Đường Quốc Trung ngẩng đầu nhíu mày: "Cô..."
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Tôi bảo rồi, không phải là tôi".
Lâm Tuấn Khải nghiêm nghị quát: "Nhân chứng vật chứng đều ở đây, cô còn dám già mồm cãi láo à!"
Lời anh ta nói đầy đủ lý lẽ, không phản bác nổi!
Mặt Lâm Kiều Hân lạnh lẽo như băng tuyết, vừa định mở miệng liền bị Đường Quốc Trung lạnh lùng ngăn lại: "Được rồi! Cho dù là ai ra tay, điều quan trọng nhất bây giờ là phải mau chóng trong vòng hai giờ nghĩ cách mời thần y Thanh Duyệt tới!"
"Nếu không..."
Lời này vừa được nói ra, mọi người đều mau chóng tỉnh ngộ.
Nhưng... đâu dễ gì mời được thần y Thanh Duyệt tới?
Lâm Kiều Hân mím môi.
Chỉ có mời thần y Thanh Duyệt tới mới có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Lâm, cũng chỉ như vậy mới có thể chứng minh được sự trong sạch của bản thân cô!
Ánh mắt sắc bén của Đường Quốc Trung lướt qua Lâm Kiều Hân, ông ta lạnh lùng nói: "Cho dù có cứu được ông cụ Lâm hay không, nếu như thực sự do cô hạ độc, pháp luật nhất định sẽ trừng trị cô! Tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu!"
Lời vừa dứt, người Lâm Kiều Hân lại khẽ run lên.
Mặc dù vẫn còn một tia hy vọng nhưng cô hiểu rõ tia hy vọng này mong manh đến thế nào.
Tìm lâu như vậy, chẳng tìm nổi một chút tin tức nào của thần y, hai tiếng... sao có thể chứ?
Lời vừa nói ra, ánh mắt lạnh lẽo của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Kiều Hân.
Trong ánh mắt của họ lóe lên ngọn lửa tức giận vô tận!
Chỉ trong một khắc, Lâm Kiều Hân trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Trương Minh Vũ tiến lên phía trước cười nói: "Thưa ông, đã có chứng cứ gì đâu, ông đừng khẳng định chắc nịch như vậy".
Mọi người nghe thấy vậy lập tức nổi giận nhìn Trương Minh Vũ.
"Ý của mày là gì? Nhân chứng vật chứng ở đây cả, mày mù à!", Lâm Tuấn Khải nghiến răng nghiến lợi tức giận hét lớn.
Sắc mặt của những người khác đồng loạt trở nên vô cùng khó coi.
Mọi chuyện đã rõ rành rành ra đấy rồi, còn muốn tranh cãi à?
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Ai bảo dì Vương là nhân chứng chứ? Bà ta nói cái gì thì cái đó là thật à? Nhỡ may... hai người bọn anh thông đồng thì sao?"
Trong ánh mắt của Lâm Kiều Hân chợt lóe lên một tia hy vọng, chuyện đã đến nước này, cô chỉ mong Trương Minh Vũ có thể đem lại cho mình một bất ngờ.
"Trương Minh Vũ! Mày đừng có nói láo!"
"Dì Vương là người hầu mà ông cụ đích thân chọn lựa, nhiều năm như vậy vẫn luôn cẩn thận chăm lo, chưa bao giờ rời khỏi nhà họ Lâm! Sao bà ấy có thể làm hại ông cụ được chứ?"
Một giọng nói chanh chua vang lên.
Khuôn mặt tươi cười của Trương Minh Vũ dần cứng lại, anh quay đầu nhìn thì thấy Lý Phượng Cầm đang đứng bên mặt mày chua ngoa, trên mặt đầy sự ghét bỏ khó chịu.
Mẹ kiếp, rốt cuộc mẹ ở phe nào vậy?
Ngay lúc này, Trương Minh vũ chỉ muốn tát chết bà ta!
Anh bắt đầu hoài nghi Lý Phượng Cầm liệu có thông đồng với Lâm Tuấn Khải hay không?
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng nén ngọn lửa giận trong tim lại, bình tĩnh nói: "Ông cụ còn chưa tỉnh, chưa nói chắc được chuyện gì đâu, đợi đến khi ông cụ tỉnh lại mọi chuyện sẽ sáng tỏ".
Nhưng lời vừa dứt, giọng điệu đáng ghét của Lý Phượng Cầm lại vang lên: "Đừng có đứng đây nói vớ nói vẩn nữa? Không nghe thấy ông Đường bảo chỉ có thể tìm thần y Thanh Duyệt mới cứu được ông cụ sao? Đã loạn lắm rồi mày còn muốn đứng đây đổ thêm dầu vào lửa à?"
"Mày đừng có ở đây làm bọn tao thêm mất mặt nữa!"
"Chuyện của nhà họ Lâm bọn tao không cần mày lo, mau cút đi cho tao!"
Ánh mắt của Lâm Kiều Hân tràn đầy sự thất vọng.
Vốn tưởng rằng Trương Minh Vũ có thể lấy ra được chứng cứ gì, nhưng không ngờ cũng chỉ đứng đây nói vớ vẩn.
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, có hơi bất mãn mà nói: "Tôi không điếc, tôi đã tìm được thần y Thanh Duyệt rồi, tí nữa chị ấy sẽ tới đây".
Lời này vừa dứt, căn phòng lập tức yên tĩnh hẳn.
Vô số ánh mắt không thể tin nổi đang hướng về phía Trương Minh Vũ, họ kinh ngạc không phải vì anh có thể tìm được thần y Thanh Duyệt, mà là vì không ngờ anh có thể mặt dày đến vậy?
"Hừ!"
Đường Quốc Trung lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Sắc mặt Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long vô cùng âm trầm, Lâm Tuấn Khải khoanh tay cười khẩy.
Chỉ có mình Lâm Diểu, trong ánh mắt của cô ta lóe lên vẻ phức tạp.
Lý Phượng Cầm nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận nói: "Cái thằng phế vật như mày mà cũng tìm được thần y? Mày mà tìm được thần y thì tao chính là thần y! Mày ra đường đầu bị kẹp cửa hay não bị nhúng nước vậy?"
"Đàn ông đàn ang, không biết xấu hổ!"
"Nhà họ Lâm bọn tao không chứa nổi loại phế vật như mày! Sao mày không bảo mày có thể lên trời chứ!"
"Cút cút cút! Mau cút cho tao!"
Vừa nói, bà ta vừa tiến lên đẩy mạnh Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nhíu mày, ngọn lửa tức giận không ngừng bùng lên.
Nhưng nhìn thấy ông cụ Lâm nằm trên giường bệnh, cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Haizz.
Lâm Kiều Hân thầm than thở trong lòng.
Thời gian không còn nhiều, bây giờ cô cũng chỉ có thể dồn tất cả hy vọng vào Dịch Thanh Tùng.
Dù sao đây cũng là người lợi hại nhất cô tìm được mấy ngày nay.
Nghĩ đến đây, Lâm Kiều Hân cầm điện thoại lên, vừa bấm số gọi điện vừa đi ra khỏi phòng bệnh.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, Lâm Kiều Hân khách khí nói: "Alo, anh Dịch, tôi là Lâm Kiều Hân".
Lời này vừa hay truyền đến tai Trương Minh Vũ đang ngồi ở cửa.
Anh Dịch? Dịch Thanh Tùng?
Trương Minh Vũ sững sờ, Lâm Kiều Hân gọi điện cho Dịch Thanh Tùng làm gì?
Nhưng không đợi đến khi nghe rõ, Lâm Kiều Hân đã đi xa mất rồi, trong lòng Trương Minh Vũ càng cảm thấy bất lực.
Rõ ràng là một chuyện vô cùng đơn giản mà làm loạn cào cào như bây giờ.
Lâm Kiều Hân đi đến chỗ không có người, trong giọng nói chứa vài phần khẩn cầu: "Anh Dịch, bây giờ ông nội tôi chỉ còn lại chưa đến hai giờ, thần y Thanh Duyệt không tới, ông nội tôi sẽ không còn cơ hội nữa".
"Cái gì? Sao lại chỉ còn hai giờ?", đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc của Dịch Thanh Tùng.
Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng: "Bây giờ tôi không có tâm tư để giải thích, chỉ có thể đặt tất cả hy vọng lên người anh".
"Anh Dịch, tôi xin anh hãy giúp tôi chuyện này".
Lâm Kiều Hân khó khăn lắm mới nói ra được lời cầu xin, cái này cũng thể hiện rõ trong lòng cô ông cụ Lâm quan trọng đến nhường nào.
Dịch Thanh Tùng vội vàng nói: "Kiều Hân, chúng ta là thanh mai trúc mã, ông nội em cũng là ông nội anh".
"Em yên tâm, bây giờ anh sẽ gọi điện cho bố anh, nhà họ Dịch bọn anh nhất định sẽ cố gắng hết sức tìm thần y đến!"
Lâm Kiều Hân kích động nói: "Được, cảm ơn anh Dịch, cảm ơn anh”.
Dịch Thanh Tùng cười ha ha nói: "Khách khí gì chứ, đến lúc đó mời anh ăn bữa cơm là được, anh cúp máy trước nhé, anh còn gọi điện cho bố nữa".
Lâm Kiều Hân gật đầu: "Ừm".
Điện thoại vừa tắt, Lâm Kiều Hân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dịch Thanh Tùng trở thành niềm hy vọng cuối cùng trong lòng cô.
Do dự một lúc lâu, Lâm Kiều Hân mới quay người đi về phòng bệnh.
Trương Minh Vũ vẫn đang ngồi đờ đẫn ở cửa phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng bước chân, miệng anh khẽ nở nụ cười, vừa định tiến lên giải thích thì phát hiện ra Lâm Kiều Hân chẳng thèm nhìn anh.
Đã đi rồi...
Chương 63: Thần... y!
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật lên.
Không lâu sau, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cãi vã, nội dung cuộc cãi vã đều nhằm vào Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ cũng lười để ý, đợi Liễu Thanh Duyệt đến, mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay thôi.
Thời gian dần dần trôi qua, phòng bệnh cũng dần yên tĩnh lại.
Lâm Kiều Hân kể việc đã nhờ Dịch Thanh Tùng giúp đỡ cho mọi người nghe.
Ngoại trừ Lâm Tuấn Khải, sắc mặt tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, nhà họ Lâm năng lực có hạn, bây giờ chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng lên người Dịch Thanh Tùng.
Lâm Tuấn Khải chẳng hề lo lắng.
Anh ta từng tra địa vị của thần y Thanh Duyệt, đừng nói đến Dịch Thanh Tùng, cho dù là Trần Đại Phú cũng chưa chắc đã tìm được.
Anh ta vô cùng tin tưởng điều này.
Nháy mắt, một tiếng đã trôi qua, nhà họ Lâm càng lo lắng hơn.
Đường Quốc Trung bất lực lắc đầu, trong lòng thầm than thở.
Trương Minh Vũ cũng vô cùng lo lắng, nếu để kéo dài thêm sẽ rất nguy hiểm.
Tuy nhiên đúng lúc này, điện thoại của Trương Minh Vũ vang lên.
Trương Minh Vũ vui mừng ấn nghe máy: "Chị tư, chị đến rồi à?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nặng nề của Lâm Thanh Duyệt: "Chị sắp đến rồi, bây giờ em phải ra khỏi viện, đi càng xa càng tốt!"
Trong ánh mắt của Trương Minh Vũ lóe lên sự khó hiểu: "Sao vậy chị tư?"
"Nghe lời đi!"
Liễu Thanh Duyệt lại nghiêm túc nói.
Giọng điệu này khiến Trương Minh Vũ biết chuyện này không hề đơn giản, anh vội vàng gật đầu: "Được, em biết rồi".
Anh cất điện thoại đi, do dự không biết có nên nói cho Lâm Kiều Hân một tiếng không.
Nhưng nghĩ đến sự lo lắng của Liễu Thanh Duyệt, cuối cùng vẫn lắc đầu quay người vội vàng đi đến cổng bệnh viện.
Chẳng mấy chốc anh đã đi đến cổng bệnh viện.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ cách ấy không xa, trông vô cùng nổi bật.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Chẳng mấy chốc, cửa xe đã mở ra, Liễu Thanh Duyệt xuống xe, không hề vội vàng bước tới, ngược lại còn cảnh giác nhìn vị trí phía sau.
Trương Minh Vũ càng nghi ngờ hơn.
Rốt cuộc chị tư bị sao vậy?
Anh đang muốn đi qua hỏi cho rõ, do dự hồi lâu nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Anh đi vòng qua cổngchính, đi về phía tay phải.
Trong đầu không khỏi hiện lên giọng điệu khi Tô Mang nghe điện thoại, anh đột nhiên cảm giác được lần này... hình như đã khiến Liễu Thanh Duyệt gặp phiền phức rồi.
Haizz.
Anh nặng nề thở dài một tiếng, Trương Minh Vũ không biết rốt cuộc nên làm thế nào.
Nhưng dù sao cũng phải cứu ông cụ Lâm, phải rửa sạch tội danh cho Lâm Kiều Hân, Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Liễu Thanh Duyệt nhìn quanh, trầm mặt đi vào bệnh viện.
Bầu không khí trong phòng bệnh vẫn ngột ngạt như cũ, ánh mắt của mọi người đều vô cùng lo lắng.
Một loạt tiếng giày cao gót vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng bệnh được mở ra, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Liễu Thanh Duyệt xuất hiện trước mắt mọi người.
Mọi người ai ai cũng sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Ánh mắt của Lâm Tuấn Khải cũng trở nên vô cùng kinh ngạc, nháy mắt bị khí chất mê người của Liễu Thanh Duyệt hớp hồn.
"Chị tìm ai vậy?", Lâm Kiều Hân lạnh lùng hỏi.
Liễu Thanh Duyệt không hề vội vàng trả lời, mà quan sát Lâm Kiều Hân một lúc, cười ha ha hỏi: "Cô là Lâm Kiều Hân phải không?"
"Đúng vậy", Lâm Kiều Hân bình tĩnh gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: "Cũng được, nhưng còn thiếu chút vẻ nữ tính".
Hả?
Lâm Kiều Hân nhíu mày.
Lâm Quốc Phong lạnh lùng nói: "Chào cô, đây là phòng bệnh của bố tôi, nếu như không có chuyện gì..."
Tuy nhiên ông ta còn chưa nói xong đã bị Đường Quốc Trung tức giận chen vào: "Im miệng!"
Lâm Quốc Phong lập tức sững sờ, mơ màng ngẩng đầu.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Đường Quốc Trung, ai ai cũng đầy vẻ khó hiểu.
Nhưng Đường Quốc Trung không có tâm tư để quan tâm, ông ấy khẽ gập người, giơ lên hai tay, vẻ mặt cứng lại.
Ánh mắt khiếp sợ của mọi người đổ dồn lên Liễu Thanh Duyệt!
Ai ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn!
Một lúc lâu sau mới kinh ngạc hỏi: "Cô... cô là thần... thần y!"
Trong lời nói còn mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc! Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy!
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người lập tức sững sờ!
Cô ấy... là thần y Thanh Duyệt?
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, ngay cả ánh mắt của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ không thể tin nổi!
Vốn cho rằng thần y là một ông lão hoặc một bà lão hơn năm mươi tuổi, nhưng không ngờ thần y Thanh Duyệt lại... là một người đẹp phong nhã hào hoa như này!
Lâm Tuấn Khải há hốc miệng, nhưng không nói được gì, ánh mắt kinh ngạc dần biến thành hoảng sợ!
Thần y... đến thật rồi?
Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Được rồi, đưa người bệnh vào phòng phẫu thuật đi, bảo người chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật".
Đường Quốc Trung không nhiều lời, cung kính đáp: "Được, chúng tôi lập tức chuẩn bị!"
Nói xong liền vẫy tay với mọi người.
Chẳng mấy chốc, Đường Quốc Trung đã sắp xếp xong mọi chuyện.
Ca phẫu thuật... bắt đầu.
Còn người nhà họ Lâm cũng bắt đầu lo lắng, sốt ruột!
Chương 64: Ly hôn!
Từng giờ từng phút trôi qua, không biết đã qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Liễu Thanh Duyệt cởi áo blu ra, tùy tiện vứt sang bên cạnh, lạnh lùng nói: "Xong rồi".
Xong rồi?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, trong ánh mắt của họ lóe lên vẻ kinh ngạc!
Nhanh như vậy sao?
Người nhà họ Lâm đều sững sờ, chỉ có Đường Quốc Trung vẫn còn tỉnh táo, mặt mày hưng phấn xông lên, cung kính nói: "Thần y, cô..."
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Liễu Thanh Duyệt cắt lời: "Tôi chỉ nhận lời người khác, không cần cảm ơn tôi, tôi còn có việc, đi trước đây".
Nói xong, chẳng thèm để ý đến mọi người, cô ấy xoay người đi thẳng ra thang máy.
Cho đến khi bóng dáng cô ấy hoàn toàn biến mất, mọi người mới phản ứng lại.
Mọi người nhìn nhau, ai ai cũng vô cùng vui mừng.
"Thành công thật rồi! Thần y đã nói rồi, điều đó có nghĩa là ông cụ không sao rồi!", ánh mắt của Đường Quốc Trung tràn ngập sự phấn khởi, ông ấy kích động nói.
Vừa nói xong câu này, Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long thở phào nhẹ nhõm.
Lý Phượng Cầm đắc ý đứng dậy nói: "Bây giờ thì rõ rồi chứ? Còn dám bảo Kiều Hân nhà chúng tôi hạ độc nữa không, thần y kia là do Kiều Hân tìm tới đó!"
"Nếu như là Kiều Hân hạ độc, sao con bé có thể đích thân mời thần y đến chứ? Ông cụ tỉnh rồi, chân tướng cũng sắp hiển hiện ngay trước mắt rồi!"
Lời này vừa dứt, ánh mắt của Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lóe lên vẻ phức tạp.
Một lúc lâu sau, Lâm Quốc Phong đứng dậy, xin lỗi: "Xin lỗi cháu, chuyện lúc trước... bác đã hiểu lầm cháu rồi".
Lâm Quốc Long mặc dù không nói gì, nhưng cũng cúi đầu.
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Không sao, đợi ông nội tỉnh lại thì có thể hỏi rõ rốt cuộc ai đã hạ độc".
Vừa nói xong, Lâm Tuấn Khải đứng bên tim đập thình thịch.
Đầu quay mòng mòng, nhưng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đợi thời cơ rồi lại ra tay.
Lý Phượng Cầm vội vàng nói: "Kiều Hân, hôm nay có thể cứu được ông nội là nhờ cả vào nhà họ Dịch và cậu Dịch đấy!"
"Bây giờ cậu Dịch là ân nhân của nhà họ Lâm chúng ta!"
"Dù thế nào, tối nay con cũng phải mời cậu Dịch qua nhà ta, chúng ta phải tiếp đãi người ta một bữa!"
"Cái này..."
Ánh mắt của Lâm Kiều Hân lộ vẻ bối rối.
Trầm ngâm một lúc, Lâm Kiều Hân chỉ có thể gọi điện cho hắn ta.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, Dịch Thanh Tùng cũng sững sờ.
Có điều hắn ta vẫn thừa nhận mọi chuyện, hẹn trước tối nay đến nhà họ Lâm ăn cơm.
Một khoảng thời gian nữa ông cụ Lâm mới tỉnh, ở bên này có Đường Quốc Trung chăm sóc, không cần nhà họ Lâm nữa.
Bọn họ rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe về nhà họ Lâm.
Lúc này Trương Minh Vũ đang ngồi trên ghế sofa, trong đầu còn suy nghĩ đến chuyện của Liễu Thanh Duyệt.
Rốt cuộc Liễu Thanh Duyệt sợ gì vậy?
Haizzz.
Anh nặng nề thở dài một tiếng, không tìm được bất kỳ đầu mối nào.
Khi anh còn đang sững sờ, bên ngoài vang lên tiếng động cơ.
Ngẩng đầu nhìn qua, mấy chiếc xe sang đang lái vào trong sân.
Trương Minh Vũ nhíu mày, ca phẫu thuật thành công rồi sao?
Vừa đứng dậy, cả nhà họ Lâm, dẫn đầu là Lý Phượng Cầm đi vào phòng khách.
Nghĩ đến cảnh tí nữa Dịch Thanh Tùng sẽ đến, Lý Phượng Cầm cười không khép được miệng, trên môi là nụ cười tươi rói như hoa nở.
Trương Minh Vũ không khỏi mừng thầm.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Phượng Cầm là biết ca phẫu thuật vô cùng thành công.
Trương Minh Vũ vội vàng tiến lên, cười hỏi: "Kiều Hân, ca phẫu thuật của ông nội..."
Còn chưa hỏi xong, nụ cười trên khuôn mặt Lý Phượng Cầm đột nhiên vụt tắt, thay vào đó là vẻ khó chịu vô cùng tận: "Làm gì vậy! Lớn từng này tuổi mà không có mắt à? Không nhìn thấy có nhiều khách khứa đến à? Mau đi rót trà đi!"
Trong lời nói xen kẽ đầy vẻ chanh chua!
Trương Minh Vũ sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
Chẳng phải vừa phẫu thuật xong sao? Sao lại... đối xử với anh như vậy?
Chẳng nhẽ qua cầu rút ván nhanh như vậy à?
Ngẩng đầu nhìn qua, mọi người chẳng ai nhìn anh, đến Lâm Kiều Hân cũng không.
Dưới ánh nhìn tức giận của Lý Phượng Cầm, cuối cùng anh vẫn phải quay người đi vào bếp.
Trương Minh Vũ đi rồi, Lý Phượng Cầm lại cười tươi như hoa, vội vàng mời mọi người ngồi xuống.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long ngồi ở ghế chủ tọa, những người khác tùy tiện ngồi lên chiếc sofa bên cạnh.
Sau khi rót xong trà, Trương Minh Vũ vội vàng lao về phía Lâm Kiều Hân hỏi: "Sao vậy? Ca phẫu thuật của ông nội thành công chứ?"
Ánh mắt của Lâm Kiều Hâu lóe lên vẻ lạnh lùng, cô nói: "Vừa nãy tại sao anh lại chạy về từ bệnh viện?"
Trong lòng cô, cô thực sự không trách Trương Minh Vũ vì không giúp được, dù sao anh cũng không có năng lực làm vậy.
Nhưng tại sao lại chém gió chứ? Tại sao chém gió xong còn bỏ chạy?
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "À... dù sao anh cũng tìm thần y đến rồi mà, vừa hay có chút chuyện nên về trước".
Nói xong câu này, Trương Minh Vũ có hơi chột dạ.
Dù sao sau khi anh đi về cũng chẳng làm gì, nhỡ may hỏi tiếp, Trương Minh Vũ cũng không biết đáp thế nào.
Nhưng vẻ chột dạ của anh hoàn toàn lộ tẩy trước mắt người khác.
Một tiếng cười chế giễu vang lên, từng người một nhìn Trương Minh Vũ với vẻ chán ghét!
Lâm Kiều Hân vô cùng thất vọng, cô lạnh lùng nói: "Anh nói rằng, anh là người tìm thần y đến?"
Trương Minh Vũ sững sờ đáp: "Đúng vậy".
Nói xong liền nhìn về phía mọi người, nhưng vẻ mặt của bọn họ khiến anh có dự cảm cực kỳ không lành.
Chuyện gì vậy?
Lý Phượng Cầm vô cùng khó chịu nói: "Trương Minh Vũ, mày đúng là không biết xấu hổ!"
"Chuyện đến nước này rồi mà vẫn còn nói dối!"
"Tao nói cho mày biết, từ hôm nay mày không còn quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa! Ngày mai mày hãy ly hôn với Kiều Hân đi!"
Chương 65: Tức muốn nổ tung!
Trương Minh Vũ bắt đầu hít thở dồn dập!
Lời của Lý Phượng Cầm giống như chiếc kim đâm mạnh vào tim anh.
Anh nói dối điều gì chứ?
Người nhà họ Lâm ai ai cũng cười khẩy, họ đều cảm thấy Trương Minh Vũ quá vô liêm sỉ.
Anh chưa kịp lên tiếng bào chữa, bên ngoài lại vang lên tiếng động cơ.
Một chiếc Bentley từ từ đỗ vào trong sân.
Dịch Thanh Tùng!
Lý Phượng Cầm mỉm cười, vội vàng đứng dậy đi ra cổng biệt thự, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn.
Những người nhà họ Lâm khác cũng ào ào đứng dậy.
Trương Minh Vũ sững sờ đứng ở một bên, ngọn lửa giận trong tim lại từ từ bốc lên.
Nhà họ Lâm này... còn gì đáng để anh lưu luyến nữa đây?
Chẳng mấy chốc, dưới sự đón tiếp của Lý Phượng Cầm và người nhà họ Lâm, Dịch Thanh Tùng cười tươi như hoa đi vào trong nhà.
Lý Phượng Cầm vô cùng nhiệt tình nói: "Thanh Tùng, sao cháu không gọi thần y tới cùng, nhà họ Lâm bác cũng muốn nhân cơ hội này cảm ơn cô ấy".
Vẻ mặt của Dịch Thanh Tùng chợt cứng đờ, trầm ngâm một lúc lâu, hắn ta mới cười nói: "À... cô ấy khá bận, không có thời gian đến đây".
Trương Minh Vũ đột nhiên hiểu ra vấn đề!
Lý Phượng Cầm cũng phối hợp đáp: "Đúng đúng, người có máu mặt như thế chắc chắn vô cùng bận rộn, vậy chúng ta chỉ có thể cảm ơn cháu vậy".
"Ha ha ha, bác gái khách khí quá, giữa cháu với Kiều Hân thì cần gì phải nói cảm ơn chứ, đúng không Kiều Hân".
Nói xong, Dịch Thanh Tùng liền nhìn về phía Lâm Kiều Hân, trong ánh mắt đầy sự phấn khích.
Lâm Kiều Hân mỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy, hai đứa là thanh mai trúc mã, lần trước không có cơ hội, bây giờ hai đứa phải cố gắng kết thân nhé!"
"Mau ngồi mau ngồi".
Lý Phượng Cầm tươi cười nói, trong ánh mắt nhìn Dịch Thanh Tùng tràn đầy sự hài lòng.
Chẳng mấy chốc mọi người đã ngồi hết xuống, nhưng Trương Minh Vũ vẫn một mình đứng bên, không ai để tâm đến anh.
Lâm Diểu mím môi, nói nhỏ: "Trương Minh Vũ, hay là... anh qua đây ngồi đi".
Giọng nói của cô ta mặc dù nhỏ nhưng ở trong căn phòng khách yên tĩnh này lại trở nên vô cùng điếc tai.
Giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên: "Ngồi gì mà ngồi? Chuyện của nhà họ Lâm chúng ta đến lượt cậu ta xen vào chắc? Nếu không phải vì Thanh Tùng tới, không muốn nhà họ Lâm bị mất mặt, thím đã đuổi cậu ta ra khỏi đây rồi!"
Nói xong, bà ta mặt mày khó chịu trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Cơn giận trong lòng Trương Minh Vũ đã đạt đến cực điểm!
Dịch Thanh Tùng nhíu mày, nổi hứng hỏi: "Bác gái, anh Trương đây... phạm phải lỗi gì vậy?"
Lý Phượng Cầm thở dài nặng nề: "Mất mặt lắm, cháu nói xem nhà họ Lâm bác sao có thể ở cùng loại người này được, hôm nay cậu ta tự nhiên không biết xấu hổ mà bảo người mời thần y đến là mình! Đúng là... quá kinh tởm!"
Dịch Thanh Tùng nhíu mày, có điều chẳng mấy chốc lông mày đã giãn ra.
Mặc dù không phải do hắn ta tìm tới nhưng hắn ta tin chắc rằng Trương Minh Vũ không thể nào tìm được thần y.
Dịch Thanh Tùng liền thả lỏng, cho dù đến lúc đó chuyện ai là người tìm được thần y bị lộ ra, hắn ta cũng đạt được mục đích rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hưng phấn của hắn ta không không khỏi liếc qua Lâm Kiều Hân.
"Ha ha, anh Trương Minh Vũ đây có thể là chỉ sốt ruột muốn thể hiện thôi, cũng được coi là tiến bộ ấy chứ", một lúc lâu sau, Dịch Thanh Tùng mới cười ha ha nói.
Trông thì có vẻ như muốn lấy lại thể diện cho Trương Minh Vũ, nhưng trên thực tế mọi người đều có thể hiểu được ẩn ý của hắn ta.
So sánh một chút, Trương Minh Vũ rõ ràng là đang đi lùi vào đống rác!
Ánh mắt Lâm Quốc Phong lóe lên, cười nói: "Cậu Lâm đúng là tuổi trẻ tài cao, trẻ như vậy mà kết bạn được với thần y, đúng là tiền đồ vô lượng!"
Dịch Thanh Tùng khiêm tốn nói: "Bác Lâm khách khí quá rồi, cháu chỉ là may mắn thôi".
Trương Minh Vũ mỉm cười.
May mắn?
"Chậc chậc chậc, Thanh Tùng của chúng ta khiêm tốn quá rồi, quả thật, người càng tài giỏi thì càng khiêm tốn, không giống như tên phế vật nào đó chỉ muốn cả thế giới biết mình làm được gì".
Lý Phượng Cầm xúc động nói, câu đằng sau còn mang theo ngữ khí vô cùng khó chịu.
"Bác gái quá khen", Dịch Thanh Tùng cười nói.
Lý Phượng Cầm cũng không do dự nữa, bà ta ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều Hân, cười nói: "Kiều Hân à, sao con chẳng nói gì, hôm nay đều nhờ có Dịch Thanh Tùng giúp đấy".
Lâm Kiều Hân hơi sững sờ, lúc này cô mới cười nói: "Cảm ơn anh Dịch, nếu không có anh..."
Còn chưa nói xong, Lý Phượng Cầm liền lạnh lùng xen vào: "Ăn nói kiểu gì thế? Hai đứa đều là thanh mai trúc mã, quen nhau từ bé, con bé này, sao còn cứ gọi người ta là anh Dịch thế, xa lạ quá!"
Nụ cười của Trương Minh Vũ nụ cười dần tắt.
Những chuyện khác anh không quan tâm, chỉ có mình Lâm Kiều Hân, anh vẫn không thể mặc kệ được!
Lâm Kiều Hân sững sờ, cô mím môi, hơi do dự.
Do dự một lúc, cô mới mỉm cười nói: "Cảm ơn anh, Thanh Tùng".
Lời vừa dứt, Dịch Thanh Tùng lập tức mỉm cười vui mừng!
"Có gì đâu, dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta, anh giúp em là chuyện thường tình mà!", Dịch Thanh Tùng kích động nói, cười đến mức không khép được miệng.
Sắc mặt Trương Minh Vũ càng ngày càng đen xì như đít nồi.
Mặc dù chỉ là xưng hô thôi, không có gì đáng kể, nhưng với một người có tính cách khó gần như Lâm Kiều Hân như thế này là quá thân mật rồi!
Thời khắc này, Trương Minh Vũ quyết định không tiếp tục nhẫn nhịn nữa!
Chương 66: Liễu Thanh Duyệt… sắp đến?
Mấy người Lâm Quốc Phong tươi cười nhìn bọn họ.
Lý Phượng Cầm lại càng cười không khép lại miệng được. Trong mắt tất cả mọi người, bọn họ chính là một đôi trai tài gái sắc trời sinh.
Trong lòng Dịch Thanh Tùng cũng phấn khởi lạ thường như đã nhìn thấy cảnh tượng mình có được Lâm Kiều Hân về tay!
Nhưng ngay khi hắn ta đang thầm mở cờ trong bụng, giọng nói lạnh lùng của Trương Minh Vũ lại vang lên: “Anh Dịch mời vị thần y này tới đấy hả?”
Câu nói này cắt ngang dòng suy tư của mọi người.
Dịch Thanh Tùng cau mày, vô thức thấy chột dạ.
Nhưng hắn ta lại nghĩ người mời thần y tới không thể là Trương Minh Vũ được, quan trọng là… người nhà họ Lâm tin người mời thần y tới là hắn ta.
Nghĩ vậy, hắn ta yên tâm hơn hẳn, cười lạnh nói: “Anh Trương như vậy là không được đấy nhé. Tôi còn đang định nói giúp anh đấy, sao lại trả đũa tôi?”
“Nếu tôi không phải người mời thần y tới… lẽ nào là anh?”
Trương Minh Vũ lạnh giọng cười đáp: “Không sai, đúng là tôi mời thần y tới đấy”.
Lâm Kiều Hân nhíu mày, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Lý Phượng Cầm không chút do dự quát ầm lên: “Trương Minh Vũ, ở đây không đến lượt mày mở mồm! Sao còn ở đây làm mất mặt bọn tao?”
“Mày không biết bản thân mày là loại người gì à? Loại ăn hại như mày đến cả tư cách liếm giày cho thần y còn chẳng có mà dám mạnh miệng nói mình mời được thần y sao?”
“Tao nhổ vào!”
“Mau cút đi cho tao!”
Dứt lời, vẻ mặt bà ta tràn đầy ghét bỏ, trông như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Đám người nhà họ Lâm cũng tỏ vẻ tức giận.
Mặc dù bọn họ đều không ngó ngàng gì tới Trương Minh Vũ nhưng không ai ngờ rằng anh lại không biết xấu hổ tới mức này!
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lửa giận trong lòng chực trào ra.
Cảm giác uất ức này… thực sự rất đau đớn!
Ngay khi anh đang đứng sững sờ, chuông điện thoại bất chợt reo lên.
Anh mở điện thoại ra xem, thấy người gọi tới là Liễu Thanh Duyệt.
Anh cau mày, nghĩ lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, nội tâm bỗng có dự cảm chẳng lành.
Anh vội vàng nhấc máy hỏi: “Alo, sao thế?”
Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt tức thì vang lên: “Em đang ở đâu đấy?”
Nghe thấy giọng điệu cô ấy không hề gấp gáp, anh mới thở phào nhẹ nhõm đáp lại: “Em đang ở nhà…”
Vừa nói xong, anh đã thấy hối hận.
Giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lập tức vang lên: “Mày đang ở nhà ai? Đâu là nhà của mày! Bây giờ mày đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm bọn tao nữa! Đừng có gọi điện ở nhà bọn tao!”
“Mau thu dọn đồ đạc cút ra ngoài đi! Cứ nhìn thấy mày là tao lại ngứa mắt!”
Đến cả Lâm Kiều Hân đang đứng bên cạnh nghe thấy những lời này cũng không nhịn được cau mày thật chặt.
Lời nói này… hơi quá đáng rồi, dù sao anh vẫn còn đang gọi điện thoại cơ mà.
Trương Minh Vũ hốt hoảng, vô thức che kín điện thoại.
“Em ở nhà họ Lâm sao?”, giọng nói của Liễu Thanh Duyệt chợt lạnh hẳn xuống.
Anh sửng sốt, vội vàng lên tiếng giải thích: “Chị tư, không phải như chị nghĩ đâu…”
Tút! Tút! Tút!
Thế nhưng đáp lại anh là một tràng tiếng báo máy bận.
Hỏng rồi…
Lòng anh trở nên nặng trịch, không hiểu tại sao cứ cảm thấy bất an.
Mặc dù anh cũng không muốn tiếp tục ở lại nhà họ Lâm nhưng lại không muốn làm lớn chuyện với bọn họ. Dù sao anh vẫn chưa hoàn thành được di nguyện của sư phụ…
Trương Minh Vũ cuống quýt gọi điện thoại cho Liễu Thanh Duyệt nhưng lại bị cô ấy cúp máy.
Làm sao bây giờ…
Haiz.
Anh thầm thở dài một tiếng, đầu óc trăm mối tơ vò.
Lý Phượng Cầm cười lạnh, chế giễu hỏi: “Sao hả? Bạn mày muốn ra mặt cho mày à? Chẳng lẽ còn dám mò tới nhà họ Lâm bọn tao chắc?”
Ngay sau đó, mấy người xung quanh lập tức không nhịn được bật cười nhạo báng.
Bạn của Trương Minh Vũ… có thể là ai cơ chứ?
Lâm Diểu nhíu chặt chân mày, không kìm được nhớ lại mấy chuyện đã xảy ra trước đó, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Nhưng cô ta cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng đâu có muốn chị ấy tới…”
Cơn giận của anh đã giảm đi khá nhiều sau cuộc gọi của Liễu Thanh Duyệt, hiện giờ trong lòng chỉ còn lại nỗi lo lắng.
“Ái chà, còn dám hung hăng vậy cơ hả? Mặc dù nhà họ Lâm bọn tao xuống dốc nhưng mày tưởng kẻ vô danh nào cũng có thể bắt nạt sao?”, Lý Phượng Cầm lại càng tỏ ra khinh thường.
Dịch Thanh Tùng cũng nhếch mép cười lạnh: “Xin bác gái yên tâm, nhà họ Dịch chúng cháu sẽ mãi đứng về phía bác”.
“Kể cả Trương Minh Vũ có quen biết được ông to bà lớn gì cũng đâu thể sánh bằng hai nhà chúng ta cộng lại?”
Chỉ với hai câu nói, hắn ta đã dỗ dành Lý Phượng Cầm vui vẻ trở lại.
Trương Minh Vũ không thèm để bụng, trong đầu chỉ đang nghĩ nếu lát nữa Liễu Thanh Duyệt thật sự tìm tới cửa thì phải làm gì.
Dịch Thanh Tùng cười lớn hỏi: “Không biết người chị này của anh Trương là thần thánh phương nào mà dám khiêu khích thế lực của hai nhà Lâm, Dịch chúng tôi?”
Lý Phượng Cầm nở nụ cười lạnh lẽo: “Bạn của nó… có thể kiếm được hai nghìn mỗi tháng không?”
Bà ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh tức thì cười ồ lên.
Bà ta lại tiếp tục giễu cợt: “Trương Minh Vũ, mày ngu ngốc ăn hại đã đành, sao bạn mày cũng chẳng hơn mày là bao thế hả?”
“Còn muốn ra mặt cho thằng vô dụng nhà mày, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Anh nhíu mày, lạnh giọng nói: “Chửi tôi là đủ rồi, lôi cả người khác vào làm gì?”
Lý Phương Cầm tức tối, cất giọng chanh chua nói: “Ồ, mày thì giỏi rồi! Sắp phải ly hôn với Kiều Hân nhà tao đến nơi nên muốn ra vẻ anh hùng chứ gì!”
“Nhưng tao nói cho mày biết, mày tính sai rồi!”
“Hôm nay chắc chắn tao phải đuổi mày ra khỏi nhà họ Lâm cho bằng được. Nhưng dù là vậy, tao cũng phải khiến mày mất sạch mặt mũi cút đi!”
“Nếu bạn mày dám tới, tao cũng sẽ đuổi cổ cô ta ra ngoài!”
Giọng nói của bà ta cực kỳ kiêu căng ngạo mạn.
Trương Minh Vũ bật cười.
Đúng là có nhà họ Dịch đứng sau chống lưng có khác. Nếu người nhà họ Lâm ai cũng kiêu ngạo như Lý Phượng Cầm thì nhà họ Lâm đã không lụn bại như ngày hôm nay.
Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười hỏi: “Nếu bạn tôi… là vị thần y kia thì sao?”
Ngay sau đó, cả căn phòng lặng ngắt như tờ!
Chỉ một lát sau, tiếng cười ngặt nghẽo vang lên không dứt.
Chương 67: Chị của tôi đến rồi!
Cười to nhất là Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng, bọn họ cười sắp chảy cả nước mắt.
Tuy Lâm Kiều Hân không cười nhưng vẻ khó chịu trong mắt cô đã biến mất hoàn toàn. Với cô, loại người như Trương Minh Vũ không đáng để thương hại.
Chuyện đã tới nước này mà vẫn còn nói phét được!
Anh khẽ lắc đầu, cảm thấy người nhà họ Lâm đã hết đường cứu chữa.
Mà đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên từ bên ngoài: “Đâm vào!”
Tiếng cười lập tức ngừng lại. Mọi người giật nảy mình, vội vàng nhìn ra ngoài cửa.
Cánh cửa nặng nề va vào mặt tường đằng sau. Mấy bức tranh treo tường đều bị xô đổ xuống mặt đất!
Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn cũng vang lên chói tai!
Trương Minh Vũ cau mày nghĩ, Liễu Thanh Duyệt… đến rồi sao?
Anh ngẩng đầu lên nhìn thử, trông thấy một bóng người cường tráng đứng ở trước cửa, cơ bắp cuồn cuộn vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông đó rất cao, dáng vẻ thô kệch chẳng khác gì Hulk phiên bản thu nhỏ!
Sau khi thấy rõ người tới là ai, người nhà họ Lâm liền tỏ vẻ giận dữ.
Lý Phượng Cầm nheo mắt lại, tức giận quát ầm lên: “Trương Minh Vũ mày giỏi lắm! Không ngờ mày lại có gan bảo bạn mày tới nhà họ Lâm quấy rối!”
“Tao vốn định cho mày bình yên rời đi. Nhưng mày đã làm vậy thì đừng trách bọn tao trở mặt không nhận người quen!”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt người nhà họ Lâm đều sa sầm lại.
Đối với nhà họ Lâm mà nói, đây chính là một sự khiêu khích trắng trợn!
Dịch Thanh Tùng nhếch miệng cười lạnh, trào phúng nói: “Bác gái yên tâm, hôm nay cháu cũng không tới đây một mình. Ai dám bước vào, cháu sẽ khiến kẻ đó bị khiêng ra!”
Lời nói ngạo mạn không gì sánh nổi!
Lửa giận trong mắt Lâm Kiều Hân ngày càng trở nên nồng đậm. Cô không ngờ bạn của Trương Minh Vũ thật sự đánh tới nhà họ Lâm!
Anh bất lực nhún vai, ánh mắt chỉ toàn là vẻ bất đắc dĩ.
Hành động này của anh đã triệt để chọc giận đám người nhà họ Lâm.
Ngay khi Lý Phượng Cầm định lên tiếng thì bị một giọng nữ lạnh lùng cắt ngang: “Nhà họ Lâm đúng là đám người vong ân bội nghĩa! Hay cho một cô vợ ăn cây táo rào cây sung!”
Trong giọng nói lạnh lẽo ấy tràn đầy giận dữ.
Tất cả mọi người đang có mặt trong phòng khách đều sợ ngây người, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía người nói.
Bấy giờ bọn họ mới phát hiện ra Hulk phiên bản thu nhỏ đang cung kính đứng sang một bên nhường chỗ cho một cô gái xinh đẹp yêu kiều bước tới.
Đây là…
Người nhà họ Lâm đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.
Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng đi vào bên trong.
Sau khi nhìn rõ cô ấy, ai cũng sững sờ.
Vẻ tức giận trong mắt người nhà họ Lâm biến mất ngay tức khắc, thay vào đó là vẻ mơ hồ khó hiểu.
Liễu Thanh Duyệt đứng trước mặt bọn họ, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, ánh mắt ngập tràn lửa giận nhìn quanh một vòng.
Nhưng mọi người vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc, không ai kịp phản ứng lại.
“Em trai qua đây nào!”, Liễu Thanh Duyệt thấp giọng gọi Trương Minh Vũ.
Anh giật bắn người, trong lòng bất đắc dĩ thở dài rồi chậm chạp cất bước đi tới bên cạnh cô ấy.
Anh cúi thấp đầu xuống hệt như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.
Ầm!
Nhưng động tác này lại khiến đám người nhà họ Lâm choáng váng!
Rốt cuộc Dịch Thanh Tùng cũng lấy lại được tinh thần. Vừa rồi hắn ta chỉ đang bị sắc đẹp của Liễu Thanh Duyệt làm cho mê mẩn mà thôi.
Hắn ta trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng quyết tâm kìm lại ý định đi tới làm quen, lạnh giọng nói: “Chào cô, tôi là cậu chủ nhà họ Dịch, tên là Dịch Thanh Tùng. Trông cô có vẻ như đang muốn đối đầu với nhà họ Lâm và nhà họ Dịch chúng tôi thì phải?”
“Tôi có thể cho cô một cơ hội để cô có thể bình an rời khỏi nơi này, nếu không…”
Hắn ta chưa nói hết câu, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Dứt lời, hắn ta nở một nụ cười đắc ý. Câu nói vừa rồi của hắn ta vừa tạo cơ hội cho người đẹp trước mắt, lại vừa bày tỏ quan điểm đứng về phía nhà họ Lâm.
Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích! Gặp được người đẹp xuất sắc như vậy, sao hắn ta có thể bỏ lỡ được?
Thế nhưng hắn ta không hề nhận ra ánh mắt của đám người nhà họ Lâm đang nhìn mình đầy vẻ kinh ngạc.
Dịch Thanh Tùng… không quen biết thần y sao? Vậy thì…
Sau khi thức tỉnh trong sự kinh hãi, bọn họ mới kịp phản ứng lại!
Thì ra thần y… không phải do Dịch Thanh Tùng mời tới mà là Trương Minh Vũ!
Bọn họ khiếp sợ nhao nhao nhìn sang Trương Minh Vũ, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lâm Diểu cũng trợn tròn mắt. Mặc dù cô ta đã đoán ra được thân phận của bạn anh chắc chắn sẽ không tầm thường, thế nhưng cô ta không ngờ được rằng thần y thực sự do anh mời đến!
Lâm Kiều Hân cũng chết sững người. Đôi mắt long lanh trợn tròn tràn đầy hoang mang và khiếp sợ!
Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng cúi đầu ăn năn của Trương Minh Vũ, cô bỗng thấy tim mình nhói đau.
Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Dịch Thanh Tùng, lạnh giọng chất vấn: “Nhà họ Dịch giỏi giang lắm à?”
Không biết tại sao khi đối mặt với ánh mắt sắc bén như lưỡi dao ấy, Dịch Thanh Tùng lại cảm thấy sợ hãi.
Nhưng hắn ta chưa kịp nói gì đã thấy Lý Phượng Cầm run rẩy bước tới, mờ mịt hỏi: “Thần… thần y, Trương Minh Vũ… thực sự là bạn của cô sao?”
“Bác gái nói gì vậy…”
Dịch Thanh Tùng vô thức định lên tiếng phản bác nhưng mới nói được một nửa đã bừng tỉnh.
Hắn ta quay lại nhìn, thấy người nhà họ Lâm đều đang trố mắt nhìn Liễu Thanh Duyệt.
“Cô ta… là thần y sao?”, hắn ta kinh hãi hỏi.
Chuyện tới nước này, mọi người đều đã hiểu rõ.
Tất cả đều chết điếng tại chỗ, không thể lấy lại tỉnh táo, dường như không biết nên làm gì cho phải.
Trương Minh Vũ lúng túng nói: “Chị tư, chúng ta mau đi thôi. Em không muốn ở lại nhà họ Lâm nữa”.
Giọng nói của anh không quá lớn nhưng tất cả đều nghe thấy rõ mồn một.
Lâm Kiều Hân bỗng thấy đau lòng, trong đầu chợt hiện ra ký ức từ ngày xưa, cả chuyện anh từng nói sẽ mời thần y tới.
Thế nhưng cô…
Cô mím chặt môi không biết phải mở miệng thế nào.
“Đi à? Em cứu nhà họ Lâm, bọn họ lại bắt nạt em như vậy. Thế mà em còn muốn bỏ qua cho họ, lặng lẽ rời đi?”, Liễu Thanh Duyệt nhíu chặt chân mày, ánh mắt toé lên lửa giận.
Nghe thấy vậy, người nhà họ Lâm đều thấy hốt hoảng như sắp có chuyện không may xảy ra.
Lý Phượng Cầm há hốc mồm hồi lâu mà chẳng nói được lời nào. Tới tận lúc này, bà ta vẫn chưa tỉnh táo lại khỏi cơn khiếp sợ.
Trương Minh Vũ bất lực năn nỉ: “Chúng ta…”
Nhưng anh chưa kịp nói xong đã bị Liễu Thanh Duyệt cắt ngang: “Nếu chưa xả được cơn giận này, chị khó mà nguôi ngoai được!”
Dứt lời, cô ấy nhấc đôi chân dài bước tới trước mặt Dịch Thanh Tùng.
Hắn ta chợt thấy hoảng loạn.
Liễu Thanh Duyệt lạnh giọng hỏi: “Anh cướp công của em trai tôi đúng không?”