• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461: Gả cho tôi?

Đó là chị họ của ả đó!

Nhưng...

Trương Minh Vũ là ông chủ!

Cô ả cảm thấy bối rối!

Vốn muốn thể hiện...

Không ngờ bây giờ lại thành... trộm gà không được còn mất nắm thóc!

Cô ả run rẩy!

Tất cả đều tan thành mây khói rồi.

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Không cần lo, không còn nhiều thời gian, mau bắt đầu thôi".

Giám đốc Trương cung kính đáp: "Vâng!"

Nói xong liền quay lại vị trí của mình.

Trương Minh Vũ ngồi ở ghế chủ vị.

Cơ thể cô ả khẽ run lên, cuối cùng ả quay lại ghế của mình.

Ánh mắt đờ đẫn.

Ánh mắt của anh chàng kia cũng trống rỗng.

Anh ta tiêu rồi!

Buổi hội nghị nhanh chóng bắt đầu.

Mỗi người lần lượt lên giới thiệu hạng mục và khoản tiền mình cần được đầu tư.

Trương Minh Vũ im lặng lắng nghe.

Những người khác phụ trách ghi chép.

Nháy mắt, mười người đã giới thiệu xong

Mặt Trương Minh Vũ vẫn lạnh lùng.

Vô cùng thất vọng.

Nhưng không từ chối bọn họ, chỉ là để cho người khác ghi chép lại.

Chẳng bao lâu sau, cô ả và anh chàng kia cũng đi lên.

Hai người vô cùng lo lắng, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Họ chẳng nói được gì.

Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm quan tâm.

Nháy mắt đã qua một nửa.

Trương Minh Vũ cúi đầu, sự hưng phấn dần tan biến.

Vốn tưởng đây là cơ hội tốt.

Nhưng bây giờ anh phát hiện ra, cho dù có tiền, chưa chắc đã kiếm được hạng mục tốt...

Ít nhất nghe đến đây anh chẳng tìm được hạng mục nào khiến anh động lòng.

Vương Vũ Nam đọc tiếp: "Đinh Ninh".

Cô gái mặc đồ lolita đứng dậy nói: "Có tôi!"

Nói xong cô ấy liền bước lên trước!

Trương Minh Vũ nghe xong mắt liền sáng lên.

Cuối cùng cũng đến cô ấy rồi.

Không biết tại sao, Trương Minh Vũ luôn cảm thấy người này không đơn giản.

Giám đốc Trương tư từ Nói: "Cô tự giới thiệu bản thân đi".

Đinh Ninh nhướng mày nói: "Chào các vị, tôi tên là Đinh Ninh, tốt nghiệp đại học Thiên Hải, bây giờ đang là tiến sĩ".

Hít!

Vừa dứt lời, tiếng hít sâu vang lên!

Đại học Thiên Hải!

Là học phủ cao nhất của Long Quốc!

Quan trọng nhất là... cô gái này trẻ thế mà đã là... tiến sĩ?

Vương Vũ Nam và mọi người đều khiếp sợ.

Quả nhiên!

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.

Vương Vũ Nam hưng phấn hỏi: "Có thể bắt đầu giới thiệu được rồi".

Cô gái mặc đồ lolita gật đầu.

Nở một nụ cười thật tự tin.

Trương Minh Vũ nổi hứng.

Đinh Ninh nhanh chóng giới thiệu về hạng mục của bản thân.

Trương Minh Vũ lắng nghe kỹ càng.

Ánh mắt càng ngày càng sáng hơn!

Nghe đến cuối cùng, Trương Minh Vũ thực sự cảm thấy hưng phấn.

Chỉ có thể nói là... rất được!

Đinh Ninh nhanh chóng nói xong.

Còn nháy mắt với Trương Minh Vũ.

Hả?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Nhưng anh liền mỉm cười lại.

Cô gái Đinh Ninh này giống như...

Đinh Ninh nhanh chóng đi xuống.

Trương Minh Vũ cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Dù thế nào.

Ít nhất cũng có một hạng mục dùng được.

Hôm nay cũng không tốn công.

Những người còn lại lần lượt lên dưới thiệu.

Nhưng đến cuối cùng Trương Minh Vũ chẳng thấy được thêm hạng mục nào thú vị nữa.

Đám người còn lại cũng chỉ có mỗi một anh chàng nữa là tạm ổn.

Mọi chuyện cũng kết thúc tại đây.

Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.

Đinh Ninh?

Bất tri bất giác Trương Minh Vũ đã ghi nhớ cái tên này.

Không biết tại sao.

Anh cảm giác cô gái này có thể đem về cho anh rất nhiều lợi nhuận.

Trương Minh Vũ quay về văn phòng.

Chuyện đầu tư đã xong giai đoạn một.

Cũng có chút thu hoạch.

Trương Minh Vũ ngồi trên ghế sofa, trong lòng cảm thấy phiền não.

Thời gian không còn nhiều.

Mà việc phải làm thì khá nhiều.

Đến bây giờ, tất cả mọi chuyện mới chỉ nằm ở bước đầu.

Haizz.

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

Trần Đại Phú

Trương Minh Vũ mỉm cười, bắt máy.

Trần Đại Phú cung kính nói: "Cậu Minh Vũ, tôi đã mua xong tòa nhà của công ty ở Tĩnh Châu rồi, tôi cũng đã sai người chuẩn bị bước tiếp theo rồi".

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.

Hiệu suất làm việc của Trần Đại Phú được thật.

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, ông vất vả quá, có gì khó khăn thì gọi cho tôi".

Hàn huyên đôi câu, anh liền cúp máy.

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Đây cũng được coi là tin tốt.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Trương Minh Vũ nói: "Vào đi".

Cửa được mở ra.

Trương Minh Vũ ngạc nhiên phát hiện ra người đi vào là Hàn Thất Thất.

Cô ta đến làm gì?

Trong đầu anh không khỏi nhớ lại chuyện tối qua.

Hàn Thất Thất tức giận nói: "Bố tôi bảo tôi nói với anh, chuyện bên Tĩnh Châu đã được sắp xếp gần ổn thỏa rồi".

Trương Minh Vũ sững sờ.

Hàn Thiên Hoa cũng sắp xếp xong rồi.

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Cứ như vậy, không bao lâu nữa hai công ty có thể bắt đầu phát triển!

Trương Minh Vũ cười nói: "Ngồi đi".

Hàn Thất Thất khó chịu liếc mắt.

Ngồi bên cạnh.

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cô sao vậy? Hình như tôi không đắc tội gì cô mà?"

Hôm qua cũng như vậy.

Hôm nay...

Hàn Thất Thất bĩu môi nói: "Anh không đắc tội tôi, nhưng..."

Trương Minh Vũ dỏng tai nghe.

Nhưng làm sao?

Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới nói tiếp: "Thôi, bỏ đi, không sao đâu, tức chết mất!"

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.

Kiểu gì thế này...

Một là cô đừng có nói, hai là nói hết đi chứ.

Sao cứ phải...

Trương Minh Vũ liếc mắt, không thèm nói nữa.

Trần Thắng Nam và mọi người đang xử lý chuyện đầu tư, tí nữa chắc sẽ rất bận.

Trương Minh Vũ không vội, im lặng xem giấy tờ.

Hàn Thất Thất giậm chân nói: "Sao anh không hỏi tôi?"

Hả?

Trương Minh Vũ hoang mang ngẩng đầu.

Cô Hàn Thất Thất này... bị sao vậy?

Hỏi cô cô không nói, bây giờ lại...

Trương Minh Vũ đặt giấy tờ xuống, khó chịu nói: "Ai chọc cô giận vậy?"

Hàn Thất Thất tức giận nói: "Tôi đang buồn bực, anh nói xem anh có chỗ nào tốt vậy?"

"Sao bọn họ cứ vồ vập lấy anh thế?"

Hả?

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang, anh hỏi lại: "Ai vồ vập lấy tôi?"

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Bố mẹ tôi chứ còn ai vào đây nữa?"

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Bọn họ vồ vập lấy tôi làm gì?"

Hàn Thất Thất nói gì vậy...

Hàn Thất Thất cuộn chặt nắm đấm, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập sự xấu hổ xen lẫn tức giận!

Không nói thì khó chịu.

Mà nói thì...

Trương Minh Vũ giục giã nói: "Cô nói đi chứ".

Hàn Thất Thất mím môi nói: "Mẹ tôi cứ bắt tôi gả cho anh!"

Phụt!

Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một ngụm máu!

Chu Cửu Yến này... nói gì tào lao vậy?

Gả cho mình?

Mẹ nó, tôi có vợ rồi đó.

Trương Minh Vũ liếc mắt.

Há miệng, nhưng không nói được gì.

Mặt Hàn Thất Thất đỏ ửng lên.

Trương Minh Vũ cảm thấy kỳ lạ.

Đúng là mặt trời mọc đằng Tây mà.

Hàn Thất Thất nhíu mày nói: "Anh nói gì đi chứ?"

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền bối rối.

Mình nói?

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới thật thà đáp: "Vậy... gả?"

Chương 462: Đến thật rồi sao?

Hả?

Nghe thấy những lời này, Hàn Thất Thất không khỏi cảm thấy mơ màng!

Gả?

Trương Minh Vũ nở nụ cười xấu xa.

Một lúc lâu sau, cô ta chống nạnh, đanh đá rít lên: “Gả em gái anh!”

Khóe miệng anh lập tức co rút một phen.

Chính cô ta tự bảo anh nói cơ mà.

Anh còn có thể nói gì được nữa?

Cô ta hừ lạnh một tiếng quát mắng: “Tôi bảo anh nói xem bây giờ tôi phải làm gì! Tôi không về được nhà nữa rồi!”

Trong mắt anh hiện lên một tia bất đắc dĩ. Anh lẩm bẩm: “Sao tôi biết cô muốn hỏi gì chứ?”

Cô ta hung hăng trừng mắt lườm anh: “Chẳng biết bọn họ đang nghĩ cái quái gì mà lại bảo tôi gả cho anh! Tức chết mất!”

Anh nhếch miệng cười nói: “Chứng tỏ tôi quá xuất sắc”.

“Đáng tiếc là cô tới muộn rồi, tôi đã là người có vợ”.

Trương Minh Vũ vốn chỉ định nói đùa vài câu để xua tan bầu không khí gượng gạo kia.

Nào ngờ lại chọc giận Hàn Thất Thất: “Đồ không biết xấu hổ, anh có cái gì mà xuất sắc!”

Trương Minh Vũ châm chọc nói: “Nếu không phải thế vậy thì… bố mẹ cô sợ cô không lấy được chồng chăng?”

Hàn Thất Thất đỏ bừng mặt, kiêu ngạo hét lớn: “Anh bảo ai không lấy được chồng hả? Bà đây xinh đẹp như vậy, người theo đuổi đủ xếp một vòng quanh trái đất!”

“Anh mới là đồ ế chỏng ế chơ!”

“Cả nhà anh đều ế!”

Nổi điên rồi!

Nhưng không biết tại sao, anh lại thấy vui sướng khi nhìn bộ dạng này của cô ta!

Người chưa bao giờ để mình chịu thiệt như cô ta mà hôm nay lại đuối lý sao?

Anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, tôi không đấu võ mồm với cô nữa. Khi nào cô không lấy được ai thì hẵng tìm tới tôi”.

“Lúc đó tôi sẽ cân nhắc có nên nhận cô không”.

Hả?

Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc!

Mãi lâu sau, cô ta mới nắm chặt tay lại!

Cái tên… khốn nạn này!

Cơ thể mềm mại của cô ta không ngừng run rẩy!

Trương Minh Vũ đứng dậy cất giọng nói: “Thế… cô ở đây đi nhé, tôi đi ăn đây”.

Dứt lời, anh vội vàng muốn chuồn.

Không ổn chút nào!

Chọc vào tổ kiến lửa rồi…

Hàn Thất Thất nghiến răng ken két gào lên: “Anh đứng lại cho tôi!”

Lòng anh tức thì trở nên căng thẳng.

Xong đời rồi.

Chơi dại rồi…

Anh không dám do dự, lập tức đẩy cửa lao thẳng ra ngoài!

Thấy thế, cô ta nổi giận đùng đùng đuổi theo, vừa đi vừa hô hoán: “Đứng lại! Anh nói rõ ràng cho tôi nghe!”

“Anh còn cân với chả nhắc hả?”

Trương Minh Vũ nhanh chân chạy vào trong thang máy.

Đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thoáng chốc, thang máy đã đi xuống.

Anh vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gào thét đầy giận dữ của Hàn Thất Thất.

Anh bất lực lắc đầu.

Nếu biết cô ta sẽ giận như vậy, anh đã không thèm chọc vào rồi…

Giữa trưa, đúng lúc anh đang đói bụng.

Chẳng mấy chốc anh đã đi ra sảnh lớn.

Các nhân viên đều đi ăn cơm trưa, trong sảnh yên tĩnh lạ thường.

Bỗng có một bóng người xuất hiện.

Anh khẽ nhíu mày.

Ngoài cổng công ty có một người đàn ông mặc đồ đen đang ung dung bước vào.

Đây là…

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác kinh hãi.

Người đàn ông kia thu lại ánh mắt, liếc nhìn xung quanh một lượt.

Rồi lại quay người đi ra.

Hả?

Anh cau mày.

Người này…

Đột nhiên sau lưng anh vang lên tiếng quát tháo: “Không được chạy! Nói rõ ràng cho tôi xem!”

Anh giật nảy mình.

Hàn Thất Thất mang theo lửa giận ngút trời bước ra khỏi thang máy.

Đuổi tới nơi rồi sao?

Anh trầm giọng nghiêm túc dặn dò: “Đừng làm loạn”.

Hả?

Cô ta đờ đẫn dừng bước.

Hiện giờ trong mắt anh đang tràn đầy vẻ nghiêm trọng.

Người vừa rồi… có gì đó rất kỳ lạ.

Mãi lâu sau, anh mới cất bước đi về phía cổng.

Tìm hiểu rõ ràng rồi lại tính tiếp!

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất xẹt qua một tia ngơ ngác.

Cứ đi… như vậy sao?

Cô ta đang định đuổi theo!

Thì thấy Trương Minh Vũ quay đầu lại ra hiệu im lặng!

Cô ta không khỏi ngạc nhiên.

Chuyện này là thế nào?

Anh không dám chần chừ lập tức đi tới cổng.

Tìm kiếm xung quanh một lượt vẫn chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.

Người kia đâu rồi?

Anh hơi nhíu mày, dự cảm không lành trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.

Người bình thường… có thể đi nhanh như vậy sao?

Anh hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi công ty!

Bọn chúng núp trong bóng tối.

Bây giờ anh không có chút lợi thế nào cả.

Nếu còn trốn ở trong công ty thì chắc chắn sẽ càng liên lụy thêm nhiều người hơn.

Anh nhanh chóng bỏ đi thật xa.

Hàn Thất Thất đứng sững người giữa sảnh lớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn theo.

Đi thật sao?

Chuyện này…

Lát sau, ánh mắt cô ta hiện lên lửa giận.

Bị chơi xỏ rồi!

“Trương Minh Vũ, anh đứng lại cho tôi!”

Cô ta điên cuồng hét lớn.

Cuống quýt cất bước đuổi theo.

Ở bên ngoài công ty, vẻ mặt của Trương Minh Vũ ngày càng trở nên nghiêm nghị.

Không biết tại sao…

Anh cứ có cảm giác xung quanh đều là nguy hiểm!

Nhưng quan sát một lượt vẫn không phát hiện thấy điều bất thường gì.

Thần Ẩn?

Trái tim anh lập tức căng cứng lại.

Bỗng có một người đàn ông đứng lẫn trong đám người thu hút ánh nhìn của anh.

Người đó mặc quần áo rất bình thường, cũng không hề nhìn anh.

Nhưng trong lòng anh lại xuất hiện một cảm giác hoảng hốt không tên.

Anh lại liếc nhìn.

Trong đám đông bên phải cũng có một người đàn ông.

Chuyện này…

Anh khẽ cau mày.

Hình như người này… khá quen mắt!

Nguy rồi!

Một giây sau, anh lập tức trợn tròn hai mắt!

Anh cắn chặt răng, cất bước lao tới ven đường.

Cuống cuồng bỏ chạy.

Bỗng nhiên anh nghe thấy giọng nói của Hàn Thất Thất truyền đến: “Trương Minh Vũ! Anh dám chơi xỏ tôi hả? Mau đứng lại cho tôi!”

Chân mày anh nhíu chặt lại.

Sao cô ta lại theo tới tận đây?

Anh liếc nhìn xung quanh, trông thấy mấy người đàn ông kia đã tới gần tự bao giờ!

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt.

“Thất Thất, cô về trước đi!”, anh hạ giọng ra lệnh.

Cô ta trợn ngược mắt giận dữ chất vấn: “Anh còn dám lừa tôi nữa hả? Hôm nay không chịu nói rõ ràng thì đừng hòng rời đi!”

Dứt lời, cô ta nhanh chân chạy tới!

Anh không ngừng nháy mắt ra hiệu!

Thế nhưng cô ta chẳng thèm coi ra gì!

Anh mím môi, đanh giọng quát: “Cô về đi, tôi có chuyện cần xử lý đã!”

Hả?

Hàn Thất Thất ngẩn người.

Mặc dù cô ta đang rất tức giận nhưng vẫn nhìn ra được vẻ mặt nghiêm túc của anh.

Thật sự có chuyện gì sao?

Anh thở hắt ra một hơi.

Không chút do dự lao vọt tới lề đường.

Anh vươn tay ra vẫy.

Một chiếc taxi nhanh chóng đỗ lại.

Anh vội vàng ngồi vào trong.

Người của Thần Ẩn tới để tìm anh.

Anh không thể liên lụy đến người khác.

Tài xế đang định đạp chân ga.

Cửa xe bất chợt bị kéo ra.

Một làn gió thoang thoảng mang theo hương thơm dịu nhẹ ập tới.

Hả?

Anh không khỏi giật mình kinh hãi.

Hàn Thất Thất… đi theo anh sao?

Anh mờ mịt hỏi: “Cô vào đây làm gì? Mau về đi! Nguy hiểm lắm!”

Cô ta nghiến răng quát: “Tài xế, lái xe!”

Chiếc taxi nhanh chóng lao vun vút trên đường.

Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ sửng sốt.

Chuyện này là thế nào?

Cô ta chẹp miệng nói: “Hừ, tôi tin anh một lần!”

“Đợi khi nào thoát khỏi nguy hiểm, nhất định tôi sẽ tính sổ với anh!”

Nói rồi, cô ta khoanh tay trước ngực làm bộ kiêu kỳ.

Anh hoàn toàn không hiểu gì.

Mãi lâu sau, anh mới cất giọng hỏi: “Cô… biết nguy hiểm còn chạy theo làm gì?”

Chỉ một câu nói đã khiến Hàn Thất Thất ngớ người.

Cô ta cũng không biết…

Biết rõ có nguy hiểm, bản năng thôi thúc cô ta đuổi theo anh…

Một lúc sau, cô ta mới lên tiếng đáp: “Liên quan quái gì đến anh?”

Anh không khỏi co giật khóe miệng.

Ăn nói kiểu gì vậy…

Anh quay ra đằng sau, không thấy bóng dáng mấy người kia nữa.

Haiz.

Anh thở dài một tiếng.

Không kịp nữa rồi.

Anh không dám rời mắt khỏi kính chiếu hậu.

Lát sau, anh trông thấy một chiếc xe van màu đen.

Người lái xe… chính là người đàn ông vừa nãy!

Lòng anh lập tức trở nên căng thẳng!

Chương 463: Lại gặp Tiểu Trạch!

Thật sự là Thần Ẩn!

Ngay từ lúc nãy Trương Minh Vũ đã cảm thấy người đàn ông kia quen mắt rồi mà.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh mới nhận ra đó là một thành viên của Thần Ẩn!

Giờ đây, anh lại càng chắc chắn!

Ừng ực!

Anh lo lắng nuốt nước bọt, trái tim thít chặt lại.

Đối phương người đông thế mạnh!

Một mình anh…

Huống hồ bây giờ còn có Hàn Thất Thất đi theo.

May mà trên đường không gặp phải đèn đỏ.

Trương Minh Vũ sốt ruột lên tiếng hỏi: “Bác tài xế có thể lái nhanh chút không, tôi đang có việc gấp!”

Tài xế lập tức đạp mạnh chân ga.

Vèo!

Chiếc xe phóng nhanh như bay.

Cảm giác lưng dính chặt vào ghế đáng chết này…

Trương Minh Vũ khẽ nhếch miệng nở nụ cười.

Anh quay lại xem thử, chiếc xe van kia vẫn theo sát phía sau.

Kít!

Bỗng có tiếng phanh gấp.

Mí mắt anh đều run lên!

Anh vội vàng nhìn lại.

Xe taxi không chạy nữa, đằng trước… là một cái đèn đỏ!

Hỏng rồi!

Anh hoàn toàn hoảng loạn!

Đang định đẩy cửa xe bước xuống thì bất ngờ phát hiện xe van vẫn không có phản ứng gì.

Hả?

Anh sững sờ.

Nhìn kỹ lại, người lái xe đúng là người đàn ông vừa nãy!

Sao lại…

Anh lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Chẳng mấy chốc, xe taxi lại lăn bánh.

Xe van vẫn lặng lẽo theo sau.

Anh nhíu mày, dự cảm không tốt lại càng thêm rõ ràng.

Có âm mưu!

Chiếc xe nhanh chóng đi ra khỏi khu phố sầm uất.

Lái thẳng về đại viện!

Bây giờ cũng chỉ còn đại viện là nơi an toàn.

Nhưng cho dù tài xế lái nhanh hay chậm, xe van vẫn đuổi theo sát nút.

Haiz.

Anh lặng lẽ thở dài thườn thượt.

Lúc này chỉ có thể được bước nào hay bước nấy.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đi tới một con đường vắng vẻ.

Tròng mắt của anh chợt co lại.

Ở đây…

Nhưng anh vẫn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều.

Đã có một bóng đen sượt qua bên cạnh xe!

Kít!

Đột nhiên có tiếng phanh xe chói tai vang lên!

Xe van màu đen chặn lại ngay trước mũi taxi!

Xe taxi bị ép lại dừng lại!

Tài xế hốt hoảng.

Trương Minh Vũ cũng căng thẳng, thấp giọng quát: “Xuống xe!”

Hàn Thất Thất vội vàng chạy xuống.

Anh trầm giọng nói: “Bác tài đi trước đi. Bọn họ sẽ không làm gì bác đâu”.

Tài xế đờ đẫn gật đầu.

Trương Minh Vũ dẫn theo Hàn Thất Thất đi tới ven đường.

Tài xế tức tốc lái taxi đi.

Đúng là xe van không còn chặn đường nữa.

Cứ đỗ lại ở chỗ cũ.

Haiz.

Trương Minh Vũ thầm thở dài.

Anh biết mình không thể nào chạy thoát.

Cửa xe van bị đẩy ra.

Năm gã đàn ông cao lớn lần lượt bước xuống.

Sắc mặt ai nấy đều lạnh như tiền!

Quả nhiên…

Chính là năm người còn lại của Thần Ẩn!

Hàn Thất Thất mím chặt môi, ánh mắt xẹt qua tia sợ hãi!

Anh nhỏ giọng dặn dò: “Lát nữa tìm cơ hội chạy đi”.

Cô ta kiên định đáp: “Không! Chỉ có mỗi năm người, chẳng lẽ… anh không đánh lại được sao?”

Thái độ vô cùng kiên quyết, thế nhưng cơ thể nhỏ bé lại vô thức run lẩy bẩy.

Anh không khỏi kinh ngạc.

Cô ta…

Rõ ràng biết có nguy hiểm vẫn đi theo anh.

Nhưng anh chẳng kịp nghĩ gì nhiều, năm người kia đã tới gần.

Một gã bước ra, lạnh lùng cất tiếng: “Cậu Trương hãy đi theo chúng tôi một chuyến”.

Thái độ lịch sự phết đấy chứ?

Trong mắt anh tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Theo lý mà nói, bọn họ nên ra tay ngay từ vừa nãy rồi mới phải…

Anh bật cười đáp: “Không được, tôi còn việc khác”.

Thực ra anh không hề sợ gì năm người này.

Quan trọng là vẫn còn ba người Tiểu Trạch!

Gã đàn ông kia liếc nhìn một vòng rồi mới nói: “Không tự giác đi thì chúng tôi chỉ có thể mời cậu đi”.

Dứt lời, gã ta tiến lên một bước!

“Lùi lại!”

Trương Minh Vũ thấp giọng quát.

Hàn Thất Thất cuống cuồng lùi ra sau.

Trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự lo lắng.

Bốn gã còn lại nhanh chân bước tới.

Xông thẳng về phía Trương Minh Vũ!

Cơ bắp toàn thân anh đều căng cứng lại, sẵn sàng chiến đấu!

Thoắt cái, hai trong năm gã lao vọt lên.

Ánh mắt anh hiện vẻ nghiêm trọng.

Anh lùi ra sau hai bước.

Rồi lao vào chiến đấu ác liệt!

Đương nhiên không thể coi thường năm người họ.

Cho dù thực lực hiện giờ của anh đã đủ để nghiền nát bất kỳ ai trong số năm người này.

Nhưng sao có thể lấy một địch năm?

Bịch bịch!

Tiếng đánh đấp trầm đục không ngừng vang vọng.

Hai bên giằng co qua lại!

Nhưng vẻ mặt của Trương Minh Vũ lại tràn đầy lo sợ!

Rốt cuộc năm người này… có mục đích gì?

Bịch!

Anh bị phân tâm, trúng một đấm vào ngực!

Vội vàng lùi về sau!

Gã đàn ông kia lạnh lùng cất tiếng: “Đánh nhanh thắng nhanh!”

Nói rồi, gã ta lại quan sát bốn phía.

Bốn người còn lại đồng loạt xúm lại một chỗ.

Anh không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Bọn họ… đang sợ cái gì?

Nhưng giờ phút này, anh cũng không có tâm trạng đoán mò mấy chuyện này.

Anh sải bước lao vọt vào giữa đám người!

Không đánh lại được sẽ xong đời!

Lần này, anh dứt khoát phát huy toàn bộ sức mạnh!

Hung hăng nện một đấm!

Phá vỡ hai cánh tay phòng ngự của gã đàn ông, đánh trúng ngực đối phương!

Bịch!

Gã ta không ngừng lùi lại rồi ngã lăn ra đất!

Hàn Thất Thất hét toáng lên: “Cẩn thận!”

Trương Minh Vũ cau mày.

Bên tai bỗng truyền đến tiếng gió thét gào!

Anh tập trung ánh mắt vào kẻ địch!

Tay bóp chặt!

Anh giơ tay ra, tóm lấy cánh tay của một gã!

Hự!

Gã bị tóm hít một hơi khí lạnh.

Cánh tay bị túm lấy tức thì bị làm cho tê liệt!

Anh đá thật mạnh vào bụng đối phương!

Uỳnh!

Gã ta bị đá bay ngược ra ngoài!

“Hay lắm!”

Hàn Thất Thất hưng phấn vỗ tay bôm bốp!

Anh lùi ra sau hai bước, rời khỏi trận chiến!

Ba gã đàn ông còn lại tỏ ra nghiêm túc!

Hai bên lại rơi vào thế giằng co gay cấn!

Anh cảnh giác nhìn xung quanh.

Vẫn chưa phát hiện ra điều gì!

Rốt cuộc… bọn chúng đang giở trò quỷ gì vậy?

Anh cứ có cảm giác âm mưu đang rình rập!

Gã đàn ông híp mắt lại, quát khẽ: “Bắt lấy ả đàn bà kia!”

Gã ta vừa dứt lời.

Hai người đồng loạt lao tới tấn công Trương Minh Vũ.

Người còn lại thì vòng sang một bên chuyển hướng tới Hàn Thất Thất!

Nụ cười trên mặt cô ta lập tức trở nên cứng đờ!

Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy bối rối!

Chuyện này…

Trương Minh Vũ vội vàng lùi ra sau, bảo vệ cô ta kín kẽ!

“Chết đi!”

Một gã đàn ông chợt lớn tiếng quát!

Tung ra một cú đấm trời giáng!

Anh lại giơ tay bóp!

Trúng rồi!

Đồng thời, anh cũng vung đấm nhanh như chớp!

Bịch!

Gã đàn ông kia ngã nhào xuống đất!

Hai người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt kinh hoảng!

Hàn Thất Thất cũng thở phào một hơi.

Bóng lưng phía trước không được tính là to lớn, thế nhưng lại đem đến cho cô ta cảm giác an toàn tuyệt đối!

Hai bên lại tiếp tục giằng co.

Một lúc lâu sau vẫn chưa có động tĩnh gì.

Nhưng cả hai phe đều đang ở tư thế chiến đấu!

Anh cắn chặt răng.

Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?

Hai phút nhanh chóng trôi qua.

Nhưng vẫn chẳng có chuyện gì tiếp diễn!

Trương Minh Vũ không chờ đợi được nữa!

Anh sải bước tiến tới, chủ động tấn công đối phương!

Thế nhưng kẻ thù lại lùi về sau hai bước.

Người còn lại lao tới chỗ Hàn Thất Thất!

Mẹ nó!

Anh nổi giận thầm mắng một câu.

Chỉ có thể cấp tốc quay về.

Anh quay về, đối phương cũng lùi lại.

Thế giằng co lại tiếp tục!

Hàn Thất Thất lo lắng hỏi: “Bọn họ… đang câu giờ đúng không?”

Câu giờ?

Trương Minh Vũ ngơ ngác!

Câu giờ để làm gì?

Bên phía đại viện… cũng rất an toàn mà!

Lâm Kiều Hân đang ở nhà rồi!

Nhưng cảm giác bất an trong lòng anh vẫn vô cùng mạnh mẽ!

Đột nhiên gã đàn ông kia bật cười.

Ừng ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Đang định ra tay tấn công.

Đúng lúc đó, một tràng tiếng động cơ xe gầm thét vang lên.

Anh sửng sốt nhìn sang.

Một chiếc xe hơi màu đen lao tới!

Chiếc xe vụt qua người anh rồi đỗ lại!

Anh khẽ nhíu mày.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất cũng hiện lên vẻ lo âu.

Cửa xe nhanh chóng bị mở ra.

Một cặp đùi xinh đẹp xuất hiện.

Trái tim anh tức thì siết chặt lại!

Tiểu Trạch!

Chương 464: Kiều Hân!

Hai gã đàn ông đồng loạt cười lạnh.

Vội vàng lùi lại ra sau!

Bọn chúng nhanh chóng di chuyển đến vị trí sau lưng Tiểu Trạch.

Trương Minh Vũ nheo mắt lại.

Hàn Thất Thất nắm chặt hai tay, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia hoảng loạn.

Tiểu Trạch tiến lên bột bước, lạnh giọng lên tiếng: “Đi theo tao!”

Trương Minh Vũ nhướng mày nhìn cô ta.

Không hiểu sao anh cứ có cảm giác… rất kỳ quái!

Bọn họ… thực sự đang câu giờ sao?

Anh lạnh lùng đáp: “Một là đánh, hai là cút, nói nhiều làm gì?”

Tiểu Trạch bị câu trả lời của anh làm cho ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, cô ta mới nói tiếp: “Tao không muốn đánh mày. Tự giác đi theo thì không phải chịu đau”.

Ánh mắt anh chợt lóe sáng: “Không đánh thì thôi, tạm biệt”.

Nói rồi anh quay người định rời đi!

Hàn Thất Thất ngơ ngác theo sau!

Tiểu Trạch đanh giọng quát: “Đứng lại!”

Anh coi như không nghe thấy.

Ngay sau đó, sau lưng truyền tới tiếng bước khẽ.

Trái tim anh siết chặt lại!

Anh giơ tay đẩy Hàn Thất Thất ra xa!

Quay lại tung đấm!

Bịch!

Hai nắm đấm va vào nhau!

Anh liên tục lùi về phía sau!

Tiểu Trạch cũng trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng!

Anh nghiến răng ken két, lòng thầm dấy lên nỗi lo âu!

Rốt cuộc là chuyện gì?

Anh trầm giọng nói với Hàn Thất Thất: “Cô đi trước đi, đến đại viện Lăng Nam xem có vấn đề gì không”.

Cô ta mím môi đáp: “Thế… anh phải cẩn thận đấy!”

Cô ta đã hiểu rõ, có ở lại đây cũng chẳng giúp được gì cho anh.

Anh gật đầu đáp lại.

Cô ta nhanh chân chạy đi.

Tiểu Trạch nheo mắt ra lệnh: “Ngăn cô ta lại!

Hai gã đàn ông kia lập tức cất bước đuổi theo!

Trương Minh Vũ nhanh chân chặn đường!

Tiểu Trạch quát lớn: “Cứ để tôi giải quyết, hai người đuổi theo đi!”

Ngay sau đó, cô ta lao vọt lên!

Cả người anh đều cứng đờ, ánh mắt tràn đầy lo lắng!

Trận chiến này… cực kỳ gian khổ!

Tiểu Trạch tung đấm nện xuống!

Anh giơ tay ra bóp!

Bàn tay nhanh như chớp túm chặt!

Bóp lệch rồi!

Trương Minh Vũ linh hoạt lùi về thoát kịp!

Hai gã đàn ông chia ra hai hướng đuổi theo Hàn Thất Thất!

Anh dồn sức xuống chân!

Cất bước đạp một phát thật mạnh!

Bịch!

Một gã không có cơ hội phản ứng, tức thì ngã lăn quay!

Thế nhưng người còn lại đã đuổi theo…

Tiểu Trạch lạnh giọng quát: “Đối thủ của mày là tao!”

Một giây sau, gió lớn cuồn cuộn kéo tới!

Tay anh lại thoăn thoắt giơ lên!

Bóp chặt!

Lần này bóp trúng rồi!

Sau vài trận chiến đấu, anh đã luyện được thuần thục chiêu này!

Vấn đề khó xác định duy nhất chính là tốc độ của đối phương!

Anh dùng sức bóp chặt!

Sắc mặt Tiểu Trạch biến đổi, cánh tay bị túm của cô ta trở nên tê liệt!

Lại nữa?

Trương Minh Vũ gằn giọng nói: “Cô không phải đối thủ của tôi!”

Giờ phút này, anh vô cùng tự tin!

Đá một cút thật mạnh!

Tiểu Trạch hoảng hồn, cũng giơ chân ra đỡ!

Hai người quấn lấy nhau chiến đấu!

Nhưng gã đàn ông kia sắp đuổi tới nơi rồi!

Trương Minh Vũ cực kỳ lo lắng.

Anh bèn nghiến răng, dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay bên trái.

Dùng hết sức bình sinh tung ra một đấm!

Tiểu Trạch sợ hãi luống cuống đỡ đòn!

Bịch!

Tiếng va đập trầm đục vang lên!

Cô ta lùi nhanh về sau, lảo đảo ngã xuống mặt đất!

Sao có thể như vậy được?

Mấy ngày trước, anh… vẫn còn bị cô ta đùa bỡn dễ dàng cơ mà!

Sao bây giờ…

Cô ta không cam lòng, cười lạnh nói: “Đáng tiếc, muộn ồi”.

Hả?

Lòng anh chợt căng thẳng.

Anh vội vàng quay sang nhìn thì thấy gã đàn ông kia đã đuổi tới sau lưng Hàn Thất Thất!

Gã ta đang định tóm lấy bả vai cô ta!

Không xong rồi!

Lòng anh lập tức trầm xuống!

Tiểu Trạch không ngừng cười lạnh.

Gã đàn ông kia giễu cợt nói: “Ranh con, đi theo bọn tao mau!”

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, ngơ ngác quay lại.

Trông thấy gã ta tỏ ra vô cùng phách lối!

Cô ta lí nhí cầu xin: “Anh trai… đừng bóp nữa.. đừng mà, tôi đau…”

“Hay là… anh bế tôi về đi?”

Hả?

Gã đàn ông kia lập tức sáng bừng hai mắt!

Gái xinh chủ động…

Gã ta nhếch mép cười lạnh: “Được thôi!”

Dứt lời, gã ta khom lưng định bế cô ta lên!

Trong mắt Hàn Thất Thất chợt lóe.

Cô ta đạp mạnh một phát!

Bịch!

“Á!”

Gã đàn ông đau đớn hét ầm lên!

Gã ta ôm chặt đùi, ngã lăn ra đất, cả người đau đớn vặn vẹo!

Hả?

Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt.

Nụ cười lạnh trên mặt Tiểu Trạch cũng đông cứng lại!

Trò đùa… quái quỷ gì vậy?

Hàn Thất Thất giận dữ mắng mỏ: “Đồ không biết xấu hổ, bà đây là người mày muốn chạm vào là chạm được chắc?”

“Hừ!”

Dứt lời, cô ta lại cất bước cao chạy xa bay!

Thấy cảnh tượng ấy, Trương Minh Vũ không kìm được trợn mắt há hốc mồm!

Mãi lâu sau, anh mới chậm rãi nở nụ cười.

Biệt danh cô em chanh chua… của cô ta đúng là danh bất hư truyền!

Bấy giờ Tiểu Trạch mới kịp lấy lại tinh thần, nổi trận lôi đình quát: “Vô dụng!”

Anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, đánh tiếp không?”

Trong mắt anh tràn đầy vui sướng.

Không cần biết đối phương đang có âm mưu gì, chỉ cần bắt được cô ta là sẽ biết ngay thôi!

Tiểu Trạch nghiến răng ken két nhìn anh!

Thật quá đáng!

Giây tiếp theo, cô ta tức tốc lao lên!

Nện đấm xuống!

Cơ bắp toàn thân Trương Minh Vũ căng cứng lại, cố tìm thời cơ!

Lại bóp chặt!

Anh nhanh như chớp tóm được cổ tay cô ta thêm lần nữa!

Tiểu Trạch tức điên lên!

Rốt cuộc đây là chiêu gì?

Cảm giác tê dại quen thuộc rất nhanh ập tới!

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, giơ chân ra đá!

Tiểu Trạch vội lùi ra sau, cũng giơ chân đỡ đòn!

Anh không khỏi kinh hãi!

Cánh tay của cô ta… dài vậy sao?

Anh lại dùng sức kéo cô ta lại gần!

Tung nắm đấm!

Tay phải vẫn đang tóm chặt cổ tay cô ta!

Tiểu Trạch hoảng hốt đỡ lấy!

Tuy nhiên, bởi cánh tay mất hết sức lực nên cô ta cũng chẳng thể làm gì.

Cô ta lại bị đánh ngã ra đất!

Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh hoàng!

Không phải đối thủ?

Trương Minh Vũ thừa thắng xông lên, ánh mắt lóe sáng!

Bỗng nhiên, Tiểu Trạch thò tay vào ngực.

Hả?

Anh lập tức trợn tròn mắt.

Một cảm giác sợ hãi không tên bất chợt xuất hiện!

Ngay sau đó, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.

Anh không chút do dự lao vọt sang bên cạnh tránh né!

Vèo!

Một luồng gió sượt qua mặt!

Uỳnh!

Anh ngã nhào ra đất.

Đến lúc giơ tay lên mặt sờ thử, anh mới giật mình phát hiện một vết máu!

Ám khí!

Trương Minh Vũ tỉnh ngộ!

Sự khủng bố nhất của Tiểu Trạch vẫn là ở ám khí!

Anh ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy cô ta đã chạy lên xe!

Không ổn!

Anh bò lồm cồm dậy, lao vọt tới chiếc ô tô!

Rầm!

Tiểu Trạch ngồi vào trong, gạt cần khởi động!

Anh kịp thời xông lên qua cửa sổ!

Nhanh tay tóm lấy cánh tay đang định bật hộp số!

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ bối rối!

Không kịp nữa rồi!

Trương Minh Vũ lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc cô có ý đồ gì?”

Anh cũng rất bất ngờ vì mình đánh thắng được đối phương.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ ngợi lung tung.

Cần phải biết âm mưu của chúng là gì.

Tiểu Trạch cười lạnh lẩm bẩm: “Ý đồ? Ý đồ gì?”

Anh nhíu mày.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay… đều rất kỳ lạ!

Không có âm mưu gì sao?

Anh vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lâm Kiều Hân.

Không gọi được?

Tiểu Trạch nở nụ cười châm chọc.

Anh lại gọi cho Long Tam.

Vẫn không gọi được!

Chuyện này…

Tiểu Trạch quay đầu sang, vẻ mặt cợt nhả.

Anh nghiến răng quát khẽ: “Nói mau, rốt cuộc các người đang giở trò gì?”

Cô ta tỏ vẻ bất đắc dĩ đáp: “Có làm gì đâu? Mày muốn tao nói gì giờ?”

Anh hít một hơi thật sâu!

Cô ta càng như vậy, anh lại càng sốt ruột!

Quan trọng nhất là… anh không liên lạc được cho ai cả!

Ánh mắt anh lóe lên vẻ ác độc, gằn giọng hỏi: “Tôi hỏi lần cuối, cô… có nói không?”

Tiểu Trạch hơi chột dạ.

Không biết tại sao… cô ta lại cảm thấy có chút hoảng hốt.

Chương 465: Tra hỏi? Sàm sỡ?

Tiểu Trạch mặt lạnh như tiền, thản nhiên nói: “Tao nói rồi, tao không làm gì cả, chỉ trêu chọc mày thôi”.

Dứt lời, ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ châm chọc.

Cô ta không nói thì anh làm gì được?

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên rét lạnh!

Anh dứt khoát bóp chặt cổ cô ta!

Gương mặt cô ta trắng bệch.

Nhưng… cổ tay bị giữ chặt, cô ta không cách nào phản kháng!

Anh lạnh lùng đe dọa: “Không nói thì đừng hòng muốn sống!”

Tiểu Trạch gian nan cất giọng nói: “Mày nghĩ tao sợ chết sao?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn chỉ có sự bình thản, không chút hốt hoảng!

Lửa giận trong lòng anh tức thì dâng trào!

Lực tay càng thêm mạnh mẽ!

Mặt Tiểu Trạch đỏ bừng, thế nhưng cô ta lại chẳng thèm chớp mắt lấy một cái!

Quả thật, người của Thần Ẩn chưa từng sợ chết!

Nhưng mà…

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Vội vàng không thể giải quyết được vấn đề!

Anh buông lỏng tay!

Tiểu Trạch nhếch miệng cười lạnh.

Trong mắt anh hiện lên vẻ căng thẳng!

Cứ thế này…

Không sợ chết…

Đột nhiên, mắt anh lóe lên tia sáng!

Trương Minh Vũ nở nụ cười lạnh lẽo, mỉa mai nói: “Cô… thực sự không chịu nói sao?”

Tiểu Trạch bình thản đáp: “Tôi không biết thì nói gì được?”

Ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường!

Trương Minh Vũ bật cười nói: “Được rồi, nếu cô đã không chịu nói thì giữ cô lại cũng không còn tác dụng gì”.

Cô ta khẽ nhắm mắt lại!

Bộ dạng như đang chờ chết!

Anh khẽ mỉm cười.

Muốn chết hả? Không đơn giản vậy đâu!

Ngay sau đó, anh lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô ta.

Tay phải đặt lên cánh tay trắng muốt lộ ra ngoài của cô ta!

Hả?

Tiểu Trạch nhíu chặt chân mày.

Cuối cùng cũng có phản ứng rồi sao?

Hai mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.

Tay phải chậm rãi di chuyển dọc theo cánh tay…

Tiểu Trạch trợn tròn mắt quát lớn: “Anh làm cái gì đấy?”

Anh giễu cợt nói: “Cô xinh đẹp như vậy, không thưởng thức trước khi giết thì đáng tiếc lắm!”

Dứt lời, tay phải của anh lại càng đi lên!

Mềm mịn!

Tiểu Trạch không khỏi hoảng loạn, cả giận nói: “Có giỏi thì giết tao luôn đi! Tao không biết gì hết!”

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Bây giờ tôi không muốn biết gì nữa, chỉ muốn hưởng thụ thôi!”

Dứt lời, tay anh đã di chuyển tới bả vai cô ta!

Tiểu Trạch bắt đầu cuống lên!

Cô ta giơ tay trái lên nện một cú đấm trời giáng!

Anh nhanh tay lẹ mắt bắt được!

Khẽ dùng sức nắm lấy!

Bẻ ngoặt cánh tay của cô ta ra sau lưng!

Tiểu Trạch bị đau, cả người xoắn lại!

Lưng đưa về phía anh!

Anh khẽ nghiêng người về phía trước, áp sát vào lưng cô ta!

Cơ thể mềm mại của cô ta run bần bật!

Anh dùng một tay khống chế hành động của cô ta, tay còn lại sờ vào bả vai đối phương.

Chậm rãi vuốt ve!

Toàn thân Tiểu Trạch điên cuồng run rẩy!

Trương Minh Vũ cười khẽ cất giọng nói: “Bây giờ nói vẫn còn kịp đấy. Chứ lát nữa… tôi không khống chế được nữa đâu!”

Cảm xúc mềm mại dưới tay ngày càng trở nên rõ ràng!

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Trạch lóe lên tia lạnh lẽo!

Cô ta không ngờ anh lại có thể vô liêm sỉ tới mức này!

Nhưng mà…

Ngay sau đó, tay anh đã dời đến vị trí nhạy cảm!

Cô ta tức thì giật nảy mình!

Tiếp đó…

Hai mắt cô ta chợt lóe lên!

Một tay duỗi tới bên hông!

Anh không khỏi kinh hãi!

Ám khí sao?

Giây tiếp theo, anh đột nhiên dồn sức vào tay!

Mạnh mẽ kéo cơ thể yêu kiều của Tiểu Trạch đến chỗ ngồi của anh!

Huy động hết toàn bộ tay chân!

Dứt khoát khống chế cả hai cánh tay của cô ta ra sau lưng!

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta xẹt qua một tia tuyệt vọng!

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.

Thời gian gấp gáp!

Bàn tay của anh nhanh chóng sờ đến eo Tiểu Trạch!

Cơ thể mềm mại của cô ta lại càng run rẩy kịch liệt hơn!

Anh chế giễu hỏi: “Vẫn không chịu nói hả? Chắc hẳn cô phải biết rõ đàn ông gặp tình cảnh này… tôi sợ thực sự sẽ mất kiểm soát đấy”.

Nói rồi, bàn tay của anh… lại chậm rãi xê dịch xuống dưới!

Con ngươi Tiểu Trạch thít chặt lại!

Nhưng…

Cô ta giận dữ gào lên: “Giết tao đi! Tao sẽ không nói ra đâu!”

“Mày cứ giết tao đi!”

Anh bật cười đáp: “Giết cô hả? Sao tôi nỡ làm vậy?”

Nói xong, anh lại di chuyển tay xuống dưới!

Cô ta nghiến răng ken két, sắc mặt sa sầm!

Cuối cùng, phòng tuyến tâm lý của cô ta cũng sụp đổ!

Tiểu Trạch gằn giọng thét lên: “Tao nói!”

Anh lập tức dừng tay!

Rốt cuộc cũng chịu nói rồi sao?

Cô ta hít sâu một hơi: “Trong lúc tao ở đây, chắc đồng đội của tao đã bắt Lâm Kiều Hân đi rồi”.

Hả?

Nghe thấy lời anh, anh lập tức trợn tròn mắt!

Cái gì?

Anh lạnh giọng quát: “Không thể nào! Sao Thần Ẩn các người có thể đột nhập vào đại viện được?”

Cô ta lạnh lùng đáp: “Bọn tao lừa cô ta mày bị bắt đi, không cho cô ta nói với bất kỳ ai khác”.

Ầm!

Cô ta vừa dứt lời, trong đầu anh như có tiếng nổ ầm vang!

Đám người… chó má này!

Trương Minh Vũ nghiến răng chất vấn: “Cô ấy đang ở đâu?”

Tiểu Trạch ngớ người!

Anh lại di chuyển bàn tay!

Cô ta vội vàng gào lên: “Xưởng đóng tàu Thiên Nam!”

Trong mắt anh bùng lên lửa giận!

Vô cùng lo lắng!

Nhưng mà… anh không biết lái xe!

Anh cởi áo trói chặt tay Tiểu Trạch vào tay mình!

Hả?

Cô ta giật mình khiếp sợ!

Anh lạnh lùng ra lệnh: “Lái xe đến xưởng đóng tàu!”

Cô ta hơi do dự.

Anh lại càng dùng sức!

Cô ta hét toáng lên: “Được rồi!”

Bấy giờ anh mới buông tay ra.

Cô ta khẽ động đậy mình, nổ máy xe!

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại tràn đầy tia sáng lạnh lẽo!

Sỉ nhục!

Sỉ nhục tột cùng!

Thù này không báo…

Lúc này Trương Minh Vũ không có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều. Quan trọng nhất là phải mau chóng cứu người!

Anh dứt khoát thò tay vào túi quần cô ta móc điện thoại ra!

Vô tình đụng chạm!

Tiểu Trạch nghiến chặt răng!

Có còn coi cô ta là người nữa không?

Nói với cô ta một câu, cô ta tự lấy cho là được chứ gì?

Anh lạnh giọng quát: “Nhanh nữa lên!”

Cô ta đành phải nhẫn nhịn đạp mạnh chân ga!

Anh dùng điện thoại của cô ta gọi tới số của Long Tam!

Quả nhiên Long Tam không biết gì cả.

Sau khi nói rõ địa điểm, anh mới cúp máy.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại.

Nơi đây là một cái vịnh.

Trương Minh Vũ gằn giọng hỏi: “Chính xác là cái nào?”

Ánh mắt sắc bén tột cùng!

Tiểu Trạch hít sâu một hơi, lí nhí nói: “Nhà kho bên kia”.

Anh không chút do dự lôi xềnh xệch cô ta về phía đó!

Cô ta nhíu mày gặng hỏi: “Mày còn muốn làm gì nữa?”

Trong lúc nói chuyện, cơ thể của cô ta nằm bò xuống đùi anh!

Anh không thèm để ý, mạnh mẽ trói chặt hai tay của cô ta lại!

Đầu dây trói bên kia buộc chặt trên tay lái!

Tiếp đó, anh vội vàng đẩy cửa xuống xe!

Phóng đi như bay!

Tiểu Trạch không còn đường chạy trốn, nghiến răng ken két rít gào: “Khốn kiếp, mày cứ đợi đấy!”

Tới tận bây giờ, cô ta vẫn cảm nhận được cảm giác ghê tởm khi anh chạm vào người mình!

Không ngờ lại bị…

Trong mắt cô ta bùng lên lửa giận!

Anh lại chẳng suy nghĩ gì.

Chỉ cắm đầu miệt mài chạy.

Chẳng bao lâu sau anh đã tới cổng nhà kho.

Quan sát kĩ càng một lượt.

Phía sau nhà kho giáp với mặt nước, chỉ có một cái cổng ở trước mặt.

Anh liếc nhìn xung quanh.

Không có ai sao?

Anh cau mày.

Sau một hồi chần chừ, cuối cùng anh vẫn chậm rãi tới gần!

Nơi này hơi hoang tàn.

Xung quanh cũng chỉ có thấp thoáng mấy bóng ngư dân đang bận rộn làm việc.

Bên cạnh nhà kho yên tĩnh lạ thường!

Nhưng càng như vậy, anh lại càng thấy căng thẳng!

Thoắt cái, anh đã vòng ra phía sau.

Anh tập trung tinh thần lắng nghe…

Vẫn không có tiếng động gì.

Anh nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng!

Kiều Hân, rốt cuộc cô có ở đây không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK