lại suy tư nhìn theo bóng Trương Minh Vũ đi khuất, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, những người còn lại cũng dần rời khỏi phòng khách, tản đi.

Lúc này, Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ đã đi rất xa.

Tay Lâm Kiều Hân vẫn nắm chặt cánh tay Trương Minh Vũ.

Thậm chí Trương Minh Vũ còn cảm nhận được, bàn tay Lâm Kiều Hân dường như đang run lên nhè nhẹ.

Cô ấy sao vậy nhỉ?

Trương Minh Vũ dần bước ra khỏi cơn kích động, lòng bắt đầu nghi hoặc.

Người giúp việc đi trước dẫn đường, nhanh nhẹn đưa bọn họ tới một biệt thự nằm trong góc sâu khuất nhất của đại viện.

Nơi này là khu nhà có vị trí xấu nhất của đại viện rồi.

Thường ngày không có ai ở tại biệt thự đó, Lâm Quốc Long bèn cho vứt hết đống đồ cũ không dùng đến vào đây.

Người giúp việc cười nói: "Thưa cô, đây là phòng khách của cô ạ, chỉ có điều trong này hơi lộn xộn và không được sạch sẽ lắm..."

Lâm Kiều Hân lạnh nhạt nói: "Không việc gì, vất vả cho chị rồi".

"Không cần khách khí".

Người giúp việc nở một nụ cười rồi quay đầu rời khỏi đó.

Trước biệt thự chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.

Trời đã tối hẳn.

Xung quanh có đèn đường soi sáng nên tầm quan sát cũng không đến nỗi tệ.

Cho tới lúc này, Lâm Kiều Hân mới nhận ra, mình vẫn đang nắm cánh tay Trương Minh Vũ...

Cô vội vã buông tay theo bản năng.

Trương Minh Vũkhông quá để ý đến điều đó.

Hôm nay Lâm Kiều Hân đã làm rất nhiều chuyện vì anh rồi.

Cô bước tới, lấy chìa khóa mở cửa biệt thự.

Kẹt!

Một chuỗi âm thanh chói tai vang lên.

Lâm Kiều Hân giật mình, run nhẹ một cái.

Nhìn khoảng không tối om trong biệt thự, không hiểu sao lòng cô chợt nảy lên một tia sợ hãi.

Trương Minh Vũ bĩu môi nhận xét: "Đúng là không ai ở có khác, cửa cũng khô dầu rồi..."

Cảm nhận được hơi ấm sau lưng, lòng Lâm Kiều Hân mới từ từ bình tĩnh lại.

Trương Minh Vũ không nấn ná thêm nữa, nhanh nhẹn cất bước đi vào.

Vừa bước vào cửa, một thứ mùi khác thường ập ngay vào mặt.

Trương Minh Vũ nhíu mày, lộ vẻ ghét bỏ: "Mùi gì thế này".

Lâm Kiều Hân cũng phải lấy tay bịt chặt mũi.

Trương Minh Vũ mau chóng tìm được công tắc, bật đèn lên.

Ái chà!

Thấy rõ cảnh tưởng bên trong, Trương Minh Vũ buột miệng cảm thán.

Nơi này quả thật đang chất đầy các loại đồ bỏ đi...

Mặt đất phủ một lớp bụi dày, mạng nhện giăng khắp nơi.

Lâm Kiều Hân trông thấy, sắc mặt cũng vô cùng phức tạp.

Nơi này... thì ngủ lại làm sao được?

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Hay là... Chúng ta tới biệt thự của chị Điềm Điềm đi..."

Cô thì không sao.

Nhưng Trương Minh Vũ là do cô gọi tới đây, nay lại phải chịu đãi ngộ thế này...

Lòng cô cũng thấy rất khó chịu.

Trương Minh Vũ chỉ cười bảo: "Không sao, chuyện nhỏ thôi mà, cô cứ ngồi xuống chờ tôi một chút".

Anh nói xong mới phát hiện sofa cũng rất bẩn.

Trương Minh Vũ bước tới, nhanh nhẹn dọn dẹp lau chùi được một khu vực tương đối sạch sẽ.

"Được rồi đấy, cô ngồi đi".

Trương Minh Vũ cười bảo.

Lâm Kiều Hân mờ mịt ngồi xuống sofa, cô không hiểu Trương Minh Vũ định làm gì.

Lúc này vẫn còn sớm, Trương Minh Vũ cũng không bận gì.

Anh quyết định, làm tổng vệ sinh.

Trong này chủ yếu chất mấy thứ đồ cũ bỏ đi, nhưng trên lầu vẫn còn nhiều chỗ trống lắm.

Trương Minh Vũ bèn chuyển đống đồ bên dưới này lên lầu trên cùng.

Đồ vật có lớn có nhỏ.

Đối với Trương Minh Vũ, chuyển mấy thứ này đi cũng có thể coi là một buổi huấn luyện sức mạnh.

Chẳng bao lâu sau, những đồ vật vứt lộn xộn trong phòng khách đều đã bị Trương Minh Vũ chuyển hết lên lầu trên cùng.

Nhưng toàn bộ biệt thự vẫn rất bẩn thỉu và bừa bộn.

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Trương Minh Vũ, hay là anh đừng dọn nữa, lau dọn hết chỗ này thì mệt chết".

Trương Minh Vũ cười bảo: "Yên tâm đi, trước đây chẳng phải mỗi ngày tôi đều dọn dẹp biệt thự của chúng ta như vậy sao".

Nói xong, anh quay người đi vào phòng vệ sinh.

Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại để ý.

Lòng Lâm Kiều Hân lúc này vô cùng phức tạp.

Đến giờ cô mới biết, thì ra trước đây, mỗi ngày Trương Minh Vũ đều bận rộn nhiều việc như vậy...

Thế mà cô... còn chê trách anh...

Haiz.

Lâm Kiều Hân lặng lẽ thở dài một tiếng, lòng ngổn ngang trăm mối.

Chẳng biết tự bao giờ, hình tượng của Trương Minh Vũ trong lòng cô đã thay đổi rất nhiều.

Trương Minh Vũ mau chóng cầm chổi và bưng chậu nước ra.

Anh mở hết các cửa sổ của biệt thự.

Sau khi thông khí, anh bắt đầu lau dọn.

Để đỡ bụi trong quá trình dọn dẹp, anh té nước vào từng ngõ ngách của biệt thự.

Quét sạch một lượt, anh mới xắn tay áo cầm khăn chà lau.

Anh chồng một cái ghế lên bàn, sau đó chồng thêm lên ghế một cái đôn nhỏ, bắt đầu lau trần.

Chỉ một lát, khăn đã đổi màu.

Trương Minh Vũ định bước xuống giặt khăn, vừa cúi đầu đã phát hiện Lâm Kiều Hân đang bưng chậu nước đứng bên dưới.

Anh sửng sốt.

Lâm Kiều Hân chớp chớp mắt, thiếu tự tin hỏi: "Anh... đang định lấy cái này à?"

Bộ dạng cô lúc này trông vô cùng đáng yêu!

Chương 269: Thế là… ôm?

Chậu nước bẩn khá đầy.

Lâm Kiều Hân bê chậu nước cũng mất khá nhiều công sức, lại còn phải di chuyển nên nước bẩn trong chậu cứ sánh ra.

Lâm Kiều Hân thấy thế thì híp mắt nhìn như thể hơi bực, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy, dường như cô hơi chột dạ...

Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn cô.

Đã bao giờ Lâm Kiều Hân phải làm loại chuyện thế này?

"Ôi tiểu thư của tôi, cô mau đặt xuống đất đi nào", Trương Minh Vũ vội vàng nói, sau đó nhảy phốc xuống.

Anh đỡ lấy chậu nước trong tay Lâm Kiều Hân rồi đặt xuống đất.

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Đây không phải là việc cô nên làm, cô cứ ngồi xuống kia chờ tôi một lát".

Ánh mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy phức tạp, cô nói ngay: "Việc này thì có gì đâu".

Nói đoạn, cô liền cầm một chiếc khăn lau khác.

Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn cô.

Hôm nay Lâm Kiều Hân sao thế nhỉ?

Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, quay lại công việc dang dở.

Hai người nhanh chóng lau dọn xong một nửa nơi này.

Trương Minh Vũ đã lau sạch trần nhà.

Anh cẩn thận nhích người rồi nhanh nhẹn nhảy xuống.

Khi quay đầu lại, anh ngạc nhiên phát hiện Lâm Kiều Hân cũng đã xếp một cái đôn lên ghế.

Lúc này cô đang lồm cồm bò lên.

Mẹ ơi!

Trương Minh Vũ nóng lòng hô: "Cô mau xuống đi, đèn cứ để tôi lau, cô cẩn thận kẻo ngã đó".

Lâm Kiều Hân quật cường nói: "Không sao đâu, anh cứ lau chỗ khác đi, cái đèn này cứ để tôi lau".

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lòng càng thêm bất đắc dĩ.

Vì sự an toàn của cô, anh đành phải bước thật chậm qua đó.

Vốn chỉ định tới giữ ghế cho cô thôi, nhưng anh mới đi được vài bước, Lâm Kiều Hân đã giẫm một chân lên cái đôn.

Chân cô... đặt hơi lệch sang một bên rồi.

Trương Minh Vũ lo lắng nhắc: "Cô giẫm chân vào giữa đi..."

Nhưng anh còn chưa nói hết câu, chiếc ghế đã nghiêng đổ.

"A!"

Lâm Kiều Hân kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, thân thể mất thăng bằng.

Nguy hiểm!

Trương Minh Vũ trợn to mắt, lòng sợ hãi tột cùng.

Chân anh đột nhiên dồn sức, người vọt về phía Lâm Kiều Hân.

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn luống cuống.

Nhưng thân thể đã ở vào trạng thái rơi tự do, cô chẳng thể làm được gì nữa.

Nhìn mặt đất càng ngày càng lao lại gần, Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trương Minh Vũ đã huy động tốc độ cao nhất của mình.

May thay, trước khi Lâm Kiều Hân ngã xuống, anh đã nhào tới bên cô.

"Cẩn thận!"

Trương Minh Vũ hô lên một tiếng theo bản năng, hai tay vươn ra đỡ.

Thân thể Lâm Kiều Hân rơi ngay vào lòng anh.

Cánh tay nhận một lực khá lớn, lập tức võng xuống.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn đứng vững được.

Lâm Kiều Hân đã nhắm nghiền mắt, lòng vẫn sợ hãi vô cùng.

Nhưng cô đợi mãi mà vẫn không cảm thấy đau đớn tí nào.

Hử?

Lâm Kiều Hân hoang mang.

Khi cô chầm chậm mở mắt, bắt gặp ngay lúc Trương Minh Vũ đang đau đớn đến vặn vẹo mặt mày.

Gương mặt anh gần ngay trước mắt.

Gì thế...

Nhìn kĩ lại, Lâm Kiều Hân phát hiện mình đang được Trương Minh Vũ ôm vào trong lòng.

Cô sửng sốt.

Thân thể hai người dán sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim của người kia.

Ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.

Anh đã đứng ổn định, cho nên việc ôm Lâm Kiều Hân cũng không đến mức quá sức.

Chỉ có điều...

Loại xúc cảm mềm mại trên tay này khiến nhịp tim anh tăng tốc đến cực hạn.

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới bừng tỉnh khỏi nỗi kinh ngạc.

"Anh... sao còn không thả tôi xuống", Lâm Kiều Hân nhỏ giọng nhắc, gương mặt đã thoáng hiện một rặng mây hồng.

Trương Minh Vũ hơi sửng sốt, một giây sau mới chậm rãi phản ứng lại.

"À... Được".

Anh lúng túng nói.

Sau đó, anh từ từ đặt Lâm Kiều Hân xuống đất.

Lâm Kiều Hân sửa sang lại quần áo một chút, lòng cảm thấy rất kì lạ.

Trương Minh Vũ cứ đứng ngây ra đó, nhìn chằm chằm vào hai tay mình.

Qua bao nhiêu năm... hẳn đây là động tác thân mật nhất của hai người nhỉ?

Lâm Kiều Hân cúi đầu, bình tĩnh nói: "Cảm... Tôi... Tôi đi lau cái khác, anh lau đèn đi".

Vốn định đàng hoàng nói lời cảm tạ, nhưng không hiểu sao cô lại không thốt lên được.

Nói xong, Lâm Kiều Hân cầm khăn đi về một góc khác.

Trương Minh Vũ nhịn không được bèn nở một nụ cười nhẹ, lòng anh lúc này cũng nảy sinh một cảm giác rất lạ.

Anh cúi đầu nhìn hai tay mình, lại mỉm cười.

Sau đó, Trương Minh Vũ cũng tiếp tục bận rộn việc lau dọn của mình.

Hì hục vài giờ, cuối cùng hai người cũng đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này.

"Phù!"

Lâm Kiều Hân thở phào một hơi, tựa vào lưng ghế sofa.

Trương Minh Vũ cũng đã mệt đến rã rời.

Căn phòng đã ngăn nắp và sạch sẽ như mới, không khí cũng đã được thông gió hồi lâu, cái mùi khác thường ban đầu đã tan hết.

Trương Minh Vũ mỉm cười nhìn quanh.

Cả căn biệt thự chỉ có anh và Lâm Kiều Hân.

Nghĩ tới đó, lòng anh cảm thấy vui vẻ lắm.

Trương Minh Vũ thoải mái nằm dài xuống sofa, lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp tại thời khắc này.

Khi ngẩng đầu nhìn giờ, anh chợt phát hiện, lúc này đã là hơn mười một giờ tối.

Anh quay sang phía Lâm Kiều Hân, thấy sắc mặt cô có vẻ khác thường.

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Kiều Hân lắc đầu: "Không có gì".

Nhưng cô vừa nói xong, đâu đó chợt vang lên một tràng âm thanh ọc ọc.

Trương Minh Vũ sửng sốt cả người.

Định thần lại, anh nhận ra đó là âm thanh từ bụng Lâm Kiều Hân truyền tới.

Lâm Kiều Hân vội vàng ôm chặt bụng mình, lúng túng đỏ mặt.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Đói rồi à?"

Lâm Kiều Hân dời mắt đi, khẽ gật đầu.

Bận rộn suốt một buổi tối, cô còn đang nghĩ, xong việc là có thể đi ngủ luôn.

Nhưng hì hục lao động tay chân thời gian dài như vậy, thật sự là đói không chịu được.

Trước lúc về đây, bọn họ còn chưa ăn cơm mà.

Trương Minh Vũ cười bảo: "Tôi dẫn cô ra ngoài ăn chút gì nhé, để bụng đói đi ngủ thì không ngủ được đâu".

Trong biệt thự này không có nguyên liệu nấu ăn, không làm cơm được.

Lâm Kiều Hân lắc đầu, nói: "Thôi đừng, để bọn họ phát hiện ra, mai lại nói khó nghe lắm".

Trương Minh Vũ bỗng nảy ra một ý, nói với cô: "À đúng rồi, tôi thấy trong đống đồ có một chiếc xe điện mà nhỉ, để tôi sạc điện rồi chở cô ra ngoài nhé?"

"Có cửa sau mà, không ai phát hiện đâu".

Mắt Lâm Kiều Hân sáng lên, nhưng cô vẫn chần chờ: "Nhưng... Muộn thế này rồi liệu có gì để ăn không?"

Trương Minh Vũ nở nụ cười: "Yên tâm".

Nói đoạn, anh bèn lên lầu khiêng chiếc xe điện xuống, sạc điện cho nó.

Lâm Kiều Hân đã bận rộn suốt một tối, người cũng hơi nhếch nhác, bèn đi vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại.

Chiếc xe mau chóng được sạc đủ dùng, bọn họ chỉ cần dùng để đi và về một lượt thôi mà.

Lâm Kiều Hân cũng đã sửa soạn lại tươm tất.

Trương Minh Vũ đẩy xe điện, hai người cùng đi ra khỏi biệt thự.

Sau khi ra ngoài, bên ngoài đã tối đen như mực, yên tĩnh không một tiếng động.

Bấy giờ Trương Minh Vũ lại hơi bối rối.

Ban đầu anh chỉ nghĩ, dùng xe điện di chuyển sẽ không khiến bất kì ai phát giác, nhưng giờ đây lại nhận ra còn một vấn đề xấu hổ nữa.

"À thì... Cô có biết lái không?", Trương Minh Vũ chần chờ hỏi.

Lâm Kiều Hân lắc đầu.

Haiz.

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.

Thôi vậy, xấu hổ thì cứ xấu hổ đi.

Anh ngồi ngay lên xe điện, cười bảo: "Cô lên đi".

Lâm Kiều Hân mím môi.

Cô ngập ngừng chốc lát mới từ từ ngồi vào vị trí sau lưng Trương Minh Vũ.

Hai tay cô cũng bám lên hông Trương Minh Vũ theo bản năng...

Giây phút Lâm Kiều Hân bám vào eo Trưởng Minh Vũ, cả người anh đều không kìm được khẽ run lên.

Quần áo mỏng manh tới mức anh có thể cảm nhận được độ ấm dưới tay cô!

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt, trong lòng vô thức trở nên kích động.

“Sao… anh vẫn chưa đi?”

Cô ngượng ngùng hỏi.

“À… đi thôi”.

Anh lúng túng cười đáp, không dám chậm trễ nữa.

Sau khi vặn mở khoá xe, anh lập tức lái chiếc xe điện đi ra bằng cổng sau.

Hai người nhanh chóng đi ra tới đường lớn.

Nơi này không phải là vùng đất náo nhiệt đông vui.

Bên đường chỉ toàn là cây xanh và hàng đèn đường chiếu rọi.

Tuy đang lái xe nhưng toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào eo mình.

Đôi tay ấy… vô cùng mềm mại.

Giữa đêm khuya, xung quanh chẳng có lấy một bóng xe qua lại.

Gió đêm thoảng qua, cảm giác mát lạnh sảng khoái.

Anh lặng lẽ hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh và sự nhàn nhã lúc này.

Xung quanh được bao bọc bởi rừng cây um tùm. Lâm Kiều Hân cũng thấy hơi căng thẳng, tay khẽ dùng sức.

Khiến xúc cảm nơi eo anh càng trở nên rõ ràng!

Một lúc lâu sau, cô mới dè dặt hỏi: “Trương Minh Vũ, nơi này… thực sự có quán ăn sao?”

Anh nhếch miệng cười đáp: “Yên tâm đi”.

Tuy nghe anh nói vậy nhưng cô vẫn rất nghi hoặc.

Đã muộn thế này rồi, các nhà hàng đều đã đóng cửa hết mới phải.

Chẳng bao lâu sau, hai người đi tới một khu nhộn nhịp.

Ánh đèn xung quanh sáng hơn rất nhiều, thế nhưng phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa.

Haiz.

Cô thầm thở dài một tiếng.

Xem ra đêm nay phải nhịn đói rồi…

Thế này thì làm gì còn chỗ nào để ăn nữa…

Thế nhưng thấy thái độ kiên định của Trương Minh Vũ, cô cũng không muốn nhiều lời.

Đúng là đồ sĩ diện…

Cô thầm chê bai một câu, thế nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại không hề có chút tức giận nào.

Điều này…

Là do anh thay đổi hay chính cô mới là người đổi thay?

Vấn đề này khiến cô rơi vào bế tắc.

Nào ngờ cô chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã đột nhiên phát hiện bầu không khí xung quanh trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Đây là…

Cô giật nảy mình.

Đến khi ngẩng đầu lên, cô mới bàng hoàng trông thấy đám đông đang tụ tập trước mặt!

Ơ…

Ánh mắt của cô hiện lên vẻ hoài nghi.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Chắc là cô chưa từng tới sạp hàng ven đường kiểu này…

Sạp hàng rất đông vui, quán xá nhiều vô kể, bày bán đủ các món ăn ngon mới lạ.

Nơi đây rất đông người nhưng phần lớn đều là các cô cậu thanh niên.

Đương nhiên ở những nơi như thế này không thể thiếu đám người xã hội đen.

Anh bật cười hỏi: “Không nghĩ đến chỗ này hả?”

Lâm Kiều Hân gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

Quả thực cô chưa từng ăn ở nơi như thế này bao giờ.

Anh nhanh chóng đỗ xe ở một bên.

“Đi ăn thôi!”

Anh nhếch miệng cười nói.

Cô cũng gật đầu đồng ý, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hưng phấn lạ thường.

Thoáng chốc, hai người đã hoà vào đám đông.

Vô số mùi thơm ngon hấp dẫn ùa vào chóp mũi.

Ừng ực!

Lâm Kiều Hân nuốt nước bọt thèm thuồng, hai mắt sáng rực lên!

Cô thấy cái gì cũng trông rất ngon miệng!

Anh mỉm cười lên tiếng: “Được rồi, hôm nay cho cô chọn. Cô thích ăn ở đâu thì tới chỗ đó”.

Cô gật đầu đáp lại anh, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu liếc nhìn xung quanh.

Cuối cùng, cô nhìn tới một quán đồ nướng, tò mò hỏi anh: “Đây có phải xiên nướng mà mọi người nói tới không?”

Khoé miệng anh khẽ co quắp.

Đúng là cô chủ nhà giàu có khác, đến cả cái này… cũng không biết!

Anh gật đầu đáp: “Đúng rồi”.

Cô vội vàng mở lời: “Thế chúng ta ăn cái này đi”.

“Được thôi”.

Anh cười nói.

Sau đó, anh lập tức dẫn theo cô đi vào trong quán đồ nướng kia.

Bên trong chỉ có vài chiếc ghế nhựa màu trắng.

Sau khi dọn hàng thì những chiếc ghế này cũng sẽ bị mang đi.

Mặc dù đồ ăn ở sạp quán vỉa hề rất ngon nhưng chắc chắn sẽ không đảm bảo vệ sinh bằng ở nhà hàng.

Lâm Kiều Hân đang định ngồi xuống thì đứng ngây người.

Anh nhìn thoáng qua mới phát hiện trên mặt bàn và ghế ngồi đang dính đầy dầu mỡ nhớp nháp…

Anh lấy vài tờ giấy ăn lau qua một lượt.

Bấy giờ, cô mới lẳng lặng ngồi xuống.

Ông chủ sạp hàng gào ầm lên: “Người anh em ăn gì tự lấy nhé”.

“Được”.

Trương Minh Vũ bật cười đáp lại.

Tiếp đó, anh dẫn cô đi tới trước một chiếc tủ lạnh.

Khi nhìn thấy đống đồ ăn được xếp trong tủ, cô cực kỳ kinh ngạc.

Anh bắt đầu giới thiệu từng loại thịt cho cô nghe.

Chẳng mấy chốc cô đã chọn được một đĩa lớn.

Ông chủ bắt tay vào nướng.

Anh cũng không vội vàng, ngồi chờ đồ ăn với cô.

Người qua lại nườm nượp.

Bầu không khí rất huyên náo.

Nhất là ở xa xa còn có mấy anh trai đang nâng ly cạn chén, hò hét ầm ĩ.

Muốn yên tĩnh cũng khó.

Lâm Kiều Hân ngạc nhiên quan sát xung quanh.

Thấy phản ứng này của cô, anh nở nụ cười bất lực.

Ông chủ nhanh chóng nướng xong, bê đồ ăn lên bàn cho hai người họ.

Anh bật cười cất giọng nói: “Mau ăn đi”.

Cô tò mò cầm một xiên thịt nướng giơ lên mũi hít hà.

Một hồi lâu sau, cô mới há miệng cắn một miếng, chậm rãi nếm thử.

Anh cười hỏi: “Thấy sao? Ăn ngon không?”

Cô khẽ mỉm cười gật đầu nhìn anh.

Anh cũng cười đáp lại: “Ngon thì ăn nhiều vào. Mau ăn đi”.

Hai người bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Cuộc sống như thế này chẳng hề có chút gợn sóng, thế nhưng lại cực kỳ ấm áp.

Anh rất yêu thích cảm giác này.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Kiều Hân đã ăn no, thế nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên mấy xiên thịt kia.

Thấy thế, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Ngay khi anh chuẩn bị đứng dậy tính tiền thì bên tai bỗng truyền tới tiếng ầm ĩ.

Anh ngẩng đầu lên xem thử mới phát hiện một bàn các anh trai xã hội đen đã uống xong.

Ai nấy đều để lộ bắp tay to lớn vẽ hình xăm trông rất dữ tợn.

Một đám người vừa chém gió liên mồm vừa lục tục rời đi.

Ông chủ vội vàng xông ra ngoài, lo lắng hô lên: “Này các anh vẫn chưa trả tiền đâu”.

Nói rồi ông ta chạy vọt tới năm gã đàn ông kia.

Trên mặt vẫn trưng ra nụ cười lịch sự.

Một gã đàn ông có mụt ruồi trên mặt trong số đó khoác áo lên vai cười lớn hỏi: “Ông không biết bọn tôi là ai à?”

Ông chủ vẫn tươi cười đáp: “Có biết chút ít! Cậu là sếp Phùng phụ trách quản lý quầy hàng ở khu này. Sao tôi lại không biết được?”

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lập tức nhíu mày.

Loại người này mà cũng đòi làm quản lý sao?

Sếp Phùng cười lạnh nói: “Thế ông không biết điều à?”

Ông chủ lộ ra vẻ mặt khó xử.

Sao ông ta lại không biết cơ chứ?

Thế nhưng bọn họ uống nhiều rượu như vậy, nếu cứ để yên cho họ đi thì cả tối nay ông ta đều lỗ sạch!

Ông chủ lí nhí nói: “Sếp Phùng, cậu cũng thấy rồi đấy… chỗ tôi đây chỉ buôn bán nhỏ thôi…”

Sếp Phùng đang có men say trong người, lạnh giọng nói: “Được thôi, tôi sẽ trả tiền cho ông”.

Dứt lời, gã ta lôi từ trong túi quần một tập tiền dày cộp đập xuống mặt bàn!

Ít nhất chỗ này cũng phải mười nghìn!

Ông chủ giật mình kinh hãi.

Thế nhưng sếp Phùng vẫn đè chặt bàn tay lên chỗ tiền kia.

“Tôi đưa tiền đây, ông dám cầm không?”

Gã ta vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân đã nhíu mày, lạnh lùng mắng: “Khốn nạn!”

Nói rồi cô giận dữ đứng bật dậy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK